-
Chương 1: Ký Ức
"Di... Di ơi! Tỉnh lại đi con"
Tiếng dì Lan lo lắng lay lay người cô. Cô vẫn đang miên man, hai mắt nhắm nghiền, mồ hôi túa ra khắp cơ thể, hai tay nắm chặt ga giường trắng tinh như muốn nghiền nát nó ra.
"Không..."
Cô la lên một tiếng rồi bật dậy, ánh mắt mơ hồ toát lẻn tia bi thương, hơi thở còn chưa kịp điều hòa, một vài giọt nước mắt đọng lại nơi khóe mắt. Dì Lan dang tay ôm lấy thân hình đang run lên của cô vỗ nhẹ vai cô an ủi:
"Không sao rồi..."
Cô và dì cứ ngồi như thế, cô cũng ôm dì thật chặt nép người vào lòng dì. Một lúc lâu sau cô mới lên tiếng
"Dì!"
Dì Lan buông cô ra, vén gọn mấy sợi tóc rối lòe xòe trước mặt cô sang một bên, nhỉn cô bằng ánh mắt đầy yêu thương như người mẹ dỗ dành đứa con bé nhỏ của mình.
"Ừ... Dì đây. Qua hết rồi con à! - Dì xoa đầu cô âu yếm - "Con dậy đi, còn chuẩn bị đi học"
Chờ cái gật đầu của cô dì mới an tâm bước ra ngoài.
Trước khi đóng cửa phòng dì còn cười dịu dàng trấn an cô.
Từ sau cái đêm kinh hoàng ấy, dì Lan - em gái mẹ cô đã nuôi nấng cô suốt ngần ấy năm. Dì không lấy chồng cũng không yêu thương ai chỉ vì muốn lo cuộc sống đẩy đủ cho cô, không để cô có cảm giác tủi thân khi thiếu đi mẹ ruột mình. Dì lúc nào cũng yêu thương, dịu dàng, quan tâm cô hết mực.
Nhờ có dì mà cô mới vực dậy được sau cú ngã tinh thần ấy.
Thoát khỏi dòng suy nghĩ, cô đưa tay gạt đi những giọt nước mặn chát trên mi mắt. Vỗ vỗ lên gương mặt thiếu sức sống của mình rồi nhanh chóng bước vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi bước xuống nhà.
Tiếng dì Lan lo lắng lay lay người cô. Cô vẫn đang miên man, hai mắt nhắm nghiền, mồ hôi túa ra khắp cơ thể, hai tay nắm chặt ga giường trắng tinh như muốn nghiền nát nó ra.
"Không..."
Cô la lên một tiếng rồi bật dậy, ánh mắt mơ hồ toát lẻn tia bi thương, hơi thở còn chưa kịp điều hòa, một vài giọt nước mắt đọng lại nơi khóe mắt. Dì Lan dang tay ôm lấy thân hình đang run lên của cô vỗ nhẹ vai cô an ủi:
"Không sao rồi..."
Cô và dì cứ ngồi như thế, cô cũng ôm dì thật chặt nép người vào lòng dì. Một lúc lâu sau cô mới lên tiếng
"Dì!"
Dì Lan buông cô ra, vén gọn mấy sợi tóc rối lòe xòe trước mặt cô sang một bên, nhỉn cô bằng ánh mắt đầy yêu thương như người mẹ dỗ dành đứa con bé nhỏ của mình.
"Ừ... Dì đây. Qua hết rồi con à! - Dì xoa đầu cô âu yếm - "Con dậy đi, còn chuẩn bị đi học"
Chờ cái gật đầu của cô dì mới an tâm bước ra ngoài.
Trước khi đóng cửa phòng dì còn cười dịu dàng trấn an cô.
Từ sau cái đêm kinh hoàng ấy, dì Lan - em gái mẹ cô đã nuôi nấng cô suốt ngần ấy năm. Dì không lấy chồng cũng không yêu thương ai chỉ vì muốn lo cuộc sống đẩy đủ cho cô, không để cô có cảm giác tủi thân khi thiếu đi mẹ ruột mình. Dì lúc nào cũng yêu thương, dịu dàng, quan tâm cô hết mực.
Nhờ có dì mà cô mới vực dậy được sau cú ngã tinh thần ấy.
Thoát khỏi dòng suy nghĩ, cô đưa tay gạt đi những giọt nước mặn chát trên mi mắt. Vỗ vỗ lên gương mặt thiếu sức sống của mình rồi nhanh chóng bước vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi bước xuống nhà.
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook