Thời gian từng phút từng giây qua đi, như dài hơn 30 tiếng đồng hồ, tôi đột nhiên nghe thấy phía trước có
tiếng còi xe.
“Người nào, xuống xe” vệ sĩ hô lên một tiếng, sau đó tôi lại nghe thấy tiếng hừ nhỏ: “Thẩm Thiêm, anh quả nhiên cũng được coi như là một người đàn ông, có khí phách, lại đến một mình, rất tốt, tôi phải lục soát người, trên người anh không được mang theo bất cứ vũ khí nào”.
“Coi như anh nghe lời, vào đi!”.
Sau tiếng nói đó, tôi chỉ cảm thấy cảnh vật tối tăm xung quanh bỗng chốc trở lên sáng hơn nhờ ánh đèn, vài chùm ánh sáng chiếu ra anh sáng lờ mờ, tôi nheo mắt lại, miễn cưỡng mời có thể nhìn rõ người đàn ông đang đi về phía tôi.
Dáng người cao xấp xỉ một mét tám ba của anh ấy, giống như cây bách tùng, mặc một chiếc áo khoác ngoài màu trắng, vô cùng phóng khoáng anh tuấn, ngũ quan tuấn dật rõ nét, đôi mắt thâm sâu, ánh mắt sâu tới mức nhìn không ra đáy.
“Thẩm Thiêm”Dương Hàm ở bên cạnh nhận ra người đến là Thẩm Thiêm nước mắt giàn rụa lớn tiếng gọi, cô ta tỏ vẻ vô cùng đáng thương, giống như tôi, bị trói chặt hai tay, không thể cử động bị trói vào bên cạnh gốc cây.
Tên vệ sĩ dùng băng dính dán miệng tôi lại, nhưng Dương Hàm thì lại không, cô ấy vẫn đang nói, còn tôi chỉ có thể lắc đầu, tôi muốn nói cho Thẩm Thiêm biết tất cả mọi chuyện đều là âm mưu tự biên tự diễn của Hàn Mộng và Dương Hàm, nhưng rất lâu sau đó một câu tôi cũng không thể nói ra.
Bỏ đi, trong lòng tôi đã từ bỏ rồi.
Thẩm Thiêm không tin tôi, thì cho dù tôi có nói ra, anh ấy cũng sẽ không tin tôi.
Nhìn Thẩm Thiêm từng bước từng bước đi tới, mấy tên vệ sĩ đứng bên cạnh trực tiếp hành động, cầm gậy cầm ghế nện xuống đầu của Thẩm Thiêm!
“Cẩn thận!” Dương Hàm đứng bên cạnh tôi, sợ hãi hét lên một tiếng, chỉ thấy tốc độ phản ứng của Thẩm Thiêm vô cùng linh hoạt, cúi lưng xuống trốn sau một tên đánh lén, tiếp theo xoay người lại đánh ngã được một tên!
Động tác của Thẩm Thiêm vô cùng chuẩn, giống như đã từng luyện qua, đối mặt với nguy hiểm cũng không hề run sợ, thể lực rất tốt, nhưng cũng không thể nào đánh hết được những người đàn ông mặc áo đen không ngừng tiến lên, hết lượt này tới lượt khác khiến Thẩm Thiêm đối phó kịp, một lúc sau không kịp đề phòng bị, cuối cùng cũng bị một tên trong số những vệ sĩ đó cầm ghế nện vào chân trái của anh ấy.
Thẩm Thiêm sơ ý bị trúng đòn, bỗng chịu đau, một chân quỳ xuống đất, vẻ mặt tuấn dật cũng không chịu được là hiện lên vẻ đau đớn.
“Thẩm Thiêm!” nhìn Thẩm Thiêm ngã xuống đất Dương Hàm đau lòng hét lên: “Đừng đánh nữa, các người đừng đánh nữa!”.
Dương Hàm nóng lòng, chỉ thấy Hàn Mộng vỗ tay, từ trong rừng tối tăm đi ra: “Đặc sắc, rất là đặc sắc”.
Hàn Mộng trầm trồ khen ngợi nói: “Đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Tây Doanh thành phố A quả là vừa có lòng gan dạ vừa quyết đoán, vừa mới nghe nói vợ chưa cưới của mình bị bắt đi, không màng an nguy của bản thân liền vội vàng chạy tới cứu người. “Cô nghĩ sao? Thẩm Thiêm quệt vết máu ở mép, nhìn Hàn Mộng.
“Anh vì Hà An mà kiện chồng tôi Lương Thành, hại anh ấy mất đi tiền đồ, mất hết tất cả, còn phải ngồi tù, tôi không trả thù được anh, chỉ còn cách tìm họ báo thù mà thôi”. Hàn Mộng nói xong, tát một cái lên mặt của Dương Hàm, lần này thật sự là dùng hết sức lực, một chút giả tạo cũng không có.
Dương Hàm đau đớn kêu lên, chỉ nhìn thấy Thẩm Thiêm bước lên trước một bước, ngăn Hàn Mộng lại nói: “Cô muốn bàn điều kiện như nào thì cứ việc nói thẳng”.
Thẩm Thiêm đứng lên, ánh mắt lại nhìn trực tiếp mặt bên trái của tôi, tôi bị tạt axit, dung nhan đã bị hủy rồi.
Tôi không muốn Thẩm Thiêm nhìn thấy tôi với bộ dạng khó coi như vậy, liền quay mặt đi.
Hàn Mộng nhếch mép, cười lạnh nói: “Tôi muốn anh rút đơn tố cáo, công khai xin lỗi, còn muốn anh bồi thường thiệt hại cho chúng tôi, nếu không…”.
Hàn Mộng không biết từ đâu chuẩn bị sẵn hay sợi dây thừng, treo tôi và Dương Hàm lên trên cây đầu xoay xuống dưới, từ từ kéo lên, sợi dây càng lên càng cao, cả người tôi đều bị treo lơ lửng trong không trung, tôi mắc chứng sợ độ cao, tuy không nặng nhưng một khi leo lên cao liền cảm thấy vô cùng chóng mặt.
Chỉ nghe tiếng hét chói tai của Dương Hàm khiến lòng tôi càng hoảng sợ, chúng tôi đều bị treo lên cao, đầu chúc xuống dòng nước đen, nhìn dòng nước chảy xiết, khiến tôi không khỏi rùng mình.
“Thẩm Thiêm cứu em, em rất sợ, em sẽ không bị huyết áp cao chứ, nếu không em sẽ chết đó!” Dương Hàm cách tôi không xa, trên trán nổi gân xanh, sắc mặt bị dọa tới trắng bệch.
Chỉ thấy Thẩm Thiêm vội giơ tay ra, lập tức thỏa hiệp nói: “Cô để bọn họ xuống trước, cái gì tôi cũng sẽ đồng ý với cô, cô muốn tôi rút đơn kiện Lương Thành, được, công khai xin lỗi không thành vấn đề, cô đặt bọn họ xuống trước đi đã”.
Hàn Mộng sau khi đã đạt được mục đích, đắc ý cười nói: “Thẩm Thiêm, hôm nay tôi gọi anh đến đây, không chỉ là muốn anh thỏa hiệp với yêu cầu của tôi, còn muốn anh phải đưa ra một lựa chọn”.
Lựa chọn? Lựa chọn cái gì?
Không biết giữa Dương Hàm và Hàn Mộng đang muốn làm cái gì, chỉ là có một dự cảm không hay hiện lên trong tâm trí tôi.
Hàn Mộng nhước mày nhìn tôi và Dương Hàm: “Giữa hai người bọn họ, anh chỉ có thể cứu một người, anh chọn ai?”
Cái gì?
Đầu tôi bị treo ngược lên, lập tức kêu ong ong!
Hóa ra Hàn Mộng và Dương Hàm cùng hợp tác làm ra một vở kịch, là muốn chính tai tôi nghe thấy lựa chọn của Thẩm Thiêm phải không?
Anh ấy vì Dương Hàm có thể tìm thận khắp nới, có thể tiếp cận tôi, thậm chí lấy đi đứa con thuộc về hai chúng tôi, trong lòng anh ấy, chắc chắn chỉ có một mình Dương Hàm, tại sao còn phải làm điều ngớ ngẩn như vậy?
Trái tim của Dương Hàm cũng quá ác độc rồi, cô ta muốn tôi hiểu rõ, người Thẩm Thiêm yêu dốt cuộc là ai.
Cô ta muốn khiến cho tôi chết tâm hoàn toàn, đừng tiếp tục mơ tưởng hão huyền nữa.
Nhưng tại sao, lại bắt tôi trải qua chuyện tàn nhẫn như vậy chứ?
“Sao nào, anh chỉ có một trái tim, cho nên anh chỉ có thể cứu một người, rất công bằng” giọng nói của Hàn Mộng giống như gió thổi, thổi vào trong lỗ tai của tôi
Lúc này, tôi nghẹn ngào, nói không ra một câu hoàn chỉnh.
Tôi trừng mắt nhìn Dương Hàm, khoảng cách khá xa, nhưng tôi có thể nhìn ra một tia đắc ý từ trong ánh mắt của cô ta.
“Tôi chỉ cho anh thời gian một phút để suy nghĩ”.
Một phút, thời gian không ngắn cũng chẳng dài, trong một phút này, Thẩm Thiêm không nói lời nào, chúng tôi đều biết trong lòng anh ấy đang nghĩ gì, bao gồm cả Dương Hàm trong một phút chờ đợi này, cùng bắt đầu có chút không chắc chắn.
Sững một lúc lâu, mãi cho tới khi một con gió lạnh thổi qua.
Tôi đột nhiên cảm thấy sợi dây dưới chân mình bắt đầu lỏng ra, chưa đợi tôi có bất cứ phản ứng nào, cả người tôi giống như vật nặng lao nhanh xuống, kèm theo đó là tiếng gió, tôi cảm thấy bản thân mình sắp rơi, bỗng nhiên lao nhanh xuống, tôi sợ hãi hét lên, tiếng hét chói tai, vang khắp khu rừng âm u!
“Hà An”
Bình luận facebook