Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 292 Treo lên không giết
Doãn Duệ Hàn ngồi trước cửa sổ sát đất,
ánh mắt vẫn đang nhìn chằm chằm chiếc
xe kia.
Doãn Trạch và Doãn Canh đều lộ vẻ sốt
ruột không yên, ánh mắt không hề rời khỏi
chiếc xe kia một giây phút nào. Miễn là xe
lái đi được khoảng cách hơn năm trăm
mét, như vậy có cơ hội chạy khỏi chỗ này,
truyên tin tức ra ngoài rồi.
Rầm...
Lúc này, đột nhiên có một tiếng nổ vang
lên, chiếc xe đang chạy với tốc độ cao kia
bị một chiếc xe vận tải lớn từ trước mặt
đâm vào bay ra ngoài, trong nháy mắt ánh
lửa xông thẳng lên trời.
Sắc mặt Doãn Duệ Hàn cực kỳ khó coi,
thân thể không kiềm chế được bắt đầu run
rẩy.
"Con biết ngay mài! Con đã biết trước là sẽ
như vậy mà!" Doãn Canh lớn tiếng gào
thét, trên mặt lộ vẻ giận dữ: "Nhà họ
Đường hoàn toàn không có ý định bỏ qua
cho chúng ta! Doãn Ngưng Phù muốn giết
Đường Ân, còn đánh cho anh em của
người ta không rõ sống chết, trang viên
Vân Đỉnh lại chết mất hơn một trăm người,
làm sao Đường Ân lại cam lòng được?
Chúng ta bị nhốt rồi, các người có biết
không? Không ai ra được cả, ai đi ra ngoài
cũng đều phải chết!"
Giờ phút này, những người trong trang viên
nhà họ Doãn đều cảm thấy lạnh đến thấu
Xương.
Doãn Ngưng Phù cần chặt hai hàm răng
trảng ngà, tận sâu trong lòng cũng dâng
lên chút sợ hãi.
Bên ngoài là đêm đen kịt, những mà không
ai biết được trong đêm đen này rốt cuộc
đang ẩn giấu thứ gì. Dường như những
người này đã bị vứt bỏ trên một hòn đảo
biệt lập, hoàn toàn không có hy vọng sống
sót.
"Doãn Ngưng Phù, nếu không phải vì cháu,
tại sao lại xảy ra chuyện như thế này?"
Doãn Canh thấy không ai để ý đến mình,
xoay người nhìn chằm chảm Doãn Ngưng
Phù: "Không phải cháu nói Đoàn Cẩm Trình
sẽ đến cứu cháu sao? Đoàn Cẩm Trình
đâu rồi? Không phải nó coi cháu thành kỹ
nữ, ngủ xong rồi mặc kệ đấy chứ?"
"Chú... Doãn Ngưng Phù nhìn người chú
này của mình, không kiêm chế được cảm
thấy ghê tởm.
"Đều tại cháu, nếu không làm sao nhà họ
Doãn chúng ta lại xảy ra chuyện như vậy
chứ?" Doãn Canh gào thét.
"Đừng có đẩy hết mọi chuyện lên người
cháu!" Doãn Ngưng Phù trả lời chế giễu:
"Mới xảy ra chút chuyện như vậy mà chú
đã hoảng sợ đến mức này rồi sao? Bản
lĩnh ngày thường trên bụng phụ nữ đâu hết
rồi?"
"Doãn Ngưng Phù, cháu muốn chết à!"
Doãn Canh giận dữ, cầm bình hoa bên
cạnh định ném vê phía Doãn Ngưng Phù.
“Dừng tay!" Doãn Duệ Hàn lạnh lùng quát
mảng.
Doãn Canh nghiến răng, trong mắt tràn đầy
vẻ tàn bạo: "Ba, đã đến nước này rồi, ba
còn muốn bảo vệ nó sao?"
"Không phải ba bảo vệ nó! Nếu chuyện này
đã xảy ra, phải nghĩ cách giải quyết, không
phải ở đây cắn xé lẫn nhau! Cắn xé như vậy
có ý nghĩa gì chứ? Chẳng có chút ý nghĩa
gì hết!" Dù sao Doãn Duệ Hàn cũng đã
từng trải qua sóng to gió lớn, ánh mắt mệt
mỏi nói: "Cho dù nhà họ Doãn chúng ta
không đi ra ngoài, không quá ba ngày, bên
ngoài nhất định sẽ có người nghi ngờ, đến
lúc đó cũng chính là cơ hội của chúng ta..."
"Ba ngày sao? Ba ngày thì chúng ta đều
chết sạch cả rồi!" Doãn Canh hét to.
Doãn Ngưng Phù lạnh lùng nhìn đàn ông
ngôi trong căn phòng này, hơi thất vọng
xoay người đi lên tâng.
"Doãn Ngưng Phù, thứ phá gia chỉ tử..."
Doãn Canh rống to.
Doän Ngưng Phù hoàn toàn không thèm
đáp lại, sau khi lên tầng, quay về phòng,
khóa trái cửa phòng lại.
Tình huống mà nhà họ Doãn gặp phải bây
giờ, đơn giản là bị người ta phong tỏa mà
thôi, một khi có thể liên lạc được với bên
ngoài, như vậy nhà họ Doãn sẽ không sợ ai
hết. Dựa theo địa vị của nhà họ Doãn ở Ma
Đô, nếu ba ngày không có tin tức gì, nhất
định sẽ có người tìm đến tận cửa.
Ba ngày!
Nếu như có thể chịu đựng được ba ngày
này, vậy thì thật sự bình an không có
chuyện gì.
Sáng sớm ngày hôm sau, nhà họ Doãn vẫn
ánh mắt vẫn đang nhìn chằm chằm chiếc
xe kia.
Doãn Trạch và Doãn Canh đều lộ vẻ sốt
ruột không yên, ánh mắt không hề rời khỏi
chiếc xe kia một giây phút nào. Miễn là xe
lái đi được khoảng cách hơn năm trăm
mét, như vậy có cơ hội chạy khỏi chỗ này,
truyên tin tức ra ngoài rồi.
Rầm...
Lúc này, đột nhiên có một tiếng nổ vang
lên, chiếc xe đang chạy với tốc độ cao kia
bị một chiếc xe vận tải lớn từ trước mặt
đâm vào bay ra ngoài, trong nháy mắt ánh
lửa xông thẳng lên trời.
Sắc mặt Doãn Duệ Hàn cực kỳ khó coi,
thân thể không kiềm chế được bắt đầu run
rẩy.
"Con biết ngay mài! Con đã biết trước là sẽ
như vậy mà!" Doãn Canh lớn tiếng gào
thét, trên mặt lộ vẻ giận dữ: "Nhà họ
Đường hoàn toàn không có ý định bỏ qua
cho chúng ta! Doãn Ngưng Phù muốn giết
Đường Ân, còn đánh cho anh em của
người ta không rõ sống chết, trang viên
Vân Đỉnh lại chết mất hơn một trăm người,
làm sao Đường Ân lại cam lòng được?
Chúng ta bị nhốt rồi, các người có biết
không? Không ai ra được cả, ai đi ra ngoài
cũng đều phải chết!"
Giờ phút này, những người trong trang viên
nhà họ Doãn đều cảm thấy lạnh đến thấu
Xương.
Doãn Ngưng Phù cần chặt hai hàm răng
trảng ngà, tận sâu trong lòng cũng dâng
lên chút sợ hãi.
Bên ngoài là đêm đen kịt, những mà không
ai biết được trong đêm đen này rốt cuộc
đang ẩn giấu thứ gì. Dường như những
người này đã bị vứt bỏ trên một hòn đảo
biệt lập, hoàn toàn không có hy vọng sống
sót.
"Doãn Ngưng Phù, nếu không phải vì cháu,
tại sao lại xảy ra chuyện như thế này?"
Doãn Canh thấy không ai để ý đến mình,
xoay người nhìn chằm chảm Doãn Ngưng
Phù: "Không phải cháu nói Đoàn Cẩm Trình
sẽ đến cứu cháu sao? Đoàn Cẩm Trình
đâu rồi? Không phải nó coi cháu thành kỹ
nữ, ngủ xong rồi mặc kệ đấy chứ?"
"Chú... Doãn Ngưng Phù nhìn người chú
này của mình, không kiêm chế được cảm
thấy ghê tởm.
"Đều tại cháu, nếu không làm sao nhà họ
Doãn chúng ta lại xảy ra chuyện như vậy
chứ?" Doãn Canh gào thét.
"Đừng có đẩy hết mọi chuyện lên người
cháu!" Doãn Ngưng Phù trả lời chế giễu:
"Mới xảy ra chút chuyện như vậy mà chú
đã hoảng sợ đến mức này rồi sao? Bản
lĩnh ngày thường trên bụng phụ nữ đâu hết
rồi?"
"Doãn Ngưng Phù, cháu muốn chết à!"
Doãn Canh giận dữ, cầm bình hoa bên
cạnh định ném vê phía Doãn Ngưng Phù.
“Dừng tay!" Doãn Duệ Hàn lạnh lùng quát
mảng.
Doãn Canh nghiến răng, trong mắt tràn đầy
vẻ tàn bạo: "Ba, đã đến nước này rồi, ba
còn muốn bảo vệ nó sao?"
"Không phải ba bảo vệ nó! Nếu chuyện này
đã xảy ra, phải nghĩ cách giải quyết, không
phải ở đây cắn xé lẫn nhau! Cắn xé như vậy
có ý nghĩa gì chứ? Chẳng có chút ý nghĩa
gì hết!" Dù sao Doãn Duệ Hàn cũng đã
từng trải qua sóng to gió lớn, ánh mắt mệt
mỏi nói: "Cho dù nhà họ Doãn chúng ta
không đi ra ngoài, không quá ba ngày, bên
ngoài nhất định sẽ có người nghi ngờ, đến
lúc đó cũng chính là cơ hội của chúng ta..."
"Ba ngày sao? Ba ngày thì chúng ta đều
chết sạch cả rồi!" Doãn Canh hét to.
Doãn Ngưng Phù lạnh lùng nhìn đàn ông
ngôi trong căn phòng này, hơi thất vọng
xoay người đi lên tâng.
"Doãn Ngưng Phù, thứ phá gia chỉ tử..."
Doãn Canh rống to.
Doän Ngưng Phù hoàn toàn không thèm
đáp lại, sau khi lên tầng, quay về phòng,
khóa trái cửa phòng lại.
Tình huống mà nhà họ Doãn gặp phải bây
giờ, đơn giản là bị người ta phong tỏa mà
thôi, một khi có thể liên lạc được với bên
ngoài, như vậy nhà họ Doãn sẽ không sợ ai
hết. Dựa theo địa vị của nhà họ Doãn ở Ma
Đô, nếu ba ngày không có tin tức gì, nhất
định sẽ có người tìm đến tận cửa.
Ba ngày!
Nếu như có thể chịu đựng được ba ngày
này, vậy thì thật sự bình an không có
chuyện gì.
Sáng sớm ngày hôm sau, nhà họ Doãn vẫn
Bình luận facebook