• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tên Anh Là Thời Gian Full (2 Viewers)

  • Chương 132 - Chương 132

Chương 132 LÝ DO ĐÃ ĐỦ CHÍNH ĐÁNG CHƯA?

Trước khi Thịnh Đường tới phòng họp, Thẩm Dao đang lần thứ năm điều chỉnh bản vẽ khôi phục điệu múa Hương Toàn mà Hồ Toàn nữ múa trên bức bích họa.



Mấy ngày nay ngoài công việc chính ra, Tiêu Dã còn giúp điều tra những thông tin đen của Khúc Phong theo sự nhờ vả trước đó của Thịnh Đường. Dù là bận rộn công việc hay những chuyện tầm phào, anh ấy luôn phải nhìn vào máy tính, nhìn đến mức hai mắt thâm quầng, đầu óc choáng váng, thế nên đang tranh thủ trước lúc vào họp ngồi lướt newfeed bè bạn, lảm nhảm linh tinh cho đỡ buồn chán.



Khi lướt đến bài đăng của Thịnh Đường, Tiêu Dã bật cười: “Này, cô em Đường này, cậu bảo bình thường tự luyến đăng ảnh selfie cũng chỉ một bài hai bức ảnh là cùng. Vậy mà chiếc áo phông vớ vẩn cùng poster có chữ ký kia có thể khiến cô ấy đăng một lúc chín bức như ô Sudoku. Có thể tổng hợp được chín góc độ để đăng quả thật cũng tài.”



Anh ấy mở lần lượt từng bức ảnh lên. Đến bức ảnh cuối cùng là hình Thịnh Đường mặc chiếc áo phông ấy rồi chụp ảnh. Anh ấy cười nói: “Nhìn là biết thích thật sự.”



Thẩm Dao đang thảo luận với Giang Chấp nghe thấy vậy cũng có chút hứng thú: “Thế ư? Để tôi xem sao.” Dứt lời, cô ấy rút chiếc di động trong túi áo ra.



Giang Chấp hỏi bâng quơ một câu: “Cái gì gọi là ô Sudoku?”



Tiêu Dã một tay chống cằm, một tay cầm di động: “Là bài đăng của Đường Đường trên trang cá nhân đó, cậu tự xem đi.”



Bên này, Thẩm Dao đã mở được newfeed bạn bè của Thịnh Đường ra rồi, cô ấy bày ra nét mặt ngưỡng mộ: “Tôi mà giành được chữ ký, tôi cũng sẽ chụp liền chín bức xếp thành ô Sudoku. Tiêu Dã, anh chẳng hiểu gì cả. Đối mặt với những thứ thuộc về thần tượng của mình, đừng nói là ô Sudoku, ô mười tám ảnh anh cũng cảm thấy là chưa đủ.”



Tiêu Dã cảm thấy kỳ quặc: “Không cảm thấy trước đây cô sùng bái Fan thần đến vậy mà.”



“Đó là trước đây. Trước kia tôi cho rằng Fan thần sống tốt. Qua hôm nay, tôi cảm thấy Đường Đường nói không sai. Fan thần đội hào quang trên đầu, chỉ mới ngắm những tác phẩm mà anh ấy khôi phục thôi đã có thể yêu con người của anh ấy rồi. Sao có thể có một người khôi phục đến mức ‘xuất thần nhập hóa’ như vậy cơ chứ?”



Ánh mắt Giang Chấp rơi xuống chiếc di động của Thẩm Dao, trên đó là bức ảnh Thịnh Đường diện chiếc áo phông có chữ ký.



Chiếc áo phông được mặc lên người Thịnh Đường rộng rãi thoải mái, khá tùy hứng. Một tay cô khoe vị trí có chữ ký ra, một tay cuộn lại thành nắm đấm, giơ đúng ngón cái lên chỉ chỉ vào chữ ký trên áo, nét mặt kiêu ngạo, dáng vẻ sung sướng như sắp khóc.



Thẩm Dao nói với Giang Chấp một câu nửa đùa giỡn nửa hờn trách: “Anh cũng thiên vị quá đi, chỉ xin đúng một phần chữ ký.”

Giang Chấp quay đi: “Tôi không ngờ đến.”



Thẩm Dao mím môi cười khẽ. Cô ấy cũng không thật sự định trách anh, chữ ký đối với cô ấy mà nói, có dĩ nhiên rất vui, nhưng không có cũng không cưỡng ép.



Tiêu Dã ngồi nguyên trên ghế, trượt ghế tới, cười xấu xa thì thầm vào tai Giang Chấp: “Sống tốt? Cậu đã từng thử xem cuộc sống của mình có tốt hay không chưa?”(*)




(*) Cụm từ này trong tiếng Trung còn có một nghĩa thường sử dụng hơn đó là chỉ cuộc sống tình dục. Nếu người phụ nữ trong quá trình này đạt được mức độ hài lòng của đàn ông thì gọi là “sống tốt”. Tiêu Dã đang trêu chọc Giang Chấp với ý này.



Ban đầu Giang Chấp ngẩn người, sau đó mới chợt hiểu ra, giơ chân đá thẳng vào ghế của Tiêu Dã một cái: “Cút!”



Tiêu Dã phá lên cười, để mặc cho chiếc ghế của mình trượt ra xa hẳn.



Thẩm Dao không nghe được mấy câu mà hai người họ thì thầm to nhỏ với nhau. Cô ấy ngước mắt lên nhìn, đặt di động sang một bên, tiếp tục xem mấy bức vẽ khôi phục. Giang Chấp cũng chẳng buồn đoái hoài tới Tiêu Dã nữa. Anh cầm lấy di động, giả vờ hỏi bâng quơ một câu: “Đường Tiểu Thất đang làm gì không biết?”



Nhưng đầu ngón tay của anh thì nhanh chóng lướt đi mở WeChat.



Tiêu Dã ngồi vắt vẻo hai chân, cách bàn họp xa đến tám trượng: “Chính cậu chỉ tên nói muốn uống trà sữa do chính tay cô ấy làm, cậu không chịu cho người ta thời gian à?”



Giang Chấp “ồ” lên một tiếng. Anh tìm ra nick WeChat của Thịnh Đường, mở trang cá nhân của cô lên…



Ảnh ở đâu ra, chín ô vuông Sudoku ở đâu ra?



Chỉ có đúng một vạch ngang!



Chẳng khác gì những lúc bình thường anh xem cả.



Giang Chấp hơi bặm môi lại, thoát ra ngoài, rồi kiểm tra những trạng thái gần đây nhất của bạn bè.



Thẩm Dao đăng một bức ảnh chụp tại hội trường buổi tọa đàm, tỏ ý có thể được nghe tọa đàm về Fan thần rất phấn khích; Kỳ Dư đăng một bức ảnh của Tia Sét Xanh, chụp cực kỳ nghệ thuật, phông nền phía sau là một bầu trời xanh đến say lòng người. Tia Sét Xanh nghển cổ lên, tư thế vô cùng nghiêm chỉnh, cực kỳ ăn ảnh, kết hợp với một dòng caption: Thơ ca và phương xa cũng chẳng bằng có thần rùa bầu bạn.



Xem ra cậu ta đối xử với Tia Sét Xanh cũng không tệ.



Trang cá nhân của La Chiếm đa phần là những bài đăng dùng để phá rối Kỳ Dư, mười bài thì có tới chín bài dìm hàng. Cậu ta cũng đăng một bức ảnh, trong ảnh là hình Kỳ Dư nằm rạp dưới đất, mông vểnh lên. Vai trái đeo chiếc quạt, cả người gần như dính sát xuống mặt đất. Tay phải giơ máy ảnh, chụp cho Tia Sét Xanh trong một tư thế không thể kỳ dị và quái đản hơn. Còn nhìn lại Tia Sét Xanh, nó bị kìm kẹp trên một tấm gỗ nhỏ dùng vắt ngang qua hai hòn đá, phải cao bằng nửa người. Tấm gỗ đó cũng chỉ rộng vừa đủ cho Tia Sét Xanh đứng mé mé một chân. Cứ thế khiến Tia Sét Xanh bị dồn ép vào cục diện hai chân trước và hai chân sau buộc phải vắt vào nhau mà đứng. Cổ nó cứng đờ, vẻ như không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.



Bức ảnh đi kèm với dòng caption: Thi ca và phương xa có hay không chẳng biết, nhưng trên quần áo dính phân thì là sự thật.



Xem tới đây, Giang Chấp âm thầm thở dài. Tia Sét Xanh mắc bệnh sợ độ cao, đứng cách mặt đất nửa mét thôi sẽ chóng mặt, lúc nghiêm trọng có thể còn tiêu chảy…



Tiếp tục kéo xuống dưới, trùng hợp thay anh lại nhìn thấy Tiêu Dã.



Có lẽ chính là bức ảnh họ chụp tối qua sau khi say rượu. Tiêu Dã ôm lấy Thịnh Đường, cười toe toét như một bông hoa mẫu đơn vậy, kèm với bốn chữ: Trai tài gái sắc.



Bốn chữ này rất có phong phạm mặt dày vô sỉ của Tiêu Dã.



“Cậu qua đây.” Giang Chấp úp di động lên bàn, giơ tay ra hiệu về phía Tiêu Dã.



Tiêu Dã lại trượt ghế tới chỗ anh.



“Tôi hỏi cậu một vấn đề kỹ thuật.” Giang Chấp hắng giọng, cố làm ra vẻ tùy ý: “Nếu như tôi không muốn để cho người khác nhìn thấy những bài viết tôi đăng trên trang cá nhân của mình thì phải làm thế nào?”



“Đơn giản thôi, cậu chỉ cần cài đặt không để cho người ấy nhìn thấy trạng thái của cậu nữa là được.” Nói rồi, Tiêu Dã bật cười: “Cậu vẫn chưa dùng quen cơ à? Không phù hợp với hình tượng trí tuệ đỉnh cao của cậu chút nào. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, trên trang cá nhân của cậu thì có gì mà lại không để người khác xem? Cậu có đăng bài bao giờ đâu.”



Giang Chấp bặm môi lại.



Thì ra là vậy, được lắm, rất hay.

Tiêu Dã nhìn thấy khuôn cằm của anh cứng đờ ra, cũng chẳng hiểu vì sao anh bỗng dưng lại như vậy, ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Hay là để tôi cài đặt giúp cậu luôn?” Rồi anh ấy giơ tay với lấy di động của Giang Chấp.



Giang Chấp giữ tay của Tiêu Dã lại, nhìn anh ấy: “Trước hết hãy xóa bài đăng mới nhất của cậu trên trang cá nhân đi đã.”



“Hả?” Tiêu Dã ngẩn người, sao lại liên quan tới anh ấy rồi? Anh đây đăng một bài lên vòng tròn bạn bè thì gây trở ngại chuyện gì cho Giang Chấp chứ?



“Xóa bài cũng được thôi, cậu phải cho tôi một lý do chính đáng cái đã.” Tiêu Dã bổ sung một câu.



Giang Chấp thu tay về, mỉm cười: “Trong danh sách bạn bè của cậu có không ít người trong ngành đúng không. Cậu là đệ tử cuối cùng của Giáo sư Hồ. Tiểu Thất lại là học trò mà Giáo sư Hồ ưng ý nhất. Hai người uống say khướt, người hiểu tình huống sẽ biết hai người không có gì, nhưng người không hiểu sẽ cho rằng Giáo sư Hồ chỉ toàn dạy những người bỏ bê công việc đi làm chuyện khác; Thêm nữa, chúng ta tới Bắc Kinh công tác, là vì công việc, là chuyện nghiêm túc. Mọi người uống rượu thả lỏng cũng được thôi, nhưng mấy bức ảnh ảnh hưởng tới hình tượng như thế này đăng lên mạng sẽ khiến người ngoài nghĩ thế nào về nghề khôi phục bích họa của chúng ta? Cậu đang làm mất mặt cả Viện Nghiên cứu Đôn Hoàng đấy.”



Anh nói khiến Tiêu Dã nghe mà ngơ ngẩn cả người. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com



“Thẩm Dao.” Thái độ của Giang Chấp rất ôn hòa: “Cô cũng cho một lời đánh giá khách quan đi.”



Mấy hôm nay Thẩm Dao vẫn luôn bận rộn công việc, quả thật không có thời gian để lướt mạng, xem trạng thái bạn bè, nghe xong cô ấy lại rút di động ra tìm Tiêu Dã, và nhìn qua… Thật ra nói một lời thật lòng, cô ấy thật sự cảm thấy bức ảnh này của Tiêu Dã được chụp rất khá. Một người đàn ông điển trai, một cô gái xinh đẹp đứng chung với nhau là rất bắt mắt. Con người Tiêu Dã bình thường lại hay thích đùa giỡn, đăng dòng caption này quả thực phù hợp với phong cách của anh ấy. Quan trọng hơn cả là, cô ấy lờ mờ có cảm giác, thật ra Tiêu Dã có chút thích Thịnh Đường…



Nhưng những lời vừa rồi của Giang Chấp cô ấy cũng lại cảm thấy rất có lý…



“Quả thực có phần không phù hợp, chủ yếu là cả hai người đều đang say rượu, xét về mặt hình tượng…” Thẩm Dao chỉ nói đến đây mà thôi.



Tiêu Dã nhíu mày, giải trí thôi mà, liên quan quái gì tới hình tượng chứ. Ngày nào bọn họ cũng chui rúc trong hang đá, từ lâu đã chẳng còn hình tượng nữa rồi thì phải.



Giang Chấp tươi cười hỏi anh ấy: “Lý do đã đủ chính đáng chưa?”



Tiêu Dã đương nhiên cảm thấy lý do này rất nực cười, nhưng vấn đề là, anh ấy lại chẳng có lời nào để phản bác.



Giang Chấp thấy vậy, đưa tay đập đập lên mu bàn tay của Tiêu Dã, rồi chân thành thẳng thắn nói: “Xóa đi, nghe lời, cất hết mọi sự phóng đãng vào trong lòng. Ra bên ngoài là cậu đang đại diện cho Đôn Hoàng, hiểu không?”



Tiêu Dã câm nín… chửi thầm: Giang Chấp cậu những lúc phóng đãng, vô liêm sỉ có nghĩ tới Đôn Hoàng chưa?



Không còn cách nào khác, anh ấy chỉ còn cách xóa dòng trạng thái đó ngay trước ánh mắt “giám sát” của Giang Chấp. Di động vừa được cất đi thì cửa phòng họp cũng được đẩy ra. Thịnh Đường hai tay bê khay đi vào, trên khay đặt một bình thủy tinh rất tinh xảo, bên trong bình đựng đầy trà sữa, bên cạnh bình chồng mấy chiếc cốc giấy dùng một lần. Tiêu Dã ngồi gần cửa nhất, thấy vậy bèn đỡ cho cô, vừa bất ngờ, bàng hoàng lại có phần e sợ: “Tiểu sư muội, hôm nay sao em lại có lòng tốt thế này? Chuẩn bị không ít trà sữa.”

Thịnh Đường cười nói: “Chủ yếu vì sư phụ của em thích uống ấy mà… Nên pha nhiều một chút, mọi người cũng được hưởng lây.”



Dứt lời, cô đánh mắt nhìn Giang Chấp, trái tim đập dồn dập như đang dóng trống vậy…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom