Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 127 - Chương 127
Chương 127 HÌNH BÓNG CỦA FAN THẦN
Phần giới thiệu cá nhân của Fan thần là phần đơn giản nhất trong số tất cả những người nổi tiếng.
Đối với những người nổi tiếng xuất hiện trước đó, sau khi tên của họ xuất hiện sẽ tiếp tục được chiếu ảnh, bên cạnh hình ảnh từ trên xuống dưới là vô số những danh hiệu và vinh quang không thể đếm hết. Còn tới lượt Fan thần, trên đầu có một chữ Fan, tên tuổi cụ thể không ai biết rõ, không có những thứ gọi là danh hiệu phù phiếm, chỉ có một dòng: Nhà khôi phục bích họa chuyên nghiệp.
Fan thần quả thực cũng được chiếu hình ảnh, nhưng không phải là kiểu ảnh chân dung nghệ thuật như những người nổi tiếng khác mà chỉ là một góc nghiêng cực kỳ đơn giản. Anh ấy đội mũ lưỡi trai, không nhìn rõ cụ thể như thế nào, nói trắng ra chẳng khác nào một cái bóng cắt, thứ duy nhất có thể nhìn thấy là một bộ râu xồm xoàm.
Điều bất ổn mà Trình Tần cảm nhận được nằm ở chính chiếc bóng hiện trên màn chiếu.
Thịnh Đường bị cô kéo tuột ngồi trở lại ghế. Cô quay đầu gạt tay Trình Tần ra: “Cậu làm cái gì thế? Có chuyện gì không bình thường?” Thái độ của cô có phần không vui, dẫu sao thì Trình Tần cũng đã cắt ngang màn hò hét cổ động của cô dành cho thần tượng.
Trình Tần quay ngoắt đầu của cô lại: “Cậu nhìn sư phụ của cậu đi.”
Thịnh Đường lập tức phát hiện Giang Chấp đang đi ra ngoài, bèn sửng sốt: “Ấy, sao anh ấy lại bỏ đi rồi?” Tư tưởng giác ngộ của con người này cũng thấp quá rồi thì phải? Làm gì có ai đang nghe tọa đàm được một nửa lại bỏ đi? Anh bỏ đi trước thì thôi, lại còn bỏ đi đúng lúc người ta giới thiệu về Fan thần, thế là có ý gì? Là sợ hãi hay sợ nhìn thấy sẽ bị kích động?
Phản ứng đầu tiên của cô chính là rút di động gọi điện thoại bảo anh quay về, nhưng cô bị Trình Tần giữ tay lại: “Mình bảo cậu để ý tới chuyện anh ấy đi hay ở hay sao? Cậu nhìn lại góc nghiêng của sư phụ cậu đi.”
Thịnh Đường lại quay đầu nhìn thêm lần nữa.
Vị trí ngồi của mấy người họ ở hàng trước, thế nên Giang Chấp nếu muốn đi ra ngoài phải vượt qua một lối đi rất dài. Khi Thịnh Đường quay đầu lại nhìn, anh đã ra gần tới cửa lớn. Lúc anh đưa tay ra đẩy cửa, góc nghiêng của anh vừa đúng lúc hướng thẳng về phía Thịnh Đường.
Tiện thể giúp cô nhìn rõ ràng.
…
Đại học Z là một ngôi trường danh giá cả trăm năm nay, thế nên có không ít kiến trúc vẫn được lưu giữ nguyên trạng theo kiểu cổ xưa. Hiệu trưởng của Đại học Z là một chuyên gia mỹ thuật, một nhà văn hóa chính hiệu, cực kỳ xem trọng việc bảo tồn và duy trì những kiến trúc trong trường. Nói theo lời của ông thì: Chỉ cần một người bước đi trong khuôn viên trường Đại học Z chúng ta thì có nghĩa người ấy đang thưởng thức tác phẩm của những bậc thầy khi trước. Nhất là kiến trúc này, đã hội tụ biết bao tâm huyết của các kiến trúc sư.
Đã từng có không ít đạo diễn muốn ở lại trường mượn cảnh quay phim, thậm chí còn đề xuất được trả tiền thuê mặt bằng, giá không hề thấp nhưng tất cả đều bị hiệu trưởng từ chối. Ông nói nơi đây là trường học, đoàn phim mặc nhiên vào ở sẽ không phải là chuyện của một hai người. Đông người chắc chắn sẽ làm hại tới quần thể kiến trúc cổ, nên dù có trả ông bao nhiêu tiền ông cũng không cho phép.
Hội trường nơi đang tổ chức buổi tọa đàm bàn về những người nổi tiếng đây chính là một trong số những kiến trúc cổ ấy, có sự kết hợp hài hòa giữa phong cách Baroque của châu Âu và phong cách kiến trúc truyền thống của Trung Quốc, vừa có nét cổ phong lại vừa chứa đựng những yếu tố thích hợp dùng để nghiên cứu những tinh hoa của kiến trúc hai nền văn hóa Đông Tây. Ví dụ như khoa Kiến trúc của nhà trường, bài học phân tích đầu tiên chính là nghiên cứu kiến trúc cổ trong chính khuôn viên trường mình, mà hội trường lớn là mục tiêu tham khảo hàng đầu.
Cửa lớn của hội trường được sử dụng phong cách thiết kế cửa cao kiểu châu Âu, nhưng cửa sổ lại mang phong cách Trung Quốc, kính được sử dụng lưu ly trăm năm, ánh nắng sẽ được lọc qua trở nên êm dịu.
Khi Thịnh Đường nhìn qua đó, mấy vạt nắng xuyên qua lớp lưu ly hắt vào trong vừa hay chiếu xuống góc nghiêng của Giang Chấp. Ánh sáng như một cây bút chạm khắc, phác họa tỉ mỉ từng đường nét khuôn mặt và hình dáng ngũ quan của anh, nhất là sống mũi, cao thẳng gợi cảm.
Ánh sáng hơi xiên, góc nghiêng hướng về phía cô bên này liền chìm vào bóng râm, gần như thật sự trở thành một cái bóng cắt.
Thịnh Đường nhìn thấy mà phải “chu choa” lên một tiếng, chỉ thiếu nước chảy nước miếng, đôi mắt mơ màng như một con thỏ cái: “Đẹp trai thật đấy, cứ như bước ra từ trong truyện tranh vậy.”
Trình Tần: Thật là…
Đáng lẽ ngày xưa phải đi học y mới đúng, hơn nữa phải theo chuyên ngành Ngoại khoa, sau đó mổ banh não bộ của Thịnh Đường ra xem sao, để xem rốt cuộc mạch não của cô có kết cấu như thế nào.
Sau đó cô ấy lại quay đầu cô trở về.
“Rồi bây giờ cậu nhìn lên cái bóng trên màn chiếu đi, có thấy giống Giang Chấp không?” Trình Tần kéo sự tập trung của cô trở về với quỹ đạo cần thiết của nó.
Các giáo sư già trên sân khấu bắt đầu giới thiệu về Fan thần, thật ra cũng rất sơ sài và qua loa.
“Không lộ diện, không tham gia các hoạt động trong ngành, vậy nên bức ảnh này mọi người xem tạm vậy. Nghe nói đây là bức ảnh được người ta chụp lại lúc trước khi Fan thần đang khôi phục bích họa, vì ánh sáng và góc độ nên trở thành một ảnh bóng cắt. Trọng điểm ngày hôm nay của chúng ta vẫn là ngắm nhìn các tác phẩm bích họa mà cậu ấy từng khôi phục.”
Nhìn qua ảnh bóng cắt trên màn hình là biết người chụp bức ảnh chủ yếu muốn chụp bích họa nên gương mặt của Fan thần trở thành nền, rõ ràng là anh đang tập trung vào công việc khôi phục. Thịnh Đường hận đến nghiến răng nghiến lợi. Một cơ hội tốt biết bao, sao không chỉnh sáng tiêu điểm lên chứ? Không biết đây là ảnh của người xui xẻo nào chụp nữa, nhìn là biết cực kỳ thiếu chuyên nghiệp.
“Giống… sao?” Thịnh Đường nhìn đi nhìn lại.
“Mắt cậu làm sao vậy?” Trình Tần liếc nhìn cô: “Không giống sao? Quá là giống, cậu nhìn đường nét và hình dáng góc nghiêng đi.”
Thịnh Đường nhướng mày, lắc đầu. w●ebtruy●enonlin●e●com
Trình Tần quay đầu sang, vỗ vỗ cánh tay của Thẩm Dao: “Cô cảm thấy có giống không?”
Thẩm Dao cũng có lòng kính trọng Fan thần, nhưng so với một fan não tàn như Thịnh Đường mà nói, cô ấy vẫn được coi là lý trí, tập trung sự chú ý nhiều hơn vào các tác phẩm của anh. Thế nên sau khi Trình Tần hỏi cô ấy xong, cô ấy sững sờ một lúc mới phản ứng lại và nói: “Người trong ảnh sao? Mờ quá không nhìn rõ được. Nếu chỉ nhìn đường nét của gương mặt để đoán định, vậy thì nói người trong ảnh là Tiêu Dã cũng được mà.”
“Tiêu Dã?” Thịnh Đường không nhịn được cười: “Cô đừng hạ thấp Fan thần nhà tôi như vậy được không? Đúng, đúng là Tiêu Dã rất đẹp trai, nhưng có thể so sánh với Fan thần của tôi sao? Nhìn ảnh của Fan thần đi, chỉ là một bóng cắt đã đẹp trai như vậy rồi. Khí chất này, phong độ này, không phải thứ người thường có thể so sánh được đâu.”
Thẩm Dao một khi đối mặt với những thứ chuyên nghiệp sẽ thể hiện ra một sự… ngốc hiếm có khó tìm. Cô ấy quả thật đã nghe lọt tai những lời Thịnh Đường nói, rồi hỏi với vẻ không hiểu: “Chỉ có một cái bóng cắt mà cũng nhìn ra đẹp trai được sao?”
Câu nói này sao Thịnh Đường thích nghe được, thế là cô bắt đầu nói lý lẽ với Thẩm Dao: “Cô phải tin tôi. Đừng quên tôi là người học mỹ thuật, xuất thân từ lớp chuyên ngành. Nhìn gương mặt và những đường nét ấy là có thể nhìn ra người này đẹp trai hay xấu xí. Fan thần chắc chắn là một soái ca hiếm gặp.”
Trình Tần nhướng mày: “Bên cạnh cậu toàn là trai đẹp cả, lẽ nào còn người đẹp trai hơn cả họ ư?”
“Cậu không tin tưởng chuyên ngành của mình à?” Thịnh Đường hỏi ngược lại cô ấy.
Trình Tần vốn dĩ vẫn giữ nguyên thái độ nửa tin nửa ngờ, bị cô nói như vậy xong cũng cảm thấy có thể phán đoán của mình sai lầm. Một là, nền tảng mỹ thuật của Thịnh Đường rất đỉnh, việc có thể phán đoán tướng mạo của một người thông qua đường nét và hình dáng không phải là điều không thể. Hai là, nếu Giang Chấp thật sự là Fan thần thì anh ấy cũng đâu cần không nói cho Thịnh Đường biết. Đã là người của cùng một ekip rồi, hà tất phải giấu giấu giếm giếm?
Thịnh Đường chẳng mấy chốc đã cho qua chuyện này. Cô rút di động ra, phấn khích chụp ảnh lia lịa. Trình Tần lại lập tức kéo cô ngồi xuống, hạ thấp giọng nói: “Cậu dù gì đi nữa cũng là một tài nữ của Đại học Z, là thiên tài, có thể e dè một chút không?”
“Đứng trước thần tượng, da mặt có tác dụng gì đâu?” Thịnh Đường khoát tay.
Một câu nói đã khiến Trình Tần phải câm nín, không cãi được nữa.
Ở bên kia, Thẩm Dao cảm thán: “Ông trời ơi, hóa ra bức tranh này do anh ấy khôi phục, quả nhiên là nét bút của thần.
Phần đáng giới thiệu nhất về Fan thần dĩ nhiên phải là các tác phẩm mà anh từng khôi phục. Đương nhiên, nếu xét về mặt số lượng, trong ngành sẽ có rất nhiều người khôi phục được nhiều hơn anh. Số lượng bích họa qua tay Fan thần không được coi là nhiều, nhưng mỗi bức đều có thể được coi là kinh điển của thế giới.
Trên màn hình đang trình chiếu một trong những bức bích họa ướt tại đại giáo đường St. Francis của Italia, có tên “Cái chết của St. Antori”. Bức bích họa này sở dĩ nổi đình nổi đám không chỉ bởi nó được sáng tác từ thế kỷ thứ XIII mà càng vì năm mươi năm sau khi bức bích họa được hoàn thành, trên tranh bỗng từ đâu xuất hiện một gương mặt quỷ…
Phần giới thiệu cá nhân của Fan thần là phần đơn giản nhất trong số tất cả những người nổi tiếng.
Đối với những người nổi tiếng xuất hiện trước đó, sau khi tên của họ xuất hiện sẽ tiếp tục được chiếu ảnh, bên cạnh hình ảnh từ trên xuống dưới là vô số những danh hiệu và vinh quang không thể đếm hết. Còn tới lượt Fan thần, trên đầu có một chữ Fan, tên tuổi cụ thể không ai biết rõ, không có những thứ gọi là danh hiệu phù phiếm, chỉ có một dòng: Nhà khôi phục bích họa chuyên nghiệp.
Fan thần quả thực cũng được chiếu hình ảnh, nhưng không phải là kiểu ảnh chân dung nghệ thuật như những người nổi tiếng khác mà chỉ là một góc nghiêng cực kỳ đơn giản. Anh ấy đội mũ lưỡi trai, không nhìn rõ cụ thể như thế nào, nói trắng ra chẳng khác nào một cái bóng cắt, thứ duy nhất có thể nhìn thấy là một bộ râu xồm xoàm.
Điều bất ổn mà Trình Tần cảm nhận được nằm ở chính chiếc bóng hiện trên màn chiếu.
Thịnh Đường bị cô kéo tuột ngồi trở lại ghế. Cô quay đầu gạt tay Trình Tần ra: “Cậu làm cái gì thế? Có chuyện gì không bình thường?” Thái độ của cô có phần không vui, dẫu sao thì Trình Tần cũng đã cắt ngang màn hò hét cổ động của cô dành cho thần tượng.
Trình Tần quay ngoắt đầu của cô lại: “Cậu nhìn sư phụ của cậu đi.”
Thịnh Đường lập tức phát hiện Giang Chấp đang đi ra ngoài, bèn sửng sốt: “Ấy, sao anh ấy lại bỏ đi rồi?” Tư tưởng giác ngộ của con người này cũng thấp quá rồi thì phải? Làm gì có ai đang nghe tọa đàm được một nửa lại bỏ đi? Anh bỏ đi trước thì thôi, lại còn bỏ đi đúng lúc người ta giới thiệu về Fan thần, thế là có ý gì? Là sợ hãi hay sợ nhìn thấy sẽ bị kích động?
Phản ứng đầu tiên của cô chính là rút di động gọi điện thoại bảo anh quay về, nhưng cô bị Trình Tần giữ tay lại: “Mình bảo cậu để ý tới chuyện anh ấy đi hay ở hay sao? Cậu nhìn lại góc nghiêng của sư phụ cậu đi.”
Thịnh Đường lại quay đầu nhìn thêm lần nữa.
Vị trí ngồi của mấy người họ ở hàng trước, thế nên Giang Chấp nếu muốn đi ra ngoài phải vượt qua một lối đi rất dài. Khi Thịnh Đường quay đầu lại nhìn, anh đã ra gần tới cửa lớn. Lúc anh đưa tay ra đẩy cửa, góc nghiêng của anh vừa đúng lúc hướng thẳng về phía Thịnh Đường.
Tiện thể giúp cô nhìn rõ ràng.
…
Đại học Z là một ngôi trường danh giá cả trăm năm nay, thế nên có không ít kiến trúc vẫn được lưu giữ nguyên trạng theo kiểu cổ xưa. Hiệu trưởng của Đại học Z là một chuyên gia mỹ thuật, một nhà văn hóa chính hiệu, cực kỳ xem trọng việc bảo tồn và duy trì những kiến trúc trong trường. Nói theo lời của ông thì: Chỉ cần một người bước đi trong khuôn viên trường Đại học Z chúng ta thì có nghĩa người ấy đang thưởng thức tác phẩm của những bậc thầy khi trước. Nhất là kiến trúc này, đã hội tụ biết bao tâm huyết của các kiến trúc sư.
Đã từng có không ít đạo diễn muốn ở lại trường mượn cảnh quay phim, thậm chí còn đề xuất được trả tiền thuê mặt bằng, giá không hề thấp nhưng tất cả đều bị hiệu trưởng từ chối. Ông nói nơi đây là trường học, đoàn phim mặc nhiên vào ở sẽ không phải là chuyện của một hai người. Đông người chắc chắn sẽ làm hại tới quần thể kiến trúc cổ, nên dù có trả ông bao nhiêu tiền ông cũng không cho phép.
Hội trường nơi đang tổ chức buổi tọa đàm bàn về những người nổi tiếng đây chính là một trong số những kiến trúc cổ ấy, có sự kết hợp hài hòa giữa phong cách Baroque của châu Âu và phong cách kiến trúc truyền thống của Trung Quốc, vừa có nét cổ phong lại vừa chứa đựng những yếu tố thích hợp dùng để nghiên cứu những tinh hoa của kiến trúc hai nền văn hóa Đông Tây. Ví dụ như khoa Kiến trúc của nhà trường, bài học phân tích đầu tiên chính là nghiên cứu kiến trúc cổ trong chính khuôn viên trường mình, mà hội trường lớn là mục tiêu tham khảo hàng đầu.
Cửa lớn của hội trường được sử dụng phong cách thiết kế cửa cao kiểu châu Âu, nhưng cửa sổ lại mang phong cách Trung Quốc, kính được sử dụng lưu ly trăm năm, ánh nắng sẽ được lọc qua trở nên êm dịu.
Khi Thịnh Đường nhìn qua đó, mấy vạt nắng xuyên qua lớp lưu ly hắt vào trong vừa hay chiếu xuống góc nghiêng của Giang Chấp. Ánh sáng như một cây bút chạm khắc, phác họa tỉ mỉ từng đường nét khuôn mặt và hình dáng ngũ quan của anh, nhất là sống mũi, cao thẳng gợi cảm.
Ánh sáng hơi xiên, góc nghiêng hướng về phía cô bên này liền chìm vào bóng râm, gần như thật sự trở thành một cái bóng cắt.
Thịnh Đường nhìn thấy mà phải “chu choa” lên một tiếng, chỉ thiếu nước chảy nước miếng, đôi mắt mơ màng như một con thỏ cái: “Đẹp trai thật đấy, cứ như bước ra từ trong truyện tranh vậy.”
Trình Tần: Thật là…
Đáng lẽ ngày xưa phải đi học y mới đúng, hơn nữa phải theo chuyên ngành Ngoại khoa, sau đó mổ banh não bộ của Thịnh Đường ra xem sao, để xem rốt cuộc mạch não của cô có kết cấu như thế nào.
Sau đó cô ấy lại quay đầu cô trở về.
“Rồi bây giờ cậu nhìn lên cái bóng trên màn chiếu đi, có thấy giống Giang Chấp không?” Trình Tần kéo sự tập trung của cô trở về với quỹ đạo cần thiết của nó.
Các giáo sư già trên sân khấu bắt đầu giới thiệu về Fan thần, thật ra cũng rất sơ sài và qua loa.
“Không lộ diện, không tham gia các hoạt động trong ngành, vậy nên bức ảnh này mọi người xem tạm vậy. Nghe nói đây là bức ảnh được người ta chụp lại lúc trước khi Fan thần đang khôi phục bích họa, vì ánh sáng và góc độ nên trở thành một ảnh bóng cắt. Trọng điểm ngày hôm nay của chúng ta vẫn là ngắm nhìn các tác phẩm bích họa mà cậu ấy từng khôi phục.”
Nhìn qua ảnh bóng cắt trên màn hình là biết người chụp bức ảnh chủ yếu muốn chụp bích họa nên gương mặt của Fan thần trở thành nền, rõ ràng là anh đang tập trung vào công việc khôi phục. Thịnh Đường hận đến nghiến răng nghiến lợi. Một cơ hội tốt biết bao, sao không chỉnh sáng tiêu điểm lên chứ? Không biết đây là ảnh của người xui xẻo nào chụp nữa, nhìn là biết cực kỳ thiếu chuyên nghiệp.
“Giống… sao?” Thịnh Đường nhìn đi nhìn lại.
“Mắt cậu làm sao vậy?” Trình Tần liếc nhìn cô: “Không giống sao? Quá là giống, cậu nhìn đường nét và hình dáng góc nghiêng đi.”
Thịnh Đường nhướng mày, lắc đầu. w●ebtruy●enonlin●e●com
Trình Tần quay đầu sang, vỗ vỗ cánh tay của Thẩm Dao: “Cô cảm thấy có giống không?”
Thẩm Dao cũng có lòng kính trọng Fan thần, nhưng so với một fan não tàn như Thịnh Đường mà nói, cô ấy vẫn được coi là lý trí, tập trung sự chú ý nhiều hơn vào các tác phẩm của anh. Thế nên sau khi Trình Tần hỏi cô ấy xong, cô ấy sững sờ một lúc mới phản ứng lại và nói: “Người trong ảnh sao? Mờ quá không nhìn rõ được. Nếu chỉ nhìn đường nét của gương mặt để đoán định, vậy thì nói người trong ảnh là Tiêu Dã cũng được mà.”
“Tiêu Dã?” Thịnh Đường không nhịn được cười: “Cô đừng hạ thấp Fan thần nhà tôi như vậy được không? Đúng, đúng là Tiêu Dã rất đẹp trai, nhưng có thể so sánh với Fan thần của tôi sao? Nhìn ảnh của Fan thần đi, chỉ là một bóng cắt đã đẹp trai như vậy rồi. Khí chất này, phong độ này, không phải thứ người thường có thể so sánh được đâu.”
Thẩm Dao một khi đối mặt với những thứ chuyên nghiệp sẽ thể hiện ra một sự… ngốc hiếm có khó tìm. Cô ấy quả thật đã nghe lọt tai những lời Thịnh Đường nói, rồi hỏi với vẻ không hiểu: “Chỉ có một cái bóng cắt mà cũng nhìn ra đẹp trai được sao?”
Câu nói này sao Thịnh Đường thích nghe được, thế là cô bắt đầu nói lý lẽ với Thẩm Dao: “Cô phải tin tôi. Đừng quên tôi là người học mỹ thuật, xuất thân từ lớp chuyên ngành. Nhìn gương mặt và những đường nét ấy là có thể nhìn ra người này đẹp trai hay xấu xí. Fan thần chắc chắn là một soái ca hiếm gặp.”
Trình Tần nhướng mày: “Bên cạnh cậu toàn là trai đẹp cả, lẽ nào còn người đẹp trai hơn cả họ ư?”
“Cậu không tin tưởng chuyên ngành của mình à?” Thịnh Đường hỏi ngược lại cô ấy.
Trình Tần vốn dĩ vẫn giữ nguyên thái độ nửa tin nửa ngờ, bị cô nói như vậy xong cũng cảm thấy có thể phán đoán của mình sai lầm. Một là, nền tảng mỹ thuật của Thịnh Đường rất đỉnh, việc có thể phán đoán tướng mạo của một người thông qua đường nét và hình dáng không phải là điều không thể. Hai là, nếu Giang Chấp thật sự là Fan thần thì anh ấy cũng đâu cần không nói cho Thịnh Đường biết. Đã là người của cùng một ekip rồi, hà tất phải giấu giấu giếm giếm?
Thịnh Đường chẳng mấy chốc đã cho qua chuyện này. Cô rút di động ra, phấn khích chụp ảnh lia lịa. Trình Tần lại lập tức kéo cô ngồi xuống, hạ thấp giọng nói: “Cậu dù gì đi nữa cũng là một tài nữ của Đại học Z, là thiên tài, có thể e dè một chút không?”
“Đứng trước thần tượng, da mặt có tác dụng gì đâu?” Thịnh Đường khoát tay.
Một câu nói đã khiến Trình Tần phải câm nín, không cãi được nữa.
Ở bên kia, Thẩm Dao cảm thán: “Ông trời ơi, hóa ra bức tranh này do anh ấy khôi phục, quả nhiên là nét bút của thần.
Phần đáng giới thiệu nhất về Fan thần dĩ nhiên phải là các tác phẩm mà anh từng khôi phục. Đương nhiên, nếu xét về mặt số lượng, trong ngành sẽ có rất nhiều người khôi phục được nhiều hơn anh. Số lượng bích họa qua tay Fan thần không được coi là nhiều, nhưng mỗi bức đều có thể được coi là kinh điển của thế giới.
Trên màn hình đang trình chiếu một trong những bức bích họa ướt tại đại giáo đường St. Francis của Italia, có tên “Cái chết của St. Antori”. Bức bích họa này sở dĩ nổi đình nổi đám không chỉ bởi nó được sáng tác từ thế kỷ thứ XIII mà càng vì năm mươi năm sau khi bức bích họa được hoàn thành, trên tranh bỗng từ đâu xuất hiện một gương mặt quỷ…
Bình luận facebook