• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ranh giới (2 Viewers)

  • ranh giới-70

Ranh giới - Chương 72 – Rời đi




Gần đây tôi có niềm đam mê đặc biệt với bánh ngọt, cứ nhìn thấy bánh ngọt là tôi lại thèm thuồng một cách lạ lùng Nhìn cái bánh Tiramisu ngon lành đang đưa tay vẫy gọi, tôi đánh ực một ngụm nước bọt Chị nhất định phải ăn em
“Tôi lấy cái bánh này”
“Tôi muốn mua cái bánh này”
Hai tiếng nói đồng thời phát ra, tôi thấy cô nhân viên đang nhìn chúng tôi mỉm cười, tôi liền quay sang người đang tranh giành đồ ăn với mình
“Có thể nhường cho tôi không?” – Nhìn hết lượt từ trên xuống dưới cậu chàng playboy, tôi liền mềm giọng hỏi
“Không thể”
“Anh…là tôi thấy nó trước mà” – Hừ, mềm mỏng không chịu, muốn ăn đòn đây mà
“… Được thôi, vậy tôi hỏi một câu, nếu cô trả lời được tôi sẽ nhường cái bánh này cho cô, thế nào?”
Cậu chàng playboy vừa nói vừa khom người áp sát vào tôi, mùi nước hoa xộc thẳng vào khoang mũi khiến tôi nhíu mày Hừ, giành bánh với chị, không có cửa đâu nhé
“Hỏi nhanh lên”
“Cô nhìn mặt tôi có thấy quen không?”
What? Câu hỏi kiểu gì thế? Tôi nghiền ngẫm nhìn khuôn mặt phóng đại trước mặt Ừm, khuôn mặt trái xoan, mắt mũi miệng đều có đủ, rất đẹp trai chỉ có điều hình xăm trên người khá nhiều, làm cho cậu ta có giống kẻ chơi bời…Kết luận là…gương mặt này tôi không có ấn tượng…không lẽ phải chịu thua sao?
“Ừm, nhìn anh rất đẹp trai, tôi có lẽ…chưa gặp anh”
Sau khi câu nói của tôi kết thúc, gương mặt tươi cười của cậu ta cứng lại trông rất ngộ nghĩnh
“Phụt…haha…trông anh…hài chết đi được”
“Hừ…phục vụ, gói bánh cho tôi” – Cậu chàng playboy quăng cho tôi cục lơ to đùng
Bánh…bánh của tôi… A Có cách rồi, hehe
“Ơ, trên tóc anh có con gì kìa”
“Con gì? Đâu? Ở đâu” – cậu chàng nhanh chóng đặt hộp bánh xuống, đưa tay lên tóc phủi đi phủi lại Tôi nhanh chóng chộp lấy hộp bánh, chân đã vào tư thế đánh bài chuồn nhanh nhất
“Tôi sẽ ăn bánh thật ngon, cảm ơn nhé Bye bye”
“Cô…”
Tôi nhanh chân chạy thẳng lên taxi vừa dừng lại để trả khách, bỏ lại một cậu chàng playboy với khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận Nghĩ lại tuy có hơi quá đáng nhưng mà…mặc kệ vậy, tôi đã lấy được bánh rồi, hì hì…
Nhâm nhi cái bánh Tiramusu ngon tuyệt, nhớ lại gương mặt đỏ bừng của ai kia lúc chiều, tôi thích chí bật cười khúc khích
*Reeng*
Tôi nhìn màn hình điện thoại, mỉm cười bắt máy – “Alo, Harry…?”

“Nhiên Nhiên, em sao vậy? Không khoẻ sao?” - Tôi nghe thấy giọng nói ấm áp của Alex
“……”
“Sao vậy em?” – Anh lo lắng đưa tay áp lên trán tôi
“Không sao Em không sao”
“Không sao?”
“Điện thoại của em?”
“Đây!” – Anh trả lại điện thoại cho tôi, nhìn tôi với ánh mắt lo lắng Tôi thở dài mệt mỏi
“Alex, em cần bay sang Ý một chuyến”
“Italy?”
“Vâng”
“Khi nào?”
“Sớm nhất Sáng mai”
“Lý do?” – Tôi nhận ra gương mặt anh đanh lại
“Chú Harry xảy ra chút chuyện Chú muốn em qua đó vài ngày” – Tôi không nhìn thẳng vào mắt anh
“……” – Anh không nói gì, nhìn tôi với ánh mắt nghiên cứu, tôi chột dạ, né tránh ánh mắt ấy
“Được Anh đi với em”
“Công ty cần anh, thuộc hạ cần anh, mọi người đều cần anh ở đây, vào lúc này”
“Vậy còn Nhiên Nhiên?”
“…” – Tôi nhìn anh, khoé mắt bắt đầu nóng lên, đưa tay ôm lấy khuôn mặt người đàn ông tôi yêu tha thiết, khẽ nói
“Nhiên Nhiên lúc nào cũng cần anh Nhưng Veronica Wilson – phu nhân của Alexandra Wilson phải biết cần anh đúng lúc”
“…Nhiên Nhiên!” – Anh ôm siết lấy tôi, môi anh tìm lấy môi tôi, chúng tôi trao cho nhau một nụ hôn sâu và nóng bỏng
“Anh đồng ý lời cầu hôn vừa rồi của em” – Anh mỉm cười nháy mắt với tôi, trông anh lúc này thật tinh nghịch làm sao
“Em…không chấp với anh”
“Để Per đi cùng em”
“Không cần đâu anh Harry sẽ cử người đón em, anh yên tâm nhé”
“Phải ở bên đó mấy ngày?” – Chân mày của ai kia tiếp tục nhăn tít lại
“Hiện tại vẫn chưa xác định…có lẽ khoảng một tuần”
“……” – Anh lại im lặng không nói gì
“Đợi anh giải quyết tạm ổn công việc bên đây, có thể qua tìm em mà Em rất mong chờ giới thiệu anh với Harry, chú ấy sẽ thích anh”
“……”
“Nhé, Alex?” – Mọi chuyện đến quá đột ngột, trước mắt tôi chỉ có thể đi nước cờ này mà thôi
“…Được rồi” – Anh đã thoả hiệp Tôi biết nếu như hiện tại không phải có quá nhiều vấn đề rắc rối cần anh giải quyết, anh cũng sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy
“Cảm ơn anh, Alex”
“Đừng vội cảm ơn, nếu một tuần em vẫn chưa về, anh sẽ giam em vào lồng vĩnh viễn”
Câu nói của anh khiến tôi run nhẹ, cảm giác câu nói này không phải là lời nói đùa mà là cảnh báo… Tôi gượng cười, vùi mặt vào ngực anh, cố gắng xua tan đi nỗi bất an trong lòng
**

Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom