-
Chương 67
Thấy Đặng phu nhân bỏ đi, A Sửu vội vàng đuổi theo ra ngoài, nhưng bị A Cửu cản lại. A Sửu tức giận, thấy tình huống không đúng, hai tay nắm thành quyền đánh nhau với A Cửu. Không đến ba chiêu A Sửu đã bị A Cửu áp chế té trên mặt đất.
"Ngươi thả ta ra! Bại hoại! Người xấu! Thả ta ra!" A Sửu tức đỏ mặt, mắt to ngập nước mắt trừng mắt nhìn Tô Ngọc, thân thể không ngừng vặn vẹo, muốn thoát ra khỏi tay A Cửu. A Cửu sít sao ngăn chặn A Sửu, kinh ngạc nói với Tô Ngọc: "Công tử, võ công của cô nương này giống với cô nương xấu xa kia!"
Nghe vậy Tô Ngọc nghiêm túc nhìn kỹ A Sửu, hai đầu lông mày ngưng trọng. Giọng nói lạnh như băng mở miệng hỏi A Sửu: "Rốt cục ngươi là ai! Không phải là Đặng Mỹ Mỹ! Mau nói coi ngươi là ai mà lại giả trang thành khuê nữ Đặng gia, mục đích là gì! Ngươi học võ công từ ai!"
"Mắc mớ gì tới ngươi! Thả ta ra! Thả ta ra!" A Sửu không ngừng uốn éo người, dùng sức liều mạng trốn thoát. Trong lòng sợ hãi, diễn dafnlê quysdôn không dám nhìn Tô Ngọc.
Thấy A Sửu không dám nhìn thẳng hắn, Tô Ngọc đi tới bên nàng, ngồi xổm xuống, nâng cằm A Sửu lên, ép hỏi: "Nói! Ngươi học võ công từ ai. Giả dạng tiểu thư Đặng gia có mục đích gì!" Tô Ngọc kích động, trong lòng mơ hồ cảm thấy hưng phấn. Thật muốn biết cô nương này học võ từ người nào, điều tra từ đây thì nhất định có thể lấy được tin tức của A Sửu... A Sửu không lên tiếng, nổi giận đùng đùng cúi đầu hung hăng cắn Tô Ngọc một cái.
Thấy thế hai tay bàn tay A Cửu đang kìm chặt A Sửu lập tức bóp chặt cổ nàng, dùng sức bấm một cái.
A Sửu đau đến mức chảy nước mắt, há miệng ra. Trừ lúc đánh nhau với Hổ vương, linh hồn bị thương đến bây giờ, đây là lần đầu tiên A Sửu cảm nhận được sự đau đớn đến từ thân thể. Giờ phút này A Sửu rất nhớ Đoạn Thần. Nếu sư phụ ở đây thì tốt rồi, bọn họ nhất định không dám ức hiếp nàng như vậy!
Bị A Sửu hung hăng cắn một cái, máu cũng chảy ra, Tô Ngọc không cảm thấy đau, ngược lại còn nhìn A Sửu đến ngây ngẩn cả người. Thấy cô nương trước mặt đang uất ức chảy nước mắt, mà bọn họ thì đúng thật là "Người xấu" như lời cô nương này nói, đang ức hiếp nàng.
Tô Ngọc im lặng, thấy A Cửu còn bóp cổ A Sửu thì lên tiếng nói: "Buông nàng ra."
"Công tử, mặc dù nữ nhân này không khác gì nữ tử bình thường, không có sức như người luyện võ. Nhưng võ công của nữ nhân này khá cao, vẫn nên đề phòng nàng! Công tử, hay là thuộc hạ kêu người mang dây thừng đến trói nàng lại!" A Cửu không yên lòng nói.
"Không cần, buông nàng ra." Tô Ngọc lắc đầu. "Nhưng, công tử..."
"Ta nói không cần! Còn không mau buông nàng ra!" Tô Ngọc lên giọng, hét về phía A Cửu.
A Cửu không cam lòng buông A Sửu ra, nhưng vẫn đứng rất gần A Sửu, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bắt nàng lại.
A Sửu được giải thoát, khóc lớn lên, khóc đến xé nát ruột gan."Người xấu! Các ngươi đều là người xấu! Sư phụ, người ở đâu! Sư phụ! Ta bị ức hiếp! Sư phụ, người ở đâu! Sư phụ mau tới dẫn ta đi! Hu hu... Sư phụ..."
Bị A Sửu cắn nát tay, còn chảy máu xuống bàn đá xanh, nhưng Tô Ngọc lại không hề để ý, lúc này thứ hắn để ý nhất chính là hai từ "Sư phụ" từ trong miệng A Sửu. Trong lòng Tô Ngọc kích động, hắn không biết sư phụ mà cô nương trước mặt này kêu có phải là sư phụ của người kia không. Tô Ngọc không rõ ràng lắm, nhưng hắn hy vọng đúng như hắn suy đoán. Nếu như thế thì hắn sẽ có thể dựa vào nàng ta để tìm kiếm nàng!
"Công tử, tay người chảy máu rồi, thuộc hạ cho người bôi thuốc cho người!" A Cửu thấy công tử nhà mình chảy máu thì quan tâm lên tiếng nói.
Tô Ngọc không để ý đến A Cửu, ánh mắt của hắn hưng phấn, giọng nói có hơi run, hỏi A Sửu: "Cô nương có thể nói cho Tô mỗ biết rốt cuộc sư phụ trong miệng ngươi là ai?"
"Ngươi tránh ra! Ngươi là người xấu! Ta không muốn để ý đến ngươi!" A Sửu hung ác đẩy Tô Ngọc ra.
A Cửu đứng bên cạnh ra, tức giận đạp A Sửu qua bên cạnh rồi mắng to: "Dám động đến công tử nhà ta! Ngươi không muốn sống nữa sao! Không muốn sống nữa có phải không!"
Thân thể Tô Ngọc ngã về phía sau nhưng không có tức giận, ngược lại còn tỉnh táo hơn. Thấy A Cửu động chân với cô nương trước mặt thì quát lớn: "A Cửu, dừng lại!"
Mặc dù A Cửu nghe thấy lời nói của Tô Ngọc nhưng vì quá tức giận nên lại tiếp tục đạp thêm mấy cái, cái sau lại mạnh hơn cái trước. A Sửu cuộn tròn thân thể, trong lòng cực kỳ sợ hãi. Thấy A Cửu còn không thu chân lại thìTô Ngọc đứng lên, cao giọng quát: "A Cửu! Không nghe thấy mệnh lệnh của bổn công tử sao!"
Lúc này A Cửu mới dừng lại, không phục cúi đầu xuống.
Thấy A Sửu nức nở, cuộn tròn thành một cục, bộ dáng cực kỳ yếu ớt, Tô Ngọc lúng túng ho hai tiếng, nói: "Cô nương, thật sự xin lỗi, là Tô mỗ không để ý thuộc hạ. Để cô nương chịu uất ức rồi, Tô mỗ sẽ cho người đến xem cô nương một chút, thoa một chút dược."
"Ta không muốn nhìn thấy các ngươi! Ta phải về nhà! Ta muốn cha mẹ ta!" A Sửu khóc lóc hét vào mặt Tô Ngọc, mặt mũi đầy nước mắt, vô cùng uất ức.
"Như vậy đi, nếu cô nương nói cho Tô mỗ biết sư phụ ngươi là ai, hiện tại đang ở đâu thì Tô mỗ sẽ đưa cô nương về nhà, được không?" Tô Ngọc nở nụ cười tươi tắn, lại đến gần A Sửu thêm lần nữa.
"Các ngươi đều là người xấu! Ta không muốn nói cho các ngươi biết!" Trợn mắt hét về phía Tô Ngọc, A Sửu lại duỗi tay dùng sức đẩy Tô Ngọc ra.
Không đợi Tô Ngọc kịp phản ứng, A Cửu đã đá A Sửu bay ra ngoài, hắn dùng sức rất lớn nên A Sửu lập tức bị đá đụng vào cửa. Sau đó lăn trên đất hai vòng, máu đỏ thẫm chậm rãi chảy ra từ mái tóc đen nhánh.
Thấy máu chảy trên đất, tim Tô Ngọc thắt lại. Sắc mặt lập tức xanh trắng, hét về phía A Cửu: "Còn ngây ra đó làm gì! Nhanh đi mời Mạnh lão!"
A Cửu ngây ngốc một chút rồi lập tức tỉnh táo lại, nói theo bản năng: "Công tử, một tháng trước Mạnh lão đã từ biệt chúng ta rồi."
Nghe A Cửu nhắc nhở, Tô Ngọc cũng hoàn hồn. Sững sờ một chút rồi lại nhíu mi gầm nhẹ nói: "Mạnh lão không ở đây! Ngươi không biết đi tìm một đại phu khác tới sao! Tóm lại, nàng không thể chết được!"
"Dạ, thuộc hạ đi ngay!" A Cửu lập tức chạy đi. Thật ra khi đánh xong cô nương kia, trong lòng A Cửu cũng có chút hối hận. Hắn biết rõ cô nương này có chuyện mà công tử muốn biết, nhưng cô nương này thật sự quá đáng, nhiều lần ra tay với công tử nên hắn mới nhịn không được. Bây giờ chỉ cầu nguyện không đánh chết cô nương kia, nếu không rất có thể sau này công tử sẽ không dùng hắn nữa... Nghĩ vậy, A Cửu chạy nhanh như bay.
Chờ A Cửu dẫn theo một lão đại phu trở về thì đã nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Tô Ngọc biến thành màu đen. Ngoại trừ lần bị Tô gia bức bách, rơi vào tuyệt cảnh thì A Cửu chưa từng nhìn thấy vẻ mặt âm u của công tử nhà mình như vậy. Trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác sợ hãi, A Cửu run rẩy miệng, hỏi: "Công tử, nàng, nàng làm sao..."
"Tắt thở!" Trơ mắt nhìn cô nương này tắt thở ngay trước mặt, trong lòng Tô Ngọc cảm thấy khó chịu khó nói, giống như cảm thấy đã hoàn toàn mất đi cái gì đó, khiến lòng hắn cực kỳ nhói đau.
"Ngươi thả ta ra! Bại hoại! Người xấu! Thả ta ra!" A Sửu tức đỏ mặt, mắt to ngập nước mắt trừng mắt nhìn Tô Ngọc, thân thể không ngừng vặn vẹo, muốn thoát ra khỏi tay A Cửu. A Cửu sít sao ngăn chặn A Sửu, kinh ngạc nói với Tô Ngọc: "Công tử, võ công của cô nương này giống với cô nương xấu xa kia!"
Nghe vậy Tô Ngọc nghiêm túc nhìn kỹ A Sửu, hai đầu lông mày ngưng trọng. Giọng nói lạnh như băng mở miệng hỏi A Sửu: "Rốt cục ngươi là ai! Không phải là Đặng Mỹ Mỹ! Mau nói coi ngươi là ai mà lại giả trang thành khuê nữ Đặng gia, mục đích là gì! Ngươi học võ công từ ai!"
"Mắc mớ gì tới ngươi! Thả ta ra! Thả ta ra!" A Sửu không ngừng uốn éo người, dùng sức liều mạng trốn thoát. Trong lòng sợ hãi, diễn dafnlê quysdôn không dám nhìn Tô Ngọc.
Thấy A Sửu không dám nhìn thẳng hắn, Tô Ngọc đi tới bên nàng, ngồi xổm xuống, nâng cằm A Sửu lên, ép hỏi: "Nói! Ngươi học võ công từ ai. Giả dạng tiểu thư Đặng gia có mục đích gì!" Tô Ngọc kích động, trong lòng mơ hồ cảm thấy hưng phấn. Thật muốn biết cô nương này học võ từ người nào, điều tra từ đây thì nhất định có thể lấy được tin tức của A Sửu... A Sửu không lên tiếng, nổi giận đùng đùng cúi đầu hung hăng cắn Tô Ngọc một cái.
Thấy thế hai tay bàn tay A Cửu đang kìm chặt A Sửu lập tức bóp chặt cổ nàng, dùng sức bấm một cái.
A Sửu đau đến mức chảy nước mắt, há miệng ra. Trừ lúc đánh nhau với Hổ vương, linh hồn bị thương đến bây giờ, đây là lần đầu tiên A Sửu cảm nhận được sự đau đớn đến từ thân thể. Giờ phút này A Sửu rất nhớ Đoạn Thần. Nếu sư phụ ở đây thì tốt rồi, bọn họ nhất định không dám ức hiếp nàng như vậy!
Bị A Sửu hung hăng cắn một cái, máu cũng chảy ra, Tô Ngọc không cảm thấy đau, ngược lại còn nhìn A Sửu đến ngây ngẩn cả người. Thấy cô nương trước mặt đang uất ức chảy nước mắt, mà bọn họ thì đúng thật là "Người xấu" như lời cô nương này nói, đang ức hiếp nàng.
Tô Ngọc im lặng, thấy A Cửu còn bóp cổ A Sửu thì lên tiếng nói: "Buông nàng ra."
"Công tử, mặc dù nữ nhân này không khác gì nữ tử bình thường, không có sức như người luyện võ. Nhưng võ công của nữ nhân này khá cao, vẫn nên đề phòng nàng! Công tử, hay là thuộc hạ kêu người mang dây thừng đến trói nàng lại!" A Cửu không yên lòng nói.
"Không cần, buông nàng ra." Tô Ngọc lắc đầu. "Nhưng, công tử..."
"Ta nói không cần! Còn không mau buông nàng ra!" Tô Ngọc lên giọng, hét về phía A Cửu.
A Cửu không cam lòng buông A Sửu ra, nhưng vẫn đứng rất gần A Sửu, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bắt nàng lại.
A Sửu được giải thoát, khóc lớn lên, khóc đến xé nát ruột gan."Người xấu! Các ngươi đều là người xấu! Sư phụ, người ở đâu! Sư phụ! Ta bị ức hiếp! Sư phụ, người ở đâu! Sư phụ mau tới dẫn ta đi! Hu hu... Sư phụ..."
Bị A Sửu cắn nát tay, còn chảy máu xuống bàn đá xanh, nhưng Tô Ngọc lại không hề để ý, lúc này thứ hắn để ý nhất chính là hai từ "Sư phụ" từ trong miệng A Sửu. Trong lòng Tô Ngọc kích động, hắn không biết sư phụ mà cô nương trước mặt này kêu có phải là sư phụ của người kia không. Tô Ngọc không rõ ràng lắm, nhưng hắn hy vọng đúng như hắn suy đoán. Nếu như thế thì hắn sẽ có thể dựa vào nàng ta để tìm kiếm nàng!
"Công tử, tay người chảy máu rồi, thuộc hạ cho người bôi thuốc cho người!" A Cửu thấy công tử nhà mình chảy máu thì quan tâm lên tiếng nói.
Tô Ngọc không để ý đến A Cửu, ánh mắt của hắn hưng phấn, giọng nói có hơi run, hỏi A Sửu: "Cô nương có thể nói cho Tô mỗ biết rốt cuộc sư phụ trong miệng ngươi là ai?"
"Ngươi tránh ra! Ngươi là người xấu! Ta không muốn để ý đến ngươi!" A Sửu hung ác đẩy Tô Ngọc ra.
A Cửu đứng bên cạnh ra, tức giận đạp A Sửu qua bên cạnh rồi mắng to: "Dám động đến công tử nhà ta! Ngươi không muốn sống nữa sao! Không muốn sống nữa có phải không!"
Thân thể Tô Ngọc ngã về phía sau nhưng không có tức giận, ngược lại còn tỉnh táo hơn. Thấy A Cửu động chân với cô nương trước mặt thì quát lớn: "A Cửu, dừng lại!"
Mặc dù A Cửu nghe thấy lời nói của Tô Ngọc nhưng vì quá tức giận nên lại tiếp tục đạp thêm mấy cái, cái sau lại mạnh hơn cái trước. A Sửu cuộn tròn thân thể, trong lòng cực kỳ sợ hãi. Thấy A Cửu còn không thu chân lại thìTô Ngọc đứng lên, cao giọng quát: "A Cửu! Không nghe thấy mệnh lệnh của bổn công tử sao!"
Lúc này A Cửu mới dừng lại, không phục cúi đầu xuống.
Thấy A Sửu nức nở, cuộn tròn thành một cục, bộ dáng cực kỳ yếu ớt, Tô Ngọc lúng túng ho hai tiếng, nói: "Cô nương, thật sự xin lỗi, là Tô mỗ không để ý thuộc hạ. Để cô nương chịu uất ức rồi, Tô mỗ sẽ cho người đến xem cô nương một chút, thoa một chút dược."
"Ta không muốn nhìn thấy các ngươi! Ta phải về nhà! Ta muốn cha mẹ ta!" A Sửu khóc lóc hét vào mặt Tô Ngọc, mặt mũi đầy nước mắt, vô cùng uất ức.
"Như vậy đi, nếu cô nương nói cho Tô mỗ biết sư phụ ngươi là ai, hiện tại đang ở đâu thì Tô mỗ sẽ đưa cô nương về nhà, được không?" Tô Ngọc nở nụ cười tươi tắn, lại đến gần A Sửu thêm lần nữa.
"Các ngươi đều là người xấu! Ta không muốn nói cho các ngươi biết!" Trợn mắt hét về phía Tô Ngọc, A Sửu lại duỗi tay dùng sức đẩy Tô Ngọc ra.
Không đợi Tô Ngọc kịp phản ứng, A Cửu đã đá A Sửu bay ra ngoài, hắn dùng sức rất lớn nên A Sửu lập tức bị đá đụng vào cửa. Sau đó lăn trên đất hai vòng, máu đỏ thẫm chậm rãi chảy ra từ mái tóc đen nhánh.
Thấy máu chảy trên đất, tim Tô Ngọc thắt lại. Sắc mặt lập tức xanh trắng, hét về phía A Cửu: "Còn ngây ra đó làm gì! Nhanh đi mời Mạnh lão!"
A Cửu ngây ngốc một chút rồi lập tức tỉnh táo lại, nói theo bản năng: "Công tử, một tháng trước Mạnh lão đã từ biệt chúng ta rồi."
Nghe A Cửu nhắc nhở, Tô Ngọc cũng hoàn hồn. Sững sờ một chút rồi lại nhíu mi gầm nhẹ nói: "Mạnh lão không ở đây! Ngươi không biết đi tìm một đại phu khác tới sao! Tóm lại, nàng không thể chết được!"
"Dạ, thuộc hạ đi ngay!" A Cửu lập tức chạy đi. Thật ra khi đánh xong cô nương kia, trong lòng A Cửu cũng có chút hối hận. Hắn biết rõ cô nương này có chuyện mà công tử muốn biết, nhưng cô nương này thật sự quá đáng, nhiều lần ra tay với công tử nên hắn mới nhịn không được. Bây giờ chỉ cầu nguyện không đánh chết cô nương kia, nếu không rất có thể sau này công tử sẽ không dùng hắn nữa... Nghĩ vậy, A Cửu chạy nhanh như bay.
Chờ A Cửu dẫn theo một lão đại phu trở về thì đã nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Tô Ngọc biến thành màu đen. Ngoại trừ lần bị Tô gia bức bách, rơi vào tuyệt cảnh thì A Cửu chưa từng nhìn thấy vẻ mặt âm u của công tử nhà mình như vậy. Trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác sợ hãi, A Cửu run rẩy miệng, hỏi: "Công tử, nàng, nàng làm sao..."
"Tắt thở!" Trơ mắt nhìn cô nương này tắt thở ngay trước mặt, trong lòng Tô Ngọc cảm thấy khó chịu khó nói, giống như cảm thấy đã hoàn toàn mất đi cái gì đó, khiến lòng hắn cực kỳ nhói đau.
Bình luận facebook