• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tân nương quỷ vương (3 Viewers)

  • Chap-243

CHƯƠNG 243:




Chuyện lỗ tai thỏ là chuyện cổ tích cô Hai thường kể với tôi khi còn nhỏ, cô ấy nghe thấy tôi nói như vậy thì cười lên khanh khách: "Đương nhiên rồi! Nhưng mà sao cháu lại xuống đây? Dạ Quân dẫn cháu tới sao? Chẳng lẽ ngài ấy không biết thân thể của người sống khi đến đây sẽ không chịu đựng nổi sao!”

Tôi dắt tay cô Hai đi vào bên trong: “Cô yên tâm đi, cháu không sao đâu! Ninh Nghi có ở đây không? Cháu tìm cô ấy nói chút chuyện."

Cô Hai ừ một tiếng, dẫn tôi đi đến một biệt viện.

Trong phủ đệ có một cây cầu nhỏ, nước chảy vây quanh đình viện lầu các, hoa cỏ tươi tốt, trong kiến trúc cổ kính đan xen phức tạp, cho dù nhìn gần hay nhìn xa cũng có một cảnh đẹp ý vui khác nhau.

Có một điều duy nhất khiến người ta không thoải mái chính là, màu sắc ở đây rất đơn điệu, chỉ có phong cách kiến trúc mới khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Ninh Nghi đang ngồi trong một cái đình nghỉ mát, cô ấy ngẩn người nhìn chằm chằm vào ao, tôi phát hiện trong ao cũng không có cá, nhưng lại có không ít cá cỏ.

Cô mặc một thân áo trắng quần trắng, nhìn qua càng yếu ớt nhợt nhạt hơn, thân thể mỏng manh giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay, vẻ mặt buồn thương khiến người ta đau lòng.

Nghe thấy tiếng bước chân, Ninh Nghi ngẩng đầu, khi nhìn thấy tôi thì rất ngạc nhiên, cô ấy đứng dậy dắt tay tôi: "Mạc Thất, sao lại là cô? Chẳng lẽ cô cũng. . ."

Tôi che miệng cười rộ lên: "Chẳng lẽ tôi sao chứ? Tôi chỉ là muốn đến thăm cô hai, cũng muốn xem thử cô sống ở đây có tốt không! Sao mặt mày cô nhìn u ám thế! Thanh Minh không chăm sóc cô chu đáo sao, để tôi đi mắng anh ta, thấy cô không vui như vậy, có phải bị bắt nạt không?”

Ninh Nghi căng khóe miệng cố gắng nở một nụ cười nói: "Đừng nói lung tung, bọn họ đối xử với tôi rất tốt. Ở đây, sao lại có người bắt nạt tôi được, tôi cũng không phải không vui!"

Tôi vỗ vỗ mu bàn tay của cô ấy thở dài: "Cô ấy! Trước khi tôi đến đây có gặp được Dương Mặc, cậu ấy rất muốn gặp cô, cũng biết cô đã đến đây, cô không thể trốn được đâu! Cô cũng biết cậu ấy lớn lên ở Nhân giới, tính cách lỗ mãng, lời ai nói cũng không nghe. Nếu cậu ấy tự tiện chạy khỏi biển chết đến tìm cô, vậy chính là sẽ rước lấy họa lớn bị phạt nặng, như vậy, cô cũng không quan tâm sao?"

Ninh Nghi cắn môi, nhíu đôi mi thanh tú nói: "Tôi biết tính cách của cậu ấy, nhưng cái dáng vẻ này của tôi nên gặp cậu ấy kiểu gì đây? Bỏ đi, tôi cũng không mong gì, để cho tôi đầu thai có được không? Tôi không có mặt mũi gặp cậu ấy, cũng không muốn thấy cậu ấy bị phạt. Chỉ có tôi đầu thai, mới là kết quả tốt nhất cho cả hai."

Ninh Nghi nói ra câu này, tôi đã biết không thể tiếp tục nói sâu hơn, lỡ như ép cô ấy nôn nóng, thật sự ầm ĩ muốn đi đầu thai thì phải làm sao đây? Tính cách của cô ấy cố chấp như vậy, tôi cũng không chắc mình có thể khuyên cô ấy, chẳng thà đợi Dương Mặc tìm đến, nói hết lời ra, có lẽ hai người còn có cơ hội!

Chỉ tiếc, Dương Mặc không thể tự tiện rời khỏi biển chết, muốn để hai người gặp mặt cũng có chút khó khăn. Đều vì lúc trước tôi suy nghĩ không chu đáo, từ lâu đã biết Minh sứ giả có thể tự động sinh ra đời sau, trước khi hóa rồng thăng thiên đều sẽ để lại trứng rồng, hoàn toàn không cần kết hợp với sinh vật khác phái, lại không ngờ tới một tình huống bất ngờ là Dương Mặc.

Hiện giờ, chuyện này có muốn vội cũng không vội được, việc cần nhất vẫn là tìm Quỷ Vương Dạ Quân hỏi xem sao.

Sau khi giúp cảm xúc của Ninh Nghi ổn định hơn, tôi rời khỏi biệt viện, định đi tìm Quỷ Vương Dạ Quân, ai ngờ biết được từ trong miệng anh Hắc, anh đang ở chỗ của Nghiên Phi, ha hả, đây là cái gọi là việc công phải xử lý à, vậy thật đúng là việc công rất quan trọng rồi.

Biết sự thật, trong lòng tôi rất khó chịu, nhưng tôi cũng không thể tìm tới cửa làm ầm ĩ giống như một người đàn bà chanh chua được, nói sao Nghiên Phi cũng là một người trong cả đống phụ nữ của anh, trở về rồi, đi qua xem thử cũng là chuyện bình thường, có vẻ như cô ta cũng mang thai con của anh, không tới thăm ngược lại sẽ trở thành một người chồng bạc tình.

Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng mà, tôi cũng không định đợi bọn họ chăm nom nhau xong mới tìm tới cửa, bây giờ chuyện của Ninh Nghi và Dương Mặc quan trọng hơn.

Gần chỗ Minh điện có một biệt viện lớn khá đặc biệt và rộng rãi, trong một lầu các có phong cách độc đáo, Nghiên Phi đang nằm ở bên trong.

"Thất nương nương, người cũng đừng tức giận, Nghiên Phi có thai, Dạ Quân đến xem thử, thật ra cũng không có gì.”

Tôi quay đầu lại nhìn anh Hắc đang tốt bụng khuyên nhủ mình, không quan tâm nói: "Nhìn tôi giống đang tức giận lắm sao? Anh Hắc à anh Hắc, đâu phải chúng ta mới sống chung ngày một ngày hai, tôi là loại phụ nữ keo kiệt sao? Tôi chỉ muốn đến tìm tên chết tiệt hỏi chút chuyện của Dương Mặc và Ninh Nghi thôi, cũng không phải đến tìm Nghiên Phi.”

Không đợi tôi quay đầu lại, cửa lớn của lầu các đã mở ra, Quỷ Vương Dạ Quân đứng ở cửa bình tĩnh hỏi: "Dương Mặc và Ninh Nghi làm sao?"

"Tôi đã gặp hai người bọn họ, cứ mãi như vậy lâu dài sẽ không tốt cho ai cả, có phải nên để bọn họ gặp nhau một lần, hoặc là anh để bọn họ bên cạnh nhau hay không. Nếu không. . .”

Tôi nhìn Quỷ Vương Dạ Quân, mặc dù trong lòng có tức giận, nhưng cũng không có để lộ ra trên mặt, thuyết phục mình phải rộng lượng, tôi tìm tới đây, cũng chỉ vì một chuyện thôi.

"Ui chao, tỷ tỷ đến đây sao, mau vào ngồi một lát, đừng đứng ở cửa nói chuyện!" Một người phụ nữ đi ra từ bên trong.

Tôi không nhịn được quan sát người phụ nữ này, miệng anh đào nhỏ nhắn, mặt trái xoan, một đôi mắt xếch quyến rũ yêu kiều, đúng là một người đẹp, khó trách có thể quyến rũ được tên chết tiệt. Thấy phần bụng hơi gồ lên của cô ta, chênh lệch này cũng quá lớn rồi nha!

Ở Quỷ giới, tôi cũng đã gặp qua mấy người phụ nữ của tên chết tiệt, bọn họ đều có tư có sắc, vẻ đẹp chẳng thể so sánh với nhau, tên trứng thối này đúng là biết chọn người, sắc đẹp như mây cũng không sợ làm chết ở trên giường. Chậc!

Nghiên Phi vừa thấy tôi đã gọi chị, vậy cô ta chính là người vợ thứ mười hai của tên chết tiệt, gả tới sau tôi, à, tôi nhớ ra rồi, khi đó ở thôn Hạ, hình như có một quỷ sai đã chết vì đám cưới của cô ta.

"Đừng khách sáo, gọi tôi Mạc Thất là được rồi! Tôi chỉ đến tìm tên chết tiệt, à không, tôi đến tìm Dạ Quân có chút việc quan trọng, nói xong là đi ngay, sẽ không làm phiền hai người quá lâu, đứng ở đây nói là được rồi."

Không phải tôi cố ý lạnh nhạt Nghiên Phi này, mà là bản tính của tôi đã như vậy rồi, không thể nhiệt tình được với người không quen.

Nghiên Phi che miệng cười, trong đôi mắt cười dịu dàng như nước, giống như bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể hòa tan cả tảng băng: "Tỷ tỷ nói vậy sao được, đã đến phủ đệ của muội rồi, sao có thể để tỷ đứng nói chuyện chứ. Tỷ tìm Dạ Quân có chuyện quan trọng, vậy càng cần phải đi vào ngồi nói chuyện hơn, nếu như tỷ tỷ ngại không tiện, muội có thể đến nơi khác tránh đi, sẽ không cản trở tỷ làm việc.”

Ui cha, đây là một cái miệng biết nói chuyện đến mức nào chứ, ngọt chết người không đền mạng luôn.

Tôi tự nhận là không có gì phải che giấu, cho nên nói: "Không có gì không thể nghe, cứ nói ở đây là được rồi."

Quỷ Vương Dạ Quân đang đứng bên cạnh đột nhiên nói xen vào: "Nếu bọn họ thật lòng thật dạ, để Ninh Nghi gả cho Dương Mặc, thằng nhóc kia có một tòa long cung dưới đáy biển chết, bọn họ có thể sống ở đó.

Như vậy rất tốt, nhưng mà tôi có một nghi ngờ nho nhỏ, ho khan vài tiếng ngượng ngùng hỏi: "Không phải mọi người nói rồng già thăng thiên sẽ để lại trứng rồng sao? Dương Mặc có thể cưới vợ ư? Không phải cậu ta có thể tự sinh ra đời sau à?"

Quỷ Vương Dạ Quân nhìn vào mắt tôi nói: "Các thế hệ trước đều như thế, nhưng cũng có ngoại lệ! Nếu bọn họ thật sự có tình cảm, cũng không nên chấp nhận một quy tắc có sẵn nào đó, để bọn họ thử xem là được. Khi Ninh Nghi còn sống cũng coi như lập công, không có cô ta, Dương Mặc cũng không thể trở về nhanh như vậy, cho nên bản tôn đồng ý tác thành cho bọn họ."

Nghe Quỷ Vương Dạ Quân nói như vậy, tảng đá trong tim tôi cũng buông xuống. Sau khi xác nhận Dương Mặc mấy lần có thể đi gặp Ninh Nghi, cô lập tức muốn đi nói tin tức tốt này cho bọn họ nghe, vừa mới xoay người đã bị tên chết tiệt gọi lại, anh nhíu mày hỏi: "Chạy tới đây chỉ vì chuyện này thôi sao?"

Xoay xoay mắt, tôi còn rất nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời: "Ừ, nhưng mà, tôi còn muốn hỏi anh một chuyện, khi nào anh đưa tôi về Nhân giới!"

Quỷ Vương Dạ Quân à một tiếng, xoay người đỡ Nghiên Phi nói: "Đợi ta bận xong đã."

Ơ! Đợi anh bận xong, là đến lúc nào chứ!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom