Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63
Lại đi tới thì thấy có một dòng suối nhỏ chắn ngang phía trước, có một chiếc cầu ba cổng vòm được xây bằng vân thạch, bắc ngang qua suối nhỏ, trên cầu có người viết ba chữ “Hạ Mã Kiều” như rồng bay phượng múa, bút họa cứng cáp mang phong cách cổ xưa.
Khi ta tới gần, thì bên dưới có để ba chữ Hán, là Mặc Vô Thương, trong lòng không khỏi thưởng thức vị truyền nhân Hắc thị thần bí này, xem ra hắn không chỉ am thuật chế tạo cơ quan, mà ở phương diện thư pháp cũng hơn người thường.
Dẫn ngựa đi qua cầu nhỏ, ta thấy Dực Hổ cưỡi một con ngựa gỗ đi về phía ta, ta không khỏi mở to hai mắt.
Con ngựa kia kết cấu hoàn toàn bằng gỗ, vậy mà tứ chi có thể hoạt động.
Dực Hổ nhìn thấy ta, thì cười vặn tai trái của ngựa gỗ một cái, con ngựa lập tức tăng tốc, trong nháy mắt đã tới chỗ ta.
Dực Hổ dừng ngựa gỗ, vô cùng hưng phấn, xoay người nhảy xuống, cầm lấy cánh tay của ta, nói:
"Sư phụ! Người quả nhiên là giữ lời hứa."
Ta mỉm cười nói:
"Ta chỉ tới dạy ngươi vài ngày, không có bản lĩnh gì để làm sư phụ người đâu."
Ta vuốt ve mái tóc của nó, sau đó nhìn vào con ngựa gỗ, nói:
"Con ngựa gỗ này do ai chế tạo?"
"Mặc lão đầu nhi!"
Xem ra Dực Hổ không có nhiều hảo cảm với Mặc Vô Thương.
Ta đi quanh ngựa gỗ một vòng, nhưng không biết làm thế nào cho nó hoạt động.
"Mặc lão đầu nhi rất cổ quái, cho nên thứ lão chế tạo cũng vô cùng cổ quái, con ngựa gỗ này ta đã mở ra một lần. Bên trong của nó toàn là mấy cái bánh răng."
Trong lòng ta âm thầm cảm thán nói:
"Nếu như ta làm hoàng đế Đại Khang, cho dù như thế nào, cũng sẽ không để cho nhân vật lợi hại như thế này ra khỏi nước. Cho dù ta không sử dụng được hắn, thì cũng phải giết để trừ hậu hoạn. Đại Khang biến thành cục diện như ngày hôm nay, có rất nhiều chuyện sai lầm liên quan tới phụ hoàng."
Ta theo Dực Hổ đi đến Cạnh Sơn Vương Phủ, đi ngang qua ba lần cửa lớn, sau đó tới một cái Hoa viên, Bắc Cương và Trung Nguyên khác nhau, có vô số hoa và cây ta không biết tên.
Thế nhưng hiển nhiên là hoa viên này cũng do thợ nổi tiếng thiết kế, chỉ có một con đường mà ba lần rẽ, cảnh lại thay đổi 3 lần, đúng là độc đáo.
Đi qua một hành lang gấp khúc, phía trước hiện ra toàn là hoa Hải Đường màu trắng, Toàn Tuệ Kiều mặc một bộ y phục màu đỏ, đang chăm sóc cho hoa, cả người nàng chìm trong nắng sớm, yêu kiều hơn hoa, xinh đẹp tuyệt luân.
Ta ngơ ngác nhìn bóng hình xinh đẹp của nàng, bỗng chốc lâm vào ngơ ngẩn xuất thần, Dực Hổ kéo ống tay áo của ta, nói:
“Sư phụ!”
Một tiếng của nó làm cho ta và Toàn Tuệ Kiều đồng thời giật mình, Toàn Tuệ Kiều xoay người lại, thấy ánh mắt của ta nhìn nàng, khuôn mặt đỏ lên, uyển chuyển đi tới trước mặt của ta nói:
"Tiên sinh đã tới."
Ta ngượng ngùng cười nói:
"Cũng mới tới thôi, thấy Thanh Thanh tiểu thư đang bận, nên không dám quấy rầy."
Lúc này, ta mới chú ý tới, trên tay Toàn Tuệ Kiều là một cái bình ngọc, Toàn Tuệ Kiều giải thích:
"Cái bình sứ này dùng để lấy sương sớm trên hoa Tuyết Hải Đường."
Ta suy đoán, nói:
"Nếu như ta đoán không sai, thì những hạt này dùng để làm vật chế thuốc."
Toàn Tuệ Kiều gật đầu nói:
"Tiên sinh đoán không sai, Tuyết Hải Đường vốn là thứ lạnh vô cùng, mùa đông thì có thể lấy nước do tuyết tan, ngày xuân thì lấy sương do hoa nở, ở gần nhụy hoa lại có càng nhiều, nếu như độ ẩm cao, Thần Lộ có được linh khí của tự nhiên, hợp với nhụy hoa Tuyết Hải Đường, thì đúng là ra được một phương thuốc tốt."
Ta nịnh nọt nói:
"Có một lời này của Thanh Thanh tiểu thư, tại hạ đúng là giống như được mưa rào mùa hạn."
Toàn Tuệ Kiều mỉm cười cười nói:
"Chỉ là một chút thuật sơn dã, kính xin tiên sinh đừng chê cười."
Trong lòng ta thầm nghĩ:
"Xem ra y thuật của nàng chưa quên, nhưng tại sao lại quên hết tất cả những lai lịch của bản thân."
Mang theo đầy sự nghi hoặc, ta cùng với Dực Hổ đi vòng qua hoa viên, ta nhận ra đây là luyện công trường.
Hoàn Nhan Vân Na mặc một bộ võ sĩ phục bó sát người, các đường cong trên thân thể hiện lên, ta kiệt lực khống chế ánh mắt của mình, Hồ nữ đúng là khác với nữ tử Trung Nguyên, trang phục nóng bỏng này đúng là làm cho huyết khí của ta sôi sùng sục.
Hoàn Nhan Vân Na uyển chuyển đi tới, hai cái đùi thon dài, lập tức hấp dẫn ánh mắt của ta.
Ta giả bộ khom mình hành lễ, nhưng lại nhân cơ hội nhìn cái đùi của nàng từ trên xuống dưới một lần.
Hoàn Nhan Vân Na mời ta đến Già Vũ lang (hành lang che mưa) ngồi, bảo Dực Hổ đi chuẩn bị trà.
Ta thấy nàng cố ý điều Dực Hổ đi, chắc chắn là có điều muốn nói với ta.
Hoàn Nhan Vân Na nói:
"Ngươi là người Tần?"
Ta gật đầu, xem ra Toàn Tuệ Kiều đã đem chuyện ở Man Châu nói cho nàng nghe.
Hoàn Nhan Vân Na nói:
"Không nghĩ tới ngươi lại là binh sĩ bị bắt ở Man Châu, nếu như vậy thì chúng ta cũng có chút duyên phận."
Ta thở dài nói:
"Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, Hoàn Nhan tướng quân không đề cập tới cũng được."
Hoàn Nhan Vân Na cười nhạt một tiếng nói:
"Dựa theo luật lệ của quốc gia, binh sĩ bị bắt sẽ bị đưa tới cực bắc khai thác đồng hoang, ngươi khẳng định là được Ngốc Nhan lén bán cho Ô Kỳ Thái, nếu không tại sao lại có thể xuất hiện trong Hắc Sa thành."
Trong lòng ta âm thầm phân tích:
"Hoàn Nhan Vân Na nói với ta những điều này là có mục đích gì? Nàng có biết thân phận của ta không?"
Nghĩ tới đây ta lại lập tức phủ định:
"Không có khả năng, thân phận của ta không cách nào lộ ra được, trừ khi Toàn Tuệ Kiều khôi phục ký ức, nếu không thì không ai có thể đoán ra ta là Long Dận Không."
Hoàn Nhan Vân Na nói:
"Ngươi cũng chớ lưu ý quá, ta mời ngươi tới dạy học, nên cũng phải điều tra ngươi. Nếu không ta làm sao có thể yên tâm giao Dực Hổ cho ngươi."
Ta liên tục gật đầu, Hoàn Nhan Vân Na lại nói:
"Nhiều năm ta liên tục xuất chinh, rất khiếm khuyết trong việc chăm sóc Dực Hổ, không nghĩ tói nó lại có tính cách hiếu chiến, ngươi cố gắng giúp ta dạy hắn, qua một thời gian ta có thể giúp ngươi trở lại Trung Nguyên." Hoàn Nhan Vân Na lập tức vứt cho ta một điều kiện cực kỳ động tâm.
Ta khom người nói:
"Đa tạ Hoàn Nhan tướng quân."
Hoàn Nhan Vân Na mỉm cười nói:
"Đông Hồ chúng ta không thể so với Tần quốc, không có nhiều lễ tiết rườm rà, sau này gặp ta, cũng không cần quá câu nệ, được rồi, ngươi họ gì?"
Ta cung kính nói:
"Tại hạ họ Long tên là Tắc Linh, trước khi bị bắt, ở Man Châu làm thầy ký (như thư kỳ) trong quân."
Khi ta tới gần, thì bên dưới có để ba chữ Hán, là Mặc Vô Thương, trong lòng không khỏi thưởng thức vị truyền nhân Hắc thị thần bí này, xem ra hắn không chỉ am thuật chế tạo cơ quan, mà ở phương diện thư pháp cũng hơn người thường.
Dẫn ngựa đi qua cầu nhỏ, ta thấy Dực Hổ cưỡi một con ngựa gỗ đi về phía ta, ta không khỏi mở to hai mắt.
Con ngựa kia kết cấu hoàn toàn bằng gỗ, vậy mà tứ chi có thể hoạt động.
Dực Hổ nhìn thấy ta, thì cười vặn tai trái của ngựa gỗ một cái, con ngựa lập tức tăng tốc, trong nháy mắt đã tới chỗ ta.
Dực Hổ dừng ngựa gỗ, vô cùng hưng phấn, xoay người nhảy xuống, cầm lấy cánh tay của ta, nói:
"Sư phụ! Người quả nhiên là giữ lời hứa."
Ta mỉm cười nói:
"Ta chỉ tới dạy ngươi vài ngày, không có bản lĩnh gì để làm sư phụ người đâu."
Ta vuốt ve mái tóc của nó, sau đó nhìn vào con ngựa gỗ, nói:
"Con ngựa gỗ này do ai chế tạo?"
"Mặc lão đầu nhi!"
Xem ra Dực Hổ không có nhiều hảo cảm với Mặc Vô Thương.
Ta đi quanh ngựa gỗ một vòng, nhưng không biết làm thế nào cho nó hoạt động.
"Mặc lão đầu nhi rất cổ quái, cho nên thứ lão chế tạo cũng vô cùng cổ quái, con ngựa gỗ này ta đã mở ra một lần. Bên trong của nó toàn là mấy cái bánh răng."
Trong lòng ta âm thầm cảm thán nói:
"Nếu như ta làm hoàng đế Đại Khang, cho dù như thế nào, cũng sẽ không để cho nhân vật lợi hại như thế này ra khỏi nước. Cho dù ta không sử dụng được hắn, thì cũng phải giết để trừ hậu hoạn. Đại Khang biến thành cục diện như ngày hôm nay, có rất nhiều chuyện sai lầm liên quan tới phụ hoàng."
Ta theo Dực Hổ đi đến Cạnh Sơn Vương Phủ, đi ngang qua ba lần cửa lớn, sau đó tới một cái Hoa viên, Bắc Cương và Trung Nguyên khác nhau, có vô số hoa và cây ta không biết tên.
Thế nhưng hiển nhiên là hoa viên này cũng do thợ nổi tiếng thiết kế, chỉ có một con đường mà ba lần rẽ, cảnh lại thay đổi 3 lần, đúng là độc đáo.
Đi qua một hành lang gấp khúc, phía trước hiện ra toàn là hoa Hải Đường màu trắng, Toàn Tuệ Kiều mặc một bộ y phục màu đỏ, đang chăm sóc cho hoa, cả người nàng chìm trong nắng sớm, yêu kiều hơn hoa, xinh đẹp tuyệt luân.
Ta ngơ ngác nhìn bóng hình xinh đẹp của nàng, bỗng chốc lâm vào ngơ ngẩn xuất thần, Dực Hổ kéo ống tay áo của ta, nói:
“Sư phụ!”
Một tiếng của nó làm cho ta và Toàn Tuệ Kiều đồng thời giật mình, Toàn Tuệ Kiều xoay người lại, thấy ánh mắt của ta nhìn nàng, khuôn mặt đỏ lên, uyển chuyển đi tới trước mặt của ta nói:
"Tiên sinh đã tới."
Ta ngượng ngùng cười nói:
"Cũng mới tới thôi, thấy Thanh Thanh tiểu thư đang bận, nên không dám quấy rầy."
Lúc này, ta mới chú ý tới, trên tay Toàn Tuệ Kiều là một cái bình ngọc, Toàn Tuệ Kiều giải thích:
"Cái bình sứ này dùng để lấy sương sớm trên hoa Tuyết Hải Đường."
Ta suy đoán, nói:
"Nếu như ta đoán không sai, thì những hạt này dùng để làm vật chế thuốc."
Toàn Tuệ Kiều gật đầu nói:
"Tiên sinh đoán không sai, Tuyết Hải Đường vốn là thứ lạnh vô cùng, mùa đông thì có thể lấy nước do tuyết tan, ngày xuân thì lấy sương do hoa nở, ở gần nhụy hoa lại có càng nhiều, nếu như độ ẩm cao, Thần Lộ có được linh khí của tự nhiên, hợp với nhụy hoa Tuyết Hải Đường, thì đúng là ra được một phương thuốc tốt."
Ta nịnh nọt nói:
"Có một lời này của Thanh Thanh tiểu thư, tại hạ đúng là giống như được mưa rào mùa hạn."
Toàn Tuệ Kiều mỉm cười cười nói:
"Chỉ là một chút thuật sơn dã, kính xin tiên sinh đừng chê cười."
Trong lòng ta thầm nghĩ:
"Xem ra y thuật của nàng chưa quên, nhưng tại sao lại quên hết tất cả những lai lịch của bản thân."
Mang theo đầy sự nghi hoặc, ta cùng với Dực Hổ đi vòng qua hoa viên, ta nhận ra đây là luyện công trường.
Hoàn Nhan Vân Na mặc một bộ võ sĩ phục bó sát người, các đường cong trên thân thể hiện lên, ta kiệt lực khống chế ánh mắt của mình, Hồ nữ đúng là khác với nữ tử Trung Nguyên, trang phục nóng bỏng này đúng là làm cho huyết khí của ta sôi sùng sục.
Hoàn Nhan Vân Na uyển chuyển đi tới, hai cái đùi thon dài, lập tức hấp dẫn ánh mắt của ta.
Ta giả bộ khom mình hành lễ, nhưng lại nhân cơ hội nhìn cái đùi của nàng từ trên xuống dưới một lần.
Hoàn Nhan Vân Na mời ta đến Già Vũ lang (hành lang che mưa) ngồi, bảo Dực Hổ đi chuẩn bị trà.
Ta thấy nàng cố ý điều Dực Hổ đi, chắc chắn là có điều muốn nói với ta.
Hoàn Nhan Vân Na nói:
"Ngươi là người Tần?"
Ta gật đầu, xem ra Toàn Tuệ Kiều đã đem chuyện ở Man Châu nói cho nàng nghe.
Hoàn Nhan Vân Na nói:
"Không nghĩ tới ngươi lại là binh sĩ bị bắt ở Man Châu, nếu như vậy thì chúng ta cũng có chút duyên phận."
Ta thở dài nói:
"Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, Hoàn Nhan tướng quân không đề cập tới cũng được."
Hoàn Nhan Vân Na cười nhạt một tiếng nói:
"Dựa theo luật lệ của quốc gia, binh sĩ bị bắt sẽ bị đưa tới cực bắc khai thác đồng hoang, ngươi khẳng định là được Ngốc Nhan lén bán cho Ô Kỳ Thái, nếu không tại sao lại có thể xuất hiện trong Hắc Sa thành."
Trong lòng ta âm thầm phân tích:
"Hoàn Nhan Vân Na nói với ta những điều này là có mục đích gì? Nàng có biết thân phận của ta không?"
Nghĩ tới đây ta lại lập tức phủ định:
"Không có khả năng, thân phận của ta không cách nào lộ ra được, trừ khi Toàn Tuệ Kiều khôi phục ký ức, nếu không thì không ai có thể đoán ra ta là Long Dận Không."
Hoàn Nhan Vân Na nói:
"Ngươi cũng chớ lưu ý quá, ta mời ngươi tới dạy học, nên cũng phải điều tra ngươi. Nếu không ta làm sao có thể yên tâm giao Dực Hổ cho ngươi."
Ta liên tục gật đầu, Hoàn Nhan Vân Na lại nói:
"Nhiều năm ta liên tục xuất chinh, rất khiếm khuyết trong việc chăm sóc Dực Hổ, không nghĩ tói nó lại có tính cách hiếu chiến, ngươi cố gắng giúp ta dạy hắn, qua một thời gian ta có thể giúp ngươi trở lại Trung Nguyên." Hoàn Nhan Vân Na lập tức vứt cho ta một điều kiện cực kỳ động tâm.
Ta khom người nói:
"Đa tạ Hoàn Nhan tướng quân."
Hoàn Nhan Vân Na mỉm cười nói:
"Đông Hồ chúng ta không thể so với Tần quốc, không có nhiều lễ tiết rườm rà, sau này gặp ta, cũng không cần quá câu nệ, được rồi, ngươi họ gì?"
Ta cung kính nói:
"Tại hạ họ Long tên là Tắc Linh, trước khi bị bắt, ở Man Châu làm thầy ký (như thư kỳ) trong quân."
Bình luận facebook