Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-15
CHƯƠNG 15: QUỶ VƯƠNG QUYẾN RŨ
CHƯƠNG 15: QUỶ VƯƠNG QUYẾN RŨ
Bạch vô thường khóe mắt giật mấy cái nói: "Ta muốn mạng ai, cũng không dám muốn mạng cô đây!"
Đây là có ý gì? Không phải tới hại tôi sao?
Tôi mờ mịt chuyển hướng sang những người khác, ông Ba ngồi xếp bằng ở cách đó không xa, ông nhắm hai mắt, hai ngón tay hướng lên trời, thấp giọng chửi rủa, bỗng nhiên ông ta cắn ngón tay và vẽ một con ma lên tấm phù màu vàng , vỗ nhẹ lên mặt đất, sau khi một vệt sáng lóe lên, người trong thôn tất cả đều hoảng sợ nhìn về phía tôi bên này, không, đúng ra mà nói, bọn họ hẳn là đang nhìn vị bên người tôi, ngài Bạch vô thường.
Ông Ba lần nữa cầm lên một tấm phù màu vàng, chỉ hướng Bạch vô thường quát hỏi: "Âm dương cách biệt, Bạch vô thường, ngươi tới đây làm gì?"
“Thầy” của nhà họ Mạc nổi tiếng với thuật bắt yêu đuổi quỷ, chỉ cần nhà họ Mạc ra tay, tuyệt đối không có chuyện cá không lọt lưới. Nhưng lúc Bạch vô thường đối mặt ông Ba, không có chút nào sợ hãi, anh ta cao giọng cười lên."Phụng lệnh của Dạ Quân tới thu hồn!"
Nếu Bạch vô thường tới, Hắc vô thường có lẽ cũng đang ở gần đây, xong rồi, vô thường thu hồn, tên người chết sẽ không bị bắt chứ! Nghĩ tới đây, tôi lo lắng nhìn về xa xa, chẳng biết lúc nào bên cạnh tên người chết kia có thêm ba con ma nữ, lúc anh ta đi tới, đồng thời đối phó với ba người, có hơi khó khăn.
Bóng đen trùng xuống, tôi phát hiện tung tích của Hắc vô thường, anh ta luôn luôn xen kẽ ở trong ba con ma nữ, dường như muốn giúp tên người chết đối phó.
Ánh sáng đá lửa, bóng người đung đưa, còn kèm theo thanh âm của trẻ em, lúc này tôi mới phát hiện dưới tán cây có con búp bê đang đứng, mặc cái yếm của con nít, thôi xong, đây lại là thứ gì vậy?
Tôi cảm thấy não tôi đã không đủ dùng, đã không thể dùng lẽ thường để giải thích nữa rồi.
Ông Ba lập tức chạy tới bên người tôi, ông khẩn trương giọng điệu run rẩy,ông đem tôi đẩy tới sau lưng hướng về phía Bạch vô thường nói: "Hồn phách ở đó, nơi này cũng không cần vô thường ngươi phí tâm nữa."
Bạch vô thường nghiêng đầu cười nói: "Ba người kia, anh em chúng tôi liên thủ cũng chưa chắc chế ngự được, ông Ba đây tự tin có thể quản được? Ngươi, hay là lo cho mình tốt đi, cô bé này muốn đi, ngươi và ta đều chịu không nổi!"
Bạch vô thường đem lời này nói ra, ông Ba nhất thời không dám nhúc nhích.
Tôi không nghe được bọn họ đang nói gì, chỉ là quan tâm an ủi tên người chết, ba con ma nữ kia nhìn rất lợi hại, lỡ như tên kia tính toán sai, bị thu hồn phách phải làm thế nào...
“Quỷ Vương đi đêm, người sống chớ gần! Quỷ Vương đi đêm, người sống chớ nhìn!'
Âm thanh giống như hát hí khúc càng ngày càng gần, tôi giống như trở lại cái đêm đó bốn năm trước. Cửa gỗ bị đụng bịch bịch vang dội, đêm hôm đó tôi mất đi lần đầu tiên.
Lời hát tôi không hiểu, nhưng hai chữ Quỷ Vương, tôi vẫn rất rõ ràng. “Quỷ Vương đón dâu, mở đường đến âm phủ” chẳng lẽ là đang ám chỉ tôi và vong linh động phòng? Tên người chết kia chẳng lẽ là Quỷ Vương sao? Nhưng Quỷ Vương thì sao chỉ ba con tiểu quỷ cũng không đánh lại?
Trong lòng nhớ lại, ánh mắt vẫn theo đuổi theo tên người chết. Phức tạp, giờ phút này nội tâm thật sự có chút phức tạp.
Một mùi thơm xông thẳng vào mũi, hí khúc chưa tản đi, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện bốn người mặc đồ đen khiêng kiệu tới.
"Ông Ba, còn không nhắm mắt quỳ xuống, muốn chết phải không?" Bạch vô thường đã quỳ một chân, anh ta tốt bụng ngước đầu nhắc nhở ông Ba.
Ông Ba ở trong mộng mới tỉnh lại hét lớn một tiếng: "Không muốn chết cũng nhắm mắt lại! người sống chúng ta không thể nhìn được Quỷ Vương được."
Người áo đen treo ở giữa không trung, không thấy rõ tướng mạo bọn họ, cũng không phân biệt được giới tính bọn họ. Kiệu bọn họ khiêng so với hoàng đế ngồi còn xa hoa hơn vô số lần. Lụa mỏng che đậy, mơ hồ có thể thấy người ngồi bên trong, chính là Quỷ Vương !
Chết thật. Quỷ Vương cũng bị kinh động, tên người chết có phải hay không bị đánh hồn bay phách lạc hay không?
Một ánh sáng đỏ bắn vào trong kiệu, tôi cứ ngây ngốc như vậy nhìn tên người chết hóa thành ánh sáng đỏ bị Quỷ Vương lấy đi. Mà ba con ma nữ kia liều mạng muốn chạy trốn, lại bị vây trong một bức tường vô hình, con búp bê núp ở sau lưng con ma nữ, nó cũng không cười nổi nữa .
"Thuộc hạ, cung nghênh Dạ Quân đại nhân!" Hắc Bạch vô thường nói, quỳ ở trước kiệu.
Tên người chết là vì cứu tôi mới bị Quỷ Vương bắt đi, làm người không thể không nói nghĩa khí, tôi quyết định buông tay nói một chút nhân sinh với Quỷ Vương này, có lẽ anh ta không nói lại tôi sẽ đem tên người chết thả ra.
Kiệu quá cao, vì có thể để cho người phía trên nghe được, tôi hít sâu một hơi la lớn: " Này, phía trên, ngươi nghe ta nói này, tên người chết là quỷ tốt, anh ta vì cứu ta mới gây chuyện, ngài đại nhân đại lượng, thả anh ta đi đi!"
Hừ!
Hửm, cái âm điệu này làm sao quen thuộc như vậy? Tôi nhíu mày, nhìn kiệu từ từ rơi xuống, người áo đen che mặt từ từ kéo rèm lên, tôi ngược lại hút một hơi lạnh.
Mặt đỏ, tôi nhận ra được tấm mặt nạ này, đó là của tên người chết đeo không sai!
Nhìn tên người chết không nhanh không chậm từ trong kiệu đi ra, tôi cảm thấy tôi sắp hít thở không thông rồi.
Tên người chết là người cùng ta kết hôn, nếu anh ta là Quỷ Vương, vậy người cưới tôi cũng là Quỷ Vương! Trong rừng cây nhỏ đó, cô vợ nhỏ tiểu nương tử trong miệng Hắc Bạch vô thường nói, chính là chỉ tôi!
Hình như có điểm chưa được thông suốt! Nhưng tên người chết sao có thể là Quỷ Vương chứ?
Tôi tự lấy mình ra so sánh, vô cùng không muốn thừa nhận sự thật này, có thể ăn mặc giống nhau, mặt nạ giống nhau, còn có miếng ngọc bội hình rồng bên hông anh ta tác động tới sự kháng cự của tôi.
A a, a a a!
Lúc trước tôi còn lo lắng cho anh ta như vậy, sợ anh ta thật sự tan thành mây khói! Thì ra tôi vẫn luôn là trò cười, anh ta nhất định cảm thấy tôi rất ngu!
Quỷ Vương Dạ Quân từng bước một đi về hướng tôi, tôi từng bước một lui về phía sau, sau khi biết thân phận thật của anh ta, từ đáy lòng bắt đầu nảy sinh sợ hãi đối với anh ta ."Bà nội, ông Ba, cứu con!" Bây giờ người duy nhất có thể cứu tôi chỉ có người nhà, tôi kêu cứu.
Lại không nghĩ rằng...
"Ngoan Bảo, quy tắc nhà họ Mạc cô biết, nếu gả cho Quỷ Vương, ngươi chính là người của anh ta, không phải ông Ba không giúp ngươi, đây là quy tắc!"
Không biết tại sao, trực giác nói cho tôi, thật ra thì ông Ba đã nghi ngờ từ bốn năm trước, âm thanh lớn như vậy làm sao có thể không có người nghe thấy, bây giờ chẳng qua trong lòng ông đã suy đoán cẩn thận, sau đó hai tay dâng tôi lên.
Tôi muốn khóc, toàn bộ ủy khuất đập vào trong lòng tôi, tôi thật muốn lớn tiếng khóc, nhưng bị mắc trong cổ họng, ngay cả nước mắt cũng khó khăn rơi xuống. Chỉ có thể trợn mắt nhìn tên người chết, anh ta là anh ta, cũng không phải là anh ta, anh ta đã không phải là tên người chết tôi biết rồi.
"Mạc nương nương không cần sợ, Dạ Quân chúng tôi không ăn người." Bạch vô thường cười đùa hí hửng bên cạnh nói.
Lời nói của Bạch vô thường nhất thời làm tôi nhớ mình là người phàm, liếc nhìn Quỷ Vương, đây chính là muốn chết mà, vì vậy nằm rạp xuống đất, y như cháu trai nằm trên đất, che mắt. Bây giờ nói gì đều là giả, cái mạng nhỏ quan trọng!
"Hừ! Gan báo của em đi đâu rồi? Lúc là quỷ chết, lúc lại gọi tên người chết, còn dám gọi bậy như vậy, khi đó tại sao không biết sợ bổn vương ?" Tên người chết đi tới bên cạnh tôi, lôi tôi dậy.
Tôi bị giật mình, dùng sức đẩy ra anh ta ra liền muốn chạy, bị anh ta thô lỗ nắm eo kéo trở về."Tôi, tôi không phải cố ý, tôi bị sợ, anh đừng giết tôi, tôi mới mười tám tuổi, tôi còn không muốn chết !"
"Im miệng, dám động một cái, ta cắn em ngay tại chỗ này!"
Cả người tôi run lên, thật không dám nói lời nào lộn xộn. Nhắm chặt hai mắt, không biết anh ta muốn làm gì.
Tên người chết chậm rãi tháo mặt nạ xuống, thản nhiên nói: "Mở mắt, nhìn ta!"
Tôi lắc đầu, dùng sức lắc đầu. Lúc đó ta thật khờ , liếc mắt nhìn một cái liền lo lắng, tôi còn trẻ, mới mười tám tuổi, nhỏ thì không nói, cha mẹ còn chưa báo hiếu, ông nội còn chưa an táng, ta không thể chết được !"Không không không, không nhìn, tôi không tò mò đâu, đại gia ơi, ta thật sự không hiếu kỳ, không nhìn có được không!"
"Vậy còn... đại gia khốn kiếp nữa không?"
A?
Tôi còn chưa phản ứng lại, bên cạnh có người không nhịn được bật cười.
Quỷ Vương Dạ Quân liếc nhìn đối phương, Bạch vô thường lập tức quỳ nằm trên đất không dám nhúc nhích.
"Ngài là đại gia, ta là cô gái bé nhỏ, có gan đó, cũng không sống nổi..." Tôi đại khái thật sự bị sợ, choáng váng, lời của mình, mình cũng nghe không vô, càng nói càng không có tiếng.
Quỷ Vương Dạ Quân đeo mặt nạ lên, buông lỏng tay. "Ừ! Thôi, lần này tha cho em. Đứng ngay ngắn cho ta, dám lộn xộn, tự gánh lấy hậu quả."
Ngươi là đại gia, ngươi nói gì cũng đúng! Tôi dùng sức gật đầu, chỉ cần thả tôi ra, nói gì cũng nghe.
Tiếp theo có một khoảng thời gian rất dài,yên tĩnh giống như chết hết vậy, cho dù lòng hiếu kỳ tựa như hàng vạn con ngựa phi nước đại, tôi vẫn không dám mở mắt nhìn lén.
Chờ đợi là một loại đau khổ, cho đến khi ông Ba thúc bả vai tôi, tôi mới dám buông lỏng. Len lén mở ra một con mắt ra, những con quỷ kia đã sớm không thấy bóng dáng.
Có gió, có côn trùng kêu vang, tất cả đều khôi phục như ban đầu, nếu không phải trên đất có ba thi thể đang nằm, tôi thật cho rằng mình nằm mơ.
Bên kia bà nội chào hỏi những người khác, nâng thi thể lên đi vào trong thôn.
Ông Ba đi tới bên người tôi nhẹ giọng nói: "Thi thể ông nội con ở phía sau núi, lần này không có Quỷ Vương chỉ điểm, chỉ sợ cả đời cũng không tìm về được."
CHƯƠNG 15: QUỶ VƯƠNG QUYẾN RŨ
Bạch vô thường khóe mắt giật mấy cái nói: "Ta muốn mạng ai, cũng không dám muốn mạng cô đây!"
Đây là có ý gì? Không phải tới hại tôi sao?
Tôi mờ mịt chuyển hướng sang những người khác, ông Ba ngồi xếp bằng ở cách đó không xa, ông nhắm hai mắt, hai ngón tay hướng lên trời, thấp giọng chửi rủa, bỗng nhiên ông ta cắn ngón tay và vẽ một con ma lên tấm phù màu vàng , vỗ nhẹ lên mặt đất, sau khi một vệt sáng lóe lên, người trong thôn tất cả đều hoảng sợ nhìn về phía tôi bên này, không, đúng ra mà nói, bọn họ hẳn là đang nhìn vị bên người tôi, ngài Bạch vô thường.
Ông Ba lần nữa cầm lên một tấm phù màu vàng, chỉ hướng Bạch vô thường quát hỏi: "Âm dương cách biệt, Bạch vô thường, ngươi tới đây làm gì?"
“Thầy” của nhà họ Mạc nổi tiếng với thuật bắt yêu đuổi quỷ, chỉ cần nhà họ Mạc ra tay, tuyệt đối không có chuyện cá không lọt lưới. Nhưng lúc Bạch vô thường đối mặt ông Ba, không có chút nào sợ hãi, anh ta cao giọng cười lên."Phụng lệnh của Dạ Quân tới thu hồn!"
Nếu Bạch vô thường tới, Hắc vô thường có lẽ cũng đang ở gần đây, xong rồi, vô thường thu hồn, tên người chết sẽ không bị bắt chứ! Nghĩ tới đây, tôi lo lắng nhìn về xa xa, chẳng biết lúc nào bên cạnh tên người chết kia có thêm ba con ma nữ, lúc anh ta đi tới, đồng thời đối phó với ba người, có hơi khó khăn.
Bóng đen trùng xuống, tôi phát hiện tung tích của Hắc vô thường, anh ta luôn luôn xen kẽ ở trong ba con ma nữ, dường như muốn giúp tên người chết đối phó.
Ánh sáng đá lửa, bóng người đung đưa, còn kèm theo thanh âm của trẻ em, lúc này tôi mới phát hiện dưới tán cây có con búp bê đang đứng, mặc cái yếm của con nít, thôi xong, đây lại là thứ gì vậy?
Tôi cảm thấy não tôi đã không đủ dùng, đã không thể dùng lẽ thường để giải thích nữa rồi.
Ông Ba lập tức chạy tới bên người tôi, ông khẩn trương giọng điệu run rẩy,ông đem tôi đẩy tới sau lưng hướng về phía Bạch vô thường nói: "Hồn phách ở đó, nơi này cũng không cần vô thường ngươi phí tâm nữa."
Bạch vô thường nghiêng đầu cười nói: "Ba người kia, anh em chúng tôi liên thủ cũng chưa chắc chế ngự được, ông Ba đây tự tin có thể quản được? Ngươi, hay là lo cho mình tốt đi, cô bé này muốn đi, ngươi và ta đều chịu không nổi!"
Bạch vô thường đem lời này nói ra, ông Ba nhất thời không dám nhúc nhích.
Tôi không nghe được bọn họ đang nói gì, chỉ là quan tâm an ủi tên người chết, ba con ma nữ kia nhìn rất lợi hại, lỡ như tên kia tính toán sai, bị thu hồn phách phải làm thế nào...
“Quỷ Vương đi đêm, người sống chớ gần! Quỷ Vương đi đêm, người sống chớ nhìn!'
Âm thanh giống như hát hí khúc càng ngày càng gần, tôi giống như trở lại cái đêm đó bốn năm trước. Cửa gỗ bị đụng bịch bịch vang dội, đêm hôm đó tôi mất đi lần đầu tiên.
Lời hát tôi không hiểu, nhưng hai chữ Quỷ Vương, tôi vẫn rất rõ ràng. “Quỷ Vương đón dâu, mở đường đến âm phủ” chẳng lẽ là đang ám chỉ tôi và vong linh động phòng? Tên người chết kia chẳng lẽ là Quỷ Vương sao? Nhưng Quỷ Vương thì sao chỉ ba con tiểu quỷ cũng không đánh lại?
Trong lòng nhớ lại, ánh mắt vẫn theo đuổi theo tên người chết. Phức tạp, giờ phút này nội tâm thật sự có chút phức tạp.
Một mùi thơm xông thẳng vào mũi, hí khúc chưa tản đi, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện bốn người mặc đồ đen khiêng kiệu tới.
"Ông Ba, còn không nhắm mắt quỳ xuống, muốn chết phải không?" Bạch vô thường đã quỳ một chân, anh ta tốt bụng ngước đầu nhắc nhở ông Ba.
Ông Ba ở trong mộng mới tỉnh lại hét lớn một tiếng: "Không muốn chết cũng nhắm mắt lại! người sống chúng ta không thể nhìn được Quỷ Vương được."
Người áo đen treo ở giữa không trung, không thấy rõ tướng mạo bọn họ, cũng không phân biệt được giới tính bọn họ. Kiệu bọn họ khiêng so với hoàng đế ngồi còn xa hoa hơn vô số lần. Lụa mỏng che đậy, mơ hồ có thể thấy người ngồi bên trong, chính là Quỷ Vương !
Chết thật. Quỷ Vương cũng bị kinh động, tên người chết có phải hay không bị đánh hồn bay phách lạc hay không?
Một ánh sáng đỏ bắn vào trong kiệu, tôi cứ ngây ngốc như vậy nhìn tên người chết hóa thành ánh sáng đỏ bị Quỷ Vương lấy đi. Mà ba con ma nữ kia liều mạng muốn chạy trốn, lại bị vây trong một bức tường vô hình, con búp bê núp ở sau lưng con ma nữ, nó cũng không cười nổi nữa .
"Thuộc hạ, cung nghênh Dạ Quân đại nhân!" Hắc Bạch vô thường nói, quỳ ở trước kiệu.
Tên người chết là vì cứu tôi mới bị Quỷ Vương bắt đi, làm người không thể không nói nghĩa khí, tôi quyết định buông tay nói một chút nhân sinh với Quỷ Vương này, có lẽ anh ta không nói lại tôi sẽ đem tên người chết thả ra.
Kiệu quá cao, vì có thể để cho người phía trên nghe được, tôi hít sâu một hơi la lớn: " Này, phía trên, ngươi nghe ta nói này, tên người chết là quỷ tốt, anh ta vì cứu ta mới gây chuyện, ngài đại nhân đại lượng, thả anh ta đi đi!"
Hừ!
Hửm, cái âm điệu này làm sao quen thuộc như vậy? Tôi nhíu mày, nhìn kiệu từ từ rơi xuống, người áo đen che mặt từ từ kéo rèm lên, tôi ngược lại hút một hơi lạnh.
Mặt đỏ, tôi nhận ra được tấm mặt nạ này, đó là của tên người chết đeo không sai!
Nhìn tên người chết không nhanh không chậm từ trong kiệu đi ra, tôi cảm thấy tôi sắp hít thở không thông rồi.
Tên người chết là người cùng ta kết hôn, nếu anh ta là Quỷ Vương, vậy người cưới tôi cũng là Quỷ Vương! Trong rừng cây nhỏ đó, cô vợ nhỏ tiểu nương tử trong miệng Hắc Bạch vô thường nói, chính là chỉ tôi!
Hình như có điểm chưa được thông suốt! Nhưng tên người chết sao có thể là Quỷ Vương chứ?
Tôi tự lấy mình ra so sánh, vô cùng không muốn thừa nhận sự thật này, có thể ăn mặc giống nhau, mặt nạ giống nhau, còn có miếng ngọc bội hình rồng bên hông anh ta tác động tới sự kháng cự của tôi.
A a, a a a!
Lúc trước tôi còn lo lắng cho anh ta như vậy, sợ anh ta thật sự tan thành mây khói! Thì ra tôi vẫn luôn là trò cười, anh ta nhất định cảm thấy tôi rất ngu!
Quỷ Vương Dạ Quân từng bước một đi về hướng tôi, tôi từng bước một lui về phía sau, sau khi biết thân phận thật của anh ta, từ đáy lòng bắt đầu nảy sinh sợ hãi đối với anh ta ."Bà nội, ông Ba, cứu con!" Bây giờ người duy nhất có thể cứu tôi chỉ có người nhà, tôi kêu cứu.
Lại không nghĩ rằng...
"Ngoan Bảo, quy tắc nhà họ Mạc cô biết, nếu gả cho Quỷ Vương, ngươi chính là người của anh ta, không phải ông Ba không giúp ngươi, đây là quy tắc!"
Không biết tại sao, trực giác nói cho tôi, thật ra thì ông Ba đã nghi ngờ từ bốn năm trước, âm thanh lớn như vậy làm sao có thể không có người nghe thấy, bây giờ chẳng qua trong lòng ông đã suy đoán cẩn thận, sau đó hai tay dâng tôi lên.
Tôi muốn khóc, toàn bộ ủy khuất đập vào trong lòng tôi, tôi thật muốn lớn tiếng khóc, nhưng bị mắc trong cổ họng, ngay cả nước mắt cũng khó khăn rơi xuống. Chỉ có thể trợn mắt nhìn tên người chết, anh ta là anh ta, cũng không phải là anh ta, anh ta đã không phải là tên người chết tôi biết rồi.
"Mạc nương nương không cần sợ, Dạ Quân chúng tôi không ăn người." Bạch vô thường cười đùa hí hửng bên cạnh nói.
Lời nói của Bạch vô thường nhất thời làm tôi nhớ mình là người phàm, liếc nhìn Quỷ Vương, đây chính là muốn chết mà, vì vậy nằm rạp xuống đất, y như cháu trai nằm trên đất, che mắt. Bây giờ nói gì đều là giả, cái mạng nhỏ quan trọng!
"Hừ! Gan báo của em đi đâu rồi? Lúc là quỷ chết, lúc lại gọi tên người chết, còn dám gọi bậy như vậy, khi đó tại sao không biết sợ bổn vương ?" Tên người chết đi tới bên cạnh tôi, lôi tôi dậy.
Tôi bị giật mình, dùng sức đẩy ra anh ta ra liền muốn chạy, bị anh ta thô lỗ nắm eo kéo trở về."Tôi, tôi không phải cố ý, tôi bị sợ, anh đừng giết tôi, tôi mới mười tám tuổi, tôi còn không muốn chết !"
"Im miệng, dám động một cái, ta cắn em ngay tại chỗ này!"
Cả người tôi run lên, thật không dám nói lời nào lộn xộn. Nhắm chặt hai mắt, không biết anh ta muốn làm gì.
Tên người chết chậm rãi tháo mặt nạ xuống, thản nhiên nói: "Mở mắt, nhìn ta!"
Tôi lắc đầu, dùng sức lắc đầu. Lúc đó ta thật khờ , liếc mắt nhìn một cái liền lo lắng, tôi còn trẻ, mới mười tám tuổi, nhỏ thì không nói, cha mẹ còn chưa báo hiếu, ông nội còn chưa an táng, ta không thể chết được !"Không không không, không nhìn, tôi không tò mò đâu, đại gia ơi, ta thật sự không hiếu kỳ, không nhìn có được không!"
"Vậy còn... đại gia khốn kiếp nữa không?"
A?
Tôi còn chưa phản ứng lại, bên cạnh có người không nhịn được bật cười.
Quỷ Vương Dạ Quân liếc nhìn đối phương, Bạch vô thường lập tức quỳ nằm trên đất không dám nhúc nhích.
"Ngài là đại gia, ta là cô gái bé nhỏ, có gan đó, cũng không sống nổi..." Tôi đại khái thật sự bị sợ, choáng váng, lời của mình, mình cũng nghe không vô, càng nói càng không có tiếng.
Quỷ Vương Dạ Quân đeo mặt nạ lên, buông lỏng tay. "Ừ! Thôi, lần này tha cho em. Đứng ngay ngắn cho ta, dám lộn xộn, tự gánh lấy hậu quả."
Ngươi là đại gia, ngươi nói gì cũng đúng! Tôi dùng sức gật đầu, chỉ cần thả tôi ra, nói gì cũng nghe.
Tiếp theo có một khoảng thời gian rất dài,yên tĩnh giống như chết hết vậy, cho dù lòng hiếu kỳ tựa như hàng vạn con ngựa phi nước đại, tôi vẫn không dám mở mắt nhìn lén.
Chờ đợi là một loại đau khổ, cho đến khi ông Ba thúc bả vai tôi, tôi mới dám buông lỏng. Len lén mở ra một con mắt ra, những con quỷ kia đã sớm không thấy bóng dáng.
Có gió, có côn trùng kêu vang, tất cả đều khôi phục như ban đầu, nếu không phải trên đất có ba thi thể đang nằm, tôi thật cho rằng mình nằm mơ.
Bên kia bà nội chào hỏi những người khác, nâng thi thể lên đi vào trong thôn.
Ông Ba đi tới bên người tôi nhẹ giọng nói: "Thi thể ông nội con ở phía sau núi, lần này không có Quỷ Vương chỉ điểm, chỉ sợ cả đời cũng không tìm về được."
Bình luận facebook