• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tân nương quỷ vương (4 Viewers)

  • Chap-385

CHƯƠNG 385: BUÔNG TAY




CHƯƠNG 385: BUÔNG TAY

Bị anh ôm vào ngực, ngửi thấy mùi vị đặc trưng trên người anh, nhớ lại những chuyện đã qua, khoảng thời gian chúng tôi bên nhau, như vậy là đã khắc cốt ghi tâm. Có phải người và mọi vật, lúc đầu đều hoàn hảo, chỉ là theo thời gian sự hoàn hảo cũng thay đổi?

Diệm Thiên Ngạo yên lặng cởi áo tôi ra, tôi cũng không ngăn anh lại mà để mọi chuyện thuận theo tự nhiên.

Ngôn từ đối với chúng tôi đã trở thành đòn công kích, nói nhiều cũng chỉ thừa thãi, ngược lại da thịt thân mật mới có thể thể hiện nội tâm phức tạp, có lẽ đây mới là cảnh giới cao nhất của sự hòa quyện tâm hồn!!

Bỗng nhiên nhớ tới, quần áo tôi mặc là của Tạ Linh Côn cho, không biết anh có nhận ra điều gì khác không, tôi lo lắng điều này không phải vì muốn bảo vệ Tạ Linh Côn mà là vì con mình.

Thân thể của tôi được đúc lại như sữa dê, vô cùng mịn màng như ngọc, trên người không có chút tỳ vết nào, nhìn trắng mịn, so với thân thể của tôi trước đây còn cảm xúc hơn, tôi nghe thấy hơi thở gấp của Diệm Thiên Ngạo, anh có vẻ như là hài lòng với thân thể này của tôi, ngón tay không ngừng sờ xoạng trên người tôi, làm tôi từng đợt sóng trào.

Tôi cũng vô cùng bất đắc dĩ với bản thân muốn ngừng mà không được, vừa nói muốn xa xong, tại sao lại còn rung động, thật sự không muốn nhưng vẫn vương vấn, từ đầu đến cuối không ai ép buộc tôi, chỉ là tự tôi làm khó mình.

Lấy lại được chút lý trí, tôi cầm lấy tay Diệm Thiên Ngạo nói: "Tôi không muốn! Việc đã đến nước này, tôi cũng không tính toán nữa, cũng không trách hay tha thứ nữa,! Chuyện giữa anh và tôi lúc đầu đều vì Chung Nhược Hi mà ra, bây giờ cô ta chết rồi, vậy chấm dứt ở đây đi!! Bây giờ anh bắt tôi ở lại đây để làm gì? Để tôi đi đi."

Diệm Thiên Ngạo cắn cắn môi cánh hoa, anh ngẩn ra nhìn tôi, trong mắt có sự chua xót, tôi không dám nhìn anh, tự bước xuống giường, sau khi mặc lại chỉnh tề, lúc chuẩn bị đi, anh nắm lấy cổ tay tôi nói: "Lúc đầu thật sự là vì cô ấy mà ra, nhưng không nhất định phải vì cô ấy mà kết thúc đúng không? Chỉ cần một câu nói của em, nếu như trước giờ em chưa bào giờ rung động với ta, ta sẽ để em đi."

Tôi há hốc miệng, lời như vậy tôi không nói ra được! Từ lần gặp đầu tiên tôi đã rung động, là một người phàm Mạt Thất, trước giờ tôi đều không hề giấu giếm, thẳng thắn lẫn nhau, có lẽ cũng vì không hề lo lắng, yêu không chừa lại chút gì, nên cũng nhận lại nhiều đau đớn và tổn thương nhất sao? Chuyện này công bằng.

Sau khi tôi cúi đầu điều chỉnh tốt tâm trạng, hướng về phía Diệm Thiên Ngạo nói: "Tôi thật sự rung động trước anh nên mới buông thả bản thân như vậy, vì yêu anh vô cùng sâu đậm mới có thể người đầy vết thương rơi vào hoàn cảnh như vậy. Nếu như tôi biết trước kết quả như vậy, trước đây nên quan hệ lợi ích, như vậy biết đâu sẽ tốt hơn? Nhưng trên đời không thể hối hận, thần ma gì cũng vậy, nên tôi muốn suy nghĩ lại quan hệ giữa chúng ta."

Diệm Thiên Ngạo nắm tay tôi thật chắc, cuối cùng cũng buông ra, anh khàn giọng nói: "Được! Ta có thể chờ em, em cần bao nhiêu lâu để xác định quan hệ giữa chúng ta?"

Tên chết tiệt lúc trước mà tôi biết sẽ không nói ra lời này, anh thật sự mệt mỏi nên mới đồng ý như vậy sao? Tôi hạ quyết tâm nói: "Không biết! Tôi cũng chưa suy nghĩ thấu đáo thì sao có thể chắc chắn với anh, anh cũng nhân dịp này mà xem xét lại xem bản thân muốn gì. Hiện tai, tương lai, điều gì mới là thứ mà anh thật sự mong muốn."

Nói xong, tôi đi ra cửa, lần xa nhau này không biết đến bao giờ mới gặp lại, tôi nhịn không được quay đầu nhìn Diệm Thiên Ngạo, vẻ mặt anh không đổi nhìn tôi, trong mắt chứa u sầu khó che giấu.

Tôi nhanh chóng quay đầu lại, tự nói với bản thân không phải là vì tôi đi mà anh ấy thấy đau lòng, anh chỉ nửa muốn tôi ở lại, anh vẫn luôn khốn nạn vì đạt được mục đích mà không chừa thủ đoạn nào, tôi không thể lại bị coi thường như kiếp trước, không thể có chút lưu luyến gì với anh.

Lừa mình dối người thì hậu quả sẽ khiến bản thân thêm khó chịu, tôi đau lòng, không nỡ, thậm chí còn hơi tự trách! Nhưng biết sao được? Tôi phải cứu con mình nữa!

Nếu để tên chết tiệt biết vì muốn cứu con trai của chúng tôi mà tôi muốn chôn bốn mươi chín mạng người, kết quả sẽ thế nào? Có lẽ anh đã sớm xem tôi là một người phụ nữ đáng sợ, là một người độc ác chuyện gì cũng dám làm, đến lúc đó anh cũng sẽ không dám nhìn thẳng tôi, lúc đó tôi phải làm sao với trái tim vỡ nát của mình đây.

Với lại, tôi tiếp tục ở lại đây, tâm ma trong lòng tôi phải xử lý thế nào đây?

Tinh Hàn và Tạ Linh Côn đã làm Diệm Thiên Ngạo quá đau đầu, nếu như còn vì tôi mà khổ sở, cho dù anh có ba đầu sáu tay cũng không ứng phó nổi, vậy nên chỉ có tôi rời đi mới là lựa chọn tốt nhất cho cả hai.

Xa nhau là cho nhau không gian để nhìn rõ trái tim mình, tôi và Diệm Thiên Ngạo mới có thể tỉnh táo lại, làm rõ mối quan hệ, như vậy mới có tư cách nói tương lai, nếu không... Mãi mãi cũng chỉ là lưu luyến tê dại, hành hạ nhau đến chết mới thôi.

Sau lần đó, anh đưa vật đính ước của chúng tôi đến, tôi từ chối, nhưng anh lại nhất quyết nói gì mà đưa rồi sẽ không lấy lại, nếu như tôi không muốn thì vứt đi!!"

Từ sau khi tôi đến Quỷ giới , bạch ngọc vẫn do anh giữ, bởi vì tôi hay vứt lung tung bừa bãi, anh sợ tôi làm mất nên mới giữ, bây giờ, bạch ngọc lại quay về tay tôi, nhất thời tôi lại cảm thấy nó rất nặng nề, cũng không biết nên xử lý thế nào, làm thế nào cũng không được.

Bây giờ tôi đã không còn là Mạt Thất ngày xưa rồi, có thể tùy ý làm lại bất kỳ chuyện gì.

Cầm bạch ngọc về lại biệt viện của mình, vừa đẩy cửa vào đã nhìn thấy Dương Mạch và anh em Hắc Bạch vô thường ngồi trong phòng. Bọn họ đến đây chắc có lẽ biết tôi sẽ đi, nếu không... sao hơi thở của hai anh em kia sao lại buồn như vậy.

Tôi đánh phủ đầu trước, nói với Dương Mạch: "Không cần nói gì, tôi không quay lại thiên giới, cũng không ở lại đây! Tôi là sư tỷ của cậu, cũng không cần nói với sư phụ, bây giờ là lúc ông ấy cần nghỉ dưỡng, cậu đừng phiền ông ấy, cậu nhiều chuyện tôi sẽ không tha cho cậu, tôi không phải là nói xuông đâu. Không tin sau này cậu có thể đi hỏi sư phụ, tôi đi rồi, cậu hãy giúp Diệm Thiên Ngạo ổn định đại loạn Quỷ giới, đợi sau khi tôi giải quyết xong chuyện của mình sẽ đến thiên giới tìm sư phụ."

Gương mặt Bạch huynh sầu khổ nói: "Tân nương nương, người vừa về đã muốn đi, bên ngoài có gì tốt, rối loạn lại nguy hiểm, người ở lại không phải sẽ an toàn hơn sao?"

Tôi lắc đầu cười khổ nói: "Tôi đã không còn là cơ thể huyền âm gì đó, ai có thể làm gì tôi chứ? Huống gì tôi cũng không phải là Mạt Thất không có mục đích trước kia nữa, anh cứ yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc bản thân tốt. Mọi người cũng phải thật tốt, ra ngoài bắt quỷ phải cẩn thận! Tôi phải làm chuyện riêng cần làm, không phải là sau này không gặp lại, vui vẻ lên."

Bạch Huynh còn định nói gì, Hắc huynh thở dài nói: "Thuộc hạ hiểu, lần này đi, mong nương nương sớm trở về, ta sẽ cẩn thận, có chuyện gì cứ gọi chúng ta."

Tôi gật đầu, chia tay luôn xúc động, nhớ lạ nhiều chuyện đã qua, lúc lần đầu nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường, thực sự là cả hồn cũng bay mất, khi đó làm sao biết được sẽ có cảnh này, trở thành bạn bè, còn có thể nhẹ nhàng hài hòa nói chuyện như vậy.

Có lẽ là phải đi nên chuyện cũ rõ ràng trước mắt, từ lần đầu tiên trở về thôn Ly, trên đường đi chuyện lạ rất nhiều, thời gian đó với tôi mà nói chính là ác mộng, nhưng bây giờ nghĩ lại tôi lại có chút hoài niệm, lúc đó tên chết tiệt làm bạn, những chuyện đang sợ cũng không sợ, lúc đó thật sự rất tốt.

Rời khỏi Quỷ giới, tôi trực tiếp đi đến đảo biệt lập chỗ Tạ Linh Côn ẩn mình.

Đi vào trong mộ cổ, một ác quỷ âm thầm chui ra, hắn tới rất nhanh lại không hề có hơi thở, nếu như không phải ẩn giấu âm khí thì ta thật sự không nhận ra.

"Ngươi đã về, chủ tử chờ ngươi rất lâu rồi."

Giọng nói hơi quen quen, hình như hai bên còn có vết đao lúc trước của tôi, không ngờ trong trận chiến đó hắn vẫn còn sống.

Tôi đáp lại, đi vào trong. Đoán là Tạ Linh Côn tính đúng là tôi sẽ quay lại tìm hắn nên mới sắp xếp người đón. Hèn gì ngày đó trên mặt biển, lúc Diệm Thiên Ngạo đưa tôi đi hắn không xuất hiện, có lẽ cũng là sợ tung tích của mình bị phát hiện.

Đi vào trong bức tranh, tôi đi vào Mê Tung Uyển, đẩy cửa vào thì thấy Tinh Hàn và Tạ Linh Côn ngồi đối diện nhau, Tinh Hàn cúi xuống vuốt vuốt một khối đá trong suốt, nhìn từ xa thì hình như giống bảo thạch gì đó, nửa trong suốt, phát xạ ánh sáng phát ra ánh sáng bảy màu.

Tinh Hàn thấy tôi đến thì vẫy tay nói: "Đến đây, mau đến đây, cho ngươi xem đồ tốt."

Tôi nhìn Tạ Linh Côn cười nhã nhặn, hắn gật đầu với tôi, cong miệng cười.

Diệm Thiên Ngạo đã biết được Tinh Hàn đã hồi phục trí trớ, sao hắn laị ở cùng Tạ Linh Côn, nhìn tình trạng lúc này của hắn, tôi không biết cậu bé ngày trước gặp trên đảo và hắn lúc này, đến cùng ai mới là hắn.

Tôi ngồi khoanh chân trước mặt hai người, Tinh Hàn nhíu mày nhìn tôi nói: "Nữ nhân ai lại ngồi như vậy?"

Lời này lúc trước cũng có người dạy bảo tôi như vậy.

Phụ nữ xưa đều ngồi quỳ, tôi không thích ngồi như vậy, ngồi lâu chân sẽ tê, ngồi như đàn ông thoải mái hơn nhiều.

Tôi mấp máy môi, không già mồm với người không tốt tính, đây là điều mà tôi đã học được từ lâu: "Được rồi, quản tôi thế nào làm gì? Anh nói thử cho tôi nghe xem có gì tốt, không phải là một cục đá nhỏ à!!!"

Tinh Hàn hừ một tiếng nói: "Hừ hừ hừ, tiểu nữ nhân không biết nhìn hàng! Cái này không phải là cục đá nhỏ, ta đã nói là lần đầu thấy cô đã biết cô ngu ngốc."

Tạ Linh Côn cười ha ha, nói: "Đây gọi là đá bảy màu, ta tìm thấy từ đáy biển sâu, loại đá này có thể tạo thành dáng vẻ mà mình thích. Viên đá này trong tay người khác chỉ là viên đá phát sáng, nhưng ở trong tay Tinh Hàn đại nhân thì lại là báu vật đó ~"

Được rồi! Báu vật thì báu vật, dù sao cũng không hiểu, không muốn cãi nhau với Tinh Hàn, bây giờ trong mắt tôi hắn chính là một lão già kỳ quái, không hề đáng sợ như trong lời đồn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom