• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Ta đây trời sinh tính ngông cuồng (100 Viewers)

  • Chương 863-864

Chương 863:





Lưu Phi vội vàng gật đầu.



Mặc dù Lưu gia luôn tỏ ra yếu thế, cố gắng không dây dưa với bất cứ ai nhưng dính đến chuyện của thương hội Triệu gia, Lưu gia lại rất nguyện ý ra mặt.



Thương hội của Triệu gia là cái gì, Lưu gia đương nhiên biết rõ.



Ở thành phố nhỏ dưới chân núi Vương Ốc Sơn này, thương hội của Triệu gia giống như là ông trời vậy, mọi lời nói ra thì ai cũng sẽ nghe theo.



Lưu gia có thể có thành tựu như hiện tại, cũng là do Lưu Cường từng đi theo ông chủ rồi trong một cuộc họp nho nhỏ nào đó, đã được tiếp xúc với 1 vài người của thương hội Triệu gia.



Nếu không, làm sao có địa vị như bây giờ?



Hai người vội vàng ra khỏi nhà, Lưu Cường gọi điện thoại rồi khúm núm nói: "Triệu hội trưởng, chuyện này là thật, con của tôi thực sự đã nhìn thấy người kia, hắn ta chắc vẫn đang còn ở bệnh viện!"



"Tốt, ta sẽ tới đó ngay!"



"Được, được, được! Chúng tôi chờ ngài ở bệnh viện!" Lưu Cường vội vàng cúp điện thoại, trên mặt mang theo vẻ kích động "Con trai, lần này may là nhờ có con, nếu như Lưu gia chúng ta nhờ cơ hội lần này mà phất lên như diều thì công của con là lớn nhất!"



Lưu Phi không biết nên nói gì nhưng trong lòng lại tràn đầy nhiệt huyết.



Sau khi Lưu gia phát lên như diều, có phải là ra tay 1 lần liền đưa ra được 5-6 trăm vạn không? Có phải là thẻ ATM của mình cũng có mấy chục triệu trong đó không?



Nghĩ đến đây, cảm xúc của Lưu Phi liền dâng trào, nhanh chóng tăng tốc đi tới bệnh viện.



Sau mười mấy phút, xe dừng lại ở bãi đậu xe của bệnh viện, hai cha con tranh nhau vội vã lao thẳng vào bệnh viện.



Vừa mới xông vào phòng cấp cứu, hai người liền lập tức sửng sốt!



Phòng cấp cứu không có ai, trống không, tựa như người tên Đường Ân hoàn toàn không tồn tại.



"Tại sao có thể như vậy được?" Lưu Phi sửng sốt một chút, vội vàng kéo một bác sĩ kế bên hỏi "Người đâu? Người vừa rồi ở chỗ này đâu rồi?"



"Đi rồi. . ." Vị bác sĩ này sửng sốt một chút.



Lưu Phi biến sắc, "Hắn đang bị thương, làm sao lại rời đi chứ? Không phải là hắn nên ở chỗ này dưỡng thương sao, ai cho hắn đi rồi?"



Vị bác sĩ này nhìn Lưu Phi một chút rồi quay người đi đến phòng làm việc của mình.



Ai cho hắn đi sao?



Người ta muốn đi, bệnh viện còn ngăn lại được à?



"Xảy ra chuyện gì?" sắc mặt của Lưu Cường cũng không được tốt lắm, "Người kia đi rồi hả?"



"Vâng, đi rồi! Hắn ta đang bị trọng thương, sao không ở trong bệnh viện dưỡng thương cho tốt, hắn đi đâu rồi chứ?" Lưu Phi giận dữ, quay người đi ra ngoài.



Lúc này, một đoàn xe từ bên ngoài bệnh viện đã chậm rãi tiến vào.



Một người đàn ông ngoài bốn mươi bước xuống xe, đầu tóc chải chuốt tỉ mỉ, vẻ bề ngoài trông vô cùng thành đạt.



"Lưu Cường? Người đâu?" Triệu hội trưởng mở miệng dò hỏi.



" Vừa rồi người đó còn ở trong bệnh viện này, ai biết lúc này lại rời đi. . ." Lưu Cường có chút xấu hổ, "Triệu hội trưởng, ngài chờ ở đây 1 chút, tôi sẽ đi tìm hắn ta ngay!"



"Đi rồi?" lông mày Triệu hội trưởng nhíu lại, bên trong ánh mắt có chút tức giận, "Lưu Cường, ngươi không phải là đang trêu ta đấy chứ?"



"Làm sao có thể chứ? Làm sao lại lừa ngài được chứ!" Lưu Cường vội vàng cười nói: "Triệu hội trưởng, cho dù cho tôi 1 ngàn cái lá gan thì tôi cũng không dám trêu đùa ngài mà? Ngài có thể đi vào hỏi thăm một chút, hắn đêm qua thực sự là ở đây, sáng nay con của tôi còn thấy hắn ta ở đây mà! Ngài yên tâm đi, bạn gái của con trai tôi đang ở với hắn ta, tôi sẽ nói con trai của mình liên hẹ với bọn hắn ngay!"



"Được, bây giời ta sẽ cho người đi vào hỏi thăm một chút, nếu như ngươi dám trêu đùa ta, ta sẽ cho ngươi chết cũng không yên được!" Triệu hội trưởng mạnh mẽ trừng mắt nhìn Lưu Cường, sau đó ra lệnh cho cấp dưới của mình.



Hai ba người vội vàng tiến vào bệnh viện, xem ra là thật sự đi hỏi thăm tình hình.



Lúc này, Lưu Phi cũng đã bắt đầu lo lắng, lấy ra điện thoại di động của mình rồi gọi cho Dư Thiến. Chỉ là tiếng chuông vang lên 1 lúc lâu nhưng vẫn không có ai trả lời.



Sắc mặt Lưu Phi biến đổi, nhìn ánh mắt của Triệu hội trưởng nhìn mình, giống như là đang trở lên lạnh lùng hơn.



"Triệu hội trưởng, tôi sẽ gọi lại 1 lần nữa, có thể là cô ấy không nghe thấy tiếng chuông. . ." Lưu Phi gượng cười một tiếng, trong nội tâm lại mắng tổ tông 18 đời của Dư Thiến .



Không nghe máy sao?



Tiện nhân này lại không nghe máy sao?



Tút tút tút. . .



Tiếng chuông lại vang lên nhưng vẫn không có ai nghe máy.



Sắc mặt Lưu Phi đại biến, tay run run bấm số của Dư Thiến một lần nữa.



Lúc này, mấy người đã chạy vào bệnh viện hỏi thăm tình hình vội vàng đi ra.



"Hội trưởng, trong đó không có tên nào là Đường Ân đã từng nằm viện cả!"



"Đúng vậy, trong danh sách ghi chép những người năm viện tối qua, hoàn toàn không có tên Đường Ân!"



Lưu Phi nghe lời này liền lạnh cả sống lưng. Lúc này mới nhớ tới là tối qua Đường Ân vẫn còn hôn mệ, không ai biết thân phận của hắn cho nên làm gì có ai ghi chép được chứ.



Tút tút tút. . .



Tiếng chuông tiếp tục vang lên nhưng Dư Thiến vẫn không trả lời.



Triệu hội trưởng nhìn cha con Lưu Cường, ánh mắt đã trở nên vô cùng ảm đạm, "Nói như vậy, các ngươi thực sự là đang trêu đùa tôi sao!"



"Không có! Thực sự không có!" Hai cha con nghe xong, lập tức quỳ xuống dưới đất 1 cái phịch.



"Triệu hội trưởng, ngài nghe tôi nói, bạn gái của tôi, Dư Thiến thật sự đang ở cùng với hắn, ngài có thể cho người đi điều tra, đó là sự thật. . ." Lưu Phi sợ hãi, lớn tiếng nói: "Tôi không lừa ngài, thực sự không lừa gạt ngài! Cô gái đó hôm qua sẵn sàng xen vào chuện bao đồng, hôm qua tôi cũng đã khuyên cô ta. . ."



"Đi hỏi thăm 1 chút, có ai tên là Dư Thiến đã rời đi hay không, mặt khác, hỏi xem cô ta có đi chung với Đường Ân không!" Triệu hội trưởng nhìn cha con Lưu Phi đầy ẩn ý sau đó bước vào xe của mình.


Mấy tên cấp dưới nghe lệnh, lập tức đi gọi mấy cuộc điện thoại, sau một lát liền quay trở về.



"Dựa theo thông tin nhận được, chính xác là có 1 người tên Dư Thiến đã mua vé máy bay rời đi nơi này, nhưng cô ta không đi chung với Đường Ân. . ."



"Làm sao lại như vậy? Làm sao lại không đi chung chứ?" Lưu Phi mở to hai mắt của mình "Làm sao lại thế?"



"Chôn đi!" Triệu hội trưởng khoát tay áo, ấn cửa xe lên rồi ra lệnh cho tài xế lái xe đi



"Triệu hội trưởng, đừng làm vậy, Triệu hội trưởng. . ."



"Hội trưởng. . ."



Hai cha con đến giờ này vẫn không tin được, mọi chuyện lại trở nên như thế này.



Lúc này, Đường Ân đã sớm rời khỏi đây, dưới sự sắp xếp của Vương Dương và những người khác, anh bay thẳng tới sân bay dưới núi của Cửu Long Tuyết Sơn.



Sân bay không lớn lắm, nhưng Đường Ân lại tỏ ra hết sức cẩn thận.



Sau khi xuống máy bay, anh che dấu hết người rồi vội vã đi thẳng ra phía ngoài sân bay.



Lúc này, ngoài sân bay cũng dừng lại 1 đoàn xe.



Đông Phương Thịnh từ trong xe đi xuống, ngẩng đầu nhìn sân bay sau đó kéo cửa xe ra, đem Đông Phương Yên đang mang thai 7 tháng đỡ đi ra ngoài.






Chương 864:





Đông Phương Yên lúc này vẫn là dáng vẻ xinh đẹp, lạnh lùng cao ngạo như cũ, chỉ là áo trắng bồng bềnh trên người của cô đã rộng hơn 1 chút.



Mang thai bảy tháng, bụng dưới của Đông Phương Yên đã to lên, mặc dù dù tập võ hàng ngày nhưng điều đó chỉ làm vóc dáng cô hoàn hảo hơn chứ bụng bầu vẫn không biến mất được.



"Đi thôi!"



Đông Phương Thịnh gật đầu đi đước, sau lưng là 1 nhóm người của Đông Phương gia đi theo.



Đông Phương Yên gật đầu, lạnh lùng không mở miệng.



"Lần này đi Triệu gia. . ." Đông Phương Thịnh do dự một chút, nhớ tới tin tức lúc trước nhận được, không khỏi thở dài nói: "Cố gắng kiềm chế hết sức có thể là được! Triệu Thanh mặc dù phản bội Triệu gia nhưng Triệu Thanh cũng không có quan hệ gì với chúng ta nữa!"



"Con biết!" Đông Phương Yên mở miệng đáp lại.



Đông Phương Thịnh nhẹ gật đầu, thở dài 1 tiếng rồi đột nhiên dò hỏi: " « Tiên Thần Lục » tu luyện thế nào rồi?"



"Đã nhập môn, cảnh giới của con cũng đã là Kết Đan đỉnh cao, đang cố gắng xông phá Hoá Thần!" Đông Phương Yên nghĩ nghĩ, vẫn là thành thật trả lời.



Đông Phương Thịnh khẽ thở dài, "Thật đúng là như những gì con nghĩ, công pháp của bát đại thế gia chúng ta hợp lại với nhau thì mới có thể tu luyện « Tiên Thần Lục ». Vậy mà sau nhiều năm, ba cùng với người của Bát đại thế gia thế mà không có ai phát hiện! Nếu vậy thì Đường Ân hẳn là đã tu luyện công pháp của bát đại thế gia trước rồi sau đó mới chuyển thành « Tiên Thần Lục »!"



Khoé mắt Đông Phương Yên nổi lên sát ý, cô nắm chặt ngón tay của mình.



Đông Phương Thịnh liếc nhìn rồi khẽ lắc đầu, anh biết con gái của mình hận Đường Ân sâu như thế nào. Nếu như bây giờ Đường Ân ở đây, con gái của mình sẽ xông lên cũng nên.



Đám người của Đông Phương gia nhanh chóng tiến vào phòng chờ máy bay, tụ hợp với đám người của những thế gia khác.



Lúc này, Đường Ân vừa mới ra khỏi sân bay, quay đầu nhìn về phía phòng chờ máy bay rồi nhẹ nhàng lắc đầu. Anh không phát hiện được người của Đông Phương gia, cũng không phát hiện được người của các thế gia khác. Anh lắc đầu vì nhìn thấy thương thế lần này của mình trông rất nghiêm trọng.



"Không cần chúng tôi lên núi theo sao?" Vương Dương hỏi lại lần nữa.



"Không cần, các anh ở dưới núi chờ là được, chờ tôi 1 tuần rồi tôi sẽ xuống núi!" Đường Ân bàn giao một tiếng rồi nói tài xế lái xe tới dưới chân núi của Cửu Long Tuyết Sơn.



Đường Ân không muốn để lộ ra hang động đá vôi trên núi, nếu như Vương Dương và những người khác phát hiện ra hang động này, thì chỉ sợ là sẽ lập tức thu hút sự chú ý của Vương Lão.



Đến lúc đó, Đường Ân nếu lại bị trọng thương thì khó mà tìm được chỗ hồi phục.



Sau khi tạm biệt Vương Dương dưới chân núi, Đường Ân liền vội vàng chạy lên núi.



Lúc này, máy bay của bát đại thế gia vừa mới cất cánh.



Lần này, là do chuyện của Triệu gia Vương Ốc Sơn nên tất cả mọi người của bát đại thế gia mới phải tiến đến Vương Ốc Sơn. Nếu không, rất hiếm khi có thể nhìn thất nhiều người của bát đại thế gia đi cùng với nhau như thế này.



Bên trên máy bay, bầu không khí trở nên vô cùng ảm đạm.



Đông Phương Nhân, với tư cách là người đứng đầu bát đại thế gia, ông ta đương nhiên sẽ ngồi vị trí tốt nhất, bên cạnh là mấy gia chủ của Quan gia cùng Đoan Mộc thế gia.



Đứng sau những người này là một số đệ tử hạch tâm của các thế gia.



Đường Lộ đã mang bầu 9 tháng, cô cũng ngồi ở hàng ghế sau này, nhưng tới giờ cô vẫn chưa hiểu được tại sao mình lại phải xuống Cửu Long Tuyết Sơn, tại sao phải đi đến Vương Ốc Sơn.



Trong lòng Đường Lộ biết rõ rằng mình chỉ còn mấy ngày nữa là sẽ sinh, nếu trên đường xảy ra chuyện gì thì người của Đoan Mộc thế gia vẫn chịu nổi sao?



Với nghi vấn trong lòng như thế, Đường Lộ liền trầm mặc lại, cô chỉ có thể cùng mọi người ngồi trên máy bay 2 tiếng rưỡi, sau đó máy bay liền rơi xuống sâ bay dưới chân núi Vương Ốc Sơn.



Đám người của bát đại thế gia xuống máy bay, cả đám không nhìn thấy Triệu Nham Tùng, cũng không nhìn thấy bất cứ ai là đệ tử hạch tâm của Triệu gia, cho nên sắc mặt của tất cả đều có chút không tốt.



Tất cả mọi người đều biết trong tam đại núi, thực lực của Cửu Long Tuyết Sơn là kém cỏi nhất, đến bây giờ vẫn chưa có cao thủ Hoá Thần xuất hiện. Nếu như không phải do bọn hắn cũng là bí ẩn thế gia, thì chắc có lẽ sẽ không có ai để ý tới bọn hắn.



Một người của Tống gia từ đằng xa đi tới, có chút khom người rồi mở miệng nói ra: "Mấy vị gia chủ, lão tổ của chúng ta hiện đang ở trên núi, ta tới đây dẫn theo các vị đi lên trên đó!"



" Vương Ốc Sơn các người không cho người tới nghênh đón chúng ta sao?" Quan gia chủ có chút tức giận.



Tống Chi đứng thẳng người lên nhìn Quan gia chủ đầy ẩn ý "Xin mời mọi người lên núi!"



"Hừ!"



Quan gia chủ hừ lạnh một tiếng, quay người đi lên núi.



Lông mày Đông Phương Nhân hơi cau lại, bên trong ánh mắt hiện ra 1 buồn bực. Vương Ốc Sơn không tôn trọng bọn hắn là do thực lực kém cỏi, cũng là do Cửu Long Tuyết Sơn không có Hoá Thần cao thủ.



Đây là thực lực liên quan tới địa vị của mỗi người.



Đối với cách làm của Vương Ốc Sơn, đám người của bát đại thế gia mặc dù có chút tức giận nhưng cũng không dám để lộ ra ngoài.



Một đường đi lên núi, tất cả mọi người đều trầm mặc.



Đường Lộ vì đang mang thai nên được mọi người xung quanh giúp đỡ, mà Đông Phương Yên mặc dù cũng mang thai nhưng lại không cần sự hỗ trợ của bất cứ người nào. Ngay cả khi ai đó dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cô thì cô sẽ nhìn lại với ánh mắt tràn đầy sát khí.



Đông Phương Yên không nghĩ mình có thai, lại càng không muốn thừa nhận mình mang thai, nhất là khi cho rằng, đứa trẻ trong bụng chính là cốt nhục cảu Đường Ân, điều này khiến cho hận thù trong lòng của cô tăng lên.



Một giờ sau, mọi người cuối cùng cũng đã đi tới Vương thôn.



Bên ngoài lạc viên của Triệu gia, Triệu Nham Tùng xuất hiện, chỉ là hơi chắp tay với đám người này rồi sau đó nhìn về phía bên trong.



"Bẩm báo lão tổ, người của Bát đại thế gia đã tới rồi!"



"Cho bọn hắn vào đây!" giọng của Triệu Du từ bên trong truyền ra, thanh âm có chút lạnh lùng.



"Vâng!" Triệu Nham Tùng chắp tay, đứng thẳng người nhìn đám người của Bát đại thế gia rồi cười lạnh nói: "Mọi người, đi vào trong chứ?"



"Triệu gia chủ, vị lão tổ bên trong kia. . ." Đông Phương Nhân hơi nhíu mày.



"Là Triệu Du lão tổ!" Triệu Nham Tùng giễu cợt một tiếng, hắn biết Đông Phương Nhân này sẽ nhận ra Triệu Du, cũng biết Đông Phương Nhân nghe được tên của Triệu Du liền sẽ sợ hãi.



"Vãn bối Đông Phương Nhân, bái kiến Triệu gia lão tổ!"



Quả nhiên, Đông Phương Nhân nghe được cái tên Triệu Du thì lập tức lớn tiếng nói, cất bước đi vào bên trong rồi quỳ xuống.



Nhân vật cao cao tại thượng trong Bát đại thế gia sau khi tới đây liền trực tiếp quỳ xuống, chuyện này khiến cho người của Bát đại thế gia kinh hãi.



Đám người mặc dù kinh hãi nhưng động tác cũng không hề chậm, tất cả đều lập tức quỳ xuống.



"Bái kiến Triệu gia lão tổ. . ."



Động tác của đám người đều không chậm, chỉ có Đường Lộ chưa thấy qua trường hợp như vậy nên trong lúc nhất thời đứng ngây tại chỗ, không biết nên làm gì.



"Lớn mật!"



Giọng của Triệu Du từ bên trong truyền ra, mang theo lửa giận vô hạn "Nhìn thấy lão tổ ta đây vậy mà không quỳ xuông? Ngươi chán sống rồi phải không!"
Nhóm đọc nhanh:https://zalo.me/g/ofhved851
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom