Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 134
Trong đầu ta bỗng nhiên có một ý nghĩ, nâng khuôn mặt Vân Na lên, cười nói:
“Đêm nay ta sẽ cưới mấy người các nàng!”
Vân Na nhẹ giọng phi nói:
“Huynh nói bậy bạ gì đó?”
Ta mỉm cười nói:
“Chỉ cần muội tình nguyện, chúng ta chẳng cần phải câu nệ lễ nghi gì cả, ta sẽ bảo Dịch An chuẩn bị một chút, đêm nay ta và mấy người các nàng bái đường thành thân.”
“Hồ đồ!”
Vân Na tuy rằng nói như thế, nhưng mà khuôn mặt nhỏ đã đỏ lên.
Ta ôm nàng, nói:
“Chúng ta hành động sớm thì sẽ sớm có con thừa tự, các nghi thức cơ bản không thể nào thiếu được.”
Vân Na nín khóc mỉm cười nói:
“Một mình huynh hồ đồ đi, chúng ta khôngtheo huynh điên...”
Ta dùng miệng che đôi môi anh đào của nàng lại, Vân Na ở trong lòng ta giãy dụa mang tính chất tượng trưng, rồi nhanh chóng mang lưỡi cho ta quấn lấy.
Hai chúng ta chơi trò đuổi bắt, từ trong đôi mắt của nàng đã tràn ngập hơi nước, khuôn mặt thanh tú vô cùng, bộ dáng cực kỳ mê người, mái tóc dài làm nổi bật làn da màu trắng của nàng, càng tăng thêm sự phong tình mà nữ tử Trung Nguyên không có được.
Dưới sự chủ trì của Trần Tử Tô, ta và Vân Na, Tuệ Kiều, Tư Hầu bái thiên địa, tham gia hôn lễ của chúng có tất cả các hảo bằng hữu và tâm phúc.
Mặc dù không xa hoa long trọng như hôn lễ của hoàng cung, thế nhưng đối với chúng ta mà nói không khí thỏa mãn mới là quan trọng nhất.
Sở dĩ ta muốn cấp cho các nàng danh phận, chính là muốn chứng minh cho các nàng biết, ở trong lòng ta các nàng rất quan trọng, ta không bao giờ vì chính trị mà quên các nàng.
Dực Hổ cười ha hả nói:
"Sau này ta không thể gọi là sư phụ nữa rồi."
Lang Thứ xoa xoa đầu nó, cười nói:
"Sau này ngươi có thể gọi là tỷ phu."
Dực Hổ mở trừng hai mắt nói:
"Chi tiếc là sau này tỷ tỷ không thể ôm ta ngủ."
Lời nói không cố ý này làm cho mọi người cùng nhau cười lên ha hả, Vân Na tuy rằng có mang theo mũ phượng khăn trùm, thế nhưng lúc này xấu hổ tới mức không tìm được cái khe hở nào mà chui vào.
Tiếp nhận lời chúc phúc của mọi người, ta đã có chút say được Dịch An đỡ tới phòng, Dịch An tự đáy lòng cười nói:
“Quý phi nương nương nếu như nhìn thấy công tử ngày hôm nay, thì nhất định sẽ vui vẻ.”
Duyên Bình và Thải Tuyết cười đi ra mở cửa phòng.
Khi ta đóng cửa lại đã thấy ba vị tân nương mặc quần áo giống nhau như đúc ngồi trong phòng, trong nội tâm ta không khỏi mừng rỡ, ngày này ta hi vọng đã lâu rồi.
Ta đi tới dùng đòn cân (thanh gỗ nâng khăn) gạt khăn voan của các nàng ra, dưới ánh bến, ba vị mỹ nữ tranh, nhau tỏa sáng, xuân lan thu cúc mặn mà cả ba.
Vân Na và Tư Hầu từ sớm đã có danh nghĩa phu thê với ta, trong đôi mắt đẹp nhộn nhạo tràn ngập tình ý.
Tuệ Kiều tuy rằng đã cùng ta trải qua nhiều gian khổ trắc trở, tình thâm ý trọng, nhưng mà chúng ta mới chỉ hôn môi mà thôi, nàng biết hôm nay là đêm hoa chúc, trong lòng cũng dự tính được sẽ xảy ra chuyện gì, cúi đầu xuống, xấu hổ tới mức không dám nhìn ta.
Ta cầm lấy bầu rượu trên bàn, rót sáu chén đầy cùng các nàng uống rượu giao bôi.
Ta cười nói:
“Đêm nay chúng ta cùng nhau ngủ, chính…”
Vân Na nũng nịu sẵng giọng:
“Nếu huynh lên làm hoàng đế thì nhất định sẽ là một hôn quân hoang dâm vô độ.”
Tư Hầu cười phụ họa nói:
“Đúng vậy!”
Hai nàng đồng thời liếc mắt nhìn Tuệ Kiều, sau đó nhìn vào trong phòng.
Ta cười ha hả, nhất thời hiểu ý của các nàng, Tuệ Kiều là người rụt rè, nếu như bảo nàng làm chuyện đó trước mặt hai người thì cho dù thế nào nàng cũng sẽ không nguyện ý.
Ta ôm lấy thân thể mềm mại của Tuệ Kiều, hướng Vân Na và Tư Hầu mỉm cười một chút, xoay người đi vào trong phòng Tuệ Kiều không nói một tiếng nằm ở trong lòng ta, khuôn mặt áp sát vào ngực ta nóng bừng.
Cái màn màu hồng ta bị hạ xuống, ta ôm lấy nàng đặt lên trên giường.
Khí chất của Tuệ Kiều vô cùng thanh thuần, ôn nhu uyển chuyển lại mang thêm mấy phần e thẹn, lại càng làm cho ta mê say.
Ta cởi váy của nàng, dọc theo khuôn mặt trắng ngần hôn xuống dưới.
Tuệ Kiều nhẹ nhàng ôm lấy ta, đôi mắt đẹp nhắm chặt, trong đôi mi dài có hai hàng nước mắt trong suốt.
Trước kia ta thiếu chút nữ cướp đoạt đi tính mạng của nàng, vậy mà bây giờ lại thành nam nhân mà nàng yêu nhất.
Ta chậm rãi cởi cái yếm, bộ ngực đẫy đà của nàng bật ra, ta không nghĩ tới nàng lại có bộ ngực ngạo nhân tới như vậy.
Tuệ Kiều khuôn mặt đỏ bừng, nhẹ giọng nói:
“Không được nhìn!”
Lúc này ta mà không nhìn, thì chỉ có là kẻ ngu, nhìn thấy bộ ngực nàng trong suốt trắng như tuyết, đường cong co giãn, ta nhẹ nhàng vuốt ve, hôn lên đỉnh hòn non bộ.
Khuôn mặt của Tuệ Kiều càng lúc càng đỏ, hô hấp đã bắt đầu trở nên gấp gáp, ta cởi y phục của nàng, vuốt ve tấm lưng trắng mịn.
Đột nhiên ta dừng tay lại, Tuệ Kiều đã bị ta đùa tới ý loạn tình mê, có chút oán trách mở đôi mắt đẹp.
Ta nhẹ nhàng lật người nàng lại, dùng ánh nến để nhìn thì thấy rõ ở hậu tâm của nàng có một vết sẹo hình hoa mai.
Vết sẹo này là do năm đó ta đích thân bắn, trong nội tâm ta dâng lên một sự áy náy vô cùng.
Ta gục đầu xuống hôn lên cái sẹo đó thật lâu, lắng nghe tiếng tim Tuệ Kiều đập.
“Xin lỗi!”
Ta nhẹ giọng nói, Tuệ Kiều lắc đầu, nàng chậm rãi xoay người lại, toàn lực nhào vào trong lòng ta, chúng ta không nói thêm lời nào, điên cuồng ôm lấy nhau.
Ta cố sức tiến vào trong thành trì mê người của nàng, Tuệ Kiều “a” lên một tiếng, thể xác và tinh thân của chúng rốt cục dung hợp làm một thể...
Đêm xuân tuy đẹp, nhưng lại ngắn vô cùng, thảo nào cổ nhân có câu, đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, với ta mà nói, ngàn vàng sao có thể hình dung được đêm nay.
Khi ta tỉnh lại, ba vị giai nhân đều trần như nhộng nằm ở bên người ta, Vân Na và Tư Hầu bị ta mạnh mẽ ôm lên giường, yêu thương từng người một.
Nhìn các nàng ngủ rất say sưa, trong lòng ta có một cảm giác tự hào của nam nhân, yên lặng rời khỏi thân thể của các nàng đứng dậy.
“Đêm nay ta sẽ cưới mấy người các nàng!”
Vân Na nhẹ giọng phi nói:
“Huynh nói bậy bạ gì đó?”
Ta mỉm cười nói:
“Chỉ cần muội tình nguyện, chúng ta chẳng cần phải câu nệ lễ nghi gì cả, ta sẽ bảo Dịch An chuẩn bị một chút, đêm nay ta và mấy người các nàng bái đường thành thân.”
“Hồ đồ!”
Vân Na tuy rằng nói như thế, nhưng mà khuôn mặt nhỏ đã đỏ lên.
Ta ôm nàng, nói:
“Chúng ta hành động sớm thì sẽ sớm có con thừa tự, các nghi thức cơ bản không thể nào thiếu được.”
Vân Na nín khóc mỉm cười nói:
“Một mình huynh hồ đồ đi, chúng ta khôngtheo huynh điên...”
Ta dùng miệng che đôi môi anh đào của nàng lại, Vân Na ở trong lòng ta giãy dụa mang tính chất tượng trưng, rồi nhanh chóng mang lưỡi cho ta quấn lấy.
Hai chúng ta chơi trò đuổi bắt, từ trong đôi mắt của nàng đã tràn ngập hơi nước, khuôn mặt thanh tú vô cùng, bộ dáng cực kỳ mê người, mái tóc dài làm nổi bật làn da màu trắng của nàng, càng tăng thêm sự phong tình mà nữ tử Trung Nguyên không có được.
Dưới sự chủ trì của Trần Tử Tô, ta và Vân Na, Tuệ Kiều, Tư Hầu bái thiên địa, tham gia hôn lễ của chúng có tất cả các hảo bằng hữu và tâm phúc.
Mặc dù không xa hoa long trọng như hôn lễ của hoàng cung, thế nhưng đối với chúng ta mà nói không khí thỏa mãn mới là quan trọng nhất.
Sở dĩ ta muốn cấp cho các nàng danh phận, chính là muốn chứng minh cho các nàng biết, ở trong lòng ta các nàng rất quan trọng, ta không bao giờ vì chính trị mà quên các nàng.
Dực Hổ cười ha hả nói:
"Sau này ta không thể gọi là sư phụ nữa rồi."
Lang Thứ xoa xoa đầu nó, cười nói:
"Sau này ngươi có thể gọi là tỷ phu."
Dực Hổ mở trừng hai mắt nói:
"Chi tiếc là sau này tỷ tỷ không thể ôm ta ngủ."
Lời nói không cố ý này làm cho mọi người cùng nhau cười lên ha hả, Vân Na tuy rằng có mang theo mũ phượng khăn trùm, thế nhưng lúc này xấu hổ tới mức không tìm được cái khe hở nào mà chui vào.
Tiếp nhận lời chúc phúc của mọi người, ta đã có chút say được Dịch An đỡ tới phòng, Dịch An tự đáy lòng cười nói:
“Quý phi nương nương nếu như nhìn thấy công tử ngày hôm nay, thì nhất định sẽ vui vẻ.”
Duyên Bình và Thải Tuyết cười đi ra mở cửa phòng.
Khi ta đóng cửa lại đã thấy ba vị tân nương mặc quần áo giống nhau như đúc ngồi trong phòng, trong nội tâm ta không khỏi mừng rỡ, ngày này ta hi vọng đã lâu rồi.
Ta đi tới dùng đòn cân (thanh gỗ nâng khăn) gạt khăn voan của các nàng ra, dưới ánh bến, ba vị mỹ nữ tranh, nhau tỏa sáng, xuân lan thu cúc mặn mà cả ba.
Vân Na và Tư Hầu từ sớm đã có danh nghĩa phu thê với ta, trong đôi mắt đẹp nhộn nhạo tràn ngập tình ý.
Tuệ Kiều tuy rằng đã cùng ta trải qua nhiều gian khổ trắc trở, tình thâm ý trọng, nhưng mà chúng ta mới chỉ hôn môi mà thôi, nàng biết hôm nay là đêm hoa chúc, trong lòng cũng dự tính được sẽ xảy ra chuyện gì, cúi đầu xuống, xấu hổ tới mức không dám nhìn ta.
Ta cầm lấy bầu rượu trên bàn, rót sáu chén đầy cùng các nàng uống rượu giao bôi.
Ta cười nói:
“Đêm nay chúng ta cùng nhau ngủ, chính…”
Vân Na nũng nịu sẵng giọng:
“Nếu huynh lên làm hoàng đế thì nhất định sẽ là một hôn quân hoang dâm vô độ.”
Tư Hầu cười phụ họa nói:
“Đúng vậy!”
Hai nàng đồng thời liếc mắt nhìn Tuệ Kiều, sau đó nhìn vào trong phòng.
Ta cười ha hả, nhất thời hiểu ý của các nàng, Tuệ Kiều là người rụt rè, nếu như bảo nàng làm chuyện đó trước mặt hai người thì cho dù thế nào nàng cũng sẽ không nguyện ý.
Ta ôm lấy thân thể mềm mại của Tuệ Kiều, hướng Vân Na và Tư Hầu mỉm cười một chút, xoay người đi vào trong phòng Tuệ Kiều không nói một tiếng nằm ở trong lòng ta, khuôn mặt áp sát vào ngực ta nóng bừng.
Cái màn màu hồng ta bị hạ xuống, ta ôm lấy nàng đặt lên trên giường.
Khí chất của Tuệ Kiều vô cùng thanh thuần, ôn nhu uyển chuyển lại mang thêm mấy phần e thẹn, lại càng làm cho ta mê say.
Ta cởi váy của nàng, dọc theo khuôn mặt trắng ngần hôn xuống dưới.
Tuệ Kiều nhẹ nhàng ôm lấy ta, đôi mắt đẹp nhắm chặt, trong đôi mi dài có hai hàng nước mắt trong suốt.
Trước kia ta thiếu chút nữ cướp đoạt đi tính mạng của nàng, vậy mà bây giờ lại thành nam nhân mà nàng yêu nhất.
Ta chậm rãi cởi cái yếm, bộ ngực đẫy đà của nàng bật ra, ta không nghĩ tới nàng lại có bộ ngực ngạo nhân tới như vậy.
Tuệ Kiều khuôn mặt đỏ bừng, nhẹ giọng nói:
“Không được nhìn!”
Lúc này ta mà không nhìn, thì chỉ có là kẻ ngu, nhìn thấy bộ ngực nàng trong suốt trắng như tuyết, đường cong co giãn, ta nhẹ nhàng vuốt ve, hôn lên đỉnh hòn non bộ.
Khuôn mặt của Tuệ Kiều càng lúc càng đỏ, hô hấp đã bắt đầu trở nên gấp gáp, ta cởi y phục của nàng, vuốt ve tấm lưng trắng mịn.
Đột nhiên ta dừng tay lại, Tuệ Kiều đã bị ta đùa tới ý loạn tình mê, có chút oán trách mở đôi mắt đẹp.
Ta nhẹ nhàng lật người nàng lại, dùng ánh nến để nhìn thì thấy rõ ở hậu tâm của nàng có một vết sẹo hình hoa mai.
Vết sẹo này là do năm đó ta đích thân bắn, trong nội tâm ta dâng lên một sự áy náy vô cùng.
Ta gục đầu xuống hôn lên cái sẹo đó thật lâu, lắng nghe tiếng tim Tuệ Kiều đập.
“Xin lỗi!”
Ta nhẹ giọng nói, Tuệ Kiều lắc đầu, nàng chậm rãi xoay người lại, toàn lực nhào vào trong lòng ta, chúng ta không nói thêm lời nào, điên cuồng ôm lấy nhau.
Ta cố sức tiến vào trong thành trì mê người của nàng, Tuệ Kiều “a” lên một tiếng, thể xác và tinh thân của chúng rốt cục dung hợp làm một thể...
Đêm xuân tuy đẹp, nhưng lại ngắn vô cùng, thảo nào cổ nhân có câu, đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, với ta mà nói, ngàn vàng sao có thể hình dung được đêm nay.
Khi ta tỉnh lại, ba vị giai nhân đều trần như nhộng nằm ở bên người ta, Vân Na và Tư Hầu bị ta mạnh mẽ ôm lên giường, yêu thương từng người một.
Nhìn các nàng ngủ rất say sưa, trong lòng ta có một cảm giác tự hào của nam nhân, yên lặng rời khỏi thân thể của các nàng đứng dậy.
Bình luận facebook