-
Chương 281-285
Chương 281: Nhiệm vụ bắt đầu rồi?
Tiếng động nọ đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Họ ngẩng đầu nhìn sang, thấy một chiếc xe Bugatti màu đen vừa dừng ở cổng đại viện.
Cửa xe mở ra.
Một thanh niên tuấn tú mặc bộ com-lê chậm rãi bước ra.
Người này, phong thái cao quý, cử chỉ nhã nhặn.
Anh ta vừa xuất hiện đã thu hút mọi ánh nhìn.
Ngay cả đám Triệu Khoát cũng đã bị khí thế của người này chinh phục.
Đây mới gọi là con cái của gia tộc lớn!
Trương Minh Vũ nhăn mày.
Anh tỉ mỉ quan sát kẻ vừa tới, bỗng có cảm giác rất quen mắt.
Người này... anh từng gặp ở đâu rồi?
Mọi người đều nghi hoặc nhìn anh ta, rồi lại nhanh chóng bị phong thái của anh ta chinh phục.
Ông cụ Lâm đưa mắt nhìn kĩ, con ngươi lại một lần nữa ảm đạm hẳn đi.
Thanh niên kia nhanh chóng đi tới trước mặt đám người ở đây.
Anh ta treo trên mặt một nụ cười lịch lãm, ánh mắt chậm rãi quét quanh đám người có mặt tại đại viện nhà họ Lâm.
Cuối cùng, ánh nhìn đó dừng lại trên người Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ lập tức căng thẳng toàn thân, lòng bất chợt xuất hiện một cảm giác hốt hoảng mơ hồ.
Người này... không đơn giản!
Đúng lúc này, Triệu Khoát cùng Hà Gia Hoa đã sải bước đi nhanh tới bên cạnh thanh niên kia.
Dịch Thanh Tùng vẫn còn ngây người ngơ ngác.
Triệu Khoát cung kính nói với thanh niên nọ: "Anh... là cậu chủ Âu Dương phải không ạ?"
Vừa nghe đến đó, tất cả mọi người lập tức ngây ra.
Đó... là ai?
Là ai mà có thể khiến cho cả Triệu Khoát cũng phải cung kính như thế?
Trương Minh Vũ cũng phải ngẩn người.
Âu Dương?
Bỗng trong đầu anh lóe lên một ý nghĩ.
Anh chợt nhớ lại, ngày hôm đó, người thanh niên mời Liễu Thanh Duyệt ăn cơm, cái kẻ lái xe sang muốn theo đuổi Liễu Thanh Duyệt hôm đó... chẳng phải chính là kẻ trước mắt này hay sao?
Tên anh ta là... Âu Dương Triết.
Sao anh ta lại có mặt ở đây?
Đầu óc Trương Minh Vũ đã hoàn toàn rối loạn.
Rốt cuộc mối liên hệ trong này là thế nào?
Giây lát sau, Âu Dương Triết cất tiếng cười đầy từ tính, đáp: "Đúng vậy, nhưng các vị khiến tôi hơi thất vọng đấy".
Những lời này thoạt nghe thì như lời nói giỡn mà thôi, nhưng Triệu Khoát và Hà Gia Hoa lại rùng mình, run lên một chập.
Trương Minh Vũ chau mày.
Tên Âu Dương Triết này lại chính là kẻ đứng sau giật dây trong chuyện hôm nay!
Nhưng... rốt cuộc Âu Dương Triết có năng lực gì?
Trương Minh Vũ còn chưa kịp nghĩ kĩ về vấn đề này, chợt cảm nhận có một ánh mắt bén nhọn đang nhìn về phía mình.
Anh ngẩng đầu nhìn, thấy Âu Dương Triết đang mỉm cười nhìn anh.
"Lại gặp mặt", Âu Dương Triết cười nói.
Hả?
Một nhân vật lớn như vậy... lại cũng quen biết Trương Minh Vũ?
Đám đông lập tức hoang mang khó hiểu.
Trương Minh Vũ cười nói: "Đúng vậy".
Âu Dương Triết quay sang phía ông cụ Lâm, chắp tay cúi người cười nói: "Cụ Lâm, chúc mừng".
Ông cụ Lâm thong thả cười đáp: "Cậu Âu Dương khách khí rồi, lão già này không dám nhận lễ của cậu đâu".
Trương Minh Vũ đã hoàn toàn bối rối.
Rốt cuộc chuyện này là sao nhỉ?
Ngay sau đó, Âu Dương Triết đã cười nói: "Tôi đây có vài lời muốn nói với cụ, không biết liệu có cơ hội hay chăng?"
Từng cử chỉ hành động đều vô cùng nho nhã lễ độ.
Ông cụ Lâm cười đáp: "Đây là vinh hạnh của lão già này".
Nói xong, ông cụ quay sang phía Trương Minh Vũ: "Minh Vũ à, đỡ ông về phòng nào".
Trương Minh Vũ sửng sốt một chút rồi yên lặng gật đầu.
Anh bước tới đỡ ông cụ Lâm đi về phía biệt thự chính.
Âu Dương Triết cũng cất bước theo sau.
Triệu Khoát và Hà Gia Hoa liếc nhìn nhau rồi chầm chậm đi theo bước Âu Dương Triết.
Trương Minh Vũ thấy thế, mày thoáng nhăn lại.
Cuối cùng, anh phất tay với Trần Đại Phú.
Trần Đại Phú cũng cau mày, vội vã đuổi theo.
Hàn Thiên Hoa vẫn còn đang do dự chưa đi.
Hàn Thất Thất vội kéo áo ông, nôn nóng nhắc: "Bố, mau đi đi".
Hàn Thiên Hoa híp mắt suy tư, cuối cùng vẫn lựa chọn nhấc chân đi theo.
Đây cũng là một vấn đề có nhiều lựa chọn.
Đám người phía Lâm Quốc Phong đều lộ vẻ phức tạp vô cùng.
Vừa rồi, Trương Minh Vũ đã hoàn toàn nổi bật lấn át tất cả.
Ông cụ Lâm cũng đã đích thân lên tiếng yêu cầu Trương Minh Vũ đưa về, dĩ nhiên bọn họ không thể đi theo bên cạnh.
Ánh mắt bọn họ đều lóe lên vẻ lo âu.
Bọn họ đều không biết người vừa tới là ai.
Nhưng... trong tình thế hôm nay, nhà họ Lâm lành ít dữ nhiều.
Lâm Kiều Hân cắn răng, không biết từ bao giờ, cô đã đặt mọi hi vọng vào Trương Minh Vũ rồi.
Những người còn lại quay sang ngó nhau, cuối cùng vẫn quyết định lặng yên ngồi xuống.
Khu sân vườn lớn như thế, có trên trăm vị nhà giàu nhưng không có bất kì tiếng động nào.
Mọi người đều đang đợi kết quả cuối cùng.
Cùng lúc đó, Trương Minh Vũ đã đỡ ông cụ Lâm đi vào biệt thự.
Ông cụ ngồi vào ghế chủ nhà.
Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa ngồi xuống ghế bên tay trái ông cụ.
Âu Dương Triết mang theo Triệu Khoát và Hà Gia Hoa ngồi xuống dãy ghế bên phải.
Sofa đã kín chỗ, Trương Minh Vũ bèn đứng ra sau lưng ghế sofa.
Quét mắt nhìn quanh một vòng, anh nhếch môi cười lạnh.
Quả nhiên Dịch Thanh Tùng không đi theo.
Nhà họ Dịch chỉ là một con tốt thí mà thôi.
Ông cụ Lâm cất tiếng, giọng nói già nua vang lên: "Cậu Âu Dương, có chuyện gì mời nói thẳng đi".
Âu Dương Triết chậm rãi vắt chéo chân, cười bảo: "Cụ Lâm, chúng ta đừng nên vòng vo mất thời gian nữa, thứ tôi muốn, phải thế nào cụ mới chịu đưa cho tôi?"
Trương Minh Vũ chau mày.
Đi vào trọng điểm rồi!
Ông cụ Lâm cười nói: "Lúc nào tôi chết, người nhà họ Lâm không còn ai, thì cậu có thể lấy thứ đó đi".
Trương Minh Vũ nhíu chặt mày.
Không phải ban nãy mới nói muốn lấy đại viện nhà họ Lâm sao?
Sao bây giờ lại đổi thành món đồ gì đó?
Lẽ nào... bên dưới đại viện nhà họ Lâm có thứ gì đặc biệt?
Nhưng mà như thế... nghe hơi vớ vẩn.
Giờ là năm nào tháng nào rồi...
Suy ngẫm hồi lâu, Trương Minh Vũ vẫn chưa tìm ra bất kì manh mối nào.
Những người khác cũng đều hết sức hoang mang ngơ ngác.
Bọn họ đều không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Âu Dương Triết bèn cười bảo: "Cụ Lâm à, thời đại thay đổi rồi, cụ cần gì phải cố chấp như vậy".
"Thứ này, đối với nhà họ Lâm các người chỉ là tai họa mà thôi".
Ông cụ Lâm lắc đầu, nói thẳng: "Đây là số mệnh của nhà họ Lâm chúng tôi".
Giọng ông cụ vô cùng bình thản, nhưng lại đanh thép tuyệt đối.
Hoàn toàn không cho đối phương bất kì cơ hội thương lượng nào.
Nụ cười của Âu Dương Triết dần tắt, anh ta lạnh nhạt nói: "Cụ Lâm, ngài làm thế này là không nể mặt tôi rồi".
Ông cụ Lâm lại lắc lắc đầu, nói: "Không, nếu tôi không nể mặt cậu thì đã không để cậu bước vào đây".
Âu Dương Triết cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Tôi muốn vào, cụ ngăn được chắc?"
"Nếu cụ không chịu hợp tác với tôi, tôi có cả nghìn cả vạn biện pháp khiến cho toàn bộ người nhà họ Lâm các người biến mất khỏi thế giới đẹp đẽ này".
Ông cụ Lâm cũng cười lạnh: "Hừ! Hiện giờ đã là thời đại pháp trị, cậu còn tưởng giống như hai mươi năm trước sao!"
Hai mươi năm trước?
Trương Minh Vũ nhăn mày, lòng càng thêm mờ mịt.
Âu Dương Triết cười ha hả, nói: "Chuyện hai mươi năm trước thì tôi không biết nhưng chí ít lúc này, tôi có năng lực làm việc đó".
"Vì một thứ chẳng có tác dụng gì mà hi sinh toàn bộ gia tộc họ Lâm, cụ thấy... đáng sao?"
Ông cụ Lâm cười bảo: "Cậu sai rồi, sở dĩ nhà họ Lâm chúng tôi có mặt ở đây, cũng vì có thứ này".
"Nó, chính là sứ mệnh của chúng tôi".
Trương Minh Vũ càng nghe càng hoang mang.
Đang nói đến cái gì vậy?
Âu Dương Triết đã không nhịn được nữa, bèn lạnh lùng nói: "Thật là quá cổ hủ!"
"Nếu cụ đã không chịu thì tôi đây đành phải mạo phạm vậy!"
Anh ta vừa nói đến đó, Trương Minh Vũ lập tức căng thẳng trong lòng.
Giây lát sau, Âu Dương Triết đã vùng đứng lên, lao về phía ông cụ Lâm.
Mẹ kiếp!
Trương Minh Vũ kinh hãi trợn mắt!
Chương 282: Chị đâu rồi?
Điều quan trọng nhất là, đợi khi anh kịp phản ứng lại thì Âu Dương Triết đã lao tới trước mặt ông cụ Lâm.
Nhanh đến thế sao?
Trương Minh Vũ lập tức hoảng hốt.
Anh vốn tưởng gã Âu Dương Triết này chỉ là một người thường, nào ngờ bản lĩnh võ thuật của anh ta đáng sợ đến thế.
Trương Minh Vũ nhào về phía ông cụ Lâm theo bản năng.
Ông cụ Lâm vẫn không hề biến sắc, chỉ lẳng lặng nhìn.
Tất cả đều kinh ngạc trố mắt.
Chỉ trong giây lát, Âu Dương Triết đã lao đến trước mặt ông cụ Lâm.
Anh ta xòe bàn tay, vồ lấy vai ông cụ.
Nhưng ông cụ Lâm thậm chí còn không thèm chớp mắt lấy một cái.
Đúng lúc này, Trương Minh Vũ cũng đã lao tới.
Anh tung ngay một cước đá vào khoảng không giữa Âu Dương Triết và ông cụ Lâm.
Ánh mắt Âu Dương Triết thoáng lóe lên một tia kinh ngạc.
Anh ta vội vàng thu tay về, thân thể chững lại một cách quỷ dị.
Sau đó, anh ta vươn chân đá một cước về phía chân Trương Minh Vũ.
Tốc độ cú đá cực nhanh.
Đáy mắt Trương Minh Vũ thoáng một tia ngạc nhiên, anh vội ưỡn thân tránh né.
Phù!
Đứng vững lại, Trương Minh Vũ thở hắt ra một hơi thật mạnh.
Khi anh ngẩng đầu nhìn lại, Âu Dương Triết đã đứng vững ngay cạnh sofa, kinh ngạc nhìn anh.
"Vài ngày không gặp mà tiến bộ nhiều đấy".
Âu Dương Triết bình thản nói.
Sắc mặt Trương Minh Vũ trở nên hết sức nghiêm nghị, anh lạnh lùng nói: "Cứ thế ra tay?"
Âu Dương Triết cười lạnh: "Tôi muốn ra tay, anh còn chưa có khả năng ngăn được đâu".
Ngay sau đó, Âu Dương Triết một lần nữa vọt lên.
Trương Minh Vũ mở to mắt quan sát.
Quá nhanh!
Theo bản năng, Trương Minh Vũ lùi ngay về phía sau vài bước.
Tốc độ của anh đã nhanh, Âu Dương Triết còn nhanh hơn.
Trong nháy mắt, Âu Dương Triết đã tiến đến trước mặt Trương Minh Vũ.
Anh ta vung tay nện xuống một quyền.
Trương Minh Vũ kinh hãi, lập tức nghiêng người lách qua một bên.
Anh chưa kịp đứng vững lại, bên tai đã nghe thấy có thứ gì đó đang xé gió lao đến.
Tốc độ vô cùng nhanh!
Nhịp tim của Trương Minh Vũ tăng vọt.
Những người khác thấy thế cũng phải run sợ trong lòng.
Chỉ trong chớp mắt, hai người đã so đấu hơn chục hiệp.
Trương Minh Vũ tránh né hết sức chật vật.
Vèo!
Lại một tiếng xé gió vang lên.
Thân thể Trương Minh Vũ đã cực kì căng thẳng.
Anh quay đầu lại, liền thấy một nắm đấm đang lao tới.
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, dồn toàn bộ sức lực lên đùi mình.
Sau đó, anh vặn cơ thể mình theo một độ cong vô cùng quỷ dị, tránh thoát nắm đấm này trong gang tấc.
Sau khi tránh thoát thành công, Trương Minh Vũ đã trong tư thế mặt hướng xuống đất.
Anh chưa kịp đứng vững đã thấy một cái chân xuất hiện trong tầm mắt.
Sao lại thế được?
Trương Minh Vũ đã luống cuống tay chân.
Nhưng hiện tại, thân thể anh đang trong trạng thái vặn cong, hoàn toàn không thể né được cú đá này.
Anh chỉ còn một cách, dồn hết sức nâng đầu lên.
Uỳnh!
Một tiếng va chạm trầm đục vang lên sau đó.
Thân thể Trương Minh Vũ lộn một vòng trên không rồi nặng nề ngã vật xuống đất.
Một cơn đau đớn từ ngực truyền thẳng lên óc.
Cổ họng anh có thứ gì đó tanh ngọt đang trào lên, nhưng anh cứng rắn nuốt xuống.
Âu Dương Triết... thật đáng sợ!
Trương Minh Vũ gian nan đứng lên, ánh mắt hết sức nghiêm nghị và nặng nề.
Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa đều đã choáng váng.
Triệu Khoát và Hà Gia Hoa lại khoanh tay, nhếch môi cười lạnh.
Trước đó mày kiêu ngạo lắm cơ mà?
Năng lực của mày đâu rồi?
Trương Minh Vũ cắn chặt răng, thân thể anh đã bị thương nặng, hiện chỉ gắng gượng đứng vững mà thôi.
Âu Dương Triết châm chọc lên tiếng: "Anh... quá kém!"
Nói xong, anh ta lại lao vút về phía Trương Minh Vũ.
Con ngươi Trương Minh Vũ co rút lại, gian nan nhích người.
Nhưng tốc độ của Âu Dương Triết quá nhanh, anh hoàn toàn không còn năng lực né tránh.
Nắm đấm kia đang lao tới gần.
Điệu cười nhạt đầy khinh bỉ của Âu Dương Triết cũng càng thêm rõ nét.
Trương Minh Vũ đã tuyệt vọng buông xuôi.
Anh thật không ngờ, Âu Dương Triết lại thẳng tay dùng bạo lực tấn công như thế.
Giây lát, nắm đấm đã tới trước mặt.
Ngay khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng đen bỗng xuất hiện trong tầm mắt Trương Minh Vũ.
Anh nhìn kĩ lại, thì ra là Long Tam.
Cuối cùng cũng tới!
Trương Minh Vũ lập tức mừng rỡ khôn cùng, sức mạnh như vừa trở lại thân thể anh, chân anh lùi nhanh lại phía sau.
Âu Dương Triết vừa chuẩn bị đánh tới, bỗng nghe được một tiếng bước chân nặng nề từ phía sau truyền đến.
Nụ cười nhạt trên môi lập tức biến mất.
Anh ta quay đầu, thấy Long Tam đã tới sát bên người.
Sao lại...
Âu Dương Triết trợn trừng mắt lên.
Nhưng anh ta còn chưa kịp nghĩ được điều gì, nắm đấm của Long Tam đã vung đến trước mặt.
Nhanh quá!
Suy nghĩ này vụt qua đầu Âu Dương Triết trong khoảnh khắc.
Anh ta không thể tránh né, đành vung cả hai tay gắng gượng đỡ đòn.
Uỳnh!
Lại một tiếng động trầm đục vang lên.
Âu Dương Triết cảm nhận được một lực mạnh kinh người vừa tác động lên cánh tay mình.
Ngay sau đó, thân thể anh ta nện mạnh xuống đất.
Phụt!
Anh ta hộc ra một ngụm máu tươi.
Âu Dương Triết kinh hãi vô cùng.
Bên cạnh Trương Minh Vũ... sao lại có dạng cao thủ đáng sợ đến thế?
Những người xung quanh đều đã ngây ra.
Âu Dương Triết cố nén cơn đau, gian nan lùi lại.
Trương Minh Vũ đã tránh sang một bên, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười lạnh.
Long Tam vẫn chưa dừng tay, anh ta sải bước đuổi theo Âu Dương Triết.
Âu Dương Triết đã hoảng sợ đến choáng váng cả người.
"Chú Ảnh!"
Trong thời khắc khẩn cấp, Âu Dương Triết đột nhiên quát to một tiếng.
Trương Minh Vũ nhăn mày.
Ngay sau đó, lại một bóng đen xuất hiện.
Bóng đen này lao vút về phía Long Tam hệt như một bóng ma.
Điều này...
Trương Minh Vũ nhìn mà sững sờ.
Đây... còn là tốc độ của con người sao?
Long Tam chau mày, lại không hề do dự, tay vung một quyền đánh về phía kẻ đang lao đến sau lưng mình.
Uỳnh!
Lại một tiếng va chạm trầm đục vang lên.
Hai người vừa chạm vào liền tách ra ngay.
Trương Minh Vũ đã lâm vào trạng thái ngây người.
Đợi khi anh tỉnh táo lại, mới phát hiện bóng đen kia đã kéo Âu Dương Triết lách qua một bên.
Nhìn lại mới thấy, tình trạng của Âu Dương Triết lúc này vô cùng thảm hại.
Bên cạnh anh ta là một bóng người bọc kín trong bộ đồ màu đen tuyền.
Không lộ một miếng da nào!
Thoạt nhìn người nọ không hề cường tráng, cũng không cao lớn lắm.
Nhưng người nọ chỉ đứng đó đã gây cho người khác một cảm giác vô cùng đè nén.
Trương Minh Vũ chau mày, bước nhanh tới chỗ Long Tam, lòng cực kì khẩn trương.
Quả là khó chơi!
Giây lát sau, một giọng nói khàn khàn vang lên: "Anh ba, đã lâu không gặp".
Anh ba?
Trương Minh Vũ kinh ngạc vô cùng.
Long Tam lạnh nhạt nói: "Cậu, không xứng gọi như thế".
Trương Minh Vũ trừng to mắt, lòng tràn đầy hoang mang.
Bọn họ có quen biết nhau?
Âu Dương Triết cũng ngây ngẩn cả người.
Bóng đen kia lại khàn khàn nói: "Anh nói đúng, tôi không xứng".
Chỉ hai câu nói đã khiến Trương Minh Vũ và Âu Dương Triết đều ngơ ngác mờ mịt.
Long Tam lại không có ý định tiếp tục lên tiếng.
Âu Dương Triết nôn nóng hỏi: "Chú Ảnh, sao ở đây lại có loại cao thủ này?"
Bóng đen kia bình thản nói: "Từ chỗ đó tới".
Chỗ đó?
Chỗ nào?
Trương Minh Vũ càng nghe càng choáng váng, đầu óc đã triệt để mù mịt.
Anh vốn tưởng mình đã có đôi chút hiểu biết về nhiệm vụ này.
Nhưng giờ xem ra...
Ánh mắt Âu Dương Triết cũng lóe lên đầy khiếp sợ.
Lát sau, Âu Dương Triết mới nặng nề nói: "Thì ra là thế!"
Trương Minh Vũ vẫn hoàn toàn không hiểu.
Nhưng có Long Tam ở đây, anh đã thả lỏng rất nhiều.
Hồi lâu sau, Âu Dương Triết cười lạnh bảo: "Hôm nay tha mạng cho các người một lần, nhưng tập đoàn Lâm Thị này nhất định phải về tay tôi rồi".
Trương Minh Vũ cắn chặt răng.
Anh biết, hôm nay Âu Dương Triết không cách nào dùng bạo lực xử lí, nhưng hôm khác chắc chắn sẽ còn ra tay.
Hơn nữa, tập đoàn Lâm Thị... phải làm sao đây?
Triệu Khoát và Hà Gia Hoa cũng lại hưng phấn hẳn lên.
Có năng lực đánh nhau thì đã sao?
Tiền mới là to nhất!
Trương Minh Vũ càng lúc càng nóng ruột.
Việc đã tới nước này, sao chị còn chưa ra mặt?
Chương 283: Chị... đã trở về!
Song, anh còn chưa kịp nghĩ gì thêm, Âu Dương Triết đã thong thả lên tiếng, giọng vô cùng lạnh lẽo: "Hai người các vị... nhất quyết muốn đầu tư cho nhà họ Lâm?"
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Anh quay sang nhìn, Âu Dương Triết đang cười nhạt nhìn Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa.
Trần Đại Phú cười ha hả, đáp: "Thề chết cũng sẽ đi theo cậu Minh Vũ".
Chỉ một câu đã khiến Trương Minh Vũ cảm động vô cùng.
Ai cũng có thể nhận ra, Âu Dương Triết này là một kình địch!
Lơ là một giây thôi, toàn bộ tập đoàn Đại Phú đều có thể bị hủy hoại trong chốc lát.
Nhưng, ngay cả khi đối mặt với nguy cơ như thế, Trần Đại Phú vẫn không hề chần chờ một giây.
Hàn Thiên Hoa cũng chầm chậm cất tiếng: "Hàn Thiên Hoa tôi nếu đã lựa chọn thì chưa từng hối hận".
Âu Dương Triết híp mắt, cười lạnh: "Được lắm, tôi cũng muốn xem xem tài lực của các vị liệu được đến đâu".
"Xem xem cái tập đoàn Lâm Thị này, liệu tôi có thể nuốt trôi được không!"
Giọng điệu anh ta lộ rõ sự ngạo nghễ.
Âu Dương Triết cuối cùng cũng lộ ra bản tính của một cậu ấm nhà giàu.
Ông cụ Lâm thở dài một tiếng.
Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa đồng loạt chau mày.
Vốn liếng của bọn họ có khi không đủ để chống lại anh ta!
Nhưng ngay lúc này, một giọng nói êm ái chợt vang lên: "Có tiền thì lợi hại lắm sao?"
Những lời này vừa vang lên, tất cả đều ngẩn người.
Thịch, thịch!
Trái tim Trương Minh Vũ giật mạnh lên một nhịp.
Chị ba!
Anh ngẩng đầu ngó sang, gương mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Tô Mang đã xuất hiện trong tầm mắt.
Cô ấy thong thả bước tới, dáng điệu đẹp đẽ khiến người ta lóa mắt.
Ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt, nhịp tim lại bắt đầu tăng tốc.
Đã lâu không gặp!
Gương mặt với các đường nét tinh tế xinh đẹp đó không hề thay đổi chút nào.
Vừa thấy cô ấy, nỗi nhớ thương trong lòng Trương Minh Vũ bất chợt trỗi dậy.
Tô Mang về rồi, Trương Minh Vũ đã hoàn toàn yên tâm.
Trần Đại Phú lập tức đứng dậy, ánh mắt sáng lên đầy kích động.
Vì sao ông ta lại muốn cược ván này?
Đương nhiên là vì Tô Mang.
Hàn Thiên Hoa ngẩn người, tuy không quen biết người này nhưng ông vẫn lặng lẽ đứng lên.
Âu Dương Triết cau mày.
Triệu Khoát và Hà Gia Hoa đều đã chấn động trước vẻ đẹp của Tô Mang.
Quá đẹp!
Ông cụ Lâm cũng thoáng ngạc nhiên, cuối cùng, ông cụ cũng đã nở một nụ cười.
Tô Mang nhìn về phía Trương Minh Vũ, đôi mắt đẹp toát lên nỗi nhớ nhung.
Nếu không có người ngoài ở đây, cô ấy đã ôm Trương Minh Vũ vào lòng.
Âu Dương Triết lạnh nhạt hỏi: "Tô Mang?"
Tô Mang gật đầu cười đáp: "Đúng vậy".
Triệu Khoát và Hà Gia Hoa đều mù mờ nhìn cô ấy.
Tô Mang là ai?
Âu Dương Triết cười lạnh một tiếng: "Cô muốn so tài lực với tôi?"
Tô Mang khoanh tay, lạnh nhạt vặn lại: "Sao hả? Anh Âu Dương đây coi thường tôi à?"
Âu Dương Triết híp mắt, lạnh lùng nói: "Coi thường thì không, nhưng chỉ dựa vào một mình cô... hẳn còn chưa đủ năng lực nhỉ?"
Tô Mang nở một nụ cười vô cùng diễm lệ.
Ngay lúc này, lại một giọng nói trong trẻo thánh thót vang lên: "Thêm cả tôi nữa thì thế nào?"
Hả?
Trương Minh Vũ mở to mắt, hô hấp đã bắt đầu dồn dập hẳn lên.
Chị hai!
Anh ngẩng đầu nhìn ra cửa, Hạ Hâm Điềm đang chậm rãi bước ra trước tầm mắt của mọi người.
Cô ấy cũng diện một bộ đồ hiệu sang trọng, khẩu trang đen che gần hết khuôn mặt, nhưng chỉ một phần gương mặt lộ ra ngoài đã đủ khiến người người xuýt xoa.
Đẹp quá!
Hạ Hâm Điềm cất bước đi tới bên cạnh Tô Mang.
Phong thái vô cùng trác tuyệt.
Đi tới nơi, Hạ Hâm Điềm tháo khẩu trang ra, để lộ gương mặt hoàn mỹ như một tác phẩm nghệ thuật.
Ực!
Triệu Khoát và Hà Gia Hoa gian nan nuốt nước bọt, tròng mắt như sắp rơi ra ngoài.
Hai người đẹp đứng cạnh nhau, gây nên một hiệu ứng thị giác cực kì mạnh.
Âu Dương Triết cũng phải thất thần một lúc, khi lấy lại tinh thần, đáy mắt đã lóe lên một tia sáng lạnh.
Hạ Hâm Điềm, người này anh ta cũng nhận ra.
Anh ta biết, điều quan trọng nhất không phải là tài lực của Hạ Hâm Điềm mà là lực ảnh hưởng của cô ấy.
Người theo đuổi Hạ Hâm Điềm rải khắp toàn cầu, con cháu nhà giàu nhiều không kể xiết.
Âu Dương Triết có biết đến một trong số những người theo đuổi Hạ Hâm Điềm cực kì cuồng nhiệt.
Người này, tài lực không thua gì anh ta.
Âu Dương Triết bắt đầu thấy căng thẳng, ánh mắt lạnh như băng quét về phía Trương Minh Vũ.
Anh ta vô cùng bất ngờ.
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười, nói như giễu cợt: "Anh Âu Dương, còn muốn so không?"
Âu Dương Triết cười lạnh: "Anh tưởng rằng hai người kia là đủ để chèn ép tôi sao?"
"Anh tưởng rằng, nhà họ Âu Dương chúng tôi chỉ có chút thực lực đó thôi sao?"
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Thực lực nhà họ Âu Dương lớn đến đâu, quả thực anh không hề biết.
Nhưng ngay lúc này, lại một giọng nói thánh thót nữa vang lên: "Anh nghĩ rằng em trai tôi cũng chỉ có chút thực lực đó thôi sao?"
Trời!
Lúc này chính Trương Minh Vũ cũng phải hít hà một hơi.
Chị tư!
Anh ngẩng lên nhìn, bóng dáng xinh đẹp hơn người của Liễu Thanh Duyệt đã xuất hiện ngoài cửa.
Dung nhan xuất trần, vô cùng hút mắt.
Đây là...
Triệu Khoát và Hà Gia Hoa đều choáng váng.
Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa cũng khiếp sợ ra mặt.
Rốt cuộc, sau lưng Trương Minh Vũ còn bao nhiêu người nữa?
Ông cụ Lâm lúc này đã hoàn toàn yên tâm.
Ba cô gái này, ông cụ đều có biết đến.
Âu Dương Triết ngơ ngẩn, trái tim thình thịch tăng tốc.
Liễu Thanh Duyệt!
Anh ta quay ra cửa, ánh mắt chăm chú nhìn vào Liễu Thanh Duyệt.
Trương Minh Vũ đã bình tĩnh lại, lòng vô cùng hưng phấn.
Ba người chị...
Đều đã về!
Chẳng biết vì sao, lòng anh bỗng xúc động đến muốn khóc.
Liễu Thanh Duyệt nhanh nhẹn đi tới bên cạnh Tô Mang và Hạ Hâm Điềm.
Ba người liếc nhìn nhau, ai nấy đều lộ ý cười rạng rỡ nơi đáy mắt.
Cuối cùng, cả ba đều dồn ánh mắt về phía Trương Minh Vũ.
Đầu óc Trương Minh Vũ lúc này đã hoàn toàn trống rỗng, nhận được ba ánh nhìn, anh thật không biết phải nhìn về ai trước...
Nhưng cả ba cô gái đều không bước tới.
Âu Dương Triết chầm chậm run rẩy nói: "Thanh Duyệt, em... đến rồi à".
Trương Minh Vũ sửng sốt.
À phải rồi, Âu Dương Triết đang theo đuổi Liễu Thanh Duyệt cơ mà...
Mà người này, thậm chí còn rất si tình cơ đấy...
Lòng anh chợt dâng lên một cảm giác bất đắc dĩ.
Rõ ràng đang là kẻ đối địch...
Liễu Thanh Duyệt lạnh nhạt nói: "Anh chèn ép em trai tôi, chẳng lẽ tôi lại không tới?"
Trương Minh Vũ nở nụ cười.
Lòng anh chợt cảm thấy ấm áp khôn tả.
Có người che chở mình, thật là tốt!
Âu Dương Triết nôn nóng nói: "Anh không có chèn ép, chỉ là... bọn họ không chịu nghe lời anh".
Triệu Khoát và Hà Gia Hoa chứng kiến cảnh này đều đã choáng váng.
Âu Dương Triết... sợ Liễu Thanh Duyệt đến thế?
Liễu Thanh Duyệt lạnh nhạt nói: "Nghe lời anh? Em trai tôi, ngay cả tôi cũng không nỡ sai bảo nó, anh thì tính là thứ gì?"
Cô ấy quát lên một câu, Âu Dương Triết giật nảy người.
Tô Mang cũng lạnh giọng bảo: "Chèn ép em trai chúng tôi, thì dù anh là Ngọc Hoàng đại đế, chúng tôi cũng phải giựt vài cọng râu của anh xuống".
"Huống chi chỉ là một gia tộc họ Âu Dương".
Âu Dương Triết siết chặt nắm tay, cực kì không cam lòng.
Nhưng anh ta biết, ngày hôm nay, hi vọng thành công đã cực kì nhỏ bé.
Hạ Hâm Điềm châm chọc cười nói: "Hay là để tôi gọi cho Lãnh Hạo một cú nhỉ?"
Cô ấy vừa thốt lên, Âu Dương Triết lập tức ngẩng phắt đầu.
Lãnh Hạo chính là kẻ mà anh ta kiêng kị nhất.
Nếu Hạ Hâm Điềm đích thân gọi điện tới, Lãnh Hạo nhất định sẽ phát cuồng.
Hồi lâu sau,Âu Dương Triết căm tức nói: "Không cần! Hôm nay tôi có thể tha cho nhà họ Lâm!"
"Nhưng từ hôm nay trở đi, nhà họ Lâm... sẽ không được bình yên nữa!"
Anh ta tuyên bố chắc nịch như đinh đóng cột.
Chương 284: Nhiệm vụ bắt đầu!
Ông cụ Lâm lặng lẽ thở dài một tiếng.
Ông cụ biết, việc này đã nằm ngoài phạm vi khống chế của mình rồi.
Trương Minh Vũ cũng nhăn mày.
Với thực lực của nhà họ Âu Dương, thật sự không khó để đối phó với nhà họ Lâm...
Nhưng...
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, dự cảm chẳng lành trong lòng đang ngày càng rõ thêm.
Sau đó, bóng đen nọ lại cất giọng khàn khàn: "Anh ba, không ngờ chúng ta lại trở thành kẻ địch của nhau nhanh như thế".
Long Tam nặng nề nói: "Tôi đã nói, cậu không xứng".
Ảnh Tử cười lạnh, nói: "Tôi không xứng, nhưng quân đoàn Ám Dạ của tôi thì sao?"
Hắn ta vừa nói đến đó, Long Tam cũng phải cau mày.
Dự cảm xấu trong lòng Trương Minh Vũ càng thêm mạnh mẽ.
Quân đoàn Ám Dạ đó chính là phần mở đầu của nhiệm vụ sao?
Thêm nữa, liệu người của Thần Ẩn có quan hệ gì với Âu Dương Triết không?
Âu Dương Triết cười lạnh, nói: "Người nhà họ Lâm phải cẩn thận đấy!"
Nói xong, khí thế trên người anh ta bắt đầu tăng vọt.
Hà Gia Hoa và Triệu Khoát cũng ngẩng đầu ưỡn ngực theo bản năng.
Liễu Thanh Duyệt lạnh nhạt nói: "Dám động đến một cọng tóc của em trai tôi, tôi sẽ bảo em sáu nhà chúng tôi đuổi giết anh đến chân trời góc biển!"
Cô ấy vừa lên tiếng, Âu Dương Triết lập tức xìu xuống như quả bóng xì hơi.
Thậm chí cả người anh ta còn run lên một chập.
Hử?
Trương Minh Vũ kinh ngạc.
Chị sáu?
Âu Dương Triết sợ chị sáu đến như vậy?
Chuyện này là sao nhỉ?
Anh chợt phát hiện, trong chuyện này, chỉ mình anh còn đang lơ mơ chẳng hiểu gì.
Âu Dương Triết siết chặt nắm tay, khó khăn nặn ra một nụ cười: "Thanh Duyệt, em yên tâm, anh sẽ không làm thương tổn em trai chúng ta đâu".
Trương Minh Vũ trừng mắt dựng mày, phẫn nộ quát: "Mẹ kiếp nhà anh, anh thì tính là thứ gì chứ?"
Sắc mặt Âu Dương Triết đã sa sầm xuống.
Anh ta muốn quát vào mặt Trương Minh Vũ, nhưng Liễu Thanh Duyệt còn đứng cạnh đó.
Tô Mang và Hạ Hâm Điềm che miệng cười nhẹ.
Ánh mắt lạnh như băng của Liễu Thanh Duyệt vẫn nhìn chằm chằm vào Âu Dương Triết.
Cuối cùng, Âu Dương Triết chỉ im lặng, không nói được gì thêm.
Thật quá ngột ngạt!
"Cụ Lâm, tiệc mừng thọ cụ còn phải tiếp tục, tôi sẽ không làm lỡ thời gian của cụ thêm nữa".
Hồi lâu sau, Âu Dương Triết mới lấy lại bình tĩnh, khách khí cười nói.
Ông cụ Lâm cũng hiền hòa cười cười: "Lão già này đi đứng không tiện, thứ lỗi không tiễn xa được".
Âu Dương Triết cười nói: "Không cần tiễn".
"Từ hôm nay trở đi, nhà họ Lâm... cũng nên cẩn thận".
Ông cụ Lâm bèn bảo: "Cảm ơn cậu Âu Dương đây đã báo cho biết".
Âu Dương Triết híp mắt, hừ lạnh một tiếng.
Cuối cùng, anh ta vẫn quay người rời khỏi đó.
Trước khi đi, ánh mắt anh ta còn dừng lại ở Liễu Thanh Duyệt một lát.
Liễu Thanh Duyệt không hề để ý đến.
Ảnh Tử lẳng lặng đuổi theo.
Hà Gia Hoa và Triệu Khoát ngây người hồi lâu, chẳng hiểu chuyện là thế nào.
Việc này... cứ kết thúc như thế?
Khi bọn họ định thần lại, Âu Dương Triết đã ra đến cửa.
Hai người vội vã chạy theo.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói lạnh lẽo như băng chợt vang lên: "Ai cho các người đi?"
Hả?
Hà Gia Hoa và Triệu Khoát ngẩn ra, lập tức dừng chân.
Ý gì đây?
Song, bọn họ còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì đã thấy thân thể cường tráng của Long Tam đã xuất hiện trước mắt.
Shhhh!
Hà Gia Hoa và Triệu Khoát lập tức hít mạnh một hơi, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
Đúng lúc này, Âu Dương Triết chợt cất giọng lạnh lùng hỏi: "Sao hả? Nhà họ Lâm muốn ra tay với bạn bè tôi?"
Vừa nghe được những lời đó, Hà Gia Hoa và Triệu Khoát lập tức thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm.
Trương Minh Vũ lại cười ha hả, nói: "Không đánh anh thì anh đã nên thắp hương cảm tạ rồi, còn dám xía vào chuyện của người khác?"
Có các chị ở đây, còn có cả Long Tam nữa, Trương Minh Vũ chẳng sợ gì cả!
Long Tam quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo như dao đâm thẳng vào người Âu Dương Triết.
Âu Dương Triết giận dữ vô cùng.
Anh ta vừa định lên tiếng, Ảnh Tử ở bên đã cản lại.
Âu Dương Triết sửng sốt nhìn sang.
Cuối cùng, anh ta hít một hơi thật sâu rồi đạp cửa bước đi.
Hà Gia Hoa và Triệu Khoát đã chết sững tại chỗ.
Đi... đi rồi?
Bọn họ chẳng kịp nghĩ gì thêm, bóng Long Tam lại đã xuất hiện ngay bên cạnh.
Hai người quay sang nhìn, lại chỉ thấy một nắm đấm đang nhanh chóng phóng đại trước mắt.
Bụp bụp!
"A!"
Tiếng gào đau đớn vang vọng khắp phòng khách, kéo dài hồi lâu mới tắt.
Cửa biệt thự bật mở một lần nữa, Long Tam hai tay xách hai kẻ, vung lên ném ra bên ngoài như đang ném bọc rác.
Cả hai đều đã bầm dập mặt mũi, tóc rối tung, áo quần nhăn rách, trông chật vật vô cùng.
Một lát sau, hai người mới gian nan bò dậy, thất thểu đỡ nhau đi về phía cổng đại viện.
Đi thôi!
Đi mau thôi!
Ngoại trừ ý định này, bọn họ không nghĩ được bất kì điều gì khác.
Long Tam thật quá đáng sợ.
Cũng vào lúc này, đám đông đang ở ngoài cửa đại viện đã tiến vào giai đoạn căng thẳng tột độ.
Những người không thuộc nhà họ Lâm thì bồn chồn nhấp nhổm, sốt ruột chờ đợi kết quả cuối cùng.
Người nhà họ Lâm thì đã lo lắng tột cùng.
Đã lâu như vậy mà sao vẫn chưa thấy có động tĩnh gì?
Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, đáy mắt chất chứa muôn vàn lo âu.
Lâm Diểu cũng nóng ruột, vặn vẹo đôi tay liên tục.
Đám Lâm Quốc Phong đều lộ vẻ nặng nề, siết chặt nắm tay.
Đám phụ nữ cũng đều lo lắng không thôi, liên tục đi qua đi lại.
Bọn họ không tin được Trương Minh Vũ.
Ngay vào lúc ấy, phía xa xa rốt cuộc cũng có động tĩnh vọng lại.
Mọi người nhất tề nhìn qua, thấy Âu Dương Triết và một bóng đen đang âm trầm đi ra khỏi sân.
Kết thúc rồi?
Mọi người lập tức kích động.
Nhìn kĩ hơn, bọn họ mới phát hiện, Âu Dương Triết đã bầm dập mặt mũi.
Chuyện này là sao nhỉ?
Tất cả đều đã choáng váng, hoang mang tột độ.
Nhưng bọn họ còn chưa định thần lại, chiếc Bugatti đã rít lên chói tai rồi phóng vút đi.
Mọi người ở đây đều hết sức mờ mịt, hoang mang ngó nhau.
Cũng ngay tại lúc này, Triệu Khoát và Hà Gia Hoa đã khập khiễng đi tới, bộ dạng vô cùng chật vật.
Trời!
Những tiếng hít hà đua nhau vang lên.
Tất cả lại rơi vào cơn choáng váng.
Vừa rồi còn không thấy rõ, nhưng lần này mọi người đều đã nhìn thấy rành rọt.
Những người ngoài đều trố mắt nhìn.
Người nhà họ Lâm cũng kinh ngạc, vẻ như không thể tin nổi.
Hà Gia Hoa và Triệu Khoát... bị đánh thảm như vậy?
Nhà họ Lâm... không có chuyện gì?
"Hay lắm!"
Bên đám người nhà họ Lâm, không biết ai đột nhiên hô to.
Những người còn lại lập tức kích động, điên cuồng la lên: "Hay lắm!"
Hà Gia Hoa và Triệu Khoát vô cùng xấu hổ, đành tiếp tục tăng tốc di chuyển ra cổng.
Đành vậy, bởi vì không có đường nào khác!
Bọn họ tìm không thấy lối ra khác.
Đám Lâm Quốc Phong cũng vô cùng kinh ngạc, ánh mắt lộ rõ tia hoảng hốt.
Trương Minh Vũ... thực sự đã giải quyết xong mọi việc?
Ánh mắt Lâm Kiều Hân sáng lên đầy hưng phấn.
Trương Minh Vũ... quả nhiên không làm cô thất vọng!
Đám người bên bà cả cũng choáng váng ngây ra, trợn mắt há hốc miệng chứng kiến tất cả, cả kinh đến không nói được một lời.
Trong biệt thự.
Ông cụ Lâm đứng lên, hiền hòa cười bảo: "Ba vị, mời ngồi".
Nói xong, ông cụ chỉ vào sofa bên phải.
Hạ Hâm Điềm gật đầu mỉm cười.
Ba cô gái nhanh chóng ngồi vào chỗ.
Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa vẫn hết sức kích động, mắt sáng rực lên.
Bọn họ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.
Tô Mang bình thản nói: "Các vị cũng ngồi đi".
Trần Đại Phú hưng phấn ngồi xuống, sau đó kéo Hàn Thiên Hoa bên cạnh ra hiệu.
Trương Minh Vũ và Long Tam vẫn đang đứng một bên.
Trương Minh Vũ còn đang vui mừng hớn hở, khóe miệng vẫn mỉm cười.
Không cần biết nhiệm vụ đã bắt đầu hay chưa, nguy hiểm thực sự đã tới hay chưa, chí ít thì nguy cơ trước mắt đã được giải quyết.
Ngay sau đó, Liễu Thanh Duyệt đã cất tiếng, giọng vô cùng êm ái: "Em còn ngây người đứng đó làm gì? Qua ngồi đi".
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Sofa... đâu còn chỗ nào...
Chương 285: Ba chị tề tựu
Tô Mang cũng bất mãn nói: "Bọn chị vất vả từ xa xôi vội về đây mà em còn đứng xa bọn chị như vậy hả?"
Hạ Hâm Điềm không nói gì nhưng đã hơi phụng phịu bĩu môi.
Việc này...
Trương Minh Vũ lộ vẻ lúng túng ngại ngần.
Ở nhà thì không sao.
Nhưng chỗ này... đông người như vậy.
Có điều, đối mặt với ánh mắt u oán của ba chị gái, Trương Minh Vũ đành ngại ngùng bước tới.
Bấy giờ ba cô gái mới nở nụ cười hài lòng.
Trương Minh Vũ bước lại phía ba người chị, nhìn sofa, càng thêm lúng túng.
Ba người chị...
Mình nên ngồi chỗ nào?
Nhìn vào ánh mắt chờ mong của các chị, Trương Minh Vũ bối rối không biết phải làm sao.
Ngồi chỗ nào thì cũng sẽ chỉ ngồi cạnh tối đa hai chị...
Cuối cùng, anh cười cười đi vòng ra sau sofa, khom lưng chống tay, nói: "Thế này là được rồi".
Ba cô gái liếc nhìn nhưng không ai nói gì thêm.
Ông cụ Lâm bất đắc dĩ lắc đầu.
Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa lại chấn kinh.
Bọn họ vốn tưởng sau lưng Trương Minh Vũ chỉ có mình Tô Mang...
Nhưng hiện giờ xem ra...
Sau đó, Trần Đại Phú âm thầm hạ quyết tâm, đáy mắt Hàn Thiên Hoa cũng lóe lên những tia sáng kì dị.
Ông cụ Lâm cười nói: "Chủ tịch Trần, chủ tịch Hàn, việc hôm nay xin cảm ơn các vị".
Trương Minh Vũ cũng hết sức cảm kích.
Trần Đại Phú cười nói: "Cụ khách khí quá, dựa vào mối quan hệ giữa tôi và cậu Minh Vũ, chút chuyện này chắc chắn phải giúp một tay rồi".
Ông cụ Lâm mỉm cười gật đầu.
Hàn Thiên Hoa không nói gì thêm, vẻ mặt đăm chiêu như đang suy tư điều gì.
Hàn Thất Thất, con phải nắm chặt cơ hội đấy!
Nếu để Trương Minh Vũ biết được suy nghĩ này của Hàn Thiên Hoa, chỉ sợ anh sẽ hộc máu ngay tại chỗ.
Ngay sau đó, Trương Minh Vũ đã trở lại trạng thái nghiêm túc, anh nặng nề nói: “Có lẽ chẳng mấy nữa, Âu Dương Triết sẽ lại ra tay".
"Vậy nhà họ Lâm... nên làm thế nào đây?"
Anh vừa nói đến đó, nụ cười trên mặt ông cụ Lâm cũng dần nhạt đi.
Giọng nói nặng nề của Long Tam vang lên: "Quân đoàn Ám Dạ kia... rất mạnh".
Hả?
Trương Minh Vũ trợn to mắt, lòng càng lúc càng kinh hãi.
Ngay cả Long Tam cũng phải nhận xét 'rất mạnh', vậy chắc chắn thực lực của bọn họ phải đặc biệt nổi bật.
Ông cụ Lâm lặng lẽ thở dài một tiếng, trầm giọng nói: "Là họa, thì tránh không thoát".
"Hiện giờ... trông cả vào ý trời thôi".
Khóe miệng Trương Minh Vũ thoáng giật nhẹ một cái, thái độ không được vui, anh nói: "Tai vạ đến nơi còn nói ý trời gì nữa..."
"Trông chờ vào ông trời chẳng bằng trông cậy vào chính mình".
Ông cụ Lâm lắc đầu, thở dài.
Nhà họ Lâm hiện giờ đã chẳng thể làm gì được nữa.
Liễu Thanh Duyệt chậm rãi lên tiếng: "Muốn hoàn thành nhiệm vụ, em buộc phải che chở cho nhà họ Lâm thật tốt".
"Còn về chuyện phải làm thế nào... Các chị không giúp gì được, hiện giờ các chị chưa thể nhúng tay..."
Trương Minh Vũ hiểu.
Mấy người chị của anh, mỗi người đều có nhiệm vụ riêng của mình, mỗi người chỉ có thể hỗ trợ anh chút xíu nào đó mà thôi.
Haiz.
Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài một tiếng.
Tiếng thở dài tỏ ý bất đắc dĩ hết sức.
Tô Mang bèn nói: "Bảo vệ nhà họ Lâm chỉ là một phần, ngoài ra em vẫn phải nhanh chóng phát triển thực lực của mình đi".
"Dẫu sao, nếu muốn thực sự đối đầu với nhà họ Âu Dương thì thành tựu trong thương nghiệp của em nhất định phải đủ lớn mới được".
Cô ấy nói đến đó, Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa đều gật gù tán thành.
Trương Minh Vũ cũng hiểu điều đó.
Nhưng...
Ngay sau đó, Trần Đại Phú lại lên tiếng, thái độ nặng nề: "Cậu Minh Vũ, hiện nay nhà họ Hà và nhà họ Dịch đã tỏ rõ thái độ đứng về phía nhà họ Âu Dương".
"Cậu có thể diệt trừ hai gia tộc này trước, tập đoàn Đại Phú sẽ dốc toàn bộ sức lực hỗ trợ cậu".
Ánh mắt Trương Minh Vũ sáng lên đầy cảm kích.
Chuyện này, anh nhất định phải làm.
Nhưng nhà họ Triệu... lại không thuộc về Hoa Châu mà nằm ở Tĩnh Châu...
Ánh mắt Hàn Thiên Hoa như lóe sáng, ông cười nói: "Việc xử lí nhà họ Triệu ở Tĩnh Châu thì nhà họ Hàn chúng tôi có thể giúp một tay".
Ủa?
Trương Minh Vũ ngẩn ra, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc.
Nhưng sau đó, anh đã nhanh chóng phản ứng lại.
Chu Cửu Yến chẳng phải là người Tĩnh Châu đó sao?
Trương Minh Vũ cười ha hả, nói: "Vậy cảm ơn hai vị, ngày mai tôi sẽ bắt tay vào làm ngay".
Hai người trịnh trọng gật đầu.
Long Tam cũng lên tiếng: "Quân đoàn Ám Dạ hiện không có mặt ở trong nước, nhà họ Lâm còn được bình an tối thiểu một tuần nữa, sau thời gian này, nhà họ Lâm sẽ bắt đầu rơi vào tình thế nguy hiểm".
Trương Minh Vũ híp mắt suy tư.
Việc này cũng là một việc rất quan trọng.
Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ mới lên tiếng: "Tôi hiểu rồi, để tôi tìm xem có cách nào giải quyết được không".
Nhưng hiện nay anh hoàn toàn chẳng có chút manh mối gì.
Huống chi, còn một tổ chức Thần Ẩn kia nữa.
Trương Minh Vũ ngẩng lên hỏi: "À đúng rồi, tổ chức Thần Ẩn đó có liên quan gì đến quân đoàn Ám Dạ không?"
Long Tam lắc đầu: "Không".
Trương Minh Vũ cau mày.
Vậy rốt cuộc ai là kẻ chỉ huy Thần Ẩn? Mục đích là gì?
Quá nhiều điều chưa biết, đầu óc anh cũng trở nên mờ mịt.
Anh thật không biết nên làm gì lúc này!
Haiz.
Suy ngẫm một lát, anh lặng lẽ thở dài.
Ba chị em Tô Mang thấy thế, đều đau lòng vô cùng.
Hạ Hâm Điềm khuyên bảo: "Đừng quá sầu lo vì việc đó, em cần phải nhanh chóng trưởng thành, khó khăn trong tương lai sẽ còn nhiều gấp trăm lần".
"Chút chuyện đó mà em đã không chịu nổi thì sau này phải làm sao?"
Trương Minh Vũ nghe nói thế, trái tim lập tức tăng tốc.
Gấp trăm lần?
Hồi lâu sau, lòng anh mới từ từ bình tĩnh lại.
Hạ Hâm Điềm nói đúng.
Muốn trưởng thành, việc đầu tiên là tinh thần phải đủ mạnh, tâm lý đủ cứng cỏi.
Sầu lo không giải quyết được bất cứ vấn đề gì.
Hiện giờ tổng thể thực lực của anh đã đạt đến mức độ nhất định, chuyện tới đâu tính tới đó vậy.
Suy nghĩ nhiều để làm gì chứ?
Nghĩ tới đây, Trương Minh Vũ mỉm cười thoải mái, gật đầu thật mạnh một cái.
Ba chị em Hạ Hâm Điềm đều sửng sốt.
Các cô ấy đều không ngờ Trương Minh Vũ có thể điều chỉnh tâm lý nhanh như vậy.
Ba cô gái liếc nhìn nhau, khóe miệng đều nở một nụ cười thật tươi.
Liễu Thanh Duyệt đứng dậy, nói: "Vậy được rồi, dẫu sao chúng ta còn một tuần để chuẩn bị, giờ chúng ta cũng chẳng có gì để bàn tiếp cả".
Hạ Hâm Điềm và Tô Mang đều đứng dậy.
Các cô ấy đều hiểu rõ.
Điểm then chốt... là nhớ Trương Minh Vũ mà thôi.
Trương Minh Vũ hơi sửng sốt, nhưng cũng không nói gì thêm.
Ông cụ Lâm nãy giờ vẫn luôn giữ một nụ cười hiền lành trên mặt.
Hiện giờ ông cụ chẳng có năng lực làm được bất kì điều gì.
Mọi chuyện đành dựa vào Trương Minh Vũ.
Còn về việc Trương Minh Vũ phải giải quyết ra sao, đây lại không phải là chuyện ông cụ có thể lo nghĩ.
Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa cũng đứng dậy.
Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi, hôm nay cứ đến đây thôi đã, đợi mai khi bắt tay vào việc xử lí nhà họ Hà với nhà họ Dịch, xin làm phiền hai vị vậy".
Trần Đại Phú khách sáo hồi đáp: "Xin sẵn sàng đợi lệnh cậu mọi lúc".
Hàn Thiên Hoa cũng nhẹ nhàng gật đầu, nhưng suy nghĩ của ông đã trôi đi đâu rồi.
Tô Mang hơi mất hứng, nói: "Thôi được rồi, chúng ta đi mau thôi".
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Vội vàng như vậy để làm gì?
Anh còn chưa kịp nghĩ gì thêm, Tô Mang đã kéo anh về phía cửa.
Liễu Thanh Duyệt và Hạ Hâm Điềm cũng nhanh nhẹn bước theo.
Trương Minh Vũ hoang mang lắm.
Bốn người nhanh chóng ra tới cửa biệt thự.
Lúc này Trương Minh Vũ mới phát hiện chiếc Roll - Royce Phantom đã dừng trước cửa.
Liễu Thanh Duyệt mở cửa xe.
Tô Mang đẩy nhẹ một cái, Trương Minh Vũ bị đẩy vào trong xe.
Ba cô gái cũng lên xe.
Rầm!
Cửa xe đóng sầm lại.
Trương Minh Vũ nghiêng đầu nhìn qua nơi khác, tình cờ bắt gặp nụ cười xấu xa xuất hiện rất chỉnh tề trên mặt ba người chị...
Tiếng động nọ đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Họ ngẩng đầu nhìn sang, thấy một chiếc xe Bugatti màu đen vừa dừng ở cổng đại viện.
Cửa xe mở ra.
Một thanh niên tuấn tú mặc bộ com-lê chậm rãi bước ra.
Người này, phong thái cao quý, cử chỉ nhã nhặn.
Anh ta vừa xuất hiện đã thu hút mọi ánh nhìn.
Ngay cả đám Triệu Khoát cũng đã bị khí thế của người này chinh phục.
Đây mới gọi là con cái của gia tộc lớn!
Trương Minh Vũ nhăn mày.
Anh tỉ mỉ quan sát kẻ vừa tới, bỗng có cảm giác rất quen mắt.
Người này... anh từng gặp ở đâu rồi?
Mọi người đều nghi hoặc nhìn anh ta, rồi lại nhanh chóng bị phong thái của anh ta chinh phục.
Ông cụ Lâm đưa mắt nhìn kĩ, con ngươi lại một lần nữa ảm đạm hẳn đi.
Thanh niên kia nhanh chóng đi tới trước mặt đám người ở đây.
Anh ta treo trên mặt một nụ cười lịch lãm, ánh mắt chậm rãi quét quanh đám người có mặt tại đại viện nhà họ Lâm.
Cuối cùng, ánh nhìn đó dừng lại trên người Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ lập tức căng thẳng toàn thân, lòng bất chợt xuất hiện một cảm giác hốt hoảng mơ hồ.
Người này... không đơn giản!
Đúng lúc này, Triệu Khoát cùng Hà Gia Hoa đã sải bước đi nhanh tới bên cạnh thanh niên kia.
Dịch Thanh Tùng vẫn còn ngây người ngơ ngác.
Triệu Khoát cung kính nói với thanh niên nọ: "Anh... là cậu chủ Âu Dương phải không ạ?"
Vừa nghe đến đó, tất cả mọi người lập tức ngây ra.
Đó... là ai?
Là ai mà có thể khiến cho cả Triệu Khoát cũng phải cung kính như thế?
Trương Minh Vũ cũng phải ngẩn người.
Âu Dương?
Bỗng trong đầu anh lóe lên một ý nghĩ.
Anh chợt nhớ lại, ngày hôm đó, người thanh niên mời Liễu Thanh Duyệt ăn cơm, cái kẻ lái xe sang muốn theo đuổi Liễu Thanh Duyệt hôm đó... chẳng phải chính là kẻ trước mắt này hay sao?
Tên anh ta là... Âu Dương Triết.
Sao anh ta lại có mặt ở đây?
Đầu óc Trương Minh Vũ đã hoàn toàn rối loạn.
Rốt cuộc mối liên hệ trong này là thế nào?
Giây lát sau, Âu Dương Triết cất tiếng cười đầy từ tính, đáp: "Đúng vậy, nhưng các vị khiến tôi hơi thất vọng đấy".
Những lời này thoạt nghe thì như lời nói giỡn mà thôi, nhưng Triệu Khoát và Hà Gia Hoa lại rùng mình, run lên một chập.
Trương Minh Vũ chau mày.
Tên Âu Dương Triết này lại chính là kẻ đứng sau giật dây trong chuyện hôm nay!
Nhưng... rốt cuộc Âu Dương Triết có năng lực gì?
Trương Minh Vũ còn chưa kịp nghĩ kĩ về vấn đề này, chợt cảm nhận có một ánh mắt bén nhọn đang nhìn về phía mình.
Anh ngẩng đầu nhìn, thấy Âu Dương Triết đang mỉm cười nhìn anh.
"Lại gặp mặt", Âu Dương Triết cười nói.
Hả?
Một nhân vật lớn như vậy... lại cũng quen biết Trương Minh Vũ?
Đám đông lập tức hoang mang khó hiểu.
Trương Minh Vũ cười nói: "Đúng vậy".
Âu Dương Triết quay sang phía ông cụ Lâm, chắp tay cúi người cười nói: "Cụ Lâm, chúc mừng".
Ông cụ Lâm thong thả cười đáp: "Cậu Âu Dương khách khí rồi, lão già này không dám nhận lễ của cậu đâu".
Trương Minh Vũ đã hoàn toàn bối rối.
Rốt cuộc chuyện này là sao nhỉ?
Ngay sau đó, Âu Dương Triết đã cười nói: "Tôi đây có vài lời muốn nói với cụ, không biết liệu có cơ hội hay chăng?"
Từng cử chỉ hành động đều vô cùng nho nhã lễ độ.
Ông cụ Lâm cười đáp: "Đây là vinh hạnh của lão già này".
Nói xong, ông cụ quay sang phía Trương Minh Vũ: "Minh Vũ à, đỡ ông về phòng nào".
Trương Minh Vũ sửng sốt một chút rồi yên lặng gật đầu.
Anh bước tới đỡ ông cụ Lâm đi về phía biệt thự chính.
Âu Dương Triết cũng cất bước theo sau.
Triệu Khoát và Hà Gia Hoa liếc nhìn nhau rồi chầm chậm đi theo bước Âu Dương Triết.
Trương Minh Vũ thấy thế, mày thoáng nhăn lại.
Cuối cùng, anh phất tay với Trần Đại Phú.
Trần Đại Phú cũng cau mày, vội vã đuổi theo.
Hàn Thiên Hoa vẫn còn đang do dự chưa đi.
Hàn Thất Thất vội kéo áo ông, nôn nóng nhắc: "Bố, mau đi đi".
Hàn Thiên Hoa híp mắt suy tư, cuối cùng vẫn lựa chọn nhấc chân đi theo.
Đây cũng là một vấn đề có nhiều lựa chọn.
Đám người phía Lâm Quốc Phong đều lộ vẻ phức tạp vô cùng.
Vừa rồi, Trương Minh Vũ đã hoàn toàn nổi bật lấn át tất cả.
Ông cụ Lâm cũng đã đích thân lên tiếng yêu cầu Trương Minh Vũ đưa về, dĩ nhiên bọn họ không thể đi theo bên cạnh.
Ánh mắt bọn họ đều lóe lên vẻ lo âu.
Bọn họ đều không biết người vừa tới là ai.
Nhưng... trong tình thế hôm nay, nhà họ Lâm lành ít dữ nhiều.
Lâm Kiều Hân cắn răng, không biết từ bao giờ, cô đã đặt mọi hi vọng vào Trương Minh Vũ rồi.
Những người còn lại quay sang ngó nhau, cuối cùng vẫn quyết định lặng yên ngồi xuống.
Khu sân vườn lớn như thế, có trên trăm vị nhà giàu nhưng không có bất kì tiếng động nào.
Mọi người đều đang đợi kết quả cuối cùng.
Cùng lúc đó, Trương Minh Vũ đã đỡ ông cụ Lâm đi vào biệt thự.
Ông cụ ngồi vào ghế chủ nhà.
Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa ngồi xuống ghế bên tay trái ông cụ.
Âu Dương Triết mang theo Triệu Khoát và Hà Gia Hoa ngồi xuống dãy ghế bên phải.
Sofa đã kín chỗ, Trương Minh Vũ bèn đứng ra sau lưng ghế sofa.
Quét mắt nhìn quanh một vòng, anh nhếch môi cười lạnh.
Quả nhiên Dịch Thanh Tùng không đi theo.
Nhà họ Dịch chỉ là một con tốt thí mà thôi.
Ông cụ Lâm cất tiếng, giọng nói già nua vang lên: "Cậu Âu Dương, có chuyện gì mời nói thẳng đi".
Âu Dương Triết chậm rãi vắt chéo chân, cười bảo: "Cụ Lâm, chúng ta đừng nên vòng vo mất thời gian nữa, thứ tôi muốn, phải thế nào cụ mới chịu đưa cho tôi?"
Trương Minh Vũ chau mày.
Đi vào trọng điểm rồi!
Ông cụ Lâm cười nói: "Lúc nào tôi chết, người nhà họ Lâm không còn ai, thì cậu có thể lấy thứ đó đi".
Trương Minh Vũ nhíu chặt mày.
Không phải ban nãy mới nói muốn lấy đại viện nhà họ Lâm sao?
Sao bây giờ lại đổi thành món đồ gì đó?
Lẽ nào... bên dưới đại viện nhà họ Lâm có thứ gì đặc biệt?
Nhưng mà như thế... nghe hơi vớ vẩn.
Giờ là năm nào tháng nào rồi...
Suy ngẫm hồi lâu, Trương Minh Vũ vẫn chưa tìm ra bất kì manh mối nào.
Những người khác cũng đều hết sức hoang mang ngơ ngác.
Bọn họ đều không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Âu Dương Triết bèn cười bảo: "Cụ Lâm à, thời đại thay đổi rồi, cụ cần gì phải cố chấp như vậy".
"Thứ này, đối với nhà họ Lâm các người chỉ là tai họa mà thôi".
Ông cụ Lâm lắc đầu, nói thẳng: "Đây là số mệnh của nhà họ Lâm chúng tôi".
Giọng ông cụ vô cùng bình thản, nhưng lại đanh thép tuyệt đối.
Hoàn toàn không cho đối phương bất kì cơ hội thương lượng nào.
Nụ cười của Âu Dương Triết dần tắt, anh ta lạnh nhạt nói: "Cụ Lâm, ngài làm thế này là không nể mặt tôi rồi".
Ông cụ Lâm lại lắc lắc đầu, nói: "Không, nếu tôi không nể mặt cậu thì đã không để cậu bước vào đây".
Âu Dương Triết cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Tôi muốn vào, cụ ngăn được chắc?"
"Nếu cụ không chịu hợp tác với tôi, tôi có cả nghìn cả vạn biện pháp khiến cho toàn bộ người nhà họ Lâm các người biến mất khỏi thế giới đẹp đẽ này".
Ông cụ Lâm cũng cười lạnh: "Hừ! Hiện giờ đã là thời đại pháp trị, cậu còn tưởng giống như hai mươi năm trước sao!"
Hai mươi năm trước?
Trương Minh Vũ nhăn mày, lòng càng thêm mờ mịt.
Âu Dương Triết cười ha hả, nói: "Chuyện hai mươi năm trước thì tôi không biết nhưng chí ít lúc này, tôi có năng lực làm việc đó".
"Vì một thứ chẳng có tác dụng gì mà hi sinh toàn bộ gia tộc họ Lâm, cụ thấy... đáng sao?"
Ông cụ Lâm cười bảo: "Cậu sai rồi, sở dĩ nhà họ Lâm chúng tôi có mặt ở đây, cũng vì có thứ này".
"Nó, chính là sứ mệnh của chúng tôi".
Trương Minh Vũ càng nghe càng hoang mang.
Đang nói đến cái gì vậy?
Âu Dương Triết đã không nhịn được nữa, bèn lạnh lùng nói: "Thật là quá cổ hủ!"
"Nếu cụ đã không chịu thì tôi đây đành phải mạo phạm vậy!"
Anh ta vừa nói đến đó, Trương Minh Vũ lập tức căng thẳng trong lòng.
Giây lát sau, Âu Dương Triết đã vùng đứng lên, lao về phía ông cụ Lâm.
Mẹ kiếp!
Trương Minh Vũ kinh hãi trợn mắt!
Chương 282: Chị đâu rồi?
Điều quan trọng nhất là, đợi khi anh kịp phản ứng lại thì Âu Dương Triết đã lao tới trước mặt ông cụ Lâm.
Nhanh đến thế sao?
Trương Minh Vũ lập tức hoảng hốt.
Anh vốn tưởng gã Âu Dương Triết này chỉ là một người thường, nào ngờ bản lĩnh võ thuật của anh ta đáng sợ đến thế.
Trương Minh Vũ nhào về phía ông cụ Lâm theo bản năng.
Ông cụ Lâm vẫn không hề biến sắc, chỉ lẳng lặng nhìn.
Tất cả đều kinh ngạc trố mắt.
Chỉ trong giây lát, Âu Dương Triết đã lao đến trước mặt ông cụ Lâm.
Anh ta xòe bàn tay, vồ lấy vai ông cụ.
Nhưng ông cụ Lâm thậm chí còn không thèm chớp mắt lấy một cái.
Đúng lúc này, Trương Minh Vũ cũng đã lao tới.
Anh tung ngay một cước đá vào khoảng không giữa Âu Dương Triết và ông cụ Lâm.
Ánh mắt Âu Dương Triết thoáng lóe lên một tia kinh ngạc.
Anh ta vội vàng thu tay về, thân thể chững lại một cách quỷ dị.
Sau đó, anh ta vươn chân đá một cước về phía chân Trương Minh Vũ.
Tốc độ cú đá cực nhanh.
Đáy mắt Trương Minh Vũ thoáng một tia ngạc nhiên, anh vội ưỡn thân tránh né.
Phù!
Đứng vững lại, Trương Minh Vũ thở hắt ra một hơi thật mạnh.
Khi anh ngẩng đầu nhìn lại, Âu Dương Triết đã đứng vững ngay cạnh sofa, kinh ngạc nhìn anh.
"Vài ngày không gặp mà tiến bộ nhiều đấy".
Âu Dương Triết bình thản nói.
Sắc mặt Trương Minh Vũ trở nên hết sức nghiêm nghị, anh lạnh lùng nói: "Cứ thế ra tay?"
Âu Dương Triết cười lạnh: "Tôi muốn ra tay, anh còn chưa có khả năng ngăn được đâu".
Ngay sau đó, Âu Dương Triết một lần nữa vọt lên.
Trương Minh Vũ mở to mắt quan sát.
Quá nhanh!
Theo bản năng, Trương Minh Vũ lùi ngay về phía sau vài bước.
Tốc độ của anh đã nhanh, Âu Dương Triết còn nhanh hơn.
Trong nháy mắt, Âu Dương Triết đã tiến đến trước mặt Trương Minh Vũ.
Anh ta vung tay nện xuống một quyền.
Trương Minh Vũ kinh hãi, lập tức nghiêng người lách qua một bên.
Anh chưa kịp đứng vững lại, bên tai đã nghe thấy có thứ gì đó đang xé gió lao đến.
Tốc độ vô cùng nhanh!
Nhịp tim của Trương Minh Vũ tăng vọt.
Những người khác thấy thế cũng phải run sợ trong lòng.
Chỉ trong chớp mắt, hai người đã so đấu hơn chục hiệp.
Trương Minh Vũ tránh né hết sức chật vật.
Vèo!
Lại một tiếng xé gió vang lên.
Thân thể Trương Minh Vũ đã cực kì căng thẳng.
Anh quay đầu lại, liền thấy một nắm đấm đang lao tới.
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, dồn toàn bộ sức lực lên đùi mình.
Sau đó, anh vặn cơ thể mình theo một độ cong vô cùng quỷ dị, tránh thoát nắm đấm này trong gang tấc.
Sau khi tránh thoát thành công, Trương Minh Vũ đã trong tư thế mặt hướng xuống đất.
Anh chưa kịp đứng vững đã thấy một cái chân xuất hiện trong tầm mắt.
Sao lại thế được?
Trương Minh Vũ đã luống cuống tay chân.
Nhưng hiện tại, thân thể anh đang trong trạng thái vặn cong, hoàn toàn không thể né được cú đá này.
Anh chỉ còn một cách, dồn hết sức nâng đầu lên.
Uỳnh!
Một tiếng va chạm trầm đục vang lên sau đó.
Thân thể Trương Minh Vũ lộn một vòng trên không rồi nặng nề ngã vật xuống đất.
Một cơn đau đớn từ ngực truyền thẳng lên óc.
Cổ họng anh có thứ gì đó tanh ngọt đang trào lên, nhưng anh cứng rắn nuốt xuống.
Âu Dương Triết... thật đáng sợ!
Trương Minh Vũ gian nan đứng lên, ánh mắt hết sức nghiêm nghị và nặng nề.
Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa đều đã choáng váng.
Triệu Khoát và Hà Gia Hoa lại khoanh tay, nhếch môi cười lạnh.
Trước đó mày kiêu ngạo lắm cơ mà?
Năng lực của mày đâu rồi?
Trương Minh Vũ cắn chặt răng, thân thể anh đã bị thương nặng, hiện chỉ gắng gượng đứng vững mà thôi.
Âu Dương Triết châm chọc lên tiếng: "Anh... quá kém!"
Nói xong, anh ta lại lao vút về phía Trương Minh Vũ.
Con ngươi Trương Minh Vũ co rút lại, gian nan nhích người.
Nhưng tốc độ của Âu Dương Triết quá nhanh, anh hoàn toàn không còn năng lực né tránh.
Nắm đấm kia đang lao tới gần.
Điệu cười nhạt đầy khinh bỉ của Âu Dương Triết cũng càng thêm rõ nét.
Trương Minh Vũ đã tuyệt vọng buông xuôi.
Anh thật không ngờ, Âu Dương Triết lại thẳng tay dùng bạo lực tấn công như thế.
Giây lát, nắm đấm đã tới trước mặt.
Ngay khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng đen bỗng xuất hiện trong tầm mắt Trương Minh Vũ.
Anh nhìn kĩ lại, thì ra là Long Tam.
Cuối cùng cũng tới!
Trương Minh Vũ lập tức mừng rỡ khôn cùng, sức mạnh như vừa trở lại thân thể anh, chân anh lùi nhanh lại phía sau.
Âu Dương Triết vừa chuẩn bị đánh tới, bỗng nghe được một tiếng bước chân nặng nề từ phía sau truyền đến.
Nụ cười nhạt trên môi lập tức biến mất.
Anh ta quay đầu, thấy Long Tam đã tới sát bên người.
Sao lại...
Âu Dương Triết trợn trừng mắt lên.
Nhưng anh ta còn chưa kịp nghĩ được điều gì, nắm đấm của Long Tam đã vung đến trước mặt.
Nhanh quá!
Suy nghĩ này vụt qua đầu Âu Dương Triết trong khoảnh khắc.
Anh ta không thể tránh né, đành vung cả hai tay gắng gượng đỡ đòn.
Uỳnh!
Lại một tiếng động trầm đục vang lên.
Âu Dương Triết cảm nhận được một lực mạnh kinh người vừa tác động lên cánh tay mình.
Ngay sau đó, thân thể anh ta nện mạnh xuống đất.
Phụt!
Anh ta hộc ra một ngụm máu tươi.
Âu Dương Triết kinh hãi vô cùng.
Bên cạnh Trương Minh Vũ... sao lại có dạng cao thủ đáng sợ đến thế?
Những người xung quanh đều đã ngây ra.
Âu Dương Triết cố nén cơn đau, gian nan lùi lại.
Trương Minh Vũ đã tránh sang một bên, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười lạnh.
Long Tam vẫn chưa dừng tay, anh ta sải bước đuổi theo Âu Dương Triết.
Âu Dương Triết đã hoảng sợ đến choáng váng cả người.
"Chú Ảnh!"
Trong thời khắc khẩn cấp, Âu Dương Triết đột nhiên quát to một tiếng.
Trương Minh Vũ nhăn mày.
Ngay sau đó, lại một bóng đen xuất hiện.
Bóng đen này lao vút về phía Long Tam hệt như một bóng ma.
Điều này...
Trương Minh Vũ nhìn mà sững sờ.
Đây... còn là tốc độ của con người sao?
Long Tam chau mày, lại không hề do dự, tay vung một quyền đánh về phía kẻ đang lao đến sau lưng mình.
Uỳnh!
Lại một tiếng va chạm trầm đục vang lên.
Hai người vừa chạm vào liền tách ra ngay.
Trương Minh Vũ đã lâm vào trạng thái ngây người.
Đợi khi anh tỉnh táo lại, mới phát hiện bóng đen kia đã kéo Âu Dương Triết lách qua một bên.
Nhìn lại mới thấy, tình trạng của Âu Dương Triết lúc này vô cùng thảm hại.
Bên cạnh anh ta là một bóng người bọc kín trong bộ đồ màu đen tuyền.
Không lộ một miếng da nào!
Thoạt nhìn người nọ không hề cường tráng, cũng không cao lớn lắm.
Nhưng người nọ chỉ đứng đó đã gây cho người khác một cảm giác vô cùng đè nén.
Trương Minh Vũ chau mày, bước nhanh tới chỗ Long Tam, lòng cực kì khẩn trương.
Quả là khó chơi!
Giây lát sau, một giọng nói khàn khàn vang lên: "Anh ba, đã lâu không gặp".
Anh ba?
Trương Minh Vũ kinh ngạc vô cùng.
Long Tam lạnh nhạt nói: "Cậu, không xứng gọi như thế".
Trương Minh Vũ trừng to mắt, lòng tràn đầy hoang mang.
Bọn họ có quen biết nhau?
Âu Dương Triết cũng ngây ngẩn cả người.
Bóng đen kia lại khàn khàn nói: "Anh nói đúng, tôi không xứng".
Chỉ hai câu nói đã khiến Trương Minh Vũ và Âu Dương Triết đều ngơ ngác mờ mịt.
Long Tam lại không có ý định tiếp tục lên tiếng.
Âu Dương Triết nôn nóng hỏi: "Chú Ảnh, sao ở đây lại có loại cao thủ này?"
Bóng đen kia bình thản nói: "Từ chỗ đó tới".
Chỗ đó?
Chỗ nào?
Trương Minh Vũ càng nghe càng choáng váng, đầu óc đã triệt để mù mịt.
Anh vốn tưởng mình đã có đôi chút hiểu biết về nhiệm vụ này.
Nhưng giờ xem ra...
Ánh mắt Âu Dương Triết cũng lóe lên đầy khiếp sợ.
Lát sau, Âu Dương Triết mới nặng nề nói: "Thì ra là thế!"
Trương Minh Vũ vẫn hoàn toàn không hiểu.
Nhưng có Long Tam ở đây, anh đã thả lỏng rất nhiều.
Hồi lâu sau, Âu Dương Triết cười lạnh bảo: "Hôm nay tha mạng cho các người một lần, nhưng tập đoàn Lâm Thị này nhất định phải về tay tôi rồi".
Trương Minh Vũ cắn chặt răng.
Anh biết, hôm nay Âu Dương Triết không cách nào dùng bạo lực xử lí, nhưng hôm khác chắc chắn sẽ còn ra tay.
Hơn nữa, tập đoàn Lâm Thị... phải làm sao đây?
Triệu Khoát và Hà Gia Hoa cũng lại hưng phấn hẳn lên.
Có năng lực đánh nhau thì đã sao?
Tiền mới là to nhất!
Trương Minh Vũ càng lúc càng nóng ruột.
Việc đã tới nước này, sao chị còn chưa ra mặt?
Chương 283: Chị... đã trở về!
Song, anh còn chưa kịp nghĩ gì thêm, Âu Dương Triết đã thong thả lên tiếng, giọng vô cùng lạnh lẽo: "Hai người các vị... nhất quyết muốn đầu tư cho nhà họ Lâm?"
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Anh quay sang nhìn, Âu Dương Triết đang cười nhạt nhìn Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa.
Trần Đại Phú cười ha hả, đáp: "Thề chết cũng sẽ đi theo cậu Minh Vũ".
Chỉ một câu đã khiến Trương Minh Vũ cảm động vô cùng.
Ai cũng có thể nhận ra, Âu Dương Triết này là một kình địch!
Lơ là một giây thôi, toàn bộ tập đoàn Đại Phú đều có thể bị hủy hoại trong chốc lát.
Nhưng, ngay cả khi đối mặt với nguy cơ như thế, Trần Đại Phú vẫn không hề chần chờ một giây.
Hàn Thiên Hoa cũng chầm chậm cất tiếng: "Hàn Thiên Hoa tôi nếu đã lựa chọn thì chưa từng hối hận".
Âu Dương Triết híp mắt, cười lạnh: "Được lắm, tôi cũng muốn xem xem tài lực của các vị liệu được đến đâu".
"Xem xem cái tập đoàn Lâm Thị này, liệu tôi có thể nuốt trôi được không!"
Giọng điệu anh ta lộ rõ sự ngạo nghễ.
Âu Dương Triết cuối cùng cũng lộ ra bản tính của một cậu ấm nhà giàu.
Ông cụ Lâm thở dài một tiếng.
Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa đồng loạt chau mày.
Vốn liếng của bọn họ có khi không đủ để chống lại anh ta!
Nhưng ngay lúc này, một giọng nói êm ái chợt vang lên: "Có tiền thì lợi hại lắm sao?"
Những lời này vừa vang lên, tất cả đều ngẩn người.
Thịch, thịch!
Trái tim Trương Minh Vũ giật mạnh lên một nhịp.
Chị ba!
Anh ngẩng đầu ngó sang, gương mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Tô Mang đã xuất hiện trong tầm mắt.
Cô ấy thong thả bước tới, dáng điệu đẹp đẽ khiến người ta lóa mắt.
Ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt, nhịp tim lại bắt đầu tăng tốc.
Đã lâu không gặp!
Gương mặt với các đường nét tinh tế xinh đẹp đó không hề thay đổi chút nào.
Vừa thấy cô ấy, nỗi nhớ thương trong lòng Trương Minh Vũ bất chợt trỗi dậy.
Tô Mang về rồi, Trương Minh Vũ đã hoàn toàn yên tâm.
Trần Đại Phú lập tức đứng dậy, ánh mắt sáng lên đầy kích động.
Vì sao ông ta lại muốn cược ván này?
Đương nhiên là vì Tô Mang.
Hàn Thiên Hoa ngẩn người, tuy không quen biết người này nhưng ông vẫn lặng lẽ đứng lên.
Âu Dương Triết cau mày.
Triệu Khoát và Hà Gia Hoa đều đã chấn động trước vẻ đẹp của Tô Mang.
Quá đẹp!
Ông cụ Lâm cũng thoáng ngạc nhiên, cuối cùng, ông cụ cũng đã nở một nụ cười.
Tô Mang nhìn về phía Trương Minh Vũ, đôi mắt đẹp toát lên nỗi nhớ nhung.
Nếu không có người ngoài ở đây, cô ấy đã ôm Trương Minh Vũ vào lòng.
Âu Dương Triết lạnh nhạt hỏi: "Tô Mang?"
Tô Mang gật đầu cười đáp: "Đúng vậy".
Triệu Khoát và Hà Gia Hoa đều mù mờ nhìn cô ấy.
Tô Mang là ai?
Âu Dương Triết cười lạnh một tiếng: "Cô muốn so tài lực với tôi?"
Tô Mang khoanh tay, lạnh nhạt vặn lại: "Sao hả? Anh Âu Dương đây coi thường tôi à?"
Âu Dương Triết híp mắt, lạnh lùng nói: "Coi thường thì không, nhưng chỉ dựa vào một mình cô... hẳn còn chưa đủ năng lực nhỉ?"
Tô Mang nở một nụ cười vô cùng diễm lệ.
Ngay lúc này, lại một giọng nói trong trẻo thánh thót vang lên: "Thêm cả tôi nữa thì thế nào?"
Hả?
Trương Minh Vũ mở to mắt, hô hấp đã bắt đầu dồn dập hẳn lên.
Chị hai!
Anh ngẩng đầu nhìn ra cửa, Hạ Hâm Điềm đang chậm rãi bước ra trước tầm mắt của mọi người.
Cô ấy cũng diện một bộ đồ hiệu sang trọng, khẩu trang đen che gần hết khuôn mặt, nhưng chỉ một phần gương mặt lộ ra ngoài đã đủ khiến người người xuýt xoa.
Đẹp quá!
Hạ Hâm Điềm cất bước đi tới bên cạnh Tô Mang.
Phong thái vô cùng trác tuyệt.
Đi tới nơi, Hạ Hâm Điềm tháo khẩu trang ra, để lộ gương mặt hoàn mỹ như một tác phẩm nghệ thuật.
Ực!
Triệu Khoát và Hà Gia Hoa gian nan nuốt nước bọt, tròng mắt như sắp rơi ra ngoài.
Hai người đẹp đứng cạnh nhau, gây nên một hiệu ứng thị giác cực kì mạnh.
Âu Dương Triết cũng phải thất thần một lúc, khi lấy lại tinh thần, đáy mắt đã lóe lên một tia sáng lạnh.
Hạ Hâm Điềm, người này anh ta cũng nhận ra.
Anh ta biết, điều quan trọng nhất không phải là tài lực của Hạ Hâm Điềm mà là lực ảnh hưởng của cô ấy.
Người theo đuổi Hạ Hâm Điềm rải khắp toàn cầu, con cháu nhà giàu nhiều không kể xiết.
Âu Dương Triết có biết đến một trong số những người theo đuổi Hạ Hâm Điềm cực kì cuồng nhiệt.
Người này, tài lực không thua gì anh ta.
Âu Dương Triết bắt đầu thấy căng thẳng, ánh mắt lạnh như băng quét về phía Trương Minh Vũ.
Anh ta vô cùng bất ngờ.
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười, nói như giễu cợt: "Anh Âu Dương, còn muốn so không?"
Âu Dương Triết cười lạnh: "Anh tưởng rằng hai người kia là đủ để chèn ép tôi sao?"
"Anh tưởng rằng, nhà họ Âu Dương chúng tôi chỉ có chút thực lực đó thôi sao?"
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Thực lực nhà họ Âu Dương lớn đến đâu, quả thực anh không hề biết.
Nhưng ngay lúc này, lại một giọng nói thánh thót nữa vang lên: "Anh nghĩ rằng em trai tôi cũng chỉ có chút thực lực đó thôi sao?"
Trời!
Lúc này chính Trương Minh Vũ cũng phải hít hà một hơi.
Chị tư!
Anh ngẩng lên nhìn, bóng dáng xinh đẹp hơn người của Liễu Thanh Duyệt đã xuất hiện ngoài cửa.
Dung nhan xuất trần, vô cùng hút mắt.
Đây là...
Triệu Khoát và Hà Gia Hoa đều choáng váng.
Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa cũng khiếp sợ ra mặt.
Rốt cuộc, sau lưng Trương Minh Vũ còn bao nhiêu người nữa?
Ông cụ Lâm lúc này đã hoàn toàn yên tâm.
Ba cô gái này, ông cụ đều có biết đến.
Âu Dương Triết ngơ ngẩn, trái tim thình thịch tăng tốc.
Liễu Thanh Duyệt!
Anh ta quay ra cửa, ánh mắt chăm chú nhìn vào Liễu Thanh Duyệt.
Trương Minh Vũ đã bình tĩnh lại, lòng vô cùng hưng phấn.
Ba người chị...
Đều đã về!
Chẳng biết vì sao, lòng anh bỗng xúc động đến muốn khóc.
Liễu Thanh Duyệt nhanh nhẹn đi tới bên cạnh Tô Mang và Hạ Hâm Điềm.
Ba người liếc nhìn nhau, ai nấy đều lộ ý cười rạng rỡ nơi đáy mắt.
Cuối cùng, cả ba đều dồn ánh mắt về phía Trương Minh Vũ.
Đầu óc Trương Minh Vũ lúc này đã hoàn toàn trống rỗng, nhận được ba ánh nhìn, anh thật không biết phải nhìn về ai trước...
Nhưng cả ba cô gái đều không bước tới.
Âu Dương Triết chầm chậm run rẩy nói: "Thanh Duyệt, em... đến rồi à".
Trương Minh Vũ sửng sốt.
À phải rồi, Âu Dương Triết đang theo đuổi Liễu Thanh Duyệt cơ mà...
Mà người này, thậm chí còn rất si tình cơ đấy...
Lòng anh chợt dâng lên một cảm giác bất đắc dĩ.
Rõ ràng đang là kẻ đối địch...
Liễu Thanh Duyệt lạnh nhạt nói: "Anh chèn ép em trai tôi, chẳng lẽ tôi lại không tới?"
Trương Minh Vũ nở nụ cười.
Lòng anh chợt cảm thấy ấm áp khôn tả.
Có người che chở mình, thật là tốt!
Âu Dương Triết nôn nóng nói: "Anh không có chèn ép, chỉ là... bọn họ không chịu nghe lời anh".
Triệu Khoát và Hà Gia Hoa chứng kiến cảnh này đều đã choáng váng.
Âu Dương Triết... sợ Liễu Thanh Duyệt đến thế?
Liễu Thanh Duyệt lạnh nhạt nói: "Nghe lời anh? Em trai tôi, ngay cả tôi cũng không nỡ sai bảo nó, anh thì tính là thứ gì?"
Cô ấy quát lên một câu, Âu Dương Triết giật nảy người.
Tô Mang cũng lạnh giọng bảo: "Chèn ép em trai chúng tôi, thì dù anh là Ngọc Hoàng đại đế, chúng tôi cũng phải giựt vài cọng râu của anh xuống".
"Huống chi chỉ là một gia tộc họ Âu Dương".
Âu Dương Triết siết chặt nắm tay, cực kì không cam lòng.
Nhưng anh ta biết, ngày hôm nay, hi vọng thành công đã cực kì nhỏ bé.
Hạ Hâm Điềm châm chọc cười nói: "Hay là để tôi gọi cho Lãnh Hạo một cú nhỉ?"
Cô ấy vừa thốt lên, Âu Dương Triết lập tức ngẩng phắt đầu.
Lãnh Hạo chính là kẻ mà anh ta kiêng kị nhất.
Nếu Hạ Hâm Điềm đích thân gọi điện tới, Lãnh Hạo nhất định sẽ phát cuồng.
Hồi lâu sau,Âu Dương Triết căm tức nói: "Không cần! Hôm nay tôi có thể tha cho nhà họ Lâm!"
"Nhưng từ hôm nay trở đi, nhà họ Lâm... sẽ không được bình yên nữa!"
Anh ta tuyên bố chắc nịch như đinh đóng cột.
Chương 284: Nhiệm vụ bắt đầu!
Ông cụ Lâm lặng lẽ thở dài một tiếng.
Ông cụ biết, việc này đã nằm ngoài phạm vi khống chế của mình rồi.
Trương Minh Vũ cũng nhăn mày.
Với thực lực của nhà họ Âu Dương, thật sự không khó để đối phó với nhà họ Lâm...
Nhưng...
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, dự cảm chẳng lành trong lòng đang ngày càng rõ thêm.
Sau đó, bóng đen nọ lại cất giọng khàn khàn: "Anh ba, không ngờ chúng ta lại trở thành kẻ địch của nhau nhanh như thế".
Long Tam nặng nề nói: "Tôi đã nói, cậu không xứng".
Ảnh Tử cười lạnh, nói: "Tôi không xứng, nhưng quân đoàn Ám Dạ của tôi thì sao?"
Hắn ta vừa nói đến đó, Long Tam cũng phải cau mày.
Dự cảm xấu trong lòng Trương Minh Vũ càng thêm mạnh mẽ.
Quân đoàn Ám Dạ đó chính là phần mở đầu của nhiệm vụ sao?
Thêm nữa, liệu người của Thần Ẩn có quan hệ gì với Âu Dương Triết không?
Âu Dương Triết cười lạnh, nói: "Người nhà họ Lâm phải cẩn thận đấy!"
Nói xong, khí thế trên người anh ta bắt đầu tăng vọt.
Hà Gia Hoa và Triệu Khoát cũng ngẩng đầu ưỡn ngực theo bản năng.
Liễu Thanh Duyệt lạnh nhạt nói: "Dám động đến một cọng tóc của em trai tôi, tôi sẽ bảo em sáu nhà chúng tôi đuổi giết anh đến chân trời góc biển!"
Cô ấy vừa lên tiếng, Âu Dương Triết lập tức xìu xuống như quả bóng xì hơi.
Thậm chí cả người anh ta còn run lên một chập.
Hử?
Trương Minh Vũ kinh ngạc.
Chị sáu?
Âu Dương Triết sợ chị sáu đến như vậy?
Chuyện này là sao nhỉ?
Anh chợt phát hiện, trong chuyện này, chỉ mình anh còn đang lơ mơ chẳng hiểu gì.
Âu Dương Triết siết chặt nắm tay, khó khăn nặn ra một nụ cười: "Thanh Duyệt, em yên tâm, anh sẽ không làm thương tổn em trai chúng ta đâu".
Trương Minh Vũ trừng mắt dựng mày, phẫn nộ quát: "Mẹ kiếp nhà anh, anh thì tính là thứ gì chứ?"
Sắc mặt Âu Dương Triết đã sa sầm xuống.
Anh ta muốn quát vào mặt Trương Minh Vũ, nhưng Liễu Thanh Duyệt còn đứng cạnh đó.
Tô Mang và Hạ Hâm Điềm che miệng cười nhẹ.
Ánh mắt lạnh như băng của Liễu Thanh Duyệt vẫn nhìn chằm chằm vào Âu Dương Triết.
Cuối cùng, Âu Dương Triết chỉ im lặng, không nói được gì thêm.
Thật quá ngột ngạt!
"Cụ Lâm, tiệc mừng thọ cụ còn phải tiếp tục, tôi sẽ không làm lỡ thời gian của cụ thêm nữa".
Hồi lâu sau, Âu Dương Triết mới lấy lại bình tĩnh, khách khí cười nói.
Ông cụ Lâm cũng hiền hòa cười cười: "Lão già này đi đứng không tiện, thứ lỗi không tiễn xa được".
Âu Dương Triết cười nói: "Không cần tiễn".
"Từ hôm nay trở đi, nhà họ Lâm... cũng nên cẩn thận".
Ông cụ Lâm bèn bảo: "Cảm ơn cậu Âu Dương đây đã báo cho biết".
Âu Dương Triết híp mắt, hừ lạnh một tiếng.
Cuối cùng, anh ta vẫn quay người rời khỏi đó.
Trước khi đi, ánh mắt anh ta còn dừng lại ở Liễu Thanh Duyệt một lát.
Liễu Thanh Duyệt không hề để ý đến.
Ảnh Tử lẳng lặng đuổi theo.
Hà Gia Hoa và Triệu Khoát ngây người hồi lâu, chẳng hiểu chuyện là thế nào.
Việc này... cứ kết thúc như thế?
Khi bọn họ định thần lại, Âu Dương Triết đã ra đến cửa.
Hai người vội vã chạy theo.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói lạnh lẽo như băng chợt vang lên: "Ai cho các người đi?"
Hả?
Hà Gia Hoa và Triệu Khoát ngẩn ra, lập tức dừng chân.
Ý gì đây?
Song, bọn họ còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì đã thấy thân thể cường tráng của Long Tam đã xuất hiện trước mắt.
Shhhh!
Hà Gia Hoa và Triệu Khoát lập tức hít mạnh một hơi, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
Đúng lúc này, Âu Dương Triết chợt cất giọng lạnh lùng hỏi: "Sao hả? Nhà họ Lâm muốn ra tay với bạn bè tôi?"
Vừa nghe được những lời đó, Hà Gia Hoa và Triệu Khoát lập tức thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm.
Trương Minh Vũ lại cười ha hả, nói: "Không đánh anh thì anh đã nên thắp hương cảm tạ rồi, còn dám xía vào chuyện của người khác?"
Có các chị ở đây, còn có cả Long Tam nữa, Trương Minh Vũ chẳng sợ gì cả!
Long Tam quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo như dao đâm thẳng vào người Âu Dương Triết.
Âu Dương Triết giận dữ vô cùng.
Anh ta vừa định lên tiếng, Ảnh Tử ở bên đã cản lại.
Âu Dương Triết sửng sốt nhìn sang.
Cuối cùng, anh ta hít một hơi thật sâu rồi đạp cửa bước đi.
Hà Gia Hoa và Triệu Khoát đã chết sững tại chỗ.
Đi... đi rồi?
Bọn họ chẳng kịp nghĩ gì thêm, bóng Long Tam lại đã xuất hiện ngay bên cạnh.
Hai người quay sang nhìn, lại chỉ thấy một nắm đấm đang nhanh chóng phóng đại trước mắt.
Bụp bụp!
"A!"
Tiếng gào đau đớn vang vọng khắp phòng khách, kéo dài hồi lâu mới tắt.
Cửa biệt thự bật mở một lần nữa, Long Tam hai tay xách hai kẻ, vung lên ném ra bên ngoài như đang ném bọc rác.
Cả hai đều đã bầm dập mặt mũi, tóc rối tung, áo quần nhăn rách, trông chật vật vô cùng.
Một lát sau, hai người mới gian nan bò dậy, thất thểu đỡ nhau đi về phía cổng đại viện.
Đi thôi!
Đi mau thôi!
Ngoại trừ ý định này, bọn họ không nghĩ được bất kì điều gì khác.
Long Tam thật quá đáng sợ.
Cũng vào lúc này, đám đông đang ở ngoài cửa đại viện đã tiến vào giai đoạn căng thẳng tột độ.
Những người không thuộc nhà họ Lâm thì bồn chồn nhấp nhổm, sốt ruột chờ đợi kết quả cuối cùng.
Người nhà họ Lâm thì đã lo lắng tột cùng.
Đã lâu như vậy mà sao vẫn chưa thấy có động tĩnh gì?
Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, đáy mắt chất chứa muôn vàn lo âu.
Lâm Diểu cũng nóng ruột, vặn vẹo đôi tay liên tục.
Đám Lâm Quốc Phong đều lộ vẻ nặng nề, siết chặt nắm tay.
Đám phụ nữ cũng đều lo lắng không thôi, liên tục đi qua đi lại.
Bọn họ không tin được Trương Minh Vũ.
Ngay vào lúc ấy, phía xa xa rốt cuộc cũng có động tĩnh vọng lại.
Mọi người nhất tề nhìn qua, thấy Âu Dương Triết và một bóng đen đang âm trầm đi ra khỏi sân.
Kết thúc rồi?
Mọi người lập tức kích động.
Nhìn kĩ hơn, bọn họ mới phát hiện, Âu Dương Triết đã bầm dập mặt mũi.
Chuyện này là sao nhỉ?
Tất cả đều đã choáng váng, hoang mang tột độ.
Nhưng bọn họ còn chưa định thần lại, chiếc Bugatti đã rít lên chói tai rồi phóng vút đi.
Mọi người ở đây đều hết sức mờ mịt, hoang mang ngó nhau.
Cũng ngay tại lúc này, Triệu Khoát và Hà Gia Hoa đã khập khiễng đi tới, bộ dạng vô cùng chật vật.
Trời!
Những tiếng hít hà đua nhau vang lên.
Tất cả lại rơi vào cơn choáng váng.
Vừa rồi còn không thấy rõ, nhưng lần này mọi người đều đã nhìn thấy rành rọt.
Những người ngoài đều trố mắt nhìn.
Người nhà họ Lâm cũng kinh ngạc, vẻ như không thể tin nổi.
Hà Gia Hoa và Triệu Khoát... bị đánh thảm như vậy?
Nhà họ Lâm... không có chuyện gì?
"Hay lắm!"
Bên đám người nhà họ Lâm, không biết ai đột nhiên hô to.
Những người còn lại lập tức kích động, điên cuồng la lên: "Hay lắm!"
Hà Gia Hoa và Triệu Khoát vô cùng xấu hổ, đành tiếp tục tăng tốc di chuyển ra cổng.
Đành vậy, bởi vì không có đường nào khác!
Bọn họ tìm không thấy lối ra khác.
Đám Lâm Quốc Phong cũng vô cùng kinh ngạc, ánh mắt lộ rõ tia hoảng hốt.
Trương Minh Vũ... thực sự đã giải quyết xong mọi việc?
Ánh mắt Lâm Kiều Hân sáng lên đầy hưng phấn.
Trương Minh Vũ... quả nhiên không làm cô thất vọng!
Đám người bên bà cả cũng choáng váng ngây ra, trợn mắt há hốc miệng chứng kiến tất cả, cả kinh đến không nói được một lời.
Trong biệt thự.
Ông cụ Lâm đứng lên, hiền hòa cười bảo: "Ba vị, mời ngồi".
Nói xong, ông cụ chỉ vào sofa bên phải.
Hạ Hâm Điềm gật đầu mỉm cười.
Ba cô gái nhanh chóng ngồi vào chỗ.
Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa vẫn hết sức kích động, mắt sáng rực lên.
Bọn họ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.
Tô Mang bình thản nói: "Các vị cũng ngồi đi".
Trần Đại Phú hưng phấn ngồi xuống, sau đó kéo Hàn Thiên Hoa bên cạnh ra hiệu.
Trương Minh Vũ và Long Tam vẫn đang đứng một bên.
Trương Minh Vũ còn đang vui mừng hớn hở, khóe miệng vẫn mỉm cười.
Không cần biết nhiệm vụ đã bắt đầu hay chưa, nguy hiểm thực sự đã tới hay chưa, chí ít thì nguy cơ trước mắt đã được giải quyết.
Ngay sau đó, Liễu Thanh Duyệt đã cất tiếng, giọng vô cùng êm ái: "Em còn ngây người đứng đó làm gì? Qua ngồi đi".
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Sofa... đâu còn chỗ nào...
Chương 285: Ba chị tề tựu
Tô Mang cũng bất mãn nói: "Bọn chị vất vả từ xa xôi vội về đây mà em còn đứng xa bọn chị như vậy hả?"
Hạ Hâm Điềm không nói gì nhưng đã hơi phụng phịu bĩu môi.
Việc này...
Trương Minh Vũ lộ vẻ lúng túng ngại ngần.
Ở nhà thì không sao.
Nhưng chỗ này... đông người như vậy.
Có điều, đối mặt với ánh mắt u oán của ba chị gái, Trương Minh Vũ đành ngại ngùng bước tới.
Bấy giờ ba cô gái mới nở nụ cười hài lòng.
Trương Minh Vũ bước lại phía ba người chị, nhìn sofa, càng thêm lúng túng.
Ba người chị...
Mình nên ngồi chỗ nào?
Nhìn vào ánh mắt chờ mong của các chị, Trương Minh Vũ bối rối không biết phải làm sao.
Ngồi chỗ nào thì cũng sẽ chỉ ngồi cạnh tối đa hai chị...
Cuối cùng, anh cười cười đi vòng ra sau sofa, khom lưng chống tay, nói: "Thế này là được rồi".
Ba cô gái liếc nhìn nhưng không ai nói gì thêm.
Ông cụ Lâm bất đắc dĩ lắc đầu.
Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa lại chấn kinh.
Bọn họ vốn tưởng sau lưng Trương Minh Vũ chỉ có mình Tô Mang...
Nhưng hiện giờ xem ra...
Sau đó, Trần Đại Phú âm thầm hạ quyết tâm, đáy mắt Hàn Thiên Hoa cũng lóe lên những tia sáng kì dị.
Ông cụ Lâm cười nói: "Chủ tịch Trần, chủ tịch Hàn, việc hôm nay xin cảm ơn các vị".
Trương Minh Vũ cũng hết sức cảm kích.
Trần Đại Phú cười nói: "Cụ khách khí quá, dựa vào mối quan hệ giữa tôi và cậu Minh Vũ, chút chuyện này chắc chắn phải giúp một tay rồi".
Ông cụ Lâm mỉm cười gật đầu.
Hàn Thiên Hoa không nói gì thêm, vẻ mặt đăm chiêu như đang suy tư điều gì.
Hàn Thất Thất, con phải nắm chặt cơ hội đấy!
Nếu để Trương Minh Vũ biết được suy nghĩ này của Hàn Thiên Hoa, chỉ sợ anh sẽ hộc máu ngay tại chỗ.
Ngay sau đó, Trương Minh Vũ đã trở lại trạng thái nghiêm túc, anh nặng nề nói: “Có lẽ chẳng mấy nữa, Âu Dương Triết sẽ lại ra tay".
"Vậy nhà họ Lâm... nên làm thế nào đây?"
Anh vừa nói đến đó, nụ cười trên mặt ông cụ Lâm cũng dần nhạt đi.
Giọng nói nặng nề của Long Tam vang lên: "Quân đoàn Ám Dạ kia... rất mạnh".
Hả?
Trương Minh Vũ trợn to mắt, lòng càng lúc càng kinh hãi.
Ngay cả Long Tam cũng phải nhận xét 'rất mạnh', vậy chắc chắn thực lực của bọn họ phải đặc biệt nổi bật.
Ông cụ Lâm lặng lẽ thở dài một tiếng, trầm giọng nói: "Là họa, thì tránh không thoát".
"Hiện giờ... trông cả vào ý trời thôi".
Khóe miệng Trương Minh Vũ thoáng giật nhẹ một cái, thái độ không được vui, anh nói: "Tai vạ đến nơi còn nói ý trời gì nữa..."
"Trông chờ vào ông trời chẳng bằng trông cậy vào chính mình".
Ông cụ Lâm lắc đầu, thở dài.
Nhà họ Lâm hiện giờ đã chẳng thể làm gì được nữa.
Liễu Thanh Duyệt chậm rãi lên tiếng: "Muốn hoàn thành nhiệm vụ, em buộc phải che chở cho nhà họ Lâm thật tốt".
"Còn về chuyện phải làm thế nào... Các chị không giúp gì được, hiện giờ các chị chưa thể nhúng tay..."
Trương Minh Vũ hiểu.
Mấy người chị của anh, mỗi người đều có nhiệm vụ riêng của mình, mỗi người chỉ có thể hỗ trợ anh chút xíu nào đó mà thôi.
Haiz.
Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài một tiếng.
Tiếng thở dài tỏ ý bất đắc dĩ hết sức.
Tô Mang bèn nói: "Bảo vệ nhà họ Lâm chỉ là một phần, ngoài ra em vẫn phải nhanh chóng phát triển thực lực của mình đi".
"Dẫu sao, nếu muốn thực sự đối đầu với nhà họ Âu Dương thì thành tựu trong thương nghiệp của em nhất định phải đủ lớn mới được".
Cô ấy nói đến đó, Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa đều gật gù tán thành.
Trương Minh Vũ cũng hiểu điều đó.
Nhưng...
Ngay sau đó, Trần Đại Phú lại lên tiếng, thái độ nặng nề: "Cậu Minh Vũ, hiện nay nhà họ Hà và nhà họ Dịch đã tỏ rõ thái độ đứng về phía nhà họ Âu Dương".
"Cậu có thể diệt trừ hai gia tộc này trước, tập đoàn Đại Phú sẽ dốc toàn bộ sức lực hỗ trợ cậu".
Ánh mắt Trương Minh Vũ sáng lên đầy cảm kích.
Chuyện này, anh nhất định phải làm.
Nhưng nhà họ Triệu... lại không thuộc về Hoa Châu mà nằm ở Tĩnh Châu...
Ánh mắt Hàn Thiên Hoa như lóe sáng, ông cười nói: "Việc xử lí nhà họ Triệu ở Tĩnh Châu thì nhà họ Hàn chúng tôi có thể giúp một tay".
Ủa?
Trương Minh Vũ ngẩn ra, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc.
Nhưng sau đó, anh đã nhanh chóng phản ứng lại.
Chu Cửu Yến chẳng phải là người Tĩnh Châu đó sao?
Trương Minh Vũ cười ha hả, nói: "Vậy cảm ơn hai vị, ngày mai tôi sẽ bắt tay vào làm ngay".
Hai người trịnh trọng gật đầu.
Long Tam cũng lên tiếng: "Quân đoàn Ám Dạ hiện không có mặt ở trong nước, nhà họ Lâm còn được bình an tối thiểu một tuần nữa, sau thời gian này, nhà họ Lâm sẽ bắt đầu rơi vào tình thế nguy hiểm".
Trương Minh Vũ híp mắt suy tư.
Việc này cũng là một việc rất quan trọng.
Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ mới lên tiếng: "Tôi hiểu rồi, để tôi tìm xem có cách nào giải quyết được không".
Nhưng hiện nay anh hoàn toàn chẳng có chút manh mối gì.
Huống chi, còn một tổ chức Thần Ẩn kia nữa.
Trương Minh Vũ ngẩng lên hỏi: "À đúng rồi, tổ chức Thần Ẩn đó có liên quan gì đến quân đoàn Ám Dạ không?"
Long Tam lắc đầu: "Không".
Trương Minh Vũ cau mày.
Vậy rốt cuộc ai là kẻ chỉ huy Thần Ẩn? Mục đích là gì?
Quá nhiều điều chưa biết, đầu óc anh cũng trở nên mờ mịt.
Anh thật không biết nên làm gì lúc này!
Haiz.
Suy ngẫm một lát, anh lặng lẽ thở dài.
Ba chị em Tô Mang thấy thế, đều đau lòng vô cùng.
Hạ Hâm Điềm khuyên bảo: "Đừng quá sầu lo vì việc đó, em cần phải nhanh chóng trưởng thành, khó khăn trong tương lai sẽ còn nhiều gấp trăm lần".
"Chút chuyện đó mà em đã không chịu nổi thì sau này phải làm sao?"
Trương Minh Vũ nghe nói thế, trái tim lập tức tăng tốc.
Gấp trăm lần?
Hồi lâu sau, lòng anh mới từ từ bình tĩnh lại.
Hạ Hâm Điềm nói đúng.
Muốn trưởng thành, việc đầu tiên là tinh thần phải đủ mạnh, tâm lý đủ cứng cỏi.
Sầu lo không giải quyết được bất cứ vấn đề gì.
Hiện giờ tổng thể thực lực của anh đã đạt đến mức độ nhất định, chuyện tới đâu tính tới đó vậy.
Suy nghĩ nhiều để làm gì chứ?
Nghĩ tới đây, Trương Minh Vũ mỉm cười thoải mái, gật đầu thật mạnh một cái.
Ba chị em Hạ Hâm Điềm đều sửng sốt.
Các cô ấy đều không ngờ Trương Minh Vũ có thể điều chỉnh tâm lý nhanh như vậy.
Ba cô gái liếc nhìn nhau, khóe miệng đều nở một nụ cười thật tươi.
Liễu Thanh Duyệt đứng dậy, nói: "Vậy được rồi, dẫu sao chúng ta còn một tuần để chuẩn bị, giờ chúng ta cũng chẳng có gì để bàn tiếp cả".
Hạ Hâm Điềm và Tô Mang đều đứng dậy.
Các cô ấy đều hiểu rõ.
Điểm then chốt... là nhớ Trương Minh Vũ mà thôi.
Trương Minh Vũ hơi sửng sốt, nhưng cũng không nói gì thêm.
Ông cụ Lâm nãy giờ vẫn luôn giữ một nụ cười hiền lành trên mặt.
Hiện giờ ông cụ chẳng có năng lực làm được bất kì điều gì.
Mọi chuyện đành dựa vào Trương Minh Vũ.
Còn về việc Trương Minh Vũ phải giải quyết ra sao, đây lại không phải là chuyện ông cụ có thể lo nghĩ.
Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa cũng đứng dậy.
Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi, hôm nay cứ đến đây thôi đã, đợi mai khi bắt tay vào việc xử lí nhà họ Hà với nhà họ Dịch, xin làm phiền hai vị vậy".
Trần Đại Phú khách sáo hồi đáp: "Xin sẵn sàng đợi lệnh cậu mọi lúc".
Hàn Thiên Hoa cũng nhẹ nhàng gật đầu, nhưng suy nghĩ của ông đã trôi đi đâu rồi.
Tô Mang hơi mất hứng, nói: "Thôi được rồi, chúng ta đi mau thôi".
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Vội vàng như vậy để làm gì?
Anh còn chưa kịp nghĩ gì thêm, Tô Mang đã kéo anh về phía cửa.
Liễu Thanh Duyệt và Hạ Hâm Điềm cũng nhanh nhẹn bước theo.
Trương Minh Vũ hoang mang lắm.
Bốn người nhanh chóng ra tới cửa biệt thự.
Lúc này Trương Minh Vũ mới phát hiện chiếc Roll - Royce Phantom đã dừng trước cửa.
Liễu Thanh Duyệt mở cửa xe.
Tô Mang đẩy nhẹ một cái, Trương Minh Vũ bị đẩy vào trong xe.
Ba cô gái cũng lên xe.
Rầm!
Cửa xe đóng sầm lại.
Trương Minh Vũ nghiêng đầu nhìn qua nơi khác, tình cờ bắt gặp nụ cười xấu xa xuất hiện rất chỉnh tề trên mặt ba người chị...