• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tân nương quỷ vương (7 Viewers)

  • Chap-297

CHƯƠNG 297: LÊN GIÁ NGAY TẠI CHỖ




Tên đeo kính râm gật đầu hài lòng nói: "Rất tốt! Ra giá đi, chúng ta làm một vụ giao dịch, chỉ cần cậu có thể dẫn chúng tôi đến chỗ kia, bao nhiêu tiền tôi cũng đều cho cậu!"

Trần Dương không kiêu không hèn nói: "Hễ là đến trộm mộ trong nhóm nhất định phải có người trong nghề biết chút ít về phong thuỷ, bằng không thì cũng không đến được nơi này! Nhưng nếu muốn đi vào mộ cổ, người kia lại không được! Tôi là nhà ngoại cảm, có thể giúp các ông! Người của các ông không làm được, nhưng giá tiền của tôi không ít, nếu ông trả được, tôi sẽ đưa các ông đi tìm thứ các ông muốn tìm."

Ở sâu trong đáy lòng, tôi không nhịn được nói tục! Không ngờ cái tên Trần Dương này tham tiền như thế, tôi thật sự đã nhìn lầm người, còn tưởng anh ta là người tốt lành gì, không ngờ lại tham tiền tham đến mức này, đều đã là người thoát khỏi sống chết, muốn nhiều tiền như vậy để làm gì!

Tôi xác thực đã nổi nóng, trước đó đã nói là đến hái thuốc, bây giờ lại chuyển thành thân phận cái gì nhà ngoại cảm, đây rõ ràng chính là cầm đá nện vào chân của mình nha, những người này đều là nhân vật hung ác không có mắt, một lời không hợp liền móc súng ra bắn, tôi không muốn chết ở chỗ này có rất nhiều oan hồn đấy!

Tên đeo kính râm nghe xong dường như cũng không cảm thấy kinh ngạc, anh ta lườm tôi một cái nói: "Tôi đã sớm biết hai người không phải người hái thuốc gì hết, trên người hai người không có một chút mùi thảo dược nào, chỉ là không nghĩ tới hai người là nhà ngoại cảm! Đúng như lời cậu nói, trong nhóm tôi đúng là có một người khá là nổi tiếng là giáo úy Mạc Kim cũng có biết chút phong thuỷ, tuy nhiên cũng không phải là người có đạo hạnh gì, cũng không phải nhân vật lợi hại ở Thái Lan. Chỉ là "

Tên đeo kính râm dừng lại sau đó lại nói tiếp: "Cô bé này trông nhỏ bé yếu đuối, cô ấy cũng muốn đi theo sao? Chỗ kia cũng không phải là nơi nghỉ ngơi ngắm hoa được, bên trong vô cùng nguy hiểm, đến lúc đó, chưa chắc chúng tôi đã bảo vệ được cho cô ấy!"

Trần Dương lạnh lùng nói: "Cô ấy không cần các ông quan tâm, cô ấy là đồ đệ của tôi, so với các ông cô ấy có thể tự bảo vệ mình! Nhất định cô ấy phải đi cùng tôi, tôi đi đến đâu cô ấy phải theo tới đó!"

Tên đeo kính râm dừng lại vỗ tay bảo được: "Cậu đã nói như thế vậy thì tôi yên tâm rồi, hai người họ gì?"

"Tôi họ Trần, cô ấy họ Mạc!"

Tên đeo kính râm cong khóe miệng rất có thâm ý cười cười nói: "Ngài Trần, cô Mạc, vậy thì chúc chúng ta hợp tác vui vẻ đi!"

Cắt, mới vừa rồi còn cầm họng súng chỉ vào đầu bọn tôi cơ mà, bây giờ lại nói cái gì hợp tác vui vẻ, lão già đáng chết, đừng để tôi có cơ hội, không thì các người không còn tốt được như bây giờ đâu.

Từ tù nhân thành khách quý cũng chỉ là có bản lĩnh hay không thôi, thái độ của tên đeo kính râm đối với bọn tôi cũng khách sáo hơn nhiều, sau khi ngồi vào một cái bàn, anh ta liền nhìn về phía Trần Dương hỏi: "Ngài Trần, bây giờ có thể cho tôi một cái giá đi! Chỉ cần anh có thể giúp tôi đạt được thứ tôi muốn, giá cả có thể thương lượng! Chỉ cần là chuyện tôi đồng ý, tuyệt đối sẽ không đổi ý."

Trần Dương nâng chén trà lên nhấp một ngụm nói: "Nói đến quy tắc, chẳng lẽ ông không biết muốn hỏi tên người khác trước tiên phải báo tên của mình, ngay cả chút quy tắc giang hồ ấy cũng không hiểu, làm sao có thể khiến tôi tin ông sẽ không lừa tôi chứ!"

Mẹ ơi, dồn ép này tôi cho max điểm, Trần Dương ơi Trần Dương, anh cũng quá không nhìn tình hình rồi, trong lúc mấu chốt này anh còn nói với người ta quy tắc giang hồ cái gì, thật là sợ mạng mình dài quá à!

Lời này vừa nói ra, tên cao và tên tóc quăn đứng ở phía sau lập tức rút dao chuẩn bị hành động thì bị tên đeo kính râm ngăn lại, anh ta khách sáo nói: "Ngài Trần nói đúng lắm, cái này đều tại tôi nhất thời sơ suất, tôi họ Nghiêm, tên hai chữ Càn Khôn! Hy vọng lần này hợp tác thuận lợi, đều có thể còn sống! Ra giá đi!"

Trần Dương duỗi ra một cái tay, tên đeo kính râm nhìn sau đó lơ đễnh nói: "Một tỷ rưỡi, chút lòng thành, tôi tuyệt đối có thể làm được"

"Mười lăm tỷ!"

Lần này vẻ mặt Nghiêm Càn Khôn khó nhịn được rồi, nụ cười lập tức cứng lại, anh ta trầm giọng xuống nói: "Mức giá này hình như hơi cao!"

Mười lăm tỷ, thật đúng là tham lam, Trần Dương à, khẩu vị của anh không khỏi cũng quá lớn! Nói thật, tôi ngồi ở bên cạnh cũng cảm thấy cái giá này quá đắt, không nghĩ tới anh ta là người như vậy, lúc trước vì muốn có được đồ vật trong mộ ngoan cố đến mức ngay cả mạng cũng không cần, bây giờ thì tốt rồi ở đây cùng người ta lên giá ngay tại chỗ, nói chuyện mua bán.

Đối với loại người này, tôi thực sự là không còn gì để nói, tùy anh ta đi, thích thế nào thì thế, bị anh ta giày vò nên lười quan tâm.

Trần Dương hừ lạnh một tiếng nói: "Đắt thì có thể không mời! Tôi không bắt buộc, chỉ là trong lòng chính ông cũng biết giáo úy Mạc Kim ông mời tới kia là mặt hàng gì. Không nói những cái khác, sương mù dày đặc trên núi này cũng đủ giày vò người khác rồi, nếu ông ra được sao còn phải ở lại ở chỗ này? Trên đời này dạng quỷ gì tôi chưa thấy qua , chờ ông không còn mạng thì sẽ biết chút tiền ấy cũng không cao!"

Nghiêm Càn Khôn đắn đo một lát sau đó nói: "Nếu cậu có thể giúp tôi cầm được vật kia, cái giá tiền này thực sự cũng không cao! Nhưng đừng có trách tôi không cảnh cáo cậu trước, đừng có làm ra hành động gì dại dột dưới mắt của tôi, thành thật một chút, điều đó tốt cho cả tôi và cậu! Sau đó, cậu cầm tiền của cậu rời đi, tôi mang đồ của tôi rời đi! Bây giờ liền bắt đầu đi, tôi biết mộ cổ ở ngay gần đây."

Trần Dương gật gật đầu nói: "Không cần vội! Đưa giáo úy Mạc Kim ông mời đến đây, tôi xem trước một chút bọn họ có bản lĩnh gì, miễn cho ông không tin tôi!"

Tôi đối với bốn chữ giáo úy Mạc Kim này vẫn là tương đối xa lạ, ý nghĩa sâu xa trong đó tôi không rõ ràng lắm, chỉ biết cũng là một nhóm người chuyên trộm mộ, có thể là tuyển thủ chuyên nghiệp trong nghề này. Trước kia người già trong làng thường kể chuyện trộm mộ cho chúng tôi nghe, nhưng khi đó bởi vì cái từ trộm mộ này quá cao siêu, sau này đổi thành xô ngược, cả hai cùng là một ý, nhưng có thể được gọi là người trộm mộ giáo úy Mạc Kim, chắc cũng là nhân vật lợi hại.

Nghiêm Càn Khôn sai tên cao đi mời người đến, sau thời gian uống một ngụm trà, từ bên ngoài đi đến hai người, bọn họ một béo một gầy, so với người bình thường không có gì khác biệt, đặt ở trong đám người chính là một người bình thường, không phải tôi chế giễu bọn họ, mà thực sự là không có gì đặc sắc, hoàn toàn không giống như là dáng vẻ của một cao nhân.

Sau khi Nghiêm Càn Khôn bảo hai người mới tới ngồi xuống mới bắt đầu giới thiệu: "Người cao cường tráng trong giang hồ gọi là Bàn gia, người bên cạnh anh ta gọi là Lão quỷ! Đều là nhân vật có tên tuổi trong ngành."

Lão quỷ và Bàn gia nhìn tôi gật gật đầu, xem như chào hỏi.

Tôi cũng nhìn bọn họ, không hề có biểu cảm gì, so với Trần Dương biểu cảm càng lạnh lùng hơn, lần này khiến cho hai người kia xấu hổ.

Nghiêm Càn Khôn nhận thấy được bầu không khí không đúng, vội vàng cười hoà giải giới thiệu: "Hai vị này là nhà ngoại cảm, sau này chúng ta chính là anh em trên một chiếc thuyền, đều là người một nhà! Lão quỷ, các cậu nhìn xem, có phải có thể tìm ra vị trí chính xác của mộ cổ hay không? Nơi này quá tà môn, lúc trước sương mù còn tan đi một chút, bây giờ lại càng dày đặc hơn, chúng ta vẫn nên rời đi sớm một chút thì tốt hơn."

Lão quỷ và Bàn gia từ trong bọc bên người móc ra vũ khí kiếm cơm, trên tay một người cầm một cái xẻng nhỏ nhắn chế tác tinh xảo nhưng nhìn vô cùng chắc chắn. Trong tay Lão quỷ cầm cái la bàn, ước chừng lớn khoảng 80centimet làm bằng gỗ bóng loáng đẹp đẽ, chắc là một bảo bối tốt.

Hai người này nhìn thì bình thường, nhưng ngược lại đồ dùng lại không hề tầm thường chút nào, cũng không biết có phải bản lĩnh sẽ khác biệt giống đồ vật này hay không.

Tôi đối với Nghiêm Càn Khôn này không hề có chút thiện cảm nào, cũng không biết người này muốn làm gì, chẳng qua là cảm thấy ông ta có tiền không chê nhiều người tài, trái một người phải một người, chắc hẳn đối với đồ vật bên trong mộ cổ kia nhất định là phải có bằng được, mà nguy hiểm đáng sợ trong mộ lại biết rõ ràng, từ thái độ thận trọng của ông ta có thể biết được, chỉ cần là người có tác dụng với ông ta trong thời gian ngắn sẽ không diệt trừ, nhưng sau khi chuyện thành công thì không nói trước được, cho nên vẫn phải cẩn thận đề phòng một chút mới được.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom