• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Sống lại yêu An Tử Thiên (1 Viewer)

  • Chương 37~38

CHƯƠNG 37

"Thấm Thấm, chúng ta ra ngoài du lịch đi." An Tử Thiên tắm xong, đi ra ngoài liền ôm lấy Bạch Thấm đang ngồi trên giường, đột nhiên mở miệng nói.

"Ừ" Bạch Thấm đang chăm chú chơi trò chơi trên máy tính, bỗng nhiên ngẩng đầu lên: "Du lịch? Sao bỗng nhiên anh lại muốn đi du lịch?"

"... Rất nhàm chán." An Tử Thiên nghiêm túc suy nghĩ thật lâu. Vì sao bỗng nhiên mình lại muốn đi du lịch? Cuối cùng lại nghĩ ra đáp án này.

"Anh và cảm thấy ở cùng em trôi qua như vậy rất nhàm chán?" Trời ơi, thiếu chút nữa củ cải đã bị quái vật cắn một cái, đáng ghét, mày chạy nhanh như vậy làm gì chứ!

"Nào có, là vì công việc, ở công ty rất nhàm chán!" Đúng, chính là như vậy!

"Anh ở công ty đương nhiên là nhàm chán rồi, rất nhiều chuyện đều đã được An Trì xử lý, anh là Boss lớn nhất, chỉ cần xử lý những chuyện quan trọng nhất rồi." Đến cửa cuối cùng, sau khi giết chết Boss là cô có thể lấy được một củ cải bằng vàng rồi, ha ha!

"Nhưng cho dù là như vậy thì anh có thời gian rảnh hay không? Tuy rằng không hẳn là có rất nhiều việc, nhưng mỗi ngày anh vẫn có việc phải xử lý."

"Gần đây ít việc." Không sao cả, chỉ cần em đồng ý đi du lịch với anh thì dù có việc cũng sẽ trở thành không có việc.

"Như vậy à? Thật ra đi du lịch cũng tốt, tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều một chút, như vậy mới có lợi đối với anh." Ha ha, củ cải bằng vàng đã thuộc về cô! Mục tiêu của cô chỉ đơn giản là có củ cải bằng vàng!

"Em đồng ý?" Nhìn máy tính trong tay Bạch Thấm, An Tử Thiên có một loại xúc động muốn xóa bỏ trò chơi này khỏi máy tính.

"Ừ"

"Tốt quá..."

"A! Đợi chút, không được!" Bạch Thấm bỗng nhiên ngắt lời An Tử Thiên, nhìn về phía anh.

An Tử Thiên lẳng lặng nhìn cô: "Làm sao vậy?"

"Em muốn hỏi Lâm Mặc trước, xem một chút tình trạng hiện tại của anh có thích hợp đi du lịch hay không, phải chú ý những gì."

"Được, hiện tại gọi." Sau đó anh liền đưa điện thoại đến trước mặt cô.

"Hiện tại? Đã 10 giờ rồi, anh ta hẳn là đã đi ngủ rồi chứ? Đã trễ thế này không nên quấy rầy người ta, nói không chừng bây giờ anh ta đang ở cùng chị Tử Nguyệt đấy!" Giờ này mà gọi điện thoại có khi còn đúng lúc có thể nghe được giọng nói trong lúc kia của anh ta, hắc hắc...

“Hiện tại gọi." An Tử Thiên vẫn kiên trì.

"Tử Thiên, không cần gấp, 'dục tốc bất đạt'*, ngày mai gọi cũng được. Huống chi, anh ta có thể chưa ngủ nhưng bây giờ em muốn ngủ rồi. Hôm nay em mệt quá." Kết quả của cuộc nói chuyện là điện thoại lại vẫn bị trả về chỗ cũ, Bạch Thấm ấn An Tử Thiên nằm xuống, để anh ngủ.

*Dục tốc bất đạt: "Dục": muốn thích; "Tốc": nhanh, tốc hành; "Bất": không; "Đạt": thành => Ý câu nói là nếu muốn thành công thì không nên nôn nóng lòng, vội vã sẽ không đạt được kết quả tốt

"Được rồi..." Sau đó An Tử Thiên tắt đèn, ôm Bạch Thấm, trong bóng đêm không cam lòng nhắm hai mắt lại, ngủ,Thấm Thấm mệt mỏi.

"Gọi điện thoại cho Lâm Mặc." Sáng sớm ngày hôm sau, vừa ăn sáng xong, An Tử Thiên lập tức đưa điện thoại cho Bạch Thấm.

Bạch Thấm nhìn anh nghi ngờ: "Tại sao anh lại nóng vội như thế?"

"Em mau hỏi đi."

"Được rồi." Rốt cuộc Bạch Thấm cũng chịu cầm điện thoại ấn một dãy số, sắp 9 giờ rồi, chắc hẳn là Lâm Mặc cũng đã thức dậy, dù sao hôm nay cũng không phải là chủ nhật.

"Có thể chứ?" Bạch Thấm vừa đặt điện thoại xuống, An Tử Thiên liền hỏi, chỉ hỏi một vấn đề mà thôi, vì sao còn mà phải ra ban công mới hỏi chứ, còn nói lâu như vậy.

Kỳ thật cũng chỉ có 3 phút mà thôi, nhưng An đại nhân bụng dạ thật hẹp hòi, Bạch Thấm cũng là cố ý đi ra ban công, muốn anh vội vàng.

"Lâm Mặc nói không có vấn đề gì." Nhưng anh ta muốn em phải luôn luôn ở bên cạnh anh.

"Anh đi đặt vé máy bay." An Tử Thiên lập tức xoay người đi lấy điện thoại di động của mình, nghĩ muốn chạy như bay để đặt vé máy bay.

"Đợi chút, Tử Thiên, anh đừng nóng vội như vậy chứ." Bạch Thấm vội vàng kéo tay anh: "Anh Tử Thiên, hai ngày nữa được không, em còn một số việc cần giải quyết ngay, xong việc rồi hai chúng ta bắt đầu đi du lịch. Vừa vặn hai ngày này chúng ta có thể bàn bạc một chút xem nên đến nơi nào du lịch, chuẩn bị lên kế hoạch du lịch tốt một chút, vội vội vàng vàng đặt vé máy bay như vậy, em cũng không biết anh muốn đi đâu."

Đi nơi nào cũng được hết, chỉ cần tránh xa tên Trình Việt Vũ đáng ghét kia là được, anh chán ghét anh ta, chán ghét việc anh ta viện cớ lôi kéo em ở bên cạnh anh ta, chán ghét việc anh ta tặng quà cho em, chán ghét việc anh ta hay đùa giỡn với em, chán ghét việc anh ta lợi dụng cơ hội tiếp cận em!

An Tử Thiên không nói gì, là vì Trình Việt Vũ nên cô mới không muốn đi du lịch cùng anh? Trước kia rõ ràng cô còn nhắc đến muốn đi chơi mà.

"Tử Thiên, có được không?" Cô thân mật tì lên trán anh, sử dụng cả tay chân và ngôn ngữ để thuyết phục anh.

"Anh đi đặt du lịch lộ tuyến." Nhìn nhau trong chốc lát, cuối cùng An Tử Thiên cũng không phản đối, xoay người đi vào phòng.

Bạch Thấm cười ngăn anh lại: "Trước tiên anh vẫn nên đến công ty đi làm đi! Anh cũng quá sốt ruột rồi đó, nếu anh không đi nhanh thì sẽ muộn đó, em cũng phải đi học nữa."

Đưa Bạch Thấm đến trường học, lúc gần đi Bạch Thấm ấn một nụ hôn tạm biệt lên môi anh: "Đây là phần thưởng dành cho anh!"

An Tử Thiên cười híp mắt nhìn theo cô đi vào trường học.

Sau khi tan học, Bạch Thấm tới thăm Trình Việt Vũ lúc này đang ở văn phòng: "Tôi biết ngay anh ở đây mà. Thế nào, đêm qua nghỉ ngơi tốt không?"

Nghe thấy tiếng động, Trình Việt Vũ từ một đống văn kiện ngẩng đầu lên: "Tôi vừa đến, buổi sáng sinh viên đại học năm thứ nhất còn một tiết học nữa, tan học tiện thể tới đây."

Trình Việt Vũ là tiến sĩ đồng thời cũng dạy thay ở trường đại học, nhưng bình thường đều dạy chương trình học căn bản, hơn nữa tiết dạy cũng không nhiều lắm, có đôi khi anh ta cũng sẽ giúp lên lớp giáo sư Lê mấy tiết học. Anh ta nhìn Bạch Thấm ngồi xuống vị trí trước đây, cười nói: "Cũng không tệ lắm, ít nhất không bị mất ngủ. Ngày hôm qua đã làm phiền em rồi, hôm nay lại khiến em bị liên lụy."

"Khi nào thì anh lại khách khí như vậy?." Đang mở máy tính, Bạch Thấm nghe được anh ta nói như vậy liền quăng cho anh ta một ánh mắt.

"Không có, chỉ là lượng công việc có chút lớn."

An Tử Thiên* cười khổ đi vào, lúc trước vì để khiến cho bài luận văn có sức thuyết phục hơn, đặc biệt tuyển đa số nhân viên đều là những người có hiểu biết về An thị làm mẫu, đó cũng là lý do tại sao giáo sư sắp xếp cho anh ta đến An thị thực tập.

*Chỗ này có lẽ là lỗi sai của tác giả, vì trong bản Raw (bản tiếng Trung) cũng là An Tử Thiên, nhưng đúng ra phải là Trình Việt Vũ mới đúng??

Chỉ là tài liệu về An thị đã được anh ta thu thập từ rất lâu, còn đặc biệt thiết lập rất nhiều mối quan hệ tốt với một số quản lý của An thị để bọn họ đồng ý cho anh ta tham gia viết luận văn về tình hình thực tế của An thị. Hiện tại Trình Việt Vũ không chiếm được sự đồng ý của họ, cái gì cũng phải làm lại.

Tuy rằng các số liệu có thể thu thập lại một lần nữa, nhưng cho dù có hoàn thành thì cũng chỉ giống như một tấm vải chắp vá lung tung, hoa văn màu sắc hỗn độn không hề có mỹ cảm (cảm giác về cái đẹp), so với một tấm vải dệt sặc sỡ hoa văn thì giá trị và độ sang trọng quý giá rất khác nhau, anh ta muốn đưa trích dẫn tình hình thực tế của An thị vào luận văn của mình cũng chính là vì lý do này, hiện tại hiệu quả thuyết phục của bài luận văn bị giảm sút rất lớn, đối với việc anh ta luôn theo đuổi sự hoàn mỹ mà nói là một chuyện rất tệ.

"Không có việc gì, đến lúc đó, khi hoàn thành luận văn tiến sĩ, phát biểu luận văn xong, anh nhất định phải mời tôi đi ăn đấy!" Bạch Thấm thuận miệng đáp. Cô giúp Trình Việt Vũ không chỉ bởi vì Trình Việt Vũ là bạn của cô, quan trọng hơn bởi vì An thị khiến anh ta như vậy, nghĩ đến An thị, cô liền cảm thấy mình cần phải giúp anh ta một chút.

"Cám ơn em, nhất định anh sẽ mời." Trình Việt Vũ cảm thấy trong lòng ấm áp, nghiêm túc nói cảm ơn Bạch Thấm đồng thời trịnh trọng hứa hẹn.

Bạch Thấm cười cười, không nói gì, cúi đầu làm việc.

Bởi vì có Bạch Thấm hỗ trợ, công việc hôm nay của Trình Việt Vũ hoàn thành sớm, hiệu suất cũng tăng không ít.

Buổi chiều Bạch Thấm về nhà đúng giờ, vừa kịp lúc cùng An Tử Thiên đi siêu thị mua đồ ăn.

Ở siêu thị, một bên Bạch Thấm vừa chọn đồ, một bên bị An Tử Thiên dắt tay đi tới đi lui: "Sao vậy? Anh còn muốn nắm chặt tay em như vậy tới khi nào, em giãy thế nào cũng không thoát ra được?"

Lúc đầu, chỉ cần hai người ở cùng nhau An Tử Thiên liền nhân cô hội nắm chặt lấy tay cô, cho dù làm như vậy đôi khi có những chuyện rất bất tiện nhưng anh vẫn cố chấp nắm chặt tay cô không chịu buông ra. Cô rút không ra khỏi tay anh liền mặc kệ, bởi vì được người khác quan tâm thật sự rất tốt, rất rất tốt, Bạch Thấm thầm cười trộm trong lòng.

An Tử Thiên chọn một bó rau cải xanh Thượng Hải đặt vào giỏ hàng, nghiêng người nói: "Không thả, nắm rất tốt."

Lúc này có một đôi tình nhân đi bên cạnh, cô gái nhìn chằm chằm hai người trong chốc lát ra vẻ hâm mộ, tiến lên hai bước đuổi theo bạn trai của mình: "Anh xem vợ chồng người ta kia kìa, chồng cô ấy thương cô ấy như vậy, dù mua thứ gì cũng không chịu buông tay cô ấy ra! Hai chúng ta mới ở chung nửa năm, mà anh ngay cả bước đi cũng không chịu chờ em một chút. Hiện tại em thực sự nghi ngờ rốt cuộc anh có thật sự yêu em hay không đấy?"

Chàng trai trả lời rất thú vị: "Em thì biết cái gì a, đó là vì người ta ngại vợ mình đi chậm nên mới kéo! Em muốn anh kéo sao? Kéo tay em đau anh cũng đau lòng, anh như vậy còn không phải yêu em sao!"

Chắc là vì đôi tình nhân nhìn thấy nhẫn trên tay Bạch Thấm và An Tử Thiên nên đều nghĩ là bọn họ đã kết hôn, là vợ chồng.

Cô gái còn nói gì đó nhưng Bạch Thấm không nghe rõ, nhưng nghe giọng nói cùng điệu bộ thì có vẻ như thật sự tin lời chàng trai vừa nói, bị anh ta dỗ đến vui vẻ rồi.

Bạch Thấm nghiêng đầu có chút không vui về phía An Tử Thiên: "Chúng ta còn chưa có kết hôn đâu, như thế nào lại thành vợ chồng rồi. Anh Tử Thiên, anh làm hỏng danh dự của em rồi!"

"Rất nhanh thôi, đừng nóng vội!" Rất nhanh thôi chúng ta sẽ kết hôn, em đừng sốt ruột.

Bạch Thấm sửng sốt, An Tử Thiên, anh…

Sau đó cô lay mạnh bàn tay bị anh nắm chặt: "Anh không sợ kéo tay em đau sao?Anh thật sự yêu em sao?"

An Tử Thiên hạ mắt: "Em đi chậm sao?"

Hai người ngẩn ngơ trong chốc lát, sau đó lại nhìn nhau, ánh mắt hai người chạm nhau, cả hai đều không hẹn mà cùng nở nụ cười, không khí thoải mái không ít.

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Bạch Thấm lấy điện thoại ra, là An Tử Nguyệt, hẳn là trả lời chuyện tối qua, hiệu suất làm việc đúng là cao!

Đầu bên kia, nghe thấy giọng nói vui vẻ của Bạch Thấm, An Tử Nguyệt dừng một chút: "Hiện tại em đang ở cạnh Tử Thiên?"

"Phải, chúng em đang mua đồ ở siêu thị." Cô liếc mắt nhìn An Tử Thiên, phát hiện anh cũng đang nhìn mình, nở nụ cười với anh.

"Được rồi, chị nói ngắn gọn chút. Chính là chuyện tối hôm qua em nói, chị đã hỏi cấp dưới. Trình Việt Vũ quả thật rất có năng lực, trong thời gian thực tập cũng không phạm phải sai lầm gì, thậm chí còn có quan hệ rất tốt với một số quản lý ở công ty. Theo lý thuyết, giấy chứng nhận thực tập của anh ta cũng không có vấn đề gì, thậm chí công ty còn muốn gửi thông báo tuyển dụng anh ta đến An thị làm việc. Nhưng mà, trong vài ngày thực tập cuối cùng của anh ta, Tử Thiên bỗng nhiên hỏi cấp dưới về người này, sau đó trực tiếp ra lệnh. Về phần nội dung mệnh lệnh cùng chuyện kế tiếp chị không cần nói em cũng biết. Còn nguyên nhân chắc hẳn em cũng rõ ràng, dù sao anh ta là học trưởng của em! Cứ như vậy, chị cúp máy trước, em cẩn thận suy nghĩ làm sao nói chuyện nhẹ nhàng với Tử Thiên, giúp nó thông suốt chuyện này. A, đúng rồi, bảo nó chủ động gọi điện thoại cho ông nội đi, gần đây ông rất nhớ nó!" Rất nhanh An Tử Nguyệt đã nói cho Bạch Thấm kết quả điều tra, cuối cùng nhấn mạnh hai chữ "nhẹ nhàng". Người khác như thế nào An Tử Nguyệt cô không biết, em trai của cô cho dù làm chuyện gì đi chăng nữa, đúng hay sai, vì nguyên nhân gì cô đều sẽ đứng về phía nó, sẽ không truy cứu chuyện gì, hiện tại xã hội này không thiếu nhất chính là nhân tài, người nhà họ An lại bao che khuyết điểm, cô biết Bạch Thấm sẽ làm tốt.

"Được rồi, chị Tử Nguyệt, em sẽ bảo Tử Thiên buổi tối gọi điện thoại cho ông nội." Bạch Thấm vẫn nở nụ cười: "Tạm biệt chị Tử Nguyệt."

"Tạm biệt!"

Cúp điện thoại, thấy An Tử Thiên vẫn nhìn cô, vẻ mặt cô trầm xuống, vui vẻ vừa rồi hoàn toàn biến mất, tức giận nhìn anh chằm chằm không nói lời nào.

An Tử Thiên giật mình, trong lòng có chút bất an, nắm chặt tay cô: "Chị nói gì vậy?"

Bạch Thấm cố gắng lờ đi cảm giác tim đập nhanh, muốn che giấu cảm xúc vừa mới xuất hiện, mở miệng nói: "Chính anh đã làm gì anh còn không biết sao?"

.

Chương 38:

An Tử Thiên lặng im không nói, nhưng lại nắm tay cô thêm chặt, giống như là lo lắng Bạch Thấm sẽ thoát khỏi vòng tay anh đi ra ngoài vậy.

Bỗng nhiên Bạch Thấm hung hãn lấy tay còn lại nhéo tai anh: "Chị Tử Nguyệt nói anh đấy! Ông nội gần đây hay nhắc rằng anh chẳng chủ động gọi điện thoại cho ông, Tử Thiên, anh thật là bất hiếu! Chẳng lẽ mỗi lần đều phải là trưởng bối như ông ấy chủ động gọi cho anh mới được? Anh không thể chủ động gọi điện thoại cho ông nội hay sao?"

"Anh về sẽ gọi." Tâm tình lo lắng cuối cùng cũng được thả lỏng, An Tử Thiên theo phản xạ nhanh chóng trả lời.

"Thế này mới tốt! Nhưng mà nhất định đừng nói là chị Tử Nguyệt gọi điện đến nhắc nhở nha, nếu không ông nội sẽ lại nổi giận đó!" Bạch Thấm nghe được câu trả lời của anh, mới thả tai anh ra, còn không quên dặn dò, sau đó khôi phục lại nụ cười vừa nãy.

"Đã biết." Đi tính tiền rồi về nhà thôi.

"Tốt nhất vẫn là gọi video cho ông nội một chút nhỉ, để ông nhìn thấy dáng vẻ của anh một lát. Như vậy ông sẽ vui vẻ hơn!" Bạch Thấm vừa đi vừa nói.

"Được."

Hai người cầm tay nhau bước vào nhà trọ, dưới ánh nắng chiều hạ, thoạt nhìn tất cả mọi thứ dường như đều rất hài hòa, không một thiếu sót.

Buổi tối, hai người cùng ở trong phòng sách, Bạch Thấm đang làm bài tập, còn An Thử Thiên thì ngồi cạnh cô đọc sách.

"Thấm Thấm?" An Tử Thiên ngẩng đầu phát hiện đôi mắt vốn chăm chú trên màn hình máy tính nay lại say sưa chăm chú nhìn mình đến ngẩn người.

"Ừ?" Bạch Thấm hồi phục lại tinh thần, nghi ngờ nhìn anh.

"Làm bài tập xong rồi?"

"Không, chưa xong." Ý thức được mình đang ngẩn người nhìn anh, Bạch Thấm cười một tiếng, rồi tiếp tục vùi đầu gõ chữ.

Giáo sư Lê phát hiện dạo gần đây ở trường Bạch Thấm có chút không để tâm, ông đã dùng ánh mắt nhắc nhở nhiều lần, nhưng dù chỉ một lần cô cũng không để ý đến.

"Như vậy, phương pháp Marketing hiện nay so với phương pháp Marketing trong quá khứ vẫn không có gì thay đổi, vậy điều quan trọng là gì? Bạch Thấm, em có biết không?" Giáo sư Lê đưa mắt nhìn thẳng về phía Bạch Thấm, nhưng cô lại ngồi ngơ ngác không hề nhúc nhích: "Bạch Thấm?"

Tô Thanh Thiển vội vàng thúc thúc cánh tay vào người đang ngẩn ngơ bên cạnh, lúc này Bạch Thấm mới phản ứng, nhìn về phía Tô Thanh Thiển rồi nhanh chóng chuyển mắt lên giảng đài, thấy giáo sư Lê đang nhìn chằm chằm mình không vui thì vội vã đứng dậy.

"Bạch Thấm, nếu em không muốn nghe giảng thì đừng đến, mà nếu đã đến đây rồi thì hãy tập trung lắng nghe. Tôi vừa hỏi vấn đề gì em có biết không?" Cho dù là học sinh yêu thích của mình, giờ thái độ học không nghiêm túc, ông càng phải nghiêm túc phê bình, bởi vì đối với ông đây là một điều không tôn kính, như vậy học trò của ông làm sao có thể nể phục được!

Bạch Thấm nửa cúi đầu ánh mắt khẽ di chuyển, nhanh chóng ngẩng đầu lên: "Thầy đang hỏi em là phương pháp Marketing giữa hiện đại và quá khứ không có một chút thay đổi, điểm chính là gì ạ?"

Thấy Bạch Thấm trả lời chính xác câu hỏi của mình, vẻ mặt ông hơi dịu lại: "Đúng, vậy em nói xem trọng điểm của điều này là gì?"

Bạch Thấm lưu loát nói ra câu trả lời. Sắc mặt thầy Lê mới khôi phục lại bình thường: "Ngồi xuống đi, lên lớp hãy tập trung chú ý hơn."

Bạch Thấm thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống cô gắng tập trung chú ý nghiêm túc học bài.

"Tiểu Thấm, lúc cậu học có chuyện gì xảy ra vậy?" Vừa hết tiết, Lâm Thước Nhạc liền ngã nhào trước mặt Bạch Thấm.

Bạch Thấm lắc đầu: "Có chút thất thần mà thôi. Vừa rồi cảm ơn!" Câu nói sau đó là nói với Tô Thanh Thiển, nếu không phải cô nhanh chóng viết vấn đề đặt ra và câu trả lời trên giấy thì mình đâu thể kết thúc thuận lợi được như vậy.

"Không có gì." Tô Thanh Thiển lắc đầu. "Cậu vừa lên lớp đã ngẩn người."

Lâm Thước Nhạc nghe Tô Thanh Thiển nói vậy cẩn thận suy nghĩ một chút cũng cảm thấy hôm nay Bạch Thấm có gì là lạ: "Đúng vậy, Tiểu Thấm cậu sao vậy?"

"Không sao mà, có chuyện gì thật thì tớ sẽ nói cho các cậu biết." Bạch Thấm cười một tiếng trấn an.

Thấy vậy, hai người không thể làm gì khác hơn là không hỏi thêm cái gì nữa, ăn ý dời đề tài, bắt đầu bàn tán chuyện khác.

"Tiểu Thấm, hôm nay cậu còn muốn đi giúp Trình Việt Vũ sao?" Lâm Thước Nhạc hỏi.

"Thời điểm thi sắp đến, thời gian còn rất ít! Có thể không nhỉ?" Tô Thanh Thiển nói, bây giờ mới bắt đầu thu thập những số liệu luận chứng quan trọng một lần nữa, thời gian quả thật có phần eo hẹp.

"Hôm nay phải đi một lát, sau này thì không cần đi nữa."

"Tài liệu thi các cậu đã chuẩn bị xong nhanh như vậy rồi sao." Đây cũng thật là nhanh quá đi, Lâm Thước Nhạc kêu lên!

"Cậu còn đang giải quyết vấn đề?" Tô Thanh Thiển hỏi.

"Ừ, tớ hỏi đúng là công ty chủ quản và Trình Việt Vũ có chút mâu thuẫn, nên cố ý gây chướng ngại. Đến lúc đó, tớ nói một tiếng là được."

"Chủ quản này cũng quá thất đức, chỉ vì ân oán cá nhânh mà cũng cản trở tiền đồ của người khác sao? Tiểu Thấm, sao cậu không nói An đại nhân khai trừ hắn ta chứ?" Lâm Thước Nhạc thở phì phò, mặc dù không tiếp xúc nhiều lắm, nhưng ấn tượng của cô về Trình Việt Vũ cũng không tệ lắm, anh tuấn hài hước, tích cách sáng sủa, hai người ở chung một chỗ cũng luôn trò chuyện qua lại.

"Tử Thiên không để tâm đến chuyện này, quên đi, nói không chừng mâu thuẫn này người khác coi như không là gì cả nhưng lại rất quan trọng với công ty chủ quản." Bạch Thấm lắc đầu một cái, không cho Lâm Thước Nhạc cơ hội nói tiếp: "Được rồi, không nói chuyện này nữa. Bây giờ tớ thông báo với các cậu, vài hôm tới tớ sắp đi du lịch, hưởng thụ thế giới đầy rạng rỡ bên ngoài!"

"A a a, Tiểu Thấm, đi đâu cho tớ đi cùng với, mang theo tớ đi!" Lâm Thước Nhạc lập tức đứng lên, vừa nghe đến đó thì quên luôn mọi việc phía trên.

"Đừng có nằm mơ, cậu muốn làm kỳ đà cản mũi sao?" Tô Thanh Thiển ở bên cạnh rất bình tĩnh.

Chậu nước lạnh này dội lên người rất thành công, Lâm Thước Nhạc vừa nghe là đi cùng An Tử Thiên thì ngay lập tức: "Tiểu Thấm, cậu thật không có lương tâm! Thấy sắc quên bạn!"

"Là anh ấy nói, đi nơi nào còn chưa quyết định."

"Tớ mặc kệ, đi đâu thì cũng phải đem quà về cho tớ! Ôi chao, hạnh phúc quá mà, vừa mới cầu hôn đã ra ngoài hưởng tuần trăng mật." Mắt Lâm Thước Nhạc lấp lánh, nói: "Sau này bạn trai tớ cũng nhất định phải đối xử với tớ như vậy."

Bạch Thấm im lặng xấu hổ: "Được rồi, tớ đi nói với Triệu Ngạn Bân chuyện này một chút đã, tránh cho cậu ấy mệt mỏi gần chết còn làm không công!"

Sau khi chia tay hai người bạn, vừa đi tới chỗ phòng dạy nghiên cứu, vừa lấy điện thoại ra gọi điện.

"Chị Tử Nguyệt, là em đây."

"Ừ, Bạch Thấm, chuyện gì vậy?"

"Chị Tử Nguyệt, chị bảo cấp dưới đưa chứng chỉ thực tập của học trưởng cho em đi đóng dấu, đồng thời đồng ý cho hắn sử dụng những tư liệu kia nhé!" Bạch Thấm suy nghĩ một chút, vẫn là mở miệng nói.

"Tử Thiên không đồng ý?"

"Không phải, em không nói chuyện này cho anh ấy. Chị Tử Nguyệt dù sao chị ở thành phố W làm không ít việc tốt, Tử Thiên anh ấy vốn không mấy quan tâm đến những việc này."

"Sao em không nói chuyện với cậu ấy?"

"Nếu là em trực tiếp nói với anh ấy, anh ấy khẳng định sẽ không đồng ý, lần trước không phải như vậy sao? Em không nghĩ đến là hai người lại phát sinh mâu thuẫn, chị Tử Nguyệt coi như là chị vì Tử Thiên lo nghĩ, hai chúng ta nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện."

"Được, chuyện này chị giúp em. Nhưng mâu thuẫn còn ở đó, nếu như lần tới còn phát sinh những chuyện như thế, em hãy tự nghĩ biện pháp giải quyết." Nhắc tới em trai mình An Tử Thiên vẫn đáp ứng Bạch Thấm, thật ra thì cũng là vậy, hai người bọn họ so với người khác không có ồn ào gây gổ gì. Mỗi lần có mâu thuẫn, Tử Thiên nhất định sẽ bị tổn thương, bất kể ai đúng ai sai. Thật ra thì so với trước kia Bạc Thấm bây giờ càng hợp tâm ý cô hơn, biết nhẫn nại nhân nhượng. Nhắc tới chuyện đối với Bạch Thấm có chút không công bằng, nhưng dù sao thì mình cũng là chị của Tử Thiên chứ không phải chị của Bạch THấm. Cô cảm thấy hẳn là Bạch Thấm có thể tìm ra biện pháp giải quyết tốt được mâu thuẫn.

"Em biết, cảm ơn chị Tử Nguyệt."

Lúc ngừng cuộc gọi, Bạch Thấm đã đến cửa phòng làm việc, đi vào nhìn một cái, ơ, người đâu? Nhìn xung quanh trong phòng không có bóng người Trình Việt Vũ, nhìn đồng hồ, đang buồn bực, theo lý thuyết thì hẳn lúc này hắn phải ở đây chứ!

Bỗng nhiên bị người vỗ một cái lên vai: "Em đến nhanh thật, còn tích cực hơn cả tôi! Người không biết còn tưởng là luận văn của em!"

Là Trình Việt Vũ, Bạch Thấm xoay người: "Anh rất thích đánh lén sau lưng em nha! Hôm nay sao tới chậm thế, thiếu chút nữa là em cho rằng anh không ở đây?"

Giơ chồng sách trên tay lên, Trình Việt Vũ cười nói: "Ừ, lấy sách, cho nên chậm hơn."

Rất nhiều sách, Trình Việt Vũ có chút dùng hết sức ôm lấy, Bạch Thấm bỗng nhiên cười: "Có lẽ lúc này anh phải dọn chỗ sách này về rồi."

"Hả? Vì sao vậy?" Trình Việt Vũ nghi ngờ hỏi.

"Em giúp anh hỏi thăm, có vài người trong An thị hiểu lầm anh nên mới không cho phép. Em nói rõ thực lực của anh với bọn họ, hôn phu của em cũng đã gặp vài người cấp dưới, hẳn là không quá mấy ngày vấn đề của anh sẽ giải quyết xong."

Trình Việt Vũ nghe vậy cũng chỉ là bình tĩnh nhìn thẳng Bạch Thấm mấy giây, nghi ngờ cô cười nhẹ: "Phải không, tôi biết, cảm ơn em!"

"Chẳng lẽ anh không vui sao?"

"Có vui nhưng mà... Em không phải làm không công cho tôi nhiều chuyện như vậy sao?" Hắn có chút mệt mỏi quan sát phòng làm việc hỗn loạn, thở dài.

"Không sao đâu, những thứ này sao có thể ngại nhiều chứ!" Bạch Thấm động viên nói.

"Nói cũng phải, như thế nào, muốn cùng tôi đi trả sách không?" Phấn chấn lên tinh thần hỏi.

"Không được, em đến là để nói cho anh chuyện này. Em còn có việc phải đi trước!"

"Được rồi, xem ra trời sinh tôi số khổ thế này đây!" Trình Việt Vũ tự giễu nói.

"Ha ha, anh như vậy mà còn chưa thỏa mãn sao? Vậy thì em thật không giúp được anh, đi trước!"

"Được rồi, tôi làm sao dám không thỏa mãn! Cái đó, tôi không tiễn em được, chuyện này cảm ơn em trước, hẹn gặp lại!"

"Gặp lại sau!" Lắc đầu tỏ ý không có gì.

Bạch Thấm nhanh nhẹn rời đi, không quay đầu lại nhìn một cái, bỏ đằng sau Trình Việt Vũ đứng lặng một chỗ chìm trong suy nghĩ.

Đi tới cao ốc An thị, vừa đến thang máy tầng trệt thì thấy An Trì.

“Cô Bạch.” An Trì mỉm cười chào hỏi.

“Không phải đã nói gọi thẳng tên tôi rồi sao?"

Nhìn cánh cửa cách đó không xa, An Trì vẫn mỉm cười nói: “Tên vẫn để là gọi riêng thôi.”

“Được rồi.” Gặp An Trì như thế, Bạch Thấm cũng hiểu được: “Khoảng thời gian tới đây, có lẽ sẽ vất vả cho anh đó, trợ lý An!”

Còn chưa cho An Trì có cơ hội phản bác, Bạch Thấm đã đẩy cửa vào phòng làm việc.

“Tử Thiên.” Đẩy cửa ra vào: “Anh đang ngẩn người sao?”

An Tử Thiên xoay người:“Là đang nhớ em!” Tiếp theo đã thấy mặt Bạch Thấm nổi lên chút ngượng ngùng.

“Phải không, lười biếng nên mang em ra làm bia đỡ đạn hả!” Bạch Thấm vào vươn ngón trỏ nhẹ nhàng chỉ chỉ lên trán An Tử Thiên.

Thuận thế ôm cô vào trong lòng: “Không có mà”

“Được rồi, tạm thời tin anh một lần! Anh đã nghĩ xong nên đi đâu chơi chưa?” Thấy An Tử Thiên sửng sốt, Bạch Thấm lại mở miệng:“Không phải anh nói muốn du lịch nước ngoài sao? Anh nói chơi thôi hả?

“Không phải, khi nào đi?” An Tử Thiên rõ ràng đang vui lên.

“À, có thể là ngày mai, thật ra thì hôm nay cũng được.” Nhìn An Tử Thiên cười, Bạch Thấm cũng không tự chủ cười theo.

“Ngày mai vậy!” An Tử Thiên quyết định ngay lập tức, gọi An Trì vào ngay, sắp xếp chuyện kế tiếp.

Bạch Thấm cười híp mắt ngồi xuống bên sô pha, nhìn An Trì đi vào.

Lúc này An Trì mới hiểu được lời của Bạch Thấm lúc nãy là có ý gì, liền hiểu sao có thể cười quỷ dị như vậy, vẻ mặt đau khổ, yên lặng thừa nhận cấp trên vô trách nhiệm ném hết công việc nặng nề cho hắn.

* * *
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom