-
Chương 68
Đêm khuya, Đoạn Thần không ngủ được, đang ngồi phê sổ con thì đột nhiên dừng động tác lại. Sau một khắc, Đoạn Thần ngồi thật đàng hoàng, hạ một tầng kết giới quanh thân, nhắm mắt sa vào bên trong mộng cảnh.
Thấy thân thể mềm mại trắng nõn của A Sửu co rút lại, Đoạn Thần sững sờ một cút.
"Sư phụ! Sư phụ!" Thấy Đoạn Thần, A Sửu muốn chạy về phía hắn, nhưng chạy được một nửa thì không biết bị vật vô hình gì ngăn cản. A Sửu ngồi trên mây mù, trơ mắt nhìn Đoạn Thần, mặt mũi đầy uất ức.
Đoạn Thần nhìn thấy A Sửu như vậy thì đau lòng đi tới, cách một lớp bình phong vô hình, Đoạn Thần lạnh mặt mở miệng hỏi: "Sao vậy, có ai bắt nạt ngươi sao?"
"Hu hu... Sư phụ, ta bị người ta đánh. Đau quá, đau quá..." A Sửu uất ức khóc.
"Ai đánh, nói cho bản quân biết." Sắc mặt Đoạn Thần âm trầm đến mức đáng sợ. Trên đời này trừ cái tên khốn kiếp đã bị hắn đánh chết trước đó không lâu, lại còn có người dám động đến đồ xấu!
"Là một phàm nhân..." Thấy mặt mũi Đoạn Thần đầy âm u, bị một tấm bình phong ngăn cản, A Sửu có thể cảm nhận được sát khí nồng nặc tỏa ra quanh người hắn. A Sửu không dám nói cho Đoạn Thần biết người ra tay với nàng. "Bản quân biết rõ, bản quân đang hỏi ngươi là ai ra tay với ngươi, thân phận của hắn là gì." Trong lòng càng tức giận, Đoạn Thần càng lạnh lùng. Bây giờ A Sửu có thể gặp hắn trong mộng cảnh thì có nghĩa là thân thể A Sửu sống nhờ đã bị trọng thương, có thể năng đã bị thương mà mất mạng. Nếu tìm không được thân thể để sống nhờ thì sẽ trở thành cô hồn, mờ mịt vất vưởng trong thiên địa. Loại linh hồn sống như A Sửu, lại còn là linh hồn nhỏ tuổi, rất dễ bị cô hồn dã quỷ tìm đến. Càng nghĩ sắc mặt Đoạn Thần càng tệ, hận không thể giết người khiến A Sửu trọng thương.
"Ta, ta không biết... Sư phụ, hình như Đặng Mỹ Mỹ bị người đánh chết rồi, vậy ta, vậy ta làm sao bây giờ? Hiện tại ta không có thân thể, ta muốn ăn gì cũng không thể ăn..." A Sửu cảm thấy vô cùng đau lòng, không có thân thể, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, quá đau khổ.
Đoạn Thần im lặng, nếu như không phải trước mặt có lớp bình phong ngăn chặn thì hiện tại Đoạn Thần thật muốn vươn tay gõ mạnh vài cái vào đầu A Sửu. Cái đồ xấu này, chỉ biết nhớ đồ ăn!
Thấy Đoạn Thần không nói gì, A Sửu sợ hãi, không phải là sau này nàng sẽ như vậy mãi chứ, không ăn được cái gì! Không được! Vẻ mặt A Sửu đau khổ, hô lên: "Sư phụ, có cách nào để ta có thể ăn đồ ăn không?"
"Ngươi tìm một thân thể thích hợp để nhập vào trước đi, chờ đến khi hoàn toàn thích ứng, có thể khống chế được thân thể thì ngươi có thể ăn được." Thấy A Sửu nóng nảy, Đoạn Thần bất đắc dĩ nói.
A Sửu lắc đầu, nói: "Sư phụ, ta đã thử tiến vào thân thể nhiều người, nhưng đều vào không được."
"Ý bản quân là ngươi đi tìm vài thân thể có hồn phách vừa rời khỏi để thử xem một chút." Đoạn Thần không còn gì để nói, trong lòng càng thêm lo lắng. Đồ xấu này ngu xuẩn như vậy, chỉ biết có ăn thôi, ở nhân gian nhất định dễ dàng bị người khác lừa gạt, bắt nạt. Nghĩ đến đây, Đoạn Thần nhíu mi hỏi: "Ngươi đã tra rõ ràng ngươi ở chỗ nào chưa?"
A Sửu mơ hồ lắc đầu, nói: "Sư phụ, bọn họ chỉ nói cho ta biết đó là phố Thanh Thủy, ta hỏi bọn họ đó là châu phủ gì, các nàng đều nói không biết rõ, không chịu nói cho ta biết. Sau đó ta tự mình chạy đi hỏi những người khác, những người đó nói cho ta biết là Võ châu."
"Võ châu? Bản quân sẽ điều tra thêm. Tóm lại ngươi đợi ở đó đừng chạy loạn khắp nơi." Đoạn Thần dặn dò A Sửu.
A Sửu cúi đầu, im lặng một chút rồi mới ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Đoạn Thần nói: "Sư phụ, hình như ta không còn ở đó nữa... Sau khi ta bay ra khỏi người Đặng Mỹ Mỹ thì cũng không biết đã ở nơi nào. Cảnh vật xung quanh xấu xí đều hết sức xa lạ, ta mở miệng hỏi người ta nhưng bọn họ đều không nhìn thấy ta..."
Đoạn Thần cảm thấy đau đầu, mặc dù hắn và A Sửu có "Tỏa Hồn Chú", nhưng kể từ khi A Sửu bị mang đến Thần giới, được dưỡng ở Phượng Hoàng tộc, sau khi mất tích thì Đoạn Thần không thể chủ động cảm nhận được A Sửu nữa. Đoạn Thần cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, điều duy nhất mà Đoạn Thần có thể chắc chắn là Tỏa Hồn Chú giữa hắn và A Sửu vẫn chưa biến mất. Tỏa Hồn chú không biến mất, nhưng lại không thể cảm nhận được A Sửu, điều này khiến Đoạn Thần không thể nắm chắc. Bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là tìm được linh hồn và thân thể của A Sửu rồi mang về Ma giới. Cả hai đều phải tìm được, thiếu một thứ cũng không được, gần đây Đoạn Thần liên tục phiền lòng vì chuyện này.
"Việc cấp bách, ngươi mau chóng tìm thân thể để sống nhờ đi, thăm dò cho rõ ràng nơi ở của mình, sau đó nói cho bản quân biết, bản quân sẽ lập tức tới đón ngươi. Vả lại, bản quân đã kêu Linh hộ pháp chuyển cáo cho ngươi, hỏi ngươi có thể cảm nhận được thân thể của mình không, ngươi đã cảm nhận được gì rồi?" Đoạn Thần ngưng trọng nhìn A Sửu.
A Sửu lắc đầu: "Sư phụ, ta không cảm nhận được thân thể mình. Ta nhớ người rất lâu rồi, cũng không ngừng kêu tên người, nhưng ta cũng không cảm nhận được người. Linh hộ pháp, ta phát hiện chỉ cần ta nghĩ đến con quạ đen ở Ma giới thì liền có thể sa vào trong mộng cảnh, rồi có thể gặp được Linh hộ pháp." Giờ phút này, A Sửu cảm thấy mình rất vô dụng. Biến thành bộ dạng như bây giờ, nàng không thể làm được gì.
Thấy A Sửu thất lạc, Đoạn Thần ngồi xổm người xuống, vươn tay lên muốn xoa đầu nàng, nhưng bàn tay vừa chạm vào bình chướng vô hình thì lại bị ngăn cản. Đoạn Thần than thở, trấn an nàng: "Bản quân biết rõ, hiện tại đã như thế rồi, ngươi không cần khổ sở. Ngươi có thể cảm nhận được Linh hộ pháp, nguyên nhân là vì nguyên hình của Linh hộ pháp chính là quạ đen. Nếu không thể cảm nhận được bản quân thì ngươi có thể tìm một con quạ, thông qua Linh hộ pháp để nói cho bản quân biết tình huống của ngươi. Ngươi bình tĩnh lại trước đi, nguyên thần rời khỏi linh hồn quá lâu sẽ không an toàn."
Không thể cảm nhận được A Sửu, sao Đoạn Thần lại không thất vọng, không buồn bực được. Nhưng nếu điều kiện tiên quyết để cảm nhận được A Sửu là linh hồn nàng không được phụ thuộc vào bất cứ thân thể nào thì Đoạn Thần thà rằng không cảm nhận được A Sửu. Dù sao lúc nguyên thần của A Sửu tiếp xúc với hắn trong mộng cảnh thì linh hồn nàng hoàn toàn rơi vào trạng thái vô thần, rất dễ dàng bị cô hồn dã quỷ, đạo sĩ người phàm ra tay.
Nghe Đoạn Thần nói muốn nàng đi, A Sửu không nỡ liếc mắt nhìn Đoạn Thần thật lâu."Sư phụ, ta rời khỏi người lâu như vậy, ta mới nói vưới người vài câu mà người đã đuổi ta đi. Ta không muốn rời khỏi người nhanh như vậy..." Thấy bộ dáng A Sửu đáng thương, tim Đoạn Thần đều hóa thành một vũng nước. Cách một lớp bình phong, tay chạm vào mặt A Sửu, coi lớp bình phong thành mặt A Sửu, Đoạn Thần dịu dàng vuốt ve. Giọng nói cũng nhu hòa hơn, Đoạn Thần bất đắc dĩ nói: "Bản quân vì tốt cho ngươi. Ngươi còn gì muốn nói với bản quân, bản quân cho phép ngươi nói trong chốc lát. Chỉ trong chốc lát thôi."
A Sửu kề mặt vào lớp bình phong ngăn cách, nói hết lời rong lòng ra: "Sư phụ, bây giờ ta không trở về thân thể của Đặng Mỹ Mỹ được, vậy ta phải làm thế nào mới về Đặng gia được?"
"Ngươi muốn về Đặng gia làm gì?" Đoạn Thần thấy kỳ quái, nhướn mày hỏi. Chẳng lẽ không bỏ được đôi cha mẹ người phàm kia sao?
"Sư phụ, ta giấu mấy thứ đồ rất quan trọng ở Đặng gia, ta muốn đi lấy..." Vừa nghĩ tới những thứ mà A Sửu gọi là bảo bối, nàng liền nhăn mày lại.
"Ngươi có đồ gì quan trọng để ở Đặng gia sao?" Đoạn Thần cực kỳ hiếu kỳ, là vật gì quan trọng đến vậy, nhân gian có thứ gì tốt đáng giá để xấu đồ coi trọng như vậy?
"Ta giấu một cái bánh ngô chua, một quả dưa mật, hai miếng bánh bí đỏ ở gầm giường. Những thứ này đều là bảo bối mà ta đặc biệt để lại cho sư phụ. Hương vị đều rất ngon, ta muốn cho sư phụ nếm thử. Nhưng bây giờ ta không phải là Đặng Mỹ Mỹ, ta làm sao mới có thể lấy được những món bảo bối kia từ Đặng gia đây?" A Sửu đặc biệt hoang mang.
Đoạn Thần đen mặt, quả nhiên hắn đã suy nghĩ nhiều... Vừa nghĩ tới bánh ngô A Sửu đã giấu không biết bao lâu rồi mang cho hắn, bụng Đoạn Thần đột nhiên có chút không thoải mái. "Sư phụ, người làm sao vậy? Vì sao lại tỏ vẻ ghét bỏ? Cái bánh ngô chua, dưa mật và bánh bí đỏ thật sự rất ngon." A Sửu nâng bộ mặt bánh bao lên, chăm chú nhìn Đoạn Thần.
"Nói xong rồi thì ngươi nhanh đi nhập hồn đi. Đừng nhớ thương mấy thứ bánh ngô kia nữa, nếu thích thì bản quân sẽ cho yêu ma đến nhân gian học tập rồi mang tài nghệ về lan truyền rộng khắp Ma giới." Đoạn Thần đứng lên.
A Sửu cũng đứng lên, nghe Đoạn Thần nói xong, trong nháy mắt cười một tiếng. tủm tỉm nói: "Sư phụ tốt nhất! Sư phụ hiểu ta nhất! Ta thích sư phụ nhất! Sư phụ nhất định cũng rất yêu thích ta, nếu không sao lại thương ta như vậy!"
Đoạn Thần xoay người, đưa lưng về phía A Sửu, nói: "Nguyên thần của ngươi không thích hợp rời khỏi linh hồn quá lâu, không an toàn, ngươi mau hoàn hồn đi. Ở nhân gian chú ý an toàn một chút, biết rõ vị trí của mình rồi thì lập tức nói cho bản quân biết."
"Được!" A Sửu gật đầu, lưu luyến nhìn chằm chằm bóng lưng Đoạn Thần, nhìn một cái thật sâu rồi mới xoay người rời đi, biến mất trong mây mù.
Bên trong cảnh mộng đầy mây mù chỉ còn lại một mình Đoạn Thần.
Thấy thân thể mềm mại trắng nõn của A Sửu co rút lại, Đoạn Thần sững sờ một cút.
"Sư phụ! Sư phụ!" Thấy Đoạn Thần, A Sửu muốn chạy về phía hắn, nhưng chạy được một nửa thì không biết bị vật vô hình gì ngăn cản. A Sửu ngồi trên mây mù, trơ mắt nhìn Đoạn Thần, mặt mũi đầy uất ức.
Đoạn Thần nhìn thấy A Sửu như vậy thì đau lòng đi tới, cách một lớp bình phong vô hình, Đoạn Thần lạnh mặt mở miệng hỏi: "Sao vậy, có ai bắt nạt ngươi sao?"
"Hu hu... Sư phụ, ta bị người ta đánh. Đau quá, đau quá..." A Sửu uất ức khóc.
"Ai đánh, nói cho bản quân biết." Sắc mặt Đoạn Thần âm trầm đến mức đáng sợ. Trên đời này trừ cái tên khốn kiếp đã bị hắn đánh chết trước đó không lâu, lại còn có người dám động đến đồ xấu!
"Là một phàm nhân..." Thấy mặt mũi Đoạn Thần đầy âm u, bị một tấm bình phong ngăn cản, A Sửu có thể cảm nhận được sát khí nồng nặc tỏa ra quanh người hắn. A Sửu không dám nói cho Đoạn Thần biết người ra tay với nàng. "Bản quân biết rõ, bản quân đang hỏi ngươi là ai ra tay với ngươi, thân phận của hắn là gì." Trong lòng càng tức giận, Đoạn Thần càng lạnh lùng. Bây giờ A Sửu có thể gặp hắn trong mộng cảnh thì có nghĩa là thân thể A Sửu sống nhờ đã bị trọng thương, có thể năng đã bị thương mà mất mạng. Nếu tìm không được thân thể để sống nhờ thì sẽ trở thành cô hồn, mờ mịt vất vưởng trong thiên địa. Loại linh hồn sống như A Sửu, lại còn là linh hồn nhỏ tuổi, rất dễ bị cô hồn dã quỷ tìm đến. Càng nghĩ sắc mặt Đoạn Thần càng tệ, hận không thể giết người khiến A Sửu trọng thương.
"Ta, ta không biết... Sư phụ, hình như Đặng Mỹ Mỹ bị người đánh chết rồi, vậy ta, vậy ta làm sao bây giờ? Hiện tại ta không có thân thể, ta muốn ăn gì cũng không thể ăn..." A Sửu cảm thấy vô cùng đau lòng, không có thân thể, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, quá đau khổ.
Đoạn Thần im lặng, nếu như không phải trước mặt có lớp bình phong ngăn chặn thì hiện tại Đoạn Thần thật muốn vươn tay gõ mạnh vài cái vào đầu A Sửu. Cái đồ xấu này, chỉ biết nhớ đồ ăn!
Thấy Đoạn Thần không nói gì, A Sửu sợ hãi, không phải là sau này nàng sẽ như vậy mãi chứ, không ăn được cái gì! Không được! Vẻ mặt A Sửu đau khổ, hô lên: "Sư phụ, có cách nào để ta có thể ăn đồ ăn không?"
"Ngươi tìm một thân thể thích hợp để nhập vào trước đi, chờ đến khi hoàn toàn thích ứng, có thể khống chế được thân thể thì ngươi có thể ăn được." Thấy A Sửu nóng nảy, Đoạn Thần bất đắc dĩ nói.
A Sửu lắc đầu, nói: "Sư phụ, ta đã thử tiến vào thân thể nhiều người, nhưng đều vào không được."
"Ý bản quân là ngươi đi tìm vài thân thể có hồn phách vừa rời khỏi để thử xem một chút." Đoạn Thần không còn gì để nói, trong lòng càng thêm lo lắng. Đồ xấu này ngu xuẩn như vậy, chỉ biết có ăn thôi, ở nhân gian nhất định dễ dàng bị người khác lừa gạt, bắt nạt. Nghĩ đến đây, Đoạn Thần nhíu mi hỏi: "Ngươi đã tra rõ ràng ngươi ở chỗ nào chưa?"
A Sửu mơ hồ lắc đầu, nói: "Sư phụ, bọn họ chỉ nói cho ta biết đó là phố Thanh Thủy, ta hỏi bọn họ đó là châu phủ gì, các nàng đều nói không biết rõ, không chịu nói cho ta biết. Sau đó ta tự mình chạy đi hỏi những người khác, những người đó nói cho ta biết là Võ châu."
"Võ châu? Bản quân sẽ điều tra thêm. Tóm lại ngươi đợi ở đó đừng chạy loạn khắp nơi." Đoạn Thần dặn dò A Sửu.
A Sửu cúi đầu, im lặng một chút rồi mới ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Đoạn Thần nói: "Sư phụ, hình như ta không còn ở đó nữa... Sau khi ta bay ra khỏi người Đặng Mỹ Mỹ thì cũng không biết đã ở nơi nào. Cảnh vật xung quanh xấu xí đều hết sức xa lạ, ta mở miệng hỏi người ta nhưng bọn họ đều không nhìn thấy ta..."
Đoạn Thần cảm thấy đau đầu, mặc dù hắn và A Sửu có "Tỏa Hồn Chú", nhưng kể từ khi A Sửu bị mang đến Thần giới, được dưỡng ở Phượng Hoàng tộc, sau khi mất tích thì Đoạn Thần không thể chủ động cảm nhận được A Sửu nữa. Đoạn Thần cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, điều duy nhất mà Đoạn Thần có thể chắc chắn là Tỏa Hồn Chú giữa hắn và A Sửu vẫn chưa biến mất. Tỏa Hồn chú không biến mất, nhưng lại không thể cảm nhận được A Sửu, điều này khiến Đoạn Thần không thể nắm chắc. Bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là tìm được linh hồn và thân thể của A Sửu rồi mang về Ma giới. Cả hai đều phải tìm được, thiếu một thứ cũng không được, gần đây Đoạn Thần liên tục phiền lòng vì chuyện này.
"Việc cấp bách, ngươi mau chóng tìm thân thể để sống nhờ đi, thăm dò cho rõ ràng nơi ở của mình, sau đó nói cho bản quân biết, bản quân sẽ lập tức tới đón ngươi. Vả lại, bản quân đã kêu Linh hộ pháp chuyển cáo cho ngươi, hỏi ngươi có thể cảm nhận được thân thể của mình không, ngươi đã cảm nhận được gì rồi?" Đoạn Thần ngưng trọng nhìn A Sửu.
A Sửu lắc đầu: "Sư phụ, ta không cảm nhận được thân thể mình. Ta nhớ người rất lâu rồi, cũng không ngừng kêu tên người, nhưng ta cũng không cảm nhận được người. Linh hộ pháp, ta phát hiện chỉ cần ta nghĩ đến con quạ đen ở Ma giới thì liền có thể sa vào trong mộng cảnh, rồi có thể gặp được Linh hộ pháp." Giờ phút này, A Sửu cảm thấy mình rất vô dụng. Biến thành bộ dạng như bây giờ, nàng không thể làm được gì.
Thấy A Sửu thất lạc, Đoạn Thần ngồi xổm người xuống, vươn tay lên muốn xoa đầu nàng, nhưng bàn tay vừa chạm vào bình chướng vô hình thì lại bị ngăn cản. Đoạn Thần than thở, trấn an nàng: "Bản quân biết rõ, hiện tại đã như thế rồi, ngươi không cần khổ sở. Ngươi có thể cảm nhận được Linh hộ pháp, nguyên nhân là vì nguyên hình của Linh hộ pháp chính là quạ đen. Nếu không thể cảm nhận được bản quân thì ngươi có thể tìm một con quạ, thông qua Linh hộ pháp để nói cho bản quân biết tình huống của ngươi. Ngươi bình tĩnh lại trước đi, nguyên thần rời khỏi linh hồn quá lâu sẽ không an toàn."
Không thể cảm nhận được A Sửu, sao Đoạn Thần lại không thất vọng, không buồn bực được. Nhưng nếu điều kiện tiên quyết để cảm nhận được A Sửu là linh hồn nàng không được phụ thuộc vào bất cứ thân thể nào thì Đoạn Thần thà rằng không cảm nhận được A Sửu. Dù sao lúc nguyên thần của A Sửu tiếp xúc với hắn trong mộng cảnh thì linh hồn nàng hoàn toàn rơi vào trạng thái vô thần, rất dễ dàng bị cô hồn dã quỷ, đạo sĩ người phàm ra tay.
Nghe Đoạn Thần nói muốn nàng đi, A Sửu không nỡ liếc mắt nhìn Đoạn Thần thật lâu."Sư phụ, ta rời khỏi người lâu như vậy, ta mới nói vưới người vài câu mà người đã đuổi ta đi. Ta không muốn rời khỏi người nhanh như vậy..." Thấy bộ dáng A Sửu đáng thương, tim Đoạn Thần đều hóa thành một vũng nước. Cách một lớp bình phong, tay chạm vào mặt A Sửu, coi lớp bình phong thành mặt A Sửu, Đoạn Thần dịu dàng vuốt ve. Giọng nói cũng nhu hòa hơn, Đoạn Thần bất đắc dĩ nói: "Bản quân vì tốt cho ngươi. Ngươi còn gì muốn nói với bản quân, bản quân cho phép ngươi nói trong chốc lát. Chỉ trong chốc lát thôi."
A Sửu kề mặt vào lớp bình phong ngăn cách, nói hết lời rong lòng ra: "Sư phụ, bây giờ ta không trở về thân thể của Đặng Mỹ Mỹ được, vậy ta phải làm thế nào mới về Đặng gia được?"
"Ngươi muốn về Đặng gia làm gì?" Đoạn Thần thấy kỳ quái, nhướn mày hỏi. Chẳng lẽ không bỏ được đôi cha mẹ người phàm kia sao?
"Sư phụ, ta giấu mấy thứ đồ rất quan trọng ở Đặng gia, ta muốn đi lấy..." Vừa nghĩ tới những thứ mà A Sửu gọi là bảo bối, nàng liền nhăn mày lại.
"Ngươi có đồ gì quan trọng để ở Đặng gia sao?" Đoạn Thần cực kỳ hiếu kỳ, là vật gì quan trọng đến vậy, nhân gian có thứ gì tốt đáng giá để xấu đồ coi trọng như vậy?
"Ta giấu một cái bánh ngô chua, một quả dưa mật, hai miếng bánh bí đỏ ở gầm giường. Những thứ này đều là bảo bối mà ta đặc biệt để lại cho sư phụ. Hương vị đều rất ngon, ta muốn cho sư phụ nếm thử. Nhưng bây giờ ta không phải là Đặng Mỹ Mỹ, ta làm sao mới có thể lấy được những món bảo bối kia từ Đặng gia đây?" A Sửu đặc biệt hoang mang.
Đoạn Thần đen mặt, quả nhiên hắn đã suy nghĩ nhiều... Vừa nghĩ tới bánh ngô A Sửu đã giấu không biết bao lâu rồi mang cho hắn, bụng Đoạn Thần đột nhiên có chút không thoải mái. "Sư phụ, người làm sao vậy? Vì sao lại tỏ vẻ ghét bỏ? Cái bánh ngô chua, dưa mật và bánh bí đỏ thật sự rất ngon." A Sửu nâng bộ mặt bánh bao lên, chăm chú nhìn Đoạn Thần.
"Nói xong rồi thì ngươi nhanh đi nhập hồn đi. Đừng nhớ thương mấy thứ bánh ngô kia nữa, nếu thích thì bản quân sẽ cho yêu ma đến nhân gian học tập rồi mang tài nghệ về lan truyền rộng khắp Ma giới." Đoạn Thần đứng lên.
A Sửu cũng đứng lên, nghe Đoạn Thần nói xong, trong nháy mắt cười một tiếng. tủm tỉm nói: "Sư phụ tốt nhất! Sư phụ hiểu ta nhất! Ta thích sư phụ nhất! Sư phụ nhất định cũng rất yêu thích ta, nếu không sao lại thương ta như vậy!"
Đoạn Thần xoay người, đưa lưng về phía A Sửu, nói: "Nguyên thần của ngươi không thích hợp rời khỏi linh hồn quá lâu, không an toàn, ngươi mau hoàn hồn đi. Ở nhân gian chú ý an toàn một chút, biết rõ vị trí của mình rồi thì lập tức nói cho bản quân biết."
"Được!" A Sửu gật đầu, lưu luyến nhìn chằm chằm bóng lưng Đoạn Thần, nhìn một cái thật sâu rồi mới xoay người rời đi, biến mất trong mây mù.
Bên trong cảnh mộng đầy mây mù chỉ còn lại một mình Đoạn Thần.
Bình luận facebook