Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 881-886
Chương 881:
Vù. . .
Thân ảnh của Triệu Du giống như như đạn, nhanh chóng phóng ra ngoài rồi chạy lên Vương Ốc Sơn.
"Lão tổ. . . Lão tổ!"
Triệu Nham Tùng nhìn thấy Triệu Du trở về liền chạy lên kêu gào thảm thiết, sau đó quỳ xuống trước mặt Triệu Du, "Lão tổ, Đường Ân lợi dụng lúc người không có ở đây, một mình giết từ dưới núi lên, hắn đã giết hơn mười mấy người của Vương Ốc Sơn chúng ta. Nếu không phải là tôn nhi có thực lực kém thì đã cùng hắn tử chiến đến cùng rồi!"
"Nói như vậy, ngươi đang trách ta phế bỏ 3 cái đại huyệt của ngươi sao?" Giọng nói Triệu Du đầy gắt gỏng như gào thét lên vậy.
"Không. . ." Triệu Nham Tùng run lên, rưng rưng nước mắt nói: "Tôn nhi không có ý này, tôn nhi chỉ hận mình bất tài, không giúp được gì cho lão tổ, nếu không thì cũng không đến nỗi để Đường Ân giết lên núi! Tất cả đều là lỗi của tôn nhi, đều là do tôn nhi bất tài!"
Sắc mặt Triệu Du vẫn lạnh lùng rồi sau đó quay người lao thẳng về phía sau ngọn núi.
Phía sau ngọn núi, đầu xúc tu kia dường như mất hết sức sống, nằm xụi lơ trên mặt đất.
Sắc mặt Triệu Du đầy u ám bước nhanh vào trong động, liền nhìn thấy trong động có bốn năm cái xúc tu nhô lên như rong biển, đang không ngững quậy lung tung trong đó..
"Nhanh động thủ. . ."
Triệu Du không chần chờ, nhanh chóng ngồi xuống rồi chống 2 tay lên mặt đất, nội lực trong người cũng điên cuồng truyền vào trong đó.
Xung quanh hồ nước này dần dần sáng lên mấy vòng hoa văn. Khi những hoa văn này được thắp sáng lên, mấy cái xúc tu giường như đã bị ảnh hưởng và dần dần trở nên khô héo.
Nước trong hồ lần nữa sôi trào lên.
Làn da trên mặt của Triệu Du lại trở nên già đi, khuôn mặt thanh tú kia giờ đã thành khuôn mặt già nua, da nhăn nheo khiến cho người ta không khỏi rùng mình..
Sau nửa giờ, toàn bộ hồ nước mới trở lên yên tĩnh lại, lúc này Triệu Du mới đứng dậy rồi đi ra khỏi cửa đá.
"Giết tiểu tử kia!"
Hai người bên trong khẽ mở miệng, trong tiếng nói tràn đầy sát khí.
"Ta sẽ đem đầu của hắn mang về rồi ném vào trong cái hồ nước này!" Triệu Du lạnh giọng nói rồi xoay người bước ra ngoài.
Ánh chiều tà từ trong núi rơi xuống rồi chiếu sáng toàn bộ Vương Ốc Sơn.
Triệu Du đứng ở cửa phần mộ nhìn đám người đang quỳ xuống trước mặt, ánh mắt tràn đầy lạnh lùng.
"Lão tổ. . ." Triệu Nham Tùng quỳ ở trước mặt đám người,, cắn răng nói ra: "Tôn nhi vừa mới thăm dò được, sau khi Đường Ân xuống núi thì đã lên máy bay bay đi rồi.. . . Tạm thời còn chưa rõ bay tới nơi nào!"
Ánh mắt Triệu Du quét qua đám người 1 cái.
Những người này lần lượt cúi đầu xuống, cảm thấy lạnh cả sống lưng.
"Lão tổ!" Triệu Nham Tùng cắn răng một cái, vội vàng nói: "Mặc dù chúng ta không lưu lại được Đường Ân, nhưng lại bắt được biểu muội của Đường Ân! Đường Lộ kia khi Đường Ân đến đã cùng Đường Ân trong ứng ngoại hợp, ý đồ huỷ diệt Vương Ốc Sơn chúng ta!"
"Mang lên!" Triệu Du lạnh lùng nói.
"Nhanh dẫn tới!" Triệu Nham Tùng quay lại hét lên.
Có người đẩy Đường Lộ đang tái mặt đi tới gần, trực tiếp ép ngã cô ta trên mặt đất.
"Lão tổ! Lão tổ! Tôi cùng Đường Ân không hề có một chút quan hệ nào cả, tôi mặc dù là biểu muội của hắn nhưng mà tôi cùng Đường Ân như nước với lửa. . . Đường Ân giết mẹ của tôi, giết ba của tôi, hắn còn giết cả nhà của tôi, tôi cùng hắn có thù không đội trời chung, làm sao lại có thể giúp hắn được chứ?" Đường Lộ sợ tới mức nhũn người ra, vội vàng khóc lớn nói.
"Lão tổ, không nên tin cô ta, người trong thôn đều nhìn thấy Đường Lộ nói chuyện cùng với Đường Ân, cô ta còn muốn Đường Ân mang theo cô rời đi nữa! Nếu như không phải là có lão tổ khác xuất hiện thì bây giờ Đường Ân đã mang cô ta rời đi rồi. . ." Triệu Nham Tùng vội vàng giải thích, ông ta biết Triệu Du đang rất tức giận, nhất định phải có người để cho bà ta trút giận.
Đường Lộ này chính là Triệu Nham Tùng tìm ra, để cho Triệu Du có thể phát tiết lửa giận của mình.
"Lão tổ, tôi không phải vậy. . ." Đường Lộ nghe nói như thế, lập tức sửng sốt rồi vàng khóc lóc nói: "Tôi là người của Đoan Mộc gia! Tôi là người của Đoan Mộc gia mà! Con của tôi chết trên tay của Đường Ân, tôi đã sinh con cho Đoan Mộc gia. . ."
Triệu Du lạnh lùng nhìn cô ta, "Con của ngươi là người của Đoan Mộc gia sao?"
"Đúng, chính là người của Đoan Mộc gia! Đích thật là người của Đoan Mộc gia!" Đường Lộ lo lắng giải thích rồi quỳ trên mặt đất, tiến về trước 2 bước "Lão tổ, xin người tin tưởng tôi! Tôi tuyệt đối sẽ không lừa gạt mọi người! Lão tổ nếu không tin, tôi có thể thề với trời!"
"Không cần, đi xuống dưới núi xét nghiệm ADN một chút là được!" Triệu Nham Tùng vội vàng nói, "Lão tổ, thi thể của đứa bé kia vẫn còn, nếu mang tới dưới núi xét nghiệm ADN một chút, thì sẽ biết đứa bé kia có phải là người của Đoan Mộc gia hay không. . ."
Đường Lộ nghe lời này, liền cảm thấy như tất cả sức lực trong người liền biến mất.
Xét nghiệm ADN sao?
Nếu như làm xét nghiệm ADN, Đường Lộ khẳng định sẽ hiện ra nguyên hình, đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì thì cô cũng không dám tưởng tượng!
"Mang đi, đợi đến khi Đoan Mộc Dương trở về, để cho Đoan Mộc Dương tự mình giải quyết!" Triệu Du lạnh lùng phất tay, lạnh giọng nói ra: "Mau chóng điều tra hướng đi của Đường Ân, nếu không được thì tự sát đi!"
Sắc mặt Triệu Nham Tùng hơi thay đổi, vội vàng gật đầu, "Đa tạ lão tổ, đa tạ lão tổ!"
Lúc này, Đường Ân đi tới Thượng Hải.
Đi đến Thượng Hải này không phải do trùng hợp mà là do Đường Ân cố ý tới.
Đường Ân trước khi lên máy bay liền nhận được điện thoại của Vương Cẩn, cho nên anh đi thẳng tới Thượng Hải này.
Trong thời gian này, Vương Cẩn vẫn luôn giúp Đường Ân xử lý một chuyện khác, đó chính là tìm kiếm Nguyên Ngọc! Lúc đạt được Nguyên Ngọc từ Lâm Thương Thu, Đường Ân liên biết tác dụng của thứ này còn lớn hơn so với tưởng tượng của mình.
Đường Ân mặc dù không biết Đường Trăn Thanh làm cách nào để có được Nguyên Ngọc, nhưng Đường Ân có thể phái người đi điều tra chuyện này được.
Vương Cẩn là người đảm nhiệm việc này cho nên thời gian qua vẫn luôn không xuất hiện. Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này, hình như là anh ta đã tìm ra được manh mối gì đó, cho nên Đường Ân đi vòng qua Thượng Hải rồi chuẩn bị xuất phát từ nơi đây.
Mới vừa đi xuống cầu thang, Đường Ân liền nhíu mày, bởi vì anh không thấy bóng dáng của Hàn Thất Lục.
Khi còn ở dưới chân núi Vương Ốc Sơn chuẩn bị lên máy bay, Đường Ân đã cho người thông báo cho Hàn Thất Lục, nhưng không nghĩ rằng Hàn Thất Lục lại không tới.
Thời gian này, Hàn Thất Lục kỳ thật là không nhận được tin tức, cô ngồi trong trang viên Hàn gia và đối mặt với rất nhiều người của Hàn gia, bây giờ cô đang đối mặt với sự chất vấn tới từ Hàn Phi.
Trên mặt bàn bày ra 1 đống tài liệu, đây đều là những lời chỉ trích về những việc mà Hàn gia đã làm trong những năm qua.
Nếu những lời chỉ trích này là thật thì chúng có thể lật đổ được Hàn gia.
" Có lẽ mọi người vừa nhìn rõ ràng đúng không? Hàn gia kinh doanh bao năm qua lại lưu lại nhiều khuyết điểm cho đối thủ như vậy…Hậu quả của loại chuyện này, mọi người chắc là biết rõ hơn ai hết!" Hàn Phi vênh váo, đắc ý bắt chéo 2 chân lên rồi cười lạnh.
"Hoàn toàn chính xác, những thứ này sẽ mang tới phiền toái rất lớn cho chúng ta. . ." Hàn Thụy cũng mở miệng rồi đưa mắt nhìn về phía Hàn Thất Lục, "Thất Lục, những chuyện này, cô không nên giải thích 1 chút sao?"
Chương 882:
"Giải thích? Giải thích cái gì?" Hàn Thất Lục ngồi trên ghế và liếc nhìn những người có mặt "Tôi làm chuyện gì, cho tới bây giờ đều không cần giải thích với bất cứ ai và cũng không muốn giải thích với bất cứ ai cả!"
Những người của Hàn gia ở đây đều sửng sốt, có chút trầm mặc lại.
Lúc trước Hàn Kỳ chính là như vậy, hiện tại Hàn Thất Lục cũng như vậy, những ngườ này đều không có thói quen giải thích.
Từ Mỹ Hân ở bên cạnh kéo ống tay áo của Hàn Phi rồi chép miệng.
Sắc mặt Hàn Phi lập tức trầm xuống, "Thất Lục, trước kia cô không muốn giải thích, chúng ta đều không trách cô, nhưng chuyện lần này, cô thật sự không cho chúng ta 1 lời giải thích sao? Hàn gia tồn tại nhiều vấn đề như vậy, có phải cô đang đùa giỡn không? Cô có biết chuyện này sẽ làm hại Hàn gia chúng ta hay không? Nếu không phải Mỹ Hân giúp chúng ta giải quyết thì có phải là sẽ có chuyện nghiêm trong xảy ra rồi không?!"
Hàn Thất Lục dựa lưng vào ghế, vẫn trầm mặc không nói gì.
"Thất Lục, Hàn Phi nói không sai, cho dù không muốn giải thích thì cũng cho những người trong Hàn gia chúng ta 1 câu để chúng ta an tâm hơn chứ?" Lúc này, Hàn Thụy cũng mở miệng.Đọc nhanh tại Vietwriter
Hàn Thất Lục khẽ chau mày, nhẹ nhàng thở dài, cô không nghĩ là Hàn gia lại có nhiều người ngu xuẩn như vậy.
"Thất Lục, cô đến cùng là muốn làm gì?" Hàn Phi có chút giận, lập tức đứng lên, giọng nói có chút lạnh lùng: "Nếu cô vẫn cứ tiếp tục như vậy, chúng ta làm sao yên tâm giao Hàn gia cho cô được chứ?"
"Vậy thì giao cho ai được?" Hàn Thất Lục lạnh lùng dò hỏi.
"Cô. . ." Hàn Phi trở nên lo lắng, có chút tức giận đứng lên nói với những người xung quanh: "Tôi đề nghị thành lập 1 nhóm kiểm tra, ngày bình thường có thể giám sát công việc của Hàn Thất Lục, như vậy thì mới có thể bảo đảm an toàn cho Hàn gia chúng ta được, hơn nữa còn giúp cho Hàn Thất Lục ít gặp phải chuyện sai lầm như lần này nữa. . ."
"Tôi nghĩ điều này cũng có thể. . ." Hàn Thụy cũng mở miệng nói ra.
Những người còn lại trong Hàn gia nhìn nhau 1 cái rồi im lặng. Mặc dù những người này không mở miệng, nhưng ở sâu trong nội tâm thì dường như đồng ý với đề nghị của Hàn Phi.
Hàn Thất Lục thở dài nói: "Không cần thiết. . ."
"Tại sao lại không cần thiết? Những việc cô làm, những khoản trên giấy tờ này đều rất nguy hiểm cho Hàn gia.. ." Hàn Phi lớn tiếng nói, "Có phải là cô cảm thấy là chúng ta đang hạn chế quyền lợi của cô phải không? Nếu cô thực sự nghĩ như vậy thì tôi không còn gì để nói nữa, chúng ta không thể để Hàn gia chết chung với cô được. . ."
Hàn Thất Lục vẫn bình tĩnh, chậm rãi lắc đầu, giống như là ngán ngẩm với hành động của Hàn Phi.
"Thất Lục, đây cũng là chuyện tốt cho Hàn gia chúng ta. . ."
"Đúng thế, đây cũng là chuyện tốt!"
"Đúng vậy!"
Những người xung quanh đều lên tiếng, có vẻ như là đồng tình với câu nói của Hàn Phi.
Hàn Thất Lục bất đắc dĩ ngẩng đầu, "Những khoản kia. . . Đều là giả!"
"Giả?" Hàn Phi sửng sốt một chút, "Làm sao lại là giả chứ? Những thứ này là do đích thân tôi mang ra từ phòng làm việc của cô mà!"
"Nói như vậy, cậu thừa nhận là đã đi vào phòng làm việc của tôi sao?" Hàn Thất Lục ngẩng đầu, ánh mắt có chút lạnh lẽo "Cậu chẳng lẽ không biết, phòng làm việc của tôi không cho phép bất cứ ai đi vào sao?"
"Thất Lục, có phải cô quá hống hách rồi không?" Hàn Thụy nói.
Sắc mặt Hàn Phi đỏ lên, vội vàng phản bác: "Tôi tiến phòng làm việc của cô thì mới có thể phát hiện những chuyện này, nếu như không tiến vào phòng làm việc của cô, Hàn gia chúng ta bây giờ không biết đã gặp phải chuyện gì rồi!"
Hàn Thất Lục có chút buồn chán, nhìn lướt qua người phía dưới, cuối cùng đem ánh mắt rơi vào Từ Mỹ Hân rồi nhẹ nói: "Từ tiểu thư, ta cũng không muốn nói nhảm nhiều với cô, cô muốn gì thì cứ nói thẳng ra đi!"
Từ Mỹ Hân ngẩn người, có chút ủy khuất mắt nhìn Hàn Phi.
"Thất Lục, cô có ý gì? Mỹ Hân từ đầu đến cuối rồi không nói gì, cô muốn làm phiền cô ấy sao?" Hàn Phi lạnh lùng nhìn chằm chằm Hàn Thất Lục.
Hàn Thất Lục thực sự mệt mỏi khi nói chuyện với Hàn Phi, một mực đem ánh mắt nhìn về phía Từ Mỹ Hân.
Từ Mỹ Hân bị nhìn, sắc mặt liền đỏ lên, cúi đầu nói: "Ta chỉ là hi vọng là nam nhân mà ta cưới là 1 đại anh hùng, cũng là người có tài năng xuất chúng! Hàn Phi ở trong Hàn gia vẫn luôn không được trọng dụng, đây đối với Hàn Phi mà nói thì quá không công bằng! Nếu như cô có làm gì, vậy thì đơn giản là giao một phần công ty cho Hàn Phi quản lý, ta tin tưởng rằng Hàn Phi sẽ có năng lực để quản lý được!"
Những người xung quanh nhanh chóng nhìn Hàn Phi, cũng nhìn về phía Từ Mỹ Hân.
Đây là muốn đoạt quyền sao?
Nếu như cân nhắc vì lợi ích của Hàn gia, thì những người này tuyệt đối sẽ không nói thêm cái gì, nhưng nếu là đoạt quyền, thì việc này cần phải cân nhắc một chút!
"Ta có thể sẽ không đồng ý!" Hàn Thất Lục lắc đầu.
Chung quanh im lặng, mọi người đều biết Hàn Thất Lục nắm Hàn gia trong tay là do chuyện của Hàn Kỳ, và hơn nữa là Hàn Thất Lục cũng có năng lực như thế.
"Nếu là như vậy. . ." Từ Mỹ Hân lắc đầu, vẻ mặt thất vọng tràn trề "Ta chỉ có thể đem những thứ này của Hàn gia, truyền ra cho người bên ngoài…Đến lúc đó, Hàn gia cũng sẽ gặp chuyện không tốt đẹp gì!"
Ngay lúc này, mùi thuốc súng đã nổi lên, cái này chính là đoạt quyền, mạnh mẽ đoạt quyền.
Nhiều người trong Hàn gia trầm mặt xuống, ánh mắt nhìn qua Hàn Phi, bên trong ánh mắt đều có ý không tốt.
Hàn Thụy ở một bên nhìn, đột nhiên nói ra: "Thất Lục, nếu cho Hàn Phi mấy cái công ty để hắn luyện tay một chút, có thể tương lai sẽ phát triển thì sao chứ? Hàn gia chúng ta làm ăn lớn, một hai công ty cũng không thành vấn đề đúng không. . ."
Hàn Thất Lục đột nhiên cười một tiếng, "Hàn Phi muốn hai cái công ty, cậu cũng muốn hai cái công ty, gộp lại chính là nửa sản nghiệp của Hàn gia rồi. . . Lại chuyện mạo hiểm như vậy, tôi nhất định sẽ không làm! Mặt khác, nếu như các cậu muốn đem những thứ đó đưa cho người bên ngoài, tôi cũng sẽ không có ý kiến, cho dù là đưa tới trong tay cảnh sát để báo án thì tôi cũng rất hoan nghênh!"
Vừa nói xong, Hàn Thất Lục liền đứng lên rồi quay người đi ra ngoài.
"Cô….cô có ý gì?" Hàn Phi cũng đứng lên.
"Ý của ta, chính là muốn làm gì thì làm. . ." Hàn Thất Lục nói một câu rồi quay người đi ra ngoài, vừa mới kéo ra cửa phòng liền nhìn thấy thư ký của mình đứng ở ngoài cửa.
"Thiếu gia đến Thượng Hải, bây giờ đang ở sân bay. . ."
"Lúc nào sẽ đến?" Hàn Thất Lục vội vàng hỏi.
"Vừa mới hạ cánh. . ." Nữ thư ký nói.
"Thất Lục, cô đứng lại đó cho tôi!" Lúc này, Hàn Phi kéo tay Từ Mỹ Hân vọt ra, "Cô không sợ Hàn gia chia năm xẻ bảy sao? Nếu hôm nay cô không giao ra mấy công ty dưới tay của cô cho tôi thì sự tình này sẽ không bao giờ kết thúc đâu!"
"Tại sao lại không kết thúc được?" Hàn Thất Lục lạnh lùng nhìn chằm chằm Hàn Phi.
Chương 883:
"Hàn gia nằm ở trong tay của cô, sớm muộn gì cũng sẽ bị cô hủy diệt, không bằng nằm ở trong tay của tôi! Nếu cô không giao ra, vậy thì tôi cũng chỉ có thể phá con thuyền này, cứu Hàn gia từ trên tay của cô. . ." Hàn Phi giận dữ nói.
"Tốt, tuỳ cậu!" Hàn Thất Lục gật đầu một cái, quay người đi ra ngoài.
"Hàn Thất Lục!" Hàn Phi nổi giận, bởi vì hắn đã nhìn ra, Hàn Thất Lục căn bản là không quan tâm gì. Hàn Thất Lục nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy khinh thường cùng chế giễu.
Từ Mỹ Hân đi ra giữ chặt cổ tay của Hàn Phi, tỏ ra vẻ ân ái nói: "Hàn Phi, em tin tưởng sau này anh sẽ thành công!"
Hàn Phi cắn răng, vẻ mặt tràn đầy tức giận "Hàn Thất Lục, cô chống mắt lên mà xem đi. . ."
"Ừm, để cho cô ta nhìn 1 chút!" Từ Mỹ Hân cũng nhẹ nói.
Hàn Thất Lục đã nhanh chóng đi xuống cầu thang, không để ý đến suy nghĩ của những người này. Trong mắt Hàn Thất Lục, những người này thật sự không quan trọng bằng Đường Ân, ít nhất là khi so sánh, bọn họ thật sự không thể so sánh được.
Sau khi rời khỏi trang viên, cô lên xe rồi chạy thẳng tới sân bay Thượng Hải.
Hàn Thất Lục lấy điện thoại ra gọi cho Đường Ân, nhưng điện thoại lại không liên lạc được.
Chiếc xe lao vun vút trên đường, lúc vừa tới sân bay Thượng Hải thì vừa vặn nhìn máy bay tư nhân của Đường Ân phóng lên trời.
Hàn Thất Lục đứng ngoài sân bay, khẽ thở dài, ánh mắt có chút đờ đẫn.
Đi rồi!
"Hàn tổng. . ."
Nữ thư ký ở bên kinh ngạc nhìn Hàn Thất Lục, không khỏi tiến lên nói: " Chúng ta sẽ liên lạc với thiếu gia càng sớm càng tốt. ."
"Không cần!" Hàn Thất Lục nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài 1 tiếng rồi nói "Anh ta đã đi rồi, có nghĩa là đang có chuyện gì đó rất quan trọng, chúng ta không nên quấy rầy anh ấy, cứ làm tốt việc của mình là được!"
"Vâng!" Nữ thư ký gật đầu.
"Cùng ta đi dạo 1 chút chứ?" Hàn Thất Lục cúi đầu, do dự một chút, cảm thấy có chút mỏi mệt.
"Được!"
Hai người đậu xe sang một bên, sau đó vừa đi dạo trên bãi cỏ bên ngoài sân bay vừa trò chuyện. Chỉ là khi Hàn Thất Lục thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, bên trong ánh mắt hiện lên vẻ mong đợi, về phần đang mong đợi cái gì, e rằng ngay cả bản thân Hàn Thất Lục cũng không biết được.
Lúc này, bên trên Vương Ốc Sơn, Triệu Nham Tùng đã nhanh chóng vọt tới bên ngoài lạc viên của Triệu gia.
"Lão tổ! Lão tổ! Ta vừa nhận được tin tức mới nhất, là tung tích của Đường Ân. . ." Triệu Nham Tùng vọt tới ngoài lạc viên rồi quỳ xuống, trên mặt mang theo hưng phấn nói ra "Đường Ân xuống Vương Ốc Sơn rồi đi tới Thượng Hải, lúc này vừa mới lên máy bay, có vẻ như là trốn ra nước ngoài!"
"Chạy trốn ra nước ngoài sao?"
Triệu Du đẩy cửa ra, mắt nhìn xuống núi, xuyên qua khoảng không vô tận dường như muốn nhìn thấy bóng dáng của Đường Ân.
"Đúng vậy, chắc lúc này đã đi ra khỏi biên giới rồi! Người của chúng ta đã tra ra được lộ trình của hắn ta, dường như hắn ta sẽ đi đến Châu Phi. . ." Triệu Nham Tùng háo hức nói.
"Châu Phi?" Sắc mặt Triệu Du lập tức âm trầm xuống, "Hắn cho rằng trốn ra nước ngoài rồi là có thể muốn làm gì thì làm sao? Đem Dương Đan Ni từ trong phòng giam mang ra, để cô ta dẫn đường đi tới Châu Phi. . ."
"Vâng!" Triệu Nham Tùng quay người đi ra ngoài cửa.
Lúc này, Đông Phương Yên cũng từ trong phòng đi ra. Toàn thân áo trắng, bồng bềnh như tiên tử, tuy rằng bị mất một cánh tay nhưng lại khiến cô cảm thấy yểu điệu hơn một chút.
"Đi!"
Triệu Du hừ lạnh một tiếng rooif đi ra ngoài cửa.
Đã phát hiện tung tích, Triệu Du tuyệt đối không thể từ bỏ, tốt nhất là đuổi kịp Đường Ân rồi giết hắn ở nước ngoài.
Đường Ân hoàn toàn chính xác là bay ra nước ngoài và lúc này cũng đã xuất ngoại rồi.
Vương Dương và 1 nhóm người khác cũng đi theo Đường Ân, bọn hắn không biết vì sao Đường Ân phải xuất ngoại, nhưng bọn họ theo bản năng cũng không hỏi gì. Điều duy nhất khiến Vương Dương khó hiểu là, Đường Ân cố ý tiết lộ hành tung của mình, điều này khiến Vương Dương cũng không hiểu được mục đích của cậu ta là gì.
"Đơn giản là đưa bà cô kia dẫn ra, để bà ta khỏi gây náo loạn trong nước. . ." Đường Ân cười khổ một tiếng, anh biết thực lực hiện tại của mình không thể nào đánh lại được Triệu Du, nhưng anh cũng không muốn để quả bom hẹn giờ như Triệu Du ở lại trong nước.
"Nếu ở nước ngoài, có thể bà ta sẽ ngang ngược hơn. . ." Vương Dương im lặng hồi lâu mới nhẹ giọng nói.
"Đúng vậy!" Đường Ân gật đầu, xoa xoa đầu lông mày rồi nói "Ở nước ngoài, tôi cũng có thể buông lỏng tay chân chứ không cần kiềm chế như trước nữa!"
"Tốt!" Vương Dương không biết nên nói gì, chỉ có thể cười khổ gật đầu.
Đường Ân nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn bóng đêm rồi khẽ thở dài.
Lúc lên máy bay, Đường Ân cũng suy nghĩ nhiều lần rồi mới hạ xuống quyết định này. Triệu Du ở trong nước sẽ tạo thành nguy hiểm quá lớn cho Đường Ân, bất kể là Dương Hồng Lâm hay Hàn Thất Lục, bọn họ đều không thể chống lại được Triệu Du. Cho dù là mẹ của mình, ở trước mặt Triệu Du đều muốn nhượng bộ ba phần.
Đường Ân thật ra cũng biết, đem Triệu Du đặt ở sau lưng mình cũng là 1 hành động nguy hiểm, nhưng anh cũng không có cách nào khác nên chỉ biết làm theo cách này.
Nghĩ đến đây, Đường Ân chỉ có thể yên lặng thở dài, nhắm mắt lại và chìm sâu vào giấc ngủ.
Khi đến Châu Phi, thời gian vẫn còn khuya.
Đường Ân mở mắt, đưa đám người Vương Dương xuống máy bay, liền nhìn thấy Vương Cẩm đứng ở xa xa.
Vương Cẩn không thay đổi nhiều, trên người vẫn mang theo sát khí, để cho Vương Dương và những người khác lần đầu nhìn thấy liền lập tức tỏ ra thù địch.
Tất cả đều là người từng trải cho nên sẽ có loại đề phòng này.
"Thượng Hải truyền đến tin tức, Triệu Du đã lên máy bay. . ." Vương Dương nói một tiếng.
Đường Ân gật đầu, nhìn Vương Cẩn kéo cửa xe ra rồi chậm rãi tiến vào trong xe.
Toàn bộ người lên xe thì Vương Cẩn mới ra lệnh cho đội xe lên đường.
"Nơi phát hiện ra đồ vật này chính là nơi ở của 1 bộ lạc nguyên thuỷ. . ." Vương Cẩn nhẹ giọng, sau đó có chút cẩn thận nói ra: " Tôi đã kiểm tra, bộ lạc đó hình như có chút vấn đề. . ."
"Vấn đề gì?" Đường Ân chân mày cau lại.
"Người ở trong đó rất kỳ quái, có thể sau khi đến nơi thì cậu sẽ nhận ra được, tôi cũng không biết phải giải thích với cậu thế nào!" Vương Cẩn khẽ nói.
Đường Ân trầm mặc chốc lát, cảnh tưởng trên Vương Ốc Sơn lại hiện lên khiến anh không khỏi tò mò.
Ba tiếng sau, máy bay của Triệu Du cũng chậm rãi hạ xuống.
Ba người từ trên máy bay đi xuống, nhìn bóng đêm mịt mờ, trong lúc nhất thời đều có chút trầm mặc.
Mặc dù thế lực của Triệu gia rất lớn, nhưng đại bộ phận đều ở trong nước, sau khi ra nước ngoài liền cảm thấy có chút thua thế. Hiện tại đến nơi này, mới biết được muốn đuổi kịp Đường Ân, thực sự có chút lãng phí.
"Xin hỏi, ngài có phải là Triệu Du không?"
Lúc này, một người có nước da đen, trông rất nho nha, vội vàng cười nói "Cậu Đường Ân để tôi nói với ngài, anh ta đã giúp ngài chuẩn bị 1 ít đồ vật, hi vọng ngài có thể thích."
"Thứ gì?" Triệu Du khẽ nhướng mày.
"Đi theo tôi. . ."
"Sư phụ, cẩn thận!" Đông Phương Yên giữ chặt Triệu Du.
"Ta sao ta lại phải sợ hắn?" Triệu Du hừ lạnh một tiếng, quay người đi theo.
Chương 884:
Dương Đan Ni ở một bên sợ tới mức không dám nói lời nào, đáy lòng lại có chút khẩn trương, cô biết Triệu Du sẽ không bỏ qua cô, nhưng lại không biết Triệu Du sẽ xử phạt cô như thế nào.
Khi cả nhóm bước vào khách sạn gần sân bay, người da đen phía ngước mới dừng laiaj rồi cười nói: "Cậu Đường Ân nhờ tôi đặt phòng này cho ngài, hơn nữa còn là phòng tình nhân, hi vọng ngài có thể hài lòng. . . Đúng, ở đây còn có món quà mà Đường Ân đã để lại cho ngài!"
Vừa nói xong, người da đen này đưa ra một cái hộp, mỉm cười giao cho Đông Phương Yên.
"Chúc mọi người chơi vui vẻ!" Người da đen nói một câu rồi quay người đi ra ngoài cửa.
Đông Phương Yên cầm đồ vật trong tay, ánh mắt mang theo hỏi thăm nhìn về phía Triệu Du.
"Mở ra xem thế nào!" Triệu Du trầm mặt.
Đông Phương Yên vội vàng mở ra, ánh mắt rơi xuống phía trong, sắc lập tức đỏ lên.
Trong này là một bộ bikini lọt khe size nhỏ, dường như phù hợp với dáng người của Triệu Du. Bên trong hộp còn có 1 tờ giấy trắng, trên đó còn viết lại 1 câu của Đường Ân.
"Ánh mắt của ta đã nhìn qua dáng người của ngươi, nên ta đã chọn cho ngươi 1 cái phù hợp, hi vọng ngươi mặc vào sẽ rất đẹp…. Không cần cảm ơn!"
Triệu Du nhìn tờ giấy này, cơ thể liền run lên vì tức giận. Cả 1 đời còn chưa ra ngoài, vẫn còn là 1 người phụ nữ khuê nữ, bà đã nhìn thấy những thứ này bao giờ chứ?
Đây quả thực là vũ nhục!
"Đường Ân!"
Trong chớp nhoáng này, khí thế trên người Triệu Du phóng lên tận trời cao, không khí xung quanh 3 mét đều phát ra tiếng rầm rầm.
Bùm bùm. . .
Tất cả kính xung quanh khách sạn lập tức vỡ tan, những người chung quanh nhìn cảnh này, đều sợ tới mức ngây ngươi lại. Đây là gì thế này? Đây là phép thuật à?
"Đi!" Triệu Du xoay người đi ra ngoài cửa, liếc nhìn xung quanh mới phát hiện tên da đen đã biến mất tăm mất tích.
Nơi này vốn là địa phương xa lạ cho nên muốn tìm được người vừa rồi, cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Huống hồ 3 sư đồ này, ngoài Dương Đan Ni có biết 1 chút ngoại ngữ ra thì 2 người còn lại hai thậm chí còn gặp vấn đề trong giao tiếp..
"Tìm ngay. . . Cho dù phải lật tung nơi này lên thì cũng phải tìm ra tên vừa rồi cho ta!" mặt mũi Triệu Du tràn đầy sát khí, quay người đi đến đường lớn phía xa.
Lúc này, Đường Ân đã đi xa hơn mấy trăm dặm.
Con đường này hoàn toàn là sa mạc và nó khô cằn đến mức tuyệt vọng.
Dù sao thì Vương Cẩn cũng đã tới nơi này rồi, cho nên anh ta rất quen thuộc với hoàn cảnh nơi đây. Khi gặp Đường Ân, anh ta đã chuẩn bị đầy đủ thức ăn và nước uống.
Xe chạy chầm chậm trong sa mạc, một đường chạy thẳng đến bộ lạc nguyên thuỷ mà Vương Cẩn nói tới.
Rốt cục thì giữa trưa, bọn họ đã tìm thấy 1 ốc đảo giữa sa mạc.
Ốc đảo này cũng không lớn, nó được bao phủ bởi những ngọn đồi, và có một số loài thực vật thường thấy ở sa mạc mọc trên những ngọn đồi đó.
Sau khi Vương Cẩn đậu xe sang 1 biền liền dừng lại, hít sâu một hơi nói: " Nó ở ngay đây! Theo manh mối mà tôi tìm được, người của Đường Trăn Thanh đã phát hiện ra Nguyên Ngọc ở trong chính cái ốc đảo này."
Đường Ân nhẹ gật đầu, "Có nhiều người biết tin này không?"
"Không nhiều! Nhưng mà sau khi phát hiện ra Nguyên Ngọc, Đường Trăn Thanh liền đem nơi này bí mật phong toả lại, người ngoài rất khó tiếp cận bên trong!" Vương Cẩn nói.
Đường Ân gật đầu, đứng ở bên ngoài xe rồi nhìn về phía ốc đảo xa xa, dường như trong đó có thực vật đang không ngừng rung chuyển nhè nhẹ. Sự rung chuyển nhẹ đó hoàn toàn không phải do gió gây ra, hẳn là có người trên cây.
"Mọi người ở lại chỗ này, tôi sẽ qua đó xem một chút!" Đường Ân nói xong liền tiến lên một bước.
"Thiếu gia, cẩn thận!" Vương Cẩn vội vàng nói.
Đường Ân sửng sốt một chút rồi nhẹ nhàng gật đầu, Vương Cẩn biết rõ thực lực của anh, nhưng vẫn nói anh cẩn thận, điều này cho thấy nơi này có vẻ hơi nguy hiểm..
Nguy hiểm này, có thể người bình thường sẽ không chịu đựng được.
Nghĩ tới đây, Đường Ân không do dự gì nữa, tăng nhanh tốc độ rồi nhanh chóng tiếp cận đỉnh đồi.
Vèo một tiếng, một người đã nhảy lên cây cao, tận dụng vị trí trên này để quan sát toàn xung quanh.
Phía xa xa là những dãy đồi trải rộng, ở chỗ sâu nhất của dãy dồi dường như có 1 hồ nước lớn, bán kính chừng 1 ngàn mét. Nước hồ trong xanh như sóng, giống như là 1 viên ngọc bích được khảm giữa sa mạc rộng lớn vậy.
Đường Ân khẽ gật đầu, vừa định leo xuống thì thấy 1 vật từ phía xa bay tới. Một ngọn giáo dài khoảng 3-4 mét bay nhanh về phía của anh.
Đường Ân nhướng mày, giơ cổ tay lên trực tiếp bắt lấy ngọn giáo này nhưng ngọn giáo này lại có lực đạo rất lớn, đến mức Đường Ân phải di chuyển cơ thể mới ổn định lại được.
Lúc này, một số người nguyên thủy với váy cỏ và sơn dầu trên mặt xuất hiện, đám người từ thảm thực vật phía trong chui ra, ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn chằm chằm Đường Ân.
"Ô ô ô. . ."
Người cầm đầu của đám này phát ra tiếng ô ô, giống như là đang mắng chửi Đường Ân vậy.
Đường Ân nhanh chóng bay xuống dưới đất, vội vàng tiến lên hai bước rồi nói: "Ta tới đây, là muốn hỏi thăm một chút. . ."
"Ô ô ô. . ."
Đường Ân vừa mới mở miệng, người nguyên thủy trước mặt của anh lập tức sôi trào lên, ánh mắt tràn đầy hung hãn rồi lao thẳng về phía của Đường Ân. Những người ở xa hơn bắt đầu ném giáo trong tay, một số người nhanh chóng hét lên rồi cũng rút cung tên trên tay ra.
Đường Ân biến sắc, vội vàng phi thân rút lui về sau, những ngọn giáo được ném ra rất nhanh và trông vô cùng uy lực. Trong nháy mắt, những ngọn giáo này liền bay đến trước người Đường Ân, khiến Đường Ân liên tục lui về phía sau.
Đường Ân tiện tay cầm lấy mấy cây giáo, thân thể bị một cỗ lực lượng cường đại tác động, lập tức lùi về phía sau nhanh hơn một chút. Những mũi tên khác bắn ra cũng có uy lực rất lớn, chúng có thể làm nổ tung một mảnh đất, 1 số bắn vào thảm thực vật hoặc xuyên qua luôn cả thảm thực vật.
Loại sức mạnh này đã vượt qua người bình thường rất nhiều, điều này khiến Đường Ân hồi tưởng lại, Vương Cẩn nói bộ lạc này có chút kỳ quái.
Cơ thể di chuyển, Đường Ân đã quay người nhảy ra ngoài, lấy tốc độ nhanh nhất rời đi đồi núi rồi trở lại phía gần xe.
"Ô ô ô. . ."
Những người nguyên thủy trên đồi cũng dừng công kích, từng người đứng trên đỉnh đồi hò hét như muốn thị uy với Đường Ân vậy, dường như chỉ cần Đường Ân không xâm phạm lãnh địa của bọn hắn, thì bọn hắn cũng sẽ không làm khó xử Đường Ân.
"Đây chính là điều kỳ quái của bọn họ. . ." Vương Cẩn hít sâu một hơi, ở một bên nói ra: "Sức của bọn họ so với người bình thường thì mạnh hơn, hơn nữa làn da của bọn họ có vẻ cứng hơn người bình thường rất nhiều!"
"Thế là sao?" Đường Ân quay đầu, sắc mặt không tốt dò hỏi.
"Bọn hắn không sợ đạn!" Vương Cẩn trầm giọng, nhẹ nhàng thở dài, "Đạn mặc dù có thể bắn rách da của bọn hắn, nhưng cũng vẻn vẹn là rách da mà thôi rồi đạn sẽ dính chặt lên đó. . . Súng ngắm thì có hiệu quả tốt hơn một chút, nhưng cũng sẽ không gây ra tổn thương lớn!"
Chương 885:
"Súng ngắm đều không thể tạo thành tổn thương lớn sao?" Vương Dương ở một bên kinh hãi.
Vương Cẩn nhẹ gật đầu, "Không sai, trước đó ta đã từng thử qua, đạn súng ngắm sẽ bắn vào da và xuyên vào cơ thể nhưng mà không gây tổn thương lớn được!"
Đường Ân lập tức có chút trầm mặc lại, chuyện này không còn là phạm trù của người bình thường nữa, điều này thật kỳ quái.
"Đóng trại trước đã, buổi tối rồi kiểm tra sau!"
Đường Ân nhẹ giọng ra lệnh rồi quay người lên xe. Nếu đã muốn đóng trại ở đây thì không được đến quá gần, nếu không thì sẽ khơi dậy sự tự vệ của đám người nguyên thuỷ kia.
Vương Cẩn lên xe, nhanh chóng mang theo Đường Ân đi ra xa, sau mười mấy phút, xe dừng phía dưới 1 vách núi cát trơ trọi.
Nơi này có một hang động vách đá đơn sơ, trong cùng của hang có một dòng nước suối trong vắt..
"Tôi đã ở nơi này trong suốt thời gian vừa rồi!" Vương Cẩn nói với Đường Ân.
Đường Ân gật đầu, đi vào trong hang động, "Tạm thời nghỉ ngơi một chút trước đã, đợi đến tối thì tôi sẽ đi kiểm tra lại 1 chút! Mặt khác, trong khoảng thời gian này anh phải giữ liên lạc với người trong nước, nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra thì đều phải nói cho tôi biết kịp thời! Còn có Triệu Du nữa, anh phải nghĩ cách cầm chân bà ta đồng thời không cho bà ta làm bị thương Dương Đan Ni!"
"Đã rõ!" Vương Cẩn gật đầu, giúp Đường Ân sắp xếp chỗ nghỉ ngơi.
Nhiệt độ trong hang động này không cao nên là nơi thích hợp để mọi người nghỉ ngơi.
Đường Ân và những người này đã ngồi trên máy bay cả đêm, khó tránh khỏi có chút mỏi mệt, mấy người theo thứ tự tìm đến vị trí tương ứng rồi nhắm lại ánh mắt của mình.
Ngủ một giấc đến trời tối, Đường Ân mới mở hai mắt ra.
Vương Cẩn đã dùng dùng đá làm chỗ nấu ăn, lửa phía dưới đang không ngừng bốc lên.
" Thức ăn và nước uống đầy đủ, hẳn là chúng ta sẽ có thể chèo chống một đoạn thời gian!"
Đường Ân gật gật đầu nhưng lại nhìn về phía bộ lạc nguyên thuỷ phía xa. Mặc dù thức ăn và nước uống đầy đủ, nhưng Đường Ân không muốn lãng phí thời gian bởi vì anh biết rằng, với bản lĩnh của Triệu Du thì sớm hay muộn gì bà ta cũng sẽ chạy tới nơi này.
Một khi Triệu Du đến đây, 2 người chắc chắn sẽ nổ ra 1 trận hỗn chiến kinh hoàng.
Cứ thoải mái ăn chút gì đó, Đường Ân nói đơn giản vài câu rồi vội vàng quay lại bộ lạc nguyên thuỷ kia. Tốc độ của anh rất nhanh, hầu như không chậm hơn tốc độ của ô tô.
Mười mấy phút sau, anh đã có thể nhìn thấy bộ lạc nguyên thuỷ kia.
Ánh trăng từ giữa không trung rơi xuống, khiến cho toàn bộ ốc đảo rất yên tĩnh.
Đường Ân đứng tại chỗ quan sát một hồi, phát hiện trong bộ lạc nguyên thủy không có người canh giữ, trong lòng không khỏi vui mừng.
Thân hình nhoáng lên một cái, Đường Ân lại nhảy lên trên ngọn đồi, sau khi phi thân mấy lần liền nhảy lên 1 cái cây cao nhất..
Lúc này, bên tai loáng thoáng truyền đến tiếng trống, tiếng trống này gõ rất nhịp nhàng nhưng nghe có vẻ hơi khó chịu.
Đường Ân nhìn về phía phát ra tiếng nói, từ xa có thể thấy được, dường như có rất nhiều người tụ tập bên cạnh cái hồ lớn bán kính cả ngàn mét kia.
Những người này đầu đội lông vũ, váy cỏ quấn ngang lưng, không ngừng nhảy múa bên đống lửa đang cháy.
Bởi vì khoảng cách quá xa, Đường Ân cũng không thể nhìn thấy rõ được động tác của bọn họ.
Sau khi suy nghĩ một chút, Đường Ân tiến lên một bước rồi bắt đầu phi thân qua mấy ngọn đồi. Anh muốn biết rõ ràng về cái bộ lạc này thì nhất định phải xông vào trong đó. Mà đã nhìn thấy cảnh này thì đương nhiên cũng muốn đi xem 1 chút, đến cùng là chuyện gì đang xay ra.
Sau khi phi thân tới chỗ lân cận, Đường Ân mới thả chậm động tác lại, tiếng trống bên tai truyền đến cũng lớn hơn.
Có lẽ, có hơn một nghìn người nguyên thủy tụ tập bên hồ này.
Trong hơn 1 nghìn người này, có hơn chục ngường đang nhảy quanh đống lửa với nhịp điệu kỳ lạ. Một ngàn người còn lại thì toàn bộ đều thành kính quỳ trên mặt đất, hai tay chắp lại đặt ở trước ngực như đang cầu khẩn cái gì đó.
Khi nhịp trống thay đổi, động tác vũ đạo của những người này ngày càng mạnh mẽ hơn, và những người đang quỳ trên mặt đất bắt đầu nhỏ giọng lẩm bẩm gì đó.
Những tiếng xì xào lúc đầu còn nhỏ, nhưng sau đó vang thêm âm thanh của những người phía sau nên giọng nói càng lúc càng lớn.
Lúc này, Đường Ân nhìn thấy một cô gái nằm sõng soài trước đống lửa.
Cô gái này chừng mười bảy, mười tám tuổi, da ngăm đen, hai tay đặt trước ngực và cũng đang cầu nguyện.
Ô ô ô. . .
Một người cầm đầu đám người nguyên thủy dừng động tác lại, đem Gậy đầu lâu trên tay giơ lên, bên trong miệng phát ra tiếng ô ô.
Hơn một nghìn người cũng dừng động tác và phát ra âm thanh ô ô trong miệng.
Lúc này, Đường Ân ở đằng xa nhìn thấy, có mười mấy thanh niên cường tráng ở trong đám người đứng lên, thành kính quỳ lạy trước đống lửa, dường như đang tiếp nhận tẩy lễ của Thủ Lĩnh vậy.
Sau một lát, mười mấy thanh niên này nhấc bổng cô gái nằm trước đống lửa rồi đưa cô ấy lên 1 cái bè đã chuẩn bị từ trước.
"Ô ô ô. . ."
Giờ khắc này, hơn một nghìn người bỗng nhiên như sôi trào lên, bắt đầu la hét rồi nhảy múa.
Mười mấy thanh niên kia khiêng chiếc bè rồi lao xuống hồ trong tiếng hò reo, vừa vào hồ được ba bốn mét thì lập tức đẩy chiếc bè ra.
Chiếc bè nhẹ trôi rồi lướt ra giữa hồ.
Lúc này, đám người nhanh chóng đứng ở bên bờ, bắt đầu nhảy nhót rồi cổ vũ, dường như đang chờ đợi một điều gì đó vậy.
Đường Ân vừa xem vừa cảm thấy cảnh tượng kỳ quái này làm cho tê cả da đầu.
Sau một lát, cái bè gỗ kia đã đi tới vị trí trung tâm của hồ, khi mà Đường Ân đang có chút bối rối thì mặt hồ đột nhiên sôi trào lên.
Nhìn thấy cảnh này, đám người nguyên thủy càng thêm hưng phấn, cả đám lập tức hét lên, hơn nữa còn ngửa cổ lên trời rồi la hét ầm ầm.
Sau một lát, một dòng nước xoáy bất ngờ phụt ra khỏi hồ rồi sau đó có 1 cái đầu khổng lồ chồm lên khỏi mặt nước, lập tức vồ lấy cô gái trên bè..
Cô gái trên bè còn chưa kịp phản ứng thì đã bị con quái vật trong hồ dễ dàng nuốt chửng, ngay cả vết cắn cũng không có.
Đường Ân đang trốn ở trong thảm thực vật xa xa, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Cảnh tượng này gần giống như lễ hiến tế của mấy vị thần sông, nhưng đây không còn là lễ vật nữa, mà đây giống như là đang đưa thức ăn tới vậy.
Cô gái đó, chính là đồ ăn được đưa tới sao?
Quái vật trong hồ nước đó là gì vậy? Làm sao mà nó có thể mạnh mẽ như thế chứ?
Đường Ân chấn kinh, sau 1 lúc, anh lại nhìn thấy đám người nguyên thuỷ bên hồ càng thêm điên cuồng, càng thêm hưng phấn.
Người thủ lĩnh vung tay lên, đám nguyên thuỷ lập tức vọt như điên vào trong hồ rồi há miệng to nhất có thể, cả đám đang không ngừng uống nước ở trong hồ.
Nhóm đọc nhanh:https://zalo.me/g/ofhved851
Vù. . .
Thân ảnh của Triệu Du giống như như đạn, nhanh chóng phóng ra ngoài rồi chạy lên Vương Ốc Sơn.
"Lão tổ. . . Lão tổ!"
Triệu Nham Tùng nhìn thấy Triệu Du trở về liền chạy lên kêu gào thảm thiết, sau đó quỳ xuống trước mặt Triệu Du, "Lão tổ, Đường Ân lợi dụng lúc người không có ở đây, một mình giết từ dưới núi lên, hắn đã giết hơn mười mấy người của Vương Ốc Sơn chúng ta. Nếu không phải là tôn nhi có thực lực kém thì đã cùng hắn tử chiến đến cùng rồi!"
"Nói như vậy, ngươi đang trách ta phế bỏ 3 cái đại huyệt của ngươi sao?" Giọng nói Triệu Du đầy gắt gỏng như gào thét lên vậy.
"Không. . ." Triệu Nham Tùng run lên, rưng rưng nước mắt nói: "Tôn nhi không có ý này, tôn nhi chỉ hận mình bất tài, không giúp được gì cho lão tổ, nếu không thì cũng không đến nỗi để Đường Ân giết lên núi! Tất cả đều là lỗi của tôn nhi, đều là do tôn nhi bất tài!"
Sắc mặt Triệu Du vẫn lạnh lùng rồi sau đó quay người lao thẳng về phía sau ngọn núi.
Phía sau ngọn núi, đầu xúc tu kia dường như mất hết sức sống, nằm xụi lơ trên mặt đất.
Sắc mặt Triệu Du đầy u ám bước nhanh vào trong động, liền nhìn thấy trong động có bốn năm cái xúc tu nhô lên như rong biển, đang không ngững quậy lung tung trong đó..
"Nhanh động thủ. . ."
Triệu Du không chần chờ, nhanh chóng ngồi xuống rồi chống 2 tay lên mặt đất, nội lực trong người cũng điên cuồng truyền vào trong đó.
Xung quanh hồ nước này dần dần sáng lên mấy vòng hoa văn. Khi những hoa văn này được thắp sáng lên, mấy cái xúc tu giường như đã bị ảnh hưởng và dần dần trở nên khô héo.
Nước trong hồ lần nữa sôi trào lên.
Làn da trên mặt của Triệu Du lại trở nên già đi, khuôn mặt thanh tú kia giờ đã thành khuôn mặt già nua, da nhăn nheo khiến cho người ta không khỏi rùng mình..
Sau nửa giờ, toàn bộ hồ nước mới trở lên yên tĩnh lại, lúc này Triệu Du mới đứng dậy rồi đi ra khỏi cửa đá.
"Giết tiểu tử kia!"
Hai người bên trong khẽ mở miệng, trong tiếng nói tràn đầy sát khí.
"Ta sẽ đem đầu của hắn mang về rồi ném vào trong cái hồ nước này!" Triệu Du lạnh giọng nói rồi xoay người bước ra ngoài.
Ánh chiều tà từ trong núi rơi xuống rồi chiếu sáng toàn bộ Vương Ốc Sơn.
Triệu Du đứng ở cửa phần mộ nhìn đám người đang quỳ xuống trước mặt, ánh mắt tràn đầy lạnh lùng.
"Lão tổ. . ." Triệu Nham Tùng quỳ ở trước mặt đám người,, cắn răng nói ra: "Tôn nhi vừa mới thăm dò được, sau khi Đường Ân xuống núi thì đã lên máy bay bay đi rồi.. . . Tạm thời còn chưa rõ bay tới nơi nào!"
Ánh mắt Triệu Du quét qua đám người 1 cái.
Những người này lần lượt cúi đầu xuống, cảm thấy lạnh cả sống lưng.
"Lão tổ!" Triệu Nham Tùng cắn răng một cái, vội vàng nói: "Mặc dù chúng ta không lưu lại được Đường Ân, nhưng lại bắt được biểu muội của Đường Ân! Đường Lộ kia khi Đường Ân đến đã cùng Đường Ân trong ứng ngoại hợp, ý đồ huỷ diệt Vương Ốc Sơn chúng ta!"
"Mang lên!" Triệu Du lạnh lùng nói.
"Nhanh dẫn tới!" Triệu Nham Tùng quay lại hét lên.
Có người đẩy Đường Lộ đang tái mặt đi tới gần, trực tiếp ép ngã cô ta trên mặt đất.
"Lão tổ! Lão tổ! Tôi cùng Đường Ân không hề có một chút quan hệ nào cả, tôi mặc dù là biểu muội của hắn nhưng mà tôi cùng Đường Ân như nước với lửa. . . Đường Ân giết mẹ của tôi, giết ba của tôi, hắn còn giết cả nhà của tôi, tôi cùng hắn có thù không đội trời chung, làm sao lại có thể giúp hắn được chứ?" Đường Lộ sợ tới mức nhũn người ra, vội vàng khóc lớn nói.
"Lão tổ, không nên tin cô ta, người trong thôn đều nhìn thấy Đường Lộ nói chuyện cùng với Đường Ân, cô ta còn muốn Đường Ân mang theo cô rời đi nữa! Nếu như không phải là có lão tổ khác xuất hiện thì bây giờ Đường Ân đã mang cô ta rời đi rồi. . ." Triệu Nham Tùng vội vàng giải thích, ông ta biết Triệu Du đang rất tức giận, nhất định phải có người để cho bà ta trút giận.
Đường Lộ này chính là Triệu Nham Tùng tìm ra, để cho Triệu Du có thể phát tiết lửa giận của mình.
"Lão tổ, tôi không phải vậy. . ." Đường Lộ nghe nói như thế, lập tức sửng sốt rồi vàng khóc lóc nói: "Tôi là người của Đoan Mộc gia! Tôi là người của Đoan Mộc gia mà! Con của tôi chết trên tay của Đường Ân, tôi đã sinh con cho Đoan Mộc gia. . ."
Triệu Du lạnh lùng nhìn cô ta, "Con của ngươi là người của Đoan Mộc gia sao?"
"Đúng, chính là người của Đoan Mộc gia! Đích thật là người của Đoan Mộc gia!" Đường Lộ lo lắng giải thích rồi quỳ trên mặt đất, tiến về trước 2 bước "Lão tổ, xin người tin tưởng tôi! Tôi tuyệt đối sẽ không lừa gạt mọi người! Lão tổ nếu không tin, tôi có thể thề với trời!"
"Không cần, đi xuống dưới núi xét nghiệm ADN một chút là được!" Triệu Nham Tùng vội vàng nói, "Lão tổ, thi thể của đứa bé kia vẫn còn, nếu mang tới dưới núi xét nghiệm ADN một chút, thì sẽ biết đứa bé kia có phải là người của Đoan Mộc gia hay không. . ."
Đường Lộ nghe lời này, liền cảm thấy như tất cả sức lực trong người liền biến mất.
Xét nghiệm ADN sao?
Nếu như làm xét nghiệm ADN, Đường Lộ khẳng định sẽ hiện ra nguyên hình, đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì thì cô cũng không dám tưởng tượng!
"Mang đi, đợi đến khi Đoan Mộc Dương trở về, để cho Đoan Mộc Dương tự mình giải quyết!" Triệu Du lạnh lùng phất tay, lạnh giọng nói ra: "Mau chóng điều tra hướng đi của Đường Ân, nếu không được thì tự sát đi!"
Sắc mặt Triệu Nham Tùng hơi thay đổi, vội vàng gật đầu, "Đa tạ lão tổ, đa tạ lão tổ!"
Lúc này, Đường Ân đi tới Thượng Hải.
Đi đến Thượng Hải này không phải do trùng hợp mà là do Đường Ân cố ý tới.
Đường Ân trước khi lên máy bay liền nhận được điện thoại của Vương Cẩn, cho nên anh đi thẳng tới Thượng Hải này.
Trong thời gian này, Vương Cẩn vẫn luôn giúp Đường Ân xử lý một chuyện khác, đó chính là tìm kiếm Nguyên Ngọc! Lúc đạt được Nguyên Ngọc từ Lâm Thương Thu, Đường Ân liên biết tác dụng của thứ này còn lớn hơn so với tưởng tượng của mình.
Đường Ân mặc dù không biết Đường Trăn Thanh làm cách nào để có được Nguyên Ngọc, nhưng Đường Ân có thể phái người đi điều tra chuyện này được.
Vương Cẩn là người đảm nhiệm việc này cho nên thời gian qua vẫn luôn không xuất hiện. Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này, hình như là anh ta đã tìm ra được manh mối gì đó, cho nên Đường Ân đi vòng qua Thượng Hải rồi chuẩn bị xuất phát từ nơi đây.
Mới vừa đi xuống cầu thang, Đường Ân liền nhíu mày, bởi vì anh không thấy bóng dáng của Hàn Thất Lục.
Khi còn ở dưới chân núi Vương Ốc Sơn chuẩn bị lên máy bay, Đường Ân đã cho người thông báo cho Hàn Thất Lục, nhưng không nghĩ rằng Hàn Thất Lục lại không tới.
Thời gian này, Hàn Thất Lục kỳ thật là không nhận được tin tức, cô ngồi trong trang viên Hàn gia và đối mặt với rất nhiều người của Hàn gia, bây giờ cô đang đối mặt với sự chất vấn tới từ Hàn Phi.
Trên mặt bàn bày ra 1 đống tài liệu, đây đều là những lời chỉ trích về những việc mà Hàn gia đã làm trong những năm qua.
Nếu những lời chỉ trích này là thật thì chúng có thể lật đổ được Hàn gia.
" Có lẽ mọi người vừa nhìn rõ ràng đúng không? Hàn gia kinh doanh bao năm qua lại lưu lại nhiều khuyết điểm cho đối thủ như vậy…Hậu quả của loại chuyện này, mọi người chắc là biết rõ hơn ai hết!" Hàn Phi vênh váo, đắc ý bắt chéo 2 chân lên rồi cười lạnh.
"Hoàn toàn chính xác, những thứ này sẽ mang tới phiền toái rất lớn cho chúng ta. . ." Hàn Thụy cũng mở miệng rồi đưa mắt nhìn về phía Hàn Thất Lục, "Thất Lục, những chuyện này, cô không nên giải thích 1 chút sao?"
Chương 882:
"Giải thích? Giải thích cái gì?" Hàn Thất Lục ngồi trên ghế và liếc nhìn những người có mặt "Tôi làm chuyện gì, cho tới bây giờ đều không cần giải thích với bất cứ ai và cũng không muốn giải thích với bất cứ ai cả!"
Những người của Hàn gia ở đây đều sửng sốt, có chút trầm mặc lại.
Lúc trước Hàn Kỳ chính là như vậy, hiện tại Hàn Thất Lục cũng như vậy, những ngườ này đều không có thói quen giải thích.
Từ Mỹ Hân ở bên cạnh kéo ống tay áo của Hàn Phi rồi chép miệng.
Ta đây trời sinh tính ngông cuồng
Đọc truyện Ta đây trời sinh tính ngông cuồng-Đường Ân full cập nhật chương nhanh nhất trên Vietwriter.vn Trong suy nghĩ của mỗi chúng ta, thực tế luôn khắc nghiệt và đầy những sự bất ngờ, những kinh ngạc khiến ta không ngờ tới, không có tinh thần chuẩn bị dẫn đến trở tay không kịp. Ngược lại...
vietwriter.vn
Hàn Thất Lục dựa lưng vào ghế, vẫn trầm mặc không nói gì.
"Thất Lục, Hàn Phi nói không sai, cho dù không muốn giải thích thì cũng cho những người trong Hàn gia chúng ta 1 câu để chúng ta an tâm hơn chứ?" Lúc này, Hàn Thụy cũng mở miệng.Đọc nhanh tại Vietwriter
Hàn Thất Lục khẽ chau mày, nhẹ nhàng thở dài, cô không nghĩ là Hàn gia lại có nhiều người ngu xuẩn như vậy.
"Thất Lục, cô đến cùng là muốn làm gì?" Hàn Phi có chút giận, lập tức đứng lên, giọng nói có chút lạnh lùng: "Nếu cô vẫn cứ tiếp tục như vậy, chúng ta làm sao yên tâm giao Hàn gia cho cô được chứ?"
"Vậy thì giao cho ai được?" Hàn Thất Lục lạnh lùng dò hỏi.
"Cô. . ." Hàn Phi trở nên lo lắng, có chút tức giận đứng lên nói với những người xung quanh: "Tôi đề nghị thành lập 1 nhóm kiểm tra, ngày bình thường có thể giám sát công việc của Hàn Thất Lục, như vậy thì mới có thể bảo đảm an toàn cho Hàn gia chúng ta được, hơn nữa còn giúp cho Hàn Thất Lục ít gặp phải chuyện sai lầm như lần này nữa. . ."
"Tôi nghĩ điều này cũng có thể. . ." Hàn Thụy cũng mở miệng nói ra.
Những người còn lại trong Hàn gia nhìn nhau 1 cái rồi im lặng. Mặc dù những người này không mở miệng, nhưng ở sâu trong nội tâm thì dường như đồng ý với đề nghị của Hàn Phi.
Hàn Thất Lục thở dài nói: "Không cần thiết. . ."
"Tại sao lại không cần thiết? Những việc cô làm, những khoản trên giấy tờ này đều rất nguy hiểm cho Hàn gia.. ." Hàn Phi lớn tiếng nói, "Có phải là cô cảm thấy là chúng ta đang hạn chế quyền lợi của cô phải không? Nếu cô thực sự nghĩ như vậy thì tôi không còn gì để nói nữa, chúng ta không thể để Hàn gia chết chung với cô được. . ."
Hàn Thất Lục vẫn bình tĩnh, chậm rãi lắc đầu, giống như là ngán ngẩm với hành động của Hàn Phi.
"Thất Lục, đây cũng là chuyện tốt cho Hàn gia chúng ta. . ."
"Đúng thế, đây cũng là chuyện tốt!"
"Đúng vậy!"
Những người xung quanh đều lên tiếng, có vẻ như là đồng tình với câu nói của Hàn Phi.
Hàn Thất Lục bất đắc dĩ ngẩng đầu, "Những khoản kia. . . Đều là giả!"
"Giả?" Hàn Phi sửng sốt một chút, "Làm sao lại là giả chứ? Những thứ này là do đích thân tôi mang ra từ phòng làm việc của cô mà!"
"Nói như vậy, cậu thừa nhận là đã đi vào phòng làm việc của tôi sao?" Hàn Thất Lục ngẩng đầu, ánh mắt có chút lạnh lẽo "Cậu chẳng lẽ không biết, phòng làm việc của tôi không cho phép bất cứ ai đi vào sao?"
"Thất Lục, có phải cô quá hống hách rồi không?" Hàn Thụy nói.
Sắc mặt Hàn Phi đỏ lên, vội vàng phản bác: "Tôi tiến phòng làm việc của cô thì mới có thể phát hiện những chuyện này, nếu như không tiến vào phòng làm việc của cô, Hàn gia chúng ta bây giờ không biết đã gặp phải chuyện gì rồi!"
Hàn Thất Lục có chút buồn chán, nhìn lướt qua người phía dưới, cuối cùng đem ánh mắt rơi vào Từ Mỹ Hân rồi nhẹ nói: "Từ tiểu thư, ta cũng không muốn nói nhảm nhiều với cô, cô muốn gì thì cứ nói thẳng ra đi!"
Từ Mỹ Hân ngẩn người, có chút ủy khuất mắt nhìn Hàn Phi.
"Thất Lục, cô có ý gì? Mỹ Hân từ đầu đến cuối rồi không nói gì, cô muốn làm phiền cô ấy sao?" Hàn Phi lạnh lùng nhìn chằm chằm Hàn Thất Lục.
Hàn Thất Lục thực sự mệt mỏi khi nói chuyện với Hàn Phi, một mực đem ánh mắt nhìn về phía Từ Mỹ Hân.
Từ Mỹ Hân bị nhìn, sắc mặt liền đỏ lên, cúi đầu nói: "Ta chỉ là hi vọng là nam nhân mà ta cưới là 1 đại anh hùng, cũng là người có tài năng xuất chúng! Hàn Phi ở trong Hàn gia vẫn luôn không được trọng dụng, đây đối với Hàn Phi mà nói thì quá không công bằng! Nếu như cô có làm gì, vậy thì đơn giản là giao một phần công ty cho Hàn Phi quản lý, ta tin tưởng rằng Hàn Phi sẽ có năng lực để quản lý được!"
Những người xung quanh nhanh chóng nhìn Hàn Phi, cũng nhìn về phía Từ Mỹ Hân.
Đây là muốn đoạt quyền sao?
Nếu như cân nhắc vì lợi ích của Hàn gia, thì những người này tuyệt đối sẽ không nói thêm cái gì, nhưng nếu là đoạt quyền, thì việc này cần phải cân nhắc một chút!
"Ta có thể sẽ không đồng ý!" Hàn Thất Lục lắc đầu.
Chung quanh im lặng, mọi người đều biết Hàn Thất Lục nắm Hàn gia trong tay là do chuyện của Hàn Kỳ, và hơn nữa là Hàn Thất Lục cũng có năng lực như thế.
"Nếu là như vậy. . ." Từ Mỹ Hân lắc đầu, vẻ mặt thất vọng tràn trề "Ta chỉ có thể đem những thứ này của Hàn gia, truyền ra cho người bên ngoài…Đến lúc đó, Hàn gia cũng sẽ gặp chuyện không tốt đẹp gì!"
Ngay lúc này, mùi thuốc súng đã nổi lên, cái này chính là đoạt quyền, mạnh mẽ đoạt quyền.
Nhiều người trong Hàn gia trầm mặt xuống, ánh mắt nhìn qua Hàn Phi, bên trong ánh mắt đều có ý không tốt.
Hàn Thụy ở một bên nhìn, đột nhiên nói ra: "Thất Lục, nếu cho Hàn Phi mấy cái công ty để hắn luyện tay một chút, có thể tương lai sẽ phát triển thì sao chứ? Hàn gia chúng ta làm ăn lớn, một hai công ty cũng không thành vấn đề đúng không. . ."
Hàn Thất Lục đột nhiên cười một tiếng, "Hàn Phi muốn hai cái công ty, cậu cũng muốn hai cái công ty, gộp lại chính là nửa sản nghiệp của Hàn gia rồi. . . Lại chuyện mạo hiểm như vậy, tôi nhất định sẽ không làm! Mặt khác, nếu như các cậu muốn đem những thứ đó đưa cho người bên ngoài, tôi cũng sẽ không có ý kiến, cho dù là đưa tới trong tay cảnh sát để báo án thì tôi cũng rất hoan nghênh!"
Vừa nói xong, Hàn Thất Lục liền đứng lên rồi quay người đi ra ngoài.
"Cô….cô có ý gì?" Hàn Phi cũng đứng lên.
"Ý của ta, chính là muốn làm gì thì làm. . ." Hàn Thất Lục nói một câu rồi quay người đi ra ngoài, vừa mới kéo ra cửa phòng liền nhìn thấy thư ký của mình đứng ở ngoài cửa.
"Thiếu gia đến Thượng Hải, bây giờ đang ở sân bay. . ."
"Lúc nào sẽ đến?" Hàn Thất Lục vội vàng hỏi.
"Vừa mới hạ cánh. . ." Nữ thư ký nói.
"Thất Lục, cô đứng lại đó cho tôi!" Lúc này, Hàn Phi kéo tay Từ Mỹ Hân vọt ra, "Cô không sợ Hàn gia chia năm xẻ bảy sao? Nếu hôm nay cô không giao ra mấy công ty dưới tay của cô cho tôi thì sự tình này sẽ không bao giờ kết thúc đâu!"
"Tại sao lại không kết thúc được?" Hàn Thất Lục lạnh lùng nhìn chằm chằm Hàn Phi.
Chương 883:
"Hàn gia nằm ở trong tay của cô, sớm muộn gì cũng sẽ bị cô hủy diệt, không bằng nằm ở trong tay của tôi! Nếu cô không giao ra, vậy thì tôi cũng chỉ có thể phá con thuyền này, cứu Hàn gia từ trên tay của cô. . ." Hàn Phi giận dữ nói.
"Tốt, tuỳ cậu!" Hàn Thất Lục gật đầu một cái, quay người đi ra ngoài.
"Hàn Thất Lục!" Hàn Phi nổi giận, bởi vì hắn đã nhìn ra, Hàn Thất Lục căn bản là không quan tâm gì. Hàn Thất Lục nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy khinh thường cùng chế giễu.
Từ Mỹ Hân đi ra giữ chặt cổ tay của Hàn Phi, tỏ ra vẻ ân ái nói: "Hàn Phi, em tin tưởng sau này anh sẽ thành công!"
Hàn Phi cắn răng, vẻ mặt tràn đầy tức giận "Hàn Thất Lục, cô chống mắt lên mà xem đi. . ."
"Ừm, để cho cô ta nhìn 1 chút!" Từ Mỹ Hân cũng nhẹ nói.
Hàn Thất Lục đã nhanh chóng đi xuống cầu thang, không để ý đến suy nghĩ của những người này. Trong mắt Hàn Thất Lục, những người này thật sự không quan trọng bằng Đường Ân, ít nhất là khi so sánh, bọn họ thật sự không thể so sánh được.
Sau khi rời khỏi trang viên, cô lên xe rồi chạy thẳng tới sân bay Thượng Hải.
Hàn Thất Lục lấy điện thoại ra gọi cho Đường Ân, nhưng điện thoại lại không liên lạc được.
Chiếc xe lao vun vút trên đường, lúc vừa tới sân bay Thượng Hải thì vừa vặn nhìn máy bay tư nhân của Đường Ân phóng lên trời.
Hàn Thất Lục đứng ngoài sân bay, khẽ thở dài, ánh mắt có chút đờ đẫn.
Đi rồi!
"Hàn tổng. . ."
Nữ thư ký ở bên kinh ngạc nhìn Hàn Thất Lục, không khỏi tiến lên nói: " Chúng ta sẽ liên lạc với thiếu gia càng sớm càng tốt. ."
"Không cần!" Hàn Thất Lục nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài 1 tiếng rồi nói "Anh ta đã đi rồi, có nghĩa là đang có chuyện gì đó rất quan trọng, chúng ta không nên quấy rầy anh ấy, cứ làm tốt việc của mình là được!"
"Vâng!" Nữ thư ký gật đầu.
"Cùng ta đi dạo 1 chút chứ?" Hàn Thất Lục cúi đầu, do dự một chút, cảm thấy có chút mỏi mệt.
"Được!"
Hai người đậu xe sang một bên, sau đó vừa đi dạo trên bãi cỏ bên ngoài sân bay vừa trò chuyện. Chỉ là khi Hàn Thất Lục thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, bên trong ánh mắt hiện lên vẻ mong đợi, về phần đang mong đợi cái gì, e rằng ngay cả bản thân Hàn Thất Lục cũng không biết được.
Lúc này, bên trên Vương Ốc Sơn, Triệu Nham Tùng đã nhanh chóng vọt tới bên ngoài lạc viên của Triệu gia.
"Lão tổ! Lão tổ! Ta vừa nhận được tin tức mới nhất, là tung tích của Đường Ân. . ." Triệu Nham Tùng vọt tới ngoài lạc viên rồi quỳ xuống, trên mặt mang theo hưng phấn nói ra "Đường Ân xuống Vương Ốc Sơn rồi đi tới Thượng Hải, lúc này vừa mới lên máy bay, có vẻ như là trốn ra nước ngoài!"
"Chạy trốn ra nước ngoài sao?"
Triệu Du đẩy cửa ra, mắt nhìn xuống núi, xuyên qua khoảng không vô tận dường như muốn nhìn thấy bóng dáng của Đường Ân.
"Đúng vậy, chắc lúc này đã đi ra khỏi biên giới rồi! Người của chúng ta đã tra ra được lộ trình của hắn ta, dường như hắn ta sẽ đi đến Châu Phi. . ." Triệu Nham Tùng háo hức nói.
"Châu Phi?" Sắc mặt Triệu Du lập tức âm trầm xuống, "Hắn cho rằng trốn ra nước ngoài rồi là có thể muốn làm gì thì làm sao? Đem Dương Đan Ni từ trong phòng giam mang ra, để cô ta dẫn đường đi tới Châu Phi. . ."
"Vâng!" Triệu Nham Tùng quay người đi ra ngoài cửa.
Lúc này, Đông Phương Yên cũng từ trong phòng đi ra. Toàn thân áo trắng, bồng bềnh như tiên tử, tuy rằng bị mất một cánh tay nhưng lại khiến cô cảm thấy yểu điệu hơn một chút.
"Đi!"
Triệu Du hừ lạnh một tiếng rooif đi ra ngoài cửa.
Đã phát hiện tung tích, Triệu Du tuyệt đối không thể từ bỏ, tốt nhất là đuổi kịp Đường Ân rồi giết hắn ở nước ngoài.
Đường Ân hoàn toàn chính xác là bay ra nước ngoài và lúc này cũng đã xuất ngoại rồi.
Vương Dương và 1 nhóm người khác cũng đi theo Đường Ân, bọn hắn không biết vì sao Đường Ân phải xuất ngoại, nhưng bọn họ theo bản năng cũng không hỏi gì. Điều duy nhất khiến Vương Dương khó hiểu là, Đường Ân cố ý tiết lộ hành tung của mình, điều này khiến Vương Dương cũng không hiểu được mục đích của cậu ta là gì.
"Đơn giản là đưa bà cô kia dẫn ra, để bà ta khỏi gây náo loạn trong nước. . ." Đường Ân cười khổ một tiếng, anh biết thực lực hiện tại của mình không thể nào đánh lại được Triệu Du, nhưng anh cũng không muốn để quả bom hẹn giờ như Triệu Du ở lại trong nước.
"Nếu ở nước ngoài, có thể bà ta sẽ ngang ngược hơn. . ." Vương Dương im lặng hồi lâu mới nhẹ giọng nói.
"Đúng vậy!" Đường Ân gật đầu, xoa xoa đầu lông mày rồi nói "Ở nước ngoài, tôi cũng có thể buông lỏng tay chân chứ không cần kiềm chế như trước nữa!"
"Tốt!" Vương Dương không biết nên nói gì, chỉ có thể cười khổ gật đầu.
Đường Ân nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn bóng đêm rồi khẽ thở dài.
Lúc lên máy bay, Đường Ân cũng suy nghĩ nhiều lần rồi mới hạ xuống quyết định này. Triệu Du ở trong nước sẽ tạo thành nguy hiểm quá lớn cho Đường Ân, bất kể là Dương Hồng Lâm hay Hàn Thất Lục, bọn họ đều không thể chống lại được Triệu Du. Cho dù là mẹ của mình, ở trước mặt Triệu Du đều muốn nhượng bộ ba phần.
Đường Ân thật ra cũng biết, đem Triệu Du đặt ở sau lưng mình cũng là 1 hành động nguy hiểm, nhưng anh cũng không có cách nào khác nên chỉ biết làm theo cách này.
Nghĩ đến đây, Đường Ân chỉ có thể yên lặng thở dài, nhắm mắt lại và chìm sâu vào giấc ngủ.
Khi đến Châu Phi, thời gian vẫn còn khuya.
Đường Ân mở mắt, đưa đám người Vương Dương xuống máy bay, liền nhìn thấy Vương Cẩm đứng ở xa xa.
Vương Cẩn không thay đổi nhiều, trên người vẫn mang theo sát khí, để cho Vương Dương và những người khác lần đầu nhìn thấy liền lập tức tỏ ra thù địch.
Tất cả đều là người từng trải cho nên sẽ có loại đề phòng này.
Ta đây trời sinh tính ngông cuồng
Đọc truyện Ta đây trời sinh tính ngông cuồng-Đường Ân full cập nhật chương nhanh nhất trên Vietwriter.vn Trong suy nghĩ của mỗi chúng ta, thực tế luôn khắc nghiệt và đầy những sự bất ngờ, những kinh ngạc khiến ta không ngờ tới, không có tinh thần chuẩn bị dẫn đến trở tay không kịp. Ngược lại...
vietwriter.vn
"Thượng Hải truyền đến tin tức, Triệu Du đã lên máy bay. . ." Vương Dương nói một tiếng.
Đường Ân gật đầu, nhìn Vương Cẩn kéo cửa xe ra rồi chậm rãi tiến vào trong xe.
Toàn bộ người lên xe thì Vương Cẩn mới ra lệnh cho đội xe lên đường.
"Nơi phát hiện ra đồ vật này chính là nơi ở của 1 bộ lạc nguyên thuỷ. . ." Vương Cẩn nhẹ giọng, sau đó có chút cẩn thận nói ra: " Tôi đã kiểm tra, bộ lạc đó hình như có chút vấn đề. . ."
"Vấn đề gì?" Đường Ân chân mày cau lại.
"Người ở trong đó rất kỳ quái, có thể sau khi đến nơi thì cậu sẽ nhận ra được, tôi cũng không biết phải giải thích với cậu thế nào!" Vương Cẩn khẽ nói.
Đường Ân trầm mặc chốc lát, cảnh tưởng trên Vương Ốc Sơn lại hiện lên khiến anh không khỏi tò mò.
Ba tiếng sau, máy bay của Triệu Du cũng chậm rãi hạ xuống.
Ba người từ trên máy bay đi xuống, nhìn bóng đêm mịt mờ, trong lúc nhất thời đều có chút trầm mặc.
Mặc dù thế lực của Triệu gia rất lớn, nhưng đại bộ phận đều ở trong nước, sau khi ra nước ngoài liền cảm thấy có chút thua thế. Hiện tại đến nơi này, mới biết được muốn đuổi kịp Đường Ân, thực sự có chút lãng phí.
"Xin hỏi, ngài có phải là Triệu Du không?"
Lúc này, một người có nước da đen, trông rất nho nha, vội vàng cười nói "Cậu Đường Ân để tôi nói với ngài, anh ta đã giúp ngài chuẩn bị 1 ít đồ vật, hi vọng ngài có thể thích."
"Thứ gì?" Triệu Du khẽ nhướng mày.
"Đi theo tôi. . ."
"Sư phụ, cẩn thận!" Đông Phương Yên giữ chặt Triệu Du.
"Ta sao ta lại phải sợ hắn?" Triệu Du hừ lạnh một tiếng, quay người đi theo.
Chương 884:
Dương Đan Ni ở một bên sợ tới mức không dám nói lời nào, đáy lòng lại có chút khẩn trương, cô biết Triệu Du sẽ không bỏ qua cô, nhưng lại không biết Triệu Du sẽ xử phạt cô như thế nào.
Khi cả nhóm bước vào khách sạn gần sân bay, người da đen phía ngước mới dừng laiaj rồi cười nói: "Cậu Đường Ân nhờ tôi đặt phòng này cho ngài, hơn nữa còn là phòng tình nhân, hi vọng ngài có thể hài lòng. . . Đúng, ở đây còn có món quà mà Đường Ân đã để lại cho ngài!"
Vừa nói xong, người da đen này đưa ra một cái hộp, mỉm cười giao cho Đông Phương Yên.
"Chúc mọi người chơi vui vẻ!" Người da đen nói một câu rồi quay người đi ra ngoài cửa.
Đông Phương Yên cầm đồ vật trong tay, ánh mắt mang theo hỏi thăm nhìn về phía Triệu Du.
"Mở ra xem thế nào!" Triệu Du trầm mặt.
Đông Phương Yên vội vàng mở ra, ánh mắt rơi xuống phía trong, sắc lập tức đỏ lên.
Trong này là một bộ bikini lọt khe size nhỏ, dường như phù hợp với dáng người của Triệu Du. Bên trong hộp còn có 1 tờ giấy trắng, trên đó còn viết lại 1 câu của Đường Ân.
"Ánh mắt của ta đã nhìn qua dáng người của ngươi, nên ta đã chọn cho ngươi 1 cái phù hợp, hi vọng ngươi mặc vào sẽ rất đẹp…. Không cần cảm ơn!"
Triệu Du nhìn tờ giấy này, cơ thể liền run lên vì tức giận. Cả 1 đời còn chưa ra ngoài, vẫn còn là 1 người phụ nữ khuê nữ, bà đã nhìn thấy những thứ này bao giờ chứ?
Đây quả thực là vũ nhục!
"Đường Ân!"
Trong chớp nhoáng này, khí thế trên người Triệu Du phóng lên tận trời cao, không khí xung quanh 3 mét đều phát ra tiếng rầm rầm.
Bùm bùm. . .
Tất cả kính xung quanh khách sạn lập tức vỡ tan, những người chung quanh nhìn cảnh này, đều sợ tới mức ngây ngươi lại. Đây là gì thế này? Đây là phép thuật à?
"Đi!" Triệu Du xoay người đi ra ngoài cửa, liếc nhìn xung quanh mới phát hiện tên da đen đã biến mất tăm mất tích.
Nơi này vốn là địa phương xa lạ cho nên muốn tìm được người vừa rồi, cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Huống hồ 3 sư đồ này, ngoài Dương Đan Ni có biết 1 chút ngoại ngữ ra thì 2 người còn lại hai thậm chí còn gặp vấn đề trong giao tiếp..
"Tìm ngay. . . Cho dù phải lật tung nơi này lên thì cũng phải tìm ra tên vừa rồi cho ta!" mặt mũi Triệu Du tràn đầy sát khí, quay người đi đến đường lớn phía xa.
Lúc này, Đường Ân đã đi xa hơn mấy trăm dặm.
Con đường này hoàn toàn là sa mạc và nó khô cằn đến mức tuyệt vọng.
Dù sao thì Vương Cẩn cũng đã tới nơi này rồi, cho nên anh ta rất quen thuộc với hoàn cảnh nơi đây. Khi gặp Đường Ân, anh ta đã chuẩn bị đầy đủ thức ăn và nước uống.
Xe chạy chầm chậm trong sa mạc, một đường chạy thẳng đến bộ lạc nguyên thuỷ mà Vương Cẩn nói tới.
Rốt cục thì giữa trưa, bọn họ đã tìm thấy 1 ốc đảo giữa sa mạc.
Ốc đảo này cũng không lớn, nó được bao phủ bởi những ngọn đồi, và có một số loài thực vật thường thấy ở sa mạc mọc trên những ngọn đồi đó.
Sau khi Vương Cẩn đậu xe sang 1 biền liền dừng lại, hít sâu một hơi nói: " Nó ở ngay đây! Theo manh mối mà tôi tìm được, người của Đường Trăn Thanh đã phát hiện ra Nguyên Ngọc ở trong chính cái ốc đảo này."
Đường Ân nhẹ gật đầu, "Có nhiều người biết tin này không?"
"Không nhiều! Nhưng mà sau khi phát hiện ra Nguyên Ngọc, Đường Trăn Thanh liền đem nơi này bí mật phong toả lại, người ngoài rất khó tiếp cận bên trong!" Vương Cẩn nói.
Đường Ân gật đầu, đứng ở bên ngoài xe rồi nhìn về phía ốc đảo xa xa, dường như trong đó có thực vật đang không ngừng rung chuyển nhè nhẹ. Sự rung chuyển nhẹ đó hoàn toàn không phải do gió gây ra, hẳn là có người trên cây.
"Mọi người ở lại chỗ này, tôi sẽ qua đó xem một chút!" Đường Ân nói xong liền tiến lên một bước.
"Thiếu gia, cẩn thận!" Vương Cẩn vội vàng nói.
Đường Ân sửng sốt một chút rồi nhẹ nhàng gật đầu, Vương Cẩn biết rõ thực lực của anh, nhưng vẫn nói anh cẩn thận, điều này cho thấy nơi này có vẻ hơi nguy hiểm..
Nguy hiểm này, có thể người bình thường sẽ không chịu đựng được.
Nghĩ tới đây, Đường Ân không do dự gì nữa, tăng nhanh tốc độ rồi nhanh chóng tiếp cận đỉnh đồi.
Vèo một tiếng, một người đã nhảy lên cây cao, tận dụng vị trí trên này để quan sát toàn xung quanh.
Phía xa xa là những dãy đồi trải rộng, ở chỗ sâu nhất của dãy dồi dường như có 1 hồ nước lớn, bán kính chừng 1 ngàn mét. Nước hồ trong xanh như sóng, giống như là 1 viên ngọc bích được khảm giữa sa mạc rộng lớn vậy.
Đường Ân khẽ gật đầu, vừa định leo xuống thì thấy 1 vật từ phía xa bay tới. Một ngọn giáo dài khoảng 3-4 mét bay nhanh về phía của anh.
Đường Ân nhướng mày, giơ cổ tay lên trực tiếp bắt lấy ngọn giáo này nhưng ngọn giáo này lại có lực đạo rất lớn, đến mức Đường Ân phải di chuyển cơ thể mới ổn định lại được.
Lúc này, một số người nguyên thủy với váy cỏ và sơn dầu trên mặt xuất hiện, đám người từ thảm thực vật phía trong chui ra, ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn chằm chằm Đường Ân.
"Ô ô ô. . ."
Người cầm đầu của đám này phát ra tiếng ô ô, giống như là đang mắng chửi Đường Ân vậy.
Đường Ân nhanh chóng bay xuống dưới đất, vội vàng tiến lên hai bước rồi nói: "Ta tới đây, là muốn hỏi thăm một chút. . ."
"Ô ô ô. . ."
Đường Ân vừa mới mở miệng, người nguyên thủy trước mặt của anh lập tức sôi trào lên, ánh mắt tràn đầy hung hãn rồi lao thẳng về phía của Đường Ân. Những người ở xa hơn bắt đầu ném giáo trong tay, một số người nhanh chóng hét lên rồi cũng rút cung tên trên tay ra.
Đường Ân biến sắc, vội vàng phi thân rút lui về sau, những ngọn giáo được ném ra rất nhanh và trông vô cùng uy lực. Trong nháy mắt, những ngọn giáo này liền bay đến trước người Đường Ân, khiến Đường Ân liên tục lui về phía sau.
Đường Ân tiện tay cầm lấy mấy cây giáo, thân thể bị một cỗ lực lượng cường đại tác động, lập tức lùi về phía sau nhanh hơn một chút. Những mũi tên khác bắn ra cũng có uy lực rất lớn, chúng có thể làm nổ tung một mảnh đất, 1 số bắn vào thảm thực vật hoặc xuyên qua luôn cả thảm thực vật.
Loại sức mạnh này đã vượt qua người bình thường rất nhiều, điều này khiến Đường Ân hồi tưởng lại, Vương Cẩn nói bộ lạc này có chút kỳ quái.
Cơ thể di chuyển, Đường Ân đã quay người nhảy ra ngoài, lấy tốc độ nhanh nhất rời đi đồi núi rồi trở lại phía gần xe.
"Ô ô ô. . ."
Những người nguyên thủy trên đồi cũng dừng công kích, từng người đứng trên đỉnh đồi hò hét như muốn thị uy với Đường Ân vậy, dường như chỉ cần Đường Ân không xâm phạm lãnh địa của bọn hắn, thì bọn hắn cũng sẽ không làm khó xử Đường Ân.
"Đây chính là điều kỳ quái của bọn họ. . ." Vương Cẩn hít sâu một hơi, ở một bên nói ra: "Sức của bọn họ so với người bình thường thì mạnh hơn, hơn nữa làn da của bọn họ có vẻ cứng hơn người bình thường rất nhiều!"
"Thế là sao?" Đường Ân quay đầu, sắc mặt không tốt dò hỏi.
"Bọn hắn không sợ đạn!" Vương Cẩn trầm giọng, nhẹ nhàng thở dài, "Đạn mặc dù có thể bắn rách da của bọn hắn, nhưng cũng vẻn vẹn là rách da mà thôi rồi đạn sẽ dính chặt lên đó. . . Súng ngắm thì có hiệu quả tốt hơn một chút, nhưng cũng sẽ không gây ra tổn thương lớn!"
Chương 885:
"Súng ngắm đều không thể tạo thành tổn thương lớn sao?" Vương Dương ở một bên kinh hãi.
Vương Cẩn nhẹ gật đầu, "Không sai, trước đó ta đã từng thử qua, đạn súng ngắm sẽ bắn vào da và xuyên vào cơ thể nhưng mà không gây tổn thương lớn được!"
Đường Ân lập tức có chút trầm mặc lại, chuyện này không còn là phạm trù của người bình thường nữa, điều này thật kỳ quái.
"Đóng trại trước đã, buổi tối rồi kiểm tra sau!"
Đường Ân nhẹ giọng ra lệnh rồi quay người lên xe. Nếu đã muốn đóng trại ở đây thì không được đến quá gần, nếu không thì sẽ khơi dậy sự tự vệ của đám người nguyên thuỷ kia.
Vương Cẩn lên xe, nhanh chóng mang theo Đường Ân đi ra xa, sau mười mấy phút, xe dừng phía dưới 1 vách núi cát trơ trọi.
Nơi này có một hang động vách đá đơn sơ, trong cùng của hang có một dòng nước suối trong vắt..
"Tôi đã ở nơi này trong suốt thời gian vừa rồi!" Vương Cẩn nói với Đường Ân.
Đường Ân gật đầu, đi vào trong hang động, "Tạm thời nghỉ ngơi một chút trước đã, đợi đến tối thì tôi sẽ đi kiểm tra lại 1 chút! Mặt khác, trong khoảng thời gian này anh phải giữ liên lạc với người trong nước, nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra thì đều phải nói cho tôi biết kịp thời! Còn có Triệu Du nữa, anh phải nghĩ cách cầm chân bà ta đồng thời không cho bà ta làm bị thương Dương Đan Ni!"
"Đã rõ!" Vương Cẩn gật đầu, giúp Đường Ân sắp xếp chỗ nghỉ ngơi.
Nhiệt độ trong hang động này không cao nên là nơi thích hợp để mọi người nghỉ ngơi.
Đường Ân và những người này đã ngồi trên máy bay cả đêm, khó tránh khỏi có chút mỏi mệt, mấy người theo thứ tự tìm đến vị trí tương ứng rồi nhắm lại ánh mắt của mình.
Ngủ một giấc đến trời tối, Đường Ân mới mở hai mắt ra.
Vương Cẩn đã dùng dùng đá làm chỗ nấu ăn, lửa phía dưới đang không ngừng bốc lên.
" Thức ăn và nước uống đầy đủ, hẳn là chúng ta sẽ có thể chèo chống một đoạn thời gian!"
Đường Ân gật gật đầu nhưng lại nhìn về phía bộ lạc nguyên thuỷ phía xa. Mặc dù thức ăn và nước uống đầy đủ, nhưng Đường Ân không muốn lãng phí thời gian bởi vì anh biết rằng, với bản lĩnh của Triệu Du thì sớm hay muộn gì bà ta cũng sẽ chạy tới nơi này.
Một khi Triệu Du đến đây, 2 người chắc chắn sẽ nổ ra 1 trận hỗn chiến kinh hoàng.
Cứ thoải mái ăn chút gì đó, Đường Ân nói đơn giản vài câu rồi vội vàng quay lại bộ lạc nguyên thuỷ kia. Tốc độ của anh rất nhanh, hầu như không chậm hơn tốc độ của ô tô.
Mười mấy phút sau, anh đã có thể nhìn thấy bộ lạc nguyên thuỷ kia.
Ánh trăng từ giữa không trung rơi xuống, khiến cho toàn bộ ốc đảo rất yên tĩnh.
Đường Ân đứng tại chỗ quan sát một hồi, phát hiện trong bộ lạc nguyên thủy không có người canh giữ, trong lòng không khỏi vui mừng.
Thân hình nhoáng lên một cái, Đường Ân lại nhảy lên trên ngọn đồi, sau khi phi thân mấy lần liền nhảy lên 1 cái cây cao nhất..
Lúc này, bên tai loáng thoáng truyền đến tiếng trống, tiếng trống này gõ rất nhịp nhàng nhưng nghe có vẻ hơi khó chịu.
Đường Ân nhìn về phía phát ra tiếng nói, từ xa có thể thấy được, dường như có rất nhiều người tụ tập bên cạnh cái hồ lớn bán kính cả ngàn mét kia.
Những người này đầu đội lông vũ, váy cỏ quấn ngang lưng, không ngừng nhảy múa bên đống lửa đang cháy.
Bởi vì khoảng cách quá xa, Đường Ân cũng không thể nhìn thấy rõ được động tác của bọn họ.
Sau khi suy nghĩ một chút, Đường Ân tiến lên một bước rồi bắt đầu phi thân qua mấy ngọn đồi. Anh muốn biết rõ ràng về cái bộ lạc này thì nhất định phải xông vào trong đó. Mà đã nhìn thấy cảnh này thì đương nhiên cũng muốn đi xem 1 chút, đến cùng là chuyện gì đang xay ra.
Sau khi phi thân tới chỗ lân cận, Đường Ân mới thả chậm động tác lại, tiếng trống bên tai truyền đến cũng lớn hơn.
Có lẽ, có hơn một nghìn người nguyên thủy tụ tập bên hồ này.
Trong hơn 1 nghìn người này, có hơn chục ngường đang nhảy quanh đống lửa với nhịp điệu kỳ lạ. Một ngàn người còn lại thì toàn bộ đều thành kính quỳ trên mặt đất, hai tay chắp lại đặt ở trước ngực như đang cầu khẩn cái gì đó.
Khi nhịp trống thay đổi, động tác vũ đạo của những người này ngày càng mạnh mẽ hơn, và những người đang quỳ trên mặt đất bắt đầu nhỏ giọng lẩm bẩm gì đó.
Những tiếng xì xào lúc đầu còn nhỏ, nhưng sau đó vang thêm âm thanh của những người phía sau nên giọng nói càng lúc càng lớn.
Lúc này, Đường Ân nhìn thấy một cô gái nằm sõng soài trước đống lửa.
Cô gái này chừng mười bảy, mười tám tuổi, da ngăm đen, hai tay đặt trước ngực và cũng đang cầu nguyện.
Ô ô ô. . .
Một người cầm đầu đám người nguyên thủy dừng động tác lại, đem Gậy đầu lâu trên tay giơ lên, bên trong miệng phát ra tiếng ô ô.
Hơn một nghìn người cũng dừng động tác và phát ra âm thanh ô ô trong miệng.
Lúc này, Đường Ân ở đằng xa nhìn thấy, có mười mấy thanh niên cường tráng ở trong đám người đứng lên, thành kính quỳ lạy trước đống lửa, dường như đang tiếp nhận tẩy lễ của Thủ Lĩnh vậy.
Sau một lát, mười mấy thanh niên này nhấc bổng cô gái nằm trước đống lửa rồi đưa cô ấy lên 1 cái bè đã chuẩn bị từ trước.
"Ô ô ô. . ."
Giờ khắc này, hơn một nghìn người bỗng nhiên như sôi trào lên, bắt đầu la hét rồi nhảy múa.
Mười mấy thanh niên kia khiêng chiếc bè rồi lao xuống hồ trong tiếng hò reo, vừa vào hồ được ba bốn mét thì lập tức đẩy chiếc bè ra.
Chiếc bè nhẹ trôi rồi lướt ra giữa hồ.
Lúc này, đám người nhanh chóng đứng ở bên bờ, bắt đầu nhảy nhót rồi cổ vũ, dường như đang chờ đợi một điều gì đó vậy.
Đường Ân vừa xem vừa cảm thấy cảnh tượng kỳ quái này làm cho tê cả da đầu.
Sau một lát, cái bè gỗ kia đã đi tới vị trí trung tâm của hồ, khi mà Đường Ân đang có chút bối rối thì mặt hồ đột nhiên sôi trào lên.
Nhìn thấy cảnh này, đám người nguyên thủy càng thêm hưng phấn, cả đám lập tức hét lên, hơn nữa còn ngửa cổ lên trời rồi la hét ầm ầm.
Sau một lát, một dòng nước xoáy bất ngờ phụt ra khỏi hồ rồi sau đó có 1 cái đầu khổng lồ chồm lên khỏi mặt nước, lập tức vồ lấy cô gái trên bè..
Cô gái trên bè còn chưa kịp phản ứng thì đã bị con quái vật trong hồ dễ dàng nuốt chửng, ngay cả vết cắn cũng không có.
Đường Ân đang trốn ở trong thảm thực vật xa xa, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Cảnh tượng này gần giống như lễ hiến tế của mấy vị thần sông, nhưng đây không còn là lễ vật nữa, mà đây giống như là đang đưa thức ăn tới vậy.
Cô gái đó, chính là đồ ăn được đưa tới sao?
Quái vật trong hồ nước đó là gì vậy? Làm sao mà nó có thể mạnh mẽ như thế chứ?
Đường Ân chấn kinh, sau 1 lúc, anh lại nhìn thấy đám người nguyên thuỷ bên hồ càng thêm điên cuồng, càng thêm hưng phấn.
Người thủ lĩnh vung tay lên, đám nguyên thuỷ lập tức vọt như điên vào trong hồ rồi há miệng to nhất có thể, cả đám đang không ngừng uống nước ở trong hồ.
Nhóm đọc nhanh:https://zalo.me/g/ofhved851
Bình luận facebook