Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 133 - Chương 133 EM DẠY TÔI ĐI
Chương 133 EM DẠY TÔI ĐI
Trong lòng pha trà sữa, Thịnh Đường đã bắt đầu xây dựng tâm lý cho bản thân, trong lòng cô có hai tiếng nói đang lẩm bẩm không dứt.
Giọng nói A: Chuyện xác nhận Fan thần nói to thì to, nói nhỏ cũng nhỏ. Fan thần là ai chứ? Đó là một nhân vật cấp thần. Ông trời làm sao có chuyện bắt buộc phải ưu ái mày, mày mong nhớ Fan thần liền để Fan thần lập tức xuất hiện bên cạnh mày? Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.
Thịnh Đường cảm thấy quan điểm của giọng nói A rất đúng đắn, cô mà được may mắn như vậy thì đi mua xổ số luôn cho rồi. Cô bốc thêm một nắm lá trà nữa, Giang Chấp chết giẫm, dám lừa gạt tôi, cho anh đắng chết.
Giọng nói B phản bác: Chữ ký mày cũng đã nhìn thấy rồi, chân dung mày cũng đã đối chiếu rồi. Giang Chấp lúc trước đã thừa nhận, còn kéo cả Tiêu Dã vào làm nhân chứng, còn điều gì đáng để nghi ngờ ở đây?
Trái tim của Thịnh Đường bắt đầu cuộn trào. Đúng vậy, tất cả mọi dấu hiệu đều cho thấy Giang Chấp chính là Fan thần… Tay cô run lên rất dữ dội, cô bắt đầu thêm đường vào trà sữa. Ừm, sư phụ nhà mình, à không, là Fan thần vĩ đại, Superstar mà cô sùng bái nhất thích nhất là uống vị ngọt.
Giọng nói A: Trên đời cũng có những trường hợp người giống người, chân dung chẳng nói lên được điều gì, có thêm một bộ râu chỉ càng thêm khó phân biệt, chữ ký hoàn toàn có thể giả mạo.
Thịnh Đường dừng bỏ đường, hằn học nắm một nhúm lá trà…
Giọng nói B: Con người của Giang Chấp mày cũng hiểu ít nhiều, với tính cách đó, anh ấy có thể đi mạo nhận người khác sao?
Thịnh Đường lại tiếp tục bỏ đường vào trong…
Khiến cho Giang Chấp vào giây phút này vừa nhấp được một ngụm trà sữa vào miệng đã suýt nữa muốn phun thẳng ra ngoài. Anh cố gắng hết sức, nhẫn nhịn cảm giác cồn cào trong dạ dày, quay đầu lại nhìn Thịnh Đường, nói rành mạch từng câu từng chữ: “Đường Tiểu Thất, bình trà sữa hôm nay em pha có thể nói là không từ ngữ nào miêu tả nổi.”
Nghe xong, Tiêu Dã cảm thấy tò mò, bèn chủ động tự rót một cốc. Có trách thì trách thường ngày Tiêu Dã quá tin tưởng vào tay nghề nấu nướng của Thịnh Đường. Anh ấy nghĩ, với cái miệng kén chọn của Giang Chấp, nói ra câu này rất có thể là cố tình bới lông tìm vết. Với tài năng của Thịnh Đường, cô nấu một bình trà sữa, dù có khó uống hơn nữa cũng ngon hơn bên ngoài. Anh ấy không cần suy nghĩ, uống ực một hớp…
Một giây sau, mặt anh ấy biến sắc, quay đầu lại không kiểm soát được bản thân, phun thẳng ra ngoài.
Thịnh Đường giơ tay che trán, quả thực không thể nhìn nổi cảnh tượng này. Thấy Giang Chấp vẫn đang nhìn mình chằm chằm, cô cười trừ: “Không đến mức ấy chứ…”
Giang Chấp vờ cười thân thiện: “Hay là Thịnh đại tiểu thư nếm thử xem sao?”
Nếm ấy à, cô chắc chắn là không chấp nhận, nhìn phản ứng của Tiêu Dã là quá hiểu rồi; Còn không nếm thì lại tạo cho người ta cảm giác cô rắp tâm cố ý. Cô xin thề với trời bản thân thật sự không có ý xấu, chỉ là trong lúc băn khoăn qua lại giữa sự nghi ngờ hay tin tưởng, cô không đong chuẩn được lượng lá trà và lượng đường mà thôi.
Nhưng bất luận thế nào, trước khi chưa thể chắc chắn Giang Chấp có phải là Fan thần hay không, cô tuyệt đối không được đắc tội với anh. Tuy rằng không đến mức khúm núm hạ mình nhưng vẫn phải cung kính hơn bình thường một chút, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Biết đâu ông trời thật sự chính là một lão ngoan đồng, ban Giang Chấp chính là Fan thần, tới lúc đó cô mới chịu thay đổi thái độ sẽ trở nên quá lộ liễu.
Thế là cô mỉm cười rót dưới nửa cốc, nhìn chăm chú vào ánh mắt có phần hứng thú của Giang Chấp và uống một ngụm… Một ngụm uống vào miệng thì rớt ra nửa ngụm, nửa ngụm còn lại xoay tròn trong khoang miệng, cuối cùng cô phải bấm bụng nuốt hết.
Cô nghĩ thầm, tạm thời đừng quan tâm tới việc Giang Chấp có phải Fan thần hay không, chỉ riêng việc ban nãy anh có thể nuốt được ngụm trà sữa ấy xuống thì sức hấp dẫn của anh đã đủ khiến cô sùng bái lắm rồi.
“À thì… đúng là hơi khó uống một chút.” Thịnh Đường chung quy vẫn phải vớt vát chút thể diện cho bản thân.
Tiêu Dã ở chếch đối diện phá đám cô: “Đâu chỉ một chút hả em gái, em làm vậy có dấu hiệu của trả thù đấy.”
Thịnh Đường dữ dằn trừng mắt với anh ấy. Đang yên đang lành chen vào gây rối làm gì, đâu phải bóp cổ bắt ép anh phải uống. Giang Chấp chống cằm, khẽ buông một tiếng thở dài: “Trách tôi, bình thường suốt ngày ép em phải làm hết cái này tới cái kia, em có chút oán thán với tôi cũng là lẽ thường tình.”
Nghe xong câu này, da đầu của Thịnh Đường như muốn nổ tung, cô lập tức nói: “Không ai oán gì đâu, ai oán ở đâu ra chứ? Tôi chỉ không cẩn thận mới làm ra nông nỗi này, hay là để tôi pha lại bình khác…”
“Tiểu Thất à.” Giang Chấp nhẹ nhàng ngắt lời cô: “Em vốn dĩ không có nghĩa vụ phải pha trà sữa cho tôi. Làm được thì tôi rất cảm kích, không sao hết, không ai oán gì thì tốt rồi, họp thôi.”
Câu nói này bật ra quả thực khiến Tiêu Dã nghe mà cảm thán không ngừng. Thế này là… thay tính đổi nết ư? Thế nên cũng đừng trách Thịnh Đường tại sao nghe xong lại có phản ứng như vậy. Không có mừng rỡ, chỉ có thấp thỏm lo sợ, lòng lại càng rối như tơ vò. Thế này là anh đang không vui sao? Sao nói chuyện bỗng dưng lại xa cách như người ngoài vậy?
Nếu không vui, lỡ như là Fan thần thì…
Thế là, trong suốt quá trình buổi họp diễn ra, cô thi thoảng lại nhìn chằm chằm góc nghiêng của Giang Chấp. Góc ngồi của cô cực kỳ thích hợp để làm việc này, vừa hay có thể nhìn rõ ràng từng đường nét góc nghiêng của anh. Giống, mà cũng không giống. Vậy rốt cuộc là phải hay không phải nhỉ?
Lòng cô như bị trói rất nhiều con gà ở bên trong, từng chiếc móng của chúng gần như có thể cào nát trái tim cô.
Cô thầm lẩm nhẩm: Giáo sư Hồ ơi Giáo sư Hồ, thầy hãy coi việc của em như công việc nghiêm chỉnh đi, đừng có lần lữa, chần chừ mãi thế… Ngay lúc trước khi vào họp, cô đã gọi một cuộc điện thoại cho Giáo sư Hồ, lấy lý do “chăm chỉ học hành, ngày ngày no đủ”, muốn được xem những bài luận văn Giang Chấp viết trước đây hoặc những tổng kết của anh về việc khôi phục bích họa.
Sau đó cô còn giải thích thêm một câu với vẻ rất tự nhiên: “Một người có thể khiến Giáo sư Hồ phải mời về chắc chắn là có năng lực, đều là những người thầy đáng để em chăm chỉ học hỏi. Hơn nữa Tiêu Dã cũng kể cho em nghe không ít chuyện khi thầy Giang còn khôi phục bích họa ở nước ngoài. Em nghe mà cũng thấy ngứa ngáy trong lòng, nghĩ bụng có thể xem những tổng kết bằng văn bản cũng coi như âm thầm học hỏi rồi.”
Nghe thấy vậy, Giáo sư Hồ rất mãn nguyện, nhưng rồi lại hỏi cô: “Em có thể hỏi thẳng Giáo sư Giang mà, tài liệu mà cậu ấy cho em chắc chắn nhiều hơn thầy có thể cho em.”
Về điểm này, Thịnh Đường đã sớm nghĩ ra cái cớ rồi. Cô cố tình thở dài vẻ rất nặng nề: “Giáo sư Giang làm gì có thời gian rảnh để đưa tài liệu cho em chứ. Giáo sư Hồ, em một lòng muốn chuyên tâm vào việc khôi phục bích họa, nếu thầy không ủng hộ để em tiến bộ, vậy em đành chuyển ngành thôi. Bên phía Sáng tạo văn vật ngày nào cũng thúc giục em qua đó.”
Thủ đoạn uy hiếp luôn luôn có tác dụng. Quả nhiên, một Giáo sư Hồ thương người tài, tiếc người tài đã chấp nhận hy sinh, quyết chẳng từ nan. Ông nói với cô: Yên tâm, thầy sẽ nhanh chóng fax cho em. Thịnh Đường không quên nhắc một câu nhấn mạnh: Tốt nhất là bản tiếng Anh nhé thầy.
Email trong di động mãi vẫn không có động tĩnh gì, cũng chẳng biết vị Giáo sư Hồ này có phải đã chui vào hang hay không. Chỉ cần ông chui vào hang thì chuyện có lớn bằng trời cũng phải dẹp sang một bên.
Chăm chú nhìn góc nghiêng của Giang Chấp, Thịnh Đường đã thầm vái lạy đủ các loại thần tiên trong lòng, từ chiến thần viễn cổ tới Phật Thích Ca Mâu Ni, từ Tam Thanh(*) đạo giáo tới Thánh mẫu Maria… Giang Chấp dừng bút, ngắt lời Thẩm Dao đang báo cáo phương án khôi phu, quay đầu nhìn sang Thịnh Đường và mỉm cười: “Tiểu Thất, trên mặt tôi mọc thứ gì sao?”
(*) Tam thanh là ba vị thần tiên tối cao trong Đạo giáo Trung Quốc, bao gồm: Nguyên Thủy thiên tôn, Linh Bảo thiên tôn và Thái Thượng lão quân.
***
Khi họ tan họp thì cũng đã gần nửa đêm, đối với Sáu Viên Thịt Bằm mà nói, cường độ công việc kiểu này đã có thể coi là nhẹ nhàng rồi.
Thịnh Đường chỉ để ý tới tiến độ của Giáo sư Hồ, muốn tranh thủ lúc còn chưa muộn lắm, khẩn trương quay về phòng, gọi điện thoại thúc giục ông thêm một chút. Ai ngờ đang định chuồn thì bị Giang Chấp gọi giật lại, tỏ ý bảo cô tạm thời ở lại.
Tiêu Dã ngáp ngủ, bước lảo đà lảo đảo ra tới cửa rồi chợt dừng lại, nói với Giang Chấp: “Vậy tôi không đợi ngủ cùng với cậu nữa nhé.”
Nói câu này cứ như thể anh ấy từng đợi Giang Chấp vậy, Giang Chấp không buồn đoái hoài. Thẩm Dao vốn dĩ muốn gọi Thịnh Đường lại, nói thêm một chút về điệu múa Hương Toàn, thấy vậy cũng đành thôi. Cô ấy nói một câu chúc ngủ ngon rồi rút.
Trong phòng họp này chỉ còn lại hai người, Giang Chấp và Thịnh Đường. Thịnh Đường bỗng dưng căng thẳng, nuốt nước bọt. Giang Chấp gọi cô tới trước mặt, gương mặt vẫn nở nụ cười: “Ngồi đi.”
Thịnh Đường không hiểu anh đang tính bày trò gì, đành tạm thời ngồi xuống, trong lòng thầm suy tính mười phần thì tới tám, chín phần không phải là chuyện công việc, nếu là chuyện công việc cũng chẳng cần gọi riêng cô lại. Thấy anh chuẩn bị lên tiếng, cô lập tức nói chen vào: “Tôi hiểu rồi! Bữa khuya! Bây giờ tôi…”
“Tối nay không ăn khuya.” Giang Chấp khẽ cười, giơ tay giữ lấy tay vịn chiếc ghế cô đang ngồi. Khoảng cách của hai người trở nên gần hơn, gần tới mức đầu gối có thể chạm vào đầu gối.
Thịnh Đường thở gấp, thế này là…
Vietwriter.vn
“Tiểu Thất à.” Giọng Giang Chấp trầm trầm rất êm tai, lại dịu dàng đến mức khiến người ta cả người mềm nhũn: “Em cũng biết là tôi mới tập dùng WeChat chưa được bao lâu, rất nhiều chức năng vẫn chưa biết phải sử dụng như thế nào, muốn được em chỉ bảo một chút.”
Vừa nghe xong câu này, cảm giác căng thẳng trong Thịnh Đường lập tức tan biến đi đâu hết. “Không thành vấn đề, anh muốn hỏi chuyện gì?”
“Giả sử tôi muốn chặn một người nào đó thì phải làm như thế nào?” Giang Chấp nhìn thẳng vào mặt cô, khóe miệng hơi rướn lên, ánh mắt mang theo nụ cười: “Em dạy tôi đi.”
Trong lòng pha trà sữa, Thịnh Đường đã bắt đầu xây dựng tâm lý cho bản thân, trong lòng cô có hai tiếng nói đang lẩm bẩm không dứt.
Giọng nói A: Chuyện xác nhận Fan thần nói to thì to, nói nhỏ cũng nhỏ. Fan thần là ai chứ? Đó là một nhân vật cấp thần. Ông trời làm sao có chuyện bắt buộc phải ưu ái mày, mày mong nhớ Fan thần liền để Fan thần lập tức xuất hiện bên cạnh mày? Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.
Thịnh Đường cảm thấy quan điểm của giọng nói A rất đúng đắn, cô mà được may mắn như vậy thì đi mua xổ số luôn cho rồi. Cô bốc thêm một nắm lá trà nữa, Giang Chấp chết giẫm, dám lừa gạt tôi, cho anh đắng chết.
Giọng nói B phản bác: Chữ ký mày cũng đã nhìn thấy rồi, chân dung mày cũng đã đối chiếu rồi. Giang Chấp lúc trước đã thừa nhận, còn kéo cả Tiêu Dã vào làm nhân chứng, còn điều gì đáng để nghi ngờ ở đây?
Trái tim của Thịnh Đường bắt đầu cuộn trào. Đúng vậy, tất cả mọi dấu hiệu đều cho thấy Giang Chấp chính là Fan thần… Tay cô run lên rất dữ dội, cô bắt đầu thêm đường vào trà sữa. Ừm, sư phụ nhà mình, à không, là Fan thần vĩ đại, Superstar mà cô sùng bái nhất thích nhất là uống vị ngọt.
Giọng nói A: Trên đời cũng có những trường hợp người giống người, chân dung chẳng nói lên được điều gì, có thêm một bộ râu chỉ càng thêm khó phân biệt, chữ ký hoàn toàn có thể giả mạo.
Thịnh Đường dừng bỏ đường, hằn học nắm một nhúm lá trà…
Giọng nói B: Con người của Giang Chấp mày cũng hiểu ít nhiều, với tính cách đó, anh ấy có thể đi mạo nhận người khác sao?
Thịnh Đường lại tiếp tục bỏ đường vào trong…
Khiến cho Giang Chấp vào giây phút này vừa nhấp được một ngụm trà sữa vào miệng đã suýt nữa muốn phun thẳng ra ngoài. Anh cố gắng hết sức, nhẫn nhịn cảm giác cồn cào trong dạ dày, quay đầu lại nhìn Thịnh Đường, nói rành mạch từng câu từng chữ: “Đường Tiểu Thất, bình trà sữa hôm nay em pha có thể nói là không từ ngữ nào miêu tả nổi.”
Nghe xong, Tiêu Dã cảm thấy tò mò, bèn chủ động tự rót một cốc. Có trách thì trách thường ngày Tiêu Dã quá tin tưởng vào tay nghề nấu nướng của Thịnh Đường. Anh ấy nghĩ, với cái miệng kén chọn của Giang Chấp, nói ra câu này rất có thể là cố tình bới lông tìm vết. Với tài năng của Thịnh Đường, cô nấu một bình trà sữa, dù có khó uống hơn nữa cũng ngon hơn bên ngoài. Anh ấy không cần suy nghĩ, uống ực một hớp…
Một giây sau, mặt anh ấy biến sắc, quay đầu lại không kiểm soát được bản thân, phun thẳng ra ngoài.
Thịnh Đường giơ tay che trán, quả thực không thể nhìn nổi cảnh tượng này. Thấy Giang Chấp vẫn đang nhìn mình chằm chằm, cô cười trừ: “Không đến mức ấy chứ…”
Giang Chấp vờ cười thân thiện: “Hay là Thịnh đại tiểu thư nếm thử xem sao?”
Nếm ấy à, cô chắc chắn là không chấp nhận, nhìn phản ứng của Tiêu Dã là quá hiểu rồi; Còn không nếm thì lại tạo cho người ta cảm giác cô rắp tâm cố ý. Cô xin thề với trời bản thân thật sự không có ý xấu, chỉ là trong lúc băn khoăn qua lại giữa sự nghi ngờ hay tin tưởng, cô không đong chuẩn được lượng lá trà và lượng đường mà thôi.
Nhưng bất luận thế nào, trước khi chưa thể chắc chắn Giang Chấp có phải là Fan thần hay không, cô tuyệt đối không được đắc tội với anh. Tuy rằng không đến mức khúm núm hạ mình nhưng vẫn phải cung kính hơn bình thường một chút, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Biết đâu ông trời thật sự chính là một lão ngoan đồng, ban Giang Chấp chính là Fan thần, tới lúc đó cô mới chịu thay đổi thái độ sẽ trở nên quá lộ liễu.
Thế là cô mỉm cười rót dưới nửa cốc, nhìn chăm chú vào ánh mắt có phần hứng thú của Giang Chấp và uống một ngụm… Một ngụm uống vào miệng thì rớt ra nửa ngụm, nửa ngụm còn lại xoay tròn trong khoang miệng, cuối cùng cô phải bấm bụng nuốt hết.
Cô nghĩ thầm, tạm thời đừng quan tâm tới việc Giang Chấp có phải Fan thần hay không, chỉ riêng việc ban nãy anh có thể nuốt được ngụm trà sữa ấy xuống thì sức hấp dẫn của anh đã đủ khiến cô sùng bái lắm rồi.
“À thì… đúng là hơi khó uống một chút.” Thịnh Đường chung quy vẫn phải vớt vát chút thể diện cho bản thân.
Tiêu Dã ở chếch đối diện phá đám cô: “Đâu chỉ một chút hả em gái, em làm vậy có dấu hiệu của trả thù đấy.”
Thịnh Đường dữ dằn trừng mắt với anh ấy. Đang yên đang lành chen vào gây rối làm gì, đâu phải bóp cổ bắt ép anh phải uống. Giang Chấp chống cằm, khẽ buông một tiếng thở dài: “Trách tôi, bình thường suốt ngày ép em phải làm hết cái này tới cái kia, em có chút oán thán với tôi cũng là lẽ thường tình.”
Nghe xong câu này, da đầu của Thịnh Đường như muốn nổ tung, cô lập tức nói: “Không ai oán gì đâu, ai oán ở đâu ra chứ? Tôi chỉ không cẩn thận mới làm ra nông nỗi này, hay là để tôi pha lại bình khác…”
“Tiểu Thất à.” Giang Chấp nhẹ nhàng ngắt lời cô: “Em vốn dĩ không có nghĩa vụ phải pha trà sữa cho tôi. Làm được thì tôi rất cảm kích, không sao hết, không ai oán gì thì tốt rồi, họp thôi.”
Câu nói này bật ra quả thực khiến Tiêu Dã nghe mà cảm thán không ngừng. Thế này là… thay tính đổi nết ư? Thế nên cũng đừng trách Thịnh Đường tại sao nghe xong lại có phản ứng như vậy. Không có mừng rỡ, chỉ có thấp thỏm lo sợ, lòng lại càng rối như tơ vò. Thế này là anh đang không vui sao? Sao nói chuyện bỗng dưng lại xa cách như người ngoài vậy?
Nếu không vui, lỡ như là Fan thần thì…
Thế là, trong suốt quá trình buổi họp diễn ra, cô thi thoảng lại nhìn chằm chằm góc nghiêng của Giang Chấp. Góc ngồi của cô cực kỳ thích hợp để làm việc này, vừa hay có thể nhìn rõ ràng từng đường nét góc nghiêng của anh. Giống, mà cũng không giống. Vậy rốt cuộc là phải hay không phải nhỉ?
Lòng cô như bị trói rất nhiều con gà ở bên trong, từng chiếc móng của chúng gần như có thể cào nát trái tim cô.
Cô thầm lẩm nhẩm: Giáo sư Hồ ơi Giáo sư Hồ, thầy hãy coi việc của em như công việc nghiêm chỉnh đi, đừng có lần lữa, chần chừ mãi thế… Ngay lúc trước khi vào họp, cô đã gọi một cuộc điện thoại cho Giáo sư Hồ, lấy lý do “chăm chỉ học hành, ngày ngày no đủ”, muốn được xem những bài luận văn Giang Chấp viết trước đây hoặc những tổng kết của anh về việc khôi phục bích họa.
Sau đó cô còn giải thích thêm một câu với vẻ rất tự nhiên: “Một người có thể khiến Giáo sư Hồ phải mời về chắc chắn là có năng lực, đều là những người thầy đáng để em chăm chỉ học hỏi. Hơn nữa Tiêu Dã cũng kể cho em nghe không ít chuyện khi thầy Giang còn khôi phục bích họa ở nước ngoài. Em nghe mà cũng thấy ngứa ngáy trong lòng, nghĩ bụng có thể xem những tổng kết bằng văn bản cũng coi như âm thầm học hỏi rồi.”
Nghe thấy vậy, Giáo sư Hồ rất mãn nguyện, nhưng rồi lại hỏi cô: “Em có thể hỏi thẳng Giáo sư Giang mà, tài liệu mà cậu ấy cho em chắc chắn nhiều hơn thầy có thể cho em.”
Về điểm này, Thịnh Đường đã sớm nghĩ ra cái cớ rồi. Cô cố tình thở dài vẻ rất nặng nề: “Giáo sư Giang làm gì có thời gian rảnh để đưa tài liệu cho em chứ. Giáo sư Hồ, em một lòng muốn chuyên tâm vào việc khôi phục bích họa, nếu thầy không ủng hộ để em tiến bộ, vậy em đành chuyển ngành thôi. Bên phía Sáng tạo văn vật ngày nào cũng thúc giục em qua đó.”
Thủ đoạn uy hiếp luôn luôn có tác dụng. Quả nhiên, một Giáo sư Hồ thương người tài, tiếc người tài đã chấp nhận hy sinh, quyết chẳng từ nan. Ông nói với cô: Yên tâm, thầy sẽ nhanh chóng fax cho em. Thịnh Đường không quên nhắc một câu nhấn mạnh: Tốt nhất là bản tiếng Anh nhé thầy.
Email trong di động mãi vẫn không có động tĩnh gì, cũng chẳng biết vị Giáo sư Hồ này có phải đã chui vào hang hay không. Chỉ cần ông chui vào hang thì chuyện có lớn bằng trời cũng phải dẹp sang một bên.
Chăm chú nhìn góc nghiêng của Giang Chấp, Thịnh Đường đã thầm vái lạy đủ các loại thần tiên trong lòng, từ chiến thần viễn cổ tới Phật Thích Ca Mâu Ni, từ Tam Thanh(*) đạo giáo tới Thánh mẫu Maria… Giang Chấp dừng bút, ngắt lời Thẩm Dao đang báo cáo phương án khôi phu, quay đầu nhìn sang Thịnh Đường và mỉm cười: “Tiểu Thất, trên mặt tôi mọc thứ gì sao?”
(*) Tam thanh là ba vị thần tiên tối cao trong Đạo giáo Trung Quốc, bao gồm: Nguyên Thủy thiên tôn, Linh Bảo thiên tôn và Thái Thượng lão quân.
***
Khi họ tan họp thì cũng đã gần nửa đêm, đối với Sáu Viên Thịt Bằm mà nói, cường độ công việc kiểu này đã có thể coi là nhẹ nhàng rồi.
Thịnh Đường chỉ để ý tới tiến độ của Giáo sư Hồ, muốn tranh thủ lúc còn chưa muộn lắm, khẩn trương quay về phòng, gọi điện thoại thúc giục ông thêm một chút. Ai ngờ đang định chuồn thì bị Giang Chấp gọi giật lại, tỏ ý bảo cô tạm thời ở lại.
Tiêu Dã ngáp ngủ, bước lảo đà lảo đảo ra tới cửa rồi chợt dừng lại, nói với Giang Chấp: “Vậy tôi không đợi ngủ cùng với cậu nữa nhé.”
Nói câu này cứ như thể anh ấy từng đợi Giang Chấp vậy, Giang Chấp không buồn đoái hoài. Thẩm Dao vốn dĩ muốn gọi Thịnh Đường lại, nói thêm một chút về điệu múa Hương Toàn, thấy vậy cũng đành thôi. Cô ấy nói một câu chúc ngủ ngon rồi rút.
Trong phòng họp này chỉ còn lại hai người, Giang Chấp và Thịnh Đường. Thịnh Đường bỗng dưng căng thẳng, nuốt nước bọt. Giang Chấp gọi cô tới trước mặt, gương mặt vẫn nở nụ cười: “Ngồi đi.”
Thịnh Đường không hiểu anh đang tính bày trò gì, đành tạm thời ngồi xuống, trong lòng thầm suy tính mười phần thì tới tám, chín phần không phải là chuyện công việc, nếu là chuyện công việc cũng chẳng cần gọi riêng cô lại. Thấy anh chuẩn bị lên tiếng, cô lập tức nói chen vào: “Tôi hiểu rồi! Bữa khuya! Bây giờ tôi…”
“Tối nay không ăn khuya.” Giang Chấp khẽ cười, giơ tay giữ lấy tay vịn chiếc ghế cô đang ngồi. Khoảng cách của hai người trở nên gần hơn, gần tới mức đầu gối có thể chạm vào đầu gối.
Thịnh Đường thở gấp, thế này là…
Vietwriter.vn
“Tiểu Thất à.” Giọng Giang Chấp trầm trầm rất êm tai, lại dịu dàng đến mức khiến người ta cả người mềm nhũn: “Em cũng biết là tôi mới tập dùng WeChat chưa được bao lâu, rất nhiều chức năng vẫn chưa biết phải sử dụng như thế nào, muốn được em chỉ bảo một chút.”
Vừa nghe xong câu này, cảm giác căng thẳng trong Thịnh Đường lập tức tan biến đi đâu hết. “Không thành vấn đề, anh muốn hỏi chuyện gì?”
“Giả sử tôi muốn chặn một người nào đó thì phải làm như thế nào?” Giang Chấp nhìn thẳng vào mặt cô, khóe miệng hơi rướn lên, ánh mắt mang theo nụ cười: “Em dạy tôi đi.”
Bình luận facebook