Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 198 - Chương 198
Chương 198
GẶP MẶT ANH
Một vấn đề rõ ràng đã nghĩ thông suốt rồi, kết quả anh lại cứ day dứt tới tận buổi tối.
Tới khi trở về chung cư, Giang Chấp vẫn chưa thoát ra được những suy nghĩ hỗn loạn và tạp nham. Rút một chai Toan mai thang từ trong tủ lạnh ra, anh vừa vặn mở nắp chai thì nhìn thấy Tia Sét Xanh chậm rãi bò từ trong phòng ra ngoài.
Giang Chấp ngồi xuống xô pha, giương mắt nhìn nó bò từng bước, từng bước tới trước chân mình, rồi ngẩn cổ lên nhìn anh. Thấy vậy, anh cũng nhìn lại nó, cứ thế một người một rùa giương mắt nhìn nhau một lúc lâu, cả hai đều không biết trong lòng đối phương đang suy nghĩ điều gì.
Lại một lúc nữa trôi qua, Giang Chấp đổ người thấp xuống, giơ cái chai trong tay ra, hướng miệng chai về phía Tia Sét Xanh, nói: “Hay là mày cũng muốn uống một chút?”
Tia Sét Xanh ghé sát tới ngửi ngửi hít hít, trông có vẻ không muốn uống cho lắm nhưng nó cũng không quay đầu bỏ đi ngay mà nhìn chằm chằm miệng chai, lại giống như muốn uống. Giang Chấp đặt cái chai xuống sàn, đổ một ít nước Toan mai thang ra nắp chai.
Tia Sét Xanh lại dè dặt và thận trọng tiến sát tới.
Giang Chấp thẳng thừng ngồi luôn xuống sàn nhà, lưng dựa vào ghế xô pha, một chân co lên, một chân duỗi thẳng, khiến chân trông khá dài. Anh nghiêng đầu nhìn Tia Sét Xanh, thấy nó sau khi nếm thử một hớp Toan mai thang thì bị kích thích đến mức cứ há hốc miệng là anh không nhịn được cười.
“Người chủ trước kia của mày hay cho mày ăn những gì? Chắc chắn không ăn đồ ngon, uống đồ cồn như tao đâu nhỉ?”
Tia Sét Xanh làm như không nghe thấy, vẫn còn đang phân cao thấp với chỗ nước Toan mai thang trên nắp chai.
Giang Chấp chống cánh tay đặt trên xô pha lên, đỡ lấy đầu, nhìn Tia Sét Xanh thêm một lúc nữa rồi nói: “Nếu tao đưa mày rời khỏi Đôn Hoàng, mày có nỡ xa cô bạn gái nhỏ của mày không?”
Tia Sét Xanh đang cúi đầu chợt dừng động tác của mình lại, ngước lên nhìn anh, làm như thật sự nghe hiểu anh nói gì vậy.
Giang Chấp nhướng mày với nó.
Tia Sét Xanh có động thái rồi. Nó cúi thấp đầu, dùng miệng dịch chuyển cái nắp chai ra xa từng bước một, rời khỏi phạm vi của Giang Chấp.
Nếu muốn đi thì anh đi đi, tôi không đi…
“Ấy, còn chưa thương lượng xong mà.” Giang Chấp gọi to về phía nó.
Tia Sét Xanh không thèm quay đầu, chỉ tặng cho anh một bóng lưng quyết đoán và tuyệt tình.
Giang Chấp lắc đầu, con rùa này là điển hình của kiểu cậy mình cao tuổi nên khinh thường người khác.
Anh quay đi, chợt nhìn thấy Thịnh Đường. Cô đang đứng áp sát trước cửa, ngó vào trong nhà qua khe cửa hẹp. Khóe miệng Giang Chấp hơi rướn lên, anh cố tình làm như không nhìn thấy, cúi đầu uống ừng ực hết quá nửa chai Toan mai thang.
Thịnh Đường đi vào trong, trong lòng ôm một chiếc nồi tráng men, bước nhẹ nhàng, cười trừ: “Sư phụ, anh đang uống nước à.”
Bắt đầu từ khoảnh khắc nhìn thấy cô, mọi cảm xúc tiêu cực trong Giang Chấp đã tan biến thành mây khói. Anh nhịn cười, ừm một tiếng.
“Uống mấy chai Toan mai thang đóng chai bên ngoài không vệ sinh chút nào, nào, nếm thử bánh mai chua em nấu đi.” Nói rồi, Thịnh Đường tiến lên, đặt thẳng chiếc nồi tráng men trong lòng xuống sàn nhà: “Đợi chút nha.”
Dứt lời, cô chạy lẹ vào trong bếp nhanh như một làn khói.
Giang Chấp ngó đầu nhìn nhanh về hướng nhà bếp, ngay sau đó tức tốc ngồi thẳng dậy, đưa tay mở nắp nồi ra nhìn. Ồ, quả thật là đầy đủ màu sắc, hương thơm, mùi vị, ngon lành xinh xắn, chỉ nhìn thôi đã đủ biết là rất ngon rồi.
Kỳ tài đấy, đây là lần đầu tiên anh nghe nói có thể dùng nồi tráng men để làm bánh mai chua.
Sau khi nghe thấy động tĩnh, Giang Chấp lại vội vàng đậy kín nắp lại, trở về tư thế ngồi ban nãy. Thịnh Đường bưng ra một chiếc khay, trên khay có một cốc nước mát và hai cái đĩa, kèm thêm dĩa. Cô tiến lên, đặt chiếc khay ngay bên cạnh nồi tráng men, lấy đĩa ra, một chiếc đặt trước mặt Giang Chấp, sau đó thuận đà ngồi xuống.
Mở nắp nồi ra, cô xiên một miếng bánh mai chua đặt vào đĩa của Giang Chấp rồi thúc giục: “Anh mau nếm thử đi, chắc chắn là ngon hơn loại bán bên ngoài.”
Anh chẳng cần nếm, ban nãy đâu phải anh chưa nhìn thấy, chỉ cần dùng mắt để liếc cũng biết chắc chắn là chua chua ngọt ngọt dễ ăn. Không phải nói, cô chắc chắn là linh thú may mắn. Thời tiết oi nóng này, ăn bánh mai chua là chuẩn nhất, vừa dễ ăn vừa giải khát, nhất là lại phù hợp với khẩu vị của anh.
Giang Chấp không động, dù rằng vị giác và khứu giác đều không thể kháng cự lại món bánh mai chua trước mặt.
Thịnh Đường lại rót cho cả hai hai cốc nước lọc: “Rất nhiều người ăn bánh mai chua thích uống kèm với trà, nhưng em cảm thấy uống nước lọc là ngon nhất, không làm mất đi vị thanh mát thơm thơm của mai, đưa vào miệng hương thơm vẫn còn quanh quẩn mãi.”
Sau đó cô lại ngước mắt nhìn Giang Chấp: “Nhất là bây giờ đấy, gió đêm hiu hiu, một hớp nước lọc, một miếng mai chua, thật sự là còn thoải mái hơn cả thần tiên trên trời nữa.”
Loại hình chung cư mà Giang Chấp đang ở rất quy chỉnh, thông hướng Nam Bắc, chỉ cần mở cửa sổ ra, dù trời có nóng đến mấy cũng sẽ có một cơn gió thổi qua. Sau khi mặt trời xuống núi, ngồi trong phòng khách, tiếng ve kêu giòn giã, gió đêm thổi vào có thể xua tan sự oi nóng mùa hè, thi thoảng còn nghe thấy cả tiếng dế kêu. Trời càng tối đi thì gió lại càng mát mẻ hơn nữa.
Giang Chấp chống một cánh tay lên đầu gối, mỉm cười nhìn cô: “Tiểu Thất, tối nay em tới đây chắc chắn không phải để hỏi tội anh đấy chứ?”
Dù sao anh cũng nhốt cô lại lâu như thế, với tính khí của cô, lại chịu làm bánh mai chua cho anh ăn ư? Ha, cho thuốc xổ vào bánh mai chua mới là tác phong của cô, giống như lần trước cô điên cuồng cho ớt cay vậy.
Cô nhóc này, bụng dạ đầy mưu mô.
Nghe xong, Thịnh Đường lập tức giơ thẳng ngón tay lên biểu đạt: “Không thể nào! Hỏi tội anh ư? No no no! Anh là sư phụ của em, làm việc gì cũng đều muốn tốt cho em. Giống như buổi chiều hôm nay, nếu sư phụ không nhẫn tâm một chút, hiệu suất làm việc của em sao có thể cao đến như vậy? Món bánh mai chua tối nay thuần túy là để cảm ơn lão sư phụ đấy ạ.”
Sư phụ, sư phụ không ngớt lời.
Nếu không phải vì chột dạ, sao cô lại làm như vậy được?
Giang Chấp trong lòng sáng như gương, chắc chắn là cô đã nghe nói về chuyện chiều nay rồi. Chưa được anh đồng ý, lại dám cùng người đàn ông khác đi gặp bố mẹ của anh ta ư? Nói trắng ra, đây cũng là một kiểu phản bội về tinh thần. Cô gái này xem ra vẫn còn rất tỉnh táo, biết mình đã làm sai.
Anh mỉm cười nhẹ nhàng, đưa tay về phía cô: “Qua đây.”
Thịnh Đường ngoan ngoãn xích lại gần anh.
Vừa đặt tay lên trên, liền thấy Giang Chấp thu tay lại, cô theo đà kéo ngã vào lòng anh.
“Bảo ai già đấy hả, hửm?” Giang Chấp mạnh tay bấu vào eo cô.
Khiến Thịnh Đường cảm thấy vừa đau vừa nhột, cô bật cười giãy giụa, van xin: “Không phải không phải, em lỡ lời, lỡ lời còn không được hay sao?”
Giang Chấp ôm chặt eo cô, cánh tay hơi dùng sức một chút, khiến cô ngồi thẳng lên chân anh.
Tư thế này… Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Cô hơi nhúc nhích.
Giang Chấp “sh” một tiếng, quát khẽ: “Đừng cử động lung tung.”
Không cho động đậy à…
Thịnh Đường cố gắng giữ nguyên tư thế không thay đổi, sau đó dùng trái tim để cảm nhận sự… rắn chắc của anh.
Tim cô đập loạn như một chú hươu đâm đầu chạy, đâm khắp nơi.
“Tiểu Thất.” Giang Chấp ngẩng đầu nhìn cô: “Sau này nếu Tiêu Dã còn có những yêu cầu như vậy, tuyệt đối không được đồng ý, nghe rõ chưa?”
Thịnh Đường “ồ” một tiếng.
Giang Chấp nhướng mày: “Xem ra có vẻ không mấy cam tâm tình nguyện.”
“Đâu có.” Thịnh Đường ôm chặt lấy cổ anh: “Em cam tâm tình nguyện lắm luôn.”
Cô nghĩ thầm trong bụng: Không để cô đi sao không nói từ đầu? Trước đó có thấy anh biểu hiện thái độ gì đâu.
Giang Chấp không biết những gì cô suy nghĩ trong lòng, nhưng câu trả lời này khiến anh rất hài lòng. Thấy khóe miệng anh giãn ra, Thịnh Đường áp sát, cười trừ: “Anh có muốn nếm tay nghề của em không? Vừa về là em đã làm luôn rồi, vất vả lắm đấy.”
Đương nhiên là phải nếm thử rồi.
Giang Chấp đang định thò tay ra thì nghe thấy Thịnh Đường nói: “Để đó em làm cho.”
Giây phút tiếp theo…
Thế nào gọi là khó lòng hưởng thụ ân huệ của mỹ nhân? Giang Chấp cảm thấy, ân huệ của mỹ nhân này nhận cứ gọi là sung sướng.
Thịnh Đường đích thân đút vào miệng anh, rồi nũng nịu hỏi một câu: “Ngon không?”
“Ngon lắm.”
Vào miệng mềm mại, chua chua ngọt ngọt, răng miệng còn lưu lại hương thơm, uống thêm một hớp nước lọc, quả nhiên đúng như cô nói, mùi vị lưu mãi không tan. Cô lại xiên thêm một miếng đưa cho anh, ngón tay không cẩn thận dính chút sốt.
Ngón tay mảnh dẻ, đầu ngón tay thon gọn, vết màu đỏ đó lại càng làm nổi bật ngón tay trắng trẻo của cô. Giang Chấp nhìn theo như bị mê hoặc vậy. Khi há miệng ra, anh không ăn miếng bánh mai chua trên dĩa mà không kìm được lòng mình, ngậm ngón tay cô vào miệng.
Nhẹ nhàng mút mát…
Thịnh Đường chỉ cảm thấy đầu óc như sắp bay lên trời rồi, trái tim cũng run lên theo động tác của anh.
Cô rút tay về, tiện thể nhét miếng bánh vào miệng anh, ngay sau đó lại nhanh chóng nhét cho anh thêm một miếng nữa.
Giang Chấp cười, lúng búng nói: “Chẳng phải em mong anh làm chút gì đó với em sao? Đến lúc làm thật, em lại sợ à?”
“Thì… lý tưởng và hiện thực luôn có chút khoảng cách mà, đúng không?”
“Em không thử, làm sao biết hiện thực còn tuyệt vời hơn tưởng tượng?”
Thịnh Đường ngẫm nghĩ: “Em cần phải rèn luyện thêm một chút.”
Rèn luyện?
Giang Chấp không nhịn được cười: “Đường Tiểu Thất, em đang rèn luyện bản thân em hay bắt anh rèn luyện đấy? Em thật sự nghĩ mình đang độ kiếp à? Nửa đêm nửa hôm, em cứ chạy sang nhà anh như vậy, ai cho em cái dũng khí tin tưởng vững chắc rằng mình sẽ không chịu thiệt thòi?”
“Có thiệt thòi hay không tính sau, em tìm anh là chuyện nghiêm túc đấy chứ.” Nói rồi, Thịnh Đường tiếp tục nhét một miếng bánh mai chua vào miệng anh.
Còn có chuyện nghiêm túc cơ đấy?
Trong miệng Giang Chấp toàn là bánh mai chua khiến anh không thốt nên lời, chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu cho cô.
“Em cứ nói thẳng luôn nhé?”
Giang Chấp gật đầu ngay.
Thịnh Đường hắng giọng, ngồi thẳng lưng, hơi ưỡn ngực, hai tay ôm lấy gương mặt Giang Chấp, vẻ rất nghiêm nghị…
“À… Anh nên có tâm lý chuẩn bị.”
Có vẻ nghiêm túc lắm đây.
Giang Chấp lại tiếp tục gật đầu.
Thịnh Đường liếm môi: “Là thế này, em ở Đôn Hoàng như thế này, thật ra phía bố mẹ em hoàn toàn không thể yên tâm được, cảm thấy em một mình ở đây không quen đường quen lối, công việc đã vất vả, cực nhọc thì thôi, cuộc sống bình thường cũng lại không có ai chăm sóc…”
Giang Chấp nhướng mày, khó khăn lắm mới nuốt được miếng bánh mai chua xuống: “Em định rời khỏi Đôn Hoàng?”
“Làm sao có thể chứ?” Thịnh Đường vội vàng thanh minh, lại tiếp tục nhét bánh vào miệng anh, còn đặc biệt chọn một miệng thật to, thở dài: “Để em nói thẳng vậy. Em đã nói với bố mẹ, em đã thích một người, thế nên họ dự định tới Đôn Hoàng một chuyến, để gặp anh đấy.”
Giang Chấp bị nghẹn đột ngột, nhìn cô chằm chằm, một lúc lâu…
“Khụ khụ…”
GẶP MẶT ANH
Một vấn đề rõ ràng đã nghĩ thông suốt rồi, kết quả anh lại cứ day dứt tới tận buổi tối.
Tới khi trở về chung cư, Giang Chấp vẫn chưa thoát ra được những suy nghĩ hỗn loạn và tạp nham. Rút một chai Toan mai thang từ trong tủ lạnh ra, anh vừa vặn mở nắp chai thì nhìn thấy Tia Sét Xanh chậm rãi bò từ trong phòng ra ngoài.
Giang Chấp ngồi xuống xô pha, giương mắt nhìn nó bò từng bước, từng bước tới trước chân mình, rồi ngẩn cổ lên nhìn anh. Thấy vậy, anh cũng nhìn lại nó, cứ thế một người một rùa giương mắt nhìn nhau một lúc lâu, cả hai đều không biết trong lòng đối phương đang suy nghĩ điều gì.
Lại một lúc nữa trôi qua, Giang Chấp đổ người thấp xuống, giơ cái chai trong tay ra, hướng miệng chai về phía Tia Sét Xanh, nói: “Hay là mày cũng muốn uống một chút?”
Tia Sét Xanh ghé sát tới ngửi ngửi hít hít, trông có vẻ không muốn uống cho lắm nhưng nó cũng không quay đầu bỏ đi ngay mà nhìn chằm chằm miệng chai, lại giống như muốn uống. Giang Chấp đặt cái chai xuống sàn, đổ một ít nước Toan mai thang ra nắp chai.
Tia Sét Xanh lại dè dặt và thận trọng tiến sát tới.
Giang Chấp thẳng thừng ngồi luôn xuống sàn nhà, lưng dựa vào ghế xô pha, một chân co lên, một chân duỗi thẳng, khiến chân trông khá dài. Anh nghiêng đầu nhìn Tia Sét Xanh, thấy nó sau khi nếm thử một hớp Toan mai thang thì bị kích thích đến mức cứ há hốc miệng là anh không nhịn được cười.
“Người chủ trước kia của mày hay cho mày ăn những gì? Chắc chắn không ăn đồ ngon, uống đồ cồn như tao đâu nhỉ?”
Tia Sét Xanh làm như không nghe thấy, vẫn còn đang phân cao thấp với chỗ nước Toan mai thang trên nắp chai.
Giang Chấp chống cánh tay đặt trên xô pha lên, đỡ lấy đầu, nhìn Tia Sét Xanh thêm một lúc nữa rồi nói: “Nếu tao đưa mày rời khỏi Đôn Hoàng, mày có nỡ xa cô bạn gái nhỏ của mày không?”
Tia Sét Xanh đang cúi đầu chợt dừng động tác của mình lại, ngước lên nhìn anh, làm như thật sự nghe hiểu anh nói gì vậy.
Giang Chấp nhướng mày với nó.
Tia Sét Xanh có động thái rồi. Nó cúi thấp đầu, dùng miệng dịch chuyển cái nắp chai ra xa từng bước một, rời khỏi phạm vi của Giang Chấp.
Nếu muốn đi thì anh đi đi, tôi không đi…
“Ấy, còn chưa thương lượng xong mà.” Giang Chấp gọi to về phía nó.
Tia Sét Xanh không thèm quay đầu, chỉ tặng cho anh một bóng lưng quyết đoán và tuyệt tình.
Giang Chấp lắc đầu, con rùa này là điển hình của kiểu cậy mình cao tuổi nên khinh thường người khác.
Anh quay đi, chợt nhìn thấy Thịnh Đường. Cô đang đứng áp sát trước cửa, ngó vào trong nhà qua khe cửa hẹp. Khóe miệng Giang Chấp hơi rướn lên, anh cố tình làm như không nhìn thấy, cúi đầu uống ừng ực hết quá nửa chai Toan mai thang.
Thịnh Đường đi vào trong, trong lòng ôm một chiếc nồi tráng men, bước nhẹ nhàng, cười trừ: “Sư phụ, anh đang uống nước à.”
Bắt đầu từ khoảnh khắc nhìn thấy cô, mọi cảm xúc tiêu cực trong Giang Chấp đã tan biến thành mây khói. Anh nhịn cười, ừm một tiếng.
“Uống mấy chai Toan mai thang đóng chai bên ngoài không vệ sinh chút nào, nào, nếm thử bánh mai chua em nấu đi.” Nói rồi, Thịnh Đường tiến lên, đặt thẳng chiếc nồi tráng men trong lòng xuống sàn nhà: “Đợi chút nha.”
Dứt lời, cô chạy lẹ vào trong bếp nhanh như một làn khói.
Giang Chấp ngó đầu nhìn nhanh về hướng nhà bếp, ngay sau đó tức tốc ngồi thẳng dậy, đưa tay mở nắp nồi ra nhìn. Ồ, quả thật là đầy đủ màu sắc, hương thơm, mùi vị, ngon lành xinh xắn, chỉ nhìn thôi đã đủ biết là rất ngon rồi.
Kỳ tài đấy, đây là lần đầu tiên anh nghe nói có thể dùng nồi tráng men để làm bánh mai chua.
Sau khi nghe thấy động tĩnh, Giang Chấp lại vội vàng đậy kín nắp lại, trở về tư thế ngồi ban nãy. Thịnh Đường bưng ra một chiếc khay, trên khay có một cốc nước mát và hai cái đĩa, kèm thêm dĩa. Cô tiến lên, đặt chiếc khay ngay bên cạnh nồi tráng men, lấy đĩa ra, một chiếc đặt trước mặt Giang Chấp, sau đó thuận đà ngồi xuống.
Mở nắp nồi ra, cô xiên một miếng bánh mai chua đặt vào đĩa của Giang Chấp rồi thúc giục: “Anh mau nếm thử đi, chắc chắn là ngon hơn loại bán bên ngoài.”
Anh chẳng cần nếm, ban nãy đâu phải anh chưa nhìn thấy, chỉ cần dùng mắt để liếc cũng biết chắc chắn là chua chua ngọt ngọt dễ ăn. Không phải nói, cô chắc chắn là linh thú may mắn. Thời tiết oi nóng này, ăn bánh mai chua là chuẩn nhất, vừa dễ ăn vừa giải khát, nhất là lại phù hợp với khẩu vị của anh.
Giang Chấp không động, dù rằng vị giác và khứu giác đều không thể kháng cự lại món bánh mai chua trước mặt.
Thịnh Đường lại rót cho cả hai hai cốc nước lọc: “Rất nhiều người ăn bánh mai chua thích uống kèm với trà, nhưng em cảm thấy uống nước lọc là ngon nhất, không làm mất đi vị thanh mát thơm thơm của mai, đưa vào miệng hương thơm vẫn còn quanh quẩn mãi.”
Sau đó cô lại ngước mắt nhìn Giang Chấp: “Nhất là bây giờ đấy, gió đêm hiu hiu, một hớp nước lọc, một miếng mai chua, thật sự là còn thoải mái hơn cả thần tiên trên trời nữa.”
Loại hình chung cư mà Giang Chấp đang ở rất quy chỉnh, thông hướng Nam Bắc, chỉ cần mở cửa sổ ra, dù trời có nóng đến mấy cũng sẽ có một cơn gió thổi qua. Sau khi mặt trời xuống núi, ngồi trong phòng khách, tiếng ve kêu giòn giã, gió đêm thổi vào có thể xua tan sự oi nóng mùa hè, thi thoảng còn nghe thấy cả tiếng dế kêu. Trời càng tối đi thì gió lại càng mát mẻ hơn nữa.
Giang Chấp chống một cánh tay lên đầu gối, mỉm cười nhìn cô: “Tiểu Thất, tối nay em tới đây chắc chắn không phải để hỏi tội anh đấy chứ?”
Dù sao anh cũng nhốt cô lại lâu như thế, với tính khí của cô, lại chịu làm bánh mai chua cho anh ăn ư? Ha, cho thuốc xổ vào bánh mai chua mới là tác phong của cô, giống như lần trước cô điên cuồng cho ớt cay vậy.
Cô nhóc này, bụng dạ đầy mưu mô.
Nghe xong, Thịnh Đường lập tức giơ thẳng ngón tay lên biểu đạt: “Không thể nào! Hỏi tội anh ư? No no no! Anh là sư phụ của em, làm việc gì cũng đều muốn tốt cho em. Giống như buổi chiều hôm nay, nếu sư phụ không nhẫn tâm một chút, hiệu suất làm việc của em sao có thể cao đến như vậy? Món bánh mai chua tối nay thuần túy là để cảm ơn lão sư phụ đấy ạ.”
Sư phụ, sư phụ không ngớt lời.
Nếu không phải vì chột dạ, sao cô lại làm như vậy được?
Giang Chấp trong lòng sáng như gương, chắc chắn là cô đã nghe nói về chuyện chiều nay rồi. Chưa được anh đồng ý, lại dám cùng người đàn ông khác đi gặp bố mẹ của anh ta ư? Nói trắng ra, đây cũng là một kiểu phản bội về tinh thần. Cô gái này xem ra vẫn còn rất tỉnh táo, biết mình đã làm sai.
Anh mỉm cười nhẹ nhàng, đưa tay về phía cô: “Qua đây.”
Thịnh Đường ngoan ngoãn xích lại gần anh.
Vừa đặt tay lên trên, liền thấy Giang Chấp thu tay lại, cô theo đà kéo ngã vào lòng anh.
“Bảo ai già đấy hả, hửm?” Giang Chấp mạnh tay bấu vào eo cô.
Khiến Thịnh Đường cảm thấy vừa đau vừa nhột, cô bật cười giãy giụa, van xin: “Không phải không phải, em lỡ lời, lỡ lời còn không được hay sao?”
Giang Chấp ôm chặt eo cô, cánh tay hơi dùng sức một chút, khiến cô ngồi thẳng lên chân anh.
Tư thế này… Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Cô hơi nhúc nhích.
Giang Chấp “sh” một tiếng, quát khẽ: “Đừng cử động lung tung.”
Không cho động đậy à…
Thịnh Đường cố gắng giữ nguyên tư thế không thay đổi, sau đó dùng trái tim để cảm nhận sự… rắn chắc của anh.
Tim cô đập loạn như một chú hươu đâm đầu chạy, đâm khắp nơi.
“Tiểu Thất.” Giang Chấp ngẩng đầu nhìn cô: “Sau này nếu Tiêu Dã còn có những yêu cầu như vậy, tuyệt đối không được đồng ý, nghe rõ chưa?”
Thịnh Đường “ồ” một tiếng.
Giang Chấp nhướng mày: “Xem ra có vẻ không mấy cam tâm tình nguyện.”
“Đâu có.” Thịnh Đường ôm chặt lấy cổ anh: “Em cam tâm tình nguyện lắm luôn.”
Cô nghĩ thầm trong bụng: Không để cô đi sao không nói từ đầu? Trước đó có thấy anh biểu hiện thái độ gì đâu.
Giang Chấp không biết những gì cô suy nghĩ trong lòng, nhưng câu trả lời này khiến anh rất hài lòng. Thấy khóe miệng anh giãn ra, Thịnh Đường áp sát, cười trừ: “Anh có muốn nếm tay nghề của em không? Vừa về là em đã làm luôn rồi, vất vả lắm đấy.”
Đương nhiên là phải nếm thử rồi.
Giang Chấp đang định thò tay ra thì nghe thấy Thịnh Đường nói: “Để đó em làm cho.”
Giây phút tiếp theo…
Thế nào gọi là khó lòng hưởng thụ ân huệ của mỹ nhân? Giang Chấp cảm thấy, ân huệ của mỹ nhân này nhận cứ gọi là sung sướng.
Thịnh Đường đích thân đút vào miệng anh, rồi nũng nịu hỏi một câu: “Ngon không?”
“Ngon lắm.”
Vào miệng mềm mại, chua chua ngọt ngọt, răng miệng còn lưu lại hương thơm, uống thêm một hớp nước lọc, quả nhiên đúng như cô nói, mùi vị lưu mãi không tan. Cô lại xiên thêm một miếng đưa cho anh, ngón tay không cẩn thận dính chút sốt.
Ngón tay mảnh dẻ, đầu ngón tay thon gọn, vết màu đỏ đó lại càng làm nổi bật ngón tay trắng trẻo của cô. Giang Chấp nhìn theo như bị mê hoặc vậy. Khi há miệng ra, anh không ăn miếng bánh mai chua trên dĩa mà không kìm được lòng mình, ngậm ngón tay cô vào miệng.
Nhẹ nhàng mút mát…
Thịnh Đường chỉ cảm thấy đầu óc như sắp bay lên trời rồi, trái tim cũng run lên theo động tác của anh.
Cô rút tay về, tiện thể nhét miếng bánh vào miệng anh, ngay sau đó lại nhanh chóng nhét cho anh thêm một miếng nữa.
Giang Chấp cười, lúng búng nói: “Chẳng phải em mong anh làm chút gì đó với em sao? Đến lúc làm thật, em lại sợ à?”
“Thì… lý tưởng và hiện thực luôn có chút khoảng cách mà, đúng không?”
“Em không thử, làm sao biết hiện thực còn tuyệt vời hơn tưởng tượng?”
Thịnh Đường ngẫm nghĩ: “Em cần phải rèn luyện thêm một chút.”
Rèn luyện?
Giang Chấp không nhịn được cười: “Đường Tiểu Thất, em đang rèn luyện bản thân em hay bắt anh rèn luyện đấy? Em thật sự nghĩ mình đang độ kiếp à? Nửa đêm nửa hôm, em cứ chạy sang nhà anh như vậy, ai cho em cái dũng khí tin tưởng vững chắc rằng mình sẽ không chịu thiệt thòi?”
“Có thiệt thòi hay không tính sau, em tìm anh là chuyện nghiêm túc đấy chứ.” Nói rồi, Thịnh Đường tiếp tục nhét một miếng bánh mai chua vào miệng anh.
Còn có chuyện nghiêm túc cơ đấy?
Trong miệng Giang Chấp toàn là bánh mai chua khiến anh không thốt nên lời, chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu cho cô.
“Em cứ nói thẳng luôn nhé?”
Giang Chấp gật đầu ngay.
Thịnh Đường hắng giọng, ngồi thẳng lưng, hơi ưỡn ngực, hai tay ôm lấy gương mặt Giang Chấp, vẻ rất nghiêm nghị…
“À… Anh nên có tâm lý chuẩn bị.”
Có vẻ nghiêm túc lắm đây.
Giang Chấp lại tiếp tục gật đầu.
Thịnh Đường liếm môi: “Là thế này, em ở Đôn Hoàng như thế này, thật ra phía bố mẹ em hoàn toàn không thể yên tâm được, cảm thấy em một mình ở đây không quen đường quen lối, công việc đã vất vả, cực nhọc thì thôi, cuộc sống bình thường cũng lại không có ai chăm sóc…”
Giang Chấp nhướng mày, khó khăn lắm mới nuốt được miếng bánh mai chua xuống: “Em định rời khỏi Đôn Hoàng?”
“Làm sao có thể chứ?” Thịnh Đường vội vàng thanh minh, lại tiếp tục nhét bánh vào miệng anh, còn đặc biệt chọn một miệng thật to, thở dài: “Để em nói thẳng vậy. Em đã nói với bố mẹ, em đã thích một người, thế nên họ dự định tới Đôn Hoàng một chuyến, để gặp anh đấy.”
Giang Chấp bị nghẹn đột ngột, nhìn cô chằm chằm, một lúc lâu…
“Khụ khụ…”
Bình luận facebook