• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ranh giới (5 Viewers)

  • ranh giới-71

Ranh giới - Chương 73 – Ryan Johnson




Ngồi trên chuyến bay với điểm đến là nước Ý thơ mộng và cũng quen thuộc, tôi trông chờ được gặp lại Hary, không biết chú ấy có đi đón tôi không…
Mùi hương caramel hoà lẫn với một chút hương vị trái cây của cà phê Fazenda Santa Ines thoang thoảng trong khoang máy bay làm tôi chú ý, đưa mắt nhìn xung quanh, tôi tìm kiếm vị thực khách đang thưởng thức ly cà phê đắt đỏ ấy
Ánh mắt tôi dừng lại vị trí chếch phía trước, bên cạnh ly cà phê bốc khói nghi ngút là một bàn tay thon dài xinh đẹp đang gõ từng nhịp lên tay vịn
Cảm giác hiếu kỳ trỗi dậy, tôi muốn quan sát người đó, nhưng anh ta trùm kín cả cơ thể, trên cổ là chiếc khăn choàng to che khuất gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ bàn tay với các ngón thon dài trắng xanhTrời đâu có lạnh lắm? Thật là một người kỳ quái
Sau khi giải quyết một hủ sữa chua, có vẻ hiện tại tôi cần một giấc ngủ để giết thời gian
……
- Ở ghế ngồi phía trước, người đàn ông kỳ quái kéo thấp chiếc khăn choàng cổ, lộ ra khuôn mặt của mình…
Một tiếp viên nam tiến đến bên cạnh người đàn ông đó và lên tiếng – “Có người theo dõi lão đại”
“Ừ”
“Để thuộc hạ…”
“Không cần Lui xuống đi” - Người đàn ông lên tiếng, giọng nói trầm khàn lạnh lẽo
“Vâng”
- Người đàn ông được gọi là lão đại đứng dậy, bước khỏi chổ của mình, trong lúc đi ngang qua Vũ Như Nhiên liếc nhìn một giây rồi cứ thế khuất dạng sau cánh cửa
**
Quầy bar, khoang Thương gia, phi cơ đặc biệt
Sau một giấc ngủ không được xem là quá ngon giấc, tôi vươn vai, quyết định đi lại để thư giãn gân cốt
Lần mò tới khu vực quầy bar của máy bay, và hiện tại tôi bị nhấn chìm bởi vẻ hào nhoáng của quầy bar này, thật là một quyết định đúng đắn khi đến đây
Quầy bar với thiết kế tông màu trắng đen làm chủ đạo, không gian tuy không lớn nhưng không làm cho người ta có cảm giác ngột ngạc và nhỏ hẹp Với sức chứa khoảng chừng năm đến sáu người và một số khu vực chuyên biệt gần đó, nếu như bạn có nhu cầu bàn công việc hoặc tán chuyện cùng bạn bè đều có thể đáp ứng một không gian hoàn hảo
Gọi một ly cocktail Margarita, tôi vừa nhấm nháp vừa quan sát xung quanh
Bây giờ mới chú ý, tại quầy bar chỉ có ba người – Tôi, người đàn ông kỳ lạ và anh chàng tiếp viên
OMG! Người đàn ông kỳ lạ che kín cả người lúc trước đã bỏ đi phần khăn choàng và áo khoác, để lộ một thân tây trang với dáng người cao gầy và… một mái tóc màu trắng… siêu đẹp
Thật ra, tôi có một bí mật nho nhỏ, đó chính là… cuồng tóc màu trắng Vâng, trước mắt tôi đây là một anh chàng siêu cấp đẹp trai với một mái tóc màu trắng siêu đẹp mà tôi cực kỳ, cực kỳ thích
Tôi say mê ngắm nhìn mái tóc màu trắng của người đàn ông bất chấp ánh mắt hình viên đạn của anh chàng tiếp viên và vẻ khó chịu của người đàn ông
Có lẽ là màu tóc thật, nhìn không giống nhuộm cho lắm - tôi thầm nghĩ - vì đến tận chân tóc đều là một màu trắng tinh khiết, thật đẹp làm sao
Có điều, người đàn ông này sở hữu một làn da trắng xanh kỳ dị, kết hợp với mái tóc màu trắng, hai yếu tố này làm cho anh ta trở nên thiếu sức sống hơn hẳn…
Sau khi bị nhìn chằm chặp một lúc lâu, có lẽ do lười bận tâm nên người đàn ông cũng mặc kệ ánh mắt nóng bỏng của tôi Anh ta quay sang nói với anh chàng tiếp viên, thế là hiện tại chỉ còn lại anh ta và tôi mà thôi
Khi đã nhìn chán chê mái tóc siêu đẹp kia, tôi quyết định di dời ánh mắt của mình và phải làm một việc quan trọng… đi xả nước cứu thân
*Bụp*
Khi đi ngang qua anh chàng với mái tóc màu trắng, bất chợt anh ta ngã gục sang một bên, tôi nhanh tay lẹ chân đỡ kịp đầu anh ta Thật may, nếu tôi không đỡ kịp có lẽ bây giờ trên cái trán xinh đẹp kia chắc chắn sẽ để lại một vết sẹo nhỏ không đẹp mắt chút nào
Người này sao thế nhỉ? Ngất xỉu sao?
Tôi đưa tay lên kiểm tra, thấy hơi thở bình thường Không lẽ là ngủ?
“Xin lỗi, anh gì ơi, anh bị làm sao thế? Anh có nghe tôi nói không?”
Tôi lên tiếng gọi người đàn ông, nhưng anh ta vẫn bất động – “Xin lỗi…”
Tôi vừa định gọi tiếp thì nghe thấy tiếng ngáy nhỏ xíu phát ra làm tôi xém tí nữa là bật cười Thật là, có chuyện gì xảy ra thế này…
Tìm cách đỡ phần đầu người đàn ông tựa lên ghế, sau khi lay hoay đến toát mồ hôi mà chưa xong, tôi đành bỏ cuộc, nhìn gầy thế mà lại nặng kinh khủng Nhìn lại tư thế kỳ cục của chính mình rồi lại nhìn người đàn ông kỳ lạ đang ngủ kia…
Bất lực Hai chữ chạy ngang qua đầu Tôi nhìn anh chàng tóc màu trắng đang ngủ say, kìm lòng không được giơ tay về phía mái tóc kia, sờ thử…
“Ơ, đúng là tóc thật này…”
“Thật là đẹp” – Tôi thích thú vừa sờ mái tóc của anh ta vừa lẩm bẩm
“Hừm…vì đã thất lễ khi tự ý chạm vào tóc của anh, tôi sẽ cho anh ngủ ba mươi phút, sau ba mươi phút là tôi mặc kệ đấy”
Biết rõ là người đàn ông không thể nghe thấy nhưng tôi vẫn buộc miệng thốt lên
……
Thời gian ba mươi phút trôi qua cũng đã lâu rồi mà người đàn ông vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, gọi như thế nào cũng không tỉnh, tôi vừa mỏi vừa muốn đi vệ sinh, phải làm sao đây?
Vừa lúc tôi định sẽ bỏ mặc anh ta thì anh chàng tiếp viên xuất hiện Tôi nhanh chóng kể sơ lược lại sự việc và giao ‘anh chàng với mái tóc màu trắng ngủ trong rừng’ lại cho anh chàng tiếp viên và nhanh chóng ‘tẩu thoát’
**
- Vũ Như Nhiên rời đi được một lúc thì người đàn ông cũng tỉnh dậy, ánh mắt anh ta tỉnh táo như người ngủ mê man lúc nãy không phải là anh ta
“Lần này là bao lâu?”
“Một giờ mười lăm phút, thưa lão đại” – Người lên tiếng là anh chàng tiếp viên hàng không, anh ta cung kính trả lời
“Tại sao lúc nãy lão đại lại ngăn cản tôi? Cô ta đ…”
Người đàn ông được gọi là lão đại giơ tay chặn lại câu nói tiếp theo của thuộc hạ
“Cô ta không có ý xấu”
“Nhưng…”
“Chú có ý kiến?”
“Thuộc hạ không dám”
“Thật không hổ danh là người do Alexandra chọn, cô ta quả thật…rất khác người…”
Người đàn ông với mái tóc màu trắng được gọi là lão đại không ai khác chính là Ryan Johnson, đối thủ duy nhất có khả năng đối đầu với Alexandra Wilson…
“Lần này có vẻ như bệnh của lão đại đã thuyên giảm hơn trước Noal vẫn đang tìm ra loại thuốc có thể chữa được hội chứng Klein-Levin và giúp cho tóc của lão đại có thể chuyển màu trở lại”
“…… Mái tóc này…vậy mà lại khen đẹp? Thật là một cô gái kỳ lạ” - Ryan Johnson vừa vuốt mái tóc của mình vừa hồi tưởng…
**

Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom