Viet Writer
Và Mai Có Nắng
ĐOẢN VĂN 8
ĐOẢN NP, COP NHỚ NÓI, KHÔNG CHỈNH SỬA, GHI NGUỒN TRÊN ĐẦU
Tác Giả: Anh Đào.
Cô tức giận vùng vẫy, mãi mà không thoát được. Tức giận, cô đưa chân đá vào chỗ ấy của anh.
Anh không nghĩ là cô sẽ làm như vậy, lúc trước cô chưa bao giờ làm như vậy. Anh đau đớn buông cô ra, đây là lần thứ hai bị cô đá rồi.
Cô chống nạnh, nhìn anh quoằn quại vừa thương vừa buồn cười. Nhưng cô vẫn ra vẻ lạnh lùng:
"Hừ! Anh đi cho đã rồi về đây ăn hiếp tôi sao? Tôi đây không phải hạng gái dễ dãi"
Anh ôm chỗ ấy, cố làm ra vẻ đáng thương nhìn cô: "Cục bông, anh đau đau quá! Em đá mạnh tay quá"
Cô tuy rất thương anh nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ không quan tâm. Cô lấy mũi giày nâng gương mặt anh lên, như một bà hoàng cưng chiều trai sủng của mình.
Nhưng cô chưa kịp nói gì, vẻ mặt đáng thương của anh khiến cô động lòng. Cô xoa xoa trán, cuối cùng đành bỏ chân xuống, sau đó đỡ anh dậy, ôm lấy anh đi đến phòng y tế.
Cô vừa ôm anh vừa mắng: "Đáng đời, lần sau anh còn tới gần tôi, tôi lập tức sẽ đánh gãy thằng đệ của anh"
Anh vừa hưởng thụ thân thể mềm mại của cô vừa cười: "Em mà làm thế, sau này ai cho em sung sướng đây?"
"Câm miệng, anh không biết xấu hổ sao?"
"Không xấu hổ, vợ của anh anh trêu"
"Tôi không phải vợ anh"
"Hồi nhỏ em hứa rồi"
"Hồi nhỏ là hồi nhỏ, tôi không xem là thật"
Đáng ghét! Từ lúc nào anh trở nên vô lại như thế chứ?
Anh im lặng một chút, nhìn phòng y tế càng lúc càng gần, lúc cô vừa đưa tay định mở cửa phòng, anh nói với cô.
"Cục bông, từ lúc anh trở về, em không còn đi theo anh nữa"
Tay cô chợt dừng lại, cả người ôm anh sững đi.
"Anh không biết là xảy ra chuyện gì, nhưng em không nhớ sao? Năm đó anh đi, em nói em thích anh, em nói em sẽ chờ anh trở về"
Cô mím môi, hình ảnh trong kí ức ùa về. Cô bé tám tuổi vì trốn ba mẹ để chạy đến sân bay vì sợ cậu bé mất. Cô bé quần áo rách rưới, cả người trầy xước, vài vết máu lính lỗ. Cô bé ấy ôm bé trai vừa lên mười, khóc thật nhiều.
"Anh đi nhớ về nhé, anh đi không được quên cục bông nhỏ đâu nhé"
Cậu bé gật đầu, ôm cô bé hứa hẹn. Sau đó xoay người đi vào sân bay, còn cô bé ôm lấy người nhà của cậu bé ấy, bật khóc nức nở.
Cô mỉm cười, lúc nhỏ thật tuyệt biết bao. Nhưng cuộc đời cô khi đó đã thay đổi rồi, sau khi mẹ cô mất, sau khi ông ta đón người khác về, sau ngày hôm ấy anh quay lưng đi, sau ngày hôm ấy anh bỏ cô giữa rừng.
Anh ôm lấy cô thật chặt, cơn đau dưới hạ thân biến mất, chỉ còn lại nỗi đau trong lòng.
"Bây giờ anh quay lại như lời hứa rồi! Sao em lại xa lánh anh như thế? Em thay lòng rồi sao, cục bông nhỏ?"
Cô bật cười. Anh lại có thể nói như vậy sao? Ai bỏ ai? Là cô bỏ anh sao?
Anh quay trở về, chỉ mới gặp cô ta lần đầu, anh có thể mắng chửi cô trước mặt bao nhiêu người, có thể chà đạp tình cảm bao nhiêu năm của cô, có thể mang tình yêu của cô ra làm trò đùa. Chỉ vì cô ta, anh hành hạ cô sống không được, chết không xong, anh quăng xác cô lên rừng, một chút cũng không nhìn lại, một chút cũng không xem lại, xem lại đứa con chứ thành hình của mình. Nếu như, nếu như buổi tiệc đó anh không quay lưng mà bỏ cô đi, thì sẽ không như vậy rồi!
Anh thấy cô cười, trong lòng càng hoảng sợ, tuy ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng không yên ổn.
Cô mở cửa phòng y tế, ôm anh để lên giường, nói vớ anh: "Một lát nữa cô y tế sẽ đến khám cho anh, anh nghỉ một lát đi"
Cô nói xong quay lưng bước ra, lúc đến cửa, tiếng nói của anh khiến cô nhói lòng: "Cục bông, đừng đi"
Cô đứng lại, gương mặt vô cảm, cô không xoay người nói với anh: "Anh đừng đi theo tôi nữa. Cục bông của anh chết rồi, chết từ rất lâu rồi"
Chết từ khi anh quay lưng lại bỏ cô đi. Thật ra từ lâu rồi cô biết anh không còn yêu cô nữa, từ khi anh xoay lưng đi, cô biết cô mất anh rồi. Chỉ là cô cố chấp, cố chấp yêu anh.
Cô đóng cửa phòng lại, vẻ mặt lạnh lùng bước đi.
Cô đi không được lâu, anh nằm trên giường mím môi, sau đó lấy di động ra gọi điện thoại cho hắn: "Anh nói đúng, tôi tin rồi!"
Hắn ngồi trong văn phòng hội học sinh cầm tấm ảnh của cô, chân vắt chéo lên, vẻ mặt lạnh lùng nhưng khóe mắt lại dịu đi.
"Tin rồi cũng vô dụng thôi"
Anh mỉm cười thê lương: "Phải"
Hắn nói: "Cô ấy sẽ không tha thứ cho chúng ta"
Anh vuốt ve sợi dây chuyền trên cổ, mắt bắt đầu đỏ lên.
"So với nhưng chuyện chúng ta đã trải qua, cũng không thể bù đắp sai lầm đó. Chúng ta đã hành hạ cô ấy quá nhiều"
Hắn im lặng không nói.
"Làm sao đây? Có lẽ vĩnh viễn cô ấy cũng không tha thứ cho chúng ta"
Hắn mỉm cười, tay vuốt ve trên cơ thể cô khắp bức hình.
"Không tha thứ cũng sẽ phải ra thứ, tôi sẽ làm cho cô ấy phải yêu tôi trở lại"
Trong mắt hắn lóe lên tia tính kế.
Anh thử dài, so với hắn, sự độc ác của anh quả nhiên thua xa.
Nhưng anh nghĩ, anh cũng sẽ không buông tha cô.
Lỗi lầm đó tuy không thể cầu xin cô tha thứ ngay bây giờ, nhưng từ từ thì được, phải không?
P/S: Ôn thi mệt quá nên mỗi ngày chương ngắn chừng này❤❤❤
≧﹏≦ Meo~
ĐOẢN NP, COP NHỚ NÓI, KHÔNG CHỈNH SỬA, GHI NGUỒN TRÊN ĐẦU
Tác Giả: Anh Đào.
Cô tức giận vùng vẫy, mãi mà không thoát được. Tức giận, cô đưa chân đá vào chỗ ấy của anh.
Anh không nghĩ là cô sẽ làm như vậy, lúc trước cô chưa bao giờ làm như vậy. Anh đau đớn buông cô ra, đây là lần thứ hai bị cô đá rồi.
Cô chống nạnh, nhìn anh quoằn quại vừa thương vừa buồn cười. Nhưng cô vẫn ra vẻ lạnh lùng:
"Hừ! Anh đi cho đã rồi về đây ăn hiếp tôi sao? Tôi đây không phải hạng gái dễ dãi"
Anh ôm chỗ ấy, cố làm ra vẻ đáng thương nhìn cô: "Cục bông, anh đau đau quá! Em đá mạnh tay quá"
Cô tuy rất thương anh nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ không quan tâm. Cô lấy mũi giày nâng gương mặt anh lên, như một bà hoàng cưng chiều trai sủng của mình.
Nhưng cô chưa kịp nói gì, vẻ mặt đáng thương của anh khiến cô động lòng. Cô xoa xoa trán, cuối cùng đành bỏ chân xuống, sau đó đỡ anh dậy, ôm lấy anh đi đến phòng y tế.
Cô vừa ôm anh vừa mắng: "Đáng đời, lần sau anh còn tới gần tôi, tôi lập tức sẽ đánh gãy thằng đệ của anh"
Anh vừa hưởng thụ thân thể mềm mại của cô vừa cười: "Em mà làm thế, sau này ai cho em sung sướng đây?"
"Câm miệng, anh không biết xấu hổ sao?"
"Không xấu hổ, vợ của anh anh trêu"
"Tôi không phải vợ anh"
"Hồi nhỏ em hứa rồi"
"Hồi nhỏ là hồi nhỏ, tôi không xem là thật"
Đáng ghét! Từ lúc nào anh trở nên vô lại như thế chứ?
Anh im lặng một chút, nhìn phòng y tế càng lúc càng gần, lúc cô vừa đưa tay định mở cửa phòng, anh nói với cô.
"Cục bông, từ lúc anh trở về, em không còn đi theo anh nữa"
Tay cô chợt dừng lại, cả người ôm anh sững đi.
"Anh không biết là xảy ra chuyện gì, nhưng em không nhớ sao? Năm đó anh đi, em nói em thích anh, em nói em sẽ chờ anh trở về"
Cô mím môi, hình ảnh trong kí ức ùa về. Cô bé tám tuổi vì trốn ba mẹ để chạy đến sân bay vì sợ cậu bé mất. Cô bé quần áo rách rưới, cả người trầy xước, vài vết máu lính lỗ. Cô bé ấy ôm bé trai vừa lên mười, khóc thật nhiều.
"Anh đi nhớ về nhé, anh đi không được quên cục bông nhỏ đâu nhé"
Cậu bé gật đầu, ôm cô bé hứa hẹn. Sau đó xoay người đi vào sân bay, còn cô bé ôm lấy người nhà của cậu bé ấy, bật khóc nức nở.
Cô mỉm cười, lúc nhỏ thật tuyệt biết bao. Nhưng cuộc đời cô khi đó đã thay đổi rồi, sau khi mẹ cô mất, sau khi ông ta đón người khác về, sau ngày hôm ấy anh quay lưng đi, sau ngày hôm ấy anh bỏ cô giữa rừng.
Anh ôm lấy cô thật chặt, cơn đau dưới hạ thân biến mất, chỉ còn lại nỗi đau trong lòng.
"Bây giờ anh quay lại như lời hứa rồi! Sao em lại xa lánh anh như thế? Em thay lòng rồi sao, cục bông nhỏ?"
Cô bật cười. Anh lại có thể nói như vậy sao? Ai bỏ ai? Là cô bỏ anh sao?
Anh quay trở về, chỉ mới gặp cô ta lần đầu, anh có thể mắng chửi cô trước mặt bao nhiêu người, có thể chà đạp tình cảm bao nhiêu năm của cô, có thể mang tình yêu của cô ra làm trò đùa. Chỉ vì cô ta, anh hành hạ cô sống không được, chết không xong, anh quăng xác cô lên rừng, một chút cũng không nhìn lại, một chút cũng không xem lại, xem lại đứa con chứ thành hình của mình. Nếu như, nếu như buổi tiệc đó anh không quay lưng mà bỏ cô đi, thì sẽ không như vậy rồi!
Anh thấy cô cười, trong lòng càng hoảng sợ, tuy ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng không yên ổn.
Cô mở cửa phòng y tế, ôm anh để lên giường, nói vớ anh: "Một lát nữa cô y tế sẽ đến khám cho anh, anh nghỉ một lát đi"
Cô nói xong quay lưng bước ra, lúc đến cửa, tiếng nói của anh khiến cô nhói lòng: "Cục bông, đừng đi"
Cô đứng lại, gương mặt vô cảm, cô không xoay người nói với anh: "Anh đừng đi theo tôi nữa. Cục bông của anh chết rồi, chết từ rất lâu rồi"
Chết từ khi anh quay lưng lại bỏ cô đi. Thật ra từ lâu rồi cô biết anh không còn yêu cô nữa, từ khi anh xoay lưng đi, cô biết cô mất anh rồi. Chỉ là cô cố chấp, cố chấp yêu anh.
Cô đóng cửa phòng lại, vẻ mặt lạnh lùng bước đi.
Cô đi không được lâu, anh nằm trên giường mím môi, sau đó lấy di động ra gọi điện thoại cho hắn: "Anh nói đúng, tôi tin rồi!"
Hắn ngồi trong văn phòng hội học sinh cầm tấm ảnh của cô, chân vắt chéo lên, vẻ mặt lạnh lùng nhưng khóe mắt lại dịu đi.
"Tin rồi cũng vô dụng thôi"
Anh mỉm cười thê lương: "Phải"
Hắn nói: "Cô ấy sẽ không tha thứ cho chúng ta"
Anh vuốt ve sợi dây chuyền trên cổ, mắt bắt đầu đỏ lên.
"So với nhưng chuyện chúng ta đã trải qua, cũng không thể bù đắp sai lầm đó. Chúng ta đã hành hạ cô ấy quá nhiều"
Hắn im lặng không nói.
"Làm sao đây? Có lẽ vĩnh viễn cô ấy cũng không tha thứ cho chúng ta"
Hắn mỉm cười, tay vuốt ve trên cơ thể cô khắp bức hình.
"Không tha thứ cũng sẽ phải ra thứ, tôi sẽ làm cho cô ấy phải yêu tôi trở lại"
Trong mắt hắn lóe lên tia tính kế.
Anh thử dài, so với hắn, sự độc ác của anh quả nhiên thua xa.
Nhưng anh nghĩ, anh cũng sẽ không buông tha cô.
Lỗi lầm đó tuy không thể cầu xin cô tha thứ ngay bây giờ, nhưng từ từ thì được, phải không?
P/S: Ôn thi mệt quá nên mỗi ngày chương ngắn chừng này❤❤❤
≧﹏≦ Meo~
Bình luận facebook