• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi (3 Viewers)

  • Chương 65

"Thuộc hạ đã nhiêu lần thông báo, chuyện chủ nhân là chủ nhân mới của Ô thị không thể nói ra ngoài, nhưng việc này vẫn bị Gia Luật Xích Mi biết, nhất định là có người tiết lộ nội tình.”
Ta cầm bản khế ước nói:
"Trong hành quán võ sĩ tuy nhiều, nhưng người biết toàn bộ sản nghiệp của Ô thị không nhiều."
Sát Cáp Thai hiểu ý của ta, kinh hô:
“Mục trường Vọng Hổ Khâu mới mua năm ngoái, sao họ lại biết…”
Nhưng hắn lập tức vỗ cái trán nói:
"Nhất định, là tên hỗn trướng Tác Đức làm, chỉ có hắn đợt đó đi với thuộc hạ."
Trong đôi mắt của ta hiện lên một tia hàn mang, lạnh lùng nói:
"Đối với loại tiêu nhân ăn cây táo, rào cây sung, thì quyết không thể cho hắn sống trên đời."
A Đông đang ngồi ở dưới gốc cây đại thụ, uống rượu mạnh, đã trải qua một phen sinh tử, sự thống khổ từ việc mất đi Ô Linh không còn nhiều nữa.
Ta ngồi ở bên cạnh hắn, nói:
"A Đông! Ta có chuyện này cần nguơi đi làm!"
Cánh tay của A Đòng không ngừng run rẩy, nhưng lòng tin của ta không dao động, một đôi tay như vậy, có thể câm vũ khí được không?
A Đông cố sức lau môi một chút:
"Ta đã là một phế nhân."
Ta tràn ngập đồng tình nhìn hắn:
"Ta cũng từng có cách nghĩ như vậy, thế nhưng ta lại kiên trì bước tới, khi đó ta đã biết, làm một nam nhân sống trên đời, không chỉ có tình yêu, mà ta còn có mộng tưởng. Mộng tưởng này mới là động lực giúp ta chống đỡ tới bây giờ!"
Ta đứng dậy:
"Ta không biết ngươi có mộng tưởng hay không, nhưng ta biết, người vẫn thiếu ta một cái nhân tình!"
Ta mới bước được hai bước, thì thanh âm của A Đông ở phía sau vang lên:
"Nói cho ta biết, ngươi muốn ta hoàn lại như thế nào?"
"Giúp ta giết chết Tác Đức!"
Khi A Đông mang xác Tác Đức xuất hiện trước mặt ta, thì ta mỉm cười vui mừng.
Sỡ dĩ ta chọn A Đông đi làm việc này, cũng không phải muốn hắn trả lại ta cái gì.
Mục đích của ta là trợ giúp hắn, A Đông chỉ có tìm lại mình trong giết chóc, tay hắn vẫn không ngừng run rẩy, thế nhưng chỉ có dưới sự quan sát tỉ mỉ mới nhận ra được.
Khi giết chết địch nhân, thì sinh mệnh cũng tràn về với hắn.
"Cảm tạ!"
Trong ánh mắt A Đông toát ra một tia kích động, hắn rốt cục cũng hiểu rõ, sự khổ tâm trong lòng của ta.
Ta đương nhiên hiểu, lấy quan hệ của ta với Hoàn Nhan Vân Na, muốn bảo nàng giúp ta, thì chỉ là si tâm vọng tưởng. Cho nên ta nghĩ biện pháp, kéo nàng vào trong trường tranh đấu này.
Ngày kỳ hạn tới, ta đã sớm mang Dực Hổ tới hành quán, ở đây dậy hắn cách đấu thuật, cũng bảo Lang Thứ và các đấu sĩ luân phiên luyện tập với nó.
Cáp Di tói đúng hẹn, lần này hắn còn mang thêm 10 tên võ sĩ, đương nhiên là không ép bức chúng ta giao hành quán.
Ta hướng Sát Cáp Thai chớp chớp mắt, sau đó xoay người đi tới phòng khách, Sát Cáp Thai gật đầu, bảo những võ sĩ khác tiếp tục luyện tập với Dực Hổ.
Cáp Di đi thẳng vào vấn đề nói:
"Kỳ hạn bảy ngày hạn đã đến, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?"
Ta mỉm cười nói:
"Xin thứ cho tại hạ ngu muội, không biết Cáp tổng quản nói với chuyện gì vậy?"
Cáp Di cả giận nói:
"Hỗn láo, ngươi định kéo dài thời gian hả!"
Ta mỉm cười nói:
"Ta chỉ đùa một chút, Cáp tổng quản đừng lưu ý."
Ta lấy bản khế ước ra, nói:
"Cầm bản khế ước này xem tới xem lui, ta vẫn thấy có chuyện bất công."
"Có gì bất công? Một con tuấn mã đổi lấy một nô lệ ti tiện, lỗ này phải thuộc về chúng ta mới đúng."
Trong lòng ta thẩm mắng, nhưng vẫn mỉm cười, nói:
"Vốn tại hạ định bán hành quán cho thừa tướng, nhưng hiện giờ đã có người mua rồi?"
Ta nhìn ra ngoài cửa lớn, Lang Thứ hướng ta lặng lẽ làm một cái thủ thế, mới mỉm cười nói:
"Cạnh Sơn Vương Phủ, Hoàn Nhan tướng quân."
Cáp Di cười nói:
"Ngươi nói tới Hoàn Nhan Vân Na? Chẳng qua chỉ là một nha đầu lai lịch bất minh, sao có thể dám cạnh tranh với thừa tướng?"
Ta cố ý nói:
"Cáp tổng quản nói câu này không đúng, Hoàn Nhan tướng quân chính là trọng thần của quốc gia. sao người có thể ở phía sau chửi bới được."
Cáp Di cười lạnh nói:
“Nàng tính là thá gì, chỉ là một tạp chủng dị tộc, nếu như không phải quốc quân có ý với nàng, thì làm gì có địa vị như ngày hôm nay.”
Lời còn chưa dứt, thì từ phía sau đã có một tiếng gầm:
"Cái lão vương bát này, nói lại câu đó một lần xem!"
Khuôn mặt Dực Hổ đỏ bừng, nổi giận đùng đùng từ sau tấm bình phong đi ra, nhìn chằm chằm vào Cáp Di.
Cáp Di từ trước đến nay dựa vào thế lực chủ nhân, ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh, bình thường làm gì có để ai ở trong mắt, mặc dù là thấy Dực Hổ xuất hiện, nhưng vẫn chỉ cười nhạt.
Dực Hổ nắm chặt song quyển lao tới chỗ hắn, ta cuống quít đưa tay cản nó, Dực Hổ giận dữ hét:
"Chớ ngăn cản ta, ta không đánh chết lão hỗn đản này thì không xong."
Ta chỉ làm bộ ngăn cản nó, nhưng lại cố ý đẩy nó luôn về phía sau lưng, vai ta tích tụ lực lượng, đẩy vào người Cáp Di một cái, làm cho hắn ngã ngửa ra cái ghế.
Dực Hổ nắm lấy cơ hội, cưỡi lên người Cáp Di, một quyền đấm thẳng vào cái mũi của hắn, Cáp Di bình thường quen sống an nhàn sung sướng quen, hơn nữa còn bị ta đẩy một cái, đâu còn lực mà phản kích.
Dực Hổ tay đấm chân đá, chỉ sau một lúc, Cáp Di đã chảy máu ầm ầm, câu nói vừa rồi của hắn đã làm cho Dực Hổ nổi giận, hạ thủ không lưu tình chút nào.
Cáp Di lớn tiếng kêu rên, võ sĩ ở ngoài cửa nghe được động tĩnh, muốn xông tới, nhưng lại bị võ sĩ thủ hạ của ta vây lại, bọn kia sao dám động thủ với những võ sĩ quyết đấu, nên chỉ giương mắt nhìn Cáp Di chịu đòn.
Trong lòng ta âm thầm sung sướng không ngớt, tiểu tử đúng là không phụ sự dạy dỗ của ta, tiền đồ trong tương lai đúng là không thể hạn định được.
Thanh âm của Cáp Di càng lúc càng nhỏ, Sát Cáp Thai sợ có tai nạn chết người, nhìn ta chớp mắt.
Ta cũng thấy như vậy là đủ rồi, nên đi tới kéo Dực Hổ ra, nói:
"Dực Hổ! Bỏ đi, nể mặt thừa tướng, tha cho hắn một lần."
Dực Hổ giận dữ đạp một cước lên người Cáp Di, lúc này mới nói:
"Sau này đừng để ta nhìn thấy, nếu nhìn thấy ngươi một lần, sẽ đánh một lần."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom