Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-16
CHƯƠNG 16: CỐ NHÂN ĐẾN THĂM
CHƯƠNG 16:CỐ NHÂN ĐẾN THĂM
Về đến nhà tôi thoải mái tắm rửa một lát, rồi đổ nước ấm vào chậu để ngâm chân, ôi hai chân tôi phải nói là thê thảm không nỡ nhìn.
Trong viện có người kêu trời trách đất, bên này chúng ta có thể gọi là khóc tang, cũng có thể coi như là khóc nức nở, hét đến chết đi sống lại. Lần này có những ba người chết, quả thật rất đáng thương, bà nội và ông Ba đang ở ngoài trấn an người nhà bị hại, nhà họ Mạc cũng không tránh khỏi liên quan.
"Chân còn đau không?" Tôi tưởng mẹ sẽ mắng tôi té tát, nhưng không ngờ bà ấy chỉ ngồi bên cạnh tôi rồi len lén lau nước mắt, thật ra bà ấy không đáng ghét, có điều bà ấy quá sợ mất đi tôi, nên mới trở thành như vậy.
Tôi thành thật gật đầu, bà thở dài:" Mẹ nghe người khác nói rồi, thi thể của ông con đã tìm được, con đừng để ý chuyện này nữa, ngày mai chúng ta về thôi."
Lo lắng thì ích gì, vấn đề này cũng đã sáng tỏ, từ lâu chúng ta đã không thoát khỏi liên quan."Mẹ, hỏi mẹ cái này!Ông gác bảo vệ trường con và Ngụy Minh bạn con trước kia không phải người trong thôn ư?"
Bình tĩnh nhớ lại lời tên chết tiệt và ông nội đã từng nói, những chuyện xảy ra xung quanh tôi thật ra đều có liên quan đến thôn Hà, nhớ lại lúc bác bảo vệ và Ngụy Minh chết thảm không rõ nguyên nhân, tôi còn mở miệng đòi chứng cứ từ mẹ.
"Ngụy Minh à, là cậu bé tự sát kia sao? Mẹ của nó hình như là con dâu ở ngoài thôn, gả về đây không bao lâu thì dọn đi nơi khác." Nhắc tới Ngụy Minh thì mẹ tôi có ấn tượng rất sâu, lần họp trước đó phụ huynh hai nhà còn ngồi nói chuyện với nhau nữa mà.
Tâm trạng tôi căng thẳng, vội vàng hỏi tiếp chuyện bác bảo vệ, mẹ tôi suy nghĩ hồi lâu mới nói tiếp: "Trước kia ông ta làm bí thư trong thôn, sau đó theo con gái vào thành phố, con hỏi cái này làm gì?"
Tôi không nói cho mẹ biết bác ấy cũng đã chết, sợ bà lo lắng nghĩ lung tung, chỉ qua quít trả lời vài câu rồi mau chóng lên giường.
"Sinh con ra là để con chọc giận mẹ thế này à, mau đi ngủ đi, chớ có suy nghĩ bậy bạ." Mẹ bưng chậu rửa chân lên, vừa càu nhàu vừa đi ra ngoài.
Tôi kéo chăn lên che lại đôi mắt, lời nói của mẹ hung ác là thế nhưng thật ra mẹ chỉ vì tôi mà thôi, nhớ đến bóng lưng cô độc của bà ấy mà tôi không kìm được nước mắt.
Cả ngày nay chạy tới chạy lui bán sống bán chết, chỉ cần nhắm mắt lại là tôi ngủ say như chết. Trong cơn mơ, dường như tôi cảm thấy có người ngồi cạnh giường.
Do cơn buồn ngủ lôi kéo, tôi cũng không muốn mở mắt ra, trong lòng đinh ninh rằng chắc là mẹ qua xem mình đây mà, thế là tôi xoay người ngủ tiếp.
Nghe thấy có người gọi tên, tôi mơ màng trả lời, rồi ngay cổ có một luồng hơi lạnh thổi qua, tôi giật mình mở mắt: "Cô Hai?"
Cô Hai cũng được gả cho vong linh vào năm mười bốn tuổi, đêm đó tôi đã có mặt trong căn phòng màu trắng ấy, lúc đó cô Hai mặc bộ quần áo trắng tinh xuất hiện trước mặt tôi, không biết vì sao mà sợ hãi không thấy đâu, tôi chỉ toàn kinh ngạc tột độ.
"Đừng sợ, cô Hai chỉ đến thăm con một chút thôi, cô nghe những linh hồn trong nhà nói ở đây xảy ra chuyện nên không thấy yên tâm lắm." Dáng vẻ của cô Hai vẫn là mười bốn tuổi, gương mặt ngây thơ và giọng nói trưởng thành ấy quả thật không hợp chút nào. Người sau khi chết vẫn giữ vẻ ngoài như cũ, nếu như cô Hai còn sống thì chắc hẳn phải là đại mỹ nhân.
Lão già kia cũng đã nói, người tốt sau khi chết xuống Địa Ngục sẽ được vào luân hồi, cô Hai tâm địa tốt, chưa bao giờ cãi nhau với mọi người, cô là em gái của ba tôi, chắc sẽ không hại tôi như bà tôi đâu."Cô Hai, thật ra cô có thể luân hồi chuyển thế mà."
Cô Hai cười cười: "Cô không luân hồi được đâu, ai bảo cô được gả cho Phán Quan Địa Phủ làm chi? Thật ra thành quỷ cũng được đấy chứ, có cái là phải sống ở thế giới khác mà thôi. Nhưng con cũng có phúc thật đấy, gả cho Quỷ Vương thì cho dù cả thôn có chết hết thì con vẫn sống nhăn răng."
Bỏ ngoài tai lời nói qua loa của cô Hai, tôi chỉ thấy vẻ mặt thiếu nữ thẹn thùng khi cô Hai nhắc đến Phán Quan rất dễ thương.
"Được rồi, đừng nói nữa! Chỉ cần con có đứa bé này, về sau đến quỷ giới cũng là mẫu bằng tử quý (tức là người mẹ được quý trọng nhờ đứa con.), không ai dám trêu chọc con đâu."
"Con thật sự có thai?" Xoa xoa cái bụng, tôi không thể tưởng tượng nổi Quỷ giới là nơi như thế nào, theo như lời cô Hai thì đó cũng không phải là nơi đáng sợ, không lẽ nhận thức của tôi có vấn đề?
Sắc mặt cô Hai đanh lại, nghiêm túc nói: "Đương nhiên, mấy linh hồn nhà cô nói thì làm sao mà sai được! Hắn không cho cô biết chuyện trần thế, nếu không phải cô xin hắn thì làm sao hắn cho cô tới thăm con. Con cũng phải cẩn thận cái thai đấy, đừng mãi ham chơi nữa."
Không đâu, tôi dời trọng tâm câu chuyện đi: "Quỷ giới trông như nào vậy cô?"
"Là một cái thành cổ ơi là cổ! Có rất nhiều đình viện lầu các, cầu nhỏ nước chảy, dãy núi Tuấn Lâm. Ngoại trừ việc không biết ngày đêm thì nơi này cũng giống trần thế lắm, chỉ là không có bầu trời xanh như thế này, ở đó toàn là bầu trời mờ mịt. Ở đâu đó còn có thể thấy quỷ quái ngàn năm, không phải ai cũng chịu đi chuyển thế đâu, con có muốn xuống dưới với ta không?"
Thôi đi, tò mò là một chuyện, còn xuống dưới đó lại là chuyện khác, tôi cũng không muốn đi: "Thôi quên đi, con còn thở đấy cô Hai à, đi không được đâu!"
Cô Hai cười khanh khách, nhấc chân tôi lên rồi nói: "Đùa đấy, cô biết con sẽ không theo cô đi mà! Nhưng Tiểu Thất này, sớm muộn gì con cũng phải xuống đấy mà, không phải sao?"
Tôi sửng sốt, còn chưa kịp suy nghĩ ý nghĩa trong lời nói ấy thì cô Hai đã nói tiếp: "Giơ chân lên cô xem nào. Ây da, bị thương không nhẹ nha."
Cô Hai móc một hộp gấm từ trong ngực ra, quệt một ít thuốc mỡ màu xanh rồi bôi lên chân tôi. Một mùi hương thanh mát bay đến, trong nháy mắt chân tôi không thấy đau nữa. "Nghe mấy linh hồn ở dưới nói cái này là thuốc trị thương tốt nhất, lúc trước Quỷ Vương ban cho hắn dùng mà hắn còn tiếc đấy." Nói xong, cô Hai dè dặt đóng nắp lại rồi cất kỹ trong lòng.
Không biết có phải do tác dụng của thuốc hay không mà cơn buồn ngủ cứ dồn dập kéo tới, tôi ngáp một cái hỏi: "Quỷ Vương trông như thế nào vậy? Con đoán chắc hắn ta xấu lắm nên không dám gặp ai cả."
"Sao con lại hỏi cô cái này, cô làm gì có cơ hội được nhìn thấy Quỷ Vương! Cô chỉ nghe nói ngài ấy thích nghe kịch, thích sưu tập nhiều mặt nạ. Tâm tư của Quỷ Vương không dễ đoán chút nào, người theo bên cạnh ngài ấy đều đeo mặt nạ làm việc. Con không biết chuyện này ư?"
"Con còn chưa có cơ hội gặp mặt! Nhìn thấy thôi cũng ngoẻo rồi!"
Nhất thời nhanh miệng, nói xong tôi che miệng ngay lập tức. Thật ra cũng không phải là chưa từng thấy, nhưng tình cảnh lúc đó ai dám nhìn, sợ muốn chết. Nhớ đến dáng dấp cầu xin ông bà khi đó, chỉ hận không thể táng tôi hai bạt tai, hãi hùng kinh khủng.
Ở trước mặt Quỷ Vương thì có thể sợ hãi nhưng trước mặt cô Hai thì không thể, dù sao tôi cũng sống lâu hơn bốn năm lận mà. Tôi giả vờ ho vài tiếng rồi nói: "Quan hệ giữa con và hắn cách bao xa chứ, con sống, hắn chết, hai người không cùng chung một vị trí thì có thể trở thành quan hệ gì? Đợi giải quyết xong chuyện ở đây rồi, con sẽ dọn đi nơi khác và sống một cuộc sống khỏe mạnh, tìm người yêu kết hôn sinh con, hoàn toàn thoát khỏi tên Quỷ Vương ấy."
"Ôi chao! Bảo bối của cô à, lời này không thể nói lung tung." Cô Hai sợ đến nỗi thần sắc thất kinh, cô đứng lên như muốn tránh xa tôi ra: "Cô về đây, sau này không được nghĩ như vậy nữa, có biết không!"
CHƯƠNG 16:CỐ NHÂN ĐẾN THĂM
Về đến nhà tôi thoải mái tắm rửa một lát, rồi đổ nước ấm vào chậu để ngâm chân, ôi hai chân tôi phải nói là thê thảm không nỡ nhìn.
Trong viện có người kêu trời trách đất, bên này chúng ta có thể gọi là khóc tang, cũng có thể coi như là khóc nức nở, hét đến chết đi sống lại. Lần này có những ba người chết, quả thật rất đáng thương, bà nội và ông Ba đang ở ngoài trấn an người nhà bị hại, nhà họ Mạc cũng không tránh khỏi liên quan.
"Chân còn đau không?" Tôi tưởng mẹ sẽ mắng tôi té tát, nhưng không ngờ bà ấy chỉ ngồi bên cạnh tôi rồi len lén lau nước mắt, thật ra bà ấy không đáng ghét, có điều bà ấy quá sợ mất đi tôi, nên mới trở thành như vậy.
Tôi thành thật gật đầu, bà thở dài:" Mẹ nghe người khác nói rồi, thi thể của ông con đã tìm được, con đừng để ý chuyện này nữa, ngày mai chúng ta về thôi."
Lo lắng thì ích gì, vấn đề này cũng đã sáng tỏ, từ lâu chúng ta đã không thoát khỏi liên quan."Mẹ, hỏi mẹ cái này!Ông gác bảo vệ trường con và Ngụy Minh bạn con trước kia không phải người trong thôn ư?"
Bình tĩnh nhớ lại lời tên chết tiệt và ông nội đã từng nói, những chuyện xảy ra xung quanh tôi thật ra đều có liên quan đến thôn Hà, nhớ lại lúc bác bảo vệ và Ngụy Minh chết thảm không rõ nguyên nhân, tôi còn mở miệng đòi chứng cứ từ mẹ.
"Ngụy Minh à, là cậu bé tự sát kia sao? Mẹ của nó hình như là con dâu ở ngoài thôn, gả về đây không bao lâu thì dọn đi nơi khác." Nhắc tới Ngụy Minh thì mẹ tôi có ấn tượng rất sâu, lần họp trước đó phụ huynh hai nhà còn ngồi nói chuyện với nhau nữa mà.
Tâm trạng tôi căng thẳng, vội vàng hỏi tiếp chuyện bác bảo vệ, mẹ tôi suy nghĩ hồi lâu mới nói tiếp: "Trước kia ông ta làm bí thư trong thôn, sau đó theo con gái vào thành phố, con hỏi cái này làm gì?"
Tôi không nói cho mẹ biết bác ấy cũng đã chết, sợ bà lo lắng nghĩ lung tung, chỉ qua quít trả lời vài câu rồi mau chóng lên giường.
"Sinh con ra là để con chọc giận mẹ thế này à, mau đi ngủ đi, chớ có suy nghĩ bậy bạ." Mẹ bưng chậu rửa chân lên, vừa càu nhàu vừa đi ra ngoài.
Tôi kéo chăn lên che lại đôi mắt, lời nói của mẹ hung ác là thế nhưng thật ra mẹ chỉ vì tôi mà thôi, nhớ đến bóng lưng cô độc của bà ấy mà tôi không kìm được nước mắt.
Cả ngày nay chạy tới chạy lui bán sống bán chết, chỉ cần nhắm mắt lại là tôi ngủ say như chết. Trong cơn mơ, dường như tôi cảm thấy có người ngồi cạnh giường.
Do cơn buồn ngủ lôi kéo, tôi cũng không muốn mở mắt ra, trong lòng đinh ninh rằng chắc là mẹ qua xem mình đây mà, thế là tôi xoay người ngủ tiếp.
Nghe thấy có người gọi tên, tôi mơ màng trả lời, rồi ngay cổ có một luồng hơi lạnh thổi qua, tôi giật mình mở mắt: "Cô Hai?"
Cô Hai cũng được gả cho vong linh vào năm mười bốn tuổi, đêm đó tôi đã có mặt trong căn phòng màu trắng ấy, lúc đó cô Hai mặc bộ quần áo trắng tinh xuất hiện trước mặt tôi, không biết vì sao mà sợ hãi không thấy đâu, tôi chỉ toàn kinh ngạc tột độ.
"Đừng sợ, cô Hai chỉ đến thăm con một chút thôi, cô nghe những linh hồn trong nhà nói ở đây xảy ra chuyện nên không thấy yên tâm lắm." Dáng vẻ của cô Hai vẫn là mười bốn tuổi, gương mặt ngây thơ và giọng nói trưởng thành ấy quả thật không hợp chút nào. Người sau khi chết vẫn giữ vẻ ngoài như cũ, nếu như cô Hai còn sống thì chắc hẳn phải là đại mỹ nhân.
Lão già kia cũng đã nói, người tốt sau khi chết xuống Địa Ngục sẽ được vào luân hồi, cô Hai tâm địa tốt, chưa bao giờ cãi nhau với mọi người, cô là em gái của ba tôi, chắc sẽ không hại tôi như bà tôi đâu."Cô Hai, thật ra cô có thể luân hồi chuyển thế mà."
Cô Hai cười cười: "Cô không luân hồi được đâu, ai bảo cô được gả cho Phán Quan Địa Phủ làm chi? Thật ra thành quỷ cũng được đấy chứ, có cái là phải sống ở thế giới khác mà thôi. Nhưng con cũng có phúc thật đấy, gả cho Quỷ Vương thì cho dù cả thôn có chết hết thì con vẫn sống nhăn răng."
Bỏ ngoài tai lời nói qua loa của cô Hai, tôi chỉ thấy vẻ mặt thiếu nữ thẹn thùng khi cô Hai nhắc đến Phán Quan rất dễ thương.
"Được rồi, đừng nói nữa! Chỉ cần con có đứa bé này, về sau đến quỷ giới cũng là mẫu bằng tử quý (tức là người mẹ được quý trọng nhờ đứa con.), không ai dám trêu chọc con đâu."
"Con thật sự có thai?" Xoa xoa cái bụng, tôi không thể tưởng tượng nổi Quỷ giới là nơi như thế nào, theo như lời cô Hai thì đó cũng không phải là nơi đáng sợ, không lẽ nhận thức của tôi có vấn đề?
Sắc mặt cô Hai đanh lại, nghiêm túc nói: "Đương nhiên, mấy linh hồn nhà cô nói thì làm sao mà sai được! Hắn không cho cô biết chuyện trần thế, nếu không phải cô xin hắn thì làm sao hắn cho cô tới thăm con. Con cũng phải cẩn thận cái thai đấy, đừng mãi ham chơi nữa."
Không đâu, tôi dời trọng tâm câu chuyện đi: "Quỷ giới trông như nào vậy cô?"
"Là một cái thành cổ ơi là cổ! Có rất nhiều đình viện lầu các, cầu nhỏ nước chảy, dãy núi Tuấn Lâm. Ngoại trừ việc không biết ngày đêm thì nơi này cũng giống trần thế lắm, chỉ là không có bầu trời xanh như thế này, ở đó toàn là bầu trời mờ mịt. Ở đâu đó còn có thể thấy quỷ quái ngàn năm, không phải ai cũng chịu đi chuyển thế đâu, con có muốn xuống dưới với ta không?"
Thôi đi, tò mò là một chuyện, còn xuống dưới đó lại là chuyện khác, tôi cũng không muốn đi: "Thôi quên đi, con còn thở đấy cô Hai à, đi không được đâu!"
Cô Hai cười khanh khách, nhấc chân tôi lên rồi nói: "Đùa đấy, cô biết con sẽ không theo cô đi mà! Nhưng Tiểu Thất này, sớm muộn gì con cũng phải xuống đấy mà, không phải sao?"
Tôi sửng sốt, còn chưa kịp suy nghĩ ý nghĩa trong lời nói ấy thì cô Hai đã nói tiếp: "Giơ chân lên cô xem nào. Ây da, bị thương không nhẹ nha."
Cô Hai móc một hộp gấm từ trong ngực ra, quệt một ít thuốc mỡ màu xanh rồi bôi lên chân tôi. Một mùi hương thanh mát bay đến, trong nháy mắt chân tôi không thấy đau nữa. "Nghe mấy linh hồn ở dưới nói cái này là thuốc trị thương tốt nhất, lúc trước Quỷ Vương ban cho hắn dùng mà hắn còn tiếc đấy." Nói xong, cô Hai dè dặt đóng nắp lại rồi cất kỹ trong lòng.
Không biết có phải do tác dụng của thuốc hay không mà cơn buồn ngủ cứ dồn dập kéo tới, tôi ngáp một cái hỏi: "Quỷ Vương trông như thế nào vậy? Con đoán chắc hắn ta xấu lắm nên không dám gặp ai cả."
"Sao con lại hỏi cô cái này, cô làm gì có cơ hội được nhìn thấy Quỷ Vương! Cô chỉ nghe nói ngài ấy thích nghe kịch, thích sưu tập nhiều mặt nạ. Tâm tư của Quỷ Vương không dễ đoán chút nào, người theo bên cạnh ngài ấy đều đeo mặt nạ làm việc. Con không biết chuyện này ư?"
"Con còn chưa có cơ hội gặp mặt! Nhìn thấy thôi cũng ngoẻo rồi!"
Nhất thời nhanh miệng, nói xong tôi che miệng ngay lập tức. Thật ra cũng không phải là chưa từng thấy, nhưng tình cảnh lúc đó ai dám nhìn, sợ muốn chết. Nhớ đến dáng dấp cầu xin ông bà khi đó, chỉ hận không thể táng tôi hai bạt tai, hãi hùng kinh khủng.
Ở trước mặt Quỷ Vương thì có thể sợ hãi nhưng trước mặt cô Hai thì không thể, dù sao tôi cũng sống lâu hơn bốn năm lận mà. Tôi giả vờ ho vài tiếng rồi nói: "Quan hệ giữa con và hắn cách bao xa chứ, con sống, hắn chết, hai người không cùng chung một vị trí thì có thể trở thành quan hệ gì? Đợi giải quyết xong chuyện ở đây rồi, con sẽ dọn đi nơi khác và sống một cuộc sống khỏe mạnh, tìm người yêu kết hôn sinh con, hoàn toàn thoát khỏi tên Quỷ Vương ấy."
"Ôi chao! Bảo bối của cô à, lời này không thể nói lung tung." Cô Hai sợ đến nỗi thần sắc thất kinh, cô đứng lên như muốn tránh xa tôi ra: "Cô về đây, sau này không được nghĩ như vậy nữa, có biết không!"