• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Sống lại yêu An Tử Thiên (3 Viewers)

  • Chương 39~40

Chương 39

Khi máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế ở thành phố Paris, Bạch Thấm không thể không khen ngợi hiệu suất làm việc của An Trì một phen, như vậy là chỉ ngay ngày hôm sau, cô và An Tử Thiên đã đến được địa điểm du lịch.

“Em có muốn nghỉ ngơi để điều chỉnh múi giờ bị lệch không?” An Tử Thiên thân thiết hỏi.

Bạch Thấm gật gật đầu đầu: “Cũng được, máy bay hạ cánh vừa lúc em đang mệt mỏi, đúng lúc cũng nên nghỉ ngơi một chút.”

Thật ra căn bản cô không cần điều chỉnh múi giờ. Kiếp trước vì muốn trốn tránh khỏi phạm vi của nhà họ An, cô thường xuyên ra nước ngoài, mặc kệ tất cả rong chơi khắp nơi. Cho đến cuối cùng khi bị đưa về nước, cái cô gặp được chính là tâm lý sắp sụp đổ hoặc thậm chí đã bắt đầu sụp đổ của An Tử Thiên, khi đó hai người đều thảm hại không chịu nổi. Chênh lệch múi giờ không nhiều thì cô vẫn có thể thích ứng, chỉ là An Tử Thiên rất ít khi ra nước ngoài, chênh lệch múi giờ không nhiều vẫn tốt hơn, tinh thần quá mức mệt mỏi đối với anh mà nói cũng không phải là chuyện tốt.

Có người đến đón Bạch Thấm và An Tử Thiên, là người do công ty con của An Thị ở Paris phái tới.

Bạch Thấm im lặng ngồi trên xe, thưởng thức bầu không khí đầy lãng mạn thuộc về riêng thủ đô của nước Pháp, tâm trạng của Bạch Thấm cũng dần dần trở nên tốt hơn, bàn tay bị An Tử Thiên nắm chặt một lúc lâu vẫn không giãy ra.

“Ngài An, anh muốn bắt đầu chuyến tham quan ngay tối nay hay là ngày mai mới bắt đầu?” Người đón hai bọn họ tên là Đường, là một người đàn ông có quốc tịch là Trung Quốc, đã sống ở Pháp mười lăm năm, năm năm trước đã nhập quốc tịch Pháp.

“Ngày mai bắt đầu đi, hôm nay chúng tôi muốn nghỉ ngơi một chút.” Bạch Thấm quay đầu nhìn sườn mặt An Tử Thiên, anh đang xem sách hết sức nghiêm túc, ở hoàn cảnh lạ lẫm, loại phương pháp kiểu này có thể giúp cho anh duy trì tâm trạng bình tĩnh.

“Tốt, như vậy buổi sáng ngày mai tôi sẽ tới đón hai người. Địa điểm thứ nhất chúng ta sẽ đến thăm cung điện Louver được không? Nơi đó quả thực chính là thiên đường nghệ thuật, tôi tin rằng hai người chắc chắn đã biết đến sự danh tiếng của nó từ rất lâu rồi đúng không?” Có lẽ là do Đường đã sống ở nước Pháp quá lâu, nên khi nói chuyện, giọng điệu cũng giống hệt người dân bản địa của Pháp, mang theo sự yêu thích mãnh liệt đối với nghệ thuật và sự lãng mạn. Đường nói xong liền nhìn Bạch Thấm, sau đó chuyển ánh mắt, quang minh chính đại đặt trên người của An Tử Thiên. An Tử Thiên không hề đáp lại lời nói của anh ta, cau mày lật một trang sách.

“Đường, tôi thấy chúng tôi vẫn thích đến những nơi có vẻ yên lặng, ít người một chút, không biết anh có nơi nào phù hợp muốn đề cử không?”

“A, tôi đã hiểu, hai vị không muốn có người quấy rầy, muốn hưởng thụ thế giới lãng mạn riêng chỉ thuộc về hai người đúng không?” Đường khéo léo cười cười, không hề tức giận vì An Tử Thiên không thèm nhìn mình.

Bạch Thấm cười cười, tặng anh ta một ánh mắt như muốn nói: Anh thật thông minh.

“Để tôi nghĩ lại xem nào... A, đúng rồi, hai người có thể đến Pont De Bir-hakeim (Cầu Bir-Hakeim). Đây là một nơi rất tốt đấy, tuyệt đối là nơi đáng giá để đi nhất thành phố Paris, nhưng lại có rất ít khách du lịch nước ngoài biết điều này. Chiếc cầu này nằm ngay tại dưới chân tháp Eiffel, nhưng cũng chính là nơi có thể ngắm nhìn được toàn bộ cảnh sắc đẹp nhất của tháp Eiffel so với toàn thành phố Paris này đấy!” Lúc nói câu cuối cùng, dường như Đường còn hơi hơi nhướng mày, khoa trương nhìn Bạch Thấm.

“Phải không? Đường, anh nói thật sự khiến tôi cảm thấy rất hứng thú đó. Vậy ngày mai phiền anh đưa chúng tôi đến đó vậy, tôi thật sự rất mong chờ!” Bạch Thấm rất tán thành với ý kiến của Đường.

“Đương nhiên, tuyệt đối sẽ không làm cho phu nhân xinh đẹp thất vọng!” Đường vẫn duy trì nụ cười khéo léo như trước, ánh mắt lại cứ thỉnh thoảng nhìn về phía người vẫn luôn im lặng suốt từ đầu tới giờ là An Tử Thiên.

Thấy thế, Bạch Thấm mở miệng: “Đường, anh không thấy là điệu bộ của anh ấy rất giống một ông cụ non nghiêm túc sao?”

“Ha ha.” Nghe thấy Bạch Thấm nói như vậy, đương nhiên Đường cũng phải nể mặt mũi của cô, cười nói: “Phu nhân so sánh thật sự rất sinh động đấy! Có phu nhân xinh đẹp như vậy bầu bạn bên cạnh, ngài An thật sự là rất hạnh phúc!”

Bạch Thấm không đáp lại lời của Đường, chỉ mỉm cười quay đầu nhìn về phía An Tử Thiên vẫn đang cúi đầu đọc sách.

Rất nhanh xe đã đến biệt thự của nhà họ An ở thành phố Paris.

“Mời hai vị nghỉ ngơi thật tốt. Ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu chuyến du lịch đầy lãng mạn tại thành phố Paris nhé!”

“Đương nhiên, tôi thật sự rất mong chờ!”

“Như vậy, tạm biệt, hẹn gặp lại hai vị sau. Buổi sáng ngày mai, đúng 9 giờ tôi sẽ đến đây đón hai người!” Đường lịch sự cúi đầu chào tạm biệt.

Lúc Đường xoay người rời đi, đúng lúc này, người vẫn luôn không thèm để ý đến anh ta suốt dọc đường đi là An Tử Thiên lại bỗng nhiên vứt cho anh ta một ánh mắt cảnh cáo.

Là anh ta nhìn lầm rồi đúng không, vì sao đột nhiên An Tử Thiên lại nhìn anh ta như vậy chứ? Hay chỉ là do anh ta hiểu nhầm thôi? Đường dọa cho hoảng sợ, yên lặng buồn bực ở trong lòng, dù sao ánh mắt vừa rồi của An Tử Thiên tuyệt đối không mang ý tốt, chẳng lẽ anh ta đã chọc An Tử Thiên không vui lúc nào sao? Nếu không thì ngày mai anh ta sẽ hỏi một chút?

“An Tử Thiên!” Mới vừa bước vào nhà, Bạch Thấm liền trầm giọng gầm nhẹ.

An Tử Thiên không nói gì, chỉ yên lặng nhìn về phía Bạch Thấm.

Bạch Thấm bước lên trước mặt anh, đưa hai tay lên dùng sức ép hai má anh lại, hung tợn nói: “Nói, vì sao suốt dọc đường đến đây anh không thèm để ý Đường, vừa rồi lại còn vô duyên vô cớ* trừng mắt nhìn người ta!” Anh cho là anh làm thần không biết quỷ không hay** sao? Hừ, anh hoàn toàn không biết cô đứng bên cạnh vừa hay nhìn thấy được!

*vô duyên vô cớ: không có lý do

**thần không biết quỷ không hay: không ai biết

Tuy rằng mệt mỏi, nhưng tâm trạng của Bạch Thấm rất tốt, mà lúc này nhìn khuôn mặt đẹp trai của An Tử Thiên bị cô đè ép đến mức biến hình lại khiến cô rất thỏa mãn. ddLQĐ

“Anh ta nói em xinh đẹp!” Nhất định anh ta tơ tưởng đến em! An Tử Thiên không hề ngăn cản động tác của Bạch Thấm, phát âm không rõ nói.

Trời ạ, Bạch Thấm có chút bất đắc dĩ nở nụ cười: “Anh ấy nói em xinh đẹp thì làm sao hả? Chẳng lẽ anh còn không cho phép người đàn ông khác khen em xinh đẹp sao? Chẳng lẽ anh không nghe thấy anh ấy gọi em là phu nhân sao?”

“...” An Tử Thiên trầm mặc. Anh ta biết rõ em là vợ của anh, vậy mà tại sao anh ta lại còn nhìn chằm chằm em lâu như vậy! Thật bất lịch sự!

Được rồi, tuy rằng anh không nói gì, nhưng Bạch Thấm nhìn ra được anh vẫn khó chịu như cũ: “Anh đấy, không nói với anh chuyện này nữa. Em muốn đi xem phòng một chút, Đường nói bình thường đều có người đúng giờ đến quét dọn, ngày hôm qua anh ấy cũng đã đặc biệt gọi người đến quét tước dọn dẹp lại một lần nữa. Phòng ốc rất sạch sẽ, rất được!” Chọc chọc hai má anh một chút, sau đó Bạch Thấm liền xoay người thưởng thức chỗ ở mấy ngày tới.

Phòng ốc không lớn, biệt thự nhỏ có ba tầng, tổng diện tích khoảng 800 mét vuông. Trang hoàng nội thất cũng rất được, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái là đã có thể nhìn ra, phong cách trang hoàng chủ yếu là phục vụ cho người nghỉ phép đi du lịch, không phù hợp với việc sinh hoạt hằng ngày. Bạch Thấm vô cùng hài lòng, ra ngoài du lịch chứ đâu phải ở nhà đâu! ddLQĐ

Bạch Thấm lôi kéo An Tử Thiên đi dạo từ trên xuống dưới một lần, Bạch Thấm thích nhất là tầng gác mái, diện tích nhỏ nhắn, trang hoàng lại rất có phong cách.

“Chúng ta ở nơi này có được không?” Bạch Thấm ôm cánh tay An Tử Thiên hưng phấn hỏi ý kiến của anh.

An Tử Thiên nhìn gác nhỏ một chút, thật sự không lớn, vừa vặn để một cái giường đôi và một cái bàn nhỏ, phần còn lại cũng chỉ đủ chỗ để bước đi. Anh cũng không quan trọng vấn đề bày biện nội thất cho lắm, phòng ngủ chỉ cần có giường để ngủ là được rồi.

“Ban đêm chúng ta nằm ở trên giường, chỉ cần quay mặt qua một bên là đã có thể ngắm sao trời bên ngoài rồi!” Bạch Thấm dường như có chút mong ước.

“Được.”

Vì thế hai người nào đó không thèm ngủ ở phòng ngủ rộng rãi, lại chạy lên chen chúc ở tầng gác mái chật hẹp.

Nửa đêm ngắm sao à? Làm sao em có thể biết được đêm nay trời có mưa hay không chứ! (ddLQĐ)

Bạch Thấm vô cùng rầu rĩ ngồi ở trên giường, nhìn ra bên ngoài: “Tại sao có thể như vậy, trời mưa rồi!” Cô còn muốn ngắm sao cơ mà, nhưng giờ thì sao ở đâu?

An Tử Thiên cũng cau mày, trời mưa khiến anh cảm thấy trên giường có chút ẩm ướt, loại cảm giác tồi tệ này thật sự không thể khiến người ta thoải mái được mà!

Quả thật là như vậy. Tầng gác mái này chỉ ngăn cách với bên ngoài một lớp tường mỏng manh, lại là còn nằm ở vị trí cao nhất. Cho dù là thường xuyên có người quét tước dọn dẹp, nhưng bởi vì hàng năm nơi này không ai ở, tất nhiên gác nhỏ này cũng dễ bị bỏ quên, một trận mưa không lớn rơi xuống khiến chăn gối ẩm ướt cũng không phải chuyện gì lạ cả, huống chi hiện tại cửa sổ còn đang mở ra nữa chứ!

“Đi xuống dưới ngủ đi!” An Tử Thiên vô cùng không thích nơi này, anh muốn đi tắm rửa!

“Được rồi, thật là, quá mất hứng!” Bạch Thấm vỗ nhẹ xuống mặt giường phát ra một tiếng vang nhỏ. Vốn là cô còn muốn cùng An Tử Thiên hưởng thụ lãng mạn, kết quả còn chưa thực hiện được thì kế hoạch đã lập tức bị ngâm nước nóng (thất bại)!

An Tử Thiên cuối cùng vẫn đi tắm rửa lại một lần nữa, còn đẩy Bạch Thấm cũng đi tắm một chút. May mắn hiện tại ở Paris đang là giữa mùa hè, sức khỏe của hai người lại khá tốt, bị giày vò như vậy nhưng may mắn là không bị bệnh, cuối cùng sau khi chịu giày vò xong rồi, hai người thoải thoải mái mái nằm xuống ngủ.

Buổi sáng ngày hôm sau, xe của Đường đúng giờ xuất hiện tại biệt thự.

“Hình như tối hôm qua ngài An ngủ không ngon?” Đường thấy hốc mắt An Tử Thiên có quầng thâm mờ mờ, liền quan tâm hỏi han.

“Ừ, do chênh lệch múi giờ, hơn nữa anh ấy bị lạ giường, chỉ cần thích ứng một chút thì hẳn là sẽ tốt lên thôi.” Bạch Thấm giải thích nói.

Đêm qua vốn nghĩ đến nằm xuống là có thể ngủ, kết quả An Tử Thiên vậy mà bị lạ giường, ngủ không yên, cô cũng đành phải không ngủ, cùng anh nói chuyện, nhưng nói chuyện đến lúc một hai giờ sáng, cô không chịu được nữa đã ngủ mất, còn An Tử Thiên ngủ từ lúc nào thì cô thật sự không biết.

“Vậy hai người có cần lùi hành trình lại không? Buổi chiều mới xuất phát cũng được mà, còn sáng nay thì ngài An nên điều chỉnh trạng thái của mình tốt một chút, du lịch không chỉ cần có một tâm trạng tốt, mà cũng cần phải có một sức khỏe tốt đấy! Cơ thể mệt mỏi thì làm sao có thể thưởng thức được phong cảnh đẹp đẽ được chứ?” Đường cẩn thận nói.

Bạch Thấm cẩn thận suy nghĩ một chút cũng cảm thấy đúng, đúng là không nên để bản thân quá mệt mỏi, thật ra thời gian của hai người vẫn còn dài, không cần vội vàng như vậy: “Vậy được rồi, buổi sáng ngày hôm nay chúng ta vẫn tiếp tục nghỉ ngơi một chút đi. Nhưng như vậy anh đến đây chuyến này lại thành bỏ đi, thật sự là đã làm phiền anh rồi.” Bạch Thấm khách khí cảm ơn Đường.

Đường lịch sự tỏ ý thông cảm. Vì thế An Tử Thiên bị Bạch Thấm mạnh mẽ ấn xuống giường nằm ngủ: “Ngủ!” Bị Bạch Thấm ra lệnh như thế, An đại nhân nào dám không theo, ngoan ngoãn nằm xuống nhắm mắt lại ngủ.

“Thấm Thấm...” An Tử Thiên giữ chặt bàn tay Bạch Thấm lại khi cô chuẩn bị rời đi.

“Ừ?” Bạch Thấm xoay người lại nhìn về phía anh.

“Cùng nhau ngủ.” Không có em ở bên cạnh anh không ngủ được. An Tử Thiên không hề mở mắt, nhưng sức lực trên tay cũng không nhỏ.

Đối mặt với tính tình trẻ con như thế của An Tử Thiên, Bạch Thấm bất đắc dĩ cười cười: “Được”, sau đó liền ngoan ngoãn trèo lên giường, nằm ở bên cạnh anh.

Bạch Thấm vừa nằm lên giường, An Tử Thiên liền vững vàng ôm lấy cô, kéo sát cô vào trong lòng rồi hít sâu một hơi. Không cần biết ở nơi nào, chỉ cần có em ở bên cạnh, anh sẽ cảm thấy thật yên tâm.

Bạch Thấm cũng thuận theo, tùy ý để anh ôm, sau đó nhắm mắt lại.

Một lát sau, cảm giác được dường như An Tử Thiên đã ngủ, Bạch Thấm liền mở mắt ra. Khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông trước mặt đang gần ngay gang tấc. Bạch Thấm chợt lại, không biết cô đã từng đọc ở trong sách, hay từng thấy trên phim, điều hạnh phúc nhất đối với mỗi người đó chính là có thể cùng người mình yêu hôn môi rồi cùng đi ngủ mỗi tối, mỗi sáng sớm thức dậy, mở mắt ra là có thể nhìn thấy người mình yêu đang ở đối diện mỉm cười với mình. Bạch Thấm mỉm cười, nhẹ tay xoa xoa khuôn mặt bình thản của anh, rồi xẹt qua sống mũi, sau đó lại đến đôi mắt đang nhắm chặt, nếu như mở ra là sẽ tràn ngập hình bóng của cô trong con ngươi đen như mực. Bạch Thấm nhẹ nhàng hôn lên môi anh, sau đó liền vùi đầu vào trong ngực anh, nhắm mắt lại, đi vào giấc ngủ.



Trong lúc ngủ say, An Tử Thiên vẫn không quên dùng tay ôm chặt lấy eo cô, khiến cho cô càng gần sát lại với mình. Giờ phút này, bên ngoài trời, ánh nắng sau cơn mưa đang rực rỡ, mà ở bên trong, hai người nào đó lại ngủ say, giấc ngủ ngọt ngào như vậy cũng không tính là uổng phí một ngày thời tiết đẹp đúng không?

Một giấc ngủ say.

Mặc dù là đang ở nước ngoài, nhưng An Tử Thiên vẫn theo thói quen như trước, tự mình xuống bếp làm một bàn món ăn ngon sau đó bưng lên cùng thưởng thức với Bạch Thấm. Anh rất thích nhìn Bạch Thấm vui vẻ nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn cơm, say sưa ăn ngon lành, thích được cùng cô “tiêu diệt” sạch sẽ nhưng món ăn này.

Chương 40

Khoảng ba giờ chiều ở Paris, hai người đã đứng trên cầu Bir-Hakeim để ngắm tháp Eiffel. Đứng trên lan can cầu, tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên cả hai nhìn ngắm ngọn tháp từ dưới lên, nhưng là lần đầu tiên họ trông thấy nó ở góc độ này.

* Cầu Bir-Hakeim (tiếng Pháp: Pont de Bir-Hakeim) hay tên cũ là Cầu Passy (Pont de Passy) là một cây cầu bắc qua sông Seine thuộc địa phận Paris, Pháp. Cây cầu này nối liền khu Passy (thuộc quận 16) ở bờ phải với khu Bir-Hakeim ở bờ trái (thuộc quận 15).

Đứng ở nơi đây có thể thoải mái nhìn ra khung cảnh xung quanh, không cần phải ngẩng cao cổ đến mức mệt mỏi. Phía sau ngọn tháp cao lớn là quãng trời xanh lam thoáng đãng, từng đám mây trắng trôi nhẹ bềnh bồng, vừa mềm mại lại vừa yên tĩnh, hình dáng liên tục biến hóa tùy ý.

Từ nơi này, trông xuống phía dưới là những tàng cây xanh um tươi tốt. Kế bên ngọn tháp, cây cối cũng trở nên nhỏ bé đến mức không thu hút được người ta.

Trước mắt là sông Seine, mấy chiếc thuyền đậu yên trên bờ, vài chiếc phà nhàn nhã đi qua, tốc độ chầm chậm. Trên một con thuyền không lớn, người ca sĩ lang thang đứng ở đầu ngọn thuyền, tay mê mải gảy khúc nhạc với chiếc đàn ghi ta, xướng lên một khúc hát mênh mông tình cảm. Mặt sống trống trải vô cùng, Bạch Thấm không nghe rõ anh ta hát cái gì, nhưng chất giọng khàn khàn xen lẫn bi thương, phối hợp cùng tiếng đàn ghi ta lại khiến cô xúc động. Cô híp mắt, im lặng lắng nghe người ca sĩ.

Tiếng hát xa dần, biến mất không thấy tăm hơi. Bạch Thấm vừa mở mắt, một đàn bồ câu đã bay lên từ phía ngọn tháp cách đó không xa. Đứng ngắm từ trên cầu, cô cảm thấy hình như đàn chim nghịch ngợm đang vẫy cánh để gọi mình.

Cảm giác được sự ấm áp nơi bàn tay, Bạch Thấm quay đầu nhìn lại, phát hiện ánh mắt của An Tử Thiên cũng đang nhìn vào đàn bồ câu bay lượn kia.

"Ở trên quảng trường này, người ta có thể tự tay cho chim bồ câu ăn, nhưng bọn chúng rất nghịch ngợm, nhất định sẽ vây quanh họ hoặc là mổ vào tay rất đau!” Bạch Tấm vui sướng nói.

"Sao em biết?” An Tử Thiên quay đầu nhìn cô, trong mắt trở nên nghi hoặc.

Ặc... Bạch Thấm nghẹn họng. Biết nói thế nào đây, chẳng lẽ nói rằng kiếp trước, cô đã từng tự mình tới đây để cho chúng nó ăn sao?

"Đương nhiên là xem ở trên mạng, trên mạng có nhiều công ty du lịch, người ta nói rất kỹ càng!” Đầu óc vừa xoay chuyển, cô liền cuống quýt trả lời.

An Tử Thiên không nói gì, quay đầu, nhìn về phía hành lang dài ở giữa cầu.

"Anh cũng thích hành lang đó sao? Em vừa lên cầu đã thấy thích rồi. Rất có cảm giác phải không? Nơi này được nhiều du khách lựa chọn để du ngoạn đó, cảnh sắc rất đẹp! Chúng ta qua đó một chút đi!” Nói xong, cô kéo tay An Tử Thiên đi qua.

Hai bên hành lang dài là những khối thạch nhũ đẹp đẽ, kéo dài suốt trụ cầu, nghe nói đây là nơi đẹp nhất của cầu Bir-Hakeim. Bạch Thấm thưởng thức những trụ cầu bằng sắt thép đã bị thời gian mài mòn qua hơn trăm năm lịch sử, quả là khó có thể tượng tượng được rằng người ta dùng thép để tạo ra những trụ cầu mê người như thế. Thời gian tựa như một cuộc thử thách, người qua cầu muôn hình muôn vẻ, gắn liền với những câu chuyện vui tươi hoặc bi thương về cuộc đời họ. Ngày hôm nay, Bạch Thấm nắm chặt tay An Tử Thiên để bước qua hành lang dài này, cô tưởng như hình ảnh của mình cũng được nơi đây khắc ghi vào tận đáy lòng. Mỗi khi đêm dài vắng người, chiếc cầu sẽ lấy hình ảnh đó ra để thưởng thức tình cảm triền miên của hai người. Nghĩ đến đây, cô không khỏi quay đầu nhìn về phía người thương rồi mỉm cười.

Trên cầu, đường ray xe lửa phát ra âm thanh ồn ào náo nhiệt, tiếng động cơ gần trong gang tấc. An Tử Thiên nhíu mày, Bạch Thấm lại thấy bình anh. Có anh bên cạnh, cô còn gì để bất an nữa chứ? Ôm chặt eo anh, kiễng chân lên, cô ngửa đầu, chạm vào môi anh, hôn rất dịu dàng.

"Tách!” Một tiếng động khá nhỏ, nhưng trong hành lang yên tĩnh lại trở nên rất rõ ràng.

Hai người quay đầu nhìn lại, An Tử Thiên chợt nắm chặt tay của Bạch Thấm. Cách đó không xa là một cô gái người Pháp xinh đẹp, mái tóc nâu tết lại thành bím, đội một chiếc mũ đơn giản, dáng vẻ thông minh nhanh nhẹn, cầm máy ảnh trong tay, nhìn về phía hai người rồi nở nụ cười.

Bạch Thấm bước tới chào hỏi. Cảnh đẹp như vậy mà không chụp thì thật buồn thay cho đôi tình nhân và chiếc máy ảnh khát khao, mong chờ.

Bạch Thấm đưa danh thiếp rồi nói cho cô gái kia biết, cô không muốn bức ảnh chưa được sự cho phép của mình bị truyền ra ngoài, nhất là khi cô bị chụp trong tình huống không biết gì cả.

Cô gái kia rất hiền, mỉm cười giải thích, “Nhất định rất là đẹp, đây là tấm ảnh đẹp nhất mà tôi chụp được trong ngày hôm nay đấy! Lúc anh ấy nhìn cô, ánh mắt anh ấy đẹp làm sao!”

"Chẳng lẽ ánh mắt tôi không đẹp ư?” Bạch Thấm đùa vui, hỏi ngược lại.

"Đương nhiên là cực kỳ đẹp!” Cô gái kia cười tán thưởng.

Cô gái người Pháp không bước tới gần An Tử Thiên, chỉ lễ phép chào tạm biệt Bạch Thấm, cầm máy ảnh trong tay rồi đi tìm phong cảnh đẹp đẽ ở nơi khác để chụp hình.

Mặc dù như thế, An Tử Thiên vẫn cảm thấy không còn thoải mái nữa. Bạch Thấm trấn an anh, nói, “Cô ấy sẽ đưa hình cho chúng ta, còn nói là chụp rất đẹp. Em rất mong chờ đó!”

Cảm xúc của An Tử Thiên rõ là phiền chán, Bạch Thấm đành phải nhìn thẳng vào anh, “Tử Thiên, anh không muốn chúng ta chụp hình chung sao? Lại nói, cho tới bây giờ, em và anh còn chưa chụp chung một lần, ban nãy là tấm ảnh thứ nhất đó! Chồng chưa cưới à, anh có cảm thấy thiếu sót không hả?”

Vẻ mặt của anh rốt cuộc cũng buông lỏng, rầu rĩ mở miệng, “Anh muốn hôn em.”

Bạch Thấm đột nhiên hiểu ra, anh không vui không phải là vì bị chụp hình mà là vì bị cắt ngang khi đang chuẩn bị hôn sao?

Gáy của cô bị anh giữ chặt, cả người anh ngả về phía trước, đôi môi ấm áp đặt lên miệng cô. Như vậy thì anh sẽ không oán trách nữa chứ, đồ đàn ông bốc đồng!

Có lẽ là do bị ảnh hưởng bởi tâm trạng, hai người không ở lại nơi này nữa. Đèn vừa lên, cả hai đã về tới biệt thự.

Hai người thương lượng một hồi, quyết định đi tới nơi nào không quá náo nhiệt. Bạch Thấm cảm thấy, kiếp trước cô đi tham quan danh lam thắng cảnh không ít, tuy rằng bây giờ, tâm trạng không giống trước kia, nhưng không cần phải đi tới mấy chỗ này.

An Tử Thiên lại cho rằng, chỉ cần hai người ở cùng nhau càng nhiều càng tốt, ở đâu cũng không quan trọng.

Ngày thứ ở Paris, hai người thay đổi đường đi, tìm đến ngôi làng Winsum thưa thớt ở phía bắc Hà Lan, thuộc tỉnh nhỏ Groningen.

Winsum ( Groningen : Wìnzum ) là một làng ở phía bắc Hà Lan, thuộc tỉnh Groningen . Nó là thủ phủ của đô thị Winsum .

Đây là địa phương được Đường Nhiệt Tâm – một người bạn của anh đề cử. Anh ta hiện đang sống một cuộc đời nhàn nhã ung dung ở Winsum, phong cảnh nơi này yên tĩnh, thích hợp với người có tính tình như ngài An – anh ta đã nói như vậy. Winsum thuộc về Hà Lan, phong cảnh tươi đẹp, Bạch Thấm nghĩ rằng đó là một đất nước tự do tự tại. Kiếp trước, cô chưa từng tới đây, vốn dĩ đang đi lại phải về khi ở nửa đường, sau này cũng không giải quyết được gì cả.

Bước trên thảm cỏ xanh um, mềm mại ở vùng nông thôn Groningen, cảm giác ấm áp truyền vào gan bàn chân, cỏ ở bên Trung Quốc không được như thế này.

Đất nước của cô phát triển quá nhanh, vì mục tiêu ấy mà xem nhẹ hoàn cảnh xung quanh, cho dù sau này đền bù thế nào, những thảm cỏ được nhân công nuôi cấy cũng không thể khiến người ta có cảm giác gần gũi.

Sắc màu tự nhiên chiếm hết tầm mắt khi nhìn quanh nơi này, An Tử Thiên cũng buông lỏng người để tâm trạng nguôi đi phần nào mệt mỏi. So với biệt thự ở Paris, cầu Bir-Hakeim, anh càng thích nơi này hơn.

Người tới đón bảo Bạch Thấm gọi mình là Hill, Hill là một ông bác béo bụng rất nhiệt tình, khoảng chừng năm mươi tuổi. Ông nói, ông có một đứa con gái xinh đẹp tên là Leah, cực kỳ xinh đẹp. Bạch Thấm vừa nghe đã biết ông thương con gái tới mức nào, ông bác thẳng thắn này vừa gặp hai người đã thao thao bất tuyệt đủ điều, kể hết về người trong nhà mình, kế đó lại bàn về triết lý sống và kinh nghiệm của bản thân.

Tuy rằng từ đầu tới đuôi không có yên tĩnh, nhưng Bạch Thấm lại nghe ra điều hay trong từng câu nói ồn ào. An Tử Thiên vốn có hơi mất hứng, nhưng cẩn thận quan sát một chút, dù anh đang nhắm mắt dưỡng thần, anh vẫn dỏng tai lên nghe chuyện xưa mà Hill kể.

Hill có một nông trường không nhỏ, tuy là nông dân nhưng không có nghĩa là người nghèo, nhất là ở các quốc gia phương Tây phát triển, người ta càng thích cuộc sống bình yên nơi nông thôn hơn so với phồn hoa đô thị, làm chủ một nông trường tự do tự tại là lựa chọn tốt nhất của bọn họ.

Hill sắp xếp cho Bạch Thấm và An Tử Thiên ở một phòng riêng, không cùng nhà với ông, trông qua giống như cả hai là hàng xóm của ông vậy, chỉ là căn phòng hai người “hàng xóm” ở chênh lệch rất lớn so với nhà cửa ông.

Phòng ở đã được quét dọn sạch sẽ trước đó, nhìn qua là biết đã được thay mới. Đồ đạc trong phòng cũng được trang trí kỹ càng, Hill vừa nói vừa tự hào, căn phòng này do con gái ông xếp đặt đấy! Hai người mà chê là không được đâu! Bạch Thấm vội vàng tán thưởng, quả là rất đẹp, nói như vậy, Leah cũng là một cô gái có tâm tư tinh tế, lại không khoa trương. Bạch Thấm cực kỳ thích căn phòng này, phong cách thuần Âu châu cổ điển xen lẫn nông thôn miền quê, vừa thoải mái vừa yên tĩnh, tự do, có lẽ Leah cũng là một cô gái nhiệt tình, lanh lợi.

Ông bác Hill lập tức nheo mắt cười, hàm râu quai nón rậm rạp không giấu được vẻ vui sướng trên khuôn mặt. Ông quay đầu nhìn qua An Tử Thiên, muốn xem ý của anh thế nào.

An Tử Thiên nhìn khắp phòng một hồi, thấy Bạch Thấm cất lời khen, anh cũng gật đầu theo.

Hill càng cao hứng, cười khà khà, không ngừng vuốt cái bụng to của mình.

Ông không ở lại lâu, chỉ dặn dò một vài điều rồi để hai người ở đây, lúc gần đi còn nói, hai cô cậu nhất định sớm chê lão già như tôi dài dòng, quấy rầy thế giới tình yêu của hai người, tôi đi trước một bước vậy! Nói xong, ông trêu chọc hai người cứ nắm tay nhau mãi rồi xoay lưng rời đi.

Bạch Thấm cũng không đỏ mặt, nắm tay mãi không buông, chẳng phải đó cũng là thói quen của cô sao?

Thấy anh cười nhẹ mà chẳng nói gì, cô hỏi, “Ở nơi này, anh có quen không?”

Anh gật đầu, không nói gì nữa. Có lẽ Đường đã sớm trao đổi với Hill, dặn rằng nơi này phải hoàn toàn sạch sẽ, thậm chí anh ta còn châm chọc rằng An Tử Thiên không biết quan tâm người khác, cho nên suốt đường đi, Hill mới cảm thấy kinh ngạc khi anh mở miệng, lúc anh im lặng, ông cũng không để ý nhiều.

"Rất đẹp!" Bạch Thấm nhìn những đóa hoa được cắm trong bình, có vẻ là hoa dại được hái ở ngoài, đóa nào đóa nấy nở rất to và đẹp, có thể thấy chủ nhân nơi này rất tận tâm tiếp đãi bọn họ.

An Tử Thiên cẩn thận ngắm nhìn rèm cửa sổ bằng vải bố có hoa văn li ti, sạch sẽ không một hạt bụi, phụ họa theo Bạch Thấm, “Ừ!” Cũng không tệ, đồ đạc ở đây đều rất mới.

An Tử Thiên hiếm khi nào khẳng định như vậy, chủ yếu là vì để Bạch Thấm an tâm. Anh sẽ không kháng cự hoàn cảnh ở nơi này, chỉ cần cô vui vẻ, ngày tháng sẽ ngày càng tốt đẹp.

* * *
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom