• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tân nương quỷ vương (13 Viewers)

  • Chap-3

CHƯƠNG 3: NGƯỜI PHẢI CHẾT




CHƯƠNG 3: NGƯỜI PHẢI CHẾT

Tôi về đến nhà mà vẫn chưa hoàn hồn, trong đầu vẫn còn dừng lại ở cảnh tượng Ngụy Minh ở trên bãi cỏ, tôi không chỉ cảm thấy áy náy và day dứt còn không biết cuối cùng cậu ta thế nào.

Mẹ tôi đang xem ti vi trong phòng khách, thấy dáng vẻ tôi mất hồn mất vía thì vội vàng đứng lên. "Đã xảy ra chuyện gì vậy? Ngoan Bảo, con đừng dọa mẹ. Sao cả người con đều là máu thế?"

"Mẹ ơi, anh ta tới rồi! Anh ta tới tìm con!" Tôi nhào vào trong lòng mẹ mà không nhịn được khóc rống lên.

Thật lâu sau, tôi mới ngẩng đầu nói: "Con không biết ngọc bội kia làm sao lại ở trong cặp của con. Lúc đó con thật sự rất sợ hãi nên đã ném nó xuống sông. Con tưởng làm vậy thì sẽ không có chuyện gì. Mẹ, con thật sự không biết tại sao lại như vậy nữa. Cậu ta chết ở trước mặt con, cả người đều là máu, trợn tròn mắt bảo con cứu. Nhưng con không biết phải làm thế nào? Con thật không phải cố ý. Con chỉ muốn ném vật kia đi, con không muốn người chết đâu, mẹ ơi!"

Nghe tôi nói không được mạch lạc, mẹ tôi cũng gào khóc lên. "Kiếp trước tôi đã gây ra tội lỗi gì, mà bây giờ phải báo oán ở trên người con gái tôi thế này?"

Người mẹ vẫn luôn kiên cường đã hoàn toàn suy sụp. Tôi không nhớ được lần trước mẹ khóc là khi nào. Ở trước mặt tôi, bà luôn mỉm cười rất dịu dàng, dường như bất cứ chuyện gì cũng có thể bị nụ cười của bà hóa giải. Nhưng trên thực tế, bà đã sớm tin tưởng vào đám cưới giữa con gái các đời nhà họ Mạc với vong linh rồi.

Ngụy Minh rốt cuộc vẫn chết. Tin tức cậu ta chết đã từng được lên trên trang tin tức, trên mạng cũng bàn tán ầm ĩ. Nhưng tất cả đều là nội dung tiêu cực liên quan tới việc sắp thi đại học, vì chịu áp lực lớn mà nhảy lầu.

Vì thế, mẹ không cho tôi đi tới trường nữa. Bà gần như đi theo bên cạnh tôi 24/24 giờ, chỉ sợ tôi gặp chuyện không may.

Tôi chỉ cười lạnh nhìn những tin tức không đáng tin cậy kia. Không ai hiểu rõ từ đầu tới cuối chuyện này hơn tôi. Có ai thật sự muốn chết chứ? Trong đầu tôi vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng cậu ta chết không nhắm mắt. Cậu ta bảo tôi cứu cậu ta nhưng khi đó tôi chỉ cho rằng cậu ta lại giở trò đùa làm người ta chán ghét. Nếu như lúc đó tôi để ý nhiều hơn một chút, có lẽ cậu ta sẽ không phải chết!

Nhưng trên thế giới này không có thuốc hối hận, cũng không có cơ hội để làm lại.

Đến đêm, tôi nằm ở trên giường mà không hề thấy buồn ngủ. Tia sáng ấm áp chiếu khắp phòng. Tôi sợ bóng tối, càng sợ phải ở một mình trong bóng tối như vậy. Cũng không biết từ lúc nào, bật đèn suốt đêm đã trở thành một phần thói quen của tôi.

Tôi thay quần áo dính máu và đã tắm rồi, nhưng vẫn không rửa sạch được mùi máu trên người. Chỉ vừa nhắm mắt lại, trong đầu tôi đã hiện ra cảnh máu từ dưới người Ngụy Minh chảy đến dưới chân tôi, mùi máu nồng nặc ám cả vào người tôi.

Ha ha, ha ha ha!

Từng tiếng cười lạnh từ bốn phương tám hướng vọng tới. Tôi lập tức mở mắt ra, chờ mấy giây sau, tiếng cười vẫn chưa ngừng. Tôi sợ đến mức ngồi bật dậy và hoảng hốt nhìn xung quanh, gần như tìm kiếm từng góc nhỏ trong phòng nhưng không tìm được gì cả.

"Em đang tìm ta sao? Vợ ta!"

Một cảm giác lạnh lẽo từ sau lưng xuyên qua đến trước ngực. Tôi theo bản năng run rẩy. Nhưng tôi còn chưa kịp trả lời đã thấy có người từ phía sau lưng ôm tôi, ngón tay thon dài đặt lên trên cánh tay của tôi, cảm giác lạnh lẽo này lập tức xâm nhập tới tận xương tủy.

Tôi nuốt nước bọt và không dám nhúc nhích! Càng là chuyện đáng sợ lại càng tới đột ngột. Anh ta tới rồi!

Ngón tay không kiêng nể di chuyển trên phần da thịt lộ ra ngoài của tôi. Tôi nhận ra được đôi mắt hổ phách này, nó giống hệt với thứ đeo trên ngón tay của người đàn ông đã quan hệ với tôi vào bốn năm trước.

Lúc này, trong phòng bên cạnh vọng đến tiếng tranh cãi của ba mẹ tôi. Mặc dù mẹ cố ép giọng xuống nhưng không giấu được sự phẫn nộ giận dữ giống như phát điên của bà. Cái đêm bốn năm trước đã chôn sâu vào trong xương tủy của tất cả mọi người, không phải muốn quên là có thể quên được.

"Anh là người đàn ông khốn kiếp nhất mà tôi từng gặp. Nếu như trước đây anh nói cho tôi biết bí mật nhà họ Mạc các anh, tôi sẽ không lấy anh! Sao tên khốn kiếp nhà anh phải làm như vậy chứ? Tôi cho anh biết, nếu như Tiểu thất có chuyện gì không may, tôi muốn nhà họ Mạc các anh phải chôn cùng."

Trong ấn tượng của tôi, ba chưa bao giờ nổi giận với mẹ. Có lẽ bởi vì ba thấy nợ mẹ, hoặc có lẽ là vì yêu. Ông khẽ an ủi người mẹ đang suy sụp của tôi và hi vọng bà có thể bình tĩnh lại: "Mình ơi, em nhỏ tiếng một chút, đừng quấy rầy đến con gái. Con bé đã…"

"Anh còn có mặt mũi nói vậy nữa à? Con bé biến thành như vậy còn không phải là vì nhà họ Mạc các anh sao? Tôi sẽ không để cho anh được yên đâu."

Những cuộc tranh cãi như vậy luôn diễn ra giống như vĩnh viễn tuần hoàn vậy. Bọn họ cãi nhau rồi đến cuối cùng cũng không giải quyết được gì, chỉ càng làm cho tình cảm thêm sứt mẻ mà thôi. Tôi hy vọng bọn họ có thể tới cứu tôi, nhưng cho dù có cứu cũng không có cách nào giấu được sự tuyệt vọng trong lòng tôi.

Hai cánh tay đang quấn trên cánh tay tôi đột nhiên siết chặt làm cho tôi cảm thấy khó thở. Hình như anh ta đang nhắc nhở tôi về sự tồn tại của mình vậy.

"Phu nhân của ta có khỏe không!" Tiếng anh ta nói lại lạnh lẽo và u ám như chính con người anh ta vậy, hơi thở phả vào bên tai tôi, dấu ấn trêu chọc trước kia dường như chưa từng biến mất.

Nước mắt tôi dâng lên và muốn cầu xin anh ta tha thứ, nhưng cổ họng lại không phát ra được tiếng nào giống như một người mắc bệnh mất tiếng. Một giây tiếp theo, ngón tay của anh ta linh hoạt cởi cúc áo vào tiến vào trong áo ngủ của tôi, nhanh chóng tìm được phần đẫy đà của tôi rồi vuốt ve. "Bốn năm, em đã lớn lên rất nhiều rồi!"

Cảm xúc khi đầu ngón tay chạm vào và hơi thở của anh ta phả tới không ngừng trùng lặp với ký ức của tôi. Điều khác biệt duy nhất là anh ta nói nhiều hơn, cũng trở nên vô sỉ hơn.

Trong lúc không hiểu gì, tôi đã bị người ta lấy đi đêm đầu tiên của mình, tôi cảm thấy mình nên nhìn rõ ràng xem dáng vẻ của người đàn ông đã từng ức hiếp mình trước đây ra sao, vì vậy tôi cố gắng ngẩng đầu lên. Nhưng tôi đột nhiên nghĩ đến chuyện đối phương là vong linh, nếu như anh ta có vẻ ngoài quá buồn nôn, vậy chẳng phải tôi càng oan uổng hơn sao?

Ôi! Quả nhiên là tò mò hại chết mèo. Khi trong đáy mắt hiện ra một gương mặt Lệ Quỷ, tôi vội vàng nhắm mắt lại.

Mặt xanh nanh vàng quả nhiên không giống với người thường, hù chết người không đền mạng mà!

"Phu nhân không sợ ta sao?" Nơi mi tâm của tôi bị đầu ngón tay của anh ta điểm nhẹ, tôi hình như nghe được tiếng cười khẽ của anh ta. "Lá gan của phu nhân của ta không nhỏ nhỉ? Tò mò về dáng vẻ của phu quân à?"

Tay phải của tôi bị anh ta cầm lên và xoa nhẹ về phía mặt anh ta. Đó chính là cái mặt nạ cứng rắn. Ha ha, cũng đúng. Người đã chết còn là người nữa sao? Anh ta làm sao có thể là mặt xanh nanh vàng được! Chỉ có điều dưới mặt nạ sẽ không phải là vô cùng xấu xí chứ? Chỉ có người xấu xí vì tự ti, sợ gặp người khác mới phải đeo mặt nạ thôi!

Ôi ôi, nếu như…

Trời ạ, tôi rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Có phải tôi bị điên rồi không? Không ngờ tôi lại đi tò mò về một người chết! Không, tuyệt đối không thể nào. Chỉ cần tôi có thể sống qua tối nay thì nhất định sẽ tìm một cao nhân đắc đạo để thu lại tai họa này, như vậy sau này tôi sẽ không cần phải lo lắng nữa!

Trên thế gian có một đạo lý, bất luận là vong linh ma quỷ có lợi hại thế nào cũng không thể đi ra hoạt động giữa ban ngày, âm dương cách trở chính là định luật cứng như sắt vậy. Cho nên bây giờ tôi chỉ mong buổi tối này mau qua, chờ tới khi trời vừa sáng lại thực hiện kế hoạch.

Ánh sáng dịu nhẹ chớp hiện vài cái rồi tắt, tôi ý thức được chuyện sẽ xảy ra thì đầu óc trở nên trống rỗng.

Tay anh ta thành thạo cởi chiếc áo ngủ của tôi ra, đầu ngón tay linh hoạt nhảy nhót trên da thịt của tôi, một đường vui vẻ đi tới dưới bụng tôi, tinh nghịch đùa bỡn rốn của tôi, nơi mà bản thân tôi cũng không mấy khi nghiên cứu lại bị anh ta quấy nhiễu làm cho ngứa ngáy khó chịu.

Tôi không kiên nhẫn vặn vẹo phía dưới. Anh ta khẽ cười một tiếng, đầu ngón tay lưu luyến rời khỏi rốn của tôi và đi tới giữa hai đùi tôi, để ở nơi trong ngoài đều có màu hồng phấn của tôi, hết lần này tới lần khác đùa nghịch làm nơi đó mềm ra.

Tôi không nhịn được muốn kêu lên thành tiếng, xấu hổ cắn ngón tay của mình và có cảm giác dường như mình đã trở lại buổi tối bốn năm trước, lại dường như tiến vào trong giấc mơ, một giấc mơ quá chân thực.

Ngón tay của anh ta vừa kiên nhẫn lại mạnh mẽ xoa nơi mềm mại của tôi, mỗi khi đầu ngón tay anh ta nhẹ nhàng ấn xuống, một đợt sóng sẽ cuốn về phía nơi nào đó sâu bên trong trái tim tôi làm tôi vội vàng lắc vòng eo. Điều này làm cho tôi vừa xấu hổ lại lúng túng. Bản thân tôi đang trong thời kỳ trưởng thành nên tất nhiên có phản ứng mẫn cảm với tình huống này. Tôi căn bản không chịu nổi sự khiêu khích của đối phương, hơn nữa cơ thể đã mất đi trinh trắng từ lâu của tôi lại ẩn giấu khát vọng.

Bốn năm trước, khi đó tôi còn là cô bé nông thôn không hiểu biết gì. Mà bây giờ tôi đã lớn, trở thành một cô gái xinh đẹp đi tới chỗ nào cũng sẽ được đám con trai huýt sáo và đến gần bắt chuyện.

Với bộ ngực cao, vòng eo nhỏ nhắn ta có thể ôm bằng một tay, cộng thêm mông vểnh và đôi chân dài, muốn không chọc cho đám đàn ông con trai chú ý cũng không được. Cho nên tôi thường mặc quần áo rộng rãi để che giấu, nhưng cũng vì vậy mà tôi bị một số người trong trường học xa lánh. Bọn họ nói tôi tính tình cổ quái cũng được, nói tôi trong nóng ngoài lạnh giả vờ thanh cao cũng được, tôi chỉ không muốn làm người khác quá chú ý mà thôi.

Nhưng sau bốn năm, người này còn chạy tới dây dưa tôi làm gì? Lẽ nào anh ta chỉ muốn quan hệ với tôi thôi sao? Lẽ nào ở bên kia không có người nào thích hợp à?

Vào lúc tôi như đi vào cõi thần tiên, chợt cảm thấy ngón tay của anh ta trượt vào sâu bên trong. Đột nhiên có vật dị thường tiến vào trong cơ thể làm cho tôi cảm thấy không thích nghi được, nhưng loại cảm giác căng trướng này làm cho tôi theo bản năng nâng thắt lưng và nắm lấy cổ tay của anh ta. Lúc này tôi mới phát hiện ra mình có thể cử động, cũng có thể lên tiếng. "Đừng như vậy, tôi không muốn người chết! Anh trở về thế giới của anh đi, đừng tiếp tục quấn quít lấy tôi nữa!"

"Bé con, ha ha, mạng của cô là do ta cho cô. Nếu không có ta, bốn năm trước cô đã là một người chết! Cô không có tư cách yêu cầu ta. Trừ khi ta bằng lòng, cả đời này cô cũng đừng mong thoát khỏi ta! Cô là người của ta, bất kể cô có sống hay chết thì cô vẫn là của ta!"

Anh ta nói vậy là có ý gì?

Tôi trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ mặt xanh nanh vàng này, đôi mắt lạnh lùng kia xuyên thẳng tới trái tim tôi và cảm giác lạnh lẽo nhanh chóng khuếch tán ra toàn thân. Trong đầu tôi chỉ có một câu nói, tôi sớm đã là người phải chết, là anh ta là tới đưa tôi đi sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom