Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 891-895
Chương 891:
"A. . ."
Đường Ân hét dài 1 tiếng, 2 mắt đỏ lên rồi điên cuồng chạy về phía trước. Anh cảm nhận được nội lực toàn thân giống như đang sôi trào rồi tràn ra khắp đại huyệt trong cơ thể.
"Đông Phương Yên, ngươi không thể chết!"
Đường Ân gầm lên, cơ thể lao nhanh tới mức lưu lại 1 tàn ảnh ở chỗ cũ rồi phóng nhanh ra ngoài mấy trăm mét.
Tại thời khắc này, Đường Ân cảm thấy cơ thể nhẹ như lông hồng, mỗi bước phóng ra đều xa mấy chục mét.
Một cỗ nguyên khí khổng lồ, từ bốn phương tám hướng tràn vào trong cơ thể Đường Ân, luồng nguyên khí này như đang nuôi dưỡng tất cả các kinh mạch của anh vậy.
Giờ khắc này Đường Ân thật sự phẫn nộ, cũng chính vì phẫn nộ mà anh đã bộc phát ra cực hạn của cơ thể rồi nghiền ép tất cả nội lực trong người của anh.
Dưới loại tình huống này, Đường Ân vậy mà đột phá đến cảnh giới mới!
Đột phá đến Nhập Thánh!
Giờ khắc này, giữa thiên địa giống như xuất hiện dị tượng, vô số nguyên khí tràn vào trong cơ thể của Đường Ân, cũng thuận tiện tràn vào trong cơ thể của Đông Phương Yên và trong con của anh.
Đông Phương Yên lúc nãy đã mất đi ý thức, sắp hôn mê nhưng bây giờ lại đột nhiên từ từ mở mắt. Cô nhìn thấy hai mắt Đường Ân đỏ ngàu, nhìn thấy hắn ta đang chạy hết tốc lực, nhìn hắn ta giống như đang vì mình mà chồng lại thiên mệnh vậy.
Nước mắt của Đông Phương Yên lại một lần nữa chảy ra ngoài, tâm tình hết sức phức tạp, một tay ôm đứa bé vào lòng, miệng khẽ nâng lên rồi hôn vào trán đứa bé.
Hì hì hì. . .
Đứa bé cười khúc khích, 2 con mắt đen nhanh đang nhìn vào Đông Phương Yên.
Cho dù trái tim của cô là sắt đá thì cũng sẽ bị tiếng cười cùng ánh mắt kia làm cho rung động, hơn nữa đứa bé này còn là con của Đông Phương Yên nữa.
Bộp bộp. . .
Một tiếng nhỏ vang lên, Đông Phương Yên cảm thấy mặt của mình có chút ấm áp, khi cô vội vàng ngẩng đầu lên, cô phát hiện thất thất khiếu của Đường Ân đều chảy máu, có lẽ là do hắn ta cưỡng ép cơ thể quá nhiều.
Đông Phương Yên chấn động trong lòng, xiếng xích trong nội tâm của cô dường như cũng bị vỡ thành từng mảnh.
"A. . ."
Đường Ân ngửa mặt lên trời gào thét, tốc độ cực nhanh, lúc đầu phải cần nửa ngày mới có thể tới được nhưng anh lại chỉ dùng không đến một giờ, liền xuất hiện ở thị trấn bên ngoài Châu Phi này.
Anh chạy thẳng vào thị trấn rồi nhanh chóng tìm được bệnh viện, lập tức đem Đông Phương Yên đang hôn mê đưa vào trong.
Các bác sĩ này cũng khiếp sợ nhìn cơ thể đầy máu của Đường Ân, cũng may nơi này là Châu Phi, cũng may nơi này là Châu Phi, thỉnh thoảng cũng xảy ra 1 vài chuyện bất ngờ nên các bác sĩ này cũng không ngạc nhiên nhiều.
Mười mấy nhân viên y tế đem xe đẩy ra rồi đẩy Đông Phương Yên vào phòng phẫu thuật.
Đường Ân xụi lơ ngay tại chỗ rồi thở hổn hển, bộ dáng lúc này của anh cũng rất đáng sợ, thất khiếu chảy máu, cơ thể thì đã suy sụp như muốn ngất tại chỗ vậy.
Đường Ân biết đây là do dùng quá nhiều nội lực.
Vốn dĩ, khi tăng cao cảnh giới thì cần phải có 1 lượng lớn nguyên khí, mà nguyên khí từ dị tượng của Đường Ân kia mang lại lúc đó phần lớn đã truyền vào trong cơ thể của Đông Phương Yên.
Cứ như vậy cho nên cơ thể của Đường Ân không bổ sung đủ nguyên khí được, hơn nữa còn điên cuồng chạy nhanh nên bây giờ mới có chuyện như thế.
Đường Ân hít sâu một hơi rồi phong toả 3 đại huyệt trên người, sau đó vọt tới phòng vệ sinh rửa mặt 1 cái.
Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, Đường Ân nhìn thấy đứa bé đang ở trong lồng ấp phía xa xa. Nếu như dựa theo thời gian thì đứa bé này hẳn là sinh non, thế nhưng mà đứa bé này lại không hề có chút nào là suy yếu của sinh non cả, ngược lại còn khoẻ mạnh khảu khỉnh, rồi đang nhìn chằm chằm vào Đường Ân, phát ra tiếng cười khúc khích.
Đường Ân mím khóe miệng, đáy lòng có chút yêu thích.
Có lẽ đây là tình cảm chân thành do tình cảm ruột thịt mang lại.
Trong khi Đường Ân đang chơi đùa cùng với con trai mình, thì trong sa mạc Dương Đan Ni lại thở hồng hộc vì kiệt sức. Suốt đường đi không hề thấy bóng dáng của Đường Ân, điều này khiến Dương Đan Ni cảm thấy rất nản lòng.
Lại một hơi xông ra ngoài mấy trăm mét, Dương Đan Ni vừa định tìm chỗ nghỉ ngơi một chút thì sau lưng đột nhiên vang lên một câu hỏi lạnh lùng.
"Tên nghiệt chướng kia cùng sư muội của ngươi đâu?"
Dương Đan Ni nghe được giọng nói này, toàn thân giật mình một cái, phảng phất mồ hôi vừa chảy ra ròng ròng liền lập tức khô lại, cả người như rơi vào trong lớp băng vĩnh cửu vậy.
"Sư phụ. . ."
"Ta đang hỏi ngươi đấy!" Triệu Du lạnh lùng nhìn Dương Đan Ni.
Dương Đan Ni rụt cổ quay đầu lại rồi phát hiện bộ dáng thê thảm của Triệu Du. Lúc này, Triệu Du đã không còn thong dong bình tĩnh nữa, mái tóc trắng bồng bềnh phía sau mặc dù vẫn như cũ nhưng mà phía trên đã vẩy máu. Chiếc váy đen phẳng phiu trên người cũng bị khoét sâu 1 lỗ ở phía dưới bụng, để lộ ra làn da mỏng manh bên trong.
"Bọn họ. . . Bọn họ chạy hướng này, đồ nhi đuổi không kịp!" Dương Đan Ni nhỏ giọng đáp lại.
Triệu Du hừ lạnh một tiếng, trực tiếp nhấc Dương Đan Ni lên rồi phóng về phía thị trấn.
"Sư phụ, tôi sợ cao. . ." Dương Đan Ni sợ hãi hét lên.
"Còn ồn ào nữa thì ta liền đem ngươi ném xuống dưới!" giọng nói của Triệu Du vô cùng lạnh lùng, xen lẫn trong đó là sự tức giận vô hạn. Vốn dĩ là truy sát Đường Ân, không ngờ lại bị Đường Ân tính toán. Ở trong hồ nước đánh nhau với con thuỷ quái kia 1 thời gian, 1 chút tiện nghi đều không chiếm được.
Cái này khiến cho lửa giận trong lòng Triệu Du đang bùng cháy mãnh liệt.
Dương Đan Ni nghe giọng nói này, sợ tới mức vội vàng ngậm miệng lại, đồng thời cũng nhắm lại ánh mắt của mình. Cô biết, nếu như không phải mình đang còn tác dụng thì Triệu Du đã sớm giết cô rồi, làm sao còn để sống tới bây giờ chứ?
Hai người lao nhanh hết cỡ rồi tới phía ngoài thị trấn, vừa mới rơi xuống liền nhìn thấy vô số xe cảnh sát đang tụ tập lại trên đường cao tốc, nhao nhao đem họng súng chĩa vào phía của Triệu Du.
Trước đó, Triệu Du giết người chỗ này đã khiến cho tất cả cảnh sát tức giận. Sau đó, sở cảnh sát phát ra 1 số lượng lớn cảnh sát nhưng vẫn không tìm thấy Triệu Du, để mọi người không ngờ được là sau khi phong toả toàn thị trấn, Triệu Du vậy mà lại xuất hiện như 1 kỳ tích.
"Sư phụ. . ." Dương Đan Ni sợ hãi tái cả mặt, cô bây giờ vẫn chưa chống lại đạn được.
Sắc mặt Triệu Du đầy u ám, bà ta lập tức xông lên trước 1 bước.
"Bắn…!"
Những nhân viên cảnh sát này dường như biết được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, cho nên họ chọn cách nổ súng ngay từ đầu
Toàn thân Triệu Du chấn động, 1 luồng kình khí giống như vòi rồng hiện lên rồi đánh thẳng vào đám người cảnh sát phía trước.
Tiếng kêu gào thảm thiết lần lượt vang lên, Triệu Du bây giờ giống như 1 cái máy chém vậy, bà đã bắt đầu bật chế độ máu lạnh của mình. Trong nháy mắt, bà đã giết chết hơn mười người, cơ thể lại di chuyển ra ngoài như ma quỷ rồi giết thêm 10 người nữa.
Không đến một phút, Triệu Du đã dừng lại, ngón tay của bà vẫn còn đang nhỏ xuống từng dòng máu tươi, hơn 100 cảnh sát vậy mà không còn 1 ai sống sót nữa.
Dương Đan Ni sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, thở mạnh cũng không dám.
Triệu Du lạnh lùng quay đầu nhìn thoáng qua rồi đi vào trong thị trấn.
Chương 892:
Trong thị trấn, tất cả các âm thanh báo động đều vang lên.
Vô số cảnh sát tràn đến và gần như phong tỏa mọi đường phố.
Sắc mặt Triệu Du vẫn lạnh lùng rồi đi thẳng về phía trước, không có chút nào muốn dừng lại, trong mắt của bà, những người này chẳng qua là một bầy kiến hôi mà thôi. Chết thì chết chứ cũng không có gì đáng tiếc.
"Lui ra phía sau. . ."
"Cảnh cáo, lập tức lui ra phía sau!"
"Ta cảnh cáo ngươi, ngay lập tức đem hai tay giơ lên đầu, nếu không chúng ta sẽ nổ súng!"
Loa phóng thanh vang lên tiếng gào thét của những người cảnh sát, nhưng mà bọn hắn phát hiện ra Triệu Du vẫn không nghe lời họ, bà ta vẫn đang làm những gì mình muốn
Trên thực tế, nếu muốn Triệu Du nge lời bọn hắn thì cũng phải hiểu rồi mới nghe được.
Trên cả đường phố hiện ra cảnh tượng kinh ngạc, Triệu Du một một mình đối mặt với hàng trăm cảnh sát, từng bước một đi về phía trước. Những nhân viên cảnh sát này lập tức trở nên căng thẳng, sau mỗi lần hét lên thì họ lại lần lượt lui về sau.
Cuối cùng thì khi Triệu Du bước vào cửa bệnh viện, cả đám đều cảm thấy có chút thở không nổi.
Đường Ân ở trên lầu nhìn thấy cảnh này, đáy lòng có chút trầm mặc, anh quay đầu liếc nhìn đứa nhỏ một cái, rồi sau đó xoay người đi về phía phòng phẫu thuật.
Đèn trong phòng mổ vẫn sáng, Đông Phương Yên vẫn đang nằm trên phòng mổ.
Đường Ân trầm mặc một chút rồi quay đầu nhìn thoáng qua con của mình, sau đó xoay người đi về phía cửa sổ.
Đường Ân không sợ con mình ở đây sẽ xảy ra vấn đề gi, dù sao Đông Phương Yên cũng là đệ tử của Triệu Du, mà đứa bé kia cũng là con của Đông Phương Yên cho nên bất luận thế nào thì mấy người đó cũng sẽ không hại đứa bé này.
Lúc này, việc cần phải làm chính là tạm thời rời khỏi đây.
Khi Triệu Du bước vào bệnh viện liền ngẩng đầu nhìn lên, đúng lúc nhìn thấy Đường Ân đang đứng ở cửa sổ trên lầu, thậm chí còn đưa tay vẫy vẫy với cô.
Giờ khắc này, Triệu Du tức giận lao thẳng lên cầu thang, bước một bước liền vọt tới mấy lầu.
Đường Ân cảm thấy da đầu có chút tê lại, sau khi phá tan cửa sổ, anh liền nhảy xuống dưới.
Lúc này, Triệu Du đã đến cửa sau, lập tức đuổi theo Đường Ân.
"Tiểu tặc, hôm nay ta sẽ cho ngươi chết ở chỗ này!" Triệu Du gầm lên 1 tiếng, sau khi đuổi kịp Đường Ân liền lập tức tung ra 1 chưởng.
Hai chân Đường Ân giẫm trên mặt đất, cơ thể nhanh chóng vọt ra ngoài rồi tăng tốc độ lên đến cực hạn.
Triệu Du chưởng hụt 1 cái, sắc mặt liền thay đổi một chút, bởi vì bà ta phát hiện tốc độc của Đường Ân vậy mà nhanh hơn trước rất nhiều.
Nhập Thánh!
2 từ này đột nhiên xuất hiện ở trong đầu Triệu Du, khiến cho cơ thể của bà ta run lên.
Đường Ân mới bao nhiêu tuổi chứ?
Hơn hai mươi tuổi mà thôi!
Hơn hai mươi tuổi mà đã bước vào Nhập Thánh, điều này chẳng khác gì nằm mơ. Nhưng mà sự thật bày ra ở trước mắt, Triệu Du không thể không tin được.
"Nổ súng!"
Đúng lúc này, một tiếng gầm vang lên khắp dãy nhà.
Bằng bằng bằng. . .
Tiếng súng vang lên trong tích tắc, vô số viên đạn trút về phía của Triệu Du.
Câu nói này không phải do cảnh sát nói ra, mà là do Đường Ân cố ý hét lên, khi anh nhìn thấy những cảnh sát này đang giơ súng lên, liền biết trong lòng những người này chắc hẳn là vô cùng căng thẳng, chỉ cần mình thật giả lẫn lộn thì sẽ đạt được hiệu quả như mong muốn.
"Muốn chết!"
Triệu Du tức giận, lúc đầu Đường Ân dựa vào thực lực tăng lên đã tăng nhanh tốc độ của mình, bây giờ còn tính toán để những người này ngăn cản mình. Cứ như vậy, Đường Ân rất dễ dàng trốn thoát được.
Vừa nói xong, Triệu Du đã hạ sát tâm, cả người bay xuống đám cảnh sát này. 1 chưởng tung ra, kình phong nổi lên rồi cuốn mấy tên cảnh sát bay ra ngoài, cả đám trực tiếp ngã trên mặt đất, những người ở gần với bà ta còn bị đánh cho lún cả ngực.
"Nổ súng!"
Lần này, có người từ phía trong đám cảnh sát hét lên.
Giết nhiều người cảnh sát như vậy còn muốn ung dung rời đi, những người cảnh sát còn lại làm sao có thể đồng ý được chứ?
Bằng bằng bằng. . .
Đạn trút xuống như mưa, trong khoảnh khắc liền bao phủ cả người của Triệu Du.
Sắc mặt Triệu Du tái nhợt, bà ta liên tiếp ra tay, cơ thể lưu lại tàn ảnh nguyên chỗ rồi xông vào trong đám cảnh sát này. Cao thủ Nhập Thánh lâm vào trong đám người này chả khác gì hổ vào trong đàn cừu vậy, đơn giản là đại khai sát giới.
Trong chốc lát, mấy trăm tên nhân viên cảnh sát liền ngã xuống thành một mảng lớn.
Lúc này, Đường Ân đã vọt tới biên giới của thị trấn rồi điên cuồng xông vào trong sa mạc.
"Ngươi muốn chết. . ."
Triệu Du nhìn Đường Ân lại chạy trốn, sắc mặt trở nên vô cùng phẫn nộ, cơ thể phóng ra giống như 1 viên đạn rồi lập tức lao ra phía ngoài thị trấn.
Đường Ân tăng tốc độ của mình nhưng vẫn chậm hơn Triệu Du một chút. Mặc dù anh đã đến Nhập Thánh nhưng 3 đại huyệt trên người vẫn còn đang bị anh phong bế lại, nguyên khí không thể lưu thông trong người được.
"Hôm nay ta sẽ giết ngươi!" Triệu Du hét lên một tiếng rồi tung 1 chưởng đánh về phía Đường Ân.
Nội lực của Đường Ân lúc này bộc phát ra rồi khai mở 3 đại huyệt trên người, cảm giác thiếu thốn nguyên khí trong người lại dâng lên lần nữa.
Cho dù là như vậy, Đường Ân vẫn tăng nhanh tốc độ của mình, trong nháy mắt liền xông ra xa mấy trăm mét.
Triệu Du tức giận, chỉ có thể lần nữa đuổi theo phía sau.
Hai người này một trước một sau, vậy mà lại đuổi nhau vào trong sa mạc.
Lúc này, Dương Đan Ni đang ở trong bệnh viện, tâm trạng vô cùng sốt sắng. Theo lý thuyết thì bây giờ là thơi cơ tốt nhất để cô chạy trốn, nếu như mất đi cơ hội này, chỉ sợ sẽ tiếp tục rơi vào tay của Triệu Du. Nhưng mà đứa bé ở trước mặt lại khiến cho Dương Đan Ni không thể di chuyển nổi bước chân của mình.
Đứa bé này chính là con của Đông Phương Yên và Đường Ân, lúc này, đôi mắt to của đứa bé đang chớp chớp nhìn vào Dương Đan Ni rồi cười khúc khích.
Dương Đan Ni rung lên, trong đầu nổi lên một ý nghĩ, cô lén lút nhìn xung quanh, rồi sau đó bế đứa bé đang quấn khăn lên, trong lòng tràn đầy vui sướng.
Nhân lúc nhân viên y tế không chú ý, Dương Đan Ni ôm đứa bé rồi nhanh như chớp phóng xuống dưới lầu.
Về nhà!
Việc hiện tại mà Dương Đan Ni muốn làm, chính là dùng tốc độ nhanh nhất để chạy về nhà!
Có đứa bé trong tay, Đan Ni hội sẽ có người nối nghiệp, hơn nữa mình còn chạy thoát khỏi bàn tay của Triệu Du, đây quả thực là một tên trúng 2 đích.
Sau khi đi xuống lầu, Dương Đan Ni nhìn 4 phía rồi chen chân trong dám người, nhanh chóng chạy về phía sân bay.
Lúc này, cuộc phẫu thuật của Đông Phương Yên đã kết thúc, đông đảo bác sĩ rốt cục đã giữ được mạng cho Đông Phương Yên. Mặc dù quá trình rất mệt mỏi nhưng đối với những người bác sĩ này, có thể cứu sống được một bệnh nhân là điều đáng tự hào.
Khi Đông Phương Yên từ trong hôn mê lúc tỉnh lại, cô vội vàng nắm lấy xung quanh "Con ta, con của ta đâu? Con của ta đâu?"
Y tá vội vàng từ bên ngoài vọt vào, ô ô a a nói 1 tràng dài nhưng mà Đông Phương Yên nghe không hiểu được gì.
"Con của ta đâu?" Đông Phương Yên hốt hoảng hét lên rồi đưa tay ra hiệu với các y tá xung quanh.
Chương 893:
Sắc mặt của mấy người y tá không được tốt lắm, từng người ấp a ấp úng không nói lời nào.
Cơ thể Đông Phương Yên như nhũn ra, sau khi cô cưỡng ép vận công liền cảm thấy tác dụng của thuốc mê trong người đã tiêu tan đi nhiều, cô loạng choạng đứng dậy, mặc lại quần áo rồi đi về phía phòng bên cạnh.
"Cô gái. . ."
"Cô gái, tình hình hiện tại của cô vô cùng nguy hiểm. . ."
Có mấy nhân viên y tế lao lên, cô gắng giữ Đông Phương Yên nhưng toàn bộ đều bị Đông Phương Yên chặn lại.
Khi ánh mắt của Đông Phương Yên rơi vào chiếc nôi trống rỗng, cô lập tức cảm thấy toàn thân chấn động 1 cái.
Mặc dù trước đó Đông Phương Yên rất ghét đứa bé trong bụng của mình, nhưng khi đứa bé này được sinh ra, cảm giác vinh quang của người mẹ khi được sinh con đã bao trùm lấy cô. Cô đã cảm thấy mình dường như không thể rời đi đứa bé này. Nhưng mà giờ khắc này, con của cô lại mất tích, Đông Phương Yên làm sao có thể tiếp nhận được chứ?
"Con của ta đâu?"
Đông Phương Yên gầm lên một tiếng rồi quay người lao xuống lầu.
"Thưa cô!"
"Cô gái!"
Sắc mặt của mấy nhân viên y tế lập tức đại biến, bọn họ không thể tưởng tượng được, một người vừa mới phẫu thuật lại có thể tự đi lại được, hơn nữa còn lao nhanh xuống lầu nữa chứ.
"Con ta, con của ta!"
Đông Phương Yên cảm thấy sống mũi cay cay, sau khi đi ra ngoài bệnh viện rồi nhìn cảnh tượng ở trước mặt, dường như cô đã hiểu ra điều gì đó.
"Những người lúc nãy ở đây đang ở đâu rồi?" Đông Phương Yên tiện tay kéo một người trên đường rồi lớn tiếng hỏi, nhưng mà những người này căn bản là không hiểu cô đang nói gì, thật vất vả tìm được một người biết nói tiếng Trung, nghe người này nói thì mới biết được Đường Ân và Triệu Du đã đi vào sa mạc rồi.
Bởi vì ngôn ngữ hạn chế cho nên Đông Phương Yên chỉ biết Đường Ân cùng Triệu Du đã tiến vào sa mạc, nhưng cô lại không biết Đường Ân không hề ôm con của mình đi.
Lúc này, Đông Phương Yên không còn quan tâm đến chuyện gì khác nữa, cô nhanh chóng vọt vào trong sa mạc.
Cùng lúc đó, Dương Đan Ni đã đến sân bay.
Suốt chặng đường đều ôm đứa bé trên tay, khiến cho Dương Đan Ni thực sự rất hạnh phúc, cô không ngừng trêu đùa với đứa bé từ nãy tới giờ.
Khi vừa tiến vào sân bay, Vương Cẩn đột nhiên xuất hiện ở trước người của cô, ánh mắt của anh ta có chút kỳ quái nhìn đứa bé "Đây là. . ."
"Đây là con của Đường Ân và Đông Phương Yên! Sao anh lại ở chỗ này?" Dương Đan Ni giật mình, cô không nghĩ là sẽ gặp Vương Cẩn ở chỗ này.
"Thiếu gia và Đông Phương Yên sao?" Vương Cẩn sửng sốt một chút, gương mặt lạnh lẽo kia lần đầu tiên bộc lộ cảm xúc ra ngoài "Đứa bé làm sao lại ở trong tay của cô?"
"Vì cái gì mà không thể ở trong tay tôi?" Dương Đan Ni bĩu môi "Nếu tôi không mang đứa bé này đi, Triệu Du sẽ lợi dụng đứa bé này để uy hiếp Đường Ân! Mà sao anh lại ở đây? Mau đưa tôi rời đi. . ."
"Được rồi . ." Vương Cẩn trầm ngâm một chút, quay người mang theo Dương Đan Ni rồi đi vào phía trong.
Dương Đan Ni thở phào một cái, cô biết rằng mình đã được an toàn. Nghĩ đến chuyện mấy ngày nay ở cùng 1 chỗ với Triệu Du, Dương Đan Ni cảm thấy như mình đang sống trong sợ hãi vậy. Cho dù đang ngủ cũng luôn nơm nớp lo sợ.
Về phần đứa bé này, Dương Đan Ni thực sự có chút ích kỷ, một mặt là Dương Đan Ni rất thích trẻ con, muôn ôm đứa bé trên tay chơi mấy ngày, một mặt khác là thực sự sợ hãi, cô sợ đứa bé này đi theo Đông Phương Yên và Triệu Du thì sẽ xảy ra vấn đề.
Oa. . .
Lúc này, đứa bé trong tay đột nhiên khóc rống lên, nước mắt chảy xuống ầm ầm.
"Làm sao rồi? Làm sao rồi?" Dương Đan Ni hoảng hốt sợ hãi.
"Hẳn là nó đói rồi!" Vương Dương ở một bên nói.
"Đói rồi? Đói thì làm sao bây giờ? Muốn cho bú à? Nhưng mà ta không có sữa!" Dương Đan Ni có chút lo lắng sắp khóc lên.
"Cô chờ 1 chút, tôi đi xem ở sân bay này có sữa bột hay không. . ." Vương Cẩn đứng dậy liền lập tức chạy ra xa.
"Làm sao bây giờ? Hay là, chúng ta bay tới Zürich Thụy Sĩ đi? Mạnh Quán có sữa chứ tôi không có. . ." Dương Đan Ni giậm chân, lo lắng gần như muốn khóc. Cô thật sự rất thích đứa bé này, nếu không thì cũng sẽ không lén lút cướp đứa bé từ trong tay Đông Phương Yên.
Mọi người nhìn cảnh này, sắc mặt có chút kỳ quái, thật sự không biết nên nói cái gì.
Lúc này, Đường Ân cũng đã xông vào sa mạc được 1 lúc.
Sau khi đi vào sa mạc, tốc độ của anh không thể gia tăng được nữa, cơ thể xảy ra vấn đề do nguyên khí khô cạn cũng đang dần trở nên nghiêm trọng hơn.
Sau khi lẩn trốn nửa giờ, thất khiếu của Đường Ân đã chảy máu, da thịt trên người đềm thấm ra 1 lớp mồ hôi máu.
Những hạt mồ hôi này dính vào quần áo, rồi tụ lại thành dòng máu sau đó chảy xuống đất.
"Chết đi!"
Triệu Du tới gần, giơ tay đánh 1 chưởng vào sau gáy của Đường Ân.
Đường Ân bỗng nhiên quay người rồi đánh ra 1 chưởng chống lại Triệu Du, nội lực mạnh mẽ của Triệu Du tràn vào trong cơ thể của Đường Ân khiến cho anh phun ra 1 ngụm máu tươi.
Đường Ân mượn nhờ chưởng lực này rồi nhanh chóng lui lại phía sau, tiếp tục quay người chạy trốn.
"Tiểu tặc, ta xem ngươi có thể kiên trì bao lâu!"
Triệu Du tức giận, cô đã bị Đường Ân dùng loại phương pháp này ngăn cản không biết bao nhiêu lần. Từ khi tiến vào sa mạc, Đường Ân luôn hành động như vậy rồi một mực chạy thoát hơn nửa giờ.
Triệu Du không tin Đường Ân có thể làm được như vậy mãi, sớm muộn gì hắn cũng sẽ chết trên tay của bà.
"Ta có thể kiên trì đến cái hồ nước kia. . ." Đường Ân cắn răng, ngửa mặt lên trời cười to một tiếng, cơ thể nhanh chóng xông ra ngoài. Bởi vì anh đã thấy, cách đây không xa chính là toà kia ốc đảo cùng với hồ nước kia.
Triệu Du biến sắc, cấp tốc tăng tốc độ của mình, "Ngươi muốn chết!"
Triệu Du có thể nhận ra được tình trang hiện tại của Đường Ân, tình hình của hắn ta bây giờ là do sau khi bước vào cảnh giới Nhập Thánh, nguyên khí trong người không đủ nên mới xảy ra tình trạng thế này. Nếu như trong cơ thể của hắn mà có nguyên khí thì hắn nhất định sẽ quay lại đánh nhau với cô.
Hồ nước này có nguồn nguyên khí nhiều đến mức không thể tưởng tượng nổi, Đường Ân chỉ cần vào trong cái hồ này thì sẽ lập tức bổ sung được nguyên khí của mình.
Nghĩ đến đây, hai mắt của Triệu Du liền đỏ lên, từ Trung Quốc truy đuổi tới nơi này, không những không giết được Đường Ân mà còn để cho hắn tăng lên thực lực của chính mình.
Đối với Triệu Du, đây quả thực là một sự đả kích nặng nề.
"Chết đi!"
Triệu Du tức giận, nội lực trong cơ thể bộc phát ra để cho cô vội vàng đuổi kịp Đường Ân, sau đó tung ra 1 chưởng.
Đường Ân quay người, nghiến răng đưa hai tay đánh về phía Triệu Du.
Bùm. . .
Một tiếng vang thật lớn, Đường Ân giống như 1 cục đá bị ném ra ngoài vậy, luên tiếp nện ở trên mặt hồ tạo ra từng đợt gợn sóng.
Ngao ngao . .
Lúc này, nước hồ bỗng nhiên cuộn trào, đầu thuỷ quái kia gầm lên 1 tiếng rồi đột nhiên lao về phía Triệu Du.
Chương 894:
"Súc sinh!"
Sắc mặt Triệu Du trắng bệch, bà lập tức vỗ 1 chưởng vào đầu của con thuỷ quái trong hồ nước này.
Lần trước Triệu Du tới đây, bà đã bị chính con thuỷ quái này cuốn lấy, nhưng lúc đó không ai xảy ra vấn đề gì cả. Tuy nhiên, cái này không có nghĩa là con thuỷ quái này sợ hãi Triệu Du, ngược lại là nó kích phát tính hình hung tàn của thuỷ quái rồi nghi nhớ mùi cơ thể của Triệu Du.
Khi Đường Ân rơi vào trong hồ nước, anh đã phong bế lại tất cả đại huyệt của mình, đồng thời cũng nín thở.
Mặc dù con thuỷ quái này cũng đã quen mùi của Đường Ân nhưng mà nó lại càng tức giận với Triệu Du, cho nên nó ngay lập tức liền hướng về Triệu Du ra tay. Phải biết lần trước tuy không ai làm sao nhưng mà 2 bên cũng đã đánh nhau kịch liệt.
Lần này, thực sự là đã gặp kẻ thù!
Tiếng ầm ầm vang lên từ trong hồ, khi Triệu Du đánh ra được 1 chưởng liền cấp tốc lui lại, chuẩn bị ra tay 1 lần nữa. Quái thu trong hồ cũng rơi xuống mặt nước sau đó lại nhảy lên rồi lao về phía Triệu Du.
Khi hai người đang chiến đấu kịch liệt, Đường Ân thả cơ thể của mình rơi xuống bên dưới hồ nước, cả người của anh như được vây quanh bởi dòng nước ấm dịu vậy.
Loại tình huống này, để Đường Ân cảm thấy vô cùng dễ chịu, nhịn không được rồi khịt mũi 1 cái.
Nguyên khí vô tận dường như tìm được chỗ thoát nước, tất cả đều tràn vào trong cơ thể của Đường Ân. Cơ thể của anh vốn đã bị cạn kiệt nguyên khí khi gia tăng carh giới, nhưng dường như bây giờ lại đang được đổ đầy lại dần dần.
Tiếng va chạm bao quanh cơ thể của Đường Ân, Nguyên khí dâng trào mãnh liệt khiến cho nước hồ giống như đang ngưng tụ thành 1 vòng xoáy vậy.
Ở dưới đáy hồ, những khối Nguyên Ngọc sáng lên như sao trên trời vậy. Tuy nhiên, ở một nơi mà mắt thường không thể nhìn thấy, những nguyên khí này hội tụ ở trong nước sông rồi tràn vào cơ thể của Đường Ân.
Cơ thể nhận tẩm bổ khiến Đường Ân cảm thấy tràn đầy sức sống, cho dù là các vết thương vừa rồi bị Triệu Du đánh, Đường Ân cũng có thể nhanh chóng áp chế được, đồng thời thông qua vận công, cơ thể cũng chuyển biến tốt đẹp hơn.
"Súc sinh, ngươi còn ngăn ta nữa, hắn sẽ đem tất cả Nguyên Ngọc ở nơi này hút đi!" Triệu Du nhìn mặt hồ chấn động liền biết Đường Ân đang làm gì, nhưng mà con thuỷ quái khổng lồ trước mặt này giống như não tàn vậy, một mực cuốn lấy cô không rời.
Tiếp tục như vậy, Đường Ân tất nhiên sẽ gia tăng được thực lực của mình, đến lúc đó ai thắng ai thua thật đúng là khó mà nói.
Ngao ngao. . .
Con thuỷ quái này ngẩng đầu rồi rống to về phía Triệu Du, nó mở cái miệng to như chậu máu rồi cắn về phía của Triệu Du.
"Moá nó, súc sinh!"
Triệu Du run lên, thân hình nhỏ bé của bà lại tiếp tục bay lên trên cao rồi sau đó mãnh liệt rơi xuống.
Bùm. . .
Một tiếng vang thật lớn, 2 bên va chạm trực diện với nhau rồi mỗi bên đều rút lui lại.
Triệu Du lại rơi xuống thêm lần nữa rồi tung 1 chưởng về phía thuỷ quái này, mà con thuỷ quái này cũng không tỏ ra yếu thế, nó cũng đem cái đuôi của mình quất 1 phát về phía Triệu Du.
"Má nó, cái con ngu ngốc này!"
Triệu Du hét lên 1 tiếng rồi bị đánh bay ra ngoài, nhưng bà lợi dụng cơ hội này rồi lao thẳng về phía Đường Ân.
Khi Triệu Du rơi vào trong nước thì con thủy quái cũng lao theo tới đó.
Con thuỷ quái này khi chiến đấu trên không với Triệu Du thì tự nhiên sẽ rơi xuống hạ phong, nhưng mà khi ở trong nước thì tốc độ của nó nhanh hơn và di chuyển linh hoạt hơn nhiều so với Triệu Du.
Bọt nước từ dưới hồ bắn ra ầm ầm, mà Triệu Du lúc này đã đến bên cạnh thân Đường Ân, bà lập tức tung 1 chưởng về phía của Đường Ân.
Khi Đường Ân ngẩng đầu lên thì cũng tung ra 1 chưởng.
Bùm. . .
Toàn bộ mặt hồ lần lượt nổ tung, gây ra bọt nước cao bốn năm mét.
Sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, những người nguyên thủy bên hồ lần lượt quỳ xuống đất, cúi đầu cầu nguyện. Họ không biết chuyện gì đang xảy ra, họ chỉ biết rằng hai người mới tới hôm qua hình như lại leo xuống hồ và đang đánh nhau với thần của họ.
Giọng nói ô ô a a liên tiếp vang lên, mà trong hồ nước lại tiếp tục nổ bùm 1 cái, Đường Ân đã nhảy ra mặt hồ, trong ngực còn ôm mười mấy khối Nguyên Ngọc.
Sau khi xuống dưới hồ, Đường Ân vẫn không cho phép mình nhàn rỗi, mặc dù anh tự động lưu chuyển công pháp nhưng vẫn đi thu thập Nguyên Ngọc.
"Chết đi!" Triệu Du vọt ra, cuốn về phía Đường Ân.
Đường Ân quay đầu lại, mạnh mẽ vỗ 1 chưởng về phía Triệu Du, kình khí xung quanh 2 người lập tức cuốn lên rồi nổ ra 1 tiếng vang thật lớn.
Bùm. . .
Đường Ân bay rớt ra ngoài rồi phun ra 1 ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Ngao. . .
Lúc này, con thuỷ quái dưới hồ cũng nhảy vọt ra. Lần này nó không chỉ là đánh 1 mình Triệu Du nữa mà là xông về phía của 2 người.
Đường Ân chịu đựng cơn đau từ ngực bốc lên rồi tung ra 1 chưởng, vừa lúc cái đuôi của con thuỷ quái quét tới.
Đường Ân bị đập 1 cái rất mạnh, cơ thể bay ra rồi đập vào bờ, thần sắc trở nên suy yếu.
Lúc này, tuyệt đối không thể ở đây thêm được nữa, anh chỉ có thể nhanh chóng bò dậy rồi nhanh chóng phóng ra ngoài ốc đảo.
Triệu Du thấy cảnh này thì cấp tốc đuổi theo, con thuỷ quái kia lại vọt lên 1 lần nữa rồi ngăn cản Triệu Du rời đi.
Triệu Du tức điên lên, bà cảm thấy rằng tất cả thế gian này dương như đều đang đối địch với bà, để bà không thể lập tức giết chết Đường Ân được. Con thuỷ quái trước mặt này, năm lần bảy lượt ngăn cản bà, khiến cho bà không thể đuổi theo Đường Ân được.
Bùm. . .
Lần này thực sự là tức giận, Triệu Du hội tụ nội lực mãnh mẽ rồi vỗ xuống 1 cái, mà con thuỷ quái này cũng nổi giận lao lên. Sau khi cả 2 va chạm vào nhau lền phát ra tiếng động thật lớn, dường như thiên địa đều đang chấn động lên vậy.
Trong lồng ngực của Triệu Du lập tức cảm thấy chèn ép, bà há mồm nhả ra mấy ngụm máu tươi, cơ thể có chút uể oải. Cũng may là bà đã rơi vào trong bờ cho nên không cần để ý tới con thuỷ quái này nữa, lập tức lao nhanh về phía của Đường Ân.
Đường Ân lảo đảo chạy ra ốc đảo, lại nôn ra mấy ngụm máu tươi, cưỡng ép tinh thần của bản thân tỉnh táo lại rồi sau đó phóng nhanh ra ngoài.
Sau khi bước vào cảnh giới Nhập Thánh, thực lực của Đường Ân đã có bước tiến dài, hơn nữa vừa rồi còn được bổ sung nhiều nguyên khí, cho nên lúc này, dù anh có bị thương thì vẫn có thể tăng tốc độ của mình lên rất nhiều.
Sau khi lao đi cả ngàn mét, quay đầu lại thì thấy Triệu Du mặc dù theo sau từ xa, nhưng vẫn không có ý định lao lên.
Cái này khiến cho trong lòng của Đường Ân cảm thấy một tia an ủi.
Chỉ cần Triệu Du không xông lên, thì anh sẽ không có bất cứ vấn đề gì, cho dù là xông lên thì anh cũng có năng lực thoát khỏi. Việc quan trong nhất bây giờ chính là tìm một chỗ để hấp thụ nguyên khí của mớ Nguyên Ngọc này, sau đó củng cố cảnh giới của mình một chút.
Chỉ cần cảnh giới được củng cố tốt, Đường Ân cảm thấy mình có đủ thực lực để đánh 1 trận với Triệu Du.
Vù vù vù. . .
Tiếng gió bên tai không ngừng gào thét lên, Đường Ân lại tiếp tục xông ra mấy ngàn mét, trước mắt hiện lên 1 tia đầy kinh ngạc. Anh nhìn thấy một bóng người yếu ớt ở phía xa xa đang loạng choạng đi về phía bên này.
Phù phù một tiếng, Đông Phương Yên cuối cùng cũng ngã trên mặt đất, không đứng dậy được nữa.
Chương 895:
Sắc mặt Đường Ân hơi thay đổi, anh im lặng 1 lúc rồi tiến đến bên cạnh Đông Phương Yên. Đưa tay ra bắt mạch 1 cái, anh phát hiện cơ thể của Đông Phương Yên cực kì suy yếu.
Sau lưng Triệu Du vẫn đang đuổi theo, Đường Ân do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn cóng Đông Phương Yên lên.
Có lẽ đem Đông Phương Yên lưu lại ở đây, Triệu Du chắc là sẽ xuất thủ cứu giúp, nhưng Đường Ân hiện tại không dám đánh cược. Vạn nhất Triệu Du muốn nhiết mình nhiều hơn, đối với Đông Phương Yên thấy chết không cứu, như vậy thì cô gái này sẽ chết mất.
"Đứa bé. . ."
Giọng nói yếu ớt của Đông Phương Yên vẫn đang thì thào hai chữ này.
"Đứa bé?" Sắc mặt Đường Ân đại biến, "Đứa bé làm sao rồi? Đứa bé đâu?"
"Đứa bé. . . đang trong tay ngươi mà. . ." Đông Phương Yên nhẹ giọng nói, trên mặt vẫn lộ ra vẻ bướng bỉnh "Ngươi trả lại cho ta!"
Cơ thể Đường Ân chấn động mạnh một cái, một loại dự cảm không tốt đột nhiên xuất hiện, lúc đó anh đã để đứa trẻ lại bệnh viện, nhưng anh không ngờ là Đông Phương Yên bởi vì đứa bé mà tìm tới đây.
Đường Ân không nói lời gì, vội vàng lấy ra điện thoại vệ tinh của mình rồi gọi cho Vương Cẩn.
Tút tút tút. . .
Tiếng chuông vang lên 1 lúc rồi cuối cùng vang lên tiếng máy bận.
Đường Ân trầm mặc một chút, cúp điện thoại rồi sau đó cõng Đông Phương Yên lên, nhanh chóng phóng ra, bây giờ chạy đến thị trấn rồi sau đó tính tiếp.
"Đứa bé. . ."
Giọng nói yếu ớt của Đông Phương Yên vẫn còn vang lên, tinh thần uể oải, không thể so sánh được với phong thái tiên tử trước đây nữa.
"Bây giờ ta sẽ dẫn ngươi đi tìm đứa bé, ngươi ngủ một chút đi!" Đường Ân hít sâu một hơi, nhẹ giọng an ủi, ánh mắt nhìn về phía thị trấn ở xa xa rồi bắt đầu vận chuyển công pháp của mình.
Khi « Tiên Thần Lục » được vận chuyển, Đường Ân đem 1 phần nguyên khí trong cơ thể truyền vào cho Đông Phương Yên, nhằm duy trì thể lực cho cô ấy.
Hai người đi thẳng về phía trước, nhưng lại làm cho Triệu Du ở sau lưng vô cùng tức giận.
Dương Đan Ni cùng Đường Ân là một đám, hiện tại Đông Phương Yên cũng rời vào trong tay Đường Ân, Triệu Du làm sao có thể chịu đựng được chuyện này chứ?
Tôn nghiêm của Triệu gia, tôn nghiêm của mình, gần như bị quét sạch trước mặt của Đường Ân.
"Đường Ân! Ta nhất định sẽ giết ngươi!"
Triệu Du gầm lên, giọng nói từ xa truyền đến, nhưng mà nguyên khí trong cơ thể của bà cũng đang dần tiêu tan. Nguyên 1 ngày, và ta không có thời gian để ngồi xuống để vận công, không phải là chiến đấu mãnh liệt thì lại là nhanh chóng đi trên đường.
Trên người Đường Ân còn có Nguyên Ngọc để bổ sung nguyên khí, mà Triệu Du thì không có thứ gì cho nên tốc độ càng ngày càng chậm.
Một đường vọt tới thị trấn, Đường Ân lập tức lao nhanh tới bệnh viện.
Sau khi vào bệnh viện, anh liền tìm tới mấy người y tá kia rồi không ngừng chất vấn.
Mấy tên nhân viên y tế nhìn thấy Đông Phương Yên trở về, dường như tất cả đều đang lo lắng cho tình trạng của Đông Phương Yên, mà Đường Ân lại biết Đông Phương Yên đang hồi phục dần dần. Mặc dù cơ thể vẫn đang hôn mê nhưng hiện tại đã không có vấn đề gì nữa.
Bùm. . .
Lúc này, bên ngoài bệnh viện vang lên một tiếng vang thật lớn, Triệu Du đã đuổi tới.
Đường Ân biến sắc, nhanh chóng cõng Đông Phương Yên rồi nhảy ra ngoài cửa sổ, quay người phóng ra phía bên ngoài thị trấn.
Lúc này không thể ở nơi này thêm nữa, nếu không bệnh viện này nhất định không giữ được.
Sau khi Đường Ân xông ra khỏi thị trấn, anh không hề giảm tốc độ mà nhanh chóng chạy 1 mạch về phia xa.
Triệu Du theo ở phía sau, không có ý định nào là sẽ dừng lại. Hai bên, 1 bên chạy 1 bên đuổi dần dần cũng đã qua nửa ngày, cả 2 đều đã lệch ra khỏi con đường ban đầu và lạc vào trong sa mạc rộng lớn của Châu Phi.
Lúc này, Dương Đan Ni và đứa bé đã đáp xuống Mạnh gia ở Zürich Thụy Sĩ.
Sau khi đi vào Mạnh gia, Dương Đan Ni tràn đầy tự hào, khuôn mặt ửng hồng lên. Trước những ánh mắt kinh ngạc của những người trong Mạnh gia, cô ngẩng đầu, ưỡn ngực rồi đi vào trong phòng của Mạnh Quán.
"Khụ khụ. . ."
Dương Đan Ni cố ý ho khan một tiếng, "Em. . . Em có đứa bé là con của Đường Ân ở đây, chị cho nó ăn 1 chút, em không có sữa!"
"Con của anh Đường Ân sao?" Mạnh Quán sửng sốt một chút, sắc mặt có chút đỏ lên, "Ai sinh? Du Du à?"
"Cái đó . ..Ai sinh cũng không quan trọng, quan trọng là đứa bé này đang đói bụng, chị tìm vú em tới nhanh đi, cùng Đường Tư Ân chi sẻ 1 ít đồ tốt…." Dương Đan Ni đi tới, cẩn thận từng li từng tí đem đứa bé buông xuống, còn nhịn không được, hôn lên trán đứa bé một cái.
Hai mẹ con Mạnh Quán đều sững sờ nhìn đứa bé trai này, nhất là Mạnh Tư Ân.
Mạnh Tư Ân đã gần 1 tuổi rồi, sau khi uống nhiều thạch nhũ thì cơ thể phát triển rất tốt. So với những đứa bé bình thường khác thì cao hơn nửa cái đầu, hơn nữa cô ấy còn có thể bò đi nhanh được.
Ngay khi Dương Đan Ni buông đứa bé xuống, Mạnh Tư Ân liền bò tới rồi ngồi ở trước mặt đứa bé, đôi mắt đen của cô ấy vẫn đang ngó chừng đứa bé này.
"Hì hì hì. . ."
Đứa bé nở 1 nụ cười thuần khiết khiến cho Mạnh Tư Ân cũng nở nụ cười. Cô đầu nhìn Dương Đan Ni một chút, sau đó đưa bàn tay nhỏ sờ về phía bé trai này.
Bộp một tiếng, đứa bé này giơ tay lên rồi gạt tay của Mạnh Tư Ân ra, đôi mắt đen như mực tỏ ra rất giống với khi Đông Phương Yên tức giận.
Mạnh Tư Ân quay đầu lại nhìn mẹ của mình, sau đó nhếch miệng cười. Sau khi uống nhiều thạch nhũ như vậy, cơ thể của cô đã cứng cáp hơn đứa bé này rất nhiều.
"Nhanh, đưa thạch nhũ ra đi!" Dương Đan Ni vung tay ra lệnh.
Mạnh Quán đứng dậy, đem bình sữa đổ đầy thạch nhũ rồi đưa cho Dương Đan Ni, "Đây thực sự là con của anh Đường Ân sao?"
"Đương nhiên!" Dương Đan Ni tự hào nói, sau đó đem bình sữa đưa vào trong miệng của đứa bé.
Hai mắt đứa bé này giống như phát sáng lên, ừng ực ừng ực uống vào mấy ngụm liền túm chặt bình sữa, không buông ra nữa.
"Đan Ni, đây là con của em cùng với anh Đường Ân sao?" Mạnh Quán vẫn còn mơ hồ.
"Không phải! nhưng mà bây giờ đứa bé này thuộc về em rồi!" Dương Đan Ni khoát tay, ôm đứa bé lên rồi cười khúc khích "Chị xem, nó có đáng yêu không? Bây giờ em cũng có đứa bé rồi, không hề kém chị nữa!"
Mạnh Quán ở một bên nghe vậy, nhẹ nhàng thở dài, trong lúc nhất thời, trong lòng có chút trống trải. Nhìn Dương Đan Ni vẫn còn ôm đứa bé, Mạnh Quán liền ôm lấy Mạnh Tư Ân rồi đi ra khỏi phòng, nghĩ nghĩ liền bấm số gọi cho Viên Chi Am.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng thì Mạnh Quán mới gọi cho Viên Chi Am để hỏi, bởi vì loại chuyện này tốt nhất không nên để Kỷ Du Du biết trước, nếu không thì không ai biết được là sẽ xảy ra chuyện gì.
Mạnh Quán nói chuyện với Viên Chi Am qua điện thoại rồi nói 1 chút tình huống của đứa bé này, Viên Chi Am trầm mặc chốc lát, nhẹ nói: "Đúng là con của Đường Ân. . ."
"Ai sinh?" Mạnh Quán quan tâm nhất vẫn là chuyện này.
"Một người rất hận Đường Ân. . ." Viên Chi Am trong lúc nhất thời không biết nên giải thích thế nào, nhẹ nói: "Cô đừng để cho Dương Đan Ni rời đi, tôi sẽ báo cho phu nhân, chúng tôi sẽ tới đó ngay!"
Nhóm đọc nhanh:https://zalo.me/g/ofhved851
"A. . ."
Đường Ân hét dài 1 tiếng, 2 mắt đỏ lên rồi điên cuồng chạy về phía trước. Anh cảm nhận được nội lực toàn thân giống như đang sôi trào rồi tràn ra khắp đại huyệt trong cơ thể.
"Đông Phương Yên, ngươi không thể chết!"
Đường Ân gầm lên, cơ thể lao nhanh tới mức lưu lại 1 tàn ảnh ở chỗ cũ rồi phóng nhanh ra ngoài mấy trăm mét.
Tại thời khắc này, Đường Ân cảm thấy cơ thể nhẹ như lông hồng, mỗi bước phóng ra đều xa mấy chục mét.
Một cỗ nguyên khí khổng lồ, từ bốn phương tám hướng tràn vào trong cơ thể Đường Ân, luồng nguyên khí này như đang nuôi dưỡng tất cả các kinh mạch của anh vậy.
Giờ khắc này Đường Ân thật sự phẫn nộ, cũng chính vì phẫn nộ mà anh đã bộc phát ra cực hạn của cơ thể rồi nghiền ép tất cả nội lực trong người của anh.
Dưới loại tình huống này, Đường Ân vậy mà đột phá đến cảnh giới mới!
Đột phá đến Nhập Thánh!
Giờ khắc này, giữa thiên địa giống như xuất hiện dị tượng, vô số nguyên khí tràn vào trong cơ thể của Đường Ân, cũng thuận tiện tràn vào trong cơ thể của Đông Phương Yên và trong con của anh.
Đông Phương Yên lúc nãy đã mất đi ý thức, sắp hôn mê nhưng bây giờ lại đột nhiên từ từ mở mắt. Cô nhìn thấy hai mắt Đường Ân đỏ ngàu, nhìn thấy hắn ta đang chạy hết tốc lực, nhìn hắn ta giống như đang vì mình mà chồng lại thiên mệnh vậy.
Nước mắt của Đông Phương Yên lại một lần nữa chảy ra ngoài, tâm tình hết sức phức tạp, một tay ôm đứa bé vào lòng, miệng khẽ nâng lên rồi hôn vào trán đứa bé.
Hì hì hì. . .
Đứa bé cười khúc khích, 2 con mắt đen nhanh đang nhìn vào Đông Phương Yên.
Cho dù trái tim của cô là sắt đá thì cũng sẽ bị tiếng cười cùng ánh mắt kia làm cho rung động, hơn nữa đứa bé này còn là con của Đông Phương Yên nữa.
Bộp bộp. . .
Một tiếng nhỏ vang lên, Đông Phương Yên cảm thấy mặt của mình có chút ấm áp, khi cô vội vàng ngẩng đầu lên, cô phát hiện thất thất khiếu của Đường Ân đều chảy máu, có lẽ là do hắn ta cưỡng ép cơ thể quá nhiều.
Đông Phương Yên chấn động trong lòng, xiếng xích trong nội tâm của cô dường như cũng bị vỡ thành từng mảnh.
"A. . ."
Đường Ân ngửa mặt lên trời gào thét, tốc độ cực nhanh, lúc đầu phải cần nửa ngày mới có thể tới được nhưng anh lại chỉ dùng không đến một giờ, liền xuất hiện ở thị trấn bên ngoài Châu Phi này.
Anh chạy thẳng vào thị trấn rồi nhanh chóng tìm được bệnh viện, lập tức đem Đông Phương Yên đang hôn mê đưa vào trong.
Các bác sĩ này cũng khiếp sợ nhìn cơ thể đầy máu của Đường Ân, cũng may nơi này là Châu Phi, cũng may nơi này là Châu Phi, thỉnh thoảng cũng xảy ra 1 vài chuyện bất ngờ nên các bác sĩ này cũng không ngạc nhiên nhiều.
Mười mấy nhân viên y tế đem xe đẩy ra rồi đẩy Đông Phương Yên vào phòng phẫu thuật.
Đường Ân xụi lơ ngay tại chỗ rồi thở hổn hển, bộ dáng lúc này của anh cũng rất đáng sợ, thất khiếu chảy máu, cơ thể thì đã suy sụp như muốn ngất tại chỗ vậy.
Đường Ân biết đây là do dùng quá nhiều nội lực.
Vốn dĩ, khi tăng cao cảnh giới thì cần phải có 1 lượng lớn nguyên khí, mà nguyên khí từ dị tượng của Đường Ân kia mang lại lúc đó phần lớn đã truyền vào trong cơ thể của Đông Phương Yên.
Cứ như vậy cho nên cơ thể của Đường Ân không bổ sung đủ nguyên khí được, hơn nữa còn điên cuồng chạy nhanh nên bây giờ mới có chuyện như thế.
Đường Ân hít sâu một hơi rồi phong toả 3 đại huyệt trên người, sau đó vọt tới phòng vệ sinh rửa mặt 1 cái.
Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, Đường Ân nhìn thấy đứa bé đang ở trong lồng ấp phía xa xa. Nếu như dựa theo thời gian thì đứa bé này hẳn là sinh non, thế nhưng mà đứa bé này lại không hề có chút nào là suy yếu của sinh non cả, ngược lại còn khoẻ mạnh khảu khỉnh, rồi đang nhìn chằm chằm vào Đường Ân, phát ra tiếng cười khúc khích.
Đường Ân mím khóe miệng, đáy lòng có chút yêu thích.
Có lẽ đây là tình cảm chân thành do tình cảm ruột thịt mang lại.
Trong khi Đường Ân đang chơi đùa cùng với con trai mình, thì trong sa mạc Dương Đan Ni lại thở hồng hộc vì kiệt sức. Suốt đường đi không hề thấy bóng dáng của Đường Ân, điều này khiến Dương Đan Ni cảm thấy rất nản lòng.
Lại một hơi xông ra ngoài mấy trăm mét, Dương Đan Ni vừa định tìm chỗ nghỉ ngơi một chút thì sau lưng đột nhiên vang lên một câu hỏi lạnh lùng.
"Tên nghiệt chướng kia cùng sư muội của ngươi đâu?"
Dương Đan Ni nghe được giọng nói này, toàn thân giật mình một cái, phảng phất mồ hôi vừa chảy ra ròng ròng liền lập tức khô lại, cả người như rơi vào trong lớp băng vĩnh cửu vậy.
"Sư phụ. . ."
"Ta đang hỏi ngươi đấy!" Triệu Du lạnh lùng nhìn Dương Đan Ni.
Dương Đan Ni rụt cổ quay đầu lại rồi phát hiện bộ dáng thê thảm của Triệu Du. Lúc này, Triệu Du đã không còn thong dong bình tĩnh nữa, mái tóc trắng bồng bềnh phía sau mặc dù vẫn như cũ nhưng mà phía trên đã vẩy máu. Chiếc váy đen phẳng phiu trên người cũng bị khoét sâu 1 lỗ ở phía dưới bụng, để lộ ra làn da mỏng manh bên trong.
"Bọn họ. . . Bọn họ chạy hướng này, đồ nhi đuổi không kịp!" Dương Đan Ni nhỏ giọng đáp lại.
Triệu Du hừ lạnh một tiếng, trực tiếp nhấc Dương Đan Ni lên rồi phóng về phía thị trấn.
"Sư phụ, tôi sợ cao. . ." Dương Đan Ni sợ hãi hét lên.
"Còn ồn ào nữa thì ta liền đem ngươi ném xuống dưới!" giọng nói của Triệu Du vô cùng lạnh lùng, xen lẫn trong đó là sự tức giận vô hạn. Vốn dĩ là truy sát Đường Ân, không ngờ lại bị Đường Ân tính toán. Ở trong hồ nước đánh nhau với con thuỷ quái kia 1 thời gian, 1 chút tiện nghi đều không chiếm được.
Cái này khiến cho lửa giận trong lòng Triệu Du đang bùng cháy mãnh liệt.
Dương Đan Ni nghe giọng nói này, sợ tới mức vội vàng ngậm miệng lại, đồng thời cũng nhắm lại ánh mắt của mình. Cô biết, nếu như không phải mình đang còn tác dụng thì Triệu Du đã sớm giết cô rồi, làm sao còn để sống tới bây giờ chứ?
Hai người lao nhanh hết cỡ rồi tới phía ngoài thị trấn, vừa mới rơi xuống liền nhìn thấy vô số xe cảnh sát đang tụ tập lại trên đường cao tốc, nhao nhao đem họng súng chĩa vào phía của Triệu Du.
Trước đó, Triệu Du giết người chỗ này đã khiến cho tất cả cảnh sát tức giận. Sau đó, sở cảnh sát phát ra 1 số lượng lớn cảnh sát nhưng vẫn không tìm thấy Triệu Du, để mọi người không ngờ được là sau khi phong toả toàn thị trấn, Triệu Du vậy mà lại xuất hiện như 1 kỳ tích.
"Sư phụ. . ." Dương Đan Ni sợ hãi tái cả mặt, cô bây giờ vẫn chưa chống lại đạn được.
Sắc mặt Triệu Du đầy u ám, bà ta lập tức xông lên trước 1 bước.
"Bắn…!"
Những nhân viên cảnh sát này dường như biết được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, cho nên họ chọn cách nổ súng ngay từ đầu
Toàn thân Triệu Du chấn động, 1 luồng kình khí giống như vòi rồng hiện lên rồi đánh thẳng vào đám người cảnh sát phía trước.
Tiếng kêu gào thảm thiết lần lượt vang lên, Triệu Du bây giờ giống như 1 cái máy chém vậy, bà đã bắt đầu bật chế độ máu lạnh của mình. Trong nháy mắt, bà đã giết chết hơn mười người, cơ thể lại di chuyển ra ngoài như ma quỷ rồi giết thêm 10 người nữa.
Không đến một phút, Triệu Du đã dừng lại, ngón tay của bà vẫn còn đang nhỏ xuống từng dòng máu tươi, hơn 100 cảnh sát vậy mà không còn 1 ai sống sót nữa.
Dương Đan Ni sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, thở mạnh cũng không dám.
Triệu Du lạnh lùng quay đầu nhìn thoáng qua rồi đi vào trong thị trấn.
Chương 892:
Trong thị trấn, tất cả các âm thanh báo động đều vang lên.
Vô số cảnh sát tràn đến và gần như phong tỏa mọi đường phố.
Sắc mặt Triệu Du vẫn lạnh lùng rồi đi thẳng về phía trước, không có chút nào muốn dừng lại, trong mắt của bà, những người này chẳng qua là một bầy kiến hôi mà thôi. Chết thì chết chứ cũng không có gì đáng tiếc.
"Lui ra phía sau. . ."
"Cảnh cáo, lập tức lui ra phía sau!"
"Ta cảnh cáo ngươi, ngay lập tức đem hai tay giơ lên đầu, nếu không chúng ta sẽ nổ súng!"
Loa phóng thanh vang lên tiếng gào thét của những người cảnh sát, nhưng mà bọn hắn phát hiện ra Triệu Du vẫn không nghe lời họ, bà ta vẫn đang làm những gì mình muốn
Trên thực tế, nếu muốn Triệu Du nge lời bọn hắn thì cũng phải hiểu rồi mới nghe được.
Trên cả đường phố hiện ra cảnh tượng kinh ngạc, Triệu Du một một mình đối mặt với hàng trăm cảnh sát, từng bước một đi về phía trước. Những nhân viên cảnh sát này lập tức trở nên căng thẳng, sau mỗi lần hét lên thì họ lại lần lượt lui về sau.
Cuối cùng thì khi Triệu Du bước vào cửa bệnh viện, cả đám đều cảm thấy có chút thở không nổi.
Đường Ân ở trên lầu nhìn thấy cảnh này, đáy lòng có chút trầm mặc, anh quay đầu liếc nhìn đứa nhỏ một cái, rồi sau đó xoay người đi về phía phòng phẫu thuật.
Đèn trong phòng mổ vẫn sáng, Đông Phương Yên vẫn đang nằm trên phòng mổ.
Đường Ân trầm mặc một chút rồi quay đầu nhìn thoáng qua con của mình, sau đó xoay người đi về phía cửa sổ.
Đường Ân không sợ con mình ở đây sẽ xảy ra vấn đề gi, dù sao Đông Phương Yên cũng là đệ tử của Triệu Du, mà đứa bé kia cũng là con của Đông Phương Yên cho nên bất luận thế nào thì mấy người đó cũng sẽ không hại đứa bé này.
Lúc này, việc cần phải làm chính là tạm thời rời khỏi đây.
Khi Triệu Du bước vào bệnh viện liền ngẩng đầu nhìn lên, đúng lúc nhìn thấy Đường Ân đang đứng ở cửa sổ trên lầu, thậm chí còn đưa tay vẫy vẫy với cô.
Giờ khắc này, Triệu Du tức giận lao thẳng lên cầu thang, bước một bước liền vọt tới mấy lầu.
Đường Ân cảm thấy da đầu có chút tê lại, sau khi phá tan cửa sổ, anh liền nhảy xuống dưới.
Lúc này, Triệu Du đã đến cửa sau, lập tức đuổi theo Đường Ân.
"Tiểu tặc, hôm nay ta sẽ cho ngươi chết ở chỗ này!" Triệu Du gầm lên 1 tiếng, sau khi đuổi kịp Đường Ân liền lập tức tung ra 1 chưởng.
Hai chân Đường Ân giẫm trên mặt đất, cơ thể nhanh chóng vọt ra ngoài rồi tăng tốc độ lên đến cực hạn.
Triệu Du chưởng hụt 1 cái, sắc mặt liền thay đổi một chút, bởi vì bà ta phát hiện tốc độc của Đường Ân vậy mà nhanh hơn trước rất nhiều.
Nhập Thánh!
2 từ này đột nhiên xuất hiện ở trong đầu Triệu Du, khiến cho cơ thể của bà ta run lên.
Đường Ân mới bao nhiêu tuổi chứ?
Hơn hai mươi tuổi mà thôi!
Hơn hai mươi tuổi mà đã bước vào Nhập Thánh, điều này chẳng khác gì nằm mơ. Nhưng mà sự thật bày ra ở trước mắt, Triệu Du không thể không tin được.
"Nổ súng!"
Đúng lúc này, một tiếng gầm vang lên khắp dãy nhà.
Bằng bằng bằng. . .
Tiếng súng vang lên trong tích tắc, vô số viên đạn trút về phía của Triệu Du.
Câu nói này không phải do cảnh sát nói ra, mà là do Đường Ân cố ý hét lên, khi anh nhìn thấy những cảnh sát này đang giơ súng lên, liền biết trong lòng những người này chắc hẳn là vô cùng căng thẳng, chỉ cần mình thật giả lẫn lộn thì sẽ đạt được hiệu quả như mong muốn.
"Muốn chết!"
Triệu Du tức giận, lúc đầu Đường Ân dựa vào thực lực tăng lên đã tăng nhanh tốc độ của mình, bây giờ còn tính toán để những người này ngăn cản mình. Cứ như vậy, Đường Ân rất dễ dàng trốn thoát được.
Vừa nói xong, Triệu Du đã hạ sát tâm, cả người bay xuống đám cảnh sát này. 1 chưởng tung ra, kình phong nổi lên rồi cuốn mấy tên cảnh sát bay ra ngoài, cả đám trực tiếp ngã trên mặt đất, những người ở gần với bà ta còn bị đánh cho lún cả ngực.
"Nổ súng!"
Lần này, có người từ phía trong đám cảnh sát hét lên.
Ta đây trời sinh tính ngông cuồng
Đọc truyện Ta đây trời sinh tính ngông cuồng-Đường Ân full cập nhật chương nhanh nhất trên Vietwriter.vn Trong suy nghĩ của mỗi chúng ta, thực tế luôn khắc nghiệt và đầy những sự bất ngờ, những kinh ngạc khiến ta không ngờ tới, không có tinh thần chuẩn bị dẫn đến trở tay không kịp. Ngược lại...
vietwriter.vn
Giết nhiều người cảnh sát như vậy còn muốn ung dung rời đi, những người cảnh sát còn lại làm sao có thể đồng ý được chứ?
Bằng bằng bằng. . .
Đạn trút xuống như mưa, trong khoảnh khắc liền bao phủ cả người của Triệu Du.
Sắc mặt Triệu Du tái nhợt, bà ta liên tiếp ra tay, cơ thể lưu lại tàn ảnh nguyên chỗ rồi xông vào trong đám cảnh sát này. Cao thủ Nhập Thánh lâm vào trong đám người này chả khác gì hổ vào trong đàn cừu vậy, đơn giản là đại khai sát giới.
Trong chốc lát, mấy trăm tên nhân viên cảnh sát liền ngã xuống thành một mảng lớn.
Lúc này, Đường Ân đã vọt tới biên giới của thị trấn rồi điên cuồng xông vào trong sa mạc.
"Ngươi muốn chết. . ."
Triệu Du nhìn Đường Ân lại chạy trốn, sắc mặt trở nên vô cùng phẫn nộ, cơ thể phóng ra giống như 1 viên đạn rồi lập tức lao ra phía ngoài thị trấn.
Đường Ân tăng tốc độ của mình nhưng vẫn chậm hơn Triệu Du một chút. Mặc dù anh đã đến Nhập Thánh nhưng 3 đại huyệt trên người vẫn còn đang bị anh phong bế lại, nguyên khí không thể lưu thông trong người được.
"Hôm nay ta sẽ giết ngươi!" Triệu Du hét lên một tiếng rồi tung 1 chưởng đánh về phía Đường Ân.
Nội lực của Đường Ân lúc này bộc phát ra rồi khai mở 3 đại huyệt trên người, cảm giác thiếu thốn nguyên khí trong người lại dâng lên lần nữa.
Cho dù là như vậy, Đường Ân vẫn tăng nhanh tốc độ của mình, trong nháy mắt liền xông ra xa mấy trăm mét.
Triệu Du tức giận, chỉ có thể lần nữa đuổi theo phía sau.
Hai người này một trước một sau, vậy mà lại đuổi nhau vào trong sa mạc.
Lúc này, Dương Đan Ni đang ở trong bệnh viện, tâm trạng vô cùng sốt sắng. Theo lý thuyết thì bây giờ là thơi cơ tốt nhất để cô chạy trốn, nếu như mất đi cơ hội này, chỉ sợ sẽ tiếp tục rơi vào tay của Triệu Du. Nhưng mà đứa bé ở trước mặt lại khiến cho Dương Đan Ni không thể di chuyển nổi bước chân của mình.
Đứa bé này chính là con của Đông Phương Yên và Đường Ân, lúc này, đôi mắt to của đứa bé đang chớp chớp nhìn vào Dương Đan Ni rồi cười khúc khích.
Dương Đan Ni rung lên, trong đầu nổi lên một ý nghĩ, cô lén lút nhìn xung quanh, rồi sau đó bế đứa bé đang quấn khăn lên, trong lòng tràn đầy vui sướng.
Nhân lúc nhân viên y tế không chú ý, Dương Đan Ni ôm đứa bé rồi nhanh như chớp phóng xuống dưới lầu.
Về nhà!
Việc hiện tại mà Dương Đan Ni muốn làm, chính là dùng tốc độ nhanh nhất để chạy về nhà!
Có đứa bé trong tay, Đan Ni hội sẽ có người nối nghiệp, hơn nữa mình còn chạy thoát khỏi bàn tay của Triệu Du, đây quả thực là một tên trúng 2 đích.
Sau khi đi xuống lầu, Dương Đan Ni nhìn 4 phía rồi chen chân trong dám người, nhanh chóng chạy về phía sân bay.
Lúc này, cuộc phẫu thuật của Đông Phương Yên đã kết thúc, đông đảo bác sĩ rốt cục đã giữ được mạng cho Đông Phương Yên. Mặc dù quá trình rất mệt mỏi nhưng đối với những người bác sĩ này, có thể cứu sống được một bệnh nhân là điều đáng tự hào.
Khi Đông Phương Yên từ trong hôn mê lúc tỉnh lại, cô vội vàng nắm lấy xung quanh "Con ta, con của ta đâu? Con của ta đâu?"
Y tá vội vàng từ bên ngoài vọt vào, ô ô a a nói 1 tràng dài nhưng mà Đông Phương Yên nghe không hiểu được gì.
"Con của ta đâu?" Đông Phương Yên hốt hoảng hét lên rồi đưa tay ra hiệu với các y tá xung quanh.
Chương 893:
Sắc mặt của mấy người y tá không được tốt lắm, từng người ấp a ấp úng không nói lời nào.
Cơ thể Đông Phương Yên như nhũn ra, sau khi cô cưỡng ép vận công liền cảm thấy tác dụng của thuốc mê trong người đã tiêu tan đi nhiều, cô loạng choạng đứng dậy, mặc lại quần áo rồi đi về phía phòng bên cạnh.
"Cô gái. . ."
"Cô gái, tình hình hiện tại của cô vô cùng nguy hiểm. . ."
Có mấy nhân viên y tế lao lên, cô gắng giữ Đông Phương Yên nhưng toàn bộ đều bị Đông Phương Yên chặn lại.
Khi ánh mắt của Đông Phương Yên rơi vào chiếc nôi trống rỗng, cô lập tức cảm thấy toàn thân chấn động 1 cái.
Mặc dù trước đó Đông Phương Yên rất ghét đứa bé trong bụng của mình, nhưng khi đứa bé này được sinh ra, cảm giác vinh quang của người mẹ khi được sinh con đã bao trùm lấy cô. Cô đã cảm thấy mình dường như không thể rời đi đứa bé này. Nhưng mà giờ khắc này, con của cô lại mất tích, Đông Phương Yên làm sao có thể tiếp nhận được chứ?
"Con của ta đâu?"
Đông Phương Yên gầm lên một tiếng rồi quay người lao xuống lầu.
"Thưa cô!"
"Cô gái!"
Sắc mặt của mấy nhân viên y tế lập tức đại biến, bọn họ không thể tưởng tượng được, một người vừa mới phẫu thuật lại có thể tự đi lại được, hơn nữa còn lao nhanh xuống lầu nữa chứ.
"Con ta, con của ta!"
Đông Phương Yên cảm thấy sống mũi cay cay, sau khi đi ra ngoài bệnh viện rồi nhìn cảnh tượng ở trước mặt, dường như cô đã hiểu ra điều gì đó.
"Những người lúc nãy ở đây đang ở đâu rồi?" Đông Phương Yên tiện tay kéo một người trên đường rồi lớn tiếng hỏi, nhưng mà những người này căn bản là không hiểu cô đang nói gì, thật vất vả tìm được một người biết nói tiếng Trung, nghe người này nói thì mới biết được Đường Ân và Triệu Du đã đi vào sa mạc rồi.
Bởi vì ngôn ngữ hạn chế cho nên Đông Phương Yên chỉ biết Đường Ân cùng Triệu Du đã tiến vào sa mạc, nhưng cô lại không biết Đường Ân không hề ôm con của mình đi.
Lúc này, Đông Phương Yên không còn quan tâm đến chuyện gì khác nữa, cô nhanh chóng vọt vào trong sa mạc.
Cùng lúc đó, Dương Đan Ni đã đến sân bay.
Suốt chặng đường đều ôm đứa bé trên tay, khiến cho Dương Đan Ni thực sự rất hạnh phúc, cô không ngừng trêu đùa với đứa bé từ nãy tới giờ.
Khi vừa tiến vào sân bay, Vương Cẩn đột nhiên xuất hiện ở trước người của cô, ánh mắt của anh ta có chút kỳ quái nhìn đứa bé "Đây là. . ."
"Đây là con của Đường Ân và Đông Phương Yên! Sao anh lại ở chỗ này?" Dương Đan Ni giật mình, cô không nghĩ là sẽ gặp Vương Cẩn ở chỗ này.
"Thiếu gia và Đông Phương Yên sao?" Vương Cẩn sửng sốt một chút, gương mặt lạnh lẽo kia lần đầu tiên bộc lộ cảm xúc ra ngoài "Đứa bé làm sao lại ở trong tay của cô?"
"Vì cái gì mà không thể ở trong tay tôi?" Dương Đan Ni bĩu môi "Nếu tôi không mang đứa bé này đi, Triệu Du sẽ lợi dụng đứa bé này để uy hiếp Đường Ân! Mà sao anh lại ở đây? Mau đưa tôi rời đi. . ."
"Được rồi . ." Vương Cẩn trầm ngâm một chút, quay người mang theo Dương Đan Ni rồi đi vào phía trong.
Dương Đan Ni thở phào một cái, cô biết rằng mình đã được an toàn. Nghĩ đến chuyện mấy ngày nay ở cùng 1 chỗ với Triệu Du, Dương Đan Ni cảm thấy như mình đang sống trong sợ hãi vậy. Cho dù đang ngủ cũng luôn nơm nớp lo sợ.
Về phần đứa bé này, Dương Đan Ni thực sự có chút ích kỷ, một mặt là Dương Đan Ni rất thích trẻ con, muôn ôm đứa bé trên tay chơi mấy ngày, một mặt khác là thực sự sợ hãi, cô sợ đứa bé này đi theo Đông Phương Yên và Triệu Du thì sẽ xảy ra vấn đề.
Oa. . .
Lúc này, đứa bé trong tay đột nhiên khóc rống lên, nước mắt chảy xuống ầm ầm.
"Làm sao rồi? Làm sao rồi?" Dương Đan Ni hoảng hốt sợ hãi.
"Hẳn là nó đói rồi!" Vương Dương ở một bên nói.
"Đói rồi? Đói thì làm sao bây giờ? Muốn cho bú à? Nhưng mà ta không có sữa!" Dương Đan Ni có chút lo lắng sắp khóc lên.
"Cô chờ 1 chút, tôi đi xem ở sân bay này có sữa bột hay không. . ." Vương Cẩn đứng dậy liền lập tức chạy ra xa.
"Làm sao bây giờ? Hay là, chúng ta bay tới Zürich Thụy Sĩ đi? Mạnh Quán có sữa chứ tôi không có. . ." Dương Đan Ni giậm chân, lo lắng gần như muốn khóc. Cô thật sự rất thích đứa bé này, nếu không thì cũng sẽ không lén lút cướp đứa bé từ trong tay Đông Phương Yên.
Mọi người nhìn cảnh này, sắc mặt có chút kỳ quái, thật sự không biết nên nói cái gì.
Lúc này, Đường Ân cũng đã xông vào sa mạc được 1 lúc.
Sau khi đi vào sa mạc, tốc độ của anh không thể gia tăng được nữa, cơ thể xảy ra vấn đề do nguyên khí khô cạn cũng đang dần trở nên nghiêm trọng hơn.
Sau khi lẩn trốn nửa giờ, thất khiếu của Đường Ân đã chảy máu, da thịt trên người đềm thấm ra 1 lớp mồ hôi máu.
Những hạt mồ hôi này dính vào quần áo, rồi tụ lại thành dòng máu sau đó chảy xuống đất.
"Chết đi!"
Triệu Du tới gần, giơ tay đánh 1 chưởng vào sau gáy của Đường Ân.
Đường Ân bỗng nhiên quay người rồi đánh ra 1 chưởng chống lại Triệu Du, nội lực mạnh mẽ của Triệu Du tràn vào trong cơ thể của Đường Ân khiến cho anh phun ra 1 ngụm máu tươi.
Đường Ân mượn nhờ chưởng lực này rồi nhanh chóng lui lại phía sau, tiếp tục quay người chạy trốn.
"Tiểu tặc, ta xem ngươi có thể kiên trì bao lâu!"
Triệu Du tức giận, cô đã bị Đường Ân dùng loại phương pháp này ngăn cản không biết bao nhiêu lần. Từ khi tiến vào sa mạc, Đường Ân luôn hành động như vậy rồi một mực chạy thoát hơn nửa giờ.
Triệu Du không tin Đường Ân có thể làm được như vậy mãi, sớm muộn gì hắn cũng sẽ chết trên tay của bà.
"Ta có thể kiên trì đến cái hồ nước kia. . ." Đường Ân cắn răng, ngửa mặt lên trời cười to một tiếng, cơ thể nhanh chóng xông ra ngoài. Bởi vì anh đã thấy, cách đây không xa chính là toà kia ốc đảo cùng với hồ nước kia.
Triệu Du biến sắc, cấp tốc tăng tốc độ của mình, "Ngươi muốn chết!"
Triệu Du có thể nhận ra được tình trang hiện tại của Đường Ân, tình hình của hắn ta bây giờ là do sau khi bước vào cảnh giới Nhập Thánh, nguyên khí trong người không đủ nên mới xảy ra tình trạng thế này. Nếu như trong cơ thể của hắn mà có nguyên khí thì hắn nhất định sẽ quay lại đánh nhau với cô.
Hồ nước này có nguồn nguyên khí nhiều đến mức không thể tưởng tượng nổi, Đường Ân chỉ cần vào trong cái hồ này thì sẽ lập tức bổ sung được nguyên khí của mình.
Nghĩ đến đây, hai mắt của Triệu Du liền đỏ lên, từ Trung Quốc truy đuổi tới nơi này, không những không giết được Đường Ân mà còn để cho hắn tăng lên thực lực của chính mình.
Đối với Triệu Du, đây quả thực là một sự đả kích nặng nề.
"Chết đi!"
Triệu Du tức giận, nội lực trong cơ thể bộc phát ra để cho cô vội vàng đuổi kịp Đường Ân, sau đó tung ra 1 chưởng.
Đường Ân quay người, nghiến răng đưa hai tay đánh về phía Triệu Du.
Bùm. . .
Một tiếng vang thật lớn, Đường Ân giống như 1 cục đá bị ném ra ngoài vậy, luên tiếp nện ở trên mặt hồ tạo ra từng đợt gợn sóng.
Ngao ngao . .
Lúc này, nước hồ bỗng nhiên cuộn trào, đầu thuỷ quái kia gầm lên 1 tiếng rồi đột nhiên lao về phía Triệu Du.
Chương 894:
"Súc sinh!"
Sắc mặt Triệu Du trắng bệch, bà lập tức vỗ 1 chưởng vào đầu của con thuỷ quái trong hồ nước này.
Lần trước Triệu Du tới đây, bà đã bị chính con thuỷ quái này cuốn lấy, nhưng lúc đó không ai xảy ra vấn đề gì cả. Tuy nhiên, cái này không có nghĩa là con thuỷ quái này sợ hãi Triệu Du, ngược lại là nó kích phát tính hình hung tàn của thuỷ quái rồi nghi nhớ mùi cơ thể của Triệu Du.
Khi Đường Ân rơi vào trong hồ nước, anh đã phong bế lại tất cả đại huyệt của mình, đồng thời cũng nín thở.
Mặc dù con thuỷ quái này cũng đã quen mùi của Đường Ân nhưng mà nó lại càng tức giận với Triệu Du, cho nên nó ngay lập tức liền hướng về Triệu Du ra tay. Phải biết lần trước tuy không ai làm sao nhưng mà 2 bên cũng đã đánh nhau kịch liệt.
Lần này, thực sự là đã gặp kẻ thù!
Tiếng ầm ầm vang lên từ trong hồ, khi Triệu Du đánh ra được 1 chưởng liền cấp tốc lui lại, chuẩn bị ra tay 1 lần nữa. Quái thu trong hồ cũng rơi xuống mặt nước sau đó lại nhảy lên rồi lao về phía Triệu Du.
Khi hai người đang chiến đấu kịch liệt, Đường Ân thả cơ thể của mình rơi xuống bên dưới hồ nước, cả người của anh như được vây quanh bởi dòng nước ấm dịu vậy.
Loại tình huống này, để Đường Ân cảm thấy vô cùng dễ chịu, nhịn không được rồi khịt mũi 1 cái.
Nguyên khí vô tận dường như tìm được chỗ thoát nước, tất cả đều tràn vào trong cơ thể của Đường Ân. Cơ thể của anh vốn đã bị cạn kiệt nguyên khí khi gia tăng carh giới, nhưng dường như bây giờ lại đang được đổ đầy lại dần dần.
Tiếng va chạm bao quanh cơ thể của Đường Ân, Nguyên khí dâng trào mãnh liệt khiến cho nước hồ giống như đang ngưng tụ thành 1 vòng xoáy vậy.
Ở dưới đáy hồ, những khối Nguyên Ngọc sáng lên như sao trên trời vậy. Tuy nhiên, ở một nơi mà mắt thường không thể nhìn thấy, những nguyên khí này hội tụ ở trong nước sông rồi tràn vào cơ thể của Đường Ân.
Cơ thể nhận tẩm bổ khiến Đường Ân cảm thấy tràn đầy sức sống, cho dù là các vết thương vừa rồi bị Triệu Du đánh, Đường Ân cũng có thể nhanh chóng áp chế được, đồng thời thông qua vận công, cơ thể cũng chuyển biến tốt đẹp hơn.
"Súc sinh, ngươi còn ngăn ta nữa, hắn sẽ đem tất cả Nguyên Ngọc ở nơi này hút đi!" Triệu Du nhìn mặt hồ chấn động liền biết Đường Ân đang làm gì, nhưng mà con thuỷ quái khổng lồ trước mặt này giống như não tàn vậy, một mực cuốn lấy cô không rời.
Tiếp tục như vậy, Đường Ân tất nhiên sẽ gia tăng được thực lực của mình, đến lúc đó ai thắng ai thua thật đúng là khó mà nói.
Ngao ngao. . .
Con thuỷ quái này ngẩng đầu rồi rống to về phía Triệu Du, nó mở cái miệng to như chậu máu rồi cắn về phía của Triệu Du.
"Moá nó, súc sinh!"
Triệu Du run lên, thân hình nhỏ bé của bà lại tiếp tục bay lên trên cao rồi sau đó mãnh liệt rơi xuống.
Bùm. . .
Một tiếng vang thật lớn, 2 bên va chạm trực diện với nhau rồi mỗi bên đều rút lui lại.
Triệu Du lại rơi xuống thêm lần nữa rồi tung 1 chưởng về phía thuỷ quái này, mà con thuỷ quái này cũng không tỏ ra yếu thế, nó cũng đem cái đuôi của mình quất 1 phát về phía Triệu Du.
"Má nó, cái con ngu ngốc này!"
Triệu Du hét lên 1 tiếng rồi bị đánh bay ra ngoài, nhưng bà lợi dụng cơ hội này rồi lao thẳng về phía Đường Ân.
Khi Triệu Du rơi vào trong nước thì con thủy quái cũng lao theo tới đó.
Con thuỷ quái này khi chiến đấu trên không với Triệu Du thì tự nhiên sẽ rơi xuống hạ phong, nhưng mà khi ở trong nước thì tốc độ của nó nhanh hơn và di chuyển linh hoạt hơn nhiều so với Triệu Du.
Bọt nước từ dưới hồ bắn ra ầm ầm, mà Triệu Du lúc này đã đến bên cạnh thân Đường Ân, bà lập tức tung 1 chưởng về phía của Đường Ân.
Khi Đường Ân ngẩng đầu lên thì cũng tung ra 1 chưởng.
Bùm. . .
Toàn bộ mặt hồ lần lượt nổ tung, gây ra bọt nước cao bốn năm mét.
Sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, những người nguyên thủy bên hồ lần lượt quỳ xuống đất, cúi đầu cầu nguyện. Họ không biết chuyện gì đang xảy ra, họ chỉ biết rằng hai người mới tới hôm qua hình như lại leo xuống hồ và đang đánh nhau với thần của họ.
Giọng nói ô ô a a liên tiếp vang lên, mà trong hồ nước lại tiếp tục nổ bùm 1 cái, Đường Ân đã nhảy ra mặt hồ, trong ngực còn ôm mười mấy khối Nguyên Ngọc.
Sau khi xuống dưới hồ, Đường Ân vẫn không cho phép mình nhàn rỗi, mặc dù anh tự động lưu chuyển công pháp nhưng vẫn đi thu thập Nguyên Ngọc.
"Chết đi!" Triệu Du vọt ra, cuốn về phía Đường Ân.
Đường Ân quay đầu lại, mạnh mẽ vỗ 1 chưởng về phía Triệu Du, kình khí xung quanh 2 người lập tức cuốn lên rồi nổ ra 1 tiếng vang thật lớn.
Bùm. . .
Đường Ân bay rớt ra ngoài rồi phun ra 1 ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Ngao. . .
Lúc này, con thuỷ quái dưới hồ cũng nhảy vọt ra. Lần này nó không chỉ là đánh 1 mình Triệu Du nữa mà là xông về phía của 2 người.
Đường Ân chịu đựng cơn đau từ ngực bốc lên rồi tung ra 1 chưởng, vừa lúc cái đuôi của con thuỷ quái quét tới.
Đường Ân bị đập 1 cái rất mạnh, cơ thể bay ra rồi đập vào bờ, thần sắc trở nên suy yếu.
Lúc này, tuyệt đối không thể ở đây thêm được nữa, anh chỉ có thể nhanh chóng bò dậy rồi nhanh chóng phóng ra ngoài ốc đảo.
Triệu Du thấy cảnh này thì cấp tốc đuổi theo, con thuỷ quái kia lại vọt lên 1 lần nữa rồi ngăn cản Triệu Du rời đi.
Triệu Du tức điên lên, bà cảm thấy rằng tất cả thế gian này dương như đều đang đối địch với bà, để bà không thể lập tức giết chết Đường Ân được. Con thuỷ quái trước mặt này, năm lần bảy lượt ngăn cản bà, khiến cho bà không thể đuổi theo Đường Ân được.
Bùm. . .
Lần này thực sự là tức giận, Triệu Du hội tụ nội lực mãnh mẽ rồi vỗ xuống 1 cái, mà con thuỷ quái này cũng nổi giận lao lên. Sau khi cả 2 va chạm vào nhau lền phát ra tiếng động thật lớn, dường như thiên địa đều đang chấn động lên vậy.
Trong lồng ngực của Triệu Du lập tức cảm thấy chèn ép, bà há mồm nhả ra mấy ngụm máu tươi, cơ thể có chút uể oải. Cũng may là bà đã rơi vào trong bờ cho nên không cần để ý tới con thuỷ quái này nữa, lập tức lao nhanh về phía của Đường Ân.
Đường Ân lảo đảo chạy ra ốc đảo, lại nôn ra mấy ngụm máu tươi, cưỡng ép tinh thần của bản thân tỉnh táo lại rồi sau đó phóng nhanh ra ngoài.
Sau khi bước vào cảnh giới Nhập Thánh, thực lực của Đường Ân đã có bước tiến dài, hơn nữa vừa rồi còn được bổ sung nhiều nguyên khí, cho nên lúc này, dù anh có bị thương thì vẫn có thể tăng tốc độ của mình lên rất nhiều.
Sau khi lao đi cả ngàn mét, quay đầu lại thì thấy Triệu Du mặc dù theo sau từ xa, nhưng vẫn không có ý định lao lên.
Cái này khiến cho trong lòng của Đường Ân cảm thấy một tia an ủi.
Chỉ cần Triệu Du không xông lên, thì anh sẽ không có bất cứ vấn đề gì, cho dù là xông lên thì anh cũng có năng lực thoát khỏi. Việc quan trong nhất bây giờ chính là tìm một chỗ để hấp thụ nguyên khí của mớ Nguyên Ngọc này, sau đó củng cố cảnh giới của mình một chút.
Chỉ cần cảnh giới được củng cố tốt, Đường Ân cảm thấy mình có đủ thực lực để đánh 1 trận với Triệu Du.
Vù vù vù. . .
Tiếng gió bên tai không ngừng gào thét lên, Đường Ân lại tiếp tục xông ra mấy ngàn mét, trước mắt hiện lên 1 tia đầy kinh ngạc. Anh nhìn thấy một bóng người yếu ớt ở phía xa xa đang loạng choạng đi về phía bên này.
Phù phù một tiếng, Đông Phương Yên cuối cùng cũng ngã trên mặt đất, không đứng dậy được nữa.
Chương 895:
Sắc mặt Đường Ân hơi thay đổi, anh im lặng 1 lúc rồi tiến đến bên cạnh Đông Phương Yên. Đưa tay ra bắt mạch 1 cái, anh phát hiện cơ thể của Đông Phương Yên cực kì suy yếu.
Sau lưng Triệu Du vẫn đang đuổi theo, Đường Ân do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn cóng Đông Phương Yên lên.
Có lẽ đem Đông Phương Yên lưu lại ở đây, Triệu Du chắc là sẽ xuất thủ cứu giúp, nhưng Đường Ân hiện tại không dám đánh cược. Vạn nhất Triệu Du muốn nhiết mình nhiều hơn, đối với Đông Phương Yên thấy chết không cứu, như vậy thì cô gái này sẽ chết mất.
"Đứa bé. . ."
Giọng nói yếu ớt của Đông Phương Yên vẫn đang thì thào hai chữ này.
"Đứa bé?" Sắc mặt Đường Ân đại biến, "Đứa bé làm sao rồi? Đứa bé đâu?"
"Đứa bé. . . đang trong tay ngươi mà. . ." Đông Phương Yên nhẹ giọng nói, trên mặt vẫn lộ ra vẻ bướng bỉnh "Ngươi trả lại cho ta!"
Cơ thể Đường Ân chấn động mạnh một cái, một loại dự cảm không tốt đột nhiên xuất hiện, lúc đó anh đã để đứa trẻ lại bệnh viện, nhưng anh không ngờ là Đông Phương Yên bởi vì đứa bé mà tìm tới đây.
Đường Ân không nói lời gì, vội vàng lấy ra điện thoại vệ tinh của mình rồi gọi cho Vương Cẩn.
Tút tút tút. . .
Tiếng chuông vang lên 1 lúc rồi cuối cùng vang lên tiếng máy bận.
Đường Ân trầm mặc một chút, cúp điện thoại rồi sau đó cõng Đông Phương Yên lên, nhanh chóng phóng ra, bây giờ chạy đến thị trấn rồi sau đó tính tiếp.
"Đứa bé. . ."
Giọng nói yếu ớt của Đông Phương Yên vẫn còn vang lên, tinh thần uể oải, không thể so sánh được với phong thái tiên tử trước đây nữa.
"Bây giờ ta sẽ dẫn ngươi đi tìm đứa bé, ngươi ngủ một chút đi!" Đường Ân hít sâu một hơi, nhẹ giọng an ủi, ánh mắt nhìn về phía thị trấn ở xa xa rồi bắt đầu vận chuyển công pháp của mình.
Khi « Tiên Thần Lục » được vận chuyển, Đường Ân đem 1 phần nguyên khí trong cơ thể truyền vào cho Đông Phương Yên, nhằm duy trì thể lực cho cô ấy.
Hai người đi thẳng về phía trước, nhưng lại làm cho Triệu Du ở sau lưng vô cùng tức giận.
Dương Đan Ni cùng Đường Ân là một đám, hiện tại Đông Phương Yên cũng rời vào trong tay Đường Ân, Triệu Du làm sao có thể chịu đựng được chuyện này chứ?
Tôn nghiêm của Triệu gia, tôn nghiêm của mình, gần như bị quét sạch trước mặt của Đường Ân.
"Đường Ân! Ta nhất định sẽ giết ngươi!"
Triệu Du gầm lên, giọng nói từ xa truyền đến, nhưng mà nguyên khí trong cơ thể của bà cũng đang dần tiêu tan. Nguyên 1 ngày, và ta không có thời gian để ngồi xuống để vận công, không phải là chiến đấu mãnh liệt thì lại là nhanh chóng đi trên đường.
Trên người Đường Ân còn có Nguyên Ngọc để bổ sung nguyên khí, mà Triệu Du thì không có thứ gì cho nên tốc độ càng ngày càng chậm.
Một đường vọt tới thị trấn, Đường Ân lập tức lao nhanh tới bệnh viện.
Sau khi vào bệnh viện, anh liền tìm tới mấy người y tá kia rồi không ngừng chất vấn.
Mấy tên nhân viên y tế nhìn thấy Đông Phương Yên trở về, dường như tất cả đều đang lo lắng cho tình trạng của Đông Phương Yên, mà Đường Ân lại biết Đông Phương Yên đang hồi phục dần dần. Mặc dù cơ thể vẫn đang hôn mê nhưng hiện tại đã không có vấn đề gì nữa.
Bùm. . .
Lúc này, bên ngoài bệnh viện vang lên một tiếng vang thật lớn, Triệu Du đã đuổi tới.
Đường Ân biến sắc, nhanh chóng cõng Đông Phương Yên rồi nhảy ra ngoài cửa sổ, quay người phóng ra phía bên ngoài thị trấn.
Lúc này không thể ở nơi này thêm nữa, nếu không bệnh viện này nhất định không giữ được.
Sau khi Đường Ân xông ra khỏi thị trấn, anh không hề giảm tốc độ mà nhanh chóng chạy 1 mạch về phia xa.
Triệu Du theo ở phía sau, không có ý định nào là sẽ dừng lại. Hai bên, 1 bên chạy 1 bên đuổi dần dần cũng đã qua nửa ngày, cả 2 đều đã lệch ra khỏi con đường ban đầu và lạc vào trong sa mạc rộng lớn của Châu Phi.
Lúc này, Dương Đan Ni và đứa bé đã đáp xuống Mạnh gia ở Zürich Thụy Sĩ.
Sau khi đi vào Mạnh gia, Dương Đan Ni tràn đầy tự hào, khuôn mặt ửng hồng lên. Trước những ánh mắt kinh ngạc của những người trong Mạnh gia, cô ngẩng đầu, ưỡn ngực rồi đi vào trong phòng của Mạnh Quán.
"Khụ khụ. . ."
Dương Đan Ni cố ý ho khan một tiếng, "Em. . . Em có đứa bé là con của Đường Ân ở đây, chị cho nó ăn 1 chút, em không có sữa!"
"Con của anh Đường Ân sao?" Mạnh Quán sửng sốt một chút, sắc mặt có chút đỏ lên, "Ai sinh? Du Du à?"
Ta đây trời sinh tính ngông cuồng
Đọc truyện Ta đây trời sinh tính ngông cuồng-Đường Ân full cập nhật chương nhanh nhất trên Vietwriter.vn Trong suy nghĩ của mỗi chúng ta, thực tế luôn khắc nghiệt và đầy những sự bất ngờ, những kinh ngạc khiến ta không ngờ tới, không có tinh thần chuẩn bị dẫn đến trở tay không kịp. Ngược lại...
vietwriter.vn
"Cái đó . ..Ai sinh cũng không quan trọng, quan trọng là đứa bé này đang đói bụng, chị tìm vú em tới nhanh đi, cùng Đường Tư Ân chi sẻ 1 ít đồ tốt…." Dương Đan Ni đi tới, cẩn thận từng li từng tí đem đứa bé buông xuống, còn nhịn không được, hôn lên trán đứa bé một cái.
Hai mẹ con Mạnh Quán đều sững sờ nhìn đứa bé trai này, nhất là Mạnh Tư Ân.
Mạnh Tư Ân đã gần 1 tuổi rồi, sau khi uống nhiều thạch nhũ thì cơ thể phát triển rất tốt. So với những đứa bé bình thường khác thì cao hơn nửa cái đầu, hơn nữa cô ấy còn có thể bò đi nhanh được.
Ngay khi Dương Đan Ni buông đứa bé xuống, Mạnh Tư Ân liền bò tới rồi ngồi ở trước mặt đứa bé, đôi mắt đen của cô ấy vẫn đang ngó chừng đứa bé này.
"Hì hì hì. . ."
Đứa bé nở 1 nụ cười thuần khiết khiến cho Mạnh Tư Ân cũng nở nụ cười. Cô đầu nhìn Dương Đan Ni một chút, sau đó đưa bàn tay nhỏ sờ về phía bé trai này.
Bộp một tiếng, đứa bé này giơ tay lên rồi gạt tay của Mạnh Tư Ân ra, đôi mắt đen như mực tỏ ra rất giống với khi Đông Phương Yên tức giận.
Mạnh Tư Ân quay đầu lại nhìn mẹ của mình, sau đó nhếch miệng cười. Sau khi uống nhiều thạch nhũ như vậy, cơ thể của cô đã cứng cáp hơn đứa bé này rất nhiều.
"Nhanh, đưa thạch nhũ ra đi!" Dương Đan Ni vung tay ra lệnh.
Mạnh Quán đứng dậy, đem bình sữa đổ đầy thạch nhũ rồi đưa cho Dương Đan Ni, "Đây thực sự là con của anh Đường Ân sao?"
"Đương nhiên!" Dương Đan Ni tự hào nói, sau đó đem bình sữa đưa vào trong miệng của đứa bé.
Hai mắt đứa bé này giống như phát sáng lên, ừng ực ừng ực uống vào mấy ngụm liền túm chặt bình sữa, không buông ra nữa.
"Đan Ni, đây là con của em cùng với anh Đường Ân sao?" Mạnh Quán vẫn còn mơ hồ.
"Không phải! nhưng mà bây giờ đứa bé này thuộc về em rồi!" Dương Đan Ni khoát tay, ôm đứa bé lên rồi cười khúc khích "Chị xem, nó có đáng yêu không? Bây giờ em cũng có đứa bé rồi, không hề kém chị nữa!"
Mạnh Quán ở một bên nghe vậy, nhẹ nhàng thở dài, trong lúc nhất thời, trong lòng có chút trống trải. Nhìn Dương Đan Ni vẫn còn ôm đứa bé, Mạnh Quán liền ôm lấy Mạnh Tư Ân rồi đi ra khỏi phòng, nghĩ nghĩ liền bấm số gọi cho Viên Chi Am.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng thì Mạnh Quán mới gọi cho Viên Chi Am để hỏi, bởi vì loại chuyện này tốt nhất không nên để Kỷ Du Du biết trước, nếu không thì không ai biết được là sẽ xảy ra chuyện gì.
Mạnh Quán nói chuyện với Viên Chi Am qua điện thoại rồi nói 1 chút tình huống của đứa bé này, Viên Chi Am trầm mặc chốc lát, nhẹ nói: "Đúng là con của Đường Ân. . ."
"Ai sinh?" Mạnh Quán quan tâm nhất vẫn là chuyện này.
"Một người rất hận Đường Ân. . ." Viên Chi Am trong lúc nhất thời không biết nên giải thích thế nào, nhẹ nói: "Cô đừng để cho Dương Đan Ni rời đi, tôi sẽ báo cho phu nhân, chúng tôi sẽ tới đó ngay!"
Nhóm đọc nhanh:https://zalo.me/g/ofhved851
Bình luận facebook