Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 470
“Trung có ngu trung, gian có đại gian, Cao tướng quốc tại vấn đề nhận thức trái phải rõ ràng so với Hứa Vũ Thần thì minh mẫn hơn nhiều.”
Cao Quang Viễn nói:
“Quang Viễn chỉ cầu thái tử một việc, đợi sau khi đánh bại quân đội của Hạ Hầu Nộ Thái, củng cố vững chắc Yên Bắc, thái tử chấp thuận cho ta mang theo người nhà cùng nhau ẩn thân thế ngoại.”
Ta nở nụ cười:
“Chẳng lẽ Cao tướng quốc không muốn tiếp tục làm gian thần của ngươi sao?”
Cao Quang Viễn ngẩn ra.
Ta đứng dậy:
“Nếu các triều đại cùng không thiếu gian thần, thì bên người ta sao lại có thể thiếu chứ? So với đám thần tử tầm thường vô vị kia thì ta vẫn là càng thưởng thức một gian thần như Cao Quang Viễn đây.”
Cao Quang Viễn kích động nói:
“Thái tử điện hạ!”
Ta mỉm cười nói:
“Chuyện quan trọng bên người suốt ngày vây quanh đám thần tử ngu trung, chẳng phải là cuộc sống thiếu khuyết rất nhiều lạc thú hay sao? Giữa trung và gian giống như cá với nước, ta tin tưởng sau này Cao tướng quốc sẽ trợ giúp cho ta nhiều hơn nữa.”
Cao Quang Viễn đột nhiên quỳ xuống trước mặt ta, khóc không thành tiếng nói:
“Người trong thiên hạ đều không biết Quang Viễn, chỉ có thái tử là tri kỷ của Quang Viễn, Quang Viễn kiếp này thà phụ người trong thiên hạ, quyết không phụ ơn tri ngộ của thái tử đối với ta.”
Ta đưa tay nâng y dậy, thấp giọng nói:
“Cao tướng quốc, tất cả những gì ngày sau ngươi phải gánh chịu sợ rằng không nhẹ đâu.”
Cao Quang Viễn nói:
“Có những lời ngày hôm nay của thái tử, Quang Viễn ngày sau chết cùng không tiếc!”
Ta được Cao Quang Viễn dẫn vào thăm Hứa Vũ Thần, chính như Cao Quang Viễn đã nói, Hứa Vũ Thần đã tuyệt thực nhiều ngày, hắn mặc trường bào màu xám, hình dạng tiều tụy, đang lẳng lặng ngồi ở trong lao, hai mắt ngơ ngác, ngóng nhìn ngọn đèn ở phía trước mặt.
Ngục tốt mở cửa lao, ta cúi người đi vào.
Ánh mắt của Hứa Vũ Thần vẫn không có nhìn ta đến một lần, lạnh lùng nói:
“Long Dận Không quả nhiên không giống hạng bình thường, không uổng một binh một tốt thu được cương vực Yên Bắc, loại bản lĩnh này mấy người có thể làm được?”
Ta mỉm cười ngồi xuống trước mặt hắn:
“Hình như Hứa đại nhân đang chế nhạo ta?”
Hứa Vũ Thần cười lạnh nói:
“Không dám, người khác Hứa mỗ suốt đời bội phục qua rất ít, ngươi vừa đúng là một người trong đó. Trộm tiền tài của người là tặc, trộm quốc thổ của người là vương. Hứa mỗ chẳng qua là một kẻ tù tội, sao dám bài bỏ một người vương giả cướp đoạt chính quyền?”
Ta phá lên cười, ngục tốt bưng lên rượu và thức ăn.
Ta tự mình rót đầy ly rượu cho Hứa Vũ Thần, mỉm cười nói:
“Ngày hôm nay ngài đừng ta coi ta trở thành vương giả, ta cùng sẽ không xem ngài là kẻ tù tội, chúng ta bình tĩnh hoà nhà uống vài ly, được chứ?”
Hứa Vũ Thần vẫn đang thờ ơ:
“Vương giả trong lòng ta chỉ có đại vương.”
Ta cười bưng lên một ly rượu, uống cạn trước, chậm rãi buông xuống ly không, nói:
“Vương giả trong lòng ngài nếu chỉ có Yên vương, như vậy chúng ta sẽ cược một ván đi, nếu là ta nói đúng, ngài phải uống một ly, nếu ta nói không đúng thì ta tự phạt một ly.”
Hứa Vũ Thần nói:
“Người thắng làm vua, người thua làm giặc, có gì mà không dám, sau khi nắm Yên quốc trong tay, mỗi một câu nói của ngươi đều là khuôn vàng thước ngọc, ai sẽ nói ngươi nói đúng hay không?”
Ta cười nói:
“Yên vương Lý Triệu Cơ mặc dù là vương giả trong cảm nhận của ngài, thế nhưng khi so sánh với ta, hắn tuyệt đối không có bản lĩnh mang cho vạn dân an khang hạnh phúc.”
Hứa Vũ Thần yên lặng không nói.
Ta cầm lấy ly rượu nói:
“Ngài vào trước là chủ, lần này coi như ta đã nói sai.”
Ta uống một ly, lại nói:
“Nếu như ta không phải là dựa vào sự trợ giúp của Cao Quang Viễn, thừa dịp thời cơ Yên Hàn khai chiến, đại quân xâm nhập Yên cảnh, nhất định có thể thu được bắc bộ của Yên quốc.”
Hứa Vù Thần gật đầu, không ngờ cầm lấy ly rượu uống cạn, hắn thấp giọng nói:
“Ta sở dĩ uống ly rượu này là bởi vì lúc trước ngươi đồng ý chuyên tiếp nhận nạn dân.”
Ta mỉm cười nói:
“Nếu nói bắt đầu từ điểm này, loại thủ đoạn ta chọn dùng để đạt được cương vực Yên quốc đã tránh được cảnh máu chảy rất nhiều, đối với bách tính mà nói là một chuyện tốt.”
Hứa Vũ Thần lạnh lùng nội:
“Thủ đoạn đê tiện như thế sao lại có thể khiến cho người trong thiên hạ tâm phục?”
“Hứa đại nhân, theo ý của ngài nếu ta không phải chọn dùng thủ đoạn như vậy, Yên quốc sẽ không bị vong quốc?”
Hứa Vũ Thần thở dài:
“Cho dù người chiếm Yên Bắc không phải là ngươi, sớm muộn gì Yên quốc cùng sẽ bị Hàn Quốc chiếm đoạt.”
“Cuối cùng Hứa đại nhân cùng nói những câu sự thật. Nếu Yên quốc sớm muộn gì cùng phải vong quốc, cục diện ở đây do ta tới khống chế cùng các nước khác tới khống chế thì có gì khác nhau đâu? Vì sao Hứa đại nhân đối với ta lại lạnh nhạt như vậy?”
Ánh mắt Hứa Vũ Thần nhìn ta nói:
“Long Dận Không, nếu chuyện đã nói đến nước này thì ta cùng không ngại mà nói thẳng cho ngươi biết. Bất kể từ trên năng lực hay là khí phách, trong tám nước không có một quốc quân nào có thể so được với ngươi, nếu để ta lựa chọn, ta tình nguyên để cho ngươi chiếm lĩnh cương vực của Yên quốc còn tốt hơn là để cho Yên quốc bị Hàn quốc chiếm.”
Ta hai tay nâng ly:
“Đa tạ Hứa đại nhân khích lệ!”
Rồi nâng ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Hứa Vũ Thần nói:
“Ngày đó ngươi để cho Tần quốc đưa ra kết minh thì chúng ta đã biết được dụng ý chân chính của ngươi là giành được cương vực của Yên quốc, hiện tại tất cả cũng trở thành kết cục đã định, cương vực của Yên Bắc bị ngươi không uổng một binh một tốt dễ dàng đạt được, toàn bộ Yên quốc sớm muộn gì cùng trở thành vật trong bàn tay của ngươi. Ta cùng không hận ngươi, hiện ở trong lòng còn lại chỉ có thương tiếc, thương tiếc đại vương không có quý trọng giang sơn cùng bách tính trong tay, đem non sông đã gây dựng tốt đẹp chắp tay dâng cho người khác. Vũ Thần cũng không phải không biết mục đích hôm nay ngươi đến đây, có câu là trung thần không thờ hai chủ, Vũ Thần quyết sẽ không cải biến ý nghĩ của bản thân mình.”
Ta gật đầu nói:
“Trước khi tới đây ta đã cùng Cao tướng quốc nói chuyên qua một lúc.”
Hứa Vũ Thần mặt lộ vẻ xem thường:
“Kẻ nịnh thần, không đề cập tới cũng được.”
Ta mỉm cười nói:
“Có một điểm Cao tướng quốc mạnh hơn nhiều so với Hứa đại nhân đây.”
Hứa Vũ Thần cười lạnh nói:
“Luận đến đê tiện hạ lưu, hắn đương nhiên so với ta mạnh hơn cả nghìn lần vạn lần rồi.”
Ta lắc đầu nói:
“Cao tướng quốc nói với ta: Hứa Vũ Thần bất kể là ý chí hay là năng lực thì cũng vượt xa hắn, nhưng mà mặc dù Hứa đại nhân là trung thần, nhưng chỉ có thể được xưng là ngu trung thôi.”
Hứa Vũ Thần lớn tiếng nói:
“Gà chó trâu ngựa còn biết tri ân báo đáp, huống hồ là con người?”
Ta cười ha hả, tiếng cười hồi lâu mới dứt, hai mắt Hứa Vũ Thần tràn đầy bối rối nhìn ta, hắn hiển nhiên đang chờ đợi ta giải thích nguyên nhân cười.
Ta lớn tiếng nói:
“Xin hỏi Hứa đại nhân, ai có ân đối với ngài?”
Hứa Vũ Thần không cần suy nghĩ liền hồi đáp:
“Đại vương!”
Ta lắc đầu nói:
“Hứa Vũ Thần, xem ra bất kể là ta hay là Cao Quang Viễn cùng đánh giá ngài quá cao rồi!”
Hứa Vũ Thần nhìn thẳng con mắt ta, trong ánh mắt tràn ngập phẫn nộ.
Ta gằn từng chữ:
“Chân chính đối với ngươi có ân cũng không phải Yên vương Lý Triệu Cơ, mà là hàng ngàn hàng vạn bách tính của Yên quốc!”
Hứa Vũ Thần thân thể kịch chấn, ánh mắt xẹt qua một tia thần sắc khó có thể miêu tả.
Ta lớn tiếng nói:
“Dân là gốc rễ để lập quốc, nếu như không có những bách tính này, Lý Triệu Cơ làm vương của ai, ngài sẽ đi làm thần cho ai, ngài là thần cũng không phải là thần tử của Lý Triệu Cơ mà là thần tử của bách tính, hắn là quân cùng không phải đi thống trị nô dịch bách tính, trách nhiệm chân chính là dẫn dắt bách tính qua cuộc sống an khang hạnh phúc, chỉ tiếc hắn không tận sức làm trách nhiệm này, cũng không có bản lĩnh này.”
Tay Hứa Vũ Thần cầm ly rượu run run, hắn uống cạn ly rượu để che giấu sự kích động nơi nội tâm.
Ta tiếp tục nói:
“Ngày đó ngài tự chủ trương cùng ta hiệp thương việc nạn dân, trong mắt có sự tồn tại của Yên vương không? Trong lòng ngài từ lâu đã có sự so sánh giữa Yên vương cùng bách tính, Yên vương mặc dù quan trọng, thế nhưng khi so sánh với nỗi khổ của bách tính thì hắn chỉ có thể là thứ yếu, ngài đã một lòng trung với Yên vương.”
Vì sao lúc đó không tuân thủ ý chỉ của Yên vương. Bởi vậy có thể thấy được từ đầu đến cuối ngài chỉ đem bản thân mình trở thành thần tử của bách tính mà không phải là thần tử của một người Yên vương.
Hứa Vũ Thần lại uống một ly.
Ta mỉm cười nói:
“Nếu ta muốn bức ngài đi vào khuôn khổ thì có rất nhiều loại phương pháp. Nếu như một ngày ngài không giúp ta, ta sẽ giết chết một nghìn bách tính, hai ngày không giúp ta, ta liền giết chết hai nghìn bách tính, trong nhà ngài còn có người thân, người khác ngươi có thể mặc kệ, thế nhưng ngài còn có một đại tẩu đã nuôi ngài trưởng thành, nếu ta bắt cô ta tới để uy hiếp ngài, ngài có thể đáp ứng giúp ta không?”
Hứa Vũ Thần gật đầu.
Ta cười nói:
“Nhưng mà ta sẽ không làm như vậy, nếu ngài đã đáp ứng giúp ta thì đó cùng là tâm mặc kệ mà tình cũng không muốn, một Hứa Vũ Thần như vậy đối với ta thì có ích lợi gì?”
Ta đứng dậy, chắp tay đi tới phía trước cửa sổ:
“Thiên hạ hợp lâu tất phân, phân lâu tất hợp, đây là đạo lý không thể bàn cãi, ánh mắt của Hứa đại nhân sao lại hạn hẹp như vậy, Yên quốc thì thế nào? Khang quốc thì làm sao? Ba trăm năm trước, tám nước vốn chỉ là một quốc gia, nhiều năm qua bách tính lang bạt kỳ hồ, trải qua chiến hỏa, suy cho cùng là nguyên nhân gì tạo thành? Xét đến cùng vẫn là bị phân tách, nếu ta có thể một lần nữa thống nhất tám nước lại để cho bách tính sinh hoạt tại trong một hoàn cảnh chung, cuộc sống của họ chắc hẳn sẽ yên bình hơn rất nhiều.”
Ta xoay người sang chỗ khác, ánh mắt sáng ngời nói:
“Hứa đại nhân nếu có thể đối với bách tính của Yên quốc có ái tâm như vậy, vì sao không thể đem loại ái tâm này kéo dài tới người trong thiên hạ? Nếu ngài có thể phụ tá ta giành được một phen đại nghiệp này, đối với bách tính không phải là một loại ơn huệ hay sao?”
Hứa Vũ Thần trốn tránh ánh mắt của ta, ta biết phòng tuyến nội tâm của hắn đã bắt đầu lỏng lẻo.
Ta lớn tiếng nói:
“Trung thần không thờ hai chủ, bởi vì câu này mà bao nhiêu thần tử ngu trung đã bị uổng mạng, buồn cười nhất chính là đến chết họ cùng không biết chủ nhân chân chính của bản thân mình là ai!”
Ta bưng lên một ly rượu, cung kính đưa đến trước mặt Hứa Vù Thần:
“Bách tính của Yên quốc vẫn chưa có thoát khỏi uy hiếp của chiến hỏa, lẽ nào Hứa đại nhân cứ cam tâm vứt bỏ chủ nhân của mình như thế không để ý sao?”
Hứa Vũ Thần do dự hồi lâu, rốt cuộc tiếp nhận ly rượu trong tay ta, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó ném ly rượu đi, ngửa đầu cười dài một tràng dài.
Cao Quang Viễn nói:
“Quang Viễn chỉ cầu thái tử một việc, đợi sau khi đánh bại quân đội của Hạ Hầu Nộ Thái, củng cố vững chắc Yên Bắc, thái tử chấp thuận cho ta mang theo người nhà cùng nhau ẩn thân thế ngoại.”
Ta nở nụ cười:
“Chẳng lẽ Cao tướng quốc không muốn tiếp tục làm gian thần của ngươi sao?”
Cao Quang Viễn ngẩn ra.
Ta đứng dậy:
“Nếu các triều đại cùng không thiếu gian thần, thì bên người ta sao lại có thể thiếu chứ? So với đám thần tử tầm thường vô vị kia thì ta vẫn là càng thưởng thức một gian thần như Cao Quang Viễn đây.”
Cao Quang Viễn kích động nói:
“Thái tử điện hạ!”
Ta mỉm cười nói:
“Chuyện quan trọng bên người suốt ngày vây quanh đám thần tử ngu trung, chẳng phải là cuộc sống thiếu khuyết rất nhiều lạc thú hay sao? Giữa trung và gian giống như cá với nước, ta tin tưởng sau này Cao tướng quốc sẽ trợ giúp cho ta nhiều hơn nữa.”
Cao Quang Viễn đột nhiên quỳ xuống trước mặt ta, khóc không thành tiếng nói:
“Người trong thiên hạ đều không biết Quang Viễn, chỉ có thái tử là tri kỷ của Quang Viễn, Quang Viễn kiếp này thà phụ người trong thiên hạ, quyết không phụ ơn tri ngộ của thái tử đối với ta.”
Ta đưa tay nâng y dậy, thấp giọng nói:
“Cao tướng quốc, tất cả những gì ngày sau ngươi phải gánh chịu sợ rằng không nhẹ đâu.”
Cao Quang Viễn nói:
“Có những lời ngày hôm nay của thái tử, Quang Viễn ngày sau chết cùng không tiếc!”
Ta được Cao Quang Viễn dẫn vào thăm Hứa Vũ Thần, chính như Cao Quang Viễn đã nói, Hứa Vũ Thần đã tuyệt thực nhiều ngày, hắn mặc trường bào màu xám, hình dạng tiều tụy, đang lẳng lặng ngồi ở trong lao, hai mắt ngơ ngác, ngóng nhìn ngọn đèn ở phía trước mặt.
Ngục tốt mở cửa lao, ta cúi người đi vào.
Ánh mắt của Hứa Vũ Thần vẫn không có nhìn ta đến một lần, lạnh lùng nói:
“Long Dận Không quả nhiên không giống hạng bình thường, không uổng một binh một tốt thu được cương vực Yên Bắc, loại bản lĩnh này mấy người có thể làm được?”
Ta mỉm cười ngồi xuống trước mặt hắn:
“Hình như Hứa đại nhân đang chế nhạo ta?”
Hứa Vũ Thần cười lạnh nói:
“Không dám, người khác Hứa mỗ suốt đời bội phục qua rất ít, ngươi vừa đúng là một người trong đó. Trộm tiền tài của người là tặc, trộm quốc thổ của người là vương. Hứa mỗ chẳng qua là một kẻ tù tội, sao dám bài bỏ một người vương giả cướp đoạt chính quyền?”
Ta phá lên cười, ngục tốt bưng lên rượu và thức ăn.
Ta tự mình rót đầy ly rượu cho Hứa Vũ Thần, mỉm cười nói:
“Ngày hôm nay ngài đừng ta coi ta trở thành vương giả, ta cùng sẽ không xem ngài là kẻ tù tội, chúng ta bình tĩnh hoà nhà uống vài ly, được chứ?”
Hứa Vũ Thần vẫn đang thờ ơ:
“Vương giả trong lòng ta chỉ có đại vương.”
Ta cười bưng lên một ly rượu, uống cạn trước, chậm rãi buông xuống ly không, nói:
“Vương giả trong lòng ngài nếu chỉ có Yên vương, như vậy chúng ta sẽ cược một ván đi, nếu là ta nói đúng, ngài phải uống một ly, nếu ta nói không đúng thì ta tự phạt một ly.”
Hứa Vũ Thần nói:
“Người thắng làm vua, người thua làm giặc, có gì mà không dám, sau khi nắm Yên quốc trong tay, mỗi một câu nói của ngươi đều là khuôn vàng thước ngọc, ai sẽ nói ngươi nói đúng hay không?”
Ta cười nói:
“Yên vương Lý Triệu Cơ mặc dù là vương giả trong cảm nhận của ngài, thế nhưng khi so sánh với ta, hắn tuyệt đối không có bản lĩnh mang cho vạn dân an khang hạnh phúc.”
Hứa Vũ Thần yên lặng không nói.
Ta cầm lấy ly rượu nói:
“Ngài vào trước là chủ, lần này coi như ta đã nói sai.”
Ta uống một ly, lại nói:
“Nếu như ta không phải là dựa vào sự trợ giúp của Cao Quang Viễn, thừa dịp thời cơ Yên Hàn khai chiến, đại quân xâm nhập Yên cảnh, nhất định có thể thu được bắc bộ của Yên quốc.”
Hứa Vù Thần gật đầu, không ngờ cầm lấy ly rượu uống cạn, hắn thấp giọng nói:
“Ta sở dĩ uống ly rượu này là bởi vì lúc trước ngươi đồng ý chuyên tiếp nhận nạn dân.”
Ta mỉm cười nói:
“Nếu nói bắt đầu từ điểm này, loại thủ đoạn ta chọn dùng để đạt được cương vực Yên quốc đã tránh được cảnh máu chảy rất nhiều, đối với bách tính mà nói là một chuyện tốt.”
Hứa Vũ Thần lạnh lùng nội:
“Thủ đoạn đê tiện như thế sao lại có thể khiến cho người trong thiên hạ tâm phục?”
“Hứa đại nhân, theo ý của ngài nếu ta không phải chọn dùng thủ đoạn như vậy, Yên quốc sẽ không bị vong quốc?”
Hứa Vũ Thần thở dài:
“Cho dù người chiếm Yên Bắc không phải là ngươi, sớm muộn gì Yên quốc cùng sẽ bị Hàn Quốc chiếm đoạt.”
“Cuối cùng Hứa đại nhân cùng nói những câu sự thật. Nếu Yên quốc sớm muộn gì cùng phải vong quốc, cục diện ở đây do ta tới khống chế cùng các nước khác tới khống chế thì có gì khác nhau đâu? Vì sao Hứa đại nhân đối với ta lại lạnh nhạt như vậy?”
Ánh mắt Hứa Vũ Thần nhìn ta nói:
“Long Dận Không, nếu chuyện đã nói đến nước này thì ta cùng không ngại mà nói thẳng cho ngươi biết. Bất kể từ trên năng lực hay là khí phách, trong tám nước không có một quốc quân nào có thể so được với ngươi, nếu để ta lựa chọn, ta tình nguyên để cho ngươi chiếm lĩnh cương vực của Yên quốc còn tốt hơn là để cho Yên quốc bị Hàn quốc chiếm.”
Ta hai tay nâng ly:
“Đa tạ Hứa đại nhân khích lệ!”
Rồi nâng ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Hứa Vũ Thần nói:
“Ngày đó ngươi để cho Tần quốc đưa ra kết minh thì chúng ta đã biết được dụng ý chân chính của ngươi là giành được cương vực của Yên quốc, hiện tại tất cả cũng trở thành kết cục đã định, cương vực của Yên Bắc bị ngươi không uổng một binh một tốt dễ dàng đạt được, toàn bộ Yên quốc sớm muộn gì cùng trở thành vật trong bàn tay của ngươi. Ta cùng không hận ngươi, hiện ở trong lòng còn lại chỉ có thương tiếc, thương tiếc đại vương không có quý trọng giang sơn cùng bách tính trong tay, đem non sông đã gây dựng tốt đẹp chắp tay dâng cho người khác. Vũ Thần cũng không phải không biết mục đích hôm nay ngươi đến đây, có câu là trung thần không thờ hai chủ, Vũ Thần quyết sẽ không cải biến ý nghĩ của bản thân mình.”
Ta gật đầu nói:
“Trước khi tới đây ta đã cùng Cao tướng quốc nói chuyên qua một lúc.”
Hứa Vũ Thần mặt lộ vẻ xem thường:
“Kẻ nịnh thần, không đề cập tới cũng được.”
Ta mỉm cười nói:
“Có một điểm Cao tướng quốc mạnh hơn nhiều so với Hứa đại nhân đây.”
Hứa Vũ Thần cười lạnh nói:
“Luận đến đê tiện hạ lưu, hắn đương nhiên so với ta mạnh hơn cả nghìn lần vạn lần rồi.”
Ta lắc đầu nói:
“Cao tướng quốc nói với ta: Hứa Vũ Thần bất kể là ý chí hay là năng lực thì cũng vượt xa hắn, nhưng mà mặc dù Hứa đại nhân là trung thần, nhưng chỉ có thể được xưng là ngu trung thôi.”
Hứa Vũ Thần lớn tiếng nói:
“Gà chó trâu ngựa còn biết tri ân báo đáp, huống hồ là con người?”
Ta cười ha hả, tiếng cười hồi lâu mới dứt, hai mắt Hứa Vũ Thần tràn đầy bối rối nhìn ta, hắn hiển nhiên đang chờ đợi ta giải thích nguyên nhân cười.
Ta lớn tiếng nói:
“Xin hỏi Hứa đại nhân, ai có ân đối với ngài?”
Hứa Vũ Thần không cần suy nghĩ liền hồi đáp:
“Đại vương!”
Ta lắc đầu nói:
“Hứa Vũ Thần, xem ra bất kể là ta hay là Cao Quang Viễn cùng đánh giá ngài quá cao rồi!”
Hứa Vũ Thần nhìn thẳng con mắt ta, trong ánh mắt tràn ngập phẫn nộ.
Ta gằn từng chữ:
“Chân chính đối với ngươi có ân cũng không phải Yên vương Lý Triệu Cơ, mà là hàng ngàn hàng vạn bách tính của Yên quốc!”
Hứa Vũ Thần thân thể kịch chấn, ánh mắt xẹt qua một tia thần sắc khó có thể miêu tả.
Ta lớn tiếng nói:
“Dân là gốc rễ để lập quốc, nếu như không có những bách tính này, Lý Triệu Cơ làm vương của ai, ngài sẽ đi làm thần cho ai, ngài là thần cũng không phải là thần tử của Lý Triệu Cơ mà là thần tử của bách tính, hắn là quân cùng không phải đi thống trị nô dịch bách tính, trách nhiệm chân chính là dẫn dắt bách tính qua cuộc sống an khang hạnh phúc, chỉ tiếc hắn không tận sức làm trách nhiệm này, cũng không có bản lĩnh này.”
Tay Hứa Vũ Thần cầm ly rượu run run, hắn uống cạn ly rượu để che giấu sự kích động nơi nội tâm.
Ta tiếp tục nói:
“Ngày đó ngài tự chủ trương cùng ta hiệp thương việc nạn dân, trong mắt có sự tồn tại của Yên vương không? Trong lòng ngài từ lâu đã có sự so sánh giữa Yên vương cùng bách tính, Yên vương mặc dù quan trọng, thế nhưng khi so sánh với nỗi khổ của bách tính thì hắn chỉ có thể là thứ yếu, ngài đã một lòng trung với Yên vương.”
Vì sao lúc đó không tuân thủ ý chỉ của Yên vương. Bởi vậy có thể thấy được từ đầu đến cuối ngài chỉ đem bản thân mình trở thành thần tử của bách tính mà không phải là thần tử của một người Yên vương.
Hứa Vũ Thần lại uống một ly.
Ta mỉm cười nói:
“Nếu ta muốn bức ngài đi vào khuôn khổ thì có rất nhiều loại phương pháp. Nếu như một ngày ngài không giúp ta, ta sẽ giết chết một nghìn bách tính, hai ngày không giúp ta, ta liền giết chết hai nghìn bách tính, trong nhà ngài còn có người thân, người khác ngươi có thể mặc kệ, thế nhưng ngài còn có một đại tẩu đã nuôi ngài trưởng thành, nếu ta bắt cô ta tới để uy hiếp ngài, ngài có thể đáp ứng giúp ta không?”
Hứa Vũ Thần gật đầu.
Ta cười nói:
“Nhưng mà ta sẽ không làm như vậy, nếu ngài đã đáp ứng giúp ta thì đó cùng là tâm mặc kệ mà tình cũng không muốn, một Hứa Vũ Thần như vậy đối với ta thì có ích lợi gì?”
Ta đứng dậy, chắp tay đi tới phía trước cửa sổ:
“Thiên hạ hợp lâu tất phân, phân lâu tất hợp, đây là đạo lý không thể bàn cãi, ánh mắt của Hứa đại nhân sao lại hạn hẹp như vậy, Yên quốc thì thế nào? Khang quốc thì làm sao? Ba trăm năm trước, tám nước vốn chỉ là một quốc gia, nhiều năm qua bách tính lang bạt kỳ hồ, trải qua chiến hỏa, suy cho cùng là nguyên nhân gì tạo thành? Xét đến cùng vẫn là bị phân tách, nếu ta có thể một lần nữa thống nhất tám nước lại để cho bách tính sinh hoạt tại trong một hoàn cảnh chung, cuộc sống của họ chắc hẳn sẽ yên bình hơn rất nhiều.”
Ta xoay người sang chỗ khác, ánh mắt sáng ngời nói:
“Hứa đại nhân nếu có thể đối với bách tính của Yên quốc có ái tâm như vậy, vì sao không thể đem loại ái tâm này kéo dài tới người trong thiên hạ? Nếu ngài có thể phụ tá ta giành được một phen đại nghiệp này, đối với bách tính không phải là một loại ơn huệ hay sao?”
Hứa Vũ Thần trốn tránh ánh mắt của ta, ta biết phòng tuyến nội tâm của hắn đã bắt đầu lỏng lẻo.
Ta lớn tiếng nói:
“Trung thần không thờ hai chủ, bởi vì câu này mà bao nhiêu thần tử ngu trung đã bị uổng mạng, buồn cười nhất chính là đến chết họ cùng không biết chủ nhân chân chính của bản thân mình là ai!”
Ta bưng lên một ly rượu, cung kính đưa đến trước mặt Hứa Vù Thần:
“Bách tính của Yên quốc vẫn chưa có thoát khỏi uy hiếp của chiến hỏa, lẽ nào Hứa đại nhân cứ cam tâm vứt bỏ chủ nhân của mình như thế không để ý sao?”
Hứa Vũ Thần do dự hồi lâu, rốt cuộc tiếp nhận ly rượu trong tay ta, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó ném ly rượu đi, ngửa đầu cười dài một tràng dài.
Bình luận facebook