Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 371-380
Chương 371
“Hành hung cảnh sát? Có người hành hung cảnh sát!”
Viên cảnh sát sửng sốt một chút, đột nhiên hét lên một tiếng. “bắt lấy cô ấy!”
Lúc này, bảy hoặc tám cảnh sát lao ra khỏi đồn cảnh sát và đưa tay ra để ép Dương Đan Ni xuống.
“Các ngươi… Các ngươi…!” Dương Đan Ni cảm thấy có chút uỷ khuất và kêu lên thảm thiết. Tuy nhiên, những viên cảnh sát này không quan tâm đến điều đó, và đưa cô ấy vào thẳng phòng thẩm.
Xung đột trước đây giữa Dương Đan Ni và Đường Ân chẳng qua là đụng xe, mấy câu nói uy hiếp Đường Ân. Những nhân viên cảnh sát này không thể làm gì Dương Đan Ni, nhưng bây giờ thì khác, chuyện đã phát triển thành một vụ tấn công cảnh sát, chắc chắn không phải là một vụ án dân sự. Bên cạnh đó, với rất nhiều người trong đồn cảnh sát đang theo dõi, Dương Đan Ni không thể phủ nhận điều đó chút nào.
Một màn này như là bằng chứng sắt đá.
Khi Đường Ân trở về biệt thự, biết Dương Đan Ni đã làm gì, trong lòng cũng tự giễu.
Cô gái này sợ là não tàn, nếu không làm sao có thể làm ra chuyện như vậy được? Nhưng như vậy Đường Ân lại cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều, điều này cho thấy cô gái tự mình đến gặp Đường Ân, cũng không phải là do Dương Hồng Lâm chỉ điểm.
Đánh giá theo kỹ năng của Dương Hồng Lâm, ông ta sẽ không bao giờ đưa ra quyết định ngu ngốc như vậy!
Đường Ân không có nhiều ấn tượng với Dương Hồng Lâm, chỉ biết rằng ông ta là một người đàn ông trung niên khô khan. Mặc dù đã ở Trung Quốc mấy năm nay, nhưng cậu chưa từng gặp qua ông ấy ở Giang Thành.
Ở Trung Quốc, có ba nhà quản lý khu vực, đó là Đồng Quân Hựu, Hàn Kỳ và Dương Hồng Lâm. So với hai người kia, Dương Hồng Lâm dành nhiều thời gian cho Đường gia hơn, và người ta nói rằng ông ấy cũng là người của Miêu Bách.
Ý tưởng duy nhất của Đường Ân là kiểm soát hoàn toàn khu vực Trung Quốc thông qua quyền lực của Miêu Bách. Tuy rằng bên phía Hán Tề có vấn đề, nhưng không có nghĩa là bên phía Bắc Kinh cũng sẽ có vấn đề.
“Cứ bình thường theo dõi là được, chúng ta không cần động tay động chân!” Đường Ân nói với Bùi Nhược qua điện thoại.
“Được rồi, tôi hiểu rồi!” Bùi Nhược nói rồi cúp điện thoại.
Đường Ân cất điện thoại, dựa vào ghế ngồi, gõ nhẹ, miệng dần cong lên.
Sáng hôm sau khi Đường Ân dậy, cậu ấy nhận được cuộc gọi của Miêu Bách.
Nghe điện thoại, Miêu Bách có chút mệt mỏi, nhưng vẫn cười hỏi: “Hôm qua cậu đã gặp Dương Đan Ni?”
“Vâng, cháu thấy rồi, còn chút mâu thuẫn!” Đường Ân cười đáp.
“Ừm, Dương Hồng Lâm có ý muốn một thời gian sau để cậu đến Bắc Kinh, nhân tiện đưa Dương Đan Ni tới đó!” Miêu Bách nói.
Đường Ân sửng sốt một chút, "Đây là có ý gì?"
"Không biết hắn nghĩ như thế nào. Hiện tại cũng khó hỏi quá! Tôi hiện tại đang ở Úc, cố gắng giành lấy hai hoặc ba khu vực nữa, điều này có thể tăng cơ hội chiến thắng của cậu lên rất nhiều! "Miêu Bách nói.
“Vâng… chú Miêu, cảm ơn chú nhiều!” Đường Ân chân thành cảm ơn.
"Đừng vui mừng quá sớm, cho dù dành được hai ba cái ở đây, vẫn có ít khu vực lắm! Còn chưa đầy hai tháng nữa là đại hội gia tộc thường niên của Đường gia, nên lần này phải chú ý hơn! Tại cuộc họp thường niên của gia tộc, e rằng sẽ có nhiều vấn đề được mở ra. Là con la hay con ngựa đều sẽ được mang ra ngoài ... "Miêu Bách nghiêm túc nói:" Thiếu gia, lần này … tôi vẫn luôn tin tưởng cậu! ”
“ Vâng, cháu sẽ không để chú thất vọng! ”Đường Ân cúp điện thoại, trong lòng thực sự rất căng thẳng.
Cuộc họp thường niên của Đường gia thường kèm theo một số vụ chém giết. Khi những vụ chém giết này được chuyển thể thành những cuộc xung đột đẫm máu sẽ gây chấn động mạnh. Nếu không, làm thế nào có thể có cá mập trên đảo của họ Đường tồn tại chứ?
Về vấn đề đi Bắc Kinh, Đường Ân đã chính thức lên lịch trình.
Thời gian tổ chức cuộc họp thường niên của Đường gia đã được xác định, sẽ thực sự là ngày đối đầu, tất cả những gì Đường Ân cần làm là ổn định hậu phương của mình. Cho dù Dương Hồng Lâm có ý gì, Đường Ân cũng phải xác nhận trước, nếu không sẽ chẳng có ích lợi gì cho cậu.
Liên tục ba ngày, Đường Ân xử lý sự tình ở Giang Thành, một lần nữa xin nghỉ học.
Lần này đi Bắc Kinh, nếu không có vấn đề gì lớn, nhiều nhất cũng chỉ mất một tuần.
Ba ngày sau đã xác định, và điều duy nhất mà Đường Ân cần đối mặt chính là cô gái nhỏ Dương Đan Ni.
Đường Ân cùng Bùi Nhược đến trại tạm giam vào buổi trưa, cả 2 thấy Dương Đan Ni bị cạo trọc đầu và nghiến răng nhìn Đường Ân, như thể kẻ thù của cô ấy đang gặp nhau vậy.
"Các thủ tục đã hoàn tất cô có thể bỏ đi! "
Bùi Nhược bước ra khỏi phòng bảo vệ, đưa cho Đường Ân thứ anh ta đang cần.
"Tôi sẽ không đi với anh, đồ đê tiện đáng khinh! " Dương Đan Ni cũng biết Đường Ân hình như là tới đón cô," không cần khách khí trước mặt tôi, cho dù hiện tại đón ta rời đi, ba ta cũng không lựa chọn anh! " "
“cô có chắc là không cần tôi không?" Đường Ân nghiêng đầu nhìn về phía Dương Đan Ni,
Dương Đan Ni tức giận nói: "Không cần!" "
" Được thôi! " "Đường Ân nhún vai xoay người xuống xe,
Bùi Nhược liếc nhìn Dương Đan Ni đầy ẩn ý rồi ngồi xuống ghế phụ.
Xe gầm lên một tiếng, Đường Ân nhanh chóng rời đi.
Dương Đan Ni vẻ mặt tức giận nhìn ống xả của xe, thật là xấu xa. Cô vươn tay chặn một chiếc taxi, vội vàng đến sân bay. Sự việc ơ Giang Thành cô không thể đấu lại Đường Ân được, nhưng nếu Đường Ân đi Bắc Kinh, Dương Đan Ni nghĩ cô có một trăm cách để đối phó.
Ở sảnh sân bay, Đường Ân và Bùi Nhược đã dẫn Thẩm lão và đoàn người đi về phía cổng lên máy bay.
Lần này đến Bắc Kinh, còn có một chuyện quan trọng khác: Tiệm châu báu Kỷ Thị Nữ tham gia triển lãm trang sức. Đường ân đối với cuộc tranh tài này không để ý lắm, bởi vì đối với Đường Ân mà nói, nữ trang nhà họ Vu chỉ là phương tiện để tấn công Trương Cường, hiện tại Trương Cường biến mất không còn tăm tích, Đường Ân cũng không muốn dồn quá nhiều sức lực vào đây.
Nhóm người đi qua cổng an ninh và Dương Đan Ni đi theo sau.
Cái đầu trọc của Dương Đan Ni thực sự thu hút rất nhiều sự chú ý.
Trong mấy ngày này, lớp trang điểm của Dương Đan Ni cũng phai hết. Lúc này Dương Đan Ni dường như hiền lành hơn rất nhiều.
Sau khi đi qua cổng an ninh, cô nhanh chóng đến cổng lên máy bay.
Dương Đan Ni lấy điện thoại ra, bấm số cho người bạn của cô ấy ở Bắc Kinh, rồi bạo miệng thú nhận: "Lần này tôi bị sỉ nhục ở Giang Thành. Cô nhất định phải đòi lại công bằng cho tôi. Không thể để anh ta rời khỏi sân bay Bắc Kinh! "
“Chị Ni đừng lo, các anh em đều đang đợi, chuyện này giao cho chúng ta!" Một giọng cười vang lên từ điện thoại.
Dương Đan Ni cúp điện thoại, oán hận nhìn chằm chằm bóng lưng Đường Ân, đi về phía cửa lên máy bay nhanh hơn.
Chỉ cần cô ấy xuống máy bay ở Bắc Kinh, đó sẽ là sân nhà của cô ấy!
Chương 372.
Kế hoạch của Dương Đan Ni, thật ra đã rơi vào mắt Đường Ân rồi, nhưng bây giờ không muốn đoạn tuyệt với cô gái nhỏ này.
Theo ý kiến của Đường Ân, cô gái nhỏ này chỉ thiếu chút kỷ luật, chỉ làm ra mấy chuyện bát nháo sự tình, thật ra cũng không có vấn đề gì lớn.
“Nhìn dáng vẻ của cô ấy, chắc cô ấy đã chuẩn bị sẵn sàng cho chúng ta rồi chứ?” Bùi Nhược cười nói.
Đường Ân gật đầu, lãnh đạm nói: “Nếu thật sự còn như vậy, sẽ không dễ dàng như lần này!”
“Bắc Kinh đã có người sắp xếp xong, còn lại anh tính thế nào?” Bùi Nhược hỏi.
Đường Ân suy nghĩ một chút, vẫn là không có ý kiến cụ thể, nếu như Viên Chi Am ở đây, có thể cô ấy sẽ làm cho Dương Đan Ni hoàn toàn mềm nhũn trên mặt đất, tỏ vẻ đầu hàng. Về phần Đường Ân, anh không có sở thích đặc biệt đối với những thứ này.
“Lên máy bay trước nói!”
Đường Ân nhún vai, vào cửa lên máy bay trước.
Đây là máy bay riêng của Miêu Bách, vì vậy chỉ cần bạn xác nhận với sân bay rằng có thể cất cánh, thì thời gian không phải là vấn đề lớn.
Ngay sau khi Đường Ân lên máy bay, Dương Đan Ni cũng lên máy bay tương tự, nhưng cô ấy cách xa Đường Ân, cô ấy cứ nhìn chằm chằm vào mặt Đường Ân một cách tức giận.
Máy bay đã cất cánh, êm ái suốt chặng đường.
Đường Ân nằm trên ghế chợp mắt một lúc, hoàn toàn không để ý đến chuyện của Dương Đan Ni.
Về đến Bắc Kinh, Dương Hồng Lâm sẽ giải quyết mọi chuyện.
Cho dù là Dương Hồng Lâm không giải quyết được, Đường Ân cũng không nghĩ Dương Đan Ni có thể gây phiền phức cho hắn.
Giang Thành không gần Bắc Kinh lắm, bay hết quãng đường này mất khoảng ba tiếng đồng hồ.
Khi máy bay tiếp cận bầu trời bên trên Bắc Kinh, sắc mặt của Dương Đan Ni càng lúc càng trầm xuống, cô lấy điện thoại di động ra, tiếp tục kiểm tra thông tin của sân bay. Việc cô phải làm là khiến cho Đường Ân ở đây cảm thấy xấu hổ, không có mặt mũi tiến vào Bắc Kinh. Tốt nhất là vội vàng trở lại sân bay, đá Đường Ân trở về Giang Thành.
Máy bay từ từ đáp xuống đường băng, dừng lại bên cầu thang xoắn ốc.
Cửa cabin mở ra, hai nhân viên phục vụ mỉm cười và làm động tác đón khách.
Đây đều là nhân viên của Miêu Bách nên đối với Đường Ân bọn họ vô cùng kính nể.
Đường Ân dẫn đầu bước xuống cầu thang, cậu đã nhìn thấy một nhóm người mặc vest và giày da đứng trên đường của sân bay.
Người đứng đầu khoảng năm mươi tuổi, có thái dương trắng bệch, mặt có chữ Hán, toát ra vẻ cường hãn, dũng mãnh.
Dương Hồng Lâm!
Người phát ngôn của Đường gia ở Bắc Kinh cũng là người có địa vị cao nhất trong số các quản lý khu vực của Trung Quốc.
Đường Ân xuống cầu thang, Dương Hồng Lâm cũng đã đi tới, hơi cúi đầu chào Đường Ân, “Thiếu gia, đường xa lại đây, cậu đã vất vả rồi!”
“Không sao!” Đường Ân cười, “Đúng rồi, Dương Đan Ni còn đang ở trên máy bay, chắc là chút nữa sẽ xuống! Tôi đã nói chuyện rất nhiều với cô ấy trên máy bay, đợt 1 chút rồi để ta đi chung xe với cô ấy được không? "
" Cái này ... Được! "Dương Hồng Lâm chần dừ, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Yêu cầu của Đường Ân không quá đáng, cho dù là xe hai người cũng không làm hại được con gái.
“Vậy đi thôi!”
Đường Ân cười cười, xoay người đi về phía đoàn xe.
Dương Đan Ni lúc này mới xuống máy bay, vừa nhìn thấy ba cô, cô lập tức kêu lên: "Ba, ba phải làm chủ cho con! Đường Ân là đồ khốn nạn, tìm người đánh con ở Giang Thành, và cạo đầu con rồi! Ba ba! Ba đánh hắn đi, hiện tại kêu người đánh hắn ... ”
Dương Hồng Lâm quay đầu lại, nhìn thấy Dương Đan Ni đầu trọc lóc, trong lòng có chút sững sờ.
Tóc đâu hết rồi?
Đây là con gái của mình hả?
Làm thế nào mà nó trở nên như thế này?
"Ba, chính là Đường Ân này, Đường Ân làm ..." Dương Đan Ni kêu to, gầm lên nói, "Ba, chính là người này, ba đánh gãy chân của hắn đi., Cho hắn trở về đi!"
"Câm miệng!" ”Dương Hồng Lâm lạnh lùng nói.
“Ba, ba không nghe thấy con nói chuyện với ba sao? Chặt chân hắn đuổi hắn về!” Dương Đan Ni vừa nhảy cẫng lên vừa mắng, đồng thời có chút kinh hãi nhìn Dương Hồng Lâm.
Trong ấn tượng của Dương Đan Ni, Dương Hồng Lâm luôn là một người tương đối hiền lành. Tại sao lần này lại quyết liệt như vậy?
Là bởi vì Đường Ân?
Tại sao?
Đường Ân nở nụ cười, không muốn xen vào.
Dương Hồng Lâm tức giận đỏ bừng, giơ tay trừng mắt nhìn Dương Đan Ni.
Dương Hồng Lâm sao có thể không biết con gái mình đã làm gì ở Giang Thành? Nếu không, anh sẽ không gọi điện cho Miêu Bách và yêu cầu Đường Ân đưa cô trở về. Trong cuộc điện thoại đó, thực sự có một lời xin lỗi.
"Ba làm sao vậy? Còn muốn đánh con?" Dương Đan Ni không nhịn được lớn tiếng hỏi.
Bụp ...
Dương Hồng Lâm tát 1 cái, "Những thứ khác có thể để cho con thích làm gì thì làm, nhưng đối với thiếu gia, con không thể tuỳ ý làm bậy! Hồ Bưu, đưa cô ấy lên xe của thiếu gia! "
Một vệ sĩ bước tới, kéo cổ tay Dương Đan Ni về phía đoàn xe.
"Ba đánh con? Ba đánh con? "Dương Đan Ni nhìn cha mình đầy đau khổ, đôi mắt đầy nước mắt," Tại sao ba đánh con? " Ba phải đánh Đường Ân chứ! "
Xin lỗi thiếu gia, chúng ta về khách sạn trước!" "Dương Hồng Lâm cúi đầu, không để ý tới Dương Đan Ni, quay lại cười xin lỗi Đường Ân," Vợ tôi hồi đó mất sớm, quản giáo con không nghiêm. Thật sự là khiến cậu chê cười! " "
" Không sao! "Đường Ân mỉm cười, quay người lên xe,
Dương Hồng Lâm thầm thở dài lắc đầu.
"Ông chủ, chúng ta cứ như vậy đối đãi với tiểu thư? " Có bất công với tiểu thư không? "Hồ Bưu hỏi.
" Không có chuyện gì, đi thôi! " "Dương Hồng Lâm xoa lông mày nói xong, xoay người lên xe.
Chuyện này vốn dĩ là chuyện của Dương Hồng Lâm, không thể oán hận Đường Ân chút nào. Nếu con gái của Dương Hồng Lâm không đi quá xa, chạy đến Giang Thành, Dương Hồng Lâm sẽ không đến mức đánh Dương Đan Ni như vậy.
Đến Giang Thành gây hoạ, nếu không cho Đường Ân một lời công đạo , nhất định là không được.
Đoàn xe khởi hành, đi thẳng ra ngoài sân bay.
Đường Ân ngồi trong xe nhìn Dương Đan Ni, khoé miệng hơi cong lên.
Còn Dương Đan Ni đã nghiến răng, uất hận nhìn chằm chằm Đường Ân.
"Anh cứ chờ đó, tôi đã tìm được người, anh không thể đi ra khỏi sân bay! Ở Giang Thành anh đã làm gì tôi, tôi phải trả lại anh gấp bội, tôi không tin anh có thể nguyên vẹn trở về! "
“Cô tìm người?" Đường Ân dựa vào ghế ngồi, lười biếng hỏi: "Tìm ai?" Đường Uý có ở đây không? "
"Chỉ bằng anh cũng xứng để Đường Uý đích thân tới đây? Một mình tôi có thể xử lý anh, để cho anh không thể ra khỏi đây ..." Dương Đan Ni chỉ tay về phía Đường Ân, hai mắt đỏ bừng.
Đường Ân nghiêng đầu, trên mặt nở nụ cười ôn nhu.
"Video hình ảnh đây ..." Bùi Nhược ngồi ở ghế phụ, quay đầu đưa máy tính bảng trong tay.
Đường Ân nhận lấy, khẽ liếc nhìn, ý cười trong mắt càng lộ rõ.
Dương Đan Ni ở một bên nhìn nó, lập tức tức giận, "Đường Ân, tôi muốn xé nát người a ..."
Giọng nói rơi xuống, và Dương Đan Ni đã lao tới.
Chương 373.
Đường Ân cau mày đưa 1 tay ngăn cản Dương Đan Ni nhào tới, túm lấy cái cổ trắng nõn mềm mại mảnh mai của cô ấy, rồi mạnh mẽ đè đầu cô ấy lên đùi mình. Cùng lúc đó, bàn tay to của Đường Ân đã đặt trên đầu Dương Đan Ni, sờ lên cái đầu trọc lóc trần trụi, anh nói: “Cảm giác cũng k tồi!”
“Đường Ân… anh lập tức buông tôi ra!” Dương Đan Ni tức giận, từ bao giờ cô ấy đã gặp phải sự đối xử như vậy?
Đường Ân mỉm cười, ngón tay khẽ cong lên, sau đó mạnh mẽ gõ vào đầu Dương Đan Ni.
Cốc….
Dương Đan Ni cay sống mũi, suy sụp, não rất đau, vì đau quá mà quên mất cách nói chuyện, chỉ có thể há to miệng, nước mắt chảy ròng ròng.
“Đừng làm ồn...”
“Đường Ân, anh không thể chết tử tế được!” Dương Đan Ni hét lên, vùng vẫy mãi.
Đường Ân mỉm cười ấn cái đầu trọc của Dương Đan Ni lên đùi, “Nếu cô không nghe lời, thì tôi sẽ tiếp tục chơi cho đến khi cô nghe lời!”
Khuôn mặt Dương Đan Ni lộ ra một tia hoảng sợ, “Đường Ân…”
Đường Ân không thèm để ý, nhưng bàn tay to vẫn đang xoa đầu cô, cảm giác rất tốt.
Ánh mắt nhìn theo một số hình ảnh trên máy tính bảng.
Trong màn hình, hai chiếc xe đã va vào nhau, bảy tám tên côn đồ nhảy xuống từ một trong số chúng, lôi những người trên xe kia ra, và đánh họ trên đường phố của Bắc Kinh.
Bảy, tám tên khốn này thực sự là những người đã cạo tóc Dương Đan Ni khi cô ấy ở Giang Thành vài ngày trước. Những người bị đánh đập là một số 'người anh em' mà Dương Đan Ni đã tìm thấy ở Bắc Kinh.
Những cô gái nhỏ này, Đường Ân thật sự không để vào mắt, chỉ đơn giản là tâm tình tốt, muốn cùng Dương Đan Ni chơi đùa một chút. Nếu thực sự muốn làm bất cứ điều gì với những người này, chỉ cần tùy tiện hành động, những người liền phải thảm r.
Trong vòng ba đến năm phút, tất cả 'người anh em' của Dương Đan Ni đều bị người của Đường Ân đánh cho ngã xuống đất, đau đớn khóc lóc, không có dũng khí, cầu xin sự thương xót.
Đường Ân thở dài, “Thật sự là chán!”
Bùi Nhược cười khúc khích, đem máy tính bảng rút lại.
Lúc này, tay của Đường Ân vẫn đang đè lên đầu Dương Đan Ni, anh không ngừng sờ sờ đầu của Dương Đan Ni, lạnh lùng nói: "Những thứ này cô chuẩn bị thực sự quá qua loa đi, đúng không? Tôi tưởng rằng cô kêu người tới lấp kín sân bay chứ! Không ngờ là có mấy con tôm chân mềm nhũn, còn không có chút hứng thú nào! ”
Dương Đan Ni nghiến răng nghiến lợi muốn ngồi thẳng lên.
“Ngoan ngoãn nào!” Đường Ân lại dơ tay lên, đánh vào đầu Dương Đan Ni một cái.
Dương Đan Ni đau đớn, những giọt nước mắt lại rơi trên má. Giờ phút này, Dương Đan Ni không biết là vì đau đớn khi bị Đường Ân đánh hay cảm thấy bản thân có chút nhục nhã.
"Đường Ân, tôi sớm muộn gì cũng không tha cho anh, tôi sẽ làm cho không ai nhận ra anh nữa!"
"Nói lời thô lỗ có ích lợi gì? Ta hiện tại cũng không định tha cho ngươi!" Đường Ân cười nhạo đè lại đầu của Đan Ni một lần nữa, khiến khuôn mặt non nớt của côgần như biến dạng.
"Anh ..." Dương Đan Ni lẩm bẩm, cô không biết mình đang nói về cái gì.
Trên đường đi, Dương Đan Ni cảm thấy cơn giận trong lòng vẫn chưa tan. Tuy rằng cảm thấy ấm ấm do có bàn tay để trên đầu, nhưng nó khiến cô cảm thấy vô cùng đau khổ.
Từ nhỏ đến nay, Dương Đan Ni chưa từng bị đối xử như vậy?
Từ nhỏ cô đã là công chúa, là ông chủ trong mắt người khác, nhưng bây giờ lại bị đè lên đùi, tính tình vô cùng tức giận càng khiến Dương Đan Ni thêm phẫn uất.
Khi xe đến khách sạn Bắc Kinh, Đường Ân cùng Bùi Nhược xuống xe.
Dương Đan Ni cũng xuống xe, vẻ mặt đau khổ nhìn Dương Hồng Lâm, "Con bị người khác ức hiếp, ba đối với người khác như vậy coi trọng mà không nói lời nào? Ba còn có mặt mũi sao? Con không có người ba nào như vậy, từ nay về sau hai người chúng ta sẽ cắt đứt quan hệ! "
Dương Hồng Lâm có chút kinh ngạc, “Đan Ni, đừng làm phiền nữa, lại đây!”
“Đường Ân, anh chờ đó, ta sớm muộn gì cũng báo thù!” Dương Đan Ni nói xong xoay người vội vàng chạy ra ngoài.
Đường Ân cong môi liếc nhìn Dương Hồng Lâm đầy hối lỗi, "Chú Dương, cháu xin lỗi ..."
"Không sao! Không sao! Đứa nhỏ này cũng là do tôi chiều chuộng, không thì nhưng chuyện như vậy sẽ không xảy ra! "Dương Hồng Lâm cũng có chút ngượng ngùng.
Đường Ân mỉm cười đi theo Dương Hồng Lâm vào khách sạn
"Trong nửa năm đầu, Đường Uý có đến đây một lần, lần đó, thủ đoạn của Đường Uý rất thông minh, lợi dụng Đan Ni làm loạn ..., Mối quan hệ với Đan Ni đã phát triển nhảy vọt, điều mà tôi không ngờ tới ... "Dương Hồng Lâm khẽ thở dài khi đi theo Đường Ân," Thực ra, trước đây tôi đã nghe nói về việc nhà Đường gia đang xếp hàng. Tôi đã ở đây, nhưng cậu biết đấy, tôi là một người luôn chú ý đến tình cảm nhiều hơn! Kể từ khi biết tin, tôi đã thảo luận với anh Miêu một lần, và trong lòng tôi đã đưa ra quyết định! "
" Thật à? "Đường Ân vừa vào khách sạn, không ngờ Dương Hồng Lâm lại thẳng thắn như vậy.
" Lần này tôi muốn cậu đến. Một là nói cho cậu biết sự lựa chọn của tôi. Vẫn là anh Miêu và cậu. " Hai là nếu cậu không yên tâm, tôi có thể đệ đơn từ chức, tuỳ cậu và anh Miêu quyết định, tìm người có năng lực ngồi vào vị trí của tôi là tốt rồi! "Dương Hồng Lâm nói chân thành.
Đường Ân đã choáng váng. Dương Hồng Lâm đã đưa ra quyết định khi anh mới vừa tới Bắc Kinh? Hơn nữa còn nói thẳng vào vấn đề như vậy, không biết có thực sự ở phe mình hay không?
Điều này khiến Đường Ân thật sự bất ngờ.
Cánh cửa của khách sạn được đẩy ra, bên trong là một phòng tổng thống lớn
Phòng tổng thống có phòng khách dài hơn hai trăm mét, bên trong có ba bốn phòng ngủ chính, trông cực kỳ nguy nga.
Đường Ân ngồi xuống sofa, nhìn Dương Hồng Lâm ở đối diện, nhẹ giọng hỏi: “Lựa chọn của chú Dương đã được cân nhắc kỹ lưỡng rồi sao? "
Dương Hồng Lâm sửng sốt một chút, sắc mặt có chút khó coi,
Đường Ân cười nói:" Nếu như còn chưa cẩn thận suy xét, trong hai ngày này có thể suy nghĩ đi. Cháu không vội mà chờ câu trả lời của chú! " Phải biết rằng, độ nổi tiếng của cháu ở Đường gia không cao, hơn nữa còn chưa chắc cao tay hơn người khác, cho nên ở trong mắt nhiều người, đó không phải là lựa chọn tốt nhất! "
Dương Hồng Lâm im lặng một chút.
"Chú trở về suy xét 1 chút, xem xét hết hậu quả rồi hãy tự mình quyết định! Tình cảm là quan trọng, nhưng sau lưng còn có đại gia đình, cũng cần người giúp đỡ!" Đường Ân nhẹ giọng nói.
Dương Hồng Lâm cắn răng 1 cái nói: “Thiếu gia, vậy tôi sẽ nói cho cậu biết lựa chọn tôi!”
Chương 374.
Đường Ân có chút nhìn Dương Hồng Lâm, không ngờ người này lại kích động như vậy.
"Dương Hồng Lâm trong cuộc đời này, quan trọng nhất là 2 chữ tình và nghĩa. Nhị thiếu gia có thể nói ra lời chân thành như vậy đã thuyết phục được lão Dương này rồi!" Dương Hồng Lâm có chút kích động nói, "Chuyện này hoàn toàn không phải cân nhắc! Bắt đầu từ hôm nay, tôi, Dương Hồng Lâm thuộc về Nhị thiếu gia, chết là hồn ma của Nhị thiếu gia, cho dù là sau này thế nào, tôi cũng sẽ không bao giờ phản bội Nhị thiếu gia! ”
Đường Ân có chút kinh ngạc, Cậu đúng là muốn Dương Hồng Lâm đi nghĩ lại, dù sao thực lực hiện tại của cậu so với những người còn lại đều có khoảng cách. Nhưng không ngờ Dương Hồng Lâm lại là một người có khí chất như vậy, ông ta nói xong liền không có ý định thay đổi lựa chọn?
“Chú Dương, chú về nghĩ lại đi!” Đường Ân vội vàng ngăn cản.
"Không cần suy nghĩ lại, ta đã hạ quyết tâm, sau này chỉ cùng Nhị thiếu gia đi! Tối nay tôi mở yến tiệc trong khách sạn, mang theo tất cả người của Đường gia ở Bắc Kinh cùng nhau gặp nhị thiếu gia! ”Dương Hồng Lâm lớn tiếng nói.
Đường Ân lúng túng cười, “Cái này… được rồi!”
“Nhị thiếu gia đợi ở đây tôi, tôi đi thông báo, tối nay không say cũng không trở về!” Dương Hồng Lâm nói xong xoay người rời đi.
Bùi Nhược ở bên nhìn một lúc, ngẩn người nói với Đường Ân: “Cái này… thật là chuyện tốt!”
“Có lẽ đây là con át chủ bài của chú Miêu!” Đường Ân rõ ràng là nếu như Miêu Bách không đứng sau lưng mình, cho dù là nói ngọt thế nào, Dương Hồng Lâm có thể sẽ không quyết định nhanh như vậy.
Điều này là bởi vì Miêu Bách có quan hệ rất tốt với Dương Hồng Lâm trước đây, hơn nữa cũng có thể là suy nghĩ trong lòng Dương Hồng Lâm. Nếu không, thực sự sẽ không có kết quả như vậy.
“Như vậy được rồi, cuối cùng cũng biết người ta lựa chọn!” Bùi Nhược cười cười, xoay người đi về phía phòng của nàng.
Đường Ân một tay đỡ trán, chậm rãi cười cười. Từ khi Dương Hồng Lâm đưa ra quyết định, Đường Ân có được sự ủng hộ của hai vị quản lý khu vực Trung Quốc, cộng thêm Miêu Bách, cộng thêm châu Úc nữa.
Cùng lúc đó, tại một quán bar ở Bắc Kinh.Dương Đan Ni đội một bộ tóc giả, dù sao cũng là tóc giả nhưng trông cũng không đến nỗi nào.
Đi qua mấy cái bàn, Dương Đan Ni ngồi xuống, nhìn người thcậu niên trước mặt với vẻ lo lắng, "Vương Lăng, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Sao lại dễ dàng bị đánh bại như thế? Đã bảo là phải động thủ ở sân bay, còn chưa kịp động thủ đã bị xử lý hết sao? "
" Chị Ni, chị đừng nhắc nữa, nhóm người của chúng ta đã bị đánh gục ngay khi vừa xuống sân bay, bên kia vừa xuống xe đã mang đao đao kiếm kiêm, bọn em làm sao chống lại được chứ? "Vương Lăng có chút tức giận vuốt mái tóc siêu dài của mình" Tổng cộng có tám người, bây giờ có sáu người đang nằm trong bệnh viện. Chỉ có em và Trường Mao là chạy thoát được! Chị nói xem, đay là bọn em không giúp sao? Cái này là bọn em bị chặn cửa rồi ! "
Dương Đan Ni vẻ mặt oán giận," Hẳn là Đường Ân ra tay rồi! "
" Đường Ân? "Vương Lãng sửng sốt một hồi , và hỏi một cách khó hiểu: "Chị Ni, làm sao chị biết?"
"Tôi ..." Dương Đan Ni muốn nói lúc đó cô ấy đang ở trong xe cùng anh ta, nhưng sau khi nghĩ lại, cô ấy vẫn nói: " Tôi nghe những người khác nói, cô lập tức liên hệ với mấy người khác đi, buổi tối tôi sẽ đưa cô đến khách sạn báo thù! ”
“ Chị Ni, chúng ta có thể báo thù được không? ”Vương Lăng có chút không rõ.
"Có thể, cô tin tôi đi! Tối nay ba tôi chiêu đãi hắn, nhất định sẽ cho anh ta uống rượu. Sau đó tôi vào khách sạn trộm thẻ phòng, đi vào đánh úp lại hắn! Đến lúc đó, chúng ta chặt đôi chân chó của anh ta để anh ta không đi được nữa! ”Dương Đan Ni cắn chặt hàm răng và nắm chặt tay giận dữ.
Giờ phút này, Đan Ni lòng tràn đầy tức giận, phải trút xuống thân thể Đường Ân. Trong chuyến hành trình này, cô rất ghét Đường Ân, nhất là khi Đường Ân dùng ngón tay cốc nhẹ vào đầu cô, tâm lý đau khổ đó vẫn còn nguyên vẹn trong trí nhớ của cô.
Đọc nhanh tại VietWriter
"Vậy thì ..." Vương Lãng ngập ngừng, "Chị Ni, chị biết đấy, gần đây em không có nhiều tiền, muốn anh em giúp đỡ thì cũng phải có tiền mời họ đi ăn tối, không có thì không được! "
“Chờ 1 chút, tôi sẽ chuyển cho cô 50 vạn, cô dùng trước đi, nhất định phải để cho các huynh đệ ăn no, mới có thể ra tay đắc lực!” Dương Đan Ni đè xuống nói.
Vương Lăng ngây ngẩn cả người, vội vàng gật đầu, cô biết cô gái trước mặt có tiền, lại là một tên ngu xuẩn, có nhiều tiền. Mấy ngày nay kiếm tiền trên người cô gái này không ít, nhưng số tiền 50 vạn tệ khi cô ta mở miệng quả thực khiến Vương Lăng có chút kích động.
"Đủ rồi, đủ rồi ! "Vương Lãng gật đầu.
"Được, chúng ta nhất định phải tìm thêm người. Lần này tìm mười mấy người, nhất định phải cho hắn bay màu!” Dương Đan Ni nói, sau đó quay người bước ra ngoài.
"Chị Ni ... "Vương Lăng hét lên và vội vàng nắm lấy tóc Dương Đan Ni.
Dương Đan Ni di chuyển quá nhanh, chưa kịp hồi phục tinh thần đã thấy da đầu lạnh lạnh.
Vương Lăng trợn tròn 2 mắt, nhìn bộ tóc giả trong tay, không tin nói: "Chị Ni, tóc của chị ..."
"A ..." Dương Đan Ni kinh hãi hét lên một tiếng rồi vội vàng nắm lấy tóc giả, xoay người lao thẳng về phía cửa.
Chung quanh là tiếng cười ầm ầm, như là đang cười nhạo tiểu đầu trọc, còn chạy vào quán bar này
Chẳng lẽ là một ni cô chạy ra ngoài uống rượu?
Dương Đan Ni trong lòng vô cùng uỷ khuất, vội vàng chạy ra ngoài quán bar, mắt đẫm lệ, “Đường Ân, bà nội sẽ cho ngươi chết! có tôi ở đây, anh đừng mong có 1 ngày được yên ổn! "
Đường Ân hắt hơi hai cái nhìn đám người đông đúc trước mặt, trong lòng cảm thấy có chút xấu hổ.
" Nhị thiếu gia, đây là phó tổng của tôi ... đây là tài vụ của Bắc Kinh chúng tôi ... .. Đây là người phụ trách chính của dự án ... "Dương Hồng Lâm giới thiệu một lượt, cầm ly rượu trong tay lên,
Đường Ân có thể thấy được Dương Hồng Lâm đối xử tốt với những người này, hơn nữa bầu không khí ở Bắc Kinh có chút nhẹ nhàng.
Đường Ân là tương đối thoải mái, mọi người đến gần Đường Ân, lần lượt nâng ly rượu lên, trên mặt không biểu hiện khen ngợi, nhưng là lộ ra vẻ háo hức.
Đường Ân biết rằng đây là những con át chủ bài mà Miêu Bách để lại.
Sau khi nâng ly mấy lần, Đường Ân đã cảm thấy đầu có chút choáng váng, Bùi Nhược vội vàng dìu lên lầu.
Tại đại sảnh của khách sạn, Dương Đan Ni bực bội nghe giọng nói truyền ra từ tai nghe, quay lại Vương Lăng nói: "Anh ta đã trở về phòng, chúng ta vào ngay đi, nhớ phải đánh cho anh ta không đứng dậy nổi! ”
“ Vâng ” Vương Lăng gật đầu, cười lạnh,“ Chị Ni đừng lo, mọi người làm chuyện này sẽ thành công thôi! ”
Giọng nói nhỏ xuống, Vương Lăng xua tay, và mọi người phía sau đi về hướng thang máy.
Chương 375.
khách sạn này tuy không phải là trung tâm của Bắc Kinh, nhưng vẫn là kiến trúc bậc nhất Bắc Kinh.
Nhân viên an ninh trong khách sạn có thể nói là hàng đầu trong ngành khách sạn của Bắc Kinh. Tuy nhiên, là con gái của Dương Hồng Lâm, Dương Đan Ni vào đây như chốn không người.
Nhóm người ra khỏi thang máy, lập tức tiến lại gần phòng của Đường Ân.
Dương Đan Ni đi đầu vẫy tay với hàng chục người phía sau, khi họ đến gần phòng của Đường Ân, vài người lần lượt dừng bước.
Dương Đan Ni hít sâu một hơi, sau đó lấy thẻ phòng phụ trong tay ra, chỉ sau vài tiếng ting ting, cửa phòng Đường Ân đã bị Dương Đan Ni đẩy ra một kẽ hở.
“Chị Ni, chị thật sự rất tuyệt vời!” Vương Lãng ở phía sau kinh ngạc nói.
Dương Đan Ni hừ lạnh, "đây là tính là gì? ở Bắc Kinh này, không có nơi nào tôi không thể vào được! Các ngươi nghe đây, đi vào phòng tìm được hắn ta thì liền xông lên đánh gãy chân hắn, nghe rõ rồi chứ?"
"Vâng, không cần lo lắng, chị Ni! ”Vương Lãng cười gian xảo.
Dương Đan Ni tránh sang một bên, nhìn mười mấy người nối đuôi nhau vào trươc, còn cô nhẹ nhàng theo sau.
Khi bước vào phòng tổng thống, Vương Lăng và mười mấy tên tiểu thư đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho sửng sốt! Những người này đều là người địa vị thấp, làm sao nhìn thấy loại cảnh tượng này ở đâu?
Phòng tổng thống quá lớn so với sức tưởng tượng của họ.
Từng người một nhìn quanh, tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Các ngươi làm sao vậy?” Dương Đan Ni nhìn bọn họ như vậy, vẻ mặt đột nhiên có chút tức giận, “Các ngươi tỏ vẻ như thế, không thấy xấu hổ sao?”
“Chị Ni, nơi này cũng quá lớn rồi, Đường Ân đâu?”Vương Lãng xấu hổ nói.
“Đây, hắn ta nên ở trong phòng ngủ chính!” Dương Đan Ni vẫy tay và tiến đến phòng ngủ chính.
Hơn chục người nhẹ nhàng theo sau. Một số người mang theo gậy bóng chày, một số mang theo dao, và một số thậm chí còn đeo găng tay thép.
"Ở đó, xông vào ..." Dương Đan Ni chỉ vào cửa của phòng ngủ chính.
Vương Lăng gật đầu, trên mặt mang theo nụ cười dữ tợn, "Đi đi, các huynh đệ ..."
Giọng nói rơi xuống, mười mấy người đã đi theo sau.
Vương Lăng đập chân mở cửa, cả chục người lao vào.
Dương Đan Ni nhìn cảnh này mà cảm thấy sôi máu, đây là điều mà cô nên làm.
Rầm.. ...
Đột nhiên, cửa phòng Đường Ân đóng lại, bên trong truyền đến tiếng đập.
"Ai u ..."
Những tiếng nói bên trong lần lượt vang lên, Dương Đan Ni hơi kinh ngạc khi nghe thấy, nhưng chưa đến một phút, trong phòng đã không còn một tiếng động, im lặng như chết đi sống lại.
Dương Đan Ni trợn to hai mắt, có chút kinh ngạc nhìn về phía cửa phòng, trong lòng nhất thời không có ý kiến.
“Đã thành công chưa? Hay là thất bại rồi? Tại sao bọn họ chưa đi ra?
Cạch cạch ... Đúng lúc này, cửa phòng Đường Ân đột nhiên mở ra.
Trong phòng tối om, tưởng như không có gì, nhưng cánh cửa mở ra dường như có một sức hút khó giải thích.
Dương Đan Ni có chút sợ hãi, liền bạo dạn gọi: “Vương Lăng? Thế nào rồi?”
Trong phòng không có một tiếng trả lời!
Nhịp tim của Dương Đan Ni tăng nhanh, cô nghiến răng nghiến lợi bước lên hai bước, mở cửa bước vào phòng.
Đột nhiên, có một cảm giác ớn lạnh trên da đầu.
Dương Đan Ni vô thức rụt cổ lại, cô biết rằng bộ tóc giả trên đầu dường như bị xé ra, và sau đó chỉ cảm thấy một tiếng nổ từ da não của cô.
"Ai u ..."
Nỗi đau chua xót này khiến Dương Đan Ni không chịu được, nước mắt chảy ra.
Dương Đan Ni xay xẩm mặt mày, gần như ngất đi.
Cốc, Cốc, Cốc ...
Ba cú đánh liên tiếp gõ vào đầu Dương Đan Ni, Dương Đan Ni cảm thấy một tiếng vo ve trên cái đầu nhỏ của mình, và da não như muốn nở ra.
"Đường Ân ..."
Dương Đan Ni rốt cục biết Vương Lăng hoàn toàn không bắt được Đường Ân, nhất định là Đường Ân gõ đầu mình.
Lúc này, Đường Ân rốt cục đứng lên, áo sơ mi bị xé toạc lộ ra bộ ngực cường tráng, trong bóng đêm có chút đỏ lên, giống như một con sói rất đói.
“Đường Ân, anh còn dám đánh tôi? Anh không chết được tử tế đâu!” Dương Đan Ni không chịu thua, lúc này làm sao còn nhiều kiêng kỵ vậy chứ? Từ trong người lấy ra một con dao gọt hoa quả trong tay và đâm vào bụng dưới Đường Ân.
Đường Ân bắt được cổ tay cô ta, trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt, "Chút thủ đoạn nhỏ này, cũng bị lộ ra?"
"Anh ..." Dương Đan Ni sửng sốt, cô cảm giác như cổ tay mình bị mắc kẹt, không thể cử động được
"Anh dám làm gì tôi? Tôi là con gái của Dương Hồng Lâm. Nếu anh động tôi, tôi sẽ để cho ba tôi giết anh! Tôi khuyên anh buông tha tôi, thả người của tôi đi... ”
Đường Ân cười, trên người nồng nặc mùi rượu, vừa vặn cổ tay liền gỡ con dao rên tay Dương Đan Ni xuống.
Lúc này, Dương Đan Ni không có phản ứng gì cả.
Đường Ân nhấc đầu gối đụng vào bụng dưới của Dương Đan Ni, một tay đè đầu của cô ta, tay kia vén váy cô lên.
“Cô cũng biết cha cô là Dương Hồng Lâm?” Đường Ân chế nhạo.
“Anh… Anh định làm gì vậy?” Dương Đan Ni cảm thấy ớn lạnh mông, sắc mặt biến sắc.
"Tôi sẽ giúp ba cô dạy dỗ cô, nếu không cô ra ngoài gây chuyện nghiêm trọng thì không hay!"
"Anh dám à? Tại sao anh lại dám dạy dỗ tôi? Đến ba tôi còn chưa dạy dỗ tôi, sao anh dám chứ ”Dương Đan Ni hét lên.
“Đường Ân, tôi muốn giết anh!” Dương Đan Ni không thể xấu hổ hơn.
Đường Ân đẩy vai, bế cô lên rồi đi về phía tolet.
Dương Đan Ni sửng sốt tái mặt, "anh làm gì vậy? anh định làm gì? Ba tôi là Dương Hồng Lâm. Nếu anh dám cường tôi, tôi sẽ làm cho anh sống không bằng chết ..."
Đường Ân đẩy cửa tolet ra. Đem Dương Đan Ni ném vào, “tôi đối với cô không có hứng thú!” Sau khi nhỏ giọng nói, Đường Ân đem cửa tolet khoá lại.
"Đường Ân, anh là đồ biến thái, anh thả tôi ra! Anh thả tôi ra! Tôi muốn giết anh! Đồ chó, anh ở đây quẫy đuôi lấy lòng, anh không cảm thấy xấu hổ sao?Anh có dám đối mặt với tôi không? Tôi muốn đánh cho anh rụng hết răng….! ”
Bang…
Cửa tolet lại mở ra, Đường Ân trừng lớn đôi mắt đỏ bừng và nhướng mày tức giận.
Dương Đan Ni trong lòng rùng mình một cái, vội vàng lui về phía sau hai bước, một tay che đầu cùng mông, nhìn Đường Ân có chút kinh hãi.
“Anh muốn làm gì?”
P/s: Nhiều lúc mình thấy dịch ta ngươi phù hợp với ngữ cảnh hơn nhưng mọi người góp ý không thích văn phong ta ngươi nên mình đổi lại thành tôi, anh, cô….Mọi người đọc có gì góp ý thêm nhé.
Chương 376
“Không phải cô muốn quyết đấu với tôi à?”
“Anh thả tôi ra ngoài ngay lập tức, nếu không thì ba tôi sẽ giết anh! ”Dương Đan Ni chỉ vào Đường Ân la hét và chửi bới, sau đó lùi lại hai bước.
Khóe miệng Đường Ân cong lên, giật lấy điện thoại di động của Dương Đan Ni, xoay người bước ra khỏi tolet, đóng cửa tolet lại, dùng nội lực bóp nát trụ khóa bên trong.
"Đường Ân ... Tôi cảnh báo anh, anh tốt nhất nên thả tôi đi ngay lập tức!"
"Đồ hèn nhát, đồ nhu nhược, có giỏi thì gọi ba tôi tới đi..."
"Để tôi rời khỏi đây ngay đi ..... . ”
Đường Ân vừa nhún vai vừa nghe thanh âm truyền đến từ tolet.
Bùi Nhược từ phòng ngủ thứ hai đi ra, mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu đỏ, trên mặt nhẹ mang nụ cười, “giam cô ấy lại như vậy liệu có ổn không?”
“Không có việc gì”, Đường Ân nói xong rồi xoay người trở lại phòng.
Bùi Nhược giậm chân, nhìn bóng lưng Đường Ân. "tôi ăn mặc gợi cảm như vậy còn không có nhìn ra sao? Anh không nghĩ là tôi sẽ thất vọng sao"
Đường Ân không biết được suy nghĩ của Bùi Nhược, ngay cả biết điều đó, cậu ấy cũng không nhất thiết phải quan tâm. Đường Ân bây giờ, không còn là người đỏ mặt khi nhìn Bùi Nhược như trước nữa. Sau tất cả, trải qua nhiều thứ hơn, tâm lý của cậu đã tăng lên rất nhiều, và làn da của cậu ấy trở nên dày hơn.
Sau khi trở về phòng, Đường Ân nhìn đám côn đồ đang ngồi xổm ôm đầu rồi lấy ra ga trải giường trói lại tất cả, , sau đó đạp tất cả ra ngoài phòng khách, xoay người trở lại phòng ngủ.
Dương Đan Ni trong tolet không may mắn như vậy. Quay cửa hồi lâu, nhìn thấy Đường Ân mặc kệ cô, cô biết đêm nay sợ rằng không thể rời khỏi đây!
Nhìn xung quanh, nước mắt của Dương Đan Ni chảy dài. Cô lớn lên và không bao giờ phải sống trong tolet, điều này khiến cô cảm thấy đau khổ hơn. Nhìn thấy trong tolet có khăn tắm và áo choàng tắm, cô chỉ có thể cởi khăn tắm và áo choàng tắm ra, ném xuống sàn nhà tắm rồi nằm lên.
Ui a…
Vừa đáp mông xuống, cơn đau nóng bỏng khiến cô chợt rùng mình.
"Chó chết Đường Ân, đợt tôi ra ngoài tôi sẽ cho a biết tay ..."
Dương Đan Ni nghiến răng nghiến lợi , trong lòng rơi nước mắt và vô cùng uất hận. Cô chỉ có thể nằm sấp xuống đất một lần nữa, đẩy mông của mình lên.
Cảnh này tuy không đẹp nhưng dù sao cũng có thể khiến mông cô đỡ đau hơn.
Sáng sớm hôm sau, Đường Ân vẫn còn chút đau đầu.
Cơn say đêm qua thật sự khiến anh có chút không chịu nổi, may mà thể lực tốt, cũng không chậm trễ sự tình gì.
Sau khi tỉnh dậy, anh tắm rửa trong tolet ở phòng ngủ thứ hai của Bùi Nhược xong rồi mới quay trở lại phòng khách.
Ầm, ầm , ầm ...
"Đường Ân, anh buông tôi ra, tôi đói bụng! Tôi muốn ăn!"
"Đường Ân, tôi muốn gọi điện cho ba tôi và nhờ ba tôi đến đón tôi, nếu anh không gọi cho tôi, tôi sẽ giết anh! ”
Trong tolet, Dương Đan Ni đã tỉnh, biết rằng thời gian đã sáng, cô ấy tiếp tục gõ cửa phòng.
Đường Ân cũng không thèm nhìn, ngược lại đưa mắt nhìn bọn côn đồ đang bị trói ở phòng khách.
Đám tiểu tử này co rụt lại cúi đầu, còn không có dũng khí nhìn Đường Ân, đặc biệt là Vương Lăng, người màu tóc sặc sỡ, bây giờ chả khác gì tổ chim.
Những người này vẫn còn nhớ những gì Đường Ân làm tối hôm qua.
Khi mười mấy người này xông vào, Đường Ân giống như một bóng ma, đã từ trên giường nhảy xuống. Trước khi họ kịp nhìn rõ, từng người một bị đánh thê thảm.
Hơn chục người bị một người đánh tơi tả trên mặt đất, nếu như nói ra cũng thật xấu hổ.
"Tôi gọi vài thứ để ăn, chắc là sắp tới rồi! Tối hôm qua tôi uống nhiều rượu như vậy, sáng nay ăn nhẹ một bữa cho dạ rượu!" Bùi Nhược từ một bên cười nói.
“Được rồi!” Đường Ân cười nhẹ.
Khoảng nửa tiếng sau, đồ ăn của khách sạn cuối cùng cũng được chuyển đến.
Đường Ân mở cửa tolet, nhìn thấy mắt thâm của đầu trọc Đan Ni, cô ta đang dựa vào bồn cầu, tức giận nhìn chằm chằm chính mình.
"Ăn cơm thôi, không phải cô đói bụng à?"
"Tôi phải về nhà, tôi muốn tìm ba tôi! Ba tôi ở đâu, gọi ông ấy đến đây nhanh lên!" Dương Đan Ni hét lên.
Đường Ân xoay người rời đi.
Dương Đan Ni vội vàng đứng dậy và cuối cùng lao ra khỏi tolet, khi nhìn thấy mười mấy tên bị trói bởi ga trải giường buộc chặt lại, sắc mặt không khỏi có chút khó coi.
"Ba tôi đâu? Anh gọi ba tôi qua đây!"
"Ba cô không có thời gian để nói chuyện với cô! Tôi đã gọi cho ông ấy và ông ấy nhờ tôi mấy ngày nay tôi chăm sóc cô cho tốt! ”Đường Ân nói.
"Ai muốn anh chăm sóc? Dựa vào cái gì mà đòi chăm sóc tôi?", Dương Đan Ni hét lên.
Đường Ân ngẩng đầu liếc cô một cái, xoay người ngồi vào trên bàn, cùng Bùi Nhược bắt đầu ăn điểm tâm.
“Anh gọi điện thoại cho ba tôi ngay!”
Đường Ân mặc kệ, ăn chút cháo, vẻ mặt vô cùng lãnh đạm.
Dương Đan Ni có chút tức giận, ngồi xuống đối diện với Đường Ân, nhưng cảm giác nóng bỏng trên mông vẫn còn, khiến cô căng cứng, lại đứng lên.
Đường Ân ngẩng đầu, kỳ quái liếc nhìn Dương Đan Ni, trên mặt lộ ra một tia châm chọc.
Dương Đan Ni rất tức giận, và liếc nhìn những món ăn trên bàn, "Đồ ăn gì thế này? Đây là đồ anh ăn ư, sao đơn giản thế? Tôi sẽ không ăn nó ... Gọi người mang cho tôi cháo cua hoàng đế, úc long… ”
“ Không ăn thì về đi! ”Đường Ân nhẹ giọng nói.
"Về thì về! Tôi về nhà ngay nói cho ba ba biết, để ba ba chăm sóc anh chu đáo!" Dương Đan Ni trừng mắt nhìn Đường Ân rồi xoay người rời đi.
“Tôi đang nói về việc trở lại tolet!” Đường Ân lạnh lùng nói.
"Dựa vào cái gì? Anh nói tôi đi tolet là tôi phải đi à?" Dương Đan Ni quay đầu trừng mắt nhìn Đường Ân.
Đường Ân ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vẻ thờ ơ, nếu Viên Chi Am ở đây, cô nhất định sẽ phát hiện Đường Ân đang giả bộ. Nếu không thì khi đang tức giận, cậu ta sẽ không phải hiền lành thế này..
Dương Đan Ni ngậm miệng, quay đầu lại, đồng thời bưng bát cháo còn lại đến trước mặt mình.
Có thực mới vực được đạo, muốn đối đầu với Đường Ân thì cũng phải ăn trước đã.
"Tới trưa anh định làm gì mấy người này? Giết hết những người đó? Xử lý thi thể như thế nào? Đem bọn họ thả vào trong cống?" Bùi Nhược nghiêm nghị hỏi.
“Đúng, chỉ có mười mấy thi thể, vứt vào cống cũng dễ dàng hơn!” Đường Ân gật đầu.
Mấy tên côn đồ nghe được lời này, trừng mắt lên nhìn.
Vứt vào cống? Hơn một chục xác chết?
Có phải là hơn chục người ở đây không?
"Nói với thuộc hạ trước, đầu tiên đem thi thể đưa vào tolet ..." Đường Ân gật gật đầu, nhẹ giọng nói.
Chương 377.
Hơn một chục tên côn đồ nghe nói như vậy liền hết hồn, thân thể run rẩy, đều đang suy nghĩ về cái kết của chính mình.
Những người này ngày thường ở Bắc Kinh, chẳng qua là đánh nhau kêu người, nếu thật sự để cho bọn họ giết người, chính mình cũng không có gan. Cho dù có đánh người nhập viện cũng phải đi trốn một hồi, huống chi là cả chục xác chết?
Dương Đan Ni mặt tái mét đến chết đi sống lại, tay cầm bát cơm run run.
Đường Ân sau khi ăn xong, đặt bộ đồ ăn và đũa xuống, quay người đi về phía thư phòng, khóe miệng hơi nhếch lên, "Để người chuẩn bị đi, đừng chậm trễ thời gian, nếu thi thể bốc mùi thì không đưa vào tolet đươc."
"Tôi không vào nhà tắm!" Dương Đan Ni khóc, lòng nặng trĩu.
Mở màn này có hơn chục thi thể, cô không có gan chơi với Đường Ân ở đây. Chưa kể đến hơn chục cái xác, ngay cả một cái xác đặt trước mặt cô cũng có thể khiến cô sợ hãi đến mất ngủ.
Đường Ân quay đầu lại, liếc nhìn Dương Đan Ni đầy ẩn ý.
“Có chết tôi cũng không vào nhà tắm lại!” Dương Đan Ni hoảng sợ nói, rồi bưng bát cháo lên, che mặt cô lại.
Đường Ân pha một chén trà, nhìn thấy Dương Đan Ni đã ăn xong, nhàn nhạt nói: “Nếu không đi, về sau ta kéo thi thể lại đây, cô giúp ta băm thây chúng vậy!”
Dương Đan Ni kinh hãi. "Tôi sẽ không làm!"
"Vậy thì thành thật đi vào tolet đi. Nếu tâm trạng tốt, tôi có thể không đưa thi thể vào tolet!" Đường Ân nghiêng đầu nói. .
Dương Đan Ni suy nghĩ một chút, hừ lạnh một tiếng, xoay người đi về phía tolet.
Đường Ân cười cười, không để ý tới cô nữa.
Bùi Nhược nén cười ở một bên, nhìn Dương Đan Ni tự mình đi vào tolet, thậm chí đến cửa tolet khóa chặt, cô không khỏi giơ ngón tay cái lên cho Đường Ân.
Mở miệng liền là hơn chục cái xác, không ngờ điều đó thực sự khiến bọn nhỏ này khiếp sợ.
"Triển lãm ngọc của Thẩm lão sẽ diễn ra vào ngày mai. Không biết anh sắp xếp lịch trình như thế nào?"
"Chờ việc Thẩm lão kết thúc, chúng ta trở về Giang Thành đi! Ở đây không có chuyện gì, cũng không cần lo lắng quá!" ”Đường Ân nói.
“Vâng, cũng tốt!” Bùi Nhược gật đầu.
Đường Ân uống trà, xoay người trở về phòng, bắt đầu ngủ thêm 1 chút.
Khoảng hơn chục tên côn đồ vẫn đang bị trói ở mặt tiền của phòng khách, tất cả đều có khuôn mặt xấu xí đến cực điểm..
Những người này thực lo lắng, nếu như Đường Ân tâm tình không tốt liền giết bọn họ, hắn ta có cần lý lẽ gì đâu.
Đường Ân tỉnh dậy khi trời đã gần trưa.
Ở trong phòng cũng đã dùng cơm trưa, Dương Đan Ni thực sự bước ra ngoài ăn một chút, nhưng vẫn còn đang hoảng sợ.
Buổi chiều, Viên Chi Am gọi điện tới.
“Vu Sơn Bình đã trở về Bắc Kinh, nói rằng nhà họ Vu muốn gặp anh!”
“Bo giờ?” Đường Ân hỏi.
“Tối nay, ở cửa hàng Như Ý…”
“Được rồi, nói với Vu Sơn Bình rằng tôi sẽ đến đúng giờ vào lúc sáu giờ tối!” Đường Ân nói xong liền cúp điện thoại.
Thực sự là rất cần thiết để gặp những người của gia đình Vu ở Bắc Kinh này. Đặc biệt là sau lần nói chuyện với Lý Sương lần trước, Đường Ân và nhà họ Vu nhất định sẽ gặp lại nhau. Xét cho cùng, Kỷ Du Du là máu thịt của nhà họ Vu, đây là một sự thật không thể thay đổi.
Gần năm giờ, Đường Ân đẩy cửa tolet ra.
Trong tolet, Dương Đan Ni đang ngồi trên bồn cầu, thấy Đường Ân đột nhiên đi vào, cô lập tức hét lên: “Đường Ân, anh định làm gì?”
Đường Ân tùy tiện ném một bộ quần áo, thoáng nhìn thấy làn da trắng nõn, “Tối nay cùng tôi đi ra ngoài 1 chuyến!”
“Anh… tôi muốn giết anh…!” Dương Đan Ni thật không ngờ Đường Ân lại đi vào lúc này, “Anh đợi đó, bây giờ tôi sẽ gọi điện cho ba ba, nhất định phải nói cho ba ba biết điều này để ba ba chém chết anh! ”
Đường Ân nghe giọng nói của cô, nhưng không quan tâm, quay đầu đi về phía mặt tiền phòng khách.
Trong phòng khách, Bùi Nhược đang cầm điện thoại di động khẽ thở dài, "Cho tới bây giờ, tôi vẫn chưa tìm ra cách cô ấy có thể liên lạc với Đường Uý! Không có lịch sử cuộc gọi, cũng không có phần mềm liên lạc ...
" cứ từ từ , cứ Đường Uý lộ ra 1 chút dấu vết! ”Đường Ân lạnh lùng nói.
“Vâng!” Bùi Nhược gật đầu.
Đường Ân chắc chắn rằng Dương Đan Ni và Đường Uý có quan hệ, nhưng Dương Đan Ni khá ngốc, không bàn với Đường Uý, cô một mình đi đến Giang Thành. Bây giờ điện thoại di động đang ở trong tay Đường Ân, cậu ta tự nhiên phải tìm một chút manh mối.
Khoảng 5 giờ 30 phút, Đường Ân thay quần áo, nhìn Dương Đan Ni đi ra từ tolet, khoé miệng hơi cong 1 cái
Dương Đan Ni mặc một chiếc váy trắng, trông cô rất ổn, có chút gì đó trẻ trung và xinh đẹp. Ngôi sao nhỏ trên gương đã được tẩy sạch, thậm chí cả lớp phấn mắt nặng nề cũng đã được lau sạch, nhưng điểm chú ý nhất cơ thể cô ấy vẫn là cái đầu trọc.
“Chuẩn bị nhanh lên, lập tức xuất phát!” Đường Ân xoay người.
Dương Đan Ni nghiến răng nháy mắt với đám người Vương Lăng ở đằng xa, “Mấy người đợi đấy, tôi sẽ quay lại giải cứu mấy người ngay!”
Cả chục tên côn đồ xúc động rơi nước mắt, như nhìn thấy một cứu tinh vậy.
Một lúc sau, Dương Đan Ni đi theo Đường Ân và Bùi Nhược ra khỏi khách sạn.
Khi nhìn thấy Bắc Kinh trong ánh hoàng hôn, Dương Đan Ni đã suýt rơi nước mắt vì xúc động.
Điều này đã khiến cô ấy không thể xúc động hơn được nữa!
Cuối cùng cũng ra khỏi nơi ma quái này!
Dương Đan Ni thề sẽ làm cho Đường Ân trở nếm mùi và cô ấy sẽ không bao giờ sống trong tolet nữa.
Lên xe đi thẳng đến cửa hàng Như Ý.
Cửa hàng Như Ý ở Bắc Kinh, cũng là một nơi nổi tiếng, có đủ loại nhân vật nổi tiếng ra vào.
Khi Đường Ân đến cửa hàng Như Ý, vừa lúc sáu giờ chiều.
Theo đúng địa điểm đã thỏa thuận, hết đường đi tới, nhẹ nhàng gõ cửa phòng.
Cửa phòng chậm rãi mở ra, hai nữ nhân viên phục vụ đứng ở hai bên ra hiệu cho Đường Ân và ba người bọn họ vào.
Đường Ân nhìn vào, thấy trong phòng này chỉ có hai người.
Một người là Lý Sương, mẹ của Kỷ Du Du, người còn lại là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, tuy trên mặt có chút sương gió, nhưng có thể thấy rằng khi còn trẻ cũng sống trong điều kiện tốt.
Vu Chính?
Đường Ân bình tĩnh đi vào, chậm rãi ngồi xuống đối diện hai người.
Vu Chính ngẩng đầu liếc nhìn Đường Ân, đồng thời hơi liếc nhìn Bùi Nhược và Dương Đan Ni phía sau Đường Ân, khi nhìn thấy cái đầu hói của Dương Đan Ni, ông ta thoáng kinh ngạc, sau đó khôi phục lại tinh thần.
“Đường Ân, đúng không?” Vu Chính duỗi tay ra, trên mặt mang theo nụ cười, “Trước tiên tự giới thiệu, tôi là Vu Chính!”
“Nhảm nhí nhiều chuyện làm gì?” Lý Sương chế nhạo, “Đường Ân, tôi chỉ muốn hỏi cậu một điều. Phải bỏ ra điều kiện gì thì cậu mới để Du Du quay lại với chúng tôi? "
Chương 378.
Đường Ân đối với Lý Sương, luôn luôn có định kiến rất lớn, nhất là nghe những lời nói như vậy, lòng càng thêm phản cảm, tức giận.
"Du Du muốn đi hay không, đó không phải là điều tôi có thể quyết định được! Cô ấy là một con người, không phải là một mặt hàng, chả nhẽ đến bây giờ các người còn không hiểu điều dó? Nếu tôi nói cô ấy theo mấy người là cô ấy sẽ đi theo?"
"Đừng có mà đứng trước mặt tôi giả vờ, Tôi còn không biết thủ đoạn của cậu ư? Ai biết được rằng cậu ở trước mặt Du Du nói hươu nói vượn gì? Để bây giờ cô ấy không còn nghe chúng tôi nữa? "Lý Sương chế nhạo," Đường Ân, chúng ta không còn là trẻ con nữa, nên nói thẳng ra hết đi. Nếu hôm nay cậu ra giá cỡ nào, chúng tôi cũng sẽ đáp ứng hết! ”
Đường Ân dựa vào ghế nhìn vẻ mặt Lý Sương, có chút buồn bực cho Kỷ Du Du. Một cô gái không có tuổi thơ, một cuộc sống không có sự chăm sóc của ba mẹ, sẽ lại nhận được những điều như thế này sau khi ba mẹ tìm thấy cô ấy.
“Như vậy đi!” Vu Chính suy nghĩ một chút rồi nói: “Chúng tôi biết ý định của anh khi tới Bắc Kinh và tình hình hiện tại của nhà Đường gia. Tôi có thể cho cô một câu trả lời rõ ràng! để Du Du đi, tôi sẽ hoàn toàn ủng hộ vị trí của cậu trong nhà Đường gia, cậu thấy sao? ”
Đường Ân mỉm cười,“ Các người không bao giờ hiểu được Đường gia! ”
“ Chúng tôi không hiểu? ”Lý Sương chế nhạo, quay đầu lại và nói khẽ, "Đường Ân, Làm người, đừng có quá đáng! Chúng tôi thừa nhận rằng trong quá trình trưởng thành của Du Du, chúng tôi đã không hoàn thành trách nhiệm làm ba mẹ của mình, điều này đã tạo cho cô ấy một cái bóng tâm lý. Nhưng ở Giang Thành, cậu cũng đã nghe nói rồi, những người ở thôn Hoàng Dương, tôi không có buông tha cho bất kỳ người nào! Nếu cậu cứ cứng đầu không buông tha thì không biết Vu gia chúng tôi sẽ làm những gì đâu! ”
Đường Ân khi nghe thấy những lời này thì nhíu mày, nhẹ than thở “Không hợp lý nhỉ”.
“Ý của cậu là cái quỷ gì?” Lý Sương vỗ bàn, vẻ mặt tức giận, “Đừng nói cậu chỉ là một thiếu gia bấp bênh của Đường gia, chính là gia chủ của Đường gia tới đây, cũng không có tư cách đứng trước mặt chúng tôi như vậy, Nói cho cậu biết Đường Ân, bất luận hôm nay thế nào, nhất định phải để lại cho tôi một lời! làm thế nào thì cậu mới chịu rời xa Du Du? "
Đường Ân chậm rãi đứng lên liếc mắt nhìn qua hai người bọn họ, “Nếu Du Du muốn rời khỏi tôi, cô ấy tự nhiên sẽ rời đi, nếu cô ấy không muốn rời khỏi tôi, không ai có thể ép buộc cô ấy, kể cả hai người!”
Đường Ân xoay người bước ra ngoài.
“Đứng lại!” Vu Chính vỗ bàn đứng lên, nhìn chằm chằm Đường Ân một đôi mắt, “Đây là những điều mà 1 tiểu bối nên nói chuyện với trưởng bối?”
Đường Ân đứng sang một bên, vẻ mặt lạnh lùng, “các người là trưởng bối?”
“Ở đây có ba triệu, Tôi nghĩ là đủ cho cậu trong thời gian vừa rồi đã chăm sóc Du Du! Cầm lấy 3 triệu này, rời khỏi Du Du ngay lập tức! ”Lý Sương rút thẻ ngân hàng từ trong tay ra và ném trực tiếp xuống bàn.
Đường Ân nhìn tấm thẻ, cười không giải thích được, xoay người bước ra ngoài.
“Đường Ân, cậu rốt cuộc có ý gì?” Vu Chính tức giận.
Đường Ân đã đi ra khỏi phòng mà không hề dừng lại.
Lần này tới Bắc Kinh, anh vốn là muốn xem nhà họ Vu nghĩ gì, nếu Vu Chính thực sự hối hận về những gì đã xảy ra lúc đầu, thì Đường Ân có thể giúp họ bù đắp rạn nứt với Kỷ Du Du. Chỉ là trong lòng bọn họ không có suy nghĩ hối hận.
“Dương Đan Ni?” Đường Ân nhận ra Dương Đan Ni hình như mất tích!
“Vừa rồi tôi xuống lầu, cô ấy đang đi vệ sinh!” Bùi Nhược cười nói.
Đường Ân suýt nữa bật cười, sau khi nhìn thời gian, liền xoay người đi về phía cửa.
Bên trong phòng riêng, Vu Chính sắc mặt xanh mét, trên mặt tràn đầy hận ý.
“Thằng nhóc này thật là ngu dốt, cùng lắm thì tìm người khác ở Đường gia giết chết nó, Kiều Kiều cư nhiên sẽ trở lại với chúng ta!” Lý Sương tức giận nói.
Vu Chính liếc nhìn Lý Sương và biết rằng đây cũng là một cách, nhưng nó có thể hơi khó thực hiện.
Lúc này, Dương Đan Ni đã ra khỏi tolet từ cửa sổ, men theo cửa sổ lầu hai đi vào phòng riêng bên cạnh.
Không có ai trong phòng này, và cô ấy thực sự đã vào được.
Hận thù thoáng hiện trên khuôn mặt Dương Đan Ni ngay khi cô bước vào phòng này, dưới móng vuốt của Đường Ân, cô hầu như không có quyền tự do. Không chỉ vậy, còn bị Đường Ân đánh đòn và thậm chí bị nhốt trong tolet.
Loại nhục nhã, xấu hổ này nhất định phải báo thù!
Lặng lẽ mở cửa phòng, không thấy ai ngoài hành lang, Dương Đan Ni nhanh chóng bước ra và chạy ra cửa sau.
Dương Đan Ni rất quen thuộc với Bắc Kinh, biết rằng có một đồn cảnh sát gần đó. Chỉ cần cô tới đồn cảnh sát, cô sẽ được tự do, thật sự có thể thoát khỏi con quỷ Đường Ân.
Mở cánh cửa sau, rồi vội vàng chạy về phía đồn cảnh sát. Có thể vì chạy quá nhanh mà Dương Đan Ni đã làm văng đôi giày dưới chân và suýt ngã xuống đất.
Vừa vào đồn cảnh sát, Dương Đan Ni mở cửa và hét lên, "Tôi muốn báo án! Tôi muốn báo án! Có người muốn giết người và phi tang xác chết, ngay trước cửa hàng Như Ý, kêu người qua! Nếu quá muộn, con quỷ sẽ bỏ chạy ... "Các nhân viên cảnh sát ngay lập tức đứng lên ngay khi họ nghe thấy điều đó," Cô bé, từ từ nói trước đã ... "
" Mau cử người tới, giờ là lúc nào rồi mà còn từ từ? "Dương Đan Ni vô cùng tức giận.
Mấy cảnh sát nhìn nhau rồi vội vàng bước ra ngoài," Đi, dẫn chúng tôi đi xem ... "
" Hắn ở ngay lối vào cửa hàng Như Ý, chắc còn chưa đi! " "Dương Đan Ni quay người chạy ra ngoài, nỗi hận trong lòng không còn kìm chế được nữa. Nghĩ thầm, lần này tôi gọi cảnh sát, để xem cậu chết như thế nào?
Một nhóm cảnh sát lên xe đi thẳng đến cửa của cửa hàng Như Ý.
Lúc này, Đường Ân chờ ở lối vào của cửa hàng Như Ý, xem thời gian trôi qua, nụ cười trên khóe môi của cô ngày càng trở nên rõ ràng hơn.
Tiểu nha đầu này, bỏ chạy?
Cũng đúng lúc này, một số nhân viên cảnh sát đột nhiên xuất hiện ở lối vào cửa hàng của Như Ý.
"Xin lỗi., Tôi có thể hỏi ông Đường Ân là ai không? "
Đường Ân sửng sốt một chút," tôi, chính tôi là Đường Ân ... "
" Chúng tôi nhận được tin báo nói cậu cố ý giết người, giam giữ người khác ... "
" Tôi không có làm chuyện đó! "Đường Ân giang hai tay, lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
" Anh ta có ... Tôi nghe anh ta sáng nay vẫn nói chuẩn bị giết người! "Dương Đan Ni xông lên nhanh chóng túm lấy Đường Ân ống tôiy áo." Anh cảnh sát, chính là anh ta, các anh nên nghe lời tôi ... Anh ta cũng đã giam cầm tôi một ngày một đêm ... Tôi còn có một vài người bạn, đang bị giam trong phòng khách sạn của anh ta! "
Mấy người cảnh sát lập tức đứng cảnh giác vươn tay nắm lấy cổ tay Đường Ân . Đường Ân cười," Tôi nói, tôi không có. Nếu không tin, các anh có thể về phòng khách sạn của tôi để xem..."
“Anh ta có, anh ta là một con quỷ!” Dương Đan Ni hét lên.
"Về khách sạn ..." Một trong số cảnh sát tiến lên, nắm lấy cánh tay Đường Ân, quay đầu nói với Dương Đan Ni, "Cô bé, đừng sợ, nếu chúng tôi ở đây, sẽ không có ai đối xử với cô gây ra bất cứ nguy hiểm nào. Hãy đến phòng khách sạn của anh ta và giải cứu bạn bè của cô ... "
" Tốt! Tốt! Nhanh lên, chúng ta về khách sạn! "Dương Đan Ni vội vàng gật đầu.
Đường Ân nở nụ cười, rất ôn nhu.
"Anh chết rồi, còn cười sao? Lần này cho người bắt anh lại, sau đó cạo đầu anh, xem anh còn cười được không?" Dương Đan Ni nhìn Đường Ân cười, gần như nghiến răng nghiến lợi.
Chương 379.
“Thật sao?” Đường Ân trên mặt mang theo ý cười.
“Anh cứ cười đi ... một lát nữa xem anh còn cười được không!” Dương Đan Ni nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Đường Ân.
“Vậy nếu tôi còn có thể cười thì sao?” Đường Ân cười hỏi.
“Vậy thì tôi… vậy thì tôi sẽ giết anh!” Dương Đan Ni hung dữ nói.
"Lên xe ..."
Mấy viên cảnh sát lần lượt đi lên, tạm thời khống chế Đường Ân cùng Bùi Nhược, hướng khách sạn của Đường Ân đi tới.
Trên đường đi, Dương Đan Ni nhìn Đường Ân với vẻ mỉa mai, cô tin rằng chỉ cần cô đến khách sạn và giải cứu những người bạn nhỏ đó, Đường Ân sẽ trăm miệng một lời, lúc đó anh ta sẽ không thể phân minh được.
Chỉ cần bắt được Đường Ân, trước tiên phải cạo đầu anh ta để cho anh ta không còn sợi tóc nào!
Những ngày này Dương Đan Ni đã chịu quá đủ rồi, cho dù là ánh mắt kỳ lạ từ người khác hay việc Đường Ân dùng bàn tay to chà xát qua lại, trong lòng cô cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Nhất định phải trả đũa!
Sau 10 phút, khách sạn đã hiện ra trước mặt mọi người.
Cả chục cảnh sát đi vào khách sạn ở phía trước, thu hút nhiều người xung quanh.
Dương Đan Ni vẻ mặt ủ rũ nhìn Đường Ân, chuyên tâm dẫn đường, "Đường ... này, người ta đang ở trong phòng khách sạn, chỉ cần mở cửa phòng là được......"
“Được!”
Mấy viên cảnh sát liên tục gật đầu, cũng đang đề phòng Đường Ân.
ting ting ting ...
Thẻ phòng được ấn lên cửa, phòng tổng thống của Đường Ân nhanh chóng bị Dương Đan Ni đẩy ra, "Mấy anh cảnh sát, những người khác ở đây, nhìn này...."
Nói xong, Dương Đan Ni chỉ về phía trong phòng.
Mấy chục cảnh sát nhìn căn phòng, vẻ mặt có xám lạik.
Dương Đan Ni sửng sốt một lúc, sau đó quay lại nhìn vào phòng khách, cảm thấy trong đầu quay cuồng, sắc mặt thay đổi rõ rệt.
"Không thể! Người đâu? Người ở đâu hết rồi?"
Dương Đan Ni hét lên, trên mặt ôm đầu tức giận, "Đường Ân, anh giấu người ở đâu?"
Đường Ân nhún vai: “Người nào? Dừng lại đi….. Cảnh sát bận trăm công nghìn việc, sao cô có thể tìm họ để trêu đùa chứ? "
" ai đang trêu đầu? tôi đang báo án, báo án, anh không hiểu sao?Anh cảnh sát, vừa rồi còn có mười mấy người ở đây. Chắc chắn là còn vài người , tin tôi đi, ba tôi là Dương Hồng Lâm ... "Dương Đan Ni vội vàng quay đầu lại và nhìn vài cảnh sát van nài." Thực sự, những gì tôi nói là đúng! Vào tìm đi, chắc chắn đang còn ai đó ở trong phòng này! "
“ Thực sự xin lỗi các anhcảnh sát, đây là em gái tôi. Mấy ngày nay có chuyện gì xảy ra nên cô ấy cứ như đang đi cảnh (ai con trai chắc biết điều này, còn nghĩa gốc là nên cô ấy cứ áo tưởng)!" "Đường Ân mỉm cười quay sang một bên," Khi cô ấy ảo tưởng, chúng ta tuyệt đối không được xen vào, nếu không sẽ dễ dàng xảy ra vấn đề! Ở đây không có tội phạm hay nghi phạm. Tôi là sinh viên của Đại học Giang Thành. Tôi đến thăm cha cô ấy là Dương Hồng Lâm ... Nếu các anh không tin, tôi có thể gọi cho Dương Hồng Lâm! "
Không, những gì anh ta nói đều là sai sự thật, tôi hoàn toàn không phải em gái anh ra ..." Dương Đan Ni hét lên.
Đường Ân nói lại , "Bùi Nhược này có thể chứng minh tất cả. Cô ấy là luật sư riêng của công ty luật Giang Thành! "
" Đúng vậy! "Bùi Nhược mỉm cười đưa tài liệu trong tay cô ấy," Tôi thực sự xin lỗi khi để các anh chạy 1 đoạn đường vất vả như vậy! "
"Không phải như vậy! Hai người bọn họ sáng nay còn đang âm mưu giết người, còn nói băm xác băm thây, tôi là đang nói thật, hoàn toàn không có nói dối! "Dương Đan Ni hét lên.
Đường Ân lấy ra điện thoại và gọi cho Dương Hồng Lâm," Chú Dương, Đan Ni đang ở với cháu, ừm ... Đúng, cô ấy lại bắt đầu đùa giỡn! " Được rồi, tôi sẽ kỷ luật cô ấy ... "
" Ba! Đến và cứu con! Đến và cứu con! "Dương Đan Ni hét lên gay gắt.
Vài cảnh sát thở dài khi chứng kiến cảnh này.
" Ai u…Anh nói xem, một đứa trẻ lớn như vậy, sao có thể trêu chọc cảnh sát chứ? " "
“Nếu không phải là cô ấy không tỉnh táo thì chúng tôi sẽ bắt lại cô ấy về đồn..."
"tôi không có, tôi không có bị ảo tưởng! Anh ta thực sự muốn giết người! ”Dương Đan Ni hét lên.
Vài cảnh sát xem xét, thở dài nói: “Sau này nên được đưa đến bệnh viện…”
“Nhất định rồi!” Đường Ân mỉm cười đưa cảnh sát ra ngoài.
Những nhân viên cảnh sát này thực sự không tin rằng có ai ở Bắc Kinh này lại dám thảm sát, băm thây, hơn nữa còn là mười mấy người 1 lần. Trong xã hội ngày nay, Ai lại dám bỏ đi tương lai để giết người? Hơn nữa ở đây còn có một luật sư, và người kia là sinh viên.
Sau khi đưa cảnh sát rời khách sạn, Đường Ân xoay người đóng cửa phòng lại.
Dương Đan Ni vô cùng sợ hãi, không ngờ mình phải vất vả lắm mới thoát được và đi trình báo công an, lại thành ra tình huống như vậy. Và ánh mắt của Đường Ân khi anh đi vào đặc biệt đáng sợ.
“Đừng tới… Đừng tới đây!” Dương Đan Ni sợ hãi lùi về phía sau hai bước.
Đường Ân đi tới, uốn cong ngón tay, búng mười mấy cái lên đầu cô ta.
Dương Đan Ni hét lên, ôm đầu đau đớn và co ro trong góc phòng, nước mắt chảy dài.
"Đường Ân, anh không phải là người, đi ra ngoài liền bị xe tông chết! Trên đời này làm sao có thể có người như anh chứ? Đồ súc sinh này, tôi liều chết với anh ”
Nói đến đây, cô càng cong người hơn, vì sợ Đường Ân búng ra thêm mấy cái to trên đầu.
Đường Ân cúi xuống, nhìn chằm chằm hai mắt của cô, “Đau không?”
“Anh nói xem?” Dương Đan Ni rùng mình một cái.
“Nào, nào, để tôi xoa cho cô!” Đường Ân chế nhạo, một tay đã đặt lên cái đầu trọc lóc.
“Đường Ân, sao anh không đi chết đi?”
Cốc…
Đường Ân lại cong ngón tay lên, nặng nề đập vào đầu cô.
“Anh… tôi muốn giết anh….!”
Cốc…
“Anh chết không được yện ổn đâu…”
Cốc…
“Anh…”
“Tôi thế nào?” Đường Ân lạnh lùng nói.
Dương Đan Ni sợ hãi há hốc miệng, liền khóc thành tiếng, cô cảm thấy nếu mắng anh ta lần nữa, Đường Ân thật sự có thể chơi trò đánh mông cô.
Đường Ân nhìn cô ấy ngoan ngoãn hơn, bàn tay lại xoa đầu trọc: "Không sao đấy chứ? Nói thật, tôi không hề làm gì cô đúng không?"
Dương Đan Ni tức giận nhìn Đường Ân, những giọt nước mắt đọng trên đôi mắt to tròn.
"Đường Ân, có chuyện rồi ..." Bùi Nhược bước ra khỏi phòng ngủ với điện thoại di động của Dương Đan Ni trên tay, "Có một tin nhắn từ nước ngoài, nhưng không có mật khẩu thì không thể xem được !”
" Đừng có mà mơ tưởng điều đó! Tôi sẽ không đưa mật khẩu cho các người đâu!" Dương Đan Ni hét lên ngay khi cô ấy nhìn vào điện thoại di động của mình.
Đường Ân đứng thẳng lên và nói: "Không nhất thiết là phải cần mật khẩu. Đây là loại điện thoại thông minh nên dùng vân tay được, tôi sẽ lấy dao ra chặt luôn ngón tay cô để mở khoá!"
Chương 380.
“Được!”
Bùi Nhược cười nhẹ, xoay người đi về phía phòng khách, thật sự lấy ra một con dao gọt hoa quả.
Đường Ân cầm lấy dao gọt hoa quả, sau khi nhìn lưỡi dao liền nhìn về phía Dương Đan Ni.
“Anh định làm gì? Anh muốn làm gì?” Dương Đan Ni cảm thấy mình sắp ngã quỵ, toàn thân bắt đầu run lên, nhìn Đường Ân cầm dao, vội vàng hét lên, “Mật khẩu là 1233 ... "
" Phải vậy chứ! "Đường Ân mím môi cười.
Bùi Nhược vội vàng nhập mật khẩu, mở máy lên, trong đó có một tin nhắn nhưng không phải tiếng Anh thông thường.
Đọc nhanh tại VietWriter
Đường Ân lại nhìn Dương Đan Ni.
Dương Đan Ni giữ miệng, “Chị Đường Uý đang hỏi tôi, Anh đang ở chỗ nào của Bắc Kinh!”
“làm sao tôi có thể tin cô được?” Sắc mặt Đường Ân hơi chìm xuống.
"Đó là ý nghĩa của nó. Đây chữ Ronnie. Ạm có thể tìm phần mềm để dịch nó!" Dương Đan Ni hét lên.
Bùi Nhược gật đầu, lấy điện thoại di động ra, gõ nhanh mấy chữ cái trên đó, quả nhiên là Dương Đan Ni nói đúng.
“Biểu hiện không tồi!” Đường Ân liếc Dương Đan Ni một cái, xoay người trở lại phòng khách, ngồi ở trên sô pha.
“Xem ra Đường Uý biết anh đang ở Bắc Kinh!” Bùi Nhược nói.
Đường Ân gật đầu, hắn đến Bắc Kinh cũng không phải bí mật, Đường Uý biết cũng phải thôi. Mặc dù khi ở Giang Thành đã giết nhiều tay chân của Đường Uý, nhưng vẫn không thể tránh khỏi một số con cá lọt qua lưới.
“Lại đây!” Đường Ân quay đầu nhìn Dương Đan Ni.
"Cái gì? Đường Ân, tôi cảnh cáo anh ... Nếu anh đánh tôi, tôi sẽ liều chết với anh!" Dương Đan Ni muốn nói lời gay gắt, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Đường Ân, nàng run rẩy không kiềm chế được, đứng lên đi tới trước mặt Đường Ân.
“Đến nằm ở trên đùi của tôi, nhắn tin lại cho Đường Uý!” Đường Ân nói.
Dương Đan Ni tức giận và nhíu mày nhìn Đường Ân.
Sắc mặt Đường Ân càng lúc càng lạnh, “Sao ?” Dương Đan Ni ngồi trên sô pha, suy nghĩ hồi lâu, cô nằm trên đùi Đường Ân, cầm lấy điện thoại trên tay Bùi Nhược.
Bàn tay của Đường Ân sờ lên đầu nhỏ của Dương Đan Ni, "Cô cứ nói thật với cô ấy, cứ nói tôi đang ở khách sạn này, đang suy nghĩ để đối phó với tôi! "
Dương Đan Ni sửng sốt một chút. Không ngờ Đường Ân lại yêu cầu cô ấy làm chuyện này, nhưng Đường Ân đã hỏi như vậy, cô ấy sẽ không vi phạm.
Một loạt tin nhắn được nhập vào, gửi đến tay Đường Uý.
" Phải ngoan như vậy!” Đường Ân mỉm cười, tay không ngừng vận nội lực giúp Dương Đan Ni xoa đầu qua lòng bàn tay.
Dương Đan Ni dường như có ảo giác, cô có thể cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay Đường Ân, rất ấm áp, cổ ấm áp này di chuyển xung quanh da đầu cô khiến cho những vết gõ trên đầu không còn đau nữa!
Ting, ting ......
Dương Đan Ni giật mình xem điện thoại, Đường uý nhắn tin lại.
"Nói cái gì?" "Đường Ân lạnh giọng hỏi.
"Chị ấy nói, tôi nên cẩn thẩn hơn với anh, còn nói anh ... anh là một tên vô sỉ, đê tiện! "Dương Đan Ni trả lời.
Cốc ...
Đường Ân bật dậy gõ vào đầu, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng.
"Chị ấy nói sao anh lại đánh tôi? "Dương Đan Ni giận dữ hét lên.
Đường Ân trừng mắt nhìn cô ấy, đem cô ấy đè lên 2 đùi," Cô nói với cô ấy, tối nay cô sẽ động thủ, có tin tức gì thì sẽ báo lại cho cô ấy sau! "
Dương Đan Nhi do dự, nhưng vẫn làm theo lời nói của Đường Ân, cô ấy gửi lại một tin nhắn cho Đường Uý.
Ting, ting, ting ...
Đường Uý nhắn tin lại kèm theo với icon .
" Chị Đường Uý nói tốt, chị ấy đợi những tin mới của tôi! "
Đường Ân gật đầu, nội lực trong bàn tay đã tăng cường rất nhiều, không ngừng xoa đầu Dương Đan Ni trong lúc trầm tư. Đường Ân biết sự nhaỵ bén của Đường Uý, cũng biết thủ đoạn của người phụ nữ này rất cao siêu. Nếu bây giờ Dương Đan Ni vội vàng hỏi vị trí của Đường Uý, điều đó sẽ khơi dậy sự cảnh giác của Đường Uý, ngược lại có khi còn nhận được tin tức không hữu dụng. Tốt hơn hết là giữ lấy Đường Uý trước, giăng một cái bẫy thật lớn, đợi Đường Uý tự mình bước vào.
Đầu của Dương Đan Ni vẫn đang ở trên đùi Đường Ân, cảm thấy tư thế của cô có chút không thoải mái, cô vội vàng xoay người.
Đường Ân nâng cổ tay lên, vỗ mông cô 1 cái.
“Anh làm cái quái gì vậy?” Dương Đan Ni có chút đau lòng, tối hôm qua bị Đường Ân đánh một cái, còn chưa khôi phục, giờ lại bị đánh.
“Ngoan ngoãn đi, nếu cô không ngoan ngoãn, đêm nay tôi sẽ đánh cô!” Đường Ân tiếp tục ấn đầu Dương Đan Ni. Bây giờ anh ta có Dương Đan Ni trong tay, Đường Ân không thể nào không dùng được, nhưng cô gái này không có đầu óc, nếu muốn sử dụng thì cần phải suy nghĩ kỹ càng. Nếu thực sự có thể bằng vào Đan Ni mà giáng 1 đòn nặng nề cho Đường Uý thì sẽ là 1 điều rất tốt đối với Đường Ân
Có đi mà không có lại thì chẳng phải là thất lễ quá sao!
Đường Uý lần trước suýt nữa giết chết anh ta, lần này sao có thể không làm cho Đường Uý cảm nhận chút ít!
“Anh có ý kiến cụ thể nào không?” Bùi Nhược nhìn Đường Ân hỏi.
“Còn chưa!” Đường Ân lắc đầu buông Dương Đan Ni.
Dương Đan Ni không ngờ lại phát hiện đầu không còn đau nữa, đưa tay sờ sờ, sờ sờ còn có chút nhẵn nhụi.
“Trở lại tolet của mình!” Đường Ân nói.
“Tôi không vào tolet, đó không phải là nơi 1 người sinh sống!” Dương Đan Ni hét lại.
"Vậy cô cũng có thể ngủ ở trên giường của tôi. Tôi buổi tối vòng tay ôm cô ngủ. Về phần sẽ xảy ra chuyện gì, tôi không cam đoan! Tối hôm qua, tôi đã thấy cái mông của trắng của cô rồi ..." Đường Ân chế nhạo.
"Anh ..." Dương Đan Ni nghiến răng, tức giận quay người đi về phía tolet.
Bùi Nhược cười và không nói gì.
Một lúc sau, Dương Đan Ni lại chạy ra khỏi tolet, “Tôi muốn xem TV!”
Đường Ân không để ý lắm, tóm lại là đừng qua quấy rầy anh và Bùi Nhược, còn cô ấy muốn làm cái gì thì Đường Ân cũng không để ý lắm.
“Anh nghĩ thế nào?” Bùi Nhược hỏi.
Đường Ân gõ tay vào tay vịn ghế sô pha, nhẹ giọng nói: "Đây là cơ hội! Đường Uý đã động thủ với tôi ở Giang Thành. Tôi vẫn chưa tính sổ với cô ta được. Nếu như không lợi dụng thời cơ này để xuống tay thì nếu muốn động thủ sợ là sẽ phải đợi rất lâu! "
“Vâng, tôi có cần liên lạc với Sơn Tuyết Trì không?” Bùi Nhược hỏi.
Đường Ân liếc mắt một cái, "Ngươi không cần liên hệ với Tuyết Trì, có thể liên hệ với Rogers nói là muốn hắn đi làm 1 việc!"
"Rogers?" Bùi Nhược có chút kinh ngạc, "Rogers sao? Rogers có thể thật sự làm được loại chuyện này? "
" Phải là Rogers! Tôi cũng cần biết một số vấn đề, nếu không sẽ không tốt cho chúng ta sau này! "Đường Ân nói chắc nịch, sau đó chắp tay sau đầu, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, và nghiêng đầu Nhìn Dương Đan Ni ở phía xa, cô có một ý nghĩ kỳ lạ.
Nhóm đọc nhanh:https://zalo.me/g/ofhved851
“Hành hung cảnh sát? Có người hành hung cảnh sát!”
Viên cảnh sát sửng sốt một chút, đột nhiên hét lên một tiếng. “bắt lấy cô ấy!”
Lúc này, bảy hoặc tám cảnh sát lao ra khỏi đồn cảnh sát và đưa tay ra để ép Dương Đan Ni xuống.
“Các ngươi… Các ngươi…!” Dương Đan Ni cảm thấy có chút uỷ khuất và kêu lên thảm thiết. Tuy nhiên, những viên cảnh sát này không quan tâm đến điều đó, và đưa cô ấy vào thẳng phòng thẩm.
Xung đột trước đây giữa Dương Đan Ni và Đường Ân chẳng qua là đụng xe, mấy câu nói uy hiếp Đường Ân. Những nhân viên cảnh sát này không thể làm gì Dương Đan Ni, nhưng bây giờ thì khác, chuyện đã phát triển thành một vụ tấn công cảnh sát, chắc chắn không phải là một vụ án dân sự. Bên cạnh đó, với rất nhiều người trong đồn cảnh sát đang theo dõi, Dương Đan Ni không thể phủ nhận điều đó chút nào.
Một màn này như là bằng chứng sắt đá.
Khi Đường Ân trở về biệt thự, biết Dương Đan Ni đã làm gì, trong lòng cũng tự giễu.
Cô gái này sợ là não tàn, nếu không làm sao có thể làm ra chuyện như vậy được? Nhưng như vậy Đường Ân lại cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều, điều này cho thấy cô gái tự mình đến gặp Đường Ân, cũng không phải là do Dương Hồng Lâm chỉ điểm.
Đánh giá theo kỹ năng của Dương Hồng Lâm, ông ta sẽ không bao giờ đưa ra quyết định ngu ngốc như vậy!
Đường Ân không có nhiều ấn tượng với Dương Hồng Lâm, chỉ biết rằng ông ta là một người đàn ông trung niên khô khan. Mặc dù đã ở Trung Quốc mấy năm nay, nhưng cậu chưa từng gặp qua ông ấy ở Giang Thành.
Ở Trung Quốc, có ba nhà quản lý khu vực, đó là Đồng Quân Hựu, Hàn Kỳ và Dương Hồng Lâm. So với hai người kia, Dương Hồng Lâm dành nhiều thời gian cho Đường gia hơn, và người ta nói rằng ông ấy cũng là người của Miêu Bách.
Ý tưởng duy nhất của Đường Ân là kiểm soát hoàn toàn khu vực Trung Quốc thông qua quyền lực của Miêu Bách. Tuy rằng bên phía Hán Tề có vấn đề, nhưng không có nghĩa là bên phía Bắc Kinh cũng sẽ có vấn đề.
“Cứ bình thường theo dõi là được, chúng ta không cần động tay động chân!” Đường Ân nói với Bùi Nhược qua điện thoại.
“Được rồi, tôi hiểu rồi!” Bùi Nhược nói rồi cúp điện thoại.
Đường Ân cất điện thoại, dựa vào ghế ngồi, gõ nhẹ, miệng dần cong lên.
Sáng hôm sau khi Đường Ân dậy, cậu ấy nhận được cuộc gọi của Miêu Bách.
Nghe điện thoại, Miêu Bách có chút mệt mỏi, nhưng vẫn cười hỏi: “Hôm qua cậu đã gặp Dương Đan Ni?”
“Vâng, cháu thấy rồi, còn chút mâu thuẫn!” Đường Ân cười đáp.
“Ừm, Dương Hồng Lâm có ý muốn một thời gian sau để cậu đến Bắc Kinh, nhân tiện đưa Dương Đan Ni tới đó!” Miêu Bách nói.
Đường Ân sửng sốt một chút, "Đây là có ý gì?"
"Không biết hắn nghĩ như thế nào. Hiện tại cũng khó hỏi quá! Tôi hiện tại đang ở Úc, cố gắng giành lấy hai hoặc ba khu vực nữa, điều này có thể tăng cơ hội chiến thắng của cậu lên rất nhiều! "Miêu Bách nói.
“Vâng… chú Miêu, cảm ơn chú nhiều!” Đường Ân chân thành cảm ơn.
"Đừng vui mừng quá sớm, cho dù dành được hai ba cái ở đây, vẫn có ít khu vực lắm! Còn chưa đầy hai tháng nữa là đại hội gia tộc thường niên của Đường gia, nên lần này phải chú ý hơn! Tại cuộc họp thường niên của gia tộc, e rằng sẽ có nhiều vấn đề được mở ra. Là con la hay con ngựa đều sẽ được mang ra ngoài ... "Miêu Bách nghiêm túc nói:" Thiếu gia, lần này … tôi vẫn luôn tin tưởng cậu! ”
“ Vâng, cháu sẽ không để chú thất vọng! ”Đường Ân cúp điện thoại, trong lòng thực sự rất căng thẳng.
Cuộc họp thường niên của Đường gia thường kèm theo một số vụ chém giết. Khi những vụ chém giết này được chuyển thể thành những cuộc xung đột đẫm máu sẽ gây chấn động mạnh. Nếu không, làm thế nào có thể có cá mập trên đảo của họ Đường tồn tại chứ?
Về vấn đề đi Bắc Kinh, Đường Ân đã chính thức lên lịch trình.
Thời gian tổ chức cuộc họp thường niên của Đường gia đã được xác định, sẽ thực sự là ngày đối đầu, tất cả những gì Đường Ân cần làm là ổn định hậu phương của mình. Cho dù Dương Hồng Lâm có ý gì, Đường Ân cũng phải xác nhận trước, nếu không sẽ chẳng có ích lợi gì cho cậu.
Liên tục ba ngày, Đường Ân xử lý sự tình ở Giang Thành, một lần nữa xin nghỉ học.
Lần này đi Bắc Kinh, nếu không có vấn đề gì lớn, nhiều nhất cũng chỉ mất một tuần.
Ba ngày sau đã xác định, và điều duy nhất mà Đường Ân cần đối mặt chính là cô gái nhỏ Dương Đan Ni.
Đường Ân cùng Bùi Nhược đến trại tạm giam vào buổi trưa, cả 2 thấy Dương Đan Ni bị cạo trọc đầu và nghiến răng nhìn Đường Ân, như thể kẻ thù của cô ấy đang gặp nhau vậy.
"Các thủ tục đã hoàn tất cô có thể bỏ đi! "
Bùi Nhược bước ra khỏi phòng bảo vệ, đưa cho Đường Ân thứ anh ta đang cần.
"Tôi sẽ không đi với anh, đồ đê tiện đáng khinh! " Dương Đan Ni cũng biết Đường Ân hình như là tới đón cô," không cần khách khí trước mặt tôi, cho dù hiện tại đón ta rời đi, ba ta cũng không lựa chọn anh! " "
“cô có chắc là không cần tôi không?" Đường Ân nghiêng đầu nhìn về phía Dương Đan Ni,
Dương Đan Ni tức giận nói: "Không cần!" "
" Được thôi! " "Đường Ân nhún vai xoay người xuống xe,
Bùi Nhược liếc nhìn Dương Đan Ni đầy ẩn ý rồi ngồi xuống ghế phụ.
Xe gầm lên một tiếng, Đường Ân nhanh chóng rời đi.
Dương Đan Ni vẻ mặt tức giận nhìn ống xả của xe, thật là xấu xa. Cô vươn tay chặn một chiếc taxi, vội vàng đến sân bay. Sự việc ơ Giang Thành cô không thể đấu lại Đường Ân được, nhưng nếu Đường Ân đi Bắc Kinh, Dương Đan Ni nghĩ cô có một trăm cách để đối phó.
Ở sảnh sân bay, Đường Ân và Bùi Nhược đã dẫn Thẩm lão và đoàn người đi về phía cổng lên máy bay.
Lần này đến Bắc Kinh, còn có một chuyện quan trọng khác: Tiệm châu báu Kỷ Thị Nữ tham gia triển lãm trang sức. Đường ân đối với cuộc tranh tài này không để ý lắm, bởi vì đối với Đường Ân mà nói, nữ trang nhà họ Vu chỉ là phương tiện để tấn công Trương Cường, hiện tại Trương Cường biến mất không còn tăm tích, Đường Ân cũng không muốn dồn quá nhiều sức lực vào đây.
Nhóm người đi qua cổng an ninh và Dương Đan Ni đi theo sau.
Cái đầu trọc của Dương Đan Ni thực sự thu hút rất nhiều sự chú ý.
Trong mấy ngày này, lớp trang điểm của Dương Đan Ni cũng phai hết. Lúc này Dương Đan Ni dường như hiền lành hơn rất nhiều.
Sau khi đi qua cổng an ninh, cô nhanh chóng đến cổng lên máy bay.
Dương Đan Ni lấy điện thoại ra, bấm số cho người bạn của cô ấy ở Bắc Kinh, rồi bạo miệng thú nhận: "Lần này tôi bị sỉ nhục ở Giang Thành. Cô nhất định phải đòi lại công bằng cho tôi. Không thể để anh ta rời khỏi sân bay Bắc Kinh! "
“Chị Ni đừng lo, các anh em đều đang đợi, chuyện này giao cho chúng ta!" Một giọng cười vang lên từ điện thoại.
Dương Đan Ni cúp điện thoại, oán hận nhìn chằm chằm bóng lưng Đường Ân, đi về phía cửa lên máy bay nhanh hơn.
Chỉ cần cô ấy xuống máy bay ở Bắc Kinh, đó sẽ là sân nhà của cô ấy!
Chương 372.
Kế hoạch của Dương Đan Ni, thật ra đã rơi vào mắt Đường Ân rồi, nhưng bây giờ không muốn đoạn tuyệt với cô gái nhỏ này.
Theo ý kiến của Đường Ân, cô gái nhỏ này chỉ thiếu chút kỷ luật, chỉ làm ra mấy chuyện bát nháo sự tình, thật ra cũng không có vấn đề gì lớn.
“Nhìn dáng vẻ của cô ấy, chắc cô ấy đã chuẩn bị sẵn sàng cho chúng ta rồi chứ?” Bùi Nhược cười nói.
Đường Ân gật đầu, lãnh đạm nói: “Nếu thật sự còn như vậy, sẽ không dễ dàng như lần này!”
“Bắc Kinh đã có người sắp xếp xong, còn lại anh tính thế nào?” Bùi Nhược hỏi.
Đường Ân suy nghĩ một chút, vẫn là không có ý kiến cụ thể, nếu như Viên Chi Am ở đây, có thể cô ấy sẽ làm cho Dương Đan Ni hoàn toàn mềm nhũn trên mặt đất, tỏ vẻ đầu hàng. Về phần Đường Ân, anh không có sở thích đặc biệt đối với những thứ này.
“Lên máy bay trước nói!”
Đường Ân nhún vai, vào cửa lên máy bay trước.
Đây là máy bay riêng của Miêu Bách, vì vậy chỉ cần bạn xác nhận với sân bay rằng có thể cất cánh, thì thời gian không phải là vấn đề lớn.
Ngay sau khi Đường Ân lên máy bay, Dương Đan Ni cũng lên máy bay tương tự, nhưng cô ấy cách xa Đường Ân, cô ấy cứ nhìn chằm chằm vào mặt Đường Ân một cách tức giận.
Máy bay đã cất cánh, êm ái suốt chặng đường.
Đường Ân nằm trên ghế chợp mắt một lúc, hoàn toàn không để ý đến chuyện của Dương Đan Ni.
Về đến Bắc Kinh, Dương Hồng Lâm sẽ giải quyết mọi chuyện.
Cho dù là Dương Hồng Lâm không giải quyết được, Đường Ân cũng không nghĩ Dương Đan Ni có thể gây phiền phức cho hắn.
Giang Thành không gần Bắc Kinh lắm, bay hết quãng đường này mất khoảng ba tiếng đồng hồ.
Khi máy bay tiếp cận bầu trời bên trên Bắc Kinh, sắc mặt của Dương Đan Ni càng lúc càng trầm xuống, cô lấy điện thoại di động ra, tiếp tục kiểm tra thông tin của sân bay. Việc cô phải làm là khiến cho Đường Ân ở đây cảm thấy xấu hổ, không có mặt mũi tiến vào Bắc Kinh. Tốt nhất là vội vàng trở lại sân bay, đá Đường Ân trở về Giang Thành.
Máy bay từ từ đáp xuống đường băng, dừng lại bên cầu thang xoắn ốc.
Cửa cabin mở ra, hai nhân viên phục vụ mỉm cười và làm động tác đón khách.
Đây đều là nhân viên của Miêu Bách nên đối với Đường Ân bọn họ vô cùng kính nể.
Đường Ân dẫn đầu bước xuống cầu thang, cậu đã nhìn thấy một nhóm người mặc vest và giày da đứng trên đường của sân bay.
Người đứng đầu khoảng năm mươi tuổi, có thái dương trắng bệch, mặt có chữ Hán, toát ra vẻ cường hãn, dũng mãnh.
Dương Hồng Lâm!
Người phát ngôn của Đường gia ở Bắc Kinh cũng là người có địa vị cao nhất trong số các quản lý khu vực của Trung Quốc.
Đường Ân xuống cầu thang, Dương Hồng Lâm cũng đã đi tới, hơi cúi đầu chào Đường Ân, “Thiếu gia, đường xa lại đây, cậu đã vất vả rồi!”
“Không sao!” Đường Ân cười, “Đúng rồi, Dương Đan Ni còn đang ở trên máy bay, chắc là chút nữa sẽ xuống! Tôi đã nói chuyện rất nhiều với cô ấy trên máy bay, đợt 1 chút rồi để ta đi chung xe với cô ấy được không? "
" Cái này ... Được! "Dương Hồng Lâm chần dừ, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Yêu cầu của Đường Ân không quá đáng, cho dù là xe hai người cũng không làm hại được con gái.
“Vậy đi thôi!”
Đường Ân cười cười, xoay người đi về phía đoàn xe.
Dương Đan Ni lúc này mới xuống máy bay, vừa nhìn thấy ba cô, cô lập tức kêu lên: "Ba, ba phải làm chủ cho con! Đường Ân là đồ khốn nạn, tìm người đánh con ở Giang Thành, và cạo đầu con rồi! Ba ba! Ba đánh hắn đi, hiện tại kêu người đánh hắn ... ”
Dương Hồng Lâm quay đầu lại, nhìn thấy Dương Đan Ni đầu trọc lóc, trong lòng có chút sững sờ.
Tóc đâu hết rồi?
Đây là con gái của mình hả?
Làm thế nào mà nó trở nên như thế này?
"Ba, chính là Đường Ân này, Đường Ân làm ..." Dương Đan Ni kêu to, gầm lên nói, "Ba, chính là người này, ba đánh gãy chân của hắn đi., Cho hắn trở về đi!"
"Câm miệng!" ”Dương Hồng Lâm lạnh lùng nói.
“Ba, ba không nghe thấy con nói chuyện với ba sao? Chặt chân hắn đuổi hắn về!” Dương Đan Ni vừa nhảy cẫng lên vừa mắng, đồng thời có chút kinh hãi nhìn Dương Hồng Lâm.
Trong ấn tượng của Dương Đan Ni, Dương Hồng Lâm luôn là một người tương đối hiền lành. Tại sao lần này lại quyết liệt như vậy?
Là bởi vì Đường Ân?
Tại sao?
Đường Ân nở nụ cười, không muốn xen vào.
Dương Hồng Lâm tức giận đỏ bừng, giơ tay trừng mắt nhìn Dương Đan Ni.
Dương Hồng Lâm sao có thể không biết con gái mình đã làm gì ở Giang Thành? Nếu không, anh sẽ không gọi điện cho Miêu Bách và yêu cầu Đường Ân đưa cô trở về. Trong cuộc điện thoại đó, thực sự có một lời xin lỗi.
"Ba làm sao vậy? Còn muốn đánh con?" Dương Đan Ni không nhịn được lớn tiếng hỏi.
Bụp ...
Dương Hồng Lâm tát 1 cái, "Những thứ khác có thể để cho con thích làm gì thì làm, nhưng đối với thiếu gia, con không thể tuỳ ý làm bậy! Hồ Bưu, đưa cô ấy lên xe của thiếu gia! "
Một vệ sĩ bước tới, kéo cổ tay Dương Đan Ni về phía đoàn xe.
"Ba đánh con? Ba đánh con? "Dương Đan Ni nhìn cha mình đầy đau khổ, đôi mắt đầy nước mắt," Tại sao ba đánh con? " Ba phải đánh Đường Ân chứ! "
Xin lỗi thiếu gia, chúng ta về khách sạn trước!" "Dương Hồng Lâm cúi đầu, không để ý tới Dương Đan Ni, quay lại cười xin lỗi Đường Ân," Vợ tôi hồi đó mất sớm, quản giáo con không nghiêm. Thật sự là khiến cậu chê cười! " "
" Không sao! "Đường Ân mỉm cười, quay người lên xe,
Dương Hồng Lâm thầm thở dài lắc đầu.
"Ông chủ, chúng ta cứ như vậy đối đãi với tiểu thư? " Có bất công với tiểu thư không? "Hồ Bưu hỏi.
" Không có chuyện gì, đi thôi! " "Dương Hồng Lâm xoa lông mày nói xong, xoay người lên xe.
Chuyện này vốn dĩ là chuyện của Dương Hồng Lâm, không thể oán hận Đường Ân chút nào. Nếu con gái của Dương Hồng Lâm không đi quá xa, chạy đến Giang Thành, Dương Hồng Lâm sẽ không đến mức đánh Dương Đan Ni như vậy.
Đến Giang Thành gây hoạ, nếu không cho Đường Ân một lời công đạo , nhất định là không được.
Đoàn xe khởi hành, đi thẳng ra ngoài sân bay.
Đường Ân ngồi trong xe nhìn Dương Đan Ni, khoé miệng hơi cong lên.
Còn Dương Đan Ni đã nghiến răng, uất hận nhìn chằm chằm Đường Ân.
"Anh cứ chờ đó, tôi đã tìm được người, anh không thể đi ra khỏi sân bay! Ở Giang Thành anh đã làm gì tôi, tôi phải trả lại anh gấp bội, tôi không tin anh có thể nguyên vẹn trở về! "
“Cô tìm người?" Đường Ân dựa vào ghế ngồi, lười biếng hỏi: "Tìm ai?" Đường Uý có ở đây không? "
"Chỉ bằng anh cũng xứng để Đường Uý đích thân tới đây? Một mình tôi có thể xử lý anh, để cho anh không thể ra khỏi đây ..." Dương Đan Ni chỉ tay về phía Đường Ân, hai mắt đỏ bừng.
Đường Ân nghiêng đầu, trên mặt nở nụ cười ôn nhu.
"Video hình ảnh đây ..." Bùi Nhược ngồi ở ghế phụ, quay đầu đưa máy tính bảng trong tay.
Đường Ân nhận lấy, khẽ liếc nhìn, ý cười trong mắt càng lộ rõ.
Dương Đan Ni ở một bên nhìn nó, lập tức tức giận, "Đường Ân, tôi muốn xé nát người a ..."
Giọng nói rơi xuống, và Dương Đan Ni đã lao tới.
Chương 373.
Đường Ân cau mày đưa 1 tay ngăn cản Dương Đan Ni nhào tới, túm lấy cái cổ trắng nõn mềm mại mảnh mai của cô ấy, rồi mạnh mẽ đè đầu cô ấy lên đùi mình. Cùng lúc đó, bàn tay to của Đường Ân đã đặt trên đầu Dương Đan Ni, sờ lên cái đầu trọc lóc trần trụi, anh nói: “Cảm giác cũng k tồi!”
“Đường Ân… anh lập tức buông tôi ra!” Dương Đan Ni tức giận, từ bao giờ cô ấy đã gặp phải sự đối xử như vậy?
Đường Ân mỉm cười, ngón tay khẽ cong lên, sau đó mạnh mẽ gõ vào đầu Dương Đan Ni.
Cốc….
Dương Đan Ni cay sống mũi, suy sụp, não rất đau, vì đau quá mà quên mất cách nói chuyện, chỉ có thể há to miệng, nước mắt chảy ròng ròng.
“Đừng làm ồn...”
“Đường Ân, anh không thể chết tử tế được!” Dương Đan Ni hét lên, vùng vẫy mãi.
Đường Ân mỉm cười ấn cái đầu trọc của Dương Đan Ni lên đùi, “Nếu cô không nghe lời, thì tôi sẽ tiếp tục chơi cho đến khi cô nghe lời!”
Khuôn mặt Dương Đan Ni lộ ra một tia hoảng sợ, “Đường Ân…”
Đường Ân không thèm để ý, nhưng bàn tay to vẫn đang xoa đầu cô, cảm giác rất tốt.
Ánh mắt nhìn theo một số hình ảnh trên máy tính bảng.
Trong màn hình, hai chiếc xe đã va vào nhau, bảy tám tên côn đồ nhảy xuống từ một trong số chúng, lôi những người trên xe kia ra, và đánh họ trên đường phố của Bắc Kinh.
Bảy, tám tên khốn này thực sự là những người đã cạo tóc Dương Đan Ni khi cô ấy ở Giang Thành vài ngày trước. Những người bị đánh đập là một số 'người anh em' mà Dương Đan Ni đã tìm thấy ở Bắc Kinh.
Những cô gái nhỏ này, Đường Ân thật sự không để vào mắt, chỉ đơn giản là tâm tình tốt, muốn cùng Dương Đan Ni chơi đùa một chút. Nếu thực sự muốn làm bất cứ điều gì với những người này, chỉ cần tùy tiện hành động, những người liền phải thảm r.
Trong vòng ba đến năm phút, tất cả 'người anh em' của Dương Đan Ni đều bị người của Đường Ân đánh cho ngã xuống đất, đau đớn khóc lóc, không có dũng khí, cầu xin sự thương xót.
Đường Ân thở dài, “Thật sự là chán!”
Bùi Nhược cười khúc khích, đem máy tính bảng rút lại.
Lúc này, tay của Đường Ân vẫn đang đè lên đầu Dương Đan Ni, anh không ngừng sờ sờ đầu của Dương Đan Ni, lạnh lùng nói: "Những thứ này cô chuẩn bị thực sự quá qua loa đi, đúng không? Tôi tưởng rằng cô kêu người tới lấp kín sân bay chứ! Không ngờ là có mấy con tôm chân mềm nhũn, còn không có chút hứng thú nào! ”
Dương Đan Ni nghiến răng nghiến lợi muốn ngồi thẳng lên.
“Ngoan ngoãn nào!” Đường Ân lại dơ tay lên, đánh vào đầu Dương Đan Ni một cái.
Dương Đan Ni đau đớn, những giọt nước mắt lại rơi trên má. Giờ phút này, Dương Đan Ni không biết là vì đau đớn khi bị Đường Ân đánh hay cảm thấy bản thân có chút nhục nhã.
"Đường Ân, tôi sớm muộn gì cũng không tha cho anh, tôi sẽ làm cho không ai nhận ra anh nữa!"
"Nói lời thô lỗ có ích lợi gì? Ta hiện tại cũng không định tha cho ngươi!" Đường Ân cười nhạo đè lại đầu của Đan Ni một lần nữa, khiến khuôn mặt non nớt của côgần như biến dạng.
"Anh ..." Dương Đan Ni lẩm bẩm, cô không biết mình đang nói về cái gì.
Trên đường đi, Dương Đan Ni cảm thấy cơn giận trong lòng vẫn chưa tan. Tuy rằng cảm thấy ấm ấm do có bàn tay để trên đầu, nhưng nó khiến cô cảm thấy vô cùng đau khổ.
Từ nhỏ đến nay, Dương Đan Ni chưa từng bị đối xử như vậy?
Từ nhỏ cô đã là công chúa, là ông chủ trong mắt người khác, nhưng bây giờ lại bị đè lên đùi, tính tình vô cùng tức giận càng khiến Dương Đan Ni thêm phẫn uất.
Khi xe đến khách sạn Bắc Kinh, Đường Ân cùng Bùi Nhược xuống xe.
Dương Đan Ni cũng xuống xe, vẻ mặt đau khổ nhìn Dương Hồng Lâm, "Con bị người khác ức hiếp, ba đối với người khác như vậy coi trọng mà không nói lời nào? Ba còn có mặt mũi sao? Con không có người ba nào như vậy, từ nay về sau hai người chúng ta sẽ cắt đứt quan hệ! "
Dương Hồng Lâm có chút kinh ngạc, “Đan Ni, đừng làm phiền nữa, lại đây!”
“Đường Ân, anh chờ đó, ta sớm muộn gì cũng báo thù!” Dương Đan Ni nói xong xoay người vội vàng chạy ra ngoài.
Đường Ân cong môi liếc nhìn Dương Hồng Lâm đầy hối lỗi, "Chú Dương, cháu xin lỗi ..."
"Không sao! Không sao! Đứa nhỏ này cũng là do tôi chiều chuộng, không thì nhưng chuyện như vậy sẽ không xảy ra! "Dương Hồng Lâm cũng có chút ngượng ngùng.
Đường Ân mỉm cười đi theo Dương Hồng Lâm vào khách sạn
"Trong nửa năm đầu, Đường Uý có đến đây một lần, lần đó, thủ đoạn của Đường Uý rất thông minh, lợi dụng Đan Ni làm loạn ..., Mối quan hệ với Đan Ni đã phát triển nhảy vọt, điều mà tôi không ngờ tới ... "Dương Hồng Lâm khẽ thở dài khi đi theo Đường Ân," Thực ra, trước đây tôi đã nghe nói về việc nhà Đường gia đang xếp hàng. Tôi đã ở đây, nhưng cậu biết đấy, tôi là một người luôn chú ý đến tình cảm nhiều hơn! Kể từ khi biết tin, tôi đã thảo luận với anh Miêu một lần, và trong lòng tôi đã đưa ra quyết định! "
" Thật à? "Đường Ân vừa vào khách sạn, không ngờ Dương Hồng Lâm lại thẳng thắn như vậy.
" Lần này tôi muốn cậu đến. Một là nói cho cậu biết sự lựa chọn của tôi. Vẫn là anh Miêu và cậu. " Hai là nếu cậu không yên tâm, tôi có thể đệ đơn từ chức, tuỳ cậu và anh Miêu quyết định, tìm người có năng lực ngồi vào vị trí của tôi là tốt rồi! "Dương Hồng Lâm nói chân thành.
Đường Ân đã choáng váng. Dương Hồng Lâm đã đưa ra quyết định khi anh mới vừa tới Bắc Kinh? Hơn nữa còn nói thẳng vào vấn đề như vậy, không biết có thực sự ở phe mình hay không?
Điều này khiến Đường Ân thật sự bất ngờ.
Cánh cửa của khách sạn được đẩy ra, bên trong là một phòng tổng thống lớn
Phòng tổng thống có phòng khách dài hơn hai trăm mét, bên trong có ba bốn phòng ngủ chính, trông cực kỳ nguy nga.
Đường Ân ngồi xuống sofa, nhìn Dương Hồng Lâm ở đối diện, nhẹ giọng hỏi: “Lựa chọn của chú Dương đã được cân nhắc kỹ lưỡng rồi sao? "
Dương Hồng Lâm sửng sốt một chút, sắc mặt có chút khó coi,
Đường Ân cười nói:" Nếu như còn chưa cẩn thận suy xét, trong hai ngày này có thể suy nghĩ đi. Cháu không vội mà chờ câu trả lời của chú! " Phải biết rằng, độ nổi tiếng của cháu ở Đường gia không cao, hơn nữa còn chưa chắc cao tay hơn người khác, cho nên ở trong mắt nhiều người, đó không phải là lựa chọn tốt nhất! "
Dương Hồng Lâm im lặng một chút.
"Chú trở về suy xét 1 chút, xem xét hết hậu quả rồi hãy tự mình quyết định! Tình cảm là quan trọng, nhưng sau lưng còn có đại gia đình, cũng cần người giúp đỡ!" Đường Ân nhẹ giọng nói.
Dương Hồng Lâm cắn răng 1 cái nói: “Thiếu gia, vậy tôi sẽ nói cho cậu biết lựa chọn tôi!”
Chương 374.
Đường Ân có chút nhìn Dương Hồng Lâm, không ngờ người này lại kích động như vậy.
"Dương Hồng Lâm trong cuộc đời này, quan trọng nhất là 2 chữ tình và nghĩa. Nhị thiếu gia có thể nói ra lời chân thành như vậy đã thuyết phục được lão Dương này rồi!" Dương Hồng Lâm có chút kích động nói, "Chuyện này hoàn toàn không phải cân nhắc! Bắt đầu từ hôm nay, tôi, Dương Hồng Lâm thuộc về Nhị thiếu gia, chết là hồn ma của Nhị thiếu gia, cho dù là sau này thế nào, tôi cũng sẽ không bao giờ phản bội Nhị thiếu gia! ”
Đường Ân có chút kinh ngạc, Cậu đúng là muốn Dương Hồng Lâm đi nghĩ lại, dù sao thực lực hiện tại của cậu so với những người còn lại đều có khoảng cách. Nhưng không ngờ Dương Hồng Lâm lại là một người có khí chất như vậy, ông ta nói xong liền không có ý định thay đổi lựa chọn?
“Chú Dương, chú về nghĩ lại đi!” Đường Ân vội vàng ngăn cản.
"Không cần suy nghĩ lại, ta đã hạ quyết tâm, sau này chỉ cùng Nhị thiếu gia đi! Tối nay tôi mở yến tiệc trong khách sạn, mang theo tất cả người của Đường gia ở Bắc Kinh cùng nhau gặp nhị thiếu gia! ”Dương Hồng Lâm lớn tiếng nói.
Đường Ân lúng túng cười, “Cái này… được rồi!”
“Nhị thiếu gia đợi ở đây tôi, tôi đi thông báo, tối nay không say cũng không trở về!” Dương Hồng Lâm nói xong xoay người rời đi.
Bùi Nhược ở bên nhìn một lúc, ngẩn người nói với Đường Ân: “Cái này… thật là chuyện tốt!”
“Có lẽ đây là con át chủ bài của chú Miêu!” Đường Ân rõ ràng là nếu như Miêu Bách không đứng sau lưng mình, cho dù là nói ngọt thế nào, Dương Hồng Lâm có thể sẽ không quyết định nhanh như vậy.
Điều này là bởi vì Miêu Bách có quan hệ rất tốt với Dương Hồng Lâm trước đây, hơn nữa cũng có thể là suy nghĩ trong lòng Dương Hồng Lâm. Nếu không, thực sự sẽ không có kết quả như vậy.
“Như vậy được rồi, cuối cùng cũng biết người ta lựa chọn!” Bùi Nhược cười cười, xoay người đi về phía phòng của nàng.
Đường Ân một tay đỡ trán, chậm rãi cười cười. Từ khi Dương Hồng Lâm đưa ra quyết định, Đường Ân có được sự ủng hộ của hai vị quản lý khu vực Trung Quốc, cộng thêm Miêu Bách, cộng thêm châu Úc nữa.
Cùng lúc đó, tại một quán bar ở Bắc Kinh.Dương Đan Ni đội một bộ tóc giả, dù sao cũng là tóc giả nhưng trông cũng không đến nỗi nào.
Đi qua mấy cái bàn, Dương Đan Ni ngồi xuống, nhìn người thcậu niên trước mặt với vẻ lo lắng, "Vương Lăng, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Sao lại dễ dàng bị đánh bại như thế? Đã bảo là phải động thủ ở sân bay, còn chưa kịp động thủ đã bị xử lý hết sao? "
" Chị Ni, chị đừng nhắc nữa, nhóm người của chúng ta đã bị đánh gục ngay khi vừa xuống sân bay, bên kia vừa xuống xe đã mang đao đao kiếm kiêm, bọn em làm sao chống lại được chứ? "Vương Lăng có chút tức giận vuốt mái tóc siêu dài của mình" Tổng cộng có tám người, bây giờ có sáu người đang nằm trong bệnh viện. Chỉ có em và Trường Mao là chạy thoát được! Chị nói xem, đay là bọn em không giúp sao? Cái này là bọn em bị chặn cửa rồi ! "
Dương Đan Ni vẻ mặt oán giận," Hẳn là Đường Ân ra tay rồi! "
" Đường Ân? "Vương Lãng sửng sốt một hồi , và hỏi một cách khó hiểu: "Chị Ni, làm sao chị biết?"
"Tôi ..." Dương Đan Ni muốn nói lúc đó cô ấy đang ở trong xe cùng anh ta, nhưng sau khi nghĩ lại, cô ấy vẫn nói: " Tôi nghe những người khác nói, cô lập tức liên hệ với mấy người khác đi, buổi tối tôi sẽ đưa cô đến khách sạn báo thù! ”
“ Chị Ni, chúng ta có thể báo thù được không? ”Vương Lăng có chút không rõ.
"Có thể, cô tin tôi đi! Tối nay ba tôi chiêu đãi hắn, nhất định sẽ cho anh ta uống rượu. Sau đó tôi vào khách sạn trộm thẻ phòng, đi vào đánh úp lại hắn! Đến lúc đó, chúng ta chặt đôi chân chó của anh ta để anh ta không đi được nữa! ”Dương Đan Ni cắn chặt hàm răng và nắm chặt tay giận dữ.
Giờ phút này, Đan Ni lòng tràn đầy tức giận, phải trút xuống thân thể Đường Ân. Trong chuyến hành trình này, cô rất ghét Đường Ân, nhất là khi Đường Ân dùng ngón tay cốc nhẹ vào đầu cô, tâm lý đau khổ đó vẫn còn nguyên vẹn trong trí nhớ của cô.
Đọc nhanh tại VietWriter
"Vậy thì ..." Vương Lãng ngập ngừng, "Chị Ni, chị biết đấy, gần đây em không có nhiều tiền, muốn anh em giúp đỡ thì cũng phải có tiền mời họ đi ăn tối, không có thì không được! "
“Chờ 1 chút, tôi sẽ chuyển cho cô 50 vạn, cô dùng trước đi, nhất định phải để cho các huynh đệ ăn no, mới có thể ra tay đắc lực!” Dương Đan Ni đè xuống nói.
Vương Lăng ngây ngẩn cả người, vội vàng gật đầu, cô biết cô gái trước mặt có tiền, lại là một tên ngu xuẩn, có nhiều tiền. Mấy ngày nay kiếm tiền trên người cô gái này không ít, nhưng số tiền 50 vạn tệ khi cô ta mở miệng quả thực khiến Vương Lăng có chút kích động.
"Đủ rồi, đủ rồi ! "Vương Lãng gật đầu.
"Được, chúng ta nhất định phải tìm thêm người. Lần này tìm mười mấy người, nhất định phải cho hắn bay màu!” Dương Đan Ni nói, sau đó quay người bước ra ngoài.
"Chị Ni ... "Vương Lăng hét lên và vội vàng nắm lấy tóc Dương Đan Ni.
Dương Đan Ni di chuyển quá nhanh, chưa kịp hồi phục tinh thần đã thấy da đầu lạnh lạnh.
Vương Lăng trợn tròn 2 mắt, nhìn bộ tóc giả trong tay, không tin nói: "Chị Ni, tóc của chị ..."
"A ..." Dương Đan Ni kinh hãi hét lên một tiếng rồi vội vàng nắm lấy tóc giả, xoay người lao thẳng về phía cửa.
Chung quanh là tiếng cười ầm ầm, như là đang cười nhạo tiểu đầu trọc, còn chạy vào quán bar này
Chẳng lẽ là một ni cô chạy ra ngoài uống rượu?
Dương Đan Ni trong lòng vô cùng uỷ khuất, vội vàng chạy ra ngoài quán bar, mắt đẫm lệ, “Đường Ân, bà nội sẽ cho ngươi chết! có tôi ở đây, anh đừng mong có 1 ngày được yên ổn! "
Đường Ân hắt hơi hai cái nhìn đám người đông đúc trước mặt, trong lòng cảm thấy có chút xấu hổ.
" Nhị thiếu gia, đây là phó tổng của tôi ... đây là tài vụ của Bắc Kinh chúng tôi ... .. Đây là người phụ trách chính của dự án ... "Dương Hồng Lâm giới thiệu một lượt, cầm ly rượu trong tay lên,
Đường Ân có thể thấy được Dương Hồng Lâm đối xử tốt với những người này, hơn nữa bầu không khí ở Bắc Kinh có chút nhẹ nhàng.
Đường Ân là tương đối thoải mái, mọi người đến gần Đường Ân, lần lượt nâng ly rượu lên, trên mặt không biểu hiện khen ngợi, nhưng là lộ ra vẻ háo hức.
Đường Ân biết rằng đây là những con át chủ bài mà Miêu Bách để lại.
Sau khi nâng ly mấy lần, Đường Ân đã cảm thấy đầu có chút choáng váng, Bùi Nhược vội vàng dìu lên lầu.
Tại đại sảnh của khách sạn, Dương Đan Ni bực bội nghe giọng nói truyền ra từ tai nghe, quay lại Vương Lăng nói: "Anh ta đã trở về phòng, chúng ta vào ngay đi, nhớ phải đánh cho anh ta không đứng dậy nổi! ”
“ Vâng ” Vương Lăng gật đầu, cười lạnh,“ Chị Ni đừng lo, mọi người làm chuyện này sẽ thành công thôi! ”
Giọng nói nhỏ xuống, Vương Lăng xua tay, và mọi người phía sau đi về hướng thang máy.
Chương 375.
khách sạn này tuy không phải là trung tâm của Bắc Kinh, nhưng vẫn là kiến trúc bậc nhất Bắc Kinh.
Nhân viên an ninh trong khách sạn có thể nói là hàng đầu trong ngành khách sạn của Bắc Kinh. Tuy nhiên, là con gái của Dương Hồng Lâm, Dương Đan Ni vào đây như chốn không người.
Nhóm người ra khỏi thang máy, lập tức tiến lại gần phòng của Đường Ân.
Dương Đan Ni đi đầu vẫy tay với hàng chục người phía sau, khi họ đến gần phòng của Đường Ân, vài người lần lượt dừng bước.
Dương Đan Ni hít sâu một hơi, sau đó lấy thẻ phòng phụ trong tay ra, chỉ sau vài tiếng ting ting, cửa phòng Đường Ân đã bị Dương Đan Ni đẩy ra một kẽ hở.
“Chị Ni, chị thật sự rất tuyệt vời!” Vương Lãng ở phía sau kinh ngạc nói.
Dương Đan Ni hừ lạnh, "đây là tính là gì? ở Bắc Kinh này, không có nơi nào tôi không thể vào được! Các ngươi nghe đây, đi vào phòng tìm được hắn ta thì liền xông lên đánh gãy chân hắn, nghe rõ rồi chứ?"
"Vâng, không cần lo lắng, chị Ni! ”Vương Lãng cười gian xảo.
Dương Đan Ni tránh sang một bên, nhìn mười mấy người nối đuôi nhau vào trươc, còn cô nhẹ nhàng theo sau.
Khi bước vào phòng tổng thống, Vương Lăng và mười mấy tên tiểu thư đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho sửng sốt! Những người này đều là người địa vị thấp, làm sao nhìn thấy loại cảnh tượng này ở đâu?
Phòng tổng thống quá lớn so với sức tưởng tượng của họ.
Từng người một nhìn quanh, tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Các ngươi làm sao vậy?” Dương Đan Ni nhìn bọn họ như vậy, vẻ mặt đột nhiên có chút tức giận, “Các ngươi tỏ vẻ như thế, không thấy xấu hổ sao?”
“Chị Ni, nơi này cũng quá lớn rồi, Đường Ân đâu?”Vương Lãng xấu hổ nói.
“Đây, hắn ta nên ở trong phòng ngủ chính!” Dương Đan Ni vẫy tay và tiến đến phòng ngủ chính.
Hơn chục người nhẹ nhàng theo sau. Một số người mang theo gậy bóng chày, một số mang theo dao, và một số thậm chí còn đeo găng tay thép.
"Ở đó, xông vào ..." Dương Đan Ni chỉ vào cửa của phòng ngủ chính.
Vương Lăng gật đầu, trên mặt mang theo nụ cười dữ tợn, "Đi đi, các huynh đệ ..."
Giọng nói rơi xuống, mười mấy người đã đi theo sau.
Vương Lăng đập chân mở cửa, cả chục người lao vào.
Dương Đan Ni nhìn cảnh này mà cảm thấy sôi máu, đây là điều mà cô nên làm.
Rầm.. ...
Đột nhiên, cửa phòng Đường Ân đóng lại, bên trong truyền đến tiếng đập.
"Ai u ..."
Những tiếng nói bên trong lần lượt vang lên, Dương Đan Ni hơi kinh ngạc khi nghe thấy, nhưng chưa đến một phút, trong phòng đã không còn một tiếng động, im lặng như chết đi sống lại.
Dương Đan Ni trợn to hai mắt, có chút kinh ngạc nhìn về phía cửa phòng, trong lòng nhất thời không có ý kiến.
“Đã thành công chưa? Hay là thất bại rồi? Tại sao bọn họ chưa đi ra?
Cạch cạch ... Đúng lúc này, cửa phòng Đường Ân đột nhiên mở ra.
Trong phòng tối om, tưởng như không có gì, nhưng cánh cửa mở ra dường như có một sức hút khó giải thích.
Dương Đan Ni có chút sợ hãi, liền bạo dạn gọi: “Vương Lăng? Thế nào rồi?”
Trong phòng không có một tiếng trả lời!
Nhịp tim của Dương Đan Ni tăng nhanh, cô nghiến răng nghiến lợi bước lên hai bước, mở cửa bước vào phòng.
Đột nhiên, có một cảm giác ớn lạnh trên da đầu.
Dương Đan Ni vô thức rụt cổ lại, cô biết rằng bộ tóc giả trên đầu dường như bị xé ra, và sau đó chỉ cảm thấy một tiếng nổ từ da não của cô.
"Ai u ..."
Nỗi đau chua xót này khiến Dương Đan Ni không chịu được, nước mắt chảy ra.
Dương Đan Ni xay xẩm mặt mày, gần như ngất đi.
Cốc, Cốc, Cốc ...
Ba cú đánh liên tiếp gõ vào đầu Dương Đan Ni, Dương Đan Ni cảm thấy một tiếng vo ve trên cái đầu nhỏ của mình, và da não như muốn nở ra.
"Đường Ân ..."
Dương Đan Ni rốt cục biết Vương Lăng hoàn toàn không bắt được Đường Ân, nhất định là Đường Ân gõ đầu mình.
Lúc này, Đường Ân rốt cục đứng lên, áo sơ mi bị xé toạc lộ ra bộ ngực cường tráng, trong bóng đêm có chút đỏ lên, giống như một con sói rất đói.
“Đường Ân, anh còn dám đánh tôi? Anh không chết được tử tế đâu!” Dương Đan Ni không chịu thua, lúc này làm sao còn nhiều kiêng kỵ vậy chứ? Từ trong người lấy ra một con dao gọt hoa quả trong tay và đâm vào bụng dưới Đường Ân.
Đường Ân bắt được cổ tay cô ta, trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt, "Chút thủ đoạn nhỏ này, cũng bị lộ ra?"
"Anh ..." Dương Đan Ni sửng sốt, cô cảm giác như cổ tay mình bị mắc kẹt, không thể cử động được
"Anh dám làm gì tôi? Tôi là con gái của Dương Hồng Lâm. Nếu anh động tôi, tôi sẽ để cho ba tôi giết anh! Tôi khuyên anh buông tha tôi, thả người của tôi đi... ”
Đường Ân cười, trên người nồng nặc mùi rượu, vừa vặn cổ tay liền gỡ con dao rên tay Dương Đan Ni xuống.
Lúc này, Dương Đan Ni không có phản ứng gì cả.
Đường Ân nhấc đầu gối đụng vào bụng dưới của Dương Đan Ni, một tay đè đầu của cô ta, tay kia vén váy cô lên.
“Cô cũng biết cha cô là Dương Hồng Lâm?” Đường Ân chế nhạo.
“Anh… Anh định làm gì vậy?” Dương Đan Ni cảm thấy ớn lạnh mông, sắc mặt biến sắc.
"Tôi sẽ giúp ba cô dạy dỗ cô, nếu không cô ra ngoài gây chuyện nghiêm trọng thì không hay!"
"Anh dám à? Tại sao anh lại dám dạy dỗ tôi? Đến ba tôi còn chưa dạy dỗ tôi, sao anh dám chứ ”Dương Đan Ni hét lên.
“Đường Ân, tôi muốn giết anh!” Dương Đan Ni không thể xấu hổ hơn.
Đường Ân đẩy vai, bế cô lên rồi đi về phía tolet.
Dương Đan Ni sửng sốt tái mặt, "anh làm gì vậy? anh định làm gì? Ba tôi là Dương Hồng Lâm. Nếu anh dám cường tôi, tôi sẽ làm cho anh sống không bằng chết ..."
Đường Ân đẩy cửa tolet ra. Đem Dương Đan Ni ném vào, “tôi đối với cô không có hứng thú!” Sau khi nhỏ giọng nói, Đường Ân đem cửa tolet khoá lại.
"Đường Ân, anh là đồ biến thái, anh thả tôi ra! Anh thả tôi ra! Tôi muốn giết anh! Đồ chó, anh ở đây quẫy đuôi lấy lòng, anh không cảm thấy xấu hổ sao?Anh có dám đối mặt với tôi không? Tôi muốn đánh cho anh rụng hết răng….! ”
Bang…
Cửa tolet lại mở ra, Đường Ân trừng lớn đôi mắt đỏ bừng và nhướng mày tức giận.
Dương Đan Ni trong lòng rùng mình một cái, vội vàng lui về phía sau hai bước, một tay che đầu cùng mông, nhìn Đường Ân có chút kinh hãi.
“Anh muốn làm gì?”
P/s: Nhiều lúc mình thấy dịch ta ngươi phù hợp với ngữ cảnh hơn nhưng mọi người góp ý không thích văn phong ta ngươi nên mình đổi lại thành tôi, anh, cô….Mọi người đọc có gì góp ý thêm nhé.
Chương 376
“Không phải cô muốn quyết đấu với tôi à?”
“Anh thả tôi ra ngoài ngay lập tức, nếu không thì ba tôi sẽ giết anh! ”Dương Đan Ni chỉ vào Đường Ân la hét và chửi bới, sau đó lùi lại hai bước.
Khóe miệng Đường Ân cong lên, giật lấy điện thoại di động của Dương Đan Ni, xoay người bước ra khỏi tolet, đóng cửa tolet lại, dùng nội lực bóp nát trụ khóa bên trong.
"Đường Ân ... Tôi cảnh báo anh, anh tốt nhất nên thả tôi đi ngay lập tức!"
"Đồ hèn nhát, đồ nhu nhược, có giỏi thì gọi ba tôi tới đi..."
"Để tôi rời khỏi đây ngay đi ..... . ”
Đường Ân vừa nhún vai vừa nghe thanh âm truyền đến từ tolet.
Bùi Nhược từ phòng ngủ thứ hai đi ra, mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu đỏ, trên mặt nhẹ mang nụ cười, “giam cô ấy lại như vậy liệu có ổn không?”
“Không có việc gì”, Đường Ân nói xong rồi xoay người trở lại phòng.
Bùi Nhược giậm chân, nhìn bóng lưng Đường Ân. "tôi ăn mặc gợi cảm như vậy còn không có nhìn ra sao? Anh không nghĩ là tôi sẽ thất vọng sao"
Đường Ân không biết được suy nghĩ của Bùi Nhược, ngay cả biết điều đó, cậu ấy cũng không nhất thiết phải quan tâm. Đường Ân bây giờ, không còn là người đỏ mặt khi nhìn Bùi Nhược như trước nữa. Sau tất cả, trải qua nhiều thứ hơn, tâm lý của cậu đã tăng lên rất nhiều, và làn da của cậu ấy trở nên dày hơn.
Sau khi trở về phòng, Đường Ân nhìn đám côn đồ đang ngồi xổm ôm đầu rồi lấy ra ga trải giường trói lại tất cả, , sau đó đạp tất cả ra ngoài phòng khách, xoay người trở lại phòng ngủ.
Dương Đan Ni trong tolet không may mắn như vậy. Quay cửa hồi lâu, nhìn thấy Đường Ân mặc kệ cô, cô biết đêm nay sợ rằng không thể rời khỏi đây!
Nhìn xung quanh, nước mắt của Dương Đan Ni chảy dài. Cô lớn lên và không bao giờ phải sống trong tolet, điều này khiến cô cảm thấy đau khổ hơn. Nhìn thấy trong tolet có khăn tắm và áo choàng tắm, cô chỉ có thể cởi khăn tắm và áo choàng tắm ra, ném xuống sàn nhà tắm rồi nằm lên.
Ui a…
Vừa đáp mông xuống, cơn đau nóng bỏng khiến cô chợt rùng mình.
"Chó chết Đường Ân, đợt tôi ra ngoài tôi sẽ cho a biết tay ..."
Dương Đan Ni nghiến răng nghiến lợi , trong lòng rơi nước mắt và vô cùng uất hận. Cô chỉ có thể nằm sấp xuống đất một lần nữa, đẩy mông của mình lên.
Cảnh này tuy không đẹp nhưng dù sao cũng có thể khiến mông cô đỡ đau hơn.
Sáng sớm hôm sau, Đường Ân vẫn còn chút đau đầu.
Cơn say đêm qua thật sự khiến anh có chút không chịu nổi, may mà thể lực tốt, cũng không chậm trễ sự tình gì.
Sau khi tỉnh dậy, anh tắm rửa trong tolet ở phòng ngủ thứ hai của Bùi Nhược xong rồi mới quay trở lại phòng khách.
Ầm, ầm , ầm ...
"Đường Ân, anh buông tôi ra, tôi đói bụng! Tôi muốn ăn!"
"Đường Ân, tôi muốn gọi điện cho ba tôi và nhờ ba tôi đến đón tôi, nếu anh không gọi cho tôi, tôi sẽ giết anh! ”
Trong tolet, Dương Đan Ni đã tỉnh, biết rằng thời gian đã sáng, cô ấy tiếp tục gõ cửa phòng.
Đường Ân cũng không thèm nhìn, ngược lại đưa mắt nhìn bọn côn đồ đang bị trói ở phòng khách.
Đám tiểu tử này co rụt lại cúi đầu, còn không có dũng khí nhìn Đường Ân, đặc biệt là Vương Lăng, người màu tóc sặc sỡ, bây giờ chả khác gì tổ chim.
Những người này vẫn còn nhớ những gì Đường Ân làm tối hôm qua.
Khi mười mấy người này xông vào, Đường Ân giống như một bóng ma, đã từ trên giường nhảy xuống. Trước khi họ kịp nhìn rõ, từng người một bị đánh thê thảm.
Hơn chục người bị một người đánh tơi tả trên mặt đất, nếu như nói ra cũng thật xấu hổ.
"Tôi gọi vài thứ để ăn, chắc là sắp tới rồi! Tối hôm qua tôi uống nhiều rượu như vậy, sáng nay ăn nhẹ một bữa cho dạ rượu!" Bùi Nhược từ một bên cười nói.
“Được rồi!” Đường Ân cười nhẹ.
Khoảng nửa tiếng sau, đồ ăn của khách sạn cuối cùng cũng được chuyển đến.
Đường Ân mở cửa tolet, nhìn thấy mắt thâm của đầu trọc Đan Ni, cô ta đang dựa vào bồn cầu, tức giận nhìn chằm chằm chính mình.
"Ăn cơm thôi, không phải cô đói bụng à?"
"Tôi phải về nhà, tôi muốn tìm ba tôi! Ba tôi ở đâu, gọi ông ấy đến đây nhanh lên!" Dương Đan Ni hét lên.
Đường Ân xoay người rời đi.
Dương Đan Ni vội vàng đứng dậy và cuối cùng lao ra khỏi tolet, khi nhìn thấy mười mấy tên bị trói bởi ga trải giường buộc chặt lại, sắc mặt không khỏi có chút khó coi.
"Ba tôi đâu? Anh gọi ba tôi qua đây!"
"Ba cô không có thời gian để nói chuyện với cô! Tôi đã gọi cho ông ấy và ông ấy nhờ tôi mấy ngày nay tôi chăm sóc cô cho tốt! ”Đường Ân nói.
"Ai muốn anh chăm sóc? Dựa vào cái gì mà đòi chăm sóc tôi?", Dương Đan Ni hét lên.
Đường Ân ngẩng đầu liếc cô một cái, xoay người ngồi vào trên bàn, cùng Bùi Nhược bắt đầu ăn điểm tâm.
“Anh gọi điện thoại cho ba tôi ngay!”
Đường Ân mặc kệ, ăn chút cháo, vẻ mặt vô cùng lãnh đạm.
Dương Đan Ni có chút tức giận, ngồi xuống đối diện với Đường Ân, nhưng cảm giác nóng bỏng trên mông vẫn còn, khiến cô căng cứng, lại đứng lên.
Đường Ân ngẩng đầu, kỳ quái liếc nhìn Dương Đan Ni, trên mặt lộ ra một tia châm chọc.
Dương Đan Ni rất tức giận, và liếc nhìn những món ăn trên bàn, "Đồ ăn gì thế này? Đây là đồ anh ăn ư, sao đơn giản thế? Tôi sẽ không ăn nó ... Gọi người mang cho tôi cháo cua hoàng đế, úc long… ”
“ Không ăn thì về đi! ”Đường Ân nhẹ giọng nói.
"Về thì về! Tôi về nhà ngay nói cho ba ba biết, để ba ba chăm sóc anh chu đáo!" Dương Đan Ni trừng mắt nhìn Đường Ân rồi xoay người rời đi.
“Tôi đang nói về việc trở lại tolet!” Đường Ân lạnh lùng nói.
"Dựa vào cái gì? Anh nói tôi đi tolet là tôi phải đi à?" Dương Đan Ni quay đầu trừng mắt nhìn Đường Ân.
Đường Ân ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vẻ thờ ơ, nếu Viên Chi Am ở đây, cô nhất định sẽ phát hiện Đường Ân đang giả bộ. Nếu không thì khi đang tức giận, cậu ta sẽ không phải hiền lành thế này..
Dương Đan Ni ngậm miệng, quay đầu lại, đồng thời bưng bát cháo còn lại đến trước mặt mình.
Có thực mới vực được đạo, muốn đối đầu với Đường Ân thì cũng phải ăn trước đã.
"Tới trưa anh định làm gì mấy người này? Giết hết những người đó? Xử lý thi thể như thế nào? Đem bọn họ thả vào trong cống?" Bùi Nhược nghiêm nghị hỏi.
“Đúng, chỉ có mười mấy thi thể, vứt vào cống cũng dễ dàng hơn!” Đường Ân gật đầu.
Mấy tên côn đồ nghe được lời này, trừng mắt lên nhìn.
Vứt vào cống? Hơn một chục xác chết?
Có phải là hơn chục người ở đây không?
"Nói với thuộc hạ trước, đầu tiên đem thi thể đưa vào tolet ..." Đường Ân gật gật đầu, nhẹ giọng nói.
Chương 377.
Hơn một chục tên côn đồ nghe nói như vậy liền hết hồn, thân thể run rẩy, đều đang suy nghĩ về cái kết của chính mình.
Những người này ngày thường ở Bắc Kinh, chẳng qua là đánh nhau kêu người, nếu thật sự để cho bọn họ giết người, chính mình cũng không có gan. Cho dù có đánh người nhập viện cũng phải đi trốn một hồi, huống chi là cả chục xác chết?
Dương Đan Ni mặt tái mét đến chết đi sống lại, tay cầm bát cơm run run.
Đường Ân sau khi ăn xong, đặt bộ đồ ăn và đũa xuống, quay người đi về phía thư phòng, khóe miệng hơi nhếch lên, "Để người chuẩn bị đi, đừng chậm trễ thời gian, nếu thi thể bốc mùi thì không đưa vào tolet đươc."
"Tôi không vào nhà tắm!" Dương Đan Ni khóc, lòng nặng trĩu.
Mở màn này có hơn chục thi thể, cô không có gan chơi với Đường Ân ở đây. Chưa kể đến hơn chục cái xác, ngay cả một cái xác đặt trước mặt cô cũng có thể khiến cô sợ hãi đến mất ngủ.
Đường Ân quay đầu lại, liếc nhìn Dương Đan Ni đầy ẩn ý.
“Có chết tôi cũng không vào nhà tắm lại!” Dương Đan Ni hoảng sợ nói, rồi bưng bát cháo lên, che mặt cô lại.
Đường Ân pha một chén trà, nhìn thấy Dương Đan Ni đã ăn xong, nhàn nhạt nói: “Nếu không đi, về sau ta kéo thi thể lại đây, cô giúp ta băm thây chúng vậy!”
Dương Đan Ni kinh hãi. "Tôi sẽ không làm!"
"Vậy thì thành thật đi vào tolet đi. Nếu tâm trạng tốt, tôi có thể không đưa thi thể vào tolet!" Đường Ân nghiêng đầu nói. .
Dương Đan Ni suy nghĩ một chút, hừ lạnh một tiếng, xoay người đi về phía tolet.
Đường Ân cười cười, không để ý tới cô nữa.
Bùi Nhược nén cười ở một bên, nhìn Dương Đan Ni tự mình đi vào tolet, thậm chí đến cửa tolet khóa chặt, cô không khỏi giơ ngón tay cái lên cho Đường Ân.
Mở miệng liền là hơn chục cái xác, không ngờ điều đó thực sự khiến bọn nhỏ này khiếp sợ.
"Triển lãm ngọc của Thẩm lão sẽ diễn ra vào ngày mai. Không biết anh sắp xếp lịch trình như thế nào?"
"Chờ việc Thẩm lão kết thúc, chúng ta trở về Giang Thành đi! Ở đây không có chuyện gì, cũng không cần lo lắng quá!" ”Đường Ân nói.
“Vâng, cũng tốt!” Bùi Nhược gật đầu.
Đường Ân uống trà, xoay người trở về phòng, bắt đầu ngủ thêm 1 chút.
Khoảng hơn chục tên côn đồ vẫn đang bị trói ở mặt tiền của phòng khách, tất cả đều có khuôn mặt xấu xí đến cực điểm..
Những người này thực lo lắng, nếu như Đường Ân tâm tình không tốt liền giết bọn họ, hắn ta có cần lý lẽ gì đâu.
Đường Ân tỉnh dậy khi trời đã gần trưa.
Ở trong phòng cũng đã dùng cơm trưa, Dương Đan Ni thực sự bước ra ngoài ăn một chút, nhưng vẫn còn đang hoảng sợ.
Buổi chiều, Viên Chi Am gọi điện tới.
“Vu Sơn Bình đã trở về Bắc Kinh, nói rằng nhà họ Vu muốn gặp anh!”
“Bo giờ?” Đường Ân hỏi.
“Tối nay, ở cửa hàng Như Ý…”
“Được rồi, nói với Vu Sơn Bình rằng tôi sẽ đến đúng giờ vào lúc sáu giờ tối!” Đường Ân nói xong liền cúp điện thoại.
Thực sự là rất cần thiết để gặp những người của gia đình Vu ở Bắc Kinh này. Đặc biệt là sau lần nói chuyện với Lý Sương lần trước, Đường Ân và nhà họ Vu nhất định sẽ gặp lại nhau. Xét cho cùng, Kỷ Du Du là máu thịt của nhà họ Vu, đây là một sự thật không thể thay đổi.
Gần năm giờ, Đường Ân đẩy cửa tolet ra.
Trong tolet, Dương Đan Ni đang ngồi trên bồn cầu, thấy Đường Ân đột nhiên đi vào, cô lập tức hét lên: “Đường Ân, anh định làm gì?”
Đường Ân tùy tiện ném một bộ quần áo, thoáng nhìn thấy làn da trắng nõn, “Tối nay cùng tôi đi ra ngoài 1 chuyến!”
“Anh… tôi muốn giết anh…!” Dương Đan Ni thật không ngờ Đường Ân lại đi vào lúc này, “Anh đợi đó, bây giờ tôi sẽ gọi điện cho ba ba, nhất định phải nói cho ba ba biết điều này để ba ba chém chết anh! ”
Đường Ân nghe giọng nói của cô, nhưng không quan tâm, quay đầu đi về phía mặt tiền phòng khách.
Trong phòng khách, Bùi Nhược đang cầm điện thoại di động khẽ thở dài, "Cho tới bây giờ, tôi vẫn chưa tìm ra cách cô ấy có thể liên lạc với Đường Uý! Không có lịch sử cuộc gọi, cũng không có phần mềm liên lạc ...
" cứ từ từ , cứ Đường Uý lộ ra 1 chút dấu vết! ”Đường Ân lạnh lùng nói.
“Vâng!” Bùi Nhược gật đầu.
Đường Ân chắc chắn rằng Dương Đan Ni và Đường Uý có quan hệ, nhưng Dương Đan Ni khá ngốc, không bàn với Đường Uý, cô một mình đi đến Giang Thành. Bây giờ điện thoại di động đang ở trong tay Đường Ân, cậu ta tự nhiên phải tìm một chút manh mối.
Khoảng 5 giờ 30 phút, Đường Ân thay quần áo, nhìn Dương Đan Ni đi ra từ tolet, khoé miệng hơi cong 1 cái
Dương Đan Ni mặc một chiếc váy trắng, trông cô rất ổn, có chút gì đó trẻ trung và xinh đẹp. Ngôi sao nhỏ trên gương đã được tẩy sạch, thậm chí cả lớp phấn mắt nặng nề cũng đã được lau sạch, nhưng điểm chú ý nhất cơ thể cô ấy vẫn là cái đầu trọc.
“Chuẩn bị nhanh lên, lập tức xuất phát!” Đường Ân xoay người.
Dương Đan Ni nghiến răng nháy mắt với đám người Vương Lăng ở đằng xa, “Mấy người đợi đấy, tôi sẽ quay lại giải cứu mấy người ngay!”
Cả chục tên côn đồ xúc động rơi nước mắt, như nhìn thấy một cứu tinh vậy.
Một lúc sau, Dương Đan Ni đi theo Đường Ân và Bùi Nhược ra khỏi khách sạn.
Khi nhìn thấy Bắc Kinh trong ánh hoàng hôn, Dương Đan Ni đã suýt rơi nước mắt vì xúc động.
Điều này đã khiến cô ấy không thể xúc động hơn được nữa!
Cuối cùng cũng ra khỏi nơi ma quái này!
Dương Đan Ni thề sẽ làm cho Đường Ân trở nếm mùi và cô ấy sẽ không bao giờ sống trong tolet nữa.
Lên xe đi thẳng đến cửa hàng Như Ý.
Cửa hàng Như Ý ở Bắc Kinh, cũng là một nơi nổi tiếng, có đủ loại nhân vật nổi tiếng ra vào.
Khi Đường Ân đến cửa hàng Như Ý, vừa lúc sáu giờ chiều.
Theo đúng địa điểm đã thỏa thuận, hết đường đi tới, nhẹ nhàng gõ cửa phòng.
Cửa phòng chậm rãi mở ra, hai nữ nhân viên phục vụ đứng ở hai bên ra hiệu cho Đường Ân và ba người bọn họ vào.
Đường Ân nhìn vào, thấy trong phòng này chỉ có hai người.
Một người là Lý Sương, mẹ của Kỷ Du Du, người còn lại là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, tuy trên mặt có chút sương gió, nhưng có thể thấy rằng khi còn trẻ cũng sống trong điều kiện tốt.
Vu Chính?
Đường Ân bình tĩnh đi vào, chậm rãi ngồi xuống đối diện hai người.
Vu Chính ngẩng đầu liếc nhìn Đường Ân, đồng thời hơi liếc nhìn Bùi Nhược và Dương Đan Ni phía sau Đường Ân, khi nhìn thấy cái đầu hói của Dương Đan Ni, ông ta thoáng kinh ngạc, sau đó khôi phục lại tinh thần.
“Đường Ân, đúng không?” Vu Chính duỗi tay ra, trên mặt mang theo nụ cười, “Trước tiên tự giới thiệu, tôi là Vu Chính!”
“Nhảm nhí nhiều chuyện làm gì?” Lý Sương chế nhạo, “Đường Ân, tôi chỉ muốn hỏi cậu một điều. Phải bỏ ra điều kiện gì thì cậu mới để Du Du quay lại với chúng tôi? "
Chương 378.
Đường Ân đối với Lý Sương, luôn luôn có định kiến rất lớn, nhất là nghe những lời nói như vậy, lòng càng thêm phản cảm, tức giận.
"Du Du muốn đi hay không, đó không phải là điều tôi có thể quyết định được! Cô ấy là một con người, không phải là một mặt hàng, chả nhẽ đến bây giờ các người còn không hiểu điều dó? Nếu tôi nói cô ấy theo mấy người là cô ấy sẽ đi theo?"
"Đừng có mà đứng trước mặt tôi giả vờ, Tôi còn không biết thủ đoạn của cậu ư? Ai biết được rằng cậu ở trước mặt Du Du nói hươu nói vượn gì? Để bây giờ cô ấy không còn nghe chúng tôi nữa? "Lý Sương chế nhạo," Đường Ân, chúng ta không còn là trẻ con nữa, nên nói thẳng ra hết đi. Nếu hôm nay cậu ra giá cỡ nào, chúng tôi cũng sẽ đáp ứng hết! ”
Đường Ân dựa vào ghế nhìn vẻ mặt Lý Sương, có chút buồn bực cho Kỷ Du Du. Một cô gái không có tuổi thơ, một cuộc sống không có sự chăm sóc của ba mẹ, sẽ lại nhận được những điều như thế này sau khi ba mẹ tìm thấy cô ấy.
“Như vậy đi!” Vu Chính suy nghĩ một chút rồi nói: “Chúng tôi biết ý định của anh khi tới Bắc Kinh và tình hình hiện tại của nhà Đường gia. Tôi có thể cho cô một câu trả lời rõ ràng! để Du Du đi, tôi sẽ hoàn toàn ủng hộ vị trí của cậu trong nhà Đường gia, cậu thấy sao? ”
Đường Ân mỉm cười,“ Các người không bao giờ hiểu được Đường gia! ”
“ Chúng tôi không hiểu? ”Lý Sương chế nhạo, quay đầu lại và nói khẽ, "Đường Ân, Làm người, đừng có quá đáng! Chúng tôi thừa nhận rằng trong quá trình trưởng thành của Du Du, chúng tôi đã không hoàn thành trách nhiệm làm ba mẹ của mình, điều này đã tạo cho cô ấy một cái bóng tâm lý. Nhưng ở Giang Thành, cậu cũng đã nghe nói rồi, những người ở thôn Hoàng Dương, tôi không có buông tha cho bất kỳ người nào! Nếu cậu cứ cứng đầu không buông tha thì không biết Vu gia chúng tôi sẽ làm những gì đâu! ”
Đường Ân khi nghe thấy những lời này thì nhíu mày, nhẹ than thở “Không hợp lý nhỉ”.
“Ý của cậu là cái quỷ gì?” Lý Sương vỗ bàn, vẻ mặt tức giận, “Đừng nói cậu chỉ là một thiếu gia bấp bênh của Đường gia, chính là gia chủ của Đường gia tới đây, cũng không có tư cách đứng trước mặt chúng tôi như vậy, Nói cho cậu biết Đường Ân, bất luận hôm nay thế nào, nhất định phải để lại cho tôi một lời! làm thế nào thì cậu mới chịu rời xa Du Du? "
Đường Ân chậm rãi đứng lên liếc mắt nhìn qua hai người bọn họ, “Nếu Du Du muốn rời khỏi tôi, cô ấy tự nhiên sẽ rời đi, nếu cô ấy không muốn rời khỏi tôi, không ai có thể ép buộc cô ấy, kể cả hai người!”
Đường Ân xoay người bước ra ngoài.
“Đứng lại!” Vu Chính vỗ bàn đứng lên, nhìn chằm chằm Đường Ân một đôi mắt, “Đây là những điều mà 1 tiểu bối nên nói chuyện với trưởng bối?”
Đường Ân đứng sang một bên, vẻ mặt lạnh lùng, “các người là trưởng bối?”
“Ở đây có ba triệu, Tôi nghĩ là đủ cho cậu trong thời gian vừa rồi đã chăm sóc Du Du! Cầm lấy 3 triệu này, rời khỏi Du Du ngay lập tức! ”Lý Sương rút thẻ ngân hàng từ trong tay ra và ném trực tiếp xuống bàn.
Đường Ân nhìn tấm thẻ, cười không giải thích được, xoay người bước ra ngoài.
“Đường Ân, cậu rốt cuộc có ý gì?” Vu Chính tức giận.
Đường Ân đã đi ra khỏi phòng mà không hề dừng lại.
Lần này tới Bắc Kinh, anh vốn là muốn xem nhà họ Vu nghĩ gì, nếu Vu Chính thực sự hối hận về những gì đã xảy ra lúc đầu, thì Đường Ân có thể giúp họ bù đắp rạn nứt với Kỷ Du Du. Chỉ là trong lòng bọn họ không có suy nghĩ hối hận.
“Dương Đan Ni?” Đường Ân nhận ra Dương Đan Ni hình như mất tích!
“Vừa rồi tôi xuống lầu, cô ấy đang đi vệ sinh!” Bùi Nhược cười nói.
Đường Ân suýt nữa bật cười, sau khi nhìn thời gian, liền xoay người đi về phía cửa.
Bên trong phòng riêng, Vu Chính sắc mặt xanh mét, trên mặt tràn đầy hận ý.
“Thằng nhóc này thật là ngu dốt, cùng lắm thì tìm người khác ở Đường gia giết chết nó, Kiều Kiều cư nhiên sẽ trở lại với chúng ta!” Lý Sương tức giận nói.
Vu Chính liếc nhìn Lý Sương và biết rằng đây cũng là một cách, nhưng nó có thể hơi khó thực hiện.
Lúc này, Dương Đan Ni đã ra khỏi tolet từ cửa sổ, men theo cửa sổ lầu hai đi vào phòng riêng bên cạnh.
Không có ai trong phòng này, và cô ấy thực sự đã vào được.
Hận thù thoáng hiện trên khuôn mặt Dương Đan Ni ngay khi cô bước vào phòng này, dưới móng vuốt của Đường Ân, cô hầu như không có quyền tự do. Không chỉ vậy, còn bị Đường Ân đánh đòn và thậm chí bị nhốt trong tolet.
Loại nhục nhã, xấu hổ này nhất định phải báo thù!
Lặng lẽ mở cửa phòng, không thấy ai ngoài hành lang, Dương Đan Ni nhanh chóng bước ra và chạy ra cửa sau.
Dương Đan Ni rất quen thuộc với Bắc Kinh, biết rằng có một đồn cảnh sát gần đó. Chỉ cần cô tới đồn cảnh sát, cô sẽ được tự do, thật sự có thể thoát khỏi con quỷ Đường Ân.
Mở cánh cửa sau, rồi vội vàng chạy về phía đồn cảnh sát. Có thể vì chạy quá nhanh mà Dương Đan Ni đã làm văng đôi giày dưới chân và suýt ngã xuống đất.
Vừa vào đồn cảnh sát, Dương Đan Ni mở cửa và hét lên, "Tôi muốn báo án! Tôi muốn báo án! Có người muốn giết người và phi tang xác chết, ngay trước cửa hàng Như Ý, kêu người qua! Nếu quá muộn, con quỷ sẽ bỏ chạy ... "Các nhân viên cảnh sát ngay lập tức đứng lên ngay khi họ nghe thấy điều đó," Cô bé, từ từ nói trước đã ... "
" Mau cử người tới, giờ là lúc nào rồi mà còn từ từ? "Dương Đan Ni vô cùng tức giận.
Mấy cảnh sát nhìn nhau rồi vội vàng bước ra ngoài," Đi, dẫn chúng tôi đi xem ... "
" Hắn ở ngay lối vào cửa hàng Như Ý, chắc còn chưa đi! " "Dương Đan Ni quay người chạy ra ngoài, nỗi hận trong lòng không còn kìm chế được nữa. Nghĩ thầm, lần này tôi gọi cảnh sát, để xem cậu chết như thế nào?
Một nhóm cảnh sát lên xe đi thẳng đến cửa của cửa hàng Như Ý.
Lúc này, Đường Ân chờ ở lối vào của cửa hàng Như Ý, xem thời gian trôi qua, nụ cười trên khóe môi của cô ngày càng trở nên rõ ràng hơn.
Tiểu nha đầu này, bỏ chạy?
Cũng đúng lúc này, một số nhân viên cảnh sát đột nhiên xuất hiện ở lối vào cửa hàng của Như Ý.
"Xin lỗi., Tôi có thể hỏi ông Đường Ân là ai không? "
Đường Ân sửng sốt một chút," tôi, chính tôi là Đường Ân ... "
" Chúng tôi nhận được tin báo nói cậu cố ý giết người, giam giữ người khác ... "
" Tôi không có làm chuyện đó! "Đường Ân giang hai tay, lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
" Anh ta có ... Tôi nghe anh ta sáng nay vẫn nói chuẩn bị giết người! "Dương Đan Ni xông lên nhanh chóng túm lấy Đường Ân ống tôiy áo." Anh cảnh sát, chính là anh ta, các anh nên nghe lời tôi ... Anh ta cũng đã giam cầm tôi một ngày một đêm ... Tôi còn có một vài người bạn, đang bị giam trong phòng khách sạn của anh ta! "
Mấy người cảnh sát lập tức đứng cảnh giác vươn tay nắm lấy cổ tay Đường Ân . Đường Ân cười," Tôi nói, tôi không có. Nếu không tin, các anh có thể về phòng khách sạn của tôi để xem..."
“Anh ta có, anh ta là một con quỷ!” Dương Đan Ni hét lên.
"Về khách sạn ..." Một trong số cảnh sát tiến lên, nắm lấy cánh tay Đường Ân, quay đầu nói với Dương Đan Ni, "Cô bé, đừng sợ, nếu chúng tôi ở đây, sẽ không có ai đối xử với cô gây ra bất cứ nguy hiểm nào. Hãy đến phòng khách sạn của anh ta và giải cứu bạn bè của cô ... "
" Tốt! Tốt! Nhanh lên, chúng ta về khách sạn! "Dương Đan Ni vội vàng gật đầu.
Đường Ân nở nụ cười, rất ôn nhu.
"Anh chết rồi, còn cười sao? Lần này cho người bắt anh lại, sau đó cạo đầu anh, xem anh còn cười được không?" Dương Đan Ni nhìn Đường Ân cười, gần như nghiến răng nghiến lợi.
Chương 379.
“Thật sao?” Đường Ân trên mặt mang theo ý cười.
“Anh cứ cười đi ... một lát nữa xem anh còn cười được không!” Dương Đan Ni nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Đường Ân.
“Vậy nếu tôi còn có thể cười thì sao?” Đường Ân cười hỏi.
“Vậy thì tôi… vậy thì tôi sẽ giết anh!” Dương Đan Ni hung dữ nói.
"Lên xe ..."
Mấy viên cảnh sát lần lượt đi lên, tạm thời khống chế Đường Ân cùng Bùi Nhược, hướng khách sạn của Đường Ân đi tới.
Trên đường đi, Dương Đan Ni nhìn Đường Ân với vẻ mỉa mai, cô tin rằng chỉ cần cô đến khách sạn và giải cứu những người bạn nhỏ đó, Đường Ân sẽ trăm miệng một lời, lúc đó anh ta sẽ không thể phân minh được.
Chỉ cần bắt được Đường Ân, trước tiên phải cạo đầu anh ta để cho anh ta không còn sợi tóc nào!
Những ngày này Dương Đan Ni đã chịu quá đủ rồi, cho dù là ánh mắt kỳ lạ từ người khác hay việc Đường Ân dùng bàn tay to chà xát qua lại, trong lòng cô cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Nhất định phải trả đũa!
Sau 10 phút, khách sạn đã hiện ra trước mặt mọi người.
Cả chục cảnh sát đi vào khách sạn ở phía trước, thu hút nhiều người xung quanh.
Dương Đan Ni vẻ mặt ủ rũ nhìn Đường Ân, chuyên tâm dẫn đường, "Đường ... này, người ta đang ở trong phòng khách sạn, chỉ cần mở cửa phòng là được......"
“Được!”
Mấy viên cảnh sát liên tục gật đầu, cũng đang đề phòng Đường Ân.
ting ting ting ...
Thẻ phòng được ấn lên cửa, phòng tổng thống của Đường Ân nhanh chóng bị Dương Đan Ni đẩy ra, "Mấy anh cảnh sát, những người khác ở đây, nhìn này...."
Nói xong, Dương Đan Ni chỉ về phía trong phòng.
Mấy chục cảnh sát nhìn căn phòng, vẻ mặt có xám lạik.
Dương Đan Ni sửng sốt một lúc, sau đó quay lại nhìn vào phòng khách, cảm thấy trong đầu quay cuồng, sắc mặt thay đổi rõ rệt.
"Không thể! Người đâu? Người ở đâu hết rồi?"
Dương Đan Ni hét lên, trên mặt ôm đầu tức giận, "Đường Ân, anh giấu người ở đâu?"
Đường Ân nhún vai: “Người nào? Dừng lại đi….. Cảnh sát bận trăm công nghìn việc, sao cô có thể tìm họ để trêu đùa chứ? "
" ai đang trêu đầu? tôi đang báo án, báo án, anh không hiểu sao?Anh cảnh sát, vừa rồi còn có mười mấy người ở đây. Chắc chắn là còn vài người , tin tôi đi, ba tôi là Dương Hồng Lâm ... "Dương Đan Ni vội vàng quay đầu lại và nhìn vài cảnh sát van nài." Thực sự, những gì tôi nói là đúng! Vào tìm đi, chắc chắn đang còn ai đó ở trong phòng này! "
“ Thực sự xin lỗi các anhcảnh sát, đây là em gái tôi. Mấy ngày nay có chuyện gì xảy ra nên cô ấy cứ như đang đi cảnh (ai con trai chắc biết điều này, còn nghĩa gốc là nên cô ấy cứ áo tưởng)!" "Đường Ân mỉm cười quay sang một bên," Khi cô ấy ảo tưởng, chúng ta tuyệt đối không được xen vào, nếu không sẽ dễ dàng xảy ra vấn đề! Ở đây không có tội phạm hay nghi phạm. Tôi là sinh viên của Đại học Giang Thành. Tôi đến thăm cha cô ấy là Dương Hồng Lâm ... Nếu các anh không tin, tôi có thể gọi cho Dương Hồng Lâm! "
Không, những gì anh ta nói đều là sai sự thật, tôi hoàn toàn không phải em gái anh ra ..." Dương Đan Ni hét lên.
Đường Ân nói lại , "Bùi Nhược này có thể chứng minh tất cả. Cô ấy là luật sư riêng của công ty luật Giang Thành! "
" Đúng vậy! "Bùi Nhược mỉm cười đưa tài liệu trong tay cô ấy," Tôi thực sự xin lỗi khi để các anh chạy 1 đoạn đường vất vả như vậy! "
"Không phải như vậy! Hai người bọn họ sáng nay còn đang âm mưu giết người, còn nói băm xác băm thây, tôi là đang nói thật, hoàn toàn không có nói dối! "Dương Đan Ni hét lên.
Đường Ân lấy ra điện thoại và gọi cho Dương Hồng Lâm," Chú Dương, Đan Ni đang ở với cháu, ừm ... Đúng, cô ấy lại bắt đầu đùa giỡn! " Được rồi, tôi sẽ kỷ luật cô ấy ... "
" Ba! Đến và cứu con! Đến và cứu con! "Dương Đan Ni hét lên gay gắt.
Vài cảnh sát thở dài khi chứng kiến cảnh này.
" Ai u…Anh nói xem, một đứa trẻ lớn như vậy, sao có thể trêu chọc cảnh sát chứ? " "
“Nếu không phải là cô ấy không tỉnh táo thì chúng tôi sẽ bắt lại cô ấy về đồn..."
"tôi không có, tôi không có bị ảo tưởng! Anh ta thực sự muốn giết người! ”Dương Đan Ni hét lên.
Vài cảnh sát xem xét, thở dài nói: “Sau này nên được đưa đến bệnh viện…”
“Nhất định rồi!” Đường Ân mỉm cười đưa cảnh sát ra ngoài.
Những nhân viên cảnh sát này thực sự không tin rằng có ai ở Bắc Kinh này lại dám thảm sát, băm thây, hơn nữa còn là mười mấy người 1 lần. Trong xã hội ngày nay, Ai lại dám bỏ đi tương lai để giết người? Hơn nữa ở đây còn có một luật sư, và người kia là sinh viên.
Sau khi đưa cảnh sát rời khách sạn, Đường Ân xoay người đóng cửa phòng lại.
Dương Đan Ni vô cùng sợ hãi, không ngờ mình phải vất vả lắm mới thoát được và đi trình báo công an, lại thành ra tình huống như vậy. Và ánh mắt của Đường Ân khi anh đi vào đặc biệt đáng sợ.
“Đừng tới… Đừng tới đây!” Dương Đan Ni sợ hãi lùi về phía sau hai bước.
Đường Ân đi tới, uốn cong ngón tay, búng mười mấy cái lên đầu cô ta.
Dương Đan Ni hét lên, ôm đầu đau đớn và co ro trong góc phòng, nước mắt chảy dài.
"Đường Ân, anh không phải là người, đi ra ngoài liền bị xe tông chết! Trên đời này làm sao có thể có người như anh chứ? Đồ súc sinh này, tôi liều chết với anh ”
Nói đến đây, cô càng cong người hơn, vì sợ Đường Ân búng ra thêm mấy cái to trên đầu.
Đường Ân cúi xuống, nhìn chằm chằm hai mắt của cô, “Đau không?”
“Anh nói xem?” Dương Đan Ni rùng mình một cái.
“Nào, nào, để tôi xoa cho cô!” Đường Ân chế nhạo, một tay đã đặt lên cái đầu trọc lóc.
“Đường Ân, sao anh không đi chết đi?”
Cốc…
Đường Ân lại cong ngón tay lên, nặng nề đập vào đầu cô.
“Anh… tôi muốn giết anh….!”
Cốc…
“Anh chết không được yện ổn đâu…”
Cốc…
“Anh…”
“Tôi thế nào?” Đường Ân lạnh lùng nói.
Dương Đan Ni sợ hãi há hốc miệng, liền khóc thành tiếng, cô cảm thấy nếu mắng anh ta lần nữa, Đường Ân thật sự có thể chơi trò đánh mông cô.
Đường Ân nhìn cô ấy ngoan ngoãn hơn, bàn tay lại xoa đầu trọc: "Không sao đấy chứ? Nói thật, tôi không hề làm gì cô đúng không?"
Dương Đan Ni tức giận nhìn Đường Ân, những giọt nước mắt đọng trên đôi mắt to tròn.
"Đường Ân, có chuyện rồi ..." Bùi Nhược bước ra khỏi phòng ngủ với điện thoại di động của Dương Đan Ni trên tay, "Có một tin nhắn từ nước ngoài, nhưng không có mật khẩu thì không thể xem được !”
" Đừng có mà mơ tưởng điều đó! Tôi sẽ không đưa mật khẩu cho các người đâu!" Dương Đan Ni hét lên ngay khi cô ấy nhìn vào điện thoại di động của mình.
Đường Ân đứng thẳng lên và nói: "Không nhất thiết là phải cần mật khẩu. Đây là loại điện thoại thông minh nên dùng vân tay được, tôi sẽ lấy dao ra chặt luôn ngón tay cô để mở khoá!"
Chương 380.
“Được!”
Bùi Nhược cười nhẹ, xoay người đi về phía phòng khách, thật sự lấy ra một con dao gọt hoa quả.
Đường Ân cầm lấy dao gọt hoa quả, sau khi nhìn lưỡi dao liền nhìn về phía Dương Đan Ni.
“Anh định làm gì? Anh muốn làm gì?” Dương Đan Ni cảm thấy mình sắp ngã quỵ, toàn thân bắt đầu run lên, nhìn Đường Ân cầm dao, vội vàng hét lên, “Mật khẩu là 1233 ... "
" Phải vậy chứ! "Đường Ân mím môi cười.
Bùi Nhược vội vàng nhập mật khẩu, mở máy lên, trong đó có một tin nhắn nhưng không phải tiếng Anh thông thường.
Đọc nhanh tại VietWriter
Đường Ân lại nhìn Dương Đan Ni.
Dương Đan Ni giữ miệng, “Chị Đường Uý đang hỏi tôi, Anh đang ở chỗ nào của Bắc Kinh!”
“làm sao tôi có thể tin cô được?” Sắc mặt Đường Ân hơi chìm xuống.
"Đó là ý nghĩa của nó. Đây chữ Ronnie. Ạm có thể tìm phần mềm để dịch nó!" Dương Đan Ni hét lên.
Bùi Nhược gật đầu, lấy điện thoại di động ra, gõ nhanh mấy chữ cái trên đó, quả nhiên là Dương Đan Ni nói đúng.
“Biểu hiện không tồi!” Đường Ân liếc Dương Đan Ni một cái, xoay người trở lại phòng khách, ngồi ở trên sô pha.
“Xem ra Đường Uý biết anh đang ở Bắc Kinh!” Bùi Nhược nói.
Đường Ân gật đầu, hắn đến Bắc Kinh cũng không phải bí mật, Đường Uý biết cũng phải thôi. Mặc dù khi ở Giang Thành đã giết nhiều tay chân của Đường Uý, nhưng vẫn không thể tránh khỏi một số con cá lọt qua lưới.
“Lại đây!” Đường Ân quay đầu nhìn Dương Đan Ni.
"Cái gì? Đường Ân, tôi cảnh cáo anh ... Nếu anh đánh tôi, tôi sẽ liều chết với anh!" Dương Đan Ni muốn nói lời gay gắt, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Đường Ân, nàng run rẩy không kiềm chế được, đứng lên đi tới trước mặt Đường Ân.
“Đến nằm ở trên đùi của tôi, nhắn tin lại cho Đường Uý!” Đường Ân nói.
Dương Đan Ni tức giận và nhíu mày nhìn Đường Ân.
Sắc mặt Đường Ân càng lúc càng lạnh, “Sao ?” Dương Đan Ni ngồi trên sô pha, suy nghĩ hồi lâu, cô nằm trên đùi Đường Ân, cầm lấy điện thoại trên tay Bùi Nhược.
Bàn tay của Đường Ân sờ lên đầu nhỏ của Dương Đan Ni, "Cô cứ nói thật với cô ấy, cứ nói tôi đang ở khách sạn này, đang suy nghĩ để đối phó với tôi! "
Dương Đan Ni sửng sốt một chút. Không ngờ Đường Ân lại yêu cầu cô ấy làm chuyện này, nhưng Đường Ân đã hỏi như vậy, cô ấy sẽ không vi phạm.
Một loạt tin nhắn được nhập vào, gửi đến tay Đường Uý.
" Phải ngoan như vậy!” Đường Ân mỉm cười, tay không ngừng vận nội lực giúp Dương Đan Ni xoa đầu qua lòng bàn tay.
Dương Đan Ni dường như có ảo giác, cô có thể cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay Đường Ân, rất ấm áp, cổ ấm áp này di chuyển xung quanh da đầu cô khiến cho những vết gõ trên đầu không còn đau nữa!
Ting, ting ......
Dương Đan Ni giật mình xem điện thoại, Đường uý nhắn tin lại.
"Nói cái gì?" "Đường Ân lạnh giọng hỏi.
"Chị ấy nói, tôi nên cẩn thẩn hơn với anh, còn nói anh ... anh là một tên vô sỉ, đê tiện! "Dương Đan Ni trả lời.
Cốc ...
Đường Ân bật dậy gõ vào đầu, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng.
"Chị ấy nói sao anh lại đánh tôi? "Dương Đan Ni giận dữ hét lên.
Đường Ân trừng mắt nhìn cô ấy, đem cô ấy đè lên 2 đùi," Cô nói với cô ấy, tối nay cô sẽ động thủ, có tin tức gì thì sẽ báo lại cho cô ấy sau! "
Dương Đan Nhi do dự, nhưng vẫn làm theo lời nói của Đường Ân, cô ấy gửi lại một tin nhắn cho Đường Uý.
Ting, ting, ting ...
Đường Uý nhắn tin lại kèm theo với icon .
" Chị Đường Uý nói tốt, chị ấy đợi những tin mới của tôi! "
Đường Ân gật đầu, nội lực trong bàn tay đã tăng cường rất nhiều, không ngừng xoa đầu Dương Đan Ni trong lúc trầm tư. Đường Ân biết sự nhaỵ bén của Đường Uý, cũng biết thủ đoạn của người phụ nữ này rất cao siêu. Nếu bây giờ Dương Đan Ni vội vàng hỏi vị trí của Đường Uý, điều đó sẽ khơi dậy sự cảnh giác của Đường Uý, ngược lại có khi còn nhận được tin tức không hữu dụng. Tốt hơn hết là giữ lấy Đường Uý trước, giăng một cái bẫy thật lớn, đợi Đường Uý tự mình bước vào.
Đầu của Dương Đan Ni vẫn đang ở trên đùi Đường Ân, cảm thấy tư thế của cô có chút không thoải mái, cô vội vàng xoay người.
Đường Ân nâng cổ tay lên, vỗ mông cô 1 cái.
“Anh làm cái quái gì vậy?” Dương Đan Ni có chút đau lòng, tối hôm qua bị Đường Ân đánh một cái, còn chưa khôi phục, giờ lại bị đánh.
“Ngoan ngoãn đi, nếu cô không ngoan ngoãn, đêm nay tôi sẽ đánh cô!” Đường Ân tiếp tục ấn đầu Dương Đan Ni. Bây giờ anh ta có Dương Đan Ni trong tay, Đường Ân không thể nào không dùng được, nhưng cô gái này không có đầu óc, nếu muốn sử dụng thì cần phải suy nghĩ kỹ càng. Nếu thực sự có thể bằng vào Đan Ni mà giáng 1 đòn nặng nề cho Đường Uý thì sẽ là 1 điều rất tốt đối với Đường Ân
Có đi mà không có lại thì chẳng phải là thất lễ quá sao!
Đường Uý lần trước suýt nữa giết chết anh ta, lần này sao có thể không làm cho Đường Uý cảm nhận chút ít!
“Anh có ý kiến cụ thể nào không?” Bùi Nhược nhìn Đường Ân hỏi.
“Còn chưa!” Đường Ân lắc đầu buông Dương Đan Ni.
Dương Đan Ni không ngờ lại phát hiện đầu không còn đau nữa, đưa tay sờ sờ, sờ sờ còn có chút nhẵn nhụi.
“Trở lại tolet của mình!” Đường Ân nói.
“Tôi không vào tolet, đó không phải là nơi 1 người sinh sống!” Dương Đan Ni hét lại.
"Vậy cô cũng có thể ngủ ở trên giường của tôi. Tôi buổi tối vòng tay ôm cô ngủ. Về phần sẽ xảy ra chuyện gì, tôi không cam đoan! Tối hôm qua, tôi đã thấy cái mông của trắng của cô rồi ..." Đường Ân chế nhạo.
"Anh ..." Dương Đan Ni nghiến răng, tức giận quay người đi về phía tolet.
Bùi Nhược cười và không nói gì.
Một lúc sau, Dương Đan Ni lại chạy ra khỏi tolet, “Tôi muốn xem TV!”
Đường Ân không để ý lắm, tóm lại là đừng qua quấy rầy anh và Bùi Nhược, còn cô ấy muốn làm cái gì thì Đường Ân cũng không để ý lắm.
“Anh nghĩ thế nào?” Bùi Nhược hỏi.
Đường Ân gõ tay vào tay vịn ghế sô pha, nhẹ giọng nói: "Đây là cơ hội! Đường Uý đã động thủ với tôi ở Giang Thành. Tôi vẫn chưa tính sổ với cô ta được. Nếu như không lợi dụng thời cơ này để xuống tay thì nếu muốn động thủ sợ là sẽ phải đợi rất lâu! "
“Vâng, tôi có cần liên lạc với Sơn Tuyết Trì không?” Bùi Nhược hỏi.
Đường Ân liếc mắt một cái, "Ngươi không cần liên hệ với Tuyết Trì, có thể liên hệ với Rogers nói là muốn hắn đi làm 1 việc!"
"Rogers?" Bùi Nhược có chút kinh ngạc, "Rogers sao? Rogers có thể thật sự làm được loại chuyện này? "
" Phải là Rogers! Tôi cũng cần biết một số vấn đề, nếu không sẽ không tốt cho chúng ta sau này! "Đường Ân nói chắc nịch, sau đó chắp tay sau đầu, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, và nghiêng đầu Nhìn Dương Đan Ni ở phía xa, cô có một ý nghĩ kỳ lạ.
Nhóm đọc nhanh:https://zalo.me/g/ofhved851
Bình luận facebook