Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 197 - Chương 197
Chương 197
AI NÓI TÔI KHÔNG CÓ Ý ĐỊNH CƯỚI CÔ ẤY?
Tiễn bà Tiêu lên xe, nhìn theo cho đến khi chiếc xe rời đi hẳn, Tiêu Dã mới quay đầu lại, nổi đóa lên với Giang Chấp, một tay túm chặt lấy cổ áo của Giang Chấp, cũng mặc kệ đây là nơi công cộng.
“Mẹ kiếp, tôi chọc ghẹo gì cậu rồi mà cậu lại hãm hại tôi như thế hả?”
Giang Chấp không định để mặc cho anh ấy làm càn. Anh xoay tay lại khống chế cổ tay của Tiêu Dã, cứ thế đẩy Tiêu Dã ra xa, thái độ so với ban nãy khi ở bên trong quán cà phê cũng khác hoàn toàn một trăm tám mươi độ: “Cậu dòm ngó tới Thịnh Đường tức là chọc vào ông đây rồi đấy.”
Tiêu Dã loạng choạng giây lát, sau khi đứng vững lại thì quát: “Cậu chưa lấy vợ, cô ấy chưa lấy chồng, tôi cứ có suy nghĩ với cô ấy đấy, thì sao nào? Phạm pháp à? Nói thế nào đi nữa tôi cũng được coi là quang minh chính đại. Cậu thì sao, nghĩ ra mấy chiêu trò này để hãm hại tôi?”
“Hại cậu ư?” Giang Chấp cười khẩy: “Chí ít tạm thời cậu sẽ không bị ép phải rời khỏi Đôn Hoàng nữa, đúng chưa? Cậu nói xem, tôi đang hại cậu hay đang giúp cậu?”
Tiêu Dã cố gắng kiềm chế cảm xúc, cười khẩy: “Cậu cảm thấy mẹ tôi sẽ tin sao? Ha, nếu như bà dễ bị lừa gạt như vậy thì may quá.”
“Chắc chắn là bác gái không tin.” Giang Chấp xốc lại cổ áo, phần xương hõm vai xuất hiện một vết đỏ, ban nãy Tiêu Dã cũng không nhẹ tay chút nào.
“Ông đây đâu phải diễn viên chuyên nghiệp, bác gái tin lời tôi nói mới là lạ đó. Thêm nữa, con trai của mình là người như thế nào, người làm mẹ chẳng lẽ lại không rõ? Cậu ấy hả?” Anh quan sát một lượt từ trên xuống dưới: “Thật sự muốn bẻ cong còn tốn chút sức đấy.”
“Đừng có nói linh tinh mấy lời vô dụng với tôi.” Tiêu Dã cảm thấy bực dọc: “Nếu như thanh danh của tôi mà bị hủy hoại, Giang Chấp, cậu phải chịu trách nhiệm với tôi cả đời.”
“Ô, cậu còn có thanh danh nữa cơ đấy?” Giang Chấp phì cười, quay người định bỏ đi, buông lại một câu: “Thanh danh của cậu đáng mấy đồng? Tôi có thể bảo đảm khoảng thời gian này chí ít cậu sẽ không phải đi xem mắt nữa, không phải rời khỏi Đôn Hoàng, ai được lợi hơn ai?”
Tiêu Dã đứng yên tại chỗ một lúc rồi mới bám theo.
Hai người họ không lái xe, đằng nào cũng chỉ cần đi xuyên qua vài con đường là về tới chung cư, nên họ cũng không có ý định bắt xe. Hai người đàn ông cao to, đi song song trên đường, dáng người đĩnh đạc, ngoài hình xuất chúng, dĩ nhiên sẽ cực kỳ nổi bật, xung quanh có không ít ánh mắt dính chặt vào người họ không thể rời đi.
Tiêu Dã lấy bao thuốc lá ra, đưa cho Giang Chấp một điếu, tự mình ngậm một điếu rồi châm lửa, rít một hơi, nhả khói ra rồi nói: “Giang Chấp, trên đời này có một loại người như cậu, có thể nói đen thành trắng, tâm địa độc ác cũng có thể nói thành lương thiện, vô tội.”
“Tâm tư có lương thiện hay không không quan trọng, đạt được mục đích mới là mấu chốt.” Giang Chấp châm thuốc.
Tiêu Dã càng nghĩ càng thấy ấm ức, phì khói ra: “Shit, tiểu gia đây cứ thích để ý đến Đường Đường đấy, sao nào!”
“Chẳng sao cả.” Giang Chấp không tức giận, ngữ khí vẫn rất từ tốn và chậm rãi: “Cùng lắm thì biết một lần, tôi sẽ chấn chỉnh cậu một lần.”
Tiêu Dã bày ra nét mặt không vui chút nào: “Cậu nói xem, cậu đâu có ý định ở lại Trung Quốc, cậu trêu chọc Thịnh Đường làm gì chứ? Cậu có thể vì cô ấy mà từ nay ở hẳn Trung Quốc sao?”
Đường cho người đi bộ, đèn đỏ phía trước bật sáng.
Giang Chấp dừng lại ở ngã tư, nhìn tấm biển báo đèn đỏ với đồng hồ đếm ngược ở phía xa, trầm mặc.
Tiêu Dã đứng ngay bên cạnh anh, ánh nắng mặt trời chói chang trên đỉnh đầu khiến anh ấy bực bội, nhưng điều càng khiến anh ấy bực bội hơn thế là sự trầm mặc của Giang Chấp. Anh ấy kẹp điếu thuốc trên tay, nhưng cũng chẳng định hút nữa, tiện tay ấn đầu điều thuốc xuống bờ đá xung quanh bồn hoa bên cạnh, dập tắt.
Đầu lọc cầm trong tay vẫn còn hơi nóng, ngón cái và ngón trỏ của anh ấy vân vê đầu lọc rồi từ từ bóp nát.
“Giang Chấp.” Anh ấy cất giọng chân thành: “Tôi nói thật, nếu như cậu không có ý định ở lại Trung Quốc lâu dài thì cậu phải sớm dứt khoát với Thịnh Đường đi, đừng làm lỡ dở người ta. Thịnh Đường là một cô gái tốt, tôi có thể nhìn ra được cô ấy thật lòng thích cậu. Cậu đừng vì phút sung sướng nhất thời mà chà đạp tình cảm chân thành của người ta đấy.”
“Tôi cũng chân thành với cô ấy.” Giang Chấp lên tiếng khẽ khàng: “Tiêu Dã, tôi chưa từng thích cô gái nào như thích cô ấy cả.”
“Phải, cậu chân thành, cậu thích cô ấy, rồi sao nữa?”
Giang Chấp lại bị hỏi đến trầm mặc.
Tiêu Dã động lòng trắc ẩn, ngẫm nghĩ rồi nói: “Đường Đường thích Đôn Hoàng, có thể, cậu hãy suy nghĩ về việc ở lại Đôn Hoàng vì cô ấy, không đi nữa.”
“Không thể nào.” Giang Chấp lạnh mặt, nói chắc như đinh đóng cột.
“Shit!” Cơn giận của Tiêu Dã bùng lên, tuy anh ấy không gào ghét nhưng cũng nghiến răng kèn kẹt: “Cậu chỉ muốn có chút mới mẻ nhất thời thôi đúng không? Chính là không muốn chịu trách nhiệm còn gì nữa? Được, cậu không tính toán chuyện tương lai, để tôi tính toán.”
Giang Chấp quay người lại, nhìn anh ấy: “Tiêu Dã, cậu nói vậy là có ý gì?”
Tiêu Dã cũng quay người, mặt đối mặt với Giang Chấp: “Tôi thích Đường Đường, tôi chưa hành động, bám riết cô ấy không phải vì cậu là anh em của tôi đâu, mà vì tôi biết trong lòng Đường Đường chỉ có cậu. Tôi chấp nhận lùi bước, chỉ cần cô ấy vui vẻ thì làm gì cũng được. Nhưng duy chỉ có một chuyện, cô ấy không được đau khổ, phải được hạnh phúc. Giang Chấp, nếu có một ngày cậu phụ cô ấy, thì tôi cũng sẽ không khách sáo với cậu nữa. Chẳng phải cậu không định chịu trách nhiệm sao, tôi sẽ chịu. Chẳng phải cậu không định cưới cô ấy sao, tôi cưới!”
Đèn đỏ chuyển sang màu xanh ở giây cuối cùng.
Người đi bộ hai bên đường bắt đầu di chuyển.
Duy chỉ có Giang Chấp và Tiêu Dã là không hề nhúc nhích. Họ chỉ đứng đó như đang giằng co.
Xung quanh mọi người qua lại như nước, hai người họ tĩnh lặng như hai tảng đá giữa dòng nước. Dòng người nhìn thấy họ đều tự động tách ra làm hai ngả, còn không quên quay đầu lại ngó nhìn họ, dùng ánh mắt chỉ chỉ trỏ trỏ.
Là một khung cảnh rất ưa nhìn nhưng cũng tạo cho người ta cảm giác sắp bùng nổ một cuộc chiến.
Giang Chấp bặm môi, cằm căng ra. Ánh mắt Tiêu Dã kiên định, nhìn thẳng vào Giang Chấp vẻ như khiêu khích.
Rất lâu sau, Giang Chấp mới buông một câu, gằn giọng từng chữ rất kiên quyết: “Ai nói tôi không định cưới cô ấy?”
***
Giang Chấp biết những lời Tiêu Dã nói ban sáng không phải là đùa giỡn.
Một người bình thường cười hi hi ha ha có vẻ không nghiêm chỉnh chút nào, một khi đã nói lời nghiêm túc thì tức là rất nghiêm túc, anh hiểu Tiêu Dã.
Từ quán cà phê đi ra, Giang Chấp không quay trở lại chung cư mà lái xe tới thẳng hang số 0. Trước khi vào hang, anh gọi một cuộc điện thoại về Viện, nhờ một đệ tử chạy tới thả Thịnh Đường ra ngoài.
Anh ngồi trong hang.
Đèn chiếu sáng không được bật, anh chìm đắm trong bóng tối, trước mắt hình ảnh trên bức tường hang đá mờ mờ ảo ảo như có quầng sáng đang di động.
Sự khác thường này bỗng dưng lại trở thành bình thường.
Ở đầu kia của hang, Kỳ Dư và La Chiếm đang nói chuyện, thanh âm không lớn, đều đang thảo luận chuyện công việc. Đương nhiên vẫn còn một vài chuyện lặt vặt khác, ví dụ như Kỳ Dư than phiền La Chiếm ăn bánh mì của mình, hại anh ấy vẫn chưa được ăn sáng.
La Chiếm thì vẫn nạt nộ Kỳ Dư như trước giờ hay làm: Ông mua cho, đừng có nhiều lời nữa.
Vậy thì tôi phải ăn bánh mì nướng chấm sữa, Kỳ Dư được đà lấn tới.
La Chiếm không vui: Để tôi mua cho cậu hẳn con bò luôn cho rồi!
Khi Thẩm Dao vào hang đo đạc, ban đầu không nhìn thấy Giang Chấp, chỉ cảm thấy ở góc loáng thoáng có một bóng đen, quả thực bị giật mình. Đợi tới khi tầm mắt thích ứng được với độ sáng trong hang và nhìn rõ được đối phương rồi, cô ấy mới vỗ vỗ ngực: “Sao không bật đèn lên?”
Giang Chấp không nói năng gì, đưa tay bật đèn.
Thẩm Dao nhìn ra được anh có tâm sự, còn hiểu nhầm anh đang suy nghĩ chuyện công việc, bèn tiến lên, nhẹ nhàng nói: “Chẳng phải bây giờ vẫn chưa có kết quả chính thức hay sao, biết đâu còn có cơ hội xoay chuyển. Giáo sư Hồ đúng là hơi cố chấp một chút nhưng ông ấy cũng chỉ vì muốn tốt cho chúng ta thôi.”
Giang Chấp ngẩng đầu nhìn vách đá, chỉ im lặng.
Thấy vậy, Thẩm Dao tự biết mình nhiều lời thừa thãi, quay người định đi.
“Thẩm Dao.” Bất thình lình, Giang Chấp gọi giật cô ấy lại.
Thẩm Dao dừng bước, quay đầu nhìn anh.
Anh ngẩng đầu lên hỏi: “Cô sẽ ở lại Đôn Hoàng chứ?”
Nghe câu hỏi này, Thẩm Dao chỉ cảm thấy kỳ lạ, bật cười: “Đương nhiên rồi, tôi làm việc ở đây mà.”
“Cả đời?”
Thẩm Dao ngẫm nghĩ: “Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì chắc là sẽ ở cả đời đấy.”
Cả đời, vừa dài lâu vừa ngắn ngủi.
Giang Chấp không còn gì để hỏi nữa, trên thực tế, anh cũng chẳng hiểu vì sao mình lại hỏi Thẩm Dao vấn đề này. Thẩm Dao thấy anh lại không nói nữa, khẽ thở dài một tiếng, an ủi: “Đừng suy nghĩ nhiều vậy, vui lên chút đi.”
Vui lên chút, phải rồi, đã vào trong hang thì không được rầu rĩ.
Giang Chấp chăm chú nhìn ngọn đèn thám hiểm bên chân mình, ánh sáng không nhức mắt, êm dịu, điềm tĩnh, giống hệt như ngọn đèn cha cầm trên tay tối hôm đó. Một tay cha nắm tay anh, một hơi giơ cao ngọn đèn. Nó rọi sáng bức tranh khinh biến trên vách đá, ông nói với anh: “Con trai à, con phải ghi nhớ, lúc tâm trạng không tốt đừng sửa bích họa.”
“Vì sao ạ?”
Cha mỉm cười, nói nửa đùa nửa thật: “Vì trong bích họa có linh hồn.”
Về sau, khi tự tay khôi phục bích họa, cuối cùng anh mới hiểu câu nói đùa đó của cha, không phải vì bích họa có linh hồn, là vì tâm trạng của một nhà khôi phục có thể ảnh hưởng trực tiếp tới chất lượng bích họa sau khi khôi phục.
Nhưng Đôn Hoàng là nơi từ khi bước chân vào, anh chưa hề cảm thấy vui vẻ.
Muốn anh ở lại đây ư? w●ebtruy●enonlin●e●com
Ở lại mảnh đất khiến anh khó thở đến mức tưởng chừng phát điên?
Giang Chấp càng nghĩ càng bực dọc, đứng lên đi ra khỏi hang đá.
Ánh trăng bị sa mạc vô bờ pha loãng, gió nổi lên, âm thanh đó giống như tiếng quỷ rít gào, giống như âm thanh tới từ thành phố ma quỷ lúc đêm khuya.
Giang Chấp dựa vào lan can, ngẩng đầu nhìn cửa hang số 0.
Giống như đôi mắt của vách núi.
Anh nhìn nó chằm chằm, nó cũng đang không dời mắt khỏi anh.
Khiến anh vô tình nhớ tới câu nói của Friedrich Nietzsche(*): Khi bạn nhìn chăm chú xuống vực sâu, vực sâu cũng đang chăm chú nhìn bạn…
Đôn Hoàng, chính là vực sâu khiến anh ngạt thở!
Giang Chấp nghiến răng.
Tín ngưỡng, tôi là một người có tín ngưỡng, Đôn Hoàng chính là tín ngưỡng của tôi.
Câu nói của Tiêu Chiến bất ngờ xuất hiện trong đầu óc anh.
Tín ngưỡng ư?
Shit! Tín ngưỡng cái đầu!
Anh chính là người không có tín ngưỡng đấy, sao nào!
(*) Friedrich Wilhelm Nietzsche (1844 - 1900): là một nhà triết học người Phổ. Ông bắt đầu sự nghiệp như là một nhà ngữ văn học và viết nhiều bài phê bình về tôn giáo, đạo đức, các vấn đề văn hóa đương thời, và triết học. Các tác phẩm của Nietzsche nổi bật với phong cách viết của ông, thường mang tính ẩn dụ (aphorism) và nhiều nghịch lý hơn là mức độ thông thường của các bài luận triết học.
AI NÓI TÔI KHÔNG CÓ Ý ĐỊNH CƯỚI CÔ ẤY?
Tiễn bà Tiêu lên xe, nhìn theo cho đến khi chiếc xe rời đi hẳn, Tiêu Dã mới quay đầu lại, nổi đóa lên với Giang Chấp, một tay túm chặt lấy cổ áo của Giang Chấp, cũng mặc kệ đây là nơi công cộng.
“Mẹ kiếp, tôi chọc ghẹo gì cậu rồi mà cậu lại hãm hại tôi như thế hả?”
Giang Chấp không định để mặc cho anh ấy làm càn. Anh xoay tay lại khống chế cổ tay của Tiêu Dã, cứ thế đẩy Tiêu Dã ra xa, thái độ so với ban nãy khi ở bên trong quán cà phê cũng khác hoàn toàn một trăm tám mươi độ: “Cậu dòm ngó tới Thịnh Đường tức là chọc vào ông đây rồi đấy.”
Tiêu Dã loạng choạng giây lát, sau khi đứng vững lại thì quát: “Cậu chưa lấy vợ, cô ấy chưa lấy chồng, tôi cứ có suy nghĩ với cô ấy đấy, thì sao nào? Phạm pháp à? Nói thế nào đi nữa tôi cũng được coi là quang minh chính đại. Cậu thì sao, nghĩ ra mấy chiêu trò này để hãm hại tôi?”
“Hại cậu ư?” Giang Chấp cười khẩy: “Chí ít tạm thời cậu sẽ không bị ép phải rời khỏi Đôn Hoàng nữa, đúng chưa? Cậu nói xem, tôi đang hại cậu hay đang giúp cậu?”
Tiêu Dã cố gắng kiềm chế cảm xúc, cười khẩy: “Cậu cảm thấy mẹ tôi sẽ tin sao? Ha, nếu như bà dễ bị lừa gạt như vậy thì may quá.”
“Chắc chắn là bác gái không tin.” Giang Chấp xốc lại cổ áo, phần xương hõm vai xuất hiện một vết đỏ, ban nãy Tiêu Dã cũng không nhẹ tay chút nào.
“Ông đây đâu phải diễn viên chuyên nghiệp, bác gái tin lời tôi nói mới là lạ đó. Thêm nữa, con trai của mình là người như thế nào, người làm mẹ chẳng lẽ lại không rõ? Cậu ấy hả?” Anh quan sát một lượt từ trên xuống dưới: “Thật sự muốn bẻ cong còn tốn chút sức đấy.”
“Đừng có nói linh tinh mấy lời vô dụng với tôi.” Tiêu Dã cảm thấy bực dọc: “Nếu như thanh danh của tôi mà bị hủy hoại, Giang Chấp, cậu phải chịu trách nhiệm với tôi cả đời.”
“Ô, cậu còn có thanh danh nữa cơ đấy?” Giang Chấp phì cười, quay người định bỏ đi, buông lại một câu: “Thanh danh của cậu đáng mấy đồng? Tôi có thể bảo đảm khoảng thời gian này chí ít cậu sẽ không phải đi xem mắt nữa, không phải rời khỏi Đôn Hoàng, ai được lợi hơn ai?”
Tiêu Dã đứng yên tại chỗ một lúc rồi mới bám theo.
Hai người họ không lái xe, đằng nào cũng chỉ cần đi xuyên qua vài con đường là về tới chung cư, nên họ cũng không có ý định bắt xe. Hai người đàn ông cao to, đi song song trên đường, dáng người đĩnh đạc, ngoài hình xuất chúng, dĩ nhiên sẽ cực kỳ nổi bật, xung quanh có không ít ánh mắt dính chặt vào người họ không thể rời đi.
Tiêu Dã lấy bao thuốc lá ra, đưa cho Giang Chấp một điếu, tự mình ngậm một điếu rồi châm lửa, rít một hơi, nhả khói ra rồi nói: “Giang Chấp, trên đời này có một loại người như cậu, có thể nói đen thành trắng, tâm địa độc ác cũng có thể nói thành lương thiện, vô tội.”
“Tâm tư có lương thiện hay không không quan trọng, đạt được mục đích mới là mấu chốt.” Giang Chấp châm thuốc.
Tiêu Dã càng nghĩ càng thấy ấm ức, phì khói ra: “Shit, tiểu gia đây cứ thích để ý đến Đường Đường đấy, sao nào!”
“Chẳng sao cả.” Giang Chấp không tức giận, ngữ khí vẫn rất từ tốn và chậm rãi: “Cùng lắm thì biết một lần, tôi sẽ chấn chỉnh cậu một lần.”
Tiêu Dã bày ra nét mặt không vui chút nào: “Cậu nói xem, cậu đâu có ý định ở lại Trung Quốc, cậu trêu chọc Thịnh Đường làm gì chứ? Cậu có thể vì cô ấy mà từ nay ở hẳn Trung Quốc sao?”
Đường cho người đi bộ, đèn đỏ phía trước bật sáng.
Giang Chấp dừng lại ở ngã tư, nhìn tấm biển báo đèn đỏ với đồng hồ đếm ngược ở phía xa, trầm mặc.
Tiêu Dã đứng ngay bên cạnh anh, ánh nắng mặt trời chói chang trên đỉnh đầu khiến anh ấy bực bội, nhưng điều càng khiến anh ấy bực bội hơn thế là sự trầm mặc của Giang Chấp. Anh ấy kẹp điếu thuốc trên tay, nhưng cũng chẳng định hút nữa, tiện tay ấn đầu điều thuốc xuống bờ đá xung quanh bồn hoa bên cạnh, dập tắt.
Đầu lọc cầm trong tay vẫn còn hơi nóng, ngón cái và ngón trỏ của anh ấy vân vê đầu lọc rồi từ từ bóp nát.
“Giang Chấp.” Anh ấy cất giọng chân thành: “Tôi nói thật, nếu như cậu không có ý định ở lại Trung Quốc lâu dài thì cậu phải sớm dứt khoát với Thịnh Đường đi, đừng làm lỡ dở người ta. Thịnh Đường là một cô gái tốt, tôi có thể nhìn ra được cô ấy thật lòng thích cậu. Cậu đừng vì phút sung sướng nhất thời mà chà đạp tình cảm chân thành của người ta đấy.”
“Tôi cũng chân thành với cô ấy.” Giang Chấp lên tiếng khẽ khàng: “Tiêu Dã, tôi chưa từng thích cô gái nào như thích cô ấy cả.”
“Phải, cậu chân thành, cậu thích cô ấy, rồi sao nữa?”
Giang Chấp lại bị hỏi đến trầm mặc.
Tiêu Dã động lòng trắc ẩn, ngẫm nghĩ rồi nói: “Đường Đường thích Đôn Hoàng, có thể, cậu hãy suy nghĩ về việc ở lại Đôn Hoàng vì cô ấy, không đi nữa.”
“Không thể nào.” Giang Chấp lạnh mặt, nói chắc như đinh đóng cột.
“Shit!” Cơn giận của Tiêu Dã bùng lên, tuy anh ấy không gào ghét nhưng cũng nghiến răng kèn kẹt: “Cậu chỉ muốn có chút mới mẻ nhất thời thôi đúng không? Chính là không muốn chịu trách nhiệm còn gì nữa? Được, cậu không tính toán chuyện tương lai, để tôi tính toán.”
Giang Chấp quay người lại, nhìn anh ấy: “Tiêu Dã, cậu nói vậy là có ý gì?”
Tiêu Dã cũng quay người, mặt đối mặt với Giang Chấp: “Tôi thích Đường Đường, tôi chưa hành động, bám riết cô ấy không phải vì cậu là anh em của tôi đâu, mà vì tôi biết trong lòng Đường Đường chỉ có cậu. Tôi chấp nhận lùi bước, chỉ cần cô ấy vui vẻ thì làm gì cũng được. Nhưng duy chỉ có một chuyện, cô ấy không được đau khổ, phải được hạnh phúc. Giang Chấp, nếu có một ngày cậu phụ cô ấy, thì tôi cũng sẽ không khách sáo với cậu nữa. Chẳng phải cậu không định chịu trách nhiệm sao, tôi sẽ chịu. Chẳng phải cậu không định cưới cô ấy sao, tôi cưới!”
Đèn đỏ chuyển sang màu xanh ở giây cuối cùng.
Người đi bộ hai bên đường bắt đầu di chuyển.
Duy chỉ có Giang Chấp và Tiêu Dã là không hề nhúc nhích. Họ chỉ đứng đó như đang giằng co.
Xung quanh mọi người qua lại như nước, hai người họ tĩnh lặng như hai tảng đá giữa dòng nước. Dòng người nhìn thấy họ đều tự động tách ra làm hai ngả, còn không quên quay đầu lại ngó nhìn họ, dùng ánh mắt chỉ chỉ trỏ trỏ.
Là một khung cảnh rất ưa nhìn nhưng cũng tạo cho người ta cảm giác sắp bùng nổ một cuộc chiến.
Giang Chấp bặm môi, cằm căng ra. Ánh mắt Tiêu Dã kiên định, nhìn thẳng vào Giang Chấp vẻ như khiêu khích.
Rất lâu sau, Giang Chấp mới buông một câu, gằn giọng từng chữ rất kiên quyết: “Ai nói tôi không định cưới cô ấy?”
***
Giang Chấp biết những lời Tiêu Dã nói ban sáng không phải là đùa giỡn.
Một người bình thường cười hi hi ha ha có vẻ không nghiêm chỉnh chút nào, một khi đã nói lời nghiêm túc thì tức là rất nghiêm túc, anh hiểu Tiêu Dã.
Từ quán cà phê đi ra, Giang Chấp không quay trở lại chung cư mà lái xe tới thẳng hang số 0. Trước khi vào hang, anh gọi một cuộc điện thoại về Viện, nhờ một đệ tử chạy tới thả Thịnh Đường ra ngoài.
Anh ngồi trong hang.
Đèn chiếu sáng không được bật, anh chìm đắm trong bóng tối, trước mắt hình ảnh trên bức tường hang đá mờ mờ ảo ảo như có quầng sáng đang di động.
Sự khác thường này bỗng dưng lại trở thành bình thường.
Ở đầu kia của hang, Kỳ Dư và La Chiếm đang nói chuyện, thanh âm không lớn, đều đang thảo luận chuyện công việc. Đương nhiên vẫn còn một vài chuyện lặt vặt khác, ví dụ như Kỳ Dư than phiền La Chiếm ăn bánh mì của mình, hại anh ấy vẫn chưa được ăn sáng.
La Chiếm thì vẫn nạt nộ Kỳ Dư như trước giờ hay làm: Ông mua cho, đừng có nhiều lời nữa.
Vậy thì tôi phải ăn bánh mì nướng chấm sữa, Kỳ Dư được đà lấn tới.
La Chiếm không vui: Để tôi mua cho cậu hẳn con bò luôn cho rồi!
Khi Thẩm Dao vào hang đo đạc, ban đầu không nhìn thấy Giang Chấp, chỉ cảm thấy ở góc loáng thoáng có một bóng đen, quả thực bị giật mình. Đợi tới khi tầm mắt thích ứng được với độ sáng trong hang và nhìn rõ được đối phương rồi, cô ấy mới vỗ vỗ ngực: “Sao không bật đèn lên?”
Giang Chấp không nói năng gì, đưa tay bật đèn.
Thẩm Dao nhìn ra được anh có tâm sự, còn hiểu nhầm anh đang suy nghĩ chuyện công việc, bèn tiến lên, nhẹ nhàng nói: “Chẳng phải bây giờ vẫn chưa có kết quả chính thức hay sao, biết đâu còn có cơ hội xoay chuyển. Giáo sư Hồ đúng là hơi cố chấp một chút nhưng ông ấy cũng chỉ vì muốn tốt cho chúng ta thôi.”
Giang Chấp ngẩng đầu nhìn vách đá, chỉ im lặng.
Thấy vậy, Thẩm Dao tự biết mình nhiều lời thừa thãi, quay người định đi.
“Thẩm Dao.” Bất thình lình, Giang Chấp gọi giật cô ấy lại.
Thẩm Dao dừng bước, quay đầu nhìn anh.
Anh ngẩng đầu lên hỏi: “Cô sẽ ở lại Đôn Hoàng chứ?”
Nghe câu hỏi này, Thẩm Dao chỉ cảm thấy kỳ lạ, bật cười: “Đương nhiên rồi, tôi làm việc ở đây mà.”
“Cả đời?”
Thẩm Dao ngẫm nghĩ: “Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì chắc là sẽ ở cả đời đấy.”
Cả đời, vừa dài lâu vừa ngắn ngủi.
Giang Chấp không còn gì để hỏi nữa, trên thực tế, anh cũng chẳng hiểu vì sao mình lại hỏi Thẩm Dao vấn đề này. Thẩm Dao thấy anh lại không nói nữa, khẽ thở dài một tiếng, an ủi: “Đừng suy nghĩ nhiều vậy, vui lên chút đi.”
Vui lên chút, phải rồi, đã vào trong hang thì không được rầu rĩ.
Giang Chấp chăm chú nhìn ngọn đèn thám hiểm bên chân mình, ánh sáng không nhức mắt, êm dịu, điềm tĩnh, giống hệt như ngọn đèn cha cầm trên tay tối hôm đó. Một tay cha nắm tay anh, một hơi giơ cao ngọn đèn. Nó rọi sáng bức tranh khinh biến trên vách đá, ông nói với anh: “Con trai à, con phải ghi nhớ, lúc tâm trạng không tốt đừng sửa bích họa.”
“Vì sao ạ?”
Cha mỉm cười, nói nửa đùa nửa thật: “Vì trong bích họa có linh hồn.”
Về sau, khi tự tay khôi phục bích họa, cuối cùng anh mới hiểu câu nói đùa đó của cha, không phải vì bích họa có linh hồn, là vì tâm trạng của một nhà khôi phục có thể ảnh hưởng trực tiếp tới chất lượng bích họa sau khi khôi phục.
Nhưng Đôn Hoàng là nơi từ khi bước chân vào, anh chưa hề cảm thấy vui vẻ.
Muốn anh ở lại đây ư? w●ebtruy●enonlin●e●com
Ở lại mảnh đất khiến anh khó thở đến mức tưởng chừng phát điên?
Giang Chấp càng nghĩ càng bực dọc, đứng lên đi ra khỏi hang đá.
Ánh trăng bị sa mạc vô bờ pha loãng, gió nổi lên, âm thanh đó giống như tiếng quỷ rít gào, giống như âm thanh tới từ thành phố ma quỷ lúc đêm khuya.
Giang Chấp dựa vào lan can, ngẩng đầu nhìn cửa hang số 0.
Giống như đôi mắt của vách núi.
Anh nhìn nó chằm chằm, nó cũng đang không dời mắt khỏi anh.
Khiến anh vô tình nhớ tới câu nói của Friedrich Nietzsche(*): Khi bạn nhìn chăm chú xuống vực sâu, vực sâu cũng đang chăm chú nhìn bạn…
Đôn Hoàng, chính là vực sâu khiến anh ngạt thở!
Giang Chấp nghiến răng.
Tín ngưỡng, tôi là một người có tín ngưỡng, Đôn Hoàng chính là tín ngưỡng của tôi.
Câu nói của Tiêu Chiến bất ngờ xuất hiện trong đầu óc anh.
Tín ngưỡng ư?
Shit! Tín ngưỡng cái đầu!
Anh chính là người không có tín ngưỡng đấy, sao nào!
(*) Friedrich Wilhelm Nietzsche (1844 - 1900): là một nhà triết học người Phổ. Ông bắt đầu sự nghiệp như là một nhà ngữ văn học và viết nhiều bài phê bình về tôn giáo, đạo đức, các vấn đề văn hóa đương thời, và triết học. Các tác phẩm của Nietzsche nổi bật với phong cách viết của ông, thường mang tính ẩn dụ (aphorism) và nhiều nghịch lý hơn là mức độ thông thường của các bài luận triết học.
Bình luận facebook