Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 355-360
Chương 355 Suy nghĩ của Vu Đan
“Bà, người làm sao thế? Bà có muốn hay không cháu cho người xông lên , trực tiếp giết bọn họ?” Vu Sơn Bình hỏi.
Vu Đan nhìn chằm chằm Kỷ Du Du ở đằng xa, lắc đầu, "Không cần ..."
"Không cần? Bà, bây giờ là cơ hội tốt nhất. Nếu không làm bây giờ, e rằng sẽ không có cơ hội trong tương lai nữa” Vu Sơn Bình nói vội vàng, khuôn mặt lộ vẻ lo lắng
Vu Đan sắc mặt trở nên lạnh, “Cháu đây là đang dạy khôn ta?”
Vu Sơn Bình nhất thời cứng họng, không biết nên nói cái gì.
"Lên xe, tối nay anh hẹn với Viên Chi Am, tôi sẽ đi nói chuyện với cô ấy! Nếu không tiện cho cô ấy, tôi có thể đến chỗ ở của cô ấy để gặp cô ấy!" Vu Đan xoay người mở cửa xe. .
"Đi tới chỗ ở của cô ấy? Bà, bà điên rồi sao? Sao bà lại nghĩ vậy?" Vu Sơn Bình có chút uể oải nói, "Người phụ nữ đó thật độc nếu bà đi vào đó có chuyện gì thì cháu biết làm gì bây giờ. ? "
" Không sao, bà sẽ đi cùng Hàn Kỳ đến đó ... "Vu Đan suy nghĩ một chút rồi tự mình lên xe.
Vu Sơn Bình cố chạy theo nhưng phát hiện Vu Đan đã đóng chốt cửa xe.
“Bà, con chưa lên xe!”
“Con ngồi xe sau đi, để cho tôi yên!” Vu Đan mở cửa kính xe xuống và vẫy tay với Vu Sơn Bình.
Khi Vu Sơn Bình nhìn Vu Đan, anh ta không nói nên lời, anh ta cảm thấy vấn đề của Vu Đan, nhưng anh ta không hiểu được rằng bà mình đang làm sao thế này.
Đoàn xe chậm rãi đi vòng quanh phố, Vu Đan lấy điện thoại di động ra, bí mật chụp một tấm hình Kỷ Du Du.
Sau khi cả đội rời đi, Vu Đan đè nén lại cảm xúc để ổn định hơn, lại lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số chuẩn bị gọi.
tút tút tut ... điện thoại chờ một lúc lâu trước khi điện thoại được kết nối với phía bên kia.
"Tiểu Đan? Có chuyện gì sao? Bây giờ tôi đang họp. Nếu không có việc gì quan trọng, tôi sẽ gọi điện thoại cho cô sau!"
"Anh hai, anh có nghe nói đến cái tên Kỷ Du Du không?" Vu Đan hỏi ngược lại.
“Kỷ Du Du?” Vu Chính sửng sốt một chút, trong giọng nói có chút lạnh lùng, “Tiểu Đan, ý của cô là?”
“em chỉ là hỏi ...”Vu Đan đột nhiên cười nói : "Tôi nghe nói rằng hai mươi năm trước, chị dâu của tôi dường như biến mất đột ngột trong một thời gian, như thể cô ấy trở về quê hương của mình ở thành phố Giang? "
" Vu Đan, tôi không hiểu cô đang nói về cái gì! "Vu Chính nghiêm túc nói.
Vu Đan thở dài, “Tại sao phải bận tâm?”
“Tôi có việc phải làm, cúp máy trước!” Vu Chính nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Vu Đan nhìn điện thoại, do dự hồi lâu, trong lòng vẫn là hoài nghi không thôi.
Tình hình của nhà họ Vu những năm qua rất tệ, không phải vì nhà họ Vu không có khả năng, mà là do trong nhà họ Vu không có người kế vị! Trong thế hệ thứ ba của gia đình họ Vu, Vu Sơn Bình thể được coi là một người tốt, nhưng nó vẫn còn là 1 hài tử nếu thực sự so sánh với một số người.
Đối với nhà họ Vu, có thể nói Vu Đan cả đời không lập gia đình, nhưng vẫn không thể thay đổi được địa vị hiện tại của nhà họ Vu. Điều quan trọng nhất là con trai cả nhà họ Vu dù làm cách nào thì vẫn chưa có con nối dõi, điều này khiến nhiều người nghi ngờ.
Vu Đan cũng nghi ngờ, nhưng cô không thể chắc chắn.
Sờ sờ lông mày, Vu Đan nhẹ nhàng thở dài, dựa đầu vào ghế xe, gọi Hàn Kỳ.
“Tôi muốn gặp Viên Chi Am!”
“Khi nào?” Hàn Kỳ hỏi.
“Tối nay, cô có đi cùng tôi đến gặp cô ấy không?” Vu Đan hỏi.
Hàn Kỳ do dự, "Tôi sợ không được, từ giờ tới vài ngày sau tôi không đi đâu được hết?"
"Tôi không có nhiều thời gian ở đây, tôi sẽ gặp cô ấy tối nay!" Hàn Kỳ, tôi biết cô có quan hệ với Đường Ân cũng biết mối quan hệ giữa cô và Viên Chi Am. Cô có thể yên tâm, tôi sẽ đến gặp cô ấy vào buổi tối, tôi không đến đó để đối nghịch với cô ấy, và tôi sẽ không làm cho cô khó xử! " Vu Đan nói.
"Được ..." Hàn Kỳ nói, sau đó cúp điện thoại.
Chuyện xảy ra trong ngày hôm nay vẫn cần Hàn Kỳ giải quyết, nhất là chuyện của Vu Thần, sợ rằng để lâu sẽ rất phiền phức. Mặc dù đoạn video đã được đăng tải và giao nộp cho cảnh sát nhưng vẫn nhận được rất nhiều lời bàn tán trên mạng.
Những ý kiến công khai này cần được xử lý, và công ty môi giới của Vu Thần cũng cần Hàn Kỳ trực tiếp thương lượng, vì vậy cô ấy thực sự không có nhiều thời gian để gặp Viên Chi Am.
Viên Chi Am không biết rằng sẽ có người muốn gặp cô tối nay.
Sau khi trở lại trang viên, Viên Chi Am đưa Kỷ Du Du trở lại phòng.
Tinh thần của Kỷ Du Du đã được cải thiện rất nhiều, và Sầm Hạ trốn trong phòng không còn muốn ra ngoài lần nữa.
Viên Chi Am vội vàng đi tới phòng của Đường Ân, đứng ở cửa, hai tay đặt ở bụng dưới, chờ Đường Ân lên tiếng.
"Vấn đề của Thượng Hải gần như đã giải quyết xong ..." Đường Ân nói nhỏ, một tay gõ lên bàn, cố gắng hết sức che giấu cơn tức giận hôm nay.
“Vâng!” Viên Chi Am gật đầu, “Hôm nay anh có hài lòng với xử lý của Hàn Kỳ không?”
Đường Ân do dự một lúc không trả lời.
Hàn Kỳ vẫn còn nợ anh một câu trả lời, không biết khi anh rời đi thì có thể cho anh một câu trả lời thỏa đáng hay không.
“Đã khuya rồi vẫn ngồi đếm sao, sương rơi lạnh ướt đôi bờ vai…. ==)))” ... Điện thoại của Viên Chi Am vang lên.
Đường Ân ngẩng đầu liếc mắt nhìn, nhưng không có lộ ra vẻ bất mãn.
Viên Chi Am quay người bước ra khỏi nhà nghe điện thoại, giọng nói của Vu Sơn Bình từ bên trong truyền ra.
“Tối nay?”
Đọc nhanh tại VietWriter
Viên Chi Am cau mày, cô không thể đoán ra được Vu Sơn Bình đang nghĩ gì! Theo suy đoán của Viên Chi Am, hôm nay đến Đông Lương Pavilion có khả năng là chính là Hồng Môn Yến, Viên Chi Am đã chuẩn bị xong, nhưng tạm thời nhận được cuộc gọi từ Đường Ân.
Viên Chi Am nghĩ rằng này qua đi, Vu Sơn Bình sẽ chờ đợi, nhưng không ngờ anh ta lại chủ động như vậy.
“Được rồi, tối nay có thể gặp!” Viên Chi Am lập tức cúp máy, trong mắt hiện lên ngọn lửa ma quái, cô không quay lại phòng của Đường Ân, mà là gọi Sơn Tuyết Trì, “Giúp tôi điều tra tình hình Vu Sơn Bình gần đây! "
" Được rồi, tôi sẽ gửi cho cô một tin nhắn sau một giờ nữa! "Sơn Tuyết Trì trả lời.
Viên Chi Am gật đầu, cúp điện thoại, sau đó đi vào văn phòng của Đường Ân.
Đường Ân vẫn lạnh lùng, nhìn ra ngoài cửa sổ. Về chuyện xảy ra ngày hôm nay, Đường Ân khó có thể kìm chế được tức giận, nếu không phải chạy ra ngoài xem xét, e rằng Kỷ Du Du và Sầm Hạ sẽ bị đối xử rất tàn bạo.
Viên Chi Am nhẹ nhàng bước vào, chậm rãi quỳ xuống trước mặt Đường Ân, thân thể mê người gần như vạch ra một đường cong hoàn mỹ.
“Đường Ân… Tôi biết trong lòng cậu có lửa giận, nếu muốn cậu có thể trút bầu tâm sự lên tôi!” Giọng Viên Chi Am gần như cầu xin.
Đường Ân quay đầu, đưa tay nâng cằm cô ấy lên, “Roi của cô đâu?”
Chương 356
Viên Chi Am nghe những lời này, toàn thân run lên, nhanh chóng quay đầu xuống, đi về phía cửa.
Đáy lòng xúc động, dáng người của Viên Chi Am nhất định là trong số những người đẹp nhất. Ngay cả dáng vẻ của Bùi Nhược cũng có chút không bằng so với Viên Chi Am.
Mặc dù Đường Ân quả thực đang có tâm trạng không tốt, nhưng anh ấy có thể kiềm chế cảm xúc của mình và sẽ không dễ dàng để cơn tức giận của mình trút xuống người khác. Đặc biệt là Viên Chi Am, khiến anh thực sự không thể bắt đầu. Cho dù Viên Chi Am nói là muốn được Đường Ân trút giận, nhưng đối với điều này Đường Ân cũng không thực sự là muốn làm.
“Làm sao??? có chuyện gì vậy?” Viên Chi Am ngưng mắt nhìn Đường Ân, “Cầu xin người…”
“Được!”
Viên Chi Am gật gật đầu như gà mổ thóc, lại vội vàng đi ra khỏi nhà Đường Ân.
Một lúc sau, Viên Chi Am đem một cái hộp vuông cung kính đưa cho Đường Ân.
Đó cũng là lần đầu tiên Đường Ân, sợ rằng anh ta sẽ để lại bóng ma trong lòng Viên Chi Am.
Từ trong phòng Đường Ân đi ra, vặn vòi nước, tự mình rửa sạch một chút. Khi Viên Chi Am bước ra lần nữa, đôi má ửng đỏ của cô ấy dường như đang say rượu, thay vì nhìn vô hồn, đôi mắt cô ấy lại sáng rực.
Đường Ân nhìn bộ dạng của Viên Chi Am mà kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên loại chuyện này được thể hiện rõ ràng như vậy trong nhận thức của Đường Ân.
Khi gần buổi tối, Vu Đan cuối cùng cũng đến.
Lần này, Vu Đan và Vu Sơn Bình đến nơi ở của Đường Ân.
Khi Vu Sơn Bình nhìn thấy Viên Chi Am sau bàn làm việc, đôi mắt anh ta nhìn thẳng vào cô ấy, anh ta cũng đã từng nhìn thấy Viên Chi Am và biết rằng người phụ nữ này là một mỹ nhân tuyệt vời. Chỉ là lúc đó Viên Chi Am giống như một sa mạc khô héo hơn, nhưng Viên Chi Am bây giờ chỉ đơn giản là một ốc đảo, toàn thân có mùi hương không thể kiềm chế nổi.
"Cô Viên ..." Vu Sơn Bình không dám nhìn thêm, bất đắc dĩ nở nụ cười, "Đây là Bà của tôi, lần này tôi đến đây chủ yếu là muốn nói chuyện với cô ..."
Viên Chi Am nhẹ gật đầu nhìn Vu Đan.
Vu Đan nhìn Viên Chi Am đồng dạng, thoạt nhìn kinh ngạc vì vẻ đẹp của cô ấy, nhưng là nhìn lại lần nữa thì cảm thấy được có chút gian xảo, khó giải quyết. Bởi vì Vu Đan đã lăn lộn thương trường nhiều năm như vậy, nên khi nhìn người và vật vẫn rất chính xác. Trong mắt Viên Chi Am, họ chủ yếu dò xét, thay vì thận trọng sau lần đầu gặp mặt.
Những người như vậy không dễ đối phó!
“Cô Viên, chào cô!” Vu Đan vươn tay cười nói.
Viên Chi Am đứng lên nói: “Ngồi đi!”
Hai người đều là lễ phép khách sáo nhưng lại không có ai tiến lên trước.
“Tôi nghe nói từ Sơn Bình rằng cô Viên có thể giúp anh ấy có được vị trí lớn trong gia tộc họ Vu của chúng tôi?” Đầu tiên Vu Đan mỉm cười, sau đó nhìn Viên Chi Am, “Tôi không biết cô Viên có kế hoạch gì tốt hay chăng?
” Kế hoạch của tôi rất đơn giản, loại bỏ đi những thứ không rõ ràng! "Viên Chi Am cũng cười, nói:" Ví dụ như giúp anh ấy làm chuyện anh ấy không làm được, điều tra anh họ của anh ấy xem anh ta có át chủ bài nào không! Đương nhiên, tôi cũng có thể giúp anh ấy điều tra 1 chút thông tin về bà nữa, người nắm giữ ba công ty niêm yết, hơn một chục công ty con ... và ví dụ, giúp anh ấy bày mưu tính kế, an bài hợp tác để 2 bên cùng có lợi! "
" Tôi không hiểu cô Viên đang nói về điều gì ! ”Vẻ mặt Vu Đan đột nhiên chìm xuống, trong lòng kinh hãi.
Ba công ty niêm yết?
Đây là điều mà Vu Đan cho rằng bí mật lớn nhất, cô ấy không hề nhắc tới trước mặt ai, làm sao Viên Chi Am biết được chuyện này?
“Có hiểu hay không cũng không quan trọng, bà Vu biết tôi đang nói gì!” Ánh mắt của Viên Chi Am trở nên thú vị. Trước khi Vu Đan đến, Sơn Tuyết Trì đã gửi tất cả thông tin của Vu Đan đến tay Viên Chi Am.
Vu Đan nhìn vẻ kiên quyết của Viên Chi Am, sau đó mỉm cười.
Viên Chi Am cũng bí mật gật đầu, người phụ nữ này đúng là có chút bản lĩnh, có thể điều chỉnh cảm xúc của mình trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
"Hãy nói về chuyện chính đi ..." Vu Đan mỉm cười, ánh mắt dịu lại, "Cô Viên cũng là một người thẳng thắn, vì vậy tôi sẽ không nói vòng vo. Mọi người trên thế giới này đều không muốn rơi vào tay người khác để bị điều khiển. Chúng tôi là như thế, không muốn rơi vào tay người khác! Cô Viên cũng có thể ra giá. Nếu tôi thấy hợp lý, tôi sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng nhu cầu của cô Viên! "
" Nếu tôi ra giá chỉ sợ bà không đáp ứng nổi... ... "Viên Chi Am không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề, cao ngạo nhìn Vu Đan.
Chương 357
Vu Đan nhíu lông mày nói , "Cô Viên, cô còn chưa mở lời, làm sao cô biết tôi không có khả năng?"
Viên Chi Am mỉm cười, đứng lên chống 2 tay lên bàn làm việc, "Bà Vu thực sự muốn tôi ra giá sao? Vậy thì tôi sẽ nói ... Tôi nghe nói bà Vu có bốn công ty con do bà toàn bộ sở hữu. Bốn công ty này không thuộc về Ngành công nghiệp của Vu gia, nhưng là do bà Vu đứng tên ... "
" Không có! "Vu Đan lạnh lùng đáp.
Viên Chi Am mỉm cười, "Bà Vu, bà đừng vội phủ nhận. Có lẽ những gì tôi sắp nói có ý nghĩa rất lớn đối với bà?"
Ánh mắt Vu Đan chớp động, cảnh giác nhìn chằm chằm vào Viên Chi Am.
Viên Chi Am chậm rãi nói: "Bốn công ty con của bà đều hoạt động trong ngành công nghiệp kỹ thuật sinh học, và tôi cũng có kinh doanh kỹ thuật sinh học ở Giang Thành (cái này là thành phố Giang nhé mọi người). Nếu chúng ta hợp tác, chúng ta có thể đạt được một số kết quả bất ngờ ... ...."
"Đơn giản vậy thôi ? ”Vu Đan cau mày, bà không tin rằng Viên Chi Am sẽ để Vu Sơn Bình thoát ra đơn giản như vậy.
Từ lúc bước vào, Vu Đan đã biết người phụ nữ trước mặt nhất định không hề đơn giản.
"Tất nhiên là không! Công việc kinh doanh của tôi ở Giang Thành có liên hệ với Úc, và bà Vu nên liên hệ với Hoa Kỳ ... Tôi nghe nói rằng Trung Quốc đang tích hợp ngành công nghiệp kỹ thuật sinh học gần đây, vì vậy tôi hy vọng cùng bà Vu có thể hợp tác” Viên Chi Am nói.
"Không thể nào ..." Vu Đan có chút kinh hãi, cô thật sự không ngờ tham vọng của Viên Chi Am lại lớn như vậy.
"Đừng lo lắng ..." Viên Chi Am mỉm cười: "Mối liên hệ của bà với Hoa Kỳ chủ yếu là ở Bộ Y tế Hoa Kỳ, và bà Vu đã không có tiến bộ gì trong lĩnh vực này trong vài năm. Nếu hợp tác với tôi. . Tôi có thể liên hệ với Hiệp hội Y khoa Hoa Kỳ! Bằng cách này, tôi có thể khiến bà Vu tạo ra những bước đột phá trong công nghệ và sau đó đoàn kết với công ty của tôi để giành được hầu hết các thị trường trong nước 1 cách nhanh chóng... "
Vu Đan ngây người, không ngờ người phụ nữ này lại có khả năng cao như vậy.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó?” Viên Chi Am dơ lên 2 tay, “Sau đó… Đương nhiên bà là người phụ trách khu vực này, ta lui về hậu phương thôi!”
“Làm sao chia cổ phần?” Vu Đan hỏi.
“Tôi muốn 80% ...” Viên Chi Am thản nhiên nói: “cổ phần này là tuyệt đối, luôn luôn giữ…”
“Không thể!” Vu Đan ngẩng đầu lên, sắc mặt lạnh lùng.
Viên Chi Am sở hữu 80% cổ phần? làm thế nào mà có thể như được?
"Bà Vu có thể về suy nghĩ lại, hợp tác hay không, để sau hãy nói ..." Viên Chi Am nói một cách bình tĩnh.
Sắc mặt Vu Đan có chút thay đổi, trước đây bà cũng đã nghĩ tới chuyện này, nhưng về phương diện này bà chưa bao giờ có ưu thế tuyệt đối, cho nên, khi tin tức về toàn bộ kỹ thuật sinh học trong nước được tung ra, Vu Đan không cao hứng lắm. Mặc dù Vu Đan biết rằng đây chắc chắn là một chiếc bánh lớn, nhưng bà cũng biết rằng nó không phải là thứ mà bà có thể ăn được.
Nếu thật sự giống như lời Viên Chi Am nói, bà quả thực có chút cao hứng, nhưng Vu Đan nhất định sẽ không thể cho Viên Chi Am 80% cổ phần này.
“Việc kinh doanh không không thành cũng còn tình cảm, bà Vu đi về nghĩ lại, chúng ta có thể nói chuyện sau!” Viên Chi Am nói.
Vu Đan sắc mặt đờ đẫn, nhưng Vu Sơn Bình ở một bên thì có chút lo lắng, theo quan điểm của Vu Sơn Bình, nếu chuyện này thực sự xảy ra, thì cậu ấy sẽ không bị tổn thất gì, và có thể lấy lại quyền tự do từ tay Viên Chi Am. Đối với Vu Đan mà nói, đó cũng là chuyện tốt, dù sao tích hợp kỹ thuật sinh học, cho dù là 20% cổ phần, cũng nhất định không nhỏ.
“Tôi muốn hỏi, cô Kỷ Du Du có phải người Giang Thành không?” Vu Đan ngẩng đầu lên nhìn Viên Chi Am.
Hai mắt Viên Chi Am ảm đạm, "Cô ấy đến từ đâu? Không liên quan gì đến bà! Tốt hơn hết bà không nên hỏi thêm về cô ấy, tôi sợ bà không chịu nổi!"
Lúc này, khuôn mặt Viên Chi Am hoàn toàn lạnh lẽo.
Vu Đan cau mày và cười nhẹ, "Có lẽ cô có hiểu lầm gì đó. Trước đây tôi có xem một bức ảnh của cô Du Du trên mạng, cô ấy trông rất giống một người bạn cũ của tôi ..."
"Xin lỗi, tôi không muốn nói về điều ấy lúc này! ”Viên Chi Am đáp lại.
“Được rồi, chúng ta lại có thời gian lại nói chuyện!” Vu Đan đứng dậy, mỉm cười, xoay người bước ra ngoài.
Vu Sơn Bình quay lại nhìn Viên Chi Am, hoảng sợ đi theo Bà và chạy ra khỏi cửa.
Khi bước ra khỏi trang viên, vẻ mặt của Vu Đan đặc biệt u ám.
Đến đây đêm nay mà không làm gì cả. Ngay từ khi bước vào cửa, Viên Chi Am đã tránh những chuyện quan trọng và chỉ nói về vấn đề đầu tư, không nhắc tới chuyện của Vu Sơn Bình.
Người phụ nữ này thực sự không dễ dàng.
“bà à, điều kiện của Viên Chi Am không cao, tại sao chúng ta không thể đồng ý?” Vu Sơn Bình lo lắng đi theo sau: “Nếu chúng ta thực sự tích hợp kỹ thuật sinh học, chúng ta sẽ chiếm 20% cổ phần. Cũng là chuyện tốt. .. "
"Ngươi thì biết cái mẹ gì? "Vu Đan trừng mắt nhìn Vu Sơn Bình." Viên Chi Am bây giờ không có khả năng, nhưng tham vọng của cô ta rất lớn. Cô ấy hiện tại đang cần chúng ta... .. Bên cạnh đó ... "
"Bên cạnh đó gì nữa ạ?" Vu Sơn Bình hỏi.
“Bên cạnh đó, tôi không có bốn công ty con!” Vu Đan nghiến răng nghiến lợi. “Người phụ nữ này nói đúng. Tôi chỉ có một công ty thôi, còn có ba công ty khác trong nhà họ Vu của chúng ta. Cô ta đang muốn cắn một miếng thịt từ Vu gia! "
" Hả? "Vẻ mặt của Vu Sơn Bình thay đổi đáng kể.
“Tự mình trở về đi, tôi còn có chuyện khác!” Vu Đan xoay người đi về phía đoàn xe phía xa.
Vu Sơn Bình ngây người đứng đó, không biết phải làm sao, lúc này điện thoại rung lên và có tin nhắn đến.
"Điều kiện tôi đưa ra đối xử rất ưu đãi với anh, nhưng không ngờ bà của anh vẫn không đồng ý. Bốn công ty mà bà ấy nắm giữ đều ở Trung Quốc, Đông Á, Đông Nam Á ... Vu gia không phải chỉ có 1 người thừa kế thôi ư?? nhưng anh và bà của anh lại không đồng lòng, anh phải cẩn thận 1 chút! Còn có, tôi biết anh thích Doãn Nam Tây, tôi đã bảo cô ấy đi khách sạn Đông Lai phòng 1906 chờ anh rồi, anh đi thư giãn thoải mái đi ...... ”
Sơn Bình nhìn tin nhắn này từ Viên Chi Am, biểu cảm của Vu Sơn Bình không ngừng thay đổi. Anh ta không rõ Vu Đan có thực sự có bốn công ty hay không, nhưng anh ta có thể cho người điều tra. Chỉ cần sự thật được điều tra, anh ta sẽ sớm hiểu được Vu Đan nghĩ gì trong chuyện này.
Nghĩ đến đây, Vu Sơn Bình tắt điện thoại, nghiến răng nghiến lợi lên xe, thản nhiên ra lệnh: "Tới khách sạn Đông Lai ..." Xe chậm rãi khởi động đi về phía khách sạn Đông Lai.
Mười phút sau, Vu Sơn Bình đẩy phòng 1906 sang một bên và nhìn thấy Doãn Nam Tây vừa mới đi tắm xong.
Doãn Nam Tây sắc mặt lạnh lùng, nhưng cô biết mình phải làm gì tối nay, lập tức cởi bỏ áo choàng tắm, để áo choàng tắm tuột khỏi người, “Thôi, làm xong sớm, mau đi về!”
Vu Sơn Bình cười, nhanh chóng lao tới.
Lúc này, Vu Đan đã ở trên xe của Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ ngồi trong xe, liếc nhìn Vu Đan với khuôn mặt lạnh lùng, cười nói: "Sao rồi, cô không đi gặp Viên Chi Am sao?"
Vu Đan kể lại những chuyện đã xảy ra trước đó, vẻ mặt vẫn có vẻ xấu xa.
“Người phụ nữ này quả thực không dễ dàng, cô ấy không từ thủ đoạn để làm việc!” Hàn Kỳ cười nói.
Vu Đan lắc đầu, đột nhiên hỏi: “Cả Đường Ân và Kỷ Du Du đều đến từ Giang Thành?”
Hàn Kỳ do dự, “Kỷ Du Du thì có thể đúng, còn Đường Ân… rất“ Bí ẩn! ”
“ Bí ẩn? ”Vu Đan liếc mắt nhìn. Hàn Kỳ, có phần cáu kỉnh nói: "Không phải là thiếu gia của cô sao? Có gì bí ẩn? Tôi nghe được một số tin tức về việc Đường gia đang chia phe, Đường Ân hay là đang muốn cô gia nhập chung với hắn?”
358 chương 358 của nhà họ Mạnh đối với
Hàn Kỳ nghe những lời này, mày dần dần nghiêm nghị lại, im lặng không nói.
Vu Đan ngạc nhiên nhìn, “Cô không chọn Đường Ân đúng không?”
Hàn Kỳ vẫn không nói lời nào, mà nhìn Vu Đan cười, “Đừng quên, cô đã hứa với tôi lúc bắt đầu! chúng ta nhiều năm như vậy không gặp, không biết miệng của cô có còn uy lực như lúc ban đầu nữa hay không! "
"Định mệnh, thiệt đấy hả ? "Vu Đan có chút mắng.
Hàn Kỳ một tay ôm Vu Đan cười khúc khích, tay còn lại đã chạm vào đáy váy của Vu Đan.
Hai người trước đây là chị em tốt của nhau, và họ đã làm rất nhiều điều mà người khác không tưởng tượng nổi vì vậy họ không giấu giếm điều gì cụ thể.Cả 2 tuy không còn trẻ nhưng đều là những người giàu nghị lực, chưa muốn lập gia đình.
Giờ phút này, Vu Đan dường như đã tìm lại được cảm giác cho bản thân mà lâu lắm cô chưa có được, toàn thân có run run, thấy Hàn Kỳ đã cúi người hôn lên ngực cô, trong miệng thì thào nói nhỏ.
Người tài xế vẫn cho xe chạy đều đều, gần như không quan tâm đến cảnh tượng mê hồn diễn ra phía sau xe.
Đúng lúc này, trong trang viên của Đường Ân, Viên Chi Am thành thật nói cho Đường Ân những chuyện vừa rồi.
Đường Ân một tay gõ máy tính để bàn, trong lòng có chút bối rối, “Bà ấy vừa hỏi về Kỷ Du Du?”
“Vâng!” Viên Chi Am đáp.
Đường Ân gật đầu, "Tôi hiểu rồi, cô đi xuống trước đi! Nhân tiện, sau khi cuộc họp ở Giang Đông kết thúc, tôi và Kỷ Du Du sẽ trở về Giang Thành, cô có thể phải ở lại đây để giải quyết việc còn dang dở!"
"Vâng, không thành vấn đề! ”Viên Chi Am nói.
Đường Ân gật đầu, đuổi Viên Chi Am đi, một mình đi vào phòng của Kỷ Du Du.
Bề ngoài Kỷ Du Du vẫn đang không tốt, cả người cuộn tròn trên giường, giống như một con mèo con bị thương. Đường Ân cũng biết khoảng thời gian này có thể đã tạo ra 1 nỗi kinh hoàng cho Kỷ Du Du, anh cảm thấy có chút không chịu nổi.
Khẽ lên giường ôm Kỷ Du Du vào lòng, Đường Ân nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Giống như một con bạch tuộc, Kỷ Du Du lập tức ôm lấy Đường Ân, chui đầu vào ngực của Đường Ân.
Cả 1 đêm cả 2 người không nói lời nào.
Sáng sớm hôm sau, Đường Ân đưa Kỷ Du Du đi một vòng, điều này khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn. Nhất là nhóc Sầm Hạ, luôn làm cho Kỷ Du Du vui vẻ cả ngày cho nên bây giờ Kỷ Du Du đã tốt hơn mấy ngày trước rất nhiều.
Đọc nhanh tại VietWriter
Sau khi màn đêm buông xuống, Viên Chi Am đưa cho Đường Ân tài liệu của cuộc họp ở Giang Đông.
Với tính cách của Đường Ân, anh không thích tham gia những cuộc tụ họp như vậy, nhưng mà Miêu Bách đã giải thích với anh ấy cho nên Đường Ân sẽ không từ chối.
Rút ra tập tài liệu rồi xem xét chi tiết, Đường Ân sửng sốt.
Thông tin trên là tất cả về cuộc họp Giang Đông, bao gồm thông tin về một số người đã tham gia, và quá trình diễn ra sự kiện. Điều mà Đường Ân không ngờ là anh thực sự nhìn thấy họ Mạnh trên những tư liệu này.
Đường Ân im lặng một hồi, cũng đã lâu rồi không có liên lạc, không biết Mạnh Quán hiện tại như thế nào.
Những gì xảy ra lúc đó quả thực là một sự trùng hợp, phần lớn là do mối quan hệ của Viên Chi Am.
Trong trải nghiệm tình cảm của Đường Ân, mặc dù không có bóng dáng của Mạnh Quán, nhưng Đường Ân chưa bao giờ ghét cô gái này, thậm chí còn cảm thấy có chút áy náy với cô gái này.
Ban đầu, họ Đườngvà nhà họ Mạnh đã bàn bạc chuyện kết hôn giữa hai người, nhưng vì nhiều lý do, Đường Ân đã từ chối. Bởi vì sự việc này, nhà họ Mạnh cũng đã 1 số lời đàm tiếu trong toàn bộ giới kinh doanh.
“Người nhà họ Mạnh ở đây, tôi không biết người ở đây là ai…”
Đường Ân nói nhỏ, dở khóc dở cười, anh sợ người tới là cô của nhà họ Mạnh. Nếu là như vậy, Đường Ân không biết mình có đủ dũng khí để đối mặt với cô ấy hay không.
Tựa lưng vào ghế, Đường Ân thở phào nhẹ nhõm rồi mới đưa mắt nhìn về phía cửa sổ.
Cùng lúc đó, một chiếc máy bay tư nhân đáp xuống sân bay của Thượng Hải.
Cánh cửa mở ra, Mạnh Thuý Bình bước ra khỏi cabin với vẻ mặt lãnh đạm.
Lúc này ở Thượng Hải là tháng 10, nhiệt độ và độ ẩm rất bình thường, thời tiết đẹp nên khiến mọi người cảm dễ chịu.
Mạnh Thuý Bình hít một hơi và xuống máy bay trước.
Theo sau Mạnh Thuý Bình là Mạnh Quán, người mà Đường Ân đã lâu không gặp.
Mạnh Quán tóc buộc đơn giản ra sau đầu, không trang điểm nhưng lại có chút dịu dàng. Cô mặc một chiếc váy lớn nhìn như hơi rộng.
Mạnh Quán thầm liếc nhìn dì của mình thấy sắc mặt bà ấy không tốt liền cúi đầu đi theo.
“Dì cảnh cáo con, lần này dì tới đây tham gia hội nghị Giang Đông, nếu con dám cùng thằng quỷ kia qua lại thì dì sẽ xử hắn ở nơi đây luôn!” Mạnh Thuý Bình vẻ mặt lạnh lùng nói. .
“Vâng!” Mạnh Quán gật đầu, vẫn nhìn chung quanh, tựa như muốn nhìn xuyên màn đêm để thấy được bóng dáng đó.
Mạnh Thuý Bình mở cửa xe, tức giận liếc mắt nhìn Mạnh Quán một cái rồi lên xe trước.
Mạnh Quán cũng đi theo lên xe, nhưng vẫn cúi đầu xuống, trong ánh mắt hiện lên một sự hiền dịu như đang muốn cưng chiều 1 ai đó. Sau đó, cô ấy vuốt ve bụng mình rồi cười hạnh phúc. (Xong rồi anh em ạ, Đường Ân có con rồi)
“Đứa con trong bụng của con phải được đặt theo họ Mạnh!” Mạnh Thuý Bình đột ngột nói.
Mạnh Quán ngẩng đầu, có chút không vui, nhưng lại không dám phản bác.
Vị trí của Mạnh Thuý Bình trong gia tộc họ Mạnh là không giống với mọi người, thậm chí ngoại trừ những người thừa kế họ Mạnh, Mạnh Thuý Bình là người có quyền lớn nhất.
Đứa nhỏ này chỉ sợ sinh ra phải mang họ Mạnh.
Đoàn xe chạy vào Thượng Hải, Mạnh Quán nhìn chung quanh, bỗng nhiên nhìn thấy sân vận động , nhớ tới một số chuyện đã xảy ra, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.
Tin tức về việc bác của Đường Ân đến Thượng Hải giết Đường Ân không phải người bình thường có thể biết, nhưng trong giới kinh doanh của nhà họ Mạnh thì đã biết về việc này rồi.
"Không biết Đường Ân và Du Du bây giờ thế nào ..." Mạnh Quán nghĩ thầm, lấy điện thoại di động ra. Có vô số tin nhắn do Kỷ Du Du gửi cho cô trên điện thoại, nhưng cô không trả lời bất kỳ tin nhắn nào.
Mạnh Quán suy nghĩ một chút, gõ một tin nhắn nhưng lại do dự đặt rồi điện thoại xuống.
Có một số việc đã được định sẵn, dù có lo lắng bao nhiêu cũng coi như vô ích.
Mạnh Thuý Bình nhìn xem cảnh này, sự căm ghét của cô dành cho Đường Ân dường như thêm sâu sắc. Cô ấy nguyện cả đời không lấy chồng để dành hết tình cảm cho Mạnh Quán, nhưng giờ nhìn Mạnh Quán thế này, cô ấy như bị dao cứa vào tim.
Đoàn xe đi qua thành phố và dừng lại ở một trang viên lộng lẫy.
Mạnh Thuý Bình xuống xe, nhìn trang viên rực rỡ cách đó hàng nghìn mét. Trong thâm tâm, cô biết đây là nơi ở hiện tại của Đường Ân. Mạnh Thuý Bình đang suy nghĩ, không biết cô ấy có nên cho Đường Ân một bất ngờ không?
Chương 359.
Trung Quốc có rất nhiều hiệp hội thương nghiệp trên cả nước, nổi tiếng nhất trong số đó có hiệp hội, một sẽ Giang Đông, một là ở Giang Nam, còn có một liên minh kinh doanh ở Bắc Kinh nữa.
Ba hiệp hội này thường theo hình thức hội viên, mời lãnh đạo của tập đoàn kinh doanh lớn ngồi lại với nhau và thảo luận về tình hình kinh doanh trong năm tới.
Các thành viên biết nhau và giúp đỡ nhau khi cần tới. Điều này làm cho loại hình này trở thành một khuôn mẫu về sự thăng tiến và rút lui trong kinh doanh.
Hiệp hội Giang Đông có không quá mười thành viên, chủ yếu tập trung ở phụ cận Thượng Hải.
Việc Miêu Bách gia nhập hiệp hội ở Giang Đông thực ra chỉ mang ý nghĩa tượng trưng, vì anh không đáp ứng đủ các điều kiện của nơi này. Tuy nhiên, sau nhiều năm, Miêu Bách đã hình thành nền tảng và quyền phát biểu của riêng mình ở hiệp hội Giang Đông này.
Cái này là do nguồn tài chính của Miêu Bách, và cái còn lại là do kỹ năng của Miêu Bách, đã thực sự thuyết phục được những người trong Hiệp hội Giang Đông.
Cuộc họp ở Giang Đông năm nay, sau khi biết rằng Miêu Bách sẽ không đến, dường như một con kênh chảy nhẹ, và nó trở nên yên tĩnh hơn nhiều. Hai trong số các công ty lớn đã không tham gia cuộc họp Giang Đông này, và những người từ các công ty còn lại không phải là nhân vật chính.
Đường Ân cảm thấy hơi bất lực khi nghe tin này, nhưng cậu ấy không quan tâm nhiều.
Cậu ấy không thích tụ tập kiểu này lắm, và việc cậu ấy tham dự cuộc họp ở Giang Đông này chỉ là một tín hiệu để gửi tới những người khác mà thôi. Mục đích chính là thể hiện sự ủng hộ của Miêu Bách đối với Tần Nam ở một số khía cạnh nhất định. Cho nên chỉ cần Đường Ân tham gia, bất kể kết quả như thế nào, chuyện này coi như xong.
Buổi sáng, Viên Chi Am đã phái người đi chuẩn bị cẩn thận. Từ trang phục đến nhân sự, từ phương tiện đến quy trình đều được sắp xếp chi tiết.
Lúc này, Đường Ân đưa Viên Chi Am đi thăm Hạt tử, đồng thời cũng đến thăm Hồ Tùng và Tứ Nương.
Tứ Nương đang hồi phục tốt và có thể đi bộ xuống đất, nhưng Hồ Tùng tình trạng thì không lạc quan như vậy.
Đường Ân biết một người mất đi đôi chân sẽ phải trả giá bao nhiêu, anh cũng biết hôm nay Hồ Tùng có thể sống sót như vậy, đã là kỳ tích rồi.
Đêm đến, Đường Ân bước ra khỏi trang viên cùng với mọi người.
Những người duy nhất tham gia cuộc họp Giang Đông này là Đường Ân, Kỷ Du Du và Viên Chi Am. Vốn dĩ Kỷ Du Du không định đến, cô muốn cùng Sầm Hạ ở nhà, nhưng Đường Ân lại kéo đi theo cùng.
Sau khi xe chạy ra khỏi trang viên, thì nhìn thấy phía trước có một tuyến xe khác, đang từ từ đi trên đường.
Tài xế bấm còi nhiều lần nhưng bên kia vẫn đi thẳng, không muốn nhường đường.
Đường Ân nhíu mày, liếc nhìn logo của đoàn xe kia, lập tức im lặng.
Mạnh Thuý Bình!
Đoàn xe của nhà họ Mạnh mang theo dấu hiêu và có thể chặn được các xe khác như thế này, ngoài Mạnh Thuý Bình ra, Đường Ân không nghĩ ra ai khác.
"Đi theo đi ..." Đường Ân xoa xoa lông mày, khá là bất lực.
Hai đoàn xe, từ lúc khởi hành đến lúc đến, gần như là một đường thẳng.
Khi đoàn xe của nhà họ Mạnh đến, Đường Ân không hề có ý định xuống xe, anh biết nếu lúc này đụng phải Mạnh Thuý Bình thì có thể xảy ra chuyện.
Nhìn thấy Mạnh Thuý Bình xuống xe, Đường Ân cùng Kỷ Du Du và Viên Chi Am bước xuống xe.
Không nhìn thấy Mạnh Quán!
Đường Ân trong lòng bối rối. Anh không biết mình nên nói gì với người đối diện khi nhìn thấy Mạnh Quán vào lúc này, nhưng sau khi không nhìn thấy Mạnh Quán, trong lòng anh cảm thấy có chút thất vọng.
"Các vị, làm ơn cho xem thư mời ..."
Một cô nhân viên phục vụ cao lớn nhìn Đường Ân cười nói.
Sau khi Viên Chi Am đưa thư mời, nhân viên phục vụ mỉm cười gật đầu, "Lối này, xin đi theo tôi ..."
Đường Ân đi theo hai người phụ nữ, ánh mắt liếc nhìn vào trong.
Đây là một khách sạn nguy nga, phong cách của khách sạn thể hiện theo phong cách của Châu Âu.
Đường Ân biết rằng khách sạn này không mở cửa cho công chúng, mà chỉ mở cửa cho thành viên của hiệp hội Giang Đông. Vì vậy, dù được xây dựng sang trọng nhưng không nhiều người biết đến.
Bước vào tầng một của khách sạn, xung quanh không phải là đại sảnh mà là một dãy bàn dài.
Chiếc bàn dài hơn 30 mét, hai bên có mười cái ghế tựa lưng, chứng tỏ chỉ có mười thành viên chính thức của Hiệp hội Giang Đông.
Đường Ân chậm rãi đi tới bàn đã được sắp xếp trước, chậm rãi ngồi xuống.
Đối diện trực tiếp với Đường Ân, là Mạnh Thuý Bình của nhà họ Mạnh.
Mạnh Thuý Bình ngẩng đầu, với một đôi mắt hờ hững nhìn chằm chằm vào Đường Ân
Đường Ân khẽ cười, “Dì Mạnh ...”
“Đừng gọi tôi là dì!” Mạnh Thuý Bình trừng mắt nhìn Đường Ân.
Đường Ân sờ sờ cái mũi, ngượng ngùng cười, kỳ thật khi nói chuyện, Đường Ân biết mình khó xử. Tuy nhiên, Mạnh Thuý Bình ngồi đối diện, không nói chuyện thì không được nên chỉ biết cố gắng chịu khó 1 chút.
Lúc này, nhân viên đã đưa Kỷ Du Du đến phòng chờ ở phía sau. Có hoa quả tráng miệng trong phòng chờ là để chăm sóc gia đình của các thành viên Hiệp hội Giang Đông này.
Tại đây, sự đối đãi với các thành viên đều giống như nhau, và mọi thành viên đều có một khu vực nghỉ ngơi riêng dành cho các thành viên trong gia đình.
Sau khi Kỷ Du Du vào, cô ấy gần như được hưởng sự đối đãi như của một nữ hoàng.
Viên Chi Am sắp xếp ổn định cho Kỷ Du Du, xoay người trở lại lầu một của khách sạn, nghiêm túc đứng sau lưng Đường Ân.
“Tất cả đều ở đây rồi sao?”
Một tiếng cười sảng khoái vang lên, một người đàn ông trung niên bụng phệ từ ngoài khách sạn bước vào.
Đường Ân ngẩng đầu nhìn sang, biết người này là Trương Lỗ, hội trưởng hiệp hội Giang Đông, vội vàng cùng mọi người đứng lên, trên mặt mang theo ý cười.
"Đường Ân??? Hahaha ... thực sự trẻ trung và đầy bản lĩnh", Trương Lỗ chào đón Đường Ân đầu tiên, và cười nói: "Miêu lão là có con mắt nhìn người, chỉ cần liếc mắt cũng có thể thấy được bản lĩnh của cậu"
Đường Ân cười , "Bác Trương quá khen!"
“Tốt, tốt! còn hiểu được lễ nghi nữa, thật là hậu sinh khả uý!" Trương Lỗ cười cười, xoay người bước tới chỗ ngồi chính, "Buổi họp Giang Đông lần này của chúng ta quả nhiên là có Đường Ân tới cho nên náo nhiệt hơn không ít! ”
Tất cả mọi người đều tươi cười, ngoại trừ vẻ mặt lạnh lùng của Mạnh Thuý Bình, những người còn lại đều không nói được nhiều. Rốt cuộc cũng chỉ có 1 mình Trương Lỗ là khen ngợi, nếu người khác xen vào nói những điều không phải thì không tốt lắm.
"Đường Ân, vừa rồi có người nhờ tôi gửi giúp tới cậu 1 lời nhắn ..." Trương Lộ nói sau khi thấy mọi người ngồi xuống.
“ Lời nhắn gì vậy ạ?” Đường Ân sững sờ.
“Có người muốn gặp cậu, hiện tại chắc đang chờ cậu ở phòng chờ ...” Trương Lộ liếc nhìn Đường Ân, sau đó nhìn lướt qua trên người Viên Chi Am, “Không biết điều này có bất tiện hay không?”
“Ai muốn gặp cháu vậy?” Đường Ân cảm thấy rất bất ngờ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh và Trương Lỗ gặp nhau, thế nhưng lại sao lại nhờ tới Trương Lỗ?
Chương 360
“À…” Trương Lỗ không trả lời được gì, chỉ có thể nói: “Là 1 người bằng hữu tới từ Bắc Kinh, người đó không có ác ý gì cả, nếu có chuyện gì thì tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm! "
" Vâng! "Đường Ân gật đầu đồng ý.
“Nếu là như vậy, chúng ta bắt đầu cuộc họp lần này!”
Trương Lỗ thấy Đường Ân đồng ý rồi liền vui vẻ, đối với mọi người nói: “Kỳ thật trong khoảng thời gian này, mọi người đều không ở Thượng Hải, Thượng Hải quả thực đã xảy ra chuyện, đã có sự thay đổi lơn, tôi tin rằng mọi người sẽ hiểu ít nhiều về những chuyện sau đó nên tôi sẽ không nói thêm nữa! Mục đích chính của buổi gặp mặt Giang Đông này cũng là muốn để cho mọi việc qua đi và để ngành công nghiệp ở đây tiến thêm 1 bước nữa… ”
Trương Lỗ không nói gì về chuyện sản xuất, cũng không nói gì về chuyện lần này ở Thượng Hải nhưng kỳ thật mọi người ở đây đều hiểu rõ.
Trong khoảng thời gian này, tất cả mọi người đều biết chính xác chuyện gì xảy ra với Thượng Hải, bởi vì Đường Ân đến Thượng Hải, rất nhiều công nghiệp bắt đầu cải tổ. Điều này đã gây ra một sự hỗn loạn ở Thượng Hải và những người này thực sự nhận thức rõ hơn rằng sau cuộc hỗn loạn, chiếc bánh kem lợi ích sẽ bắt đầu được chia.
Khi giọng nói của Trương Lỗ nhỏ xuống, những người xung quanh bắt đầu bàn tán nhỏ.
Cả nhà họ Doãn và nhà họ Tô đều đã không còn nữa, tập đoàn Thượng Thanh tuy không phá sản nhưng cũng chỉ còn chút hơi tàn. Khi nhận thấy có nhiều lợi ích như vậy, mọi người đều hăng hái cả lên.
Đường Ân không nói, cậu ấy biết sự tình này đối với cậu không phải chuyện xấu. Biết rằng đây là Thượng Hải, cho dù có đập tan nhà họ Tô và nhà họ Doãn, hắn nhất định sẽ không thể tự mình chiếm hết mọi quyền lợi được. Loại chuyện không có khả năng xảy ra, ngược lại là vì lợi ích chung của mọi người để mọi người đều có phần trong chiếc bánh lợi ích thì lại phù hợp hơn.
"Tôi muốn một ngành công nghiệp năng lượng mới ..." Mạnh Thuý Bình khoanh tay và dựa vào ghế.
Nghe xong lời nói, tất cả mọi người đều nhìn về phía người phụ nữ mạnh mẽ nhà họ Mạnh.
Trương Lỗ lúng túng cười, “Họ Mạnh mấy năm gần đây không gia nhập ngành năng lượng mới. Tôi sợ rằng không có khả năng làm ngành này?”
“Hôm nay bắt đầu gia nhập!” Mạnh Thuý Bình nói.
Đường Ân liếc nhìn Mạnh Thuý Bình, nhưng không nói.
"Đã vậy thì xem những người khác có ai có hứng thú không? ..." Trương Lỗ khó xử nói.
Mạnh Thuý Bình là người thế nào, hầu như người ở đây đều hiểu hết, nên cũng không có ai tò mò về bà ta.
Mọi người lại nói chuyện, và lần này chủ yếu thảo luận về ngành công nghiệp năng lượng mới. Rất lâu trước cuộc họp Giang Đông này, mọi người đã biết những loại lợi ích nào sẽ xuất hiện. Có rất nhiều chuyện không cần nói rõ, chỉ cần tự đáy lòng rút ra, nếu nhà họ Mạnh thực sự muốn có một ngành năng lượng mới, thì những ngành khác cũng nên nhượng bộ. .
“Đường Ân, cháu có ý kiến gì không?” Trương Lỗ nhìn Đường Ân.
Đường Ân cười lắc đầu không nói.
Nếu nhà họ Mạnh thực sự muốn ngành năng lượng mới thì Đường Ân sẽ không từ chối, dù sao đối với Đường Ân, những gì cậu đạt được đã đủ rồi.
Mọi người xem xong câu nói của Đường Ân, nhất thời trở thiện chí hơn, biết Đường Ân đã bỏ qua chuyện này.
“Anh Đường Ân?” Lúc này, một nhân viên phục vụ đi tới, nhẹ giọng hỏi: “Có người muốn gặp anh, xin mời anh đến phòng chờ!”
“Hả?” Đường Ân ngẩng đầu, có chút kinh ngạc. .
Trương Lỗ ở bên gật đầu.
Đường Ân biết đó là người mà Trương Lỗ đã nhắc tới, nếu không người đó hoàn toàn không thể vào khách sạn.
Khách sạn này là hội quán của hiệp hội Giang Đông, không có sự cho phép của Trương Lỗ, ai có thể quấy rầy cậu ta vào lúc này?
“Được!” Đường Ân gật đầu, thu dọn bộ đồ, gật đầu xin lỗi những người xung quanh, xoay người bước vào phòng chờ.
Đường Ân thật ra không quan tâm đến hội nghị lần này, không cần ngồi ở chỗ này suốt. Đặc biệt là người phụ nữ đối diện là Mạnh Thuý Bình, khiến Đường Ân cảm thấy có chút chột dạ.
Viên Chi Am vội vàng đi theo, giày cao gót dưới chân phát ra âm thanh giòn tan trong phòng.
Đẩy cửa phòng chờ ra, bên trong chỉ có Kỷ Du Du, cô đang dựa vào ghế, trên tay là một đĩa đồ ăn nhẹ và đang chăm chú xem phim trên màn hình lớn.
Nhìn thấy Đường Ân đi vào, Kỷ Du Du lập tức ngồi dậy, trên mặt ửng hồng.
Đường Ân mỉm cười, sờ sờ đầu cô, thấy có người bưng đến hai chén trà, liền cầm lấy một chén đặt lên môi.
Két ...cánh cửa phòng chờ bị đẩy ra.
Hai vệ sĩ bước vào trước, sau đó là một phụ nữ trạc bốn mươi tuổi. Phía sau người phụ nữ này là hai vệ sĩ theo sau.
Tổng cộng có bốn vệ sĩ bảo vệ một người phụ nữ.
Người phụ nữ này mặc một chiếc váy đen, đội mũ lụa trên đầu, che đi nửa mặt, khiến người khác khó có thể nhìn ra khuôn mặt thật của cô ấy trong chốc lát.
Ngay cả như vậy, con ngươi của Đường Ân đột nhiên co rút lại, gần như vô thức nắm lấy cổ tay Kỷ Du Du.
Người phụ nữ này ... người phụ nữ này rất giống Kỷ Du Du! Đây là một phiên bản đầy đủ của Kỷ Du Du, trên người có khí chất tao nhã, sang trọng, tựa như trời sinh khí chất cao siêu, khiến người khác trong lòng sinh ra cảm giác yêu thích.
Kỷ Du Du cũng sững sờ, trong tay cầm một đĩa tráng miệng, nhìn thẳng vào người phụ nữ, trong tiềm thức có chút run rẩy.
“Trước tiên xin tự giới thiệu, tôi tên Lý Sương đến từ Bắc Kinh…”
Đường Ân có chút đề phòng, nhưng vẫn duỗi tay phải ra, “Tôi tên là Đường Ân… đây là bạn gái của tôi tên là Kỷ Du Du. ! ”
Lý Sương gật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía trên người Kỷ Du Du, sau khi vào nhà, đôi mắt đó vẫn chưa từng rời khỏi thân thể Kỷ Du Du.
Kỷ Du Du cũng vậy, sau khi người phụ nữ đi vào, một tay nắm lấy Đường Ân, trông cô ấy rất căng thẳng.
“Mời ngồi!” Đường Ân cau mày làm ra vẻ vui lòng.
“Được rồi!” Lý Sương gật đầu, chậm rãi ngồi xuống đối diện với Đường Ân.
Trong toàn bộ phòng chờ, bầu không khí như đông cứng lại, và chỉ có thể nghe thấy nhịp tim hồi hộp của Kỷ Du Du.
"Thật là ngại quá, lần này tôi đến đây ..." Lý Sương nhẹ nhàng mở miệng, sau đó cười hỏi: "Tôi muốn hỏi, nhà của cô Kỷ Du Du ở đâu? Có phải là Giang Thành, thôn Hoàng Dương không?" Tim của Đường Ân hảy dựng, và tim của Kỷ Du Du còn đập nhanh hơn.
Thôn Hoàng Dương?
Đó không phải là nơi Kỷ Du Du sống sao? Đường Ân biết rất rõ nơi này. Để giải cứu Kỷ Du Du, Đường Ân đã đặc biệt đến thôn Hoàng Dương. Khi đó xảy ra xung đột với người dân ở thôn Hoàng Dương, và lúc đó Hạt tử cũng bị thương.
Tại sao người phụ nữ này lại hỏi về thôn Hoàng Dương chứ?
Nhóm đọc nhanh:https://zalo.me/g/ofhved851
“Bà, người làm sao thế? Bà có muốn hay không cháu cho người xông lên , trực tiếp giết bọn họ?” Vu Sơn Bình hỏi.
Vu Đan nhìn chằm chằm Kỷ Du Du ở đằng xa, lắc đầu, "Không cần ..."
"Không cần? Bà, bây giờ là cơ hội tốt nhất. Nếu không làm bây giờ, e rằng sẽ không có cơ hội trong tương lai nữa” Vu Sơn Bình nói vội vàng, khuôn mặt lộ vẻ lo lắng
Vu Đan sắc mặt trở nên lạnh, “Cháu đây là đang dạy khôn ta?”
Vu Sơn Bình nhất thời cứng họng, không biết nên nói cái gì.
"Lên xe, tối nay anh hẹn với Viên Chi Am, tôi sẽ đi nói chuyện với cô ấy! Nếu không tiện cho cô ấy, tôi có thể đến chỗ ở của cô ấy để gặp cô ấy!" Vu Đan xoay người mở cửa xe. .
"Đi tới chỗ ở của cô ấy? Bà, bà điên rồi sao? Sao bà lại nghĩ vậy?" Vu Sơn Bình có chút uể oải nói, "Người phụ nữ đó thật độc nếu bà đi vào đó có chuyện gì thì cháu biết làm gì bây giờ. ? "
" Không sao, bà sẽ đi cùng Hàn Kỳ đến đó ... "Vu Đan suy nghĩ một chút rồi tự mình lên xe.
Vu Sơn Bình cố chạy theo nhưng phát hiện Vu Đan đã đóng chốt cửa xe.
“Bà, con chưa lên xe!”
“Con ngồi xe sau đi, để cho tôi yên!” Vu Đan mở cửa kính xe xuống và vẫy tay với Vu Sơn Bình.
Khi Vu Sơn Bình nhìn Vu Đan, anh ta không nói nên lời, anh ta cảm thấy vấn đề của Vu Đan, nhưng anh ta không hiểu được rằng bà mình đang làm sao thế này.
Đoàn xe chậm rãi đi vòng quanh phố, Vu Đan lấy điện thoại di động ra, bí mật chụp một tấm hình Kỷ Du Du.
Sau khi cả đội rời đi, Vu Đan đè nén lại cảm xúc để ổn định hơn, lại lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số chuẩn bị gọi.
tút tút tut ... điện thoại chờ một lúc lâu trước khi điện thoại được kết nối với phía bên kia.
"Tiểu Đan? Có chuyện gì sao? Bây giờ tôi đang họp. Nếu không có việc gì quan trọng, tôi sẽ gọi điện thoại cho cô sau!"
"Anh hai, anh có nghe nói đến cái tên Kỷ Du Du không?" Vu Đan hỏi ngược lại.
“Kỷ Du Du?” Vu Chính sửng sốt một chút, trong giọng nói có chút lạnh lùng, “Tiểu Đan, ý của cô là?”
“em chỉ là hỏi ...”Vu Đan đột nhiên cười nói : "Tôi nghe nói rằng hai mươi năm trước, chị dâu của tôi dường như biến mất đột ngột trong một thời gian, như thể cô ấy trở về quê hương của mình ở thành phố Giang? "
" Vu Đan, tôi không hiểu cô đang nói về cái gì! "Vu Chính nghiêm túc nói.
Vu Đan thở dài, “Tại sao phải bận tâm?”
“Tôi có việc phải làm, cúp máy trước!” Vu Chính nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Vu Đan nhìn điện thoại, do dự hồi lâu, trong lòng vẫn là hoài nghi không thôi.
Tình hình của nhà họ Vu những năm qua rất tệ, không phải vì nhà họ Vu không có khả năng, mà là do trong nhà họ Vu không có người kế vị! Trong thế hệ thứ ba của gia đình họ Vu, Vu Sơn Bình thể được coi là một người tốt, nhưng nó vẫn còn là 1 hài tử nếu thực sự so sánh với một số người.
Đối với nhà họ Vu, có thể nói Vu Đan cả đời không lập gia đình, nhưng vẫn không thể thay đổi được địa vị hiện tại của nhà họ Vu. Điều quan trọng nhất là con trai cả nhà họ Vu dù làm cách nào thì vẫn chưa có con nối dõi, điều này khiến nhiều người nghi ngờ.
Vu Đan cũng nghi ngờ, nhưng cô không thể chắc chắn.
Sờ sờ lông mày, Vu Đan nhẹ nhàng thở dài, dựa đầu vào ghế xe, gọi Hàn Kỳ.
“Tôi muốn gặp Viên Chi Am!”
“Khi nào?” Hàn Kỳ hỏi.
“Tối nay, cô có đi cùng tôi đến gặp cô ấy không?” Vu Đan hỏi.
Hàn Kỳ do dự, "Tôi sợ không được, từ giờ tới vài ngày sau tôi không đi đâu được hết?"
"Tôi không có nhiều thời gian ở đây, tôi sẽ gặp cô ấy tối nay!" Hàn Kỳ, tôi biết cô có quan hệ với Đường Ân cũng biết mối quan hệ giữa cô và Viên Chi Am. Cô có thể yên tâm, tôi sẽ đến gặp cô ấy vào buổi tối, tôi không đến đó để đối nghịch với cô ấy, và tôi sẽ không làm cho cô khó xử! " Vu Đan nói.
"Được ..." Hàn Kỳ nói, sau đó cúp điện thoại.
Chuyện xảy ra trong ngày hôm nay vẫn cần Hàn Kỳ giải quyết, nhất là chuyện của Vu Thần, sợ rằng để lâu sẽ rất phiền phức. Mặc dù đoạn video đã được đăng tải và giao nộp cho cảnh sát nhưng vẫn nhận được rất nhiều lời bàn tán trên mạng.
Những ý kiến công khai này cần được xử lý, và công ty môi giới của Vu Thần cũng cần Hàn Kỳ trực tiếp thương lượng, vì vậy cô ấy thực sự không có nhiều thời gian để gặp Viên Chi Am.
Viên Chi Am không biết rằng sẽ có người muốn gặp cô tối nay.
Sau khi trở lại trang viên, Viên Chi Am đưa Kỷ Du Du trở lại phòng.
Tinh thần của Kỷ Du Du đã được cải thiện rất nhiều, và Sầm Hạ trốn trong phòng không còn muốn ra ngoài lần nữa.
Viên Chi Am vội vàng đi tới phòng của Đường Ân, đứng ở cửa, hai tay đặt ở bụng dưới, chờ Đường Ân lên tiếng.
"Vấn đề của Thượng Hải gần như đã giải quyết xong ..." Đường Ân nói nhỏ, một tay gõ lên bàn, cố gắng hết sức che giấu cơn tức giận hôm nay.
“Vâng!” Viên Chi Am gật đầu, “Hôm nay anh có hài lòng với xử lý của Hàn Kỳ không?”
Đường Ân do dự một lúc không trả lời.
Hàn Kỳ vẫn còn nợ anh một câu trả lời, không biết khi anh rời đi thì có thể cho anh một câu trả lời thỏa đáng hay không.
“Đã khuya rồi vẫn ngồi đếm sao, sương rơi lạnh ướt đôi bờ vai…. ==)))” ... Điện thoại của Viên Chi Am vang lên.
Đường Ân ngẩng đầu liếc mắt nhìn, nhưng không có lộ ra vẻ bất mãn.
Viên Chi Am quay người bước ra khỏi nhà nghe điện thoại, giọng nói của Vu Sơn Bình từ bên trong truyền ra.
“Tối nay?”
Đọc nhanh tại VietWriter
Viên Chi Am cau mày, cô không thể đoán ra được Vu Sơn Bình đang nghĩ gì! Theo suy đoán của Viên Chi Am, hôm nay đến Đông Lương Pavilion có khả năng là chính là Hồng Môn Yến, Viên Chi Am đã chuẩn bị xong, nhưng tạm thời nhận được cuộc gọi từ Đường Ân.
Viên Chi Am nghĩ rằng này qua đi, Vu Sơn Bình sẽ chờ đợi, nhưng không ngờ anh ta lại chủ động như vậy.
“Được rồi, tối nay có thể gặp!” Viên Chi Am lập tức cúp máy, trong mắt hiện lên ngọn lửa ma quái, cô không quay lại phòng của Đường Ân, mà là gọi Sơn Tuyết Trì, “Giúp tôi điều tra tình hình Vu Sơn Bình gần đây! "
" Được rồi, tôi sẽ gửi cho cô một tin nhắn sau một giờ nữa! "Sơn Tuyết Trì trả lời.
Viên Chi Am gật đầu, cúp điện thoại, sau đó đi vào văn phòng của Đường Ân.
Đường Ân vẫn lạnh lùng, nhìn ra ngoài cửa sổ. Về chuyện xảy ra ngày hôm nay, Đường Ân khó có thể kìm chế được tức giận, nếu không phải chạy ra ngoài xem xét, e rằng Kỷ Du Du và Sầm Hạ sẽ bị đối xử rất tàn bạo.
Viên Chi Am nhẹ nhàng bước vào, chậm rãi quỳ xuống trước mặt Đường Ân, thân thể mê người gần như vạch ra một đường cong hoàn mỹ.
“Đường Ân… Tôi biết trong lòng cậu có lửa giận, nếu muốn cậu có thể trút bầu tâm sự lên tôi!” Giọng Viên Chi Am gần như cầu xin.
Đường Ân quay đầu, đưa tay nâng cằm cô ấy lên, “Roi của cô đâu?”
Chương 356
Viên Chi Am nghe những lời này, toàn thân run lên, nhanh chóng quay đầu xuống, đi về phía cửa.
Đáy lòng xúc động, dáng người của Viên Chi Am nhất định là trong số những người đẹp nhất. Ngay cả dáng vẻ của Bùi Nhược cũng có chút không bằng so với Viên Chi Am.
Mặc dù Đường Ân quả thực đang có tâm trạng không tốt, nhưng anh ấy có thể kiềm chế cảm xúc của mình và sẽ không dễ dàng để cơn tức giận của mình trút xuống người khác. Đặc biệt là Viên Chi Am, khiến anh thực sự không thể bắt đầu. Cho dù Viên Chi Am nói là muốn được Đường Ân trút giận, nhưng đối với điều này Đường Ân cũng không thực sự là muốn làm.
“Làm sao??? có chuyện gì vậy?” Viên Chi Am ngưng mắt nhìn Đường Ân, “Cầu xin người…”
“Được!”
Viên Chi Am gật gật đầu như gà mổ thóc, lại vội vàng đi ra khỏi nhà Đường Ân.
Một lúc sau, Viên Chi Am đem một cái hộp vuông cung kính đưa cho Đường Ân.
Đó cũng là lần đầu tiên Đường Ân, sợ rằng anh ta sẽ để lại bóng ma trong lòng Viên Chi Am.
Từ trong phòng Đường Ân đi ra, vặn vòi nước, tự mình rửa sạch một chút. Khi Viên Chi Am bước ra lần nữa, đôi má ửng đỏ của cô ấy dường như đang say rượu, thay vì nhìn vô hồn, đôi mắt cô ấy lại sáng rực.
Đường Ân nhìn bộ dạng của Viên Chi Am mà kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên loại chuyện này được thể hiện rõ ràng như vậy trong nhận thức của Đường Ân.
Khi gần buổi tối, Vu Đan cuối cùng cũng đến.
Lần này, Vu Đan và Vu Sơn Bình đến nơi ở của Đường Ân.
Khi Vu Sơn Bình nhìn thấy Viên Chi Am sau bàn làm việc, đôi mắt anh ta nhìn thẳng vào cô ấy, anh ta cũng đã từng nhìn thấy Viên Chi Am và biết rằng người phụ nữ này là một mỹ nhân tuyệt vời. Chỉ là lúc đó Viên Chi Am giống như một sa mạc khô héo hơn, nhưng Viên Chi Am bây giờ chỉ đơn giản là một ốc đảo, toàn thân có mùi hương không thể kiềm chế nổi.
"Cô Viên ..." Vu Sơn Bình không dám nhìn thêm, bất đắc dĩ nở nụ cười, "Đây là Bà của tôi, lần này tôi đến đây chủ yếu là muốn nói chuyện với cô ..."
Viên Chi Am nhẹ gật đầu nhìn Vu Đan.
Vu Đan nhìn Viên Chi Am đồng dạng, thoạt nhìn kinh ngạc vì vẻ đẹp của cô ấy, nhưng là nhìn lại lần nữa thì cảm thấy được có chút gian xảo, khó giải quyết. Bởi vì Vu Đan đã lăn lộn thương trường nhiều năm như vậy, nên khi nhìn người và vật vẫn rất chính xác. Trong mắt Viên Chi Am, họ chủ yếu dò xét, thay vì thận trọng sau lần đầu gặp mặt.
Những người như vậy không dễ đối phó!
“Cô Viên, chào cô!” Vu Đan vươn tay cười nói.
Viên Chi Am đứng lên nói: “Ngồi đi!”
Hai người đều là lễ phép khách sáo nhưng lại không có ai tiến lên trước.
“Tôi nghe nói từ Sơn Bình rằng cô Viên có thể giúp anh ấy có được vị trí lớn trong gia tộc họ Vu của chúng tôi?” Đầu tiên Vu Đan mỉm cười, sau đó nhìn Viên Chi Am, “Tôi không biết cô Viên có kế hoạch gì tốt hay chăng?
” Kế hoạch của tôi rất đơn giản, loại bỏ đi những thứ không rõ ràng! "Viên Chi Am cũng cười, nói:" Ví dụ như giúp anh ấy làm chuyện anh ấy không làm được, điều tra anh họ của anh ấy xem anh ta có át chủ bài nào không! Đương nhiên, tôi cũng có thể giúp anh ấy điều tra 1 chút thông tin về bà nữa, người nắm giữ ba công ty niêm yết, hơn một chục công ty con ... và ví dụ, giúp anh ấy bày mưu tính kế, an bài hợp tác để 2 bên cùng có lợi! "
" Tôi không hiểu cô Viên đang nói về điều gì ! ”Vẻ mặt Vu Đan đột nhiên chìm xuống, trong lòng kinh hãi.
Ba công ty niêm yết?
Đây là điều mà Vu Đan cho rằng bí mật lớn nhất, cô ấy không hề nhắc tới trước mặt ai, làm sao Viên Chi Am biết được chuyện này?
“Có hiểu hay không cũng không quan trọng, bà Vu biết tôi đang nói gì!” Ánh mắt của Viên Chi Am trở nên thú vị. Trước khi Vu Đan đến, Sơn Tuyết Trì đã gửi tất cả thông tin của Vu Đan đến tay Viên Chi Am.
Vu Đan nhìn vẻ kiên quyết của Viên Chi Am, sau đó mỉm cười.
Viên Chi Am cũng bí mật gật đầu, người phụ nữ này đúng là có chút bản lĩnh, có thể điều chỉnh cảm xúc của mình trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
"Hãy nói về chuyện chính đi ..." Vu Đan mỉm cười, ánh mắt dịu lại, "Cô Viên cũng là một người thẳng thắn, vì vậy tôi sẽ không nói vòng vo. Mọi người trên thế giới này đều không muốn rơi vào tay người khác để bị điều khiển. Chúng tôi là như thế, không muốn rơi vào tay người khác! Cô Viên cũng có thể ra giá. Nếu tôi thấy hợp lý, tôi sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng nhu cầu của cô Viên! "
" Nếu tôi ra giá chỉ sợ bà không đáp ứng nổi... ... "Viên Chi Am không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề, cao ngạo nhìn Vu Đan.
Chương 357
Vu Đan nhíu lông mày nói , "Cô Viên, cô còn chưa mở lời, làm sao cô biết tôi không có khả năng?"
Viên Chi Am mỉm cười, đứng lên chống 2 tay lên bàn làm việc, "Bà Vu thực sự muốn tôi ra giá sao? Vậy thì tôi sẽ nói ... Tôi nghe nói bà Vu có bốn công ty con do bà toàn bộ sở hữu. Bốn công ty này không thuộc về Ngành công nghiệp của Vu gia, nhưng là do bà Vu đứng tên ... "
" Không có! "Vu Đan lạnh lùng đáp.
Viên Chi Am mỉm cười, "Bà Vu, bà đừng vội phủ nhận. Có lẽ những gì tôi sắp nói có ý nghĩa rất lớn đối với bà?"
Ánh mắt Vu Đan chớp động, cảnh giác nhìn chằm chằm vào Viên Chi Am.
Viên Chi Am chậm rãi nói: "Bốn công ty con của bà đều hoạt động trong ngành công nghiệp kỹ thuật sinh học, và tôi cũng có kinh doanh kỹ thuật sinh học ở Giang Thành (cái này là thành phố Giang nhé mọi người). Nếu chúng ta hợp tác, chúng ta có thể đạt được một số kết quả bất ngờ ... ...."
"Đơn giản vậy thôi ? ”Vu Đan cau mày, bà không tin rằng Viên Chi Am sẽ để Vu Sơn Bình thoát ra đơn giản như vậy.
Từ lúc bước vào, Vu Đan đã biết người phụ nữ trước mặt nhất định không hề đơn giản.
"Tất nhiên là không! Công việc kinh doanh của tôi ở Giang Thành có liên hệ với Úc, và bà Vu nên liên hệ với Hoa Kỳ ... Tôi nghe nói rằng Trung Quốc đang tích hợp ngành công nghiệp kỹ thuật sinh học gần đây, vì vậy tôi hy vọng cùng bà Vu có thể hợp tác” Viên Chi Am nói.
"Không thể nào ..." Vu Đan có chút kinh hãi, cô thật sự không ngờ tham vọng của Viên Chi Am lại lớn như vậy.
"Đừng lo lắng ..." Viên Chi Am mỉm cười: "Mối liên hệ của bà với Hoa Kỳ chủ yếu là ở Bộ Y tế Hoa Kỳ, và bà Vu đã không có tiến bộ gì trong lĩnh vực này trong vài năm. Nếu hợp tác với tôi. . Tôi có thể liên hệ với Hiệp hội Y khoa Hoa Kỳ! Bằng cách này, tôi có thể khiến bà Vu tạo ra những bước đột phá trong công nghệ và sau đó đoàn kết với công ty của tôi để giành được hầu hết các thị trường trong nước 1 cách nhanh chóng... "
Vu Đan ngây người, không ngờ người phụ nữ này lại có khả năng cao như vậy.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó?” Viên Chi Am dơ lên 2 tay, “Sau đó… Đương nhiên bà là người phụ trách khu vực này, ta lui về hậu phương thôi!”
“Làm sao chia cổ phần?” Vu Đan hỏi.
“Tôi muốn 80% ...” Viên Chi Am thản nhiên nói: “cổ phần này là tuyệt đối, luôn luôn giữ…”
“Không thể!” Vu Đan ngẩng đầu lên, sắc mặt lạnh lùng.
Viên Chi Am sở hữu 80% cổ phần? làm thế nào mà có thể như được?
"Bà Vu có thể về suy nghĩ lại, hợp tác hay không, để sau hãy nói ..." Viên Chi Am nói một cách bình tĩnh.
Sắc mặt Vu Đan có chút thay đổi, trước đây bà cũng đã nghĩ tới chuyện này, nhưng về phương diện này bà chưa bao giờ có ưu thế tuyệt đối, cho nên, khi tin tức về toàn bộ kỹ thuật sinh học trong nước được tung ra, Vu Đan không cao hứng lắm. Mặc dù Vu Đan biết rằng đây chắc chắn là một chiếc bánh lớn, nhưng bà cũng biết rằng nó không phải là thứ mà bà có thể ăn được.
Nếu thật sự giống như lời Viên Chi Am nói, bà quả thực có chút cao hứng, nhưng Vu Đan nhất định sẽ không thể cho Viên Chi Am 80% cổ phần này.
“Việc kinh doanh không không thành cũng còn tình cảm, bà Vu đi về nghĩ lại, chúng ta có thể nói chuyện sau!” Viên Chi Am nói.
Vu Đan sắc mặt đờ đẫn, nhưng Vu Sơn Bình ở một bên thì có chút lo lắng, theo quan điểm của Vu Sơn Bình, nếu chuyện này thực sự xảy ra, thì cậu ấy sẽ không bị tổn thất gì, và có thể lấy lại quyền tự do từ tay Viên Chi Am. Đối với Vu Đan mà nói, đó cũng là chuyện tốt, dù sao tích hợp kỹ thuật sinh học, cho dù là 20% cổ phần, cũng nhất định không nhỏ.
“Tôi muốn hỏi, cô Kỷ Du Du có phải người Giang Thành không?” Vu Đan ngẩng đầu lên nhìn Viên Chi Am.
Hai mắt Viên Chi Am ảm đạm, "Cô ấy đến từ đâu? Không liên quan gì đến bà! Tốt hơn hết bà không nên hỏi thêm về cô ấy, tôi sợ bà không chịu nổi!"
Lúc này, khuôn mặt Viên Chi Am hoàn toàn lạnh lẽo.
Vu Đan cau mày và cười nhẹ, "Có lẽ cô có hiểu lầm gì đó. Trước đây tôi có xem một bức ảnh của cô Du Du trên mạng, cô ấy trông rất giống một người bạn cũ của tôi ..."
"Xin lỗi, tôi không muốn nói về điều ấy lúc này! ”Viên Chi Am đáp lại.
“Được rồi, chúng ta lại có thời gian lại nói chuyện!” Vu Đan đứng dậy, mỉm cười, xoay người bước ra ngoài.
Vu Sơn Bình quay lại nhìn Viên Chi Am, hoảng sợ đi theo Bà và chạy ra khỏi cửa.
Khi bước ra khỏi trang viên, vẻ mặt của Vu Đan đặc biệt u ám.
Đến đây đêm nay mà không làm gì cả. Ngay từ khi bước vào cửa, Viên Chi Am đã tránh những chuyện quan trọng và chỉ nói về vấn đề đầu tư, không nhắc tới chuyện của Vu Sơn Bình.
Người phụ nữ này thực sự không dễ dàng.
“bà à, điều kiện của Viên Chi Am không cao, tại sao chúng ta không thể đồng ý?” Vu Sơn Bình lo lắng đi theo sau: “Nếu chúng ta thực sự tích hợp kỹ thuật sinh học, chúng ta sẽ chiếm 20% cổ phần. Cũng là chuyện tốt. .. "
"Ngươi thì biết cái mẹ gì? "Vu Đan trừng mắt nhìn Vu Sơn Bình." Viên Chi Am bây giờ không có khả năng, nhưng tham vọng của cô ta rất lớn. Cô ấy hiện tại đang cần chúng ta... .. Bên cạnh đó ... "
"Bên cạnh đó gì nữa ạ?" Vu Sơn Bình hỏi.
“Bên cạnh đó, tôi không có bốn công ty con!” Vu Đan nghiến răng nghiến lợi. “Người phụ nữ này nói đúng. Tôi chỉ có một công ty thôi, còn có ba công ty khác trong nhà họ Vu của chúng ta. Cô ta đang muốn cắn một miếng thịt từ Vu gia! "
" Hả? "Vẻ mặt của Vu Sơn Bình thay đổi đáng kể.
“Tự mình trở về đi, tôi còn có chuyện khác!” Vu Đan xoay người đi về phía đoàn xe phía xa.
Vu Sơn Bình ngây người đứng đó, không biết phải làm sao, lúc này điện thoại rung lên và có tin nhắn đến.
"Điều kiện tôi đưa ra đối xử rất ưu đãi với anh, nhưng không ngờ bà của anh vẫn không đồng ý. Bốn công ty mà bà ấy nắm giữ đều ở Trung Quốc, Đông Á, Đông Nam Á ... Vu gia không phải chỉ có 1 người thừa kế thôi ư?? nhưng anh và bà của anh lại không đồng lòng, anh phải cẩn thận 1 chút! Còn có, tôi biết anh thích Doãn Nam Tây, tôi đã bảo cô ấy đi khách sạn Đông Lai phòng 1906 chờ anh rồi, anh đi thư giãn thoải mái đi ...... ”
Sơn Bình nhìn tin nhắn này từ Viên Chi Am, biểu cảm của Vu Sơn Bình không ngừng thay đổi. Anh ta không rõ Vu Đan có thực sự có bốn công ty hay không, nhưng anh ta có thể cho người điều tra. Chỉ cần sự thật được điều tra, anh ta sẽ sớm hiểu được Vu Đan nghĩ gì trong chuyện này.
Nghĩ đến đây, Vu Sơn Bình tắt điện thoại, nghiến răng nghiến lợi lên xe, thản nhiên ra lệnh: "Tới khách sạn Đông Lai ..." Xe chậm rãi khởi động đi về phía khách sạn Đông Lai.
Mười phút sau, Vu Sơn Bình đẩy phòng 1906 sang một bên và nhìn thấy Doãn Nam Tây vừa mới đi tắm xong.
Doãn Nam Tây sắc mặt lạnh lùng, nhưng cô biết mình phải làm gì tối nay, lập tức cởi bỏ áo choàng tắm, để áo choàng tắm tuột khỏi người, “Thôi, làm xong sớm, mau đi về!”
Vu Sơn Bình cười, nhanh chóng lao tới.
Lúc này, Vu Đan đã ở trên xe của Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ ngồi trong xe, liếc nhìn Vu Đan với khuôn mặt lạnh lùng, cười nói: "Sao rồi, cô không đi gặp Viên Chi Am sao?"
Vu Đan kể lại những chuyện đã xảy ra trước đó, vẻ mặt vẫn có vẻ xấu xa.
“Người phụ nữ này quả thực không dễ dàng, cô ấy không từ thủ đoạn để làm việc!” Hàn Kỳ cười nói.
Vu Đan lắc đầu, đột nhiên hỏi: “Cả Đường Ân và Kỷ Du Du đều đến từ Giang Thành?”
Hàn Kỳ do dự, “Kỷ Du Du thì có thể đúng, còn Đường Ân… rất“ Bí ẩn! ”
“ Bí ẩn? ”Vu Đan liếc mắt nhìn. Hàn Kỳ, có phần cáu kỉnh nói: "Không phải là thiếu gia của cô sao? Có gì bí ẩn? Tôi nghe được một số tin tức về việc Đường gia đang chia phe, Đường Ân hay là đang muốn cô gia nhập chung với hắn?”
358 chương 358 của nhà họ Mạnh đối với
Hàn Kỳ nghe những lời này, mày dần dần nghiêm nghị lại, im lặng không nói.
Vu Đan ngạc nhiên nhìn, “Cô không chọn Đường Ân đúng không?”
Hàn Kỳ vẫn không nói lời nào, mà nhìn Vu Đan cười, “Đừng quên, cô đã hứa với tôi lúc bắt đầu! chúng ta nhiều năm như vậy không gặp, không biết miệng của cô có còn uy lực như lúc ban đầu nữa hay không! "
"Định mệnh, thiệt đấy hả ? "Vu Đan có chút mắng.
Hàn Kỳ một tay ôm Vu Đan cười khúc khích, tay còn lại đã chạm vào đáy váy của Vu Đan.
Hai người trước đây là chị em tốt của nhau, và họ đã làm rất nhiều điều mà người khác không tưởng tượng nổi vì vậy họ không giấu giếm điều gì cụ thể.Cả 2 tuy không còn trẻ nhưng đều là những người giàu nghị lực, chưa muốn lập gia đình.
Giờ phút này, Vu Đan dường như đã tìm lại được cảm giác cho bản thân mà lâu lắm cô chưa có được, toàn thân có run run, thấy Hàn Kỳ đã cúi người hôn lên ngực cô, trong miệng thì thào nói nhỏ.
Người tài xế vẫn cho xe chạy đều đều, gần như không quan tâm đến cảnh tượng mê hồn diễn ra phía sau xe.
Đúng lúc này, trong trang viên của Đường Ân, Viên Chi Am thành thật nói cho Đường Ân những chuyện vừa rồi.
Đường Ân một tay gõ máy tính để bàn, trong lòng có chút bối rối, “Bà ấy vừa hỏi về Kỷ Du Du?”
“Vâng!” Viên Chi Am đáp.
Đường Ân gật đầu, "Tôi hiểu rồi, cô đi xuống trước đi! Nhân tiện, sau khi cuộc họp ở Giang Đông kết thúc, tôi và Kỷ Du Du sẽ trở về Giang Thành, cô có thể phải ở lại đây để giải quyết việc còn dang dở!"
"Vâng, không thành vấn đề! ”Viên Chi Am nói.
Đường Ân gật đầu, đuổi Viên Chi Am đi, một mình đi vào phòng của Kỷ Du Du.
Bề ngoài Kỷ Du Du vẫn đang không tốt, cả người cuộn tròn trên giường, giống như một con mèo con bị thương. Đường Ân cũng biết khoảng thời gian này có thể đã tạo ra 1 nỗi kinh hoàng cho Kỷ Du Du, anh cảm thấy có chút không chịu nổi.
Khẽ lên giường ôm Kỷ Du Du vào lòng, Đường Ân nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Giống như một con bạch tuộc, Kỷ Du Du lập tức ôm lấy Đường Ân, chui đầu vào ngực của Đường Ân.
Cả 1 đêm cả 2 người không nói lời nào.
Sáng sớm hôm sau, Đường Ân đưa Kỷ Du Du đi một vòng, điều này khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn. Nhất là nhóc Sầm Hạ, luôn làm cho Kỷ Du Du vui vẻ cả ngày cho nên bây giờ Kỷ Du Du đã tốt hơn mấy ngày trước rất nhiều.
Đọc nhanh tại VietWriter
Sau khi màn đêm buông xuống, Viên Chi Am đưa cho Đường Ân tài liệu của cuộc họp ở Giang Đông.
Với tính cách của Đường Ân, anh không thích tham gia những cuộc tụ họp như vậy, nhưng mà Miêu Bách đã giải thích với anh ấy cho nên Đường Ân sẽ không từ chối.
Rút ra tập tài liệu rồi xem xét chi tiết, Đường Ân sửng sốt.
Thông tin trên là tất cả về cuộc họp Giang Đông, bao gồm thông tin về một số người đã tham gia, và quá trình diễn ra sự kiện. Điều mà Đường Ân không ngờ là anh thực sự nhìn thấy họ Mạnh trên những tư liệu này.
Đường Ân im lặng một hồi, cũng đã lâu rồi không có liên lạc, không biết Mạnh Quán hiện tại như thế nào.
Những gì xảy ra lúc đó quả thực là một sự trùng hợp, phần lớn là do mối quan hệ của Viên Chi Am.
Trong trải nghiệm tình cảm của Đường Ân, mặc dù không có bóng dáng của Mạnh Quán, nhưng Đường Ân chưa bao giờ ghét cô gái này, thậm chí còn cảm thấy có chút áy náy với cô gái này.
Ban đầu, họ Đườngvà nhà họ Mạnh đã bàn bạc chuyện kết hôn giữa hai người, nhưng vì nhiều lý do, Đường Ân đã từ chối. Bởi vì sự việc này, nhà họ Mạnh cũng đã 1 số lời đàm tiếu trong toàn bộ giới kinh doanh.
“Người nhà họ Mạnh ở đây, tôi không biết người ở đây là ai…”
Đường Ân nói nhỏ, dở khóc dở cười, anh sợ người tới là cô của nhà họ Mạnh. Nếu là như vậy, Đường Ân không biết mình có đủ dũng khí để đối mặt với cô ấy hay không.
Tựa lưng vào ghế, Đường Ân thở phào nhẹ nhõm rồi mới đưa mắt nhìn về phía cửa sổ.
Cùng lúc đó, một chiếc máy bay tư nhân đáp xuống sân bay của Thượng Hải.
Cánh cửa mở ra, Mạnh Thuý Bình bước ra khỏi cabin với vẻ mặt lãnh đạm.
Lúc này ở Thượng Hải là tháng 10, nhiệt độ và độ ẩm rất bình thường, thời tiết đẹp nên khiến mọi người cảm dễ chịu.
Mạnh Thuý Bình hít một hơi và xuống máy bay trước.
Theo sau Mạnh Thuý Bình là Mạnh Quán, người mà Đường Ân đã lâu không gặp.
Mạnh Quán tóc buộc đơn giản ra sau đầu, không trang điểm nhưng lại có chút dịu dàng. Cô mặc một chiếc váy lớn nhìn như hơi rộng.
Mạnh Quán thầm liếc nhìn dì của mình thấy sắc mặt bà ấy không tốt liền cúi đầu đi theo.
“Dì cảnh cáo con, lần này dì tới đây tham gia hội nghị Giang Đông, nếu con dám cùng thằng quỷ kia qua lại thì dì sẽ xử hắn ở nơi đây luôn!” Mạnh Thuý Bình vẻ mặt lạnh lùng nói. .
“Vâng!” Mạnh Quán gật đầu, vẫn nhìn chung quanh, tựa như muốn nhìn xuyên màn đêm để thấy được bóng dáng đó.
Mạnh Thuý Bình mở cửa xe, tức giận liếc mắt nhìn Mạnh Quán một cái rồi lên xe trước.
Mạnh Quán cũng đi theo lên xe, nhưng vẫn cúi đầu xuống, trong ánh mắt hiện lên một sự hiền dịu như đang muốn cưng chiều 1 ai đó. Sau đó, cô ấy vuốt ve bụng mình rồi cười hạnh phúc. (Xong rồi anh em ạ, Đường Ân có con rồi)
“Đứa con trong bụng của con phải được đặt theo họ Mạnh!” Mạnh Thuý Bình đột ngột nói.
Mạnh Quán ngẩng đầu, có chút không vui, nhưng lại không dám phản bác.
Vị trí của Mạnh Thuý Bình trong gia tộc họ Mạnh là không giống với mọi người, thậm chí ngoại trừ những người thừa kế họ Mạnh, Mạnh Thuý Bình là người có quyền lớn nhất.
Đứa nhỏ này chỉ sợ sinh ra phải mang họ Mạnh.
Đoàn xe chạy vào Thượng Hải, Mạnh Quán nhìn chung quanh, bỗng nhiên nhìn thấy sân vận động , nhớ tới một số chuyện đã xảy ra, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.
Tin tức về việc bác của Đường Ân đến Thượng Hải giết Đường Ân không phải người bình thường có thể biết, nhưng trong giới kinh doanh của nhà họ Mạnh thì đã biết về việc này rồi.
"Không biết Đường Ân và Du Du bây giờ thế nào ..." Mạnh Quán nghĩ thầm, lấy điện thoại di động ra. Có vô số tin nhắn do Kỷ Du Du gửi cho cô trên điện thoại, nhưng cô không trả lời bất kỳ tin nhắn nào.
Mạnh Quán suy nghĩ một chút, gõ một tin nhắn nhưng lại do dự đặt rồi điện thoại xuống.
Có một số việc đã được định sẵn, dù có lo lắng bao nhiêu cũng coi như vô ích.
Mạnh Thuý Bình nhìn xem cảnh này, sự căm ghét của cô dành cho Đường Ân dường như thêm sâu sắc. Cô ấy nguyện cả đời không lấy chồng để dành hết tình cảm cho Mạnh Quán, nhưng giờ nhìn Mạnh Quán thế này, cô ấy như bị dao cứa vào tim.
Đoàn xe đi qua thành phố và dừng lại ở một trang viên lộng lẫy.
Mạnh Thuý Bình xuống xe, nhìn trang viên rực rỡ cách đó hàng nghìn mét. Trong thâm tâm, cô biết đây là nơi ở hiện tại của Đường Ân. Mạnh Thuý Bình đang suy nghĩ, không biết cô ấy có nên cho Đường Ân một bất ngờ không?
Chương 359.
Trung Quốc có rất nhiều hiệp hội thương nghiệp trên cả nước, nổi tiếng nhất trong số đó có hiệp hội, một sẽ Giang Đông, một là ở Giang Nam, còn có một liên minh kinh doanh ở Bắc Kinh nữa.
Ba hiệp hội này thường theo hình thức hội viên, mời lãnh đạo của tập đoàn kinh doanh lớn ngồi lại với nhau và thảo luận về tình hình kinh doanh trong năm tới.
Các thành viên biết nhau và giúp đỡ nhau khi cần tới. Điều này làm cho loại hình này trở thành một khuôn mẫu về sự thăng tiến và rút lui trong kinh doanh.
Hiệp hội Giang Đông có không quá mười thành viên, chủ yếu tập trung ở phụ cận Thượng Hải.
Việc Miêu Bách gia nhập hiệp hội ở Giang Đông thực ra chỉ mang ý nghĩa tượng trưng, vì anh không đáp ứng đủ các điều kiện của nơi này. Tuy nhiên, sau nhiều năm, Miêu Bách đã hình thành nền tảng và quyền phát biểu của riêng mình ở hiệp hội Giang Đông này.
Cái này là do nguồn tài chính của Miêu Bách, và cái còn lại là do kỹ năng của Miêu Bách, đã thực sự thuyết phục được những người trong Hiệp hội Giang Đông.
Cuộc họp ở Giang Đông năm nay, sau khi biết rằng Miêu Bách sẽ không đến, dường như một con kênh chảy nhẹ, và nó trở nên yên tĩnh hơn nhiều. Hai trong số các công ty lớn đã không tham gia cuộc họp Giang Đông này, và những người từ các công ty còn lại không phải là nhân vật chính.
Đường Ân cảm thấy hơi bất lực khi nghe tin này, nhưng cậu ấy không quan tâm nhiều.
Cậu ấy không thích tụ tập kiểu này lắm, và việc cậu ấy tham dự cuộc họp ở Giang Đông này chỉ là một tín hiệu để gửi tới những người khác mà thôi. Mục đích chính là thể hiện sự ủng hộ của Miêu Bách đối với Tần Nam ở một số khía cạnh nhất định. Cho nên chỉ cần Đường Ân tham gia, bất kể kết quả như thế nào, chuyện này coi như xong.
Buổi sáng, Viên Chi Am đã phái người đi chuẩn bị cẩn thận. Từ trang phục đến nhân sự, từ phương tiện đến quy trình đều được sắp xếp chi tiết.
Lúc này, Đường Ân đưa Viên Chi Am đi thăm Hạt tử, đồng thời cũng đến thăm Hồ Tùng và Tứ Nương.
Tứ Nương đang hồi phục tốt và có thể đi bộ xuống đất, nhưng Hồ Tùng tình trạng thì không lạc quan như vậy.
Đường Ân biết một người mất đi đôi chân sẽ phải trả giá bao nhiêu, anh cũng biết hôm nay Hồ Tùng có thể sống sót như vậy, đã là kỳ tích rồi.
Đêm đến, Đường Ân bước ra khỏi trang viên cùng với mọi người.
Những người duy nhất tham gia cuộc họp Giang Đông này là Đường Ân, Kỷ Du Du và Viên Chi Am. Vốn dĩ Kỷ Du Du không định đến, cô muốn cùng Sầm Hạ ở nhà, nhưng Đường Ân lại kéo đi theo cùng.
Sau khi xe chạy ra khỏi trang viên, thì nhìn thấy phía trước có một tuyến xe khác, đang từ từ đi trên đường.
Tài xế bấm còi nhiều lần nhưng bên kia vẫn đi thẳng, không muốn nhường đường.
Đường Ân nhíu mày, liếc nhìn logo của đoàn xe kia, lập tức im lặng.
Mạnh Thuý Bình!
Đoàn xe của nhà họ Mạnh mang theo dấu hiêu và có thể chặn được các xe khác như thế này, ngoài Mạnh Thuý Bình ra, Đường Ân không nghĩ ra ai khác.
"Đi theo đi ..." Đường Ân xoa xoa lông mày, khá là bất lực.
Hai đoàn xe, từ lúc khởi hành đến lúc đến, gần như là một đường thẳng.
Khi đoàn xe của nhà họ Mạnh đến, Đường Ân không hề có ý định xuống xe, anh biết nếu lúc này đụng phải Mạnh Thuý Bình thì có thể xảy ra chuyện.
Nhìn thấy Mạnh Thuý Bình xuống xe, Đường Ân cùng Kỷ Du Du và Viên Chi Am bước xuống xe.
Không nhìn thấy Mạnh Quán!
Đường Ân trong lòng bối rối. Anh không biết mình nên nói gì với người đối diện khi nhìn thấy Mạnh Quán vào lúc này, nhưng sau khi không nhìn thấy Mạnh Quán, trong lòng anh cảm thấy có chút thất vọng.
"Các vị, làm ơn cho xem thư mời ..."
Một cô nhân viên phục vụ cao lớn nhìn Đường Ân cười nói.
Sau khi Viên Chi Am đưa thư mời, nhân viên phục vụ mỉm cười gật đầu, "Lối này, xin đi theo tôi ..."
Đường Ân đi theo hai người phụ nữ, ánh mắt liếc nhìn vào trong.
Đây là một khách sạn nguy nga, phong cách của khách sạn thể hiện theo phong cách của Châu Âu.
Đường Ân biết rằng khách sạn này không mở cửa cho công chúng, mà chỉ mở cửa cho thành viên của hiệp hội Giang Đông. Vì vậy, dù được xây dựng sang trọng nhưng không nhiều người biết đến.
Bước vào tầng một của khách sạn, xung quanh không phải là đại sảnh mà là một dãy bàn dài.
Chiếc bàn dài hơn 30 mét, hai bên có mười cái ghế tựa lưng, chứng tỏ chỉ có mười thành viên chính thức của Hiệp hội Giang Đông.
Đường Ân chậm rãi đi tới bàn đã được sắp xếp trước, chậm rãi ngồi xuống.
Đối diện trực tiếp với Đường Ân, là Mạnh Thuý Bình của nhà họ Mạnh.
Mạnh Thuý Bình ngẩng đầu, với một đôi mắt hờ hững nhìn chằm chằm vào Đường Ân
Đường Ân khẽ cười, “Dì Mạnh ...”
“Đừng gọi tôi là dì!” Mạnh Thuý Bình trừng mắt nhìn Đường Ân.
Đường Ân sờ sờ cái mũi, ngượng ngùng cười, kỳ thật khi nói chuyện, Đường Ân biết mình khó xử. Tuy nhiên, Mạnh Thuý Bình ngồi đối diện, không nói chuyện thì không được nên chỉ biết cố gắng chịu khó 1 chút.
Lúc này, nhân viên đã đưa Kỷ Du Du đến phòng chờ ở phía sau. Có hoa quả tráng miệng trong phòng chờ là để chăm sóc gia đình của các thành viên Hiệp hội Giang Đông này.
Tại đây, sự đối đãi với các thành viên đều giống như nhau, và mọi thành viên đều có một khu vực nghỉ ngơi riêng dành cho các thành viên trong gia đình.
Sau khi Kỷ Du Du vào, cô ấy gần như được hưởng sự đối đãi như của một nữ hoàng.
Viên Chi Am sắp xếp ổn định cho Kỷ Du Du, xoay người trở lại lầu một của khách sạn, nghiêm túc đứng sau lưng Đường Ân.
“Tất cả đều ở đây rồi sao?”
Một tiếng cười sảng khoái vang lên, một người đàn ông trung niên bụng phệ từ ngoài khách sạn bước vào.
Đường Ân ngẩng đầu nhìn sang, biết người này là Trương Lỗ, hội trưởng hiệp hội Giang Đông, vội vàng cùng mọi người đứng lên, trên mặt mang theo ý cười.
"Đường Ân??? Hahaha ... thực sự trẻ trung và đầy bản lĩnh", Trương Lỗ chào đón Đường Ân đầu tiên, và cười nói: "Miêu lão là có con mắt nhìn người, chỉ cần liếc mắt cũng có thể thấy được bản lĩnh của cậu"
Đường Ân cười , "Bác Trương quá khen!"
“Tốt, tốt! còn hiểu được lễ nghi nữa, thật là hậu sinh khả uý!" Trương Lỗ cười cười, xoay người bước tới chỗ ngồi chính, "Buổi họp Giang Đông lần này của chúng ta quả nhiên là có Đường Ân tới cho nên náo nhiệt hơn không ít! ”
Tất cả mọi người đều tươi cười, ngoại trừ vẻ mặt lạnh lùng của Mạnh Thuý Bình, những người còn lại đều không nói được nhiều. Rốt cuộc cũng chỉ có 1 mình Trương Lỗ là khen ngợi, nếu người khác xen vào nói những điều không phải thì không tốt lắm.
"Đường Ân, vừa rồi có người nhờ tôi gửi giúp tới cậu 1 lời nhắn ..." Trương Lộ nói sau khi thấy mọi người ngồi xuống.
“ Lời nhắn gì vậy ạ?” Đường Ân sững sờ.
“Có người muốn gặp cậu, hiện tại chắc đang chờ cậu ở phòng chờ ...” Trương Lộ liếc nhìn Đường Ân, sau đó nhìn lướt qua trên người Viên Chi Am, “Không biết điều này có bất tiện hay không?”
“Ai muốn gặp cháu vậy?” Đường Ân cảm thấy rất bất ngờ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh và Trương Lỗ gặp nhau, thế nhưng lại sao lại nhờ tới Trương Lỗ?
Chương 360
“À…” Trương Lỗ không trả lời được gì, chỉ có thể nói: “Là 1 người bằng hữu tới từ Bắc Kinh, người đó không có ác ý gì cả, nếu có chuyện gì thì tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm! "
" Vâng! "Đường Ân gật đầu đồng ý.
“Nếu là như vậy, chúng ta bắt đầu cuộc họp lần này!”
Trương Lỗ thấy Đường Ân đồng ý rồi liền vui vẻ, đối với mọi người nói: “Kỳ thật trong khoảng thời gian này, mọi người đều không ở Thượng Hải, Thượng Hải quả thực đã xảy ra chuyện, đã có sự thay đổi lơn, tôi tin rằng mọi người sẽ hiểu ít nhiều về những chuyện sau đó nên tôi sẽ không nói thêm nữa! Mục đích chính của buổi gặp mặt Giang Đông này cũng là muốn để cho mọi việc qua đi và để ngành công nghiệp ở đây tiến thêm 1 bước nữa… ”
Trương Lỗ không nói gì về chuyện sản xuất, cũng không nói gì về chuyện lần này ở Thượng Hải nhưng kỳ thật mọi người ở đây đều hiểu rõ.
Trong khoảng thời gian này, tất cả mọi người đều biết chính xác chuyện gì xảy ra với Thượng Hải, bởi vì Đường Ân đến Thượng Hải, rất nhiều công nghiệp bắt đầu cải tổ. Điều này đã gây ra một sự hỗn loạn ở Thượng Hải và những người này thực sự nhận thức rõ hơn rằng sau cuộc hỗn loạn, chiếc bánh kem lợi ích sẽ bắt đầu được chia.
Khi giọng nói của Trương Lỗ nhỏ xuống, những người xung quanh bắt đầu bàn tán nhỏ.
Cả nhà họ Doãn và nhà họ Tô đều đã không còn nữa, tập đoàn Thượng Thanh tuy không phá sản nhưng cũng chỉ còn chút hơi tàn. Khi nhận thấy có nhiều lợi ích như vậy, mọi người đều hăng hái cả lên.
Đường Ân không nói, cậu ấy biết sự tình này đối với cậu không phải chuyện xấu. Biết rằng đây là Thượng Hải, cho dù có đập tan nhà họ Tô và nhà họ Doãn, hắn nhất định sẽ không thể tự mình chiếm hết mọi quyền lợi được. Loại chuyện không có khả năng xảy ra, ngược lại là vì lợi ích chung của mọi người để mọi người đều có phần trong chiếc bánh lợi ích thì lại phù hợp hơn.
"Tôi muốn một ngành công nghiệp năng lượng mới ..." Mạnh Thuý Bình khoanh tay và dựa vào ghế.
Nghe xong lời nói, tất cả mọi người đều nhìn về phía người phụ nữ mạnh mẽ nhà họ Mạnh.
Trương Lỗ lúng túng cười, “Họ Mạnh mấy năm gần đây không gia nhập ngành năng lượng mới. Tôi sợ rằng không có khả năng làm ngành này?”
“Hôm nay bắt đầu gia nhập!” Mạnh Thuý Bình nói.
Đường Ân liếc nhìn Mạnh Thuý Bình, nhưng không nói.
"Đã vậy thì xem những người khác có ai có hứng thú không? ..." Trương Lỗ khó xử nói.
Mạnh Thuý Bình là người thế nào, hầu như người ở đây đều hiểu hết, nên cũng không có ai tò mò về bà ta.
Mọi người lại nói chuyện, và lần này chủ yếu thảo luận về ngành công nghiệp năng lượng mới. Rất lâu trước cuộc họp Giang Đông này, mọi người đã biết những loại lợi ích nào sẽ xuất hiện. Có rất nhiều chuyện không cần nói rõ, chỉ cần tự đáy lòng rút ra, nếu nhà họ Mạnh thực sự muốn có một ngành năng lượng mới, thì những ngành khác cũng nên nhượng bộ. .
“Đường Ân, cháu có ý kiến gì không?” Trương Lỗ nhìn Đường Ân.
Đường Ân cười lắc đầu không nói.
Nếu nhà họ Mạnh thực sự muốn ngành năng lượng mới thì Đường Ân sẽ không từ chối, dù sao đối với Đường Ân, những gì cậu đạt được đã đủ rồi.
Mọi người xem xong câu nói của Đường Ân, nhất thời trở thiện chí hơn, biết Đường Ân đã bỏ qua chuyện này.
“Anh Đường Ân?” Lúc này, một nhân viên phục vụ đi tới, nhẹ giọng hỏi: “Có người muốn gặp anh, xin mời anh đến phòng chờ!”
“Hả?” Đường Ân ngẩng đầu, có chút kinh ngạc. .
Trương Lỗ ở bên gật đầu.
Đường Ân biết đó là người mà Trương Lỗ đã nhắc tới, nếu không người đó hoàn toàn không thể vào khách sạn.
Khách sạn này là hội quán của hiệp hội Giang Đông, không có sự cho phép của Trương Lỗ, ai có thể quấy rầy cậu ta vào lúc này?
“Được!” Đường Ân gật đầu, thu dọn bộ đồ, gật đầu xin lỗi những người xung quanh, xoay người bước vào phòng chờ.
Đường Ân thật ra không quan tâm đến hội nghị lần này, không cần ngồi ở chỗ này suốt. Đặc biệt là người phụ nữ đối diện là Mạnh Thuý Bình, khiến Đường Ân cảm thấy có chút chột dạ.
Viên Chi Am vội vàng đi theo, giày cao gót dưới chân phát ra âm thanh giòn tan trong phòng.
Đẩy cửa phòng chờ ra, bên trong chỉ có Kỷ Du Du, cô đang dựa vào ghế, trên tay là một đĩa đồ ăn nhẹ và đang chăm chú xem phim trên màn hình lớn.
Nhìn thấy Đường Ân đi vào, Kỷ Du Du lập tức ngồi dậy, trên mặt ửng hồng.
Đường Ân mỉm cười, sờ sờ đầu cô, thấy có người bưng đến hai chén trà, liền cầm lấy một chén đặt lên môi.
Két ...cánh cửa phòng chờ bị đẩy ra.
Hai vệ sĩ bước vào trước, sau đó là một phụ nữ trạc bốn mươi tuổi. Phía sau người phụ nữ này là hai vệ sĩ theo sau.
Tổng cộng có bốn vệ sĩ bảo vệ một người phụ nữ.
Người phụ nữ này mặc một chiếc váy đen, đội mũ lụa trên đầu, che đi nửa mặt, khiến người khác khó có thể nhìn ra khuôn mặt thật của cô ấy trong chốc lát.
Ngay cả như vậy, con ngươi của Đường Ân đột nhiên co rút lại, gần như vô thức nắm lấy cổ tay Kỷ Du Du.
Người phụ nữ này ... người phụ nữ này rất giống Kỷ Du Du! Đây là một phiên bản đầy đủ của Kỷ Du Du, trên người có khí chất tao nhã, sang trọng, tựa như trời sinh khí chất cao siêu, khiến người khác trong lòng sinh ra cảm giác yêu thích.
Kỷ Du Du cũng sững sờ, trong tay cầm một đĩa tráng miệng, nhìn thẳng vào người phụ nữ, trong tiềm thức có chút run rẩy.
“Trước tiên xin tự giới thiệu, tôi tên Lý Sương đến từ Bắc Kinh…”
Đường Ân có chút đề phòng, nhưng vẫn duỗi tay phải ra, “Tôi tên là Đường Ân… đây là bạn gái của tôi tên là Kỷ Du Du. ! ”
Lý Sương gật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía trên người Kỷ Du Du, sau khi vào nhà, đôi mắt đó vẫn chưa từng rời khỏi thân thể Kỷ Du Du.
Kỷ Du Du cũng vậy, sau khi người phụ nữ đi vào, một tay nắm lấy Đường Ân, trông cô ấy rất căng thẳng.
“Mời ngồi!” Đường Ân cau mày làm ra vẻ vui lòng.
“Được rồi!” Lý Sương gật đầu, chậm rãi ngồi xuống đối diện với Đường Ân.
Trong toàn bộ phòng chờ, bầu không khí như đông cứng lại, và chỉ có thể nghe thấy nhịp tim hồi hộp của Kỷ Du Du.
"Thật là ngại quá, lần này tôi đến đây ..." Lý Sương nhẹ nhàng mở miệng, sau đó cười hỏi: "Tôi muốn hỏi, nhà của cô Kỷ Du Du ở đâu? Có phải là Giang Thành, thôn Hoàng Dương không?" Tim của Đường Ân hảy dựng, và tim của Kỷ Du Du còn đập nhanh hơn.
Thôn Hoàng Dương?
Đó không phải là nơi Kỷ Du Du sống sao? Đường Ân biết rất rõ nơi này. Để giải cứu Kỷ Du Du, Đường Ân đã đặc biệt đến thôn Hoàng Dương. Khi đó xảy ra xung đột với người dân ở thôn Hoàng Dương, và lúc đó Hạt tử cũng bị thương.
Tại sao người phụ nữ này lại hỏi về thôn Hoàng Dương chứ?
Nhóm đọc nhanh:https://zalo.me/g/ofhved851
Bình luận facebook