• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tân nương quỷ vương (8 Viewers)

  • Chap-237

CHƯƠNG 237:




Quỷ Vương Dạ Quân không nhìn phía bên chúng tôi, mà nhìn Trần Dương quát: "Trần Dương, ngươi bớt nói nhảm đi, hôm nay bản tôn không giết chết ngươi thì không phải họ Diệm!"

Tôi thở ra một hơi, không phải là tới gây phiền phức cho tôi thì tốt rồi, nhanh chóng chuồn đi thôi!

Nghĩ đến đây, tôi lặng lẽ dịch bước chân muốn trốn vào trong phòng, còn chưa đi được mấy bước đã nghe được tên chết tiệt quát lạnh: "Nếu em dám đi về phía trước thêm một bước, bản tôn chặt chân của em ra!"

Xem như anh lợi hại!

Tôi quay lưng về phía sân và dừng lại, cũng không muốn kiếp sau ngồi ở trên xe lăn sống qua ngày nên không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn xoay người ngồi xổm trên bậc thang, nhìn hai người bên ngoài.

Hơi lạnh mùa đông không hề ảnh hưởng đến khí thế điên cuồng nóng như lửa của hai người bên ngoài. Tôi không dám lên tiếng ngăn cản Trần Dương, cũng không muốn phản ứng Quỷ Vương Dạ Quân, mặc bọn họ đi. Dù sao tôi có nói gì bọn họ cũng sẽ không nghe, gặp mặt lại đánh nhau, tôi cũng không giải quyết được bọn họ.

Trần Dương không bị Quỷ Vương Dạ Quân xúi giục, anh ta liếc nhìn tôi nói: "Tới thật nhanh nhỉ. Chỉ có điều cũng phải xem cô ấy có bằng lòng đi theo ngươi không đã."

Ném gánh nặng như vậy thật không nghĩa khí!

Thần kinh não của tôi giật giật một hồi, nghĩ thầm, anh là sư phụ của tôi, lúc này không phải nên chống đỡ bao che cho tôi sao?

Quỷ Vương Dạ Quân cũng là một người không chịu nổi kích thích, bị Trần Dương xúi giục như vậy thì lập tức lửa giận thiêu đốt, giống như thú hoang nhìn về phía tôi và hét lên. "Nói! Đi hay không đi!"

Giọng lớn như vậy, công phu sư tử gào à!

Tôi bị Quỷ Vương Dạ Quân làm cho sợ đến mức suýt nữa thì gật đầu đồng ý. Thật may là ý chí tinh thần của tôi vẫn tính là kiên định, nghĩ đến anh đã xử oan cho tôi, còn hung dữ với tôi, tôi lại không phục. Nói thế nào tôi cũng là một người có cá tính, nếu dễ dàng đi theo anh như vậy, sau này tôi còn có lập trường gì nữa. "Tôi không đi! Ngoại trừ nơi đây ra, tôi không có chỗ nào có thể đi nữa! Anh đi đi, tôi chơi không lại những người phụ nữ kia của anh, cũng tự nhận không có bản lĩnh diễn trò cung đấu với các cô ấy. Diệm Thiên Ngạo, anh đừng lại ép tôi thừa nhận chuyện tôi chưa từng làm nữa, anh về đi! Tôi sẽ không đi đâu!"

"Đi, hay không đi!"

Nói đơn giản ngắn gọn, chứng tỏ bây giờ tên chết tiệt rất tức giận, nhưng tôi không muốn lại khuất phục như thế, cho nên cắn răng trả lời: "Không đi!"

Quỷ Vương Dạ Quân không nói lời nào, anh xông thẳng về phía Trần Dương. Hai người vừa ra tay thì lập tức có từng ánh điện và tia lửa bắn ra phát ra những tiếng ầm ầm. Tôi hoàn toàn không nhìn ra thân pháp của hai người, nhưng trong lúc bọn họ chạy, trong sân phát ra đủ loại tiếng nổ vang dội.

Hoa tuyết bay đầy trời, ánh sáng sắc bén thoáng hiện!

Ở trong mắt tôi, Quỷ Vương Dạ Quân và Trần Dương không phải đang đánh nhau, rõ ràng chính là đang soạn ra bản nhạc làm cho bức tranh mùa đông buồn tẻ trở nên tuyệt đẹp.

Trong trời lạnh đất giá, Trương Hào cầm ấm trà đi ra, đặt vào trong tay tôi nói: "Trời lạnh, cô cầm cho ấm tay!"

Không có ai nhắc nhở thì tôi còn thật sự không ý thức được tay của mình đã bị đông cứng.

Nhận lấy ấm trà, tôi trừng mắt nhìn Trương Hào tức giận nói: "Đồ không có nghĩa khí, anh có phải là đàn ông không mà bỏ một cô gái nhỏ như tôi ở chỗ này."

Trương Hào cười khúc khích và sờ gáy. Anh vừa muốn mở miệng giải thích, một ánh sáng đỏ đã bổ tới. Anh phản ứng nhanh liền tránh thoát, đồng thời lôi tôi ngã nhào xuống mặt đất phía trước.

Tuy tránh thoát khỏi ánh sáng màu đỏ nhưng ấm trà trong tay tôi cũng theo tiếng động mà vỡ ra, nước nóng hổi rót xuống trên tay tôi, cả mu bàn tay đỏ lên vì bị bỏng, không biết mụn nước này có thể để lại sẹo hay không!

Thật đáng ghét!

Tôi lau vết nước bẩn trên mặt, vừa đứng lên thì phía sau truyền đến một tiếng động lớn, bụi bay lên đầy trời. Nơi vốn có thể để cho tôi nương thân lại bị phá hủy như thế!

Căn nhà nhỏ nhắn tuyệt đẹp hoàn toàn sụp xuống. Nếu không phải là Trương Hào giật mình lôi tôi bổ nhào về phía sân, chắc hẳn bây giờ tôi đã không có khả năng chỉ bị bỏng đơn giản như vậy nữa, chắc đã bị chôn sống rồi!

Chuyện này thật đáng giận, không ngờ hai kẻ gây họa lại không hề cảm thấy hối lỗi, vẫn đang bận đánh nhau túi bụi.

"Dừng tay! Tất cả dừng tay cho tôi, đừng đánh nữa. Căn nhà cũng đã mất, còn đánh cái rắm à!"

Thật sự là dùng hết sức bú sữa mẹ, tôi nhìn về phía hai người không biết nặng nhẹ mà quát lớn. Căn nhà đã sụp xuống, chỗ tôi ở cũng không còn. Tiếp theo tôi nên làm gì đây?

Nghĩ tới đây, tôi lại tức giận không biết trút vào đâu! Ban đầu tôi cho rằng mình có thể sống những ngày tháng bình thường, nhưng xem ra là tôi suy nghĩ quá đơn giản rồi. Nếu như không đi theo Quỷ Vương Dạ Quân, chuyện này sẽ còn kéo dài mãi không dừng. Nhưng đi theo anh, tôi lại hoàn toàn không tình nguyện.

Sớm biết như vậy, trước đây đừng trả lại căn nhà kia. Me nó thật đúng là gặp xui xẻo thì không có một việc nào vừa ý cả.

Sau khi tôi giận dữ gầm hét lên, hai người đang đánh nhau cuối cùng mới ngừng tay. Quỷ Vương Dạ Quân mặt không đỏ thở không mạnh mà nhìn về phía tôi nói: "Một lần cuối cùng, đi, hay không đi!"

Không gió tự lay, đây là tình tiết tôi từng xem qua trong tiểu thuyết võ hiệp, nhưng lại thật sự xảy ra ở trên người của Quỷ Vương Dạ Quân.

Dưới bầu trời tuyết, nhưng tôi có thể khẳng định không có gió thổi, Quỷ Vương Dạ Quân đứng ở đó, áo bào của anh lại có thể tung bay. Trong giọng nói của anh đầy vẻ lạnh lùng và vô tình kiên quyết, biểu thị quyết định của tôi sẽ mang đến hậu quả không thể đoán được.

Trần Dương đứng một bên không nói chuyện, nhưng ánh mắt yên tĩnh của anh ta lại cho tôi áp lực tương đối lớn.

Quyết định và lựa chọn vốn không phải là thế mạnh của tôi. Dưới áp lực của hai người này, tâm tư tôi hoàn toàn hỗn loạn. Nhưng có điểm mà tôi vẫn hiểu rõ, bây giờ tôi quyết định thế nào cũng sẽ có liên quan đến tương lai của tôi.

Thật lâu sau, tôi cúi đầu, cắn môi nói: "Diệm Thiên Ngạo, tôi đi với anh! Nhưng tôi không phải là vì anh mà vì bản thân tôi! Tôi không muốn lại bị đổ oan một cách không rõ ràng như vậy, chuyện này, tôi nhất định phải được trả lại sự trong sạch!"

Nói xong, tôi theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Trần Dương. Tôi cảm thấy áy náy với anh ta! Tôi đồng ý đi Quỷ giới cũng coi như đã phản bội anh ta! Tôi muốn nói xin lỗi, nhưng anh ta đã xoay người đi ra khỏi sân!

Nhìn bóng lưng suy sụp của Trần Dương, tôi mở miệng nhưng kết quả không nói được lời nào.

Trương Hào nhìn chằm chằm vào gương mặt tôi. Anh nhìn thấy sự do dự của tôi, muốn xoa vai tôi nói vài lời an ủi, nhưng lại bị một ánh mắt giết người của Quỷ Vương Dạ Quân dọa cho lùi lại, lướt qua bên cạnh tôi để đuổi theo Trần Dương.

Bây giờ, vì tôi mà ngay cả căn nhà của bọn họ cũng đã mất, về sau còn thật sự không thể gặp mặt nữa!

Quỷ Vương Dạ Quân đi tới dùng một tay xách áo của tôi lên, tay phải vẽ ra một vòng tròn giữa không trung, tôi lại bị anh dẫn vào trong hố đen. Chờ sau khi ánh mắt tôi thích ứng với bóng tối, hơi lạnh cũng theo nhau đến.

Đi qua bóng tối, trên đỉnh đầu là một bầu trời tối đen mờ mịt, xung quanh không ngừng truyền đến tiếng gào thét và tiếng khóc thê lương, khiến cho người ta sởn tóc gáy.

Tôi vẫn đi theo. Ở trên địa bàn của anh, tôi cũng không bay ra khỏi Ngũ Chỉ Sơn của Quỷ Vương Dạ Quân được, tôi không muốn trở thành Ngu Cơ thứ hai, nhưng cũng không muốn lại khuất phục như vậy.

Trước đây Ngu Cơ cũng vì tát tôi một cái mà phải bị xử phạt hồn bay phách tán. Nếu không phải là tôi và Vương phi cầu xin giúp, cô ta đã chết rồi. Mặc dù cuối cùng tiến vào trở thành đạo gia súc, nhưng xem như bảo vệ được tính mạng. Nhưng lần này, tôi lại mưu hại Vương phi, tội danh này còn lớn hơn Ngu Cơ rất nhiều. Hơn nữa ở đây cũng sẽ không có người cầu xin giúp tôi, hơn phân nửa là tôi có đến mà không có về. Chết thì chết, tôi cũng muốn làm rõ chuyện này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom