• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi (4 Viewers)

  • Chương 88

"Muội... trong mộng, luôn luôn thấy... thi thể mình bồng bềnh trôi trên mặt nước..."
Trong lòng ta tràn ngập sợ hãi, đúng là mình đã tự tay gây nên nồi ám ảnh cho nàng. Ta đem thân thể mềm mại của nàng ôm vào trong lòng:
"Thanh Thanh, ta sẽ vĩnh viễn làm bạn bên muội, sẽ không cho bất cứ người nào xúc phạm muội."
Tuệ Kiều nhẹ giọng nói:
"Chỉ cần có thể ở bên cạnh huynh, muội cũng sẽ không còn sợ những thứ đáng sợ kia, muội tình nguyện không muốn khôi phục ký ức."
Ta hôn lên đôi môi anh đào mềm mại, ta sẽ dùng tình yêu gấp bội của mình đền bù cho Toàn Tuệ Kiều.
Từ cành cây phía sau rung lên một cái, ta nhạy cảm cảm nhận được có sự khác thường, nói nhỏ vào tai của Toàn Tuệ Kiều:
"Có người ở gần."
Tuệ Kiều thân thể mềm mại khẽ nan lên, ta thấp giọng nói:
"Đừng sợ! Chúng ta cùng nhau rời khỏi đây."
Chúng ta vừa đứng lên, thì có một tiếng vũ khí bén nhọn từ phía sau phóng tới. Xuất phát từ bản năng, ta nhanh chóng rút trường đao, trở tay bổ về phía sau một cái.
Trường đao chuẩn xác bổ trúng một mũi tên, hướng đi của nó bị trệch, rơi sang một bên, hiển nhiên là uy lực không lớn.
Ta bảo hộ Tuệ Kiều ở sau người, trầm giọng nói:
"Bọn chuột nhắt nhát gan, giấu đầu lòi đuôi, sao lại không dám ra gặp mặt!"
Từ trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng quát lạnh lùng, có một tên dùng vải đen che mặt, trường đao trong tay sáng loáng toàn lực tấn công về phía tay.
"Ở trong đình chờ ta!"
Ta vung đao tấn công về phía người che mặt, song đao tương giao, hổ khẩu ta rung mạnh, trong lòng không khỏi cả kinh, lực lượng của đối thủ chắc chắn vượt qua ta.
Chân của ta thối lui về phía sau, xoay tròn cổ tay hóa giải lực lượng của đối phương. Đao phong mượn thế xoay tròn, tấn công ngược vào tiểu phúc của đối thủ.
Đối phương một tay cầm đao, toàn lực ép xuống, cản thế tấn công của ta, quyền trái tung ra đấm vào cổ của ta.
Ta bất đắc dĩ lại lui về phía sau một bước, tránh thoát khỏi thế tiến công vô cùng mãnh liệt của đối phương.
Sau đó nhanh chóng đổi thành hai tay cầm đao, tìm kiếm chỗ sơ hở của đối phương, rồi hét lớn một tiếng, chém vào hông của đối phương.
Đại hán che mặt xảo diệu ngửa người một cái, trường đao ở tay phải trượt theo thân đao của ta xuống dưới.
Ta mượn lực thân hình bay lên phía trước, mũi đao đâm xuống phía dưới, đại hán che mặt ứng biến thật nhanh, sống dao lại đánh ngược lên, đánh văng thế tiến công của ta, dùng tốc độ cao nhất hướng thạch đình phóng đi.
Ta lo lắng cho an nguy của Tuệ Kiều, liều lĩnh đem trường đao đâm tới hậu tâm của hắn, đại hán kia bỗng nhiên cười lớn một tiếng, trường đao trong tay chém ngược ra sau, lần thứ hai hóa giải thế tiến công của ta.
Tiếng cười kia với ta mà nói cũng quen thuộc chỉ tới, ta trong lúc nhất thời canh đứng ở tại chỗ.
Đại hán che mặt ngừng tiến công, cắm trường đao trong tay xuống đất, chậm rãi cởi miếng vải che mặt, khom mình hành lễ nói:
"Công tử, đã lâu không gặp?"
"Tiêu đại ca!"
Ta không thể tin vào sự thật trước mắt, hô lớn.
Tiêu Trấn Kỳ tươi cười, ta xông lên nắm lấy hai vai của hắn, sự kích động trong lòng khó có thể diễn tả ngôn từ.
Tiêu Trấn Kỳ cười nói:
"Trải qua trường kiếp nạn này, võ công của công tử lại cao thêm một tầng, quả thực là đáng mừng."
Ta cười nói:
"Cũng giống như mọi người thường nói 'Tái ông mất ngựa, không biết là họa hay phúc'."
Ta rất sợ Tiêu Trấn Kỳ nói toạc ra lai lịch của Tuệ Kiều, nên giành trước giới thiệu với hắn:
"Đây là Thanh Thanh cô nương."
Tiêu Trấn Kỳ thấy ta nói tên của nàng, hơi có chút kinh ngạc, lập tức khôi phục bình thường, cung kính hướng Tuệ Kiều hành lễ.
Tuệ Kiều khuôn mặt ửng hồng, e thẹn vô hạn, lại nghĩ tới chuyện những lời vừa nói với ta đã bị Tiêu Trấn Kỳ nghe trộm.
Toàn Tuệ Kiều rời đi, ta và Tiêu Trân Kỳ ở lại hành quán, vừa ngồi xuống, Tiêu Trấn Kỳ liền khẩn cấp hỏi:
"Công tử tại sao lại cùng với Toàn thái y ở chung một chỗ vậy?"
Ta cười khổ nói:
"Thiên ý trêu người, huynh nói trước cho ta biết, làm sao mà huynh tìm được ta."
Tiêu Trấn Kỳ nói:
"Ngày ấy sau khi thất lạc trên chiến trường, ta may mắn trốn thoát, sau đó lại nghe tin Bạch Quỹ và công từ đều tử vong. Ta không tin công tử lại không qua được kiếp nạn này, cho nên sau khi thương thế tốt lên một chút, liền lên đường sang Đông Hò. Bởi vì tù binh Đại Tần bị bắt đều bị đưa tới cực bắc làm lính, ta cũng ngàn dặm tới đó, thế nhưng không tìm được nơi hạ lạc của công tử. Sau đó lại nghe tới chuyện có một số tù binh bị bán trao tay làm nô lệ, thì tìm tới Hắc Sa thành."
Ta yên lặng gật đầu, để Tiêu Trấn Kỳ tìm được ta, đúng là phải trải qua vô vàn gian khổ.
Tiêu Trấn Kỳ nói:
"Tháng trước ta tới Hắc Sa thành, nhưng nơi này người rất đông đúc, muốn tìm được công tử, thì không khác nào mò kim đáy biển. Hỏi xung quanh một hồi, ta mới biết nhiều nô lệ thường được huấn luyện làm Đấu Sĩ, cho nên ta tìm khắp các hành quán huấn luyện Đấu Sĩ trong thành, rồi ngẫu nhiên gặp được Toàn thái y ở bên ngoài Ô thị hành quán."
Tiêu Trấn Kỳ nói:
"Ta vốn tướng rằng nàng đã sớm chết, không nghĩ tới nàng vẫn sống trên cõi đời này, ta mơ hồ nghĩ là đi theo nàng chắc chắn sẽ tìm được công tử, quá nhiên, ta đã tìm được."
Tiêu Trấn Kỳ thoải mái nở nụ cười.
Ta thấp giọng nói:
"Tuệ Kiều đã mất đi ký ức trước kia, ta muốn huynh đừng cho nàng biết."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom