• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi - Trương Minh Vũ - Lâm Kiều Hân (2 Viewers)

  • Chương 241-250

Chương 241: Lại bị ám sát?

Cảm ơn mọi người đã đọc truyện tại website vietwriter nhé , với bộ truyện này, mọi người đã đọc tới chương 251 ở các web khác hoặc link khác rồi thì 252 quay trở lại chương 120 của linkn ày đọc cho đúng lộ trình nhé, mình up đúng lại theo bản chuẩn của phiên bản gốc nên nó chỉ tới chương 120 thôi . Cảm ơn !!!


Xe nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn.

Lâm Kiều Hân vẫn đứng ngây người tại đó, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Cô lờ mờ cảm thấy,Trương Minh Vũ... đã không phải Trương Minh Vũ trước đây.

...

"Em trai hư này, em vừa gọi gì thế hả?"

Trên xe, Hạ Hâm Điềm tỏ vẻ hung dữ hỏi, bàn tay nhỏ xinh đã véo mạnh vào hông Trương Minh Vũ.

Trương Minh Vũ đau đến nhe răng trợn mắt, cười cười như xin tha: "Ôi chao chị hai thân yêu, đấy chẳng phải là tại không muốn để cô ấy biết về mối quan hệ giữa chúng ta đó sao..."

"Hừ!"

Bấy giờ Hạ Hâm Điềm mới rút tay về.

Trương Minh Vũ thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm.

Cái khác không nói, nhưng véo ở đó đau thật đấy!

Hạ Hâm Điềm rầm rì nói: "Chị hai vừa tới đã bị em lợi dụng, thế lúc nào mới chuẩn bị cho chị hai em một niềm vui bất ngờ đấy?"

Trương Minh Vũ sửng sốt.

Không hiểu vì sao, anh dường như ngửi thấy bầu không khí trong xe thoảng mùi chua lè.

Trương Minh Vũ vội vã cười nói: "Ai da chị hai à, thân phận của chị như bây giờ mà muốn em tặng chị một bất ngờ thì khó quá, chịu khó đợi đến khi em trai chị có đủ thực lực đi mà!"

Bấy giờ Hạ Hâm Điềm mới nở nụ cười tươi tắn, hừ nhẹ: "Coi như em còn chút lương tâm".

"Nhưng việc tạo bất ngờ cho chị thì có liên quan gì đến thực lực của em, đâu nhất định phải có nhiều tiền mới có thể tạo bất ngờ cho chị".

Trương Minh Vũ cười bảo: "Chuyện này không giống, nếu là niềm vui bất ngờ thì nhất định phải là thứ chị hai cần".

"Hiện giờ những thứ chị hai cần, em còn chưa có năng lực lấy cho chị".

Hạ Hâm Điềm đảo mắt, nói: "Vậy được rồi, tạm tha thứ cho em, em phải mau chóng tăng cao thực lực, chị hai em còn đang chờ bất ngờ em tặng chị đấy".

"Được".

Trương Minh Vũ nhanh nhẹn nhận lời.

Chỉ lát sau, xe đã dừng trước cửa biệt thự.

Trương Minh Vũ và Hạ Hâm Điềm xuống xe, thong thả đi vào biệt thự.

Sau khi vào nhà, Hạ Hâm Điềm bắt đầu bận rộn tẩy trang rửa mặt.

Trương Minh Vũ thì tiếp tục rèn luyện.

Người kim loại này khiến lòng anh cũng dâng lên một khát khao chinh phục.

Luyện tập hai ngày, anh đã thu được chút thành quả.

Oành oành!

Những âm thanh trầm đục liên tục vang lên trong biệt thự.

Từ trong phòng tắm, Hạ Hâm Điềm chầm chậm ló đầu ra, đôi mắt tuyệt đẹp chăm chú gắn chặt lấy bóng dáng Trương Minh Vũ.

Ánh mắt cô ấy đầy nỗi xót xa thương tiếc.

"Em à, đừng trách các chị nhẫn tâm, đây là... chuyện em cần phải làm".

Hạ Hâm Điềm lặng lẽ thở dài một tiếng rồi quay lại phòng tắm.

Trong phòng, tiếng đánh đấm trầm đục vẫn vang lên không dứt.

Bên ngoài biệt thự, Long Tam và Long Thất ngồi trên chạc đại thụ, xuyên qua cửa sổ lẳng lặng nhìn Trương Minh Vũ tập luyện.

Đáy mắt Long Thất tràn đầy phức tạp, khẽ nói: "Nghị lực cỡ này... nhất định sẽ thành công".

Long Tam cười đắc ý, nói: "Tất nhiên rồi".

Long Thất bỗng cau mày, chầm chậm hỏi: "Anh ba, dạo này hình như anh có chỗ nào đó bất thường thì phải, anh cũng có tâm sự à?"

Long Tam ngẩn ra, ngay sau đó liền lộ vẻ bối rối xấu hổ.

Nhưng chỉ thoáng chốc, hai người đã ăn ý đưa mắt nhìn về phía Trương Minh Vũ đang tập luyện.

Hai tiếng trôi qua lúc nào không hay.

Trương Minh Vũ đã mệt mỏi đến gần kiệt sức.

Nhưng anh kinh ngạc phát hiện, lần này luyện quyền, tay anh không sưng to như mọi lần nữa.

Chuyện gì thế nhỉ?

Trương Minh Vũ vô cùng kinh ngạc, khóe miệng không kìm được bèn nở một nụ cười vui vẻ.

Bất kể nguyên do thế nào, điều này cũng chứng tỏ anh đang tiến bộ từng ngày!

Trương Minh Vũ không nán lại thêm, quay đầu đi về phía phòng tắm luôn.

Người đã đầy mồ hôi, anh muốn tắm một trận thỏa thích.

Két!

Trương Minh Vũ đẩy cửa phòng tắm gây nên một tiếng rít nhỏ ở cửa.

"A!"

Bên trong chợt có tiếng kêu thất thanh.

Trương Minh Vũ trố mắt nhìn.

Hạ Hâm Điềm vẫn còn ở trong phòng tắm...

Ực!

Trương Minh Vũ chật vật nuốt nước bọt.

Hạ Hâm Điềm cũng hoảng loạn vô cùng.

Bốn mắt nhìn nhau, thời gian dường như đã đóng băng tại khoảnh khắc này.

Đầu óc Trương Minh Vũ bất chợt trống rỗng.

Lát sau, Hạ Hâm Điềm mới choàng tỉnh, quát khẽ một tiếng: "Còn không chịu đi ra thì em đừng nghĩ đến chuyện ra được nữa nhé!"

Trương Minh Vũ hoảng hốt, nhanh chóng tỉnh táo trở lại.

Anh không dám nấn ná thêm một giây, vội vã quay đầu chạy khỏi phòng tắm.

Rầm!

Trương Minh Vũ đóng sập cửa lại, hô hấp đã bắt đầu trở nên dồn dập.

Anh dựa lưng vào tường, hổn hển thở liên tục.

Trong phòng tắm, Hạ Hâm Điềm cũng đã đỏ bừng cả mặt.

Nhưng lúc này, ánh mắt cô ấy lại lóe sáng một cách kì lạ.

Tiếng nước trong phòng tắm lại ào ào vang lên một lần nữa.

Trương Minh Vũ cũng từ từ tỉnh táo lại.

"Lúc mình đi luyện quyền đã bắt đầu vào rửa mặt, mà rửa đến giờ còn chưa xong nữa...", Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, anh hết cách, đành phải chạy lên phòng tắm trên lầu để dùng tạm.

Tắm rửa xong, Trương Minh Vũ về phòng mình.

Nhưng đến tận lúc này, trong đầu anh, bóng hình vô cùng quyến rũ kia vẫn liên tục ngự trị.

Rầm!

Bỗng lại có một tiếng động trầm đục vang lên.

Trương Minh Vũ căng thẳng trong lòng, ngẩng đầu nhìn theo hướng âm thanh, mới phát hiện Hạ Hâm Điềm đang vừa lau tóc vừa đi vào.

Cô ấy đã thay váy ngủ.

Trương Minh Vũ xấu hổ cười nói: "Chị hai, chị vẫn chưa ngủ à?"

Giờ cũng đã khuya lắm rồi.

Hơn nữa, lúc này anh thực sự không nghĩ ra đề tài nào khác để nói.

Chuyện vừa rồi... thật quá xấu hổ.

Ánh mắt Hạ Hâm Điềm lóe lên, nũng nịu lại kiêu căng nói: "Em trai hư, nhìn chị em rồi còn định lấp liếm qua chuyện à?"

A...

Trương Minh Vũ kinh ngạc.

Chị hai nói thẳng thừng vậy luôn...

Anh lúng túng nói: "Chuyện đó... Chị hai, em... em không cố ý đâu, em cũng không biết chị đang ở trong đó..."

Hạ Hâm Điềm hơi nhướng mày, nói: "Chị không biết, tối thiểu em cũng phải bồi thường cho chị một chút đi chứ?"

Trương Minh Vũ sửng sốt.

Việc đó còn có thể bồi thường được?

Anh ngẩng đầu nhìn cô ấy, khóe miệng Hạ Hâm Điềm trước sau vẫn nở một nụ cười.

Không biết vì sao, lòng anh bỗng nổi lên một cảm giác rất lạ.

Giống như là... trong chuyện này có âm mưu gì đó...

Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ mới lúng túng hỏi: "Chuyện đó... thì bồi thường thế nào ạ?"

Anh đã cảm nhận được mình đang từng bước từng bước đi về phía bờ vực.

Hạ Hâm Điềm cười cười đầy xấu xa, trêu chọc: "Cũng không có gì khó, để chị xem bù lại là được".

Xem... xem bù lại?

Trương Minh Vũ trố mắt nhìn cô ấy, hoang mang đến độ không hiểu nổi.

Thế thì quá...

Mấy chị mình sao đều...

Trương Minh Vũ hé miệng mấp máy muốn nói nhưng lại không biết phải nói gì lúc này.

Ánh mắt anh cũng mất kiểm soát, bắt đầu quan sát thân thể nổi bật hơn người của Hạ Hâm Điềm...

Ực!

Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước miếng.

Miệng lưỡi khô khốc cả rồi!

Thật khó chịu!

Từ đầu đến giờ, trên mặt Hạ Hâm Điềm vẫn treo một nụ cười rất khác thường, cảm giác rất xấu xa.

"Em..."

Trương Minh Vũ nói được một từ đã nghẹn lời.

Đầu óc anh dường như đã đoản mạch, lần thứ hai lâm vào tình trạng trống rỗng.

Ngay lúc Trương Minh Vũ không biết làm sao bây giờ, điện thoại của anh bỗng reo vang.

Hạ Hâm Điềm chau mày.

Trương Minh Vũ thì như người chết đuối vớ được cọc, vội vã nghe điện thoại ngay.

Giọng Long Tam nặng nề vang lên từ trong loa: "Cậu Minh Vũ, cô Lâm đang gặp nguy hiểm!"

Chương 242: Vợ ơi, anh tới đây!

Vừa nghe đến đó, sắc mặt Trương Minh Vũ tức thì trầm xuống.

"Anh nói sao?", Trương Minh Vũ lo lắng hỏi lại.

Hạ Hâm Điềm thấy thế bèn cau mày, sắc mặt cũng thay đổi.

Giọng nói nặng nề của Long Tam lại vang lên lần nữa: "Vừa rồi tra được đã có một nhóm thành viên của Thần Ẩn lẻn vào Hoa Châu".

"Nếu tôi đoán không lầm thì hiện giờ bọn họ đã tới đại viện nhà họ Lâm rồi".

Trương Minh Vũ quát khẽ một tiếng: "Mau đi cứu người!"

Nói xong, anh vội cúp điện thoại.

Không nói một lời, Trương Minh Vũ hấp tấp cất bước đi thẳng ra cửa.

Hạ Hâm Điềm lo lắng nói với theo: "Em phải cẩn thận đấy, hãy để Long Thất đi cùng em đi".

Trương Minh Vũ không quay đầu lại, chỉ đáp gọn: "Được ạ".

Sau đó anh đi ngay ra khỏi biệt thự.

Bước ra ngoài, chiếc Mercedes màu đen đã chờ sẵn ở cửa biệt thự.

Trương Minh Vũ mở cửa xe ngồi vào.

Anh ngước mắt nhìn, Long Thất đã ngồi ở vị trí ghế phụ.

Long Tam nhanh nhẹn lái xe đi.

Cùng lúc đó, tại đại viện nhà họ Lâm, Lâm Kiều Hân đang tán gẫu cùng Lý Phượng Cầm.

Lý Phượng Cầm nghiêm nghị nói với cô: "Con gái à, con thực sự không thể tiếp tục như vậy nữa đâu, tuy việc kinh doanh của con đã có chút thành quả..."

"Nhưng... nói sao thì con cũng là con gái!"

"Con không thể bôn ba vất vả như thế mãi được".

Lâm Kiều Hân lặng lẽ thở dài một tiếng.

Trong đầu cô chợt hiện lên hình bóng Trương Minh Vũ.

Lát sau, Lâm Kiều Hân mới lên tiếng: "Mẹ, chuyện riêng của con, mẹ đừng xen vào làm gì".

"Hiện giờ... Trương Minh Vũ đã có thể giúp đỡ con, hợp đồng đại diện lần này cũng là do Trương Minh Vũ giúp con lấy về đấy".

Lý Phượng Cầm lập tức lộ vẻ chán ghét ra mặt, bà ta bất mãn nói: "Con còn nhắc đến thằng đó với mẹ à!"

"Nếu con đổi người khác, có khi giờ đây con đã là nhà giàu số một của Hoa Châu chúng ta rồi".

"Nó thì có thể làm được gì? Nó có thể giúp được gì cho con cơ chứ!"

Càng nói, Lý Phượng Cầm càng thêm bực tức.

Lâm Kiều Hân nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Thôi mà mẹ, mẹ không cần lo cho con đâu, con tự biết thế nào mới tốt".

Lý Phượng Cầm nôn nóng: "Con tự biết? Con thì biết cái gì? Con có biết giờ mẹ khó khăn thế nào không?"

"Đừng có quên mục tiêu của chúng ta là gì!"

"Con còn cứ tiếp tục thế này, nguyện vọng của chúng ta liệu có cơ hội thành hiện thực sao?"

Lâm Kiều Hân cúi đầu im lặng.

Cô biết, Lý Phượng Cầm muốn cho nhà họ Lâm phát triển rực rỡ, cũng muốn gia đình cô mau chóng trở về nhà họ Lâm một cách đường đường chính chính.

Tuy lần trước đã nói rõ chuyện này nhưng Lý Phượng Cầm vẫn cảm thấy như vậy có hơi giống đầu cơ trục lợi.

Trở về như thế cũng không được quang minh chính đại.

Lát sau, Lâm Kiều Hân mới gian nan lên tiếng: "Con không quên, con sẽ cố gắng".

"Con hơi mệt rồi, xin phép mẹ, con lên phòng đi nghỉ trước đã ạ".

Nói đoạn, Lâm Kiều Hân đứng ngay dậy, đi về phía cầu thang.

Lý Phượng Cầm còn nôn nóng nói với theo: "Con bé này! Con... rốt cuộc con làm sao thế hả, có phải con bị thằng ranh Trương Minh Vũ đó làm mê muội đầu óc rồi không?"

Nhưng Lâm Kiều Hân không đáp lại một lời, chỉ bước nhanh về phòng.

Haiz.

Lý Phượng Cầm lặng lẽ thở dài, đáy mắt tràn đầy lo lắng.

Song cuối cùng, bà ta cũng không nói gì thêm nữa.

Lâm Kiều Hân đã đi vào phòng mình.

Lòng cô lúc này cũng ngổn ngang trăm mối.

Bất kể nghĩ đến điều gì, trong đầu luôn mãi hiện lên bóng hình Trương Minh Vũ.

Lâm Kiều Hân khe khẽ lẩm bẩm: "Trương Minh Vũ, rốt cuộc anh đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho tôi sao?"

Nói đến đó, Lâm Kiều Hân chậm rãi nhắm mắt lại.

Ngay lúc này, ngoài cửa sổ bỗng có một bóng đen lướt qua.

Lâm Kiều Hân giật thót người kinh sợ.

Cô mở choàng mắt, nhưng ngoài cửa sổ không có gì bất thường.

Lâm Kiều Hân chau mày, vô thức lấy điện thoại di động ra, muốn gọi cho Trương Minh Vũ.

Không biết vì sao, giờ đây, khi gặp nguy hiểm, người đầu tiên cô nghĩ tới lại chính là Trương Minh Vũ.

Nhưng điện thoại còn chưa được mở khóa, bên tai cô đã nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ.

Lâm Kiều Hân ngây người ra.

Cô chậm rãi ngẩng đầu, hoảng sợ phát hiện, không biết từ bao giờ, trong phòng đã có thêm một bóng người mặc đồ đen từ đầu đến chân.

Trời...

Lâm Kiều Hân trừng to mắt, sắc mặt dần hoảng hốt.

Lần bị bắt cóc trước kia đã khiến cô bị ám ảnh tâm lý.

"A!"

Lâm Kiều Hân sợ hãi kêu lên một tiếng.

Cô vô thức muốn lao về phía cửa, nhưng còn chưa chạy được mấy bước, bóng đen kia đã xuất hiện trước mắt cô hệt như ma quỷ.

"Mẹ! Mẹ ơi!", Lâm Kiều Hân nôn nóng la to.

Nhưng không biết vì sao, biệt thự vẫn cứ tĩnh lặng khác thường.

Bóng đen kia tiếp tục bước tới, Lâm Kiều Hân đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Cô biết, lần này dù Trương Minh Vũ có chắp cánh bay tới cũng không kịp nữa rồi.

Chớp mắt, bóng đen kia đã tiến đến trước mặt cô.

Lâm Kiều Hân đã lùi sát góc tường, không thể lùi thêm được nữa.

Lòng cô đã hoàn toàn nguội lạnh.

Bóng đen chậm rãi vươn tay.

Lâm Kiều Hân nhắm nghiền mắt lại, mọi hi vọng đã tắt ngấm.

Nhưng ngay tại thời khắc này, một tiếng quát lạnh lẽo vang lên: "Dừng tay!"

Thanh âm đó vừa cất lên, cả Lâm Kiều Hân và bóng đen nọ đều sững người.

Một giây sau, đáy mắt Lâm Kiều Hân sáng lên đầy hưng phấn.

Giọng nói này... là của Trương Minh Vũ!

Bóng đen nọ nheo mắt, làm bộ muốn ra tay tấn công.

Uỳnh!

Ngay lúc đó, cánh cửa phòng đã bị đẩy bật ra.

Một con dao găm lao vút về phía bóng đen kia, lưỡi dao lóe lên ánh sáng lạnh lẽo trong bóng tối.

Bóng đen lập tức thu tay về.

Con dao găm lập tức vụt qua khoảng không giữa bóng đen đó và Lâm Kiều Hân, cắm thẳng vào tường.

Giây tiếp theo, Long Tam lao vào bóng đen kia, khí thế dữ dội vô cùng.

Bóng đen kinh hãi trong lòng, vội vã kháng cự.

Nháy mắt, hai người đã lao vào cuộc chiến, những tiếng đánh đấm trầm đục liên tiếp vang lên.

Lâm Kiều Hân đã ngây ra, đầu óc thậm chí không suy nghĩ được gì.

Cô ngẩng đầu, bắt gặp Trương Minh Vũ đang từ ngoài cửa xông vào, sắc mặt vô cùng căng thẳng.

Trong khoảnh khắc ấy, Lâm Kiều Hân đột nhiên muốn khóc.

"Trương Minh Vũ!"

Lâm Kiều Hân gọi tên anh theo bản năng rồi gian nan đứng dậy.

Trương Minh Vũđau lòng vô cùng, vội vã xông tới, đỡ cô lên.

"Chúng ta đi thôi!"

Trương Minh Vũ thấp giọng nói khẽ.

Nơi này quá nguy hiểm.

Lâm Kiều Hân gật đầu thật mạnh, nỗi lo sợ đè nặng trong lòng dường như đã tan biến.

Trương Minh Vũ nhanh nhẹn đỡ Lâm Kiều Hân chạy về phía phòng khách.

Lâm Kiều Hân vừa chạy vừa đưa mắt quan sát xung quanh, nhưng cô không thấy bóng dáng Lý Phượng Cầm trong phòng khách.

Mẹ cô đâu rồi?

Cô cắn chặt răng, lòng lo lắng khôn kể.

Hai người vừa chạy tới phòng khách, một tiếng thủy tinh vỡ nát từ trên lầu hai đã vọng xuống.

Ngay sau đó, bóng đen nọ và Long Tam đồng thời rớt xuống, chạm đất lại tiếp tục nhào vào chiến đấu với nhau.

Trương Minh Vũ nhìn mà kinh hồn táng đảm.

Anh biết, trận chiến ở cấp bậc này, anh còn chưa có tư cách tham dự.

"Chúng ta đi trước!"

Anh quay sang nói khẽ với Lâm Kiều Hân.

Bọn họ cần phải rời khỏi nơi này, vì chính anh cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu người đang chuẩn bị tấn công vào đây.

Nơi này hiện giờ quá nguy hiểm.

Lâm Kiều Hân gật mạnh đầu.

Trương Minh Vũ bèn dẫn theo Lâm Kiều Hân xông ra ngoài biệt thự, chuẩn bị lên xe rời đi.

Nhưng ngay khi bọn họ vừa lao ra đến cửa, một bóng đen đột ngột từ trên không trung giáng xuống...

Chương 243: Thời khắc nguy hiểm

"A!"

Lâm Kiều Hân lập tức hét lên thất thanh, hoảng loạn biến sắc.

Nhịp tim Trương Minh Vũ cũng tăng vọt lên.

Bản năng mách bảo, anh kéo mạnh cánh tay Lâm Kiều Hân, chân lùi lại phía sau cực nhanh.

Rầm!

Một tiếng động cực lớn vang lên.

Bóng đen nọ đã vững vàng đáp xuống đất, trông cao lớn lừng lững như người khổng lồ.

Trương Minh Vũ đã lùi về phía sau ba, bốn mét, định thần và đưa mắt nhìn lên, con ngươi tức thì co rút lại.

Bóng đen kia đáp xuống đất, hai chân đã giẫm vỡ mặt sân, tạo thành hai cái hố to.

Sức lực thế này... mạnh cỡ nào?

Trương Minh Vũ trợn mắt, lòng vô cùng kinh ngạc.

Lâm Kiều Hân túm chặt cánh tay Trương Minh Vũ, căng thẳng tột cùng.

Trương Minh Vũ vội hạ giọng trấn an cô: "Đừng hoảng, cô cứ lái xe đi khỏi nơi này, để bọn tôi chặn người, hiểu chưa?"

Lâm Kiều Hân vội vàng gật đầu.

Nhưng Trương Minh Vũ biết, anh không đánh lại người này!

Rầm, rầm!

Tiếng bước chân nặng nề vang lên.

Trương Minh Vũ ngẩng đầu nhìn, gã khổng lồ phía trước đã cất bước chậm rãi đi tới.

Mỗi bước chân đều đặc biệt nặng nề.

Trương Minh Vũ híp mắt, thân thể lập tức căng thẳng, các cơ bắp thít chặt.

Sức lực cỡ này đã hoàn toàn vượt ngoài trình độ đối kháng của anh.

Nhưng giờ đây, chỉ có một lối thoát.

Anh phải cầm chân gã khổng lồ này thì Lâm Kiều Hân mới có cơ hội chạy trốn.

Chỉ lát sau, gã khổng lồ kia đã tới trước mặt Trương Minh Vũ, vung nắm đấm về phía anh.

Nắm tay xé gió lao nhanh tới.

Ực!

Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước miếng, vội đẩy Lâm Kiều Hân ra.

"Đi mau!"

Anh quát to, chân cũng cấp tốc lùi lại.

Lâm Kiều Hân loạng choạng lệch sang bên cạnh, ánh mắt tràn ngập lo lắng.

Trương Minh Vũ... lại một lần nữa che chở cho cô!

Gã khổng lồ kia lao lên, Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, lòng lo lắng khôn kể.

Trương Minh Vũ không có tâm tư để ý tới, anh đang dán chặt mắt quan sát từng cử động của gã khổng lồ kia.

Giây lát, nắm tay kia lại lần nữa lao tới.

Nắm đấm chưa đến, Trương Minh Vũ đã cảm nhận được luồng gió bén nhọn ập tới.

Ngay khi Trương Minh Vũ chuẩn bị phản kích để kéo dài thời gian cho Lâm Kiều Hân chạy thoát, một bóng người bỗng xuất hiện trước mặt anh.

Hả?

Trương Minh Vũ mở to mắt.

Uỳnh!

Ngay sau đó, một tiếng va chạm cực mạnh vang lên.

Hai nắm tay va chạm vào nhau, gã khổng lồ kia bị đẩy lùi lại.

Trời!

Trương Minh Vũ hít mạnh một hơi.

Khi anh định thần nhìn lại, mới phát hiện người chắn trước mặt mình chính là Long Thất.

Phải rồi, sao mình lại quên mất anh ta nhỉ!

Trương Minh Vũ lập tức mừng rỡ, đồng thời cũng càng thêm kính nể thực lực của Long Tam và Long Thất.

Long Thất nặng nề lên tiếng nhắc nhở: "Cậu Minh Vũ, hai người đừng ra ngoài, ở yên trong này đi, ngoài kia cũng rất nguy hiểm".

Trương Minh Vũ vội gật đầu, nói: "Được!"

Đã có Long Thất thì nơi đây không quá nguy hiểm.

Trương Minh Vũ vội nắm tay Lâm Kiều Hân chạy vào một góc phòng, quét mắt quan sát bốn phía.

Long Tam đang chiến đấu bên ngoài.

Long Thất chiến đấu ở cửa.

Tình hình chiến cuộc hai nơi đều vô cùng kịch liệt.

Nhưng không hiểu sao, lòng Trương Minh Vũ vẫn luôn lo lắng thấp thỏm không yên.

Lâm Kiều Hân cắn răng, tay túm chặt lấy cánh tay Trương Minh Vũ.

Cho đến giờ, cô đã không còn lòng dạ nào lo nghĩ xem Long Tam với Long Thất là ai.

Cô nhìn quanh quất, nôn nóng lo âu.

Xảy ra chuyện ồn ào như vậy mà mẹ cô vẫn không nghe thấy gì sao?

Trương Minh Vũ không có tâm tư suy nghĩ đến người khác, ánh mắt vẫn căng thẳng quan sát xung quanh.

Anh luôn có cảm giác, nguy hiểm còn chưa biến mất.

Giây lát sau, Long Thất chợt la lên cảnh báo: "Cậu Minh Vũ, cẩn thận!"

Nghe thấy thế, thân thể Trương Minh Vũ lập tức căng thẳng.

Anh chợt cảm giác lưng như có gai đâm!

Đầu óc chưa kịp nghĩ được gì, tai anh đã nghe thấy có thứ gì đang xé gió lao tới ngay trên đầu mình.

Shhhh!

Trương Minh Vũ hít mạnh một hơi.

Tóc gáy anh đã dựng đứng cả lên.

Không chần chừ một tích tắc nào, anh lập tức đẩy Lâm Kiều Hân ra, đồng thời bản thân anh nhào sang một bên.

Vèo!

Một âm thanh giòn giã vang lên.

Trương Minh Vũ quay đầu lại, hoảng sợ phát hiện vị trí mình vừa đứng đã găm thêm một cây châm dài chừng ba chục centimet.

Thứ này...

Trương Minh Vũ há hốc miệng, mắt trừng lớn.

Còn có cả ám khí?

Ngay sau đó, một bóng người mặc bộ đồ ôm sát gọn ghẽ xuất hiện trong tầm mắt anh.

Người nọ đứng trên đầu cầu thang lầu hai, đang thong thả đi xuống.

Ực!

Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt, dự cảm chẳng lành nơi đáy lòng đã tăng lên cực hạn.

Quả nhiên vẫn còn người khác.

Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, lòng lại càng thêm lo lắng.

Trương Minh Vũ vội vã nói với cô: "Cô vào phòng tắm, trốn tạm trong đó".

Lâm Kiều Hân gật đầu thật mạnh, cô không hề hoài nghi bất cứ ý kiến nào của Trương Minh Vũ.

Trương Minh Vũ biết, rất có khả năng đám người kia không chỉ có chừng này.

Chỉ có phòng tắm, nơi ba mặt đều là tường thì mới an toàn hơn một chút.

Lâm Kiều Hân nhanh nhẹn chạy vào phòng tắm, mở hé cửa, lo âu nhòm ra ngoài.

Trương Minh Vũ nheo mắt, nhìn chằm chằm người phụ nữ đang bước tới.

Anh nhẹ nhàng nhích chân, âm thầm dịch chuyển về phía cửa phòng tắm.

Lúc này, anh cũng đã thấy rõ người phụ nữ mới xuất hiện kia.

Thân mặc bộ đồ ôm sát gọn gàng, đeo chiếc mặt nạ mèo che khuất nửa khuôn mặt.

Mái tóc màu bạc thả xõa trên vai, ánh mắt sắc bén lóe lên sau chiếc mặt nạ.

Lại là tóc bạc!

Trương Minh Vũ siết chặt nắm tay, thân thể đã tiến vào trạng thái căng thẳng cực độ.

Anh nghiêng đầu nhìn sang, Long Tam và Long Thất vẫn đang chiến đấu kịch liệt.

Anh biết, lần này không thể trông cậy vào Long Tam và Long Thất được, bởi dẫu sao cuộc chiến ở cấp bậc này, dù thực lực hai bên có chênh lệch thì tối thiểu cũng phải cầm cự được hơn chục phút.

Nghĩ tới đây, dây thần kinh khắp người anh như căng cả ra.

Lòng anh càng thêm khẩn trương và nặng nề.

Anh không thể lơ là!

Người phụ nữ kia, sắc mặt vẫn lạnh tanh, chân dừng lại tại vị trí cách anh chừng năm mét.

Ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía anh như thể nhìn một người chết.

Trương Minh Vũ cắn chặt răng, lòng càng thêm khao khát được trở nên mạnh mẽ hơn nữa!

Chốc lát sau, người phụ nữ kia giơ tay lên, trong tay cô ta lại xuất hiện một cây châm thép.

Con ngươi Trương Minh Vũ co rút lại.

Người phụ nữ kia phất tay.

Cây châm thép phóng vút về phía Trương Minh Vũ.

Ực!

Trương Minh Vũ nuốt nước miếng, chân bỗng dồn lực bật lên.

Cả người anh vọt sang một bên.

Cây châm thép sượt qua người.

Phù!

Đứng vững lại, Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.

Thực ra không cần phải di chuyển mạnh như vậy thì anh cũng có thể tránh được cây châm thép kia.

Có điều, Trương Minh Vũ chưa từng thấy loại vũ khí này bao giờ, lòng căng thẳng đến không thể kiềm hãm, cứ luôn lo sợ bị đâm trúng.

Vừa đứng vững, Trương Minh Vũ lại nghe được tiếng bước chân dồn dập truyền tới.

Anh ngẩng đầu nhìn, cô gái kia đang nhẹ nhàng lao đến.

Tốc độ của cô ta quá nhanh!

Trương Minh Vũ híp mắt, siết chặt nắm tay.

Đã vậy thì đấu một trận đi!

Anh cũng rất muốn biết, cảm giác quyết đấu với loại cao thủ cấp bậc này là thế nào.

Chỉ chớp mắt, cô gái kia đã lao tới trước mặt anh.

Trương Minh Vũ còn tưởng hai bên sẽ chiến đấu tay trần, nào ngờ lại thấy tay cô ta lóe lên một tia sáng lạnh.

Châm thép cũng đánh cận chiến được sao?

Trương Minh Vũ trợn mắt, lòng càng thêm hoảng loạn!

Cây châm thép trong tay người phụ nữ kia đã đâm tới.

Trương Minh Vũ đang trong cơn hoảng hốt, cho nên trong khoảnh khắc, động tác của anh hơi trì trệ.

May sao, trong tình cảnh mành chỉ treo chuông, anh vẫn kịp uốn người, né được đòn tấn công này.

Thành công né đòn, Trương Minh Vũ không chần chừ nữa, bắt đầu đánh trả, anh mạnh mẽ vung một quyền nện về phía người phụ nữ kia.

Một người phụ nữ mà lại thích chơi châm như vậy, nhất định sức lực chính là điểm yếu của cô ta!

Chương 244: Sự quan tâm của vợ

Đòn này,Trương Minh Vũ dốc hết toàn lực.

Đi chết đi!

Khí thế trong anh cũng đã tăng tới cực hạn.

Nhưng ngay khoảnh khắc này, Trương Minh Vũ đột nhiên phát hiện tay trái người phụ nữ kia cũng có một cây châm thép.

Cây châm đó đang đâm thẳng về phía nắm tay anh.

Mẹ kiếp!

Trương Minh Vũ tức giận mắng một tiếng trong lòng, sau đó vội vàng thu nắm tay lại.

Đồng thời, chân anh cũng dồn lực đẩy, thân mình cấp tốc lùi lại phía sau.

Khoảng cách giữa hai người lại một lần nữa được kéo giãn.

Phù!

Trương Minh Vũ hổn hển thở ra mấy hơi.

Thật quá kích thích!

Chỉ sau mấy tích tắc đối mặt ngắn ngủi, Trương Minh Vũ đã cảm thấy toàn thân rã rời.

Nhưng người phụ nữ kia vẫn không hề có dấu hiệu mất sức, hơi thở cũng chưa từng rối loạn.

Chênh lệch đã lộ rõ!

Trương Minh Vũ bắt đầu điều chỉnh hô hấp, ánh mắt lần nữa gắn chặt lấy mục tiêu.

Lâm Kiều Hân trốn sau cửa ngó xem, cô lo lắng đến độ toát mồ hôi.

Nhưng lúc này, cô không giúp được gì cho anh.

Vèo!

Lại có tiếng vật gì xé gió lao tới!

Con ngươi Trương Minh Vũ co rút lại, thân thể một lần nữa lách đi né tránh, thoát khỏi sự tấn công của cây châm thép.

Lần này, tư thế tránh né của anh không quá chật vật như trước nữa.

Khi anh vừa đứng vững, người phụ nữ kia đã xông tới trước mặt.

Trương Minh Vũ cắn chặt răng, lại một lần nữa lao lên, vung một quyền đánh thẳng về phía mặt cô ta.

Tia sáng lạnh lại lóe lên!

Quả nhiên!

Nắm đấm của Trương Minh Vũ lại một lần nữa đối mặt với một mũi châm thép bén nhọn.

Trương Minh Vũ đành phải dồn sức gắng gượng bẻ ngoặt phương hướng của nắm tay, tránh né mũi châm.

Nhưng cứ thế này thì không ổn.

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, lòng càng ngày càng lo lắng.

Thể lực của anh đã sắp không trụ nổi nữa.

Nhìn sang người phụ nữ kia, lại nhìn mũi châm sắc bén, đáy mắt Trương Minh Vũ chợt lóe lên.

Thừa dịp người phụ nữ kia thu châm lại, Trương Minh Vũ một lần nữa xông ra.

Còn dám phản kích à?

Ánh mắt người phụ nữ nọ hiện lên một tia bất ngờ.

Nhưng điều Trương Minh Vũ muốn đúng là sự bất ngờ này.

Anh vung nắm tay đánh ra một quyền.

Thân thể anh cũng lao nhanh tới.

Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, nắm tay siết đến độ trắng bệch cả khớp.

Ánh mắt cô tràn đầy lo âu nhìn từng cử động của Trương Minh Vũ.

Trương Minh Vũ làm thế... có khác nào tự tìm cái chết?

Ánh sáng kim loại lại lóe lên!

Khóe miệng Trương Minh Vũ nhếch lên một nụ cười lạnh.

Một quyền này anh không dồn nhiều sức, cho nên dễ dàng thu lại được.

Anh nhanh nhẹn hóa quyền thành chưởng, vươn hai ngón tay giữ chặt cây châm.

Đồng thời, nắm tay trái của anh dồn lực, hung hăng nện về phía người phụ nữ kia.

Trương Minh Vũ thấy rõ, đáy mắt cô ta đã hiện lên một tia hốt hoảng.

Điều này làm Trương Minh Vũ mừng rỡ trong lòng.

Người phụ nữ nọ muốn thu cây châm về, nhưng cây châm thép đã bị Trương Minh Vũ nắm chặt.

Cô ta bất đắc dĩ, đành vung nắm tay trái, chống trả lại đòn tấn công của Trương Minh Vũ.

Nhưng một người phụ nữ thì sức lực lớn được đến đâu?

Trương Minh Vũ nghiến chặt răng, dồn toàn bộ sức lực của mình vào nắm đấm này.

Uỳnh!

Giây lát sau, một âm thanh trầm đục vang lên.

Trương Minh Vũ cảm nhận được một cơn đau bén nhọn từ nắm đấm truyền đến.

A!

Anh hít hà thật mạnh một hơi.

Nhưng dù đau đớn đến thế, anh vẫn không chịu buông tay.

Người phụ nữ kia nhăn mày, sắc mặt cũng đã lộ vẻ đau đớn.

Hai luồng sức mạnh va chạm nhau.

Hai thân thể lập tức bị đẩy lùi ra sau.

Mà cây châm thép kia vẫn bị Trương Minh Vũ nắm chặt trong tay.

Hai người đã bị đẩy cách nhau chừng ba mét.

Lâm Kiều Hân trợn to mắt, trong con ngươi tràn đầy kích động.

Thực lực của người phụ nữ kia, ban nãy cô đã cảm nhận được rõ ràng.

Nhưng Trương Minh Vũ... ấy vậy mà lại không thua kém?

Lâm Kiều Hân đã choáng váng cả đầu.

Trương Minh Vũ cũng đang hưng phấn không thôi.

Một quyền này khiến anh được thêm rất nhiều kinh nghiệm.

Khi chiến đấu, nhất định phải khiến cho kẻ địch bất ngờ không lường trước được.

Nếu đánh theo kế hoạch trong đầu kẻ địch thì nhất định sẽ thua trắng.

Long Tam và Long Thất đang chiến đấu kịch liệt nhưng cũng phân tâm quan sát bên này, cả hai đều lộ vẻ khiếp sợ trước diễn biến vừa rồi.

Hai người liếc nhìn Trương Minh Vũ, ánh mắt hết sức nghiêm nghị.

Trương Minh Vũ lại không chú ý tới điều đó, anh đang nhếch mép cười lạnh nhìn đối thủ.

Tay anh đang xoay tròn cây châm thép, sau đó, cổ tay vung lên.

Động tác hết sức đẹp!

Nhanh nhẹn và dứt khoát!

Cây châm thép bắn thẳng về phía người phụ nữ kia.

Hả?

Lâm Kiều Hân lập tức mở to mắt nhìn.

Ngay cả Long Tam và Long Thất cũng đều trợn mắt há hốc miệng.

Trương Minh Vũ còn biết cả chiêu ấy?

Người phụ nữ kia cũng ngây ngẩn người ra, thân mình vô thức né sang một bên.

Nhưng vẫn không kịp rồi!

Cây châm thép đâm vào người cô ta.

Keng!

Một tích tắc sau, cây châm rơi xuống đất, gây nên một tiếng vang nhỏ.

Tất cả đều trợn tròn mắt.

Cây châm thép... không đâm dọc mà nằm ngang va vào người phụ nữ kia.

Trương Minh Vũ xấu hổ cười nói: "Xin lỗi xin lỗi, ra vẻ cao siêu mà thất bại rồi nhỉ".

"..."

Mọi người đều không nói được gì, chỉ lắc đầu câm nín.

Long Tam và Long Thất lại một lần nữa dồn hết tinh thần vào cuộc chiến của mình.

Người phụ nữ kia nhíu mắt lại, con ngươi lóe lên một tia sáng lạnh.

Ngay sau đó, cô ta vọt tới.

Khi bàn tay cô ta vung lên, lại một cây châm thép xuất hiện.

Trương Minh Vũ nhíu mày.

Cô nàng này... giấu châm thép ở đâu lắm thế nhỉ?

Nhưng anh còn chưa kịp nghĩ thêm, người phụ nữ nọ đã xông tới trước mặt.

Trương Minh Vũ một lần nữa chuẩn bị chiến đấu.

Hai người càng đánh càng hăng.

Nháy mắt, hai bên đã đánh được mấy hiệp.

Trương Minh Vũ đã không còn hoảng loạn như trước, anh đã trầm tĩnh lại, bởi anh cảm nhận được thực lực hai bên sàn sàn nhau thôi.

Trương Minh Vũ càng đánh càng hưng phấn, nhưng người phụ nữ kia càng đánh càng hoảng.

Trương Minh Vũ biết, người phụ nữ kia chỉ am hiểu dùng ám khí mà thôi.

Đánh cận chiến không phải sở trường của cô ta.

Lấy sở trường của mình đánh thẳng vào sở đoản của đối phương, cho nên Trương Minh Vũ không hề sợ hãi.

Huỵch huỵch!

Những tiếng va chạm nặng nề liên tục vang lên.

Kinh nghiệm của Trương Minh Vũ cũng liên tiếp tăng cao.

Sau ba chục hiệp, Trương Minh Vũ đã bắt đầu chiếm được thế thượng phong.

Anh đã thăm dò rõ ràng đường lối công kích của châm thép trong tay người phụ nữ kia, cho nên né tránh càng dễ dàng hơn.

Song, người phụ nữ kia lại né tránh nắm đấm của anh hết sức vất vả.

Lâm Kiều Hân siết chặt nắm tay, ánh mắt đã tràn đầy kích động.

Giây lát, Trương Minh Vũ dồn lực vào chân, một lần nữa lao về phía người phụ nữ kia.

Người phụ nữ cau mày, vội vàng lùi lại.

Nháy mắt, cô ta đã bị Trương Minh Vũ ép phải lùi tới góc tường.

Động tác của Trương Minh Vũ càng thêm mạnh mẽ, anh lấn người xông đến.

Người phụ nữ kia không còn đường tránh né, đành hoảng loạn chống trả.

Sau vài lần đấu tay đôi, cây châm thép trong tay cô ta đã không còn tác dụng gì.

Trương Minh Vũ nheo mắt, thừa dịp cô ta né tránh, lại một lần nữa tăng tốc xông lên.

Trong đầu anh liên tục hiện lên cảm giác lúc phát lực tấn công là như thế nào.

Anh cắn chặt răng, trực tiếp huy động toàn bộ cảm giác phát lực đó ra.

Nắm tay hung hăng nện một quyền về phía người phụ nữ kia.

Đối phương đã lùi vào góc tường, hoàn toàn không có bất kì cơ hội tránh né nào nữa.

Cô ta đánh dốc sức chém ra một quyền.

Uỳnh!

Lại một tiếng va chạm trầm đục vang lên.

Nắm tay hai người đụng vào nhau thật mạnh.

Ngay lập tức, người phụ nữ bị đầy lùi cực nhanh, lưng nện mạnh vào tường.

Hự!

Cổ họng cô ta phun ra một tiếng rên, suýt thì hộc một ngụm máu tươi ra rồi.

Cơn đau kịch liệt khiến thân thể cô ta bắt đầu run rẩy.

Trái lại, Trương Minh Vũ vẫn đứng sừng sững bất động.

Lâm Kiều Hân nắm chặt tay, ánh mắt như bừng sáng.

Cô kích động đến muốn la lên!

Giờ khắc này, hình tượng của Trương Minh Vũ trong lòng Lâm Kiều Hân đã vụt trở nên cao lớn bất thường.

Trương Minh Vũ không hề do dự một giây.

Tranh thủ lúc kẻ địch yếu thế để kết liễu.

Giây lát, Trương Minh Vũ lại chém ra một quyền cực mạnh.

Nhưng lúc này, trong tay người phụ nữ kia chợt xuất hiện một quả cầu màu đen.

Trương Minh Vũ trợn trừng cả mắt.

Lại nữa?

Một giây sau, người phụ nữ kia ném mạnh quả cầu xuống đất.

Trương Minh Vũ lập tức căng thẳng tột cùng, vội vã lùi lại mấy bước.

Oành!

Một tiếng nổ lớn vang lên.

Lớp sương mù xuất hiện, bao quanh Trương Minh Vũ.

Xong đời!

Lòng anh chợt căng thẳng.

Chương 245: Tôi sẽ cứu được bà ấy

Thế nhưng Trương Minh Vũ chưa kịp nghĩ ngợi gì nhiều thì tiếng nổ chói tai lại vang lên: “Ầm ầm!”

Anh bỗng cảm thấy hoảng hốt!

Lâm Kiều Hân!

Anh không dám do dự vội vàng lao về phía nhà vệ sinh!

Nhưng trước mắt anh chỉ toàn là khói mù dày đặc!

Anh chỉ có thể dựa vào trí nhớ tìm đường tới cửa phòng đóng chặt lại!

Một lúc lâu sau, màn khói mới dần tan đi.

Nhưng anh lại đang vô cùng lo lắng.

Đến khi anh quay đầu lại, ba người kia đã biến mất không thấy bóng dáng ở trong sảnh lớn.

Long Tam và Long Thất chậm rãi đi tới, vẻ mặt đều rất nghiêm túc.

Anh không có tâm trạng để ý gì cả, mau chóng mở cửa nhà vệ sinh ra.

Lâm Kiều Hân đang sợ sệt trốn ở bên trong.

Phù!

Anh lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Chỉ cần cô không sao, tất cả đều không thành vấn đề!

Vẻ lo sợ trong mắt Lâm Kiều Hân dần biến mất. Cô nhìn anh với ánh mắt phức tạp.

Suy nghĩ trong đầu cứ rối tung rối mù.

Anh cũng không nghĩ ngợi gì, chỉ cười hỏi: “Cô có sao không?”

Nghe thấy thế, cô vội vàng lắc đầu nguầy nguậy.

Bấy giờ tinh thần đang căng như dây đàn của anh mới thả lỏng ra được.

Cuộc chiến vừa rồi khiến anh cực kỳ kích động!

Cuối cùng anh cũng có được chút tự tin với thực lực của bản thân!

Giọng nói trầm thấp của Long Tam vang lên: “Thực lực của đám người này không hề tầm thường. Hai người phải nhanh chóng rời khỏi đây ngay”.

“Rời khỏi đây sao?”

Cô lẩm bẩm một câu, ánh mắt hoảng loạn tràn ngập lo lắng.

Thấy thế, anh không khỏi sửng sốt.

Cô bị sao vậy?

Lâm Kiều Hân tức tốc chạy vọt ra khỏi nhà vệ sinh, cuống quýt lao lên tầng hai.

Lý Phượng Cầm?

Anh cau mày, vội vàng đuổi theo sau.

Cô nhanh chóng tìm tới cửa phòng Lý Phương Cầm, cuống cuồng đẩy cửa ra xem.

“Mẹ!”

Cô sợ hãi hô lên một tiếng.

Trong phòng vẫn đang bật đèn sáng trưng.

Thế nhưng lại chẳng có một bóng người…

Chuyện này…

Hai mắt cô trợn tròn, vẻ mặt lo lắng tột độ!

Cửa sổ đang mở tung, rèm cửa bị gió thổi khẽ lay động.

Rất rõ ràng…

Cô vọt thẳng đến chỗ cửa sổ, lo lắng hét ầm lên: “Mẹ ơi!”

Thế nhưng sau khi nhìn quanh một vòng, bên dưới biệt thự lại yên tĩnh lạ thường…

Trương Minh Vũ nắm chặt tay lại, trái tim cũng dần trở nên căng thẳng!

Lý Phượng Cầm bị bắt đi rồi!

Chẳng bao lâu sau, Long Tam và Long Thất cũng lên tới nơi.

Trương Minh Vũ vội vàng hỏi: “Có thể xác định vị trí của bọn người đó không? Liệu hôm nay bọn họ có rời khỏi Hoa Châu luôn không?”

Long Tam trầm giọng đáp: “Chưa chắc tối nay đã đi được đâu. Muốn đi thì bọn họ phải sắp xếp ổn thoả mọi chuyện trước đã”.

“Dù sao thì bọn họ cũng là người không có danh tính rõ ràng”.

Anh thầm thấy lòng nhẹ nhõm, vội vàng lên tiếng: “Mau nghĩ cách định vị vị trí của bọn họ đi!”

Long Tam gật đầu đáp lại rồi quay người đi thẳng ra khỏi phòng.

Long Thất cũng lặng lẽ theo sau.

Lâm Kiều Hân yếu ớt dựa người vào cửa sổ, hai hàng nước mắt lăn dài trên má.

Nếu nói không quan tâm, tất nhiên là không thể.

Anh hít một hơi thật sâu, lòng thấy vô cùng khó chịu.

Thấy cô như vậy, anh rất áy náy.

Một lúc sau, anh nhẹ giọng an ủi: “Kiều Hân, cô cứ yên tâm. Tôi đảm bảo sẽ không để bà ấy gặp chuyện gì!”

“Lát nữa tôi sẽ đi cứu bà ấy về!”

Cô quay đầu lại, trên mặt nước mắt giàn giụa.

“Không cần đâu, cứ đi báo công an trước đi. Bọn họ lợi hại như vậy, anh đi rồi…”

Cô lo sợ nói.

Nửa câu sau cô không thể nói ra thành lời.

Việc này khiến anh sững sờ.

Trong lúc đang cấp bách như vậy mà cô vẫn còn lo lắng cho anh sao?

Đột nhiên anh thấy cảm động.

Sao anh lại hèn mọn như vậy cơ chứ…

Có vậy cũng bị cảm động hả?

Anh bất đắc dĩ lắc đầu, lòng thầm khinh bỉ chính mình.

“Bây giờ báo công an cũng vô dụng thôi. Bọn họ đang đi điều tra vị trí rồi. Sau khi có kết quả chúng ta sẽ xuất phát ngay lập tức”.

“Yên tâm, chắc chắn mẹ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”.

Lâm Kiều Hân mím môi thật chặt, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ xen lẫn lo âu.

Anh lại nói tiếp: “Hãy tin tôi, mục đích họ bắt mẹ cô đi là vì cô hoặc tôi. Bây giờ mà báo công an thì mẹ cô sẽ càng gặp nguy hiểm!”

Nghe anh nói vậy, vẻ lo lắng trong mắt cô lại càng thêm nồng đậm.

Cuối cùng cô vẫn chẳng thể nói được điều gì, đành phải gật đầu đáp: “Cảm ơn anh”.

Anh bật cười nói: “Khách sáo với tôi như vậy làm gì?”

“Cô mau tranh thủ ngủ một giấc đi. Chắc cô cũng đang sợ lắm”.

Lâm Kiều Hân khẽ gật đầu đáp lại, chậm chạp ngồi xuống giường.

Anh cũng đóng chặt cửa sổ lại.

Không khí trong phòng rơi vào yên tĩnh.

Cô cắn răng, không hiểu tại sao nỗi lo trong lòng lại giảm đi rất nhiều.

Chắc là Trương Minh Vũ… sẽ không làm cô thất vọng đâu nhỉ?

Anh cũng lúng túng ngồi bên cạnh cửa sổ, muốn mở lời an ủi một hai câu nhưng lại không biết nên nói gì cho phải.

Bởi vì nếu tỏ ra quá chắc chắn, lỡ như không cứu được người thì…

Haiz.

Anh thầm thở dài thườn thượt, tâm trạng cũng trở nên phức tạp lạ thường.

Một lúc lâu sau, tiếng bước chân nặng nề truyền tới.

Long Tam đứng ở ngoài cửa, lạnh giọng nói: “Tìm được định vị rồi”.

Hả?

Trương Minh Vũ trợn mắt há hốc mồm, lòng thầm cảm thấy khiếp sợ.

Rất rõ ràng, đây là công lao của Tiểu Cửu mà anh ta từng nhắc đến.

Mạng lưới tình báo gì mà tốc độ điều tra lại nhanh như vậy?

Ánh mắt Lâm Kiều Hân loé lên vẻ kích động. Cô vội vàng cất giọng đề nghị: “Tôi đi chung với anh!”

Anh hơi chần chừ một lúc.

Thế nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

Anh biết nếu để một mình cô ở lại đây thì anh sẽ lo sốt vó.

Anh cũng không dám chậm trễ, lập tức rời khỏi biệt thự.

Bốn người họ nhanh chóng ngồi vào chiếc Mercedes màu đen.

Chiếc xe chầm chậm lăn bánh.

Sắc trời bên ngoài đã tối đen như mực.

Chiếc xe đi thẳng theo hướng ra ngoại thành.

Trương Minh Vũ không kìm được bắt đầu lo lắng.

Suốt cả quãng đường, cô chẳng hề nói một lời nào.

Cô mím chặt môi, ánh mắt ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa xe, chất chứa nỗi lo vô tận.

Anh rất muốn trấn an cô vài câu nhưng lại không cách nào mở lời.

Chiếc xe nhanh chóng đưa bọn họ rời khỏi địa phận Hoa Châu.

Long Tam trầm giọng lên tiếng: “Cậu Minh Vũ, tí nữa vẫn phải chuẩn bị sẵn sàng. Rất có thể lần này bọn họ đang ôm cây đợi thỏ chờ chúng ta rơi vào bẫy”.

Anh gật đầu đáp lại: “Được”.

Rốt cuộc… đám người này là ai?

Là Thần Ẩn hay một tổ chức nào khác nữa?

Anh hít sâu một hơi, trái tim chợt trở nên căng thẳng. Anh cứ có cảm giác bất an trong lòng.

Thoáng chốc, chiếc xe đã lao vào một khu rừng rậm rạp.

Không gian xung quanh cực kỳ yên tĩnh, cũng rất âm trầm!

Trước mặt chỉ toàn một màu đen kịt, giơ tay ra cũng không thấy rõ ngón.

Bầu trời âm u không nhìn thấy ánh trăng.

Trương Minh Vũ lại càng thêm căng thẳng.

Chẳng mấy chốc, chiếc xe chậm rãi đỗ lại.

Lâm Kiều Hân lo sợ, vội vàng dặn dò: “Nhất định phải chú ý an toàn. Nếu không đấu lại được thì cứ đi trước. Dù sao… bọn họ cũng sẽ không làm gì mẹ tôi đâu”.

Anh ngẩn người nhìn cô.

Anh biết cô đang nghĩ cho sự an toàn của mình.

Anh bèn cười đáp: “Yên tâm, tôi sẽ cứu được bà ấy”.

“Dù sao… bà ấy cũng là mẹ tôi”.

Nghe thấy lời này, cơ thể mềm mại của Lâm Kiều Hân đột nhiên run lên!

Chương 246: Chủ động vậy sao?

Trong lòng Lâm Kiều Hân dần xuất hiện một cảm giác lạ thường.

Trương Minh Vũ mỉm cười nhìn cô.

Giọng nói trầm đục của Long Tam bỗng vang lên: “Chắc là ở ngay gần đây thôi. Chúng ta không thể lái xe tới, sẽ rất dễ bị lộ.

Anh gật đầu tỏ vẻ đồng tình.

Vốn dĩ cứu người không phải là chuyện dễ dàng.

Huống hồ kẻ địch trốn trong tối, bọn họ ở ngoài sáng.

Bốn người họ mau chóng xuống xe.

Trời tối om như vậy, đương nhiên anh không thể để một mình Lâm Kiều Hân ở lại đây.

Anh vừa mới đứng vững thì cảm thấy có một cánh tay vòng qua khuỷu tay mình.

Anh sững sờ.

Mặc dù không nhìn thấy rõ nhưng mùi hương quen thuộc này…

Lòng anh vô thức trở nên kích động.

Giọng nói lo lắng của cô khẽ vang lên: “Nhất định phải cẩn thận đấy”.

Anh bật cười đáp: “yên tâm”.

Sau khi trải qua trận chiến vừa rồi, anh đã không còn cảm giác sợ hãi gì nữa.

Long Tam và Long Thất bắt đầu rón rén đi về phía trước.

Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân cũng theo sát đằng sau.

Từ đầu đến cuối cô vẫn ôm chặt cánh tay anh. Điều này khiến anh cảm thấy phấn khích lạ thường.

Mong muốn cứu người lại càng trở nên mãnh liệt!

Từng giây từng phút trôi qua.

Xung quanh chỉ toàn một màu đen sì.

Anh cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy hai bóng người cao lớn lờ mờ ở phía trước, lặng lẽ đi theo họ.

Bốn người họ nhanh chóng đi vào trong rừng cây.

Tốc độ di chuyển cũng dần chậm lại.

Hơn mười phút trôi qua nhưng bọn họ mới đi được chừng mấy trăm mét mà thôi.

Trương Minh Vũ bắt đầu sinh lòng hoài nghi.

Mấy người kia thực sự sẽ ở đây sao?

Thế nhưng anh lại tin tưởng tuyệt đối vào Long Tam và Long Thất.

Nếu không có hai người họ, anh đã bỏ mạng không biết bao nhiêu lần rồi.

Tuy nhiên…

Anh hơi nhíu mày, trong lòng đột nhiên xuất hiện một dự cảm chẳng lành.

Long Tam thấp giọng giải thích: “Bình thường trước khi hành động bọn họ đều sẽ tìm một chốn ẩn nấp ở bên ngoài thành phố. Muốn tấn công có thể uy hiếp chờ đợi, muốn lui về cũng có núi rừng giấu mình”.

“Nơi như vậy thường dễ phòng thủ khó tấn công. Bình thường đều sẽ có một vài nơi hiểm yếu”.

Hiểm yếu?

Nghe thấy thế, anh lập tức trợn tròn mắt.

Rừng cây bạt ngàn như thế này… làm gì có chỗ hiểm trở nào?

Thế nhưng anh chưa kịp nghĩ ngợi gì đã thấy hai người phía trước bỗng nhiên dừng bước.

Hả?

Phát hiện ra gì sao?

Anh mừng thầm.

Anh vội vàng chăm chú quan sát, nghiêng tai nghe ngóng cẩn thận.

Thế nhưng một hồi lâu sau, anh vẫn chẳng phát hiện được chút gì.

Anh biết so với Long Tam và Long Thất, mình vẫn còn thua kém nhiều lắm.

Trong mắt Lâm Kiều Hân cũng tràn đầy vẻ lo sợ.

Một lúc lâu sau, Long Tam mới trầm giọng nói: “Ở bên trái”.

Sao có thể nhìn ra được vậy?

Ánh mắt anh trở nên mờ mịt, nội tâm cũng không kìm được nổi lên lòng tò mò.

Long Tam và Long Thất nhanh chóng cất bước đi lên.

Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân lặng lẽ bám theo.

Giọng nói nghiêm nghị của Long Tam vang lên: “Nếu như lát nữa không còn cách nào khác ngoài chiến đấu thì cậu nhất định phải cẩn thận”.

“Lần này là ở sân nhà của bọn họ, người phụ nữ kia sẽ không đấu trực diện với cậu đâu”.

Nghe xong, anh cũng thấy căng thẳng hơn hẳn.

Kim châm của người phụ nữ kia thực sự rất lợi hại.

Bốn người lẳng lặng đi vào sâu trong rừng.

Long Tam và Long Thất ngồi xổm dưới đất, không biết đang nghiên cứu cái gì.

Đợi đến khi bọn họ đứng dậy là có thể tìm thấy phương hướng.

Thấy cảnh tượng này, Trương Minh Vũ không khỏi choáng váng.

Hai người kia… là chó hả?

Anh cũng cảm giác được mình đang đi lên dốc, chẳng bao lâu sau đã leo lên tới một cái đỉnh núi.

Xuyên qua kẽ lá, anh giật mình phát hiện đằng trước có ánh sáng!

Quả nhiên là ở đây!

Hai tay anh nắm chặt lại.

Lâm Kiều Hân không kìm lòng được cắn chặt răng, lòng càng thêm lo âu.

Anh nhẹ giọng an ủi: “Cô yên tâm, chúng ta đã tìm thấy nơi ẩn náu của họ rồi, nhất định sẽ cứu người ra được”.

Cô nhìn sang anh, nặng nề gật đầu một cái.

Anh quay sang nhìn hai người còn lại, trầm giọng lên tiếng: “Làm phiền hai người rồi”.

Long Tam và Long Thất liếc mắt nhìn nhau rồi lại lạnh lùng nhìn anh một cái, cuối cùng hình như còn… trừng mắt với anh.

Ánh sáng kia rất mờ nhạt, anh cũng không thể thấy rõ…

Bọn họ lại tiến lên, khoảng cách với ánh sáng lại càng được kéo gần.

Bấy giờ anh mới nhìn thấy trước mặt là một căn nhà tranh nho nhỏ!

Hơn nữa đứng ở trên này, sức gió lớn hơn rất nhiều!

Long Tam và Long Thất bắt đầu bước đi cẩn trọng hơn. Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân cũng vô thức đi chậm lại.

Đến khi chỉ còn cách căn nhà tranh kia chừng ba mươi mét, Long Tam mới dừng bước.

“Hai chúng tôi qua đó trước. Đợi chúng tôi đánh nhau với họ, hai người tranh thủ thời gian cứu người”, anh ta thì thầm.

Anh gật đầu đáp: “Được”.

Nói rồi Long Tam và Long Thất lại liếc nhìn nhau, ăn ý gật đầu một cái rồi chia thành hai hướng xông lên đánh về phía căn nhà tranh.

Lâm Kiều Hân ôm chặt tay anh, ánh mắt chứa đầy lo lắng.

Thế nhưng cô ôm như vậy khiến anh cảm thấy trên tay vô cùng mềm mại.

Chợt anh có cảm giác thật thoả mãn…

Nghĩ vớ vẩn gì thế hả?

Anh cố gắng khống chế ý thức của mình, nói lảng sang chuyện khác: “Căn nhà tranh này cũng không mềm, có lẽ bên trong sẽ…”

“Không lớn!”

Dứt lời, anh lập tức cảm thấy cực kỳ xấu hổ!

Lâm Kiều Hân ngơ ngác nhìn sang, không hiểu anh đang nói gì.

Long Tam và Long Thất nhanh chóng tiến tới áp sát căn nhà.

Thế nhưng bên trong lại chẳng hề có chút động tĩnh gì.

Không có ai sao?

Trương Minh Vũ nhíu mày, trái tim trở nên căng thẳng.

Ngay sau đó, Long Tam và Long Thất đồng loạt nhảy qua cửa sổ đột nhập vào trong nhà cứ như đã hẹn trước với nhau.

Chuyện này…

Anh lập tức trợn tròn mắt!

Trực tiếp vậy sao?

Bịch bịch!

Tiếp đó, một tràng tiếng động trầm đục từ trong căn nhà tranh truyền ra!

Thật sự có người bên trong!

Tinh thần của anh tức khắc căng như dây đàn!

Phốc!

Bỗng nhiên có một bóng người bị đánh bay ra ngoài!

Trong lúc lơ lửng trên không trung còn phun ra một ngụm máu tươi!

Chuyện này….

Anh giật mình kinh hãi!

Thế này cũng nhanh quá rồi đấy!

Ngay sau đó, Lâm Kiều Hân kinh ngạc hét lên: “Mẹ tôi!”

Vừa nói cô vừa giơ tay chỉ!

Anh căng mắt ra nhìn, bấy giờ mới phát hiện người phụ nữ kia đang lôi Lý Phượng Cầm xông ra ngoài nhanh như bay!

Ơ…

Long Tam đang định đuổi theo lại bị gã đàn ông phun máu nằm dưới đất ngăn cản!

Hai người lao vào chiến đấu ác liệt!

Anh cắn răng dặn dò Lâm Kiều Hân: “Cô tự bảo vệ mình cẩn thận, để tôi đi cứu người!”

Nói rồi anh tức tốc lao vọt đi đuổi theo người phụ nữ kia.

“Trương Minh Vũ, anh phải cẩn thận đấy!”, cô lo lắng hô lên một tiếng!

Sau một hồi do dự, cuối cùng cô vẫn quyết định cất bước đuổi theo.

Anh cũng chẳng có tâm trạng để ý tới cô, hai mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bóng lưng người phụ nữ kia!

Lý Phượng Cầm đã ngất xỉu.

Không được!

Đợi lát nữa không còn ánh sáng sẽ càng khó đuổi kịp!

Anh nghiến răng ken két, dồn hết sức lực xuống chân, dùng tốc độ nhanh nhất lao lên!

Mặc dù người phụ nữ kia chạy rất nhanh nhưng dù sao cũng đang phải lôi thêm một người!

Anh giận dữ gầm lên: “Có ma kìa!”

Rõ ràng cơ thể của người phụ nữ kia hơi run rẩy!

Không phải bị doạ ma mà là bị tiếng rống bất thình lình của Trương Minh Vũ doạ sợ!

Chỉ một thoáng ngây người đã khiến tốc độ của người phụ nữ giảm sút!

Anh nhếch miệng nở nụ cười!

Cơ hội tới rồi!

Chương 247: Cô đẹp thật đấy! Lấy tôi không?

Trương Minh Vũ lại dồn sức xuống chân, lao như bay ra khỏi rừng cây!

Chỉ trong nháy mắt anh đã đuổi kịp người phụ nữ kia!

Thế nhưng trong lúc còn đang chạy hăng say chưa kịp dừng lại, anh bỗng có cảm giác mặt đất dưới chân mình đột nhiên trở nên… trống rỗng?

Hự!

Anh hít một hơi thật sâu!

Đến lúc muốn dừng lại cũng không còn kịp nữa! Cuối cùng anh đành phải ngồi bệt xuống đất!

Dùng mông để phanh lại!

Rầm rầm rầm!

Một loạt đá tảng liên tục trượt xuống dưới, mãi vẫn chưa nghe thấy tiếng vang!

Rốt cuộc anh cũng ngừng lại được, thế nhưng hai chân… đều đã lơ lửng giữa không trung!

Nơi hiểm yếu!

Đến tận bây giờ anh mới hiểu ra, mẹ nó cái thứ này là sườn núi!

Phù!

Anh thở hắt ra một hơi, giọt mồ hôi từ trên trán lăn xuống!

Tuy nhiên anh chẳng kịp nghĩ ngợi gì nhiều đã nghe thấy tiếng cười lạnh của người phụ nữ kia: “Đồ vô dụng, đi chết đi!”

Hả?

Anh trợn tròn mắt, không hề nghĩ tới người của Thần Ẩn lại là người trong nước!

Ngay sau đó, anh lập tức giật nảy mình!

Đi chết?

Một giọng nói tràn đầy lo lắng vang lên ở sau lưng anh: “Trương Minh Vũ, cẩn thận!”

Toàn cơ thể anh trở nên cứng ngắc!

Đến khi quay đầu nhìn lại, anh mới bàng hoàng phát hiện người phụ nữ kia đã tiến tới ngay sau lưng mình.

Cô ta đạp thật mạnh vào lưng anh!

Chuyện này…

Anh không khỏi kinh hãi, cả người lập tức trở nên căng cứng!

Anh quay ra sau ôm lấy thứ gì đó theo bản năng!

Anh không biết mình muốn làm gì, cũng chẳng biết mình đang làm cái gì!

Giây tiếp theo, một luồng sức mạnh khổng lồ dồn ép xuống bả vai anh!

Mẹ nó!

Xong đời rồi!

Lòng anh lạnh ngắt như tro tàn!

Nếu rơi xuống sườn núi này thì còn khả năng sống sót không?

Tự đâm đầu vào chỗ chết rồi sao?

Trong đầu anh đang ngổn ngang suy nghĩ!

Hai tay cũng cố gắng giãy giụa giành giật sự sống! Dùng sức túm chặt lại!

Lâm Kiều Hân bần thần ngồi dưới đất, vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng!

Toàn thân cô đều trở nên cứng đờ!

Tiếp đó, anh đột nhiên phát hiện cơ thể mình… không hề nhúc nhích thì phải?

Hả?

Anh sợ ngây người.

Đến lúc mở mắt ra, anh mới vui mừng phát hiện mình đang ôm chặt hai đùi của người phụ nữ kia!

Cô ta đang dùng sức hất anh ra!

Trời không triệt đường sống của anh!

Anh trợn tròn mắt, lòng thầm mừng rỡ không biết nên nói gì!

Anh dùng hết sức bình sinh tóm lấy đôi chân dài của người phụ nữ kia!

Cho dù cô ta có làm gì, anh cũng quyết không buông tay!

Trong mắt Lâm Kiều Hân cũng tràn đầy vui sướng!

Người phụ nữ kia cố gắng giãy giụa để rút chân ra!

Bởi vì đang ở ngay sát sườn núi nên anh đang cực kỳ căng thẳng, trái tim như sắp nhảy vọt ra khỏi cổ họng!

“Đừng động đậy! Chúng ta nói chuyện đã! Nói chuyện đã!”, anh điên cuồng gào thét ầm ĩ!

Đây không phải trò đùa đâu!

Người phụ nữ kia vật lộn hồi lâu vẫn không có kết quả, cuối cùng đành phải từ bỏ ý định, lạnh giọng lên tiếng: “Được thôi, anh muốn nói chuyện gì?”

Trương Minh Vũ không khỏi sửng sốt.

Không ngờ đối phương thực sự bắt chuyện với mình!

Anh nở nụ cười vui mừng, đang định cất giọng nói lại hãi hùng phát hiện trước mắt mình có một tia sáng lạnh lẽo loé lên!

Hự!

Anh hít một hơi thật sâu, tóc gáy trên người đều dựng đứng hết lên!

Anh vô thức kéo một cái!

Tranh thủ lúc người phụ nữ kia đang lơ là, anh vội vàng chạy vọt tới một bên sườn núi.

Đến khi anh lấy lại được bình tĩnh, kim châm đã rơi thẳng xuống sườn dốc!

Thật nguy hiểm!

Anh nặng nề thở phào một hơi!

Ơ, sao anh lại leo lên rồi?

Anh trợn tròn hai mắt, lòng thầm mừng rỡ!

Người phụ nữ kia hơi nheo mắt lại, ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo!

Lâm Kiều Hân cũng thở phào một hơi, nhưng sau đó cô lại hoảng hốt!

Bởi vì người phụ nữ kia đã xách cổ Lý Phượng Cầm lên!

Anh bật cười lên tiếng: “Cô đúng là không có tình người, sao lại ra tay tàn độc vậy hả?”

Dứt lời, anh liếc mắt nhìn sang phía nhà tranh.

Lý Phượng Cầm bị cô ta bắt làm con tin, đương nhiên anh không thể xuống tay được.

Bây giờ chỉ còn cách đợi Long Tam và Long Thất!

Người phụ nữ kia cười lạnh một tiếng: “Tàn độc hả? Trừ tàn độc ra tôi chẳng biết gì khác đâu”.

Câu nói này của cô ta khiến anh nghẹn họng không nói nên lời.

Cô ta khẽ lắc lư cánh tay.

Bấy giờ Lý Phượng Cầm cũng dần tỉnh lại trong cơn hôn mê.

Ánh mắt bà ta tràn đầy ngơ ngác.

Sau đó là sự khiếp sợ tột cùng!

“Á!”

Bà ta sợ hết hồn gào lên thảm thiết, tiếng hét chói tai vang lên!

Hét không ngừng nghỉ!

Bà ta liên tục nhìn sườn núi rồi lại nhìn người phụ nữ kia.

“Câm miệng”.

Cô ta lạnh lùng quát.

Lý Phượng Cầm lập tức im bặt, toàn thân bắt đầu run lẩy bẩy.

Đến tận lúc này, bà ta mới nhận ra Trương Minh Vũ đang đứng trước mặt mình!

“Trương Minh Vũ! Mày còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau cứu tao đi!”

Bà ta sợ hãi hô hoán ầm ĩ.

Anh cau mày, lòng thầm cảm thấy bất đắc dĩ.

Lúc hôn mê tốt biết bao. Đang yên đang lành đánh thức bà ta làm cái gì?

Người phụ nữ kia châm chọc nói: “Tránh ra, nếu không tôi sẽ ném bà ta xuống dưới”.

Nói rồi cô ta đẩy Lý Phượng Cầm ra sát sườn núi!

Ôi…

Trương Minh Vũ nhíu chặt chân mày, lòng thầm lo lắng.

Lâm Kiều Hân mím chặt môi, hai tay nắm chặt, móng tay bấu vào lòng bàn tay.

Thế nhưng cô vẫn không hề cảm thấy đau đớn.

Lý Phượng Cầm chết lặng tại chỗ, ánh mắt mờ mịt!

Bà ta đưa mắt nhìn xuống sườn núi cheo leo, rồi lại nhìn về phía Trương Minh Vũ!

Bà ta dùng sức gào ầm lên: “Trương Minh Vũ! Mày đứng đực ra đấy làm gì hả? Mau cút ra đi!”

“Mày không nghe thấy à?”

Anh lại nhíu mày.

Kế hoạch ban đầu của anh đã bị bà ta đảo loạn hết.

Nếu anh tránh đường, thì Lý Phượng Cầm sẽ lại bị bắt đi lần nữa mất.

Lâm Kiều Hân vội vàng lên tiếng khuyên nhủ: “Mẹ đừng sợ! Mẹ cứ tin anh ấy đi, chắc chắn anh sẽ có cách!”

Lý Phượng Cầm sẵng giọng gào lên: “Tin cái khỉ gì? Kiều Hân con điên rồi à? Mau bảo nó cút ra đi chứ!”

“Nếu không mẹ sẽ mất mạng đấy!”

Cô cau mày, vẻ mặt sốt ruột!

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi.

Anh nhìn sang bên nhà tranh, bên đó vẫn đang chiến đấu ác liệt. Thế nhưng rõ ràng Long Tam và Long Thất đang chiếm ưu thế!

Nhưng còn bao lâu nữa mới kết thúc… anh cũng không thể nào biết được!

Haiz!

Anh thầm thở dài thườn thượt.

Người phụ nữ kia nhướng mày cười hỏi: “Không tránh hả?”

Nói rồi cô ta lại đẩy người Lý Phượng Cầm xê dịch tới gần vách núi hơn một chút.

“Á!”

Tiếng hét thảm thiết như mèo bị đạp đuôi vang vọng!

Bà ta lại điên cuồng la lối: “Trương Minh Vũ! Cút ra đi! Tao bảo mày cút ra!”

Hiện giờ anh đang rất phiền não.

Nhưng điều duy nhất mà anh có thể làm chính là giữ chân người phụ nữ này!

Anh nhếch miệng nở nụ cười: “Này người đẹp, vừa nãy tôi đã được ôm chân cô rồi. Chân cô vừa thon vừa trắng, dáng người cũng rất gầy. Sao cô giữ được thân hình đẹp như vậy?”

Nghe anh nói thế, tiếng gào thét của Lý Phượng Cầm lập tức im bặt!

Cả người phụ nữ kia và Lâm Kiều Hân đều ngẩn người nhìn anh, ánh mắt tràn đầy mờ mịt!

Chuyện tới nước này.

Mà anh… vẫn còn tâm trạng đùa giỡn người ta sao?

Lý Phượng Cầm nổi trận lôi đình!

Người phụ nữ nhăn mặt lại, lạnh giọng quát: “Tôi bảo anh tránh ra!”

Anh lại bật cười lên tiếng: “Người đẹp đừng nổi nóng, giận dữ là không đẹp nữa đâu. Năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?”

Cô ta lại càng nhíu mày.

Anh giả vờ tỏ vẻ ngượng ngùng, e dè hỏi: “Cô xinh đẹp thật đấy, có lấy tôi không?”

Anh vừa dứt lời, cả ba người phụ nữ đều bị làm cho choáng váng.

Chương 248: Lý Phượng Cầm đáng hận!

Toàn thân Lý Phượng Cầm đều đang không ngừng run rẩy!

Không phải vì bị doạ sợ, mà là vì bị chọc tức điên lên!

Giờ phút này bà ta rất muốn chính tay mình đẩy ngã Trương Minh Vũ!

Trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân tràn đầy hoang mang.

Người phụ nữ kia lạnh lùng chất vấn: “Anh muốn làm gì? Không cần mạng của bà ta nữa à?”

Anh thầm mừng rỡ trong lòng.

Chỉ cần có thể bắt chuyện với đối phương đã được coi như câu giờ thành công rồi.

Bây giờ anh đang dồn cô ta tới đường cùng, hơn nữa cô ta còn dẫn theo Lý Phượng Cầm, cô ta muốn đi cũng không đi được!

Chỉ cần có thể giữ chân được cô ta, bọn anh sẽ có cơ hội thắng!

Anh lại nở nụ cười lên tiếng đáp: “Người đẹp trả lời tôi đi chứ!”

“Tôi rất thích dáng người quyến rũ của cô đấy! Chắc chắn cô cũng sẽ vô cùng xinh đẹp nhỉ?”

“Vừa có mặt đẹp, lại vừa có dáng thon. Cô có người yêu chưa?”

Dứt lời, anh còn giả bộ tỏ vẻ háo sắc giống như Trư Bát Giới!

Hiện giờ anh đang âm thầm kêu khổ.

Bởi vì trừ cách này ra, anh không biết mình còn có thể làm được gì khác!

Người phụ nữ kia bị anh làm cho sửng sốt!

Anh còn tỏ vẻ dè dặt hỏi: “Nếu chưa có… cô có muốn kiếm người yêu không?”

Nói rồi, anh lập tức liếc mắt đưa tình với cô ta!

Ánh mắt Lâm Kiều Hân chỉ còn lại vẻ ngơ ngác. Mặc dù cô biết anh làm vậy chắc chắn là vì mục đích riêng nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy không vui…

Cơ thịt trên mặt Lý Phượng Cầm đều đang run lên.

Sao lại có thể… không biết xấu hổ như vậy?

Người phụ nữ kia nhíu mày, thầm thấy sốt ruột, bèn lạnh giọng quát: “Có người yêu rồi! Anh tránh ra được chưa?”

Trương Minh Vũ lại hỏi tiếp: “Nếu có người yêu rồi… thì cô có muốn đổi người không?”

Lúc này, cô ta thực sự cạn lời, lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt!

Anh vội vàng đổi giọng cười nói: “Không đổi thì thôi! Nhưng mà cô không thích đổi… thì có muốn kiếm thêm người nữa không?”

Anh vừa nói xong, tất cả mọi người đều lặng ngắt như tờ!

Lý Phượng Cầm tức điên lên, đầu óc trở nên hỗn loạn, không biết nên nói gì cho phải!

Mặt dày như cái thớt!

Cũng không đủ để miêu tả Trương Minh Vũ!

Người phụ nữ kia giận dữ gào lên: “Anh câm miệng lại ngay! Nếu còn không tránh ra tôi sẽ ném bà ta xuống dưới!”

Dứt lời, cô ta lại dồn sức vào tay!

“Á!”

Tiếng kêu la chói tai của Lý Phượng Cầm lại vang lên!

Trương Minh Vũ nhíu chặt chân mày!

Anh biết giờ đây nói gì cũng vô ích, nếu còn nói tiếp bà ta sẽ thực sự gặp nguy hiểm!

Anh quay sang nhà tranh, vui sướng phát hiển phía bên phải đã không còn bóng người!

Giải quyết xong rồi sao?

Anh nhếch miệng nở nụ cười.

Anh dễ dàng đoán ra được, chắc chắn hiện giờ Long Tam và Long Thất cũng đang chờ đợi cơ hội thích hợp.

Anh bất lực nhún vai nói: “Được thôi”.

Nói xong, anh dứt khoát tránh người sang một bên!

Lâm Kiều Hân hoảng hốt!

Sao lại tránh ra?

Lý Phượng Cầm nghiến răng ken két, hận anh đến mức chỉ muốn cắn chết anh!

Người phụ nữ kia cau mày, lập tức dẫn theo bà ta lao đi thật xa!

Thấy thế, Lâm Kiều Hân hoàn toàn ngơ ngác!

Chuyện này… là thế nào?

Anh híp mắt nhìn chằm chằm vào rừng cây bên cạnh cô ta!

Chỉ trong chốc lát, anh nhanh chóng phát hiện ra một chiếc cây lớn hơi rung chuyển!

Quả nhiên!

Anh vô cùng sung sướng, không chút do dự cất bước đuổi theo!

“Người đẹp chờ đã!”

Anh lớn tiếng hô hoán.

Vậy mà người phụ nữ kia lại thực sự dừng bước!

Anh giật nảy mình, không ngờ đối phương lại nghe lời như vậy.

Cô ta quay người lại rồi cũng ngây ngốc, lại chuẩn bị chạy tiếp!

Hai bóng người đen sì đột nhiên lao ra khỏi bụi cây rậm rạp!

Trương Minh Vũ thấy thế, buột miệng kêu lên: “Người đẹp! Chúng ta kết hôn đi!”

Cô ta lại ngừng bước!

Trong mắt tràn đầy tức giận!

“Anh cứ chờ đấy, lần sau tôi sẽ lấy mạng anh!”, cô ta quay người lại, lạnh lùng đe doạ!

Giọng nói chất chứa lửa giận bừng bừng!

Trương Minh Vũ bật cười!

Hai bóng đen kia đã tới gần cô ta…

Người phụ nữ kinh hãi, rốt cuộc cũng nhận ra điều bất thường!

Nhưng đến khi cô ta kịp xoay người lại thì đã phải hứng trọn một nắm đấm mạnh mẽ vào bả vai!

Bịch!

Tiếng va đập trầm đục vang lên!

Cơ thể của cô ta ngã sóng soài ra đất!

Lý Phượng Cầm được thả ra, vừa mới đứng vững đã ngã ngửa xuống sườn núi!

“Á!”

Bà ta hoảng loạn kêu gào!

Lâm Kiều Hân cũng trợn tròn mắt, sợ hãi hét lên: “Mẹ!”

Nhưng Trương Minh Vũ lại chẳng hề lo lắng!

Ngay sau đó, một cánh tay rắn rỏi giơ ra túm được cả người bà ta!

Chỉ hơi dùng sức đã giữ được bà ta lại. Bà ta vội vàng chạy sang vách núi bên kia.

Phù!

Lâm Kiều Hân thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Trái tim căng cứng của Trương Minh Vũ cũng hoàn toàn thả lỏng.

Mọi chuyện cũng được coi như giải quyết xong xuôi.

Bên trong nhà tranh đã không còn tiếng động gì nữa. Hiện giờ ở đây chỉ còn lại người phụ nữ ngã trên mặt đất.

Cô ta đang lau sạch máu tươi bên khoé miệng.

Anh nhếch miệng cười châm chọc: “Dám từ chối tôi thì hậu quả sẽ nghiêm trọng lắm đấy!”

Ánh mắt lạnh như băng của cô ta quét tới người anh!

Không biết tại sao, anh bỗng có cảm giác rùng mình!

Người phụ nữ kia lạnh giọng nói: “Tôi nhớ kỹ mặt của anh rồi. Lần sau gặp lại, nhất định anh sẽ phải chết!”

Trương Minh Vũ bực bội lườm cô ta cười nói: “Cô tưởng vẫn còn lần sau cơ à?”

Cô ta cười lạnh một người đáp: “Người có thể bắt được tôi còn chưa sinh ra đâu!”

Dứt lời, ánh mắt của cô ta trở nên sắc lạnh!

Long Tam trầm giọng nhắc nhở: “Cậu Minh Vũ cẩn thận!”

Tiếp đó, một làn khói mù mịt bất ngờ bốc lên!

Long Tam quát khẽ: “Long Thất, trông chừng rừng cây!”

Long Thất cũng vội vàng lớn tiếng đáp lại: “Được!”

Nói rồi hai người lập tức xông lên chắn lại hai lối ra!

Trương Minh Vũ cũng cuống quýt dẫn theo Lâm Kiều Hân chạy đi!

Lý Phượng Cầm lại càng hoảng loạn mất phương hướng, thất tha thất thểu lao tới bên cạnh rừng cây, vẻ mặt tràn đầy sợ sệt.

Một lúc lâu sau, khói mù trên mặt đất mới dần tản ra!

Thế nhưng ở giữa đã không còn một bóng người nào!

Người đâu rồi?

Anh trợn tròn mắt nhìn theo.

Long Tam và Long Thất cũng nhíu mày.

Anh và hai người họ nhanh chóng vọt tới bên cạnh sườn núi!

Nương theo ánh trăng le lói, bọn họ có thể nhìn thấy một cái dù lớn đang chậm rãi xoè ra giữa không trung…

Mẹ nó!

Trương Minh Vũ thầm mắng một câu!

Anh không ngờ người của Thần Ẩn còn chuẩn bị cả chiêu này!

Thế nhưng anh chưa kịp nghĩ ngợi gì nhiều đã nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo vang vọng giữa núi rừng: “Trương Minh Vũ, lần sau anh sẽ phải chết!”

Giọng nói vang dội không dứt.

Chẳng biết tại sao trong lòng anh lại xuất hiện một cảm giác khiếp sợ.

Nghĩ gì thế hả?

Anh lắc đầu thật mạnh, nội tâm cũng trở nên bất đắc dĩ.

Long Tam trầm giọng lên tiếng: “Chắc đây chính là nguyên nhân khiến người của Thần Ẩn hay chọn nơi hiểm yếu. Bọn họ sẽ chuẩn bị tốt phương án bỏ chạy”.

Anh ngờ vực hỏi: “Thế tại sao vừa nãy cô ta không dẫn theo Lý Phượng Cầm cùng nhảy xuống luôn đi?”

Anh ta bình thản đáp: “Ô nhảy dù loại nhỏ giấu được trong người thì không thể cho hai người nhảy cùng lúc được”.

Trương Minh Vũ lập tức giật mình kinh ngạc.

Anh ta lại lạnh giọng nói: “Sau này cậu phải cẩn thận hơn đấy”.

“E là lần tiếp theo sẽ gặp phải đối thủ càng lợi hại hơn”.

Anh lặng lẽ gật đầu, trong lòng đột nhiên xuất hiện âu lo.

Giọng nói đay nghiến của người phụ nữ kia vẫn cứ quanh quẩn trong tâm trí anh.

Thế nhưng bỗng có một giọng nói chanh chua vang lên: “Trương Minh Vũ, đồ vô dụng nhà mày! Mày muốn hại chết tao phải không?”

Trong giọng nói ấy tràn ngập lửa giận ngùn ngụt!

Lâm Kiều Hân lập tức hốt hoảng.

Chương 249: Được vợ bảo vệ!

Trương Minh Vũ cau mày.

Anh quay đầu lại, đúng lúc trông thấy Lý Phượng Cầm đang xắn tay áo xông tới!

Hai tay chống nạnh!

Trông bộ dạng của bà ta như đang chuẩn bị xén môi lên chửi rủa!

Haiz.

Anh lặng lẽ thở dài một hơi, lòng thấy buồn bực.

Cứu người còn bị mắng oan, chuyện quái gì không biết…

Lý Phượng Cầm lại giận dữ gào lên: “Tại sao tao bảo cút mày lại không chịu cút hả? Có phải mày muốn cô ta ném tao xuống mới vừa lòng không hả?”

“Tao đã nguy hiểm tới vậy rồi mà mày còn… còn muốn kết hôn với cô ta sao?”

“Trương Minh Vũ, sao mày… mày lại không biết xấu hổ như vậy?”

“Đồ ăn hại bạc tình bạc nghĩa nhà mày! Tại sao người bị bắt không phải là mày? Sao mày không bị ném xuống dưới chết quách đi cho rồi?”

Quả nhiên bà ta đã bắt đầu bắn súng liên thanh.

Anh hít một hơi thật sâu, lòng vô cùng phiền não.

Thế nhưng anh thực sự không muốn nói gì với bà ta cả.

“Nói chuyện đi xem nào!”

Bà ta lại gào ầm lên!

Anh cũng dần cảm thấy bực bội.

Thế nhưng anh chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy giọng nói sốt sắng của Lâm Kiều Hân truyền tới: “Mẹ nói gì thế! Trương Minh Vũ vừa cứu mẹ đấy! Sao mẹ lại đối xử với anh ấy như vậy?”

Lý Phượng Cầm trợn tròn mắt, vẻ mặt khó tin nhìn cô.

Đến cả anh cũng bị làm cho sững sờ.

Thoắt cái, bà ta lại cất giọng chanh chua chất vấn: “Nó mà cứu mẹ sao? Suýt hại chết mẹ thì có!”

“Kiều Hân à, mẹ của con suýt bị ném xuống vách núi rồi đấy! Sao… sao con còn nói giúp cho nó hả?”

Lâm Kiều Hân mím chặt môi, bực bội nói: “Anh ấy làm vậy cũng chỉ vì cứu mẹ thôi! Nếu anh ấy không nói những lời đó, mẹ đã bị bắt đi từ lâu rồi!”

Bà ta sợ ngây người, lắp bắp lên tiếng: “Mẹ…”

Thế nhưng một hồi lâu sau, bà ta vẫn không tìm được lời nào để phản bác!

Khoé miệng Trương Minh Vũ cũng lộ ra nụ cười.

Thì ra đây chính là cảm giác được người khác bảo vệ sao?

Bao nhiêu năm qua anh đã bị Lý Phượng Cầm xúc phạm, chửi rủa không biết bao nhiêu lần nhưng hôm nay là lần đầu tiên cô đứng ra bảo vệ anh như vậy!

Một lúc sau, bà ta mới tức tối quát tháo: “Nếu không tại nó mẹ đã không bị bắt tới đây rồi!”

“Cái đồ vô dụng máu lạnh nhà mày! Mấy năm nay mày khiến nhà họ Lâm chúng tao mất mặt bao nhiêu rồi?”

“Mày chẳng làm được chuyện gì tốt cho nhà họ Lâm! Bây giờ còn chọc tới phiền phức lớn như vậy!”

“Mày… mày…”

Nói tới đây, lồng ngực bà ta bắt đầu phập phồng!

Trương Minh Vũ cau mày, lửa giận trong lòng dần dâng lên.

Lâm Kiều Hân vội vàng giải thích: “Mẹ nói gì thế? Đám người đó tới vì con đấy, có liên quan gì tới Trương Minh Vũ đâu?”

Lý Phượng Cầm trách móc nói: “Con gái à? Sao con lại hồ đồ như vậy? Con có trêu chọc ai đâu, sao bọn họ lại tới tìm con được?”

Cô nghẹn họng trân trối: “Con…”

Cô cũng không biết nên trả lời cái gì. Bởi bản thân cô cũng chưa từng nghĩ tới vấn đề này.

Thấy vậy, vẻ mặt bà ta lại càng trở nên lạnh lẽo!

Bà ta căm tức nhìn chằm chằm Trương Minh Vũ!

Long Tam chậm rãi đi tới, lạnh giọng nói: “Chúng tôi đã cứu hai người mấy lần rồi. Mà chúng tôi lại chưa từng gặp phải nguy hiểm”.

“Sao bà dám nói là đám người kia tới vì chúng tôi?”

Dứt lời, ánh mắt anh ta loé lên vẻ tàn độc.

Một luồng khí thế lạnh lẽo lập tức tràn ra!

“Tôi…”

Lý Phượng Cầm bị doạ sợ hết hồn, há hốc mồm nhưng lại không dám cãi lại.

Thế nhưng bà ta lại không thèm nghe lọt tai lời Long Tam nói.

Ánh mắt Lâm Kiều Hân tràn đầy phức tạp.

Trương Minh Vũ thoáng thấy thất vọng, khẽ lên tiếng: “Được rồi, về nhà rồi nói tiếp”.

Dứt lời, anh lập tức cất bước đi vào trong rừng cây.

Cô kinh ngạc nhìn theo bóng lưng anh, nội tâm lại xuất hiện một cảm giác khác thường.

Sau đó, cô cũng chỉ có thể theo sát phía sau.

Cả đám người nhanh chóng quay về chỗ đỗ xe.

Long Tam và Long Thất ngồi ở hàng ghế trên.

Lâm Kiều Hân ngồi ở hàng ghế sau. Trương Minh Vũ đang định lên xe lại bị Lý Phương Cầm lôi xềnh xệch ra ngoài!

“Mày đừng có ngồi dí sát vào con gái tao!”

Nói rồi bà ta xông vào ngồi ở ghế giữa.

Anh cũng chẳng thèm để bụng, lẳng lặng trèo lên xe ngồi.

Chiếc xe chậm rãi lăn bánh rời đi.

Suốt cả quãng đường, bầu không khí trong xe đều yên tĩnh lạ thường.

Trong lòng Lâm Kiều Hân đang ngổn ngang cảm xúc.

Tới tận bây giờ cô mới hiểu rõ được.

Ngay từ khi người của Thần Ẩn xuất hiện lần đầu tiên đã là vì cô.

Cô vô thức nhìn sang anh.

Sau khi trông thấy vẻ mặt lạnh tanh của anh, cô không khỏi cảm thấy áy náy.

Cho dù người của Thần Ẩn đến bắt ai thì chỉ cần anh nhiều lần liều mình cứu giúp đã nói rõ nhiều điều rồi còn gì?

Không ngờ cô vẫn đang nghĩ vẩn vơ về mấy chuyện này!

Cô thầm thấy vô cùng hối hận, cảm giác áy náy lại càng thêm mãnh liệt.

Chẳng bao lâu sau, chiếc xe đi vào địa phận thành phố Hoa Châu.

Đêm đã khuya, người đi đường thưa thớt hơn hẳn.

Xe chậm rãi đỗ lại trước cổng biệt thự nhà họ Lâm.

Tất cả đều xuống xe.

Thế nhưng Lý Phượng Cầm và Lâm Kiều Hân đều không đi vào mà đứng sững sờ nhìn căn biệt thự trước mặt.

Sau trận chiến vừa rồi, căn biệt thự đã bị phá thành một đống hỗn độn.

“Đúng là đen đủi! Rốt cuộc chuyện này là sao?”, bà ta giận dữ lẩm bẩm.

Trong đầu bà ta cho rằng tất cả đều là do Trương Minh Vũ gây nên!

“Mẹ!”

Lâm Kiều Hân cau mày, bực tức hét lên một câu.

Giọng nói lạnh lùng của Long Tam chợt vang lên: “Chúng tôi điều tra được lần này không chỉ có ba người kia chạy tới Hoa Châu. Hơn nữa hôm nay ba người kia đều đã chạy thoát, nơi này đã không còn an toàn nữa”.

Hả?

Trương Minh Vũ khẽ nhíu mày.

Anh cũng không ngờ hai người đàn ông vừa rồi cũng chạy thoát.

Thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy hợp lý, dù sao người ta còn biết bay cơ mà.

Lý Phượng Cầm lập tức gào ầm lên: “Cậu nói cái gì? Không lẽ bây giờ đến cả nhà chúng tôi cũng không về được nữa sao? Các người gây ra phiền phức thì tự đi mà giải quyết!”

Lòng anh càng thêm tức giận.

Long Tam thản nhiên đáp: “Người ta tới vì nhà họ Lâm của bà, không liên quan tới chúng tôi”.

“Nếu bà còn như vậy, chúng tôi sẽ không giúp nữa đâu”.

Dứt lời, khí thế lạnh lùng của anh ta lại nổi lên.

Áp lực vô hình khiến bà ta cảm thấy hít thở không thông!

Mặc dù bà ta đang cực kỳ giận dữ nhưng cũng không dám phản bác cái gì.

Lâm Kiều Hân lại hơi lo lắng.

Cô như thế nào cũng được, nhưng không thể để Lý Phượng Cầm bị liên luỵ theo…

Một lúc sau, cô sốt ruột hỏi anh: “Trương Minh Vũ, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?”

Nghe cô hỏi vậy, anh không khỏi giật mình.

Trầm ngâm hồi lâu, anh mới bình thản đáp: “Cách tốt nhất chính là cô đi theo tôi, còn… mẹ cô quay về nhà lớn của nhà họ Lâm đi”.

Đây là cách tốt nhất rồi.

“Cái gì?”

Anh vừa dứt lời, giọng nói chua loét của Lý Phượng Cầm liền vang lên: “Mày nghĩ hay lắm! Còn bảo con gái tao đi theo mày nữa! Mày tưởng chúng tao đều là lũ ngu dốt à?”

“Mẹ!”

Cô lại hét lên.

Trương Minh Vũ cũng đang rất bực bội. Anh thản nhiên lên tiếng: “Thế tuỳ các người. Chúng tôi về trước đây”.

Rõ ràng là anh có lòng tốt cứu người, cuối cùng mọi chuyện lại thành ra như vậy…

Lâm Kiều Hân hốt hoảng gọi với theo: “Trương Minh Vũ anh đừng đi mà!”

Anh nghe lời dừng bước, thế nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu.

Phản ứng vừa rồi của cô khiến anh rất thất vọng.

Giờ đây…

Cứu người còn phải chịu ấm ức.

Tại sao chứ?

Chương 250: Quen nhau từ nhỏ

Lý Phượng Cầm lo lắng nói: “Con gái, con ngăn nó lại làm gì? Bây giờ chúng ta thành ra thế này đều là tại nó hại đấy!”

Lâm Kiều Hân bực bội lên tiếng: “Mẹ có thể bớt nói vài câu không?”

“Bây giờ tất cả mọi người đều đang nghĩ cho sự an toàn của mẹ đấy!”

Bà ta sững sờ.

Trương Minh Vũ lại chẳng hề có phản ứng gì.

Một lúc sau, cô lại cất giọng nói: “Được rồi mẹ, ngày kia là mừng thọ của ông nội. Hay là… mẹ cứ về nhà chính trước giúp mọi người chuẩn bị mừng thọ đi”.

Nghe thấy thế, anh hơi nhíu mày.

Mừng thọ?

Không biết tại sao trong lòng anh cứ có một dự cảm chẳng lành.

Lý Phượng Cầm lo lắng nói: “Con không được đi theo nó…”

Thế nhưng bà ta chưa kịp nói hết câu đã bị Lâm Kiều Hân lạnh giọng chặn lại: “Mẹ!”

“Bao nhiêu năm rồi, mẹ không thể nghe lời con một lần sao?”

Cô bắt đầu quay trở về với bộ dạng lạnh lùng trước kia!

Tâm trí rối bời của cô cũng dần trở nên rõ ràng.

Ý chí cũng trở nên kiên định hơn!

Chưa tính tới những cái khác, chỉ với việc anh nhiều lần liều mạng cứu giúp, cô đã không có lý do gì để nghi ngờ anh nữa!

Lời nói của cô khiến Lý Phượng Cầm gần như hoá đá.

Mãi lâu sau, bà ta chỉ có thể thở dài một tiếng: “Được rồi, mẹ nghe con”.

Bà ta còn định nói thêm nhưng lại không chịu nổi ánh mắt cảnh cáo của Long Tam và Long Thất.

Trương Minh Vũ kinh ngạc nhìn cô, cũng không nói lời nào.

Trong lòng anh vẫn đang rất khó chịu.

“Thế lên xe đi”, anh lạnh nhạt nhắc nhở.

Ngay sau đó, anh dứt khoát quay người trèo lên xe.

Ánh mắt lạnh như băng của Lâm Kiều Hân xuất hiện một tia phức tạp.

Anh càng như vậy, cô càng cảm thấy áy náy.

Long Tam và Long Thất cũng lên xe.

Lý Phượng Cầm đang định leo lên lại bị cô ngăn cản.

Tiếp đó, cô vươn đôi chân dài lên trước ngồi vào vị trí bên cạnh anh.

Thấy thế, bà ta lại càng nổi giận đùng đùng.

Thế nhưng bà ta hiểu rõ tính cách của cô, biết nếu cô đã quyết tâm thì không thể thay đổi gì được.

Haiz.

Bà ta lặng lẽ thở dài thườn thườn rồi ngồi xuống ghế bên cạnh cô.

Chiếc xe nhanh chóng nổ máy rời đi.

Long Tam đưa Lý Phượng Cầm đến nhà chính của nhà họ Lâm.

Sau khi xuống xe, bà ta còn định dặn dò thêm vài câu. Nào ngờ, Long Tam không thèm cho bà ta cơ hội mà lái xe phi thẳng ra ngoài.

Cửa còn chưa đóng lại!

Bà ta nhìn theo hướng xe rời đi, căm hận nghiến răng nghiến lợi!

“Trương Minh Vũ, mày cứ chờ đấy!”

“Ngày tổ chức mừn thọ sẽ là ngày hai đứa phải ly hôn!”

Bà ta gằn giọng rít lên!

Bà ta tin rằng mọi nguy hiểm đều là do anh gây ra!

Đã không làm được trò trống gì còn dẫn tới bao nhiêu nguy hiểm như vậy!

Ai thèm vào loại con rể như thế này?

Uỳnh!

Lâm Kiều Hân đóng cửa xe lại, chậm rãi di chuyển chỗ ngồi.

Trương Minh Vũ vẫn còn đang phiền não, cũng chẳng muốn nhiều lời.

Long Tam vẫn tiếp tục lái xe.

Cô bắt đầu nổi lòng tò mò.

Cô rất muốn biết rốt cuộc trong khoảng thời gian này anh đã sống ở đâu.

Chẳng bao lâu sau, chiếc xe chậm rãi đỗ lại trước cổng một căn biệt thự.

Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân cùng bước xuống xe.

Thấy cảnh tượng trước mặt, cô không khỏi sửng sốt.

Đây không phải là công viên sao?

Cô liếc mắt nhìn quanh một vòng, phát hiện ngoại trừ căn biệt thự sang trọng trước mắt thì chẳng còn thứ gì khác.

Cô ngơ ngác hỏi: “Tối mịt thế này rồi… còn đi dạo công viên làm gì?”

Anh ngẩn người nhìn cô, khẽ đáp: “Không, chúng ta đang về nhà mà”.

Cô lại càng thấy mờ mịt: “Về nhà? Nhà đâu?”

Anh chỉ vào căn biệt thự phía trước rồi đáp: “Đây chứ đâu”.

Cô đưa mắt nhìn theo hướng anh chỉ, ánh mắt quét tới căn biệt thự nọ.

Ngay sau đó, cô giật mình kinh hãi.

“Căn biệt thự này sao?”, cô trợn mắt há hốc mồm thốt lên.

Anh gật đầu cười đáp: “Đúng rồi”.

Trước khi về đến nơi anh đã nghĩ ra cái cớ để qua mặt cô.

Lâm Kiều Hân mắt tròn mắt dẹt nhìn anh.

Anh cũng bật cười nói: “Căn biệt thự này không phải của tôi đâu, người khác cho tôi ở nhờ đấy”.

Bấy giờ, cô mới khẽ gật đầu.

Thế nhưng trong lòng cô vẫn chưa hết kinh ngạc!

Phải là người có địa vị như thế nào mới sở hữu được căn biệt thự sang trọng như vậy ở vị trí đắc địa thế này?

Cô không ngờ anh lại quen được người có máu mặt như vậy.

Cô còn đang mải suy nghĩ vẩn vơ thì Trương Minh Vũ đã cất bước đi vào.

Thấy vậy, cô đành phải ngoan ngoãn theo sau.

Bên trong căn biệt thự được đèn chiếu rọi. Hạ Hâm Điềm đang ngồi trên sofa sốt ruột chờ đợi.

Mặc dù đã có Long Tam và Long Thất nhưng cô ấy vẫn không nén nổi lo âu.

Tiếng đẩy cửa chợt vang lên.

Cô ấy lập tức mừng rỡ đứng bật dậy: “Thằng nhóc thối nhà em…”

Thế nhưng cô ấy chưa kịp nói hết câu đã trông thấy Lâm Kiều Hân đang đi theo sau anh.

Cô ấy không khỏi ngẩn người.

Lâm Kiều Hân cũng sửng sốt, ánh mắt tràn đầy mờ mịt!

Cô còn chưa kịp nghe rõ Hạ Hâm Điềm vừa nói gì!

Sao cô ấy lại ở đây?

Cô nhìn thoáng qua cô ấy rồi lại nhìn sang Trương Minh Vũ, trong lòng đột nhiên thấy buồn bực.

Anh cười nói: “Hai người cũng quen biết nhau cả rồi. Chị Điềm Điềm chính là chủ nhân của căn biệt thự này đấy”.

Nghe anh nói thế, hai cô gái đều ngơ ngác.

Hạ Hâm Điềm nhanh chóng phản ứng lại kịp, tỏ vẻ tức giận trừng mắt lườm anh.

Anh lúng túng nở nụ cười.

Chỉ có lý do này là hợp lý nhất…

Lâm Kiều Hân tò mò hỏi: “Chị Điềm Điềm, sao hai người lại… thân nhau vậy?”

Cô thực sự rất muốn biết tại sao anh lại được ở trong căn biệt thự này.

Hạ Hâm Điềm mỉm cười, hào phóng đáp: “Chắc em chưa biết nhỉ, bọn chị biết nhau từ bé rồi”.

Hả?

Trong mắt cô tràn đầy vẻ mơ màng!

Trương Minh Vũ tán thưởng nhìn sang, lý do này rất hợp lý!

Hạ Hâm Điềm nở nụ cười nói: “Đừng đứng nữa, mau ngồi đi”.

Bấy giờ cô mới vô thức ngồi xuống, trong lòng vẫn tràn đầy hoang mang.

Hạ Hâm Điềm bắt đầu giải thích cho cô nghe, nhưng chỉ nói là quen nhau từ lúc nhỏ chứ không nói là quan hệ sư tỷ sư đệ.

Lúc này cô mới dần hiểu ra.

Hai cô gái nhanh chóng nói chuyện thân thiết với nhau hơn.

Trương Minh Vũ cũng không muốn làm phiền đến họ, chỉ lặng lẽ ngồi ở bên cạnh.

Cơn giận đã nén từ lâu giờ mới có thể xả ra!

Rầm!

Tiếng va đập trầm đục vang lên trong phòng khách.

Hai cô gái đang mải mê trò chuyện tức thì im bặt, nhao nhao nhìn sang anh.

Hạ Hâm Điềm vô cùng đau lòng cho anh.

Còn Lâm Kiều Hân thì sợ ngây người!

Rầm rầm rầm!

Tiếng đấm đá lại không ngừng vang lên!

Sau mấy ngày kiên trì tập luyện, bây giờ anh đã có thể khiến người giả kia lắc lư mạnh hơn một chút!

Anh dồn sức đánh đấm để trút giận!

Thấy anh như vậy, cô thực sự rất hoảng sợ!

Thảo nào anh lại giỏi đánh đấm như vậy, luyện tới mức này…

Cô mím chặt môi, trong lòng dâng lên một cảm giác đau nhói.

Trương Minh Vũ… thay đổi quá nhiều.

Cảm xúc của cô dần trở nên phức tạp.

Lòng cô chua xót.

Ngay cả bản thân cô cũng không tài nào hiểu được tại sao mình lại cảm thấy như vậy.

Trương Minh Vũ hoàn toàn chìm đắm vào cảm giác sảng khoái ấy!

Cảm nhận được sự thay đổi của sức lực toàn thân!

Tiếng nói chuyện của hai cô gái đã không còn. Bọn họ đều đang nhìn chằm chằm vào từng động tác của anh.

Không biết qua bao lâu sau, anh thấy kiệt sức mới chậm rãi dừng lại.

Phù!

Anh thở hổn hển.

Vừa quay đầu lại đã va phải ánh mắt lo lắng của Lâm Kiều Hân.

Anh giật nảy mình.
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom