Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 135
Thấy ta mấy người đều ngừng công việc, cùng nhau nói:
“Chủ nhân!”
Ta ý bảo bọn họ tiếp tục, Gia Cát Tiểu Liên di chuyển xe lăn đi tới chỗ ta, hắn mỉm cười nói:
“Sau khi ta tỉ mỉ quan sát địa hình vương phủ, thì phát hiện một tòa địa cung không nhỏ, có thể là năm đó Kính Vương Long Thiên Thần dùng nơi này làm nơi giấu của cải.”
Ta cười nói:
“Xem ra Long Thiên Thần bị tội cũng không phải là ngẫu nhiên.”
Gia Cát Tiểu Liên nói:
“Công tử còn nhớ địa đạo chạy trốn ở Đông Hồ không?”
Ta gật đầu, trong lòng không khỏi có ý nghĩ, nếu như chúng ta xây dựng ở trong vương phủ một địa đạo như vậy, thì đúng là một điều hay, phòng ngừa chu đáo, chuẩn bị mọi tình huống có thể xảy ra trong tương lai.
Gia Cát Tiểu Liên thấp giọng nói:
“Hai ngày tới ta chuẩn bị ra ngoài ra thành bái tế tổ tiên, cũng thuận lợi tìm một lối ra kín đáo.”
Ta vui vẻ đáp ứng:
“Chờ ta xong việc nạp phi sẽ cùng nhau đi với Gia Cát tiên sinh.”
Kỳ thực ta đã có ý sớm ra khỏi thành, trước kia ta đã cho Đường Muội đến Tử Tể am tìm Dao Như, thế nhưng Đường Muội chỉ tìm được Từ Tể am mà không tìm được người.
Chuyện này làm cho ta vô cùng nuối tiếc, không chỉ bởi vì Dao Như là người ta yêu, mà còn một chuyện trọng yếu khác, đó là chỉ có thể thông qua nàng mới biết được bảo đồ có giấu bảo tàng Mâu thị từ trong miệng Điền Tuần.
Sau khi suy nghĩ những điều lợi và hại, cuối cùng ta cũng quyết định nạp nữ nhi Lâm Sở Nhi của Dực Vương Lâm Bi Phong làm phi.
Ta vào cung bẩm báo kết quả của mình với Hâm Đức hoàng đế.
Hâm Đức hoàng đế gật đầu, hắn thấp giọng nói:
“Dận Không, ánh mắt của ngươi rất tốt, nữ nhi của Dực Vương tư sắc xuất chúng, có thể dùng từ khuynh quốc khuynh thành để hình dung.”
Trong ngôn từ của hắn có vài phần tiếc nuối, có vẻ là nhớ mãi không quên.
Ta nhớ tới những chuyện hắn làm với phụ mẫu ta, trong lòng lại càng cảm thấy chán ghét.
Hâm Đức hoàng đế dường như nhận ra điểu gì đó ở trong mắt của ta, nói:
“Sao vậy? Hình như con không cao hứng?”
Ta âm thầm xấu hổ, nếu muốn thành đại sự, thì nhất định phải quên cừu hận, chỉ cần mang theo quá khứ sẽ tự thể hiện qua sắc mặt.
Ta cuống quít giải thích:
“Phụ hoàng, nhi thần nghe nói... Dực Vương cực kỳ sủng ái nữ nhi của mình, việc nạp phi có cần trưng cầu ý kiến của hắn hay không?”
Hâm Đức hoàng đế cười lạnh nói:
“Trẫm chính là vua của Đại Khang, con là hoàng nhi của ta, luận đến thân thế địa vị, hắn có lý do gì cự tuyệt?”
Hắn hướng ta nói:
“Việc này cứ quyết định như vậy, ta sẽ chọn cho con một ngày hoàng đạo chuẩn bị nạp phi!”
“Tạ ơn phụ hoàng!”
Hâm Đức hoàng đế lại nói:
“Phiến lãnh địa mà ta ban cho con, thuế khóa năm nay còn chưa nộp lên, phần lớn loạn dân nhân cơ hội này làm loạn, sau khi con thành hôn, thì nhanh chóng đi Tuyên Thành xử lý một chút.”
Trong lòng ta thầm mắng Hâm Đức hoàng đế, lão hồ ly này rõ ràng không muốn cho ta ở lại Khang Đô nữa đây mà.
Hâm Đức hoàng đế thở dài nói:
“Lần này con thúc đẩy Tần Khang hai nước giải hòa, cũng tính là lập được đại công, thế nhưng có rất nhiều huynh đệ của con vì chuyện này mà sinh ra cừu hận. Ta không phải không muốn giữ con bên cạnh, nhưng cho con đi ra ngoài lịch lãm, đối với con cũng có chỗ tốt lớn lao.”
Ta thầm nghĩ trong lòng:
“Trước kia ta đi tới Tẩn quốc làm con tin, sau đó lại bị bắt tới Đông Hồ làm nô lệ, đám hoàng tử hoàng tôn kia lịch lãm có bằng nửa ta không, Hâm Đức hoàng đế rõ ràng đã có sự cảnh giác với ta.”
Nhưng ngoài miệng ta lại nói:
“Đa tạ phụ hoàng quan tâm tới hài nhi.”
Hâm Đức hoàng đế nói:
“Hai năm qua trẫm dần dần cảm thấy lực bất tòng tâm, lúc nào cũng muốn giao giang sơn Đại Khang lại cho các con, chỉ muốn thanh nhàn tự tại, nhưng mà các con lại giống như một cánh chim không gió, không một người nào có thể đảm đương trọng trách, khiến trẫm phải nỗ lực vô cùng.”
Ta âm thầm buồn cười, bản chất của hắn là không muốn buông bỏ hoàng quyền, đám hoàng tử hoàng tôn tranh đấu với nhau như hiện nay cũng chính là do sự chuyên quyền của hắn tạo thành.
Căn cứ vào việc hắn một lòng muốn trục xuất ta tới Tuyên Thành thì có thể hiểu, Hâm Đức hoàng đế đối với ta đã sinh lòng phòng bị.
Sau này ta phải hành sự một cách cẩn thận, không thể để lộ phong mang, bằng không sẽ bị hắn hạ thủ.
Hâm Đức hoàng đế chợt nhớ tới cái gì đó, hắn hướng ta nói:
“Truớc khi con nạp phi, cũng nên tới chỗ mẫu thân con bái tế một chút.”
Ta ngàn vạn lần không ngờ hắn lại chủ động đưa ra việc này, kỳ thực từ khi ta trở lại Khang Đô vẫn âm thầm nghĩ cách vào bái tế mẫu thân.
Thế nhưng lo lắng chuyện này truyền tới tai của Hâm Đức hoàng đế, khiến cho hắn không hài lòng, cho nên không còn cách nào khác đành phải kiềm chế ý nghĩ này trong đầu.
Rời khỏi Dưỡng Tâm Điện, ta đi dọc theo con đường quen thuộc tới Thanh Nguyệt cung, sau khi mẫu thân ta mất cũng chẳng được đãi ngộ gì cả.
Thi thể của người bị thiêu, tro cốt cũng bị ném vào trong con sông đào bảo vệ thành.
Dựa theo cách nói của Hâm Đức hoàng đế, đây là nguyện vọng khi còn sống của mẫu thân ta, người muốn ở trong con sông đào kia nhìn ngắm quốc quân.
Ta chẳng bao giờ tin tưởng lý do này, bởi vì mẫu thân ta nằm bệnh hơn một năm, đâu có nhắc gì tới chuyện này.
Dịch An len lén mua lại phần lớn tro cốt từ trong tay thái giám phụ trách hành sự, cho nên bình ngọc đựng tro cốt của mẫu thân ta vẫn được đặt trong Thanh Nguyệt cung, chỉ có ta với hắn biết bí mật này.
Ta đã thiết kế một gian linh đường nhỏ cho mẫu thân của ta, ngày giỗ hàng năm ta đều tới đây dâng hương bái tế, chuyện này cũng chẳng phải bí mật gì ở trong cung.
Mười sáu năm sinh sống ở đây, ta nhắm mắt cũng có thể đi tới được Thanh Nguyệt cung, khi đi tới Thục Đức Cung, ta nhịn không được phải dừng bước.
Trân Phi một lần nữa lấy được sủng ái, địa vị cũng được đề thăng, đã không còn ở lại chỗ này từ lâu rồi.
Cửa cung đóng chặt, trên những cánh cửa đã phủ một lớp bụi, ta không tự chủ được nghĩ tới đêm xuân kia, những sự kiện giữa ta và Trân Phi lần lượt hiện lên ở trong đầu...
“Bình vương điện hạ!”
Có một thanh âm eo éo vang lên, ta xoay người lại nhìn, tiểu thái giám Lạc Mịch không biết xuất hiện ở phía sau của ta từ lúc nào, mấy năm không gặp hắn đã cao hơn rất nhiều.
Ta cười nói:
“Ngươi tại sao lại ở chỗ này?”
Ở trong trí nhớ của ta, hắn vốn là tiểu thái giám bên cạnh Hâm Đức hoàng đế.
Lạc Mịch cười khổ nói:
“Nô tài lỡ tay đánh vỡ chén thuốc của hoàng thượng, may mắn tránh được tử tội nhưng lại bị phái tới trông coi mấy tòa cung điện này.”
Ta gật đầu nói:
“Ngươi tới cũng đúng lúc, ta đang muốn quay lại Thanh Nguyệt cung.”
“Chủ nhân!”
Ta ý bảo bọn họ tiếp tục, Gia Cát Tiểu Liên di chuyển xe lăn đi tới chỗ ta, hắn mỉm cười nói:
“Sau khi ta tỉ mỉ quan sát địa hình vương phủ, thì phát hiện một tòa địa cung không nhỏ, có thể là năm đó Kính Vương Long Thiên Thần dùng nơi này làm nơi giấu của cải.”
Ta cười nói:
“Xem ra Long Thiên Thần bị tội cũng không phải là ngẫu nhiên.”
Gia Cát Tiểu Liên nói:
“Công tử còn nhớ địa đạo chạy trốn ở Đông Hồ không?”
Ta gật đầu, trong lòng không khỏi có ý nghĩ, nếu như chúng ta xây dựng ở trong vương phủ một địa đạo như vậy, thì đúng là một điều hay, phòng ngừa chu đáo, chuẩn bị mọi tình huống có thể xảy ra trong tương lai.
Gia Cát Tiểu Liên thấp giọng nói:
“Hai ngày tới ta chuẩn bị ra ngoài ra thành bái tế tổ tiên, cũng thuận lợi tìm một lối ra kín đáo.”
Ta vui vẻ đáp ứng:
“Chờ ta xong việc nạp phi sẽ cùng nhau đi với Gia Cát tiên sinh.”
Kỳ thực ta đã có ý sớm ra khỏi thành, trước kia ta đã cho Đường Muội đến Tử Tể am tìm Dao Như, thế nhưng Đường Muội chỉ tìm được Từ Tể am mà không tìm được người.
Chuyện này làm cho ta vô cùng nuối tiếc, không chỉ bởi vì Dao Như là người ta yêu, mà còn một chuyện trọng yếu khác, đó là chỉ có thể thông qua nàng mới biết được bảo đồ có giấu bảo tàng Mâu thị từ trong miệng Điền Tuần.
Sau khi suy nghĩ những điều lợi và hại, cuối cùng ta cũng quyết định nạp nữ nhi Lâm Sở Nhi của Dực Vương Lâm Bi Phong làm phi.
Ta vào cung bẩm báo kết quả của mình với Hâm Đức hoàng đế.
Hâm Đức hoàng đế gật đầu, hắn thấp giọng nói:
“Dận Không, ánh mắt của ngươi rất tốt, nữ nhi của Dực Vương tư sắc xuất chúng, có thể dùng từ khuynh quốc khuynh thành để hình dung.”
Trong ngôn từ của hắn có vài phần tiếc nuối, có vẻ là nhớ mãi không quên.
Ta nhớ tới những chuyện hắn làm với phụ mẫu ta, trong lòng lại càng cảm thấy chán ghét.
Hâm Đức hoàng đế dường như nhận ra điểu gì đó ở trong mắt của ta, nói:
“Sao vậy? Hình như con không cao hứng?”
Ta âm thầm xấu hổ, nếu muốn thành đại sự, thì nhất định phải quên cừu hận, chỉ cần mang theo quá khứ sẽ tự thể hiện qua sắc mặt.
Ta cuống quít giải thích:
“Phụ hoàng, nhi thần nghe nói... Dực Vương cực kỳ sủng ái nữ nhi của mình, việc nạp phi có cần trưng cầu ý kiến của hắn hay không?”
Hâm Đức hoàng đế cười lạnh nói:
“Trẫm chính là vua của Đại Khang, con là hoàng nhi của ta, luận đến thân thế địa vị, hắn có lý do gì cự tuyệt?”
Hắn hướng ta nói:
“Việc này cứ quyết định như vậy, ta sẽ chọn cho con một ngày hoàng đạo chuẩn bị nạp phi!”
“Tạ ơn phụ hoàng!”
Hâm Đức hoàng đế lại nói:
“Phiến lãnh địa mà ta ban cho con, thuế khóa năm nay còn chưa nộp lên, phần lớn loạn dân nhân cơ hội này làm loạn, sau khi con thành hôn, thì nhanh chóng đi Tuyên Thành xử lý một chút.”
Trong lòng ta thầm mắng Hâm Đức hoàng đế, lão hồ ly này rõ ràng không muốn cho ta ở lại Khang Đô nữa đây mà.
Hâm Đức hoàng đế thở dài nói:
“Lần này con thúc đẩy Tần Khang hai nước giải hòa, cũng tính là lập được đại công, thế nhưng có rất nhiều huynh đệ của con vì chuyện này mà sinh ra cừu hận. Ta không phải không muốn giữ con bên cạnh, nhưng cho con đi ra ngoài lịch lãm, đối với con cũng có chỗ tốt lớn lao.”
Ta thầm nghĩ trong lòng:
“Trước kia ta đi tới Tẩn quốc làm con tin, sau đó lại bị bắt tới Đông Hồ làm nô lệ, đám hoàng tử hoàng tôn kia lịch lãm có bằng nửa ta không, Hâm Đức hoàng đế rõ ràng đã có sự cảnh giác với ta.”
Nhưng ngoài miệng ta lại nói:
“Đa tạ phụ hoàng quan tâm tới hài nhi.”
Hâm Đức hoàng đế nói:
“Hai năm qua trẫm dần dần cảm thấy lực bất tòng tâm, lúc nào cũng muốn giao giang sơn Đại Khang lại cho các con, chỉ muốn thanh nhàn tự tại, nhưng mà các con lại giống như một cánh chim không gió, không một người nào có thể đảm đương trọng trách, khiến trẫm phải nỗ lực vô cùng.”
Ta âm thầm buồn cười, bản chất của hắn là không muốn buông bỏ hoàng quyền, đám hoàng tử hoàng tôn tranh đấu với nhau như hiện nay cũng chính là do sự chuyên quyền của hắn tạo thành.
Căn cứ vào việc hắn một lòng muốn trục xuất ta tới Tuyên Thành thì có thể hiểu, Hâm Đức hoàng đế đối với ta đã sinh lòng phòng bị.
Sau này ta phải hành sự một cách cẩn thận, không thể để lộ phong mang, bằng không sẽ bị hắn hạ thủ.
Hâm Đức hoàng đế chợt nhớ tới cái gì đó, hắn hướng ta nói:
“Truớc khi con nạp phi, cũng nên tới chỗ mẫu thân con bái tế một chút.”
Ta ngàn vạn lần không ngờ hắn lại chủ động đưa ra việc này, kỳ thực từ khi ta trở lại Khang Đô vẫn âm thầm nghĩ cách vào bái tế mẫu thân.
Thế nhưng lo lắng chuyện này truyền tới tai của Hâm Đức hoàng đế, khiến cho hắn không hài lòng, cho nên không còn cách nào khác đành phải kiềm chế ý nghĩ này trong đầu.
Rời khỏi Dưỡng Tâm Điện, ta đi dọc theo con đường quen thuộc tới Thanh Nguyệt cung, sau khi mẫu thân ta mất cũng chẳng được đãi ngộ gì cả.
Thi thể của người bị thiêu, tro cốt cũng bị ném vào trong con sông đào bảo vệ thành.
Dựa theo cách nói của Hâm Đức hoàng đế, đây là nguyện vọng khi còn sống của mẫu thân ta, người muốn ở trong con sông đào kia nhìn ngắm quốc quân.
Ta chẳng bao giờ tin tưởng lý do này, bởi vì mẫu thân ta nằm bệnh hơn một năm, đâu có nhắc gì tới chuyện này.
Dịch An len lén mua lại phần lớn tro cốt từ trong tay thái giám phụ trách hành sự, cho nên bình ngọc đựng tro cốt của mẫu thân ta vẫn được đặt trong Thanh Nguyệt cung, chỉ có ta với hắn biết bí mật này.
Ta đã thiết kế một gian linh đường nhỏ cho mẫu thân của ta, ngày giỗ hàng năm ta đều tới đây dâng hương bái tế, chuyện này cũng chẳng phải bí mật gì ở trong cung.
Mười sáu năm sinh sống ở đây, ta nhắm mắt cũng có thể đi tới được Thanh Nguyệt cung, khi đi tới Thục Đức Cung, ta nhịn không được phải dừng bước.
Trân Phi một lần nữa lấy được sủng ái, địa vị cũng được đề thăng, đã không còn ở lại chỗ này từ lâu rồi.
Cửa cung đóng chặt, trên những cánh cửa đã phủ một lớp bụi, ta không tự chủ được nghĩ tới đêm xuân kia, những sự kiện giữa ta và Trân Phi lần lượt hiện lên ở trong đầu...
“Bình vương điện hạ!”
Có một thanh âm eo éo vang lên, ta xoay người lại nhìn, tiểu thái giám Lạc Mịch không biết xuất hiện ở phía sau của ta từ lúc nào, mấy năm không gặp hắn đã cao hơn rất nhiều.
Ta cười nói:
“Ngươi tại sao lại ở chỗ này?”
Ở trong trí nhớ của ta, hắn vốn là tiểu thái giám bên cạnh Hâm Đức hoàng đế.
Lạc Mịch cười khổ nói:
“Nô tài lỡ tay đánh vỡ chén thuốc của hoàng thượng, may mắn tránh được tử tội nhưng lại bị phái tới trông coi mấy tòa cung điện này.”
Ta gật đầu nói:
“Ngươi tới cũng đúng lúc, ta đang muốn quay lại Thanh Nguyệt cung.”
Bình luận facebook