Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 100 - Chương 100
Chương 100 THỰC RA CHUYỆN GÌ CŨNG ĐỂ Ý
“Thế nên anh nói qua nói lại, quan hệ giữa Giang Chấp và Trình Gia Hủy rốt cuộc có phải quan hệ nam nữ hay không?”
Ba người họ đã tới Thịnh Thiên Các, chọn một bàn khá rộng rãi. Sau khi ngồi xuống, Thẩm Dao đã đặt ra một băn khoăn chân thành về chuyện cá nhân của Giang Chấp. Đối với việc này, Thịnh Đường cảm thấy sự kiên trì bền bỉ của Thẩm Dao khiến cô rất hài lòng.
Sự tận tâm của Trình Gia Hủy đã viết đầy cả lên mặt, đến một người ngây thơ đơn thuần như cô cũng nhìn ra được thì một người đã sống đến hơn ba mươi tuổi như Giang Chấp lẽ nào lại không nhìn ra? Vậy mà anh vẫn đáp lại rất khách sáo, là vì anh đang muốn tận hưởng cảm giác mờ ám khi được phụ nữ ái mộ thậm chí là theo đuổi, hay vì trước đây hai người này từng yêu nhau một khoảng thời gian?
Để nghe được thông tin về Giang Chấp, Thịnh Đường chỉ hận không thể đi rửa tai ngay lúc này.
Có lẽ vì đã uống một chút rượu, Tiêu Dã cũng không còn nói nước đôi lập lờ như ban ngày nữa mà thật sự tường thuật lại giao tình giữa Trình Gia Hủy và Giang Chấp. Đại ý của anh ấy là: Gia đình của Trình Gia Hủy đã mấy đời có nhà khôi phục văn vật, nhất là bố của cô ấy, sở trường khôi phục bích họa ở các giáo đường phương Tây. Còn Giang Chấp từ thời thiếu niên đã đi theo bố của Trình Gia Hủy học nghề khôi phục, thế nên nói một cách nghiêm túc, Giang Chấp và Trình Gia Hủy có thể được coi là thanh mai trúc mã.
Thịnh Đường chống cằm lắng nghe, miệng cắn ống mút, phần nước toan mai thang(*) trong cốc thì nửa ngay vẫn chưa thấy được uống hớp nào.
(*) Còn gọi là đồ uống cắt tỉa chua, một loại đồ uống truyền thống của Trung Quốc được làm từ mận hun khói, đường đá và các thành phần khác.
Thanh mai trúc mã… Đây quả thực là một cụm từ rất dễ nghe.
Sao ai cũng có thể có một thanh mai trúc mã thế nhỉ?
Chỉ cô là không có.
Các món ăn họ gọi lần lượt được bưng lên, từ các món ăn thích hợp cho bữa khuya như hải sản xào tới tôm hùm nhỏ hấp cay, đầu vịt cay, cho tới các món giải nhiệt như salad rau xanh, thịt xào rau… Thậm chí có cả những món truyền thống như đậu vàng, phô-mai ngỗng, đậu phụ hạnh nhân… Khắp bàn đầy đủ sắc hương vị. Chỉ có ba người mà gọi phần ăn đủ cho sáu người. Đến cả nhân viên phục vụ cũng buộc lòng phải lên tiếng nhắc nhở họ gọi quá nhiều rồi…
Nhưng Tiêu Dã thì mạnh mẽ đập bàn, nói chắc nịch: Ăn, cứ ăn thoải mái, đằng nào cũng có người trả tiền.
Món cuối cùng là món nổi tiếng nhất ở đây: Gà Cung Bảo. Món này được mang lên, coi như các món họ gọi đã đầy đủ cả. Một nhà hàng đã lăn lộn được ở đất Bắc Kinh hơn nửa thế kỷ thì đều có bản lĩnh cả. Món Gà Cung Bảo của Thịnh Thiên Các quả thực lừng danh khắp nơi, cách làm có sự đặc biệt giữa sự bình thường, gà được xắt thành miếng nhỏ như miếng lê, nguyên liệu tươi ngon. Nấu tới khi vừa chín tới thì đổ xốt lên kết hợp với lạc bóc vỏ. Lúc mới nếm thì ngọt trước sau đó hơi chua dôn dốt, có mùi thơm của ớt tiêu, mặn mà lại hơi tê lưỡi, vừa đủ cả năm vị.
Tỉ mỉ nhất là chính giữa đĩa chỉ thấy dầu ớt không thấy xốt, đây cũng là nguyên do Thịnh Thiên Các chỉ dựa vào một món ăn, cược thắng được khoảng thời gian hơn nửa thế kỷ.
Đại sư kinh kịch Mai Lan Phương chỉ yêu thích duy nhất món gà Cung Bảo tại đây, vừa bước vào nhà hàng là lập tức nhìn thấy bức ảnh chụp chung giữa Mai Lan Phương và ông chủ của Thịnh Thiên Các.
Thịnh Đường tâm tâm niệm niệm, quan trọng nhất là được ăn gà Cung Bảo ở nhà hàng này.
Nhưng hôm nay không còn khẩu vị nữa rồi.
“Sau thanh mai trúc mã thì mối quan hệ này không còn đơn giản nữa thì phải?” Thẩm Dao gạn hỏi.
Thịnh Thiên Các hôm nay đông người, lại đúng vào thời điểm người ta hay đi ăn bữa khuya nên xung quanh bàn của họ toàn là thực khách. Không còn gì nghi ngờ, bàn của họ là nổi bật nhất, dẫu sao cũng là hình ảnh một anh chàng đẹp trai dẫn theo hai cô gái xinh đẹp.
Thế nên Tiêu Dã cũng cực kỳ thản nhiên và kiêu hãnh đón nhận ánh mắt dò xét tới từ bốn phương tám hướng. Trong lúc vui vẻ, anh ấy lại tu một cốc bia và nói: “Đương nhiên không đơn giản, Giang Chấp chính là con rể ‘ngự dụng’ của nhà họ Trình.”
Một giây sau, hớp toan mai thang trong miệng Thịnh Đường bị phun ra ngoài.
Tiêu Dã cúi đầu, sửng sốt nhìn cả một khoảng ướt sũng ngay trước ngực mình rồi ngước mắt nhìn về phía Thịnh Đường ở đối diện: “Cú phun này kỹ thuật cao đấy, vào hết cả áo của anh rồi, không phun vào đồ ăn một chút nào cả…”
Thịnh Đường cuống quýt rút mấy tờ giấy ăn đưa tới trước mặt anh ấy, di chuyển toàn bộ đồ ăn đang xếp trước mặt anh ấy đi rồi hỏi với vẻ bâng quơ: “Thế nào gọi là con rể ngự dụng?”
Thẩm Dao cũng lần đầu tiên được nghe cụm từ này.
Nhưng bất luận tiền tố là gì thì hai chữ “con rể” cũng đích thực là một “con” danh từ chính hiệu.
Tiêu Dã đón lấy giấy ăn, vừa lau quần áo vừa nói: “Giang Chấp học nghề ở nhà họ Trình, nói theo ngôn ngữ trong ngành chính là dâng trà nhận sư phụ. Sư phụ và sư mẫu cực kỳ yêu quý đồ đệ Giang Chấp, cũng công nhận chắc chắn sau này cậu ấy sẽ có một tiền đồ rộng mở nên mới có ý hứa gả con gái của mình, cũng tức là Trình Gia Hủy cho Giang Chấp.”
Thịnh Đường nghe mà đờ đẫn cả người. Đầu ống mút đã sắp bị cô cắn đứt rồi, rất lâu sau cô mới bật ra được một câu: “Xã hội phong kiến sao…”
“Có hôn ước rồi?” Thẩm Dao kinh ngạc.
“Không có hôn ước, suy nghĩ này chỉ đơn thuần xuất phát từ hai ông bà nhà họ Trình.” Tiêu Dã vo tròn đống giấy đã lau bẩn lại, ném vào trong giỏ rác vứt thức ăn bên chân. “Trình Gia Hủy ấy à, từ khi còn nhỏ đã thích Giang Chấp. Sau khi cậu ấy có thêm mối quan hệ với bố mẹ, cô ấy dĩ nhiên mong hôn sự thành sự thật. Giang Chấp chắc chắn là
không đồng ý, những lời từ hôn thậm chí là những lời tàn nhẫn cũng đã nói rồi, nhưng Trình Gia Hủy lại là một người cố chấp, bám chắc ngọn núi này không chịu buông. Thế nên bao năm qua mới xuất hiện cảnh tượng Giang Chấp đi còn cô ấy đuổi theo.”
Thịnh Đường bĩu môi: “Mấy tình tiết này cũng tầm thường quá rồi thì phải? Bây giờ kể cả tiểu thuyết và phim ảnh cũng chẳng viết mấy nữa rồi.”
Tiêu Dã nhướng mày mỉm cười: “Cuộc sống hiện thực vốn dĩ đã cẩu huyết hơn văn học nghệ thuật rồi. Trần tục mới là cuộc đời.”
Ngữ khí của Trần Dao có chút chua chát: “Người ta hay nói con gái theo đuổi con trai như cách một lớp voan. Một người chưa chồng, một người chưa vợ, chưa biết chừng đến một ngày nào đó Giang Chấp lại động lòng thì sao. Dẫu sao cũng là thanh mai trúc mã, đều thấu hiểu lẫn nhau.”
Nhịp tim của Thịnh Đường chậm mất nửa nhịp, cô quay đầu hỏi Thẩm Dao: “Có thể sao? Đã bao nhiêu năm rồi vẫn không đồng ý…”
Nhịp tim của Thịnh Đường chậm mất nửa nhịp, cô quay đầu hỏi Thẩm Dao: “Có thể sao? Đã bao nhiêu năm rồi vẫn không đồng ý…”
Tiêu Dã chậm rãi đón lời: “Mọi việc đều có khả năng, chuyện nam nữ ai dám khẳng định chắc chắn đây? Anh ấy à, coi như đã quen biết Giang Chấp cũng nhiều năm rồi, cũng chưa từng thấy cậu ấy thích ai. Trình Gia Hủy chưa biết chừng lại chính là con ếch bị luộc lâu trong nồi nước(*), lâu dần sẽ trở thành một thói quen khó bỏ, một người không thể sống thiếu. Tình cảm mà, còn có một phương thức gọi là bồi dưỡng.”
(*) Hội chứng ếch luộc hay hiệu ứng luộc ếch là cụm từ chỉ về việc một con ếch sẽ từ từ chết khi bị luộc trong nồi khi ta tăng nhiệt độ một cách từ từ mà không đột ngột để nó không phản ứng nhảy ra khỏi nồi nước sôi mặc dù không hề có nắp đậy hoặc trở ngại.
“Nhưng mà, nhưng mà…” Thịnh Đường cảm thấy có hơi rối loạn: “Chẳng phải ban nãy anh đã nói hai ông bà nhà họ Trình đã tin tưởng chắc chắn sau này Giang Chấp sẽ có một tiền đồ rộng mở sao?”
Tiêu Dã gật đầu ngay tắp lự.
“Nhưng mà…” Thịnh Đường vẫn còn cố chấp với từ “nhưng mà”: “Giang Chấp đã hơn ba mươi tuổi rồi, cũng đã thấy anh ấy lừng danh thiên hạ đâu… Không sao, bản lĩnh đúng là có một chút, nhưng so với yêu cầu của hai ông bà nhà họ Trình vẫn còn cách rất xa thì phải. Nếu em mà là mẹ của Trình Gia Hủy, chắc chắn em sẽ không để con gái mình chịu thiệt thòi.”
“Ai cho em tự tin hả, với vóc người bé nhỏ của em mà đòi làm mẹ người ta.” Tiêu Dã bật cười, sau đó dùng chiếc đũa chung gắp nửa miếng đầu vịt cay đặt vào trong đĩa của cô, nói một câu đầy ý tứ sâu xa: “Kẹo Dẻo à, tặng cho em một câu triết lý do chính đại sư huynh đây tự sáng tác ra: Không cách nào nhìn thấy hết núi Lư, chỉ mong được đứng trong ngọn núi…(**)”
(**) Một câu thành ngữ ý chỉ một người không nhìn thấy toàn cuộc, không hiểu rõ hết sự việc.
Thịnh Đường lập tức gác đũa xuống, chắp hai tay lại thành nắm đấm hành lễ: “Không ngờ Tô huynh lại ở đây, tiểu nữ tử áy náy muôn phần.”
Tiêu Dã đáp lễ: “Không dám.”
Nhưng Thịnh Đường cũng đổi giọng ngay lập tức: “Theo như ý anh nói, thì Giang Chấp chính là ‘núi Lư’?”
“Đương nhiên cậu ấy… cũng không thua kém phải không. Về mặt khôi phục bích họa khô và ướt, Giang Chấp rất có kinh nghiệm.” Tiêu Dã phanh lại kịp thời.
Thịnh Đường bĩu môi: “Anh cũng nói rồi đấy, đó là kinh nghiệm, sao có thể so sánh với danh tiếng? Cho anh thời gian, anh cũng đâu có vấn đề gì.”
“Kể cũng phải.” Tiêu Dã thích nghe câu nói này, nhưng thực ra trong lòng thì sáng tỏ như gương. Trong ngành khôi phục bích họa, kinh nghiệm dĩ nhiên quan trọng, nhưng tài năng thiên bẩm cũng là nhân tố không thể thiếu. Đó là một phản ứng cực kỳ nhạy cảm đối với bích họa, là bản năng, là bẩm sinh, là cảnh giới mà một người có nỗ lực cách mấy cũng không thể đạt tới được.
Ngay sau đó nghĩ lại, anh ấy chợt cảm thấy không đúng: “Kẹo Dẻo, ý của em là đại sư huynh của em sau này không thể lừng danh thiên hạ nữa sao?”
“Làm gì có chuyện đó? Đại sư huynh tuổi trẻ tài cao, lại là đồ đệ mà Giáo sư Hồ tâm đắc. Đừng nói là sau này, lấy bản lĩnh bây giờ của anh ra cũng đủ vang danh rồi.”
Tiêu Dã chép miệng mấy tiếng: “Vẫn là tiểu sư muội thương anh, biết điểm tốt của anh.”
Thẩm Dao thực sự chịu không nổi màn khen qua lại đầy tính “thương mại” của hai người này. Cô ấy tiếp tục quay lại chủ đề quan hệ giữa Giang Chấp và Trình Gia Hủy: “Nếu Giang Chấp đã biết rất rõ tâm ý của Trình Gia Hủy, cũng bày tỏ thái độ rõ ràng không đồng ý chuyện hôn ước vậy thì tối nay đáng nhẽ không nên đi mới phải, đây rõ ràng là một màn mà Trình Gia Hủy dựng lên.”
Nghe xong, Tiêu Dã lắc đầu: “Em nghĩ tối nay Giang Chấp chịu đi là vì nể mặt Trình Gia Hủy ư? Nhầm rồi, cậu ấy đang nể mặt hai ông bà nhà họ Trình. Đợi tới khi Trình Gia Hủy làm mất hẳn chút tình nghĩa này, em nghĩ liệu Giang Chấp có hận không?”
“Chẳng qua chỉ là bái sư học nghề thôi mà, không lẽ lại định ép duyên?” Thịnh Đường bĩu môi: “Có biết bao nhiêu cách để trả ơn thầy…”
Nhưng Tiêu Dã lại hơi nghiêm mặt lại, đặt đũa xuống, tự động rót cho mình một cốc bia.
Thịnh Đường và Thẩm Dao đều phát hiện ra chút khác thường, đũa cũng không động nữa, nhìn Tiêu Dã.
Rất lâu sau, Tiêu Dã mới lên tiếng: “Không phải là ơn nghĩa thầy trò bình thường đâu. Đã từng nghe một câu nói thế này chưa? Người đã từng chịu quá nhiều cực khổ, chỉ cần cho họ nếm một chút ngọt ngào thì cũng đủ khiến họ ghi nhớ cả đời.”
Thịnh Đường sững người, bất chợt nhớ tới những lời Giáo sư Hồ nói trước đó…
“Ý của anh là…” Thẩm Dao ngập ngừng.
Tiêu Dã uống quá nửa cốc bia rồi giơ tay lau bọt bia dính trên mép, cũng không định giấu họ nữa: “Anh ấy à, cũng chỉ là nghe loáng thoáng. Bố mẹ Giang Chấp ra đi từ sớm, sống ngoài xã hội cậu ấy chịu không ít khổ cực. Sau này gặp được ông Trình. Ông ấy nhặt về một Giang Chấp gần như sắp bị đánh đến chết, bảo đảm cho cậu ấy có một cuộc sống ổn định vững vàng. Sau khi nhà họ Trình di dân, Giang Chấp cũng theo họ ra nước ngoài. Nói thế này đi, ở trong thâm tâm của Giang Chấp, ông Trình cũng giống như bố đẻ của cậu ấy vậy. Thế nên mới nói, khi em đi vào đường cùng ngõ cụt, bỗng dưng xuất hiện một người giúp đỡ em, cho em nương tựa, cho em một mái nhà ấm áp, dạy em hết các đạo lý tồn tại trên đời, ân tình này em bảo có thể quên hay không đây?”
Nói tới đây, anh ấy thở dài: “Con người Giang Chấp ngoài lạnh trong nóng, trông có vẻ như chẳng để tâm chuyện gì hết, thực ra là chuyện gì cũng để tâm.”
Nghe xong câu nói ấy, chẳng hiểu sao Thịnh Đường lại cảm thấy trong lòng dấy lên từng cơn đau nhói. Anh còn từng bị người ta đánh sao? Vì sao lại đánh anh chứ? Lúc đó chắc chắn anh còn rất nhỏ phải không? Chắc là đau tưởng chết… Nghĩ tới chuyện lúc nhỏ cô chỉ bị trầy xước đầu gối thôi cũng gào suốt nửa ngày, sau đó bố mẹ phải dỗ lên dỗ xuống, hết mua kẹo lại dỗ bằng búp bê Barbie. Nhưng anh thì chẳng có bố mẹ ở bên, khi đau dù có khóc cũng chẳng ai thương phải không.
Cô thương.
Trái tim rất đau, rất đau.
Thẩm Dao cũng buông một tiếng thở dài nặng nề, khóe mắt đã ướt, cô ấy đưa tay lau một cái thật nhanh.
Tiêu Dã nhìn thấy hai cô gái trước mặt mình đều sắc mặt nặng nề, bỗng dưng cảm thấy bầu không khí bị anh ấy làm cho có phần trầm trọng, bèn xua tay: “Haizz, chẳng phải cậu ấy đã khổ tận cam lai rồi sao. Hai em phải nhớ, ông trời không bao giờ phụ người nỗ lực phấn đấu. Hơn nữa Giang Chấp bây giờ có người thương có người yêu, có biết bao nhiêu cô gái chỉ muốn bổ nhào vào lòng cậu ấy, ẩm ướt lắm. Bây giờ cả Trình Gia Hủy cũng đuổi theo rồi, chưa biết chừng lần này lại hạ gục được Giang Chấp. Cũng không còn ít tuổi nữa, kiểu người như Giang Chấp, thật ra rất khao khát sự ấm áp của gia đình.”
“Hạ… Hạ gục?” Thịnh Đường chỉ cần căng thẳng là lập tức lắp bắp.
Tiêu Dã ngẫm nghĩ rồi chữa lại cách nói: “Trình Gia Hủy có hạ gục được hay không cứ xem hôm nay tối nay Giang Chấp có về khách sạn không là biết.”
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Thịnh Đường tinh thần bất ổn, rõ ràng hiểu hàm ý trong câu nói của Tiêu Dã nhưng vẫn không cam tâm, hỏi: “Anh ấy… không về khách sạn ngủ, còn có thể ngủ ở đâu?”
Tiêu Dã phì cười vì câu hỏi của cô: “Em nói xem?”
Cảm xúc trong lòng Thịnh Đường như chực đổ ngã, cô vô thức cắn đầu ống mút, không ngờ lại cắn đúng vào môi.
Đau quá…
“Thế nên anh nói qua nói lại, quan hệ giữa Giang Chấp và Trình Gia Hủy rốt cuộc có phải quan hệ nam nữ hay không?”
Ba người họ đã tới Thịnh Thiên Các, chọn một bàn khá rộng rãi. Sau khi ngồi xuống, Thẩm Dao đã đặt ra một băn khoăn chân thành về chuyện cá nhân của Giang Chấp. Đối với việc này, Thịnh Đường cảm thấy sự kiên trì bền bỉ của Thẩm Dao khiến cô rất hài lòng.
Sự tận tâm của Trình Gia Hủy đã viết đầy cả lên mặt, đến một người ngây thơ đơn thuần như cô cũng nhìn ra được thì một người đã sống đến hơn ba mươi tuổi như Giang Chấp lẽ nào lại không nhìn ra? Vậy mà anh vẫn đáp lại rất khách sáo, là vì anh đang muốn tận hưởng cảm giác mờ ám khi được phụ nữ ái mộ thậm chí là theo đuổi, hay vì trước đây hai người này từng yêu nhau một khoảng thời gian?
Để nghe được thông tin về Giang Chấp, Thịnh Đường chỉ hận không thể đi rửa tai ngay lúc này.
Có lẽ vì đã uống một chút rượu, Tiêu Dã cũng không còn nói nước đôi lập lờ như ban ngày nữa mà thật sự tường thuật lại giao tình giữa Trình Gia Hủy và Giang Chấp. Đại ý của anh ấy là: Gia đình của Trình Gia Hủy đã mấy đời có nhà khôi phục văn vật, nhất là bố của cô ấy, sở trường khôi phục bích họa ở các giáo đường phương Tây. Còn Giang Chấp từ thời thiếu niên đã đi theo bố của Trình Gia Hủy học nghề khôi phục, thế nên nói một cách nghiêm túc, Giang Chấp và Trình Gia Hủy có thể được coi là thanh mai trúc mã.
Thịnh Đường chống cằm lắng nghe, miệng cắn ống mút, phần nước toan mai thang(*) trong cốc thì nửa ngay vẫn chưa thấy được uống hớp nào.
(*) Còn gọi là đồ uống cắt tỉa chua, một loại đồ uống truyền thống của Trung Quốc được làm từ mận hun khói, đường đá và các thành phần khác.
Thanh mai trúc mã… Đây quả thực là một cụm từ rất dễ nghe.
Sao ai cũng có thể có một thanh mai trúc mã thế nhỉ?
Chỉ cô là không có.
Các món ăn họ gọi lần lượt được bưng lên, từ các món ăn thích hợp cho bữa khuya như hải sản xào tới tôm hùm nhỏ hấp cay, đầu vịt cay, cho tới các món giải nhiệt như salad rau xanh, thịt xào rau… Thậm chí có cả những món truyền thống như đậu vàng, phô-mai ngỗng, đậu phụ hạnh nhân… Khắp bàn đầy đủ sắc hương vị. Chỉ có ba người mà gọi phần ăn đủ cho sáu người. Đến cả nhân viên phục vụ cũng buộc lòng phải lên tiếng nhắc nhở họ gọi quá nhiều rồi…
Nhưng Tiêu Dã thì mạnh mẽ đập bàn, nói chắc nịch: Ăn, cứ ăn thoải mái, đằng nào cũng có người trả tiền.
Món cuối cùng là món nổi tiếng nhất ở đây: Gà Cung Bảo. Món này được mang lên, coi như các món họ gọi đã đầy đủ cả. Một nhà hàng đã lăn lộn được ở đất Bắc Kinh hơn nửa thế kỷ thì đều có bản lĩnh cả. Món Gà Cung Bảo của Thịnh Thiên Các quả thực lừng danh khắp nơi, cách làm có sự đặc biệt giữa sự bình thường, gà được xắt thành miếng nhỏ như miếng lê, nguyên liệu tươi ngon. Nấu tới khi vừa chín tới thì đổ xốt lên kết hợp với lạc bóc vỏ. Lúc mới nếm thì ngọt trước sau đó hơi chua dôn dốt, có mùi thơm của ớt tiêu, mặn mà lại hơi tê lưỡi, vừa đủ cả năm vị.
Tỉ mỉ nhất là chính giữa đĩa chỉ thấy dầu ớt không thấy xốt, đây cũng là nguyên do Thịnh Thiên Các chỉ dựa vào một món ăn, cược thắng được khoảng thời gian hơn nửa thế kỷ.
Đại sư kinh kịch Mai Lan Phương chỉ yêu thích duy nhất món gà Cung Bảo tại đây, vừa bước vào nhà hàng là lập tức nhìn thấy bức ảnh chụp chung giữa Mai Lan Phương và ông chủ của Thịnh Thiên Các.
Thịnh Đường tâm tâm niệm niệm, quan trọng nhất là được ăn gà Cung Bảo ở nhà hàng này.
Nhưng hôm nay không còn khẩu vị nữa rồi.
“Sau thanh mai trúc mã thì mối quan hệ này không còn đơn giản nữa thì phải?” Thẩm Dao gạn hỏi.
Thịnh Thiên Các hôm nay đông người, lại đúng vào thời điểm người ta hay đi ăn bữa khuya nên xung quanh bàn của họ toàn là thực khách. Không còn gì nghi ngờ, bàn của họ là nổi bật nhất, dẫu sao cũng là hình ảnh một anh chàng đẹp trai dẫn theo hai cô gái xinh đẹp.
Thế nên Tiêu Dã cũng cực kỳ thản nhiên và kiêu hãnh đón nhận ánh mắt dò xét tới từ bốn phương tám hướng. Trong lúc vui vẻ, anh ấy lại tu một cốc bia và nói: “Đương nhiên không đơn giản, Giang Chấp chính là con rể ‘ngự dụng’ của nhà họ Trình.”
Một giây sau, hớp toan mai thang trong miệng Thịnh Đường bị phun ra ngoài.
Tiêu Dã cúi đầu, sửng sốt nhìn cả một khoảng ướt sũng ngay trước ngực mình rồi ngước mắt nhìn về phía Thịnh Đường ở đối diện: “Cú phun này kỹ thuật cao đấy, vào hết cả áo của anh rồi, không phun vào đồ ăn một chút nào cả…”
Thịnh Đường cuống quýt rút mấy tờ giấy ăn đưa tới trước mặt anh ấy, di chuyển toàn bộ đồ ăn đang xếp trước mặt anh ấy đi rồi hỏi với vẻ bâng quơ: “Thế nào gọi là con rể ngự dụng?”
Thẩm Dao cũng lần đầu tiên được nghe cụm từ này.
Nhưng bất luận tiền tố là gì thì hai chữ “con rể” cũng đích thực là một “con” danh từ chính hiệu.
Tiêu Dã đón lấy giấy ăn, vừa lau quần áo vừa nói: “Giang Chấp học nghề ở nhà họ Trình, nói theo ngôn ngữ trong ngành chính là dâng trà nhận sư phụ. Sư phụ và sư mẫu cực kỳ yêu quý đồ đệ Giang Chấp, cũng công nhận chắc chắn sau này cậu ấy sẽ có một tiền đồ rộng mở nên mới có ý hứa gả con gái của mình, cũng tức là Trình Gia Hủy cho Giang Chấp.”
Thịnh Đường nghe mà đờ đẫn cả người. Đầu ống mút đã sắp bị cô cắn đứt rồi, rất lâu sau cô mới bật ra được một câu: “Xã hội phong kiến sao…”
“Có hôn ước rồi?” Thẩm Dao kinh ngạc.
“Không có hôn ước, suy nghĩ này chỉ đơn thuần xuất phát từ hai ông bà nhà họ Trình.” Tiêu Dã vo tròn đống giấy đã lau bẩn lại, ném vào trong giỏ rác vứt thức ăn bên chân. “Trình Gia Hủy ấy à, từ khi còn nhỏ đã thích Giang Chấp. Sau khi cậu ấy có thêm mối quan hệ với bố mẹ, cô ấy dĩ nhiên mong hôn sự thành sự thật. Giang Chấp chắc chắn là
không đồng ý, những lời từ hôn thậm chí là những lời tàn nhẫn cũng đã nói rồi, nhưng Trình Gia Hủy lại là một người cố chấp, bám chắc ngọn núi này không chịu buông. Thế nên bao năm qua mới xuất hiện cảnh tượng Giang Chấp đi còn cô ấy đuổi theo.”
Thịnh Đường bĩu môi: “Mấy tình tiết này cũng tầm thường quá rồi thì phải? Bây giờ kể cả tiểu thuyết và phim ảnh cũng chẳng viết mấy nữa rồi.”
Tiêu Dã nhướng mày mỉm cười: “Cuộc sống hiện thực vốn dĩ đã cẩu huyết hơn văn học nghệ thuật rồi. Trần tục mới là cuộc đời.”
Ngữ khí của Trần Dao có chút chua chát: “Người ta hay nói con gái theo đuổi con trai như cách một lớp voan. Một người chưa chồng, một người chưa vợ, chưa biết chừng đến một ngày nào đó Giang Chấp lại động lòng thì sao. Dẫu sao cũng là thanh mai trúc mã, đều thấu hiểu lẫn nhau.”
Nhịp tim của Thịnh Đường chậm mất nửa nhịp, cô quay đầu hỏi Thẩm Dao: “Có thể sao? Đã bao nhiêu năm rồi vẫn không đồng ý…”
Nhịp tim của Thịnh Đường chậm mất nửa nhịp, cô quay đầu hỏi Thẩm Dao: “Có thể sao? Đã bao nhiêu năm rồi vẫn không đồng ý…”
Tiêu Dã chậm rãi đón lời: “Mọi việc đều có khả năng, chuyện nam nữ ai dám khẳng định chắc chắn đây? Anh ấy à, coi như đã quen biết Giang Chấp cũng nhiều năm rồi, cũng chưa từng thấy cậu ấy thích ai. Trình Gia Hủy chưa biết chừng lại chính là con ếch bị luộc lâu trong nồi nước(*), lâu dần sẽ trở thành một thói quen khó bỏ, một người không thể sống thiếu. Tình cảm mà, còn có một phương thức gọi là bồi dưỡng.”
(*) Hội chứng ếch luộc hay hiệu ứng luộc ếch là cụm từ chỉ về việc một con ếch sẽ từ từ chết khi bị luộc trong nồi khi ta tăng nhiệt độ một cách từ từ mà không đột ngột để nó không phản ứng nhảy ra khỏi nồi nước sôi mặc dù không hề có nắp đậy hoặc trở ngại.
“Nhưng mà, nhưng mà…” Thịnh Đường cảm thấy có hơi rối loạn: “Chẳng phải ban nãy anh đã nói hai ông bà nhà họ Trình đã tin tưởng chắc chắn sau này Giang Chấp sẽ có một tiền đồ rộng mở sao?”
Tiêu Dã gật đầu ngay tắp lự.
“Nhưng mà…” Thịnh Đường vẫn còn cố chấp với từ “nhưng mà”: “Giang Chấp đã hơn ba mươi tuổi rồi, cũng đã thấy anh ấy lừng danh thiên hạ đâu… Không sao, bản lĩnh đúng là có một chút, nhưng so với yêu cầu của hai ông bà nhà họ Trình vẫn còn cách rất xa thì phải. Nếu em mà là mẹ của Trình Gia Hủy, chắc chắn em sẽ không để con gái mình chịu thiệt thòi.”
“Ai cho em tự tin hả, với vóc người bé nhỏ của em mà đòi làm mẹ người ta.” Tiêu Dã bật cười, sau đó dùng chiếc đũa chung gắp nửa miếng đầu vịt cay đặt vào trong đĩa của cô, nói một câu đầy ý tứ sâu xa: “Kẹo Dẻo à, tặng cho em một câu triết lý do chính đại sư huynh đây tự sáng tác ra: Không cách nào nhìn thấy hết núi Lư, chỉ mong được đứng trong ngọn núi…(**)”
(**) Một câu thành ngữ ý chỉ một người không nhìn thấy toàn cuộc, không hiểu rõ hết sự việc.
Thịnh Đường lập tức gác đũa xuống, chắp hai tay lại thành nắm đấm hành lễ: “Không ngờ Tô huynh lại ở đây, tiểu nữ tử áy náy muôn phần.”
Tiêu Dã đáp lễ: “Không dám.”
Nhưng Thịnh Đường cũng đổi giọng ngay lập tức: “Theo như ý anh nói, thì Giang Chấp chính là ‘núi Lư’?”
“Đương nhiên cậu ấy… cũng không thua kém phải không. Về mặt khôi phục bích họa khô và ướt, Giang Chấp rất có kinh nghiệm.” Tiêu Dã phanh lại kịp thời.
Thịnh Đường bĩu môi: “Anh cũng nói rồi đấy, đó là kinh nghiệm, sao có thể so sánh với danh tiếng? Cho anh thời gian, anh cũng đâu có vấn đề gì.”
“Kể cũng phải.” Tiêu Dã thích nghe câu nói này, nhưng thực ra trong lòng thì sáng tỏ như gương. Trong ngành khôi phục bích họa, kinh nghiệm dĩ nhiên quan trọng, nhưng tài năng thiên bẩm cũng là nhân tố không thể thiếu. Đó là một phản ứng cực kỳ nhạy cảm đối với bích họa, là bản năng, là bẩm sinh, là cảnh giới mà một người có nỗ lực cách mấy cũng không thể đạt tới được.
Ngay sau đó nghĩ lại, anh ấy chợt cảm thấy không đúng: “Kẹo Dẻo, ý của em là đại sư huynh của em sau này không thể lừng danh thiên hạ nữa sao?”
“Làm gì có chuyện đó? Đại sư huynh tuổi trẻ tài cao, lại là đồ đệ mà Giáo sư Hồ tâm đắc. Đừng nói là sau này, lấy bản lĩnh bây giờ của anh ra cũng đủ vang danh rồi.”
Tiêu Dã chép miệng mấy tiếng: “Vẫn là tiểu sư muội thương anh, biết điểm tốt của anh.”
Thẩm Dao thực sự chịu không nổi màn khen qua lại đầy tính “thương mại” của hai người này. Cô ấy tiếp tục quay lại chủ đề quan hệ giữa Giang Chấp và Trình Gia Hủy: “Nếu Giang Chấp đã biết rất rõ tâm ý của Trình Gia Hủy, cũng bày tỏ thái độ rõ ràng không đồng ý chuyện hôn ước vậy thì tối nay đáng nhẽ không nên đi mới phải, đây rõ ràng là một màn mà Trình Gia Hủy dựng lên.”
Nghe xong, Tiêu Dã lắc đầu: “Em nghĩ tối nay Giang Chấp chịu đi là vì nể mặt Trình Gia Hủy ư? Nhầm rồi, cậu ấy đang nể mặt hai ông bà nhà họ Trình. Đợi tới khi Trình Gia Hủy làm mất hẳn chút tình nghĩa này, em nghĩ liệu Giang Chấp có hận không?”
“Chẳng qua chỉ là bái sư học nghề thôi mà, không lẽ lại định ép duyên?” Thịnh Đường bĩu môi: “Có biết bao nhiêu cách để trả ơn thầy…”
Nhưng Tiêu Dã lại hơi nghiêm mặt lại, đặt đũa xuống, tự động rót cho mình một cốc bia.
Thịnh Đường và Thẩm Dao đều phát hiện ra chút khác thường, đũa cũng không động nữa, nhìn Tiêu Dã.
Rất lâu sau, Tiêu Dã mới lên tiếng: “Không phải là ơn nghĩa thầy trò bình thường đâu. Đã từng nghe một câu nói thế này chưa? Người đã từng chịu quá nhiều cực khổ, chỉ cần cho họ nếm một chút ngọt ngào thì cũng đủ khiến họ ghi nhớ cả đời.”
Thịnh Đường sững người, bất chợt nhớ tới những lời Giáo sư Hồ nói trước đó…
“Ý của anh là…” Thẩm Dao ngập ngừng.
Tiêu Dã uống quá nửa cốc bia rồi giơ tay lau bọt bia dính trên mép, cũng không định giấu họ nữa: “Anh ấy à, cũng chỉ là nghe loáng thoáng. Bố mẹ Giang Chấp ra đi từ sớm, sống ngoài xã hội cậu ấy chịu không ít khổ cực. Sau này gặp được ông Trình. Ông ấy nhặt về một Giang Chấp gần như sắp bị đánh đến chết, bảo đảm cho cậu ấy có một cuộc sống ổn định vững vàng. Sau khi nhà họ Trình di dân, Giang Chấp cũng theo họ ra nước ngoài. Nói thế này đi, ở trong thâm tâm của Giang Chấp, ông Trình cũng giống như bố đẻ của cậu ấy vậy. Thế nên mới nói, khi em đi vào đường cùng ngõ cụt, bỗng dưng xuất hiện một người giúp đỡ em, cho em nương tựa, cho em một mái nhà ấm áp, dạy em hết các đạo lý tồn tại trên đời, ân tình này em bảo có thể quên hay không đây?”
Nói tới đây, anh ấy thở dài: “Con người Giang Chấp ngoài lạnh trong nóng, trông có vẻ như chẳng để tâm chuyện gì hết, thực ra là chuyện gì cũng để tâm.”
Nghe xong câu nói ấy, chẳng hiểu sao Thịnh Đường lại cảm thấy trong lòng dấy lên từng cơn đau nhói. Anh còn từng bị người ta đánh sao? Vì sao lại đánh anh chứ? Lúc đó chắc chắn anh còn rất nhỏ phải không? Chắc là đau tưởng chết… Nghĩ tới chuyện lúc nhỏ cô chỉ bị trầy xước đầu gối thôi cũng gào suốt nửa ngày, sau đó bố mẹ phải dỗ lên dỗ xuống, hết mua kẹo lại dỗ bằng búp bê Barbie. Nhưng anh thì chẳng có bố mẹ ở bên, khi đau dù có khóc cũng chẳng ai thương phải không.
Cô thương.
Trái tim rất đau, rất đau.
Thẩm Dao cũng buông một tiếng thở dài nặng nề, khóe mắt đã ướt, cô ấy đưa tay lau một cái thật nhanh.
Tiêu Dã nhìn thấy hai cô gái trước mặt mình đều sắc mặt nặng nề, bỗng dưng cảm thấy bầu không khí bị anh ấy làm cho có phần trầm trọng, bèn xua tay: “Haizz, chẳng phải cậu ấy đã khổ tận cam lai rồi sao. Hai em phải nhớ, ông trời không bao giờ phụ người nỗ lực phấn đấu. Hơn nữa Giang Chấp bây giờ có người thương có người yêu, có biết bao nhiêu cô gái chỉ muốn bổ nhào vào lòng cậu ấy, ẩm ướt lắm. Bây giờ cả Trình Gia Hủy cũng đuổi theo rồi, chưa biết chừng lần này lại hạ gục được Giang Chấp. Cũng không còn ít tuổi nữa, kiểu người như Giang Chấp, thật ra rất khao khát sự ấm áp của gia đình.”
“Hạ… Hạ gục?” Thịnh Đường chỉ cần căng thẳng là lập tức lắp bắp.
Tiêu Dã ngẫm nghĩ rồi chữa lại cách nói: “Trình Gia Hủy có hạ gục được hay không cứ xem hôm nay tối nay Giang Chấp có về khách sạn không là biết.”
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Thịnh Đường tinh thần bất ổn, rõ ràng hiểu hàm ý trong câu nói của Tiêu Dã nhưng vẫn không cam tâm, hỏi: “Anh ấy… không về khách sạn ngủ, còn có thể ngủ ở đâu?”
Tiêu Dã phì cười vì câu hỏi của cô: “Em nói xem?”
Cảm xúc trong lòng Thịnh Đường như chực đổ ngã, cô vô thức cắn đầu ống mút, không ngờ lại cắn đúng vào môi.
Đau quá…
Bình luận facebook