Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-506
CHƯƠNG 506: KẺ XÂM NHẬP
CHƯƠNG 506: KẺ XÂM NHẬP
Ngày hôm sau, Diệm Thiên Ngạo trở lại Quỷ giới, anh nói thẳng ba mẹ của Bạch Linh đã được cứu ra, bây giờ đang do Trần Tú Tài đưa trở lại trần gian, nhưng ở Thiên ngoại thiên lại không hề phát hiện tung tích của người áo đen, ngược lại, gặp phải người gia tộc Linh và bù nhìn của Hoàng tộc.
Mặc dù chuyến đi lần này vô ích, nhưng có thể cứu được ba mẹ Bạch Linh cũng là một chuyện đáng chúc mừng, kết quả coi như cũng không quá tồi tệ.
Sau khi Bạch Linh biết ba mẹ mình bình an trở về liền muốn rời đi, điề này hợp tình hợp lý. Cô bé là thân thể thuần dương, ở lại Quỷ giới cũng không thích hợp! Cho dù có thuốc duy trì, nhưng hiệu quả không mạnh khi dùng với người thường, áp chế không được quá alau, cho nên cuối cùng vẫn là thả cô trở về.
Ngay khi chúng tôi chuẩn bị đưa cô bé trở lại trần gian, một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Bầu trời truyền đến tiếng kêu sợ hãi, tôi ngẩng đầu nhìn lên, bù nhìn của Hoàng tộc bắt lấy Bạch Linh, xoay quanh ở trên không.
Lòng tôi run sợ, tên Khô Lỗi này nhất định là người áo đen phái tới, trực giác mách bảo tôi, hắn ta có lẽ có đồng bọn.
Quả nhiên, không bao lâu, phía nhà giam xảy ra chuyện, một cô gái gia tộc Linh dẫn theo Lệ Húc chạy ra ngoài.
Tôi chỉ có một ý niệm trong đầu, nói gì cũng không thể để Lệ Húc rời khỏi đây, càng không thể để Bạch Linh bị bắt.
Tôi bay lên không trung, cứu Bạch Linh trước, còn có người nhanh hơn tôi một bước, lao tới tên bù nhìn.
Trong lúc tôi ngây người, Diệm Thiên Ngạo đánh một đòn vào sau lưng tên bù nhìn, tên bù nhìn bị đau buông tay, sau đó lao vào đánh nhau với Thiên Ngạo.
Bạch Linh từ trên cao rơi xuống, tôi tranh thủ thời gian bắt lấy cô bé, nhưng ngay lúc này, cô gái tộc Linh đột nhiên đi lên quấy rầy tôi.
Tôi biết người gia tộc Linh từ trước đến nay lòng dạ ác độc, ra tay hiểm ác, đối với cô ta, tôi bất chấp có nửa phần may mắn, dùng ánh mắt còn lại liếc về phía Bạch Linh, cũng may cô bé được Lệ Húc đỡ được.
Lúc này, Thanh Bạch chạy tới, đã có người giúp đỡ, tôi phần nào yên tâm, hết sức chăm chú đối phó với cô gái tộc Linh này.
Lệ Húc tính tình lãnh đạm, nhưng sẽ không tùy tiện ra tay cứu người, hành động vừa rồi của thằng bé, khiến tôi không thể bình tĩnh.
Rất nhanh, Thiên Hựu và Bạch vô thường, dẫn theo quỷ tùy thân lần lượt chạy tới, Diệm Thiên Ngạo sai Thiên Hựu đuổi theo điều tra tung tích của người áo đen, xem xem hắn ta có ở Quỷ giới hay không.
Cô gái tộc Linh quấy rầy tôi, ngay lúc cảm thấy tình thế không ổn liền nghĩ cách muốn chạy trốn, tôi lập tức đuổi theo. Cùng lúc đó, Diệm Thiên Ngạo giáng một đòn vào tên bù nhìn, sau đó, anh ra tay thật nặng, bắn ra những luồng sáng màu đỏ, bắn lên người cô gái tộc Linh, chỉ nghe thấy cô ta kêu lên một tiếng thảm thiết, cơ thể bỗng nhiên rơi xuống mặt đất, bị quỷ sai chạy tới bắt được.
Lại nhìn sang tên bù nhìn của Hoàng tộc còn dư lại một cái hố to, hắn ta nằm trong đó, không thể cử động, nhìn hắn ta, tôi không có bất kỳ cảm xúc nào! Mặc dù là đồng loại, nhưng hắn ta vẫn là một tên đáng chết, là tên bù nhìn bị người ta lợi dụng, hiện tại rơi vào tình huống như vậy, đối với hắn ta mà nói lại là cách giải thoát không tốt hơn.
Mặc dù giải quyết xong chuyện cô gái tộc Linh và bù nhìn Hoàng tộc, nhưng không biết vì sao Thanh Bạch và Lệ Húc lại đánh nhau, quỷ tùy thaan ở bên cạnh không dám nhúng ta vào, chỉ đành trừng mắt nhìn theo.
Lệ Húc và Thanh Bạch đánh nhau không phân trên dưới, dựa vào tình hình đánh nhau này của họ, đánh nhau mấy ngày mấy đêm cũng không có kết quả.
Bạch Linh ở bên cạnh kêu lên: "Lệ Húc, Thanh Bạch, hai người đừng đánh nữa, mau dừng tay."
Lệ Húc không quay lại nhìn, hô lớn: "Không cần em quan tâm!"
Tôi thấy vậy, tức giận nói: "Dừng tay!"
Nhìn thấy Lệ Húc nóng lòng muốn chạy trốn, tôi khống chế không nổi lửa giận trong người, trở nên cáu kỉnh.
Tiếng hô này của tôi, không có tác dụng gì đối với Lệ Húc, nhưng Thanh Bạch nghe lời liền dừng tay lại, nhận ngay một đòn cứng rắn từ phía Lệ Húc, cả người bị đánh bay lên, lui về sau mấy bước mới ổn định lại cơ thể, khóe miệng tràn ra tia máu, nhìn thấy vậy, tôi đau lòng không thôi.
Cậu bé chính là con trai cục cưng của cô hai tôi, nếu bị đánh trọng thương, tôi làm sao ăn nói với cô hai đây!
Tôi liền vội vàng tiến lên đỡ lấy Thanh Bạch, trợn tròn hai mắt, quát về phía Lệ Húc: "Con sẽ phải hối hận! Đợi con nhớ ra tất cả, con sẽ hối hận những gì mà mình đã làm hôm nay! Các ngươi còn đứng đó làm gì, bắt nó lại cho ta, đưa nó đến minh điện."
Nghe thấy tiếng quát chói tai của toou, quỷ sai mới tiến lên, nhưng không đợi họ bắt, thằng bé lại đánh văng hai tay, nói: "Ta tự mình đi."
Mặc dù đứa nhỏ này không còn trí nhớ, nhưng sự kiên cường bên trong vẫn không thay đổi.
Tôi muốn nhìn xem người áo đen dó còn muốn sắp xếp ra chuyện gì, lần này, hắn ta phái người tộc Linh và tên bù nhìn Hoàng tộc đến Quỷ giới rốt cuộc có dụng ý gì, hắn ta sẽ không ngu xuẩn như vậy cho rằng dựa vào hai người đó thì có thể đưa Lệ Húc và Bạch Linh, thoát khỏi tai mắt của chúng tôi đấy chứ!
Cảm giác người áo đen nhất định còn có kế hoạch khác, chúng tôi vẫn nên đề phòng vẫn hơn.
Tại minh điện, cho dù chúng tôi hỏi như thế nào, cô gái tộc Linh cũng không hề mở miệng, mồm miệng còn cứng hơn cả mỏ vịt.
Dựa theo những gì tôi tìm hiểu, người tộc Linh mặc dù sẽ dốc hết sức mình vì chủ của mình, nhưng sẽ không vì vậy mà coi rẻ tính mạng của mình, dáng vẻ hiện tại của cô ta, thật sự khiến người khác càng ngày càng tò mò.
Diệm Thiên Ngạo chịu không nổi, anh đi đến trước mặt cô ta, trầm giọng nói: "Một cơ hội cuối cùng, tên áo đen phái ngươi đến đây, rốt cuộc có mưu đồ gì?"
Cô gái tộc Linh đột nhiên điên cuồng cười lớn: "Các người đừng mơ moi được bất cứ thứ gì từ miệng ta!"
Nói xong, cô gái tộc Linh giãy giụa thoát khỏi tay của quỷ tùy thân, đưa tay phải ra trực tiếp đâm vào ngực mình, nhìn thấy cô ta ngã xuống, hóa thành một đám khí màu đen rồi biến mất, Bạch Linh kinh hãi kêu to lên.
"Thanh Bạch!"
Ngoài điện truyền đến tiếng gọi của cô hai, tôi vội vàng túm lấy Thanh Bạch, lau đi máu nơi khóe miệng cậu bé, nhẹ giọng nói: "Nghe lời, trước mắt đừng để mẹ cậu lo lắng, về phía Lệ Húc ta sẽ dạy dỗ lại nó, cậu cùng mẹ trở về dưỡng thương thật tốt, hôm nay thật sự có lỗi với cậu."
Thanh Bạch vẻ mặt vô tình nói: "Tôi ở đây!"
Cô hai đi đến, nhìn thấy trên điện có nhiều người như vậy, ngượng ngùng nói: "Tôi nghe nói bọn họ xảy ra chuyện, cho nên mới đến đây xem thử."
Tôi làm ra dáng vẻ tươi cười nói: "Đều giải quyết xong rồi, không sao, không sao! Cô hai, cô đến rồi thì thật tốt, đưa tiểu Bạch về nhà nghỉ ngơi đi!"
Cô hai đồng ý, dẫn Thanh Bạch đi. Tên nhóc này bên ngoài lạnh lùng, nhưng thật sự rất nghe lời cô hai, sau khi nhìn thấy họ đi, tôi thu lại nụ cười, trừng mắt nhìn Lệ Húc, tức đến nỗi toàn thân run rẩy.
Khi còn bé, quan hệ của hai người tốt đến nỗi mặc chung một chiếc quần, nhưng khi nãy thằng bé ra tay, một chút cũng không ngần ngại, sớm biết sẽ như vậy, tôi đã không hô lên rồi.
Ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Lệ Húc, tên nhóc này vẫn là bộ dạng thà chết cũng không chịu khuất phục, khiến người ta không biết phải làm như thế nào.
Tiếp tục giam giữ nó, cũng không biết phải giam tới khi nào, tôi không thể cứ luôn nhốt nó lại như vậy được.
Trong lúc nhất thời tôi không chú ý, hướng về phía Diệm Thiên Ngạo nói: "Lão đầu, anh nghĩ cách gì đi chứ! Tôi đến cả một cách cũng nghĩ không ra."
Trong giọng nói lộ ra sự bất đắc dĩ, lòng của tôi đã bị tên nhóc này dày vò đến mức tiều tụy rồi, không phải là ngủ một giấc liền chưa khỏi được.
Đợi ba năm, cuối cùng cũng đợi đến ngày con trai trở về, kết quả của sự đợi chờ lại là tên nhóc thối tha mất hết nhân tính.
Diệm Thiên Ngạo vỗ vỗ mu bàn tay ta đi đến trước mặt Lệ Húc, đối mặt trực tiếp với thằng bé, nói: "Con muốn như thế nào, cho ta ý kiến."
Lệ Húc đối mặt với ba mình vẫn là gương mặt không cảm xúc, thằng bé lạnh lùng nói: "Còn cần hỏi sao? Đây không phải là hiện rõ trước mặt rồi hay sao, những lời này của ông thật sự rất dư thừa."
CHƯƠNG 506: KẺ XÂM NHẬP
Ngày hôm sau, Diệm Thiên Ngạo trở lại Quỷ giới, anh nói thẳng ba mẹ của Bạch Linh đã được cứu ra, bây giờ đang do Trần Tú Tài đưa trở lại trần gian, nhưng ở Thiên ngoại thiên lại không hề phát hiện tung tích của người áo đen, ngược lại, gặp phải người gia tộc Linh và bù nhìn của Hoàng tộc.
Mặc dù chuyến đi lần này vô ích, nhưng có thể cứu được ba mẹ Bạch Linh cũng là một chuyện đáng chúc mừng, kết quả coi như cũng không quá tồi tệ.
Sau khi Bạch Linh biết ba mẹ mình bình an trở về liền muốn rời đi, điề này hợp tình hợp lý. Cô bé là thân thể thuần dương, ở lại Quỷ giới cũng không thích hợp! Cho dù có thuốc duy trì, nhưng hiệu quả không mạnh khi dùng với người thường, áp chế không được quá alau, cho nên cuối cùng vẫn là thả cô trở về.
Ngay khi chúng tôi chuẩn bị đưa cô bé trở lại trần gian, một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Bầu trời truyền đến tiếng kêu sợ hãi, tôi ngẩng đầu nhìn lên, bù nhìn của Hoàng tộc bắt lấy Bạch Linh, xoay quanh ở trên không.
Lòng tôi run sợ, tên Khô Lỗi này nhất định là người áo đen phái tới, trực giác mách bảo tôi, hắn ta có lẽ có đồng bọn.
Quả nhiên, không bao lâu, phía nhà giam xảy ra chuyện, một cô gái gia tộc Linh dẫn theo Lệ Húc chạy ra ngoài.
Tôi chỉ có một ý niệm trong đầu, nói gì cũng không thể để Lệ Húc rời khỏi đây, càng không thể để Bạch Linh bị bắt.
Tôi bay lên không trung, cứu Bạch Linh trước, còn có người nhanh hơn tôi một bước, lao tới tên bù nhìn.
Trong lúc tôi ngây người, Diệm Thiên Ngạo đánh một đòn vào sau lưng tên bù nhìn, tên bù nhìn bị đau buông tay, sau đó lao vào đánh nhau với Thiên Ngạo.
Bạch Linh từ trên cao rơi xuống, tôi tranh thủ thời gian bắt lấy cô bé, nhưng ngay lúc này, cô gái tộc Linh đột nhiên đi lên quấy rầy tôi.
Tôi biết người gia tộc Linh từ trước đến nay lòng dạ ác độc, ra tay hiểm ác, đối với cô ta, tôi bất chấp có nửa phần may mắn, dùng ánh mắt còn lại liếc về phía Bạch Linh, cũng may cô bé được Lệ Húc đỡ được.
Lúc này, Thanh Bạch chạy tới, đã có người giúp đỡ, tôi phần nào yên tâm, hết sức chăm chú đối phó với cô gái tộc Linh này.
Lệ Húc tính tình lãnh đạm, nhưng sẽ không tùy tiện ra tay cứu người, hành động vừa rồi của thằng bé, khiến tôi không thể bình tĩnh.
Rất nhanh, Thiên Hựu và Bạch vô thường, dẫn theo quỷ tùy thân lần lượt chạy tới, Diệm Thiên Ngạo sai Thiên Hựu đuổi theo điều tra tung tích của người áo đen, xem xem hắn ta có ở Quỷ giới hay không.
Cô gái tộc Linh quấy rầy tôi, ngay lúc cảm thấy tình thế không ổn liền nghĩ cách muốn chạy trốn, tôi lập tức đuổi theo. Cùng lúc đó, Diệm Thiên Ngạo giáng một đòn vào tên bù nhìn, sau đó, anh ra tay thật nặng, bắn ra những luồng sáng màu đỏ, bắn lên người cô gái tộc Linh, chỉ nghe thấy cô ta kêu lên một tiếng thảm thiết, cơ thể bỗng nhiên rơi xuống mặt đất, bị quỷ sai chạy tới bắt được.
Lại nhìn sang tên bù nhìn của Hoàng tộc còn dư lại một cái hố to, hắn ta nằm trong đó, không thể cử động, nhìn hắn ta, tôi không có bất kỳ cảm xúc nào! Mặc dù là đồng loại, nhưng hắn ta vẫn là một tên đáng chết, là tên bù nhìn bị người ta lợi dụng, hiện tại rơi vào tình huống như vậy, đối với hắn ta mà nói lại là cách giải thoát không tốt hơn.
Mặc dù giải quyết xong chuyện cô gái tộc Linh và bù nhìn Hoàng tộc, nhưng không biết vì sao Thanh Bạch và Lệ Húc lại đánh nhau, quỷ tùy thaan ở bên cạnh không dám nhúng ta vào, chỉ đành trừng mắt nhìn theo.
Lệ Húc và Thanh Bạch đánh nhau không phân trên dưới, dựa vào tình hình đánh nhau này của họ, đánh nhau mấy ngày mấy đêm cũng không có kết quả.
Bạch Linh ở bên cạnh kêu lên: "Lệ Húc, Thanh Bạch, hai người đừng đánh nữa, mau dừng tay."
Lệ Húc không quay lại nhìn, hô lớn: "Không cần em quan tâm!"
Tôi thấy vậy, tức giận nói: "Dừng tay!"
Nhìn thấy Lệ Húc nóng lòng muốn chạy trốn, tôi khống chế không nổi lửa giận trong người, trở nên cáu kỉnh.
Tiếng hô này của tôi, không có tác dụng gì đối với Lệ Húc, nhưng Thanh Bạch nghe lời liền dừng tay lại, nhận ngay một đòn cứng rắn từ phía Lệ Húc, cả người bị đánh bay lên, lui về sau mấy bước mới ổn định lại cơ thể, khóe miệng tràn ra tia máu, nhìn thấy vậy, tôi đau lòng không thôi.
Cậu bé chính là con trai cục cưng của cô hai tôi, nếu bị đánh trọng thương, tôi làm sao ăn nói với cô hai đây!
Tôi liền vội vàng tiến lên đỡ lấy Thanh Bạch, trợn tròn hai mắt, quát về phía Lệ Húc: "Con sẽ phải hối hận! Đợi con nhớ ra tất cả, con sẽ hối hận những gì mà mình đã làm hôm nay! Các ngươi còn đứng đó làm gì, bắt nó lại cho ta, đưa nó đến minh điện."
Nghe thấy tiếng quát chói tai của toou, quỷ sai mới tiến lên, nhưng không đợi họ bắt, thằng bé lại đánh văng hai tay, nói: "Ta tự mình đi."
Mặc dù đứa nhỏ này không còn trí nhớ, nhưng sự kiên cường bên trong vẫn không thay đổi.
Tôi muốn nhìn xem người áo đen dó còn muốn sắp xếp ra chuyện gì, lần này, hắn ta phái người tộc Linh và tên bù nhìn Hoàng tộc đến Quỷ giới rốt cuộc có dụng ý gì, hắn ta sẽ không ngu xuẩn như vậy cho rằng dựa vào hai người đó thì có thể đưa Lệ Húc và Bạch Linh, thoát khỏi tai mắt của chúng tôi đấy chứ!
Cảm giác người áo đen nhất định còn có kế hoạch khác, chúng tôi vẫn nên đề phòng vẫn hơn.
Tại minh điện, cho dù chúng tôi hỏi như thế nào, cô gái tộc Linh cũng không hề mở miệng, mồm miệng còn cứng hơn cả mỏ vịt.
Dựa theo những gì tôi tìm hiểu, người tộc Linh mặc dù sẽ dốc hết sức mình vì chủ của mình, nhưng sẽ không vì vậy mà coi rẻ tính mạng của mình, dáng vẻ hiện tại của cô ta, thật sự khiến người khác càng ngày càng tò mò.
Diệm Thiên Ngạo chịu không nổi, anh đi đến trước mặt cô ta, trầm giọng nói: "Một cơ hội cuối cùng, tên áo đen phái ngươi đến đây, rốt cuộc có mưu đồ gì?"
Cô gái tộc Linh đột nhiên điên cuồng cười lớn: "Các người đừng mơ moi được bất cứ thứ gì từ miệng ta!"
Nói xong, cô gái tộc Linh giãy giụa thoát khỏi tay của quỷ tùy thân, đưa tay phải ra trực tiếp đâm vào ngực mình, nhìn thấy cô ta ngã xuống, hóa thành một đám khí màu đen rồi biến mất, Bạch Linh kinh hãi kêu to lên.
"Thanh Bạch!"
Ngoài điện truyền đến tiếng gọi của cô hai, tôi vội vàng túm lấy Thanh Bạch, lau đi máu nơi khóe miệng cậu bé, nhẹ giọng nói: "Nghe lời, trước mắt đừng để mẹ cậu lo lắng, về phía Lệ Húc ta sẽ dạy dỗ lại nó, cậu cùng mẹ trở về dưỡng thương thật tốt, hôm nay thật sự có lỗi với cậu."
Thanh Bạch vẻ mặt vô tình nói: "Tôi ở đây!"
Cô hai đi đến, nhìn thấy trên điện có nhiều người như vậy, ngượng ngùng nói: "Tôi nghe nói bọn họ xảy ra chuyện, cho nên mới đến đây xem thử."
Tôi làm ra dáng vẻ tươi cười nói: "Đều giải quyết xong rồi, không sao, không sao! Cô hai, cô đến rồi thì thật tốt, đưa tiểu Bạch về nhà nghỉ ngơi đi!"
Cô hai đồng ý, dẫn Thanh Bạch đi. Tên nhóc này bên ngoài lạnh lùng, nhưng thật sự rất nghe lời cô hai, sau khi nhìn thấy họ đi, tôi thu lại nụ cười, trừng mắt nhìn Lệ Húc, tức đến nỗi toàn thân run rẩy.
Khi còn bé, quan hệ của hai người tốt đến nỗi mặc chung một chiếc quần, nhưng khi nãy thằng bé ra tay, một chút cũng không ngần ngại, sớm biết sẽ như vậy, tôi đã không hô lên rồi.
Ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Lệ Húc, tên nhóc này vẫn là bộ dạng thà chết cũng không chịu khuất phục, khiến người ta không biết phải làm như thế nào.
Tiếp tục giam giữ nó, cũng không biết phải giam tới khi nào, tôi không thể cứ luôn nhốt nó lại như vậy được.
Trong lúc nhất thời tôi không chú ý, hướng về phía Diệm Thiên Ngạo nói: "Lão đầu, anh nghĩ cách gì đi chứ! Tôi đến cả một cách cũng nghĩ không ra."
Trong giọng nói lộ ra sự bất đắc dĩ, lòng của tôi đã bị tên nhóc này dày vò đến mức tiều tụy rồi, không phải là ngủ một giấc liền chưa khỏi được.
Đợi ba năm, cuối cùng cũng đợi đến ngày con trai trở về, kết quả của sự đợi chờ lại là tên nhóc thối tha mất hết nhân tính.
Diệm Thiên Ngạo vỗ vỗ mu bàn tay ta đi đến trước mặt Lệ Húc, đối mặt trực tiếp với thằng bé, nói: "Con muốn như thế nào, cho ta ý kiến."
Lệ Húc đối mặt với ba mình vẫn là gương mặt không cảm xúc, thằng bé lạnh lùng nói: "Còn cần hỏi sao? Đây không phải là hiện rõ trước mặt rồi hay sao, những lời này của ông thật sự rất dư thừa."
Bình luận facebook