-
Chương 161-170
Chương 161: Quỳ xuống? Anh xứng chắc?
Vương Vũ Nam khiêm tốn nói: "Tớ cũng chỉ giỏi lý thuyết thôi chứ không lợi hại đến thế đâu".
Trương Minh Vũ mỉm cười nói: "Được rồi, nếu hai người đã quen nhau thì tôi cũng không cần nói nhiều nữa".
"Công trình lần này chủ yếu cho Vương Vũ Nam phụ trách, Thất Thất thiết kế, hai người nói chuyện với nhau đi".
Hàn Thất Thất sảng khoái nói: "Không thành vấn đề!"
Hai người quen nhau, Trương Minh Vũ cũng đỡ được nhiều chuyện.
Hai người nhanh chóng đi vòng quanh khách sạn.
Hàn Thất Thất nghiêm túc nói.
Vương Vũ Nam cũng cẩn thận ghi chép.
Không bao lâu sau, hai người đã ghi chép được kha khá rồi.
Sau đó là vấn đề bản vẽ thôi.
Sau khi tìm được một căn phòng trống, hai người bắt đầu trải giấy ra.
Chớp mắt cái đã đến buổi chiều.
Trương Minh Vũ vốn muốn hai người ăn cơm xong tiếp tục, nhưng hai cô nàng này kiên quyết phải làm cho xong.
Đến hai giờ chiều, bản vẽ cuối cùng cũng được hoàn thành.
Hàn Thất Thất và Vương Vũ Nam kiểm tra một lần, xác nhận không có vấn đề mới giao cho Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ nhìn một lần.
Vừa nhìn liền kinh ngạc.
Sau khi xác nhận không có vấn đề liền bảo Vương Vũ Nam gửi bản vẽ cho Lâm Kiều Hân.
Sau khi nhận được tin Lâm Kiều Hân liền đưa người đến đây.
Có điều Trương Minh Vũ đã đưa hai cô gái rời đi rời.
Vấn đề tiếp theo đây là chuyện thi công, không liên quan đến Vương Vũ Nam.
Mà Lâm Kiều Hân đã ra tay Trương Minh Vũ chỉ có yên tâm thôi.
Sau khi ra ngoài, ba người ngồi lên xe Long Tam.
Trương Minh Vũ cười nói: "Hai vị vất vả rồi, có vẻ như hôm nay tôi phải khao hai vị một bữa rồi".
Vương Vũ Nam ngượng ngùng mỉm cười.
Hàn Thất Thất kiêu ngạo đáp lại: "Đó là lẽ dĩ nhiên! Chắc cả Hoa Châu này không ai tạo ra được thiết kế như của chúng tôi!"
Trong lời nói xen lẫn vẻ ngạo nghễ.
Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt, nhưng chỉ có thể nể phục thực lực của Hàn Thất Thất khi có thể thiết kế ra nó.
Xe nhanh chóng dừng lại trước cửa một nhà hàng Trung Hoa.
Trương Minh Vũ đưa hai cô gái xuống xe.
Hơn hai giờ, đã quá giờ ăn trưa rồi.
Trong nhà hàng không có nhiều người.
Ba người đi lên tầng hai, ngồi ở bàn cạnh cửa sổ.
Trương Minh Vũ cười hỏi: "Đúng rồi Thất Thất, chẳng phải cô học thiết kế sao?"
Hàn Thất Thất gật đầu: "Đúng vậy, tôi và Vũ Nam chỉ cùng khoa thôi, cô ấy học quản lý, tôi học thiết kế khách sạn".
"Tôi học từ những cái nhỏ nhất, dù sao bên Triệu Khoát..."
Mặc dù không nói hết câu nhưng Trương Minh Vũ cũng hiểu.
Dù sao lúc trước Hàn Thất Thất cũng chuẩn bị liên hôn với nhà họ Triệu.
Nhà họ Triệu kinh doanh khách sạn, Hàn Thất Thất đương nhiên phải học kiến thức của phương diện này.
Vương Vũ Nam hiếu kỳ hỏi: "Anh ơi, hai người quen nhau thế nào vậy?"
Trương Minh Vũ ngượng ngùng mỉm cười: "Hai chúng tôi... đánh nhau mới quen nhau".
Hàn Thất Thất khó chịu liếc mắt.
Trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh Trương Minh Vũ bế cô theo kiểu công chúa ra khỏi khách sạn!
Đánh nhau?
Mắt Vương Vũ Nam lóe lên vẻ mơ hồ.
Thức ăn nhanh chóng được bưng lên, ba người vừa ăn vừa nói chuyện.
Tuy nhiên hai người không nhận ra ở tòa nhà phía đối diện có một anh thanh niên đang cầm ống nhòm quan sát.
Anh ta cuộn chặt nắm đấm, cả người run rẩy!
Sau ống nhòm là gương mặt âm trầm của Chu Vân Phong!
Chu Vân Phong híp mắt tức giận nói: "Thằng nhãi, dám cướp người phụ nữ của ông đây! Muốn chết hả?"
Nói xong liền cầm điện thoại lên gọi cho một ai đó!"
...
Cùng lúc đó, Trương Minh Vũ và hai cô gái cũng ăn no rồi.
Hàn Thất Thất và Vương Vũ Nam nói chuyện vô cùng vui vẻ.
Có điều Trương Minh Vũ vô cùng nghi ngờ.
Hai người có tính cách khác biệt thế này, sao có thể làm bạn được?
Một cô nhóc chanh chua tính tình tùy tiện, một em gái ngây thơ thuần khiết..
Nói chuyện phiếm thêm mấy câu, Trương Minh Vũ đi thanh toán, đưa hai người ra ngoài.
Nhưng vừa đến cổng, Trương Minh Vũ đột nhiên nhìn thấy ba tên mặc áo hoa hòe đi tới.
Thằng nào trông cũng cà lơ phất phơ, vừa nhìn là biết không phải loại tốt đẹp gì.
Trương Minh Vũ nhíu mày, đưa hai cô gái tránh ra.
Nhưng tên tóc vàng đứng đầu cứ đâm xầm vào Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ lùi hai bước.
Tên tóc vàng vô cùng khoa trương, sau khi lùi hai bước liền ngã xuống!
Sau đó được hai tên côn đồ đứng sau đỡ lấy.
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Tên tóc vàng đứng thẳng dậy, tức giận nói: "Thằng khốn, mày mù hả? Sao dám đi đường của ông đây!"
Mắt Trương Minh Vũ lóe lên tia rét lạnh, anh lạnh lùng nói: "Anh mới là người đâm vào tôi, anh còn biết lý lẽ không vậy?"
Tóc vàng kiêu ngạo nói: "Mẹ kiếp! Đường này là của ông đây! Mày không biết à?"
"Mẹ kiếp, sao mày dám đâm vào tao!"
Giọng điệu vô cùng phách lối!
Trương Minh Vũ cảm giác được có gì đó không đúng.
Cho dù là côn đồ cũng không thể hoành hành ngang ngược như vậy, đây rõ ràng là đang cố ý tìm chuyện.
Hàn Thất Thất nhíu mày.
Vương Vũ Nam sợ hãi, bất giác nép vào sau lưng Trương Minh Vũ.
Từ nhỏ đến lớn, cô ấy sợ nhất là bọn côn đồ.
Trương Minh Vũ nhíu mày, lạnh lùng nói: "Thế mấy người muốn giải quyết như nào?"
Tóc vàng cười phá lên, gã nói: "Chỉ cần mày quỳ xuống dập đầu trước mặt ông đây hai cái, ông đây sẽ tha cho mày!"
Lời vừa dứt, Vương Vũ Nam càng lo lắng hơn.
Trương Minh Vũ cười khẩy, nói: "Có mà nằm mơ?"
"Hở?"
Tóc vàng ngẩng đầu tức giận nói: "Thằng nhãi, mày muốn chết đúng không?"
"Không quỳ xuống thì để lại hai cái chân đi!"
Lời vừa dứt, hai tên côn đồ lao lên một bước!
Một tên còn cởi áo ra để lộ hình xăm!
Khí thế hùng hồn!
Xung quanh có không ít người thấy có động tĩnh nên vây lại.
Họ chỉ chỉ trỏ trỏ.
Trương Minh Vũ khinh bỉ cười: "Dựa vào mấy người á, không xứng".
Sau khi đánh mấy trận, Trương Minh Vũ chẳng sợ gì mấy trò đánh đấm.
Đặc biệt là sau khi đánh nhau với cao thủ, mấy tên loi choi này chẳng đáng để anh để ý.
Nhưng anh biết, ba đánh một không què cũng chột!
Tóc vàng nổi giận đùng đùng, phẫn nộ gầm lên: "Thằng nhãi, là mày tự tìm đến cái chết nhé! Vậy đừng trách tao không khách khí!"
Lời vừa dứt, gã liền gầm lên: "Lên cho tao!"
Hai tên côn đồ đứng sau tiến lên xông thẳng đến chỗ Trương Minh Vũ!
Hàn Thất Thất không vội, cô đưa Vương Vũ Nam lùi về sau hai bước.
Trương Minh Vũ mỉm cười.
Tuy nhiên anh còn chưa động đậy, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên: "Dừng tay cho tao!"
Mọi người đều sững sờ.
Ngẩng đầu nhìn qua liền thấy một anh thanh niên đang chạy nhanh tới.
Người đến chính là Chu Vân Phong!
Mắt Trương Minh Vũ lóe lên tia rét lạnh, trong đầu dần tỉnh táo lại!
Tóc vàng nhìn lại, lạnh lùng nói: "Mày là ai?"
Mặc dù nói vậy, nhưng giọng điệu rõ ràng khách khí hơn nhiều!
Trương Minh Vũ cười khẩy.
Anh cũng muốn xem vở kịch này phết!
Chương 162: Kịch hay ghê!
Chu Vân Phong cười khẩy, ngạo nghễ nói: "Mày mà cũng xứng hỏi tên tao á?"
Nói xong câu này anh ta liền bước tới cạnh Hàn Thất Thất.
Tóc vàng nhíu mày.
Trương Minh Vũ cũng bất lực lắc đầu, diễn giả trân quá.
Có điều anh cũng không vội, cứ im lặng đứng đợi đi vậy.
Chu Vân Phong lo lắng nói: "Thất Thất, em không sao chứ? Anh sắp lo chết mất rồi!"
"Yên tâm, có anh bảo vệ em, anh sẽ không để em xảy ra bất kỳ chuyện gì đâu!"
Sau khi nói xong trên mặt anh ta liền lộ ra vẻ kiên quyết!
Hàn Thất Thất nhíu mày, ngạc nhiên nhìn, trong mắt lóe lên sự nghi ngờ.
Trầm ngâm hồi lâu, cô ta mới lên tiếng: "Tôi không sao".
Chu Vân Phong thở phào nhẹ nhõm, đắc ý nói: "Yên tâm đi Thất Thất, chỉ cần anh còn ở đây, anh sẽ không để ai động vào dù chỉ là một sợi tóc của em!”
Sau khi nói xong, cơ thể hắn ta khẽ di chuyển, chắn trước mặt Hàn Thất Thất.
Trương Minh Vũ cạn lời.
Tên này đang muốn diễn vở anh hùng cứu mỹ nhân à?
Chu Vân Phong lại lạnh lùng lên tiếng: "Tao không biết bọn mày là ai nhưng bọn mày mà dám động vào em họ tao, tao bảo đảm tao sẽ xé xác chúng mày ra".
Lời lẽ khí thế vạn phần
Vương Vũ Nam lập tức thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên vẫn cảm thấy ngạc nhiên nhìn Chu Vân Phong.
Tóc vàng kinh ngạc, khó khăn nói: "Á... liên quan gì đến mày! Tao muốn tìm thằng nhãi này, tao tìm nó thì mày lấy lý do gì để ngăn tao?"
Chu Vân Phong nhíu mày, lạnh lùng nói: "Xin lỗi nhé người anh em, tôi phải bảo vệ em họ tôi, anh chỉ có thể tự lo thân mình thôi!"
Hàn Thất Thất đứng sau khó chịu liếc mắt.
Cô ta hiểu rõ tâm tư của Chu Vân Phong, chỉ là vẫn chưa hiểu rõ cục diện bây giờ thôi.
Trương Minh Vũ cười nói: "Vậy phiền anh bảo vệ Thất Thất".
Chu Vân Phong ngạo nghễ nói: "Đây là em họ của tôi, không cần anh nói tôi cũng sẽ bảo vệ tốt cho con bé!"
Trương Minh Vũ cười ngoác miệng, chẳng lo lắng gì.
Tóc vàng kiêu ngạo lạnh lùng nói: "Nể mặt người anh em đây, tao sẽ cho mày thêm một cơ hội".
Chỉ cần mày quỳ xuống xin lỗi, hôm nay ông đây sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra".
Trương Minh Vũ bình tĩnh nhắc lại: "Bảo rồi, anh có mà nằm mơ".
Chu Vân Phong đánh mắt.
Tóc vàng lập tức nổi giận hét lên: "Mẹ nó, mày muốn chết chứ gì?"
Lời vừa dứt, hai tên côn đồ đứng bên lại phóng đến chỗ Trương Minh Vũ!
"Anh cẩn thận!"
Vương Vũ Nam lo lắng nói, trong mắt tràn ngập sự khiếp sợ.
Khóe miệng Chu Vân Phong khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười khinh bỉ.
Thằng nhãi, mày dám tranh với tao à?
Đúng là muốn chết!
Cùng lúc đó, hai tên côn đồ cũng xông đến bên Trương Minh Vũ.
Chẳng có chiêu thức gì, cứ lao thẳng đến chỗ Trương Minh Vũ thôi!
Trông như sắp ngã vậy!
Trương Minh Vũ hơi sững sờ!
Anh quen mấy trận đấu dùng quyền cước rồi, bây giờ đột nhiên phải đánh đấm đơn giản thế này, anh không biết nên làm thế nào...
Hoàn toàn chẳng có chiêu thức gì!
Trương Minh Vũ lùi về sau, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hai tên côn đồ!
Một tên nhanh chóng lao lên!
Trương Minh Vũ xoay người né tránh.
Một tên khác lao lên theo!
Mẹ nó!
Trương Minh Vũ nghiến răng nghiến lợi.
Mặc dù chưa học tấn công, nhưng sao mình không thử nhỉ?
Nghĩ đến đây, Trương Minh Vũ lập tức dừng bước!
Anh ngắm chuẩn động tác lùi về sau một bước, tránh khỏi tên côn đồ đang lao tới!
Giây sau liền dùng một cước phi thẳng vào gã.
Mặc dù không dùng nhiều lực nhưng cơ thể tên côn đồ vẫn mất trọng tâm, ngã xuống bên cạnh!
Đây đã được coi là tấn công chưa?
Trương Minh Vũ mỉm cười, dường như mở ra một chân trời mới.
Tiếc rằng, sức lực yếu quá.
"Mẹ kiếp!"
Đằng sau truyền đến tiếng mắng chửi.
Sau khi quay người lại, một tên khác lại xông tới!
Trong đầu Trương Minh Vũ không khỏi hiện lên cảnh Long Tam phá vòng vây của hai cao thủ!
Phòng thủ tốt nhất chính là tấn công!
Chân Trương Minh Vũ hơi di chuyển, có điều không trốn mà xông lên!
Tên côn đồ sững sờ!
Hoàn toàn không ngờ Trương Minh Vũ dám đánh lại!
Trong lúc gã thất thần, một nắm đấm lao tới!
Bốp!
Âm thanh nặng nề vang lên.
Sau khi tên côn đồ kêu lên thất thanh, mũi gã phun ra máu mũi!
Gã lảo đảo ngã xuống đất!
Tất cả mọi người đều sững sờ!
Ai ai cũng trợn tròn mắt nhìn Trương Minh Vũ!
Một lúc sau, Vương Vũ Nam hưng phấn hò reo: "Anh giỏi quá!"
Sắc mặt Chu Vân Phong lại trầm xuống!
Tóc vàng nghiến răng nghiến lợi, rút ra một con dao găm ở bên hông, tức giận gầm lên: "Cùng lên đi!"
Nói xong, một tên côn đồ khác cũng giãy giụa.
Nhưng tên vừa bị đánh nằm bẹp dưới đất vẫn đang đau đớn co quắp người!
Trương Minh Vũ híp mắt, bắt đầu cảnh giác.
Có dao, lần này không thể sơ suất được!
Tên côn đồ kia xông đến chỗ Trương Minh Vũ!
Mặc dù Tóc vàng cũng xông qua nhưng khoảng cách vẫn còn xa!
Trương Minh Vũ lại xông lên!
Anh đấm thẳng ngực tên côn đồ!
Bốp!
Đánh trúng rồi!
Trương Minh Vũ lập tức mừng rỡ, nhưng ngay sau đó, đột nhiên cảm thấy đau tay!
Cái này là...
Ngẩng đầu nhìn, phát hiện ra tên côn đồ không ngã xuống!
Gã lại nhào lên!
Mẹ nó!
Trương Minh Vũ thầm mắng, ai ngờ tên côn đồ này cường tráng hơn tên kia nhiều!
Sức mình yếu quá!
Đợi đến khi anh phản ứng lại, tên côn đồ lại xông lên, tóm lấy người anh!
Tên côn đồ nhanh chóng vòng qua sau lưng Trương Minh Vũ!
Hai tay vòng qua người Trương Minh Vũ, cánh tay anh như bị kìm kẹp vậy!
Trương Minh Vũ hoảng rồi!
"Anh cẩn thận!"
"Trương Minh Vũ cẩn thận!"
Hàn Thất Thất và Vương Vũ Nam cùng lúc hét lớn!
Trương Minh Vũ kinh ngạc!
Anh ngẩng đầu nhìn thì thấy Tóc vàng đang cười gằn xông đến trước mặt anh!
Cây dao chuẩn bị đâm tới rồi!
"Trương Minh Vũ".
Hàn Thất Thất lo lắng hét lên, cô ta như muốn xông qua vậy!
Nhưng Chu Vân Phong đã vội vàng kéo cô ta lại, hoảng loạn nói: "Thất Thất quay lại đi! Anh sẽ bảo vệ em!"
Thất Thất muốn giãy giụa nhưng không kịp nữa rồi!
Tóc vàng đã xông đến trước mặt Trương Minh Vũ rồi!
Mẹ nó!
Trương Minh Vũ lo sốt vó!
Liều vậy!
Trương Minh Vũ không nghĩ nhiều, giẫm mạnh xuống đất, cùng tên côn đồ phía sau lùi hai bước!
Đồng thời mượn cơ thể của tên côn đồ, Trương Minh Vũ giơ hai chân lên!
Nhắm chuẩn lồng ngực Tóc vàng, đạp mạnh một phát!
Tóc vàng ngạc nhiên!
Gã không ngờ Trương Minh Vũ còn có thể cử động! Còn có thể phối hợp với tên côn đồ tốt như vậy!
Bốp!
"Á!"
Tóc vàng kêu lên thất thanh, cả người ngã về sau!
Tên côn đồ cũng sững sờ!
Trương Minh Vũ cười ngoác miệng, nói: "Cảm ơn nha!"
Nói xong, mắt anh lóe lên tia rét lạnh!
Chương 163: Tiêu rồi!
Trương Minh Vũ lại giơ chân giẫm thật mạnh lên chân của tên côn đồ!
"A!"
Tên côn đồ kêu gào thảm thiết!
Trương Minh Vũ cũng nhân cơ hội này thoát ra!
Anh xoay người lại, lên gối!
Bụp!
Thoáng chốc, tên côn đồ chợt im bặt!
Tròng mắt như sắp rơi ra ngoài!
Cơn đau thấu tim làm hắn ta không thở nổi!
Chỗ trí mạng của đàn ông đau buốt!
Trương Minh Vũ đẩy nhẹ, tên côn đồ té thẳng xuống đất.
Đánh nhau thôi mà, cần gì quy tắc?
Cứ thắng là được!
Trương Minh Vũ cảm thấy sau trận đánh này, hình như mình lại trưởng thành hơn nhiều.
Anh quay đầu, cảnh tượng đẹp đến mức làm ba người phải kinh ngạc!
Mặc dù Hàn Thất Thất biết Trương Minh Vũ rất giỏi nhưng không ngờ trong thời khắc nguy cấp thế này, anh vẫn có thể phản đòn!
Mắt Vương Vũ Nam sáng rỡ.
Chu Vân Phong choáng váng!
Kế hoạch ấp ủ lâu như vậy, mới thế đã kết thúc rồi?
Ngay sau đó, trong nháy mắt, mặt Chu Vân Phong sầm xuống, phẫn nộ ngẩng đầu nhìn về phía xa xa!
Ba tên côn đồ nằm dưới đất đang giãy dụa vì đau.
Hàn Thất Thất không còn do dự nữa, sau khi cố thoát ra, cô ta xông ra ngoài, mừng rỡ nói: "Tuyệt đó! Làm tôi giật mình, tôi còn tưởng anh sắp ngoẻo rồi chứ!"
Nụ cười của Trương Minh Vũ chợt tắt.
Ngoẻo…
Vương Vũ Nam cũng nể phục nói: "Anh trai à anh giỏi thật đó. Một mình đấu lại ba người luôn!"
Những lời có cánh này làm Trương Minh Vũ thấy hơi ngại.
Đánh ba người thôi mà… có giỏi giang gì đâu.
Dù gì dân cao thủ như Long Tam mới là mục tiêu của Trương Minh Vũ!
Trương Minh Vũ cười ha ha, nói: "Ăn may thôi”.
Mặt Chu Vân Phong âm u, lại nháy mắt ra hiệu cho Tóc vàng!
Tóc vàng đứng dậy, giận dữ hét lên: "Dám đánh tao hả? Mẹ nó hôm nay mày chết chắc!"
Nói xong, hắn ta lấy điện thoại ra.
"Đại ca! Em bị người ta đánh! Anh sang đây giúp em nhanh đi!"
Tóc vàng phẫn nộ nói.
Chẳng mấy chốc, bên kia đồng ý, Tóc vàng cúp máy rồi nhìn Chu Vân Phong.
Chu Vân Phong thở phào nhẹ nhõm.
Tóc vàng cũng ngẩng đầu lên cười mỉa, tức tối nói: "Nhóc con, mày đừng hòng chạy!"
Càng ngày càng nhiều người đứng lại xem.
Nhưng Trương Minh Vũ cứ có cảm giác bất an.
Anh đại nào sắp tới thật hả?
Suy nghĩ một lúc, cảm giác bất an trong lòng Trương Minh Vũ lại mãnh liệt hơn.
Không được, không thể chờ!
Mắt Trương Minh Vũ loé lên, cân nhắc: "Tao không đi, chẳng lẽ đợi người của mày đến đánh tao?"
"Mày có vấn đề hay tao có vấn đề?"
Vừa dứt lời, anh đi thẳng về phía trước.
Hàn Thất Thất và Vương Vũ Nam đi sát theo sau.
Chu Vân Phong sốt ruột, nháy mắt ra hiệu liên tục!
Tóc vàng phẫn nộ nói: "Nhóc con! Nếu mày còn là đàn ông thì mẹ nó đừng trốn!"
Trương Minh Vũ cười nói: "Tao cần phải chứng minh cho mày biết tao có phải đàn ông hay không à?"
"Mẹ nó!"
Tóc vàng tức điên mắng mỏ, lại cầm dao vọt lên!
Trương Minh Vũ phản xạ nhanh, giơ chân sang đạp!
Tóc vàng lại ngã đập xuống đất, vẻ mặt sốt ruột cực kỳ!
Trương Minh Vũ lại dứt khoát dẫn hai cô gái đi.
Chu Vân Phong cắn chặt răng, cuối cùng cũng chỉ có thể đi theo!
Trương Minh Vũ nhìn xung quanh.
Mặc dù không phát hiện thấy nguy hiểm gì nhưng sao lòng anh cứ thấy lo lắng nôn nao.
Chốn thị phi, không nên ở lại quá lâu!
Sau khi xác định không có bóng dáng của Long Tam, Trương Minh Vũ dẫn hai cô gái men theo rìa đường ra ngoài.
Chu Vân Phong vội vã đuổi theo, yên lặng đi bên cạnh Hàn Thất Thất.
Ánh mắt không ngừng nhìn xung quanh, lên kế hoạch nên làm thế nào mới được.
Kế hoạch không thể bị gián đoạn!
Hàn Thất Thất không nói gì, Vương Vũ Nam cũng bắt đầu sốt sắng.
Không biết tự lúc nào, Trương Minh Vũ đã đi được trăm mét.
Bên này đã hết chuyện để xem nên mọi người từ từ tản ra.
Nhưng không bao lâu sau, Trương Minh Vũ chợt phát hiện xung quanh không có một bóng người!
Chuyện gì đây?
Cảm giác bất an lại trở nên mãnh liệt.
Anh nhìn xung quanh, rất nhiều cửa hàng đã kéo cửa cuốn xuống, ngoài đường không còn ai!
Không xong rồi!
Lòng Trương Minh Vũ kinh hãi, quát nhẹ: "Đi nhanh lên!"
Nói xong, anh xoay người chạy ra ngoài.
Hàn Thất Thất và Vương Vũ Nam cũng theo sát.
Nhưng mới chạy được vài bước, Trương Minh Vũ chợt dừng lại!
Hàn Thất Thất không nhận ra nên đâm sầm vào lưng Trương Minh Vũ, cô ta giận dỗi: "Làm gì vậy!"
Nhưng Trương Minh Vũ lại không trả lời.
Người Vương Vũ Nam bên cạnh đã bắt đầu run khe khẽ.
Hàn Thất Thất ngây người.
Ngẩng đầu lên nhìn, một nhóm đàn ông mặc áo vest đi từ hẻm ra!
Ực!
Trương Minh Vũ cố nuốt nước bọt!
Anh nhìn sang, ít nhất cũng mười mấy tên!
Chu Vân Phong lập tức cười mỉa mai, ánh mắt đầy chế giễu.
Trương Minh Vũ cắn răng, lại quát khẽ: "Đi hướng ngược lại!"
Nhưng mới vừa xoay lưng lại thấy một nhóm người mặc áo vest đi từ phía sau đến!
Thêm mười mấy người nữa!
Trương Minh Vũ kinh ngạc.
Mẹ nó…
Cuối cùng ánh mắt Hàn Thất Thất cũng hoảng loạn.
Vương Vũ Nam nắm tay Trương Minh Vũ, ánh mắt đầy lo lắng.
Chẳng mấy mốc, ba mươi mấy người đã hoàn toàn bao vây mọi người!
Trương Minh Vũ cực kỳ sốt ruột!
Sao Long Tam còn chưa đến nữa?
Một anh chàng có mái tóc xám nổi bật bước ra khỏi đám người đông đúc.
Hai tay đút vào túi quần, toàn thân toát ra hơi thở lạnh lẽo.
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Người này là một cao thủ!
Thoáng chốc, anh chàng tóc xám lạnh lùng hỏi: "Anh tên Trương Minh Vũ đúng không?"
Trương Minh Vũ gật đầu nói: "Đúng vậy”.
Anh chàng tóc xám lại ngẩng đầu, lạnh lùng hỏi: "Cô tên Hàn Thất Thất đúng không?"
Hàn Thất Thất bất ngờ.
Sao tự nhiên liên quan đến cô ta?
Chu Vân Phong lại cười phấn khích!
Anh ta lại có cơ hội thể hiện rồi!
Anh ta sẽ là vai chính trong kế hoạch lần này! Vai chính vở anh hùng cứu mỹ nhân!
Nghĩ đến đây, Chu Vân Phong tiến lên một bước, lạnh lùng nói: "Nhóc con, mày dám có ý định đánh em họ tao à?"
Trương Minh Vũ ngạc nhiên.
Những người này tới diễn hùa với Chu Vân Phong à?
Không biết tại sao trong lòng anh cứ có một cảm giác rất lạ.
Giống như…
Hàn Thất Thất cũng ngây người.
Anh chàng tóc xám từ từ ngẩng đầu, đôi mắt lạnh như băng nhìn Chu Vân Phong.
Chu Vân Phong lập tức căng thẳng!
Nhưng nghĩ đến kế hoạch, anh ta vẫn cố nén cảm giác hoảng sợ, giận dữ nói: "Mẹ nó, nhìn cái gì mà nhìn! Mẹ nó, mày thù ai thì đi tìm người đó đi!"
"Đây là em họ của ông đây, mày dám chạm vào dù chỉ một sợi tóc, tao xử đẹp mày!"
Khí thế quá!
Anh chàng tóc xám cười nhếch mép, nói: "Tao sợ quá, chi bằng… mày xử tao đi?"
Chu Vân Phong sững sờ.
Đây đâu phải lời thoại đã tập trước…
Thật lâu sau, Chu Vân Phong lại phẫn nộ gần lêm: "Ông đây nói là, mày thù ai thì đi tìm người đó! Em gái tao không liên quan gì đến bọn mày!"
"Thả em họ tao ra nhanh lên!"
"Nếu không, đừng trách tao không khách sáo!"
Một tràng cười chế giễu vang lên!
Anh chàng tóc xám nhướng mày, nói: "Tao lại muốn xem thử… mày sẽ không khách sáo thế nào!"
Chương 164:
Lời vừa dứt, một dòng khí lạnh lẽo băng giá lập tức toát ra!
Trương Minh Vũ lại cảm thấy khiếp sợ!
Anh chàng tóc xám này quả nhiên không đơn giản!
Chu Vân Phong cũng thấy hoảng, trong mắt tràn ngập sự hoang mang!
Sau đó anh ta đánh mắt với anh chàng tóc xám!
Nhưng anh ta không hề quan tâm, anh ta lạnh lùng nói: "Chẳng phải anh không khách khí sao? Đến đi!"
"Tôi..."
Chu Vân Phong nghiến răng, nháy mắt ra hiệu mãi, mắt sắp toét ra rồi mà vẫn chẳng có tác dụng gì!
Lửa giận trong lòng bắt đầu dâng lên!
Mẹ nó, Hà Gia Hoa làm ăn kiểu gì vậy?
Nhưng chưa kịp nghĩ nhiều, anh chàng tóc xám đã lạnh lùng nói: "Anh không tới thì tôi tới vậy!"
Lời vừa dứt, chân anh ta đột nhiên dùng sức!
Cả người anh ta phóng qua chỗ Chu Vân Phong!
Trương Minh Vũ sững sờ!
Tốc độ này... nhanh như thỏ vậy!
Tốc độ này không phải thứ anh có thể sánh bằng được!
Chu Vân Phong cũng ngớ người!
Anh ta trợn tròn mắt há hốc miệng, não bắt đầu chập mạch!
Sao... không theo kịch bản vậy?
“Á!"
Vương Vũ Nam thét lên kinh hãi, cùng Hàn Thất Thất né sang một bên.
Bốp!
Giây sau, âm thanh nặng nề vang lên!
Nắm đấm của anh chàng tóc xám tiếp xúc thân mật với mặt của Chu Vân Phong!
"Á!"
Tiếng kêu thất thanh như heo bị giết vang lên!
Cơ thể của Chu Vân Phong bay ra như diều đứt dây! Anh ta nặng nề ngã xuống đất!
Vương Vũ Nam và Hàn Thất Thất cũng khiếp sợ!
Trương Minh Vũ nhíu mày, mắt lóe lên vẻ nghiêm trọng!
Lần này không vui rồi!
Anh chàng tóc xám cười khẩy nói: "Còn nháy mắt với tôi, mẹ kiếp, anh là cái thá gì!"
Lời này vừa dứt, mấy tên mặc vest xông lên ra tay!
Chỉ mất một lúc đã bao vây lấy Chu Vân Phong! Quyền cước đan xen!
Chu Vân Phong đau đớn hét lên không ngừng!
Đến cuối cùng, cổ họng cũng khàn! Mặt sưng như cái đầu heo!
Bọn họ vứt anh ta sang một bên!
Ánh mắt của mọi người nhanh chóng đổ dồn lên người Trương Minh Vũ.
Anh chàng tóc xám nói: "Xin lỗi nha, ai bảo mấy người chọc phải người không nên chọc?"
Ai?
Trương Minh Vũ nhíu mày!
Về lý mà nói, ba cậu ấm nhà giàu không có thực lực như này.
Chẳng nhẽ là... Chung Tử Kính?
Một lúc sau, Trương Minh Vũ cười nói: "Đấy là do tôi tự mình dây vào, hay là anh cho hai cô gái này đi trước, anh thấy thế nào?"
Hàn Thất Thất và Vương Vũ Nam phức tạp nhìn Trương Minh Vũ.
Anh chàng tóc xám cười lắc đầu, nói: "Ông chủ tôi chỉ đích danh hai người đấy".
Trương Minh Vũ bất lực nói: "Được thôi, vậy để cô ấy đi trước được phải không? Dù sao cô ấy cũng chẳng liên quan đến chuyện này".
Anh chàng tóc xám nhướng mày, vui vẻ nói: "Trọng tình trọng nghĩa nhỉ, tôi thích đấy".
Nói xong anh ta liền huơ tay.
Đám người phía sau lập tức đứng dẹp thành một con đường.
Hàn Thất Thất lo lắng nói: "Vương Vũ Nam mau đi đi! Đừng lo cho bọn tớ!"
Vương Vũ Nam mím môi, cơ thể khẽ run rẩy, đôi mắt to tròn đong đầy nước mắt!
"Tớ đi rồi... hai người phải làm thế nào!"
Vương Vũ Nam nghẹn ngào nói.
Cô ấy đã từng thấy cảnh này rồi!
Trương Minh Vũ cười nói: "Mau đi đi, yên tâm chúng tôi không gặp chuyện gì đâu, cô ở lại chỉ càng làm phiền chúng tôi thôi".
Vương Vũ Nam mím môi, nước mắt tuôn rơi.
Cuối cùng cô ấy chỉ có thể nặng nề gật đầu.
Cô ấy xoay người đi ra khỏi đám người!
Cô ấy biết, ở lại cũng chẳng có tác dụng gì.
Sau khi đi ra mới có thể giúp được bọn họ!
Mọi người nhanh chóng bao vây lấy Trương Minh Vũ và Hàn Thất Thất!
Anh chàng tóc xám cười khẩy nói: "Bây giờ tôi ít gặp được mấy người trọng tình nghĩa lắm, chỉ tiếc rằng... anh đắc tội người không nên đắc tội".
"Không bằng tôi giữ lại cái mạng cho anh".
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu cười nói: "Không sao, lần sau có cơ hội thì giữ lại mạng cho tôi, anh làm theo lệnh tôi cũng không muốn làm khó anh".
Hàn Thất Thất lập tức khó chịu liếc mắt.
Sắp chết mà còn nói linh tinh cái gì vậy!
Nhưng anh chàng tóc xám lại nổi hứng nhìn Trương Minh Vũ, anh ta cười nói: "Anh lấy đâu ra lắm tự tin như vậy?"
Trương Minh Vũ cười tươi như hoa: "Chị tôi lợi hại lắm!"
Mắt anh chàng tóc xám lóe lên vẻ nghi ngờ.
Một lúc sau, anh ta cười khẩy nói: "Tiếc rằng dù ai lợi hại thì cũng muộn rồi, ra tay đi!"
Lời vừa dứt, đám người liền bao vây lấy hai người!
Hàn Thất Thất lập tức lo lắng.
Trương Minh Vũ nhíu mày, mắt lóe lên sự nghiêm trọng!
Lúc này, anh không biết nên làm thế nào!
"Theo tôi!"
Trương Minh Vũ tức giận gầm lên, kéo Hàn Thất Thất vào lòng!
Hàn Thất Thất mắt chữ A mồm chữ O!
Trương Minh Vũ không hề do dự, đưa Hàn Thất Thất xông qua phía cánh phải!
Nắm đấm lao đến, Trương Minh Vũ tránh theo bản năng!
Nhưng nắm đấm thực sự quá nhiều!
Không đi được mấy bước, ngực Trương Minh Vũ đã trúng một đòn!
Trời ạ.
Anh thầm than.
Nhưng nghĩ lại, anh phát hiện ra mình không thấy đau!
Á...
Chuyện gì vậy?
Trương Minh Vũ trợn tròn hai mắt!
Tuy nhiên chưa kịp nghĩ nhiều, đám người kia đã bao vây lấy họ!
Trương Minh Vũ biết hết đường trốn rồi!
Tất cả đường trốn đều bị chặn rồi!
Nhưng Hàn Thất Thất còn đang ở cạnh!
Trương Minh Vũ nghiến răng nghiến lợi, đẩy Hàn Thất Thất ngã xuống đất!
Anh không nói gì, ôm chặt lấy Hàn Thất Thất để bảo vệ cô ta!
Anh chàng tóc xám thấy vậy, mắt lóe lên tia kỳ dị.
Ngay sau đó tầm nhìn bị chắn ngang.
Một đám người đang người xông lên!
Vô số nắm đấm giáng xuống người Trương Minh Vũ!
Mặc dù không đau nhưng anh không chịu nổi nhiều người đấm như vậy!
Hự!
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, cố gắng chịu đựng cơn đau trên cơ thể, ôm chặt lấy Hàn Thất Thất.
Hàn Thất Thất nghiến răng nghiến lợi, mở mắt nhìn thấy Trương Minh Vũ cuộn chặt nắm đấm!
Lập tức cảm thấy vô cùng cảm động!
Đám người này vẫn không hề có ý định dừng tay!
Chỉ một lúc sau, Trương Minh Vũ đã bị ăn mấy chục nắm đấm!
Chu Vân Phong ở phía xa giãy giụa bò lên.
Mặc dù Hàn Thất Thất còn ở trong nhưng anh ta vẫn cười khẩy.
Đáng chết!
Tiếng nắm đấm va vào da thịt không ngừng vang lên trên người Trương Minh Vũ!
Cơ thể Trương Minh Vũ sắp đến giới hạn rồi!
Tuy nhiên đúng lúc này, một chiếc Mercedes-Benz đỗ ngay lại!
Kít!
Tiếng thắng xe chói tai thu hút ánh nhìn của mọi người!
Trương Minh Vũ cuối cùng cũng có thể thở phào, ngực anh phập phồng lên xuống vì đau đớn!
Nghỉ ngơi một chút mới kinh ngạc phát hiện ra hình như... ngay không sao cả!
Chuyện này...
Trương Minh Vũ cảm thấy khó hiểu!
Nhiều người như vậy, nhiều nắm đấm như vậy!
Sao có thể không xảy ra chuyện gì chứ!
Bọn họ đang diễn trò à? Không thể nào...
Chưa kịp nghĩ nhiều, tiếng thét điếc tai đã vang lên!
Trương Minh Vũ sững sờ.
Ngẩng đầu nhìn qua thì thấy bóng dáng Long Tam giữa biển người!
Cuối cùng... cũng đến rồi!
Chương 165: Nguy hiểm qua đi!
Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù biết anh chàng tóc xám là cao thủ nhưng anh vô cùng tin tưởng Long Tam!
Chẳng mấy chốc, tất cả mọi người đã xông đến chỗ Long Tam.
Trương Minh Vũ giãy giụa, cố gắng kéo Hàn Thất Thất đứng dậy.
Không thể không nói Trương Minh Vũ bảo vệ Hàn Thất Thất rất tốt, cô ta không bị thương chút nào.
Trương Minh Vũ khó khăn cười nói: "Cô không sao chứ?"
Hàn Thất Thất bối rối anh, nghiêm túc nói: "Anh... không sao chứ?"
Trương Minh Vũ cười nói: "Tôi không sao, da dày thịt béo, vẫn chịu được!"
Hàn Thất Thất không cười.
Ánh mắt vô cùng phức tạp.
Trương Minh Vũ không nghĩ nhiều, anh nhìn về phía trận chiến.
Long Tam như sát thần, đứng giữa đám người tung quyền cước, bước đi như gió!
Tiếng kêu đau đớn liên tiếp vang lên!
Hai ba mươi tên vệ sĩ mặc đồ đen nối đuôi nhau bay ra!
Chúng ngã xuống đất, đau đớn co quắp cơ thể!
Tiếng kêu rên vang lên không ngớt!
Ực!
Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt, quan sát thật kỹ từng động tác của Long Tam.
Trong lòng cũng thấy hưng phấn!
Lúc nào... anh mới có thể đạt đến trình độ này?
Bốp bốp bốp!
Tiếng va chạm nặng nề vang lên liên tiếp!
Xung quanh cơ thể Long Tam tỏa ra khí thế lạnh như băng!
Vô cùng kinh khủng!
Anh chàng tóc xám nhíu mày, nhìn chằm chằm Long Tam!
Sau năm phút, hơn ba mươi tên vệ sĩ mặc đồ đen ngã xuống đất!
Trương Minh Vũ vô cùng vui mừng!
Nhưng ánh mắt của Chu Vân Phong lại tràn đầy vẻ khiếp sợ!
Đây... đây là kẻ nào vậy?
Một giây sau, Long Tam trầm mặt xông đến, lo lắng nói: "Cậu Minh Vũ, xin lỗi cậu!"
Trương Minh Vũ ngẩn người.
Sau khi hoàn hồn anh chỉ cười nói: "Đâu sao đâu, anh đánh ác ghê!"
Long Tam vẫn cứ cúi đầu.
Không bảo vệ tốt được Trương Minh Vũ, tức là không làm tròn bổn phận.
Trương Minh Vũ ngẩng đầu mỉm cười: "Bên đó còn có một tên, giải quyết xong chúng ta nói tiếp".
Long Tam lập tức ngẩng đầu.
Con mắt lóe lên sát ý!
Anh chàng tóc xám híp mắt, cảm thấy khiếp sợ.
Mặc dù chưa ra tay nhưng anh ta biết mình không phải đối thủ của Long Tam!
Anh ta nghi ngờ nhìn Trương Minh Vũ, kinh ngạc nói: "Lợi hại đấy, không ngờ..."
Trương Minh Vũ đắc ý nói: "Anh thấy đấy, có bà chị tài giỏi có lợi chưa?"
"Anh cũng thấy tôi vẫn an toàn mà".
Anh chàng tóc xám hứng thú nhìn, cười khẩy: "Núi không chuyển thì nước chuyển, chúng ta sẽ gặp lại”.
Nói xong anh ta liền xông ra ngoài.
Trương Minh Vũ ngẩn người.
Nói đi là đi à?
Long Tam không đuổi theo, chỉ nghiêm túc nói: "Thằng nhãi này không đơn giản, với tốc độ này muốn đuổi theo tôi phải dùng hết sức, nhưng tôi sợ đây là kế điệu hổ ly sơn!"
Trương Minh Vũ gật đầu cười nói: "Giặc cùng chớ đuổi, chúng ta mau về thôi, sợ quá đi".
Nói xong anh liền khập khiễng đi sang bên cạnh.
Hàn Thất Thất nhìn Trương Minh Vũ, vội vàng tiến lên dìu anh.
Mặt Chu Vân Phong sưng như đầu heo, trong mắt vô cùng âm trầm.
Đã vậy rồi còn để Trương Minh Vũ bỏ chạy!
Hàn Thất Thất quét mắt nhìn, không nhận ra đấy là Chu Vân Phong, liền ngồi xuống con Mercedes-Benz.
Long Tam nhanh chóng lái đi.
Bọn họ vừa đi, còi xe cảnh sát đã vang lên.
Chu Vân Phong hoảng thật rồi, anh ta cố nhịn đau chạy vào trong con ngõ bên cạnh.
Trong chiếc Mercedes-Benz, bầu không khí vô cùng yên tĩnh.
Một lúc sau, Hàn Thất Thất mới nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói: "Sau khi về tôi nhất định kể cho bố tôi, phải trả bằng được mối thù này!"
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Vẫn là khí thế của dân xã hội...
"Tên này không đơn giản, tốt nhất đừng nói với bố cô, nếu không dễ gây phiền phức".
"Trước khi bọn họ đến bọn họ nhất định đã điều tra rõ ràng thân phận của cô rồi, nhưng vẫn ra tay".
Trương Minh Vũ chậm rãi nói.
Hàn Thất Thất sững sờ, cảm thấy nghiêm trọng.
Cô vừa ý thức được chuyện này!
Nhưng...
Ngẩng đầu lên, trong mắt cô vẫn tràn đầy lửa giận!
Cô ta cũng không biết rốt cuộc tại sao, nhưng đây là lần đầu cô ta cảm thấy bức bối như vậy!
Đặc biệt là khi nhìn thấy Trương Minh Vũ nghiến răng nghiến lợi nhịn đau, cảm giác khó chịu đó càng ngày càng lớn!
Cuối cùng, Hàn Thất Thất chỉ có thể tức tối ngồi bên.
Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm: "May là cô không sao, nếu không tôi chẳng biết ăn nói thế nào với bố mẹ cô".
Hàn Thất Thất liếc mắt, vẫn tức tối như cũ.
Khuôn mặt trái xoan xinh đẹp cứ hằm hằm, trông vô cùng đáng yêu.
Long Tam nhanh chóng đỗ xe trước cửa trang viên nhà họ Hàn.
Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi, an toàn về đến nhà rồi, cô về đi".
Hàn Thất Thất lại nhìn Trương Minh Vũ, ánh mắt phức tạp.
Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?"
Hàn Thất Thất do dự hồi lâu, yếu ớt nói: "À... rốt cuộc tôi có nên nói cho bố không?"
Cái này... cũng phải hỏi mình sao?
Trương Minh Vũ sững sờ, ngại ngùng nói: "À... tốt nhất là đừng nói, nếu không nhà họ Hàn dễ gặp phiền phức".
Hàn Thất Thất gật đầu nói: "Được rồi, vậy tôi nghe anh vậy".
Nói xong cô liền mở cửa xuống xe.
Bóng dáng Hàn Thất Thất từ từ biến mất trong không trung.
Haizz!
Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm, dựa người vào chiếc ghế đằng sau.
Nhưng vừa chạm phải liền hít sâu một hơi!
Đau quá đi mất!
Long Tam chậm rãi lái xe rời khỏi.
"Hôm nay tôi không làm tròn bổn phận, tôi sẽ về kiểm điểm bản thân", Long Tam nặng nề lên tiếng.
Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Không cần nghiêm túc như vậy, đâu có sao đây, nếu anh không tới, chắc tôi chết mất".
Long Tam gật đầu, không nói gì.
Trương Minh Vũ khẽ xoa cơ thể mình.
Giọng Long Tam lại vang lên: "Hôm nay bạn tôi bảo Thần Ẩn đã vào nước rồi, tôi sẽ chuẩn bị một số việc".
"Khi Thần Ẩn đến Hoa Châu, tôi sẽ biết ngay".
Trương Minh Vũ kinh ngạc!
Nhanh vậy sao?
Trương Minh Vũ hiểu rồi, hôm nay Long Tam đến muộn nhất định là vì bận một số việc.
Nhưng Long Tam không hề giải thích lấy một câu.
Một lúc sau, Trương Minh Vũ cười nói: "Được, tôi biết rồi, tôi sẽ chuẩn bị".
Lần trước Thần Ẩn nhằm vào Lâm Kiều Hân.
Lần này, Trương Minh Vũ nhất không thể để Thần Ẩn được như ý nguyện!
Nhưng... làm thế nào đây?
Nghĩ mãi, Trương Minh Vũ vẫn chẳng nghĩ ra được gì cả.
Đang suy ngẫm thì chuông điện thoại vang lên.
Anh cầm điện thoại lên nhìn, là Lâm Kiều Hân gọi đến!
Nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo đến...
Trương Minh Vũ bất lực mỉm cười bắt máy.
Giọng nói lạnh lùng của Lâm Kiều Hân vang lên: "Bây giờ anh rảnh không, tôi đi đón anh".
Trong lời nói xen lẫn vẻ vui mừng.
Trương Minh Vũ sững sờ, giờ mới nhớ ra chuyện ăn cơm.
Trong lòng chợt cảm thấy kích động.
"Rảnh mà!"
Chương 166: Đi hẹn hò!
Lâm Kiều Hân hỏi: "Bây giờ anh đang ở đâu? Tôi đi đón anh".
Trương Minh Vũ nói địa chỉ cho cô.
Lâm Kiều Hân nhanh chóng cúp máy.
Trương Minh Vũ xuống xe, Long Tam lái xe rời đi.
Sắc trời dần tối, Trương Minh Vũ bất giác cảm thấy mong đợi.
Quan trọng nhất là, lần này vừa hay phải nghĩ cách làm thế nào để phòng ngừa người của Thần Ẩn.
Trầm ngâm hồi lâu, chuông điện thoại chợt vang lên.
Nhanh như vậy sao?
Trương Minh Vũ lấy điện thoại ra nhìn mới phát hiện ra là Vương Vũ Nam gọi đến.
Vừa bắt máy, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng khóc lóc của Vương Vũ Nam: "Hu hu hu, anh ơi! May quá anh không sao! Bây giờ anh sao rồi? Đến đồn cảnh sát chưa?"
Trương Minh Vũ sững sờ.
Anh nhanh chóng kinh ngạc hỏi lại: "Cô gọi cảnh sát à?"
Vương Vũ Nam nghẹn ngào đáp: "Đúng vậy, anh... anh không thấy cảnh sát sao?"
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu nói: "Không, có điều chúng tôi đi lâu rồi, không sao cả, cô đừng lo nhé".
"Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi", Vương Vũ Nam tiếp tục nghẹn ngào nói.
Có thể thấy được cô ấy thực sự rất lo lắng.
Trương Minh Vũ an ủi cô ấy mấy câu rồi cúp máy.
Nghĩ đến tiếng khóc thút thít của Vương Vũ Nam, trong lòng chợt cảm thấy cảm động.
Từ nhỏ đến lớn, đây là người phụ nữ đầu tiên khóc vì anh...
À ừ, còn có mấy chị nữa.
Chẳng bao lâu sau, ánh sáng chói mắt của đèn pha rọi vào mắt Trương Minh Vũ, chiếc Volkswagen từ từ đỗ cạnh anh.
Trương Minh Vũ cười tươi như hoa, mở cửa ngồi lên xe.
Lâm Kiều Hân chẳng hề chần chừ, lái thẳng đi.
Trương Minh Vũ cười hỏi: "Sao vậy? Công trình có thuận lợi hay không?"
Lâm Kiều Hân cười mỉm đáp: "Không xảy ra vấn đề gì, tôi từng làm rất nhiều lần loại công trình như này rồi, dễ ấy mà".
Mắt Trương Minh Vũ thoáng lóe lên vẻ kinh ngạc.
Mặc dù thái độ của Lâm Kiều Hân có hơi lạnh lùng nhưng cách nói chuyện nhiệt tình hơn trước kia nhiều lần.
Nếu chỉ xét về số lượng từ thôi đã là khác biệt rất lớn rồi.
Lâm Kiều Hân nhanh chóng đậu xe tại cửa một nhà hàng.
Trương Minh Vũ xuống xe nhìn một lượt, cuối cùng cũng đổi nhà hàng khác rồi.
Nhà hàng này trông có vẻ khá cao cấp.
Chẳng mấy chốc hai người đã đi vào trong nhà hàng.
Nhân viên phục vụ nhiệt tình hoan nghênh.
Hai người đi lên tầng hai, kiếm một bàn cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống.
Lâm Kiều Hân cúi đầu, trong mắt lóe lên sự hoài nghi.
Trương Minh Vũ lập tức nghi ngờ.
Sao vậy?
Một lúc sau, Lâm Kiều Hân mỉm cười, kích động nói: "Trương Minh Vũ, anh nói đúng rồi!"
Trương Minh Vũ sững sờ.
Quan trọng nhất là... Lâm Kiều Hân đang mỉm cười?
Giây phút cô mỉm cười, Trương Minh Vũ cảm thấy như hoa đang nở...
Đẹp quá...
Dù Trương Minh Vũ quen nhìn người đẹp rồi, nhưng cũng không nhịn được mà cảm thấy kinh ngạc!
Nụ cười này... đẹp quá.
Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới phản ứng lại được, anh nghi ngờ hỏi: "Cái gì đúng cơ?"
Lâm Kiều Hân cố nhịn sự kích động nói: "Tôi nhận được khoản tiền cuối của công trình rồi! Cảm giác không thể tin nổi!"
Vừa nói, Lâm Kiều Hân vừa không nhịn được mỉm cười.
Giờ Trương Minh Vũ mới hiểu ra.
Anh cũng không ngờ chuyện khoản tiền công trình có thể khiến Lâm Kiều Hân vui như vậy...
Anh chợt cảm thấy vui vẻ theo.
Trương Minh Vũ cố tỏ ra kinh ngạc: "Thật sao? Vậy thì tốt quá, lấy được hết rồi à?"
Lâm Kiều Hân gật đầu.
Trương Minh Vũ vui vẻ mỉm cười nói: "Vậy thì tốt quá, như vậy thì cô có thể phát triển Tuyền Ảnh rồi!"
Lâm Kiều Hân lại gật đầu!
Trương Minh Vũ không kìm được mỉm cười.
"Bây giờ cô có ý tưởng gì không?", Trương Minh Vũ cười hỏi.
Lâm Kiều Hân ngước mắt lên, chậm rãi suy nghĩ.
Trầm ngâm một lúc, Lâm Kiều Hân mới nói: "Đầu tiên phải mau chóng học kỹ thuật, sau đó nâng cấp nhà máy, nhanh chóng sản xuất mỹ phẩm cao cấp".
"Còn sau đó... tôi muốn tìm ngôi sao nổi tiếng làm người đại diện, có điều đấy là chuyện của sau này, bây giờ tôi không có nhiều tiền như vậy".
Trương Minh Vũ gật đầu.
Mặc dù anh không hiểu mấy cái này nhưng vẫn có thể thấy Lâm Kiều Hân thực sự muốn phát triển.
Trương Minh Vũ cười nói: "Được phết mà, sắp phát triển rồi, đến lúc đó nhà họ Lâm khéo còn phải dựa vào cô đấy".
Lâm Kiều Hân bĩu môi nói: "Cho dù bây giờ có thuận lợi hết thảy, đợi đến lúc tôi mời được ngôi sao làm người đại diện thì còn mất mấy năm nữa".
"Không mời ngôi sao vĩnh viễn không thể trở thành nhãn hàng bán chạy được..."
Trương Minh Vũ cũng đồng ý với điều này.
Tác dụng của việc có ngôi sao làm người đại diện vô cùng lớn.
Lâm Kiều Hân vui vẻ nói: "Không nói mấy cái này nữa, bây giờ tôi được như thế này đều nhờ anh đó!"
"Hôm nay chúng ta phải ăn với nhau một bữa!
Trương Minh Vũ mỉm cười lắc đầu, nhưng trong lòng vô cùng hài lòng.
Món ăn nhanh chóng được bưng lên.
Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân bắt đầu ăn, vừa ăn vừa nói chuyện, vô cùng vui vẻ.
Hai người chẳng mấy mà ăn no.
Lâm Kiều Hân vẫn vui vẻ như trước.
Nghĩ đến việc toàn bộ khoản tiền công trình đều đã được chuyển vào tài khoản, cô chỉ muốn phát triển Tuyền Ảnh ngay lập tức!
Trương Minh Vũ đột nhiên nhớ đến chuyện Thần Ẩn.
Chần chừ một lúc, anh chậm rãi nói: "Đúng rồi, mấy ngày nay cô còn ở biệt thự không?"
Lâm Kiều Hân sững sờ, nghi ngờ hỏi: "Có mà, sao vậy?"
Trương Minh Vũ do dự một lúc.
Nên nói chuyện này... như thế nào nhỉ?
Trầm ngâm một lúc, anh mới nói: "Thế... cô còn nhớ đám người lần trước bắt cóc cô không?"
Lâm Kiều Hân ngẩn người.
Chuyện lần trước vẫn như đang hiển hiện ngay trước mắt cô!
Lâm Kiều Hân vội vàng gật đầu: "Nhớ chứ, sao... sao vậy?"
Trong lời nói xen lẫn vẻ sợ hãi.
Trương Minh Vũ chậm rãi trả lời: "Đám người này hình như nhắm vào cô, hơn nữa dạo gần đây bọn chúng lại xuất hiện rồi, tôi sợ cô ở nhà sẽ gặp nguy hiểm..."
"Á?"
Lâm Kiều Hân trợn tròn mắt, trong lòng lập tức cảm thấy lo lắng.
"Sao... sao anh biết?"
Mất một lúc, Lâm Kiều Hân mới có thể mở miệng hỏi.
"À..."
Trương Minh Vũ ngại ngùng nói: "Có người ở phe tôi nói cho tôi, hình như anh ấy nghe bạn nói".
Lâm Kiều Hân gật đầu, cũng không nghi ngờ nữa.
Do dự một lúc, cô chỉ đành cúi đầu.
Một lúc sau, Lâm Kiều Hân lo lắng nói: "Vậy... bây giờ phải làm thế nào?"
Cô ấy chọn sẽ tin tưởng Trương Minh Vũ.
Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất khiếp sợ.
Trương Minh Vũ cũng nghĩ một lúc, nhưng chẳng có cách gì cả.
Cách duy nhất là…
Nhưng Trương Minh Vũ không có cách nào mở miệng nói.
Lâm Kiều Hân mím môi, lo lắng nói: "Có cách gì anh mau nói đi, tôi..."
Chuyện lần trước thực sự khiến cô sợ hãi!
Cả đời này chắc cô cũng không muốn nó lại xảy ra!
Chần chừ mãi, Trương Minh Vũ mới lúng túng nói: "Cô ở bên cạnh tôi chắc sẽ an toàn hơn đấy".
"Hay là... hay là cô bảo mẹ cô về nhà họ Lâm, sau đó cô... chuyển đến chỗ tôi..."
"Nếu không... rất có thể sẽ liên lụy đến mẹ cô... cô cũng sẽ gặp nguy hiểm".
Lời này vừa dứt, Lâm Kiều Hân liền sững người.
Chương 167: Về... nhà?
Trương Minh Vũ cũng không khỏi lo lắng, trong lòng chợt cảm thấy mong đợi.
Lâm Kiều Hân mím môi, vẻ mặt phức tạp.
Một lúc sau, Lâm Kiều Hân mới mở miệng nói: "Tại sao... anh không về...?"
Cô vừa nói xong câu này, Trương Minh Vũ lập tức sững sờ.
Mình... về nhà?
Lúc này Trương Minh Vũ mới nhớ ra đây cũng là một cách để giải quyết vấn đề.
Nhưng...
Không biết tại sao, anh luôn cảm thấy không thích biệt thự nhà họ Lâm.
Hơn nữa có Lý Phượng Cầm ở đấy, Trương Minh Vũ cũng không chịu nổi.
Một lúc sau, Trương Minh Vũ lúng túng nói: "Nếu cô chuyển ra được là tốt nhất, nếu thực sự không được... tôi chỉ đành quay về..."
Lâm Kiều Hân cũng phân vân nói: "Tôi biết nỗi khổ của anh, nhưng nếu tôi chuyển ra, mẹ tôi nhất định không cho, hơn nữa..."
"Ở nhà vẫn tiện hơn một chút..."
Cô cho rằng Trương Minh Vũ đang ở trong khách sạn.
Nói như vậy, Trương Minh Vũ cũng không biết nên nói gì nữa.
Trầm ngâm một lúc, anh chỉ có thể cười nói: "Vậy tôi về vậy".
Nói đến đây, anh thực sự rất lúng túng, Trương Minh Vũ cũng không biết phải nói gì nữa.
Lâm Kiều Hân thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy... hôm nay anh về với tôi đi?", Lâm Kiều Hân chần chừ hỏi.
Trong lòng bất giác cảm thấy mong đợi.
Trương Minh Vũ bây giờ đã có thể đem lại cảm giác an toàn cho cô rồi.
Hình ảnh mấy lần trước anh dũng cảm lao ra vẫn còn in hằn trong tâm trí cô.
Trương Minh Vũ cũng ngẩn người.
Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, bây giờ phiền toái duy nhất chỉ có Lý Phượng Cầm mà thôi.
Dẫu sao mấy chị cũng đi rồi, về biệt thự cũng không cần thiết, nếu về nhà họ Lâm thì có thể bảo vệ cho Lâm Kiều Hân.
"Được, vậy tí nữa tôi về với cô".
Trương Minh Vũ cười nói.
Mắt Lâm Kiều Hân lóe sáng, cô lặng lẽ gật đầu.
Hai người không chần chừ nữa, đứng dậy đi ra khỏi nhà hàng.
Sắc trời đã tối hẳn ròi.
Đèn led lập lòe, phố xá vô cùng náo nhiệt.
Sau khi lên xe, Lâm Kiều Hân liền lái xe đến biệt thự nhà họ Lâm.
Từ đầu đến cuối, trong lòng Trương Minh Vũ cứ cảm thấy có sự lo lắng vô hình.
Hơn nữa trở lại nhà họ Lâm, chuyện khách sạn nhất định sẽ bị ảnh hưởng không ít.
Nhưng không quay về, Lâm Kiều Hân sẽ gặp nguy hiểm.
Khó thật...
Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài, nhưng bây giờ anh cũng hết cách rồi.
Hai người nhanh chóng lái được nửa đường rồi.
Đi qua thành phố náo nhiệt, đến một khu vô cùng yên lặng.
Cả đường hai người không nói gì, tâm trạng của ai cũng phức tạp.
Két!
Đột nhiên tiếng thắng xe chói tai vang lên!
Trương Minh Vũ nhất thời kinh hãi! Nắm lấy tay vịn bên cạnh theo bản năng!
Cơ thể cũng rung lắc một hồi!
Một giây sau, xe dừng ở giữa đường cái!
Chuyện gì vậy?
Trương Minh Vũ ngẩng đầu nhìn thì phát hiện ra đằng trước xe có một đám người.
Bọn họ đang chắn ngang đường cái!
Cái này...
Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt, trong lòng bắt đầu cảm thấy lo lắng!
Lâm Kiều Hân lo lắng nói: "Làm thế nào bây giờ?"
Trương Minh Vũ nhíu mày, vội vàng nói: "Quay xe!”
Lâm Kiều Hân vội vàng đánh tay lái, chuẩn bị quay xe!
Nhưng đúng lúc này lại có một đám người nhanh chóng bao vây lấy xe Lâm Kiều Hân!
Muốn quay xe thì chỉ có thể đâm người!
Nhưng...
Lâm Kiều Hân chần chừ một lúc, Trương Minh Vũ cũng không biết nên làm thế nào.
Còn chưa nghĩ ra cách thì đã có mấy chiếc xe lao lên từ bên cạnh, phong tỏa cả con đường.
Trương Minh Vũ bất lực rồi.
Lần này không cần nghĩ nữa, cho dù có xông ra cũng chẳng làm được gì...
Haizz..
Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài.
Ngẩng đầu nhìn thì thấy một đám côn đồ đang huơ gậy gộc trong tay.
Trương Minh Vũ cũng thả lỏng hơn nhiều.
Ít nhất đám người này không phải người của Thần Ẩn, như vậy Long Tam sẽ có cách giải quyết.
Chẳng qua... anh lại đắc tội người nào đây?
"Xuống xe!"
Một tiếng quát vang lên.
Một người đàn ông cơ thể cường tráng bước ra khỏi đám đông, cả người toát ra khí thế kinh khủng.
"Làm thế nào bây giờ?"
Lâm Kiều Hân mím môi, lo lắng hỏi.
Trong lòng cô cũng rối cả lên!
Mấy lần gặp nguy hiểm khiến cô cảm thấy vô cùng sợ hãi!
Cô thực sự sợ chuyện lúc trước lại xảy ra!
Trương Minh Vũ cười nói: "Không sao, đừng lo, chúng ta xuống xe xem có chuyện gì".
Lâm Kiều Hân chần chừ mãi, cuối cùng vẫn gật đầu.
Hai ngươi mau chóng xuống xe!
Hai mươi tên côn đồ cũng bao vây lấy họ!
Trong nháy mắt, chúng đã bao vây chặt lấy Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân!
Lâm Kiều Hân khiếp sợ, cả người trốn sau lưng Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ cười tươi nói: "Sao vậy các anh, hình như tôi đâu có đắc tội với mấy anh đâu nhỉ?"
Mặt tên côn đồ lộ vẻ chế giễu.
Đám người kia nhanh chóng di chuyển, từ từ tạo thành một con đường.
Trương Minh Vũ nhướng mày.
Nhân vật chính đến rồi!
Một tên đầu to nhanh chóng xuất hiện trước tầm mắt.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Dưới ánh đèn đường, anh chợt cảm thấy quen thuộc.
Nhưng khuôn mặt này...
Tên đầu to lạnh lùng nói: "Thằng nhãi, không ngờ phải không?"
Giọng nói này...
Chu Vân Phong?
Trương Minh Vũ sững sờ!
Mẹ nó... sao đầu anh ta tự nhiên to ra một vòng vậy!
Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới hoàn hồn lại, anh cười nói: "À, hóa ra là anh, vậy thì tôi yên tâm rồi".
"Hôm nào tôi sẽ đến nhà họ Hàn đưa quà cho anh, không có chuyện gì chúng tôi đi trước nhé!"
Nói xong liền kéo tay Lâm Kiều Hân vào trong xe.
Lâm Kiều Hân cũng sững sờ!
Chu Vân Phong lạnh lùng nói: "Đứng lại!"
Mặt Trương Minh Vũ tràn ngập vẻ bất lực.
Chu Vân Phong híp mắt, lạnh lùng nói: "Cướp người phụ nữ của ông đây, còn hại ông đây thảm thế này! Mẹ nó mày còn muốn đi á? Mày coi bổn thiếu gia là cái thá gì?"
Người phụ nữ?
Lâm Kiều Hân nghe mà sững sờ, khó hiểu nhìn Trương Minh Vũ.
Nhưng Trương Minh Vũ không nhìn thấy vẻ mặt của cô.
Trầm ngâm một lúc, Trương Minh Vũ cười nói: "Hiểu lầm hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi mà".
Nụ cười của Chu Vân Phong càng lạnh lùng hơn.
Ngẩng đầu nhìn thì thấy Lâm Kiều Hân đứng bên Trương Minh Vũ!
Dáng người thon thả, khí chất siêu việt, khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành!
Chu Vân Phong ngẩn người!
Con mắt trợn to!
Nhưng sau khi hoàn hồn, lửa giận trong tim anh ta càng bùng lên!
Trương Minh Vũ... dựa vào cái gì?
Chu Vân Phong cười khẩy nói: "Thằng nhãi, hôm nay ông đây sẽ cho mày biết thế nào gọi là sự nghiền ép về thực lực!"
"Giữa mày với tao, khoảng cách không chỉ là một cấp đâu! Hiểu chưa?"
Trương Minh Vũ bất lực.
Có vẻ như hôm nay không tránh được đánh nhau rồi.
Nếu đã vậy...
Trương Minh Vũ cười tươi như hoa, nịnh nọt nói: "Đương nhiên rồi, ít nhất size đầu chúng ta chắc cũng không chỉ cách nhau một size đâu nhỉ?"
Đầu?
Ha ha!
Vừa nói ra, xung quanh liền vang lên tiếng cười, nhưng họ nhanh chóng nhịn lại!
Chu Vân Phong cuộn chặt nắm đấm, cơ thể run rẩy!
Chương 168: Đảo ngược!
"Được lắm thằng khốn! Chết đến đít rồi còn dám nói lời ngông cuồng!"
"Hôm nay tao sẽ cho mày biết cái gì gọi là giết người giấu tay!"
"Anh Hà, ra đi!"
Ánh mắt của Chu Vân Phong vô cùng tức giận!
Vừa nói xong liên vẫy tay về sau.
Với Chu Vân Phong mà nói, chỉ dạy dỗ Trương Minh Vũ thôi là không đủ!
Chỉ có để cho Trương Minh Vũ không có đất dung thân ở Hoa Châu này, anh ta mới hài lòng!
Một bóng người chậm rãi bước ra.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Cậu chủ nhà họ Hà?
Sau khi nhìn thấy bóng người đi ra, mắt Trương Minh Vũ lập tức lóe sáng!
Nhưng Lâm Kiều Hân lại sợ đến mức co rụt vào sau lưng Trương Minh Vũ, không có lòng dạ để quan tâm!
Giọng nói của Hà Gia Hoa vang lên: "Anh Chu, anh đến Hoa Châu làm khách quý, chút chuyện nhỏ này cần gì động tay".
Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõ.
Hà Gia Hoa... dám động vào anh sao?
Chu Vân Phong cười đắc ý, ngạo nghễ nói: "Anh Hà khách khí quá, chủ yếu là tôi với thằng khốn này có thù không đội trời chung!"
"Dám cướp người phụ nữ của tôi, tôi muốn đích thân chặt chân hắn!"
Hà Gia Hoa chậm rãi bước đến, cười nói: "Không ngờ ở Hoa Châu của chúng tôi lại có loại người không biết điều như vậy, loại này có chết cũng đáng".
Nói xong, hắn liền chậm rãi dừng lại đứng bên cạnh Chu Vân Phong.
Hắn từ từ ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Kiều Hân đứng sau, mắt liền lóe lên sự ngạc nhiên.
Sau đó ánh mắt hắn di chuyển sang Trương Minh Vũ.
Nụ cười trên mặt lập tức đông cứng lại!
Sao lại là tên này!
Hà Gia Hoa ngẩn người!
Tiếng cười khẩy của Chu Vân Phong vang lên: "Anh Hà, phiền anh nhớ kỹ dáng vẻ của tên này, tôi sợ tí nữa tôi ra tay anh không còn nhận ra đâu".
"Sau này, tôi muốn hắn không sống nổi ở cái Hoa Châu này!"
Lời nói vô cùng khí thế!
Vừa nói xong câu này, nơi đây lập tức im như tờ!
Chu Vân Phong cũng rất đắc ý.
Nhưng lúng túng ở chỗ đợi mãi mà chẳng có ai đáp lại.
Chu Vân Phong sững sờ.
Sao vậy?
Ngẩng đầu nhìn qua thì thấy Trương Minh Vũ đang khoanh tay mỉm cười.
Còn Hà Gia Hoa...
Chu Vân Phong nhíu mày, khó chịu hỏi: "Anh Hà, anh làm gì vậy?"
Hà Gia Hoa như bừng tỉnh! Lửa giận dâng lên!
Hắn hận chỉ muốn xé xác băm thây Trương Minh Vũ! Nhưng... hắn không có thực lực làm vậy!
Lúc này Hà Gia Hoa không biết nên làm thế nào!
Hắn sợ Long Tam bên cạnh Trương Minh Vũ!
Chu Vân Phong ngớ người, lại hỏi lại: "Anh Hà?"
"À..."
Hà Gia Hoa lúng túng đáp, trong lòng đang vô cùng rối ren!
Lâm Kiều Hân cũng hoang mang khó hiểu.
Nhưng đúng lúc này, Trương Minh Vũ cười nói: "Anh Hà, anh dám đánh tôi sao?"
Vừa nói xong câu này, mọi người đều ngớ người!
Lâm Kiều Hân hoàn toàn không hiểu nổi!
Chu Vân Phong cũng ngẩn người!
Trương Minh Vũ... biết Hà Gia Hoa sao?
Nhà họ Chu không ở Hoa Châu, anh ta cũng chỉ quen mỗi cậu ấm nhà giàu Hà Gia Hoa này!
Nhưng...
Hà Gia Hoa híp mắt!
Khiêu khích rõ ràng như thế là đang đạp lên lòng tự trọng của hắn!
Nhưng...
Hà Gia Hoa ngẩng đầu nhìn, không thấy bóng dáng của Long Tam.
Không ở đây sao?
Nghĩ đến đây, Hà Gia Hoa bắt đầy rục rịch ngóc đầu!
Hắn tiến lên một bước!
Chu Vân Phong lập tức hào hứng! Muốn ra tay rồi sao?
Trương Minh Vũ sao có thể không hiểu, anh cười nói: "Anh Hà, suy nghĩ kỹ nha, khoản nợ lần trước, tôi còn chưa tính sổ với anh đâu!"
"Bây giờ các anh đã bị tôi bao vậy, anh biết chưa?"
Nói xong, nụ cười trên miệng anh càng tươi hơn!
Anh không biết rốt cuộc Long Tam có ở bên cạnh không.
Nhưng uy danh của Long Tam thì vẫn có tác dụng!
Hà Gia Hoa sững sờ!
Món nợ lần trước? Món nợ ở khách sạn?
Người bị thương rõ ràng là hắn? Trương Minh Vũ còn muốn tính toán?
Nhưng câu nói đằng sau đã khiến mọi người khiếp sợ!
Một người... bao vây cả một đám người?
Hà Gia Hoa lại nhìn quanh, mặc dù không nhìn thấy bóng dáng của Long Tam, nhưng tim hắn bắt đầu đập nhanh hơn rồi!
Qua chuyện lần trước ở khách sạn, hắn đã được chứng kiến sự kinh khủng của Long Tam!
Chu Vân Phong vội vàng nói: "Anh Hà, anh làm gì vậy?"
Khóe miệng Hà Gia Hoa co giật liên hồi!
Đau đớn dị thường!
Làm thế nào bây giờ?
Chu Vân Phong ngớ người, không biết mọi chuyện rốt cuộc là sao?
Có vẻ như... Hà Gia Hoa không dám chọc vào Trương Minh Vũ?
Lâm Kiều Hân cũng hoang mang, miệng hơi hé mở, vô cùng kinh ngạc!
Trương Minh Vũ không vội, anh khoanh tay đứng đợi.
Trên mặt toàn là ý cười.
Nhưng dáng vẻ chẳng sợ sệt gì này khiến Hà Gia Hoa càng hoảng hơn!
Ừng ực!
Hà Gia Hoa khó khăn nuốt nước bọt!
Nếu như Long Tam ở đây, hắn nhất định không có cách nào quay về!
Hắn không cược nổi!
Chu Vân Phong lại tức giận gầm lên: "Anh Hà! Anh làm gì vậy?"
Chuyện đã đến nước này, Hà Gia Hoa vẫn đang do dự!
Đây chẳng phải vả mặt anh ta sao?
Hà Gia Hoa mím chặt môi.
Hắn hiểu rõ hôm nay hắn chắc chắn mất hết mặt mũi rồi!
Nhưng còn hơn là mất mạng!
Một hồi sau, Hà Gia Hoa trầm giọng nói: "Xin lỗi anh Chu, hôm nay tôi không giúp anh được rồi!"
Nói xong, hắn liền quay người rời đi!
Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ!
Vẻ mặt giận dữ của Chu Vân Phong cứng đờ!
Lâm Kiều Hân khiếp sợ!
Ngay cả đám đàn em vây quanh cũng hoang mang.
Một lúc sau bọn chúng mới từ từ lùi về sau, chậm rãi theo sau Hà Gia Hoa.
Khóe miệng Chu Vân Phong co giật như điên!
Chuyện này...
Cơn tức này không xả nổi sao?
Lửa giận trong mắt anh ta sắp bắn ra đến nơi rồi!
Mắt Trương Minh Vũ sáng lên, anh cười nói: "Anh Hà, anh nói xem khoản nợ lần trước của chúng ta vẫn chưa tính xong nhỉ?"
Lời vừa dứt, mọi người liền hóa đá?
Đám đàn em mà Hà Gia Hoa dắt theo đứng lại!
Lâm Kiều Hân mím chặt môi, trợn tròn mắt! Cô ngớ người rồi!
Chu Vân Phong cũng ngớ người theo!
Điên hả?
Một lúc sau, tên côn đồ cơ thể cường tráng bên cạnh Hà Gia Hoa không chịu nổi nữa.
Gã quay người, tức giận quát: "Mẹ kiếp! Mày là cái đéo gì mà dám nói chuyện với cậu Hà..."
"Bốp!"
Tiếng bạt tai giòn giã vang lên chặn đứng lời gã.
Tên côn đồ ôm mặt, mặt mày hoang mang.
Mọi người đều sững sờ!
Hà Gia Hoa thở càng ngày càng gấp, run rẩy thu tay!
Trương Minh Vũ càng tỏ ra như vậy, hắn càng chắc chắn Long Tam đang ở đây!
Nếu không sao Trương Minh Vũ dám?
Một lúc sau, Hà Gia Hoa nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Thế anh muốn giải quyết thế nào?"
Á?
Mọi người vô cùng khiếp sợ!
Hà Gia Hoa đang... sợ sao?
Sau khi Chu Vân Phong hoàn hồn, cơ thể bất giác run rẩy.
Anh ta... có dự cảm không lành!
Trương Minh Vũ cười toét miệng nói: "Anh bảo vệ tôi một lần, coi như bù đắp cho tôi, thấy thế nào?"
Hà Gia Hoa thở phào nhẹ nhõm.
Yêu cầu này không quá đáng!
"Được, lúc nào? Ở đâu?", Hà Gia Hoa đồng ý luôn.
Bây giờ hắn chỉ muốn biến khỏi đây.
Trương Minh Vũ nhướng mày, cười nói: "Ở tại đây, ngay lúc này".
"Có người muốn hại tôi, anh... không thấy nên làm gì sao?"
Chương 169 :
Tất cả mọi người đều sợ ngây người!
Năm giây sau, tiếng hít khí lạnh dồn dập vang lên: “Hự!”
Thoáng chốc, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Chu Vân Phong!
Anh ta không khỏi kinh ngạc há hốc mồm!
Còn Lâm Kiều Hân thì ngơ ngác trợn tròn mắt.
Mọi chuyện cô chứng kiến trong ngày hôm nay đã vượt xa khả năng hiểu biết của cô.
Khoé miệng Hà Gia Hoa cũng không ngừng co rút!
Ngay sau đó, Chu Vân Phong cuống quýt gào ầm lên: “Không lẽ anh Hà… còn định ra tay với tôi sao?”
Anh ta nắm chặt tay thành nắm đấm, trái tim đau đớn tột cùng!
Trương Minh Vũ thản nhiên lên tiếng: “Anh Hà không chịu hả? Vậy thì tôi không khách sáo nữa nhé”.
Anh vừa dứt lời, Hà Gia Hoa đã vội vàng hét lớn: “Đừng!”
Long Tam đã xuất hiện, hắn sẽ có kết cục như thế nào?
Hắn thực sự không dám nghĩ tới!
Một lúc lâu sau, hắn mới hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Đành phải xin lỗi anh Chu rồi”.
“Ngày sau nhất định tôi sẽ tới nhà xin lỗi. Muốn trách… thì cũng chỉ có thể trách anh đắc tội nhầm người thôi!”
Giọng nói trầm thấp truyền vào tai tất cả mọi người rõ mồn một.
Uỳnh!
Trái tim Chu Vân Phong như sắp nổ tung!
Cả người anh ta đều hoá đá!
Suy nghĩ trong đầu Lâm Kiều Hân đã trở nên hỗn loạn. Cô có cảm giác như mình đang nằm mơ!
Hà Gia Hoa lại nổi giận gào thét: “Đứng ngơ ra đấy làm gì! Mẹ nó xông hết lên cho tao!”
Đến tận lúc này, đám đàn em của hắn mới kịp phản ứng lại!
Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt tràn đầy mờ mịt.
Mới có một lúc đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ rồi sao?
Cuối cùng, gã côn đồ thân hình cao lớn vẫn là người đầu tiên lao tới tấn công Chu Vân Phong!
Tung đấm!
Nắm đấm của gã ta đập thẳng vào gương mặt đã sưng vù của Chu Vân Phong!
Đám còn lại không còn chần chừ gì nữa, thi nhau điên cuồng xông lên!
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, Chu Vân Phong đã bị bao vây bốn phía đánh hội đồng, đau đớn kêu cha gọi mẹ!
Hà Gia Hoa siết chặt nắm đấm, trầm giọng lên tiếng: “Bây giờ tôi có thể đi được chưa?”
Trương Minh Vũ bật cười đáp: “Đương nhiên là được rồi. Coi như món nợ giữa hai ta đã được giải quyết sòng phẳng. Có cần tôi tiễn anh đi không?”
“Không cần!”
Dứt lời, hắn lập tức quay lưng bỏ đi!
Trương Minh Vũ cười phá lên: “Chúng ta cũng nên trở về thôi!”
Lâm Kiều Hân vẫn chưa hết bàng hoàng, ngơ ngác nhìn anh một cái.
Anh hỏi thêm lần nữa: “Có về nhà không?”
“Hả… ừ”.
Cô giật nảy mình như người vừa tỉnh mộng, cứng nhắc ngồi vào trong xe.
Trương Minh Vũ cũng ngồi vào ghế lái phụ.
Trong đầu Lâm Kiều Hân vẫn đang rất rối bời, ánh mắt dán chặt vào đám người đang đánh đấm ngoài kia.
Cô vô thức làm theo bản năng.
Nhấn chân côn, đạp phanh xe, gài số, nhả phanh, nhả chân côn, đạp ga…
Không đi được sao?
Cô quay sang ngơ ngác nhìn anh: “Hình như… xe hỏng rồi”.
Anh buồn bực trừng mắt với cô: “Cô khởi động xe chưa?”
“À…”
Cô lúng túng đáp, vội vàng khởi động xe rời đi.
Mãi lâu sau, đám côn đồ mới chịu dừng tay lại, lần lượt quay trở lại xe đi mất.
Dưới ánh đèn đường chiếu rọi, Chu Vân Phong đau đớn nằm lăn lộn trên mặt đất.
Trên mặt dính đầy vết máu.
Quan trọng nhất là toàn thân anh ta đều sưng vù cả lên!
Trông có vẻ rất hợp với cái mặt sưng tím như bánh bao kia.
…
Tại biệt thự nhà họ Lâm.
Đám đông lũ lượt chạy vào trong sân.
Rốt cuộc Lâm Kiều Hân đã thoát khỏi trạng thái mơ màng vừa rồi, đồng thời bắt đầu nổi lên lòng hiếu kỳ với Trương Minh Vũ.
Hai người họ bước xuống xe đi thẳng về phía cổng vào.
Trương Minh Vũ chợt cảm thấy căng thẳng lạ thường.
Lâu như vậy rồi… không ngờ vẫn phải gặp Lý Phượng Cầm lần nữa…
Haiz.
Anh thầm thở dài một hơi.
Lâm Kiều Hân nhanh chóng mở cửa phòng ra.
Hai người một trước một sau bước vào.
Giọng nói của Lý Phượng Cầm chẫm rãi vang lên: “Kiều Hân về nhà rồi đấy à? Hôm nay làm việc ở tập đoàn Lâm Thị thế nào? Còn ai bắt nạt con nữa không?”
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Không lẽ Lâm Kiều Hân… vẫn chưa nói chuyện tập đoàn Lâm Thị cho bà ta biết sao?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại anh cũng hiểu được.
Trong mắt Lý Phượng Cầm, công việc ở tập đoàn Lâm Thị mới là nguồn thu nhập chính, mới có thể khiến cả nhà bà ta bước tới đỉnh cao huy hoàng.
Cô hiếm khi nở nụ cười đáp: “Tốt hơn nhiều rồi. Không còn nữa đâu”.
Lý Phượng Cầm mừng rỡ hỏi: “Thật sao? Kiều Hân của mẹ giỏi quá đi mất. Đợi đến ngày con có thể nắm quyền kiểm soát tập đoàn Lâm Thị, mẹ sẽ tìm cho con một chàng rể nhà giàu. Lúc đó…”
Nói tới đây, bà ta đi ra khỏi phòng khách.
Đúng lúc trông thấy Trương Minh Vũ cũng có mặt!
Anh sững sờ.
Không ngờ bà ta vẫn còn nuôi hi vọng cho Lâm Kiều Hân liên hôn với một gia tộc giàu có nào đó.
Trong lòng anh lập tức dâng lên lửa giận.
Cô cũng thấy rất xấu hổ, hé miệng định lên tiếng nhưng lại chẳng biết nên nói gì cho phải.
Tiếp đó, một giọng nói chanh chua tức thì vang lên: “Trương Minh Vũ? Mày còn mặt mũi mò về đây cơ à?”
“Da mặt dày tới mức nào vậy hả? Hết tiền rồi chứ gì? Không lăn lộn được ở ngoài nữa hả? Không kiếm ăn được gì nữa phải không?”
“Mày không biết xấu hổ à?”
“Lần trước mày làm phiền Kiều Hân nhà chúng tao vẫn chưa đủ hả? Mày còn tới đây làm gì?”
Nói xong, bà ta lập tức hùng hổ xông tới!
Bà ta bắn liên thanh không ngừng khiến đầu anh đau như búa bổ.
Lâm Kiều Hân vội đứng ra phía trước, ngượng ngùng giải thích: “Mẹ, là con bảo anh ấy về”.
Nghe thấy cô nói vậy, Lý Phượng Cầm đứng chết trân tại chỗ.
“Cái gì?”
Giọng nói của bà ta như tăng lên mấy bậc. Bà ta giận dữ quát: “Con điên rồi hả Kiều Hân? Con… con bảo nó quay về đây làm cái gì?”
“Con thấy mình chưa đủ mệt mỏi à?”
“Khó khăn lắm mới đuổi được nó đi, bây giờ chỉ thiếu mỗi đơn ly hôn nữa là đủ”.
“Con… sao con hồ đồ vậy hả?”
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu, cảm giác ấm ức lại dâng trào trong lòng.
Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, không biết nên đáp lại bà ta thế nào.
Một lúc lâu sau, cô mới chịu lên tiếng: “Mẹ à, con tự có dự định của con. Mẹ đừng lo nghĩ làm gì”.
“Con…”
Lý Phượng Cầm hít một hơi thật sâu rồi căm tức lườm anh một cái.
“Mẹ không thèm lo nữa!”
Dứt lời, bà ta tức giận đùng đùng quay lưng bỏ lên tầng.
Anh lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ, nội tâm cũng vô cùng khó chịu.
Mặc dù anh đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng khi thực sự phải đối mặt, anh vẫn khó tránh khỏi cảm thấy oan ức…
Lâm Kiều Hân áy náy nói: “Xin lỗi anh, tôi… tôi không muốn khiến bà ấy lo lắng…”
Anh có thể hiểu được tấm lòng của cô, bèn cười đáp: “Không sao, tôi quen rồi”.
Cô gật đầu nhìn anh.
Trương Minh Vũ ngồi phịch xuống sofa, Lâm Kiều Hân cũng cầm một cốc nước ép lên đưa cho anh.
Sau khi nhận lấy, anh càng cảm thấy kỳ quái.
Có lẽ đây là… lần đầu tiên cô đưa thứ gì đó cho anh…
Hai người ngồi đối diện nhau, ai cũng ngập ngừng không dám lên tiếng trước.
Cô không kìm lòng được nhớ lại cảnh tượng vừa rồi.
Dần dần cô lại chìm vào cơn mờ mịt.
Trương Minh Vũ không nhịn nổi nữa, bật cười cất giọng nói: “Tôi ra ngoài cho thoáng đây”.
Cô chỉ gật đầu coi như đáp lại, chẳng nói một lời.
Anh không chút do dự, lập tức đứng bật dậy đi ra khỏi căn biệt thự.
Sau khi ra ngoài, anh nhìn thấy sắc trời đã trở nên tối mịt.
Một cơn gió mát thổi ngang qua. Bấy giờ anh mới thấy đầu óc tỉnh táo hơn một chút.
Phù!
Anh nặng nề thở ra một hơi rồi bước tới thảm cỏ xanh bên cạnh.
Đúng lúc này, một luồng gió lạnh lẽo đột nhiên ập tới!
Chương 170 :
Trương Minh Vũ lập tức trợn trừng mắt!
Lông tơ trên người anh dựng đứng!
Anh không dám do dự nhảy sang bên cạnh chạy đi theo bản năng!
Ngay sau đó, một nắm đấm to lớn rơi thẳng vào vị trí anh vừa đứng!
Anh chật vật bò dậy trên mặt đất, toàn thân trở nên căng cứng!
Anh ngẩng đầu lên nhìn thấy một bóng người đen sì đứng ngay trước mặt.
Anh cau mày.
Tiếp đó, bên tai anh vang lên một giọng nói trầm thấp: “Tiến bộ nhiều đấy”.
Anh sững sờ.
Long Tam?
Trương Minh Vũ giận dữ trừng mắt nhìn anh ta, giận dữ nói: “Anh suýt hù chết tôi rồi đấy”.
Long Tam thản nhiên nói: “Chỉ có như vậy mới có thể nhanh chóng thúc đẩy cậu trưởng thành. Sau này người đánh lén cậu còn mạnh hơn tôi nữa đấy”.
Anh choáng váng hỏi: “Mạnh hơn cả anh sao?”
Long Tam cười đáp: “Mọi chuyện đều có thể xảy ra. Người mạnh hơn tôi còn nhiều lắm”.
Ừng ực!
Anh sợ hãi nuốt nước bọt, ánh mắt tràn đầy mờ mịt!
Mạnh hơn cả Long Tam… thế còn là người sao?
Nhưng dù sao anh cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể mau chóng nâng cao thực lực của bản thân.
Anh chợt nhớ ra một chuyện, bèn cất giọng hỏi: “Phải rồi, người của Thần Ẩn sắp tìm tới đấy. Tôi nhờ anh mấy ngày này để ý tới Lâm Kiều Hân giúp tôi nhé?”
Anh không thể ở bên cạnh cô mọi lúc mọi nơi được.
Nào ngờ Long Tam lại lắc đầu từ chối.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Anh ta nhanh chóng trả lời: “Bây giờ tôi vẫn chưa thể xác nhận được người của Thần Ẩn đang nhằm vào cậu hay cô Lâm”.
“Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ cậu. Tôi phải theo sát cậu, không để xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào”.
Giọng nói của anh ta vô cùng kiên định.
Anh có thể hiểu được, anh ta còn phải gánh vác nhiệm vụ của mình.
Haiz.
Anh buồn bực thở dài một hơi, đầu óc rối bời không biết nên làm gì cho phải. Khát khao sức mạnh cũng càng trở nên mãnh liệt hơn.
Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, anh mới lên tiếng: “Hôm nay chúng ta luyện ở đây luôn đi”.
Long Tam gật đầu đáp lại: “Được”.
Hai người di chuyển tới một bụi cỏ rộng rãi thoáng đãng. Nơi đây đã có đèn đường chiếu rọi. Họ bắt đầu lao vào chiến đấu.
Chẳng bao lâu sau, một tràng tiếng rên rỉ vì đau đớn vang lên liên tiếp.
Trương Minh Vũ có đau tới mấy cũng phải cố nhịn.
Lần này, anh cực kỳ tập trung.
Tiếp tục tránh thoát được bốn đòn liên tiếp của Long Tam nhiều lần.
Thế nhưng chỉ cần tới đòn thứ năm, anh không cách nào né nổi.
Đêm đã khuya, anh kéo lê cơ thể mỏi mệt rã rời trở về biệt thự.
Trong phòng khách đã không còn một bóng người.
Trương Minh Vũ cũng không chần chừ gì nữa, đi thẳng tới phòng mình.
Anh đi vào phòng, bật đèn.
Căn phòng quen thuộc lại luôn khiến anh có cảm giác xa lạ.
Anh đã sống ở đây bao nhiêu năm nhưng vẫn không thể coi nó là nhà.
Tuy nhiên mấy ngày ngắn ngủi sống ở biệt thự của Liễu Thanh Duyệt lại khiến anh hiểu được thế nào là nhà.
Anh lặng lẽ nằm trên giường, lòng thầm cảm thấy khó chịu.
Thế nhưng anh chưa kịp nghĩ ngợi gì nhiều đã nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.
Anh giật mình sửng sốt.
Đứng dậy mở cửa.
Bất ngờ trông thấy Lâm Kiều Hân mặc áo ngủ đứng chờ ở ngoài cửa phòng.
Chiếc áo ngủ rộng thùng thình cũng không thể giấu đi được dáng người yểu điệu của cô.
Dù đã tẩy hết lớp trang điểm trên mặt nhưng vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của cô vẫn toả sáng.
Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy bộ dạng cô mặc đồ ngủ!
Anh ngẩn người hồi lâu mới cất giọng hỏi: “Sao… sao thế?”
Cô chậm rãi đáp: “Tôi muốn nói với anh chút chuyện”.
Trên mặt cô đã không còn vẻ lạnh lùng thường trực, thay vào đó là vẻ mặt áy náy.
Trương Minh Vũ tránh sang một bên nhường đường.
Cô cất bước đi vào.
Một lúc sau, cô mới mở lời: “Lần này tôi bảo anh quay về, tôi biết chắc chắn anh sẽ phải chịu nhiều ấm ức. Tôi sẽ cố gắng khuyên nhủ mẹ”.
“Tôi cũng sẽ… cố gắng đền bù cho anh”.
Mặc dù gương mặt vẫn lạnh lùng không cảm xúc nhưng giọng điệu của cô đã mềm mại hơn rất nhiều.
Đền bù…
Anh lập tức nảy ra suy nghĩ lệch lạc.
Sau một hồi trầm ngâm, anh mới lúng túng cười nói: “À… không sao đâu, tôi quen rồi. Chút chuyện này chẳng nhằm nhò gì đâu”.
Thế nhưng câu nói này của anh lại khiến lòng cô day dứt hơn.
Quả thật trước kia, cô chưa từng để ý tới anh đã phải chịu bao nhiêu ấm ức.
Bây giờ nghĩ lại, cảm xúc trong cô càng trở nên phức tạp.
Nhất là khi nghĩ tới mấy lần anh đứng ra ngăn cản nguy hiểm cho mình, cô chợt thấy lòng mình đau nhói.
Mãi lâu sau, cô mới ngẩng đầu lên, chân thành nói: “Cảm ơn anh”.
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười đáp: “Không có gì, chuyện tôi nên làm mà”.
Hai chữ nên làm này cũng khiến lòng anh quặn thắt.
Đây là hai chữ mà đời này anh ghét cay ghét đắng.
Thế nhưng bây giờ nói ra anh mới phát hiện, dường như anh không còn ghét bỏ nó nhiều như vậy nữa.
Lâm Kiều Hân khẽ gật đầu đáp lại.
Bầu không khí lại trở nên ngượng ngùng, anh cũng không biết nên nói gì thêm.
Cô nhanh chóng lên tiếng: “Thế tôi về phòng đây”.
Anh mỉm cười đáp: “Ừ”.
Tiếp đó, cô lập tức quay người đi ra khỏi căn phòng.
Ngay khi chuẩn bị đóng cửa lại, cô đột nhiên dừng bước.
Trương Minh Vũ ngơ ngác nhìn cô, ánh mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
Cô lại làm sao nữa vậy?
Anh chưa kịp nghĩ ngợi gì nhiều đã nghe thấy một giọng nói dịu dàng vang lên: “Ngủ ngon”.
Câu nói chất chứa dịu dàng vô hạn!
Anh giật nảy mình, mờ mịt ngẩng đầu thì thấy cửa phòng đang từ từ khép lại.
Ngủ… ngon?
Anh trợn tròn mắt, đầu óc rối bời.
Anh không bao giờ nghĩ tới đời này mình có thể nghe thấy cô nói hai chữ này…
Anh đứng lặng hồi lâu mới kịp phản ứng lại.
Khoé miệng vô thức nhếch lên mỉm cười. Anh quay lưng lại lao lên giường.
“Con mẹ nó chẳng có tiền đồ gì cả! Quá mất mặt!”
Anh lầm bầm mắng mình một câu rồi tươi cười chui vào trong chăn!
Đêm nay anh ngủ rất say.
Sáng hôm sau, anh bị một tiếng kêu gào chói tai đánh thức: “Mày chết dí ở đâu rồi thằng kia? Không thèm nấu cơm nữa à? Mày bỏ ra ngoài mấy ngày liền quên mất bản tính rồi à?”
“Có còn nhớ mày họ gì không hả?”
Trương Minh Vũ mơ màng tỉnh dậy.
Nấu cơm?
Anh lắc đầu mấy cái mới tỉnh táo được đôi chút.
“Mày đâu rồi? Điếc à? Mau cút ra đây cho tao!”, giọng nói chanh chua của Lý Phượng Cầm lại vang lên.
Anh hít một hơi thật sâu, thay quần áo xong xuôi mới đi ra khỏi phòng.
Anh vừa mới đứng ở đầu cầu thang đã trông thấy bà ta đang đứng giữa phòng khách, hai tay chống nạnh, mặt đỏ tía tai vì tức giận.
Anh ảo não đáp lại một tiếng: “Con đến đây”.
Mấy ngày nay anh đã quen với cuộc sống tự do.
Nếu không vì muốn thuận tiện bảo vệ Lâm Kiều Hân, cho tiền anh cũng không thèm lãng phí thời giờ ở cái nhà này, chịu bao nhiêu ấm ức.
Lý Phượng Cầm lại càng nổi trận lôi đình, mắng mỏ đay nghiến: “Mày ra ngoài ở được vài ngày đã nghĩ mình là ông tướng rồi phải không? Mày không ý thức được địa vị của mày ở nhà họ Lâm chúng tao là gì hả?”
“Không thèm nấu bữa sáng, cũng không làm việc nhà!”
“Nhà họ Lâm nuôi mày được cái nước non gì?”
Giọng rít gào của bà ta cực kỳ chát chúa, vang vọng khắp nơi.
Dù đang đứng cách bà ta khá xa nhưng Trương Minh Vũ vẫn thấy tai mình ong ong.
Anh cau mày, lửa giận trong lòng cũng dần dâng lên.
Nhưng ngay sau đó, anh lại nghe thấy một tiếng hô hoán đầy lo lắng: “Mẹ làm gì thế? Trương Minh Vũ cũng đâu phải người giúp việc của nhà chúng ta?”
Vương Vũ Nam khiêm tốn nói: "Tớ cũng chỉ giỏi lý thuyết thôi chứ không lợi hại đến thế đâu".
Trương Minh Vũ mỉm cười nói: "Được rồi, nếu hai người đã quen nhau thì tôi cũng không cần nói nhiều nữa".
"Công trình lần này chủ yếu cho Vương Vũ Nam phụ trách, Thất Thất thiết kế, hai người nói chuyện với nhau đi".
Hàn Thất Thất sảng khoái nói: "Không thành vấn đề!"
Hai người quen nhau, Trương Minh Vũ cũng đỡ được nhiều chuyện.
Hai người nhanh chóng đi vòng quanh khách sạn.
Hàn Thất Thất nghiêm túc nói.
Vương Vũ Nam cũng cẩn thận ghi chép.
Không bao lâu sau, hai người đã ghi chép được kha khá rồi.
Sau đó là vấn đề bản vẽ thôi.
Sau khi tìm được một căn phòng trống, hai người bắt đầu trải giấy ra.
Chớp mắt cái đã đến buổi chiều.
Trương Minh Vũ vốn muốn hai người ăn cơm xong tiếp tục, nhưng hai cô nàng này kiên quyết phải làm cho xong.
Đến hai giờ chiều, bản vẽ cuối cùng cũng được hoàn thành.
Hàn Thất Thất và Vương Vũ Nam kiểm tra một lần, xác nhận không có vấn đề mới giao cho Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ nhìn một lần.
Vừa nhìn liền kinh ngạc.
Sau khi xác nhận không có vấn đề liền bảo Vương Vũ Nam gửi bản vẽ cho Lâm Kiều Hân.
Sau khi nhận được tin Lâm Kiều Hân liền đưa người đến đây.
Có điều Trương Minh Vũ đã đưa hai cô gái rời đi rời.
Vấn đề tiếp theo đây là chuyện thi công, không liên quan đến Vương Vũ Nam.
Mà Lâm Kiều Hân đã ra tay Trương Minh Vũ chỉ có yên tâm thôi.
Sau khi ra ngoài, ba người ngồi lên xe Long Tam.
Trương Minh Vũ cười nói: "Hai vị vất vả rồi, có vẻ như hôm nay tôi phải khao hai vị một bữa rồi".
Vương Vũ Nam ngượng ngùng mỉm cười.
Hàn Thất Thất kiêu ngạo đáp lại: "Đó là lẽ dĩ nhiên! Chắc cả Hoa Châu này không ai tạo ra được thiết kế như của chúng tôi!"
Trong lời nói xen lẫn vẻ ngạo nghễ.
Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt, nhưng chỉ có thể nể phục thực lực của Hàn Thất Thất khi có thể thiết kế ra nó.
Xe nhanh chóng dừng lại trước cửa một nhà hàng Trung Hoa.
Trương Minh Vũ đưa hai cô gái xuống xe.
Hơn hai giờ, đã quá giờ ăn trưa rồi.
Trong nhà hàng không có nhiều người.
Ba người đi lên tầng hai, ngồi ở bàn cạnh cửa sổ.
Trương Minh Vũ cười hỏi: "Đúng rồi Thất Thất, chẳng phải cô học thiết kế sao?"
Hàn Thất Thất gật đầu: "Đúng vậy, tôi và Vũ Nam chỉ cùng khoa thôi, cô ấy học quản lý, tôi học thiết kế khách sạn".
"Tôi học từ những cái nhỏ nhất, dù sao bên Triệu Khoát..."
Mặc dù không nói hết câu nhưng Trương Minh Vũ cũng hiểu.
Dù sao lúc trước Hàn Thất Thất cũng chuẩn bị liên hôn với nhà họ Triệu.
Nhà họ Triệu kinh doanh khách sạn, Hàn Thất Thất đương nhiên phải học kiến thức của phương diện này.
Vương Vũ Nam hiếu kỳ hỏi: "Anh ơi, hai người quen nhau thế nào vậy?"
Trương Minh Vũ ngượng ngùng mỉm cười: "Hai chúng tôi... đánh nhau mới quen nhau".
Hàn Thất Thất khó chịu liếc mắt.
Trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh Trương Minh Vũ bế cô theo kiểu công chúa ra khỏi khách sạn!
Đánh nhau?
Mắt Vương Vũ Nam lóe lên vẻ mơ hồ.
Thức ăn nhanh chóng được bưng lên, ba người vừa ăn vừa nói chuyện.
Tuy nhiên hai người không nhận ra ở tòa nhà phía đối diện có một anh thanh niên đang cầm ống nhòm quan sát.
Anh ta cuộn chặt nắm đấm, cả người run rẩy!
Sau ống nhòm là gương mặt âm trầm của Chu Vân Phong!
Chu Vân Phong híp mắt tức giận nói: "Thằng nhãi, dám cướp người phụ nữ của ông đây! Muốn chết hả?"
Nói xong liền cầm điện thoại lên gọi cho một ai đó!"
...
Cùng lúc đó, Trương Minh Vũ và hai cô gái cũng ăn no rồi.
Hàn Thất Thất và Vương Vũ Nam nói chuyện vô cùng vui vẻ.
Có điều Trương Minh Vũ vô cùng nghi ngờ.
Hai người có tính cách khác biệt thế này, sao có thể làm bạn được?
Một cô nhóc chanh chua tính tình tùy tiện, một em gái ngây thơ thuần khiết..
Nói chuyện phiếm thêm mấy câu, Trương Minh Vũ đi thanh toán, đưa hai người ra ngoài.
Nhưng vừa đến cổng, Trương Minh Vũ đột nhiên nhìn thấy ba tên mặc áo hoa hòe đi tới.
Thằng nào trông cũng cà lơ phất phơ, vừa nhìn là biết không phải loại tốt đẹp gì.
Trương Minh Vũ nhíu mày, đưa hai cô gái tránh ra.
Nhưng tên tóc vàng đứng đầu cứ đâm xầm vào Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ lùi hai bước.
Tên tóc vàng vô cùng khoa trương, sau khi lùi hai bước liền ngã xuống!
Sau đó được hai tên côn đồ đứng sau đỡ lấy.
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Tên tóc vàng đứng thẳng dậy, tức giận nói: "Thằng khốn, mày mù hả? Sao dám đi đường của ông đây!"
Mắt Trương Minh Vũ lóe lên tia rét lạnh, anh lạnh lùng nói: "Anh mới là người đâm vào tôi, anh còn biết lý lẽ không vậy?"
Tóc vàng kiêu ngạo nói: "Mẹ kiếp! Đường này là của ông đây! Mày không biết à?"
"Mẹ kiếp, sao mày dám đâm vào tao!"
Giọng điệu vô cùng phách lối!
Trương Minh Vũ cảm giác được có gì đó không đúng.
Cho dù là côn đồ cũng không thể hoành hành ngang ngược như vậy, đây rõ ràng là đang cố ý tìm chuyện.
Hàn Thất Thất nhíu mày.
Vương Vũ Nam sợ hãi, bất giác nép vào sau lưng Trương Minh Vũ.
Từ nhỏ đến lớn, cô ấy sợ nhất là bọn côn đồ.
Trương Minh Vũ nhíu mày, lạnh lùng nói: "Thế mấy người muốn giải quyết như nào?"
Tóc vàng cười phá lên, gã nói: "Chỉ cần mày quỳ xuống dập đầu trước mặt ông đây hai cái, ông đây sẽ tha cho mày!"
Lời vừa dứt, Vương Vũ Nam càng lo lắng hơn.
Trương Minh Vũ cười khẩy, nói: "Có mà nằm mơ?"
"Hở?"
Tóc vàng ngẩng đầu tức giận nói: "Thằng nhãi, mày muốn chết đúng không?"
"Không quỳ xuống thì để lại hai cái chân đi!"
Lời vừa dứt, hai tên côn đồ lao lên một bước!
Một tên còn cởi áo ra để lộ hình xăm!
Khí thế hùng hồn!
Xung quanh có không ít người thấy có động tĩnh nên vây lại.
Họ chỉ chỉ trỏ trỏ.
Trương Minh Vũ khinh bỉ cười: "Dựa vào mấy người á, không xứng".
Sau khi đánh mấy trận, Trương Minh Vũ chẳng sợ gì mấy trò đánh đấm.
Đặc biệt là sau khi đánh nhau với cao thủ, mấy tên loi choi này chẳng đáng để anh để ý.
Nhưng anh biết, ba đánh một không què cũng chột!
Tóc vàng nổi giận đùng đùng, phẫn nộ gầm lên: "Thằng nhãi, là mày tự tìm đến cái chết nhé! Vậy đừng trách tao không khách khí!"
Lời vừa dứt, gã liền gầm lên: "Lên cho tao!"
Hai tên côn đồ đứng sau tiến lên xông thẳng đến chỗ Trương Minh Vũ!
Hàn Thất Thất không vội, cô đưa Vương Vũ Nam lùi về sau hai bước.
Trương Minh Vũ mỉm cười.
Tuy nhiên anh còn chưa động đậy, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên: "Dừng tay cho tao!"
Mọi người đều sững sờ.
Ngẩng đầu nhìn qua liền thấy một anh thanh niên đang chạy nhanh tới.
Người đến chính là Chu Vân Phong!
Mắt Trương Minh Vũ lóe lên tia rét lạnh, trong đầu dần tỉnh táo lại!
Tóc vàng nhìn lại, lạnh lùng nói: "Mày là ai?"
Mặc dù nói vậy, nhưng giọng điệu rõ ràng khách khí hơn nhiều!
Trương Minh Vũ cười khẩy.
Anh cũng muốn xem vở kịch này phết!
Chương 162: Kịch hay ghê!
Chu Vân Phong cười khẩy, ngạo nghễ nói: "Mày mà cũng xứng hỏi tên tao á?"
Nói xong câu này anh ta liền bước tới cạnh Hàn Thất Thất.
Tóc vàng nhíu mày.
Trương Minh Vũ cũng bất lực lắc đầu, diễn giả trân quá.
Có điều anh cũng không vội, cứ im lặng đứng đợi đi vậy.
Chu Vân Phong lo lắng nói: "Thất Thất, em không sao chứ? Anh sắp lo chết mất rồi!"
"Yên tâm, có anh bảo vệ em, anh sẽ không để em xảy ra bất kỳ chuyện gì đâu!"
Sau khi nói xong trên mặt anh ta liền lộ ra vẻ kiên quyết!
Hàn Thất Thất nhíu mày, ngạc nhiên nhìn, trong mắt lóe lên sự nghi ngờ.
Trầm ngâm hồi lâu, cô ta mới lên tiếng: "Tôi không sao".
Chu Vân Phong thở phào nhẹ nhõm, đắc ý nói: "Yên tâm đi Thất Thất, chỉ cần anh còn ở đây, anh sẽ không để ai động vào dù chỉ là một sợi tóc của em!”
Sau khi nói xong, cơ thể hắn ta khẽ di chuyển, chắn trước mặt Hàn Thất Thất.
Trương Minh Vũ cạn lời.
Tên này đang muốn diễn vở anh hùng cứu mỹ nhân à?
Chu Vân Phong lại lạnh lùng lên tiếng: "Tao không biết bọn mày là ai nhưng bọn mày mà dám động vào em họ tao, tao bảo đảm tao sẽ xé xác chúng mày ra".
Lời lẽ khí thế vạn phần
Vương Vũ Nam lập tức thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên vẫn cảm thấy ngạc nhiên nhìn Chu Vân Phong.
Tóc vàng kinh ngạc, khó khăn nói: "Á... liên quan gì đến mày! Tao muốn tìm thằng nhãi này, tao tìm nó thì mày lấy lý do gì để ngăn tao?"
Chu Vân Phong nhíu mày, lạnh lùng nói: "Xin lỗi nhé người anh em, tôi phải bảo vệ em họ tôi, anh chỉ có thể tự lo thân mình thôi!"
Hàn Thất Thất đứng sau khó chịu liếc mắt.
Cô ta hiểu rõ tâm tư của Chu Vân Phong, chỉ là vẫn chưa hiểu rõ cục diện bây giờ thôi.
Trương Minh Vũ cười nói: "Vậy phiền anh bảo vệ Thất Thất".
Chu Vân Phong ngạo nghễ nói: "Đây là em họ của tôi, không cần anh nói tôi cũng sẽ bảo vệ tốt cho con bé!"
Trương Minh Vũ cười ngoác miệng, chẳng lo lắng gì.
Tóc vàng kiêu ngạo lạnh lùng nói: "Nể mặt người anh em đây, tao sẽ cho mày thêm một cơ hội".
Chỉ cần mày quỳ xuống xin lỗi, hôm nay ông đây sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra".
Trương Minh Vũ bình tĩnh nhắc lại: "Bảo rồi, anh có mà nằm mơ".
Chu Vân Phong đánh mắt.
Tóc vàng lập tức nổi giận hét lên: "Mẹ nó, mày muốn chết chứ gì?"
Lời vừa dứt, hai tên côn đồ đứng bên lại phóng đến chỗ Trương Minh Vũ!
"Anh cẩn thận!"
Vương Vũ Nam lo lắng nói, trong mắt tràn ngập sự khiếp sợ.
Khóe miệng Chu Vân Phong khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười khinh bỉ.
Thằng nhãi, mày dám tranh với tao à?
Đúng là muốn chết!
Cùng lúc đó, hai tên côn đồ cũng xông đến bên Trương Minh Vũ.
Chẳng có chiêu thức gì, cứ lao thẳng đến chỗ Trương Minh Vũ thôi!
Trông như sắp ngã vậy!
Trương Minh Vũ hơi sững sờ!
Anh quen mấy trận đấu dùng quyền cước rồi, bây giờ đột nhiên phải đánh đấm đơn giản thế này, anh không biết nên làm thế nào...
Hoàn toàn chẳng có chiêu thức gì!
Trương Minh Vũ lùi về sau, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hai tên côn đồ!
Một tên nhanh chóng lao lên!
Trương Minh Vũ xoay người né tránh.
Một tên khác lao lên theo!
Mẹ nó!
Trương Minh Vũ nghiến răng nghiến lợi.
Mặc dù chưa học tấn công, nhưng sao mình không thử nhỉ?
Nghĩ đến đây, Trương Minh Vũ lập tức dừng bước!
Anh ngắm chuẩn động tác lùi về sau một bước, tránh khỏi tên côn đồ đang lao tới!
Giây sau liền dùng một cước phi thẳng vào gã.
Mặc dù không dùng nhiều lực nhưng cơ thể tên côn đồ vẫn mất trọng tâm, ngã xuống bên cạnh!
Đây đã được coi là tấn công chưa?
Trương Minh Vũ mỉm cười, dường như mở ra một chân trời mới.
Tiếc rằng, sức lực yếu quá.
"Mẹ kiếp!"
Đằng sau truyền đến tiếng mắng chửi.
Sau khi quay người lại, một tên khác lại xông tới!
Trong đầu Trương Minh Vũ không khỏi hiện lên cảnh Long Tam phá vòng vây của hai cao thủ!
Phòng thủ tốt nhất chính là tấn công!
Chân Trương Minh Vũ hơi di chuyển, có điều không trốn mà xông lên!
Tên côn đồ sững sờ!
Hoàn toàn không ngờ Trương Minh Vũ dám đánh lại!
Trong lúc gã thất thần, một nắm đấm lao tới!
Bốp!
Âm thanh nặng nề vang lên.
Sau khi tên côn đồ kêu lên thất thanh, mũi gã phun ra máu mũi!
Gã lảo đảo ngã xuống đất!
Tất cả mọi người đều sững sờ!
Ai ai cũng trợn tròn mắt nhìn Trương Minh Vũ!
Một lúc sau, Vương Vũ Nam hưng phấn hò reo: "Anh giỏi quá!"
Sắc mặt Chu Vân Phong lại trầm xuống!
Tóc vàng nghiến răng nghiến lợi, rút ra một con dao găm ở bên hông, tức giận gầm lên: "Cùng lên đi!"
Nói xong, một tên côn đồ khác cũng giãy giụa.
Nhưng tên vừa bị đánh nằm bẹp dưới đất vẫn đang đau đớn co quắp người!
Trương Minh Vũ híp mắt, bắt đầu cảnh giác.
Có dao, lần này không thể sơ suất được!
Tên côn đồ kia xông đến chỗ Trương Minh Vũ!
Mặc dù Tóc vàng cũng xông qua nhưng khoảng cách vẫn còn xa!
Trương Minh Vũ lại xông lên!
Anh đấm thẳng ngực tên côn đồ!
Bốp!
Đánh trúng rồi!
Trương Minh Vũ lập tức mừng rỡ, nhưng ngay sau đó, đột nhiên cảm thấy đau tay!
Cái này là...
Ngẩng đầu nhìn, phát hiện ra tên côn đồ không ngã xuống!
Gã lại nhào lên!
Mẹ nó!
Trương Minh Vũ thầm mắng, ai ngờ tên côn đồ này cường tráng hơn tên kia nhiều!
Sức mình yếu quá!
Đợi đến khi anh phản ứng lại, tên côn đồ lại xông lên, tóm lấy người anh!
Tên côn đồ nhanh chóng vòng qua sau lưng Trương Minh Vũ!
Hai tay vòng qua người Trương Minh Vũ, cánh tay anh như bị kìm kẹp vậy!
Trương Minh Vũ hoảng rồi!
"Anh cẩn thận!"
"Trương Minh Vũ cẩn thận!"
Hàn Thất Thất và Vương Vũ Nam cùng lúc hét lớn!
Trương Minh Vũ kinh ngạc!
Anh ngẩng đầu nhìn thì thấy Tóc vàng đang cười gằn xông đến trước mặt anh!
Cây dao chuẩn bị đâm tới rồi!
"Trương Minh Vũ".
Hàn Thất Thất lo lắng hét lên, cô ta như muốn xông qua vậy!
Nhưng Chu Vân Phong đã vội vàng kéo cô ta lại, hoảng loạn nói: "Thất Thất quay lại đi! Anh sẽ bảo vệ em!"
Thất Thất muốn giãy giụa nhưng không kịp nữa rồi!
Tóc vàng đã xông đến trước mặt Trương Minh Vũ rồi!
Mẹ nó!
Trương Minh Vũ lo sốt vó!
Liều vậy!
Trương Minh Vũ không nghĩ nhiều, giẫm mạnh xuống đất, cùng tên côn đồ phía sau lùi hai bước!
Đồng thời mượn cơ thể của tên côn đồ, Trương Minh Vũ giơ hai chân lên!
Nhắm chuẩn lồng ngực Tóc vàng, đạp mạnh một phát!
Tóc vàng ngạc nhiên!
Gã không ngờ Trương Minh Vũ còn có thể cử động! Còn có thể phối hợp với tên côn đồ tốt như vậy!
Bốp!
"Á!"
Tóc vàng kêu lên thất thanh, cả người ngã về sau!
Tên côn đồ cũng sững sờ!
Trương Minh Vũ cười ngoác miệng, nói: "Cảm ơn nha!"
Nói xong, mắt anh lóe lên tia rét lạnh!
Chương 163: Tiêu rồi!
Trương Minh Vũ lại giơ chân giẫm thật mạnh lên chân của tên côn đồ!
"A!"
Tên côn đồ kêu gào thảm thiết!
Trương Minh Vũ cũng nhân cơ hội này thoát ra!
Anh xoay người lại, lên gối!
Bụp!
Thoáng chốc, tên côn đồ chợt im bặt!
Tròng mắt như sắp rơi ra ngoài!
Cơn đau thấu tim làm hắn ta không thở nổi!
Chỗ trí mạng của đàn ông đau buốt!
Trương Minh Vũ đẩy nhẹ, tên côn đồ té thẳng xuống đất.
Đánh nhau thôi mà, cần gì quy tắc?
Cứ thắng là được!
Trương Minh Vũ cảm thấy sau trận đánh này, hình như mình lại trưởng thành hơn nhiều.
Anh quay đầu, cảnh tượng đẹp đến mức làm ba người phải kinh ngạc!
Mặc dù Hàn Thất Thất biết Trương Minh Vũ rất giỏi nhưng không ngờ trong thời khắc nguy cấp thế này, anh vẫn có thể phản đòn!
Mắt Vương Vũ Nam sáng rỡ.
Chu Vân Phong choáng váng!
Kế hoạch ấp ủ lâu như vậy, mới thế đã kết thúc rồi?
Ngay sau đó, trong nháy mắt, mặt Chu Vân Phong sầm xuống, phẫn nộ ngẩng đầu nhìn về phía xa xa!
Ba tên côn đồ nằm dưới đất đang giãy dụa vì đau.
Hàn Thất Thất không còn do dự nữa, sau khi cố thoát ra, cô ta xông ra ngoài, mừng rỡ nói: "Tuyệt đó! Làm tôi giật mình, tôi còn tưởng anh sắp ngoẻo rồi chứ!"
Nụ cười của Trương Minh Vũ chợt tắt.
Ngoẻo…
Vương Vũ Nam cũng nể phục nói: "Anh trai à anh giỏi thật đó. Một mình đấu lại ba người luôn!"
Những lời có cánh này làm Trương Minh Vũ thấy hơi ngại.
Đánh ba người thôi mà… có giỏi giang gì đâu.
Dù gì dân cao thủ như Long Tam mới là mục tiêu của Trương Minh Vũ!
Trương Minh Vũ cười ha ha, nói: "Ăn may thôi”.
Mặt Chu Vân Phong âm u, lại nháy mắt ra hiệu cho Tóc vàng!
Tóc vàng đứng dậy, giận dữ hét lên: "Dám đánh tao hả? Mẹ nó hôm nay mày chết chắc!"
Nói xong, hắn ta lấy điện thoại ra.
"Đại ca! Em bị người ta đánh! Anh sang đây giúp em nhanh đi!"
Tóc vàng phẫn nộ nói.
Chẳng mấy chốc, bên kia đồng ý, Tóc vàng cúp máy rồi nhìn Chu Vân Phong.
Chu Vân Phong thở phào nhẹ nhõm.
Tóc vàng cũng ngẩng đầu lên cười mỉa, tức tối nói: "Nhóc con, mày đừng hòng chạy!"
Càng ngày càng nhiều người đứng lại xem.
Nhưng Trương Minh Vũ cứ có cảm giác bất an.
Anh đại nào sắp tới thật hả?
Suy nghĩ một lúc, cảm giác bất an trong lòng Trương Minh Vũ lại mãnh liệt hơn.
Không được, không thể chờ!
Mắt Trương Minh Vũ loé lên, cân nhắc: "Tao không đi, chẳng lẽ đợi người của mày đến đánh tao?"
"Mày có vấn đề hay tao có vấn đề?"
Vừa dứt lời, anh đi thẳng về phía trước.
Hàn Thất Thất và Vương Vũ Nam đi sát theo sau.
Chu Vân Phong sốt ruột, nháy mắt ra hiệu liên tục!
Tóc vàng phẫn nộ nói: "Nhóc con! Nếu mày còn là đàn ông thì mẹ nó đừng trốn!"
Trương Minh Vũ cười nói: "Tao cần phải chứng minh cho mày biết tao có phải đàn ông hay không à?"
"Mẹ nó!"
Tóc vàng tức điên mắng mỏ, lại cầm dao vọt lên!
Trương Minh Vũ phản xạ nhanh, giơ chân sang đạp!
Tóc vàng lại ngã đập xuống đất, vẻ mặt sốt ruột cực kỳ!
Trương Minh Vũ lại dứt khoát dẫn hai cô gái đi.
Chu Vân Phong cắn chặt răng, cuối cùng cũng chỉ có thể đi theo!
Trương Minh Vũ nhìn xung quanh.
Mặc dù không phát hiện thấy nguy hiểm gì nhưng sao lòng anh cứ thấy lo lắng nôn nao.
Chốn thị phi, không nên ở lại quá lâu!
Sau khi xác định không có bóng dáng của Long Tam, Trương Minh Vũ dẫn hai cô gái men theo rìa đường ra ngoài.
Chu Vân Phong vội vã đuổi theo, yên lặng đi bên cạnh Hàn Thất Thất.
Ánh mắt không ngừng nhìn xung quanh, lên kế hoạch nên làm thế nào mới được.
Kế hoạch không thể bị gián đoạn!
Hàn Thất Thất không nói gì, Vương Vũ Nam cũng bắt đầu sốt sắng.
Không biết tự lúc nào, Trương Minh Vũ đã đi được trăm mét.
Bên này đã hết chuyện để xem nên mọi người từ từ tản ra.
Nhưng không bao lâu sau, Trương Minh Vũ chợt phát hiện xung quanh không có một bóng người!
Chuyện gì đây?
Cảm giác bất an lại trở nên mãnh liệt.
Anh nhìn xung quanh, rất nhiều cửa hàng đã kéo cửa cuốn xuống, ngoài đường không còn ai!
Không xong rồi!
Lòng Trương Minh Vũ kinh hãi, quát nhẹ: "Đi nhanh lên!"
Nói xong, anh xoay người chạy ra ngoài.
Hàn Thất Thất và Vương Vũ Nam cũng theo sát.
Nhưng mới chạy được vài bước, Trương Minh Vũ chợt dừng lại!
Hàn Thất Thất không nhận ra nên đâm sầm vào lưng Trương Minh Vũ, cô ta giận dỗi: "Làm gì vậy!"
Nhưng Trương Minh Vũ lại không trả lời.
Người Vương Vũ Nam bên cạnh đã bắt đầu run khe khẽ.
Hàn Thất Thất ngây người.
Ngẩng đầu lên nhìn, một nhóm đàn ông mặc áo vest đi từ hẻm ra!
Ực!
Trương Minh Vũ cố nuốt nước bọt!
Anh nhìn sang, ít nhất cũng mười mấy tên!
Chu Vân Phong lập tức cười mỉa mai, ánh mắt đầy chế giễu.
Trương Minh Vũ cắn răng, lại quát khẽ: "Đi hướng ngược lại!"
Nhưng mới vừa xoay lưng lại thấy một nhóm người mặc áo vest đi từ phía sau đến!
Thêm mười mấy người nữa!
Trương Minh Vũ kinh ngạc.
Mẹ nó…
Cuối cùng ánh mắt Hàn Thất Thất cũng hoảng loạn.
Vương Vũ Nam nắm tay Trương Minh Vũ, ánh mắt đầy lo lắng.
Chẳng mấy mốc, ba mươi mấy người đã hoàn toàn bao vây mọi người!
Trương Minh Vũ cực kỳ sốt ruột!
Sao Long Tam còn chưa đến nữa?
Một anh chàng có mái tóc xám nổi bật bước ra khỏi đám người đông đúc.
Hai tay đút vào túi quần, toàn thân toát ra hơi thở lạnh lẽo.
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Người này là một cao thủ!
Thoáng chốc, anh chàng tóc xám lạnh lùng hỏi: "Anh tên Trương Minh Vũ đúng không?"
Trương Minh Vũ gật đầu nói: "Đúng vậy”.
Anh chàng tóc xám lại ngẩng đầu, lạnh lùng hỏi: "Cô tên Hàn Thất Thất đúng không?"
Hàn Thất Thất bất ngờ.
Sao tự nhiên liên quan đến cô ta?
Chu Vân Phong lại cười phấn khích!
Anh ta lại có cơ hội thể hiện rồi!
Anh ta sẽ là vai chính trong kế hoạch lần này! Vai chính vở anh hùng cứu mỹ nhân!
Nghĩ đến đây, Chu Vân Phong tiến lên một bước, lạnh lùng nói: "Nhóc con, mày dám có ý định đánh em họ tao à?"
Trương Minh Vũ ngạc nhiên.
Những người này tới diễn hùa với Chu Vân Phong à?
Không biết tại sao trong lòng anh cứ có một cảm giác rất lạ.
Giống như…
Hàn Thất Thất cũng ngây người.
Anh chàng tóc xám từ từ ngẩng đầu, đôi mắt lạnh như băng nhìn Chu Vân Phong.
Chu Vân Phong lập tức căng thẳng!
Nhưng nghĩ đến kế hoạch, anh ta vẫn cố nén cảm giác hoảng sợ, giận dữ nói: "Mẹ nó, nhìn cái gì mà nhìn! Mẹ nó, mày thù ai thì đi tìm người đó đi!"
"Đây là em họ của ông đây, mày dám chạm vào dù chỉ một sợi tóc, tao xử đẹp mày!"
Khí thế quá!
Anh chàng tóc xám cười nhếch mép, nói: "Tao sợ quá, chi bằng… mày xử tao đi?"
Chu Vân Phong sững sờ.
Đây đâu phải lời thoại đã tập trước…
Thật lâu sau, Chu Vân Phong lại phẫn nộ gần lêm: "Ông đây nói là, mày thù ai thì đi tìm người đó! Em gái tao không liên quan gì đến bọn mày!"
"Thả em họ tao ra nhanh lên!"
"Nếu không, đừng trách tao không khách sáo!"
Một tràng cười chế giễu vang lên!
Anh chàng tóc xám nhướng mày, nói: "Tao lại muốn xem thử… mày sẽ không khách sáo thế nào!"
Chương 164:
Lời vừa dứt, một dòng khí lạnh lẽo băng giá lập tức toát ra!
Trương Minh Vũ lại cảm thấy khiếp sợ!
Anh chàng tóc xám này quả nhiên không đơn giản!
Chu Vân Phong cũng thấy hoảng, trong mắt tràn ngập sự hoang mang!
Sau đó anh ta đánh mắt với anh chàng tóc xám!
Nhưng anh ta không hề quan tâm, anh ta lạnh lùng nói: "Chẳng phải anh không khách khí sao? Đến đi!"
"Tôi..."
Chu Vân Phong nghiến răng, nháy mắt ra hiệu mãi, mắt sắp toét ra rồi mà vẫn chẳng có tác dụng gì!
Lửa giận trong lòng bắt đầu dâng lên!
Mẹ nó, Hà Gia Hoa làm ăn kiểu gì vậy?
Nhưng chưa kịp nghĩ nhiều, anh chàng tóc xám đã lạnh lùng nói: "Anh không tới thì tôi tới vậy!"
Lời vừa dứt, chân anh ta đột nhiên dùng sức!
Cả người anh ta phóng qua chỗ Chu Vân Phong!
Trương Minh Vũ sững sờ!
Tốc độ này... nhanh như thỏ vậy!
Tốc độ này không phải thứ anh có thể sánh bằng được!
Chu Vân Phong cũng ngớ người!
Anh ta trợn tròn mắt há hốc miệng, não bắt đầu chập mạch!
Sao... không theo kịch bản vậy?
“Á!"
Vương Vũ Nam thét lên kinh hãi, cùng Hàn Thất Thất né sang một bên.
Bốp!
Giây sau, âm thanh nặng nề vang lên!
Nắm đấm của anh chàng tóc xám tiếp xúc thân mật với mặt của Chu Vân Phong!
"Á!"
Tiếng kêu thất thanh như heo bị giết vang lên!
Cơ thể của Chu Vân Phong bay ra như diều đứt dây! Anh ta nặng nề ngã xuống đất!
Vương Vũ Nam và Hàn Thất Thất cũng khiếp sợ!
Trương Minh Vũ nhíu mày, mắt lóe lên vẻ nghiêm trọng!
Lần này không vui rồi!
Anh chàng tóc xám cười khẩy nói: "Còn nháy mắt với tôi, mẹ kiếp, anh là cái thá gì!"
Lời này vừa dứt, mấy tên mặc vest xông lên ra tay!
Chỉ mất một lúc đã bao vây lấy Chu Vân Phong! Quyền cước đan xen!
Chu Vân Phong đau đớn hét lên không ngừng!
Đến cuối cùng, cổ họng cũng khàn! Mặt sưng như cái đầu heo!
Bọn họ vứt anh ta sang một bên!
Ánh mắt của mọi người nhanh chóng đổ dồn lên người Trương Minh Vũ.
Anh chàng tóc xám nói: "Xin lỗi nha, ai bảo mấy người chọc phải người không nên chọc?"
Ai?
Trương Minh Vũ nhíu mày!
Về lý mà nói, ba cậu ấm nhà giàu không có thực lực như này.
Chẳng nhẽ là... Chung Tử Kính?
Một lúc sau, Trương Minh Vũ cười nói: "Đấy là do tôi tự mình dây vào, hay là anh cho hai cô gái này đi trước, anh thấy thế nào?"
Hàn Thất Thất và Vương Vũ Nam phức tạp nhìn Trương Minh Vũ.
Anh chàng tóc xám cười lắc đầu, nói: "Ông chủ tôi chỉ đích danh hai người đấy".
Trương Minh Vũ bất lực nói: "Được thôi, vậy để cô ấy đi trước được phải không? Dù sao cô ấy cũng chẳng liên quan đến chuyện này".
Anh chàng tóc xám nhướng mày, vui vẻ nói: "Trọng tình trọng nghĩa nhỉ, tôi thích đấy".
Nói xong anh ta liền huơ tay.
Đám người phía sau lập tức đứng dẹp thành một con đường.
Hàn Thất Thất lo lắng nói: "Vương Vũ Nam mau đi đi! Đừng lo cho bọn tớ!"
Vương Vũ Nam mím môi, cơ thể khẽ run rẩy, đôi mắt to tròn đong đầy nước mắt!
"Tớ đi rồi... hai người phải làm thế nào!"
Vương Vũ Nam nghẹn ngào nói.
Cô ấy đã từng thấy cảnh này rồi!
Trương Minh Vũ cười nói: "Mau đi đi, yên tâm chúng tôi không gặp chuyện gì đâu, cô ở lại chỉ càng làm phiền chúng tôi thôi".
Vương Vũ Nam mím môi, nước mắt tuôn rơi.
Cuối cùng cô ấy chỉ có thể nặng nề gật đầu.
Cô ấy xoay người đi ra khỏi đám người!
Cô ấy biết, ở lại cũng chẳng có tác dụng gì.
Sau khi đi ra mới có thể giúp được bọn họ!
Mọi người nhanh chóng bao vây lấy Trương Minh Vũ và Hàn Thất Thất!
Anh chàng tóc xám cười khẩy nói: "Bây giờ tôi ít gặp được mấy người trọng tình nghĩa lắm, chỉ tiếc rằng... anh đắc tội người không nên đắc tội".
"Không bằng tôi giữ lại cái mạng cho anh".
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu cười nói: "Không sao, lần sau có cơ hội thì giữ lại mạng cho tôi, anh làm theo lệnh tôi cũng không muốn làm khó anh".
Hàn Thất Thất lập tức khó chịu liếc mắt.
Sắp chết mà còn nói linh tinh cái gì vậy!
Nhưng anh chàng tóc xám lại nổi hứng nhìn Trương Minh Vũ, anh ta cười nói: "Anh lấy đâu ra lắm tự tin như vậy?"
Trương Minh Vũ cười tươi như hoa: "Chị tôi lợi hại lắm!"
Mắt anh chàng tóc xám lóe lên vẻ nghi ngờ.
Một lúc sau, anh ta cười khẩy nói: "Tiếc rằng dù ai lợi hại thì cũng muộn rồi, ra tay đi!"
Lời vừa dứt, đám người liền bao vây lấy hai người!
Hàn Thất Thất lập tức lo lắng.
Trương Minh Vũ nhíu mày, mắt lóe lên sự nghiêm trọng!
Lúc này, anh không biết nên làm thế nào!
"Theo tôi!"
Trương Minh Vũ tức giận gầm lên, kéo Hàn Thất Thất vào lòng!
Hàn Thất Thất mắt chữ A mồm chữ O!
Trương Minh Vũ không hề do dự, đưa Hàn Thất Thất xông qua phía cánh phải!
Nắm đấm lao đến, Trương Minh Vũ tránh theo bản năng!
Nhưng nắm đấm thực sự quá nhiều!
Không đi được mấy bước, ngực Trương Minh Vũ đã trúng một đòn!
Trời ạ.
Anh thầm than.
Nhưng nghĩ lại, anh phát hiện ra mình không thấy đau!
Á...
Chuyện gì vậy?
Trương Minh Vũ trợn tròn hai mắt!
Tuy nhiên chưa kịp nghĩ nhiều, đám người kia đã bao vây lấy họ!
Trương Minh Vũ biết hết đường trốn rồi!
Tất cả đường trốn đều bị chặn rồi!
Nhưng Hàn Thất Thất còn đang ở cạnh!
Trương Minh Vũ nghiến răng nghiến lợi, đẩy Hàn Thất Thất ngã xuống đất!
Anh không nói gì, ôm chặt lấy Hàn Thất Thất để bảo vệ cô ta!
Anh chàng tóc xám thấy vậy, mắt lóe lên tia kỳ dị.
Ngay sau đó tầm nhìn bị chắn ngang.
Một đám người đang người xông lên!
Vô số nắm đấm giáng xuống người Trương Minh Vũ!
Mặc dù không đau nhưng anh không chịu nổi nhiều người đấm như vậy!
Hự!
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, cố gắng chịu đựng cơn đau trên cơ thể, ôm chặt lấy Hàn Thất Thất.
Hàn Thất Thất nghiến răng nghiến lợi, mở mắt nhìn thấy Trương Minh Vũ cuộn chặt nắm đấm!
Lập tức cảm thấy vô cùng cảm động!
Đám người này vẫn không hề có ý định dừng tay!
Chỉ một lúc sau, Trương Minh Vũ đã bị ăn mấy chục nắm đấm!
Chu Vân Phong ở phía xa giãy giụa bò lên.
Mặc dù Hàn Thất Thất còn ở trong nhưng anh ta vẫn cười khẩy.
Đáng chết!
Tiếng nắm đấm va vào da thịt không ngừng vang lên trên người Trương Minh Vũ!
Cơ thể Trương Minh Vũ sắp đến giới hạn rồi!
Tuy nhiên đúng lúc này, một chiếc Mercedes-Benz đỗ ngay lại!
Kít!
Tiếng thắng xe chói tai thu hút ánh nhìn của mọi người!
Trương Minh Vũ cuối cùng cũng có thể thở phào, ngực anh phập phồng lên xuống vì đau đớn!
Nghỉ ngơi một chút mới kinh ngạc phát hiện ra hình như... ngay không sao cả!
Chuyện này...
Trương Minh Vũ cảm thấy khó hiểu!
Nhiều người như vậy, nhiều nắm đấm như vậy!
Sao có thể không xảy ra chuyện gì chứ!
Bọn họ đang diễn trò à? Không thể nào...
Chưa kịp nghĩ nhiều, tiếng thét điếc tai đã vang lên!
Trương Minh Vũ sững sờ.
Ngẩng đầu nhìn qua thì thấy bóng dáng Long Tam giữa biển người!
Cuối cùng... cũng đến rồi!
Chương 165: Nguy hiểm qua đi!
Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù biết anh chàng tóc xám là cao thủ nhưng anh vô cùng tin tưởng Long Tam!
Chẳng mấy chốc, tất cả mọi người đã xông đến chỗ Long Tam.
Trương Minh Vũ giãy giụa, cố gắng kéo Hàn Thất Thất đứng dậy.
Không thể không nói Trương Minh Vũ bảo vệ Hàn Thất Thất rất tốt, cô ta không bị thương chút nào.
Trương Minh Vũ khó khăn cười nói: "Cô không sao chứ?"
Hàn Thất Thất bối rối anh, nghiêm túc nói: "Anh... không sao chứ?"
Trương Minh Vũ cười nói: "Tôi không sao, da dày thịt béo, vẫn chịu được!"
Hàn Thất Thất không cười.
Ánh mắt vô cùng phức tạp.
Trương Minh Vũ không nghĩ nhiều, anh nhìn về phía trận chiến.
Long Tam như sát thần, đứng giữa đám người tung quyền cước, bước đi như gió!
Tiếng kêu đau đớn liên tiếp vang lên!
Hai ba mươi tên vệ sĩ mặc đồ đen nối đuôi nhau bay ra!
Chúng ngã xuống đất, đau đớn co quắp cơ thể!
Tiếng kêu rên vang lên không ngớt!
Ực!
Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt, quan sát thật kỹ từng động tác của Long Tam.
Trong lòng cũng thấy hưng phấn!
Lúc nào... anh mới có thể đạt đến trình độ này?
Bốp bốp bốp!
Tiếng va chạm nặng nề vang lên liên tiếp!
Xung quanh cơ thể Long Tam tỏa ra khí thế lạnh như băng!
Vô cùng kinh khủng!
Anh chàng tóc xám nhíu mày, nhìn chằm chằm Long Tam!
Sau năm phút, hơn ba mươi tên vệ sĩ mặc đồ đen ngã xuống đất!
Trương Minh Vũ vô cùng vui mừng!
Nhưng ánh mắt của Chu Vân Phong lại tràn đầy vẻ khiếp sợ!
Đây... đây là kẻ nào vậy?
Một giây sau, Long Tam trầm mặt xông đến, lo lắng nói: "Cậu Minh Vũ, xin lỗi cậu!"
Trương Minh Vũ ngẩn người.
Sau khi hoàn hồn anh chỉ cười nói: "Đâu sao đâu, anh đánh ác ghê!"
Long Tam vẫn cứ cúi đầu.
Không bảo vệ tốt được Trương Minh Vũ, tức là không làm tròn bổn phận.
Trương Minh Vũ ngẩng đầu mỉm cười: "Bên đó còn có một tên, giải quyết xong chúng ta nói tiếp".
Long Tam lập tức ngẩng đầu.
Con mắt lóe lên sát ý!
Anh chàng tóc xám híp mắt, cảm thấy khiếp sợ.
Mặc dù chưa ra tay nhưng anh ta biết mình không phải đối thủ của Long Tam!
Anh ta nghi ngờ nhìn Trương Minh Vũ, kinh ngạc nói: "Lợi hại đấy, không ngờ..."
Trương Minh Vũ đắc ý nói: "Anh thấy đấy, có bà chị tài giỏi có lợi chưa?"
"Anh cũng thấy tôi vẫn an toàn mà".
Anh chàng tóc xám hứng thú nhìn, cười khẩy: "Núi không chuyển thì nước chuyển, chúng ta sẽ gặp lại”.
Nói xong anh ta liền xông ra ngoài.
Trương Minh Vũ ngẩn người.
Nói đi là đi à?
Long Tam không đuổi theo, chỉ nghiêm túc nói: "Thằng nhãi này không đơn giản, với tốc độ này muốn đuổi theo tôi phải dùng hết sức, nhưng tôi sợ đây là kế điệu hổ ly sơn!"
Trương Minh Vũ gật đầu cười nói: "Giặc cùng chớ đuổi, chúng ta mau về thôi, sợ quá đi".
Nói xong anh liền khập khiễng đi sang bên cạnh.
Hàn Thất Thất nhìn Trương Minh Vũ, vội vàng tiến lên dìu anh.
Mặt Chu Vân Phong sưng như đầu heo, trong mắt vô cùng âm trầm.
Đã vậy rồi còn để Trương Minh Vũ bỏ chạy!
Hàn Thất Thất quét mắt nhìn, không nhận ra đấy là Chu Vân Phong, liền ngồi xuống con Mercedes-Benz.
Long Tam nhanh chóng lái đi.
Bọn họ vừa đi, còi xe cảnh sát đã vang lên.
Chu Vân Phong hoảng thật rồi, anh ta cố nhịn đau chạy vào trong con ngõ bên cạnh.
Trong chiếc Mercedes-Benz, bầu không khí vô cùng yên tĩnh.
Một lúc sau, Hàn Thất Thất mới nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói: "Sau khi về tôi nhất định kể cho bố tôi, phải trả bằng được mối thù này!"
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Vẫn là khí thế của dân xã hội...
"Tên này không đơn giản, tốt nhất đừng nói với bố cô, nếu không dễ gây phiền phức".
"Trước khi bọn họ đến bọn họ nhất định đã điều tra rõ ràng thân phận của cô rồi, nhưng vẫn ra tay".
Trương Minh Vũ chậm rãi nói.
Hàn Thất Thất sững sờ, cảm thấy nghiêm trọng.
Cô vừa ý thức được chuyện này!
Nhưng...
Ngẩng đầu lên, trong mắt cô vẫn tràn đầy lửa giận!
Cô ta cũng không biết rốt cuộc tại sao, nhưng đây là lần đầu cô ta cảm thấy bức bối như vậy!
Đặc biệt là khi nhìn thấy Trương Minh Vũ nghiến răng nghiến lợi nhịn đau, cảm giác khó chịu đó càng ngày càng lớn!
Cuối cùng, Hàn Thất Thất chỉ có thể tức tối ngồi bên.
Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm: "May là cô không sao, nếu không tôi chẳng biết ăn nói thế nào với bố mẹ cô".
Hàn Thất Thất liếc mắt, vẫn tức tối như cũ.
Khuôn mặt trái xoan xinh đẹp cứ hằm hằm, trông vô cùng đáng yêu.
Long Tam nhanh chóng đỗ xe trước cửa trang viên nhà họ Hàn.
Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi, an toàn về đến nhà rồi, cô về đi".
Hàn Thất Thất lại nhìn Trương Minh Vũ, ánh mắt phức tạp.
Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?"
Hàn Thất Thất do dự hồi lâu, yếu ớt nói: "À... rốt cuộc tôi có nên nói cho bố không?"
Cái này... cũng phải hỏi mình sao?
Trương Minh Vũ sững sờ, ngại ngùng nói: "À... tốt nhất là đừng nói, nếu không nhà họ Hàn dễ gặp phiền phức".
Hàn Thất Thất gật đầu nói: "Được rồi, vậy tôi nghe anh vậy".
Nói xong cô liền mở cửa xuống xe.
Bóng dáng Hàn Thất Thất từ từ biến mất trong không trung.
Haizz!
Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm, dựa người vào chiếc ghế đằng sau.
Nhưng vừa chạm phải liền hít sâu một hơi!
Đau quá đi mất!
Long Tam chậm rãi lái xe rời khỏi.
"Hôm nay tôi không làm tròn bổn phận, tôi sẽ về kiểm điểm bản thân", Long Tam nặng nề lên tiếng.
Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Không cần nghiêm túc như vậy, đâu có sao đây, nếu anh không tới, chắc tôi chết mất".
Long Tam gật đầu, không nói gì.
Trương Minh Vũ khẽ xoa cơ thể mình.
Giọng Long Tam lại vang lên: "Hôm nay bạn tôi bảo Thần Ẩn đã vào nước rồi, tôi sẽ chuẩn bị một số việc".
"Khi Thần Ẩn đến Hoa Châu, tôi sẽ biết ngay".
Trương Minh Vũ kinh ngạc!
Nhanh vậy sao?
Trương Minh Vũ hiểu rồi, hôm nay Long Tam đến muộn nhất định là vì bận một số việc.
Nhưng Long Tam không hề giải thích lấy một câu.
Một lúc sau, Trương Minh Vũ cười nói: "Được, tôi biết rồi, tôi sẽ chuẩn bị".
Lần trước Thần Ẩn nhằm vào Lâm Kiều Hân.
Lần này, Trương Minh Vũ nhất không thể để Thần Ẩn được như ý nguyện!
Nhưng... làm thế nào đây?
Nghĩ mãi, Trương Minh Vũ vẫn chẳng nghĩ ra được gì cả.
Đang suy ngẫm thì chuông điện thoại vang lên.
Anh cầm điện thoại lên nhìn, là Lâm Kiều Hân gọi đến!
Nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo đến...
Trương Minh Vũ bất lực mỉm cười bắt máy.
Giọng nói lạnh lùng của Lâm Kiều Hân vang lên: "Bây giờ anh rảnh không, tôi đi đón anh".
Trong lời nói xen lẫn vẻ vui mừng.
Trương Minh Vũ sững sờ, giờ mới nhớ ra chuyện ăn cơm.
Trong lòng chợt cảm thấy kích động.
"Rảnh mà!"
Chương 166: Đi hẹn hò!
Lâm Kiều Hân hỏi: "Bây giờ anh đang ở đâu? Tôi đi đón anh".
Trương Minh Vũ nói địa chỉ cho cô.
Lâm Kiều Hân nhanh chóng cúp máy.
Trương Minh Vũ xuống xe, Long Tam lái xe rời đi.
Sắc trời dần tối, Trương Minh Vũ bất giác cảm thấy mong đợi.
Quan trọng nhất là, lần này vừa hay phải nghĩ cách làm thế nào để phòng ngừa người của Thần Ẩn.
Trầm ngâm hồi lâu, chuông điện thoại chợt vang lên.
Nhanh như vậy sao?
Trương Minh Vũ lấy điện thoại ra nhìn mới phát hiện ra là Vương Vũ Nam gọi đến.
Vừa bắt máy, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng khóc lóc của Vương Vũ Nam: "Hu hu hu, anh ơi! May quá anh không sao! Bây giờ anh sao rồi? Đến đồn cảnh sát chưa?"
Trương Minh Vũ sững sờ.
Anh nhanh chóng kinh ngạc hỏi lại: "Cô gọi cảnh sát à?"
Vương Vũ Nam nghẹn ngào đáp: "Đúng vậy, anh... anh không thấy cảnh sát sao?"
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu nói: "Không, có điều chúng tôi đi lâu rồi, không sao cả, cô đừng lo nhé".
"Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi", Vương Vũ Nam tiếp tục nghẹn ngào nói.
Có thể thấy được cô ấy thực sự rất lo lắng.
Trương Minh Vũ an ủi cô ấy mấy câu rồi cúp máy.
Nghĩ đến tiếng khóc thút thít của Vương Vũ Nam, trong lòng chợt cảm thấy cảm động.
Từ nhỏ đến lớn, đây là người phụ nữ đầu tiên khóc vì anh...
À ừ, còn có mấy chị nữa.
Chẳng bao lâu sau, ánh sáng chói mắt của đèn pha rọi vào mắt Trương Minh Vũ, chiếc Volkswagen từ từ đỗ cạnh anh.
Trương Minh Vũ cười tươi như hoa, mở cửa ngồi lên xe.
Lâm Kiều Hân chẳng hề chần chừ, lái thẳng đi.
Trương Minh Vũ cười hỏi: "Sao vậy? Công trình có thuận lợi hay không?"
Lâm Kiều Hân cười mỉm đáp: "Không xảy ra vấn đề gì, tôi từng làm rất nhiều lần loại công trình như này rồi, dễ ấy mà".
Mắt Trương Minh Vũ thoáng lóe lên vẻ kinh ngạc.
Mặc dù thái độ của Lâm Kiều Hân có hơi lạnh lùng nhưng cách nói chuyện nhiệt tình hơn trước kia nhiều lần.
Nếu chỉ xét về số lượng từ thôi đã là khác biệt rất lớn rồi.
Lâm Kiều Hân nhanh chóng đậu xe tại cửa một nhà hàng.
Trương Minh Vũ xuống xe nhìn một lượt, cuối cùng cũng đổi nhà hàng khác rồi.
Nhà hàng này trông có vẻ khá cao cấp.
Chẳng mấy chốc hai người đã đi vào trong nhà hàng.
Nhân viên phục vụ nhiệt tình hoan nghênh.
Hai người đi lên tầng hai, kiếm một bàn cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống.
Lâm Kiều Hân cúi đầu, trong mắt lóe lên sự hoài nghi.
Trương Minh Vũ lập tức nghi ngờ.
Sao vậy?
Một lúc sau, Lâm Kiều Hân mỉm cười, kích động nói: "Trương Minh Vũ, anh nói đúng rồi!"
Trương Minh Vũ sững sờ.
Quan trọng nhất là... Lâm Kiều Hân đang mỉm cười?
Giây phút cô mỉm cười, Trương Minh Vũ cảm thấy như hoa đang nở...
Đẹp quá...
Dù Trương Minh Vũ quen nhìn người đẹp rồi, nhưng cũng không nhịn được mà cảm thấy kinh ngạc!
Nụ cười này... đẹp quá.
Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới phản ứng lại được, anh nghi ngờ hỏi: "Cái gì đúng cơ?"
Lâm Kiều Hân cố nhịn sự kích động nói: "Tôi nhận được khoản tiền cuối của công trình rồi! Cảm giác không thể tin nổi!"
Vừa nói, Lâm Kiều Hân vừa không nhịn được mỉm cười.
Giờ Trương Minh Vũ mới hiểu ra.
Anh cũng không ngờ chuyện khoản tiền công trình có thể khiến Lâm Kiều Hân vui như vậy...
Anh chợt cảm thấy vui vẻ theo.
Trương Minh Vũ cố tỏ ra kinh ngạc: "Thật sao? Vậy thì tốt quá, lấy được hết rồi à?"
Lâm Kiều Hân gật đầu.
Trương Minh Vũ vui vẻ mỉm cười nói: "Vậy thì tốt quá, như vậy thì cô có thể phát triển Tuyền Ảnh rồi!"
Lâm Kiều Hân lại gật đầu!
Trương Minh Vũ không kìm được mỉm cười.
"Bây giờ cô có ý tưởng gì không?", Trương Minh Vũ cười hỏi.
Lâm Kiều Hân ngước mắt lên, chậm rãi suy nghĩ.
Trầm ngâm một lúc, Lâm Kiều Hân mới nói: "Đầu tiên phải mau chóng học kỹ thuật, sau đó nâng cấp nhà máy, nhanh chóng sản xuất mỹ phẩm cao cấp".
"Còn sau đó... tôi muốn tìm ngôi sao nổi tiếng làm người đại diện, có điều đấy là chuyện của sau này, bây giờ tôi không có nhiều tiền như vậy".
Trương Minh Vũ gật đầu.
Mặc dù anh không hiểu mấy cái này nhưng vẫn có thể thấy Lâm Kiều Hân thực sự muốn phát triển.
Trương Minh Vũ cười nói: "Được phết mà, sắp phát triển rồi, đến lúc đó nhà họ Lâm khéo còn phải dựa vào cô đấy".
Lâm Kiều Hân bĩu môi nói: "Cho dù bây giờ có thuận lợi hết thảy, đợi đến lúc tôi mời được ngôi sao làm người đại diện thì còn mất mấy năm nữa".
"Không mời ngôi sao vĩnh viễn không thể trở thành nhãn hàng bán chạy được..."
Trương Minh Vũ cũng đồng ý với điều này.
Tác dụng của việc có ngôi sao làm người đại diện vô cùng lớn.
Lâm Kiều Hân vui vẻ nói: "Không nói mấy cái này nữa, bây giờ tôi được như thế này đều nhờ anh đó!"
"Hôm nay chúng ta phải ăn với nhau một bữa!
Trương Minh Vũ mỉm cười lắc đầu, nhưng trong lòng vô cùng hài lòng.
Món ăn nhanh chóng được bưng lên.
Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân bắt đầu ăn, vừa ăn vừa nói chuyện, vô cùng vui vẻ.
Hai người chẳng mấy mà ăn no.
Lâm Kiều Hân vẫn vui vẻ như trước.
Nghĩ đến việc toàn bộ khoản tiền công trình đều đã được chuyển vào tài khoản, cô chỉ muốn phát triển Tuyền Ảnh ngay lập tức!
Trương Minh Vũ đột nhiên nhớ đến chuyện Thần Ẩn.
Chần chừ một lúc, anh chậm rãi nói: "Đúng rồi, mấy ngày nay cô còn ở biệt thự không?"
Lâm Kiều Hân sững sờ, nghi ngờ hỏi: "Có mà, sao vậy?"
Trương Minh Vũ do dự một lúc.
Nên nói chuyện này... như thế nào nhỉ?
Trầm ngâm một lúc, anh mới nói: "Thế... cô còn nhớ đám người lần trước bắt cóc cô không?"
Lâm Kiều Hân ngẩn người.
Chuyện lần trước vẫn như đang hiển hiện ngay trước mắt cô!
Lâm Kiều Hân vội vàng gật đầu: "Nhớ chứ, sao... sao vậy?"
Trong lời nói xen lẫn vẻ sợ hãi.
Trương Minh Vũ chậm rãi trả lời: "Đám người này hình như nhắm vào cô, hơn nữa dạo gần đây bọn chúng lại xuất hiện rồi, tôi sợ cô ở nhà sẽ gặp nguy hiểm..."
"Á?"
Lâm Kiều Hân trợn tròn mắt, trong lòng lập tức cảm thấy lo lắng.
"Sao... sao anh biết?"
Mất một lúc, Lâm Kiều Hân mới có thể mở miệng hỏi.
"À..."
Trương Minh Vũ ngại ngùng nói: "Có người ở phe tôi nói cho tôi, hình như anh ấy nghe bạn nói".
Lâm Kiều Hân gật đầu, cũng không nghi ngờ nữa.
Do dự một lúc, cô chỉ đành cúi đầu.
Một lúc sau, Lâm Kiều Hân lo lắng nói: "Vậy... bây giờ phải làm thế nào?"
Cô ấy chọn sẽ tin tưởng Trương Minh Vũ.
Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất khiếp sợ.
Trương Minh Vũ cũng nghĩ một lúc, nhưng chẳng có cách gì cả.
Cách duy nhất là…
Nhưng Trương Minh Vũ không có cách nào mở miệng nói.
Lâm Kiều Hân mím môi, lo lắng nói: "Có cách gì anh mau nói đi, tôi..."
Chuyện lần trước thực sự khiến cô sợ hãi!
Cả đời này chắc cô cũng không muốn nó lại xảy ra!
Chần chừ mãi, Trương Minh Vũ mới lúng túng nói: "Cô ở bên cạnh tôi chắc sẽ an toàn hơn đấy".
"Hay là... hay là cô bảo mẹ cô về nhà họ Lâm, sau đó cô... chuyển đến chỗ tôi..."
"Nếu không... rất có thể sẽ liên lụy đến mẹ cô... cô cũng sẽ gặp nguy hiểm".
Lời này vừa dứt, Lâm Kiều Hân liền sững người.
Chương 167: Về... nhà?
Trương Minh Vũ cũng không khỏi lo lắng, trong lòng chợt cảm thấy mong đợi.
Lâm Kiều Hân mím môi, vẻ mặt phức tạp.
Một lúc sau, Lâm Kiều Hân mới mở miệng nói: "Tại sao... anh không về...?"
Cô vừa nói xong câu này, Trương Minh Vũ lập tức sững sờ.
Mình... về nhà?
Lúc này Trương Minh Vũ mới nhớ ra đây cũng là một cách để giải quyết vấn đề.
Nhưng...
Không biết tại sao, anh luôn cảm thấy không thích biệt thự nhà họ Lâm.
Hơn nữa có Lý Phượng Cầm ở đấy, Trương Minh Vũ cũng không chịu nổi.
Một lúc sau, Trương Minh Vũ lúng túng nói: "Nếu cô chuyển ra được là tốt nhất, nếu thực sự không được... tôi chỉ đành quay về..."
Lâm Kiều Hân cũng phân vân nói: "Tôi biết nỗi khổ của anh, nhưng nếu tôi chuyển ra, mẹ tôi nhất định không cho, hơn nữa..."
"Ở nhà vẫn tiện hơn một chút..."
Cô cho rằng Trương Minh Vũ đang ở trong khách sạn.
Nói như vậy, Trương Minh Vũ cũng không biết nên nói gì nữa.
Trầm ngâm một lúc, anh chỉ có thể cười nói: "Vậy tôi về vậy".
Nói đến đây, anh thực sự rất lúng túng, Trương Minh Vũ cũng không biết phải nói gì nữa.
Lâm Kiều Hân thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy... hôm nay anh về với tôi đi?", Lâm Kiều Hân chần chừ hỏi.
Trong lòng bất giác cảm thấy mong đợi.
Trương Minh Vũ bây giờ đã có thể đem lại cảm giác an toàn cho cô rồi.
Hình ảnh mấy lần trước anh dũng cảm lao ra vẫn còn in hằn trong tâm trí cô.
Trương Minh Vũ cũng ngẩn người.
Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, bây giờ phiền toái duy nhất chỉ có Lý Phượng Cầm mà thôi.
Dẫu sao mấy chị cũng đi rồi, về biệt thự cũng không cần thiết, nếu về nhà họ Lâm thì có thể bảo vệ cho Lâm Kiều Hân.
"Được, vậy tí nữa tôi về với cô".
Trương Minh Vũ cười nói.
Mắt Lâm Kiều Hân lóe sáng, cô lặng lẽ gật đầu.
Hai người không chần chừ nữa, đứng dậy đi ra khỏi nhà hàng.
Sắc trời đã tối hẳn ròi.
Đèn led lập lòe, phố xá vô cùng náo nhiệt.
Sau khi lên xe, Lâm Kiều Hân liền lái xe đến biệt thự nhà họ Lâm.
Từ đầu đến cuối, trong lòng Trương Minh Vũ cứ cảm thấy có sự lo lắng vô hình.
Hơn nữa trở lại nhà họ Lâm, chuyện khách sạn nhất định sẽ bị ảnh hưởng không ít.
Nhưng không quay về, Lâm Kiều Hân sẽ gặp nguy hiểm.
Khó thật...
Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài, nhưng bây giờ anh cũng hết cách rồi.
Hai người nhanh chóng lái được nửa đường rồi.
Đi qua thành phố náo nhiệt, đến một khu vô cùng yên lặng.
Cả đường hai người không nói gì, tâm trạng của ai cũng phức tạp.
Két!
Đột nhiên tiếng thắng xe chói tai vang lên!
Trương Minh Vũ nhất thời kinh hãi! Nắm lấy tay vịn bên cạnh theo bản năng!
Cơ thể cũng rung lắc một hồi!
Một giây sau, xe dừng ở giữa đường cái!
Chuyện gì vậy?
Trương Minh Vũ ngẩng đầu nhìn thì phát hiện ra đằng trước xe có một đám người.
Bọn họ đang chắn ngang đường cái!
Cái này...
Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt, trong lòng bắt đầu cảm thấy lo lắng!
Lâm Kiều Hân lo lắng nói: "Làm thế nào bây giờ?"
Trương Minh Vũ nhíu mày, vội vàng nói: "Quay xe!”
Lâm Kiều Hân vội vàng đánh tay lái, chuẩn bị quay xe!
Nhưng đúng lúc này lại có một đám người nhanh chóng bao vây lấy xe Lâm Kiều Hân!
Muốn quay xe thì chỉ có thể đâm người!
Nhưng...
Lâm Kiều Hân chần chừ một lúc, Trương Minh Vũ cũng không biết nên làm thế nào.
Còn chưa nghĩ ra cách thì đã có mấy chiếc xe lao lên từ bên cạnh, phong tỏa cả con đường.
Trương Minh Vũ bất lực rồi.
Lần này không cần nghĩ nữa, cho dù có xông ra cũng chẳng làm được gì...
Haizz..
Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài.
Ngẩng đầu nhìn thì thấy một đám côn đồ đang huơ gậy gộc trong tay.
Trương Minh Vũ cũng thả lỏng hơn nhiều.
Ít nhất đám người này không phải người của Thần Ẩn, như vậy Long Tam sẽ có cách giải quyết.
Chẳng qua... anh lại đắc tội người nào đây?
"Xuống xe!"
Một tiếng quát vang lên.
Một người đàn ông cơ thể cường tráng bước ra khỏi đám đông, cả người toát ra khí thế kinh khủng.
"Làm thế nào bây giờ?"
Lâm Kiều Hân mím môi, lo lắng hỏi.
Trong lòng cô cũng rối cả lên!
Mấy lần gặp nguy hiểm khiến cô cảm thấy vô cùng sợ hãi!
Cô thực sự sợ chuyện lúc trước lại xảy ra!
Trương Minh Vũ cười nói: "Không sao, đừng lo, chúng ta xuống xe xem có chuyện gì".
Lâm Kiều Hân chần chừ mãi, cuối cùng vẫn gật đầu.
Hai ngươi mau chóng xuống xe!
Hai mươi tên côn đồ cũng bao vây lấy họ!
Trong nháy mắt, chúng đã bao vây chặt lấy Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân!
Lâm Kiều Hân khiếp sợ, cả người trốn sau lưng Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ cười tươi nói: "Sao vậy các anh, hình như tôi đâu có đắc tội với mấy anh đâu nhỉ?"
Mặt tên côn đồ lộ vẻ chế giễu.
Đám người kia nhanh chóng di chuyển, từ từ tạo thành một con đường.
Trương Minh Vũ nhướng mày.
Nhân vật chính đến rồi!
Một tên đầu to nhanh chóng xuất hiện trước tầm mắt.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Dưới ánh đèn đường, anh chợt cảm thấy quen thuộc.
Nhưng khuôn mặt này...
Tên đầu to lạnh lùng nói: "Thằng nhãi, không ngờ phải không?"
Giọng nói này...
Chu Vân Phong?
Trương Minh Vũ sững sờ!
Mẹ nó... sao đầu anh ta tự nhiên to ra một vòng vậy!
Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới hoàn hồn lại, anh cười nói: "À, hóa ra là anh, vậy thì tôi yên tâm rồi".
"Hôm nào tôi sẽ đến nhà họ Hàn đưa quà cho anh, không có chuyện gì chúng tôi đi trước nhé!"
Nói xong liền kéo tay Lâm Kiều Hân vào trong xe.
Lâm Kiều Hân cũng sững sờ!
Chu Vân Phong lạnh lùng nói: "Đứng lại!"
Mặt Trương Minh Vũ tràn ngập vẻ bất lực.
Chu Vân Phong híp mắt, lạnh lùng nói: "Cướp người phụ nữ của ông đây, còn hại ông đây thảm thế này! Mẹ nó mày còn muốn đi á? Mày coi bổn thiếu gia là cái thá gì?"
Người phụ nữ?
Lâm Kiều Hân nghe mà sững sờ, khó hiểu nhìn Trương Minh Vũ.
Nhưng Trương Minh Vũ không nhìn thấy vẻ mặt của cô.
Trầm ngâm một lúc, Trương Minh Vũ cười nói: "Hiểu lầm hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi mà".
Nụ cười của Chu Vân Phong càng lạnh lùng hơn.
Ngẩng đầu nhìn thì thấy Lâm Kiều Hân đứng bên Trương Minh Vũ!
Dáng người thon thả, khí chất siêu việt, khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành!
Chu Vân Phong ngẩn người!
Con mắt trợn to!
Nhưng sau khi hoàn hồn, lửa giận trong tim anh ta càng bùng lên!
Trương Minh Vũ... dựa vào cái gì?
Chu Vân Phong cười khẩy nói: "Thằng nhãi, hôm nay ông đây sẽ cho mày biết thế nào gọi là sự nghiền ép về thực lực!"
"Giữa mày với tao, khoảng cách không chỉ là một cấp đâu! Hiểu chưa?"
Trương Minh Vũ bất lực.
Có vẻ như hôm nay không tránh được đánh nhau rồi.
Nếu đã vậy...
Trương Minh Vũ cười tươi như hoa, nịnh nọt nói: "Đương nhiên rồi, ít nhất size đầu chúng ta chắc cũng không chỉ cách nhau một size đâu nhỉ?"
Đầu?
Ha ha!
Vừa nói ra, xung quanh liền vang lên tiếng cười, nhưng họ nhanh chóng nhịn lại!
Chu Vân Phong cuộn chặt nắm đấm, cơ thể run rẩy!
Chương 168: Đảo ngược!
"Được lắm thằng khốn! Chết đến đít rồi còn dám nói lời ngông cuồng!"
"Hôm nay tao sẽ cho mày biết cái gì gọi là giết người giấu tay!"
"Anh Hà, ra đi!"
Ánh mắt của Chu Vân Phong vô cùng tức giận!
Vừa nói xong liên vẫy tay về sau.
Với Chu Vân Phong mà nói, chỉ dạy dỗ Trương Minh Vũ thôi là không đủ!
Chỉ có để cho Trương Minh Vũ không có đất dung thân ở Hoa Châu này, anh ta mới hài lòng!
Một bóng người chậm rãi bước ra.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Cậu chủ nhà họ Hà?
Sau khi nhìn thấy bóng người đi ra, mắt Trương Minh Vũ lập tức lóe sáng!
Nhưng Lâm Kiều Hân lại sợ đến mức co rụt vào sau lưng Trương Minh Vũ, không có lòng dạ để quan tâm!
Giọng nói của Hà Gia Hoa vang lên: "Anh Chu, anh đến Hoa Châu làm khách quý, chút chuyện nhỏ này cần gì động tay".
Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõ.
Hà Gia Hoa... dám động vào anh sao?
Chu Vân Phong cười đắc ý, ngạo nghễ nói: "Anh Hà khách khí quá, chủ yếu là tôi với thằng khốn này có thù không đội trời chung!"
"Dám cướp người phụ nữ của tôi, tôi muốn đích thân chặt chân hắn!"
Hà Gia Hoa chậm rãi bước đến, cười nói: "Không ngờ ở Hoa Châu của chúng tôi lại có loại người không biết điều như vậy, loại này có chết cũng đáng".
Nói xong, hắn liền chậm rãi dừng lại đứng bên cạnh Chu Vân Phong.
Hắn từ từ ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Kiều Hân đứng sau, mắt liền lóe lên sự ngạc nhiên.
Sau đó ánh mắt hắn di chuyển sang Trương Minh Vũ.
Nụ cười trên mặt lập tức đông cứng lại!
Sao lại là tên này!
Hà Gia Hoa ngẩn người!
Tiếng cười khẩy của Chu Vân Phong vang lên: "Anh Hà, phiền anh nhớ kỹ dáng vẻ của tên này, tôi sợ tí nữa tôi ra tay anh không còn nhận ra đâu".
"Sau này, tôi muốn hắn không sống nổi ở cái Hoa Châu này!"
Lời nói vô cùng khí thế!
Vừa nói xong câu này, nơi đây lập tức im như tờ!
Chu Vân Phong cũng rất đắc ý.
Nhưng lúng túng ở chỗ đợi mãi mà chẳng có ai đáp lại.
Chu Vân Phong sững sờ.
Sao vậy?
Ngẩng đầu nhìn qua thì thấy Trương Minh Vũ đang khoanh tay mỉm cười.
Còn Hà Gia Hoa...
Chu Vân Phong nhíu mày, khó chịu hỏi: "Anh Hà, anh làm gì vậy?"
Hà Gia Hoa như bừng tỉnh! Lửa giận dâng lên!
Hắn hận chỉ muốn xé xác băm thây Trương Minh Vũ! Nhưng... hắn không có thực lực làm vậy!
Lúc này Hà Gia Hoa không biết nên làm thế nào!
Hắn sợ Long Tam bên cạnh Trương Minh Vũ!
Chu Vân Phong ngớ người, lại hỏi lại: "Anh Hà?"
"À..."
Hà Gia Hoa lúng túng đáp, trong lòng đang vô cùng rối ren!
Lâm Kiều Hân cũng hoang mang khó hiểu.
Nhưng đúng lúc này, Trương Minh Vũ cười nói: "Anh Hà, anh dám đánh tôi sao?"
Vừa nói xong câu này, mọi người đều ngớ người!
Lâm Kiều Hân hoàn toàn không hiểu nổi!
Chu Vân Phong cũng ngẩn người!
Trương Minh Vũ... biết Hà Gia Hoa sao?
Nhà họ Chu không ở Hoa Châu, anh ta cũng chỉ quen mỗi cậu ấm nhà giàu Hà Gia Hoa này!
Nhưng...
Hà Gia Hoa híp mắt!
Khiêu khích rõ ràng như thế là đang đạp lên lòng tự trọng của hắn!
Nhưng...
Hà Gia Hoa ngẩng đầu nhìn, không thấy bóng dáng của Long Tam.
Không ở đây sao?
Nghĩ đến đây, Hà Gia Hoa bắt đầy rục rịch ngóc đầu!
Hắn tiến lên một bước!
Chu Vân Phong lập tức hào hứng! Muốn ra tay rồi sao?
Trương Minh Vũ sao có thể không hiểu, anh cười nói: "Anh Hà, suy nghĩ kỹ nha, khoản nợ lần trước, tôi còn chưa tính sổ với anh đâu!"
"Bây giờ các anh đã bị tôi bao vậy, anh biết chưa?"
Nói xong, nụ cười trên miệng anh càng tươi hơn!
Anh không biết rốt cuộc Long Tam có ở bên cạnh không.
Nhưng uy danh của Long Tam thì vẫn có tác dụng!
Hà Gia Hoa sững sờ!
Món nợ lần trước? Món nợ ở khách sạn?
Người bị thương rõ ràng là hắn? Trương Minh Vũ còn muốn tính toán?
Nhưng câu nói đằng sau đã khiến mọi người khiếp sợ!
Một người... bao vây cả một đám người?
Hà Gia Hoa lại nhìn quanh, mặc dù không nhìn thấy bóng dáng của Long Tam, nhưng tim hắn bắt đầu đập nhanh hơn rồi!
Qua chuyện lần trước ở khách sạn, hắn đã được chứng kiến sự kinh khủng của Long Tam!
Chu Vân Phong vội vàng nói: "Anh Hà, anh làm gì vậy?"
Khóe miệng Hà Gia Hoa co giật liên hồi!
Đau đớn dị thường!
Làm thế nào bây giờ?
Chu Vân Phong ngớ người, không biết mọi chuyện rốt cuộc là sao?
Có vẻ như... Hà Gia Hoa không dám chọc vào Trương Minh Vũ?
Lâm Kiều Hân cũng hoang mang, miệng hơi hé mở, vô cùng kinh ngạc!
Trương Minh Vũ không vội, anh khoanh tay đứng đợi.
Trên mặt toàn là ý cười.
Nhưng dáng vẻ chẳng sợ sệt gì này khiến Hà Gia Hoa càng hoảng hơn!
Ừng ực!
Hà Gia Hoa khó khăn nuốt nước bọt!
Nếu như Long Tam ở đây, hắn nhất định không có cách nào quay về!
Hắn không cược nổi!
Chu Vân Phong lại tức giận gầm lên: "Anh Hà! Anh làm gì vậy?"
Chuyện đã đến nước này, Hà Gia Hoa vẫn đang do dự!
Đây chẳng phải vả mặt anh ta sao?
Hà Gia Hoa mím chặt môi.
Hắn hiểu rõ hôm nay hắn chắc chắn mất hết mặt mũi rồi!
Nhưng còn hơn là mất mạng!
Một hồi sau, Hà Gia Hoa trầm giọng nói: "Xin lỗi anh Chu, hôm nay tôi không giúp anh được rồi!"
Nói xong, hắn liền quay người rời đi!
Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ!
Vẻ mặt giận dữ của Chu Vân Phong cứng đờ!
Lâm Kiều Hân khiếp sợ!
Ngay cả đám đàn em vây quanh cũng hoang mang.
Một lúc sau bọn chúng mới từ từ lùi về sau, chậm rãi theo sau Hà Gia Hoa.
Khóe miệng Chu Vân Phong co giật như điên!
Chuyện này...
Cơn tức này không xả nổi sao?
Lửa giận trong mắt anh ta sắp bắn ra đến nơi rồi!
Mắt Trương Minh Vũ sáng lên, anh cười nói: "Anh Hà, anh nói xem khoản nợ lần trước của chúng ta vẫn chưa tính xong nhỉ?"
Lời vừa dứt, mọi người liền hóa đá?
Đám đàn em mà Hà Gia Hoa dắt theo đứng lại!
Lâm Kiều Hân mím chặt môi, trợn tròn mắt! Cô ngớ người rồi!
Chu Vân Phong cũng ngớ người theo!
Điên hả?
Một lúc sau, tên côn đồ cơ thể cường tráng bên cạnh Hà Gia Hoa không chịu nổi nữa.
Gã quay người, tức giận quát: "Mẹ kiếp! Mày là cái đéo gì mà dám nói chuyện với cậu Hà..."
"Bốp!"
Tiếng bạt tai giòn giã vang lên chặn đứng lời gã.
Tên côn đồ ôm mặt, mặt mày hoang mang.
Mọi người đều sững sờ!
Hà Gia Hoa thở càng ngày càng gấp, run rẩy thu tay!
Trương Minh Vũ càng tỏ ra như vậy, hắn càng chắc chắn Long Tam đang ở đây!
Nếu không sao Trương Minh Vũ dám?
Một lúc sau, Hà Gia Hoa nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Thế anh muốn giải quyết thế nào?"
Á?
Mọi người vô cùng khiếp sợ!
Hà Gia Hoa đang... sợ sao?
Sau khi Chu Vân Phong hoàn hồn, cơ thể bất giác run rẩy.
Anh ta... có dự cảm không lành!
Trương Minh Vũ cười toét miệng nói: "Anh bảo vệ tôi một lần, coi như bù đắp cho tôi, thấy thế nào?"
Hà Gia Hoa thở phào nhẹ nhõm.
Yêu cầu này không quá đáng!
"Được, lúc nào? Ở đâu?", Hà Gia Hoa đồng ý luôn.
Bây giờ hắn chỉ muốn biến khỏi đây.
Trương Minh Vũ nhướng mày, cười nói: "Ở tại đây, ngay lúc này".
"Có người muốn hại tôi, anh... không thấy nên làm gì sao?"
Chương 169 :
Tất cả mọi người đều sợ ngây người!
Năm giây sau, tiếng hít khí lạnh dồn dập vang lên: “Hự!”
Thoáng chốc, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Chu Vân Phong!
Anh ta không khỏi kinh ngạc há hốc mồm!
Còn Lâm Kiều Hân thì ngơ ngác trợn tròn mắt.
Mọi chuyện cô chứng kiến trong ngày hôm nay đã vượt xa khả năng hiểu biết của cô.
Khoé miệng Hà Gia Hoa cũng không ngừng co rút!
Ngay sau đó, Chu Vân Phong cuống quýt gào ầm lên: “Không lẽ anh Hà… còn định ra tay với tôi sao?”
Anh ta nắm chặt tay thành nắm đấm, trái tim đau đớn tột cùng!
Trương Minh Vũ thản nhiên lên tiếng: “Anh Hà không chịu hả? Vậy thì tôi không khách sáo nữa nhé”.
Anh vừa dứt lời, Hà Gia Hoa đã vội vàng hét lớn: “Đừng!”
Long Tam đã xuất hiện, hắn sẽ có kết cục như thế nào?
Hắn thực sự không dám nghĩ tới!
Một lúc lâu sau, hắn mới hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Đành phải xin lỗi anh Chu rồi”.
“Ngày sau nhất định tôi sẽ tới nhà xin lỗi. Muốn trách… thì cũng chỉ có thể trách anh đắc tội nhầm người thôi!”
Giọng nói trầm thấp truyền vào tai tất cả mọi người rõ mồn một.
Uỳnh!
Trái tim Chu Vân Phong như sắp nổ tung!
Cả người anh ta đều hoá đá!
Suy nghĩ trong đầu Lâm Kiều Hân đã trở nên hỗn loạn. Cô có cảm giác như mình đang nằm mơ!
Hà Gia Hoa lại nổi giận gào thét: “Đứng ngơ ra đấy làm gì! Mẹ nó xông hết lên cho tao!”
Đến tận lúc này, đám đàn em của hắn mới kịp phản ứng lại!
Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt tràn đầy mờ mịt.
Mới có một lúc đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ rồi sao?
Cuối cùng, gã côn đồ thân hình cao lớn vẫn là người đầu tiên lao tới tấn công Chu Vân Phong!
Tung đấm!
Nắm đấm của gã ta đập thẳng vào gương mặt đã sưng vù của Chu Vân Phong!
Đám còn lại không còn chần chừ gì nữa, thi nhau điên cuồng xông lên!
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, Chu Vân Phong đã bị bao vây bốn phía đánh hội đồng, đau đớn kêu cha gọi mẹ!
Hà Gia Hoa siết chặt nắm đấm, trầm giọng lên tiếng: “Bây giờ tôi có thể đi được chưa?”
Trương Minh Vũ bật cười đáp: “Đương nhiên là được rồi. Coi như món nợ giữa hai ta đã được giải quyết sòng phẳng. Có cần tôi tiễn anh đi không?”
“Không cần!”
Dứt lời, hắn lập tức quay lưng bỏ đi!
Trương Minh Vũ cười phá lên: “Chúng ta cũng nên trở về thôi!”
Lâm Kiều Hân vẫn chưa hết bàng hoàng, ngơ ngác nhìn anh một cái.
Anh hỏi thêm lần nữa: “Có về nhà không?”
“Hả… ừ”.
Cô giật nảy mình như người vừa tỉnh mộng, cứng nhắc ngồi vào trong xe.
Trương Minh Vũ cũng ngồi vào ghế lái phụ.
Trong đầu Lâm Kiều Hân vẫn đang rất rối bời, ánh mắt dán chặt vào đám người đang đánh đấm ngoài kia.
Cô vô thức làm theo bản năng.
Nhấn chân côn, đạp phanh xe, gài số, nhả phanh, nhả chân côn, đạp ga…
Không đi được sao?
Cô quay sang ngơ ngác nhìn anh: “Hình như… xe hỏng rồi”.
Anh buồn bực trừng mắt với cô: “Cô khởi động xe chưa?”
“À…”
Cô lúng túng đáp, vội vàng khởi động xe rời đi.
Mãi lâu sau, đám côn đồ mới chịu dừng tay lại, lần lượt quay trở lại xe đi mất.
Dưới ánh đèn đường chiếu rọi, Chu Vân Phong đau đớn nằm lăn lộn trên mặt đất.
Trên mặt dính đầy vết máu.
Quan trọng nhất là toàn thân anh ta đều sưng vù cả lên!
Trông có vẻ rất hợp với cái mặt sưng tím như bánh bao kia.
…
Tại biệt thự nhà họ Lâm.
Đám đông lũ lượt chạy vào trong sân.
Rốt cuộc Lâm Kiều Hân đã thoát khỏi trạng thái mơ màng vừa rồi, đồng thời bắt đầu nổi lên lòng hiếu kỳ với Trương Minh Vũ.
Hai người họ bước xuống xe đi thẳng về phía cổng vào.
Trương Minh Vũ chợt cảm thấy căng thẳng lạ thường.
Lâu như vậy rồi… không ngờ vẫn phải gặp Lý Phượng Cầm lần nữa…
Haiz.
Anh thầm thở dài một hơi.
Lâm Kiều Hân nhanh chóng mở cửa phòng ra.
Hai người một trước một sau bước vào.
Giọng nói của Lý Phượng Cầm chẫm rãi vang lên: “Kiều Hân về nhà rồi đấy à? Hôm nay làm việc ở tập đoàn Lâm Thị thế nào? Còn ai bắt nạt con nữa không?”
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Không lẽ Lâm Kiều Hân… vẫn chưa nói chuyện tập đoàn Lâm Thị cho bà ta biết sao?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại anh cũng hiểu được.
Trong mắt Lý Phượng Cầm, công việc ở tập đoàn Lâm Thị mới là nguồn thu nhập chính, mới có thể khiến cả nhà bà ta bước tới đỉnh cao huy hoàng.
Cô hiếm khi nở nụ cười đáp: “Tốt hơn nhiều rồi. Không còn nữa đâu”.
Lý Phượng Cầm mừng rỡ hỏi: “Thật sao? Kiều Hân của mẹ giỏi quá đi mất. Đợi đến ngày con có thể nắm quyền kiểm soát tập đoàn Lâm Thị, mẹ sẽ tìm cho con một chàng rể nhà giàu. Lúc đó…”
Nói tới đây, bà ta đi ra khỏi phòng khách.
Đúng lúc trông thấy Trương Minh Vũ cũng có mặt!
Anh sững sờ.
Không ngờ bà ta vẫn còn nuôi hi vọng cho Lâm Kiều Hân liên hôn với một gia tộc giàu có nào đó.
Trong lòng anh lập tức dâng lên lửa giận.
Cô cũng thấy rất xấu hổ, hé miệng định lên tiếng nhưng lại chẳng biết nên nói gì cho phải.
Tiếp đó, một giọng nói chanh chua tức thì vang lên: “Trương Minh Vũ? Mày còn mặt mũi mò về đây cơ à?”
“Da mặt dày tới mức nào vậy hả? Hết tiền rồi chứ gì? Không lăn lộn được ở ngoài nữa hả? Không kiếm ăn được gì nữa phải không?”
“Mày không biết xấu hổ à?”
“Lần trước mày làm phiền Kiều Hân nhà chúng tao vẫn chưa đủ hả? Mày còn tới đây làm gì?”
Nói xong, bà ta lập tức hùng hổ xông tới!
Bà ta bắn liên thanh không ngừng khiến đầu anh đau như búa bổ.
Lâm Kiều Hân vội đứng ra phía trước, ngượng ngùng giải thích: “Mẹ, là con bảo anh ấy về”.
Nghe thấy cô nói vậy, Lý Phượng Cầm đứng chết trân tại chỗ.
“Cái gì?”
Giọng nói của bà ta như tăng lên mấy bậc. Bà ta giận dữ quát: “Con điên rồi hả Kiều Hân? Con… con bảo nó quay về đây làm cái gì?”
“Con thấy mình chưa đủ mệt mỏi à?”
“Khó khăn lắm mới đuổi được nó đi, bây giờ chỉ thiếu mỗi đơn ly hôn nữa là đủ”.
“Con… sao con hồ đồ vậy hả?”
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu, cảm giác ấm ức lại dâng trào trong lòng.
Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, không biết nên đáp lại bà ta thế nào.
Một lúc lâu sau, cô mới chịu lên tiếng: “Mẹ à, con tự có dự định của con. Mẹ đừng lo nghĩ làm gì”.
“Con…”
Lý Phượng Cầm hít một hơi thật sâu rồi căm tức lườm anh một cái.
“Mẹ không thèm lo nữa!”
Dứt lời, bà ta tức giận đùng đùng quay lưng bỏ lên tầng.
Anh lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ, nội tâm cũng vô cùng khó chịu.
Mặc dù anh đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng khi thực sự phải đối mặt, anh vẫn khó tránh khỏi cảm thấy oan ức…
Lâm Kiều Hân áy náy nói: “Xin lỗi anh, tôi… tôi không muốn khiến bà ấy lo lắng…”
Anh có thể hiểu được tấm lòng của cô, bèn cười đáp: “Không sao, tôi quen rồi”.
Cô gật đầu nhìn anh.
Trương Minh Vũ ngồi phịch xuống sofa, Lâm Kiều Hân cũng cầm một cốc nước ép lên đưa cho anh.
Sau khi nhận lấy, anh càng cảm thấy kỳ quái.
Có lẽ đây là… lần đầu tiên cô đưa thứ gì đó cho anh…
Hai người ngồi đối diện nhau, ai cũng ngập ngừng không dám lên tiếng trước.
Cô không kìm lòng được nhớ lại cảnh tượng vừa rồi.
Dần dần cô lại chìm vào cơn mờ mịt.
Trương Minh Vũ không nhịn nổi nữa, bật cười cất giọng nói: “Tôi ra ngoài cho thoáng đây”.
Cô chỉ gật đầu coi như đáp lại, chẳng nói một lời.
Anh không chút do dự, lập tức đứng bật dậy đi ra khỏi căn biệt thự.
Sau khi ra ngoài, anh nhìn thấy sắc trời đã trở nên tối mịt.
Một cơn gió mát thổi ngang qua. Bấy giờ anh mới thấy đầu óc tỉnh táo hơn một chút.
Phù!
Anh nặng nề thở ra một hơi rồi bước tới thảm cỏ xanh bên cạnh.
Đúng lúc này, một luồng gió lạnh lẽo đột nhiên ập tới!
Chương 170 :
Trương Minh Vũ lập tức trợn trừng mắt!
Lông tơ trên người anh dựng đứng!
Anh không dám do dự nhảy sang bên cạnh chạy đi theo bản năng!
Ngay sau đó, một nắm đấm to lớn rơi thẳng vào vị trí anh vừa đứng!
Anh chật vật bò dậy trên mặt đất, toàn thân trở nên căng cứng!
Anh ngẩng đầu lên nhìn thấy một bóng người đen sì đứng ngay trước mặt.
Anh cau mày.
Tiếp đó, bên tai anh vang lên một giọng nói trầm thấp: “Tiến bộ nhiều đấy”.
Anh sững sờ.
Long Tam?
Trương Minh Vũ giận dữ trừng mắt nhìn anh ta, giận dữ nói: “Anh suýt hù chết tôi rồi đấy”.
Long Tam thản nhiên nói: “Chỉ có như vậy mới có thể nhanh chóng thúc đẩy cậu trưởng thành. Sau này người đánh lén cậu còn mạnh hơn tôi nữa đấy”.
Anh choáng váng hỏi: “Mạnh hơn cả anh sao?”
Long Tam cười đáp: “Mọi chuyện đều có thể xảy ra. Người mạnh hơn tôi còn nhiều lắm”.
Ừng ực!
Anh sợ hãi nuốt nước bọt, ánh mắt tràn đầy mờ mịt!
Mạnh hơn cả Long Tam… thế còn là người sao?
Nhưng dù sao anh cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể mau chóng nâng cao thực lực của bản thân.
Anh chợt nhớ ra một chuyện, bèn cất giọng hỏi: “Phải rồi, người của Thần Ẩn sắp tìm tới đấy. Tôi nhờ anh mấy ngày này để ý tới Lâm Kiều Hân giúp tôi nhé?”
Anh không thể ở bên cạnh cô mọi lúc mọi nơi được.
Nào ngờ Long Tam lại lắc đầu từ chối.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Anh ta nhanh chóng trả lời: “Bây giờ tôi vẫn chưa thể xác nhận được người của Thần Ẩn đang nhằm vào cậu hay cô Lâm”.
“Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ cậu. Tôi phải theo sát cậu, không để xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào”.
Giọng nói của anh ta vô cùng kiên định.
Anh có thể hiểu được, anh ta còn phải gánh vác nhiệm vụ của mình.
Haiz.
Anh buồn bực thở dài một hơi, đầu óc rối bời không biết nên làm gì cho phải. Khát khao sức mạnh cũng càng trở nên mãnh liệt hơn.
Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, anh mới lên tiếng: “Hôm nay chúng ta luyện ở đây luôn đi”.
Long Tam gật đầu đáp lại: “Được”.
Hai người di chuyển tới một bụi cỏ rộng rãi thoáng đãng. Nơi đây đã có đèn đường chiếu rọi. Họ bắt đầu lao vào chiến đấu.
Chẳng bao lâu sau, một tràng tiếng rên rỉ vì đau đớn vang lên liên tiếp.
Trương Minh Vũ có đau tới mấy cũng phải cố nhịn.
Lần này, anh cực kỳ tập trung.
Tiếp tục tránh thoát được bốn đòn liên tiếp của Long Tam nhiều lần.
Thế nhưng chỉ cần tới đòn thứ năm, anh không cách nào né nổi.
Đêm đã khuya, anh kéo lê cơ thể mỏi mệt rã rời trở về biệt thự.
Trong phòng khách đã không còn một bóng người.
Trương Minh Vũ cũng không chần chừ gì nữa, đi thẳng tới phòng mình.
Anh đi vào phòng, bật đèn.
Căn phòng quen thuộc lại luôn khiến anh có cảm giác xa lạ.
Anh đã sống ở đây bao nhiêu năm nhưng vẫn không thể coi nó là nhà.
Tuy nhiên mấy ngày ngắn ngủi sống ở biệt thự của Liễu Thanh Duyệt lại khiến anh hiểu được thế nào là nhà.
Anh lặng lẽ nằm trên giường, lòng thầm cảm thấy khó chịu.
Thế nhưng anh chưa kịp nghĩ ngợi gì nhiều đã nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.
Anh giật mình sửng sốt.
Đứng dậy mở cửa.
Bất ngờ trông thấy Lâm Kiều Hân mặc áo ngủ đứng chờ ở ngoài cửa phòng.
Chiếc áo ngủ rộng thùng thình cũng không thể giấu đi được dáng người yểu điệu của cô.
Dù đã tẩy hết lớp trang điểm trên mặt nhưng vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của cô vẫn toả sáng.
Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy bộ dạng cô mặc đồ ngủ!
Anh ngẩn người hồi lâu mới cất giọng hỏi: “Sao… sao thế?”
Cô chậm rãi đáp: “Tôi muốn nói với anh chút chuyện”.
Trên mặt cô đã không còn vẻ lạnh lùng thường trực, thay vào đó là vẻ mặt áy náy.
Trương Minh Vũ tránh sang một bên nhường đường.
Cô cất bước đi vào.
Một lúc sau, cô mới mở lời: “Lần này tôi bảo anh quay về, tôi biết chắc chắn anh sẽ phải chịu nhiều ấm ức. Tôi sẽ cố gắng khuyên nhủ mẹ”.
“Tôi cũng sẽ… cố gắng đền bù cho anh”.
Mặc dù gương mặt vẫn lạnh lùng không cảm xúc nhưng giọng điệu của cô đã mềm mại hơn rất nhiều.
Đền bù…
Anh lập tức nảy ra suy nghĩ lệch lạc.
Sau một hồi trầm ngâm, anh mới lúng túng cười nói: “À… không sao đâu, tôi quen rồi. Chút chuyện này chẳng nhằm nhò gì đâu”.
Thế nhưng câu nói này của anh lại khiến lòng cô day dứt hơn.
Quả thật trước kia, cô chưa từng để ý tới anh đã phải chịu bao nhiêu ấm ức.
Bây giờ nghĩ lại, cảm xúc trong cô càng trở nên phức tạp.
Nhất là khi nghĩ tới mấy lần anh đứng ra ngăn cản nguy hiểm cho mình, cô chợt thấy lòng mình đau nhói.
Mãi lâu sau, cô mới ngẩng đầu lên, chân thành nói: “Cảm ơn anh”.
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười đáp: “Không có gì, chuyện tôi nên làm mà”.
Hai chữ nên làm này cũng khiến lòng anh quặn thắt.
Đây là hai chữ mà đời này anh ghét cay ghét đắng.
Thế nhưng bây giờ nói ra anh mới phát hiện, dường như anh không còn ghét bỏ nó nhiều như vậy nữa.
Lâm Kiều Hân khẽ gật đầu đáp lại.
Bầu không khí lại trở nên ngượng ngùng, anh cũng không biết nên nói gì thêm.
Cô nhanh chóng lên tiếng: “Thế tôi về phòng đây”.
Anh mỉm cười đáp: “Ừ”.
Tiếp đó, cô lập tức quay người đi ra khỏi căn phòng.
Ngay khi chuẩn bị đóng cửa lại, cô đột nhiên dừng bước.
Trương Minh Vũ ngơ ngác nhìn cô, ánh mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
Cô lại làm sao nữa vậy?
Anh chưa kịp nghĩ ngợi gì nhiều đã nghe thấy một giọng nói dịu dàng vang lên: “Ngủ ngon”.
Câu nói chất chứa dịu dàng vô hạn!
Anh giật nảy mình, mờ mịt ngẩng đầu thì thấy cửa phòng đang từ từ khép lại.
Ngủ… ngon?
Anh trợn tròn mắt, đầu óc rối bời.
Anh không bao giờ nghĩ tới đời này mình có thể nghe thấy cô nói hai chữ này…
Anh đứng lặng hồi lâu mới kịp phản ứng lại.
Khoé miệng vô thức nhếch lên mỉm cười. Anh quay lưng lại lao lên giường.
“Con mẹ nó chẳng có tiền đồ gì cả! Quá mất mặt!”
Anh lầm bầm mắng mình một câu rồi tươi cười chui vào trong chăn!
Đêm nay anh ngủ rất say.
Sáng hôm sau, anh bị một tiếng kêu gào chói tai đánh thức: “Mày chết dí ở đâu rồi thằng kia? Không thèm nấu cơm nữa à? Mày bỏ ra ngoài mấy ngày liền quên mất bản tính rồi à?”
“Có còn nhớ mày họ gì không hả?”
Trương Minh Vũ mơ màng tỉnh dậy.
Nấu cơm?
Anh lắc đầu mấy cái mới tỉnh táo được đôi chút.
“Mày đâu rồi? Điếc à? Mau cút ra đây cho tao!”, giọng nói chanh chua của Lý Phượng Cầm lại vang lên.
Anh hít một hơi thật sâu, thay quần áo xong xuôi mới đi ra khỏi phòng.
Anh vừa mới đứng ở đầu cầu thang đã trông thấy bà ta đang đứng giữa phòng khách, hai tay chống nạnh, mặt đỏ tía tai vì tức giận.
Anh ảo não đáp lại một tiếng: “Con đến đây”.
Mấy ngày nay anh đã quen với cuộc sống tự do.
Nếu không vì muốn thuận tiện bảo vệ Lâm Kiều Hân, cho tiền anh cũng không thèm lãng phí thời giờ ở cái nhà này, chịu bao nhiêu ấm ức.
Lý Phượng Cầm lại càng nổi trận lôi đình, mắng mỏ đay nghiến: “Mày ra ngoài ở được vài ngày đã nghĩ mình là ông tướng rồi phải không? Mày không ý thức được địa vị của mày ở nhà họ Lâm chúng tao là gì hả?”
“Không thèm nấu bữa sáng, cũng không làm việc nhà!”
“Nhà họ Lâm nuôi mày được cái nước non gì?”
Giọng rít gào của bà ta cực kỳ chát chúa, vang vọng khắp nơi.
Dù đang đứng cách bà ta khá xa nhưng Trương Minh Vũ vẫn thấy tai mình ong ong.
Anh cau mày, lửa giận trong lòng cũng dần dâng lên.
Nhưng ngay sau đó, anh lại nghe thấy một tiếng hô hoán đầy lo lắng: “Mẹ làm gì thế? Trương Minh Vũ cũng đâu phải người giúp việc của nhà chúng ta?”
Last edited:
Bình luận facebook