Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-502
CHƯƠNG 502: GÀI BẪY NGƯỜI
CHƯƠNG 502: GÀI BẪY NGƯỜI
"Vận mệnh nằm trong tay của cô, nếu cô không thích Bắc Minh Lăng, ta sẽ đi nói với mẫu hậu." Thiên Hựu không vui nói.
Tôi nghe xong liền muốn tặng cho nó ánh mắt khinh bỉ, nó còn chưa từng gọi qua tôi một tiếng mẫu hậu, lúc này lại dùng lưu loát, trơn tru như vậy.
Bạch vô thường cắn cắn môi, nhìn dáng vẻ của cô ta trông thật đau thương, cô ta thấp giọng nói: "Tôi, tôi cảm thấy anh ta cũng không tồi, mắt nhìn của Quỷ hậu nhất định không sai, tôi thật sự bằng lòng, thiếu Quỷ chủ không cần phải lo lắng cho tôi."
Vừa mới bắt đầu Thiên Hựu còn có thể nói chuyện dễ nghe, nhưng sau khi nghe xong câu nói này, liền vô cùng tức giận: "Cái gì gọi là coi như không tồi, cô biết anh ta bao nhiêu tuổi không mà nói rằng không tồi."
Bạch vô thường nói: "Thiếu Quỷ chủ! Ngài không cần phải vì chuyện của tôi mà rước thêm phiền phức, thật sự không đáng đâu! Lưu Ly cô ấy thật sự rất tốt, lần trước ở đây, còn không phải là hai người, không phải là hoa nở khắp nơi hay sao, không có tôi cũng không sao cả, chỉ hi vọng ngài có thể vứt bỏ quá khứ, buông bỏ Tử Diên, mỗi ngày đều trải qua vô cùng vui vẻ, về sau không có tôi ở bên cạnh ngài, ngài cũng phải sống thật tốt! Tôi đi lâu như vậy, lại không trở về, Quỷ hậu sẽ lo lắng, xin phép đi trước."
Ngay lúc Bạch vô thường chuẩn bị rời đi, Thiên Hựu bắt được tay cô, lôi cô trở lại. Thằng bé thấp giọng quát: "Ai cho phép cô trở về? Ta thừa nhận ta đúng là không dễ dàng quên được Tử Diên, không dễ dàng buông bỏ, ta cần thời gian! Cô thật sự cho rằng nở hoa khắp nơi là vì Lưu Ly sao?"
Bạch vô thường mờ mịt nhìn Thiên Hựu, cô ta chần chừ nói: "Thiếu Quỷ chủ, ngài…"
Không đợi cô ta nói hết, Thiên Hựu ôm chặt cô vào lòng, bất ngờ ấn một nụ hôn xuống.
Ôi!
Tôi vội vàng xoay người, nghe nói nhìn trộm sẽ bị đau mắt hột, con trai và cô gái nó thích đang hôn nhau, loại tình huống này, tôi cũng không có hứng thú xem.
Qua hồi lâu, tôi nghe thấy có động tĩnh, Bạch vô thường kinh ngạc hô: "Thiếu Quỷ chủ!"
Thiên Hựu kiêu ngạo nói: "Tùy cô nghĩ như thế nào? Cho rằng ta là tên khốn nạn cũng được, dù sao ta cũng không cho phép cô gả cho cái tên Bắc Minh Lăng đó."
Được! Tôi chính là đang đợi câu nói này, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được đặt xuống, tôi lặng lẽ trở lại phòng, Tinh Hàn đã đợi rất lâu trong phòng, sau khi nhìn thấy, buồn bực hỏi: "Đi đâu vậy? Tôi đã đợi lâu lắm rồi!"
Tôi lại không cảm thấy anh ta sẽ có chuyện gì quan trọng đến tìm mình, nếu có, thì cũng là tìm giết tên chết tiệt kia mà thôi!
Tôi hừ một tiếng nói: "Tên anh rể chết tiệt của anh không ở đây, gần đây cứ động một chút là bế quan, anh có chuyện gì?"
Tinh Hàn liếc mắt nói: "Tôi không phải đến tìm anh ta, tôi đến tìm cô! Tôi muốn hai ngày này đi ra ngoài một chút."
A? Tôi thật không nghĩ đến anh ta sẽ nói cái này, tại sao đang tốt đẹp lại muốn rời đi, tôi không nỡ, nói: "Tại sao lại đột ngột như vậy, chúng ta mới ở cùng nhau chưa bao lâu, anh đã muốn rời đi."
Tinh Hàn cười cười nói: "Tại sao chứ! Ngày xưa khi chúng ta không ở cùng nhau, không phải cô cũng sống rất tốt hay sao! Hiện tại, tôi đã không còn là tên nhóc ngày xưa nữa, cô cứ yên tâm, tôi sẽ trở về! Tôi biết cô không yên tâm về Lệ Húc, đi ra ngoài mấy ngày này, tôi sẽ chú ý tung tích của thằng bé."
Nhìn thấy Tinh Hàn như vậy, tôi còn có thể nói được gì nữa, anh ta thật sự biến thành một người khác rồi! Tôi không thể một mực quan tâm anh ta, vẫn là nên thả tự do cho anh ta! Cho dù trong lòng thật sự không nỡ, vẫn phải gật đầu đồng ý.
Sau khi tiễn Tinh Hàn, tôi phát hiện có người đứng cách đó không xa, nhìn bóng lưng rất giống Thanh Minh, thấp giọng gọi, người đó quay lại, mới giật mình, phát hiện không phải! Gương mặt không quá quen thuộc, nhưng lại có vài phần tương tự với Thanh Minh.
Kinh ngạc hồi lâu, tôi mới phản ứng trở lại: "Cậu là tiểu Bạch đúng không, đều lớn như vậy rồi, suýt nữa là ta không nhận ra."
Đã ba năm không quay về Minh giới rồi, Thanh Bạch nhất định đã trưởng thành, lúc nãy thoáng cái, còn tưởng nhầm là Thanh Minh.
Thanh Bạch lớn lên càng lúc càng giống Thanh Minh, mặt lạnh đẹp trai, ánh mắt sắc bén, khiến cho nguời khác run sợ.
"Quỷ hậu, xin hãy gọi tôi là Thanh Bạch, về sau có thể đừng gọi tôi là tiểu Bạch nữa được không?" Cậu bé vừa mở miệng liền vô tình như vậy, vô cùng không hài lòng đối với cách gọi “tiểu Bạch” này, nhưng tôi cãm thấy rất tốt, cũng gọi quen rồi, một chút cũng không muốn thay đổi.
Tôi cười hì hì nói: "Rất tốt mà! Tiểu Bạch, tiểu Bạch, cái tên thật ấm áp! Nếu cậu không thích, về sau ta sẽ gọi cậu đại Bạch là được! Hì hì! Mẹ cậu gần đây thế nào rồi? Đã lâu chưa đi thăm cô ấy, trở về chuyển lời hộ tôi, nói vài ngày nữa tôi sẽ đi tìm cô tán gẫu."
Thanh Bạch không nói chuyện, từ nhỏ đã nhạt nhẽo, ít nói, tính cách giống hệt với ba cậu bé.
Vừa mới chuẩn bị đi, Thiên Hựu khí thế hung hăng đuổi tới. Tôi vội vàng giả bộ như không nhìn thấy, nhanh trở lại phòng, thằng bé to tiếng gọi: "Mẫu hậu!"
Tôi bĩu môi, chầm chậm đi vào trong phòng rồi ngồi xuống, nhìn chằm chằm nó đi vào phòng, rồi mới hỏi: "Tìm mẹ làm gì chứ, lại đến chửi mắng hay gì! Con cho rằng con mang theo khuôn mặt hung thần, dữ tợn như vậy thì mẹ sẽ sợ con hay sao?"
Thiên Hựu trầm mặt, nghiêm túc nói: "Con không cho phép mẹ gả Bạch vô thường cho Bắc Minh Lăng."
Ha!
Tôi nhấc lông mày, hỏi ngược lại: "Con nói không cho phép thì không cho phép, nhưng cho mẹ một lí do, cho dù con là Quỷ chủ, chủ trì những chuyện lớn nhỏ của Quỷ giới, mẹ và ba con vẫn còn sống, nếu con không đưa ra được lí do chính đáng, đừng nghĩ đến việc mẹ sẽ thay đổi ý kiến."
Thiên Hựu trầm mặc, đột nhiên quỳ gối xuống, sửng sốt, tôi thật sự bị dọa sợ, trái tim sắp nhảy dựng lên cổ họng rồi!"Tiểu tử thối, con điên rồi, mau đứng lên! Bây giờ con đang là Quỷ chủ, làm sao có thể tùy tiện quỳ như vậy, đừng khóc lóc om sòm với mẹ, đứng lên!"
Thiên Hựu không chút xê dịch nói: "Mẫu hậu, con không biết vì sao mẹ nhất định phải gả Bạch vô thường cho Bắc Minh Lăng, con cũng không biết bản thân mình tại sao phải đi đến ngăn cản, dù sao con chính là không muốn cô ấy gả cho người khác! Nếu như cô ấy thật sự gả đi, con nghĩ mình sẽ sống không nổi! Cho nên, con khiến cô ấy trở lại bên cạnh mình, cho con chút thời gian, đợi con quên được, buông bỏ được, con sẽ nói rõ cho cô ấy."
Những lời này thật ra đã biểu đạt vô cùng rõ ràng, nếu tôi còn giả bộ hồ đồ, rất có thể sẽ khiến thằng bé thật sự tức giận, hít sâu một hơi, tôi bình tĩnh nói: "Đứng lên đi! Nói thật chậm cho mẹ nghe!"
Thiên Hựu lườm tôi, đứng dậy ngồi sang bên cạnh.
Tôi nhìn thằng bé, thở dài nói: "Vì sao không đến tìm mẹ sớm một chút? Nói với mẹ những chuyện này từ sớm thì mẹ cũng không cần phải mất công như vậy! Con đó, đừng lúc nào cũng chỉ biết suy nghĩ, là con trai thì phải hành động, chỉ cần con cảm thấy đúng, vậy thì cứ đi làm, không thẹn với lương tâm là được! Còn nữa, con cũng hôn người ta rồi, vậy thì phải chịu trách nhiệm, huống hồ hai đứa cũng đã chính thức kết hôn rồi."
Nghe đến đó, Thiên Hựu dường như đã hiểu ra gì đó, khóe môi giật giật mấy cái: "Lão thái bà, có phải mẹ gài bẫy con không?"
Tôi che miệng cười hì hì, trừng mắt nói: "Cái gì mà lão thái bà, gọi mẫu hậu!"
Thiên Hựu hừ một tiếng: "Không muốn! Bây giờ coi như con hiểu rõ rồi! Chả trách mẹ lại không hề ngạc nhiên đối với thái độ của con, hóa ra là giả! Dừng, không phải là muốn ép con thừa nhận có tình cảm với Bạch vô thường hay sao. Bỏ đi, không muốn phản ứng với mẹ nữa! Ôi, coi như mẹ lợi hại, lần này, con thua rồi! Có điều, tại sao mẹ lại nhìn trộm người ta hôn nhau cơ chứ? Mẹ bao nhiêu tuổi rồi, còn làm ra loại chuyện này, già mà không đứng đắn, trở về con sẽ nói với ba, để ông ấy trông coi mẹ cho tốt."
Ách!
Cái này thật khiến tôi lúng túng mà, không phải chỉ là nhìn hai người họ hôn nhau thôi hay sao? Đến mức nói tôi không đứng đắn ư?
Tiểu tử thối này khiến tôi không xuống đài được, tôi muốn đánh nó, nhưng nó còn chạy nhanh hơn cả thỏ, muốn đuổi theo cũng không nổi.
Có điều nó cũng chỉ có ở trước mặt tôi mới có thể thoải mái như vậy, gặp phải ba nó, liền biến thành con gà yếu đuối, lập tức kinh sợ.
Hiện tại, bên phía Bắc Minh Lăng có lẽ đã có kết quả, hôn sự này không thể diễn ra được, có điều tôi vẫn quyết định qua đó một lần, dù sao khiến cho gia đình người ta giúp đỡ, mình cũng phải qua đó nói tiếng xin lỗi, vẫn là điều phải làm.
Đã đến phủ Bắc Minh, cửa chính mở rộng, tôi trực tiếp đi vào.
Tỳ nữ dẫn tôi đi ra phía sau Hoa viên, chỗ chết của Quỷ giới, không có hoa nở hoa tàn, chỉ có bên ao Hoa Thanh mới có Hoa viên như vậy.
Nhưng ở phủ Bắc Minh, lại có một Hoa viên trăm hoa đua nở như vậy, đây đều nhờ Bắc Minh Lăng dùng tinh nguyên của chính mình nuôi dưỡng, nhìn những bông hoa, ngọn cỏ kì dị này, cũng đủ hiểu tính cách của anh ta như thế nào rồi.
CHƯƠNG 502: GÀI BẪY NGƯỜI
"Vận mệnh nằm trong tay của cô, nếu cô không thích Bắc Minh Lăng, ta sẽ đi nói với mẫu hậu." Thiên Hựu không vui nói.
Tôi nghe xong liền muốn tặng cho nó ánh mắt khinh bỉ, nó còn chưa từng gọi qua tôi một tiếng mẫu hậu, lúc này lại dùng lưu loát, trơn tru như vậy.
Bạch vô thường cắn cắn môi, nhìn dáng vẻ của cô ta trông thật đau thương, cô ta thấp giọng nói: "Tôi, tôi cảm thấy anh ta cũng không tồi, mắt nhìn của Quỷ hậu nhất định không sai, tôi thật sự bằng lòng, thiếu Quỷ chủ không cần phải lo lắng cho tôi."
Vừa mới bắt đầu Thiên Hựu còn có thể nói chuyện dễ nghe, nhưng sau khi nghe xong câu nói này, liền vô cùng tức giận: "Cái gì gọi là coi như không tồi, cô biết anh ta bao nhiêu tuổi không mà nói rằng không tồi."
Bạch vô thường nói: "Thiếu Quỷ chủ! Ngài không cần phải vì chuyện của tôi mà rước thêm phiền phức, thật sự không đáng đâu! Lưu Ly cô ấy thật sự rất tốt, lần trước ở đây, còn không phải là hai người, không phải là hoa nở khắp nơi hay sao, không có tôi cũng không sao cả, chỉ hi vọng ngài có thể vứt bỏ quá khứ, buông bỏ Tử Diên, mỗi ngày đều trải qua vô cùng vui vẻ, về sau không có tôi ở bên cạnh ngài, ngài cũng phải sống thật tốt! Tôi đi lâu như vậy, lại không trở về, Quỷ hậu sẽ lo lắng, xin phép đi trước."
Ngay lúc Bạch vô thường chuẩn bị rời đi, Thiên Hựu bắt được tay cô, lôi cô trở lại. Thằng bé thấp giọng quát: "Ai cho phép cô trở về? Ta thừa nhận ta đúng là không dễ dàng quên được Tử Diên, không dễ dàng buông bỏ, ta cần thời gian! Cô thật sự cho rằng nở hoa khắp nơi là vì Lưu Ly sao?"
Bạch vô thường mờ mịt nhìn Thiên Hựu, cô ta chần chừ nói: "Thiếu Quỷ chủ, ngài…"
Không đợi cô ta nói hết, Thiên Hựu ôm chặt cô vào lòng, bất ngờ ấn một nụ hôn xuống.
Ôi!
Tôi vội vàng xoay người, nghe nói nhìn trộm sẽ bị đau mắt hột, con trai và cô gái nó thích đang hôn nhau, loại tình huống này, tôi cũng không có hứng thú xem.
Qua hồi lâu, tôi nghe thấy có động tĩnh, Bạch vô thường kinh ngạc hô: "Thiếu Quỷ chủ!"
Thiên Hựu kiêu ngạo nói: "Tùy cô nghĩ như thế nào? Cho rằng ta là tên khốn nạn cũng được, dù sao ta cũng không cho phép cô gả cho cái tên Bắc Minh Lăng đó."
Được! Tôi chính là đang đợi câu nói này, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được đặt xuống, tôi lặng lẽ trở lại phòng, Tinh Hàn đã đợi rất lâu trong phòng, sau khi nhìn thấy, buồn bực hỏi: "Đi đâu vậy? Tôi đã đợi lâu lắm rồi!"
Tôi lại không cảm thấy anh ta sẽ có chuyện gì quan trọng đến tìm mình, nếu có, thì cũng là tìm giết tên chết tiệt kia mà thôi!
Tôi hừ một tiếng nói: "Tên anh rể chết tiệt của anh không ở đây, gần đây cứ động một chút là bế quan, anh có chuyện gì?"
Tinh Hàn liếc mắt nói: "Tôi không phải đến tìm anh ta, tôi đến tìm cô! Tôi muốn hai ngày này đi ra ngoài một chút."
A? Tôi thật không nghĩ đến anh ta sẽ nói cái này, tại sao đang tốt đẹp lại muốn rời đi, tôi không nỡ, nói: "Tại sao lại đột ngột như vậy, chúng ta mới ở cùng nhau chưa bao lâu, anh đã muốn rời đi."
Tinh Hàn cười cười nói: "Tại sao chứ! Ngày xưa khi chúng ta không ở cùng nhau, không phải cô cũng sống rất tốt hay sao! Hiện tại, tôi đã không còn là tên nhóc ngày xưa nữa, cô cứ yên tâm, tôi sẽ trở về! Tôi biết cô không yên tâm về Lệ Húc, đi ra ngoài mấy ngày này, tôi sẽ chú ý tung tích của thằng bé."
Nhìn thấy Tinh Hàn như vậy, tôi còn có thể nói được gì nữa, anh ta thật sự biến thành một người khác rồi! Tôi không thể một mực quan tâm anh ta, vẫn là nên thả tự do cho anh ta! Cho dù trong lòng thật sự không nỡ, vẫn phải gật đầu đồng ý.
Sau khi tiễn Tinh Hàn, tôi phát hiện có người đứng cách đó không xa, nhìn bóng lưng rất giống Thanh Minh, thấp giọng gọi, người đó quay lại, mới giật mình, phát hiện không phải! Gương mặt không quá quen thuộc, nhưng lại có vài phần tương tự với Thanh Minh.
Kinh ngạc hồi lâu, tôi mới phản ứng trở lại: "Cậu là tiểu Bạch đúng không, đều lớn như vậy rồi, suýt nữa là ta không nhận ra."
Đã ba năm không quay về Minh giới rồi, Thanh Bạch nhất định đã trưởng thành, lúc nãy thoáng cái, còn tưởng nhầm là Thanh Minh.
Thanh Bạch lớn lên càng lúc càng giống Thanh Minh, mặt lạnh đẹp trai, ánh mắt sắc bén, khiến cho nguời khác run sợ.
"Quỷ hậu, xin hãy gọi tôi là Thanh Bạch, về sau có thể đừng gọi tôi là tiểu Bạch nữa được không?" Cậu bé vừa mở miệng liền vô tình như vậy, vô cùng không hài lòng đối với cách gọi “tiểu Bạch” này, nhưng tôi cãm thấy rất tốt, cũng gọi quen rồi, một chút cũng không muốn thay đổi.
Tôi cười hì hì nói: "Rất tốt mà! Tiểu Bạch, tiểu Bạch, cái tên thật ấm áp! Nếu cậu không thích, về sau ta sẽ gọi cậu đại Bạch là được! Hì hì! Mẹ cậu gần đây thế nào rồi? Đã lâu chưa đi thăm cô ấy, trở về chuyển lời hộ tôi, nói vài ngày nữa tôi sẽ đi tìm cô tán gẫu."
Thanh Bạch không nói chuyện, từ nhỏ đã nhạt nhẽo, ít nói, tính cách giống hệt với ba cậu bé.
Vừa mới chuẩn bị đi, Thiên Hựu khí thế hung hăng đuổi tới. Tôi vội vàng giả bộ như không nhìn thấy, nhanh trở lại phòng, thằng bé to tiếng gọi: "Mẫu hậu!"
Tôi bĩu môi, chầm chậm đi vào trong phòng rồi ngồi xuống, nhìn chằm chằm nó đi vào phòng, rồi mới hỏi: "Tìm mẹ làm gì chứ, lại đến chửi mắng hay gì! Con cho rằng con mang theo khuôn mặt hung thần, dữ tợn như vậy thì mẹ sẽ sợ con hay sao?"
Thiên Hựu trầm mặt, nghiêm túc nói: "Con không cho phép mẹ gả Bạch vô thường cho Bắc Minh Lăng."
Ha!
Tôi nhấc lông mày, hỏi ngược lại: "Con nói không cho phép thì không cho phép, nhưng cho mẹ một lí do, cho dù con là Quỷ chủ, chủ trì những chuyện lớn nhỏ của Quỷ giới, mẹ và ba con vẫn còn sống, nếu con không đưa ra được lí do chính đáng, đừng nghĩ đến việc mẹ sẽ thay đổi ý kiến."
Thiên Hựu trầm mặc, đột nhiên quỳ gối xuống, sửng sốt, tôi thật sự bị dọa sợ, trái tim sắp nhảy dựng lên cổ họng rồi!"Tiểu tử thối, con điên rồi, mau đứng lên! Bây giờ con đang là Quỷ chủ, làm sao có thể tùy tiện quỳ như vậy, đừng khóc lóc om sòm với mẹ, đứng lên!"
Thiên Hựu không chút xê dịch nói: "Mẫu hậu, con không biết vì sao mẹ nhất định phải gả Bạch vô thường cho Bắc Minh Lăng, con cũng không biết bản thân mình tại sao phải đi đến ngăn cản, dù sao con chính là không muốn cô ấy gả cho người khác! Nếu như cô ấy thật sự gả đi, con nghĩ mình sẽ sống không nổi! Cho nên, con khiến cô ấy trở lại bên cạnh mình, cho con chút thời gian, đợi con quên được, buông bỏ được, con sẽ nói rõ cho cô ấy."
Những lời này thật ra đã biểu đạt vô cùng rõ ràng, nếu tôi còn giả bộ hồ đồ, rất có thể sẽ khiến thằng bé thật sự tức giận, hít sâu một hơi, tôi bình tĩnh nói: "Đứng lên đi! Nói thật chậm cho mẹ nghe!"
Thiên Hựu lườm tôi, đứng dậy ngồi sang bên cạnh.
Tôi nhìn thằng bé, thở dài nói: "Vì sao không đến tìm mẹ sớm một chút? Nói với mẹ những chuyện này từ sớm thì mẹ cũng không cần phải mất công như vậy! Con đó, đừng lúc nào cũng chỉ biết suy nghĩ, là con trai thì phải hành động, chỉ cần con cảm thấy đúng, vậy thì cứ đi làm, không thẹn với lương tâm là được! Còn nữa, con cũng hôn người ta rồi, vậy thì phải chịu trách nhiệm, huống hồ hai đứa cũng đã chính thức kết hôn rồi."
Nghe đến đó, Thiên Hựu dường như đã hiểu ra gì đó, khóe môi giật giật mấy cái: "Lão thái bà, có phải mẹ gài bẫy con không?"
Tôi che miệng cười hì hì, trừng mắt nói: "Cái gì mà lão thái bà, gọi mẫu hậu!"
Thiên Hựu hừ một tiếng: "Không muốn! Bây giờ coi như con hiểu rõ rồi! Chả trách mẹ lại không hề ngạc nhiên đối với thái độ của con, hóa ra là giả! Dừng, không phải là muốn ép con thừa nhận có tình cảm với Bạch vô thường hay sao. Bỏ đi, không muốn phản ứng với mẹ nữa! Ôi, coi như mẹ lợi hại, lần này, con thua rồi! Có điều, tại sao mẹ lại nhìn trộm người ta hôn nhau cơ chứ? Mẹ bao nhiêu tuổi rồi, còn làm ra loại chuyện này, già mà không đứng đắn, trở về con sẽ nói với ba, để ông ấy trông coi mẹ cho tốt."
Ách!
Cái này thật khiến tôi lúng túng mà, không phải chỉ là nhìn hai người họ hôn nhau thôi hay sao? Đến mức nói tôi không đứng đắn ư?
Tiểu tử thối này khiến tôi không xuống đài được, tôi muốn đánh nó, nhưng nó còn chạy nhanh hơn cả thỏ, muốn đuổi theo cũng không nổi.
Có điều nó cũng chỉ có ở trước mặt tôi mới có thể thoải mái như vậy, gặp phải ba nó, liền biến thành con gà yếu đuối, lập tức kinh sợ.
Hiện tại, bên phía Bắc Minh Lăng có lẽ đã có kết quả, hôn sự này không thể diễn ra được, có điều tôi vẫn quyết định qua đó một lần, dù sao khiến cho gia đình người ta giúp đỡ, mình cũng phải qua đó nói tiếng xin lỗi, vẫn là điều phải làm.
Đã đến phủ Bắc Minh, cửa chính mở rộng, tôi trực tiếp đi vào.
Tỳ nữ dẫn tôi đi ra phía sau Hoa viên, chỗ chết của Quỷ giới, không có hoa nở hoa tàn, chỉ có bên ao Hoa Thanh mới có Hoa viên như vậy.
Nhưng ở phủ Bắc Minh, lại có một Hoa viên trăm hoa đua nở như vậy, đây đều nhờ Bắc Minh Lăng dùng tinh nguyên của chính mình nuôi dưỡng, nhìn những bông hoa, ngọn cỏ kì dị này, cũng đủ hiểu tính cách của anh ta như thế nào rồi.
Bình luận facebook