Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 351-354
350. Thiếu gia!
Nhân viên bảo vệ lúc đầu bị đánh đã đứng lên được, ánh mắt sợ hãi nhìn Đường Ân, liền hướng về phía phòng bảo vệ bỏ chạy. Bọn họ hoàn toàn không phải đối thủ của Đường Ân, đương nhiên không thể ngồi yên như thế này, phải nhanh chóng tìm người tới.
Bên trong phòng bảo vệ.
Vương Thần vừa ngồi xuống, vẻ mặt u ám.
Phải biết rằng trộm đồ ở trung tâm thương mại nào cũng có, nhưng trung tâm thương mại này gần đây mất đồ rất nhiều, quản lý cũng bất bình từ lâu! Hôm nay cuối cùng cũng bắt được một đứa quỳ cửa có thể làm cho Vương Thần thở ra một hơi.
Reng ... chuông điện thoại.
Vương Thần vội vàng cầm lên.
"Tôi là Hàn Thất Lục ..." Hàn Thất Lục lạnh giọng nói qua điện thoại: "Trong văn phòng an ninh của anh, có ai có hiểu lầm với Đường Ân và Kỷ Du Du không?"
"Hiểu lầm? Không hiểu lầm, anh Hàn, Chúng ta vừa mới bắt được một tên trộm tên là Kỷ Du Du, còn đang để cô ta quỳ ở cửa! Hàn tổng tuyệt đối không có hiểu lầm, đây nhất định là trộm ... Mấy ngày nay chúng ta đã làm việc chăm chỉ, cuối cùng thì hôm nay cũng bắt được nó! "
Cậu bị điên rồi? Ai nói Kỷ Du Du là một tên trộm? Kỷ Du Du là một thành viên của hội đồng quản trị ... cậu thực sự nói cô ấy là một tên trộm?" Hàn Thất Lục nổi giận gầm lên, "Nếu Kỷ Du Du mât một sợi tóc, tôi chắc chắn ngày mai cậu sẽ không sống nổi… ”
“ Cái gì… thành viên hội đồng quản trị? ”Vương Thần cảm thấy xay xẩm mặt mày, suýt nữa thì ngất đi.
Kỷ Du Du có phải là thành viên hội đồng quản trị không? làm thế nào mà có thể như vậy được?
bùm ...
Tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến, tên bảo vệ đầy máu me, "Anh Thần, có người tới cứu Kỷ Du Du, an em bị đánh tơi tả hết rồi, chúng ta mau tới đó ..."
Vương Thần tỉnh táo lại, ánh mắt kinh hãi, "Ai tới cứu cô ấy? Ai ở đang ở đấy?"
"Một người đàn ông, anh ta đã đánh bại hết bảo vệ rồi, hãy gọi người tới đánh chết chúng đi anh Thần!"
"Anh đang tìm cái chết hả!" Vương Thần giơ tay và tát người bảo vệ này. Mang người qua ư? Này thì qua này? Ngươi có biết ngươi đã gây tội gì rồi không, moá mày?'
Anh bảo vệ nhất thời ngẩn cả người, sững sờ tại chỗ, "Anh Thần, có chuyện gì vậy? Vậy là chúng ta không đến đó được hay sao?"
"Không qua được à?" Vương Thần tức giận, sau đó hoàn hồn, hét lớn: " Nhanh chạy tới đó di "
Vừa nói xong, Vương Thần lao ra khỏi phòng bảo vệ.
Lúc này, vô số người vây quanh hiện trường,
Tần Tiểu Vũ khóc chỉ vào Đường Ân ," Chính là người này! Bạn gái của anh ta ở đây trộm đồ còn muốn giết người khác ... Mọi người bao vây anh ta, đừng để anh ta chạy trốn! "
Đường Ân đá Tần Tiểu Vũ ra, trong mắt tràn đầy tức giận.
" Ngươi chạy không được! ngươi tiêu rồi! ngươi dám đánh người của chúng ta ngay chỗ này thì ngươi tiêu rồi? "Tần Tiểu Vũ trên mặt đầy máu, rống lên một tiếng," Hôm nay ngươi đừng nghĩ sẽ ra được khỏi nơi này ... ngươi đừng nghĩ sẽ ra được nơi này! " "
“Đừng để cho hắn chạy mất, Mọi người nhìn chung quanh, đừng để ba người này rời đi!"
Anh Thần ... Anh Thần đến rồi!" "
Tần Tiểu Vũ vui mừng khôn xiết, quay người lại nở ra một nụ cười nghiêm nghị nhìn Đường Ân," Mày tiêu rồi con trai ạ, anh Thần ở đây rồi thì mày sẽ không thoát được đâu con trai! Đã qua nhiều năm rồi, kẻ nào dám gây chuyện trên lãnh thổ này thì sẽ không có kết quả tốt đâu! "
Vương Thần dẫn tám chín người, chạy tới với tốc độ nhanh nhất.
" Anh Thần, là hắn đánh em, là hắn đánh em, anh đừng để cho hắn thoát! " "Tần Tiểu Vũ nằm trên mặt đất nắm lấy tay Vương Thần.
Tần Tiểu Vũ cũng đi tới," Anh Thần, chính là người này! " "
“Ngươi thực sự muốn hắn chết hả???!" Vương Thần nhấc chân đá vào mặt Tần Tiểu Vũ, "Cút ngay!" "
Tần Tiểu Vũ sửng sốt một chút, ngã xuống đất." Anh Thần, là hắn đánh bọn em, anh phải đánh nó, phải đánh nó chứ! "
“ Đúng vậy đó Anh Thần!" "Tần Tiểu Vũ vội vàng đỡ Tần Tiểu Vũ," Là do cô ta trộm đồ rồi bạn trai cô ta đến đây đánh nhau, sao anh lại đánh anh trai của em vậy?"
“Cút ra nhanh!” Vương Thần đá Tần Tiểu Vũ một cái, nắm chặt lấy cổ áo của Tần Tiểu Vũ, hung ác nói: “Ngươi có biết ngươi đã đánh ai không?”
“Ai?” Tần Tiểu Vũ sững sờ hỏi.
"Ngươi chờ đó mà xem, nếu như hôm nay tôi cũng không sống được thì ngươi cũng đừng hòng sống sót..." Vương Thần nghiến răng nghiến lợi nói, vội vàng xoay người đi về phía Đường Ân.
Đường Ân lạnh lùng nhìn cảnh này, trong mắt hiện lên sát ý.
"Thực xin lỗi cô Kỷ, chúng tôi đã không suy xét rõ ràng ... Chúng tôi không biết cô đến từ hội đồng quản trị của trung tâm mua sắm ..." Vương Thần cúi đầu nói, không tự chủ được, thân thể run rẩy, "Tôi thực sự xin lỗi! Tôi thực sự xin lỗi!"
Kỷ Du Du nắm lấy cánh tay của Đường Ân, sắc mặt đã tái nhợt như người sắp chết.
“Thành viên hội đồng quản trị?”
“Cô ấy làm sao có thể là thành viên hội đồng quản trị?”
Tần Tiểu Vũ sửng sốt một hồi, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Tần Tiểu Vũ và Vương Lập Bình cũng sững sờ đứng đó, không ngờ Kỷ Du Du lại là thành viên hội đồng quản trị. Nếu Kỷ Du Du có mặt trong ban giám đốc, liệu cô ấy có cần trộm đồ trong trung tâm mua sắm không?
Trung tâm mua sắm này có cổ phần của cô ấy. Liệu cô ấy có cần lấy trộm đồ từ cửa hàng của mình không?
"Thực xin lỗi! Thực xin lỗi!" Vương Thần không dám ngẩng đầu, trong lòng có chút kinh hãi.
Đường Ân giữ vẻ mặt lạnh lùng, đẩy Kỷ Du Du về phía sau.
Chuyện này càng lớn lên, Vương Thần trong lòng càng kinh hãi, lo sợ.
Nhiều người xung quanh bắt đầu trầm giọng bàn tán, sau cùng thì nhiều người cũng biết nguyên nhân khiến Kỷ Du Du bị trói ở đây là vì bị cho là ăn trộm đồ.
Một người trong ban giám đốc có thể ăn cắp đồ?
Vu Thần nghe lời xì xào của những người xung quanh anh, cảm thấy một cái gì đó không thoải mái. Anh vội vã kéo vệ sĩ sang một bên và nói: "Hãy chuẩn bị đi, nếu có bất kỳ sự hỗn loạn nào, chúng ta hãy chỉ rời khỏi đây!"
"Được"!
Xuy Xuy. .. ... Lúc này, hai đoàn xe lửa phía xa đang đi nhanh qua.
Hàn Thất Lục dẫn đầu một nhóm lớn cấp ca trung tâm mua sắm nhanh chóng xuống xe, nhìn thấy trước mắt một màn này, toàn thân chấn động.
Đường Ân sắc mặt lạnh như băng, Kỷ Du Du đặc biệt tơi tả, xấu hổ, thậm chí Sầm Hạ cũng đang khóc.
Đây là ý gì? Sợ rằng tình trạng hiện giờ rất thảm!
“Tránh ra!”
Hai tên giám đốc điều hành nhanh chóng đẩy đám đông xung quanh ra.
Hàn Thất Lục vội vàng bước về phía trước hai bước, nhìn Vu Thần ở phía xa, tựa hồ hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
“Thiếu gia, thực xin lỗi, tôi vừa mới tới…” Hàn Thất Lục cúi đầu, khiêm tốn nói: “Thực xin lỗi, chuyện còn lại giao cho tôi!”
Đường Ân vẫn đứng tại chỗ mà không nói một lời, mặt lạnh như băng.
Hàn Thất Lục toàn thân run lên, cảm thấy hành động của Đường Ân đã tạo cho cô một áp lực không thể giải thích được.
Khi Vương Thần ở bên nhìn thấy cảnh này, cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người như sắp ngất đi.
Thiếu gia?
351. Hàn Kỳ cũng tới.
Những người xung quanh bị câu nói của Hàn Thất Lục làm cho choáng váng.
Thiếu gia?
Ngay cả Tần Tiểu Vũ và Tần Tiểu Vũ cũng tái mặt vì sợ hãi,
Thành viên hội đồng quản trị?
Vì vậy, đây không phải là một tên trộm?
Hàn Thất Lục cúi đầu, lòng bàn tay đổ mồ hôi, Vu Thần vội vàng kéo vệ sĩ, lúc này muốn rời đi ngay lập tức.
Chưa kịp rời đi thì đã có 1 nhóm vệ sĩ khác vây quanh mấy người bọn họ.
"Không ai có thể rời đi lúc này!"
"Cút ra, Mày có biết bố mày là ai không (hài tí nhé mọi người)…? Tôi là Vu Thần!" Vu Thần tức giận, "Tại sao mấy người lại ngăn cản tôi? Người phụ nữ đó đã lấy trộm đồ ở trung tâm mua sắm, mấy người ở đây chặn tôi lại làm gì? ”Các vệ sĩ không nói, nhưng nhìn thẳng vào Vu Thần.
Vệ sĩ này là do Hàn Thất Lục đưa tới, và anh ta không sợ tiết lộ bất cứ điều gì trước công chúng. Bởi vì Hàn Thất Lục biết hiện tại nhận được cuộc gọi của Đường Ân, cô nhất định phải cho Đường Ân một lời giải thích thoả đáng, nếu không sẽ không ai nghĩ đến chuyện gì tốt đẹp.
Tần Tiểu Vũ và Vương Lập Bình cũng cảm thấy có gì đó không ổn, sự việc lần này là âm mưu không bình thường giữa hai người, hiện tại lại thành ra như thế này, khiến cho hai người đều có chút kinh hãi.
Tần Tiểu Vũ ở bên dường như biết mình đã xúc phạm đại nhân nên lùi về phía sau một chút.
Bốn năm vệ sĩ đồng thời chặn đường rút lui của Tần Tiểu Vũ và Tần Tiểu Vũ.
Những người này đều bị sốc, trái tim như chìm xuống đáy vực.
Hàn Thất Lục lúc này vẫn đang cúi đầu, mồ hôi lạnh trên trán cũng đã hoàn toàn chảy xuống được.
Đường Ân từ đầu đến cuối chưa từng nói một lời nào với cô ấy, cô sợ rằng anh ta đã tức giận rồi, điều này làm cho trái tim của Hàn Thất Lục có chút lo sợ.
Lúc này, nhóm người của Hàn Kỳ cũng đã tới.
Hàn Kỳ xuống xe, mười mấy vệ sĩ lập tức đẩy ra khỏi đám đông, nhường chỗ cho Hàn Kỳ.
Khi mọi người nhìn thấy Hàn Kỳ, nét mặt của họ có chút thay đổi, đặc biệt là Vu Thần.
Những người này đều biết thân phận của Hàn Kỳ là như thế nào, cô ấy là chủ tịch hội đồng quản trị của trung tâm mua sắm này, và là một trong những người có ảnh hưởng nhất trong thành phố, cô ấy là một người có một không hai. Dù là thần tượng được nhiều người yêu thích nhưng trước mặt Hàn Kỳ, anh ấy thực sự chẳng là gì, chẳng khác gì một con chó.
“Thiếu gia, thực xin lỗi, đã để người phải chịu khổ rồi!” Hàn Kỳ bước lên, cúi đầu nói.
Đường Ân ngẩng đầu thờ ơ hỏi: “cháu nhớ mấy ngày trước có người nói với cháu rằng dì đang giải quyết chuyện của Vu Thần?”
Hàn Kỳ nghe những lời này, sắc mặt của cô tái đi rất nhiều, nhìn Đường Ân ánh mắt, cô thật sự cảm thấy vô cùng áp lực.
Miêu Bách trước đây đã đặc biệt ra lệnh cho vấn đề này, nhưng trong khoảng thời gian này Vu Đan đến Thượng Hải, Hàn Kỳ chỉ cần hạ lệnh giải quyết, chứ không lãng phí sức lực vào vấn đề này.
Nếu sự việc này được xử lý vào thời điểm đó, thì chuyện như vậy sẽ xảy ra nữa không?
"Tôi ..." Hàn Kỳ cúi đầu tội lỗi.
Rất nhiều người xung quanh nhìn bộ dạng của Hàn Kỳ lúc này, tất cả đều khó tránh khỏi kinh ngạc.
Tần Tiểu Vũ gần như sợ hãi và sững sờ, không ngờ lại có nhiều người đến như vậy. Mà những người này nhìn thấy Đường Ân thái độ, sợ tới mức không nói được lời nào. Tần Tiểu Vũ cùng Vương Lập Bình run lên một cái, trốn ở trong góc. Vừa rồi chính mình còn đang kêu Đường Ân không thể rời đi, nhưng lúc này cô thật sự biết chính mình từ đây không thể rời đi.
Vu Thần sắc mặt không ngừng thay đổi, mặc dù trước đó Hàn Thất Lục đã nói địa vị của Đường Ân rất cao, cho dù là dì của cô ấy nhìn thấy cậu ta cũng phải nhã nhặn ba điểm. Lúc đó Vu Thần không tin, nhưng bây giờ hóa ra lại là sự thật.
Tâm trí của Vu Thần lúc này đã rõ ràng, bây giờ không thể nhắc tới bất kỳ người hâm mộ nào, cũng không thể nói về buổi hòa nhạc ở Thượng Hải, chỉ có thể nghi vấn Kỷ Du Du ăn trộm.
“Cô ấy… cô ấy ăn trộm thứ gì đó, nếu không bảo vệ sẽ không đưa cô ấy đến đây!” Triệu Lôi can đảm hơn, cô cũng biết lúc này nhất định phải lợi dụng dư luận, lợi dụng những người xung quanh tin vào bản thân, “Tôi vừa nghe nói rằng cô ấy đã ăn trộm một sợi dây chuyền trong trung tâm mua sắm!”
“Tôi không…” Kỷ Du Du nắm lấy cánh tay của Đường Ân.
“Đúng vậy, cô ấy đã lấy trộm đồ ở trung tâm mua sắm!” Vu Thần lớn tiếng nói, “Nếu không phải, làm sao người khác có thể đưa cô đến đây?
Đường Ân nhìn chằm chằm Hàn Kỳ.
"Kiểm tra! Kiểm tra cho tôi!" Hàn Kỳ tức giận gầm lên: "Nếu chuyện này không tìm ra được, ngày mai các ngươi cũng đừng tới đây nữa!"
Một đám người điều hành vội vàng chạy về phía bảo vệ vừa nghe giọng nói này. .
Nếu không điều tra được vấn đề này thì thật sự không thể giữ được công việc của mình.
Những tiếng còi inh ỏi vang lên từ xa.
Hàn Kỳ ngẩng đầu lên, liếc nhìn Hàn Thất Lục, lạnh lùng nói: "Đi xử lý 1 chút đi ... "
"Vâng!”
Hàn Thất Lục vội vàng gật đầu nói, xoay người đi hướng xe cảnh sát.
"Cảnh sát tới rồi!" Cảnh sát đang ở đây! "Vu Thần nghe thấy tiếng còi của cảnh sát, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng," Cô đã ăn trộm trong trung tâm mua sắm rồi, còn ở đây hành hung người khác, để tôi xem lần này cô thoát thế nào được? Hahaha ... Kỷ Du Du, cô là một tên trộm, cô là một tên trộm ... "
Hàn Kỳ quay lại, trong mắt lạnh lùng.
" Có chuyện gì vậy? "Hai người cảnh sát bước tới, vẻ mặt không tốt lắm, mặc dù Hàn Thất Lục đã ngăn cản gần hết, nhưng giữa thanh thiên bạch nhật, nếu không tới điều tra thì không thể nào.
" Người đó ... người phụ nữ đó lấy trộm thứ gì đó từ trung tâm mua sắm, tôi đã đưa cô ấy bắt lại! Tôi là Vu Thần! Tôi là Vu Thần! Vu Thần hét lên,
Hai cảnh sát nhìn Kỷ Du Du, vẻ mặt Đường Ân vẫn lạnh lùng, nhìn chằm chằm Vu Thần ở cách đó không xa.
"Là ai ăn trộm?" Một trong những nhân viên cảnh sát bước tới.
"Là cô ấy ... đó là người phụ nữ, cô ấy tên là Kỷ Du Du! Họ không chỉ lấy trộm đồ trong trung tâm mua sắm mà còn làm bị thương người khác. Các anh không được để cô ấy đi! "Triệu Lôi rú lên và khóc.
Viên cảnh sát đưa mắt nhìn vào thi thể Kỷ Du Du.
" Tôi không có! " "Kỷ Du Du nói lại…
" Cô còn cãi nữa hả? Có rất nhiều người nhìn thấy. Tại sao cô lại nói là không có? " Nếu không, liệu an ninh có bắt cô vào đây không? "Vu Thần hét sang một bên.
" Tôi thực sự không ăn trộm! " Kỷ Du Du rơm rớm nước mắt.
" Là cô ấy ... là fan của tôi nói, cô ấy ăn trộm! " Vu Thần nói lớn.
Vào lúc này, một giám đốc điều hành từ một trung tâm mua sắm vội vã bước đến chỗ Hàn Kỳ, thấp giọng thú nhận vài câu.
Vẻ mặt của cả Vương Lệ Bình và Tần Tiểu Vũ đều thay đổi, họ biết tất cả mọi thứ về vấn đề này, họ biết liệu Kỷ Du Du đã lấy trộm thứ gì và cô ấy có nói dối hay không.
Vấn đề này thực sự rất nghiêm trọng. Nếu họ thực sự lấy video ra thì 2 người bọn họ sẽ không thể chối tội được nữa.
Cả hai nhìn nhau, và cả hai đều cảm nhận được sự tuyệt vọng trong mắt nhau, cảm nhận được nỗi buồn của đối phương.
Đây vốn là tự cho mình muốn giúp thần tượng của mình mà tra tấn Kỷ Du Du, nhưng không ngờ thân phận của Kỷ Du Du lại danh giá như vậy, lại có nhiều người xông vào như vậy.
Chương 352 Video Bằng chứng
“Hết lời để bào chữa rồi phải không?” Vu Thần nhìn bộ dạng của Hàn Kỳ, đột nhiên bật cười, chỉ tay Hàn Kỳ, “Hàn tổng, Kỷ Du Du đã lấy trộm đồ rồi! Người phụ nữ này dám ăn trộm trong trung tâm mua sắm chỉ vì một thứ giá trị nhỏ. Loại người này có đáng là thành viên ban giám đốc của bạn không? Ở buổi biểu diễn của tôi chắc chắn là cô ta đã nhận tiền từ người khác rồi xúc phạm tôi? Nếu không, cô ấy làm sao có thể từ chối tôi? "
Vẻ mặt Hàn Kỳ vô cùng ảm đạm," Thứ đó không phải là do Kỷ Du Du ăn trộm ... "
" Không phải cô ấy sao? Không phải cô ấy thì là ai? Hàn Tổng à, cô đang muốn bảo vệ cô ấy sao? Nhất định là do cô ấy ăn trộm rồi! "Vu Thần chỉ vào Kỷ Du Du nói một cách hung dữ:" Chỉ có một kẻ độc ác như cô ấy mới có thể làm ra chuyện như vậy! "
Vô số ánh mắt xung quanh đều đổ dồn vào người Kỷ Du Du, bởi vì những gì Vu Thần nói hết sức có lý, cộng thêm lời buộc tội của nhân viên bảo vệ và Tần Tiểu Vũ, xem ra Kỷ Du Du mới thực sự là người lấy trộm đồ.
"Mở video giám sát ra cho mọi người xem ..."
"Ừ, mở video giám sát ra cho mọi người xem kỹ được không?"
"Đúng vậy, Hàn tổng, nếu có can đảm, anh cứ tung video giám sát đi. Nếu không phải để Kỷ Du Du lấy trộm, tôi sẽ đích thân xin lỗi cô ấy!” Vu Thần lớn tiếng.
Hàn Kỳ liếc nhìn Vu Thần đầy ẩn ý, "Mở video ra! Cho mọi người xem!"
Một giám đốc điều hành gật đầu và bước lên phía trước để kết nối với màn hình lớn của trung tâm mua sắm.
Đoạn video mở ra và được truyền đến màn hình lớn của trung tâm mua sắm, nơi mọi người trong toàn bộ trung tâm mua sắm dường như có thể nhìn thấy nó.
Trên màn hình trước mặt mọi người lóe lên hình ảnh Kỷ Du Du cùng Sầm Hạ, Vương Lập Bình cầm lấy thứ đó nhét vào tay Kỷ Du Du, sau đó bảo vệ xuất hiện giật lấy thứ đó.
Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn về phía nhân viên bảo vệ của trung tâm thương mại.
"Làm thế nào điều này có thể xảy ra được? Impossible (không thể tin đươc)!" Vu Thần đã run rẩy, sắc mặt cực kỳ khó coi, nhìn như người chết, "người hâm mộ của tôi nói với tôi rằng Kỷ Du Du là người đã ăn trộm ... chính là Kỷ Du Du ăn trộm thứ đó!"
Hình ảnh video đã chuyển đổi góc nhìn và biến thành một cửa hàng trang sức trong một trung tâm mua sắm.
Một nhân viên bảo vệ đứng ở cửa hàng trang sức cửa ra vào, người này trông giống như là Tần Tiểu Vũ.
Tần Tiểu Vũ có vẻ đề phòng, sau đó làm động tác hướng về phía xa, nhìn thấy Tần Tiểu Vũ cúi đầu đi vào cửa hàng trang sức.
Các trợ lý cửa hàng đang bán đồ, Tần Tiểu Vũ đã dùng một chiêu rất đặc biệt lấy sợi dây chuyền trên tay cô ta và bỏ vào túi.
Tất cả mọi người đều đứng hình. Lúc này, vô số ánh mắt đều nhìn về phía Tần Tiểu Vũ.
Tần Tiểu Vũ mới thực sự là người trộm đồ chứ?
“Không phải tôi… không phải tôi!” Tần Tiểu Vũ lập tức đau lòng bật khóc, “tôi bị vu oan, người trên màn ảnh này hoàn toàn không phải tôi!”
Lúc này, tất cả mọi người đã hiểu chuyện gì đang xảy ra! Cho dù bây giờ Tần Tiểu Vũ không thừa nhận, nhưng sự thật là ở đây có cả video nên cô phải thừa nhận rồi. Và điều trớ trêu nhất là khu mua sắm bị mất thứ gì đó, hóa ra là của anh bảo vệ và cô em gái đã lấy trộm, rồi đổ tội cho Kỷ Du Du! Và Vu Thần , anh ta đã đưa một nhóm người đến để tìm lời giải thích, và khăng khăng rằng Kỷ Du Du đã lấy trộm thứ đó, nhưng sự thật lại thành ra như thế này!
Đọc nhanh tại VietWriter
Vương Thần mặt đỏ bừng, trợn to hai mắt. Trong video có hình ảnh của anh ta và hơn nữa dù Kỷ Du Du bào chữa thế nào cũng không được, những người này đã trói Kỷ Du Du mang tới đây.
Đây là sai lầm lớn nhất, đây là sự sỉ nhục lớn nhất.
"Tần Tiểu Vũ ..."
Vương Thần nghiến răng nghiến lợi quay đầu nhìn chằm chằm Tần Tiểu Manh, "Tôi thật không ngờ anh lại làm ra chuyện này? Tôi làm sao có thể có người cấp dưới như ngươi chứ?"
"Anh Thần, anh nghe em nói." Tần Tiểu Manh suy sụp.
Vương Thần sao có thể nghe lời anh ta chứ, xông lên mấy bước liền đá vào ngực Tần Tiểu Manh.
"Anh Thần ..." Tần Tiểu Manh sửng sốt, anh ta biết tính cách của Vương Thần, sợ rằng hôm nay sẽ không tốt hơn!
“Đánh anh ta cho tôi” Vương Thần tức giận chỉ tay về phía những người bảo vệ xung quanh.
Mọi người tiến lên, đá Tần Tiểu Manh một cái.
Tần Tiểu Manh đau đến không chịu nổi, co quắp trên mặt đất, "Anh Thần, đừng! Em sai rồi, em biết mình sai rồi, sẽ không bao giờ dám nữa!"
"Còn cô ..." Vương Thần xoay người. ngẩng đầu, hung tợn nhìn chằm chằm Tần Tiểu Vũ, "Hai anh em nhà cô thật tốt, biết ngươi hợp tác trộm đồ sao? Ta mù hay sao, lại nghe theo lời các ngươi chứ?"
"Anh Thần ... Anh Thần! ” Tần Tiểu Vũ sợ hãi run lên.
Vương Thần nghiến răng nghiến lợi, "Nói ... tại sao lại làm chuyện này?"
"Tại sao ..." Tần Tiểu Vũ sững sờ, nhìn thấy hai mắt hung ác của Vương Thần, đột nhiên khôi phục, nức nở nói: "Bởi vì ... bởi vì Kỷ Du Du xúc phạm Vu Thần, tôi muốn cho Kỷ Du Du xin lỗi ... Anh Thần, chuyện này là lần đầu tiên đối với tôi, tôi cầu xin anh, buông tôi ra ... "
" Cho nên, cô là muốn bảo vệ Thần tượng của mình sao? Dùng thủ đoạn vu oan giá hoạ cho người khác để bảo vệ thần tượng của mình?" Vương Thần nghiến răng nghiến lợi không nghĩ sự cố ngày hôm nay là vì một lý do nực cười như vậy.
Lúc này, vô số ánh mắt lại rơi vào Vu Thần.
Vu Thần nước da đột nhiên đỏ lên, vừa rồi hắn khẳng định là Kỷ Du Du trộm, không ngờ lúc này lại thành như vậy? Vu Thần muốn nguyền rủa trong lòng, làm thế nào mà những người hâm mộ không có não này lại làm chuyện như vậy?
"Mặc dù những người này là fan của tôi, tôi cũng không biết bọn họ..." Vu Thần biết lúc này phải bỏ mấy người này đi để quan tâm tới mình trước sau đó nói: "Tôi xin lỗi. Tôi đã nghe tin đồn của người khác và nhầm tưởng rằng Kỷ Du Du đã lấy trộm đồ trong trung tâm mua sắm ... Tôi xin lỗi mọi người! Mặc dù tôi đã làm sai nhưng tôi vẫn muốn hỏi cô ấy trực tiếp, chuyện ở sân vận động có phải do Kỷ Du Du làm hay không? Những fan hâm mộ của tôi đã chết có liên quan tới cô ta hay không? "
"Đúng vậy, chúng tôi không quen biết hai người hâm mộ này, chúng tôi chỉ muốn hỏi Kỷ Du Du chút chuyện sân vận động liên quan đến cô ấy ... ”Triệu Lôi cũng vội vàng nói.
Lúc này, việc đánh lạc hướng là điều quan trọng nhất. Vì có bằng chứng của Hàn Kỳ trong tay, không thể đổ tội cho Kỷ Du Du được nữa, nên cách tốt nhất chỉ có thể là đánh lạc hướng sự chú ý của những người này trở lại chuyện sân vận động.
Tần Tiểu Vũ và Vương Lập Bình nghe hai người nói gì, chân tay lạnh toát, vừa nói có thể xin chữ ký, vừa có thể chụp ảnh chung, tại sao lại trở nên không quen thuộc?
Chúng tôi làm tất cả những điều này là vì anh mà!
“Anh muốn hỏi về sân vận động sao?” Hàn Kỳ lạnh lùng nói, “Chuyện xảy ra như thế nào thì tôi cũng có một đoạn video ở đây!”
“Hả… đoạn phim đó là gì?” Vu Thần cảm thấy có chút không tốt.
Hàn Kỳ cười một cách kỳ quái, sau đó gật đầu với giám đốc điều hành bên cạnh.
Giám đốc điều hành nhìn màn hình lớn của trung tâm mua sắm, bấm điều khiển từ xa trong tay, sau đó thấy trên màn hình lóe lên một tia chớp, hiển thị cảnh trong sân vận động.
Một vài quả lựu đạn xuất hiện trong video, và sau đó Vu Thần kéo Kỷ Du Du ra để chặn trước mặt anh ta.
Chương 353. Thân bại danh liệt.
hình ảnh này xuất hiện, sắc mặt của tất cả những người có mặt ở đây liền thay đổi, đặc biệt là Vu Thần.
Sau một thời gian, hình ảnh thay đổi, nhiều người nhìn thấy có người lao ra khỏi khỏi chỗ biểu diễn. Vu Thần đã lẫn trong đám đông, được bảo vệ bởi hai vệ sĩ, nhưng đã dung người hâm mộ của mình che chắn trước mặt anh ta.
Họng súng quá gần và nhanh, trong 1 thoáng đã giết chết 2 người hâm mộ mà Vu Thần dung để che chắn trước mặt mình, Vu Thần cũng lợi dụng lúc này, được hai vệ sĩ bảo vệ, lao ra lối ra sân vận động.
“Không phải tôi… cô làm giả đoạn video?” Sắc mặt Vu Thần biến đổi và trở nên vô cùng sợ hãi, nếu đoạn video được lưu hành, công sức của anh bao nhiêu năm nay căn bản sẽ vô ích. “Không phải tôi! Không phải tôi. ! "
" Tắt đi! Mau tắt đi nhanh lên! "Triệu Lôi rống lên.
Khi mọi người nhìn Vu Thần lần nữa, nét mặt của họ trở nên phức tạp.
Những thay đổi xảy ra vài ngày trước ảnh hưởng đến tâm lý của nhiều người.
Không ai biết chuyện gì đã xảy ra vào đêm đó, và cũng không ai biết chuyện gì đã xảy ra vào thời điểm đó.
Vu Thần là một trong số ít những người sống sót sau sự cố đó. Anh ấy đã để tang người hâm mộ của mình những ngày này và cảm thấy tiếc nuối vì những gì đã xảy ra đêm đó. Nhưng trong video này, điều đáng tiếc này nằm ở đâu? Đây là mạng sống của người hâm mộ của anh ấy, những người đã được đưa đến che chắn họng súng để chạy thoát!
Là người của công chúng, lại còn làm chuyện như vậy thì sẽ gây ra đả kích gì cho cảm xúc của mọi người?
"Đó là Châu Kỳ? Tôi nghe nói đó là chủ tịch của Câu lạc bộ hỗ trợ người hâm mộ Vu Thần ..."
"Đúng vậy, tại sao lại bị Vu Thần kéo lại che chắn súng bắn ..."
"Đúng vậy......"
"Không phải tôi! Không phải tôi!" Vu Thần lo lắng hét lên từ trên xe lăn, rống lên những người xung quanh: "Đừng tin chuyện này, hoàn toàn không phải tôi ..."
Mọi người đều biết rằng lời giải thích là hết sức phi lý.
Làm sao đây không phải là Vu Thần chứ? Video đều có ở đây, có thể nói là bằng chứng chắc như đinh đóng cột rồi!
"Không! Vu Thần không phải như vậy ..." Tần Tiểu Vũ lắc đầu với vẻ tuyệt vọng trên mặt, "Vu Thần là người tốt ..."
"Đây chắc chắn không phải là Vu Thần ... ..." Vương Lập Bình nói, cũng lắc đầu.
"Không phải tôi ... Thực sự không phải tôi ..." Vu Thần đau lòng ôm lấy khuôn mặt, nhìn xung quanh, "Cô phải tin tôi, người trong đoạn phim này hoàn toàn không phải tôi ... ”
"Sáng nay tôi mới nhận được video này, dự định buổi chiều sẽ giao cho cảnh sát ..." Hàn Kỳ bước ra ngoài nhìn nhìn Vu Thần, "Tôi tưởng người trong video không phải là Vu Thần. Ai biết có người đến báo với tôi, nói rằng lý do đêm đó có người đến tìm Kỷ Du Du là do Vu Thần sai khiến ... Trong nói cách khác, Vu Thần đã kích động người hâm mộ của mình và yêu cầu cô Kỷ Du Du giải thích, và sau đó bị giết ngay tại chỗ bởi một nhóm người không quen biết! "
" Không! Tôi không có! " Tôi hoàn toàn không làm vậy, đó là do người hâm mộ tự nguyện! "
" Thật tiếc khi ai đó đã tìm thấy điện thoại di động của Châu Kỳ trong sân vận động, trên đó có ghi liên lạc của Vu Thần ... "Hàn Kỳ nhìn chằm chằm vào Vu Thần lạnh lùng, nói: "Chúng tôi tìm thấy trong hồ sơ trò chuyện rằng Vu Thần và Châu Kỳ có một mối quan hệ không chính đáng ... và lịch sử trò chuyện trong ngày hôm đó cũng cho thấy rằng những người đã đi tìm Kỷ Du Du là đề xuất của Vu Thần ..."
"Không phải tôi ..." Vu Thần vẫn lắc đầu.
Lúc này, lịch sử trò chuyện trên điện thoại của Chu Kỳ đã được trên màn hình lớn.
Đoạn ghi âm cuộc trò chuyện ở trên cho thấy đó là cuộc trò chuyện không rõ ràng giữa Châu Kỳ và Vu Thần, và thậm chí có một đoạn video hoạt hình ghi lại cảnh Vu Thần xoa xoa phần dưới của mình trên đó.
Lúc này, mọi người đều nhìn Vu Thần.
Vu Thần dựa vào chiếc xe lăn, và rơi vào tuyệt vọng ngay lập tức, biết rằng mình đã thực sự kết thúc!
Là ca sĩ được yêu thích nhất trong nước, anh ta đã hoàn toàn sụp đổ, khi nhìn thấy những nội dung này, anh ấy sẽ trở nên thân bại danh liệt.
“Không thể… Chuyện này không phải do Vu Thần làm ra, hẳn là không phải do Vu Thần làm ra!” Tần Tiểu Vũ lắc đầu.
Hàn Kỳ từ một bên quan sát với vẻ mặt giễu cợt.
"Anh Vu Thần, mời anh đi cùng chúng tôi ..." Hai cảnh sát bước lên phía trước và cho Vu Thần xem giấy tờ tùy thân của họ.
Vu Thần nghiến răng và ong ong trong đầu.
Lúc này, không ai có thể hiểu được tâm trạng của hắn, cả người như bao trùm trong tuyệt vọng.
"Vu Thần thật là khốn nạn? Anh ta là đồ đạo đức giả ..."
"Anh ta là một kẻ vũ phu, sao có thể để người hâm mộ đỡ đạn?"
"Loại người này có thể coi là ngôi sao? Loại người này chỉ đơn giản là cặn bã , uổng công Bạch Hạt tôi coi anh ấy như thần tượng… ”
Giọng trách mắng cuối cùng cũng vang lên, khi nhiều người nhìn Vu Thần, trong mắt họ đều toát ra ảnh lửa giận dữ.
Loại người thế này thì được gọi là ngôi sao không? Loại người này chẳng khác gì dã thú! Thậm chí không phải là một người, nhưng lại là 1 minh tinh?
“Không phải như vậy đâu, Vu Thần rất tốt…”
“Đúng vậy, Vu Thần tốt bụng nhất, chính là Kỷ Du Du, một người phụ nữ xấu xa, ở đây nói bậy bạ lẫn lộn đúng sai… ..” Vương Lệ Bình đứng lên một lần nữa.
"Xin lỗi hai người, hai người bị nghi ăn trộm, hành hung người khác, còn gây rối trật tự công cộng, hãy cùng chúng tôi quay lại điều tra đàng hoàng ..." Hai cảnh sát bước lên phía trước.
Sắc mặt Tần Tiểu Vũ đột nhiên thay đổi, cô ta che mặt khóc lóc thảm thiết, “Chúng tôi chỉ muốn giúp Vu Thần làm chút chuyện thôi mà ...”
“Đưa tất cả về đồn, điều tra cụ thể!”
Mọi người lại nhìn hai cô gái này, không khỏi có chút chán ghét.
Có nhiều cách để giúp đỡ thần tương, nhưng dùng cách này để giúp đỡ thì đơn giản là chết não.
Mọi chuyện đã kết thúc, sự việc đã sáng tỏ. Mọi người cũng biết những gì đã xảy ra trong đó.
Đây là một fan bại não, họ muốn giúp thần tượng làm điều gì đó, nhưng họ lại chọn cách vu khống và bôi nhọ người khác. Trong trường hợp này, nạn nhân duy nhất là Kỷ Du Du, nhưng chủ mưu lại là 1 nhóm người.
Tần Tiểu Vũ đợi mấy cô gái, khóc lóc kể lể, bọn họ thật không ngờ mọi chuyện lại trở nên như thế này.
Bây giờ bọn họ đang phải đối mặt với chốn lao tù và đuổi học, tôi sợ rằng cuộc sống của bọn họ sẽ bị hủy hoại trong tương lai.
Một số nhân viên cảnh sát đã còng tay các cô gái, và sau đó đẩy họ lên xe cảnh sát từng người một.
Tần Tiểu Vũ có chút kinh hãi, nhưng lúc này cũng không thể làm gì được.
Vương Lập Bình hai mắt đờ đẫn, nhưng khi nhìn thấy Kỷ Du Du, cơn tức giận của cô ta đột nhiên xuất hiện, "Cô ta xúc phạm thần tượng của tôi, sao lại không bắt cô ta? Các anh bị mù à? Các anh đang làm gì vậy?"
“Đúng rồi, bắt cô ta đi…” Tần Tiểu Vũ Vũ cũng là có sức lực, nếu cô ta thật sự bị bắt chung vào, cô ấy sẽ để cho Kỷ Du Du chịu đựng đủ. ”Người này dám mắng Vu Thần, cô ta không phải là đồ tốt, cô ta là độc nữ ... "
Đúng lúc này, một chiếc xe nhỏ đột nhiên lao ra từ xa, chiếc xe chạy nhanh đến kinh ngạc, mọi người chưa kịp phản ứng thì đã lao lên cùng với một tiếng nổ vang trời.
"A ..."
Tần Tiểu Vũ sợ hãi hét lên một tiếng, Vương Lập Bình ở trước mặt nàng cảm thấy thân thể bay lên cao mới hoàn hồn.
Lúc này, ý thức của Vương Lập Bình có vẻ hơi mờ mịt, nhưng cô biết đời mình coi như xong!
Chương 354 Cô gái đó là ai?
Két......tiếng phanh gấp
Máu bắn tung tóe.
Khi Vương Lập Bình đang hấp hối, cô ấy cuối cùng nhận ra mình sẽ mất mạng vì tai nạn này.
Tần Tiểu Vũ sợ hãi ngã xuống đất, toàn thân run rẩy, sắc mặt tái nhợt, không nói được lời nào.
Một tài xế khoảng bốn mươi tuổi hốt hoảng chạy ra ngoài, bỗng nhiên khóc lóc nói: "Làm sao có chuyện này được? Làm sao có thể như thế này ... Phanh của tôi bị hỏng! Tôi không cố ý. Tôi không cố ý.! ”
Vài cảnh sát lập tức tiến lên đè tài xế xuống.
Mọi người sợ hãi rút lui, vẻ mặt không ngừng thay đổi, không ai nghĩ rằng những người còn sống vừa rồi lại chết ngay lập tức như vậy.
Xa xa, Viên Chi Am xuống xe, tháo kính râm, lạnh lùng nhìn cảnh này. Cô vốn định đến Đông Lương Pavilion dự tiệc, nhưng không ngờ trên đường lại nhận được điện thoại của Đường Ân, vì vậy cô vội vàng cùng mọi người chạy tới.
Mặc dù Viên Chi Am không tiến tới nhưng cô ta biết chuyện gì đã xảy ra ở đây, người lái xe là người do Viên Chi Am sắp xếp.
Đối với Tần Nam, những người này có thể bị bỏ tù và nhận hình phạt mà họ đáng phải chịu, nhưng với Viên Chi Am thì không. Những người này dám xúc phạm Đường Ân và Kỷ Du Du, vậy thì bọn họ phải chết!
Viên Chi Am chưa bao giờ cảm thấy mình là người tốt, cô cũng không đặt mình vào vị trí của một người tốt, cô chỉ muốn làm theo ý mình.
Cái chết của Vương Lập Bình khiến nhiều người há hốc mồm. Đặc biệt là Vu Thần, anh biết nó chắc chắn không đơn giản như một vụ tai nạn xe hơi. Có thể đạt được vị trí này đồng nghĩa với việc Vu Thần đã trả nhiều hơn những người khác, và hiểu biết nhiều hơn những người khác.
Làm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy?
Đây không phải là một vụ tai nạn xe hơi, đây là một vụ giết người!
Khi nghĩ đến đây, Vu Thần cảm thấy thân thể mềm nhũn, khi nhìn Hàn Kỳ, trong mắt hiện lên một tia kinh hãi.
"Hàn tổng..."
Hàn Kỳ thậm chí còn không nhìn Vu Thần, làm sao người ở vị trí của cô lại có thể nhìn một người như Vu Thần? Ngay cả khi Vu Thần đã là ca sĩ hot nhất Trung Quốc, nó không đủ để so sánh với cô ấy về địa vị.
vèo vèo vèo ... Đúng lúc này, phía xa xa có một chiếc xe khác đang tăng tốc.
Tần Tiểu Vũ đang đứng ở ven đường đầu óc trống rỗng, bởi vì chiếc xe này đến là vì cô.
Rầm ...
Thi thể của Tần Tiểu Vũ cũng bị xe cuốn vào gầm.
Đọc nhanh tại VietWriter
Xa xa, Viên Chi Am câu lên khóe miệng, sát ý trong mắt đã nhìn về phía Vu Thần trong đám người.
Tần Tiểu Vũ không nhìn chằm chằm, thân thể nằm dưới đất, tài xế trong xe leo ra ngoài, ngơ ngác nhìn xung quanh.
"Hàn Tổng, Hàn Tổng ... Em sai rồi! Chết tiệt, em sai rồi ... Em xin lỗi chị, xin lỗi Kỷ Du Du!" Nếu lúc này Vu Thần vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì hắn không thể có được thân phận như hiện tại, khi Tần Tiểu Vũ chết trên đường phố, hắn mới biết đằng sau tất cả là một thế lực mà hắn không thể chống lại.
Hàn Kỳ vẫn không trả lời, nhưng trong lòng có chút kinh hãi.
Đây có phải là một tai nạn?
Ai có con mắt tinh tường cũng nhìn ra được, huống chi là cảnh sát?
"Bảo vệ xung quanh ..."
Cuối cùng có người của đồn cảnh sát cũng đứng lên, lái tất cả những người đang xem náo nhiệt vào bên trong, lúc nào cũng chú ý đến hoàn cảnh xung quanh.
Nơi này có gì đó không ổn!
Bịch...
Vu Thần đã quỳ xuống, "Hàn tổng, mong chị tha cho tôi ..."
"Không liên quan gì đến tôi!" Hàn Kỳ giễu cợt nói.
Vu Thần thân thể run rẩy nhìn Đường Ân, Kỷ Du Du nước mắt lưng tròng , "Kỷ Du Du, xin cô buông tha cho tôi, buông tha cho tôi, tôi xin lỗi cô..." Đường Ân nắm cổ tay Kỷ Du Du, lui về phía sau hai bước.
Ai sẽ thừa nhận chuyện này chứ? Cho dù Đường Ân biết chuyện này có thể do Viên Chi Am làm, Đường Ân cũng sẽ không bao giờ nói ra.
"Tôi đã sai ... Tôi thực sự sai ..." Vu Thần hiểu rằng mọi thứ vào lúc này dường như đã thực sự thay đổi.
Bang ...
"A ..."
Xung quanh có tiếng hét thất thanh giật mình, vô số người sợ hãi bỏ chạy ngay lập tức.
Không ai nghĩ rằng ở nơi này sẽ có một vật thể rơi ở độ cao lớn, đường đi lại ở độ cao chính xác như vậy, nó đã đánh trúng đầu Vu Thần chính xác như vậy.
Khóe miệng Vu Thần tràn ra tia máu, hai mắt đen kịt, hoàn toàn mềm nhũn ngã xuống đất.
“Cảnh báo!”
Một cảnh sát hét lên ngay lập tức, cảnh giác nhìn xung quanh một cái.
Đám đông đang xem sợ hãi và chạy tán loạn, và nhanh chóng bỏ chạy về phía xung quanh.
Lúc này, Viên Chi Am khóe miệng co giật.
Những ai dám động đến Kỷ Du Du và Đường Ân, đếu chết!
Đồng thời, ở Đông Lương Pavilion.
Vu Đan nhìn Vu Sơn Bình trước mặt, trên mặt lộ ra tức giận, "Ngươi nói cái gì? Ngươi nói nàng không có thời gian? Ngươi không phải vừa nói nàng sắp tới rồi sao?"
"Bà ... ..." Vu Sơn Binh bực bội nói, "Cháu không biết. Vừa rồi cô ấy gọi cho cháu và nói rằng cô ấy sẽ đi đến trung tâm mua sắm! Cháu không biết bây giờ đang xảy ra chuyện gì!
Chuyện này là ở trong tay Viên Chi Am, cháu hoàn toàn không thể khống chế được cô ta ... " " Đây là chuyện làm ngu ngốc của ngươi đấy! "Vu Đan hừ lạnh.
Vu Sơn Bình không dám phản bác, ngay cả khi nói.
“Chuẩn bị người nhanh lên rồi lập tức đi tìm cô ta…” Vẻ mặt Vu Đan nghiêm nghị “Nếu có thể trực tiếp giết cô ấy, đó là lựa chọn tốt nhất. Nếu không thể giết cô ấy, vậy hãy để ta và cô ấy nói chuyện. .. "
" Vậy chỗ này thì thế nào đây bà? "Vu Sơn Bình hỏi.
"Ở đây? Ngươi còn có tâm tư để nghĩ về chỗ này?" Vu Đan tức giận.
Vu Sơn Bình cúi đầu và bước nhanh ra ngoài.
Một lúc sau, Vu Đan cùng một nhóm người bước ra khỏi Đông Lương Pavilion và lên xe của Vu Sơn Bình.
Viên Chi Am không đến, điều này làm gián đoạn kế hoạch của Vu Đan và buộc cô phải phản ứng nhanh chóng. Nếu thời cơ thuận lợi, Vu Đan vẫn phải giết Viên Chi Am và sau đó đổ tội cho Hàn Kỳ.
Đoàn xe lên đường hướng về trung tâm mua sắm.
Đông Lương Pavilion cách trung tâm mua sắm Thượng Hải không quá xa nên chỉ trong vòng mười phút, cả đội đã nhìn thấy bóng dáng cao cao của trung tâm mua sắm từ xa.
Vu Sơn Bình nói mọi người đậu xe ở khoảng cách xa, sau đó xuống xe chỉ tay về phía xa, "bà à, đó là Viên Chi Am, chúng ta phải làm sao?"
Lúc này, Viên Chi Am đã dựa xe vào bên đường, một tay ôm Kỷ Du Du, bước vào trong xe.
Vu Đan nhìn sang, sắc mặt hơi đổi.
“Bà à, bây giờ có muốn giết luôn không?” Vu Son Bình thấp giọng hỏi.
“Cô gái đó tên gì?” Vu Đan kích động hỏi.
"Ai ạ? Đó là Viên Chi Am ..." Vu Sơn Bình sửng sốt.
"Tôi đang hỏi cô là người bên cạnh Viên Chi Am ..." Vu Đan nghiến răng, cảm thấy có chút hoảng hốt hỏi, "Cô ấy tên là gì?"
"Cô ấy tên là Kỷ Du Du ..."
"Kỷ Du Du .. .... Kỷ Du Du! ”Trong mắt Vu Đan chợt hiện lên một tia sáng.
Nhóm đọc nhanh:https://zalo.me/g/ofhved851
Nhân viên bảo vệ lúc đầu bị đánh đã đứng lên được, ánh mắt sợ hãi nhìn Đường Ân, liền hướng về phía phòng bảo vệ bỏ chạy. Bọn họ hoàn toàn không phải đối thủ của Đường Ân, đương nhiên không thể ngồi yên như thế này, phải nhanh chóng tìm người tới.
Bên trong phòng bảo vệ.
Vương Thần vừa ngồi xuống, vẻ mặt u ám.
Phải biết rằng trộm đồ ở trung tâm thương mại nào cũng có, nhưng trung tâm thương mại này gần đây mất đồ rất nhiều, quản lý cũng bất bình từ lâu! Hôm nay cuối cùng cũng bắt được một đứa quỳ cửa có thể làm cho Vương Thần thở ra một hơi.
Reng ... chuông điện thoại.
Vương Thần vội vàng cầm lên.
"Tôi là Hàn Thất Lục ..." Hàn Thất Lục lạnh giọng nói qua điện thoại: "Trong văn phòng an ninh của anh, có ai có hiểu lầm với Đường Ân và Kỷ Du Du không?"
"Hiểu lầm? Không hiểu lầm, anh Hàn, Chúng ta vừa mới bắt được một tên trộm tên là Kỷ Du Du, còn đang để cô ta quỳ ở cửa! Hàn tổng tuyệt đối không có hiểu lầm, đây nhất định là trộm ... Mấy ngày nay chúng ta đã làm việc chăm chỉ, cuối cùng thì hôm nay cũng bắt được nó! "
Cậu bị điên rồi? Ai nói Kỷ Du Du là một tên trộm? Kỷ Du Du là một thành viên của hội đồng quản trị ... cậu thực sự nói cô ấy là một tên trộm?" Hàn Thất Lục nổi giận gầm lên, "Nếu Kỷ Du Du mât một sợi tóc, tôi chắc chắn ngày mai cậu sẽ không sống nổi… ”
“ Cái gì… thành viên hội đồng quản trị? ”Vương Thần cảm thấy xay xẩm mặt mày, suýt nữa thì ngất đi.
Kỷ Du Du có phải là thành viên hội đồng quản trị không? làm thế nào mà có thể như vậy được?
bùm ...
Tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến, tên bảo vệ đầy máu me, "Anh Thần, có người tới cứu Kỷ Du Du, an em bị đánh tơi tả hết rồi, chúng ta mau tới đó ..."
Vương Thần tỉnh táo lại, ánh mắt kinh hãi, "Ai tới cứu cô ấy? Ai ở đang ở đấy?"
"Một người đàn ông, anh ta đã đánh bại hết bảo vệ rồi, hãy gọi người tới đánh chết chúng đi anh Thần!"
"Anh đang tìm cái chết hả!" Vương Thần giơ tay và tát người bảo vệ này. Mang người qua ư? Này thì qua này? Ngươi có biết ngươi đã gây tội gì rồi không, moá mày?'
Anh bảo vệ nhất thời ngẩn cả người, sững sờ tại chỗ, "Anh Thần, có chuyện gì vậy? Vậy là chúng ta không đến đó được hay sao?"
"Không qua được à?" Vương Thần tức giận, sau đó hoàn hồn, hét lớn: " Nhanh chạy tới đó di "
Vừa nói xong, Vương Thần lao ra khỏi phòng bảo vệ.
Lúc này, vô số người vây quanh hiện trường,
Tần Tiểu Vũ khóc chỉ vào Đường Ân ," Chính là người này! Bạn gái của anh ta ở đây trộm đồ còn muốn giết người khác ... Mọi người bao vây anh ta, đừng để anh ta chạy trốn! "
Đường Ân đá Tần Tiểu Vũ ra, trong mắt tràn đầy tức giận.
" Ngươi chạy không được! ngươi tiêu rồi! ngươi dám đánh người của chúng ta ngay chỗ này thì ngươi tiêu rồi? "Tần Tiểu Vũ trên mặt đầy máu, rống lên một tiếng," Hôm nay ngươi đừng nghĩ sẽ ra được khỏi nơi này ... ngươi đừng nghĩ sẽ ra được nơi này! " "
“Đừng để cho hắn chạy mất, Mọi người nhìn chung quanh, đừng để ba người này rời đi!"
Anh Thần ... Anh Thần đến rồi!" "
Tần Tiểu Vũ vui mừng khôn xiết, quay người lại nở ra một nụ cười nghiêm nghị nhìn Đường Ân," Mày tiêu rồi con trai ạ, anh Thần ở đây rồi thì mày sẽ không thoát được đâu con trai! Đã qua nhiều năm rồi, kẻ nào dám gây chuyện trên lãnh thổ này thì sẽ không có kết quả tốt đâu! "
Vương Thần dẫn tám chín người, chạy tới với tốc độ nhanh nhất.
" Anh Thần, là hắn đánh em, là hắn đánh em, anh đừng để cho hắn thoát! " "Tần Tiểu Vũ nằm trên mặt đất nắm lấy tay Vương Thần.
Tần Tiểu Vũ cũng đi tới," Anh Thần, chính là người này! " "
“Ngươi thực sự muốn hắn chết hả???!" Vương Thần nhấc chân đá vào mặt Tần Tiểu Vũ, "Cút ngay!" "
Tần Tiểu Vũ sửng sốt một chút, ngã xuống đất." Anh Thần, là hắn đánh bọn em, anh phải đánh nó, phải đánh nó chứ! "
“ Đúng vậy đó Anh Thần!" "Tần Tiểu Vũ vội vàng đỡ Tần Tiểu Vũ," Là do cô ta trộm đồ rồi bạn trai cô ta đến đây đánh nhau, sao anh lại đánh anh trai của em vậy?"
“Cút ra nhanh!” Vương Thần đá Tần Tiểu Vũ một cái, nắm chặt lấy cổ áo của Tần Tiểu Vũ, hung ác nói: “Ngươi có biết ngươi đã đánh ai không?”
“Ai?” Tần Tiểu Vũ sững sờ hỏi.
"Ngươi chờ đó mà xem, nếu như hôm nay tôi cũng không sống được thì ngươi cũng đừng hòng sống sót..." Vương Thần nghiến răng nghiến lợi nói, vội vàng xoay người đi về phía Đường Ân.
Đường Ân lạnh lùng nhìn cảnh này, trong mắt hiện lên sát ý.
"Thực xin lỗi cô Kỷ, chúng tôi đã không suy xét rõ ràng ... Chúng tôi không biết cô đến từ hội đồng quản trị của trung tâm mua sắm ..." Vương Thần cúi đầu nói, không tự chủ được, thân thể run rẩy, "Tôi thực sự xin lỗi! Tôi thực sự xin lỗi!"
Kỷ Du Du nắm lấy cánh tay của Đường Ân, sắc mặt đã tái nhợt như người sắp chết.
“Thành viên hội đồng quản trị?”
“Cô ấy làm sao có thể là thành viên hội đồng quản trị?”
Tần Tiểu Vũ sửng sốt một hồi, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Tần Tiểu Vũ và Vương Lập Bình cũng sững sờ đứng đó, không ngờ Kỷ Du Du lại là thành viên hội đồng quản trị. Nếu Kỷ Du Du có mặt trong ban giám đốc, liệu cô ấy có cần trộm đồ trong trung tâm mua sắm không?
Trung tâm mua sắm này có cổ phần của cô ấy. Liệu cô ấy có cần lấy trộm đồ từ cửa hàng của mình không?
"Thực xin lỗi! Thực xin lỗi!" Vương Thần không dám ngẩng đầu, trong lòng có chút kinh hãi.
Đường Ân giữ vẻ mặt lạnh lùng, đẩy Kỷ Du Du về phía sau.
Chuyện này càng lớn lên, Vương Thần trong lòng càng kinh hãi, lo sợ.
Nhiều người xung quanh bắt đầu trầm giọng bàn tán, sau cùng thì nhiều người cũng biết nguyên nhân khiến Kỷ Du Du bị trói ở đây là vì bị cho là ăn trộm đồ.
Một người trong ban giám đốc có thể ăn cắp đồ?
Vu Thần nghe lời xì xào của những người xung quanh anh, cảm thấy một cái gì đó không thoải mái. Anh vội vã kéo vệ sĩ sang một bên và nói: "Hãy chuẩn bị đi, nếu có bất kỳ sự hỗn loạn nào, chúng ta hãy chỉ rời khỏi đây!"
"Được"!
Xuy Xuy. .. ... Lúc này, hai đoàn xe lửa phía xa đang đi nhanh qua.
Hàn Thất Lục dẫn đầu một nhóm lớn cấp ca trung tâm mua sắm nhanh chóng xuống xe, nhìn thấy trước mắt một màn này, toàn thân chấn động.
Đường Ân sắc mặt lạnh như băng, Kỷ Du Du đặc biệt tơi tả, xấu hổ, thậm chí Sầm Hạ cũng đang khóc.
Đây là ý gì? Sợ rằng tình trạng hiện giờ rất thảm!
“Tránh ra!”
Hai tên giám đốc điều hành nhanh chóng đẩy đám đông xung quanh ra.
Hàn Thất Lục vội vàng bước về phía trước hai bước, nhìn Vu Thần ở phía xa, tựa hồ hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
“Thiếu gia, thực xin lỗi, tôi vừa mới tới…” Hàn Thất Lục cúi đầu, khiêm tốn nói: “Thực xin lỗi, chuyện còn lại giao cho tôi!”
Đường Ân vẫn đứng tại chỗ mà không nói một lời, mặt lạnh như băng.
Hàn Thất Lục toàn thân run lên, cảm thấy hành động của Đường Ân đã tạo cho cô một áp lực không thể giải thích được.
Khi Vương Thần ở bên nhìn thấy cảnh này, cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người như sắp ngất đi.
Thiếu gia?
351. Hàn Kỳ cũng tới.
Những người xung quanh bị câu nói của Hàn Thất Lục làm cho choáng váng.
Thiếu gia?
Ngay cả Tần Tiểu Vũ và Tần Tiểu Vũ cũng tái mặt vì sợ hãi,
Thành viên hội đồng quản trị?
Vì vậy, đây không phải là một tên trộm?
Hàn Thất Lục cúi đầu, lòng bàn tay đổ mồ hôi, Vu Thần vội vàng kéo vệ sĩ, lúc này muốn rời đi ngay lập tức.
Chưa kịp rời đi thì đã có 1 nhóm vệ sĩ khác vây quanh mấy người bọn họ.
"Không ai có thể rời đi lúc này!"
"Cút ra, Mày có biết bố mày là ai không (hài tí nhé mọi người)…? Tôi là Vu Thần!" Vu Thần tức giận, "Tại sao mấy người lại ngăn cản tôi? Người phụ nữ đó đã lấy trộm đồ ở trung tâm mua sắm, mấy người ở đây chặn tôi lại làm gì? ”Các vệ sĩ không nói, nhưng nhìn thẳng vào Vu Thần.
Vệ sĩ này là do Hàn Thất Lục đưa tới, và anh ta không sợ tiết lộ bất cứ điều gì trước công chúng. Bởi vì Hàn Thất Lục biết hiện tại nhận được cuộc gọi của Đường Ân, cô nhất định phải cho Đường Ân một lời giải thích thoả đáng, nếu không sẽ không ai nghĩ đến chuyện gì tốt đẹp.
Tần Tiểu Vũ và Vương Lập Bình cũng cảm thấy có gì đó không ổn, sự việc lần này là âm mưu không bình thường giữa hai người, hiện tại lại thành ra như thế này, khiến cho hai người đều có chút kinh hãi.
Tần Tiểu Vũ ở bên dường như biết mình đã xúc phạm đại nhân nên lùi về phía sau một chút.
Bốn năm vệ sĩ đồng thời chặn đường rút lui của Tần Tiểu Vũ và Tần Tiểu Vũ.
Những người này đều bị sốc, trái tim như chìm xuống đáy vực.
Hàn Thất Lục lúc này vẫn đang cúi đầu, mồ hôi lạnh trên trán cũng đã hoàn toàn chảy xuống được.
Đường Ân từ đầu đến cuối chưa từng nói một lời nào với cô ấy, cô sợ rằng anh ta đã tức giận rồi, điều này làm cho trái tim của Hàn Thất Lục có chút lo sợ.
Lúc này, nhóm người của Hàn Kỳ cũng đã tới.
Hàn Kỳ xuống xe, mười mấy vệ sĩ lập tức đẩy ra khỏi đám đông, nhường chỗ cho Hàn Kỳ.
Khi mọi người nhìn thấy Hàn Kỳ, nét mặt của họ có chút thay đổi, đặc biệt là Vu Thần.
Những người này đều biết thân phận của Hàn Kỳ là như thế nào, cô ấy là chủ tịch hội đồng quản trị của trung tâm mua sắm này, và là một trong những người có ảnh hưởng nhất trong thành phố, cô ấy là một người có một không hai. Dù là thần tượng được nhiều người yêu thích nhưng trước mặt Hàn Kỳ, anh ấy thực sự chẳng là gì, chẳng khác gì một con chó.
“Thiếu gia, thực xin lỗi, đã để người phải chịu khổ rồi!” Hàn Kỳ bước lên, cúi đầu nói.
Đường Ân ngẩng đầu thờ ơ hỏi: “cháu nhớ mấy ngày trước có người nói với cháu rằng dì đang giải quyết chuyện của Vu Thần?”
Hàn Kỳ nghe những lời này, sắc mặt của cô tái đi rất nhiều, nhìn Đường Ân ánh mắt, cô thật sự cảm thấy vô cùng áp lực.
Miêu Bách trước đây đã đặc biệt ra lệnh cho vấn đề này, nhưng trong khoảng thời gian này Vu Đan đến Thượng Hải, Hàn Kỳ chỉ cần hạ lệnh giải quyết, chứ không lãng phí sức lực vào vấn đề này.
Nếu sự việc này được xử lý vào thời điểm đó, thì chuyện như vậy sẽ xảy ra nữa không?
"Tôi ..." Hàn Kỳ cúi đầu tội lỗi.
Rất nhiều người xung quanh nhìn bộ dạng của Hàn Kỳ lúc này, tất cả đều khó tránh khỏi kinh ngạc.
Tần Tiểu Vũ gần như sợ hãi và sững sờ, không ngờ lại có nhiều người đến như vậy. Mà những người này nhìn thấy Đường Ân thái độ, sợ tới mức không nói được lời nào. Tần Tiểu Vũ cùng Vương Lập Bình run lên một cái, trốn ở trong góc. Vừa rồi chính mình còn đang kêu Đường Ân không thể rời đi, nhưng lúc này cô thật sự biết chính mình từ đây không thể rời đi.
Vu Thần sắc mặt không ngừng thay đổi, mặc dù trước đó Hàn Thất Lục đã nói địa vị của Đường Ân rất cao, cho dù là dì của cô ấy nhìn thấy cậu ta cũng phải nhã nhặn ba điểm. Lúc đó Vu Thần không tin, nhưng bây giờ hóa ra lại là sự thật.
Tâm trí của Vu Thần lúc này đã rõ ràng, bây giờ không thể nhắc tới bất kỳ người hâm mộ nào, cũng không thể nói về buổi hòa nhạc ở Thượng Hải, chỉ có thể nghi vấn Kỷ Du Du ăn trộm.
“Cô ấy… cô ấy ăn trộm thứ gì đó, nếu không bảo vệ sẽ không đưa cô ấy đến đây!” Triệu Lôi can đảm hơn, cô cũng biết lúc này nhất định phải lợi dụng dư luận, lợi dụng những người xung quanh tin vào bản thân, “Tôi vừa nghe nói rằng cô ấy đã ăn trộm một sợi dây chuyền trong trung tâm mua sắm!”
“Tôi không…” Kỷ Du Du nắm lấy cánh tay của Đường Ân.
“Đúng vậy, cô ấy đã lấy trộm đồ ở trung tâm mua sắm!” Vu Thần lớn tiếng nói, “Nếu không phải, làm sao người khác có thể đưa cô đến đây?
Đường Ân nhìn chằm chằm Hàn Kỳ.
"Kiểm tra! Kiểm tra cho tôi!" Hàn Kỳ tức giận gầm lên: "Nếu chuyện này không tìm ra được, ngày mai các ngươi cũng đừng tới đây nữa!"
Một đám người điều hành vội vàng chạy về phía bảo vệ vừa nghe giọng nói này. .
Nếu không điều tra được vấn đề này thì thật sự không thể giữ được công việc của mình.
Những tiếng còi inh ỏi vang lên từ xa.
Hàn Kỳ ngẩng đầu lên, liếc nhìn Hàn Thất Lục, lạnh lùng nói: "Đi xử lý 1 chút đi ... "
"Vâng!”
Hàn Thất Lục vội vàng gật đầu nói, xoay người đi hướng xe cảnh sát.
"Cảnh sát tới rồi!" Cảnh sát đang ở đây! "Vu Thần nghe thấy tiếng còi của cảnh sát, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng," Cô đã ăn trộm trong trung tâm mua sắm rồi, còn ở đây hành hung người khác, để tôi xem lần này cô thoát thế nào được? Hahaha ... Kỷ Du Du, cô là một tên trộm, cô là một tên trộm ... "
Hàn Kỳ quay lại, trong mắt lạnh lùng.
" Có chuyện gì vậy? "Hai người cảnh sát bước tới, vẻ mặt không tốt lắm, mặc dù Hàn Thất Lục đã ngăn cản gần hết, nhưng giữa thanh thiên bạch nhật, nếu không tới điều tra thì không thể nào.
" Người đó ... người phụ nữ đó lấy trộm thứ gì đó từ trung tâm mua sắm, tôi đã đưa cô ấy bắt lại! Tôi là Vu Thần! Tôi là Vu Thần! Vu Thần hét lên,
Hai cảnh sát nhìn Kỷ Du Du, vẻ mặt Đường Ân vẫn lạnh lùng, nhìn chằm chằm Vu Thần ở cách đó không xa.
"Là ai ăn trộm?" Một trong những nhân viên cảnh sát bước tới.
"Là cô ấy ... đó là người phụ nữ, cô ấy tên là Kỷ Du Du! Họ không chỉ lấy trộm đồ trong trung tâm mua sắm mà còn làm bị thương người khác. Các anh không được để cô ấy đi! "Triệu Lôi rú lên và khóc.
Viên cảnh sát đưa mắt nhìn vào thi thể Kỷ Du Du.
" Tôi không có! " "Kỷ Du Du nói lại…
" Cô còn cãi nữa hả? Có rất nhiều người nhìn thấy. Tại sao cô lại nói là không có? " Nếu không, liệu an ninh có bắt cô vào đây không? "Vu Thần hét sang một bên.
" Tôi thực sự không ăn trộm! " Kỷ Du Du rơm rớm nước mắt.
" Là cô ấy ... là fan của tôi nói, cô ấy ăn trộm! " Vu Thần nói lớn.
Vào lúc này, một giám đốc điều hành từ một trung tâm mua sắm vội vã bước đến chỗ Hàn Kỳ, thấp giọng thú nhận vài câu.
Vẻ mặt của cả Vương Lệ Bình và Tần Tiểu Vũ đều thay đổi, họ biết tất cả mọi thứ về vấn đề này, họ biết liệu Kỷ Du Du đã lấy trộm thứ gì và cô ấy có nói dối hay không.
Vấn đề này thực sự rất nghiêm trọng. Nếu họ thực sự lấy video ra thì 2 người bọn họ sẽ không thể chối tội được nữa.
Cả hai nhìn nhau, và cả hai đều cảm nhận được sự tuyệt vọng trong mắt nhau, cảm nhận được nỗi buồn của đối phương.
Đây vốn là tự cho mình muốn giúp thần tượng của mình mà tra tấn Kỷ Du Du, nhưng không ngờ thân phận của Kỷ Du Du lại danh giá như vậy, lại có nhiều người xông vào như vậy.
Chương 352 Video Bằng chứng
“Hết lời để bào chữa rồi phải không?” Vu Thần nhìn bộ dạng của Hàn Kỳ, đột nhiên bật cười, chỉ tay Hàn Kỳ, “Hàn tổng, Kỷ Du Du đã lấy trộm đồ rồi! Người phụ nữ này dám ăn trộm trong trung tâm mua sắm chỉ vì một thứ giá trị nhỏ. Loại người này có đáng là thành viên ban giám đốc của bạn không? Ở buổi biểu diễn của tôi chắc chắn là cô ta đã nhận tiền từ người khác rồi xúc phạm tôi? Nếu không, cô ấy làm sao có thể từ chối tôi? "
Vẻ mặt Hàn Kỳ vô cùng ảm đạm," Thứ đó không phải là do Kỷ Du Du ăn trộm ... "
" Không phải cô ấy sao? Không phải cô ấy thì là ai? Hàn Tổng à, cô đang muốn bảo vệ cô ấy sao? Nhất định là do cô ấy ăn trộm rồi! "Vu Thần chỉ vào Kỷ Du Du nói một cách hung dữ:" Chỉ có một kẻ độc ác như cô ấy mới có thể làm ra chuyện như vậy! "
Vô số ánh mắt xung quanh đều đổ dồn vào người Kỷ Du Du, bởi vì những gì Vu Thần nói hết sức có lý, cộng thêm lời buộc tội của nhân viên bảo vệ và Tần Tiểu Vũ, xem ra Kỷ Du Du mới thực sự là người lấy trộm đồ.
"Mở video giám sát ra cho mọi người xem ..."
"Ừ, mở video giám sát ra cho mọi người xem kỹ được không?"
"Đúng vậy, Hàn tổng, nếu có can đảm, anh cứ tung video giám sát đi. Nếu không phải để Kỷ Du Du lấy trộm, tôi sẽ đích thân xin lỗi cô ấy!” Vu Thần lớn tiếng.
Hàn Kỳ liếc nhìn Vu Thần đầy ẩn ý, "Mở video ra! Cho mọi người xem!"
Một giám đốc điều hành gật đầu và bước lên phía trước để kết nối với màn hình lớn của trung tâm mua sắm.
Đoạn video mở ra và được truyền đến màn hình lớn của trung tâm mua sắm, nơi mọi người trong toàn bộ trung tâm mua sắm dường như có thể nhìn thấy nó.
Trên màn hình trước mặt mọi người lóe lên hình ảnh Kỷ Du Du cùng Sầm Hạ, Vương Lập Bình cầm lấy thứ đó nhét vào tay Kỷ Du Du, sau đó bảo vệ xuất hiện giật lấy thứ đó.
Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn về phía nhân viên bảo vệ của trung tâm thương mại.
"Làm thế nào điều này có thể xảy ra được? Impossible (không thể tin đươc)!" Vu Thần đã run rẩy, sắc mặt cực kỳ khó coi, nhìn như người chết, "người hâm mộ của tôi nói với tôi rằng Kỷ Du Du là người đã ăn trộm ... chính là Kỷ Du Du ăn trộm thứ đó!"
Hình ảnh video đã chuyển đổi góc nhìn và biến thành một cửa hàng trang sức trong một trung tâm mua sắm.
Một nhân viên bảo vệ đứng ở cửa hàng trang sức cửa ra vào, người này trông giống như là Tần Tiểu Vũ.
Tần Tiểu Vũ có vẻ đề phòng, sau đó làm động tác hướng về phía xa, nhìn thấy Tần Tiểu Vũ cúi đầu đi vào cửa hàng trang sức.
Các trợ lý cửa hàng đang bán đồ, Tần Tiểu Vũ đã dùng một chiêu rất đặc biệt lấy sợi dây chuyền trên tay cô ta và bỏ vào túi.
Tất cả mọi người đều đứng hình. Lúc này, vô số ánh mắt đều nhìn về phía Tần Tiểu Vũ.
Tần Tiểu Vũ mới thực sự là người trộm đồ chứ?
“Không phải tôi… không phải tôi!” Tần Tiểu Vũ lập tức đau lòng bật khóc, “tôi bị vu oan, người trên màn ảnh này hoàn toàn không phải tôi!”
Lúc này, tất cả mọi người đã hiểu chuyện gì đang xảy ra! Cho dù bây giờ Tần Tiểu Vũ không thừa nhận, nhưng sự thật là ở đây có cả video nên cô phải thừa nhận rồi. Và điều trớ trêu nhất là khu mua sắm bị mất thứ gì đó, hóa ra là của anh bảo vệ và cô em gái đã lấy trộm, rồi đổ tội cho Kỷ Du Du! Và Vu Thần , anh ta đã đưa một nhóm người đến để tìm lời giải thích, và khăng khăng rằng Kỷ Du Du đã lấy trộm thứ đó, nhưng sự thật lại thành ra như thế này!
Đọc nhanh tại VietWriter
Vương Thần mặt đỏ bừng, trợn to hai mắt. Trong video có hình ảnh của anh ta và hơn nữa dù Kỷ Du Du bào chữa thế nào cũng không được, những người này đã trói Kỷ Du Du mang tới đây.
Đây là sai lầm lớn nhất, đây là sự sỉ nhục lớn nhất.
"Tần Tiểu Vũ ..."
Vương Thần nghiến răng nghiến lợi quay đầu nhìn chằm chằm Tần Tiểu Manh, "Tôi thật không ngờ anh lại làm ra chuyện này? Tôi làm sao có thể có người cấp dưới như ngươi chứ?"
"Anh Thần, anh nghe em nói." Tần Tiểu Manh suy sụp.
Vương Thần sao có thể nghe lời anh ta chứ, xông lên mấy bước liền đá vào ngực Tần Tiểu Manh.
"Anh Thần ..." Tần Tiểu Manh sửng sốt, anh ta biết tính cách của Vương Thần, sợ rằng hôm nay sẽ không tốt hơn!
“Đánh anh ta cho tôi” Vương Thần tức giận chỉ tay về phía những người bảo vệ xung quanh.
Mọi người tiến lên, đá Tần Tiểu Manh một cái.
Tần Tiểu Manh đau đến không chịu nổi, co quắp trên mặt đất, "Anh Thần, đừng! Em sai rồi, em biết mình sai rồi, sẽ không bao giờ dám nữa!"
"Còn cô ..." Vương Thần xoay người. ngẩng đầu, hung tợn nhìn chằm chằm Tần Tiểu Vũ, "Hai anh em nhà cô thật tốt, biết ngươi hợp tác trộm đồ sao? Ta mù hay sao, lại nghe theo lời các ngươi chứ?"
"Anh Thần ... Anh Thần! ” Tần Tiểu Vũ sợ hãi run lên.
Vương Thần nghiến răng nghiến lợi, "Nói ... tại sao lại làm chuyện này?"
"Tại sao ..." Tần Tiểu Vũ sững sờ, nhìn thấy hai mắt hung ác của Vương Thần, đột nhiên khôi phục, nức nở nói: "Bởi vì ... bởi vì Kỷ Du Du xúc phạm Vu Thần, tôi muốn cho Kỷ Du Du xin lỗi ... Anh Thần, chuyện này là lần đầu tiên đối với tôi, tôi cầu xin anh, buông tôi ra ... "
" Cho nên, cô là muốn bảo vệ Thần tượng của mình sao? Dùng thủ đoạn vu oan giá hoạ cho người khác để bảo vệ thần tượng của mình?" Vương Thần nghiến răng nghiến lợi không nghĩ sự cố ngày hôm nay là vì một lý do nực cười như vậy.
Lúc này, vô số ánh mắt lại rơi vào Vu Thần.
Vu Thần nước da đột nhiên đỏ lên, vừa rồi hắn khẳng định là Kỷ Du Du trộm, không ngờ lúc này lại thành như vậy? Vu Thần muốn nguyền rủa trong lòng, làm thế nào mà những người hâm mộ không có não này lại làm chuyện như vậy?
"Mặc dù những người này là fan của tôi, tôi cũng không biết bọn họ..." Vu Thần biết lúc này phải bỏ mấy người này đi để quan tâm tới mình trước sau đó nói: "Tôi xin lỗi. Tôi đã nghe tin đồn của người khác và nhầm tưởng rằng Kỷ Du Du đã lấy trộm đồ trong trung tâm mua sắm ... Tôi xin lỗi mọi người! Mặc dù tôi đã làm sai nhưng tôi vẫn muốn hỏi cô ấy trực tiếp, chuyện ở sân vận động có phải do Kỷ Du Du làm hay không? Những fan hâm mộ của tôi đã chết có liên quan tới cô ta hay không? "
"Đúng vậy, chúng tôi không quen biết hai người hâm mộ này, chúng tôi chỉ muốn hỏi Kỷ Du Du chút chuyện sân vận động liên quan đến cô ấy ... ”Triệu Lôi cũng vội vàng nói.
Lúc này, việc đánh lạc hướng là điều quan trọng nhất. Vì có bằng chứng của Hàn Kỳ trong tay, không thể đổ tội cho Kỷ Du Du được nữa, nên cách tốt nhất chỉ có thể là đánh lạc hướng sự chú ý của những người này trở lại chuyện sân vận động.
Tần Tiểu Vũ và Vương Lập Bình nghe hai người nói gì, chân tay lạnh toát, vừa nói có thể xin chữ ký, vừa có thể chụp ảnh chung, tại sao lại trở nên không quen thuộc?
Chúng tôi làm tất cả những điều này là vì anh mà!
“Anh muốn hỏi về sân vận động sao?” Hàn Kỳ lạnh lùng nói, “Chuyện xảy ra như thế nào thì tôi cũng có một đoạn video ở đây!”
“Hả… đoạn phim đó là gì?” Vu Thần cảm thấy có chút không tốt.
Hàn Kỳ cười một cách kỳ quái, sau đó gật đầu với giám đốc điều hành bên cạnh.
Giám đốc điều hành nhìn màn hình lớn của trung tâm mua sắm, bấm điều khiển từ xa trong tay, sau đó thấy trên màn hình lóe lên một tia chớp, hiển thị cảnh trong sân vận động.
Một vài quả lựu đạn xuất hiện trong video, và sau đó Vu Thần kéo Kỷ Du Du ra để chặn trước mặt anh ta.
Chương 353. Thân bại danh liệt.
hình ảnh này xuất hiện, sắc mặt của tất cả những người có mặt ở đây liền thay đổi, đặc biệt là Vu Thần.
Sau một thời gian, hình ảnh thay đổi, nhiều người nhìn thấy có người lao ra khỏi khỏi chỗ biểu diễn. Vu Thần đã lẫn trong đám đông, được bảo vệ bởi hai vệ sĩ, nhưng đã dung người hâm mộ của mình che chắn trước mặt anh ta.
Họng súng quá gần và nhanh, trong 1 thoáng đã giết chết 2 người hâm mộ mà Vu Thần dung để che chắn trước mặt mình, Vu Thần cũng lợi dụng lúc này, được hai vệ sĩ bảo vệ, lao ra lối ra sân vận động.
“Không phải tôi… cô làm giả đoạn video?” Sắc mặt Vu Thần biến đổi và trở nên vô cùng sợ hãi, nếu đoạn video được lưu hành, công sức của anh bao nhiêu năm nay căn bản sẽ vô ích. “Không phải tôi! Không phải tôi. ! "
" Tắt đi! Mau tắt đi nhanh lên! "Triệu Lôi rống lên.
Khi mọi người nhìn Vu Thần lần nữa, nét mặt của họ trở nên phức tạp.
Những thay đổi xảy ra vài ngày trước ảnh hưởng đến tâm lý của nhiều người.
Không ai biết chuyện gì đã xảy ra vào đêm đó, và cũng không ai biết chuyện gì đã xảy ra vào thời điểm đó.
Vu Thần là một trong số ít những người sống sót sau sự cố đó. Anh ấy đã để tang người hâm mộ của mình những ngày này và cảm thấy tiếc nuối vì những gì đã xảy ra đêm đó. Nhưng trong video này, điều đáng tiếc này nằm ở đâu? Đây là mạng sống của người hâm mộ của anh ấy, những người đã được đưa đến che chắn họng súng để chạy thoát!
Là người của công chúng, lại còn làm chuyện như vậy thì sẽ gây ra đả kích gì cho cảm xúc của mọi người?
"Đó là Châu Kỳ? Tôi nghe nói đó là chủ tịch của Câu lạc bộ hỗ trợ người hâm mộ Vu Thần ..."
"Đúng vậy, tại sao lại bị Vu Thần kéo lại che chắn súng bắn ..."
"Đúng vậy......"
"Không phải tôi! Không phải tôi!" Vu Thần lo lắng hét lên từ trên xe lăn, rống lên những người xung quanh: "Đừng tin chuyện này, hoàn toàn không phải tôi ..."
Mọi người đều biết rằng lời giải thích là hết sức phi lý.
Làm sao đây không phải là Vu Thần chứ? Video đều có ở đây, có thể nói là bằng chứng chắc như đinh đóng cột rồi!
"Không! Vu Thần không phải như vậy ..." Tần Tiểu Vũ lắc đầu với vẻ tuyệt vọng trên mặt, "Vu Thần là người tốt ..."
"Đây chắc chắn không phải là Vu Thần ... ..." Vương Lập Bình nói, cũng lắc đầu.
"Không phải tôi ... Thực sự không phải tôi ..." Vu Thần đau lòng ôm lấy khuôn mặt, nhìn xung quanh, "Cô phải tin tôi, người trong đoạn phim này hoàn toàn không phải tôi ... ”
"Sáng nay tôi mới nhận được video này, dự định buổi chiều sẽ giao cho cảnh sát ..." Hàn Kỳ bước ra ngoài nhìn nhìn Vu Thần, "Tôi tưởng người trong video không phải là Vu Thần. Ai biết có người đến báo với tôi, nói rằng lý do đêm đó có người đến tìm Kỷ Du Du là do Vu Thần sai khiến ... Trong nói cách khác, Vu Thần đã kích động người hâm mộ của mình và yêu cầu cô Kỷ Du Du giải thích, và sau đó bị giết ngay tại chỗ bởi một nhóm người không quen biết! "
" Không! Tôi không có! " Tôi hoàn toàn không làm vậy, đó là do người hâm mộ tự nguyện! "
" Thật tiếc khi ai đó đã tìm thấy điện thoại di động của Châu Kỳ trong sân vận động, trên đó có ghi liên lạc của Vu Thần ... "Hàn Kỳ nhìn chằm chằm vào Vu Thần lạnh lùng, nói: "Chúng tôi tìm thấy trong hồ sơ trò chuyện rằng Vu Thần và Châu Kỳ có một mối quan hệ không chính đáng ... và lịch sử trò chuyện trong ngày hôm đó cũng cho thấy rằng những người đã đi tìm Kỷ Du Du là đề xuất của Vu Thần ..."
"Không phải tôi ..." Vu Thần vẫn lắc đầu.
Lúc này, lịch sử trò chuyện trên điện thoại của Chu Kỳ đã được trên màn hình lớn.
Đoạn ghi âm cuộc trò chuyện ở trên cho thấy đó là cuộc trò chuyện không rõ ràng giữa Châu Kỳ và Vu Thần, và thậm chí có một đoạn video hoạt hình ghi lại cảnh Vu Thần xoa xoa phần dưới của mình trên đó.
Lúc này, mọi người đều nhìn Vu Thần.
Vu Thần dựa vào chiếc xe lăn, và rơi vào tuyệt vọng ngay lập tức, biết rằng mình đã thực sự kết thúc!
Là ca sĩ được yêu thích nhất trong nước, anh ta đã hoàn toàn sụp đổ, khi nhìn thấy những nội dung này, anh ấy sẽ trở nên thân bại danh liệt.
“Không thể… Chuyện này không phải do Vu Thần làm ra, hẳn là không phải do Vu Thần làm ra!” Tần Tiểu Vũ lắc đầu.
Hàn Kỳ từ một bên quan sát với vẻ mặt giễu cợt.
"Anh Vu Thần, mời anh đi cùng chúng tôi ..." Hai cảnh sát bước lên phía trước và cho Vu Thần xem giấy tờ tùy thân của họ.
Vu Thần nghiến răng và ong ong trong đầu.
Lúc này, không ai có thể hiểu được tâm trạng của hắn, cả người như bao trùm trong tuyệt vọng.
"Vu Thần thật là khốn nạn? Anh ta là đồ đạo đức giả ..."
"Anh ta là một kẻ vũ phu, sao có thể để người hâm mộ đỡ đạn?"
"Loại người này có thể coi là ngôi sao? Loại người này chỉ đơn giản là cặn bã , uổng công Bạch Hạt tôi coi anh ấy như thần tượng… ”
Giọng trách mắng cuối cùng cũng vang lên, khi nhiều người nhìn Vu Thần, trong mắt họ đều toát ra ảnh lửa giận dữ.
Loại người thế này thì được gọi là ngôi sao không? Loại người này chẳng khác gì dã thú! Thậm chí không phải là một người, nhưng lại là 1 minh tinh?
“Không phải như vậy đâu, Vu Thần rất tốt…”
“Đúng vậy, Vu Thần tốt bụng nhất, chính là Kỷ Du Du, một người phụ nữ xấu xa, ở đây nói bậy bạ lẫn lộn đúng sai… ..” Vương Lệ Bình đứng lên một lần nữa.
"Xin lỗi hai người, hai người bị nghi ăn trộm, hành hung người khác, còn gây rối trật tự công cộng, hãy cùng chúng tôi quay lại điều tra đàng hoàng ..." Hai cảnh sát bước lên phía trước.
Sắc mặt Tần Tiểu Vũ đột nhiên thay đổi, cô ta che mặt khóc lóc thảm thiết, “Chúng tôi chỉ muốn giúp Vu Thần làm chút chuyện thôi mà ...”
“Đưa tất cả về đồn, điều tra cụ thể!”
Mọi người lại nhìn hai cô gái này, không khỏi có chút chán ghét.
Có nhiều cách để giúp đỡ thần tương, nhưng dùng cách này để giúp đỡ thì đơn giản là chết não.
Mọi chuyện đã kết thúc, sự việc đã sáng tỏ. Mọi người cũng biết những gì đã xảy ra trong đó.
Đây là một fan bại não, họ muốn giúp thần tượng làm điều gì đó, nhưng họ lại chọn cách vu khống và bôi nhọ người khác. Trong trường hợp này, nạn nhân duy nhất là Kỷ Du Du, nhưng chủ mưu lại là 1 nhóm người.
Tần Tiểu Vũ đợi mấy cô gái, khóc lóc kể lể, bọn họ thật không ngờ mọi chuyện lại trở nên như thế này.
Bây giờ bọn họ đang phải đối mặt với chốn lao tù và đuổi học, tôi sợ rằng cuộc sống của bọn họ sẽ bị hủy hoại trong tương lai.
Một số nhân viên cảnh sát đã còng tay các cô gái, và sau đó đẩy họ lên xe cảnh sát từng người một.
Tần Tiểu Vũ có chút kinh hãi, nhưng lúc này cũng không thể làm gì được.
Vương Lập Bình hai mắt đờ đẫn, nhưng khi nhìn thấy Kỷ Du Du, cơn tức giận của cô ta đột nhiên xuất hiện, "Cô ta xúc phạm thần tượng của tôi, sao lại không bắt cô ta? Các anh bị mù à? Các anh đang làm gì vậy?"
“Đúng rồi, bắt cô ta đi…” Tần Tiểu Vũ Vũ cũng là có sức lực, nếu cô ta thật sự bị bắt chung vào, cô ấy sẽ để cho Kỷ Du Du chịu đựng đủ. ”Người này dám mắng Vu Thần, cô ta không phải là đồ tốt, cô ta là độc nữ ... "
Đúng lúc này, một chiếc xe nhỏ đột nhiên lao ra từ xa, chiếc xe chạy nhanh đến kinh ngạc, mọi người chưa kịp phản ứng thì đã lao lên cùng với một tiếng nổ vang trời.
"A ..."
Tần Tiểu Vũ sợ hãi hét lên một tiếng, Vương Lập Bình ở trước mặt nàng cảm thấy thân thể bay lên cao mới hoàn hồn.
Lúc này, ý thức của Vương Lập Bình có vẻ hơi mờ mịt, nhưng cô biết đời mình coi như xong!
Chương 354 Cô gái đó là ai?
Két......tiếng phanh gấp
Máu bắn tung tóe.
Khi Vương Lập Bình đang hấp hối, cô ấy cuối cùng nhận ra mình sẽ mất mạng vì tai nạn này.
Tần Tiểu Vũ sợ hãi ngã xuống đất, toàn thân run rẩy, sắc mặt tái nhợt, không nói được lời nào.
Một tài xế khoảng bốn mươi tuổi hốt hoảng chạy ra ngoài, bỗng nhiên khóc lóc nói: "Làm sao có chuyện này được? Làm sao có thể như thế này ... Phanh của tôi bị hỏng! Tôi không cố ý. Tôi không cố ý.! ”
Vài cảnh sát lập tức tiến lên đè tài xế xuống.
Mọi người sợ hãi rút lui, vẻ mặt không ngừng thay đổi, không ai nghĩ rằng những người còn sống vừa rồi lại chết ngay lập tức như vậy.
Xa xa, Viên Chi Am xuống xe, tháo kính râm, lạnh lùng nhìn cảnh này. Cô vốn định đến Đông Lương Pavilion dự tiệc, nhưng không ngờ trên đường lại nhận được điện thoại của Đường Ân, vì vậy cô vội vàng cùng mọi người chạy tới.
Mặc dù Viên Chi Am không tiến tới nhưng cô ta biết chuyện gì đã xảy ra ở đây, người lái xe là người do Viên Chi Am sắp xếp.
Đối với Tần Nam, những người này có thể bị bỏ tù và nhận hình phạt mà họ đáng phải chịu, nhưng với Viên Chi Am thì không. Những người này dám xúc phạm Đường Ân và Kỷ Du Du, vậy thì bọn họ phải chết!
Viên Chi Am chưa bao giờ cảm thấy mình là người tốt, cô cũng không đặt mình vào vị trí của một người tốt, cô chỉ muốn làm theo ý mình.
Cái chết của Vương Lập Bình khiến nhiều người há hốc mồm. Đặc biệt là Vu Thần, anh biết nó chắc chắn không đơn giản như một vụ tai nạn xe hơi. Có thể đạt được vị trí này đồng nghĩa với việc Vu Thần đã trả nhiều hơn những người khác, và hiểu biết nhiều hơn những người khác.
Làm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy?
Đây không phải là một vụ tai nạn xe hơi, đây là một vụ giết người!
Khi nghĩ đến đây, Vu Thần cảm thấy thân thể mềm nhũn, khi nhìn Hàn Kỳ, trong mắt hiện lên một tia kinh hãi.
"Hàn tổng..."
Hàn Kỳ thậm chí còn không nhìn Vu Thần, làm sao người ở vị trí của cô lại có thể nhìn một người như Vu Thần? Ngay cả khi Vu Thần đã là ca sĩ hot nhất Trung Quốc, nó không đủ để so sánh với cô ấy về địa vị.
vèo vèo vèo ... Đúng lúc này, phía xa xa có một chiếc xe khác đang tăng tốc.
Tần Tiểu Vũ đang đứng ở ven đường đầu óc trống rỗng, bởi vì chiếc xe này đến là vì cô.
Rầm ...
Thi thể của Tần Tiểu Vũ cũng bị xe cuốn vào gầm.
Đọc nhanh tại VietWriter
Xa xa, Viên Chi Am câu lên khóe miệng, sát ý trong mắt đã nhìn về phía Vu Thần trong đám người.
Tần Tiểu Vũ không nhìn chằm chằm, thân thể nằm dưới đất, tài xế trong xe leo ra ngoài, ngơ ngác nhìn xung quanh.
"Hàn Tổng, Hàn Tổng ... Em sai rồi! Chết tiệt, em sai rồi ... Em xin lỗi chị, xin lỗi Kỷ Du Du!" Nếu lúc này Vu Thần vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì hắn không thể có được thân phận như hiện tại, khi Tần Tiểu Vũ chết trên đường phố, hắn mới biết đằng sau tất cả là một thế lực mà hắn không thể chống lại.
Hàn Kỳ vẫn không trả lời, nhưng trong lòng có chút kinh hãi.
Đây có phải là một tai nạn?
Ai có con mắt tinh tường cũng nhìn ra được, huống chi là cảnh sát?
"Bảo vệ xung quanh ..."
Cuối cùng có người của đồn cảnh sát cũng đứng lên, lái tất cả những người đang xem náo nhiệt vào bên trong, lúc nào cũng chú ý đến hoàn cảnh xung quanh.
Nơi này có gì đó không ổn!
Bịch...
Vu Thần đã quỳ xuống, "Hàn tổng, mong chị tha cho tôi ..."
"Không liên quan gì đến tôi!" Hàn Kỳ giễu cợt nói.
Vu Thần thân thể run rẩy nhìn Đường Ân, Kỷ Du Du nước mắt lưng tròng , "Kỷ Du Du, xin cô buông tha cho tôi, buông tha cho tôi, tôi xin lỗi cô..." Đường Ân nắm cổ tay Kỷ Du Du, lui về phía sau hai bước.
Ai sẽ thừa nhận chuyện này chứ? Cho dù Đường Ân biết chuyện này có thể do Viên Chi Am làm, Đường Ân cũng sẽ không bao giờ nói ra.
"Tôi đã sai ... Tôi thực sự sai ..." Vu Thần hiểu rằng mọi thứ vào lúc này dường như đã thực sự thay đổi.
Bang ...
"A ..."
Xung quanh có tiếng hét thất thanh giật mình, vô số người sợ hãi bỏ chạy ngay lập tức.
Không ai nghĩ rằng ở nơi này sẽ có một vật thể rơi ở độ cao lớn, đường đi lại ở độ cao chính xác như vậy, nó đã đánh trúng đầu Vu Thần chính xác như vậy.
Khóe miệng Vu Thần tràn ra tia máu, hai mắt đen kịt, hoàn toàn mềm nhũn ngã xuống đất.
“Cảnh báo!”
Một cảnh sát hét lên ngay lập tức, cảnh giác nhìn xung quanh một cái.
Đám đông đang xem sợ hãi và chạy tán loạn, và nhanh chóng bỏ chạy về phía xung quanh.
Lúc này, Viên Chi Am khóe miệng co giật.
Những ai dám động đến Kỷ Du Du và Đường Ân, đếu chết!
Đồng thời, ở Đông Lương Pavilion.
Vu Đan nhìn Vu Sơn Bình trước mặt, trên mặt lộ ra tức giận, "Ngươi nói cái gì? Ngươi nói nàng không có thời gian? Ngươi không phải vừa nói nàng sắp tới rồi sao?"
"Bà ... ..." Vu Sơn Binh bực bội nói, "Cháu không biết. Vừa rồi cô ấy gọi cho cháu và nói rằng cô ấy sẽ đi đến trung tâm mua sắm! Cháu không biết bây giờ đang xảy ra chuyện gì!
Chuyện này là ở trong tay Viên Chi Am, cháu hoàn toàn không thể khống chế được cô ta ... " " Đây là chuyện làm ngu ngốc của ngươi đấy! "Vu Đan hừ lạnh.
Vu Sơn Bình không dám phản bác, ngay cả khi nói.
“Chuẩn bị người nhanh lên rồi lập tức đi tìm cô ta…” Vẻ mặt Vu Đan nghiêm nghị “Nếu có thể trực tiếp giết cô ấy, đó là lựa chọn tốt nhất. Nếu không thể giết cô ấy, vậy hãy để ta và cô ấy nói chuyện. .. "
" Vậy chỗ này thì thế nào đây bà? "Vu Sơn Bình hỏi.
"Ở đây? Ngươi còn có tâm tư để nghĩ về chỗ này?" Vu Đan tức giận.
Vu Sơn Bình cúi đầu và bước nhanh ra ngoài.
Một lúc sau, Vu Đan cùng một nhóm người bước ra khỏi Đông Lương Pavilion và lên xe của Vu Sơn Bình.
Viên Chi Am không đến, điều này làm gián đoạn kế hoạch của Vu Đan và buộc cô phải phản ứng nhanh chóng. Nếu thời cơ thuận lợi, Vu Đan vẫn phải giết Viên Chi Am và sau đó đổ tội cho Hàn Kỳ.
Đoàn xe lên đường hướng về trung tâm mua sắm.
Đông Lương Pavilion cách trung tâm mua sắm Thượng Hải không quá xa nên chỉ trong vòng mười phút, cả đội đã nhìn thấy bóng dáng cao cao của trung tâm mua sắm từ xa.
Vu Sơn Bình nói mọi người đậu xe ở khoảng cách xa, sau đó xuống xe chỉ tay về phía xa, "bà à, đó là Viên Chi Am, chúng ta phải làm sao?"
Lúc này, Viên Chi Am đã dựa xe vào bên đường, một tay ôm Kỷ Du Du, bước vào trong xe.
Vu Đan nhìn sang, sắc mặt hơi đổi.
“Bà à, bây giờ có muốn giết luôn không?” Vu Son Bình thấp giọng hỏi.
“Cô gái đó tên gì?” Vu Đan kích động hỏi.
"Ai ạ? Đó là Viên Chi Am ..." Vu Sơn Bình sửng sốt.
"Tôi đang hỏi cô là người bên cạnh Viên Chi Am ..." Vu Đan nghiến răng, cảm thấy có chút hoảng hốt hỏi, "Cô ấy tên là gì?"
"Cô ấy tên là Kỷ Du Du ..."
"Kỷ Du Du .. .... Kỷ Du Du! ”Trong mắt Vu Đan chợt hiện lên một tia sáng.
Nhóm đọc nhanh:https://zalo.me/g/ofhved851
Bình luận facebook