• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tân nương quỷ vương (6 Viewers)

  • Chap-365

CHƯƠNG 365: BẢY PHÁCH HUYỀN HỒN




CHƯƠNG 365: BẢY PHÁCH HUYỀN HỒN

Lần này, trái tim tôi xem như đã lạnh giá thật rồi. Tạ Linh Côn căn bản không muốn buông tha cho tôi, hắn ta bắt đầu cúi người hôn nhẹ lên cổ tôi, động tác nhẹ nhàng chậm chạp hơn trước rất nhiều, giống như động tình mà chậm rãi trêu chọc trên cơ thể của tôi.

Bản thân tôi lập tức cảm nhận được cái gì gọi là tuyệt vọng. Mẹ kiếp, đây không phải là đổi bản tính của hắn ta về thì có thể ứng phó được đâu.

Tôi trước sau không hiểu được, rõ ràng là Xích Linh Tinh Quân giữ mình trong sạch, tại sao lại biến thành ác ma giết người không chớp mắt chứ?

Điều này hoàn toàn khác với hắn ta ở trong ký ức của tôi! Rốt cuộc hắn ta vì chuyện gì mới phải xích mích với Vệ Tử Hư, điều này không được nói rõ trong những hình ảnh của ký ức, chỉ có điều sau lần trở mặt đó, hắn ta chưa từng xuất hiện lại. Sau đó, tôi nghe nói hắn ta bị Thiên Đế tống vào địa ngục, tôi dường như còn vì hắn ta mà đi tìm Diệm Thiên Ngạo, kết quả lại bị ăn canh đóng cửa.

Tạ Linh Côn làm chuyện giống hệt với tên chết tiệt vậy, ngón tay của hắn ta di chuyển ở trên làn da của tôi nhưng tôi hoàn toàn không có cảm giác, chỉ có sự khủng hoảng, không dám tưởng tượng nếu tiếp tục đi sâu xuống sẽ biến thành cục diện như thế nào.

Sự tập trung của Tạ Linh Côn làm cho tôi dần dần cảm thấy cơ thể nóng lên, không phải là hiện tượng cảm thấy nhiệt độ tăng lên, mà là nóng nảy mất đi sự kìm chế lúc trước, cả người đều đang nóng lên như có thứ gì đó muốn lao ra, làm cho người ta thấy nóng nảy khó chịu.

Tôi theo bản năng chống lại nhiệt độ này, mà vào lúc này lại có một giọng nói vang vọng ở trong đầu tôi: "Có cần tôi giúp đỡ không? Chỉ cần cô dung hợp với tôi thì tôi có thể giúp cô!"

Theo giọng nói vang vọng hết lần này tới lần khác, tôi phát hiện mình đã tiến vào một không gian đặc biệt, ở nơi đó tôi thấy một tôi khác, cô ta bị rất nhiều kinh mạch buộc chặt, mà giọng nói vang vọng ở trong đầu tôi chính là từ trong miệng cô ta nói ra!

Điều này làm cho tôi khó có thể tưởng tượng được, tôi không ngờ lại nhìn thấy một tôi khác ở trong đầu tôi. Đây chính là Huyền Hồn sao?

Tôi có một dự cảm xấu, nhìn bản thân đầy xa lạ, tôi bắt đầu lo lắng cho tương lai. Liệu tôi có thể nổ tung vào một lúc nào đó không? Nếu tôi không có cách nào kiểm soát được cô ta thì phải làm thế nào?

Huyền Hồn nhìn về phía tôi và cong môi lên, nở nụ cười tăm tối nói: "Cô muốn dung hợp với tôi không? Làm như vậy thì tôi sẽ có thể giúp cô thoát khỏi hắn ta!"

Rõ ràng chính là bản thân tôi, vì sao nhìn cô ta mà tôi lại cảm thấy xa lạ như vậy? Tôi đột nhiên cảm thấy mình và cô ta dung hợp chưa chắc đã là chuyện tốt. Nhưng nếu tôi từ chối, vậy chẳng phải là tôi và Tạ Linh Côn…

Vì không muốn phản bội tên chết tiệt, cũng không muốn bị Tạ Linh Côn khinh thường, tôi đành phải cắn răng gật đầu đồng ý.

Có những tiếng cười vang lên, kinh mạch buộc chặt ở trên người Huyền Hồn chậm rãi thả ra, một tôi khác chợt vọt tới trước mặt tôi, cô ta điên cuồng kêu lên: "Ngu ngốc! Ba hồn bảy phách đều là cái sau phụ thuộc vào cái trước, tôi làm sao có thể dung hợp với cô chứ? Người phụ nữ ngu ngốc, Xích Linh Tinh Quân có gì không tốt, nếu cô không muốn thì tôi nhận thay cô cũng được."

Tôi phản ứng chậm chạp vẫn chưa hiểu có chuyện gì thì đã bị một chưởng của Huyền Hồn đánh bay, ngã vào trong kinh mạch, tôi không thể không giãy giụa nhưng đã bị những kinh mạch kia quấn chặt. Lúc này tôi xem như đã hiểu rõ, dung hợp gì đó căn bản chỉ là giả mà thôi.

Bây giờ tôi đã hiểu rõ được một điểm, ban đầu Huyền Hồn vẫn bị tôi khóa ở trong một góc nào đó, mà ngay vừa rồi, tôi ngu ngốc tin tưởng cô ta nên thả cô ta từ trong góc ra, cô ta đảo khách thành chủ khống chế tôi lại, đồng thời chiếm lấy cơ thể của tôi một cách hoàn mỹ.

Điều này vẫn thật sự đủ châm chọc, phải thừa nhận là tôi thật sự giống như lời Trần Tú Tài đã nói, tôi chính là một kẻ ngọt ngào dịu dàng nhưng ngốc nghếch.

Tôi bị nhốt ở nơi đó có thể cảm giác được rõ ràng Huyền Hồn đang làm gì, tôi lại nhìn cô ta chủ động đón ý nói hùa với Tạ Linh Côn giống như đang xem phim, hai người kết hợp với nhau ở ngay trước mặt tôi, tôi nhìn mình giao hoan với hắn ta vui vẻ tới quên cả trời đất thì khó có thể kìm chế được sự chấn động trong lòng nên dứt khoát nhắm mắt lại, không muốn bị bẩn mắt vì sự ngu xuẩn của mình nữa.

Diệm Thiên Ngạo à Diệm Thiên Ngạo, tôi không làm chuyện có lỗi với anh!

Con người có ba hồn bảy phách, tôi không thể đấu lại với phách này. Nhìn tôi như vậy, tôi thật sự chẳng còn sức đâu để phỉ nhổ nữa. Sao chuyện lạ gì cũng dính tới tôi vậy? Tôi đã trêu ai ghẹo ai mà phải gặp chuyện bi thương thế này.

Cảnh tượng mây mưa triền miên đập vào mắt thật khó chịu nổi!

Chờ sau khi hai người ở bên ngoài mây mưa triền miên xong, Tạ Linh Côn mới phát hiện ra và hỏi: "Cô là Huyền Hồn à?"

Huyền Hồn cười nũng nịu, mí mắt rũ xuống và ngượng ngùng nói: "Điều này có gì khác sao? Tôi vẫn là Phần Thất kia! Tôi bằng lòng cùng anh song tu, anh muốn âm khí của cô ấy, tôi cũng có thể cho anh, chỉ cần anh đừng tiếp tục dùng tâm pháp của anh quản thúc tôi là được. Tôi thật lòng với anh, anh nỡ nào đưa tôi trở lại chứ?"

Holly shit, người phụ nữ dịu dàng, tình cảm như nước kia là tôi sao? Tôi thật sự không dám tưởng tượng tôi tự nhiên còn có phương diện này. Tôi còn chưa từng dịu dàng với tên chết tiệt, tôi nhất định là gặp phải tôi giả mạo rồi. Bảy phách này quá khiếp người, tôi không cần nữa!

Tôi nghĩ tới đây thì bắt đầu không ngừng giãy giụa, muốn thoát khỏi sự trói chặt của kinh mạch. Tiếc rằng chúng quấn lấy tôi quá chặt, tôi càng giãy dụa muốn thoát ra thì chúng lại càng quấn chặt hơn.

"Cô đừng trách tôi không nhắc nhở cô, cô không muốn chết thì hãy ngoan ngoãn chờ ở bên trong, những kinh mạch này sẽ không dồn cô vào chỗ chết, nhưng sẽ làm cho cô đau đớn đến mức không muốn sống nữa. Tôi quá quen với cảm giác này rồi. Tuy nhiên, nếu như cô không nghe lời lại còn dám lộn xộn nữa, tôi sẽ không khách sáo mà giết chết cô đấy."

Tôi thấy Huyền Hồn căm tức nhìn tôi, cô ta không mở miệng nói chuyện nhưng tôi lại có thể nghe rõ ràng tất cả. Cô ta đang uy hiếp tôi, hơn nữa uy hiếp này vốn có lực sát thương tuyệt đối. Tôi tin tưởng cô ta nói làm được thì có thể làm được, nhưng tôi không muốn chấp nhận số phận như thế.

Ngoài cửa có một con bướm màu bay vào, chỉ trong chốc lát, Vệ Tử Hư dẫn theo đồ đệ ông mới nhận xuất hiện ở trước mặt tôi. Tôi mừng như điên, nhưng Tạ Linh Côn lại không hề kinh ngạc. Hắn ta kéo quần áo phủ lên trên người Huyền Hồn và nhìn về phía Vệ Tử Hư nói: "Cho dù muốn chết cũng không có người nào sốt ruột như ngươi đâu. Vệ Tử Hư, ngươi cứ nhất quyết muốn ép ta thật sao?"

Thấy cứu tinh tới, tôi hoảng loạn gọi: "Sư phụ, nhanh cứu con!"

Vệ Tử Hư ngẩng đầu nhìn về phía tôi, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Huyền Hồn nói: "Thả cô ấy ra!"

Huyền Hồn thò ra nửa người trên và ai oán nói: "Sư phụ, con cũng là đồ đệ của sư phụ, vì sao sư phụ lại chỉ thiên vị cô ta chứ? Sư phụ nhốt con ở trong góc phòng tăm tối lại đã từng nghĩ qua con sẽ khó chịu, con sẽ khóc chưa? Sư phụ, con không hề kém hơn kẻ vô dụng này. Nếu xét về tư chất tôi thì con là lựa chọn hàng đầu của ngài mới phải? Vì sao sư phụ cứ muốn vứt bỏ, không để ý tới con vậy?"

Đại khái trong lịch sử từ trước tới nay tôi hẳn là người đầu tiên bị chính mình mắng là kẻ vô dụng. Cảm giác này tương đối đặc biệt, ôi!

Vệ Tử Hư không để ý tới Huyền Hồn đang làm bộ làm tịch, mà nhìn Dương Mạch kêu: "Nghĩ mọi cách dây dưa với Tạ Linh Côn!"

Dương Mạch lặng lẽ gật đầu, cậu ta dùng thân pháp lao rất nhanh về phía Tạ Linh Côn. Khí thế của cậu ta quá mạnh mẽ, còn thật sự ép Tạ Linh Côn ra khỏi Mê Tung Uyển, bên ngoài nhanh chóng có tiếng đánh nhau truyền đến.

Vệ Tử Hư không dám trì hoãn, ông công kích thẳng vào trước mặt Huyền Hồn. Tôi là người đã từng tận mắt nhìn thấy thực lực của Huyền Hồn. Mẹ nói, nếu so với cô ta thì tôi dường như thật sự còn chẳng bằng kẻ vô dụng!

Tôi không biết ngày đó đã có chuyện gì xảy ra, có lẽ bởi vì tôi và cô ta thuộc về mối quan hệ cộng sinh, nếu như tôi chết thì cô ta cũng không sống được, cho nên khi đối mặt với nguy hiểm, cô ta nhảy ra ngoài khống chế cũng thay thế tôi, một khi nguy cơ được loại bỏ, cô ta sẽ bị tôi khống chế một lần nữa. Tôi lại nghĩ tới bây giờ cô ta dường như đã khống chế được tôi, không cho tôi đi ra.

Quả thật, tôi không có bản lĩnh như của Huyền Hồn, nhưng tôi biết một ngày làm thầy cả đời làm ba, nhìn cô ta ra tay ác độc với Vệ Tử Hư mà hoàn toàn không nương tay, tôi lại tức giận không có chỗ trút, trong lòng sốt ruột tới mức ngứa ngáy nhưng không biết mình phải làm sao để giúp được Vệ Tử Hư. Tôi thật sự hận mình như vậy, vừa rơi vào nguy hiểm thì chỉ có thể chờ người khác tới giúp đỡ, làm liên lụy tới tất cả mọi người.

Chỉ có điều tôi sốt ruột cũng vô ích, nhưng thật may Huyền Hồn không phải là hồn phách hoàn chỉnh, cô ta có lợi hại mấy đi nữa thì cuối cùng cũng đánh không lại Vệ Tử Hư.

Cô ta đánh không nổi liền muốn chạy lại bị Vệ Tử Hư bắt trở về. Không biết Vệ Tử Hư dùng thủ pháp gì mà xuyên qua hai mắt đi tới trước mặt của tôi, sau đó tôi lại thần kỳ bị bàn tay kia nắm lấy, cảm giác lòng bàn tay hơi dùng sức, tôi đã bị kéo ra ngoài rồi.

Khi lại nhìn thấy ánh mặt trời, đứng ở dưới ánh mặt trời, đối mặt với Huyền Hồn có vẻ bề ngoài giống hệt tôi, tôi rất xúc động! Nói chính xác thì chắc là tôi thấy kỳ quái, rất quái lạ, nhưng lại không biết phải nói là kỳ quái ở chỗ nào, chính là loại không tình cảm, không dục vọng, đúng, hẳn là điều này. Tôi cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm giống như bớt đi thứ gì đó vậy, kỳ quái.

Vệ Tử Hư nhấc Huyền Hồn lên và đi ra khỏi Mê Tung Uyển. Tôi theo sát ông ra ngoài thì thấy Trương Hào đứng ở cửa. Khi tôi đang suy nghĩ có nên dẫn anh ta cùng trở về không thì Vệ Tử Hư nói: "Bây giờ hắn ta chỉ còn lại có một thể xác, mang đi cũng chỉ là một người chết mà thôi."

Tôi gật đầu, không cảm thấy khổ sở vì cái chết của Trương Hào, cũng không cảm thấy bỏ anh ta lại là chuyện không thích hợp tới mức nào, thậm chí còn không tiếp tục nhìn anh ta nữa, lại đi theo Vệ Tử Hư rời khỏi Mê Tung Uyển.

"Dương Mạch, đi thôi!"

Dương Mạch nghe được lời này liền gật đầu, thân hình lóe lên liến không thấy tung tích đâu nữa. Thân pháp này nhanh tới mức tôi thậm chí còn không nhìn thấy được cả ảo ảnh nữa, quá trâu bò rồi!

Tạ Linh Côn buồn bực nhìn về phía Vệ Tử Hư kêu to: "Ngươi đúng là rất có tiền đồ, không có thân thể liền tìm người thay thế, lại thu một đồ đệ nhỏ từ lúc nào thế?"

Miệng hắn ta nói ra toàn những lời chua loét, chút lòng tốt của tôi đối với hắn ta cũng bị chua làm cho không còn nữa rồi.

"Xích Linh cứu tôi! Tôi muốn ở lại với anh."

Tạ Linh Côn nghe được tiếng kêu của Huyền Hồn thì tức giận quát: "Vệ Tử Hư, ngươi đừng có quá đáng quá!"

Vệ Tử Hư vung tay ném Huyền Hồn về phía Tạ Linh Côn, nhân lúc hắn ta đỡ lấy liền ôm lấy tôi và bỏ chạy.

Tôi vừa từ trong bức tranh cuộn đi ra đã rơi vào trong chung cư Tiểu Dương, tôi quay đầu nhìn lại thì thấy ngoại trừ không khí cũng không còn gì nữa cả, điều này đúng là quỷ dị.

"Để Huyền Hồn ở lại đó có ổn không?"

Vệ Tử Hư khoát tay nói: "Dẫn cô ta đi ra thì cũng chẳng có ai đi được cả! Không có cô ta thì có thể đúc lại, nhưng không có ngươi thì mọi chuyện đều kết thúc cả!"

Lời này có phần khó nghe, chỉ có điều tôi vẫn hiểu rõ ý của Vệ Tử Hư.

"Thần khí chữa lại hồn phách ở trên người Chung Nhược Hi, không có thần khí thứ hai thì nói gì cũng vô dụng thôi, tạm thời cứ bảo vệ con trước lại nói sau. Về phần đứa trẻ, con không cần lo lắng, Huyền Hồn sẽ không để cho nó có chuyện gì cả! Ba hồn bảy phách lần lượt quản lý thất tình lục dục con người, trong người cô ta có thất tình thì sẽ không để cho Tạ Linh Côn làm gì con của con đâu."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom