Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 859-860
Chương 859:
Vợ chồng Dư Cường đứng chết trân tại chỗ, giống như lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Nhất định là con gái của mình cứu người, sợ không cho tiền chữa trị nên dựng chuyện bạn trai bị tai nạn xe để lừa gạt 2 người.
" Đứa nhỏ này sao có thể như vậy?" Vương Vân lo lắng, dậm chân 1 cái.
"Sao có thể như vậy? Không phải là cô ấy luôn luôn như vậy sao?" Lưu Phi nhếch mép, quay người đi về phía bệnh viện, "Hôm nay cháu tới đây để xem, cô ấy nguyện ý cứu người như thế, rốt cuộc có phải là có lòng tốt sẽ được báo đáp hay không!"
" Chúng ta cùng vào đi. . ." Dư Cường nói.
"Không. . ." Lưu Phi lập tức kéo dài khoảng cách, có chút chán ghét nói: "Chúng ta hiện tại không hề có 1 chút quan hệ nào nữa, chú đừng có lôi cháu đi vào chung. Cháu nói cho chú biết, người mà con gái cô chú cứu còn không biết là người thế nào cho nên đừng có ở chỗ này tỏ ra quen biết với cháu, vạn nhất cô ấy cứu một người không nên cứu, cháu không muốn bị vạ lây với cô chú đâu!"
Dư Cường sững sờ nhìn Lưu Phi, sau đó cắn răng đi vào bệnh viện.
Đây chính là bạn trai của con gái mình hay sao?
Thứ gì à?
Giờ khắc này, hai vợ chồng cũng có chút lạnh nhạt, hôm qua bọn họ còn tưởng rằng Lưu Phi có chuyện cho nên không chỉ chuyển 1 vạn mà còn bắt xe từ quê lên.
Bây giờ xem ra, người này cũng không tốt lắm.
Cả 2 đi hết hành lang rồi bắt gặp Dư Thiến từ trong phòng bệnh đi ra.
"Dư Thiến!"
Dư Cường hô một tiếng, vội vàng bước nhanh đi tới, "Chuyện gì xảy ra?"
"Cha? Sao cha mẹ lại tới đây?" Dư Thiến có chút lo lắng, không ngờ cha mẹ cô lại từ quê đi tới đây.
"Đêm qua con nói bạn trai xảy ra tai nạn, chuyện đó là thật sao?" Vương Vân đi tới dò hỏi.
Sắc mặt Dư Thiến có chút đỏ lên, áp a ấp úng trả lời "Vâng! Đúng là như vậy!"
"Dư Thiến, thật không ngờ, sau một đêm không gặp mà cô đã học được cách nói dối rồi sao?" Lưu Phi đi tới, mỉa mai nhìn Dư Thiến, "Hay là, sau khi chia tay với tôi hôm qua, cô đã ngủ với cái tên ma nước trong kia rồi?"
"Lưu Phi, anh làm sao có thể nói ra lời như vậy?" Dư Thiến có chút giận dữ, 2 mắt như toé ra lửa nhìn chằm chằm Lưu Phi.
"Nói ra lời như vậy à? Tại sao tôi lại không thể nói một điều như vậy? Cô dùng danh nghĩa của tôi đi vay tiền cha mẹ mình, chẳng nhẽ tôi không được vạch trần cô sao?" Lưu Phi chỉ vào Dư Thiến, "Tôi nghĩ cô đã bị nước sông làm cho mất não rồi, nhặt 1 con chó hoang bên ngoài liền nói thành bạn trai của mình, cô thật sự thấp hèn quá…. ."
"Anh. . ." trong hốc mắt Dư Thiến chảy ra 1 ít nước mắt, ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm Lưu Phi.
"Làm sao? Không phục à? Chẳng lẽ không phải như thế sao? Cô quên bộ dáng của mình khi vay tiền của tôi tối qua rồi phải không? Lưu Phi mỉa mai nói rồi quay đầu nhìn Dư Cường, "Nếu cô chú ở đây vậy thì cháu sẽ nói rõ cho cô chú biết, con gái của cô chú không xứng đáng bước vào cổng của Lưu gia, cháu và cô ta đã chia tay rồi….Ngoài ra, cháu có một chuyện nói cho cô chú biết rằng, khi cháu đưa cô ấy tới đây, cháu đã chi rất nhiều tiền để mua vé, tiền ăn uống dọc đường các kiểu đà điểu, tối hôm qua cháu đã tính lại rồi, tổng số tiền là hơn 2 vạn, cô chú chia ra cho cháu nhé!" (ơ kìa, thanh niên, ai lại chơi như thế…)
"Hơn hai vạn?" sắc mặt Dư Cường có chút thay đổi.
"Lưu Phi, sao anh lại có thể vô sỉ như vậy được chứ?" Dư Thiến cũng nổi giận, 1 tay chỉ vào Lưu Phi, "Tôi mặc dù tiêu của anh 1 chút tiền nhưng những gì mà tôi cho anh thì sao? Tôi đi học đại học bao năm vẫn luôn làm thêm kiếm tiền, số tiền chi cho anh cũng đến cả mấy vạn rồi!"
"Cô có bằng chứng gì không?" Lưu Phi vô sỉ nhìn Dư Thiến, "Không có phải không? Tôi thì có đây. . . Vé máy bay đã mua mấy ngày qua vẫn còn đây, hoá đơn ăn uống cũng ở đây, đây là những chi phí dành cho 2 chúng ta, cô cũng nên chia đều với tôi chứ!"
"Anh. . ." Dư Thiến có chút tức giận.
"Trả tiền đi! Không phải là cô thích làm việc tốt sao? Làm thì tự mình làm đi rồi đưa cho tôi số tiền mà cô nợi tôi đây. ." Lưu Phi vươn tay của mình ra.
Dư Thiến cắn răng, nước mắt không ngừng chảy xuống. Hai người đã yêu nhau được 3 năm, Dư Thiến thực sự đã chi rất nhiều tiền, mỗi lần cô tặng quà đều tặng thứ quý giá nhưng hiện tại xem ra, đối phương đã không muốn thừa nhận nữa rồi.
"Được, tôi sẽ giúp Dư Thiến trả 2 vạn này cho cậu, cậu cho tôi 2 ngày!" Dư Cường nhìn thấy xung quanh càng ngày càng có nhiều người, nên chỉ có thể cắn răng nhận lấy.
"Cha, con không nợ anh ta, vì sao chúng ta lại phải trả chứ?" Dư Thiến lớn tiếng nói.
"Được rồi! Được rồi!" Dư Cường không muốn làm lớn chuyện, vội vàng xua tay nói "không phải chỉ là 2 vạn thôi sao, cũng không quá nhiều. . ."
"U a, Dư gia giàu có vậy sao?" Lưu Phi mỉa mai cười cười, "Vậy thì trả tiền liền đi?"
"Cậu cho tôi 1 ngày!" Dư Cường có chút khẩn cầu nói.
"Cho ngươi 1 ngày? Lão già, ngươi nghĩ gì thế? Một ngày sau đó ngươi lật lọng thì làm sao bây giờ?" Lưu Phi mắng to một tiếng, lập tức quay người rồi lớn tiếng nói với mọi người xung quanh: "Mọi người tới đây xem thử đi, gia đình này là Dư gia, là quỷ ngèo của huyện Nham Thạch chạy tới đây…Con gái của họ tưởng rằng bợ được đít của Lưu gia chúng ta liền có thể làm mưa làm gió, nhưng không ngờ là cô gái này lại tìm đến 1 tên chó hoang….ta không đồng ý và muốn đoạn tuyệt với cô ta, ta muốn lấy lại tiền nhưng cả nhà này lại không đồng ý. ."
Rầm rầm. . .
Người xung quanh nghe được Lưu Phi nói, sắc mặt đột nhiên thay đổi rồi rối rít đem ánh mắt nhìn sang. Cả đám đều có chút tức giận, bọn họ bắt đầu đáp lại lời của Lưu phi, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Dư Thiến, thậm chí còn mắng mỏ người của Dư gia.
Tiêu tiền của bạn trai mình còn ra ngoài tìm người đàn ông khá, cô ta có còn xứng với bạn trai mình nữa không chứ?
"Tôi không có!" Dư Thiến vội vàng hét lên, nước mắt chảy xuống đầm đìa.
"Cô không có? Cô nếu như không có, thì người trong phòng bệnh kia là ai? Cô ăn đồ của tôi, tiêu tiền của tôi nhưng lại tìm cái tên quỷ nghèo đó, cô muốn làm gì chứ?" Lưu Phi chỉ vào phòng bệnh rồi mắng to.
Dư Thiến khí cắn răng, mà vợ chồng Dư Cường ở một bên cũng chịu đựng ánh mắt dèm pha của người khác.
"Đây là loại người gì thế? Ăn uống trên người bạn trai của mình còn ra ngoài tìm kiếm người khác sao?"
"Đúng đấy, cô gái này xem ra cũng không phải loại tốt lành gì!"
"Đúng, loại con gái như thế này nên bị xe tông chết ngoài đường thì hơn!"
"Trả tiền, nếu không thì cô đừng hòng rời khỏi nơi này!" Lưu Phi đưa tay ra, trên mặt tràn đầy ngạo mạn "Cô đừng nghĩ rằng tôi sẽ bỏ qua cho cô, trả tiền đây cho tôi. . ."
"Tôi. . ." Dư Thiến cắn răng.
"Ta sẽ giúp cô ấy trả tiền!"
Lúc này, cửa phòng bệnh bị kéo ra, Đường Ân sắc mặt tái nhợt từ trong phòng bệnh bước ra.
"Ngươi giúp cô ta sao? Ha ha ha. . . Mọi người nhìn một chút, tên quỷ ngèo này ra rồi, hắn muốn giúp người khác trả tiền, hắn có tiền để trả sao?" Lưu Phi lập tức cười ha ha sau đó quay đầu nhìn chằm chằm Đường Ân, "Một cái tên chó hoang bị đánh rớt xuống sông như ngươi mà cũng có tiền sao? Còn muốn trả tiền giúp nữa hả?"
Chương 860:
Mọi ánh mắt xung quanh đều tập trung trên người Đường Ân.
Người này sẽ giúp trả lại tiền sao?
Dư Thiến cũng có chút kinh ngạc, nhưng dù sao cô vẫn có chút cảm kích, không ngờ sau khi người này tỉnh lại liền tập tức muốn giúp mình trả tiền.
"Không có tiền thì đừng có mà giả dạng đại gia ở đây!" Lưu Phi mỉa mai cười một tiếng, quay đầu nhìn những người xung quanh, "Chắc là mọi người không biết, tên này tối qua bị người đánh rớt xuống sông, bây giờ lại muốn trả tiền giúp, các ngươi có thấy buồn cười không?"
Người xung quanh đều cười ầm lên, cả đám đều cho rằng Đường Ân chỉ là đang mạnh miệng thôi. Bị người đánh xuống nước thì chỉ có đám côn đồ hoặc đám cắc ké mà thôi, mà đám đó thì làm gì có tiền chứ?
"Cô đi lấy tiền đi . ." Đường Ân sờ sờ trong người rồi lôi ra 1 cái thẻ ATM, "Đi đi, chút tiền đó sẽ không có vấn đề gì!"
Dư Thiến ngẩn người rồi cầm lấy thẻ ATM.
"Cô ta không được phép đi!" Lưu Phi vội vàng ngăn lại, "Có thể để người khác đi lấy nhưng cô ta thì không được, nếu như cô ta chạy khỏi đây thì ta biết tìm ai đòi tiền bây giờ?"
"Lưu Phi!" Dư Thiến có chút giận dữ, cô thực sự không ngờ rằng Lưu Phi sẽ nói ra lời như vậy.
"Làm sao? Tôi nói gì sai sao?" Lưu Phi cười lạnh.
"Tôi đi!" Dư Cường đứng dậy, cầm lấy thẻ ATM rồi xoạy người chạy tới ngân hàng.
"Mật mã là 32. . ." Đường Ân hô một tiếng.
Những người xung quanh cười ồ lên, nếu có thể nói mật khẩu thẻ ngân hàng của mình trước mặt nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ không có nhiều tiền trong đó. Chí ít là không sợ những người trước mặt này cướp đoạt.
" Ít tiền thì có cái lợi của ít tiền!" Lưu Phi cười mỉa mai..
Dư Thiến vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng thì vô cũng phẫn nộ.
Đường Ân không nói nhiều, chỉ nhẹ giọng nói ra: "Giúp tôi gọi mấy cuộc điện thoại, nói rằng tôi đang ở đây. . ."
"A, tốt!" Dư Thiến lấy lại tinh thần, cô biết Đường Ân đã tỉnh lại, hẳn là muốn gọi về cho gia đình. Nhưng cô lại không biết, Đường Ân cũng không gọi cho người nhà mà gọi cho Vương Dương.
"Gọi điện? Gọi điện cho cái đám huynh đệ lâu la của ngươi sao? Ha ha ha. . ." Lưu Phi không ngừng cười nhạo, trên mặt có vẻ khinh thường, "Ngươi cứ gọi điện đi, bây giờ ta sẽ báo cảnh sát. . ."
"Lưu Phi!" sắc mặt Dư Thiến xấu đi, bởi vì cô cũng cho rằng Đường Ân hẳn là một tên tiểu lưu manh, nếu cảnh sát tìm tới đây thì có thể sẽ có chuyện lớn.
Lưu Phi không thèm để ý tới Dư Thiến, anh ta chuyển tay rồi gọi cho cảnh sát.
Đường Ân giữ chặt Dư Thiến, "Cứ để hắn báo!"
"Còn ở nơi này mạnh miệng sao? Đợi cảnh sát đến, để ta xem ngươi sẽ giải thích thế nào!" Lưu Phi khinh miệt 1 tiếng, lập tức bấm số điện thoại.
"Lưu Phi, tôi rốt cuộc cũng nhìn thấu được loại tiểu nhân như anh!" Dư Thiến nói một câu liền quay đầu lại, nước mắt lại không ngừng rơi xuống. Cô buồn vì tình cảm mà mình đã cho đi trước đó.
Lúc này, Dư Cường đã đến ngân hàng, sau đó run rẩy đưa thẻ ngân hàng ra, trong nội tâm cũng có chút lo lắng. Ông cũng không biết là trong thẻ này có tiền hay không, và đến cùng là có bao nhiêu tiền.
"Xin chào quý khách, không biết quý khách cần xử lý chuyện gì?"
Nhân viên ngân hàng nhìn thấy cảnh này, lập tức nở nụ cười, ánh mắt có chút tò mò. Bởi vì tấm thẻ mà Dư Cường đưa ra, mặc dù không phải là loại cao quý đặc biệt nhưng nếu không có 1800 vạn thì không có cách nào có được thẻ này.
"Rút tiền!" Dư Cường đè nén nội tâm của mình.
"Ngài muốn rút bao nhiêu?" Ngân hàng nhân viên hỏi lại lần nữa.
"Rút hết tất cả!" Dư Cường nghĩ là trong thẻ không có nhiều tiền nên chỉ đành nói ra, "Bên trong có tiền không? Nếu có thì rút ra hết đi!"
"Có. . . Hoàn toàn chính xác có!" Nhân viên ngân hàng này lập tức sửng sốt, "Ngày chắc chắn là muốn rút hết ra chứ?"
"Rút đi!" Dư Cường vừa nói, vừa lau mồ hôi trên trán mình.
"Vậy. . . Ngài chờ một chút, tôi sẽ đi nói với quản lý của mình. . ."
"Được!" Dư Cường cũng hơi lo lắng, ông nghĩ trong thẻ này cũng không có bao nhiêu tiền nên bên ngân hàng mới báo cho quản lý một chút. Nếu trong thẻ này không có nhiều tiền thì phải làm sao bây giờ?
Dư Cường đều nghĩ kỹ, nếu như trong thẻ thực sự không có nhiều tiền, vậy cũng chỉ biết gọi điện thoại cho những người anh em của mình rồi mượn một chút. Hai vạn cũng không phải là số tiền nhiều, chắc hẳn là có thể mượn được.
"Ngài chắc chắn là sẽ rút ra hết chứ?" Sau một lát, quản lý ngân hàng đã tới, trên mặt mang theo vẻ hỏi thăm.
"Đúng, rút ra hết đi!"
Dư Cường lại xác nhận.
"Được, ngài chờ 1 chút, chắc là sẽ hơi lâu. . ." Quản lý liền nói.
"Tôi đang vội cho nên nhanh lên 1 chút!" Dư Cường có chút tức giận, ông đang rất lo lắng, ông lo con gái mình sẽ chịu thiệt thòi ở trong bệnh viện.
"Nếu không thì thế này, nếu ngài có chuyện gì thì tôi sẽ để nhân viên đi theo ngài xử lý…trong lúc đó tôi sẽ chuẩn bị tiền mặt cho ngài rồi sẽ giao cho ngài vào đúng thời điểm..” tên quản lý nở 1 nụ cười lấy lòng.
"Cũng được, cậu đi theo tôi đi. . ." Dư Cường suy nghĩ một chút rồi để nhân viên quản lý đi theo mình, nếu ngân hàng không giao tiền thì ông ấy sẽ chất vấn tên quản lý này.
"Vâng!" Tên quản lý lập tức vui mừng, phải biết rằng có thể tiếp xúc với người có loại thẻ này, chính là 1 chuyện đại sự của hắn ta.
"Nhanh đến bệnh viện đi, sau đó anh cho người mang tiền nhanh tới đó. . ." Dư Cường nói một câu rồi vội vàng đi ra ngoài, ông cũng không biết có bao nhiêu tiền nhưng nhìn dáng vẻ của tên quản lý này, chắc là cũng có trên 2 vạn chứ?
Đi thẳng ra ngân hàng rồi sau đó lập tức đến bệnh viện, trong bệnh viện đã có nhiều người tụ tập hơn.
Lưu Phi ở trong đám người, mắng hết câu này qua câu khác, mà mỗi câu đều rất khó nghe, lúc này hắn nhìn thấy Dư Cường trở về mà không có gì, lập tức phá lên cười ha ha.
"Sao nào? Trong thẻ kia không có tiền sao? Không phải là ngươi đi lấy tiền à? Tiền đâu? Tiền đâu rồi?"
Sắc mặt Dư Cường không được tốt, "Trong thẻ có tiền, ngân hàng sẽ đưa tới nhanh thôi!"
"Ngân hàng sẽ đưa tới sao? Có phải đầu óc của ngươi có vấn đề không? Ngươi cho rằng mình là ai chứ? Ngân hàng sẽ giao tiền tới cho 1 người như ngươi sao?" Lưu Phi cười ha ha, hắn thật sự bị choáng váng với những gì mà Dư Cường nói.
Sắc mặt Dư Cường lập tức trầm xuống, vì ông cũng không biết là trong thẻ có tiền hay không.
"Lão tiên sinh, một phần tiền đã được giao tới rồi, ngài nhìn xem. . ." Lúc này, tên quản lý từ bên ngoài chạy vào, bên người còn mang theo 4-5 nhân viên ngân hàng, hai tay họ đều xách theo 2 cái hộp lớn.
"Đưa bao nhiêu tới?" Dư Cường vội vàng hỏi một chút.
"Chúng tôi vừa mới kiểm xong, cũng không nhiều lắm, trước tiên chúng tôi đưa tới 500 vạn. . . Ngài cứ giải quyết vấn đề trước, số còn lại thì đang được đưa tới. . ."
Nhóm đọc nhanh:https://zalo.me/g/ofhved851
Vợ chồng Dư Cường đứng chết trân tại chỗ, giống như lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Nhất định là con gái của mình cứu người, sợ không cho tiền chữa trị nên dựng chuyện bạn trai bị tai nạn xe để lừa gạt 2 người.
" Đứa nhỏ này sao có thể như vậy?" Vương Vân lo lắng, dậm chân 1 cái.
"Sao có thể như vậy? Không phải là cô ấy luôn luôn như vậy sao?" Lưu Phi nhếch mép, quay người đi về phía bệnh viện, "Hôm nay cháu tới đây để xem, cô ấy nguyện ý cứu người như thế, rốt cuộc có phải là có lòng tốt sẽ được báo đáp hay không!"
" Chúng ta cùng vào đi. . ." Dư Cường nói.
"Không. . ." Lưu Phi lập tức kéo dài khoảng cách, có chút chán ghét nói: "Chúng ta hiện tại không hề có 1 chút quan hệ nào nữa, chú đừng có lôi cháu đi vào chung. Cháu nói cho chú biết, người mà con gái cô chú cứu còn không biết là người thế nào cho nên đừng có ở chỗ này tỏ ra quen biết với cháu, vạn nhất cô ấy cứu một người không nên cứu, cháu không muốn bị vạ lây với cô chú đâu!"
Dư Cường sững sờ nhìn Lưu Phi, sau đó cắn răng đi vào bệnh viện.
Đây chính là bạn trai của con gái mình hay sao?
Thứ gì à?
Giờ khắc này, hai vợ chồng cũng có chút lạnh nhạt, hôm qua bọn họ còn tưởng rằng Lưu Phi có chuyện cho nên không chỉ chuyển 1 vạn mà còn bắt xe từ quê lên.
Bây giờ xem ra, người này cũng không tốt lắm.
Cả 2 đi hết hành lang rồi bắt gặp Dư Thiến từ trong phòng bệnh đi ra.
Ta đây trời sinh tính ngông cuồng
Đọc truyện Ta đây trời sinh tính ngông cuồng-Đường Ân full cập nhật chương nhanh nhất trên Vietwriter.vn Trong suy nghĩ của mỗi chúng ta, thực tế luôn khắc nghiệt và đầy những sự bất ngờ, những kinh ngạc khiến ta không ngờ tới, không có tinh thần chuẩn bị dẫn đến trở tay không kịp. Ngược lại...
vietwriter.vn
Dư Cường hô một tiếng, vội vàng bước nhanh đi tới, "Chuyện gì xảy ra?"
"Cha? Sao cha mẹ lại tới đây?" Dư Thiến có chút lo lắng, không ngờ cha mẹ cô lại từ quê đi tới đây.
"Đêm qua con nói bạn trai xảy ra tai nạn, chuyện đó là thật sao?" Vương Vân đi tới dò hỏi.
Sắc mặt Dư Thiến có chút đỏ lên, áp a ấp úng trả lời "Vâng! Đúng là như vậy!"
"Dư Thiến, thật không ngờ, sau một đêm không gặp mà cô đã học được cách nói dối rồi sao?" Lưu Phi đi tới, mỉa mai nhìn Dư Thiến, "Hay là, sau khi chia tay với tôi hôm qua, cô đã ngủ với cái tên ma nước trong kia rồi?"
"Lưu Phi, anh làm sao có thể nói ra lời như vậy?" Dư Thiến có chút giận dữ, 2 mắt như toé ra lửa nhìn chằm chằm Lưu Phi.
"Nói ra lời như vậy à? Tại sao tôi lại không thể nói một điều như vậy? Cô dùng danh nghĩa của tôi đi vay tiền cha mẹ mình, chẳng nhẽ tôi không được vạch trần cô sao?" Lưu Phi chỉ vào Dư Thiến, "Tôi nghĩ cô đã bị nước sông làm cho mất não rồi, nhặt 1 con chó hoang bên ngoài liền nói thành bạn trai của mình, cô thật sự thấp hèn quá…. ."
"Anh. . ." trong hốc mắt Dư Thiến chảy ra 1 ít nước mắt, ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm Lưu Phi.
"Làm sao? Không phục à? Chẳng lẽ không phải như thế sao? Cô quên bộ dáng của mình khi vay tiền của tôi tối qua rồi phải không? Lưu Phi mỉa mai nói rồi quay đầu nhìn Dư Cường, "Nếu cô chú ở đây vậy thì cháu sẽ nói rõ cho cô chú biết, con gái của cô chú không xứng đáng bước vào cổng của Lưu gia, cháu và cô ta đã chia tay rồi….Ngoài ra, cháu có một chuyện nói cho cô chú biết rằng, khi cháu đưa cô ấy tới đây, cháu đã chi rất nhiều tiền để mua vé, tiền ăn uống dọc đường các kiểu đà điểu, tối hôm qua cháu đã tính lại rồi, tổng số tiền là hơn 2 vạn, cô chú chia ra cho cháu nhé!" (ơ kìa, thanh niên, ai lại chơi như thế…)
"Hơn hai vạn?" sắc mặt Dư Cường có chút thay đổi.
"Lưu Phi, sao anh lại có thể vô sỉ như vậy được chứ?" Dư Thiến cũng nổi giận, 1 tay chỉ vào Lưu Phi, "Tôi mặc dù tiêu của anh 1 chút tiền nhưng những gì mà tôi cho anh thì sao? Tôi đi học đại học bao năm vẫn luôn làm thêm kiếm tiền, số tiền chi cho anh cũng đến cả mấy vạn rồi!"
"Cô có bằng chứng gì không?" Lưu Phi vô sỉ nhìn Dư Thiến, "Không có phải không? Tôi thì có đây. . . Vé máy bay đã mua mấy ngày qua vẫn còn đây, hoá đơn ăn uống cũng ở đây, đây là những chi phí dành cho 2 chúng ta, cô cũng nên chia đều với tôi chứ!"
"Anh. . ." Dư Thiến có chút tức giận.
"Trả tiền đi! Không phải là cô thích làm việc tốt sao? Làm thì tự mình làm đi rồi đưa cho tôi số tiền mà cô nợi tôi đây. ." Lưu Phi vươn tay của mình ra.
Dư Thiến cắn răng, nước mắt không ngừng chảy xuống. Hai người đã yêu nhau được 3 năm, Dư Thiến thực sự đã chi rất nhiều tiền, mỗi lần cô tặng quà đều tặng thứ quý giá nhưng hiện tại xem ra, đối phương đã không muốn thừa nhận nữa rồi.
"Được, tôi sẽ giúp Dư Thiến trả 2 vạn này cho cậu, cậu cho tôi 2 ngày!" Dư Cường nhìn thấy xung quanh càng ngày càng có nhiều người, nên chỉ có thể cắn răng nhận lấy.
"Cha, con không nợ anh ta, vì sao chúng ta lại phải trả chứ?" Dư Thiến lớn tiếng nói.
"Được rồi! Được rồi!" Dư Cường không muốn làm lớn chuyện, vội vàng xua tay nói "không phải chỉ là 2 vạn thôi sao, cũng không quá nhiều. . ."
"U a, Dư gia giàu có vậy sao?" Lưu Phi mỉa mai cười cười, "Vậy thì trả tiền liền đi?"
"Cậu cho tôi 1 ngày!" Dư Cường có chút khẩn cầu nói.
"Cho ngươi 1 ngày? Lão già, ngươi nghĩ gì thế? Một ngày sau đó ngươi lật lọng thì làm sao bây giờ?" Lưu Phi mắng to một tiếng, lập tức quay người rồi lớn tiếng nói với mọi người xung quanh: "Mọi người tới đây xem thử đi, gia đình này là Dư gia, là quỷ ngèo của huyện Nham Thạch chạy tới đây…Con gái của họ tưởng rằng bợ được đít của Lưu gia chúng ta liền có thể làm mưa làm gió, nhưng không ngờ là cô gái này lại tìm đến 1 tên chó hoang….ta không đồng ý và muốn đoạn tuyệt với cô ta, ta muốn lấy lại tiền nhưng cả nhà này lại không đồng ý. ."
Rầm rầm. . .
Người xung quanh nghe được Lưu Phi nói, sắc mặt đột nhiên thay đổi rồi rối rít đem ánh mắt nhìn sang. Cả đám đều có chút tức giận, bọn họ bắt đầu đáp lại lời của Lưu phi, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Dư Thiến, thậm chí còn mắng mỏ người của Dư gia.
Tiêu tiền của bạn trai mình còn ra ngoài tìm người đàn ông khá, cô ta có còn xứng với bạn trai mình nữa không chứ?
"Tôi không có!" Dư Thiến vội vàng hét lên, nước mắt chảy xuống đầm đìa.
"Cô không có? Cô nếu như không có, thì người trong phòng bệnh kia là ai? Cô ăn đồ của tôi, tiêu tiền của tôi nhưng lại tìm cái tên quỷ nghèo đó, cô muốn làm gì chứ?" Lưu Phi chỉ vào phòng bệnh rồi mắng to.
Dư Thiến khí cắn răng, mà vợ chồng Dư Cường ở một bên cũng chịu đựng ánh mắt dèm pha của người khác.
"Đây là loại người gì thế? Ăn uống trên người bạn trai của mình còn ra ngoài tìm kiếm người khác sao?"
"Đúng đấy, cô gái này xem ra cũng không phải loại tốt lành gì!"
"Đúng, loại con gái như thế này nên bị xe tông chết ngoài đường thì hơn!"
"Trả tiền, nếu không thì cô đừng hòng rời khỏi nơi này!" Lưu Phi đưa tay ra, trên mặt tràn đầy ngạo mạn "Cô đừng nghĩ rằng tôi sẽ bỏ qua cho cô, trả tiền đây cho tôi. . ."
"Tôi. . ." Dư Thiến cắn răng.
"Ta sẽ giúp cô ấy trả tiền!"
Lúc này, cửa phòng bệnh bị kéo ra, Đường Ân sắc mặt tái nhợt từ trong phòng bệnh bước ra.
"Ngươi giúp cô ta sao? Ha ha ha. . . Mọi người nhìn một chút, tên quỷ ngèo này ra rồi, hắn muốn giúp người khác trả tiền, hắn có tiền để trả sao?" Lưu Phi lập tức cười ha ha sau đó quay đầu nhìn chằm chằm Đường Ân, "Một cái tên chó hoang bị đánh rớt xuống sông như ngươi mà cũng có tiền sao? Còn muốn trả tiền giúp nữa hả?"
Chương 860:
Mọi ánh mắt xung quanh đều tập trung trên người Đường Ân.
Người này sẽ giúp trả lại tiền sao?
Dư Thiến cũng có chút kinh ngạc, nhưng dù sao cô vẫn có chút cảm kích, không ngờ sau khi người này tỉnh lại liền tập tức muốn giúp mình trả tiền.
Ta đây trời sinh tính ngông cuồng
Đọc truyện Ta đây trời sinh tính ngông cuồng-Đường Ân full cập nhật chương nhanh nhất trên Vietwriter.vn Trong suy nghĩ của mỗi chúng ta, thực tế luôn khắc nghiệt và đầy những sự bất ngờ, những kinh ngạc khiến ta không ngờ tới, không có tinh thần chuẩn bị dẫn đến trở tay không kịp. Ngược lại...
vietwriter.vn
"Không có tiền thì đừng có mà giả dạng đại gia ở đây!" Lưu Phi mỉa mai cười một tiếng, quay đầu nhìn những người xung quanh, "Chắc là mọi người không biết, tên này tối qua bị người đánh rớt xuống sông, bây giờ lại muốn trả tiền giúp, các ngươi có thấy buồn cười không?"
Người xung quanh đều cười ầm lên, cả đám đều cho rằng Đường Ân chỉ là đang mạnh miệng thôi. Bị người đánh xuống nước thì chỉ có đám côn đồ hoặc đám cắc ké mà thôi, mà đám đó thì làm gì có tiền chứ?
"Cô đi lấy tiền đi . ." Đường Ân sờ sờ trong người rồi lôi ra 1 cái thẻ ATM, "Đi đi, chút tiền đó sẽ không có vấn đề gì!"
Dư Thiến ngẩn người rồi cầm lấy thẻ ATM.
"Cô ta không được phép đi!" Lưu Phi vội vàng ngăn lại, "Có thể để người khác đi lấy nhưng cô ta thì không được, nếu như cô ta chạy khỏi đây thì ta biết tìm ai đòi tiền bây giờ?"
"Lưu Phi!" Dư Thiến có chút giận dữ, cô thực sự không ngờ rằng Lưu Phi sẽ nói ra lời như vậy.
"Làm sao? Tôi nói gì sai sao?" Lưu Phi cười lạnh.
"Tôi đi!" Dư Cường đứng dậy, cầm lấy thẻ ATM rồi xoạy người chạy tới ngân hàng.
"Mật mã là 32. . ." Đường Ân hô một tiếng.
Những người xung quanh cười ồ lên, nếu có thể nói mật khẩu thẻ ngân hàng của mình trước mặt nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ không có nhiều tiền trong đó. Chí ít là không sợ những người trước mặt này cướp đoạt.
" Ít tiền thì có cái lợi của ít tiền!" Lưu Phi cười mỉa mai..
Dư Thiến vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng thì vô cũng phẫn nộ.
Đường Ân không nói nhiều, chỉ nhẹ giọng nói ra: "Giúp tôi gọi mấy cuộc điện thoại, nói rằng tôi đang ở đây. . ."
"A, tốt!" Dư Thiến lấy lại tinh thần, cô biết Đường Ân đã tỉnh lại, hẳn là muốn gọi về cho gia đình. Nhưng cô lại không biết, Đường Ân cũng không gọi cho người nhà mà gọi cho Vương Dương.
"Gọi điện? Gọi điện cho cái đám huynh đệ lâu la của ngươi sao? Ha ha ha. . ." Lưu Phi không ngừng cười nhạo, trên mặt có vẻ khinh thường, "Ngươi cứ gọi điện đi, bây giờ ta sẽ báo cảnh sát. . ."
"Lưu Phi!" sắc mặt Dư Thiến xấu đi, bởi vì cô cũng cho rằng Đường Ân hẳn là một tên tiểu lưu manh, nếu cảnh sát tìm tới đây thì có thể sẽ có chuyện lớn.
Lưu Phi không thèm để ý tới Dư Thiến, anh ta chuyển tay rồi gọi cho cảnh sát.
Đường Ân giữ chặt Dư Thiến, "Cứ để hắn báo!"
"Còn ở nơi này mạnh miệng sao? Đợi cảnh sát đến, để ta xem ngươi sẽ giải thích thế nào!" Lưu Phi khinh miệt 1 tiếng, lập tức bấm số điện thoại.
"Lưu Phi, tôi rốt cuộc cũng nhìn thấu được loại tiểu nhân như anh!" Dư Thiến nói một câu liền quay đầu lại, nước mắt lại không ngừng rơi xuống. Cô buồn vì tình cảm mà mình đã cho đi trước đó.
Lúc này, Dư Cường đã đến ngân hàng, sau đó run rẩy đưa thẻ ngân hàng ra, trong nội tâm cũng có chút lo lắng. Ông cũng không biết là trong thẻ này có tiền hay không, và đến cùng là có bao nhiêu tiền.
"Xin chào quý khách, không biết quý khách cần xử lý chuyện gì?"
Nhân viên ngân hàng nhìn thấy cảnh này, lập tức nở nụ cười, ánh mắt có chút tò mò. Bởi vì tấm thẻ mà Dư Cường đưa ra, mặc dù không phải là loại cao quý đặc biệt nhưng nếu không có 1800 vạn thì không có cách nào có được thẻ này.
"Rút tiền!" Dư Cường đè nén nội tâm của mình.
"Ngài muốn rút bao nhiêu?" Ngân hàng nhân viên hỏi lại lần nữa.
"Rút hết tất cả!" Dư Cường nghĩ là trong thẻ không có nhiều tiền nên chỉ đành nói ra, "Bên trong có tiền không? Nếu có thì rút ra hết đi!"
"Có. . . Hoàn toàn chính xác có!" Nhân viên ngân hàng này lập tức sửng sốt, "Ngày chắc chắn là muốn rút hết ra chứ?"
"Rút đi!" Dư Cường vừa nói, vừa lau mồ hôi trên trán mình.
"Vậy. . . Ngài chờ một chút, tôi sẽ đi nói với quản lý của mình. . ."
"Được!" Dư Cường cũng hơi lo lắng, ông nghĩ trong thẻ này cũng không có bao nhiêu tiền nên bên ngân hàng mới báo cho quản lý một chút. Nếu trong thẻ này không có nhiều tiền thì phải làm sao bây giờ?
Dư Cường đều nghĩ kỹ, nếu như trong thẻ thực sự không có nhiều tiền, vậy cũng chỉ biết gọi điện thoại cho những người anh em của mình rồi mượn một chút. Hai vạn cũng không phải là số tiền nhiều, chắc hẳn là có thể mượn được.
"Ngài chắc chắn là sẽ rút ra hết chứ?" Sau một lát, quản lý ngân hàng đã tới, trên mặt mang theo vẻ hỏi thăm.
"Đúng, rút ra hết đi!"
Dư Cường lại xác nhận.
"Được, ngài chờ 1 chút, chắc là sẽ hơi lâu. . ." Quản lý liền nói.
"Tôi đang vội cho nên nhanh lên 1 chút!" Dư Cường có chút tức giận, ông đang rất lo lắng, ông lo con gái mình sẽ chịu thiệt thòi ở trong bệnh viện.
"Nếu không thì thế này, nếu ngài có chuyện gì thì tôi sẽ để nhân viên đi theo ngài xử lý…trong lúc đó tôi sẽ chuẩn bị tiền mặt cho ngài rồi sẽ giao cho ngài vào đúng thời điểm..” tên quản lý nở 1 nụ cười lấy lòng.
"Cũng được, cậu đi theo tôi đi. . ." Dư Cường suy nghĩ một chút rồi để nhân viên quản lý đi theo mình, nếu ngân hàng không giao tiền thì ông ấy sẽ chất vấn tên quản lý này.
"Vâng!" Tên quản lý lập tức vui mừng, phải biết rằng có thể tiếp xúc với người có loại thẻ này, chính là 1 chuyện đại sự của hắn ta.
"Nhanh đến bệnh viện đi, sau đó anh cho người mang tiền nhanh tới đó. . ." Dư Cường nói một câu rồi vội vàng đi ra ngoài, ông cũng không biết có bao nhiêu tiền nhưng nhìn dáng vẻ của tên quản lý này, chắc là cũng có trên 2 vạn chứ?
Đi thẳng ra ngân hàng rồi sau đó lập tức đến bệnh viện, trong bệnh viện đã có nhiều người tụ tập hơn.
Lưu Phi ở trong đám người, mắng hết câu này qua câu khác, mà mỗi câu đều rất khó nghe, lúc này hắn nhìn thấy Dư Cường trở về mà không có gì, lập tức phá lên cười ha ha.
"Sao nào? Trong thẻ kia không có tiền sao? Không phải là ngươi đi lấy tiền à? Tiền đâu? Tiền đâu rồi?"
Sắc mặt Dư Cường không được tốt, "Trong thẻ có tiền, ngân hàng sẽ đưa tới nhanh thôi!"
"Ngân hàng sẽ đưa tới sao? Có phải đầu óc của ngươi có vấn đề không? Ngươi cho rằng mình là ai chứ? Ngân hàng sẽ giao tiền tới cho 1 người như ngươi sao?" Lưu Phi cười ha ha, hắn thật sự bị choáng váng với những gì mà Dư Cường nói.
Sắc mặt Dư Cường lập tức trầm xuống, vì ông cũng không biết là trong thẻ có tiền hay không.
"Lão tiên sinh, một phần tiền đã được giao tới rồi, ngài nhìn xem. . ." Lúc này, tên quản lý từ bên ngoài chạy vào, bên người còn mang theo 4-5 nhân viên ngân hàng, hai tay họ đều xách theo 2 cái hộp lớn.
"Đưa bao nhiêu tới?" Dư Cường vội vàng hỏi một chút.
"Chúng tôi vừa mới kiểm xong, cũng không nhiều lắm, trước tiên chúng tôi đưa tới 500 vạn. . . Ngài cứ giải quyết vấn đề trước, số còn lại thì đang được đưa tới. . ."
Nhóm đọc nhanh:https://zalo.me/g/ofhved851
Bình luận facebook