• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tân nương quỷ vương (4 Viewers)

  • Chap-232

CHƯƠNG 232:




Hả?

Tôi nhìn về phía Quỷ Vương Dạ Quân và mơ hồ, ngây người suy nghĩ, vì sao anh lại nói nó vẫn còn ở trong cơ thể tôi? Bụng của tôi bị cùng một người rạch ra ba lần, thế mà không tìm được gì cả, có phải đang nói đùa với tôi không đấy! Nói vậy, Sở Hiên vẫn còn theo dõi tôi không tha rồi. Được lắm, lần sau nếu anh mà rơi vào tay tôi, bà đây chắc chắn sẽ giết chết anh.

Sờ nắn cơ thể đã có tri giác lại nghĩ tới Vương phi còn chưa biết tung tích nên tôi nghiêng đầu hỏi: "Vương phi có khỏe không? Lúc tôi bị bắt đi thấy cô ấy đang đánh nhau với Sở Hiên, hình như bị thương nặng."

Tay Quỷ Vương Dạ Quân dừng lại giữa không trung, sau đó phất tay áo ra sau lưng nói: "Cô ấy đã trở về Quỷ giới rồi, không có vấn đề gì đáng ngại."

"Vậy là tốt rồi! Thật ra tôi cảm thấy anh thật sự không cần thiết phải để cho Vương phi ở lại với tôi đâu, cứ tìm một quỷ sai là được rồi. Thân phận cô ấy cao quý, nếu như xảy ra chuyện gì bất trắc, tôi sẽ thấy có lỗi lắm."

Khóe miệng Quỷ Vương Dạ Quân kéo lên, thản nhiên nói: "Ta đã nói với em rồi, bây giờ ta đang mang tội nên không có quyền điều động người của Quỷ giới. Vương phi xung phong nhận việc, cô ấy không sợ phía trên khiển trách tới bảo vệ em, ta nợ cô ấy ân tình này."

Tôi đây lại không hiểu, người trong nhà còn nói ân tình với không ân tình gì chứ? "Các anh là người một nhà, anh còn muốn nợ ân tình của cô ấy à?"

Ánh mắt lạnh lùng của Quỷ Vương Dạ Quân nhìn lướt qua mặt của tôi nói: "Mọi chuyện ở chỗ ta phải chú ý tới công bằng chính trực. Tục ngữ nói anh em ruột thịt cũng phải tính toán rõ ràng nữa là phụ nữ. Ân tình của cô ấy, ta tất nhiên sẽ trả."

Được rồi! Tôi thật sự không hiểu nổi luận điệu của tên chết tiệt này. Đối với anh, chữ tình này có thể dùng trao đổi đồng giá để tính toán, cho nên tôi cũng không muốn hiểu rõ anh làm gì. Nếu như lời như vậy đặt ở trong xã hội bây giờ, cho dù anh có một gương mặt không gì sánh nổi, cũng sẽ làm cho các cô sinh viên thấy chán ghét. Làm gì có người nào nói chuyện tình cảm lãnh đạm như vậy, tính toán chi li như vậy.

"Ừ! Vương phi đã cứu tôi hai lần, lần này lại vì tôi mà bị thương, tôi muốn đi thăm cô ấy, trực tiếp nói cảm ơn cô ấy. Khi nào anh có thời gian rảnh rỗi, có thể dẫn tôi qua được không?"

Quỷ Vương Dạ Quân mang hòm thuốc tới, dùng băng quấn lấy bụng dưới của tôi. "Em có lòng là được rồi. Em là người sống đi xuống phía dưới nhiều lần sẽ không có lợi gì cho em, không cần đâu."

Tôi ngẩng đầu lên, vì sao lời của tên chết tiệt nghe là lạ, cứ có cảm giác giọng điệu của anh hôm nay khó chịu. "Anh nói vậy là có ý gì? Tôi chỉ muốn đi qua cảm ơn cô ấy, cũng sẽ không ở lại quá lâu! Sao lại không đi được chứ? Tôi biết Vương phi là người lạnh lùng, nhưng cô ấy đã giúp tôi, tôi không tới thăm cô ấy thì chẳng phải là thất lễ sao?"

"Không cần!"

Tức giận! Mất kiên nhẫn!

Tất cả tâm trạng đều rơi vào trong hai chữ này. Thái độ của Quỷ Vương Dạ Quân lập tức làm cho cả gian nhà rơi vào một sự im lặng vô cùng lúng túng.

Tôi lại chọc phải chỗ nào của anh rồi? Sao anh nói tức giận liền tức giận thế? Vừa rồi không phải vẫn còn rất tốt sao? Tôi cũng không cảm thấy mình làm sai chỗ nào cả!

Thôi quên đi! Đúng là khó hiểu. Anh muốn tức giận hay vui thì tùy, tôi cũng không muốn vác mặt nóng của mình đi dán vào mông lạnh của anh.

Tôi hừ lạnh một tiếng rồi nằm nghiêng người, quay lưng về phía anh, trong lòng cố nén giận! Vừa rồi tôi kích động nên động tác xoay người quá mạnh làm ảnh hưởng tới vết thương, tôi đau đến mức phải hít sâu một hơi, nhưng vẫn cố cắn răng nhịn xuống. Còn không biết là ai oan ức đâu, hở tí là phát ra ngọn lửa không tên, thời kỳ mãn kinh à!

Lần này, Quỷ Vương Dạ Quân không dỗ tôi giống như mọi ngày, cũng không nói một lời nào. Trong lòng tôi chợt cảm thấy lạnh lẽo. Tôi thật sự không hiểu nổi người này. Tôi rốt cuộc đã làm sai điều gì mà anh phải đối xử với tôi như vậy chứ?

Tôi hít mũi một cái, cảm thấy ngọc bội màu trắng trước ngực mát lạnh nên đoán chắc là tên chết tiệt đã trở về ổ của mình rồi. Cái gì vậy chứ? Làm người sao có thể làm như vậy được. Anh có gì khó chịu thì nói thẳng ra đi, làm như mình rất đáng thương vậy. Bà đây mới uất ức, được không?

Tôi kéo ngọc bội màu trắng ném qua một bên. Thích ai thì qua với người đó đi, tôi cũng đâu phải nơi trút giận. Anh muốn trút giận liền trút giận, nếu lần này tôi nhịn, về sau còn không biết bị anh bắt nạt thế nào đâu. Xem ai nhịn giỏi hơn ai chứ!

Tôi bực mình cắn môi. Nếu như người đàn ông bắt đầu lãnh đạm với phụ nữ, phần lớn chính là cảm thấy đã chán ngấy rồi. Được, cùng lắm thì không được cưng chiều nữa thôi, còn có thể là chuyện lớn tới mức nào chứ! Dù sao anh cũng là một người chuyên có mới nới cũ, nếu không bên cạnh làm sao có thể có nhiều người phụ nữ như vậy được! Thôi quên đi, tôi cũng không trông mong anh có thể đối xử thế nào với tôi. Nếu anh đã khơi mào trước, vậy thì cứ thế chịu đi!

Nghĩ lại tôi thấy tủi thân nên dứt khoát đẩy cái ngọc bội màu trắng xuống chỗ gót chân, nhìn thấy lại phiền lòng.

Trước khi đi ngủ, tôi còn không quên đạp ngọc bội màu trắng một cái, xem như trút giận, nào ngờ một đạp này ngược lại đạp cho người ra ngoài. Quỷ Vương Dạ Quân đứng ở đầu giường của tôi, mang theo một cái mặt nạ ác quỷ mặt đen với răng nanh. Anh khoanh hai tay trước ngực, mắt nhìn chằm chằm vào tôi giống như muốn ăn thịt người vậy. "Em còn muốn nổi nóng nữa à?"

Cắt! Sao tôi không thể nổi nóng chứ? Cũng đâu phải tôi phát động cuộc chiến tranh lạnh này trước, là do anh phát ra lửa không tên trước cơ mà. Tôi không thèm để ý tới anh, anh ngược lại thì hay rồi, lại tìm tới tôi để tranh cãi, đúng có bệnh mà!

Tôi không muốn để ý tới anh nên kéo chăn đắp lên trên đầu, giả vờ không nhìn thấy anh, tiếp tục ngủ, trong lòng đã hạ quyết tâm, lần này nói thế nào tôi cũng sẽ không nhanh chóng tha thứ cho anh như vậy được.

Đợi mãi vẫn không thấy tên chết tiệt có hành động gì, trong lúc tôi cho rằng anh tức giận đã quay về trong ngọc bội màu trắng, thì chiếc chăn đắp trên người lại bị vén lên. Thật vất vả mới chịu được cái nóng trong ổ chăn lại đột nhiên bị không khí lạnh tràn vào làm tôi lạnh đến mức hắt hơi một cái, tức giận trừng mắt nhìn kẻ gây họa trước mặt, quát lớn: "Anh đủ chưa? Rốt cuộc anh muốn như thế nào? Anh nói đi!"

Quỷ Vương Dạ Quân lạnh giọng nói: "Dùng huyết chú tính kế với Vương phi, Mạc Thất, em thật sự đủ giỏi đấy! Bản vương dạy em vẽ bùa không phải là dùng để đối phó với người của mình. Em làm như thế rốt cuộc có ý gì? Vương phi không sợ bị bản vương liên lụy tới bảo vệ em, em lại báo đáp cô ấy như vậy sao? Nếu không phải em hạ Huyết chú trừ tà xuống người cô ấy, cô ấy làm sao có thể bị Sở Hiên đánh tới bị thương nặng được. Bây giờ em còn có mặt mũi mà nổi giận với bản vương sao? Em yên tâm thoải mái như vậy sao?"

Tôi bối rối! Thật sự hoàn toàn bối rối!

Tôi nhìn chằm chằm vào Quỷ Vương Dạ Quân, chớp chớp mắt một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: "Tôi chưa từng làm chuyện như vậy! Anh muốn gây rắc rối cho tôi, muốn cãi nhau, mời sớm chuẩn bị lý do đàng hoàng một chút, không nên tùy tiện đổ lỗi cho tôi, tôi không gánh nổi tội này đâu."

Tôi vẫn tương đối hiểu rõ cách làm người của tên chết tiệt. Nếu anh nói vậy thì chắc chắn có chuyện như vậy xảy ra. Nhưng tôi không nghĩ ra là tôi và Vương phi ở chung vẫn tính là hòa hợp, cô ấy còn làm bạn ở bên cạnh tôi, ngủ, đi học cũng không rời một tác, sao cô ấy lại trúng Huyết chú trừ tà được chứ?

Hơn nữa, khi Vương phi và Sở Hiên đấu với nhau, tôi đã bị mang đi. Cho dù tôi muốn hại cô ấy cũng không có cơ hội ra tay. Vả lại cô ấy tới bảo vệ tôi, tôi căn bản không có lý do gì để hại cô ấy. Đạo lý đơn giản như vậy, tên chết tiệt không thể nào không nghĩ ra được mới đúng!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom