• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi (3 Viewers)

  • Chương 64

"Thầy ký? Không ngờ ngươi lại biết chữ?"
Trong lòng ta thầm cười, sao lại chỉ biết chữ, ở Trung Nguyên ta còn là một nhân vật phong lưu.
Sở dĩ ta lấy thân phận là thầy ký, là muốn biểu hiện ra năng lực văn chương, nên lập tức cười nhạt một tiếng nói:
"Cũng học qua mấy năm thi thư."
"Đó là những sách gì?"
"Tứ thư ngũ kinh, bách gia chư tử, tất cả đều học qua."
Ta đúng là nói sự thực, không khuếch đại chút nào, nhưng mà lọt vào tai của Hoàn Nhan Vân Na, không khác thì là ta thổi da trâu.
Những sách đó, những tiên sinh dạy học ở đây có khi còn chưa đọc hết, đôi mắt đẹp của Hoàn Nhan Vân Na nhìn ta một lần, sau đó nói: "Long tiên sinh đúng là văn võ song toàn."
Ta biết nàng tất nhiên không tin, mỉm cười nói:
"Tại hạ sở dĩ đáp ứng Hoàn Nhan tướng quân dạy Dực Hổ, tất nhiên là đem hết sức, tại hạ tuy nói lời to gan, nhưng đúng là Hoàn Nhan tướng quân không biết cách dạy Dực Hổ!"
Đôi mi thanh tú của Hoàn Nhan Vân Na khẽ nhíu lại, nhẹ giọng nói : "Nói vậy là sao?"
"Tướng quân chỉ một lòng muốn dậy cho nó những bài vở, sách kinh. Nhưng lại không biết mục đích giáo dục then chốt, đó là có dạy gì đi chăng nữa, thì cũng phải căn cứ vào chí hướng của nó, chí hướng của Dực Hổ là thành một chiến tướng hùng bá sa trường, thì tướng quân cũng phải bắt tay vào phương diện này. Phải lấy những danh tướng xưa nay để khích lệ nó, vừa kích lệ, vừa lợi dụng, chứ không phải đem ý chí của bản thân ép lên người nó."
Ánh mắt của Hoàn Nhan Vân Na sáng lên, có chút khen ngợi nói:
"Có rất ít nô lệ, có kiến giải như ngươi."
Ta hơi nhíu mày, đứng lên nói:
"Tại hạ cáo từ, Hoàn Nhan tướng quân mời người khác cao minh hơn."
Hoàn Nhan Vân Na tự mình nói lỡ lời, cuống quít đứng lên ngăn ta lại nói:
"Long tiên sinh, ta chỉ là lỡ lời, chứ không có ý chế nhạo, kính xin tiên sinh ngàn vạn lần tha thứ."
Ta cố ý giả bộ làm ra vẻ nghiêm túc, nói:
"Long mỗ chẳng bao giờ vì thân phận đầy tớ mà cảm thấy tự ti, cho dù là thủ binh ở Đại Tần, bị quý quốc bắt làm tù binh, hoặc là bán mình làm nô, thì tại hạ vẫn thuộc về mình, tôn ti như thế nào, nhưng cách nghĩ của tại hạ vẫn không khác!"
Những lời này cũng là ta thật tâm nói ra.
Hoàn Nhan Vân Na xấu hổ, hướng ta vái một cái thật sâu, nói:
"Long tiên sinh chớ trách, Vân Na sai rồi."
Ta thấy sự việc đã tốt, nên thở dài một hơi nói:
"Việc này bỏ qua đi, tại hạ tin Hoàn Nhan tướng quân cũng chỉ là vô tâm mà thôi."
Trải qua một lần như vậy, cảm giác của Hoàn Nhan Vân Na với ta đã tăng lên một ít, nếu như muốn chinh phục loại nữ nhân có tính cách mạnh mẽ, thì đầu tiên là phải làm cho nàng không còn đánh giá mình thấp, mà ta lại là nô lệ, đây là rào cản lớn nhất của nàng.
Dực Hổ dựa theo quy củ, dập đầu dâng trà cho ta, ta và Hoàn Nhan Vân Na ước định, cứ cách một ngày, thì tới dậy cho Dực Hổ một buổi sáng.
Dực Hổ tuy rằng tinh nghịch, thế nhưng lại đối với ta sùng bái tới cực điểm, ta đồng thời dạy hắn Cách Đấu thuật, cũng kể luôn những danh tướng xưa nay, Dực Hổ nghe tói mê mẩn, mỗi khi ta nói tới lúc trọng yếu thì lại dừng lại, Dực Hổ trăm lần khẩn cầu, ta mới nói cho hắn biết, chuyện này được ghi lại ở sách nào.
Dực Hổ rơi vào đường cùng, không có cách nào hơn là đi tới thư phòng tìm cuốn sách kia, cũng may sách trong Vương phủ rất nhiều, cho nên nó cũng tìm được vài cuốn sử sách.
Nếu như gặp chữ Hán nào không nhận ra, lại dành lại để hỏi ta, thường xuyên như vậy, bất tri bất giác tiểu tử này cũng biết được thêm không ít chữ lạ.
Hoàn Nhan Vân Na suốt ngày bận rộn quân vụ, thường là đi sớm về muộn, nên có rất ít thời gian gặp ta.
Khi ta tới thì đa số thời gian đều được Toàn Tuệ Kiều tiếp đãi, không biết có phải xuất phát từ sự hổ thẹn là ngày xưa ta bắn chết nàng hay không, mà ta càng ngày càng mê luyến nàng, mỗi lần nhìn thấy nàng thì tim lại đập thình thịch.
Gia Luật Xích Mi cũng không vì chuyện Ô Kỳ Thái chết, mà buông tha cho gia nghiệp, sau nửa tháng, hắn đã ra tối hậu thư cho chúng ta.
Ta đang ở trong luyện công đường đối luyện với Lang Thứ, thì Sát Cáp Thai khẩn trương đi tới, ta dừng lại, đem trường đao cho Lang Thứ, lau mồ hôi nói:
"Chuyện gì vậy?"
Sát Cáp Thai nói:
"Tổng quản Cáp Di của Gia Luật Xích Mi tới rồi, hắn muốn đích thân gặp chủ nhân." Hắn hạ giọng nói:
"Không biết bọn họ lấy được tin tức ở đâu, là chủ nhân là chủ nhân mới của Ô thị."
Ta nhíu màynói:
"Nhanh như vậy, lão hỗn đản kia cuối cùng cũng không còn kiên nhẫn được nữa. Được, bảo hắn tới phòng khách chờ ta!"
Ta cố ý kéo dài thời gian, tắm rửa thay y phục rồi mới tới phòng khách gặp hắn.
Cáp Di là một là người Hồ mập lùn, mỗi khi đôi mắt nhỏ chuyển động, thì lại toát ra sự giả dối tham lam. Hắn chờ lâu không thấy ta vào, cười lạnh nói:
"Ngươi là chủ nhân mới của Ô thị?"
Ta mỉm cười nói:
"Cáp tổng quản hôm nay đến đây là có gì chỉ bảo?"
Cáp Di tỉ mỉ đánh giá ta một chút, mới nói:
"Lúc đầu Gia Luật thừa tướng đã lập khế ước với Ô Kỳ Thái, dùng một con ngựa đổi lấy gã nô lệ, đồng thời mua cả Ô thị hành quán, các ngươi đã nghĩ thế nào?"
Ta không hiểu nói:
"Khế ước gì? Tại sao ta lại không biết?"
Cáp Di cả giận nói:
"Ô Kỳ Thái đã ở trước mặt thừa tường lập khế ước."
Hắn chỉ Sát Cáp Thai nói:
"Lúc Ô Kỳ Thái đồng ý, thì tên này cũng ở bên."
Sát Cáp Thai trợn mắt nhìn:
"Chủ nhân ta đã đáp ứng ngươi cái gì!"
Cáp Di nặng nề vỗ bàn một cái nói:
"Đồ vô liêm sỉ, lẽ nào Gia Luật thừa tướng lại vu hãm ngươi?"
Ta phất tay bảo Sát Cáp Thai dừng lại, rồi hướng Cáp Di mỉm cười nói:
"Cáp tông quản nếu đã tới nơi này, vậy thì trên tay đương nhiên là có khế ước, không biết có thể cho ta xem qua hay không?"
Cáp Di gật đầu, lấy ra một tờ khế ước trên người. Trên đó viết: dùng một vạn lượng bạc để mua toàn bộ sản nghiệp của Ô thị, dùng một con tuấn mã đổi một người nô lệ.
Trên đó có ghi cả danh sách sản nghiệp, có cả những mục trường, Gia Luật Xích Mi quả nhiên đê tiện vô sỉ tới cực điểm, cái loại khế ước này cũng có thể lập ra.
Ta cẩn thận đem khế ước thu vào trong người, hướng Cáp Di nói: “Cáp tổng quản kính xin về trước, trong vòng bảy ngày, chúng ta sẽ chuẩn bị sẵn sàng, tới lúc đó xin tới tiếp nhận.”
Cáp Di bán tín bán nghi nhìn ta một cái, ta mỉm cười nói:
"Cáp tổng quản lẽ nào không tin ta?"
Cáp Di gật đầu nói:
"Ta tạm thời tin ngươi một lần, đến lúc đó nếu ngươi thay đổi, ta sẽ đem binh san bằng chỗ này."
Cáp Di vừa đi, Sát Cáp Thai đã bi phẫn nói:
"Chủ nhân! Người định dâng nơi này cho Gia Luật Xích Mi?"
Ta ha hả cười to.
Sát Cáp Thai nghi hoặc nói:
"Lẽ nào chủ nhân đã có biện pháp ứng phó?"
Ta vỗ vỗ vai hắn nói:
"Người Hán chúng ta có câu: thuyền đến đâu, tự nhiên có cầu tới đó. Đợi khi bọn họ tới thu hành quán, ta đương nhiên là có biện pháp ứng phó."
"Thật không?"
Sát Cáp Thai bán tín bán nghi nói.
Ta thấp giọng nói:
"Gia Luật Xích Mi nhất định đã điều tra tường tận về sản nghiệp của Ô thị, ngươi tốt nhất nên lưu ý những người trong nội bộ, ngàn vạn lần đừng để xuất hiện nội tặc."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom