-
Chương 286-290
Chương 286: Các chị, đừng thế mà!
Trương Minh Vũ đã hoàn toàn choáng váng.
Thế này là...
Đang định làm gì vậy?
Không biết vì sao, Trương Minh Vũ chợt cảm thấy không yên tâm lắm.
Tô Mang kiêu kì nói: "Em ngồi với em trai".
Nói xong, cô ấy liền ngồi ngay xuống ghế bên trái Trương Minh Vũ.
Liễu Thanh Duyệt cũng vội vàng nói: "Vậy em ngồi bên này".
Nói đoạn, cô ấy ngồi xuống ghế bên phải Trương Minh Vũ.
Hạ Hâm Điềm bất mãn nói: "Hứ, hai đứa cướp chỗ nhanh nhẹn quá nhỉ, mau đứng lên cho chị!"
"Chị là chị hai, các em đều phải nghe lời chị!"
Trương Minh Vũ bối rối ra mặt.
Chuyện này... sao lại còn muốn cướp chỗ với nhau nữa...
Tô Mang kiêu kì nói: "Em mặc kệ, em ngồi xuống trước".
Liễu Thanh Duyệt cũng đắc ý bảo: "Chị hai, đấy là tại chị chậm chân nhé".
Ánh mắt Hạ Hâm Điềm chợt lóe sáng, cô ấy cười nói: "Nếu thế, chị đành phải ngồi vào lòng em ấy vậy".
Nói đoạn, cô ấy liền định thực thi ngay.
Trương Minh Vũ kinh ngạc há hốc miệng.
Chuyện gì thế này?
Anh vội vã lên tiếng: "Các chị ngồi đi, các chị ngồi đi... Em lên ghế trên ngồi".
Nói xong, anh hấp tấp vọt lên ghế phụ ở phía trên, vội vã như chạy nạn.
Bình yên ngồi xuống rồi, anh mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện này... có hơi đáng sợ!
Ba chị em phía sau đều lộ vẻ bất mãn.
Nhưng cuối cùng, không ai nói gì thêm.
Ba người, kiểu gì cũng sẽ có người bị ra rìa.
Tô Mang bĩu môi, rù rì ai oán: "Em trai thối, em cứ chờ đấy!"
Trương Minh Vũ vừa ngồi vững, nghe cô ấy nói thế, thân mình lập tức run lên một cái.
Bị ba mỹ nữ tuyệt sắc vây quanh đôi khi cũng là một chuyện rất khó xử.
Biết chọn ai mới là đúngđây!
Chiếc xe Roll - Royce phóng ra ngoài.
Khi xe ra đến cổng, Trương Minh Vũ đưa mắt liếc nhìn ra ngoài.
Đám đông vẫn tụ tập trước cổng đại viện.
Những người nhà họ Lâm đều đang hưng phấn ra mặt.
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.
Bất kể thế nào, hôm nay coi như nhà họ Lâm đã tránh được một kiếp nạn.
Nhưng sự nguy hiểm chân chính còn đang đợi ở phía sau.
Haiz.
Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài, lòng cũng rất khó chịu.
Bởi anh đã thấy được Lâm Kiều Hân đang đứng trong đám đông ấy.
Lúc này, Lâm Kiều Hân cũng đang nở một nụ cười vui vẻ.
Trương Minh Vũ vô thức mỉm cười theo cô.
Mọi người đều nhìn chằm chằm chiếc xe Roll - Royce đang đi ra, nhưng cửa sổ xe đã được dán màng chắn màu đen nên không ai thấy được trong xe có những người nào.
Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi đại viện nhà họ Lâm.
Mọi người chậm rãi dời mắt.
Ngay sau đó, người nhà họ Lâm lại một lần nữa kích động.
Phía sau lưng có tiếng bước chân vang lên.
Tất cả sửng sốt, ngoái đầu nhìn lại, phát hiện Trần Đại Phú đang đỡ ông cụ Lâm đi ra.
Hàn Thiên Hoa cũng đi bên cạnh.
Chuyện này...
Tất cả lại một lần nữa sững sờ.
Ông cụ Lâm được Trần Đại Phú đỡ ra?
Trương Minh Vũ đâu?
Lát sau, Trần Đại Phú đã đỡ ông cụ Lâm tới trước ghế tựa.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía đó.
Người nhà họ Lâm càng kích động không thôi.
Ông cụ Lâm cười nói: "Khách đã đi rồi, bữa tiệc của chúng ta... cũng có thể tiếp tục rồi".
Ông cụ vừa dứt lời, đám người nhà họ Lâm lập tức phấn chấn vô cùng.
Có thể tiếp tục, có nghĩa là mọi trắc trở đã không còn.
Đám Lâm Quốc Phong cũng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Lâm Kiều Hân hưng phấn nhìn quanh, đôi mắt sáng lên long lanh.
Nhưng cô nhìn khắp chốn vẫn không thấy Trương Minh Vũ đâu.
Anh ấy đâu rồi?
Không rõ vì sao, Lâm Kiều Hân chợt cảm thấy lòng mình dường như hơi trống vắng.
Chỉ sau một lát, bầu không khí trong đại viện đã chậm rãi khôi phục lại.
Người xôn xao chúc mừng, người hớn hở trò chuyện.
Chuyện không vui vừa rồi đã dần tan biến trong suy nghĩ của mọi người, bọn họ hoàn toàn hòa mình vào bầu không khí náo nhiệt này.
Nhưng bóng hình Trương Minh Vũ vẫn khắc sâu trong suy nghĩ của bọn họ.
Hành động của Trương Minh Vũ vừa rồi đã khiến bọn họ chấn động.
Ngay khi buổi tiệc vừa bắt đầu, ông cụ Lâm bỗng đứng dậy.
Tất cả đều yên tĩnh lại, đổ dồn ánh mắt về phía ông cụ.
Ông cụ Lâm chậm rãi lên tiếng: "Trước khi các vị vào bàn tiệc, tôi còn có một việc muốn tuyên bố".
Ông cụ vừa dứt lời, mọi người đều ngây ra.
Ông cụ Lâm chầm chậm quay sang nhìn Lâm Kiều Hân và Lý Phượng Cầm, vẻ mặt hiền hòa.
Lâm Kiều Hân ngẩn người, lòng bỗng khẩn trương hẳn lên.
Hồi lâu sau, ông cụ mới cười nói: "Từ hôm nay trở đi, Kiều Hân, gia đình cháu có thể trở về đại viện nhà họ Lâm này".
Câu nói đơn giản ấy đã khiến cả Lâm Kiều Hân và Lý Phượng Cầm đều chấn động vô cùng.
Một giây sau, Lý Phượng Cầm đã kích động run rẩy cả người.
Được trở về nhà họ Lâm chính là nguyện vọng tha thiết nhất của bà ta.
Vì sao bà ta phải bắt Lâm Kiều Hân nỗ lực như vậy? Vì sao lại muốn cho Lâm Kiều Hân lấy một cậu ấm nhà giàu nào đó?
Mục đích không chỉ muốn để Lâm Kiều Hân trở nên xuất chúng mà còn để có thể trở lại nhà họ Lâm.
Ực!
Lý Phượng Cầm khó nhọc nuốt nước bọt, nhịp tim đã tăng lên cực hạn.
Nhưng lúc này bà ta chợt cảm thấy rất hoang mang.
Vì sao?
Lâm Kiều Hân trừng to mắt, vẻ ngạc nhiên vô cùng.
Những người còn lại của nhà họ Lâm cũng kinh ngạc há hốc miệng.
Sau đó, ông cụ Lâm lại nhẹ nhàng cất tiếng, giọng hiền hòa: "Hôm nay nhà họ Lâm gặp đại nạn, nhờ có Trương Minh Vũ đứng ra mới xoay chuyển tình thế".
"Trương Minh Vũ đã cứu nhà họ Lâm này".
"Nhà các cháu đã lập công lớn".
Một câu nói nhẹ nhàng bình thản lại khiến tất cả người nhà họ Lâm đều phải trợn to mắt.
Thì ra là vì Trương Minh Vũ!
Lý Phượng Cầm cũng ngây ngẩn người, vẻ mặt ngơ ngác như vẫn không thể tin nổi.
Lâm Kiều Hân khẽ cắn răng, vô cùng kích động.
Cô chợt thấy lòng mình vui vẻ.
Và còn có cả... một chút đắc ý?
Về điều này, chính bản thân Lâm Kiều Hân cũng không biết rõ!
Lát sau, Lý Phượng Cầm mới tỉnh táo lại.
Trương Minh Vũ...
Bà ta mừng rỡ vô cùng.
Điều quan trọng không phải là mẹ con họ đã có thể đường đường chính chính trở lại nhà họ Lâm mà là ông cụ Lâm đã tuyên bố việc này trước mặt rất nhiều người.
Chuyện này...
Lý Phượng Cầm kích động đến khó có thể nói thành lời.
...
Bên kia, chiếc Roll - Royce chậm rãi dừng lại trước cửa biệt thự.
Trương Minh Vũ mở cửa, bước xuống xe.
Ba người đẹp ở ghế sau lần lượt đi xuống.
Trương Minh Vũ đã quen với cảnh này, nhưng hôm nay, thị giác vẫn bị chấn động sâu sắc.
Ba phong cách bất đồng nhưng đều là mỹ nhân tuyệt thế.
Nhưng ba cô gái bước xuống xe rồi lại không ai có động tĩnh gì, chỉ lẳng lặng nhìn Trương Minh Vũ, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
Nụ cười trên môi Trương Minh Vũ như cứng lại.
Ánh mắt kia... là thế nào vậy?
"Sao... sao thế ạ?", Trương Minh Vũ hoang mang hỏi, nhưng đáy lòng chợt nảy sinh một cảm giác hoảng loạn...
Ba cô gái nghiêm nghị đứng đó, không ai chịu lên tiếng trước.
Trương Minh Vũ bối rối ra mặt.
Vừa rồi trên xe... cũng không nói gì mà nhỉ?
Lúc này làm sao vậy?
Song, anh còn chưa kịp nghĩ gì thêm, Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt đã bước lên mấy bước.
Một trái một phải, hai cô gái túm lấy Trương Minh Vũ kéo vào trong biệt thự.
Hạ Hâm Điềm nghiêm nghị đi theo sau.
Trương Minh Vũ bắt đầu hoảng loạn, bối rối hết sức.
Chuyện này là sao?
Vào trong biệt thự, Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt không hề dừng lại, đi thẳng lên lầu hai.
Họ nhanh chóng tới cửa phòng ngủ.
Hạ Hâm Điềm mở cửa.
Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt xách Trương Minh Vũ vào phòng.
Ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt.
Ánh mắt anh đầy vẻ hoang mang, mờ mịt.
Ngay sau đó, hai cô gái cùng nhau dốc sức đẩy Trương Minh Vũ ngã ngửa ra giường.
Trương Minh Vũ ngạc nhiên ngẩng đầu.
Vẻ nghiêm túc trên mặt ba cô gái thình lình biến thành... một nụ cười xấu xa.
"Em trai thối, bọn chị tới đây!"
Ba cô gái đều đã sáng rực mắt lên, đồng thanh kêu lớn.
Hả?
Trương Minh Vũ lập tức trợn to mắt, lòng chợt luống cuống hốt hoảng.
Nhưng anh cũng chẳng có thời gian nghĩ thêm, ba thân thể mềm mại đã nhào về phía giường anh.
Mẹ ơi!
Trương Minh Vũ hoảng sợ chết khiếp.
Có điều, lúc này anh muốn tránh cũng đã muộn, ba người chị đã chặn kín mọi lối thoát của anh rồi.
Rầm!
Chiếc giường phát ra một âm hưởng trầm trầm cực lớn.
Ba cô gái, một trái một phải một trung gian, cứ thế vây chặt lấy Trương Minh Vũ.
"Em trai hư này, chị nhớ em chết mất, đã bao lâu không được gặp em rồi!"
"Hừ! Chị tư về mà cũng không biết chủ động ôm chị một cái à?"
"Chị là chị hai, hai con nhỏ này đừng có tranh cướp với chị chứ!"
...
Ba giọng nói cứ lao nhao vang lên bên tai Trương Minh Vũ.
Anh đã hoàn toàn luống cuống tay chân.
Những mùi hương mê hoặc, những thân thể mềm mại...
Trương Minh Vũ cảm thấy có lẽ mình sắp nổ tung đến nơi rồi!
Đây là điều con người có thể chịu đựng được sao?
Đây là điều một người đàn ông đích thực có thể chịu đựng được sao?
Ba cô gái lao vào tranh đoạt kịch liệt, cả ba đều chỉ muốn ôm chặt lấy Trương Minh Vũ.
Tuy đang được hưởng diễm phúc kề cận ba người đẹp cùng lúc nhưng lòng Trương Minh Vũ đang khốn khổ vô cùng.
Dày vò đến chết mất!
Chỉ lát sau, Tô Mang bất mãn lên tiếng: "Thế nào hả? Em trai hư này, em không thích ba chị có phải không?"
Trương Minh Vũ sửng sốt, vội vã lập cập đáp: "Không hề không hề, em nào dám ạ..."
Liễu Thanh Duyệt cũng bất mãn: "Vậy thái độ của em như vậy là có ý gì?"
Em...
Trương Minh Vũ đã hoàn toàn luống cuống nghẹn lời.
Hạ Hâm Điềm cười rất xấu xa: "Em ấy muốn tỏ thái độ gì cũng mặc, chúng ta cứ tự thỏa nỗi nhớ nhung là được!"
Nói đoạn, cô ấy chui luôn vào trong lòng Trương Minh Vũ.
Bình thường chỉ có mình cô ấy thì Hạ Hâm Điềm còn hơi ngại ngần một chút, nhưng nay Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt đều đã tới, cô ấy rốt cuộc không cần gò bó bản thân nữa.
Trương Minh Vũ bắt đầu cảm thấy thở cũng thật gian nan.
Mùi hương đặc biệt cứ điên cuồng chui vào trong mũi anh theo từng hơi thở.
Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt cũng đã rất lâu không được gặp Trương Minh Vũ, lòng càng nhớ thương khôn nguôi.
Những thân mình mềm mại áp tới đã khiến Trương Minh Vũ bị kích thích tột độ.
"A!"
Anh chợt rít lên một tiếng như phát tiết nỗi lòng, thân thể đột nhiên gồng lên, lật mình một cái.
"Ối!"
Những tiếng kêu kinh ngạc liên tiếp vang lên.
Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt đều bị hất sang bên cạnh, Hạ Hâm Điềm đang giở trò tác quái trên người anh thì bị anh lật lại, đè xuống bên dưới.
Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt đều ngây người, đôi mắt đẹp tràn đầy mờ mịt khó hiểu.
Trương Minh Vũ... sao vậy nhỉ?
Hạ Hâm Điềm cũng thay đổi sắc mặt, ánh mắt hoang mang nhìn Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ hổn hển mấy hơi, hai tay chống người, cười xấu xa, nói: "Còn bắt nạt em là em không khách khí nữa đâu nhé!"
Cảm giác khác thường trong đầu đã khiến Trương Minh Vũ hoàn toàn mê muội.
Hạ Hâm Điềm khẽ cắn răng, kiêu kì nói: "Em trai xấu xa này, vẫn còn nhịn được cơ à? Tới luôn đi!"
Nói xong, ngay trước ánh nhìn sững sờ của Trương Minh Vũ, Hạ Hâm Điềm giật luôn vạt áo sơ mi của mình ra.
Nút áo văng đầy giường.
Ực!
Trương Minh Vũ đã choáng váng cả người.
"Chị hai, em trai hư là của em nhé, không được mê hoặc em ấy!"
"Đúng, bọn em cũng có!"
Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt nôn nóng kêu lên.
Ầm!
Trong đầu Trương Minh Vũ như có một quả bom vừa nổ tung.
Anh đã sắp không thể chịu đựng nổi cái cảm giác xao động trong cơ thể này nữa.
Anh vốn chỉ định hù dọa các chị ấy một phen, nhưng cả ba đều không sợ.
Thế này...
Hành vi của ba chị gái càng kích thích sâu sắc đến hệ thống thị giác của Trương Minh Vũ.
Anh không chịu nổi nữa!
Nhưng ba người này... là sư tỷ của anh!
Làm sao anh có thể...
Hô hấp của Trương Minh Vũ càng lúc càng dồn dập, thân thể nóng rực lên!
Mắt anh cũng đã vằn đỏ!
Một giây sau, Trương Minh Vũ đứng phắt dậy, cất bước xông về phía phòng tắm.
Ào ào!
Tiếng xối nước vang lên.
Trương Minh Vũ chẳng kịp cởi quần áo, cứ thể xả nước lạnh xuống hạ nhiệt cho thân thể mình.
Loại cảm giác khô nóng kia rốt cuộc cũng từ từ chìm xuống.
Phù!
Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ thở hắt ra một tiếng thật mạnh, anh rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại.
Tắt vòi nước, anh chợt nghe thấy tiếng cười lảnh lót như tiếng chuông bạc vang lên ngoài cửa.
Haiz.
Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài một tiếng.
Nghiệp chướng!
Người đã ướt sũng, Trương Minh Vũ đành phải cởi đồ ra, sau đó lấy khăn tắm quấn quanh người.
Nhưng anh ngẫm lại...
Nếu cứ thế đi ra, chưa biết chừng lại bị bọn họ giật mất thì sao?
Trương Minh Vũ run lên một chập.
Đường đường là một gã đàn ông mà lại bị ba cô gái...
Haiz.
Do dự hồi lâu, cuối cùng Trương Minh Vũ vẫn quyết định mở cửa xông nhanh ra ngoài, chạy thẳng tới chỗ tủ quần áo, nhanh chóng lấy một bộ rồi lại quay ngay trở lại phòng tắm.
Ba cô gái còn đang ở trên giường đều ngây người ra.
Lát sau, ba cô gái liếc nhìn nhau, tiếng cười lảnh lót lại vang lên.
Trương Minh Vũ lúng túng lắm.
Thay đồ xong, anh mới lẳng lặng bước ra.
Khi anh ngẩng đầu nhìn, ba người chị gái vẫn ngồi trên giường lẳng lặng nhìn anh, nở nụ cười xấu xa.
Hạ Hâm Điềm thất vọng nói: "Haiz, chị còn tưởng em trai chị khá lắm cơ đấy! Thì ra vẫn chỉ đang giả vờ mà thôi!"
Liễu Thanh Duyệt cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, không biết rốt cuộc em trai xấu tính của chúng ta liệu có phải đàn ông không nữa?"
Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật liên tục.
Hoài nghi cái gì không hoài nghi, lại đi hoài nghi cái này...
Tô Mang cười cười xấu xa: "Chị hai với em tư đừng nóng ruột, sớm muộn gì em trai hư cũng là của chúng ta thôi!"
"Chúng ta ấy à, bây giờ trêu chọc một chút là đủ!"
"Nếu làm gì quá đáng, chị cả với các em sẽ tới tha chúng ta đi ngay đấy!"
Trương Minh Vũ lại run người lên từng chập.
Không được!
Quá trắng trợn rồi!
Liễu Thanh Duyệt và Hạ Hâm Điềm cũng bắt đầu nở nụ cười kiều diễm.
Ngay sau đó, Liễu Thanh Duyệt nhìn về phía Trương Minh Vũ, ánh mắt quyến rũ tột cùng: "Tuy không thể làm gì quá đáng nhưng chúng ta cũng phải đùa giỡn một trận cho thỏa mới được".
"Giờ cứ tạm tha em ấy đã, đợi đến tối..."
Nói đến đó, ánh mắt cô như sáng rực lên.
Ánh mắt Tô Mang và Hạ Hâm Điềm cũng như tỏa sáng.
Ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước miếng, chợt mơ hồ có một cảm giác... như thể bị sói đói nhằm vào!
Tối nay... Nghe thật đáng sợ...
Chuyện mà người thường cầu mong còn chẳng được, nhưng với anh mà nói lại chẳng khác gì nỗi giày vò đáng sợ nhất!
Các chị gái của anh quá đẹp...
Ngay sau đó, Tô Mang đột nhiên nhìn chằm chằm vào Trương Minh Vũ, ánh mắt hết sức quái dị.
Trương Minh Vũ cả kinh giật thót người.
Tô Mang nở nụ cười: "Hay là ba chúng ta cải tạo đứa em hư này chút đi?"
Liễu Thanh Duyệt và Hạ Hâm Điềm đều nhìn Trương Minh Vũ, đáy mắt như rực lên một ngọn lửa bí ẩn, hai người cười nói: "Được đấy, được đấy!"
Hả?
Trương Minh Vũ sửng sốt, cải tạo thế nào cơ?
Không đợi anh kịp suy nghĩ thêm, Liễu Thanh Duyệt và Tô Mang đã sải bước vọt tới.
Hai người lại một lần nữa chia làm hai bên, nhấc Trương Minh Vũ lên.
Hạ Hâm Điềm kiêu kì cười nói: "Xuất phát!"
Trương Minh Vũ nhanh chóng bị nhét vào trong xe.
Ba cô gái cũng ngồi vào xe.
Chiếc Roll - Royce bắt đầu nổ máy, từ từ chạy tới bãi đỗ xe của một trung tâm thương mại.
Trương Minh Vũ xuống xe, nhìn quanh, không biết nên nói gì nữa.
Marmart...
Hạ Hâm Điềm đeo khẩu trang lên, cười bảo: "Hành động!"
Ba mỹ nữ vừa xuất hiện đã thu hút ánh nhìn của vô số người.
Tất cả mọi người đàn ông ở đây đều nhìn các cô ấy bằng ánh mắt rực lửa.
Đi bộ thì vấp ngã.
Đi xe đạp thì đâm vào cột điện.
Thậm chí có người đang ăn dở còn bốc nhầm túi nilon nhét vào miệng thay vì bốc bánh.
Ánh mắt của đám đông như đã dính chặt lên người ba cô gái.
Còn Trương Minh Vũ lúc này đã biến thành kẻ địch chung của tất cả mọi người đàn ông.
Haiz.
Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài một tiếng.
Tôi cũng không muốn thế đâu...
Nếu tôi nói là các chị ấy ép tôi, các người có tin không?
Chương 288: Thôi xong! Bị vợ bắt gặp rồi!
Nhưng dĩ nhiên Trương Minh Vũ không dám nói.
Anh mà dám nói ra điều đó, chỉ sợ sẽ bị nhấn chìm trong nước miếng phỉ nhổ của mọi người...
Bốn người nhanh chóng tiến vào một salon tóc sang trọng.
Nơi này có rất nhiều người đang xếp hàng.
Khi ba cô gái xuất hiện, tất cả các thợ cắt tóc đều ngừng kéo, trợn mắt há miệng nhìn ra.
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.
Ba người chị gái này... ra ngoài là để gây nguy hại cho nhân gian đây mà!
Lát sau, chủ salon tóc vội vàng chạy ra, nôn nóng hỏi: "Xin hỏi... vị nào muốn cắt tóc ạ?"
Liễu Thanh Duyệt và Tô Mang đẩy Trương Minh Vũ ra trước.
Chủ salon tóc sửng sốt, lập tức thất vọng tràn trề.
Tô Mang lạnh nhạt nói: "Nếu cắt không đẹp, tôi sẽ khiến cho salon của anh đóng cửa".
Trời!
Người xung quanh đều hít hà thật mạnh.
Tất cả đều trố mắt nhìn.
Người đẹp này... thật là có khí thế!
Nhưng chủ salon tóc hoàn toàn không hề hoài nghi lời cô ấy.
"Người đẹp cứ yên tâm, tôi sẽ đích thân cắt".
Chủ salon tóc vỗ ngực tự tin, ánh mắt tràn đầy kích động.
Cái khác chưa nói, nếu có thể khiến ba vị mỹ nữ này hài lòng thì về sau còn cần lo lắng đến tình hình kinh doanh của salon hay sao?
Chủ salon vội vã nhận việc này, đến cả khách hàng đang cắt dở của mình cũng bỏ cho thợ khác, nhanh nhẹn đưa Trương Minh Vũ đi gội đầu, cắt tóc.
Trương Minh Vũ càng thêm bất đắc dĩ.
Chủ salon tóc cắt rất tỉ mỉ, thận trọng từng đường kéo, như thể sửa sang chăm sóc đến từng sợi tóc, cắt rất lâu mới hoàn thành.
Anh ta gội lại cho Trương Minh Vũ rồi sấy khô, khi sấy còn cẩn thận tạo kiểu cho Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ nhìn mình trong gương, bất ngờ sửng sốt.
Quả đúng là... diện mạo quyết định 30% vẻ đẹp, kiểu tóc quyết định 70% còn lại.
Kiểu tóc sạch sẽ gọn gàng lên bao nhiêu, hình tượng cũng tăng lên bấy nhiêu.
Trương Minh Vũ quay đầu, cười nói: "À thì... các chị thấy sao?"
Ánh mắt cả ba cô gái đã sáng hẳn lên.
Tô Mang rút ngay ra mấy tờ tiền mệnh giá lớn, dằn lên bàn, hào sảng nói: "Khá đấy, không cần thối lại".
Nói xong, cô ấy cùng Liễu Thanh Duyệt bước lên, một trái một phải kéo Trương Minh Vũ rời khỏi đó.
Chủ salon tóc kích động không nói nên lời.
Những người khác cũng đều nhìn chằm chằm theo bóng dáng ba mỹ nữ rời đi, nước miếng sắp chảy thành dòng rồi.
Mãi đến khi ba hình bóng xinh đẹp xa khuất tầm mắt, bọn họ còn chưa hoàn hồn.
Trương Minh Vũ ngại ngùng nói: "À thì... Chị ba, chị tư, em tự đi là được, đừng... đừng xách em như thế, xấu hổ lắm..."
Tô Mang bĩu môi, bất mãn nói: "Em trai hư này, em thì biết cái gì, bọn đàn ông ở đây trông thấy em, ai mà không đố kị với em?"
Trương Minh Vũ thật sự không cách nào phản bác lời cô ấy.
Bốn người nhanh chóng đi vào Marmart.
Sảnh lớn đang ồn ào nhốn nháo chợt yên tĩnh kì lạ.
Những ánh nhìn như sói đói lại một lần nữa tụ lại trên người ba cô gái.
Trương Minh Vũ cúi đầu.
Không mặt mũi nào nhìn ai nữa!
Bốn người đi thẳng vào thang máy, lên lầu bốn, nơi có các quầy áo quần hàng hiệu.
Trần Thắng Nam đang bước đi, chợt dừng phắt lại giữa đám đông.
Chứng kiến cảnh Trương Minh Vũ đi cùng ba mỹ nữ vào thang máy, cô ta khiếp sợ đến sững sờ.
Sau đó, mặt cô ta hiện lên vẻ thất vọng.
Cô ta cho rằng, Trương Minh Vũ tới đây là để đốt tiền cho ba cô gái kia.
Thật không ngờ... anh cũng là loại đàn ông này!
Trần Thắng Nam lắc đầu, ánh mắt thoáng lóe lên một tia chán ghét.
Vốn định cất bước rời đi, nhưng rốt cuộc cô ta cũng không nhịn được nỗi tò mò muốn tìm hiểu đến cùng chuyện này.
Cuối cùng, Trần Thắng Nam quyết định lặng lẽ bám theo.
Bất kể đi tới đâu, ba người đẹp này đều đặc biệt bắt mắt như thế.
Lầu bốn vốn đang đông khách, khi ba cô gái vừa xuất hiện, nơi này lập tức xuất hiện tình trạng đông nghẹt đến mức phải chen lấn.
Trần Thắng Nam len lách hồi lâu mới lách ra ngoài được.
Khi định thần nhìn qua, cô ta phát hiện ba người đẹp kia đã dẫn Trương Minh Vũ vào một cửa hàng thời trang nam sang trọng.
Thời trang nam?
Trần Thắng Nam ngây ngẩn cả người, bước lên mấy bước, thận trọng quan sát.
Trong cửa hàng, nhân viên bán hàng đã sáng rực mắt lên.
Tuy Trương Minh Vũ chỉ mặc một bộ đồ giá rẻ nhưng trên người ba cô gái lại toàn là hàng hiệu đắt tiền.
Thấy thế, nhân viên bán hàng lập tức tỏ thái độ hết sức cung kính.
Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt vẫn đang kèm hai bên Trương Minh Vũ, Trương Minh Vũ thì trông đến là đáng thương.
Trong ba cô gái thì Hạ Hâm Điềm trông thời thượng nhất.
Lúc này, ngoài cửa hàng đã có một đám đông vây quanh.
Trần Thắng Nam cũng ẩn mình trong đó.
Hạ Hâm Điềm vô cùng khí phái và cao quý, cô ấy đang thong dong dạo qua quầy trang phục.
Bàn tay ngọc ngà nhẹ giơ lên.
Những bộ trang phục hàng hiệu bị ném lên sofa hệt như ném bọc rác.
Chỉ thoáng chốc, cô ấy đã lựa được ba, bốn bộ rồi.
Hạ Hâm Điềm bình thản phất tay, nói: "Thay cho em ấy thử coi".
Hai nhân viên bán hàng kích động bước tới, nhưng ánh mắt cả hai đều lóe lên nghi hoặc.
Người đàn ông này... thì có cái gì hơn người?
Tuy rất kích động nhưng khi đến bên cạnh Trương Minh Vũ, bọn họ vẫn thoáng lộ vẻ ghét bỏ.
Song, vì tiền, mọi khách hàng đều là thượng đế.
Hai nhân viên bán hàng ôm mấy bộ trang phục, cung kính dẫn Trương Minh Vũ vào phòng thử đồ.
Haiz.
Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài một tiếng.
Anh không có hứng thú gì với hàng hiệu, quần áo thì mặc thoải mái là được mà...
Nhưng dù bất đắc dĩ đến đâu, anh vẫn phải thay đồ.
Trương Minh Vũ nhanh chóng thay một bộ, đó là một bộ comlê chỉnh chu cổ điển.
Anh đẩy cửa bước ra.
Ngay khi Trương Minh Vũ xuất hiện ở cửa phòng thay đồ, hai nhân viên bán hàng lập tức thay đổi thái độ, vẻ ghét bỏ trên mặt đã biến mất sạch sẽ.
Bọn họ trừng lớn mắt, trông như thể con ngươi sắp rớt ra ngoài rồi.
Đây... vẫn là gã đàn ông trông bèo nhèo tầm thường vừa rồi sao?
Hai nhân viên bán hàng đã choáng váng cả người.
Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt chầm chậm cong môi mỉm cười, ánh mắt rực lửa.
Hạ Hâm Điềm cười cười ngây ngốc, thì thào: "Các em, chúng ta vớ được bảo bối rồi".
"Em trai thối… thật quá đẹp trai luôn!"
Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt cũng gật đầu tán đồng, con ngươi như bừng sáng.
Trương Minh Vũ bối rối ra mặt.
Loại ánh mắt thế này... hình như đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được...
Đẹp trai?
Trương Minh Vũ nghi hoặc đi tới trước gương.
Quả thực... trông cũng khá là đẹp trai đấy!
Trương Minh Vũ kinh ngạc nhìn.
Đây... thật là mình sao?
Trong gương, một chàng thanh niên với khuôn mặt góc cạnh sắc nét, kiểu tóc cắt tỉa tỉ mỉ.
Thân hình anh vốn khá đẹp, phối hợp với một bộ comlê hàng hiệu vừa người...
Một chữ thôi - Tuyệt!
Hạ Hâm Điềm kích động hô: "Mau mau, thay tiếp".
Trương Minh Vũ đành phải quay lại phòng thử đồ.
Lần này là một bộ comlê tương đối thoải mái, trông rất thời thượng.
Sau khi anh bước ra, xung quanh lập tức xôn xao tiếng cảm thán bất ngờ.
Trương Minh Vũ giật nảy mình.
Nhìn vào gương... quả thực rất đẹp!
Người đẹp vì lụa, câu này quả không sai chút nào.
Phía ngoài cửa hàng, Trần Thắng Nam đã choáng váng cả đầu, không hiểu sao còn thấy tim đập dồn dập, mặt cũng đỏ lên.
Trương Minh Vũ... kể ra cũng đẹp trai thật!
Mấy bộ còn lại cũng được thử nhanh chóng.
Ba nàng mỹ nữ hết sức thỏa mãn.
Dưới yêu cầu của ba người, Trương Minh Vũ mặc luôn bộ comlê thứ hai thay cho bộ đồ cũ.
Những bộ còn lại đều được gói ghém bỏ túi.
Tô Mang đi ra quầy thanh toán, khí phách nói: "Quẹt thẻ!"
Hả?
Trần Thắng Nam ngây người.
Ba cô gái này... mua đồ cho Trương Minh Vũ?
Chẳng lẽ không phải là...
Trần Thắng Nam choáng váng nhìn.
Trương Minh Vũ nôn nóng nói: "Chị ba, để em tự trả đi, em có tiền mà".
Tô Mang mất hứng nói: "Xê ra!"
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.
Trần Thắng Nam càng thêm mờ mịt.
Chị ba?
Hình như... cô ta hiểu lầm rồi!
Chỉ lát sau, Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt lại kéo Trương Minh Vũ ra khỏi cửa hàng.
Trần Thắng Nam chui vào đám đông, né tránh.
Trương Minh Vũ không thấy, vì anh cứ mãi cúi đầu.
Bởi vì tình cảnh thật xấu hổ!
Nhưng chỉ mới đi được vài bước, Trương Minh Vũ chợt phát hiện phía trước bỗng có thêm hai bóng hình xinh đẹp.
Anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua, con ngươi đột nhiên co rút lại.
Lâm Kiều Hân!
Trời đất!
Sao cô ấy lại ở đây?
Trương Minh Vũ trợn trừng mắt, lòng chợt cảm thấy chột dạ!
Như thể vừa bị bắt... gì đó tại trận vậy!
Nhóm Tô Mang dừng bước, ánh mắt đồng thời lóe lên kinh ngạc.
Lâm Kiều Hân đang xách trong tay một túi giấy, trên đó có in logo của một hãng đồ hiệu đắt tiền.
Cô ngẩng lên liếc qua một cái, cười nói: "Thật xin lỗi!"
Nói xong, cô liền vòng sang một bên, tiếp tục bước đi.
Nhưng Lâm Diểu đứng bên cạnh vẫn còn chết sững tại chỗ, đáy mắt tràn đầy khiếp sợ.
Lâm Kiều Hân ngạc nhiên ngoảnh lại, nghi hoặc gọi: "Diểu Diểu, sao lại đứng đó?"
Trương Minh Vũ bối rối lắm.
Lâm Diểu cứ thế nhìn chòng chọc vào anh không rời mắt...
Lâm Kiều Hân cũng thoáng nghi hoặc, nhìn lại.
Một giây sau, Lâm Diểu vừa ngó trân trân vừa lập bập nói: "Chị, đây là... là... Trương, Trương Minh Vũ..."
Trương Trương Minh Vũ...
Trương Minh Vũ?
Lâm Kiều Hân sững sờ, quay sang nhìn thêm một lần nữa, quả nhiên nhận thấy có cảm giác quen quen.
Cô vội vã sải chân quay lại bên cạnh Lâm Diểu.
Quan sát kĩ người đàn ông trước mặt, quả đúng là Trương Minh Vũ.
Lâm Kiều Hân sững sờ mở to mắt, nói: "Trương Minh Vũ, anh..."
Đây là cái tay Trương Minh Vũ lù đù quê mùa đó sao?
Cô đã nhìn bao lâu nay mà không thể tưởng tượng được trông anh lại như vậy.
Sao Trương Minh Vũ lại đẹp trai được như vậy?
Lâm Diểu cũng kinh ngạc vô cùng, ánh mắt như lóe sáng.
Trương Minh Vũ lúng túng cười nói: "Hi... À thì, trùng hợp thật đấy..."
Lâm Kiều Hân ngơ ngác nhìn.
Thật sự là Trương Minh Vũ!
Nhưng... đẹp trai quá...
Có điều, cô còn chưa kịp cảm thán thêm, lại bỗng chú ý thấy hai cánh tay anh đang bị hai cô gái khác khoác chặt.
Thịch thịch!
Trái tim Lâm Kiều Hân như chìm sâu xuống, ngơ ngẩn như bị sét đánh.
Khi cô đưa mắt nhìn, thấy rõ diện mạo của Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt, cô sững sờ trước nhan sắc của hai người.
Đẹp quá...
Nhưng...
Lâm Kiều Hân khẽ cắn răng, thân thể bắt đầu run rẩy.
Trương Minh Vũ ngang nhiên... ngoại tình!
Lúc này, Lâm Diểu cũng đã tỉnh táo lại, ánh mắt bắt đầu lóe lửa giận.
Lâm Kiều Hân ngơ ngẩn đứng đó, đầu óc hỗn loạn vô cùng.
Chẳng phải mình rất ghét anh ta sao?
Chẳng phải mình luôn khao khát được ly hôn sao?
Hiện giờ đã có thể đường đường chính chính đề nghị ly hôn mà, sao lòng lại rối rắm như vậy?
Lâm Kiều Hân ngơ ngác đứng lặng, cảm xúc trong lòng lúc này vô cùng hỗn loạn.
Điều duy nhất cho cô cảm nhận rõ nét là... Trái tim cô sao đau đớn quá!
Đau đến không thể thở nổi!
Cô cũng không biết lòng mình đang nghĩ gì, nên nghĩ gì.
Lâm Kiều Hân lặng lẽ cúi đầu.
Trước mặt Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt, cô không cách nào động viên mình tự tin lên.
Mặc dù diện mạo không thua kém họ nhưng phong thái của hai cô gái ấy quả thực vô cùng nổi bật, lấn át mọi người.
Mọi người xung quanh cũng đã phát hiện điều bất thường, tất cả đều vây lại xem.
Bốn cô gái đẹp, thật quá thu hút.
Lâm Diểu cắn chặt răng, lạnh lùng nói: "Trương Minh Vũ, tôi thật không ngờ anh lại là loại người như vậy".
"Anh... Anh vừa thành công chút xíu đã quay lưng phản bội chị tôi! Anh có còn là người không hả?"
Nói xong, cô ta tỏ ý thất vọng vô cùng.
Hình tượng của Trương Minh Vũ trong lòng cô ta vừa sụp đổ tan tành.
Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt bất đắc dĩ lắc đầu.
Trương Minh Vũ đã hoàn toàn choáng váng.
Nói gì thế?
Chuyện gì thế này không biết!
Lâm Kiều Hân siết chặt nắm tay, tim đau như dao cắt.
Đám đông xung quanh cũng hoàn toàn hiểu ra.
Người đàn ông này... một lúc chiếm được bốn mỹ nữ tuyệt thế!
Cuộc đời này có còn đạo lý nữa không hả?
Ngay sau đó, đám đông quay sang chỉ trỏ, tỏ ý chán ghét Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ đã trợn mắt há hốc miệng.
"Kiều Hân, cô nghe tôi nói đã...", Trương Minh Vũ nôn nóng muốn giải thích.
Nhưng Lâm Kiều Hân đã lạnh nhạt cắt ngang, thong thả nói: "Không cần, chuyện của nhà họ Lâm tôi... cảm ơn anh nhiều, chuyện anh từng giúp đỡ nhà tôi, tôi sẽ bồi thường hết mức có thể".
"Tôi biết, nhà họ Lâm nợ anh nhiều lắm, tôi chẳng có gì đáng giá để đền bù cho anh".
Ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt, hoàn toàn ngây ngốc.
Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt lại thoáng bất ngờ, sau đó, khóe miệng chậm rãi cong lên, nở một nụ cười.
Hạ Hâm Điềm vẫn chỉ im lặng đứng nhìn.
Giây lát sau, Lâm Kiều Hân chìa chiếc túi đựng hàng hiệu trong tay về phía Trương Minh Vũ, lạnh nhạt nói: "Đây là chút quà mọn tôi mới mua cho anh, cứ coi như... để bồi thường chút đỉnh cho anh đi".
Khi thốt lên những lời này, trái tim Lâm Kiều Hân như rỉ máu.
Rõ ràng cô không quan tâm mà.
Vì sao lại đau lòng như vậy?
Cô muốn nổi giận, lại không tìm được bất cứ lí do nào.
Cô biết, nhà họ Lâm nợ Trương Minh Vũ rất nhiều, cô cũng nợ Trương Minh Vũ nhiều lắm.
Cô vốn không có tư cách nổi giận.
Nhưng chính vì thế, trái tim càng giống như đang bị một tảng đá khổng lồ đè chặt!
Nó khiến cô không thể thở nổi.
Đám đông vây quanh cũng đều choáng váng.
Bị cắm sừng mà còn... khách khí như vậy?
Trương Minh Vũ nhìn mà trợn mắt há hốc miệng, đầu óc trống rỗng.
Mắt anh nhìn chòng chọc vào chiếc túi giấy.
Đây là... quà mà cô ấy mua cho mình?
Không biết vì sao, nhịp tim anh đột nhiên tăng tốc lên cực hạn.
Nhìn kiểu đóng gói, hẳn cũng là một bộ quần áo.
Anh nhìn sang, thấy Lâm Kiều Hân đã cắn chặt răng, viền mắt ươn ướt.
Lập tức, Trương Minh Vũ cảm thấy đau lòng vô cùng.
Cô ấy... quan tâm mình!
Trương Minh Vũ cắn chặt răng, chóp mũi cay cay.
Nhưng, phải giải thích thế nào đây?
Lâm Diểu thì đang nổi giận đùng đùng.
Lâm Kiều Hân lại đã tuyệt vọng, lòng như đã chết.
Ngay khi Trương Minh Vũ còn chưa biết phải xử lí thế nào, bỗng một giọng nói ngọt ngào cất lên: "Cả chị mà em cũng không nhận ra à?"
Người vừa lên tiếng là Hạ Hâm Điềm, cô ấy vừa nói vừa bước ra.
Lâm Kiều Hân ngây người.
Mặc dù Hạ Hâm Điềm có đeo kính râm che quá nửa mặt, nhưng hình tượng này quá đỗi quen thuộc với cô rồi.
Nãy giờ Hạ Hâm Điềm vẫn đứng phía sau nên Lâm Kiều Hân không trông thấy.
"Chị Điềm Điềm?", Lâm Kiều Hân khiếp sợ kêu lên.
Vì sao Hạ Hâm Điềm lại đi cùng Trương Minh Vũ?
Nhưng ngay sau đó, ánh sáng trong mắt Lâm Kiều Hân dần phai nhạt.
Bất kể nói thế nào chăng nữa, bên cạnh Trương Minh Vũ còn hai người con gái nữa kìa.
Sau đó một giây, Liễu Thanh Duyệt đã chầm chậm cất lời, giọng vô cùng êm ái: "Cô nhóc nhà họ Lâm kia, cả tôi mà cô cũng không nhận ra à?"
Cùng một câu như người trước!
Lâm Kiều Hân ngẩng phắt lên, lập tức nhận ra, người nọ cho cô một cảm giác rất quen thuộc.
Đây là...
Cẩn thận hồi tưởng lại, ánh mắt Lâm Kiều Hân chợt lóe sáng, cô cả kinh thốt lên: "Chị là... thần y Thanh Duyệt?"
Người này từng cứu ông nội cô!
Liễu Thanh Duyệt cười đáp: "Đúng rồi, cũng coi như có mắt nhìn đấy".
Lâm Kiều Hân kinh ngạc vô cùng.
Thần y Thanh Duyệt... sao lại kéo tay Trương Minh Vũ như thế kia?
Tô Mang cười nhẹ một tiếng, bảo: "Xem ra, cô chỉ không nhận ra tôi nhỉ".
Lâm Kiều Hân sửng sốt.
Cô thận trọng quan sát lại.
Nhan sắc khuynh thành, sắc mặt lạnh nhạt, phong thái cao quý!
Đây là...
Tô Mang ngẩng đầu, kiêu kì nói: "Tự giới thiệu một chút, tôi là chị ba của Trương Minh Vũ".
Nói xong, cô ấy còn hất đầu ngẩng cao, trong chẳng khác gì một chú gà trống hiếu thắng.
Trong lòng mấy người chị này, Lâm Kiều Hân còn chưa đủ tư cách đâu.
Chị ba?
Vừa nghe được câu nói đó, Lâm Kiều Hân và Lâm Diểu đều choáng váng, ánh mắt vô cùng mờ mịt.
Mọi người quanh đó cũng bối rối.
Cua gắt thế?
Hồi lâu sau, Lâm Kiều Hân mới tỉnh táo lại.
Chẳng hiểu vì sao, lòng cô chợt nảy sinh một cảm giác vui vẻ khó nói.
Nhưng... còn Liễu Thanh Duyệt thì sao...
Dường như đoán được thắc mắc của cô, Liễu Thanh Duyệt đã ngạo nghễ lên tiếng: "Tôi là chị tư của Trương Minh Vũ".
Chị tư!
Lâm Kiều Hân sững sờ.
Thần y Thanh Duyệt... là chị tư của Trương Minh Vũ?
Ngay sau đó, giọng nói ngọt ngào của Hạ Hâm Điềm cũng cất lên: "Chị là chị hai của Trương Minh Vũ".
Cô ấy vừa nói thế, Lâm Kiều Hân đã ngây ra như phỗng.
Đáy mắt cô tràn đầy hốt hoảng.
Chương 290: Lâm Kiều Hân câu nệ
Chị hai... Chị ba... Chị tư?
Ánh mắt bàng hoàng của Lâm Kiều Hân đã tiết lộ nỗi lòng chấn động tột cùng của cô lúc này.
Chuyện này... sao có thể là thật?
Minh tinh nổi tiếng bậc nhất Hạ Hâm Điềm là chị hai của Trương Minh Vũ?
Thần y Thanh Duyệt lại là chị tư của Trương Minh Vũ?
Còn cả người chị ba này nữa...
Tuy nhìn không nhận ra nhưng phong thái thế này sao có thể là người thường được?
Lâm Kiều Hân đã hoàn toàn chết sững.
Trương Minh Vũ cũng ngây ra.
Sao lại... tiết lộ hết rồi?
Tô Mang rỉ tai anh: "Giờ mà còn không chịu nói rõ, cô vợ nhỏ của em sẽ ghen đấy, hơn nữa, nhiệm vụ đã bắt đầu rồi, cô vợ nhỏ của em mà biết cũng không việc gì".
Trương Minh Vũ ngẩn người, trong lòng vẫn có điều lấn cấn.
Liễu Thanh Duyệt cũng nhỏ giọng bổ sung: "Hơn nữa, lần này bọn chị chỉ về được mấy ngày, bọn chị muốn chung tay dạy dỗ cô vợ nhỏ của em cho tốt mới được".
Khóe miệng Trương Minh Vũ giật giật liên hồi.
Chuyện này... chắc là giỡn chơi thôi đúng không...
Lúc này, Lâm Kiều Hân cũng đã bừng tỉnh lại từ cơn choáng váng khiếp sợ.
Mặc dù chuyện đó thật khó có thể tiếp thu nhưng trong lòng cô, chuyện quan trọng nhất đã không còn là điều này.
Chị ba, chị tư!
Vậy có nghĩa là... Trương Minh Vũ không phản bội cô?
Nước mắt cô lập tức dâng trào.
Lâm Kiều Hân không thể khống chế được tuyến lệ nữa.
Tảng đá lớn đè nặng trong tim đã biến mất, cơn đau như bị bóp nghẹt cũng tan biến, hô hấp thông thuận hẳn.
Lâm Kiều Hân mím chặt môi, cảm xúc thay đổi quá nhanh khiến cô đột nhiên muốn nhào vào lòng Trương Minh Vũ.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn nhịn lại được.
Hồi lâu sau, Lâm Kiều Hân nở nụ cười.
Một nụ cười tươi tắn không thể kìm hãm.
Lâm Diểu thì lúng túng ra mặt, chỉ biết yên lặng cúi đầu.
Trương Minh Vũ nhìn quanh một lượt, ngại ngùng lên tiếng: "À ừm... Hay là chúng ta ra ngoài trước đi, đứng đây nói chuyện không được tiện lắm”.
"Được".
Lâm Kiều Hân trả lời theo bản năng.
Sau đó, Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt kéo tay Trương Minh Vũ đi.
Hạ Hâm Điềm theo sau.
Lâm Diểu và Lâm Kiều Hân do dự một chút rồi cũng cất bước đuổi theo.
Sáu người nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của đám đông ở đó.
Mọi người đang tụ quanh đó ngơ ngác nhìn theo.
Thế là... xong rồi?
Bốn mỹ nữ tuyệt thế đó… cứ thế bị tên nhãi ranh kia dẫn đi rồi?
Dù chỉ để lại Lâm Diểu cho bọn họ thôi cũng được mà!
Đám đông vô cùng đố kị với Trương Minh Vũ.
Mà lúc này, kẻ bị nghìn người đố kị là Trương Minh Vũ đang bị mấy cô gái vây quanh, đi ra khỏi trung tâm thương mại.
Lòng Lâm Kiều Hân vẫn còn đang rất hỗn loạn.
Sau khi ra ngoài, cô lấy chìa khóa xe, mở khóa.
Tô Mang bình thản nói: "Cứ để xe đó ở đây, ngồi xe tôi đi".
Nói xong, cô ấy bèn bước tới chỗ chiếc Roll - Royce, mở cửa xe, ngồi vào.
Lâm Kiều Hân hơi ngẩn người.
Khi nhìn thấy rõ ràng, ánh mắt cô tràn đầy khiếp sợ.
Cái này...
Tâm tình vốn đã phức tạp nay càng thêm rối loạn.
Rốt cuộc Tô Mang là ai?
Lâm Kiều Hân mím môi.
Lâm Diểu lúng túng nói: "Chị, mọi người... mọi người đi với nhau đi, em về trước nhé".
Trong tình huống này, Lâm Diểu thật sự không thể chịu nổi thêm nữa.
"Được".
Lâm Kiều Hân gật đầu.
Lâm Diểu vội vã đi ngay khỏi đó.
Lâm Kiều Hân bối rối hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định đi tới, ngồi vào trong chiếc Roll - Royce.
Chiếc xe nhanh chóng phóng đi.
Trong xe yên tĩnh dị thường, ai cũng không nói một lời.
Trương Minh Vũ còn đang lúng túng không thôi.
Hạ Hâm Điềm thì còn ổn.
Nhưng Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt đều đang hết sức thể hiện phong thái cao quý của mình, đè ép Lâm Kiều Hân, khiến cô gần như nín thở.
Trương Minh Vũ thấy thế, vội vã đưa mắt nhìn sang, lặng lẽ khẩn cầu.
Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt tức giận lườm một cái, nhưng cuối cùng vẫn thu lại vẻ kiêu kì, sắc mặt cũng dần bình thường trở lại...
Phù!
Lâm Kiều Hân thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm.
Không biết vì sao, cô cứ vô thức khẩn trương căng thẳng.
Mấy năm nay, cô đối xử với Trương Minh Vũ...
Ngẫm lại, Lâm Kiều Hân càng thấy chột dạ.
Chẳng bao lâu sau, xe chầm chậm dừng.
Trương Minh Vũ nhìn ra ngoài, quả thật không biết phải nói gì nữa.
Khách sạn Hồng Thái...
Tô Mang thản nhiên nói: "Đi thôi".
Nói đoạn, cô ấy bèn dẫn Trương Minh Vũ xuống xe.
Lâm Kiều Hân vẫn còn rất ngại ngùng và mất tự nhiên.
Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt vẫn như trước, hai người kẹp hai bên Trương Minh Vũ không rời.
Lâm Kiều Hân lẳng lặng đi theo phía sau.
Sự xuất hiện của bốn cô gái đã thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người ở đây.
Nhân viên phục vụ cũng hết sức kinh ngạc, nhìn chăm chú một lát mới nhận ra Trương Minh Vũ, định lên tiếng chào hỏi.
Trương Minh Vũ vội vã đưa mắt ra hiệu.
Nhân viên phục vụ sững lại.
Ngay sau đó, có một nhân viên đi tới, nở nụ cười công thức hóa: "Mời các vị theo tôi ạ".
Năm người tiến vào một phòng bao riêng.
Hạ Hâm Điềm ngồi vào vị trí chủ tọa.
Tô Mang kéo Trương Minh Vũ ngồi cạnh Hạ Hâm Điềm, sau đó cũng ngồi xuống cạnh anh.
Liễu Thanh Duyệt ngồi xuống ghế còn lại cạnh Hạ Hâm Điềm.
Lâm Kiều Hân đứng đó, lúng ta lúng túng.
Trông cô rất câu nệ!
Trương Minh Vũ vội đứng lên, bối rối cười bảo: "À ừm... Chỉ có mấy người chúng ta, hay là tách ra ngồi đi, bằng không... lúc ăn cơm cũng không tiện gắp đồ ăn".
Nói xong, anh vội vàng đứng hẳn dậy.
Anh vươn tay nắm cánh tay Liễu Thanh Duyệt, ánh mắt nhìn cô ấy như làm nũng.
Liễu Thanh Duyệt liếc thấy, đành phải nhổm người nhích xa Hạ Hâm Điềm một vị trí.
Trương Minh Vũ mỉm cười, sau đó ngồi xuống chỗ cách Liễu Thanh Duyệt một vị trí.
Anh ngẩng lên, cười bảo Lâm Kiều Hân: "Cô ngồi bên này đi, cách đều cho tiện".
Bấy giờ, cảm giác dị thường trong lòng Lâm Kiều Hân mới giảm bớt, cô ngồi xuống.
Nhân viên phục vụ đưa thực đơn cho Hạ Hâm Điềm.
Hạ Hâm Điềm không khách sáo, bắt đầu gọi món.
Gọi xong, cô ấy đưa thực đơn đến trước mặt Lâm Kiều Hân, cười nói: "Cô cũng gọi mấy món đi".
Lâm Kiều Hân lúng túng, ngập ngừng bảo: "Không cần đâu ạ, em... ăn gì cũng được".
Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt đưa mắt liếc sang nhau, ánh mắt cả hai đều bừng sáng.
Bọn họ không thể ở lại đây quá lâu, cho nên hôm nay đúng là một cơ hội nhắc nhở rất tốt.
Trương Minh Vũ cười ha hả, nói: "Được rồi, như vậy tạm đủ rồi, cứ phục vụ những món vừa gọi trước đã đi".
Nhân viên phục vụ cung kính đáp: "Thưa vâng!"
Thưa vâng?
Trương Minh Vũ trừng mắt một cái.
Nhân viên kia giật mình kinh hãi, vội vã cầm thực đơn chạy ngay ra ngoài.
Lâm Kiều Hân hiện đang rất bối rối và hỗn loạn nên không nghe ra điều gì bất thường.
Sau đó, bầu không khí trong phòng lại rơi vào trầm tĩnh.
Trương Minh Vũ cười cười, phá vỡ sự tĩnh lặng: "À ừm..."
Nhưng anh còn chưa nói được gì, Tô Mang đã trừng mắt cắt đứt lời anh.
Trương Minh Vũ cúi đầu, lòng hết sức bồn chồn...
Chuyện này là sao ấy nhỉ...
Ngay sau đó, giọng nói trong trẻo mà lạnh nhạt của Liễu Thanh Duyệt đã vang lên: "Cô tên là Lâm Kiều Hân nhỉ, hai năm qua... cô đối xử với em trai tôi thế nào?"
Khóe miệng Trương Minh Vũ giật giật liên hồi.
Sao lại... nói đến đề tài này?
Lâm Kiều Hân sửng sốt, sau đó càng thêm chột dạ.
Cách đối xử của cô với Trương Minh Vũ... nói là không tốt thậm chí còn là nói giảm nói tránh rồi.
Trương Minh Vũ cười nói: "Rất tốt, rất tốt mà..."
"Chị hỏi em đấy à".
Liễu Thanh Duyệt kiêu kì hừ một tiếng, bất mãn nói.
Trương Minh Vũ lúng túng cúi đầu.
Lâm Kiều Hân nhìn về phía Trương Minh Vũ, ánh mắt đầy phức tạp, lòng càng thêm khó chịu.
Tô Mang cũng chậm rãi cất lời: "Kết hôn đã nhiều năm, chuẩn bị lúc nào sinh con?"
Vừa nghe được câu đó, Trương Minh Vũ lập tức phun hết ngụm nước trong miệng ra.
Lâm Kiều Hân đã đỏ bừng cả mặt.
Trương Minh Vũ đã hoàn toàn choáng váng.
Thế này là...
Đang định làm gì vậy?
Không biết vì sao, Trương Minh Vũ chợt cảm thấy không yên tâm lắm.
Tô Mang kiêu kì nói: "Em ngồi với em trai".
Nói xong, cô ấy liền ngồi ngay xuống ghế bên trái Trương Minh Vũ.
Liễu Thanh Duyệt cũng vội vàng nói: "Vậy em ngồi bên này".
Nói đoạn, cô ấy ngồi xuống ghế bên phải Trương Minh Vũ.
Hạ Hâm Điềm bất mãn nói: "Hứ, hai đứa cướp chỗ nhanh nhẹn quá nhỉ, mau đứng lên cho chị!"
"Chị là chị hai, các em đều phải nghe lời chị!"
Trương Minh Vũ bối rối ra mặt.
Chuyện này... sao lại còn muốn cướp chỗ với nhau nữa...
Tô Mang kiêu kì nói: "Em mặc kệ, em ngồi xuống trước".
Liễu Thanh Duyệt cũng đắc ý bảo: "Chị hai, đấy là tại chị chậm chân nhé".
Ánh mắt Hạ Hâm Điềm chợt lóe sáng, cô ấy cười nói: "Nếu thế, chị đành phải ngồi vào lòng em ấy vậy".
Nói đoạn, cô ấy liền định thực thi ngay.
Trương Minh Vũ kinh ngạc há hốc miệng.
Chuyện gì thế này?
Anh vội vã lên tiếng: "Các chị ngồi đi, các chị ngồi đi... Em lên ghế trên ngồi".
Nói xong, anh hấp tấp vọt lên ghế phụ ở phía trên, vội vã như chạy nạn.
Bình yên ngồi xuống rồi, anh mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện này... có hơi đáng sợ!
Ba chị em phía sau đều lộ vẻ bất mãn.
Nhưng cuối cùng, không ai nói gì thêm.
Ba người, kiểu gì cũng sẽ có người bị ra rìa.
Tô Mang bĩu môi, rù rì ai oán: "Em trai thối, em cứ chờ đấy!"
Trương Minh Vũ vừa ngồi vững, nghe cô ấy nói thế, thân mình lập tức run lên một cái.
Bị ba mỹ nữ tuyệt sắc vây quanh đôi khi cũng là một chuyện rất khó xử.
Biết chọn ai mới là đúngđây!
Chiếc xe Roll - Royce phóng ra ngoài.
Khi xe ra đến cổng, Trương Minh Vũ đưa mắt liếc nhìn ra ngoài.
Đám đông vẫn tụ tập trước cổng đại viện.
Những người nhà họ Lâm đều đang hưng phấn ra mặt.
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.
Bất kể thế nào, hôm nay coi như nhà họ Lâm đã tránh được một kiếp nạn.
Nhưng sự nguy hiểm chân chính còn đang đợi ở phía sau.
Haiz.
Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài, lòng cũng rất khó chịu.
Bởi anh đã thấy được Lâm Kiều Hân đang đứng trong đám đông ấy.
Lúc này, Lâm Kiều Hân cũng đang nở một nụ cười vui vẻ.
Trương Minh Vũ vô thức mỉm cười theo cô.
Mọi người đều nhìn chằm chằm chiếc xe Roll - Royce đang đi ra, nhưng cửa sổ xe đã được dán màng chắn màu đen nên không ai thấy được trong xe có những người nào.
Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi đại viện nhà họ Lâm.
Mọi người chậm rãi dời mắt.
Ngay sau đó, người nhà họ Lâm lại một lần nữa kích động.
Phía sau lưng có tiếng bước chân vang lên.
Tất cả sửng sốt, ngoái đầu nhìn lại, phát hiện Trần Đại Phú đang đỡ ông cụ Lâm đi ra.
Hàn Thiên Hoa cũng đi bên cạnh.
Chuyện này...
Tất cả lại một lần nữa sững sờ.
Ông cụ Lâm được Trần Đại Phú đỡ ra?
Trương Minh Vũ đâu?
Lát sau, Trần Đại Phú đã đỡ ông cụ Lâm tới trước ghế tựa.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía đó.
Người nhà họ Lâm càng kích động không thôi.
Ông cụ Lâm cười nói: "Khách đã đi rồi, bữa tiệc của chúng ta... cũng có thể tiếp tục rồi".
Ông cụ vừa dứt lời, đám người nhà họ Lâm lập tức phấn chấn vô cùng.
Có thể tiếp tục, có nghĩa là mọi trắc trở đã không còn.
Đám Lâm Quốc Phong cũng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Lâm Kiều Hân hưng phấn nhìn quanh, đôi mắt sáng lên long lanh.
Nhưng cô nhìn khắp chốn vẫn không thấy Trương Minh Vũ đâu.
Anh ấy đâu rồi?
Không rõ vì sao, Lâm Kiều Hân chợt cảm thấy lòng mình dường như hơi trống vắng.
Chỉ sau một lát, bầu không khí trong đại viện đã chậm rãi khôi phục lại.
Người xôn xao chúc mừng, người hớn hở trò chuyện.
Chuyện không vui vừa rồi đã dần tan biến trong suy nghĩ của mọi người, bọn họ hoàn toàn hòa mình vào bầu không khí náo nhiệt này.
Nhưng bóng hình Trương Minh Vũ vẫn khắc sâu trong suy nghĩ của bọn họ.
Hành động của Trương Minh Vũ vừa rồi đã khiến bọn họ chấn động.
Ngay khi buổi tiệc vừa bắt đầu, ông cụ Lâm bỗng đứng dậy.
Tất cả đều yên tĩnh lại, đổ dồn ánh mắt về phía ông cụ.
Ông cụ Lâm chậm rãi lên tiếng: "Trước khi các vị vào bàn tiệc, tôi còn có một việc muốn tuyên bố".
Ông cụ vừa dứt lời, mọi người đều ngây ra.
Ông cụ Lâm chầm chậm quay sang nhìn Lâm Kiều Hân và Lý Phượng Cầm, vẻ mặt hiền hòa.
Lâm Kiều Hân ngẩn người, lòng bỗng khẩn trương hẳn lên.
Hồi lâu sau, ông cụ mới cười nói: "Từ hôm nay trở đi, Kiều Hân, gia đình cháu có thể trở về đại viện nhà họ Lâm này".
Câu nói đơn giản ấy đã khiến cả Lâm Kiều Hân và Lý Phượng Cầm đều chấn động vô cùng.
Một giây sau, Lý Phượng Cầm đã kích động run rẩy cả người.
Được trở về nhà họ Lâm chính là nguyện vọng tha thiết nhất của bà ta.
Vì sao bà ta phải bắt Lâm Kiều Hân nỗ lực như vậy? Vì sao lại muốn cho Lâm Kiều Hân lấy một cậu ấm nhà giàu nào đó?
Mục đích không chỉ muốn để Lâm Kiều Hân trở nên xuất chúng mà còn để có thể trở lại nhà họ Lâm.
Ực!
Lý Phượng Cầm khó nhọc nuốt nước bọt, nhịp tim đã tăng lên cực hạn.
Nhưng lúc này bà ta chợt cảm thấy rất hoang mang.
Vì sao?
Lâm Kiều Hân trừng to mắt, vẻ ngạc nhiên vô cùng.
Những người còn lại của nhà họ Lâm cũng kinh ngạc há hốc miệng.
Sau đó, ông cụ Lâm lại nhẹ nhàng cất tiếng, giọng hiền hòa: "Hôm nay nhà họ Lâm gặp đại nạn, nhờ có Trương Minh Vũ đứng ra mới xoay chuyển tình thế".
"Trương Minh Vũ đã cứu nhà họ Lâm này".
"Nhà các cháu đã lập công lớn".
Một câu nói nhẹ nhàng bình thản lại khiến tất cả người nhà họ Lâm đều phải trợn to mắt.
Thì ra là vì Trương Minh Vũ!
Lý Phượng Cầm cũng ngây ngẩn người, vẻ mặt ngơ ngác như vẫn không thể tin nổi.
Lâm Kiều Hân khẽ cắn răng, vô cùng kích động.
Cô chợt thấy lòng mình vui vẻ.
Và còn có cả... một chút đắc ý?
Về điều này, chính bản thân Lâm Kiều Hân cũng không biết rõ!
Lát sau, Lý Phượng Cầm mới tỉnh táo lại.
Trương Minh Vũ...
Bà ta mừng rỡ vô cùng.
Điều quan trọng không phải là mẹ con họ đã có thể đường đường chính chính trở lại nhà họ Lâm mà là ông cụ Lâm đã tuyên bố việc này trước mặt rất nhiều người.
Chuyện này...
Lý Phượng Cầm kích động đến khó có thể nói thành lời.
...
Bên kia, chiếc Roll - Royce chậm rãi dừng lại trước cửa biệt thự.
Trương Minh Vũ mở cửa, bước xuống xe.
Ba người đẹp ở ghế sau lần lượt đi xuống.
Trương Minh Vũ đã quen với cảnh này, nhưng hôm nay, thị giác vẫn bị chấn động sâu sắc.
Ba phong cách bất đồng nhưng đều là mỹ nhân tuyệt thế.
Nhưng ba cô gái bước xuống xe rồi lại không ai có động tĩnh gì, chỉ lẳng lặng nhìn Trương Minh Vũ, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
Nụ cười trên môi Trương Minh Vũ như cứng lại.
Ánh mắt kia... là thế nào vậy?
"Sao... sao thế ạ?", Trương Minh Vũ hoang mang hỏi, nhưng đáy lòng chợt nảy sinh một cảm giác hoảng loạn...
Ba cô gái nghiêm nghị đứng đó, không ai chịu lên tiếng trước.
Trương Minh Vũ bối rối ra mặt.
Vừa rồi trên xe... cũng không nói gì mà nhỉ?
Lúc này làm sao vậy?
Song, anh còn chưa kịp nghĩ gì thêm, Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt đã bước lên mấy bước.
Một trái một phải, hai cô gái túm lấy Trương Minh Vũ kéo vào trong biệt thự.
Hạ Hâm Điềm nghiêm nghị đi theo sau.
Trương Minh Vũ bắt đầu hoảng loạn, bối rối hết sức.
Chuyện này là sao?
Vào trong biệt thự, Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt không hề dừng lại, đi thẳng lên lầu hai.
Họ nhanh chóng tới cửa phòng ngủ.
Hạ Hâm Điềm mở cửa.
Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt xách Trương Minh Vũ vào phòng.
Ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt.
Ánh mắt anh đầy vẻ hoang mang, mờ mịt.
Ngay sau đó, hai cô gái cùng nhau dốc sức đẩy Trương Minh Vũ ngã ngửa ra giường.
Trương Minh Vũ ngạc nhiên ngẩng đầu.
Vẻ nghiêm túc trên mặt ba cô gái thình lình biến thành... một nụ cười xấu xa.
"Em trai thối, bọn chị tới đây!"
Ba cô gái đều đã sáng rực mắt lên, đồng thanh kêu lớn.
Hả?
Trương Minh Vũ lập tức trợn to mắt, lòng chợt luống cuống hốt hoảng.
Nhưng anh cũng chẳng có thời gian nghĩ thêm, ba thân thể mềm mại đã nhào về phía giường anh.
Mẹ ơi!
Trương Minh Vũ hoảng sợ chết khiếp.
Có điều, lúc này anh muốn tránh cũng đã muộn, ba người chị đã chặn kín mọi lối thoát của anh rồi.
Rầm!
Chiếc giường phát ra một âm hưởng trầm trầm cực lớn.
Ba cô gái, một trái một phải một trung gian, cứ thế vây chặt lấy Trương Minh Vũ.
"Em trai hư này, chị nhớ em chết mất, đã bao lâu không được gặp em rồi!"
"Hừ! Chị tư về mà cũng không biết chủ động ôm chị một cái à?"
"Chị là chị hai, hai con nhỏ này đừng có tranh cướp với chị chứ!"
...
Ba giọng nói cứ lao nhao vang lên bên tai Trương Minh Vũ.
Anh đã hoàn toàn luống cuống tay chân.
Những mùi hương mê hoặc, những thân thể mềm mại...
Trương Minh Vũ cảm thấy có lẽ mình sắp nổ tung đến nơi rồi!
Đây là điều con người có thể chịu đựng được sao?
Đây là điều một người đàn ông đích thực có thể chịu đựng được sao?
Ba cô gái lao vào tranh đoạt kịch liệt, cả ba đều chỉ muốn ôm chặt lấy Trương Minh Vũ.
Tuy đang được hưởng diễm phúc kề cận ba người đẹp cùng lúc nhưng lòng Trương Minh Vũ đang khốn khổ vô cùng.
Dày vò đến chết mất!
Chỉ lát sau, Tô Mang bất mãn lên tiếng: "Thế nào hả? Em trai hư này, em không thích ba chị có phải không?"
Trương Minh Vũ sửng sốt, vội vã lập cập đáp: "Không hề không hề, em nào dám ạ..."
Liễu Thanh Duyệt cũng bất mãn: "Vậy thái độ của em như vậy là có ý gì?"
Em...
Trương Minh Vũ đã hoàn toàn luống cuống nghẹn lời.
Hạ Hâm Điềm cười rất xấu xa: "Em ấy muốn tỏ thái độ gì cũng mặc, chúng ta cứ tự thỏa nỗi nhớ nhung là được!"
Nói đoạn, cô ấy chui luôn vào trong lòng Trương Minh Vũ.
Bình thường chỉ có mình cô ấy thì Hạ Hâm Điềm còn hơi ngại ngần một chút, nhưng nay Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt đều đã tới, cô ấy rốt cuộc không cần gò bó bản thân nữa.
Trương Minh Vũ bắt đầu cảm thấy thở cũng thật gian nan.
Mùi hương đặc biệt cứ điên cuồng chui vào trong mũi anh theo từng hơi thở.
Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt cũng đã rất lâu không được gặp Trương Minh Vũ, lòng càng nhớ thương khôn nguôi.
Những thân mình mềm mại áp tới đã khiến Trương Minh Vũ bị kích thích tột độ.
"A!"
Anh chợt rít lên một tiếng như phát tiết nỗi lòng, thân thể đột nhiên gồng lên, lật mình một cái.
"Ối!"
Những tiếng kêu kinh ngạc liên tiếp vang lên.
Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt đều bị hất sang bên cạnh, Hạ Hâm Điềm đang giở trò tác quái trên người anh thì bị anh lật lại, đè xuống bên dưới.
Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt đều ngây người, đôi mắt đẹp tràn đầy mờ mịt khó hiểu.
Trương Minh Vũ... sao vậy nhỉ?
Hạ Hâm Điềm cũng thay đổi sắc mặt, ánh mắt hoang mang nhìn Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ hổn hển mấy hơi, hai tay chống người, cười xấu xa, nói: "Còn bắt nạt em là em không khách khí nữa đâu nhé!"
Cảm giác khác thường trong đầu đã khiến Trương Minh Vũ hoàn toàn mê muội.
Hạ Hâm Điềm khẽ cắn răng, kiêu kì nói: "Em trai xấu xa này, vẫn còn nhịn được cơ à? Tới luôn đi!"
Nói xong, ngay trước ánh nhìn sững sờ của Trương Minh Vũ, Hạ Hâm Điềm giật luôn vạt áo sơ mi của mình ra.
Nút áo văng đầy giường.
Ực!
Trương Minh Vũ đã choáng váng cả người.
"Chị hai, em trai hư là của em nhé, không được mê hoặc em ấy!"
"Đúng, bọn em cũng có!"
Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt nôn nóng kêu lên.
Ầm!
Trong đầu Trương Minh Vũ như có một quả bom vừa nổ tung.
Anh đã sắp không thể chịu đựng nổi cái cảm giác xao động trong cơ thể này nữa.
Anh vốn chỉ định hù dọa các chị ấy một phen, nhưng cả ba đều không sợ.
Thế này...
Hành vi của ba chị gái càng kích thích sâu sắc đến hệ thống thị giác của Trương Minh Vũ.
Anh không chịu nổi nữa!
Nhưng ba người này... là sư tỷ của anh!
Làm sao anh có thể...
Hô hấp của Trương Minh Vũ càng lúc càng dồn dập, thân thể nóng rực lên!
Mắt anh cũng đã vằn đỏ!
Một giây sau, Trương Minh Vũ đứng phắt dậy, cất bước xông về phía phòng tắm.
Ào ào!
Tiếng xối nước vang lên.
Trương Minh Vũ chẳng kịp cởi quần áo, cứ thể xả nước lạnh xuống hạ nhiệt cho thân thể mình.
Loại cảm giác khô nóng kia rốt cuộc cũng từ từ chìm xuống.
Phù!
Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ thở hắt ra một tiếng thật mạnh, anh rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại.
Tắt vòi nước, anh chợt nghe thấy tiếng cười lảnh lót như tiếng chuông bạc vang lên ngoài cửa.
Haiz.
Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài một tiếng.
Nghiệp chướng!
Người đã ướt sũng, Trương Minh Vũ đành phải cởi đồ ra, sau đó lấy khăn tắm quấn quanh người.
Nhưng anh ngẫm lại...
Nếu cứ thế đi ra, chưa biết chừng lại bị bọn họ giật mất thì sao?
Trương Minh Vũ run lên một chập.
Đường đường là một gã đàn ông mà lại bị ba cô gái...
Haiz.
Do dự hồi lâu, cuối cùng Trương Minh Vũ vẫn quyết định mở cửa xông nhanh ra ngoài, chạy thẳng tới chỗ tủ quần áo, nhanh chóng lấy một bộ rồi lại quay ngay trở lại phòng tắm.
Ba cô gái còn đang ở trên giường đều ngây người ra.
Lát sau, ba cô gái liếc nhìn nhau, tiếng cười lảnh lót lại vang lên.
Trương Minh Vũ lúng túng lắm.
Thay đồ xong, anh mới lẳng lặng bước ra.
Khi anh ngẩng đầu nhìn, ba người chị gái vẫn ngồi trên giường lẳng lặng nhìn anh, nở nụ cười xấu xa.
Hạ Hâm Điềm thất vọng nói: "Haiz, chị còn tưởng em trai chị khá lắm cơ đấy! Thì ra vẫn chỉ đang giả vờ mà thôi!"
Liễu Thanh Duyệt cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, không biết rốt cuộc em trai xấu tính của chúng ta liệu có phải đàn ông không nữa?"
Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật liên tục.
Hoài nghi cái gì không hoài nghi, lại đi hoài nghi cái này...
Tô Mang cười cười xấu xa: "Chị hai với em tư đừng nóng ruột, sớm muộn gì em trai hư cũng là của chúng ta thôi!"
"Chúng ta ấy à, bây giờ trêu chọc một chút là đủ!"
"Nếu làm gì quá đáng, chị cả với các em sẽ tới tha chúng ta đi ngay đấy!"
Trương Minh Vũ lại run người lên từng chập.
Không được!
Quá trắng trợn rồi!
Liễu Thanh Duyệt và Hạ Hâm Điềm cũng bắt đầu nở nụ cười kiều diễm.
Ngay sau đó, Liễu Thanh Duyệt nhìn về phía Trương Minh Vũ, ánh mắt quyến rũ tột cùng: "Tuy không thể làm gì quá đáng nhưng chúng ta cũng phải đùa giỡn một trận cho thỏa mới được".
"Giờ cứ tạm tha em ấy đã, đợi đến tối..."
Nói đến đó, ánh mắt cô như sáng rực lên.
Ánh mắt Tô Mang và Hạ Hâm Điềm cũng như tỏa sáng.
Ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước miếng, chợt mơ hồ có một cảm giác... như thể bị sói đói nhằm vào!
Tối nay... Nghe thật đáng sợ...
Chuyện mà người thường cầu mong còn chẳng được, nhưng với anh mà nói lại chẳng khác gì nỗi giày vò đáng sợ nhất!
Các chị gái của anh quá đẹp...
Ngay sau đó, Tô Mang đột nhiên nhìn chằm chằm vào Trương Minh Vũ, ánh mắt hết sức quái dị.
Trương Minh Vũ cả kinh giật thót người.
Tô Mang nở nụ cười: "Hay là ba chúng ta cải tạo đứa em hư này chút đi?"
Liễu Thanh Duyệt và Hạ Hâm Điềm đều nhìn Trương Minh Vũ, đáy mắt như rực lên một ngọn lửa bí ẩn, hai người cười nói: "Được đấy, được đấy!"
Hả?
Trương Minh Vũ sửng sốt, cải tạo thế nào cơ?
Không đợi anh kịp suy nghĩ thêm, Liễu Thanh Duyệt và Tô Mang đã sải bước vọt tới.
Hai người lại một lần nữa chia làm hai bên, nhấc Trương Minh Vũ lên.
Hạ Hâm Điềm kiêu kì cười nói: "Xuất phát!"
Trương Minh Vũ nhanh chóng bị nhét vào trong xe.
Ba cô gái cũng ngồi vào xe.
Chiếc Roll - Royce bắt đầu nổ máy, từ từ chạy tới bãi đỗ xe của một trung tâm thương mại.
Trương Minh Vũ xuống xe, nhìn quanh, không biết nên nói gì nữa.
Marmart...
Hạ Hâm Điềm đeo khẩu trang lên, cười bảo: "Hành động!"
Ba mỹ nữ vừa xuất hiện đã thu hút ánh nhìn của vô số người.
Tất cả mọi người đàn ông ở đây đều nhìn các cô ấy bằng ánh mắt rực lửa.
Đi bộ thì vấp ngã.
Đi xe đạp thì đâm vào cột điện.
Thậm chí có người đang ăn dở còn bốc nhầm túi nilon nhét vào miệng thay vì bốc bánh.
Ánh mắt của đám đông như đã dính chặt lên người ba cô gái.
Còn Trương Minh Vũ lúc này đã biến thành kẻ địch chung của tất cả mọi người đàn ông.
Haiz.
Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài một tiếng.
Tôi cũng không muốn thế đâu...
Nếu tôi nói là các chị ấy ép tôi, các người có tin không?
Chương 288: Thôi xong! Bị vợ bắt gặp rồi!
Nhưng dĩ nhiên Trương Minh Vũ không dám nói.
Anh mà dám nói ra điều đó, chỉ sợ sẽ bị nhấn chìm trong nước miếng phỉ nhổ của mọi người...
Bốn người nhanh chóng tiến vào một salon tóc sang trọng.
Nơi này có rất nhiều người đang xếp hàng.
Khi ba cô gái xuất hiện, tất cả các thợ cắt tóc đều ngừng kéo, trợn mắt há miệng nhìn ra.
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.
Ba người chị gái này... ra ngoài là để gây nguy hại cho nhân gian đây mà!
Lát sau, chủ salon tóc vội vàng chạy ra, nôn nóng hỏi: "Xin hỏi... vị nào muốn cắt tóc ạ?"
Liễu Thanh Duyệt và Tô Mang đẩy Trương Minh Vũ ra trước.
Chủ salon tóc sửng sốt, lập tức thất vọng tràn trề.
Tô Mang lạnh nhạt nói: "Nếu cắt không đẹp, tôi sẽ khiến cho salon của anh đóng cửa".
Trời!
Người xung quanh đều hít hà thật mạnh.
Tất cả đều trố mắt nhìn.
Người đẹp này... thật là có khí thế!
Nhưng chủ salon tóc hoàn toàn không hề hoài nghi lời cô ấy.
"Người đẹp cứ yên tâm, tôi sẽ đích thân cắt".
Chủ salon tóc vỗ ngực tự tin, ánh mắt tràn đầy kích động.
Cái khác chưa nói, nếu có thể khiến ba vị mỹ nữ này hài lòng thì về sau còn cần lo lắng đến tình hình kinh doanh của salon hay sao?
Chủ salon vội vã nhận việc này, đến cả khách hàng đang cắt dở của mình cũng bỏ cho thợ khác, nhanh nhẹn đưa Trương Minh Vũ đi gội đầu, cắt tóc.
Trương Minh Vũ càng thêm bất đắc dĩ.
Chủ salon tóc cắt rất tỉ mỉ, thận trọng từng đường kéo, như thể sửa sang chăm sóc đến từng sợi tóc, cắt rất lâu mới hoàn thành.
Anh ta gội lại cho Trương Minh Vũ rồi sấy khô, khi sấy còn cẩn thận tạo kiểu cho Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ nhìn mình trong gương, bất ngờ sửng sốt.
Quả đúng là... diện mạo quyết định 30% vẻ đẹp, kiểu tóc quyết định 70% còn lại.
Kiểu tóc sạch sẽ gọn gàng lên bao nhiêu, hình tượng cũng tăng lên bấy nhiêu.
Trương Minh Vũ quay đầu, cười nói: "À thì... các chị thấy sao?"
Ánh mắt cả ba cô gái đã sáng hẳn lên.
Tô Mang rút ngay ra mấy tờ tiền mệnh giá lớn, dằn lên bàn, hào sảng nói: "Khá đấy, không cần thối lại".
Nói xong, cô ấy cùng Liễu Thanh Duyệt bước lên, một trái một phải kéo Trương Minh Vũ rời khỏi đó.
Chủ salon tóc kích động không nói nên lời.
Những người khác cũng đều nhìn chằm chằm theo bóng dáng ba mỹ nữ rời đi, nước miếng sắp chảy thành dòng rồi.
Mãi đến khi ba hình bóng xinh đẹp xa khuất tầm mắt, bọn họ còn chưa hoàn hồn.
Trương Minh Vũ ngại ngùng nói: "À thì... Chị ba, chị tư, em tự đi là được, đừng... đừng xách em như thế, xấu hổ lắm..."
Tô Mang bĩu môi, bất mãn nói: "Em trai hư này, em thì biết cái gì, bọn đàn ông ở đây trông thấy em, ai mà không đố kị với em?"
Trương Minh Vũ thật sự không cách nào phản bác lời cô ấy.
Bốn người nhanh chóng đi vào Marmart.
Sảnh lớn đang ồn ào nhốn nháo chợt yên tĩnh kì lạ.
Những ánh nhìn như sói đói lại một lần nữa tụ lại trên người ba cô gái.
Trương Minh Vũ cúi đầu.
Không mặt mũi nào nhìn ai nữa!
Bốn người đi thẳng vào thang máy, lên lầu bốn, nơi có các quầy áo quần hàng hiệu.
Trần Thắng Nam đang bước đi, chợt dừng phắt lại giữa đám đông.
Chứng kiến cảnh Trương Minh Vũ đi cùng ba mỹ nữ vào thang máy, cô ta khiếp sợ đến sững sờ.
Sau đó, mặt cô ta hiện lên vẻ thất vọng.
Cô ta cho rằng, Trương Minh Vũ tới đây là để đốt tiền cho ba cô gái kia.
Thật không ngờ... anh cũng là loại đàn ông này!
Trần Thắng Nam lắc đầu, ánh mắt thoáng lóe lên một tia chán ghét.
Vốn định cất bước rời đi, nhưng rốt cuộc cô ta cũng không nhịn được nỗi tò mò muốn tìm hiểu đến cùng chuyện này.
Cuối cùng, Trần Thắng Nam quyết định lặng lẽ bám theo.
Bất kể đi tới đâu, ba người đẹp này đều đặc biệt bắt mắt như thế.
Lầu bốn vốn đang đông khách, khi ba cô gái vừa xuất hiện, nơi này lập tức xuất hiện tình trạng đông nghẹt đến mức phải chen lấn.
Trần Thắng Nam len lách hồi lâu mới lách ra ngoài được.
Khi định thần nhìn qua, cô ta phát hiện ba người đẹp kia đã dẫn Trương Minh Vũ vào một cửa hàng thời trang nam sang trọng.
Thời trang nam?
Trần Thắng Nam ngây ngẩn cả người, bước lên mấy bước, thận trọng quan sát.
Trong cửa hàng, nhân viên bán hàng đã sáng rực mắt lên.
Tuy Trương Minh Vũ chỉ mặc một bộ đồ giá rẻ nhưng trên người ba cô gái lại toàn là hàng hiệu đắt tiền.
Thấy thế, nhân viên bán hàng lập tức tỏ thái độ hết sức cung kính.
Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt vẫn đang kèm hai bên Trương Minh Vũ, Trương Minh Vũ thì trông đến là đáng thương.
Trong ba cô gái thì Hạ Hâm Điềm trông thời thượng nhất.
Lúc này, ngoài cửa hàng đã có một đám đông vây quanh.
Trần Thắng Nam cũng ẩn mình trong đó.
Hạ Hâm Điềm vô cùng khí phái và cao quý, cô ấy đang thong dong dạo qua quầy trang phục.
Bàn tay ngọc ngà nhẹ giơ lên.
Những bộ trang phục hàng hiệu bị ném lên sofa hệt như ném bọc rác.
Chỉ thoáng chốc, cô ấy đã lựa được ba, bốn bộ rồi.
Hạ Hâm Điềm bình thản phất tay, nói: "Thay cho em ấy thử coi".
Hai nhân viên bán hàng kích động bước tới, nhưng ánh mắt cả hai đều lóe lên nghi hoặc.
Người đàn ông này... thì có cái gì hơn người?
Tuy rất kích động nhưng khi đến bên cạnh Trương Minh Vũ, bọn họ vẫn thoáng lộ vẻ ghét bỏ.
Song, vì tiền, mọi khách hàng đều là thượng đế.
Hai nhân viên bán hàng ôm mấy bộ trang phục, cung kính dẫn Trương Minh Vũ vào phòng thử đồ.
Haiz.
Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài một tiếng.
Anh không có hứng thú gì với hàng hiệu, quần áo thì mặc thoải mái là được mà...
Nhưng dù bất đắc dĩ đến đâu, anh vẫn phải thay đồ.
Trương Minh Vũ nhanh chóng thay một bộ, đó là một bộ comlê chỉnh chu cổ điển.
Anh đẩy cửa bước ra.
Ngay khi Trương Minh Vũ xuất hiện ở cửa phòng thay đồ, hai nhân viên bán hàng lập tức thay đổi thái độ, vẻ ghét bỏ trên mặt đã biến mất sạch sẽ.
Bọn họ trừng lớn mắt, trông như thể con ngươi sắp rớt ra ngoài rồi.
Đây... vẫn là gã đàn ông trông bèo nhèo tầm thường vừa rồi sao?
Hai nhân viên bán hàng đã choáng váng cả người.
Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt chầm chậm cong môi mỉm cười, ánh mắt rực lửa.
Hạ Hâm Điềm cười cười ngây ngốc, thì thào: "Các em, chúng ta vớ được bảo bối rồi".
"Em trai thối… thật quá đẹp trai luôn!"
Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt cũng gật đầu tán đồng, con ngươi như bừng sáng.
Trương Minh Vũ bối rối ra mặt.
Loại ánh mắt thế này... hình như đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được...
Đẹp trai?
Trương Minh Vũ nghi hoặc đi tới trước gương.
Quả thực... trông cũng khá là đẹp trai đấy!
Trương Minh Vũ kinh ngạc nhìn.
Đây... thật là mình sao?
Trong gương, một chàng thanh niên với khuôn mặt góc cạnh sắc nét, kiểu tóc cắt tỉa tỉ mỉ.
Thân hình anh vốn khá đẹp, phối hợp với một bộ comlê hàng hiệu vừa người...
Một chữ thôi - Tuyệt!
Hạ Hâm Điềm kích động hô: "Mau mau, thay tiếp".
Trương Minh Vũ đành phải quay lại phòng thử đồ.
Lần này là một bộ comlê tương đối thoải mái, trông rất thời thượng.
Sau khi anh bước ra, xung quanh lập tức xôn xao tiếng cảm thán bất ngờ.
Trương Minh Vũ giật nảy mình.
Nhìn vào gương... quả thực rất đẹp!
Người đẹp vì lụa, câu này quả không sai chút nào.
Phía ngoài cửa hàng, Trần Thắng Nam đã choáng váng cả đầu, không hiểu sao còn thấy tim đập dồn dập, mặt cũng đỏ lên.
Trương Minh Vũ... kể ra cũng đẹp trai thật!
Mấy bộ còn lại cũng được thử nhanh chóng.
Ba nàng mỹ nữ hết sức thỏa mãn.
Dưới yêu cầu của ba người, Trương Minh Vũ mặc luôn bộ comlê thứ hai thay cho bộ đồ cũ.
Những bộ còn lại đều được gói ghém bỏ túi.
Tô Mang đi ra quầy thanh toán, khí phách nói: "Quẹt thẻ!"
Hả?
Trần Thắng Nam ngây người.
Ba cô gái này... mua đồ cho Trương Minh Vũ?
Chẳng lẽ không phải là...
Trần Thắng Nam choáng váng nhìn.
Trương Minh Vũ nôn nóng nói: "Chị ba, để em tự trả đi, em có tiền mà".
Tô Mang mất hứng nói: "Xê ra!"
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.
Trần Thắng Nam càng thêm mờ mịt.
Chị ba?
Hình như... cô ta hiểu lầm rồi!
Chỉ lát sau, Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt lại kéo Trương Minh Vũ ra khỏi cửa hàng.
Trần Thắng Nam chui vào đám đông, né tránh.
Trương Minh Vũ không thấy, vì anh cứ mãi cúi đầu.
Bởi vì tình cảnh thật xấu hổ!
Nhưng chỉ mới đi được vài bước, Trương Minh Vũ chợt phát hiện phía trước bỗng có thêm hai bóng hình xinh đẹp.
Anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua, con ngươi đột nhiên co rút lại.
Lâm Kiều Hân!
Trời đất!
Sao cô ấy lại ở đây?
Trương Minh Vũ trợn trừng mắt, lòng chợt cảm thấy chột dạ!
Như thể vừa bị bắt... gì đó tại trận vậy!
Nhóm Tô Mang dừng bước, ánh mắt đồng thời lóe lên kinh ngạc.
Lâm Kiều Hân đang xách trong tay một túi giấy, trên đó có in logo của một hãng đồ hiệu đắt tiền.
Cô ngẩng lên liếc qua một cái, cười nói: "Thật xin lỗi!"
Nói xong, cô liền vòng sang một bên, tiếp tục bước đi.
Nhưng Lâm Diểu đứng bên cạnh vẫn còn chết sững tại chỗ, đáy mắt tràn đầy khiếp sợ.
Lâm Kiều Hân ngạc nhiên ngoảnh lại, nghi hoặc gọi: "Diểu Diểu, sao lại đứng đó?"
Trương Minh Vũ bối rối lắm.
Lâm Diểu cứ thế nhìn chòng chọc vào anh không rời mắt...
Lâm Kiều Hân cũng thoáng nghi hoặc, nhìn lại.
Một giây sau, Lâm Diểu vừa ngó trân trân vừa lập bập nói: "Chị, đây là... là... Trương, Trương Minh Vũ..."
Trương Trương Minh Vũ...
Trương Minh Vũ?
Lâm Kiều Hân sững sờ, quay sang nhìn thêm một lần nữa, quả nhiên nhận thấy có cảm giác quen quen.
Cô vội vã sải chân quay lại bên cạnh Lâm Diểu.
Quan sát kĩ người đàn ông trước mặt, quả đúng là Trương Minh Vũ.
Lâm Kiều Hân sững sờ mở to mắt, nói: "Trương Minh Vũ, anh..."
Đây là cái tay Trương Minh Vũ lù đù quê mùa đó sao?
Cô đã nhìn bao lâu nay mà không thể tưởng tượng được trông anh lại như vậy.
Sao Trương Minh Vũ lại đẹp trai được như vậy?
Lâm Diểu cũng kinh ngạc vô cùng, ánh mắt như lóe sáng.
Trương Minh Vũ lúng túng cười nói: "Hi... À thì, trùng hợp thật đấy..."
Lâm Kiều Hân ngơ ngác nhìn.
Thật sự là Trương Minh Vũ!
Nhưng... đẹp trai quá...
Có điều, cô còn chưa kịp cảm thán thêm, lại bỗng chú ý thấy hai cánh tay anh đang bị hai cô gái khác khoác chặt.
Thịch thịch!
Trái tim Lâm Kiều Hân như chìm sâu xuống, ngơ ngẩn như bị sét đánh.
Khi cô đưa mắt nhìn, thấy rõ diện mạo của Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt, cô sững sờ trước nhan sắc của hai người.
Đẹp quá...
Nhưng...
Lâm Kiều Hân khẽ cắn răng, thân thể bắt đầu run rẩy.
Trương Minh Vũ ngang nhiên... ngoại tình!
Lúc này, Lâm Diểu cũng đã tỉnh táo lại, ánh mắt bắt đầu lóe lửa giận.
Lâm Kiều Hân ngơ ngẩn đứng đó, đầu óc hỗn loạn vô cùng.
Chẳng phải mình rất ghét anh ta sao?
Chẳng phải mình luôn khao khát được ly hôn sao?
Hiện giờ đã có thể đường đường chính chính đề nghị ly hôn mà, sao lòng lại rối rắm như vậy?
Lâm Kiều Hân ngơ ngác đứng lặng, cảm xúc trong lòng lúc này vô cùng hỗn loạn.
Điều duy nhất cho cô cảm nhận rõ nét là... Trái tim cô sao đau đớn quá!
Đau đến không thể thở nổi!
Cô cũng không biết lòng mình đang nghĩ gì, nên nghĩ gì.
Lâm Kiều Hân lặng lẽ cúi đầu.
Trước mặt Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt, cô không cách nào động viên mình tự tin lên.
Mặc dù diện mạo không thua kém họ nhưng phong thái của hai cô gái ấy quả thực vô cùng nổi bật, lấn át mọi người.
Mọi người xung quanh cũng đã phát hiện điều bất thường, tất cả đều vây lại xem.
Bốn cô gái đẹp, thật quá thu hút.
Lâm Diểu cắn chặt răng, lạnh lùng nói: "Trương Minh Vũ, tôi thật không ngờ anh lại là loại người như vậy".
"Anh... Anh vừa thành công chút xíu đã quay lưng phản bội chị tôi! Anh có còn là người không hả?"
Nói xong, cô ta tỏ ý thất vọng vô cùng.
Hình tượng của Trương Minh Vũ trong lòng cô ta vừa sụp đổ tan tành.
Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt bất đắc dĩ lắc đầu.
Trương Minh Vũ đã hoàn toàn choáng váng.
Nói gì thế?
Chuyện gì thế này không biết!
Lâm Kiều Hân siết chặt nắm tay, tim đau như dao cắt.
Đám đông xung quanh cũng hoàn toàn hiểu ra.
Người đàn ông này... một lúc chiếm được bốn mỹ nữ tuyệt thế!
Cuộc đời này có còn đạo lý nữa không hả?
Ngay sau đó, đám đông quay sang chỉ trỏ, tỏ ý chán ghét Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ đã trợn mắt há hốc miệng.
"Kiều Hân, cô nghe tôi nói đã...", Trương Minh Vũ nôn nóng muốn giải thích.
Nhưng Lâm Kiều Hân đã lạnh nhạt cắt ngang, thong thả nói: "Không cần, chuyện của nhà họ Lâm tôi... cảm ơn anh nhiều, chuyện anh từng giúp đỡ nhà tôi, tôi sẽ bồi thường hết mức có thể".
"Tôi biết, nhà họ Lâm nợ anh nhiều lắm, tôi chẳng có gì đáng giá để đền bù cho anh".
Ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt, hoàn toàn ngây ngốc.
Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt lại thoáng bất ngờ, sau đó, khóe miệng chậm rãi cong lên, nở một nụ cười.
Hạ Hâm Điềm vẫn chỉ im lặng đứng nhìn.
Giây lát sau, Lâm Kiều Hân chìa chiếc túi đựng hàng hiệu trong tay về phía Trương Minh Vũ, lạnh nhạt nói: "Đây là chút quà mọn tôi mới mua cho anh, cứ coi như... để bồi thường chút đỉnh cho anh đi".
Khi thốt lên những lời này, trái tim Lâm Kiều Hân như rỉ máu.
Rõ ràng cô không quan tâm mà.
Vì sao lại đau lòng như vậy?
Cô muốn nổi giận, lại không tìm được bất cứ lí do nào.
Cô biết, nhà họ Lâm nợ Trương Minh Vũ rất nhiều, cô cũng nợ Trương Minh Vũ nhiều lắm.
Cô vốn không có tư cách nổi giận.
Nhưng chính vì thế, trái tim càng giống như đang bị một tảng đá khổng lồ đè chặt!
Nó khiến cô không thể thở nổi.
Đám đông vây quanh cũng đều choáng váng.
Bị cắm sừng mà còn... khách khí như vậy?
Trương Minh Vũ nhìn mà trợn mắt há hốc miệng, đầu óc trống rỗng.
Mắt anh nhìn chòng chọc vào chiếc túi giấy.
Đây là... quà mà cô ấy mua cho mình?
Không biết vì sao, nhịp tim anh đột nhiên tăng tốc lên cực hạn.
Nhìn kiểu đóng gói, hẳn cũng là một bộ quần áo.
Anh nhìn sang, thấy Lâm Kiều Hân đã cắn chặt răng, viền mắt ươn ướt.
Lập tức, Trương Minh Vũ cảm thấy đau lòng vô cùng.
Cô ấy... quan tâm mình!
Trương Minh Vũ cắn chặt răng, chóp mũi cay cay.
Nhưng, phải giải thích thế nào đây?
Lâm Diểu thì đang nổi giận đùng đùng.
Lâm Kiều Hân lại đã tuyệt vọng, lòng như đã chết.
Ngay khi Trương Minh Vũ còn chưa biết phải xử lí thế nào, bỗng một giọng nói ngọt ngào cất lên: "Cả chị mà em cũng không nhận ra à?"
Người vừa lên tiếng là Hạ Hâm Điềm, cô ấy vừa nói vừa bước ra.
Lâm Kiều Hân ngây người.
Mặc dù Hạ Hâm Điềm có đeo kính râm che quá nửa mặt, nhưng hình tượng này quá đỗi quen thuộc với cô rồi.
Nãy giờ Hạ Hâm Điềm vẫn đứng phía sau nên Lâm Kiều Hân không trông thấy.
"Chị Điềm Điềm?", Lâm Kiều Hân khiếp sợ kêu lên.
Vì sao Hạ Hâm Điềm lại đi cùng Trương Minh Vũ?
Nhưng ngay sau đó, ánh sáng trong mắt Lâm Kiều Hân dần phai nhạt.
Bất kể nói thế nào chăng nữa, bên cạnh Trương Minh Vũ còn hai người con gái nữa kìa.
Sau đó một giây, Liễu Thanh Duyệt đã chầm chậm cất lời, giọng vô cùng êm ái: "Cô nhóc nhà họ Lâm kia, cả tôi mà cô cũng không nhận ra à?"
Cùng một câu như người trước!
Lâm Kiều Hân ngẩng phắt lên, lập tức nhận ra, người nọ cho cô một cảm giác rất quen thuộc.
Đây là...
Cẩn thận hồi tưởng lại, ánh mắt Lâm Kiều Hân chợt lóe sáng, cô cả kinh thốt lên: "Chị là... thần y Thanh Duyệt?"
Người này từng cứu ông nội cô!
Liễu Thanh Duyệt cười đáp: "Đúng rồi, cũng coi như có mắt nhìn đấy".
Lâm Kiều Hân kinh ngạc vô cùng.
Thần y Thanh Duyệt... sao lại kéo tay Trương Minh Vũ như thế kia?
Tô Mang cười nhẹ một tiếng, bảo: "Xem ra, cô chỉ không nhận ra tôi nhỉ".
Lâm Kiều Hân sửng sốt.
Cô thận trọng quan sát lại.
Nhan sắc khuynh thành, sắc mặt lạnh nhạt, phong thái cao quý!
Đây là...
Tô Mang ngẩng đầu, kiêu kì nói: "Tự giới thiệu một chút, tôi là chị ba của Trương Minh Vũ".
Nói xong, cô ấy còn hất đầu ngẩng cao, trong chẳng khác gì một chú gà trống hiếu thắng.
Trong lòng mấy người chị này, Lâm Kiều Hân còn chưa đủ tư cách đâu.
Chị ba?
Vừa nghe được câu nói đó, Lâm Kiều Hân và Lâm Diểu đều choáng váng, ánh mắt vô cùng mờ mịt.
Mọi người quanh đó cũng bối rối.
Cua gắt thế?
Hồi lâu sau, Lâm Kiều Hân mới tỉnh táo lại.
Chẳng hiểu vì sao, lòng cô chợt nảy sinh một cảm giác vui vẻ khó nói.
Nhưng... còn Liễu Thanh Duyệt thì sao...
Dường như đoán được thắc mắc của cô, Liễu Thanh Duyệt đã ngạo nghễ lên tiếng: "Tôi là chị tư của Trương Minh Vũ".
Chị tư!
Lâm Kiều Hân sững sờ.
Thần y Thanh Duyệt... là chị tư của Trương Minh Vũ?
Ngay sau đó, giọng nói ngọt ngào của Hạ Hâm Điềm cũng cất lên: "Chị là chị hai của Trương Minh Vũ".
Cô ấy vừa nói thế, Lâm Kiều Hân đã ngây ra như phỗng.
Đáy mắt cô tràn đầy hốt hoảng.
Chương 290: Lâm Kiều Hân câu nệ
Chị hai... Chị ba... Chị tư?
Ánh mắt bàng hoàng của Lâm Kiều Hân đã tiết lộ nỗi lòng chấn động tột cùng của cô lúc này.
Chuyện này... sao có thể là thật?
Minh tinh nổi tiếng bậc nhất Hạ Hâm Điềm là chị hai của Trương Minh Vũ?
Thần y Thanh Duyệt lại là chị tư của Trương Minh Vũ?
Còn cả người chị ba này nữa...
Tuy nhìn không nhận ra nhưng phong thái thế này sao có thể là người thường được?
Lâm Kiều Hân đã hoàn toàn chết sững.
Trương Minh Vũ cũng ngây ra.
Sao lại... tiết lộ hết rồi?
Tô Mang rỉ tai anh: "Giờ mà còn không chịu nói rõ, cô vợ nhỏ của em sẽ ghen đấy, hơn nữa, nhiệm vụ đã bắt đầu rồi, cô vợ nhỏ của em mà biết cũng không việc gì".
Trương Minh Vũ ngẩn người, trong lòng vẫn có điều lấn cấn.
Liễu Thanh Duyệt cũng nhỏ giọng bổ sung: "Hơn nữa, lần này bọn chị chỉ về được mấy ngày, bọn chị muốn chung tay dạy dỗ cô vợ nhỏ của em cho tốt mới được".
Khóe miệng Trương Minh Vũ giật giật liên hồi.
Chuyện này... chắc là giỡn chơi thôi đúng không...
Lúc này, Lâm Kiều Hân cũng đã bừng tỉnh lại từ cơn choáng váng khiếp sợ.
Mặc dù chuyện đó thật khó có thể tiếp thu nhưng trong lòng cô, chuyện quan trọng nhất đã không còn là điều này.
Chị ba, chị tư!
Vậy có nghĩa là... Trương Minh Vũ không phản bội cô?
Nước mắt cô lập tức dâng trào.
Lâm Kiều Hân không thể khống chế được tuyến lệ nữa.
Tảng đá lớn đè nặng trong tim đã biến mất, cơn đau như bị bóp nghẹt cũng tan biến, hô hấp thông thuận hẳn.
Lâm Kiều Hân mím chặt môi, cảm xúc thay đổi quá nhanh khiến cô đột nhiên muốn nhào vào lòng Trương Minh Vũ.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn nhịn lại được.
Hồi lâu sau, Lâm Kiều Hân nở nụ cười.
Một nụ cười tươi tắn không thể kìm hãm.
Lâm Diểu thì lúng túng ra mặt, chỉ biết yên lặng cúi đầu.
Trương Minh Vũ nhìn quanh một lượt, ngại ngùng lên tiếng: "À ừm... Hay là chúng ta ra ngoài trước đi, đứng đây nói chuyện không được tiện lắm”.
"Được".
Lâm Kiều Hân trả lời theo bản năng.
Sau đó, Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt kéo tay Trương Minh Vũ đi.
Hạ Hâm Điềm theo sau.
Lâm Diểu và Lâm Kiều Hân do dự một chút rồi cũng cất bước đuổi theo.
Sáu người nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của đám đông ở đó.
Mọi người đang tụ quanh đó ngơ ngác nhìn theo.
Thế là... xong rồi?
Bốn mỹ nữ tuyệt thế đó… cứ thế bị tên nhãi ranh kia dẫn đi rồi?
Dù chỉ để lại Lâm Diểu cho bọn họ thôi cũng được mà!
Đám đông vô cùng đố kị với Trương Minh Vũ.
Mà lúc này, kẻ bị nghìn người đố kị là Trương Minh Vũ đang bị mấy cô gái vây quanh, đi ra khỏi trung tâm thương mại.
Lòng Lâm Kiều Hân vẫn còn đang rất hỗn loạn.
Sau khi ra ngoài, cô lấy chìa khóa xe, mở khóa.
Tô Mang bình thản nói: "Cứ để xe đó ở đây, ngồi xe tôi đi".
Nói xong, cô ấy bèn bước tới chỗ chiếc Roll - Royce, mở cửa xe, ngồi vào.
Lâm Kiều Hân hơi ngẩn người.
Khi nhìn thấy rõ ràng, ánh mắt cô tràn đầy khiếp sợ.
Cái này...
Tâm tình vốn đã phức tạp nay càng thêm rối loạn.
Rốt cuộc Tô Mang là ai?
Lâm Kiều Hân mím môi.
Lâm Diểu lúng túng nói: "Chị, mọi người... mọi người đi với nhau đi, em về trước nhé".
Trong tình huống này, Lâm Diểu thật sự không thể chịu nổi thêm nữa.
"Được".
Lâm Kiều Hân gật đầu.
Lâm Diểu vội vã đi ngay khỏi đó.
Lâm Kiều Hân bối rối hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định đi tới, ngồi vào trong chiếc Roll - Royce.
Chiếc xe nhanh chóng phóng đi.
Trong xe yên tĩnh dị thường, ai cũng không nói một lời.
Trương Minh Vũ còn đang lúng túng không thôi.
Hạ Hâm Điềm thì còn ổn.
Nhưng Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt đều đang hết sức thể hiện phong thái cao quý của mình, đè ép Lâm Kiều Hân, khiến cô gần như nín thở.
Trương Minh Vũ thấy thế, vội vã đưa mắt nhìn sang, lặng lẽ khẩn cầu.
Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt tức giận lườm một cái, nhưng cuối cùng vẫn thu lại vẻ kiêu kì, sắc mặt cũng dần bình thường trở lại...
Phù!
Lâm Kiều Hân thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm.
Không biết vì sao, cô cứ vô thức khẩn trương căng thẳng.
Mấy năm nay, cô đối xử với Trương Minh Vũ...
Ngẫm lại, Lâm Kiều Hân càng thấy chột dạ.
Chẳng bao lâu sau, xe chầm chậm dừng.
Trương Minh Vũ nhìn ra ngoài, quả thật không biết phải nói gì nữa.
Khách sạn Hồng Thái...
Tô Mang thản nhiên nói: "Đi thôi".
Nói đoạn, cô ấy bèn dẫn Trương Minh Vũ xuống xe.
Lâm Kiều Hân vẫn còn rất ngại ngùng và mất tự nhiên.
Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt vẫn như trước, hai người kẹp hai bên Trương Minh Vũ không rời.
Lâm Kiều Hân lẳng lặng đi theo phía sau.
Sự xuất hiện của bốn cô gái đã thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người ở đây.
Nhân viên phục vụ cũng hết sức kinh ngạc, nhìn chăm chú một lát mới nhận ra Trương Minh Vũ, định lên tiếng chào hỏi.
Trương Minh Vũ vội vã đưa mắt ra hiệu.
Nhân viên phục vụ sững lại.
Ngay sau đó, có một nhân viên đi tới, nở nụ cười công thức hóa: "Mời các vị theo tôi ạ".
Năm người tiến vào một phòng bao riêng.
Hạ Hâm Điềm ngồi vào vị trí chủ tọa.
Tô Mang kéo Trương Minh Vũ ngồi cạnh Hạ Hâm Điềm, sau đó cũng ngồi xuống cạnh anh.
Liễu Thanh Duyệt ngồi xuống ghế còn lại cạnh Hạ Hâm Điềm.
Lâm Kiều Hân đứng đó, lúng ta lúng túng.
Trông cô rất câu nệ!
Trương Minh Vũ vội đứng lên, bối rối cười bảo: "À ừm... Chỉ có mấy người chúng ta, hay là tách ra ngồi đi, bằng không... lúc ăn cơm cũng không tiện gắp đồ ăn".
Nói xong, anh vội vàng đứng hẳn dậy.
Anh vươn tay nắm cánh tay Liễu Thanh Duyệt, ánh mắt nhìn cô ấy như làm nũng.
Liễu Thanh Duyệt liếc thấy, đành phải nhổm người nhích xa Hạ Hâm Điềm một vị trí.
Trương Minh Vũ mỉm cười, sau đó ngồi xuống chỗ cách Liễu Thanh Duyệt một vị trí.
Anh ngẩng lên, cười bảo Lâm Kiều Hân: "Cô ngồi bên này đi, cách đều cho tiện".
Bấy giờ, cảm giác dị thường trong lòng Lâm Kiều Hân mới giảm bớt, cô ngồi xuống.
Nhân viên phục vụ đưa thực đơn cho Hạ Hâm Điềm.
Hạ Hâm Điềm không khách sáo, bắt đầu gọi món.
Gọi xong, cô ấy đưa thực đơn đến trước mặt Lâm Kiều Hân, cười nói: "Cô cũng gọi mấy món đi".
Lâm Kiều Hân lúng túng, ngập ngừng bảo: "Không cần đâu ạ, em... ăn gì cũng được".
Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt đưa mắt liếc sang nhau, ánh mắt cả hai đều bừng sáng.
Bọn họ không thể ở lại đây quá lâu, cho nên hôm nay đúng là một cơ hội nhắc nhở rất tốt.
Trương Minh Vũ cười ha hả, nói: "Được rồi, như vậy tạm đủ rồi, cứ phục vụ những món vừa gọi trước đã đi".
Nhân viên phục vụ cung kính đáp: "Thưa vâng!"
Thưa vâng?
Trương Minh Vũ trừng mắt một cái.
Nhân viên kia giật mình kinh hãi, vội vã cầm thực đơn chạy ngay ra ngoài.
Lâm Kiều Hân hiện đang rất bối rối và hỗn loạn nên không nghe ra điều gì bất thường.
Sau đó, bầu không khí trong phòng lại rơi vào trầm tĩnh.
Trương Minh Vũ cười cười, phá vỡ sự tĩnh lặng: "À ừm..."
Nhưng anh còn chưa nói được gì, Tô Mang đã trừng mắt cắt đứt lời anh.
Trương Minh Vũ cúi đầu, lòng hết sức bồn chồn...
Chuyện này là sao ấy nhỉ...
Ngay sau đó, giọng nói trong trẻo mà lạnh nhạt của Liễu Thanh Duyệt đã vang lên: "Cô tên là Lâm Kiều Hân nhỉ, hai năm qua... cô đối xử với em trai tôi thế nào?"
Khóe miệng Trương Minh Vũ giật giật liên hồi.
Sao lại... nói đến đề tài này?
Lâm Kiều Hân sửng sốt, sau đó càng thêm chột dạ.
Cách đối xử của cô với Trương Minh Vũ... nói là không tốt thậm chí còn là nói giảm nói tránh rồi.
Trương Minh Vũ cười nói: "Rất tốt, rất tốt mà..."
"Chị hỏi em đấy à".
Liễu Thanh Duyệt kiêu kì hừ một tiếng, bất mãn nói.
Trương Minh Vũ lúng túng cúi đầu.
Lâm Kiều Hân nhìn về phía Trương Minh Vũ, ánh mắt đầy phức tạp, lòng càng thêm khó chịu.
Tô Mang cũng chậm rãi cất lời: "Kết hôn đã nhiều năm, chuẩn bị lúc nào sinh con?"
Vừa nghe được câu đó, Trương Minh Vũ lập tức phun hết ngụm nước trong miệng ra.
Lâm Kiều Hân đã đỏ bừng cả mặt.
Bình luận facebook