Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 133
Bàn tay nhỏ nhắn của nàng chỉ vào danh sách, nói:
“Tả Ngọc Di, là nữ nhi của tướng quốc Tả Trục Lưu, năm nay mười tám tuổi, nàng chính là con gái nuôi của hoàng hậu, tướng mạo đoan trang, bề ngoài tú lệ, bên trong thông minh.”
Ta gật đầu nói:
“Nghe thì rất tốt, không biết Tả Trục Lưu có mấy người con?”
Trân Phi nói:
“Tả Trục Lưu có năm người con gái, hơn nữa ta thấy hắn sẽ không tình nguyện gả con cho ngươi. Trước kia Cần vương đã có ý định nạp con gái của Tả Trục Lưu làm Tân phi, nhưng cũng bị Tả Trục Lưu cự tuyệt. Sở dĩ ta đưa Tả Ngọc Di liệt vào trong danh sách vương phi là nhìn trúng quyền thế của hắn. Nếu như ngươi có thể thuận lợi nạp nàng làm phi thì Tả Trục Lưu sẽ phải lo lắng địa vị của ngươi, có khi sẽ bỏ Cần vương qua phụ tá ngươi cũng nên.”
Ta không nói gì, ánh mắt một lần nhìn vào trong danh sách.
Trân Phi lại nói:
“Còn có một người đó là nữ nhi bảo bối Lâm Sở Nhi của Dực Vương Lâm Bi Phong, Dực Vương là thân đệ đệ của tây cung Tĩnh Đức phi, là cậu của Hưng vương Long Dận Thao. Hắn và bệ hạ vừa là họ hàng, nhưng cũng nhiều năm đông chinh tây chiến, chiến công nhiêu vô số, là một trong những trọng thần được tín nhiệm của Hâm Đức hoàng đế. Hắn là một trong những trợ lực mạnh mẽ nhất ủng hộ Hưng vương, nhưng do mấy năm gần đây liên tục chiến bại đã ảnh hưởng đến địa vị của hắn trong lòng bệ hạ.”
Ta gật đầu đầu:
“Lâm Sở Nhi ta đã đừng gặp, hình như chỉ là một tiểu hài tử.”
Trân Phi thản nhiên cười nói:
“Người thì có thể lớn lên trong một ngày một đêm, huống chi Lâm Sở Nhi cũng đã là con gái mười tám, hiện giờ đã trổ mã thành một vị tuyệt đại giai nhân, bây giờ ngươi có gặp nàng cũng không thể nhận ra được.”
Nàng dừng lại một chút lại nói:
“Năm ngoái Lâm Bi Phong đã thiếu chút nữa vì chuyện Lâm Sở Nhi mà bất hòa với bệ hạ.”
Từ câu nói của nàng, ta có thể suy đoán ra Hâm Đức hoàng đế nhất định là nhìn trúng Lâm Sở Nhi, kết quả bị Lâm Bi Phong cự tuyệt.
Trân Phi nói:
“Càng là người có sự trợ giúp với ngươi lớn, thì thuyết phục lại càng khó, tuy rằng ta đã sai người truyền đạt ý của bệ hạ với Tả Trục Lưu và Lâm Bi Phong, nhưng mà bọn họ chưa tỏ thái độ gì.”
Nàng thu danh sách về, nói:
“Sau khi trở về ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ, những giai nhân danh viện khác đều kém so với hai người này. Cho dù Tả Trục Lưu và Lâm Bi Phong không tình nguyện, thì họ cũng không dám cự tuyệt ý của bệ hạ.”
Trở lại Vương Phủ, việc đầu tiên là ta gọi Trần Tử Tô và Dịch An vào trong thư phòng, chuyện nạp phi đúng là chuyện vô cùng trọng yếu, chỉ cần ta đi một nước sai lầm, sợ rằng sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ và số phận của ta sau này.
Trần Tử Tô nhíu chặt hai hàng lông mày nói:
“Lấy tuổi của công tử đúng là đã tới thời gian nạp phi, thế nhưng lần chọn phi này là chọn lợi ích, chứ không phải là bản thân vương phi.”
Ta bùi ngùi than thở:
“Ta cũng đang vì chuyện này phát sầu, bề ngoài là chọn Tả Ngọc Di và Lâm Sở Nhi thế nhưng thực tế là lựa chọn hai thế lực lớn là Cần vương và Hưng vương.”
Dịch An nói:
“Có câu này lão nô không biết có nên nói hay không, ở đây tổng cộng có mười hai người, tiểu chủ nhân chắc chắn là có sự lựa chọn khác.”
Ta cười nói:
“Trần tiên sinh không phải đã nói rồi hay sao, lần chọn phi này là chọn lợi ích, cho nên người khác rất dễ từ chối.”
Dịch An dường như có chút hiểu, hắn nhìn danh sách một chút, nói:
“Hai vị tiểu thư này lão nô đều đã từng thấy qua, tư sắc đúng là khuynh quốc khuynh thành, Tả tiểu thư tổng cộng bảy người huynh đệ, năm tỷ muội, thì nàng đứng ở hàng thứ tư. Nghe nói Tả tướng quốc đã có ý định gả nàng cho Anh Vương Long Dận Phương.”
Ta gật đầu, Long Dận Phương là hoàng tử thứ hai mươi hai, cũng là một người con thứ của hoàng hậu, là bào đệ của Cần vương Long Dận Lễ, xuất thân và địa vị của hắn tôn quý hơn ta rất nhiều.
Dịch An nói:
“Lão nô mặc dù không có kiến thức, thế nhưng cũng biết phàm là nữ tử hơn người, thường bị thiếu tình yêu thương của phụ mẫu.”
Ta khẽ nhếch hai hàng lông mày, thưởng thức hàm nghĩa trong câu nói của Dịch An.
“Dực Vương Lâm Bi Phong chỉ có một nữ nhi là Lâm Sở Nhi, người này từ trước đến nay nặng về tình cảm, khi còn sống chỉ cưới một người Vương Phi, tới năm bốn mươi hai tuổi mới có một nữ nhi này, Vương Phi tuổi lớn khó sinh mà chết. Dực Vương không nạp thêm phi nào khác, một mình nuôi nấng người con này.”
Dịch An thở dài nói:
“Chỉ căn cứ vào điều này, thì hắn đúng là một hán tử trọng tình trọng nghĩa.”
Ta âm thầm nghĩ tới, mình từ trước đến nay đa tình, hồng nhan tri kỷ vô số, lấy bản tính Dực Vương chưa chắc đã thích một người con rể như ta.
Dịch An lại nói:
“Năm ngoái bệ hạ không biết nghe lời ai gièm pha, muốn nhét Lâm Sở Nhi vào hậu cung, những vừa mới nhắc tới chuyện này với Dực Vương, thì hắn đã phẫn nộ vỗ bàn đứng dậy, hai người chia tay trong không khí không vui vẻ, nếu như không phải hắn ngày xưa lập nhiều công lao hãn mã, thì hoàng thượng chắc chắn không tha cho hắn.”
Ta cười nhạt một tiếng, Hâm Đức hoàng đế không muốn động tới hắn tất nhiên còn có những nguyên nhân khác, Dực Vương là bào đệ của Tây cung Tĩnh Đức phi, thế lực của dòng họ này không phải chuyện đùa ở Đại Khang, Hâm Đức hoàng đế có khả năng là nghĩ tới vấn đề này.
Trần Tử Tô gật đầu nói:
“Dịch An nói không sai, nếu muốn nạp phi thì chỉ nạp một nữ tử có gia thế không bình thường. Tả Trục Lưu tuy rằng thế lớn, nhưng hắn lại kém Dực vương ở thân phận hoàng thân, hơn nữa Dực Vương chỉ có một nữ nhi, Lâm Sở Nhi đối với hắn có ảnh hưởng cực lớn. Nếu như công tử cưới nàng làm phi, Dực Vương nhất định sẽ coi trọng nữ nhi mà bảo hộ công tử, đối với tương lai công tử sau này nhất định có sự trợ giúp lớn.”
Ta mỉm cười nói:
“Chờ sau khi ta trưng cầu ý kiến của Vân Na và các nàng, ta sẽ tiếp tục nói chuyện này.”
Trần Tử Tô thâm ý hướng ta gật đầu nói:
“Công tử nói có lý, chuyện này tốt nhất nên thương lượng với mọi người một chút, tránh mâu thuẫn trong nội bộ.”
Ta tìm riêng Vân Na nói chuyện, lấy kiến thức nhất uyên bác của chúng nữ, thì đương nhiên nghĩ về đại cục, có sự lý giải và thấu hiểu hành động của ta.
Vân Na nghe xong toàn bộ sự tình, khẽ gật đầu nói:
“Chuyện này không cần hỏi muội, lúc đầu ở tuyết phong Khải Lạp Nhĩ muội cũng từng nói, chúng ta yêu chính là một vương giả, cho nên tình yêu này phải trả giá nhiều hơn bình thường...”
Tuy nàng nói như thế, trong đôi mắt màu xanh kia vẫn có lệ, làm gì có nữ nhân nào thờ ơ cho người mình yêu nạp phi đâu.
Ta đem thân thể mềm mại của nàng ôm vào trong lòng, khuyên giải an ủi:
“Vân Na, ta cưới Lâm Sở Nhi phần lớn là lo lắng lợi ích chính trị, địa vị của nàng ở trong lòng ta kém rất xa các muội.”
Vân Na gật đầu, hai tay đặt lên vai của ta, nói:
“Muội biết.”
“Thế nhưng vì sao nàng còn thương tâm?”
Vân Na khẽ sẵng giọng:
“Dù sao muội cũng chỉ là một nữ nhân, mà nữ nhân thì lòng bao dung rất nhỏ.”
Ta hôn lên đôi môi mềm mại đỏ tươi của nàng, tuy biết rồi nhưng vẫn cố hỏi:
“Muội đang ghen?”
Vân Na khịt khịt cái mũi đáng yêu, nhào vào trong lòng ta, nước mắt chảy ròng ròng.
“Tả Ngọc Di, là nữ nhi của tướng quốc Tả Trục Lưu, năm nay mười tám tuổi, nàng chính là con gái nuôi của hoàng hậu, tướng mạo đoan trang, bề ngoài tú lệ, bên trong thông minh.”
Ta gật đầu nói:
“Nghe thì rất tốt, không biết Tả Trục Lưu có mấy người con?”
Trân Phi nói:
“Tả Trục Lưu có năm người con gái, hơn nữa ta thấy hắn sẽ không tình nguyện gả con cho ngươi. Trước kia Cần vương đã có ý định nạp con gái của Tả Trục Lưu làm Tân phi, nhưng cũng bị Tả Trục Lưu cự tuyệt. Sở dĩ ta đưa Tả Ngọc Di liệt vào trong danh sách vương phi là nhìn trúng quyền thế của hắn. Nếu như ngươi có thể thuận lợi nạp nàng làm phi thì Tả Trục Lưu sẽ phải lo lắng địa vị của ngươi, có khi sẽ bỏ Cần vương qua phụ tá ngươi cũng nên.”
Ta không nói gì, ánh mắt một lần nhìn vào trong danh sách.
Trân Phi lại nói:
“Còn có một người đó là nữ nhi bảo bối Lâm Sở Nhi của Dực Vương Lâm Bi Phong, Dực Vương là thân đệ đệ của tây cung Tĩnh Đức phi, là cậu của Hưng vương Long Dận Thao. Hắn và bệ hạ vừa là họ hàng, nhưng cũng nhiều năm đông chinh tây chiến, chiến công nhiêu vô số, là một trong những trọng thần được tín nhiệm của Hâm Đức hoàng đế. Hắn là một trong những trợ lực mạnh mẽ nhất ủng hộ Hưng vương, nhưng do mấy năm gần đây liên tục chiến bại đã ảnh hưởng đến địa vị của hắn trong lòng bệ hạ.”
Ta gật đầu đầu:
“Lâm Sở Nhi ta đã đừng gặp, hình như chỉ là một tiểu hài tử.”
Trân Phi thản nhiên cười nói:
“Người thì có thể lớn lên trong một ngày một đêm, huống chi Lâm Sở Nhi cũng đã là con gái mười tám, hiện giờ đã trổ mã thành một vị tuyệt đại giai nhân, bây giờ ngươi có gặp nàng cũng không thể nhận ra được.”
Nàng dừng lại một chút lại nói:
“Năm ngoái Lâm Bi Phong đã thiếu chút nữa vì chuyện Lâm Sở Nhi mà bất hòa với bệ hạ.”
Từ câu nói của nàng, ta có thể suy đoán ra Hâm Đức hoàng đế nhất định là nhìn trúng Lâm Sở Nhi, kết quả bị Lâm Bi Phong cự tuyệt.
Trân Phi nói:
“Càng là người có sự trợ giúp với ngươi lớn, thì thuyết phục lại càng khó, tuy rằng ta đã sai người truyền đạt ý của bệ hạ với Tả Trục Lưu và Lâm Bi Phong, nhưng mà bọn họ chưa tỏ thái độ gì.”
Nàng thu danh sách về, nói:
“Sau khi trở về ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ, những giai nhân danh viện khác đều kém so với hai người này. Cho dù Tả Trục Lưu và Lâm Bi Phong không tình nguyện, thì họ cũng không dám cự tuyệt ý của bệ hạ.”
Trở lại Vương Phủ, việc đầu tiên là ta gọi Trần Tử Tô và Dịch An vào trong thư phòng, chuyện nạp phi đúng là chuyện vô cùng trọng yếu, chỉ cần ta đi một nước sai lầm, sợ rằng sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ và số phận của ta sau này.
Trần Tử Tô nhíu chặt hai hàng lông mày nói:
“Lấy tuổi của công tử đúng là đã tới thời gian nạp phi, thế nhưng lần chọn phi này là chọn lợi ích, chứ không phải là bản thân vương phi.”
Ta bùi ngùi than thở:
“Ta cũng đang vì chuyện này phát sầu, bề ngoài là chọn Tả Ngọc Di và Lâm Sở Nhi thế nhưng thực tế là lựa chọn hai thế lực lớn là Cần vương và Hưng vương.”
Dịch An nói:
“Có câu này lão nô không biết có nên nói hay không, ở đây tổng cộng có mười hai người, tiểu chủ nhân chắc chắn là có sự lựa chọn khác.”
Ta cười nói:
“Trần tiên sinh không phải đã nói rồi hay sao, lần chọn phi này là chọn lợi ích, cho nên người khác rất dễ từ chối.”
Dịch An dường như có chút hiểu, hắn nhìn danh sách một chút, nói:
“Hai vị tiểu thư này lão nô đều đã từng thấy qua, tư sắc đúng là khuynh quốc khuynh thành, Tả tiểu thư tổng cộng bảy người huynh đệ, năm tỷ muội, thì nàng đứng ở hàng thứ tư. Nghe nói Tả tướng quốc đã có ý định gả nàng cho Anh Vương Long Dận Phương.”
Ta gật đầu, Long Dận Phương là hoàng tử thứ hai mươi hai, cũng là một người con thứ của hoàng hậu, là bào đệ của Cần vương Long Dận Lễ, xuất thân và địa vị của hắn tôn quý hơn ta rất nhiều.
Dịch An nói:
“Lão nô mặc dù không có kiến thức, thế nhưng cũng biết phàm là nữ tử hơn người, thường bị thiếu tình yêu thương của phụ mẫu.”
Ta khẽ nhếch hai hàng lông mày, thưởng thức hàm nghĩa trong câu nói của Dịch An.
“Dực Vương Lâm Bi Phong chỉ có một nữ nhi là Lâm Sở Nhi, người này từ trước đến nay nặng về tình cảm, khi còn sống chỉ cưới một người Vương Phi, tới năm bốn mươi hai tuổi mới có một nữ nhi này, Vương Phi tuổi lớn khó sinh mà chết. Dực Vương không nạp thêm phi nào khác, một mình nuôi nấng người con này.”
Dịch An thở dài nói:
“Chỉ căn cứ vào điều này, thì hắn đúng là một hán tử trọng tình trọng nghĩa.”
Ta âm thầm nghĩ tới, mình từ trước đến nay đa tình, hồng nhan tri kỷ vô số, lấy bản tính Dực Vương chưa chắc đã thích một người con rể như ta.
Dịch An lại nói:
“Năm ngoái bệ hạ không biết nghe lời ai gièm pha, muốn nhét Lâm Sở Nhi vào hậu cung, những vừa mới nhắc tới chuyện này với Dực Vương, thì hắn đã phẫn nộ vỗ bàn đứng dậy, hai người chia tay trong không khí không vui vẻ, nếu như không phải hắn ngày xưa lập nhiều công lao hãn mã, thì hoàng thượng chắc chắn không tha cho hắn.”
Ta cười nhạt một tiếng, Hâm Đức hoàng đế không muốn động tới hắn tất nhiên còn có những nguyên nhân khác, Dực Vương là bào đệ của Tây cung Tĩnh Đức phi, thế lực của dòng họ này không phải chuyện đùa ở Đại Khang, Hâm Đức hoàng đế có khả năng là nghĩ tới vấn đề này.
Trần Tử Tô gật đầu nói:
“Dịch An nói không sai, nếu muốn nạp phi thì chỉ nạp một nữ tử có gia thế không bình thường. Tả Trục Lưu tuy rằng thế lớn, nhưng hắn lại kém Dực vương ở thân phận hoàng thân, hơn nữa Dực Vương chỉ có một nữ nhi, Lâm Sở Nhi đối với hắn có ảnh hưởng cực lớn. Nếu như công tử cưới nàng làm phi, Dực Vương nhất định sẽ coi trọng nữ nhi mà bảo hộ công tử, đối với tương lai công tử sau này nhất định có sự trợ giúp lớn.”
Ta mỉm cười nói:
“Chờ sau khi ta trưng cầu ý kiến của Vân Na và các nàng, ta sẽ tiếp tục nói chuyện này.”
Trần Tử Tô thâm ý hướng ta gật đầu nói:
“Công tử nói có lý, chuyện này tốt nhất nên thương lượng với mọi người một chút, tránh mâu thuẫn trong nội bộ.”
Ta tìm riêng Vân Na nói chuyện, lấy kiến thức nhất uyên bác của chúng nữ, thì đương nhiên nghĩ về đại cục, có sự lý giải và thấu hiểu hành động của ta.
Vân Na nghe xong toàn bộ sự tình, khẽ gật đầu nói:
“Chuyện này không cần hỏi muội, lúc đầu ở tuyết phong Khải Lạp Nhĩ muội cũng từng nói, chúng ta yêu chính là một vương giả, cho nên tình yêu này phải trả giá nhiều hơn bình thường...”
Tuy nàng nói như thế, trong đôi mắt màu xanh kia vẫn có lệ, làm gì có nữ nhân nào thờ ơ cho người mình yêu nạp phi đâu.
Ta đem thân thể mềm mại của nàng ôm vào trong lòng, khuyên giải an ủi:
“Vân Na, ta cưới Lâm Sở Nhi phần lớn là lo lắng lợi ích chính trị, địa vị của nàng ở trong lòng ta kém rất xa các muội.”
Vân Na gật đầu, hai tay đặt lên vai của ta, nói:
“Muội biết.”
“Thế nhưng vì sao nàng còn thương tâm?”
Vân Na khẽ sẵng giọng:
“Dù sao muội cũng chỉ là một nữ nhân, mà nữ nhân thì lòng bao dung rất nhỏ.”
Ta hôn lên đôi môi mềm mại đỏ tươi của nàng, tuy biết rồi nhưng vẫn cố hỏi:
“Muội đang ghen?”
Vân Na khịt khịt cái mũi đáng yêu, nhào vào trong lòng ta, nước mắt chảy ròng ròng.
Bình luận facebook