• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tên Anh Là Thời Gian Full (2 Viewers)

  • Chương 98 - Chương 98

Chương 98 ĐƯỢC ANH THỪA NHẬN

Trình Gia Hủy đang bóng gió hỏi thăm Giang Chấp lịch trình hai ngày tới thì nhìn thấy cô gái lúc trước đã đi vào trong đại điện lúc này quay trở ra.



Một cô gái tràn đầy năng lượng.



Đây là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong thâm tâm của Trình Gia Hủy khi cô ấy vừa đi vào đại điện và nhìn thấy Thịnh Đường. Nhất là đôi mắt đó, đẹp khó tả, nhưng lại toát lên một sự gian xảo, thoạt nhìn đã biết chủ nhân của nó là một người thông minh lanh lợi vô cùng.



Cô ấy chú ý Thịnh Đường hơn những người khác một chút là vì lúc đó cô gái này đang cười đùa cùng với Giang Chấp. Trình Gia Hủy quen biết Giang Chấp đã nhiều năm, cũng tự nhận mình là cô gái thấu hiểu Giang Chấp nhất. Dù là trong công việc hay trong cuộc sống, anh cũng không phải là một người đàn ông thích đùa giỡn với con gái, thậm chí không thể chịu nổi nếu có một người khác giới bám dính lấy mình.



Anh không phải là một người có nhiều kiên nhẫn, lại rất khó tính, nói năng xưa nay luôn theo cảm xúc và tính cách của cá nhân mình, muốn nghe một câu nói tử tế từ anh rất khó. Thế nên Trình Gia Hủy cảm thấy, sẽ có không ít cô gái bị ngoại hình của anh mê hoặc nhưng sau cùng sẽ vì tính cách của anh mà không dám tới gần.



Vậy mà cô gái này lại tiếp cận gần với Giang Chấp.



Giang Chấp quay người nhìn theo hướng mà Trình Gia Hủy đang nhìn. Sau khi nhìn thấy Thịnh Đường, khóe miệng của anh khẽ rướn lên nhẹ nhàng. Trình Gia Hủy nhìn chằm chằm góc nghiêng của Giang Chấp, cô ấy đã tận mắt chứng kiến khoảnh khắc sắc mặt anh từ bình thản nhạt nhòa chuyển sang cười khẽ, thầm sửng sốt trong lòng.



“Thành thật xin lỗi, làm phiền rồi…” Thịnh Đường gật đầu gập người đi sát tới trước mặt Giang Chấp, cười trừ.



Giang Chấp cụp mắt xuống nhìn cô, cũng không chủ động hỏi mà đợi cô lên tiếng trước.



“À thì… giang hồ cấp cứu.” Thịnh Đường giơ màn hình di động ra trước mặt Giang Chấp, bấm vào một tin nhắn thoại, tiếng khóc rưng rức của Kỳ Dư lập tức vọng ra.



“Đường Đường, Tia Sét Xanh cắn anh rồi! Em mau giúp anh hỏi anh Giang xem, anh có cần phải đi tiêm phòng dại không…”



Thịnh Đường nói: “Tôi cũng chỉ vì không thể chịu nổi mấy cuộc gọi đoạt mạng của Kỳ Dư thôi.”



Cô lại ấn tiếp xuống tin nhắn thoại thứ hai, Kỳ Dư thúc giục: “Em đã hỏi giúp anh chưa đấy? Đầu ngón tay quý giá này của anh nếu để phế là em phải nuôi anh đấy!”

“Anh xem xem, giục tôi liên hồi!” Thịnh Đường bổ sung thêm một câu.



Cô nghĩ thầm trong lòng: Anh đừng trách tôi quấy rầy chuyện tốt của anh nhé, tôi cũng chỉ vì không còn cách nào khác thôi. Lỡ như cả đời này tôi phải gánh theo một món nợ thì sao?



Giang Chấp mím môi không nói.



“Hay là… lát nữa tôi quay lại?” Thịnh Đường cảm thấy chột dạ, sao lại không tỏ thái độ gì thế này?



Giang Chấp đưa tay về phía cô.



Thịnh Đường không hiểu.



“Di động.”



“Của tôi hả?”



“… Còn phải hỏi?”



Trước ánh mắt khác lạ của Trình Gia Hủy, Thịnh Đường đặt chiếc di động vào trong tay Giang Chấp.



Màn hình đen sì, Giang Chấp bấm vào một cái, màn hình khóa lập tức hiện lên.



Giang Chấp hỏi: “Mật khẩu.”



Thịnh Đường “ồ” một tiếng, giơ tay định lấy lại di động nhưng Giang Chấp hơi giật lại phía sau, nhíu mày: “Nói đi.”



Thịnh Đường lấy hụt, bàng hoàng.



Không hiểu cái gì gọi là quyền riêng tư sao…



Giang Chấp đưa mắt nhìn cô.



Có người khác ở đây, Thịnh Đường cũng không dám mặt dày giành giật điện thoại với Giang Chấp. Cô hắng giọng, nói ra một dãy số. Giang Chấp đường hoàng, ngang nhiên nhập mật khẩu vào, công khai mở khóa.



Ngay sau đó, anh dùng thẳng WeChat của cô để trả lời lại Kỳ Dư.



Tin nhắn thoại…



Anh nói: “Kỳ Dư, trí thông minh của cậu tụt xuống âm rồi phải không? Rùa có bệnh dại như chó mèo sao? Nhưng nếu cậu thích được tiêm mũi đó tôi cũng chẳng cản.”



Thịnh Đường toát mồ hôi hột, hình ảnh cô tưởng tượng ra trong đầu là Kỳ Dư sốt sắng mở tin nhắn thoại mà cô gửi đến ra, kết quả lại nghe thấy một câu quát như tạt nước vào mặt của Giang Chấp.

Trình Gia Hủy ở bên cạnh khẽ cười, nói: “Không ngờ anh đưa cả Tia Sét Xanh về nước.” Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.



Thịnh Đường ở bên này nghe rất rõ ràng câu ấy, trong bụng có chút ghen tỵ. Bông hoa hồng này đến cả Tia Sét Xanh cũng biết, Tia Sét Xanh có quan hệ thân thiết với cô ấy không?



Giang Chấp “ừm” một tiếng, không nói thêm nhiều chuyện khác, vừa trả lại di động cho Thịnh Đường thì có một tin nhắn thoại được gửi tới WeChat. Anh thu tay về, ấn nút nghe tin nhắn thoại ngay trước mặt hai người họ, điềm nhiên đường hoàng cứ như đang dùng di động của chính mình vậy.



Thịnh Đường há hốc miệng, muốn nói: Lỡ như là người khác tìm cô thì sao…



Nhưng cũng may vẫn là Kỳ Dư. Có lẽ vừa mới nghe được giọng Giang Chấp, nên giọng anh ấy run rẩy vì sợ hãi, khi nhắn tin lại thái độ cung kính, khép nép hơn hẳn: “Bác sỹ Giang, Tia Sét Xanh cắn vào tay tôi sâu lắm, tôi cũng chỉ vì lo lắng thôi.”



Giang Chấp đổi sang cầm di động bằng tay kia, rồi lại gửi thêm một tin khác: “Nếu lo lắng thì cậu chạy bộ thêm đi, chắc đã từng nghe câu ‘Lấy độc trị độc’ phải không, lắc di động gom số bước chân thì cuối cùng người thiệt thòi chỉ có mình cậu mà thôi.”



Thịnh Đường nghe xong câu này phải cảm thán không thôi, quả nhiên là nhanh chóng nắm bắt được mọi tính năng của WeChat, nhanh như khỉ tiến hóa lên thành người vậy. Hôm nay lúc Kỳ Dư gọi điện thoại đến mồm năm miệng mười ba hoa về công lao của La Chiếm là cô đã nghĩ rồi. Cái gì mà ngày nào cũng chạy bộ, nghĩ mọi người là đồ ngốc cả sao? Cũng chỉ gạt được tên ngốc Giang Chấp này mà thôi.



Kết quả, tên ngốc cũng đã ngộ ra.



“Giang Chấp, cô giáo đây là?” Trình Gia Hủy hỏi.



Thịnh Đường vốn dĩ có một chút tâm lý kháng cự đối với Trình Gia Hủy, vì dẫu sao cả Tiểu Du hay Tiêu Dã cũng đều cảm thấy cô ấy rất xinh đẹp, đây chính là một điểm khiến tâm lý Thịnh Đường bị mất cân bằng nghiêm trọng. Nhưng nghe người ta gọi mình là “cô giáo”, mấy thứ cảm xúc hèn mọn, nhỏ nhặt kia lập tức tan biến trong khoảnh khắc. Cô hưng phấn vô cùng, không cần đợi Giang Chấp giới thiệu đã chủ động chìa tay ra: “Tôi tên là Thịnh Đường, Thịnh trong ‘đua nở’, Đường trong “hải đường”. À… gọi tôi là cô giáo khách khí quá rồi, cứ gọi tôi Thịnh Đường là được.”



Trình Gia Hủy bắt tay với cô, nhìn gương mặt hào hứng tươi sáng của cô và thầm nghĩ trong lòng: Mấy cô gái trẻ đúng là đầy năng lượng.



“Cái tên Thịnh Đường này… hình như tôi có chút ấn tượng.” Cô ấy nhíu mày suy tư: “À, tôi nhớ ra rồi. Cô là con gái của Thịnh Tử Viêm phải không? Mẹ cô tên là Mạc Họa.”



Cả một bầu nhiệt huyết của Thịnh Đường vơi đi một nửa, cô nhạt nhòa “ừm” một tiếng đáp lại.



Trình Gia Hủy không hiểu cô bị làm sao.



Vẫn là Giang Chấp hiểu suy nghĩ của cô hơn cả, anh cười nói: “Tới khi nào người ta nhắc đến Thịnh Tử Viêm và nói, à ông ấy là bố của Thịnh Đường đấy, thì cô mới xứng với hai chữ ‘người thầy’.” Anh giơ tay đánh nhẹ một cái lên đầu cô, giọng nói trầm ấm dịu dàng: “Thế nên, người ta khách sáo nói một câu, cô cũng đừng hùa theo phấn khích.”



Thịnh Đường có chút xấu hổ, cô cũng không ngờ những suy nghĩ trong lòng mình lại bị anh nhìn thấu như vậy. Cô lẩm bẩm một câu: “Tôi cũng đâu có phấn khích lắm…” Không thể giữ lại cho cô chút thể diện trước mặt “Hoa hồng” sao?



Gọi một tiếng “cô giáo” thì sao chứ? Kể cả cho cô vờ vĩnh lên mặt chút đi? Con người Giang Chấp này, thật chẳng hiền lành chút nào.

Trình Gia Hủy đứng bên cạnh nhìn thấy rõ mọi chuyện. Cú cốc đầu này của Giang Chấp rất thuần thục, lại rất tự nhiên, không giống với tác phong thường ngày của anh cho lắm.



“Cũng không thể nói như vậy được. Có ai không biết con gái của Thịnh Tử Viêm có tài năng thiên bẩm về mặt hội họa chứ, họa sỹ thiên tài không phải là hư danh đâu.”



Thịnh Đường bỗng nhiên cảm thấy cô Trình Gia Hủy này ăn nói thật dễ nghe, khiến cô không sao ghét cô ấy được.



Giang Chấp cười khẽ: “Nếu em còn tiếp tục khen cô ấy, cô ấy sẽ bay lên trời đấy.”



Trình Gia Hủy nghe ra được một chút ý tứ nào đó từ lời nói của anh, ngẫm nghĩ rồi hỏi dò: “Hai người… đang làm việc cùng nhau sao?”



Lần này là Giang Chấp chủ động lên tiếng: “Đúng vậy, cô ấy ở trong đội của anh, anh đích thân dẫn dắt.”



Trình Gia Hủy thầm sửng sốt.



Anh lâu nay chỉ làm việc độc lập một mình, ai quen biết anh cũng hiểu rõ điều này. Nay anh trở về nước, không những thành lập đội mà còn tự tay chỉ dạy cho một cô gái? Cô ấy mỉm cười, thực chất đang âm thầm quan sát Thịnh Đường. Anh đích thân dẫn dắt…



Ý tứ quá rõ ràng, đây là người được anh thừa nhận, người của anh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom