• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tân nương quỷ vương (1 Viewer)

  • Chap-464

CHƯƠNG 464: DÙNG CÁI CHẾT ĐỂ ĐỔI LẤY HÒA BÌNH




CHƯƠNG 464: DÙNG CÁI CHẾT ĐỂ ĐỔI LẤY HÒA BÌNH

Thiên Hựu kéo tôi ra khỏi chiến trường, tôi cứ nhìn sư phụ, nhìn anh ta dần dần bị thiên binh thiên tướng nhấn chìm, khóe mắt anh ướt đẫm.

“Dừng tay, thả chồng tôi ra.”

Một tiếng quát chói tai từ trên trời giáng xuống, là tiếng của Sơ Tuyết, tôi giống như thấy được hy vọng.

Tôi nhìn lên, Sở Tuyết cưỡi trên một nhân điểu, nhưng người này không phải Khôi Diệt, mà người này có đôi cánh giống như tro tàn.

Người của Linh tộc dường như rất thích xác chết của Hoàng tộc, thích dùng bọn họ làm con rối.

Tôi thấy Sơ Tuyết cùng đám người của Linh tộc thường nhỏ nhắn, bọn họ cùng nhau giẫm lên xác của Hoàng tộc.

Thiên Đế gầm lên một tiếng: “To gan, người của Linh tộc mà dám đến Qủy giới gây loạn, muốn chết sao.”

Thiên Hựu nhìn thấy Sơ Tuyết, thằng bé dừng lại, cùng tôi theo dõi tình hình.

Sơ Tuyết mang theo không nhiều người lắm, nhưng phải biết rằng người của Linh tộc đều hung dữ, lấy một đánh một trăm. Thiên binh thiên tướng căn bản là không ngăn được bọn họ, hiện tại chủ lực bên Thiên giới chỉ còn lại Thiên đế và Lý Thiên Vương, hai người này là những người khó đối phó nhất.

Sư phụ nhìn thấy Sơ Tuyết, không hề vui vẻ gì, ngược lại còn lớn tiếng quát: "Làm càn, cô tới làm gì? Chuyện của tôi không liên quan tới cô, mang người của cô, đi mau đi."

Sơ Tuyết mặc kệ sư phụ, chỉ vào thiên binh, cô khinh bỉ nói: "Tại sao lại không liên quan đến tôi? Anh chính là người cùng tôi bái đường, anh là chồng của tôi, chuyện của anh chính là chuyện của tôi. Hơn nữa, vì anh, tôi đã cùng Linh tộc quyết liệt một trận, bây giờ lén mang theo người đến cứu anh, anh đã không cảm kích tôi, còn đổ lỗi cho tôi nữa."

Thiên Đế vô cùng tức giận, anh ta bay về phía Sơ Tuyết, phẫn nộ quát: "Nếu ngươi muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi."

Sơ Tuyết giận tái mặt, cô khống chế được con rối dưới chân, nhanh chóng tránh được công kích của Thiên đế, lạnh lùng nói: "Anh muốn giết tôi, cũng không dễ dàng thế đâu. Người của Linh tộc chúng tôi, cũng không phải do Thiên Đế anh quản. Anh muốn giết phu quân của tôi, tôi phải giết ông trước."

Sơ Tuyết thật sự mới sinh không sợ hổ, trực tiếp nhằm vào phía Thiên Đế. Tôi biết sức mạnh của cô ấy, nhưng Thiên Đế hấp thu tinh công lực, trang bị hùng hậu, tôi lo lắng cô ấy sẽ bị thương.

Nhưng khi hai bên giao chiến, tôi thấy mình lo lắng chỉ là vô ích.

Khi Sơ Tuyết đến gần Thiên Đế, nhanh chóng tách khỏi con rối dưới chân, nháy mắt vòng ra sau Thiên Đế, cùng con rối đả kích trước sau, khiến Thiên Đế trở tay không kịp.

Sơ Tuyết tốc độ rất nhanh, ngay mặt ứng chiến Thiên Đế, con rối cũng khí thế hừng hực. Nhìn thấy hai bên chiến đấu kịch liệt khói lửa, trong lòng tôi nhớ tới giọng hát đó.

Ngay giây tiếp theo, Thiên Đế dứt khoát rơi xuống ngay con rối, chỉ cần phía sau Sơ Tuyết không thể đánh, anh ta còn có thể khôi phục tình hình.

Con rối bị Thiên Đế chặt đứt cổ, rơi xuống trên mặt đất. Cùng lúc đó, Sơ Tuyết chiếc dao găm bạc trong tay cô đã cắm vào trong thân thể của Thiên Đế.

Dao găm nhắm đến là trái tim, nhưng Thiên Đế lúc nguy cấp còn có đề phòng, nghiêng người cách ra năm phân, tránh được một đòn chí mạng của Sơ Tuyết.

Với tốc độ của Sơ Tuyết, hoàn toàn có thể lấy lại được con dao, nhưng không biết vì sao, chỉ trong nháy mắt lơ là Thiên Đế, Thiên Đế thừa dịp từ sau, đánh vào ngực cô ấy một chưởng.

Sơ Tuyết giống một đường cong xẹt qua giữa không trung thật mạnh rồi rơi xuống trên mặt đất, không có tiếng động.

Sư phụ nhìn Sơ Tuyết bị thương nặng, muốn tiến đến nghĩ cách cứu giúp, nhưng bị Lý Thiên Vương cùng Thiên binh ngăn lại, như một bản sao vô tội.

Tôi bắt đầu tò mò, Sơ Tuyết rõ ràng có cơ hội để giết chết Thiên Đế, tại sao trong lúc nguy cấp lại ngẩn người đi, khiến đối phương có cơ hội? Cô ấy hẳn là hiểu được, ở chỗ cao thủ đánh cờ chung, chỉ một sai lầm nhỏ sẽ bị phản đòn ngay. Tôi không tin cô ấy lại ngu ngốc đến mức cố ý lộ ra sơ hở, cho đối thủ của mình có cơ hội.

Tôi chạy tới chỗ Sơ Tuyết, Thiên Hựu từ phía sau đuổi theo, thằng bé túm lấy tôi hỏi: "Mẹ muốn làm gì?"

Tôi bỏ tay thằng bé ra nói: "Đừng động vào mẹ."

Thiên Hựu nhìn vào mắt tôi, thằng bé buông tay ra, không ngăn cản.

Ánh mắt xem xét của tôi chạy tới bên cạnh Sơ Tuyết, nhưng Thiên Đế đã từng bước đi đến trước mặt cô ấy, nhìn thấy Thiên Đế giơ tay lên, tôi biết tôi không còn kịp rồi.

Sơ Tuyết nhìn về phía tôi, máu loãng không ngừng tràn ra từ miệng cô ấy. Cô ấy dường như có chuyện muốn nói với tôi, nhưng tôi không nghe được. Cô ấy quá yếu rồi, chỉ có thể dựa vào khẩu hình miệng mà đoán lời cô muốn nói.

Thiên Đế không cho Sơ Tuyết có cơ hội, trực tiếp một chưởng giáng xuống, toàn bộ cơ thể Sơ Tuyết phút chốc hóa thành bột phấn, tan biến ngay trước mắt anh, cùng con rối cũng là như thế, bị gió thổi qua, ngay cả thi cốt cũng không còn, tất cả đều biến mất.

Tôi chỉ còn trông thấy hình ảnh môi của cô ấy còn vương lại một chút, cô ấy muốn nói cho Vệ Tử Hư rằng người áo đen là...

Câu nói kế tiếp, tôi chưa kịp thấy rõ ràng, nhưng sau tất cả, Sơ Tuyết muốn nói cho tôi biết thân phận của người áo đen, nhưng tôi đã không có cơ hội này.

Nhìn vào bãi đất trống, tôi đột nhiên có một dự đoán táo bạo, nhưng tôi không dám nói, phải biết rằng cơm có thể ăn bậy, nhưng không thể nói lung tung.

Thiên Đế xoay người, mặt anh ta không chút thay đổi nhìn tôi hỏi: "Cô muốn làm gì?"

Tôi há miệng thở dốc, không biết nên nói gì. Lúc này, người của Linh tộc đi cùng Sơ Tuyết lúc nãy bay tới: "Các ngươi giết Tiểu Tuyết, các người đều đáng chết."

Tôi cái khó ló cái khôn nói: "Cô ấy bị anh đánh rớt xuống mặt đất, tôi gần cô ấy nhất, cho nên lại đây nhìn xem cô ấy đã chết chưa, không ngờ là, anh đến nhanh hơn tôi ."

Thiên Đế nheo mắt, nhìn về phía đám người của Linh tộc dặn dò nói: "Này, cẩn thận một chút, người của Linh tộc rất khó đối phó."

Người của Linh tộc là tới cứu sư phụ, tôi không muốn tham gia triển lãm, nhưng hiện tại tình thế bắt buộc, tôi không thể không gia nhập trận chiến tranh này.

Người của Linh tộc hiểu lầm tôi và Thiên Đế giết Sơ Tuyết, họ sẽ coi tôi như kẻ thù, tôi vì tự bảo vệ mình không thể không chiến đấu.

Thiên Hựu thấy tôi bị người đuổi giết, bà vì bảo vệ tôi mà xông lên, những con quỷ trong Quỷ giới này nhìn thấy chủ nhân ra nhập vòng chiến, cũng đều đều lao đến đây.

Nhìn những người vô tội bị liên lụy, tôi lắc đầu, đây không phải là điều tôi muốn, mọi chuyện không nên như vậy.

Chiến đấu ác liệt một hồi lâu, tôi không vì thế mà chậm lại.

Cho tới nay, tôi nghĩ sẽ không một ai rời xa tôi nữa, sư phụ tuyệt đối sẽ không bỏ lại tôi. Nhưng khi tôi nhìn thấy anh ta cứ vậy chết trước mắt tôi, tôi thật sự nghĩ kia chỉ là ác mộng, một ác mộng mà tôi không bao giờ muốn nhớ lại nữa.

Không biết vì sao mà những người bên cạnh tôi đều chết đi, cuối cùng ngay cả sư phụ cũng đã chết. Tại sao lại như vậy? Tại sao trước khi chết còn muốn làm cho tôi hiểu lầm?

Sư phụ, anh ta rốt cuộc suy nghĩ cái gì, mà không cho tôi một lời giải thích, vậy là sự hiểu lầm vĩnh viễn không có lời giải đáp.

Sư phụ là tự sát, anh ta không có chết trong tay bất kì kẻ nào, anh ta sẽ để cho chính mình chết trong tay Thiên Đế. Anh ta sẽ không cho Thiên Đế có cơ hội đọc được suy nghĩ của anh ta. Cho nên cuối cùng, anh ta tự hủy đi mạng sống, chết ở giữa không trung, những chiếc lông vũ của bầu trời thật đẹp và quyến rũ đến nỗi chúng đẹp như cơn mưa đỏ tiếp theo.

Sư phụ đã chết, thế giới bình an, thật sự bình an sao? Tôi không nghĩ như vậy, hiện tại bình yên, nhưng mà sẽ lại bão táp thôi.

Người áo đen sớm hay muộn cũng sẽ quay lại, đến lúc đó sẽ không thể tránh khỏi một cuộc đại chiến.

Một lúc sau, Diệm Thiên Ngạo nói với tôi một câu, anh nói cho tôi biết anh vội vàng giúp Tinh Hàn thức tỉnh, anb còn nói sẽ không bỏ qua cho chuyện của Hoàng tộc.

Khi anh nói ra điều này, nghĩa là anh muốn đối đầu với Thiên Đế. Sau này, hai huynh đệ họ sẽ trở mặt thành thù.

Tôi không dám tưởng tượng ra cái trường hợp này là như thế nào, tôi đã muốn mệt chết đi, mệt đến cái gì cũng không muốn nghĩ đến.

Tôi không phải đứng đầu Tam giới, rất nhiều việc, tôi không làm chủ được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó xảy ra, tôi cảm thấy thật bất lực.

Tôi đã không nhớ những người phàm trông như thế nào trong một thời gian dài. Nếu tôikhông phải cực khổ, tôi chỉ là người phàm trong lời nói của Mạt Thất, sẽ không có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ không phải chịu khổ.

Tôi dự định sống trong một thế giới phàm trần. Trước khi tôi rời đi, tôi sẽ để Thiên Hựu chăm sóc tốt cho Địa Phủ, không gây ra sai lầm nữa, tôi muốn trở lại quá khứ để tìm lại cảm giác sống, nếu không tôi sẽ vì sư phụ mà chết.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom