-
Chương 276-280
Chương 276: Tai họa của nhà họ Lâm!
Trương Minh Vũ lập tức trợn tròn mắt!
Họa lớn?
Nhanh như vậy sao?
Dù anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng sau khi nghe vẫn không khỏi khiếp sợ!
Ông cụ Lâm gật đầu nói: "Dù là kẻ nào trong ba kẻ kia thì hắn nhất định cũng sẽ nghĩ đủ mọi cách để ra tay với nhà họ Lâm!"
"Bây giờ các mối quan hệ của nhà họ Lâm không còn nữa, tài lực yếu kém, có thể qua được hôm nay không... đều dựa vào cháu!"
Ực!
Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt, đột nhiên cảm thấy trên vai mình gánh trọng trách lớn quá!
Chuyện... nghiêm trọng đến vậy sao?
Ông cụ Lâm nói tiếp: "Nếu qua được hôm nay, nhiệm vụ của cháu cũng coi như bắt đầu".
"Không qua được, nhiệm vụ của cháu cũng kết thúc".
Tim Trương Minh Vũ đập thình thịch.
Dự cảm xấu lập tức dâng lên!
Rốt cuộc là ai?
Ông cụ Lâm cười lắc đầu nói: "Sư phụ cháu tính toán kỹ lưỡng thật đấy, đã đến giờ phút này rồi mà vẫn còn tôi rèn tâm trí của cháu, nhất định không nói cho cháu..."
Tôi rèn?
Trương Minh Vũ trợn trừng mắt.
Sư phụ chẳng phải chẳng dạy anh cái gì sao? Tôi luyện làm quái gì chứ?
Trương Minh Vũ lập tức cảm thấy mơ hồ!
Vô số chuyện đan xen vào nhau, vô cùng hỗn loạn!
Haizz.
Ông cụ Lâm lại thở dài: "Ông cũng không thể giúp cháu được, những gì có thể nói đều nói hết với cháu rồi, nhà họ Lâm... phải dựa cả vào cháu".
"Ông cũng muốn xem xem mấy ngày nay cháu đã tích lũy được gì rồi".
Tích lũy?
Mình chẳng có cái quái gì mà!
Tiền thì có mỗi hai trăm triệu, nhưng... chẳng có tác dụng!
Ngoài kia ai chẳng có nhiều tiền hơn anh?
Áp lực như này, Trương Minh Vũ bắt đầu rối cả lên.
Ông cụ Lâm ngẩng đầu, nghiêm túc nói: "Cháu phải nhớ, nhiệm vụ hôm nay của cháu là bảo vệ nhà họ Lâm".
Trương Minh Vũ cố gắng bình tĩnh lại, nặng nề gật đầu.
Ông cụ Lâm cười nói: "Được rồi, cũng đến lúc bắt đầu rồi, chúng ta ra ngoài thôi".
Trương Minh Vũ đứng dậy, bước chân hơi loạng choạng.
"Để cháu đỡ ông".
Nói xong, liền tiến lên đỡ ông cụ Lâm.
Hai người đi ra khỏi căn biệt thự.
Trương Minh Vũ không nhịn được cảm thán, cả đời này ông cụ Lâm đã trải qua biết bao nhiêu chuyện vậy?
Nhưng bây giờ.... bóng lưng còng...
Haizz.
Trương Minh Vũ khẽ thở dài, trong lòng vô cùng hỗn loạn.
Hai người nhanh chóng đi ra khỏi căn biệt thự.
Ông cụ Lâm nói: "Hôm nay không chỉ là bài rèn luyện với cháu mà còn là cơ hội để người nhà họ Lâm hối cải".
"Mấy năm nay, người nhà họ Lâm đúng là chẳng ra làm sao cả".
"Cháu phải cho bọn họ thấy cháu làm được gì!"
Câu nói cuối cùng vô cùng khí thế.
Trương Minh Vũ lập tức cảm thấy kỳ lạ.
Đây là đang... đả kích người nhà họ Lâm sao?
Có điều nghĩ lại Trương Minh Vũ liền hiểu, bây giờ nhà họ Lâm tan đàn xẻ nghé.
Không đoàn kết lại sao có thể chống lại kẻ địch?
Phải giải quyết xong mâu thuẫn nội bộ mới có thể có sức chống lại kẻ thù.
Ánh mắt của Trương Minh Vũ dần lạnh.
Lần này anh sẽ không hạ thủ lưu tình!
Hai người nhanh chóng đi đến chỗ đám người phía trước, ánh mắt của mọi người cũng từ từ tập trung tại đây.
Đúng lúc này, Trương Minh Vũ chợt phát hiện ra bóng lưng còng bên cạnh đột nhiên duỗi thẳng người!
Vẻ già nua nháy mắt biến mất!
Khí chất cao quý bắt đầu tản ra...
Trương Minh Vũ kinh ngạc.
Đây... mới thật sự là ông cụ Lâm sao?
"Ông nội đến rồi!"
Lâm Diểu vui vừng hoan hô.
Ánh mắt của mọi người cũng dần hướng về phía ông cụ!
Khi nhìn thấy Trương Minh Vũ đang ở bên đỡ ông cụ, sắc mặt người nhà họ Lâm lập tức nổi giận!
Ở nơi thế này mà Trương Minh Vũ lại dám ló mặt ra giành đi chung với ông cụ?
Thích thể hiện thế sao?
Lâm Tuấn Minh híp mắt, lạnh lùng nói: "Trương Minh Vũ, cậu đi theo làm gì? Mau tránh sang một bên!"
Sự lạnh lẽo trong lòng Trương Minh Vũ dâng lên.
Nếu như là ngày thường, anh sẽ không quan tâm.
Nhưng hôm nay... thì khác.
Trương Minh Vũ lạnh lùng nói: "Tôi đi theo liên quan gì đến anh?"
Hả?
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều hít sâu một hơi lạnh!
Trương Minh Vũ... điên rồi à?
Người nhà họ Lâm tức giận nhìn, lửa giận trong mắt Lâm Tuấn Minh lóe lên!
Hà Gia Hoa đứng ra, cười nói: "Anh Tuấn Minh lâu rồi không về, bây giờ địa vị của anh ở nhà họ Lâm bị sao vậy?"
Trong lời nói đầy sự chế giễu!
Dịch Thanh Tùng cũng cười khẩy nói: "Không phải do địa vị của anh Tuấn Minh bị giảm sút mà do bây giờ Trương Minh Vũ giỏi rồi!"
"Bây giờ anh ta không coi người nhà họ Lâm ra gì nữa!"
Lâm Tuấn Minh nghe thấy vậy cơ thể lập tức run rẩy!
Bây giờ anh ta mất hết mặt mũi rồi!
Còn cả mặt mũi của nhà họ Lâm nữa!
Trương Minh Vũ lạnh lùng nhìn, khóe miệng nhếch lên, cười khẩy.
Trong buổi tiệc mừng thọ mà có thể nói vậy sao?
Trong lòng anh bắt đầu có dự cảm, anh thầm cười khẩy.
Mắt ông cụ Lâm lóe sáng, không nói gì.
Hôm nay, Trương Minh Vũ là nhân vật chính.
Lâm Tuấn Minh tức giận nói: "Làm càn!"
"Trương Minh Vũ, đây là tiệc mừng thọ của nhà họ Lâm chúng tôi! Người ngoài như cậu lấy quyền gì mà đứng ở đây?"
Mắt ông cụ Lâm lóe lên vẻ thất vọng.
Nơi đây đông người như vậy mà hành động như thế, làm mất hết mặt mũi nhà họ Lâm rồi!
Nhà họ Lâm cần phải được chỉnh đốn lại.
Trương Minh Vũ cười khẩy nói: "Hôm nay tôi chính là người nhà họ Lâm".
Lời này có ý gì?
Mọi người xung quanh lộ vẻ khó hiểu.
Bước chân Trương Minh Vũ chưa từng ngừng lại, anh đưa theo ông cụ Lâm từ từ ngồi vào ghế chủ nhà.
Lâm Tuấn Minh cuộn chặt nắm đấm! Lửa giận dâng lên!
Nhưng anh ta biết, còn nói nữa sẽ mất hết mặt mũi người họ Lâm!
Cuối cùng, Lâm Tuấn Minh chỉ có thể nhịn.
Lúc này Trương Minh Vũ đưa ông cụ Lâm đến vị trí chủ nhà.
Ông cụ Lâm ngồi xuống ghế Thái Sư.
Trương Minh Vũ quay người lại, sắc mặt lạnh lẽo.
Không ít người bắt đầu nhiệt tình chào hỏi, chúc mừng.
Ông cụ Lâm mỉm cười đáp lại.
Nơi đây lại trở nên náo nhiệt.
Nhưng trong lòng người nhà họ Lâm vẫn bừng bừng lửa giận.
Trong thời khắc quan trọng thế này, người đứng cạnh ông cụ Lâm lại là Trương Minh Vũ!
Lý Phượng Cầm cũng tức không chịu nổi.
Chỉ có mỗi Lâm Kiều Hân là trong mắt lóe lên sự nghi ngờ, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, nháy mắt đã đến chín giờ hai mươi lăm phút.
Buổi tiệc mừng thọ sắp bắt đầu rồi!
Tất cả khách khứa đều ngồi xuống giữa căn phòng.
Còn người nhà họ Lâm ngồi hai bên ông cụ Lâm.
Lâm Quốc Phong đứng dậy, bước ra khỏi đám đông.
Nơi đây bắt đầu trở nên yên tĩnh, ánh mắt của mọi người đổ dồn lên người ông ta.
Mọi người đều hiểu, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi.
Nhưng Trương Minh Vũ đang đứng ở vị trí chủ nhà!
Lâm Quốc Phong híp mắt, lạnh lùng nói: "Trương Minh Vũ, cậu xuống trước đi, tôi mới là người chủ trì buổi tiệc".
Mắt ông cụ Lâm lóe lên sự an ủi.
Dù thế nào, Lâm Quốc Phong vẫn khá là thông minh.
Trương Minh Vũ cười nhạt: "Bác Phong, bác đi nghỉ trước đi".
"Buổi tiệc hôm nay sẽ do cháu chủ trì".
Giọng điệu bình tĩnh, nhưng chắc như đinh đóng cột!
Chương 237: Trương Minh Vũ điên rồi?
Hít!
Vừa dứt lời, tiếng hít sâu lập tức vang lên!
Tất cả mọi người lập tức trợn tròn mắt, trong mắt tràn ngập sự kinh ngạc!
Trương Minh Vũ... nói gì vậy?
Anh chủ trì?
Người nhà họ Lâm trợn tròn mắt, người ngoài cũng trợn tròn mắt!
Trong những người này chỉ có số ít người biết thực lực của Trương Minh Vũ mà thôi, trong mắt những kẻ khác, Trương Minh Vũ vẫn là một tên phế vật!
Điên rồi?
Con ngươi Lâm Kiều Hân lóe lên vẻ không tin nổi.
Trương Minh Vũ... sao lại vậy chứ?
Biết hôm nay nhất định sẽ có người nhắm vào anh, nên... muốn chết chùm với nhau sao?
Nhưng Trương Minh Vũ không phải người như vậy...
Lâm Kiều Hân lập tức cảm thấy quá khó hiểu, không kìm được mà lo lắng!
Dù sao hôm nay cũng có nhiều người ngoài như vậy, một việc không tốt sẽ cực kỳ ảnh hưởng đến nhà họ Lâm.
Đám bà cả mặt mày tức giận!
Lâm Quốc Phong cũng sững sờ.
Một hồi sau, Lâm Quốc Phong mới nói: "Cậu... nói cái gì cơ?"
Trương Minh Vũ mặt không đổi sắc, lạnh lùng nói: "Cháu bảo, hôm nay do cháu chủ trì".
Giọng nói không lớn nhưng đủ để mọi người nghe rõ mồn một!
Mọi người đều biết, người có thể chủ trì buổi tiệc phải là người đức cao vọng trọng nhất chỉ dưới người được làm lễ mừng thọ!
Trương Minh Vũ... điên rồi sao?
Ực!
Tiếng nuốt nước bọt liên tiếp vang lên.
Một lúc, mọi người mới phản ứng lại, mắt ai cũng lóe lên vẻ chế giễu.
Bọn họ biết, Trương Minh Vũ nhất định chết rất thảm!
Sắc mặt Lâm Quốc Phong âm trầm, ông ta lạnh lùng nói: "Vớ vẩn! Hôm nay quan trọng như vậy, cậu mau đi xuống cho tôi!"
Cho dù tức giận nhưng Lâm Quốc Phong vẫn cố gắng khống chế cục diện.
Trương Minh Vũ cười nói: "Bác cả, bác ngồi xuống đi, hôm nay bác không chủ trì buổi tiệc mừng thọ này được đâu".
Anh đã nhận ra.
Dịch Thanh Tùng, Hà Gia Hoa, Triệu Khoát đến chắc chắn có vấn đề!
Lâm Tuấn Minh thực sự không nhịn được nữa, tức giận nói: "Vớ vẩn! Cậu là cái thá gì mà xứng để chủ trì nhà họ Lâm chúng tôi?"
"Mau cút xuống cho tôi! Đừng khiến nhà họ Lâm mất mặt nữa!"
Trương Minh Vũ cười nói: "Anh họ Lâm Tuấn Minh, hôm qua anh bị đánh chưa đủ sao?"
Hả?
Vừa dứt lời, mọi người lập tức trợn tròn mắt!
Trương Minh Vũ... đánh Lâm Tuấn Minh sao?
Đùa à?
Nhưng sắc mặt Lâm Tuấn Minh lại trầm xuống, đen như đít nồi vậy!
Trương Minh Vũ... muốn chết!
Phản ứng này khiến mọi người lập tức kinh ngạc!
Trương Minh Vũ thực sự đánh Lâm Tuấn Minh sao?
Một lúc sau Lâm Tuấn Minh mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Hôm qua tôi chỉ mới dùng một ngón tay thôi! Cậu thực sự nghĩ mình lợi hại đến vậy sao?"
"Có tin hôm nay tôi đánh cậu bò luôn không!"
Lâm Tuấn Minh vẫn cố cãi lại! Bảo vệ chút thể diện cuối cùng của mình!
Trương Minh Vũ cười nói: "Không tin".
Nhưng không hề vạch trần.
Dù sao cũng phải giữ lại chút thể diện, anh ta vẫn là người nhà họ Lâm mà.
Cơ thể Lâm Tuấn Minh run rẩy.
Nhưng cuối cùng vẫn không nói ra!
Anh ta biết anh ta đánh không lại!
Giọng nói chanh chua của bà hai vang lên: "Trương Minh Vũ! Cậu mau cút xuống cho tôi! đây là chỗ để cậu đứng chắc?"
Trương Minh Vũ lạnh lùng nhìn bà ta: "Bác câm miệng đi".
Tên này...
Bà hai lập tức câm họng!
Bà ta không ngờ Trương Minh Vũ thực sự dám nói như vậy với bà ta!
Lý Phượng Cầm muốn nói gì đó nhưng bị Lâm Kiều Hân ngăn lại.
Mặc dù Lâm Kiều Hân không biết Trương Minh Vũ định làm gì, nhưng cô vô cùng tin tưởng anh.
Cô biết Trương Minh Vũ làm như vậy chắc chắn có lý do.
Lý Phượng Cầm nghiến răng nghiến lợi, mắt tóe ra lửa!
Hôm nay mất hết cả mặt mũi rồi!
Tất cả mọi người nhà họ Lâm đều tức giận nhìn Trương Minh Vũ!
Nhưng họ chỉ trợn trừng mắt nhìn anh thôi, không đến mức quá đáng!
Người ngoài liên tục cười khẩy, bọn họ thực sự hiếu kỳ muốn biết Trương Minh Vũ rốt cuộc sẽ xử lý thế nào!
Khi người nhà họ Lâm không biết nên làm thế nào, giọng nói nặng nề của ông cụ Lâm vang lên: "Được rồi, bắt đầu đi".
Hả?
Vừa dứt lời, tất cả mọi người lập tức trợn tròn mắt!
Ánh mắt của người ngoài vô cùng hoang mang!
Ông cụ Lâm... đang ngầm đồng ý để Trương Minh Vũ có thể làm người chủ trì sao?
Còn chưa kịp nghĩ nhiều, giọng nói lạnh lùng của Trương Minh Vũ đã từ từ vang lên: "Buổi tiệc mừng thọ bắt đầu! Mời các vị tặng quà!"
Ha!
Vừa dứt lời, tiếng cười chế giễu vang lên!
Người nhà họ Lâm đen mặt.
Sao chẳng nói chẳng rằng gì mà đã tặng quà rồi?
Nhưng bọn họ không biết, Trương Minh Vũ không có tâm trạng để đi theo trình tự buổi tiệc nữa rồi!
Buổi tiệc mừng thọ không còn quan trọng nữa!
Người nhà họ Lâm cuộn chặt nắm đấm, hận chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Trương Minh Vũ!
Nhưng ông cụ Lâm vẫn không nói gì, bọn họ đương nhiên cũng hết cách!
Dù sao bây giờ buổi tiệc cũng bắt đầu rồi!
Một hồi sau, tiếng cười chế giễu của mọi người cũng ngớt dần.
Nhà họ Lâm đương nhiên đã trở thành trò cười!
Tuy nhiên đúng lúc này, một giọng nói dõng dạc vang lên: "Nhà họ Lý ở Hoa Châu, tặng ông cụ Lâm một cặp tượng phật bằng vàng!"
Vừa dứt lời, mọi người đều ngẩn người!
Thực sự vẫn có kể phối hợp với Trương Minh Vũ sao?
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy Lý Tuấn Nhất đang đưa theo quà mừng thọ bước lên.
Trương Minh Vũ mỉm cười.
Lý Tuấn Nhất, tốt lắm.
Trương Minh Vũ đặt quà trước mặt ông cụ Lâm, ông cụ mỉm cười gật đầu.
"Nhà họ Trịnh ở Hoa Châu, tặng một bức tượng Quan Âm bằng ngọc!"
Lại một giọng nói vang lên.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Nhìn qua mới phát hiện ra là Trịnh Quốc Nguyên!
Lâu rồi không gặp, anh cũng suýt quên người này!
Ông cụ Lâm ở mỉm cười gật đầu.
"Vương Tài ở Hoa Châu, tặng..."
"Nhà họ Đỗ ở Hoa Châu, tặng..."
"Nhà họ Trần ở Hoa Châu, tặng..."
....
Có người bắt đầu, một số kẻ trung lập cũng tặng quà theo.
Buổi tiệc cũng được tiếp tục tiến hành!
Mọi người ở sau lần lượt làm theo.
Ông cụ Lâm vẫn mỉm cười chào đón!
Không bao lâu sau, mọi người cũng đã tặng quà xong rồi.
Người nhà họ Lâm cũng thở phào nhẹ nhõm.
Dù thế nào đi chăng nữa, buổi tiệc mừng thọ cũng tiến hành tiếp được rồi, không ai mất mặt cả!
Ánh mắt khi nhìn Trương Minh Vũ của bọn họ vẫn tràn ngập lửa giận!
Trương Minh Vũ mỉm cười.
Trong đám người này còn có ba gia tộc chưa tặng quà!
Trương Minh Vũ và ông cụ Lâm nhìn nhau.
Ông cụ Lâm khẽ gật dầu.
Trương Minh Vũ cười khẩy nói: "Các gia tộc đều đã tặng quà rồi, nhưng còn thiếu ba gia tộc, ba gia tộc này không tặng quà, không biết đến nhà họ Lâm chúng tôi là có ý gì?"
Lời nói truyền đến tai mọi người!
Mọi người đều sững sờ.
Trố mắt nhìn nhau, khó có thể tin nổi.
Người nhà họ Lâm cũng sững sờ, bọn họ đột nhiên cảm thấy hình như Trương Minh Vũ trên sân khấu... thay đổi rồi!
Cụ thể ở đâu, bọn họ không nói rõ được!
Ánh mắt Lâm Quốc Phong và Lâm Quốc Long vẫn ác liệt như cũ!
Không tặng quà cũng chẳng sao cả!
Cần gì phải hỏi chứ?
Đây chẳng phải đang bôi nhọ nhà họ Lâm sao?
Nhưng Trương Minh Vũ không để ý, ánh mắt di chuyển, từ từ nhìn về phía ba người Dịch Thanh Tùng, Hà Gia Hoa và Triệu Khoát.
Trương Minh Vũ lạnh lùng nói: "Tôi hỏi mấy người đấy!"
Tư thế ngạo nghễ!
Chương 278: Mời cút khỏi đây!
Hít!
Tiếng hít sâu đột nhiên vang lên!
Ánh mắt của mọi người đều mơ hồi!
Quả nhiên là phế vật!
Sao có thể hỏi thứ này chứ?
Hơn nữa ai cho Trương Minh Vũ lá gan để dám chất vấn ba cậu ấm này chứ?
Bây giờ ba nhà này đều mạnh hơn nhà họ Lâm!
Một giây sau, ánh mắt khinh thường lại đổ dồn lên người Trương Minh Vũ!
Người nhà họ Lâm càng hận hơn!
Nhưng Trương Minh Vũ không thèm để ý, vẫn bình tĩnh nhìn ba người họ.
Hà Gia Hoa nói: "Trương Minh Vũ, anh đang muốn chia rẽ quan hệ giữa nhà họ Lâm và ba nhà chúng tôi hả?"
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều khiếp sợ!
Ai sáng suốt đương nhiên sẽ biết ba tên này đến chắc chắn không có ý đồ tốt, còn không chuẩn bị cả quà!
Hôm nay nhà họ Lâm sẽ chẳng đánh bại nổi nhà nào đâu!
Vậy mà tên Trương Minh Vũ này vẫn dám khiêu khích?
Người nhà họ Lâm cũng bối rối!
Cái tên Trương Minh Vũ này... đang tự đâm đầu vào chỗ chết sao!
Bây giờ nhà họ Lâm đã như vậy rồi mà vẫn gây thù hằn cho nhà họ Lâm sao?
Lâm Quốc Phong vội vàng nói: “Cậu Hà, ý của chúng tôi không phải vậy..."
Nhưng còn chưa nói xong, giọng nói lạnh lùng của Trương Minh Vũ lại vang lên: "Hà Gia Hoa, nói chuyện với tôi kiểu này, có vẻ như anh ăn đòn chưa đủ nhỉ?"
Một câu nói khiến giọng nói của Lâm Quốc Phong ngừng lại!
Nơi đây lặng yên như tờ!
Lâm Kiều Hân vô cùng bối rối! Con ngươi xinh đẹp tràn ngập sự mơ hồ.
Ực!
Tiếng nuốt nước bọt vang lên!
Tất cả mọi người nghe thấy vậy đều cảm thấy khó hiểu!
Hà Gia Hoa... cũng bị Trương Minh Vũ đánh sao?
Sao... có thể!
Sắc mặt Hà Gia Hoa trầm xuống, mắt lóe lên tia lạnh lẽo.
Nhưng hắn không phản bác nổi!
Hành động này dường như ngầm đồng ý với lời Trương Minh Vũ!
Hắn thực sự bị Trương Minh Vũ đánh!
Ực!
Tiếng nuốt nước bọt liên tiếp vang lên!
Thế giới này... điên cuồng quá!
Người nhà họ Lâm đều trợn tròn mắt!
Tên phế vật này... sao có thể?
Mặt Lâm Quốc Phong đỏ đến mang tai, cũng bị câu nói này làm cho sợ đến ngây người!
Dịch Thanh Tùng tức giận nói: "Trương Minh Vũ! Anh đang khiêu khích chúng tôi hả?"
Trương Minh Vũ cười nói: "Anh cũng cảm thấy mình ăn đòn chưa đủ hả?"
Câu nói giống y hệt ban nãy, khiến tiếng hít vào lại vang lên!
Dịch Thanh Tùng... cũng bị đánh!
"Anh..."
Dịch Thanh Tùng đột nhiên giận dữ, đập bàn đứng dậy!
"Thanh Tùng!"
Dịch Bác Văn khẽ quát.
Dịch Thanh Tùng hít sâu một hơi, cố gắng nén lửa giận trong lòng, cuối cùng vẫn từ từ ngồi xuống.
Phải lấy đại cuộc làm trọng!
Lâm Quốc Phong cuối cùng cũng phản ứng lại, ông ta tức giận quát lớn: "Trương Minh Vũ, cậu im miệng cho tôi!"
Đây rõ ràng là đang gây thù chuốc oán cho nhà họ Lâm!
Cho dù ba nhà họ không có ý tốt thì ít nhất cũng không có lý do gì để loại trừ nhà họ Lâm!
Nhưng Trương Minh Vũ nói như vậy thì chẳng phải cho họ lý do rồi sao?
Người nhà họ Lâm đột nhiên hiểu ra, nhìn Trương Minh Vũ bằng ánh mắt đầy giận dữ!
Dịch Bác Văn lạnh lùng nói: "Khẩu khí nhà họ Lâm đúng là lớn nhỉ? Mở mồm mở miệng là muốn đánh chúng tôi, người của chúng tôi... dễ bị bắt nạt như vậy sao?"
Vừa dứt lời, người nhà họ Lâm bắt đầu lo lắng!
Quả nhiên!
Gây thù rồi!
Trương Minh Vũ cười nói: "Người khác thì tôi không biết, chứ nhà họ Dịch... cũng dễ bắt nạt mà, đúng chứ?"
Sau khi nói xong, mắt anh lóe sáng.
Ý anh nói hiển nhiên là chuyện Marmart.
Bây giờ nó sắp loại bỏ nhà họ Dịch rồi, nhưng đến giờ nhà họ Dịch vẫn chưa có phản ứng gì!
"Cậu..."
Dịch Bác Văn lập tức nổi giận!
Lâm Quốc Long tức giận nói: "Trương Minh Vũ! Cậu nói đủ chưa? Cậu muốn chết cũng đừng làm liên lụy đến nhà họ Lâm chúng tôi chứ!"
Vừa dứt lời, ông cụ Lâm lập tức nhíu mày.
Lời nói này khiến khí thế của nhà họ Lâm tụt đến mức âm vô cực.
Lâm Quốc Long sợ rồi!
Lâm Quốc Phong nhíu mày, nhưng không biết phải làm thế nào.
Trương Minh Vũ hung hăn trợn trừng mắt, cười khẩy nói: "Chỉ là một nhà họ Dịch nhỏ bé, nhà họ Lâm chúng tôi chẳng thèm quan tâm”.
Nói xong, mặt anh vô cùng kiêu ngạo!
Nhất định phải lấy lại được khí thế của nhà họ Lâm.
Nhưng vừa dứt lời, nơi đây lập tức vang lên tiếng cười!
Trong mắt tất cả mọi người đều lóe lên sự chế giễu!
Trương Minh Vũ đúng là điên rồi!
Lời này sao có thể nói ra chứ?
Lâm Quốc Long tức đến mức run rẩy: "Trương Minh Vũ! Mẹ nó cậu im mồm cho tôi!"
Bà cả cũng lạnh lùng hừ một tiếng: "Trương Minh Vũ! Cậu là cái thá gì! Ở nhà họ Lâm chúng tôi, không đến lượt cậu làm chủ!"
Bà hai tức giận mắng: "Mất hết cả thể diện rồi! Trương Minh Vũ cậu còn cần thể diện không thế! Đừng gây phiền phức cho chúng tôi chứ!"
Lý Phượng Cầm nổi điên, chanh chua nói: "Trương... hừm hừm hừm...”
Còn chưa kịp nói được mấy chứ đã bị Lâm Kiều Hân đứng bên bụm miệng.
Lâm Kiều Hân cũng không biết tại sao.
Cũng chẳng hiểu hành vi của Trương Minh Vũ, nhưng vẫn bất giác bảo vệ cho anh!
Nháy mắt, Trương Minh Vũ đã trở thành đối tượng bị công kích của mọi người!
Nhưng Trương Minh Vũ vẫn mặt không đổi sắc, lạnh lùng nhìn.
Lâm Tuấn Minh cũng tức giận hét lên: "Trương Minh Vũ, cậu mà còn gây phiền phức cho nhà họ Lâm chúng tôi nữa thì tôi sẽ giết cậu!"
Tức chết mất!
Ánh mắt của Trương Minh Vũ lạnh đến thấu xương, không hề gợn sóng.
Bây giờ quan trọng nhất là kẻ địch bên ngoài!
Còn về nhà họ Lâm, chờ tí nữa vả mặt cũng được!
Dịch Bác Văn và Hà Gia Hoa lạnh lùng, lửa giận trong mắt bùng lên!
Chỉ có Triệu Khoát vẫn ngồi bên, mỉm cười thích ý.
Không hề nói gì!
Nhưng người nhà họ Lâm bắt đầu lo lắng rồi.
Nhà họ Lâm vốn đã lụi tàn đến mức này rồi!
Giờ Trương Minh Vũ còn gây thù với ba gia tộc!
Đúng là họa vô đơn chí mà!
Nghĩ đến đây, người nhà họ Lâm càng giận dữ hơn!
Trương Minh Vũ không thèm nghe, nói nhỏ: "Tôi hỏi mấy người đấy!"
“Ba nhà các người không đến chúc thọ thì đến để làm gì?"
Hít!
Tiếng hít sâu lại vang lên!
Tất cả mọi người mơ màng nhìn Trương Minh Vũ!
Lúc trước biết Trương Minh Vũ là phế vật, nhưng bây giờ nhìn lại... có vẻ như anh còn là thằng ngu!
Người nhà họ Lâm tức đến mức không thở nổi rồi!
Họ chỉ muốn xé xác Trương Minh Vũ ra thôi!
Vẻ mặt của Dịch Bác Văn và Hà Gia Hoa càng âm trầm hơn!
Bọn họ đến đương nhiên có mục đích riêng, chỉ là bây giờ thời cơ chưa đến!
Nhưng Trương Minh Vũ lại đứng đây ép họ!
Hai người do dự một hồi, không biết nên nói gì.
Tuy nhiên đúng lúc này, Triệu Khoát mỉm cười đứng dậy nói: “Chúng tôi đến đương nhiên là để chúc thọ rồi".
Trương Minh Vũ nhướng mày hỏi: "Vậy sao không tiến lên chúc thọ! Tại sao không dâng quà mừng thọ?"
Triệu Khoát khách khí cười nói: “Nhà họ Lâm là chủ nhà, hỏi khách quà cáp như vậy... liệu có ổn không?"
Người nhà họ Lâm rối rít cúi đầu!
Mắc cỡ chết mất!
Hôm nay, mặt mũi nhà họ Lâm sẽ mất hết!
Trương Minh Vũ cười nói: "Thân là khách nhưng mưu đồ gây rối, liệu có ổn không?"
Hở?
Nói gì vậy?
Mọi người đều sững sờ?
Triệu Khoát nhíu mày.
Kế hoạch là tuyệt mật, chẳng nhẽ bị lộ rồi sao?
Không thể nào!
Trương Minh Vũ cười khẩy, nói: "Tôi cho mấy người một cơ hội cuối cùng, nếu đến chúc thọ thì tiến lên tặng quà, nếu không, mời cút ra ngoài!"
Giọng điệu chắc như đinh đóng cột!
Hít!
Mọi người hít sâu một hơi lạnh, bọn họ sắp hít hỏng cả phổi rồi!
Nhưng... thực sự kinh khủng quá!
Trương Minh Vũ điên rồi!
Đúng là điên rồi!
Người nhà họ Lâm trợn trừng mắt, tức không chịu nổi!
Muốn nói nhưng không biết nói gì!
Triệu Khoát híp mắt, không thay đổi kế hoạch được!
Nếu như vậy thì tặng!
Triệu Khoát cười khẩy, cân nhắc nói: "Nếu nhà họ Lâm muốn nhận quà thì mang lên đi!"
Vừa dứt lời, cửa đột nhiên có mấy người!
Trên vai họ là một chiếc chuông đồng lớn!
Con ngươi mọi người co rút!
Định rủa người ta chết sao?
*Từ tặng chuông đồng âm với từ đưa đi mai táng, trong văn hóa Trung Quốc tặng chuông là điều tối kị.
Đùng!
Chiếc chuông lớn được đặt xuống, tạo ra tiếng động chói tai!
Tất cả mọi người lập tức hoàn hồn!
Mắt bọn họ vẫn lóe lên sự sợ hãi!
Triệu Khoát cười khẩy quát: "Nhà họ Lâm thực sự ăn hiếp người quá đáng! Trương Minh Vũ đây là do anh tự chuốc lấy!"
Vừa dứt lời, người nhà họ Lâm lập tức sững sờ!
Một giây sau, Lâm Tuấn Minh tức giận nói: "Trương Minh Vũ! Mẹ kiếp là tại cậu ấy! Cậu muốn hại chết nhà họ Lâm sao? Mau quỳ xuống tạ tội trước anh Triệu!"
"Cậu đúng là thằng phế vật!"
Anh ta hét khàn cả giọng!
Ánh mắt phẫn nộ của mọi người đổ dồn lên người Trương Minh Vũ!
Trương Minh Vũ thở dài, nghi ngờ hoi: "Lâm Tuấn Minh, anh có não không vậy?"
Hả?
Lâm Tuấn Minh sững sờ.
Trương Minh Vũ... dám nói vậy với anh ta sao?
Đám Lâm Quốc Phong hung ác nhìn Trương Minh Vũ!
Trương Minh Vũ nói tiếp: "Tôi vừa chọc giận bọn họ, bọn họ đã đem chuông đến rồi?"
Lời này... có ý gì?
Mắt Lâm Kiều Hân lóe sáng!
Nhà họ Triệu đã có chuẩn bị từ trước!
Trương Minh Vũ biết trước rồi!
Chuyện này...
Một hồi sau, người nhà họ Lâm mới phản ứng lại.
Tất cả mọi người đều tức giận nhìn Trương Minh Vũ, hoàn toàn không có tâm tư nghĩ chuyện kia!
Hà Gia Hoa cười khẩy nói: "Trương Minh Vũ, anh nói cái gì vậy! Nếu không phải tại anh, tí nữa chúng tôi mới phá đám cơ, dù sao anh vẫn là người hại nhà họ Lâm thôi!"
“Ha ha ha!"
Dịch Thanh Tùng cùng Triệu Khoát ào ào đứng dậy, trên mặt đầy vẻ miệt thị!
Người nhà họ Lâm cũng bối rối!
Đây... là tình huống gì thế này?
Trương Minh Vũ cười khẩy, đi thẳng qua đó.
Tiếng cười của Hà Gia Hoa hơi ngừng lại, hắn lạnh lùng quát: "Anh... anh làm gì thế?"
Trương Minh Vũ cười toét miệng: "Tôi thấy anh không thoải mái lắm nên muốn bàn chuyện đời với anh thôi".
Dịch Thanh Tùng và Triệu Khoát co giật!
Hà Gia Hoa bất giác lùi về sau hai bước!
Khí thế ban nãy nháy mắt biến mất!
Hắn thực sự sợ Trương Minh Vũ!
Triệu Khoát cuộn chặt nắm đấm, lạnh lùng nói: "Trương Minh Vũ! Ba nhà bọn tao đã sớm thiết kế thiên la địa võng rồi!"
"Chỉ cần một cuộc điện thoại của tao, cổ phiếu của tập đoàn Lâm Thị của mấy người sẽ tụt dốc không phanh!"
"Bây giờ mày còn dám kiêu ngạo nữa không?"
Vừa dứt lời, Dịch Thanh Tùng và Hà Gia Hoa dường như lấy lại khí thế!
Người nhà họ Lâm sững sờ.
Ánh mắt của ai cũng lộ vẻ tuyệt vọng.
Nhà họ Lâm vốn đang xuống dốc, chỉ cần một đại gia bỏ tiền làm nhũng nhiễu thị trường chứng khoán, nhà họ Lâm sẽ sụp đổ!
Chứ đừng nói đến ba đại gia tộc này!
Trương Minh Vũ cười toét miệng nói: "Tôi không ra tay, mấy người sẽ không gọi điện chắc?"
Vừa dứt lời, mọi người lập tức ngạc nhiên!
Một giây sau, chân Trương Minh Vũ đột dùng dồn lực, anh phóng thẳng đến chỗ Hà Gia Hoa!
Tóc gáy trên người Hà Gia Hoa dựng lên!
Vừa định quay người bỏ chạy, một cánh tay đã đặt lên vai hắn!
Hà Gia Hoa khiếp sợ quay đầu, vừa hay đối mặt với nụ cười của Trương Minh Vũ!
Xong đời rồi!
Hà Gia Hoa lập tức tuyệt vọng!
Một giây sau, tiếng kêu đau đớn vang lên!
Cả người Hà Gia Hoa lập tức tiếp xúc với mặt đất!
Tất cả mọi người đều sững sờ!
Trương Minh Vũ không hề do dự, tóm lấy chân Hà Gia Hoa, dồn toàn lực!
Anh hất cả người Hà Gia Hoa lên!
Sau đó đập xuống bên cạnh Dịch Thanh Tùng và Triệu Khoát!
Bốp!
Tiếng động nặng nề vang lên! Xen lẫn tiếng kêu đau đớn của ba người!
Mọi người nhìn lại mới phát hiện ra cả ba tên này đã ngã xuống đất!
Bọn chúng đau đớn giãy dụa cơ thể!
Hít!
Tiếng hít sâu vang lên!
Không hít được nữa, cũng phải hít!
Ánh mắt của người nhà họ Lâm vô cùng phức tạp!
Cũng không biết bây giờ có nên ngăn anh lại không?
Ngăn lại cũng chẳng có tác dụng gì!
Quan trọng là... đó còn là tên phế vật Trương Minh Vũ sao?
Trương Minh Vũ xoa tay, cười nói: "Đây là nhà họ Lâm, mấy người đừng có kiêu ngạo như vậy".
Ba người đau đớn giãy dụa.
Lửa giận trong mắt họ như sắp bắn ra ngoài!
Một lúc sau, Triệu Khoát nghiến răng nghiến lợi nói: "Trương Minh Vũ, tao biết mày giỏi võ!"
"Nhưng thế thì làm được gì chứ? Mày có giỏi võ đến mấy cũng cứu được tập đoàn Lâm Thị chắc?"
"Ba nhà bọn tao tung ra hai tỉ!”
"Không làm gì cả, chỉ dể hủy diệt tập đoàn Lâm Thị!"
"Mày giỏi võ... thì đáng mấy đồng chứ?"
Nói xong, Triệu Khoát liền nở nụ cười thâm độc!
Mắt người nhà họ Lâm cũng lóe lên vẻ tuyệt vọng!
Hai tỉ!
Nhà họ Lâm... lấy gì để chống cự đây?
Lâm Quốc Phong Lâm Quốc Long và mọi người trợn tròn mắt!
Lâm Kiều Hân chỉ khẽ mím môi.
Cố gắng lâu như vậy cuối cùng vẫn không kịp!
Trương Minh Vũ chẳng thèm để ý, cười ha ha: "Mấy người hủy diệt tập đoàn Lâm Thị thì làm được gì? Hủy diệt được nhà họ Lâm chắc?"
Nhưng trong lòng, anh vẫn cảm thấy bất lực.
Anh hoàn toàn không biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì, cũng không biết chuyện gì mới là mở đầu của nhiệm vụ!
Triệu Khoát cười khẩy: "Bọn tao không hủy diệt nhà họ Lâm, chỉ hủy diệt tập đoàn Lâm Thị!"
"Không có tập đoàn Lâm Thị, nhà họ Lâm... chỉ là một bầy kiến hôi mà thôi!"
"Bây giờ tôi cho nhà họ Lâm mấy người một cơ hội, chỉ cần nhường đại viện nhà họ Lâm cho bọn tôi, bọn tôi có thể cho mấy người một cơ hội sống".
Hở?
Mọi người đều sững sờ!
Sao lại là đại viện nhà họ Lâm?
Đại viện này... thì có gì đáng tiền chứ?
Đám Lâm Quốc Phong khó hiểu.
Nhưng đây là cơ hội duy nhất để tập đoàn Lâm Thị có thể sống!
Nhưng mặt mũi của nhà họ Lâm...
Tuy nhiên chưa kịp nghĩ nhiều, một giọng nói già nua vang lên: "Có chết cũng không đường nhường đại viện của nhà họ Lâm".
Giọng nói bình tĩnh nhưng vô cùng kiên quyết!
Đại viện nhà họ Lâm?
Ai cũng sững sờ, chuyện này thì liên quan gì đến đại viện này chứ?
Triệu Khoát cười khẩy nói: "Cho dù mấy người không chịu, đợi đến khi tập đoàn Lâm Thị bị hủy diệt rồi, chẳng nhẽ mấy người còn có thể sống tiếp ở đây chắc?"
"Tôi bảo đảm, cả Hoa Châu này sẽ không có doanh nghiệp nào chịu nhận mấy người đâu!"
Tim người nhà họ Lâm bắt đầu co giật!
Giết người, tuyệt đường sống!
Thậm chí còn không để lại cho họ cơ hội để sống!
Ông cụ Lâm không nói gì nữa.
Mắt nhắm lại.
Trong lòng ông cụ, bây giờ chỉ có thể dựa vào Trương Minh Vũ!
Triệu Khoát cười khẩy nói: "Tôi không vội, có thể cho mấy người mười phút để suy xét".
"Hoặc là... trong mười phút này, gom được khoản đầu tư trị giá hai tỉ!"
Nói xong, hắn há miệng cười lớn!
Chương 280: Trương Minh Vũ... thật quá đỉnh!
Trương Minh Vũ chau mày: "Hử?"
Triệu Khoát cả kinh, vội vã thu lại nụ cười.
Xung quanh có không ít người thấy thế đều cười lên trào phúng.
Đường đường là cậu ấm nhà họ Triệu mà lại sợ hãi trước một ánh mắt của gã Trương Minh Vũ vô dụng này.
Tuy Triệu Khoát cũng cảm thấy như vậy thật mất mặt nhưng lại chẳng còn cách nào khác.
Nhiệm vụ lúc này chính là lấy được đại viện nhà họ Lâm.
Người nhà họ Lâm đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Nỗ lực bao lâu nay mà đến cả một trăm triệu cũng không có!
Vậy thì sao có thể huy động hai tỷ chỉ trong mười phút ngắn ngủi?
Đây quả là chuyện không tưởng.
Đám Lâm Quốc Phong đều đã vô cùng tuyệt vọng, vẻ kênh kiệu cao ngạo đã biến mất sạch.
Thậm chí viền mắt Lâm Kiều Hân đã ươn ướt.
Cô cố gắng phát triển Tuyền Ảnh là vì điều gì chứ?
Nhưng giờ đây...
Tất cả mọi người nhà họ Lâm đều cúi đầu, cảm thấy thật vô vọng.
Ngay cả đám đông vây quanh đó cũng đã có không ít người đang âm thầm đắc ý.
Nói sao đi nữa, lúc này nhà họ Lâm đã không còn cơ hội thay đổi cục diện nữa rồi.
Hai tỷ, đây đúng là một con số khổng lồ.
Ngay vào lúc này, một giọng nói kiên định vang lên: "Nhà họ Lý đồng ý đầu tư một trăm triệu".
Lời này vừa được thốt ra, tất cả đều ngây người.
Đám đông quay sang phía phát ra âm thanh, phát hiện người vừa lên tiếng chính là Lý Tuấn Nhất.
Chuyện này...
Tất cả đều choáng váng.
Trong tình thế này mà vẫn dám đứng ra đầu tư cho nhà họ Lâm?
Làm vậy chẳng phải là muốn đối đầu với ba gia tộc lớn hay sao?
Người nhà họ Lâm đã mừng rỡ hân hoan, nhưng ngay sau đó, niềm vui lại xẹp xuống.
Một trăm triệu, vẫn còn thiếu nhiều lắm.
Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, lòng muốn bật khóc nhưng vẫn phải cố nén chặt lại.
Lúc này... đã không còn cách nào giải quyết.
Triệu Khoát lại cười lạnh một tiếng: "Nhà họ Lý à, được lắm, tôi nhớ mặt các người rồi".
Vừa nghe nói thế, ngay cả mấy người có mối quan hệ khá tốt với nhà họ Lâm cũng vội vàng gạt bỏ ý định trợ giúp sang một bên.
Vì nhà họ Lâm mà chôn vùi tương lai của mình, thật sự không đáng...
Trương Minh Vũ lại nở một nụ cười vui vẻ, nói: "Cảm ơn nhiều".
Lý Tuấn Nhất trịnh trọng gật đầu.
Đối với hắn, đây là một sự lựa chọn.
Nhưng hắn biết, khả năng lựa chọn này đúng đắn là gần như bằng không.
Dịch Thanh Tùng cũng cười lạnh, nói: "Chỉ tiếc... cũng chẳng có tác dụng gì, chịu chết một cách vô ích thôi".
Trương Minh Vũ cười nói: "Nhà họ Dịch các người đã sắp chết đến nơi mà còn tâm tư tham dự việc này?"
“Lần này nhà họ Dịch các người mang theo bao nhiêu tiền?"
Nói xong, ánh mắt anh còn lóe lên một ánh nhìn đầy giễu cợt.
Dịch Thanh Tùng lập tức âm trầm nhìn anh, sắc mặt nặng như đeo đá.
Lát sau, hắn ta mới lạnh lùng quát to: "Dù nhà họ Dịch chúng tôi chỉ đầu tư một đồng, hôm nay tập đoàn Lâm Thị cũng chết chắc rồi".
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nhạt: "Chuyện này thì chưa chắc đâu".
"Ha ha ha!"
Dịch Thanh Tùng điên cuồng cười lớn, giễu cợt bảo: "Được, vậy xem xem trong vòng mười phút, anh tìm đâu ra hai tỷ... À không, một tỷ chín trăm triệu đầu tư nào!"
Hà Gia Hoa và Triệu Khoát cũng lạnh lùng cười khẩy.
Xung quanh đã có khá nhiều người nhìn về phía Trương Minh Vũ, ánh mắt châm chọc chế nhạo.
Đã chết đến nơi còn cứng mỏ vờ vịt!
Trương Minh Vũ cười nói: "Một tỷ chín trăm triệu, khó lắm sao?"
Chuyện này anh không hề lo lắng.
Điều làm anh lo nhất là kẻ đang điều khiển hết thảy mọi việc ở đây!
Nhưng anh vừa thốt ra những lời đó, tiếng cười chế giễu quanh đó càng thêm rõ ràng.
Người nhà họ Lâm cũng vô cùng tức giận.
Việc đã đến nước này, Trương Minh Vũ còn cố tình nói mấy lời vô tích sự!
Thật khiến nhà họ Lâm mất sạch thể diện.
Đám Lâm Quốc Phong siết chặt nắm tay, Lâm Tuấn Minh đã giận đến run cả người.
Lâm Diểu bật khóc.
Những người còn lại đều đã tuyệt vọng rồi.
Chỉ có Lâm Kiều Hân là khác, ánh mắt cô đã lóe lên một tia sáng khác thường.
Cô biết, Trương Minh Vũ không phải loại người thích nói mạnh miệng!
Nhưng... việc này sao có thể nhỉ?
Ngay tại thời khắc này, một giọng nói trầm thấp nặng nề vang lên: "Tập đoàn Đại Phú đầu tư một tỷ".
Hả?
Người kia vừa dứt lời, tất cả đều ngơ ngác.
Tập đoàn Đại Phú? Trần Đại Phú?
Mọi người đều kinh ngạc sững sờ.
Khi mọi người quay sang phía phát ra âm thanh vừa rồi, đúng lúc nhìn thấy Trần Đại Phú cùng đám vệ sĩ vây xung quanh đang đi tới.
Nụ cười trên môi Trương Minh Vũ càng thêm rõ nét.
Quả nhiên!
Việc này hoàn toàn không cần anh phải tự mình ra tay.
Đám người bên phíaTriệu Khoát đã choáng váng ngơ ngác.
Người nhà họ Lâm thì lại hoang mang mờ mịt.
Trần Đại Phú... đầu tư cho nhà họ Lâm?
Việc này... sao có thể chứ?
Ánh sáng trong mắt Lâm Kiều Hân bừng lên rạng rỡ.
Nhất định là do Trương Minh Vũ rồi!
Giây lát sau, Trần Đại Phú đã đi tới chỗ Trương Minh Vũ, cười ha hả và nói: "Cậu Minh Vũ..."
Trương Minh Vũ vội nháy mắt với ông ta một cái theo bản năng.
Trần Đại Phú lập tức đổi giọng: "A... Người anh em Trương Minh Vũ à, tôi tới đúng lúc chứ?"
Ông ta vừa nói thế, mọi người lập tức hoảng sợ ra mặt.
Trần Đại Phú... tới đây là vì Trương Minh Vũ?
Đám người nhà họ Lâm đã hoàn toàn choáng váng.
Việc này... sao có thể nhỉ?
Đáy mắt Lâm Diểu cũng lóe sáng từng hồi.
Trương Minh Vũ quả đã không làm cô ta thất vọng!
Lát sau, Triệu Khoát lạnh giọng lên tiếng: "Hừ! Dù có thêm một tỷ thì vẫn còn thiếu chín trăm triệu nữa kìa!"
Hầu như toàn bộ những gia tộc giàu có của Hoa Châu đều đã có mặt ở đây, nếu có thể đầu tư thì đã sớm đầu tư rồi.
Nỗi kích động trong lòng người nhà họ Lâm lại chậm rãi xẹp xuống.
Chín trăm triệu, vẫn là một con số quá lớn.
Lâm Kiều Hân lại một lần nữa khẩn trương.
Giây lát sau, một giọng nói dễ nghe vang lên: "Chín trăm triệu còn lại, để chúng tôi đầu tư nốt đi".
Ực!
Khắp nơi vang lên tiếng nuốt nước miếng.
Tất cả ngơ ngác quay đầu nhìn.
Bấy giờ mọi người mới phát hiện, người vừa lên tiếng chính là Hàn Thất Thất, cô ta đang từ cửa bước vào.
Sau lưng cô ta còn có cả Hàn Thiên Hoa.
Cả anh Hoa cũng tới rồi!
Đám đông đã hoàn toàn hóa đá.
Tất cả đều há hốc miệng, nhưng lại không nói được một lời, mắt trợn to, tròng mắt như sắp rơi ra ngoài.
Lâm Kiều Hân cũng kinh ngạc vô cùng.
Ngay sau đó, Hàn Thất Thất đã sôi nổi chạy tới chỗ Trương Minh Vũ, kiêu căng hỏi: "Thế nào? Nghĩa khí không?"
Nói xong, cô ta còn vỗ vai Trương Minh Vũ một cái.
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, cười nói: "Nghĩa khí lắm".
Hành vi này...
Hàn Thiên Hoa cũng lên tiếng: "Chú không tới muộn quá chứ?"
Trương Minh Vũ khách khí cười nói: "Đương nhiên không ạ".
Mấy câu đối thoại bình thường như thế lại làm cho cả đám người kinh ngạc đến rớt cằm.
Trần Đại Phú bất mãn nói: "Tôi đây là anh em, ông lại xưng là chú? Ông cố tình muốn đè lên đầu tôi đúng không?"
Hàn Thiên Hoa xoa tay, bất đắc dĩ nói: "Thì đâu còn cách nào nữa, cậu ấy với con gái tôi là chỗ bạn bè mà".
Trần Đại Phú á khẩu, không nói tiếp được.
Nhưng những người đứng quanh đó đã hoàn toàn choáng váng.
Đám Triệu Khoát đã ngây dại cả người.
Lát sau, người nhà họ Lâm mới kích động hẳn lên.
Hai tỷ... đã gom đủ rồi?
Đơn giản mấy câu đã gom đủ rồi?
Quan trọng nhất là... đều do Trương Minh Vũ gom?
Đám Lâm Quốc Phong hoang mang mờ mịt nhìn Trương Minh Vũ.
Lâm Diểu thì lại sáng rực mắt lên.
Lâm Kiều Hân siết chặt hai tay.
Trương Minh Vũ... đã khiến bọn họ quá bất ngờ!
Nhưng Trương Minh Vũ không hề vui mừng hào hứng gì, anh biết, sau lưng đám Triệu Khoát chắc chắn còn có một bàn tay ác độc giật dây điều khiển.
Nếu hôm nay là thời điểm nhiệm vụ bắt đầu, tất nhiên kẻ kia cũng sẽ xuất hiện.
Chỉ dựa vào đám Triệu Khoát thì còn không đủ sức làm gì được anh.
Lòng Trương Minh Vũ càng lúc càng khẩn trương.
Rốt cuộc là kẻ nào?
Ngay lúc này, một tiếng thắng xe chói tai vang lên đột ngột.
Ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước miếng.
Anh lờ mờ đoán được... kẻ giật dây sau lưng kia tới rồi!
Trương Minh Vũ lập tức trợn tròn mắt!
Họa lớn?
Nhanh như vậy sao?
Dù anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng sau khi nghe vẫn không khỏi khiếp sợ!
Ông cụ Lâm gật đầu nói: "Dù là kẻ nào trong ba kẻ kia thì hắn nhất định cũng sẽ nghĩ đủ mọi cách để ra tay với nhà họ Lâm!"
"Bây giờ các mối quan hệ của nhà họ Lâm không còn nữa, tài lực yếu kém, có thể qua được hôm nay không... đều dựa vào cháu!"
Ực!
Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt, đột nhiên cảm thấy trên vai mình gánh trọng trách lớn quá!
Chuyện... nghiêm trọng đến vậy sao?
Ông cụ Lâm nói tiếp: "Nếu qua được hôm nay, nhiệm vụ của cháu cũng coi như bắt đầu".
"Không qua được, nhiệm vụ của cháu cũng kết thúc".
Tim Trương Minh Vũ đập thình thịch.
Dự cảm xấu lập tức dâng lên!
Rốt cuộc là ai?
Ông cụ Lâm cười lắc đầu nói: "Sư phụ cháu tính toán kỹ lưỡng thật đấy, đã đến giờ phút này rồi mà vẫn còn tôi rèn tâm trí của cháu, nhất định không nói cho cháu..."
Tôi rèn?
Trương Minh Vũ trợn trừng mắt.
Sư phụ chẳng phải chẳng dạy anh cái gì sao? Tôi luyện làm quái gì chứ?
Trương Minh Vũ lập tức cảm thấy mơ hồ!
Vô số chuyện đan xen vào nhau, vô cùng hỗn loạn!
Haizz.
Ông cụ Lâm lại thở dài: "Ông cũng không thể giúp cháu được, những gì có thể nói đều nói hết với cháu rồi, nhà họ Lâm... phải dựa cả vào cháu".
"Ông cũng muốn xem xem mấy ngày nay cháu đã tích lũy được gì rồi".
Tích lũy?
Mình chẳng có cái quái gì mà!
Tiền thì có mỗi hai trăm triệu, nhưng... chẳng có tác dụng!
Ngoài kia ai chẳng có nhiều tiền hơn anh?
Áp lực như này, Trương Minh Vũ bắt đầu rối cả lên.
Ông cụ Lâm ngẩng đầu, nghiêm túc nói: "Cháu phải nhớ, nhiệm vụ hôm nay của cháu là bảo vệ nhà họ Lâm".
Trương Minh Vũ cố gắng bình tĩnh lại, nặng nề gật đầu.
Ông cụ Lâm cười nói: "Được rồi, cũng đến lúc bắt đầu rồi, chúng ta ra ngoài thôi".
Trương Minh Vũ đứng dậy, bước chân hơi loạng choạng.
"Để cháu đỡ ông".
Nói xong, liền tiến lên đỡ ông cụ Lâm.
Hai người đi ra khỏi căn biệt thự.
Trương Minh Vũ không nhịn được cảm thán, cả đời này ông cụ Lâm đã trải qua biết bao nhiêu chuyện vậy?
Nhưng bây giờ.... bóng lưng còng...
Haizz.
Trương Minh Vũ khẽ thở dài, trong lòng vô cùng hỗn loạn.
Hai người nhanh chóng đi ra khỏi căn biệt thự.
Ông cụ Lâm nói: "Hôm nay không chỉ là bài rèn luyện với cháu mà còn là cơ hội để người nhà họ Lâm hối cải".
"Mấy năm nay, người nhà họ Lâm đúng là chẳng ra làm sao cả".
"Cháu phải cho bọn họ thấy cháu làm được gì!"
Câu nói cuối cùng vô cùng khí thế.
Trương Minh Vũ lập tức cảm thấy kỳ lạ.
Đây là đang... đả kích người nhà họ Lâm sao?
Có điều nghĩ lại Trương Minh Vũ liền hiểu, bây giờ nhà họ Lâm tan đàn xẻ nghé.
Không đoàn kết lại sao có thể chống lại kẻ địch?
Phải giải quyết xong mâu thuẫn nội bộ mới có thể có sức chống lại kẻ thù.
Ánh mắt của Trương Minh Vũ dần lạnh.
Lần này anh sẽ không hạ thủ lưu tình!
Hai người nhanh chóng đi đến chỗ đám người phía trước, ánh mắt của mọi người cũng từ từ tập trung tại đây.
Đúng lúc này, Trương Minh Vũ chợt phát hiện ra bóng lưng còng bên cạnh đột nhiên duỗi thẳng người!
Vẻ già nua nháy mắt biến mất!
Khí chất cao quý bắt đầu tản ra...
Trương Minh Vũ kinh ngạc.
Đây... mới thật sự là ông cụ Lâm sao?
"Ông nội đến rồi!"
Lâm Diểu vui vừng hoan hô.
Ánh mắt của mọi người cũng dần hướng về phía ông cụ!
Khi nhìn thấy Trương Minh Vũ đang ở bên đỡ ông cụ, sắc mặt người nhà họ Lâm lập tức nổi giận!
Ở nơi thế này mà Trương Minh Vũ lại dám ló mặt ra giành đi chung với ông cụ?
Thích thể hiện thế sao?
Lâm Tuấn Minh híp mắt, lạnh lùng nói: "Trương Minh Vũ, cậu đi theo làm gì? Mau tránh sang một bên!"
Sự lạnh lẽo trong lòng Trương Minh Vũ dâng lên.
Nếu như là ngày thường, anh sẽ không quan tâm.
Nhưng hôm nay... thì khác.
Trương Minh Vũ lạnh lùng nói: "Tôi đi theo liên quan gì đến anh?"
Hả?
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều hít sâu một hơi lạnh!
Trương Minh Vũ... điên rồi à?
Người nhà họ Lâm tức giận nhìn, lửa giận trong mắt Lâm Tuấn Minh lóe lên!
Hà Gia Hoa đứng ra, cười nói: "Anh Tuấn Minh lâu rồi không về, bây giờ địa vị của anh ở nhà họ Lâm bị sao vậy?"
Trong lời nói đầy sự chế giễu!
Dịch Thanh Tùng cũng cười khẩy nói: "Không phải do địa vị của anh Tuấn Minh bị giảm sút mà do bây giờ Trương Minh Vũ giỏi rồi!"
"Bây giờ anh ta không coi người nhà họ Lâm ra gì nữa!"
Lâm Tuấn Minh nghe thấy vậy cơ thể lập tức run rẩy!
Bây giờ anh ta mất hết mặt mũi rồi!
Còn cả mặt mũi của nhà họ Lâm nữa!
Trương Minh Vũ lạnh lùng nhìn, khóe miệng nhếch lên, cười khẩy.
Trong buổi tiệc mừng thọ mà có thể nói vậy sao?
Trong lòng anh bắt đầu có dự cảm, anh thầm cười khẩy.
Mắt ông cụ Lâm lóe sáng, không nói gì.
Hôm nay, Trương Minh Vũ là nhân vật chính.
Lâm Tuấn Minh tức giận nói: "Làm càn!"
"Trương Minh Vũ, đây là tiệc mừng thọ của nhà họ Lâm chúng tôi! Người ngoài như cậu lấy quyền gì mà đứng ở đây?"
Mắt ông cụ Lâm lóe lên vẻ thất vọng.
Nơi đây đông người như vậy mà hành động như thế, làm mất hết mặt mũi nhà họ Lâm rồi!
Nhà họ Lâm cần phải được chỉnh đốn lại.
Trương Minh Vũ cười khẩy nói: "Hôm nay tôi chính là người nhà họ Lâm".
Lời này có ý gì?
Mọi người xung quanh lộ vẻ khó hiểu.
Bước chân Trương Minh Vũ chưa từng ngừng lại, anh đưa theo ông cụ Lâm từ từ ngồi vào ghế chủ nhà.
Lâm Tuấn Minh cuộn chặt nắm đấm! Lửa giận dâng lên!
Nhưng anh ta biết, còn nói nữa sẽ mất hết mặt mũi người họ Lâm!
Cuối cùng, Lâm Tuấn Minh chỉ có thể nhịn.
Lúc này Trương Minh Vũ đưa ông cụ Lâm đến vị trí chủ nhà.
Ông cụ Lâm ngồi xuống ghế Thái Sư.
Trương Minh Vũ quay người lại, sắc mặt lạnh lẽo.
Không ít người bắt đầu nhiệt tình chào hỏi, chúc mừng.
Ông cụ Lâm mỉm cười đáp lại.
Nơi đây lại trở nên náo nhiệt.
Nhưng trong lòng người nhà họ Lâm vẫn bừng bừng lửa giận.
Trong thời khắc quan trọng thế này, người đứng cạnh ông cụ Lâm lại là Trương Minh Vũ!
Lý Phượng Cầm cũng tức không chịu nổi.
Chỉ có mỗi Lâm Kiều Hân là trong mắt lóe lên sự nghi ngờ, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, nháy mắt đã đến chín giờ hai mươi lăm phút.
Buổi tiệc mừng thọ sắp bắt đầu rồi!
Tất cả khách khứa đều ngồi xuống giữa căn phòng.
Còn người nhà họ Lâm ngồi hai bên ông cụ Lâm.
Lâm Quốc Phong đứng dậy, bước ra khỏi đám đông.
Nơi đây bắt đầu trở nên yên tĩnh, ánh mắt của mọi người đổ dồn lên người ông ta.
Mọi người đều hiểu, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi.
Nhưng Trương Minh Vũ đang đứng ở vị trí chủ nhà!
Lâm Quốc Phong híp mắt, lạnh lùng nói: "Trương Minh Vũ, cậu xuống trước đi, tôi mới là người chủ trì buổi tiệc".
Mắt ông cụ Lâm lóe lên sự an ủi.
Dù thế nào, Lâm Quốc Phong vẫn khá là thông minh.
Trương Minh Vũ cười nhạt: "Bác Phong, bác đi nghỉ trước đi".
"Buổi tiệc hôm nay sẽ do cháu chủ trì".
Giọng điệu bình tĩnh, nhưng chắc như đinh đóng cột!
Chương 237: Trương Minh Vũ điên rồi?
Hít!
Vừa dứt lời, tiếng hít sâu lập tức vang lên!
Tất cả mọi người lập tức trợn tròn mắt, trong mắt tràn ngập sự kinh ngạc!
Trương Minh Vũ... nói gì vậy?
Anh chủ trì?
Người nhà họ Lâm trợn tròn mắt, người ngoài cũng trợn tròn mắt!
Trong những người này chỉ có số ít người biết thực lực của Trương Minh Vũ mà thôi, trong mắt những kẻ khác, Trương Minh Vũ vẫn là một tên phế vật!
Điên rồi?
Con ngươi Lâm Kiều Hân lóe lên vẻ không tin nổi.
Trương Minh Vũ... sao lại vậy chứ?
Biết hôm nay nhất định sẽ có người nhắm vào anh, nên... muốn chết chùm với nhau sao?
Nhưng Trương Minh Vũ không phải người như vậy...
Lâm Kiều Hân lập tức cảm thấy quá khó hiểu, không kìm được mà lo lắng!
Dù sao hôm nay cũng có nhiều người ngoài như vậy, một việc không tốt sẽ cực kỳ ảnh hưởng đến nhà họ Lâm.
Đám bà cả mặt mày tức giận!
Lâm Quốc Phong cũng sững sờ.
Một hồi sau, Lâm Quốc Phong mới nói: "Cậu... nói cái gì cơ?"
Trương Minh Vũ mặt không đổi sắc, lạnh lùng nói: "Cháu bảo, hôm nay do cháu chủ trì".
Giọng nói không lớn nhưng đủ để mọi người nghe rõ mồn một!
Mọi người đều biết, người có thể chủ trì buổi tiệc phải là người đức cao vọng trọng nhất chỉ dưới người được làm lễ mừng thọ!
Trương Minh Vũ... điên rồi sao?
Ực!
Tiếng nuốt nước bọt liên tiếp vang lên.
Một lúc, mọi người mới phản ứng lại, mắt ai cũng lóe lên vẻ chế giễu.
Bọn họ biết, Trương Minh Vũ nhất định chết rất thảm!
Sắc mặt Lâm Quốc Phong âm trầm, ông ta lạnh lùng nói: "Vớ vẩn! Hôm nay quan trọng như vậy, cậu mau đi xuống cho tôi!"
Cho dù tức giận nhưng Lâm Quốc Phong vẫn cố gắng khống chế cục diện.
Trương Minh Vũ cười nói: "Bác cả, bác ngồi xuống đi, hôm nay bác không chủ trì buổi tiệc mừng thọ này được đâu".
Anh đã nhận ra.
Dịch Thanh Tùng, Hà Gia Hoa, Triệu Khoát đến chắc chắn có vấn đề!
Lâm Tuấn Minh thực sự không nhịn được nữa, tức giận nói: "Vớ vẩn! Cậu là cái thá gì mà xứng để chủ trì nhà họ Lâm chúng tôi?"
"Mau cút xuống cho tôi! Đừng khiến nhà họ Lâm mất mặt nữa!"
Trương Minh Vũ cười nói: "Anh họ Lâm Tuấn Minh, hôm qua anh bị đánh chưa đủ sao?"
Hả?
Vừa dứt lời, mọi người lập tức trợn tròn mắt!
Trương Minh Vũ... đánh Lâm Tuấn Minh sao?
Đùa à?
Nhưng sắc mặt Lâm Tuấn Minh lại trầm xuống, đen như đít nồi vậy!
Trương Minh Vũ... muốn chết!
Phản ứng này khiến mọi người lập tức kinh ngạc!
Trương Minh Vũ thực sự đánh Lâm Tuấn Minh sao?
Một lúc sau Lâm Tuấn Minh mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Hôm qua tôi chỉ mới dùng một ngón tay thôi! Cậu thực sự nghĩ mình lợi hại đến vậy sao?"
"Có tin hôm nay tôi đánh cậu bò luôn không!"
Lâm Tuấn Minh vẫn cố cãi lại! Bảo vệ chút thể diện cuối cùng của mình!
Trương Minh Vũ cười nói: "Không tin".
Nhưng không hề vạch trần.
Dù sao cũng phải giữ lại chút thể diện, anh ta vẫn là người nhà họ Lâm mà.
Cơ thể Lâm Tuấn Minh run rẩy.
Nhưng cuối cùng vẫn không nói ra!
Anh ta biết anh ta đánh không lại!
Giọng nói chanh chua của bà hai vang lên: "Trương Minh Vũ! Cậu mau cút xuống cho tôi! đây là chỗ để cậu đứng chắc?"
Trương Minh Vũ lạnh lùng nhìn bà ta: "Bác câm miệng đi".
Tên này...
Bà hai lập tức câm họng!
Bà ta không ngờ Trương Minh Vũ thực sự dám nói như vậy với bà ta!
Lý Phượng Cầm muốn nói gì đó nhưng bị Lâm Kiều Hân ngăn lại.
Mặc dù Lâm Kiều Hân không biết Trương Minh Vũ định làm gì, nhưng cô vô cùng tin tưởng anh.
Cô biết Trương Minh Vũ làm như vậy chắc chắn có lý do.
Lý Phượng Cầm nghiến răng nghiến lợi, mắt tóe ra lửa!
Hôm nay mất hết cả mặt mũi rồi!
Tất cả mọi người nhà họ Lâm đều tức giận nhìn Trương Minh Vũ!
Nhưng họ chỉ trợn trừng mắt nhìn anh thôi, không đến mức quá đáng!
Người ngoài liên tục cười khẩy, bọn họ thực sự hiếu kỳ muốn biết Trương Minh Vũ rốt cuộc sẽ xử lý thế nào!
Khi người nhà họ Lâm không biết nên làm thế nào, giọng nói nặng nề của ông cụ Lâm vang lên: "Được rồi, bắt đầu đi".
Hả?
Vừa dứt lời, tất cả mọi người lập tức trợn tròn mắt!
Ánh mắt của người ngoài vô cùng hoang mang!
Ông cụ Lâm... đang ngầm đồng ý để Trương Minh Vũ có thể làm người chủ trì sao?
Còn chưa kịp nghĩ nhiều, giọng nói lạnh lùng của Trương Minh Vũ đã từ từ vang lên: "Buổi tiệc mừng thọ bắt đầu! Mời các vị tặng quà!"
Ha!
Vừa dứt lời, tiếng cười chế giễu vang lên!
Người nhà họ Lâm đen mặt.
Sao chẳng nói chẳng rằng gì mà đã tặng quà rồi?
Nhưng bọn họ không biết, Trương Minh Vũ không có tâm trạng để đi theo trình tự buổi tiệc nữa rồi!
Buổi tiệc mừng thọ không còn quan trọng nữa!
Người nhà họ Lâm cuộn chặt nắm đấm, hận chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Trương Minh Vũ!
Nhưng ông cụ Lâm vẫn không nói gì, bọn họ đương nhiên cũng hết cách!
Dù sao bây giờ buổi tiệc cũng bắt đầu rồi!
Một hồi sau, tiếng cười chế giễu của mọi người cũng ngớt dần.
Nhà họ Lâm đương nhiên đã trở thành trò cười!
Tuy nhiên đúng lúc này, một giọng nói dõng dạc vang lên: "Nhà họ Lý ở Hoa Châu, tặng ông cụ Lâm một cặp tượng phật bằng vàng!"
Vừa dứt lời, mọi người đều ngẩn người!
Thực sự vẫn có kể phối hợp với Trương Minh Vũ sao?
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy Lý Tuấn Nhất đang đưa theo quà mừng thọ bước lên.
Trương Minh Vũ mỉm cười.
Lý Tuấn Nhất, tốt lắm.
Trương Minh Vũ đặt quà trước mặt ông cụ Lâm, ông cụ mỉm cười gật đầu.
"Nhà họ Trịnh ở Hoa Châu, tặng một bức tượng Quan Âm bằng ngọc!"
Lại một giọng nói vang lên.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Nhìn qua mới phát hiện ra là Trịnh Quốc Nguyên!
Lâu rồi không gặp, anh cũng suýt quên người này!
Ông cụ Lâm ở mỉm cười gật đầu.
"Vương Tài ở Hoa Châu, tặng..."
"Nhà họ Đỗ ở Hoa Châu, tặng..."
"Nhà họ Trần ở Hoa Châu, tặng..."
....
Có người bắt đầu, một số kẻ trung lập cũng tặng quà theo.
Buổi tiệc cũng được tiếp tục tiến hành!
Mọi người ở sau lần lượt làm theo.
Ông cụ Lâm vẫn mỉm cười chào đón!
Không bao lâu sau, mọi người cũng đã tặng quà xong rồi.
Người nhà họ Lâm cũng thở phào nhẹ nhõm.
Dù thế nào đi chăng nữa, buổi tiệc mừng thọ cũng tiến hành tiếp được rồi, không ai mất mặt cả!
Ánh mắt khi nhìn Trương Minh Vũ của bọn họ vẫn tràn ngập lửa giận!
Trương Minh Vũ mỉm cười.
Trong đám người này còn có ba gia tộc chưa tặng quà!
Trương Minh Vũ và ông cụ Lâm nhìn nhau.
Ông cụ Lâm khẽ gật dầu.
Trương Minh Vũ cười khẩy nói: "Các gia tộc đều đã tặng quà rồi, nhưng còn thiếu ba gia tộc, ba gia tộc này không tặng quà, không biết đến nhà họ Lâm chúng tôi là có ý gì?"
Lời nói truyền đến tai mọi người!
Mọi người đều sững sờ.
Trố mắt nhìn nhau, khó có thể tin nổi.
Người nhà họ Lâm cũng sững sờ, bọn họ đột nhiên cảm thấy hình như Trương Minh Vũ trên sân khấu... thay đổi rồi!
Cụ thể ở đâu, bọn họ không nói rõ được!
Ánh mắt Lâm Quốc Phong và Lâm Quốc Long vẫn ác liệt như cũ!
Không tặng quà cũng chẳng sao cả!
Cần gì phải hỏi chứ?
Đây chẳng phải đang bôi nhọ nhà họ Lâm sao?
Nhưng Trương Minh Vũ không để ý, ánh mắt di chuyển, từ từ nhìn về phía ba người Dịch Thanh Tùng, Hà Gia Hoa và Triệu Khoát.
Trương Minh Vũ lạnh lùng nói: "Tôi hỏi mấy người đấy!"
Tư thế ngạo nghễ!
Chương 278: Mời cút khỏi đây!
Hít!
Tiếng hít sâu đột nhiên vang lên!
Ánh mắt của mọi người đều mơ hồi!
Quả nhiên là phế vật!
Sao có thể hỏi thứ này chứ?
Hơn nữa ai cho Trương Minh Vũ lá gan để dám chất vấn ba cậu ấm này chứ?
Bây giờ ba nhà này đều mạnh hơn nhà họ Lâm!
Một giây sau, ánh mắt khinh thường lại đổ dồn lên người Trương Minh Vũ!
Người nhà họ Lâm càng hận hơn!
Nhưng Trương Minh Vũ không thèm để ý, vẫn bình tĩnh nhìn ba người họ.
Hà Gia Hoa nói: "Trương Minh Vũ, anh đang muốn chia rẽ quan hệ giữa nhà họ Lâm và ba nhà chúng tôi hả?"
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều khiếp sợ!
Ai sáng suốt đương nhiên sẽ biết ba tên này đến chắc chắn không có ý đồ tốt, còn không chuẩn bị cả quà!
Hôm nay nhà họ Lâm sẽ chẳng đánh bại nổi nhà nào đâu!
Vậy mà tên Trương Minh Vũ này vẫn dám khiêu khích?
Người nhà họ Lâm cũng bối rối!
Cái tên Trương Minh Vũ này... đang tự đâm đầu vào chỗ chết sao!
Bây giờ nhà họ Lâm đã như vậy rồi mà vẫn gây thù hằn cho nhà họ Lâm sao?
Lâm Quốc Phong vội vàng nói: “Cậu Hà, ý của chúng tôi không phải vậy..."
Nhưng còn chưa nói xong, giọng nói lạnh lùng của Trương Minh Vũ lại vang lên: "Hà Gia Hoa, nói chuyện với tôi kiểu này, có vẻ như anh ăn đòn chưa đủ nhỉ?"
Một câu nói khiến giọng nói của Lâm Quốc Phong ngừng lại!
Nơi đây lặng yên như tờ!
Lâm Kiều Hân vô cùng bối rối! Con ngươi xinh đẹp tràn ngập sự mơ hồ.
Ực!
Tiếng nuốt nước bọt vang lên!
Tất cả mọi người nghe thấy vậy đều cảm thấy khó hiểu!
Hà Gia Hoa... cũng bị Trương Minh Vũ đánh sao?
Sao... có thể!
Sắc mặt Hà Gia Hoa trầm xuống, mắt lóe lên tia lạnh lẽo.
Nhưng hắn không phản bác nổi!
Hành động này dường như ngầm đồng ý với lời Trương Minh Vũ!
Hắn thực sự bị Trương Minh Vũ đánh!
Ực!
Tiếng nuốt nước bọt liên tiếp vang lên!
Thế giới này... điên cuồng quá!
Người nhà họ Lâm đều trợn tròn mắt!
Tên phế vật này... sao có thể?
Mặt Lâm Quốc Phong đỏ đến mang tai, cũng bị câu nói này làm cho sợ đến ngây người!
Dịch Thanh Tùng tức giận nói: "Trương Minh Vũ! Anh đang khiêu khích chúng tôi hả?"
Trương Minh Vũ cười nói: "Anh cũng cảm thấy mình ăn đòn chưa đủ hả?"
Câu nói giống y hệt ban nãy, khiến tiếng hít vào lại vang lên!
Dịch Thanh Tùng... cũng bị đánh!
"Anh..."
Dịch Thanh Tùng đột nhiên giận dữ, đập bàn đứng dậy!
"Thanh Tùng!"
Dịch Bác Văn khẽ quát.
Dịch Thanh Tùng hít sâu một hơi, cố gắng nén lửa giận trong lòng, cuối cùng vẫn từ từ ngồi xuống.
Phải lấy đại cuộc làm trọng!
Lâm Quốc Phong cuối cùng cũng phản ứng lại, ông ta tức giận quát lớn: "Trương Minh Vũ, cậu im miệng cho tôi!"
Đây rõ ràng là đang gây thù chuốc oán cho nhà họ Lâm!
Cho dù ba nhà họ không có ý tốt thì ít nhất cũng không có lý do gì để loại trừ nhà họ Lâm!
Nhưng Trương Minh Vũ nói như vậy thì chẳng phải cho họ lý do rồi sao?
Người nhà họ Lâm đột nhiên hiểu ra, nhìn Trương Minh Vũ bằng ánh mắt đầy giận dữ!
Dịch Bác Văn lạnh lùng nói: "Khẩu khí nhà họ Lâm đúng là lớn nhỉ? Mở mồm mở miệng là muốn đánh chúng tôi, người của chúng tôi... dễ bị bắt nạt như vậy sao?"
Vừa dứt lời, người nhà họ Lâm bắt đầu lo lắng!
Quả nhiên!
Gây thù rồi!
Trương Minh Vũ cười nói: "Người khác thì tôi không biết, chứ nhà họ Dịch... cũng dễ bắt nạt mà, đúng chứ?"
Sau khi nói xong, mắt anh lóe sáng.
Ý anh nói hiển nhiên là chuyện Marmart.
Bây giờ nó sắp loại bỏ nhà họ Dịch rồi, nhưng đến giờ nhà họ Dịch vẫn chưa có phản ứng gì!
"Cậu..."
Dịch Bác Văn lập tức nổi giận!
Lâm Quốc Long tức giận nói: "Trương Minh Vũ! Cậu nói đủ chưa? Cậu muốn chết cũng đừng làm liên lụy đến nhà họ Lâm chúng tôi chứ!"
Vừa dứt lời, ông cụ Lâm lập tức nhíu mày.
Lời nói này khiến khí thế của nhà họ Lâm tụt đến mức âm vô cực.
Lâm Quốc Long sợ rồi!
Lâm Quốc Phong nhíu mày, nhưng không biết phải làm thế nào.
Trương Minh Vũ hung hăn trợn trừng mắt, cười khẩy nói: "Chỉ là một nhà họ Dịch nhỏ bé, nhà họ Lâm chúng tôi chẳng thèm quan tâm”.
Nói xong, mặt anh vô cùng kiêu ngạo!
Nhất định phải lấy lại được khí thế của nhà họ Lâm.
Nhưng vừa dứt lời, nơi đây lập tức vang lên tiếng cười!
Trong mắt tất cả mọi người đều lóe lên sự chế giễu!
Trương Minh Vũ đúng là điên rồi!
Lời này sao có thể nói ra chứ?
Lâm Quốc Long tức đến mức run rẩy: "Trương Minh Vũ! Mẹ nó cậu im mồm cho tôi!"
Bà cả cũng lạnh lùng hừ một tiếng: "Trương Minh Vũ! Cậu là cái thá gì! Ở nhà họ Lâm chúng tôi, không đến lượt cậu làm chủ!"
Bà hai tức giận mắng: "Mất hết cả thể diện rồi! Trương Minh Vũ cậu còn cần thể diện không thế! Đừng gây phiền phức cho chúng tôi chứ!"
Lý Phượng Cầm nổi điên, chanh chua nói: "Trương... hừm hừm hừm...”
Còn chưa kịp nói được mấy chứ đã bị Lâm Kiều Hân đứng bên bụm miệng.
Lâm Kiều Hân cũng không biết tại sao.
Cũng chẳng hiểu hành vi của Trương Minh Vũ, nhưng vẫn bất giác bảo vệ cho anh!
Nháy mắt, Trương Minh Vũ đã trở thành đối tượng bị công kích của mọi người!
Nhưng Trương Minh Vũ vẫn mặt không đổi sắc, lạnh lùng nhìn.
Lâm Tuấn Minh cũng tức giận hét lên: "Trương Minh Vũ, cậu mà còn gây phiền phức cho nhà họ Lâm chúng tôi nữa thì tôi sẽ giết cậu!"
Tức chết mất!
Ánh mắt của Trương Minh Vũ lạnh đến thấu xương, không hề gợn sóng.
Bây giờ quan trọng nhất là kẻ địch bên ngoài!
Còn về nhà họ Lâm, chờ tí nữa vả mặt cũng được!
Dịch Bác Văn và Hà Gia Hoa lạnh lùng, lửa giận trong mắt bùng lên!
Chỉ có Triệu Khoát vẫn ngồi bên, mỉm cười thích ý.
Không hề nói gì!
Nhưng người nhà họ Lâm bắt đầu lo lắng rồi.
Nhà họ Lâm vốn đã lụi tàn đến mức này rồi!
Giờ Trương Minh Vũ còn gây thù với ba gia tộc!
Đúng là họa vô đơn chí mà!
Nghĩ đến đây, người nhà họ Lâm càng giận dữ hơn!
Trương Minh Vũ không thèm nghe, nói nhỏ: "Tôi hỏi mấy người đấy!"
“Ba nhà các người không đến chúc thọ thì đến để làm gì?"
Hít!
Tiếng hít sâu lại vang lên!
Tất cả mọi người mơ màng nhìn Trương Minh Vũ!
Lúc trước biết Trương Minh Vũ là phế vật, nhưng bây giờ nhìn lại... có vẻ như anh còn là thằng ngu!
Người nhà họ Lâm tức đến mức không thở nổi rồi!
Họ chỉ muốn xé xác Trương Minh Vũ ra thôi!
Vẻ mặt của Dịch Bác Văn và Hà Gia Hoa càng âm trầm hơn!
Bọn họ đến đương nhiên có mục đích riêng, chỉ là bây giờ thời cơ chưa đến!
Nhưng Trương Minh Vũ lại đứng đây ép họ!
Hai người do dự một hồi, không biết nên nói gì.
Tuy nhiên đúng lúc này, Triệu Khoát mỉm cười đứng dậy nói: “Chúng tôi đến đương nhiên là để chúc thọ rồi".
Trương Minh Vũ nhướng mày hỏi: "Vậy sao không tiến lên chúc thọ! Tại sao không dâng quà mừng thọ?"
Triệu Khoát khách khí cười nói: “Nhà họ Lâm là chủ nhà, hỏi khách quà cáp như vậy... liệu có ổn không?"
Người nhà họ Lâm rối rít cúi đầu!
Mắc cỡ chết mất!
Hôm nay, mặt mũi nhà họ Lâm sẽ mất hết!
Trương Minh Vũ cười nói: "Thân là khách nhưng mưu đồ gây rối, liệu có ổn không?"
Hở?
Nói gì vậy?
Mọi người đều sững sờ?
Triệu Khoát nhíu mày.
Kế hoạch là tuyệt mật, chẳng nhẽ bị lộ rồi sao?
Không thể nào!
Trương Minh Vũ cười khẩy, nói: "Tôi cho mấy người một cơ hội cuối cùng, nếu đến chúc thọ thì tiến lên tặng quà, nếu không, mời cút ra ngoài!"
Giọng điệu chắc như đinh đóng cột!
Hít!
Mọi người hít sâu một hơi lạnh, bọn họ sắp hít hỏng cả phổi rồi!
Nhưng... thực sự kinh khủng quá!
Trương Minh Vũ điên rồi!
Đúng là điên rồi!
Người nhà họ Lâm trợn trừng mắt, tức không chịu nổi!
Muốn nói nhưng không biết nói gì!
Triệu Khoát híp mắt, không thay đổi kế hoạch được!
Nếu như vậy thì tặng!
Triệu Khoát cười khẩy, cân nhắc nói: "Nếu nhà họ Lâm muốn nhận quà thì mang lên đi!"
Vừa dứt lời, cửa đột nhiên có mấy người!
Trên vai họ là một chiếc chuông đồng lớn!
Con ngươi mọi người co rút!
Định rủa người ta chết sao?
*Từ tặng chuông đồng âm với từ đưa đi mai táng, trong văn hóa Trung Quốc tặng chuông là điều tối kị.
Đùng!
Chiếc chuông lớn được đặt xuống, tạo ra tiếng động chói tai!
Tất cả mọi người lập tức hoàn hồn!
Mắt bọn họ vẫn lóe lên sự sợ hãi!
Triệu Khoát cười khẩy quát: "Nhà họ Lâm thực sự ăn hiếp người quá đáng! Trương Minh Vũ đây là do anh tự chuốc lấy!"
Vừa dứt lời, người nhà họ Lâm lập tức sững sờ!
Một giây sau, Lâm Tuấn Minh tức giận nói: "Trương Minh Vũ! Mẹ kiếp là tại cậu ấy! Cậu muốn hại chết nhà họ Lâm sao? Mau quỳ xuống tạ tội trước anh Triệu!"
"Cậu đúng là thằng phế vật!"
Anh ta hét khàn cả giọng!
Ánh mắt phẫn nộ của mọi người đổ dồn lên người Trương Minh Vũ!
Trương Minh Vũ thở dài, nghi ngờ hoi: "Lâm Tuấn Minh, anh có não không vậy?"
Hả?
Lâm Tuấn Minh sững sờ.
Trương Minh Vũ... dám nói vậy với anh ta sao?
Đám Lâm Quốc Phong hung ác nhìn Trương Minh Vũ!
Trương Minh Vũ nói tiếp: "Tôi vừa chọc giận bọn họ, bọn họ đã đem chuông đến rồi?"
Lời này... có ý gì?
Mắt Lâm Kiều Hân lóe sáng!
Nhà họ Triệu đã có chuẩn bị từ trước!
Trương Minh Vũ biết trước rồi!
Chuyện này...
Một hồi sau, người nhà họ Lâm mới phản ứng lại.
Tất cả mọi người đều tức giận nhìn Trương Minh Vũ, hoàn toàn không có tâm tư nghĩ chuyện kia!
Hà Gia Hoa cười khẩy nói: "Trương Minh Vũ, anh nói cái gì vậy! Nếu không phải tại anh, tí nữa chúng tôi mới phá đám cơ, dù sao anh vẫn là người hại nhà họ Lâm thôi!"
“Ha ha ha!"
Dịch Thanh Tùng cùng Triệu Khoát ào ào đứng dậy, trên mặt đầy vẻ miệt thị!
Người nhà họ Lâm cũng bối rối!
Đây... là tình huống gì thế này?
Trương Minh Vũ cười khẩy, đi thẳng qua đó.
Tiếng cười của Hà Gia Hoa hơi ngừng lại, hắn lạnh lùng quát: "Anh... anh làm gì thế?"
Trương Minh Vũ cười toét miệng: "Tôi thấy anh không thoải mái lắm nên muốn bàn chuyện đời với anh thôi".
Dịch Thanh Tùng và Triệu Khoát co giật!
Hà Gia Hoa bất giác lùi về sau hai bước!
Khí thế ban nãy nháy mắt biến mất!
Hắn thực sự sợ Trương Minh Vũ!
Triệu Khoát cuộn chặt nắm đấm, lạnh lùng nói: "Trương Minh Vũ! Ba nhà bọn tao đã sớm thiết kế thiên la địa võng rồi!"
"Chỉ cần một cuộc điện thoại của tao, cổ phiếu của tập đoàn Lâm Thị của mấy người sẽ tụt dốc không phanh!"
"Bây giờ mày còn dám kiêu ngạo nữa không?"
Vừa dứt lời, Dịch Thanh Tùng và Hà Gia Hoa dường như lấy lại khí thế!
Người nhà họ Lâm sững sờ.
Ánh mắt của ai cũng lộ vẻ tuyệt vọng.
Nhà họ Lâm vốn đang xuống dốc, chỉ cần một đại gia bỏ tiền làm nhũng nhiễu thị trường chứng khoán, nhà họ Lâm sẽ sụp đổ!
Chứ đừng nói đến ba đại gia tộc này!
Trương Minh Vũ cười toét miệng nói: "Tôi không ra tay, mấy người sẽ không gọi điện chắc?"
Vừa dứt lời, mọi người lập tức ngạc nhiên!
Một giây sau, chân Trương Minh Vũ đột dùng dồn lực, anh phóng thẳng đến chỗ Hà Gia Hoa!
Tóc gáy trên người Hà Gia Hoa dựng lên!
Vừa định quay người bỏ chạy, một cánh tay đã đặt lên vai hắn!
Hà Gia Hoa khiếp sợ quay đầu, vừa hay đối mặt với nụ cười của Trương Minh Vũ!
Xong đời rồi!
Hà Gia Hoa lập tức tuyệt vọng!
Một giây sau, tiếng kêu đau đớn vang lên!
Cả người Hà Gia Hoa lập tức tiếp xúc với mặt đất!
Tất cả mọi người đều sững sờ!
Trương Minh Vũ không hề do dự, tóm lấy chân Hà Gia Hoa, dồn toàn lực!
Anh hất cả người Hà Gia Hoa lên!
Sau đó đập xuống bên cạnh Dịch Thanh Tùng và Triệu Khoát!
Bốp!
Tiếng động nặng nề vang lên! Xen lẫn tiếng kêu đau đớn của ba người!
Mọi người nhìn lại mới phát hiện ra cả ba tên này đã ngã xuống đất!
Bọn chúng đau đớn giãy dụa cơ thể!
Hít!
Tiếng hít sâu vang lên!
Không hít được nữa, cũng phải hít!
Ánh mắt của người nhà họ Lâm vô cùng phức tạp!
Cũng không biết bây giờ có nên ngăn anh lại không?
Ngăn lại cũng chẳng có tác dụng gì!
Quan trọng là... đó còn là tên phế vật Trương Minh Vũ sao?
Trương Minh Vũ xoa tay, cười nói: "Đây là nhà họ Lâm, mấy người đừng có kiêu ngạo như vậy".
Ba người đau đớn giãy dụa.
Lửa giận trong mắt họ như sắp bắn ra ngoài!
Một lúc sau, Triệu Khoát nghiến răng nghiến lợi nói: "Trương Minh Vũ, tao biết mày giỏi võ!"
"Nhưng thế thì làm được gì chứ? Mày có giỏi võ đến mấy cũng cứu được tập đoàn Lâm Thị chắc?"
"Ba nhà bọn tao tung ra hai tỉ!”
"Không làm gì cả, chỉ dể hủy diệt tập đoàn Lâm Thị!"
"Mày giỏi võ... thì đáng mấy đồng chứ?"
Nói xong, Triệu Khoát liền nở nụ cười thâm độc!
Mắt người nhà họ Lâm cũng lóe lên vẻ tuyệt vọng!
Hai tỉ!
Nhà họ Lâm... lấy gì để chống cự đây?
Lâm Quốc Phong Lâm Quốc Long và mọi người trợn tròn mắt!
Lâm Kiều Hân chỉ khẽ mím môi.
Cố gắng lâu như vậy cuối cùng vẫn không kịp!
Trương Minh Vũ chẳng thèm để ý, cười ha ha: "Mấy người hủy diệt tập đoàn Lâm Thị thì làm được gì? Hủy diệt được nhà họ Lâm chắc?"
Nhưng trong lòng, anh vẫn cảm thấy bất lực.
Anh hoàn toàn không biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì, cũng không biết chuyện gì mới là mở đầu của nhiệm vụ!
Triệu Khoát cười khẩy: "Bọn tao không hủy diệt nhà họ Lâm, chỉ hủy diệt tập đoàn Lâm Thị!"
"Không có tập đoàn Lâm Thị, nhà họ Lâm... chỉ là một bầy kiến hôi mà thôi!"
"Bây giờ tôi cho nhà họ Lâm mấy người một cơ hội, chỉ cần nhường đại viện nhà họ Lâm cho bọn tôi, bọn tôi có thể cho mấy người một cơ hội sống".
Hở?
Mọi người đều sững sờ!
Sao lại là đại viện nhà họ Lâm?
Đại viện này... thì có gì đáng tiền chứ?
Đám Lâm Quốc Phong khó hiểu.
Nhưng đây là cơ hội duy nhất để tập đoàn Lâm Thị có thể sống!
Nhưng mặt mũi của nhà họ Lâm...
Tuy nhiên chưa kịp nghĩ nhiều, một giọng nói già nua vang lên: "Có chết cũng không đường nhường đại viện của nhà họ Lâm".
Giọng nói bình tĩnh nhưng vô cùng kiên quyết!
Đại viện nhà họ Lâm?
Ai cũng sững sờ, chuyện này thì liên quan gì đến đại viện này chứ?
Triệu Khoát cười khẩy nói: "Cho dù mấy người không chịu, đợi đến khi tập đoàn Lâm Thị bị hủy diệt rồi, chẳng nhẽ mấy người còn có thể sống tiếp ở đây chắc?"
"Tôi bảo đảm, cả Hoa Châu này sẽ không có doanh nghiệp nào chịu nhận mấy người đâu!"
Tim người nhà họ Lâm bắt đầu co giật!
Giết người, tuyệt đường sống!
Thậm chí còn không để lại cho họ cơ hội để sống!
Ông cụ Lâm không nói gì nữa.
Mắt nhắm lại.
Trong lòng ông cụ, bây giờ chỉ có thể dựa vào Trương Minh Vũ!
Triệu Khoát cười khẩy nói: "Tôi không vội, có thể cho mấy người mười phút để suy xét".
"Hoặc là... trong mười phút này, gom được khoản đầu tư trị giá hai tỉ!"
Nói xong, hắn há miệng cười lớn!
Chương 280: Trương Minh Vũ... thật quá đỉnh!
Trương Minh Vũ chau mày: "Hử?"
Triệu Khoát cả kinh, vội vã thu lại nụ cười.
Xung quanh có không ít người thấy thế đều cười lên trào phúng.
Đường đường là cậu ấm nhà họ Triệu mà lại sợ hãi trước một ánh mắt của gã Trương Minh Vũ vô dụng này.
Tuy Triệu Khoát cũng cảm thấy như vậy thật mất mặt nhưng lại chẳng còn cách nào khác.
Nhiệm vụ lúc này chính là lấy được đại viện nhà họ Lâm.
Người nhà họ Lâm đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Nỗ lực bao lâu nay mà đến cả một trăm triệu cũng không có!
Vậy thì sao có thể huy động hai tỷ chỉ trong mười phút ngắn ngủi?
Đây quả là chuyện không tưởng.
Đám Lâm Quốc Phong đều đã vô cùng tuyệt vọng, vẻ kênh kiệu cao ngạo đã biến mất sạch.
Thậm chí viền mắt Lâm Kiều Hân đã ươn ướt.
Cô cố gắng phát triển Tuyền Ảnh là vì điều gì chứ?
Nhưng giờ đây...
Tất cả mọi người nhà họ Lâm đều cúi đầu, cảm thấy thật vô vọng.
Ngay cả đám đông vây quanh đó cũng đã có không ít người đang âm thầm đắc ý.
Nói sao đi nữa, lúc này nhà họ Lâm đã không còn cơ hội thay đổi cục diện nữa rồi.
Hai tỷ, đây đúng là một con số khổng lồ.
Ngay vào lúc này, một giọng nói kiên định vang lên: "Nhà họ Lý đồng ý đầu tư một trăm triệu".
Lời này vừa được thốt ra, tất cả đều ngây người.
Đám đông quay sang phía phát ra âm thanh, phát hiện người vừa lên tiếng chính là Lý Tuấn Nhất.
Chuyện này...
Tất cả đều choáng váng.
Trong tình thế này mà vẫn dám đứng ra đầu tư cho nhà họ Lâm?
Làm vậy chẳng phải là muốn đối đầu với ba gia tộc lớn hay sao?
Người nhà họ Lâm đã mừng rỡ hân hoan, nhưng ngay sau đó, niềm vui lại xẹp xuống.
Một trăm triệu, vẫn còn thiếu nhiều lắm.
Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, lòng muốn bật khóc nhưng vẫn phải cố nén chặt lại.
Lúc này... đã không còn cách nào giải quyết.
Triệu Khoát lại cười lạnh một tiếng: "Nhà họ Lý à, được lắm, tôi nhớ mặt các người rồi".
Vừa nghe nói thế, ngay cả mấy người có mối quan hệ khá tốt với nhà họ Lâm cũng vội vàng gạt bỏ ý định trợ giúp sang một bên.
Vì nhà họ Lâm mà chôn vùi tương lai của mình, thật sự không đáng...
Trương Minh Vũ lại nở một nụ cười vui vẻ, nói: "Cảm ơn nhiều".
Lý Tuấn Nhất trịnh trọng gật đầu.
Đối với hắn, đây là một sự lựa chọn.
Nhưng hắn biết, khả năng lựa chọn này đúng đắn là gần như bằng không.
Dịch Thanh Tùng cũng cười lạnh, nói: "Chỉ tiếc... cũng chẳng có tác dụng gì, chịu chết một cách vô ích thôi".
Trương Minh Vũ cười nói: "Nhà họ Dịch các người đã sắp chết đến nơi mà còn tâm tư tham dự việc này?"
“Lần này nhà họ Dịch các người mang theo bao nhiêu tiền?"
Nói xong, ánh mắt anh còn lóe lên một ánh nhìn đầy giễu cợt.
Dịch Thanh Tùng lập tức âm trầm nhìn anh, sắc mặt nặng như đeo đá.
Lát sau, hắn ta mới lạnh lùng quát to: "Dù nhà họ Dịch chúng tôi chỉ đầu tư một đồng, hôm nay tập đoàn Lâm Thị cũng chết chắc rồi".
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nhạt: "Chuyện này thì chưa chắc đâu".
"Ha ha ha!"
Dịch Thanh Tùng điên cuồng cười lớn, giễu cợt bảo: "Được, vậy xem xem trong vòng mười phút, anh tìm đâu ra hai tỷ... À không, một tỷ chín trăm triệu đầu tư nào!"
Hà Gia Hoa và Triệu Khoát cũng lạnh lùng cười khẩy.
Xung quanh đã có khá nhiều người nhìn về phía Trương Minh Vũ, ánh mắt châm chọc chế nhạo.
Đã chết đến nơi còn cứng mỏ vờ vịt!
Trương Minh Vũ cười nói: "Một tỷ chín trăm triệu, khó lắm sao?"
Chuyện này anh không hề lo lắng.
Điều làm anh lo nhất là kẻ đang điều khiển hết thảy mọi việc ở đây!
Nhưng anh vừa thốt ra những lời đó, tiếng cười chế giễu quanh đó càng thêm rõ ràng.
Người nhà họ Lâm cũng vô cùng tức giận.
Việc đã đến nước này, Trương Minh Vũ còn cố tình nói mấy lời vô tích sự!
Thật khiến nhà họ Lâm mất sạch thể diện.
Đám Lâm Quốc Phong siết chặt nắm tay, Lâm Tuấn Minh đã giận đến run cả người.
Lâm Diểu bật khóc.
Những người còn lại đều đã tuyệt vọng rồi.
Chỉ có Lâm Kiều Hân là khác, ánh mắt cô đã lóe lên một tia sáng khác thường.
Cô biết, Trương Minh Vũ không phải loại người thích nói mạnh miệng!
Nhưng... việc này sao có thể nhỉ?
Ngay tại thời khắc này, một giọng nói trầm thấp nặng nề vang lên: "Tập đoàn Đại Phú đầu tư một tỷ".
Hả?
Người kia vừa dứt lời, tất cả đều ngơ ngác.
Tập đoàn Đại Phú? Trần Đại Phú?
Mọi người đều kinh ngạc sững sờ.
Khi mọi người quay sang phía phát ra âm thanh vừa rồi, đúng lúc nhìn thấy Trần Đại Phú cùng đám vệ sĩ vây xung quanh đang đi tới.
Nụ cười trên môi Trương Minh Vũ càng thêm rõ nét.
Quả nhiên!
Việc này hoàn toàn không cần anh phải tự mình ra tay.
Đám người bên phíaTriệu Khoát đã choáng váng ngơ ngác.
Người nhà họ Lâm thì lại hoang mang mờ mịt.
Trần Đại Phú... đầu tư cho nhà họ Lâm?
Việc này... sao có thể chứ?
Ánh sáng trong mắt Lâm Kiều Hân bừng lên rạng rỡ.
Nhất định là do Trương Minh Vũ rồi!
Giây lát sau, Trần Đại Phú đã đi tới chỗ Trương Minh Vũ, cười ha hả và nói: "Cậu Minh Vũ..."
Trương Minh Vũ vội nháy mắt với ông ta một cái theo bản năng.
Trần Đại Phú lập tức đổi giọng: "A... Người anh em Trương Minh Vũ à, tôi tới đúng lúc chứ?"
Ông ta vừa nói thế, mọi người lập tức hoảng sợ ra mặt.
Trần Đại Phú... tới đây là vì Trương Minh Vũ?
Đám người nhà họ Lâm đã hoàn toàn choáng váng.
Việc này... sao có thể nhỉ?
Đáy mắt Lâm Diểu cũng lóe sáng từng hồi.
Trương Minh Vũ quả đã không làm cô ta thất vọng!
Lát sau, Triệu Khoát lạnh giọng lên tiếng: "Hừ! Dù có thêm một tỷ thì vẫn còn thiếu chín trăm triệu nữa kìa!"
Hầu như toàn bộ những gia tộc giàu có của Hoa Châu đều đã có mặt ở đây, nếu có thể đầu tư thì đã sớm đầu tư rồi.
Nỗi kích động trong lòng người nhà họ Lâm lại chậm rãi xẹp xuống.
Chín trăm triệu, vẫn là một con số quá lớn.
Lâm Kiều Hân lại một lần nữa khẩn trương.
Giây lát sau, một giọng nói dễ nghe vang lên: "Chín trăm triệu còn lại, để chúng tôi đầu tư nốt đi".
Ực!
Khắp nơi vang lên tiếng nuốt nước miếng.
Tất cả ngơ ngác quay đầu nhìn.
Bấy giờ mọi người mới phát hiện, người vừa lên tiếng chính là Hàn Thất Thất, cô ta đang từ cửa bước vào.
Sau lưng cô ta còn có cả Hàn Thiên Hoa.
Cả anh Hoa cũng tới rồi!
Đám đông đã hoàn toàn hóa đá.
Tất cả đều há hốc miệng, nhưng lại không nói được một lời, mắt trợn to, tròng mắt như sắp rơi ra ngoài.
Lâm Kiều Hân cũng kinh ngạc vô cùng.
Ngay sau đó, Hàn Thất Thất đã sôi nổi chạy tới chỗ Trương Minh Vũ, kiêu căng hỏi: "Thế nào? Nghĩa khí không?"
Nói xong, cô ta còn vỗ vai Trương Minh Vũ một cái.
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, cười nói: "Nghĩa khí lắm".
Hành vi này...
Hàn Thiên Hoa cũng lên tiếng: "Chú không tới muộn quá chứ?"
Trương Minh Vũ khách khí cười nói: "Đương nhiên không ạ".
Mấy câu đối thoại bình thường như thế lại làm cho cả đám người kinh ngạc đến rớt cằm.
Trần Đại Phú bất mãn nói: "Tôi đây là anh em, ông lại xưng là chú? Ông cố tình muốn đè lên đầu tôi đúng không?"
Hàn Thiên Hoa xoa tay, bất đắc dĩ nói: "Thì đâu còn cách nào nữa, cậu ấy với con gái tôi là chỗ bạn bè mà".
Trần Đại Phú á khẩu, không nói tiếp được.
Nhưng những người đứng quanh đó đã hoàn toàn choáng váng.
Đám Triệu Khoát đã ngây dại cả người.
Lát sau, người nhà họ Lâm mới kích động hẳn lên.
Hai tỷ... đã gom đủ rồi?
Đơn giản mấy câu đã gom đủ rồi?
Quan trọng nhất là... đều do Trương Minh Vũ gom?
Đám Lâm Quốc Phong hoang mang mờ mịt nhìn Trương Minh Vũ.
Lâm Diểu thì lại sáng rực mắt lên.
Lâm Kiều Hân siết chặt hai tay.
Trương Minh Vũ... đã khiến bọn họ quá bất ngờ!
Nhưng Trương Minh Vũ không hề vui mừng hào hứng gì, anh biết, sau lưng đám Triệu Khoát chắc chắn còn có một bàn tay ác độc giật dây điều khiển.
Nếu hôm nay là thời điểm nhiệm vụ bắt đầu, tất nhiên kẻ kia cũng sẽ xuất hiện.
Chỉ dựa vào đám Triệu Khoát thì còn không đủ sức làm gì được anh.
Lòng Trương Minh Vũ càng lúc càng khẩn trương.
Rốt cuộc là kẻ nào?
Ngay lúc này, một tiếng thắng xe chói tai vang lên đột ngột.
Ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước miếng.
Anh lờ mờ đoán được... kẻ giật dây sau lưng kia tới rồi!