• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tên Anh Là Thời Gian Full (3 Viewers)

  • Chương 129 - Chương 129 GIÀ RỒI CÒN HƯ

Chương 129 GIÀ RỒI CÒN HƯ

Tiêu Dã dẫn bọn họ đi vào trong nhà ăn, nói là ăn qua một chút để lấp đầy cái bụng đã, thế nhưng từng đĩa thức ăn cứ thế lần lượt được bưng lên cho đến khi kín cả bàn.



Vì chuyện này, Tiêu Dã còn chêm vào: “Ai cũng khen đồ ăn của Đại học Z các em là ngon nhất, bây giờ xem ra cũng không phải tâng bốc quá đà, ngửi đã thấy thơm rồi.”



Trình Tần nghe thấy vậy liền có chút kiêu hãnh nhỏ: “Nếu không tại sao đây lại được gọi là Đại học Z chứ. Phàm những người tốt nghiệp thuận lợi, ai cũng phát tướng hẳn một vòng. Đó là anh chưa nhìn thấy các vị giáo sư, viện trưởng, không một ai mảnh mai cả.”



Thẩm Dao hơi đói bụng rồi, sau khi rửa tay xong quay lại vẫn luôn nhìn chằm chằm vào món bánh ngọt. Nhưng cô ấy lại không dám ăn nhiều, chốc chốc lại bấu một ít nhét vào miệng, một ít đó có thể nhai rất lâu, còn ăn cơm thì chỉ nhắm vào các món chay.



Trình Tần nhìn đến mức phải nghiến răng nói: “Cô muốn ăn thì cứ thoải mái cởi mở mà ăn, ăn theo kiểu của cô khó chịu lắm?”



Thẩm Dao thẳng thừng xua tay: “Không được, không được, tôi phải giảm béo.”



Trình Tần quan sát cô ấy một lượt từ trên xuống dưới: “Cô đâu có béo.”



“Cô không biết đấy thôi, làm ngành chúng tôi một khi vào hang là sẽ ở lỳ trong đó vài chục tiếng đồng hồ, còn một khi bận rộn lên thì tính bằng tháng bằng năm. Chỉ cần có chút thời gian để thở là sẽ muốn nằm thẳng ra giường mà ngủ, chẳng còn sức đâu mà vận động thể thao. Vậy nên tôi chỉ còn cách ra tay từ cái miệng, ăn ít lại, phòng họa khi chưa xảy ra, tránh trường hợp sau ba mươi tuổi người như cái thùng phi.”



Câu nói này nghe cũng có vẻ hợp lý đấy.



Trình Tần tính nhẩm lại tuổi tác của mình. Cũng may cũng may, vẫn còn vài năm lăn lộn nữa mới tới tuổi ba mươi, tạm thời chưa cần nhọc công lo lắng đến chuyện tích trữ quá nhiều năng lượng thừa trong cơ thể. Liếc mắt nhìn thấy Tiêu Dã cứ nhồm nhoàm ăn thịt ăn cá, cô ấy bất thình lình hỏi: “Anh bao nhiêu tuổi rồi?”



“Ba mươi.” Tiêu Dã không buồn ngẩng đầu lên, gắp thẳng một miếng thịt xào chua ngọt bỏ vào miệng.



Hành động ấy khiến Trình Tần thảng thốt thót tim, cô ấy hỏi anh ấy: “Anh không sợ béo chút nào sao?”



Vóc dáng này trông thì có vẻ rất ổn đấy chứ, chạm tay vào cảm giác nhất định rất tuyệt. Nếu ăn nhiều quá để đến nỗi có mỡ bụng thì…

Tiêu Dã ăn uống rất thản nhiên: “Làm ngành của bọn anh ấy mà, ngày nào cũng làm bất kể ngày đêm, nếu không tranh thủ ăn chút đồ ngon tẩm bổ cho bản thân, thì cuộc đời còn gì thú vị nữa? Đám con gái các em luôn đi vào một vòng tròn sai lầm trong việc giảm béo, thịt có thể ăn, giảm bớt lượng tinh bột là được rồi. Thêm một cái nữa, vận động là rất quan trọng, những lúc bị công việc ngược đãi như một con chó thì cần phải lấy vận động ra để giải tỏa áp lực.”



Thẩm Dao cười rất dịu dàng: “Nâng tạ thì em chịu thôi, không nhiều sức như vậy.”



Trình Tần đánh mắt liếc nhìn Thẩm Dao ngồi ở đối diện, trong lòng âm thầm làm một động tác lè lưỡi. Quả nhiên giở bài dịu dàng, với cái giọng thỏ thẻ nhẹ nhàng này, người đàn ông nào đỡ được? Chẳng trách Thịnh Đường cảm thấy cô gái này không có cùng tiếng nói chung với mình.



Nếu đổi lại là Trình Tần cô hay Thịnh Đường thì đã sớm đập bàn và nói: Chẳng qua là nâng cục tạ thôi mà? Who sợ who hả, tới luôn…



Trái tim hán tử, bàn tay run rẩy, cho dù mệt chết cũng không thể hiện sự kém cỏi của mình…



Cũng không biết là Tiêu Dã quá thiếu nhạy bén hay thật sự không có hứng thú với phái nữ, tóm lại anh ấy không tiếp lời chủ đề của Thẩm Dao, ngược lại quay qua nói với Trình Tần: “Ấy đúng rồi, tin xấu của tên nhóc Khúc Phong đó, anh đã tìm ra được cho em rồi!”



Trình Tần bỗng chốc lấy lại tinh thần, đập bàn nói lớn: “Đại ơn cảm tạ không hết!”



Thịnh Đường nãy giờ không khác gì một người vô hình, và bây giờ vẫn tiếp tục làm một người vô hình.



Bất luận là việc nên ăn hay nên giảm béo, thậm chí là cả chuyện trả thù lại Khúc Phong, cô đều không có hứng thú gì hết. Một tay cô chống cằm một tay cầm đũa, đầu đũa còn chưa dính một chút mỡ nào. Con ngươi của cô không nhìn vào bàn ăn, cô chỉ cần liếc đại một hướng là lại có thể nhìn thấy một sinh viên nào đó tay cầm poster có chữ ký.



Đương nhiên, cũng không phải ai cũng cầm poster có chữ ký của Fan thần, còn có chữ ký của những người nổi tiếng khác. Vậy mà ánh mắt chết giẫm của Thịnh Đường lại luôn biết cách xác định được đâu là poster của Fan thần giữa hằng hà sa số các poster ấy, thậm chí cô còn có thể nhìn rõ được chữ F được cách điệu gần giống chữ T bên trên poster…



Thịnh Đường gào rú lên một tiếng, đặt đũa xuống, thẳng thừng bò rạp ra mặt bàn.



Nếu tự phế bản thân mà không cảm thấy đau, cô nhất định sẽ chọc mù hai mắt của mình!



Tiêu Dã đang cho Trình Tần xem một số tư liệu trong điện thoại, bỗng giật thót lên vì âm thanh gào rú bất thình lình đó của Thịnh Đường. Anh ấy quay đầu nhìn cô, bỗng dưng dở khóc dở cười: “Thế này là làm sao đây?”



Thịnh Đường không còn thiết tha chuyện gì khác, ánh mắt cô chăm chú nhìn Tiêu Dã, nhìn mãi nhìn mãi… đôi mắt chợt sáng rực lên.



Tiêu Dã bất chợt cảnh giác.



Một giây sau Thịnh Đường ngồi thẳng dậy, làm động tác van vỉ, nài nỉ Tiêu Dã: “Anh nhìn thấy cô gái ở bên tay trái anh rồi chứ? Mặc bộ đồ màu hồng đó. Anh giúp em qua mua tấm poster của cô ấy đi. Anh đẹp trai như thế này, em cảm thấy có thể có chút tác dụng.”



Tiêu Dã biết ngay bị cô nhìn chằm chằm như vậy chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt đẹp. Anh ấy thở dài: “Em nói xem, em gấp gì chứ. Chẳng phải Giang Chấp đã đi giải quyết cho em rồi sao?”

“Em cảm thấy chuyện này anh ấy không giải quyết nổi. Anh nghĩ mà xem, phía nhà trường nếu còn hàng tồn kho sao không mang ra tặng hết luôn đi? Giữ trong hòm để sinh ruồi nhặng à?”



Tiêu Dã vốn dĩ đang ăn uống ngon lành, bị cô nói như vậy bỗng dưng… Quả nhiên là một cô gái suy nghĩ cay độc. Bản thân mình không thiết ăn uống gì thì thôi, cũng không để cho người khác ăn được thoải mái.



“Em tin anh đi, Giang Chấp thật sự có thể giải quyết được mà…”



“Rốt cuộc anh có đi hay không?” Thịnh Đường trừng mắt nhìn anh ấy.



Tiêu Dã quan sát tình hình này, hiểu rõ cô quyết tâm tới cùng rồi. Anh ấy buông một tiếng thở dài nặng nề, ra chiều thỏa hiệp.



Đi! Chỉ cần khiến tiểu sư muội cười một cái, lên núi đao xuống biển lửa, sống chết chẳng từ nan.



Thịnh Đường gửi gắm toàn bộ hy vọng vào Tiêu Dã. Nhìn thấy anh ấy đi qua đàm phán với cô nữ sinh kia, cô bắt đầu thầm cầu nguyện trong lòng. Mua được, mua được… Tiêu Dã đã quay trở lại.



Trước sau chưa đầy nửa phút.

T hịnh Đường ngước mắt nhìn anh ấy, vẻ đầy tội nghiệp.



Anh ấy cúi đầu xuống nhìn cô, buông một tiếng thở dài: “Đúng là có chịu bán cho anh, nhưng đối phương đưa ra yêu cầu được hẹn hò với anh, anh không làm được.”



Sự chú ý của Trình Tần đang dồn hết vào đống tài liệu trong điện thoại, nhưng vừa nghe thấy câu này, cô ấy cũng buông một câu: “Vậy chắc chắn là không được.”



“Có gì mà không được?” Thịnh Đường đấm ngực giậm chân nói: “Hẹn hò với người ta thì anh chịu thiệt thòi sao? Con gái nhà người ta còn chẳng cảm thấy có vấn đề gì!”



Tiêu Dã rất sợ Thịnh Đường trong một lúc nôn nóng sẽ lại đẩy anh ấy về phía bên đó. Anh ấy lập tức ngồi ổn vào vị trí, dốc hết tấm lòng nói một lời khuyên nhủ để bảo toàn sự an nguy cho bản thân: “Thế này nhé, nếu Giang Chấp không giải quyết được chuyện chữ ký, anh sẽ lập tức giúp em đi mua poster, không nói nhiều lời. Đừng nói là hẹn hò, kể cả có phải hiến thân anh cũng chấp nhận, em thấy sao?”



Trình Tần kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Dã. Đối với một người có “sở thích đặc biệt” như anh ấy mà nói, e rằng chuyện này là một sự sỉ nhục to lớn thì phải?



Thịnh Đường bày ra vẻ mặt kích động nhìn anh ấy, chỉ thiếu nước hai mắt ầng ậng nước mà thôi. Cô lập tức với lấy di động, bật chế độ quay camera lên: “Đại sư huynh, anh nói lại lần nữa đi, em quay lại làm bằng chứng.”



***



Giang Chấp tìm được người phụ trách bên phía ban tổ chức phía sau sân khấu của hội trường, tỏ ý muốn xin thêm poster có chữ ký.



Người phụ trách tỏ vẻ khó xử: “Thật sự không còn nữa. Vốn dĩ poster có chữ ký của Fan thần chỉ được chuẩn bị rất ít rồi, đâu có mấy tờ đâu.”



“Tìm thêm xem.” Giang Chấp khoanh hai tay trước ngực.



Câu nói này khiến người phụ trách phải dở khóc dở cười: “Tôi nói bạn sinh viên này, cậu tưởng chỗ tôi là nơi phân phát chữ ký đấy à? Bảo tìm ra là tìm ra được luôn?”



Buổi tọa đàm do Đại học Z tổ chức, người phụ trách chính là Chủ tịch câu lạc bộ sáng tạo nghệ thuật của trường. Giang Chấp bề ngoài trong sáng rạng rỡ, trẻ trung, tươi sáng, cộng thêm việc anh qua đây để xin poster có chữ ký nên vị Chủ tịch này sẽ nghiễm nhiên coi anh là một trong số các sinh viên của nhà trường.

Phía sau sân khấu có không ít các học sinh đang giúp đỡ việc dọn dẹp đồ đạc, rối rắm, hỗn loạn cả lên. Giang Chấp nghiêng đầu liếc nhìn mấy chiếc thùng to còn mở nắp bên cạnh chân mình, hỏi: “Còn thừa tờ poster nào không?”



“Poster thừa? Không có chữ ký sao?”



“Đúng vậy.”



“Chỗ tôi thì không có, nếu có thừa thật thì cũng phải ở trong văn phòng của Hiệu trưởng, thầy ấy…”



Giang Chấp quay người bỏ đi.



“Ấy…” Chủ tịch câu lạc bộ cảm thấy thể diện của mình bị coi rẻ. Loại người gì không biết? Ý gì đây? Còn định tới tìm thẳng hiệu trưởng? Chẳng bằng quay lại đây xin xỏ anh ta, chưa biết chừng thật sự có thể tìm thêm cho mấy tờ nữa…



Thật sự không thể ngờ, một người đã rơi từ “thần đài” xuống dưới rồi mà đồ của anh ta vẫn còn nhiều người giành giật như vậy.



***



Hiệu trưởng Từ sau khi gọi xong mấy cuộc điện thoại, huyệt Thái Dương liên tục đau nhức. Ông nghĩ, bản thân mình cũng có tuổi rồi, mới giải quyết có vài việc mà sức khỏe đã theo không kịp nữa rồi.



Ông mở nắp của chiếc tách tráng men, hương trà bên trong đã thơm lắm rồi. Ông bê tách trà đi tới trước cửa sổ, nhấp mấy ngụm rồi ngắm nhìn những sinh viên trẻ trung ở bên ngoài cửa sổ. Họ túm năm tụm ba thành từng nhóm đi qua đi lại. Ông thầm cảm thán trong lòng: Thanh xuân… quả thật là một thứ tuyệt vời.



Khi ông đang định tiếp tục thổn thức, xúc cảm thêm một chút nữa thì có tiếng gõ cửa vang lên.



“Vào đi.”



Có người đẩy cửa đi vào.



Hiệu trưởng Từ nhìn những sinh viên đang ngồi trên bãi cỏ, lại một lần nữa buông tiếng thở dài. Ông uống một ngụm trà và quay người lại, ngay lập tức…



“Khụ… Phụt…”



Một ngụm nước trà còn chưa nuốt hết khiến ông sặc gần chết. Ông vừa ho vừa chỉ tay vào người mới tới, đôi đồng tử trợn tròn: “Em… Em… Em… Fan?!”



Giang Chấp thì không đến mức kích động như thế. Anh chậm rãi tiến lên, đón lấy chiếc tách tráng men trong tay hiệu trưởng Từ, đặt nó lên bậu cửa sổ, một tay giữ lấy cánh tay ông, một tay cuộn lại thành nắm đấm, đặt lên lưng ông và nói một câu: “Em bắt đầu nhé?”



Hiệu trưởng Từ gật đầu.



Giang Chấp đấm thùm thụp hai cái lên lưng ông, rất có lực, nếu anh không giữ lấy cánh tay của ông, hiệu trưởng Từ có thể đã bị anh đấm bay ra ngoài rồi. Nhưng không thể không thừa nhận, sau hai cú đấm ấy của Giang Chấp, ông bỗng dưng không sặc không ho nữa.

“Đỡ chưa ạ?” Giang Chấp hỏi.



“Đỡ rồi, đỡ rồi.” Hiệu trưởng Từ hồi phục bình thường, lập tức nắm chặt lấy cổ tay của anh: “Sao em lại tới đây? Tới mà cũng không báo trước một tiếng?”



“Báo trước kiểu gì ạ? Nói với mọi người là đứa làm ê mặt mọi người trong ngành như em đã tới Đại học Z sao?” Giang Chấp cười.



Hiệu trưởng Từ nhíu mày: “Ai lại nói bản thân như thế bao giờ?” Nói rồi, ông cầm cốc định rót nước cho anh.



Nhưng bị Giang Chấp ngăn lại.



“Hôm nay em tới không phải để ôn chuyện cũ.”



Hiệu trưởng Từ không hiểu.



“Có chuyện này vãn bối không hiểu lắm, vẫn mong được thầy Từ nhọc công giải đáp một chút.”



“Chuyện gì vậy?”



Giang Chấp không ngồi mà tựa vào mép bàn làm việc, dáng điệu nhàn nhã, trong ánh mắt vừa có sự đùa giỡn vừa có sự nghiêm túc: “Poster có chữ ký là chuyện thế nào vậy? Dám chắc năm đó thầy Từ lừa gạt để có được chữ ký của em chính là để dùng vào mục đích này đây?”



Hiệu trưởng Từ sững người: “Em đã đi nghe buổi tọa đàm?”



Giang Chấp mỉm cười, không phản bác.



“Em nói từ sớm là em sẽ đến, thầy sẽ mở cho em buổi chuyên đề riêng, đi nghe tọa đàm làm gì chứ?” Hiệu trưởng Từ bày ra nét mặt sầu não.



“Ấy đừng.” Giang Chấp ngắt lời ông: “Đang nói chuyện chữ ký, đừng lạc đề.”



Hiệu trưởng Từ thấy không thể né tránh được, bắt đầu cười trừ: “Sao lại nói là lừa gạt được chứ? Năm xưa chẳng phải em cũng vì động lòng trắc ẩn, muốn tặng sự ấm áp cho sinh viên bệnh nặng hay sao? Chẳng qua là tôi có giữ lại một chút, thì bây giờ cũng chỉ tặng cho các sinh viên thôi, ý nghĩa không quá khác biệt.”



Giang Chấp mím môi cười khẽ: “Thầy Từ, cả cuộc đời thầy có thể nói là học trò khắp thiên hạ. Các học trò của thầy có biết thầy già rồi còn hư như vậy không?”



Hiệu trưởng Từ đành phải nói thật: “Với ai cũng có thể nói quy tắc được nhưng giao thiệp với Fan thần thì không được. Không dùng biện pháp lừa gạt, em chịu ký tên sao?”



Được, cũng không cần nói dài thêm.



“Poster dư chắc thầy còn chứ? Lấy ra một ít đi.”



“Không còn nữa, thật đấy…” Vietwriter.vn



“Chữ ký thầy còn gạt được, lẽ nào poster lại không in dư?”

Một câu nói trúng tim đen khiến ông bị vạch trần, nhưng hiệu trưởng Từ không hề ngượng ngập chút nào. Ông mỉm cười, chỉ tay vào anh: “Thằng nhóc này…” Dứt lời, ông đi tới bên cạnh tủ sách, rút ra một chiếc hộp, quả thật lấy được mấy tờ poster ra ngoài.



Giang Chấp hơi nheo mắt lại, đón lấy chỗ poster: “Thầy được lắm thầy Từ, quả nhiên đã lén lút in không ít.”



“Đề phòng cần dùng sau này, đề phòng thôi mà…” Hiệu trưởng Từ cười ha ha.



Giang Chấp không nói không rằng, đặt poster lên mặt bàn, rút từ trong ống ra một cây bút. Hiệu trưởng Từ thấy vậy, mắt sáng rực lên, tiến sát lên trước: “Ký tên là tốt, ký tên là tốt… Hay là, tiện thể chỗ trong hòm…”



Năm tờ poster, Giang Chấp ngẫm nghĩ rồi lấy ra một trong số năm tờ đó, nói một câu: “Thầy nghĩ nhiều rồi, không liên quan gì tới thầy cả.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom